• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Từng có một chúng ta như thế!!!

Zyyyv

Tác giả VW
  • Chương 1

Tác giả
Zyyyv
Thể loại
Hiện đại, trở về quá khứ, chữa lành
Tình trạng
Đang viết
Lượt đọc
88
Cập nhật
Chương 1: Tụ họp

6 giờ tối, đoàn xe nối đuôi chờ đèn đỏ dài dằng dặc không thấy điểm cuối, mỗi người hòa trong đó đều là những người đi làm về, trên gương mặt mồ hôi nhễ nhại vì cái nóng của mùa hè. Gương mặt mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau, mệt mỏi, thẫn thờ, vui vẻ nhưng chung quy đều có cùng mục đích được về nhà sau ngày dài mệt mỏi.

Từ dòng người có một chiếc xe tách ra chạy vào một quán ăn gần đó. Hai người đàn ông bước xuống xe, một người đeo mắt kính lên tiếng:

-Sao mà càng ngày càng kẹt xe vậy? Nóng gần chết, không biết hai cô nương kia tới chưa?

Người còn lại nhận vé xe từ bảo vệ xong, xoay người kéo lấy người dàn ông đeo mắt kính nói:

-Mày bớt nói lại coi Dũng, vô lẹ đi nóng quá rồi. Hai người kia chắc sắp tới rồi/

Người được gọi là Dũng cũng nhanh chân bước vào, ngồi yên vị trên ghế Dũng kêu:

-Hùng, mày gọi cái Hạnh với cái Mẫn xem sao. Chứ đường xá vầy để hai đứa con gái đi tao lo lo.

Hùng hớp ngụm nước, mò mò túi:

-Đợi tí, tao gọi liền.

Điện thoại vừa lấy ra thì từ xa bóng dáng hai người bước đến. Một người cao hơn, tóc cột đuôi ngựa gương mặt nghiêm túc, người còn lại tóc được tết gọn mặt mũi nhẹ nhàng hơn.

Thấy hai người Hùng đã vẫy tay:

-Đây, Hạnh ơi Mẫn ơi.

Nghe gọi tên hai người bước nhanh tới, cô gái có mặt nghiêm túc nói:

-Kẹt xe khiếp. Qua bên đón cái Mẫn rồi đến đây mà đi cả gần 1 tiếng rưỡi

Cô gái tên Mẫn cầm lấy khắn ướt đưa qua:

-Hạnh lau mặt đi cho mát.

Nói rồi quay sang hai người đàn ông hỏi:

-Hùng và Dũng gọi món chưa?

Dũng với tay lấy menu đưa qua:

-Chưa, hai người gọi đi.

Hạnh đón lấy menu, nhìn một lát rồi gọi vài món. Đợi một lát mấy món gọi đã được đem lên hết, Hùng nhanh tay gắp một đũa ra xào bỏ vào miệng rồi nói:

-Rau này xào không ngon như ở quê tụi mày ạ

Mấy người còn lại cũng đưa tay gắp ăn thử sau đó đồng loạt cảm thấy Hùng nói đúng. Mấy món còn lại ăn cũng tạm được.

Cả 4 bốn đứa đều đi ra từ một khu xóm, chơi với nhau từ nhỏ cho nên mỗi tháng đều cùng nhau tụ tập nói chuyện. Tuy chung thành phố nhưng mỗi người mỗi nơi thêm công việc bận rộn nên cũng không thể gặp nhau thường xuyên.

Nhân lúc gặp mặt này Dũng nói:

-Chị Lành tính năm sau làm đám cưới. Nhà trai cũng qua gặp mặt gai đình hết rồi

Hạnh nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm:

-Thì chị Lành quen cũng lâu rồi mà. Không lẽ mày không cho Lành lấy chồng à?

Dũng bật cười khà khà:

-Bả mà lấy chồng thì chồng bả đã giải cứu thế giới đấy.

Lúc này Hùng cầm điện thoại quơ quơ:

-Tao mới gửi tin nhắn thoại cho chị Lành rồi đấy. Chắc chị Lành sắp tìm mày rồi

Dũng nghe vậy giả vờ tức giận lao qua kẹp cổ Hùng, sau đó lại cùng nhau cười lớn. Đùa giỡn xong, Hùng mới hỏi:

-Công việc của tụi mày sao rồi?

Không nhắc thì thôi nhắc tới là Hạnh bực mình lên tiếng:

-Tao tưởng tao có một ba mẹ thôi, đi làm tao thấy ai cũng muốn làm ba làm mẹ tao hết. Bắt bẻ đủ thứ

Dũng cũng mệt mỏi nói:

-Chạy deadline không thấy mặt trời, có khi nửa đêm phải bật dậy sửa lại báo cáo cho hợp ý sếp.

Nói rồi huých nhẹ tay vào Hùng:

-Mày thì sao rồi. Bữa mày bảo mày cự nhau với quản lý à?

Hùng xoa xoa mặt:

-Làm sao nữa? Người ta là quản lý tao làm được gì

Sau đó vươn tay uống cạn ly bia. Mọi người đã nói hết mà Mẫn thì vẫn im lặng, Hạnh mới hỏi:

-Mẫn, mày thì sao?

Mẫn khuấy khuấy ly nước ngọt trước mặt, giọng nói nhẹ bẫng:

-Chắc hết năm nay Mẫn về quê.

Không khí nhất thời ngưng đọng, mãi sau Dũng mới thở dài:

-Ừ, về quê cũng tốt. Mẫn tính về quê làm gì chưa?

Mẫn cười cười, nụ cười nhẹ nhàng:

-Mẫn tính làm homestay, ba mẹ cũng đồng ý rồi.

-Ây về quê làm chủ cũng tốt, sau này về quê là qua homestay Mẫn ngủ nha.

Nghe Hạnh nói cả đám bật cười, nhà thì toàn sát nhau ngủ ở đâu mà chả giống.

Dũng đột ngột lên tiếng:

-Nhắc về quê tao tự nhiên nhớ nhà quá, ở đây tốt thì tốt thật nhưng cũng không bằng nhà mình.

Cả đám im lặng, không phải tự nhiên ông bà có câu “ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình”.

Ngày nhỏ chỉ mong mau chóng lớn lên bay ra ngắm nhìn mọi thứ, lớn rồi được tung bay rồi nhưng lại nhớ cái thời còn bé nhỏ. Đi cho xa, đi cho nhanh thấy bao cảnh đẹp nhưng cuối cùng vẫn không đẹp bằng cái xó bếp, góc nhà trong lòng.

Trôi qua khoảng thời gian lắng đọng đó, cả đám cùng nhau bàn về cái homestay mà Mẫn muốn mở.

-Ê Mẫn tính làm homestay theo dạng nào? Kiểu decor theo kiểu gì ấy?

Nghe Dũng hỏi, Mẫn nhíu mày suy nghĩ, chưa đợi Mẫn lên tiếng Hùng đã nói:

-Hay làm phong cách Địa Trung Hải đi, cũng khá đẹp mà nhìn cũng sang lắm.

Hạnh lại lắc đầu:

-Thôi làm cái kiểu theo dạng cổ điển ấy. Chụp hình bao đẹp

Mẫn nghĩ một lúc mới đáp:

-Mẫn muốn làm theo kiểu quê mình ngày xưa ấy, mọi thứ mộc mạc dân dã mà ấm áp.

Nghe vậy cả bọn gật gù, đúng là kiểu đó đẹp thật. Làm sao mà không đẹp được cơ chứ, nhà của họ ở đó, tuổi thơ của họ ở đó.

Lúc này có một ông lão đi đến bên bàn nói:

-Mấy cô, mấy cậu giúp lão mua vài tờ.

Cả đám tưởng là vé số định từ chối nhưng nhìn lại thì thấy những tờ giấy như những tấm vé, hơi cũ đã ố vàng với dòng chữ được in đậm sắc nét “Vé Tuổi Thơ”. Nhìn thấy có hơi lạ lùng, nhưng thấy ông lão mặc bộ đồ bạc màu, chân đeo đôi dép cũ, tay đen sạm vì nắng. Mẫn không khỏi nhớ đến người bà đã mất, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi:

-Ông bán thế nào ạ?

Nghe cô hỏi, ông lão cười hiền:

-Rẻ lắm, bốn tờ chỉ cần một túi kẹo thôi.

Nghe vậy không chỉ Mẫn mà Hùng, Dũng, Hạnh cũng ngạc nhiên. Vốn dĩ họ nghĩ ông lão tính lừa đảo hoặc không tỉnh táo nhưng sau khi nghe ông lão nói ra cái giá thì cả đám liếc nhìn nhau.

Cuối cùng Hùng nói:

-Vậy ông đợi một lát cháu qua bên cửa hàng bên kia mua kẹo.

Nói xong đứng dậy rời đi, Mẫn bên này còn hỏi lại:

-Ông có muốn ăn gì không ạ? Chỉ đổi lấy kẹo thôi ạ?

Ông lão chỉ cười, lắc đầu. Đợi một lúc Hùng chạy về với bịch kẹo trên tay, vì sợ ông lão buồn Hùng còn cố ý mua bịch kẹo đắt một chút.

Không thèm ngồi xuống, Hùng đưa bịch kẹo cho ông lão:

-Ông ơi, kẹo đây ạ.

Ông lão cầm bịch kẹo để lại bốn tấm vé kỳ lạ rồi rời đi. Dũng cầm lên tấm vé nhìn một chút:

-Vé tuổi thơ, haha hơi lạ nhưng thôi cũng không sao. Chắc ông lão lẫn rồi, bịch kẹo thôi mà mình cũng không mất mát gì. Nào, về tuổi thơ thôi.

Nói rồi cầm vé phát cho từng người rồi đùa:

-Cầm lấy, mỗi đứa một tờ. Biết đâu lại có thể trở về tuổi thơ.

Một câu nói đùa đơn giản, chẳng có ai cho là thật. Tấm vé rất nhanh bị quên lãng, mọi người lại tiếp tục lên ý tưởng cho homestay.

Đợi đến gần 11 giờ cả đám mới đứng lên đi về. Đưa hai cô gái về đến nhà an toàn, Hùng với Dũng mới đèo nhau đi về.

Trên đường Hùng đột ngột nói:

-Mẫn về quê cũng tốt, tính nó hiền quá bị gì cũng nhịn. Lần nào gặp nhau ai cũng than công việc ra sao chỉ có nó nói đều ổn.

Dũng cũng thở dài:

-Ừ, về quê toàn người quen biết cả, ai cũng biết tính nó nên sẽ chú ý cho nó hơn.

Cả đoạn đường hai người đều không nói gì nữa. Đêm khuya ở thành phố chỉ như bắt đầu một thế giới mới mà thôi, những ánh đèn còn nhiều hơn sao trời, tiếng người át luôn cả tiếng ve mùa hè.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom