Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548
Các bạn đang đọc truyện Siêu cấp trẻ chiều – Chương 548 miễn phí tại Vietwriter.vn . Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 548.1 ****************************
CÓ THỂ EM SẼ RỜI KHỎI SỞ NGHIÊN CỨU
Tông Duyệt rất nhạy cảm, cô đã thấy anh cau mày.
Anh không muốn cô đi làm?
Tông duyệt căng thẳng, hai tay nâng ly, nhìn thẳng vào mắt Lê Quân, nói liên tục: "Không vì sao cả, bình thường anh không ở nhà, em ở biệt thự cũng chán, không có gì làm cả."
"Em không có nhiều người quen ở Nam Dương, bình thường Tiểu Tiểu rất bận, nên em muốn ra ngoài tìm việc, dù tốt hay xấu cũng có ý nghĩa hơn ở nhà mãi."
Nói xong, cô bưng ly bấm một thùng, tâm trạng không còn vui sướng như trước.
Cũng không cần phải thực sự cần tìm việc, nếu anh không đồng ý thì cô lại nghĩ cách khác.
Ngày cô đi đầu uống nước, ánh mắt Lê Quân ánh lên vẻ tự hào.
Đến tận nơi này, anh mới mơ đến một công việc, Tông Duyệt gả xa đến Nam Dương, không có bạn bè và người thân.
Biệt thự Cảnh báo Tầng bốn không có người giúp việc thường xuyên, chỉ có người quét theo giờ.
Nhìn qua cô như hưởng thụ vinh hoa người khác không thể đến biệt thự, nhưng xin lại vô cùng cô đơn.
Nghĩ đến đây, tận đáy lòng Lê Quân Yên Tĩnh sinh cảm giác đau lòng khó diễn tả bằng lời giải giải.
Anh đau lòng vì Tống Duyệt, thậm chí là chí không tưởng tượng trong thời gian qua, cô làm gì khi ở biệt thự một mình.
Dù là những bà chủ nhà giàu khác cũng có bạn bè giao lưu riêng, nhưng ở Nam Dương, Tống Duyệt không có ai bên ngoài anh.
Yết hầu Lê Quân bấm chuột liên tục, ngay khi Tống Duyệt đầu, anh cầm ly nước lên uống, giấu đi tâm tư của mình.
Tống Duyệt cả buổi cũng không nghe được câu trả lời của Lê Quân.
Cô nhìn anh, không thấy thất vọng lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn: "Mấy ngày trước khi em chợt nghĩ đến thôi, không quyết định ra ngoài công việc được..."
"Nếu em đã muốn đi thì cứ đi đi." Lê Quân đặt ly xuống, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng: "Em muốn ra ngoài làm việc sao anh có thể không đồng ý."
"Anh đồng ý sao?" Tống Duyệt nổi bật mày kinh ngạc, ánh mắt lại hiện lên vẻ bật.
Lê Quân Ôn hòa gật đầu, thận trọng suy nghĩ vài giây: "Em tìm được công việc mình thích chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng Tiểu Tiểu nói có thể tìm giúp em."
Lê Quân ngâm vài giây, sau đó nói lời kinh người: "Em muốn đến Ban Thư ký không?"
"Ban Thư ký?" Tống Duyệt gần như không nghĩ sâu xa, vô thức từ chối: "Em không đi đâu."
Lê Quân lập tức mày mày: "..."
Anh không mong đợi việc duyệt lại như vậy.
Anh béo túc sung sung: "Thật sự không muốn sao? Ban Thư ký có một người sắp nghỉ thai sản, đang tính tuyển người mới, nếu em đến anh sẽ sắp xếp."
Tống qua mắt, thấy rõ sự không vui trên mặt anh.
Sao anh lại cụt thế nhỉ?
Vì cô không muốn đến làm ở Ban Thư ký sao? Không phải chứ?
Tống Duyệt cong môi cười: " Dù em chưa từng đi làm, nhưng có nghe nói một số quy tắc công sở. Đồng nghiệp anh đã tham dự hôn lễ của chúng mình. Nếu em làm việc chung với họ, chắc chắn họ sẽ dừng lại lắm, mà em cũng thấy thiếu tự nhiên."
Nghĩ đến vấn đề đó, Tống Duyệt đã thấy khó chịu.
Hồ hồ, lỡ đâu năng lượng của cô có hạn, mắc lỗi trong công việc, há miệng phải là người ta chê cười sao.
Lời Lời Duyệt cũng có lý.
Nhưng Lê Quân vẫn thấy là lạ, mong rằng vì cô thấy thiếu tự nhiên mới từ chối sắp xếp của anh, chứ không phải... không chịu làm việc với anh.
Chương 548.2
CÓ THỂ EM SẼ RỜI KHỎI SỞ NGHIÊN CỨU
Hôm nay, thứ sáu.
Sáng sớm Lê Tiếu đến Sở nghiên cứu, vừa ngồi xuống, Liên Trinh đã bưng một ly trà đến: "Liên minh Y học thế nào?"
"Được." Lê Tiếu nhìn anh: "Thị trấn Mies là trụ sở chính của họ."
Ánh mắt Liên Trinh ánh sáng lên trông mong, anh kéo ngồi xuống: "Nghe tên cũng đã thấy đặc biệt."
Điện thoại Lê Tiếu nhận được một tin nhắn, cô xem xong cũng không nhắn lại, rượu đầu lên đổi đề tài: " Độ tiến triển của việc nghiên cứu thế nào rồi anh?"
Liên Trinh béo túc, lấy tờ hạng mục trên bàn tính giải giải cho Lê Tiếu.
Sau đó, anh thư giãn chân mày, thở dài: "Tuần trước Tiểu Quan tới, cân nặng của cô ấy ổn định, Phản ứng biến đổi bệnh lý của các chỉ tiêu cũng không rõ như trước nữa, hiệu quả không mệt."
Lê Tiếu gõ bàn, như có điều suy nghĩ: "Anh thấy cần bao nhiêu thời gian nữa có thể trị bệnh?"
“Khó nói lắm, trước mắt cân nặng của cô ấy không tăng là tín hiệu khả năng quan. Nhưng muốn chữa khỏi thì không phải chuyện sớm một chiều.”
Câu trả lời của Liên Trinh khá cẩn thận.
Lê Tiếu cụp mắt nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: "Sư huynh, có thể em phải tạm thời rời khỏi Sở nghiên cứu."
Vietwriter.one
"Cái gì cơ?" Liên Trinh ngạc nhiên, nhận ra mình thất thố thì nhăn mày thấp giọng hỏi: "Rời khỏi là sao?"
Lê Tiếu trầm nước tạo bọt, không nói quá cụ thể: "Sau này có thể em phải lo toan việc khác, nên cứ xin nghỉ mãi cũng không ổn. Em chưa nắm chắc thời gian, chỉ mới có ý định này nên báo trước anh biết."
Không cần thiết phải gánh mà đi, dù gì lúc đầu cũng là cô khởi đầu hạng mục này.
Nhưng khó đảm bảo tương lai không có biến cố, nên cần tập trung nhiều sức lực hơn vào những công việc khác.
Loại mục này có hai viện sĩ trấn giữ và những nghiên cứu viên khác hợp tác, có cô hay không cũng không ảnh hưởng đến đại địa phương.
Liên Trinh gần như thở phào nhẹ nhõm, thư giãn dựa lại gần, trò chuyện: "Em báo trước anh biết, có phải muốn anh phải dự phòng, sợ anh cũng rời đi giữa chừng?"
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook