-
Chương 271-275
Chương 271: Bảo đảm an toàn cho họ bằng mọi giá
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nhổ neo vừa nói: "Cậu còn trẻ quá, có biết câu trông núi chạy ngựa chết không? Cậu có đi qua Biển Đen bao giờ đâu? Tôi nói cho các cậu biết, khoảng cách đến Biển Đen mà mọi người nói, hoàn toàn chỉ là bịa đặt thôi.
Các cậu nghĩ xem, một nơi bí ẩn đến thế, liệu có thể chỉ cách chúng ta vài giờ đi đường đâu? Tôi nói cho các cậu biết, đi theo hướng này, chúng ta phải đi liên tục, ít nhất cũng mất 3 ngày 3 đêm mới tới được."
Nếu lời này không phải từ miệng Bạch Nhãn Hạt Tử, người từng đến Biển Đen, thì Hà Hoành Vĩ sẽ không bao giờ tin được, chỉ 200 hải lý mà cần đến 3 ngày 3 đêm.
"Nhưng rõ ràng chỉ cách chúng ta 200 hải lý mà..." Thấy Hà Hoành Vĩ vẫn chưa hiểu, Bạch Nhãn Hạt Tử giải thích.
"Các người nói cho tôi biết, có lúc nhìn thấy vùng biển đó, nhưng có lúc lại không thấy phải không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nói xong, Hà Hoành Vĩ thì không biết, nhưng Tô Vũ đã cảm nhận được.
Trước đây khi tu luyện bên bờ biển, quả thật có lúc anh thấy được, có lúc thì không, hoặc là sự mạnh yếu của âm khí luôn thay đổi.
"Tôi nói cho các người biết, chúng ta đang di chuyển, và Biển Đen cũng vậy. Lúc gần, lúc xa với chúng ta, chúng ta không thể đo đạc khoảng cách, muốn thực sự vào Biển Đen, phải tìm ra vùng biển không di chuyển."
"Vùng biển không di chuyển? Ý là sao?" Tô Vũ hỏi lại.
"Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết, chúng ta cứ theo vùng biển di chuyển đó, khi thấy nước đen như mực, bầu trời cũng đen thì coi như đã tới mép biên giới Biển Đen rồi."
"Các người biết tại sao nước Biển Đen lại đen không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử trông như có vẻ đang khoe kiến thức của mình.
Quả thật, điều đó khiến Hà Hoành Vĩ tò mò.
"Ông anh à, đừng để tôi tò mò nữa, nói đi, tại sao nước lại đen vậy?"
"Bởi vì... bởi vì dưới đó không còn là nước nữa, mà toàn là... máu."
Nói tới đây, cả người Hà Hoành Vĩ như rơi vào hầm băng. Mặc dù đã nghe nhiều truyền thuyết đáng sợ về Biển Đen, nhưng lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói có vẻ quá thật, đây là lần đầu anh ta nghe.
Và nếu thực sự như ông ta nói, vùng biển ấy quả thật xứng đáng gọi là lãnh địa của ma quỷ.
Nhìn Hà Hoành Vĩ có vẻ ngơ ngác, Bạch Nhãn Hạt Tửử thầm mừng trong lòng.
Trước tiên tả nơi ấy kinh khủng hơn cả địa ngục, đến lúc đến Biển Đen, thấy cảnh tượng đó, mấy người này chắc chắn sẽ sợ đến độ tè cả ra quần.
Trước đó Tô Vũ đã hứa, chỉ cần dẫn anh tới Biển Đen, con thuyền này sẽ là của ông ta.
Cứ coi như ông ta đi du lịch một vòng, trở về trở thành triệu phú.
"Nhổ neo khởi hành!" Sau khi Bạch Nhãn Hạt Tửử hô to một tiếng, hai tay cầm bánh lái.
Tiếng còi thuyền vang lên trầm đục và kéo dài, chiếc thuyền du lịch thoát khỏi sự ràng buộc của bờ biển, lao về phía đại dương bao la.
Lần này Bạch Nhãn Hạt Tửử thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi dài ngày.
Ngoài một số thực phẩm, nước uống thiết yếu, còn có trái cây, rau xanh, còn có một chiếc lưới cá khổng lồ, theo Bạch Nhãn Hạt Tửử nói là để có hải sản ăn.
Sau đó chuẩn bị thêm hai khẩu pháo nổ mặt đất, để xua đuổi cá voi lớn, bảo đảm an toàn cho con thuyền.
Ngoài những thứ thông thường đó, Bạch Nhãn Hạt Tửử còn chuẩn bị tới hàng ngàn quả dưa hấu trong khoang tàu, còn việc những quả dưa hấu này dùng để làm gì, Bạch Nhãn Hạt Tử nói: đến lúc đó sẽ biết.
Ở phía bờ biển xa xa, trên tòa nhà cao tầng, Thiện Bản Thanh đã nhìn thấy tất cả bằng ống nhòm.
"Cụ Thiện, họ đã khởi hành rồi." Diêm Đan Dương đi tới báo cáo.
Thiện Bản Thanh nhìn thêm một lần rồi nói: "Biết rồi, truyền lệnh xuống, tôi muốn thường xuyên nắm được hành trình của họ, hơn nữa một khi rời khỏi vùng biển ven bờ, phải bảo đảm an toàn cho họ bằng mọi giá."
Thiện Bản Thanh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho hành trình này. Chỉ cần con thuyền rời khỏi vùng biển thành phố Tân Hải, trong bán kính 50 hải lý xung quanh nó sẽ xuất hiện 3 tàu chiến đầy đạn dược.
Ngoài ra còn 5 tàu ngầm sẽ thường trực. Có thể nói với lực lượng này, trừ khi xảy ra chiến tranh lớn, trong các xung đột với hải tặc thì hoàn toàn có ưu thế tuyệt đối.
Thiện Bản Thanh muốn có khả năng bao vây kẻ địch nhanh nhất và triển khai giải cứu khi Tô Vũ và Thiện Vũ Băng gặp nạn. Đó là tất cả những thủ đoạn của Thiện Bản Thanh, thật sự có thể nói là nhọc lòng.
Chương 272: Ra khơi
Đại dương mênh mông, người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là chiếc thuyền lớn, lênh đênh trên đó cũng chỉ như cảm giác vẫn chiếc thuyền nhỏ bằng chiếc lá.
Nước xanh biếc bao la tưởng chừng nhàm chán và không thay đổi, nhưng thực ra dòng chảy ngầm luôn xoáy sâu, giống như tâm hồn con người, không thể nhìn thấy sự biến động bên trong từ bề ngoài.
Hà Hoành Vĩ thật sự là người lái thuyền tốt và có kinh nghiệm, ông ta dùng nhiều cách khác nhau để xác định hướng đi.
Còn phân tích hướng và cường độ dòng chảy để đánh giá vùng biển phía trước có an toàn hay không. Có thể nói, may mắn là có Hà Hoành Vĩ, nếu không với Tô Vũ cùng tên mù say bét nhè ấy, chỉ sợ bị lạc là cái chắc.
Dọc đường, Tô Vũ liên tục cảm nhận âm khí kia, ban đầu anh có thể cảm thấy mình ngày càng đến gần nó, thậm chí có lúc dường như đã ở ngay trong tầm tay.
Nhưng không hiểu sao, dường như vô tình, cảm giác đó dần xa dần, cuối cùng gần như không còn cảm nhận được.
Điều này khiến Tô Vũ nghĩ thầm: Phải chăng, quả thật như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, vùng biển đó di chuyển?
Ngay cả Tô Vũ lúc này cũng có phần không hiểu nổi, tại sao Biển Đen lại di chuyển, mà còn là kiểu di chuyển không theo quy luật đó.
Thiện Vũ Băng cầm ống nhòm trên tay, nhìn đường chân trời dần mờ đi, thậm chí còn hơi bắt đầu sợ hãi.
Dù sao, nguyên nhân sâu xa là ngoài Tô Vũ, cô bé không thích ai trên thuyền, đặc biệt là tên Bạch Nhãn Hạt Tử hay chửi thề khi say rượu. Có lúc Thiện Vũ Băng còn muốn ném ông ta xuống biển luôn.
Tô Vũ bước vào phòng điều khiển, lúc này Hà Hoành Vĩ đang cầm bánh lái, tiến về phía trước ổn định, thấy Tô Vũ bước vào, anh ta nói: "Anh Tô, theo ước tính trước đó của chúng tôi, chúng ta đã gần vào vùng biển quốc tế.
Và khi vào vùng biển quốc tế, thuyền của chúng ta sẽ không còn được luật pháp ven biển bảo vệ nữa, lúc đó chúng ta có thể gặp hải tặc, bọn chúng toàn là lũ cướp của giết người, chúng ta nên chuẩn bị sớm."
Tô Vũ thực ra không quá lo lắng về những chuyện đó, bởi vì bọn chúng chỉ là đám vô tổ chức, mặc dù trên thuyền chỉ có bốn người, nhưng Tô Vũ hoàn toàn tự tin.
Ngoài ra, trên đường đi Tô Vũ còn phát hiện, gần chiếc thuyền này còn có thêm 3 chiếc thuyền khác, giữ khoảng cách không xa cũng không gần với họ.
Những chiếc thuyền đó đã theo sát họ từ khi rời cảng, nên chắc chắn không phải hải tặc, cách làm của họ giống như đang bảo vệ.
Và người có thế lực lớn đến thế, Tô Vũ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là Thiện Bản Thanh. Ông đang dùng cách này để bảo vệ Thiện Vũ Băng, đồng thời cũng giám sát Tô Vũ.
Mặc dù Tô Vũ rất không thích cảm giác này, nhưng dù sao ý tốt bảo vệ con cháu của đối phương cũng không sai.
Tin rằng khi vào Biển Đen, bọn họ sẽ không tìm được dấu vết của mình nữa.
"Đúng rồi, chiếc thuyền này có được kiểm tra kỹ càng chưa?" Vì ra khơi không phải chuyện nhỏ.
Trên thuyền chở theo sinh mạng của cả đoàn, nếu thuyền gặp sự cố trên biển, rất có thể sẽ trở thành thảm họa lớn.
Vì vậy, việc đầu tiên mỗi thủy thủ làm trước khi ra khơi là kiểm tra thuyền, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tuy nhiên lần này khi ra khơi, Hà Hoành Vĩ lại bỏ qua việc đó, bởi vì con thuyền này mới đóng, nhà máy đóng thuyền sẽ kiểm tra kỹ lưỡng con thuyền trước khi xuất xưởng, nên thường không thể có vấn đề về chất lượng.
"Xin lỗi anh Tô, lần này tôi nghĩ đây là thuyền mới nên không kiểm tra kỹ, bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra lại." Hà Hoành Vĩ hối lỗi nói với Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu: "Giảm tốc độ thuyền đi, kiểm tra lại đã, phòng bất trắc thôi."
"Tôi nói cho các người biết, trong Biển Đen toàn báu vật, nhưng không ai mang ra được cái gì, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng phải bỏ mạng. Nếu không nhờ ông anh là tôi thông minh lanh lợi, thì đâu thoát ra được? Không tin thì xem đi, đây chính là... chứng cứ tôi đã từng ở đó..."
Bên cạnh, Bạch Nhãn Hạt Tử nằm dài trên sàn, nửa tỉnh nửa mê, tay vừa cầm chai rượu, vừa vén áo lên vừa nói nhảm.
Ban đầu Tô Vũ không muốn để ý tên say xỉn này, nhưng khi Bạch Nhãn Hạt Tử vén áo lên, Tô Vũ vô thức nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái nhìn, anh đã bị những vảy xám xanh trên bụng Bạch Nhãn Hạt Tử thu hút.
Chương 273: Chuyện không ổn
Làm sao có thể mọc vảy rắn trên người được chứ?
Tô Vũ đi tới, quỳ xuống nhìn kỹ, theo nhịp thở lên xuống, những vảy rắn kia lấp lánh ánh lục.
Tô Vũ đưa tay sờ vào, phát hiện vảy không có chút hơi ấm nào của con người, ngược lại lạnh buốt bất thường, nếu không vì khít khao với da thịt, sẽ tưởng đó là áo giáp vảy rắn.
Cộng với những lời mê sảng của Bạch Nhãn Hạt Tử, khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta còn nhiều chuyện chưa nói ra, nói cách khác, Bạch Nhãn Hạt Tử đang che giấu điều gì đó.
Tuy nhiên, Tô Vũ tin rằng, dù mình không hỏi, đến lúc thích hợp, tên mù này sẽ tự giải bày hết những gì mình biết.
...
"Đang nhìn gì đấy?" Tô Vũ tìm thấy Thiện Vũ Băng ở sân thượng ngoài trời tầng trên cùng.
Lúc này cô bé đang dùng ống nhòm nhìn đàn cá heo đuổi theo đuôi thuyền bên dưới, nghe thấy Tô Vũ nói chuyện, Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt và chỉ xuống dưới: "Anh xem kìa, dưới đó có hai con cá heo cứ đuổi theo thuyền, còn có một con cá heo màu hồng, đẹp quá."
Tô Vũ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng, thấy cô bé đầy mồ hôi, do tác động của nắng gắt: "Em nên vào uống ngụm nước đi, nếu ông nội thấy em như thế này chắc lại xót lắm đây."
Tô Vũ dắt tay cô bé vào nơi mát mẻ: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Thiện Vũ Băng nhíu mày: "Có chứ ạ, không biết vì sao, từ khi lên thuyền em thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhói ở ngực, cảm giác đó lúc rõ rệt lúc lại mơ hồ, em nghĩ có lẽ là hơi say sóng."
Tô Vũ gật đầu, trường hợp này không phải say sóng. Khi Thiện Vũ Băng tiến dần về phía Biển Đen kia, âm mạch bị Tô Vũ phong ấn trong cơ thể cô vé sẽ phản ứng, âm mạch sẽ cố xâm chiếm cơ thể Thiện Vũ Băng, nên cô bé mới cảm thấy khó chịu.
Đó cũng chính là lý do Tô Vũ đưa cô bé tới đây, để dùng âm khí trong Âm Nhãn kia nuôi dưỡng âm mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng. Chỉ cần âm mạch thành hình, Tô Vũ sẽ dạy cô bé cách khống chế nó, lúc đó Thiện Vũ Băng mới được chữa trị triệt để.
Chỉ là trước đó, Tô Vũ cần bảo đảm Thiện Vũ Băng có thể an toàn đến nơi Âm Nhãn kia, đó là trách nhiệm cơ bản với bệnh nhân của mình.
Tô Vũ lấy từ túi ra một mảnh vảy rồng màu vàng kim, xâu lên bằng sợi chỉ đỏ rồi đeo vào cổ Thiện Vũ Băng và nói: "Thứ này, em phải bảo quản cẩn thận, không được làm mất, càng không được ném xuống biển, nó có thể cứu mạng em đấy, nhớ chứ?"
Gặp nạn trên biển là rất nguy hiểm, mặc dù Tô Vũ không hy vọng chuyện đó xảy ra, nhưng phòng hờ là điều cần thiết. Hà Hoành Vĩ có thể thoát chết nhiều lần, với người ngoài có lẽ là do anh ta may mắn.
Nhưng trong mắt Tô Vũ, phần lớn lý do có lẽ là do trên tàu luôn có 3 vảy rồng, thứ này luôn che chở cho anh ta.
"Anh Tô, không ổn rồi." Lúc này, Hà Hoành Vĩ chạy từ dưới lầu lên, ánh mắt toát lên cảm giác không ổn.
"Chuyện gì vậy?" Tô Vũ vỗ vai Thiện Vũ Băng, ra hiệu cô bé tự chơi đi.
Hà Hoành Vĩ đi tới, nhíu mày nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra dưới đáy thuyêdn, phát hiện các tấm sắt bị ăn mòn nghiêm trọng."
Việc thuyền ngâm nước lâu ngày bị ăn mòn là chuyện bình thường, nhưng con thuyền này mới hạ thủy chưa đầy 1 tháng, ngay cả Tô Vũ là người ngoại đạo như vậy cũng biết chắc chắn không thể bị ăn mòn nghiêm trọng được.
"Nguyên nhân rõ ràng là gì?" Tô Vũ hỏi.
"Tôi nghi ngờ là khi đóng thuyền, họ quên không thêm kẽm." Đây là kiến thức cơ bản của người lái thuyền.
Để giảm tốc độ ăn mòn của nước biển, mọi con thuyền đều được gắn thêm miếng kẽm trên thân thuyền. Bởi kẽm có độ hoạt động hóa học cao hơn sắt của thuyền. Nên nước biển sẽ phản ứng trước với kẽm, sau khi kẽm bị ăn mòn hết mới ăn mòn sắt.
Vì vậy, chỉ cần kiểm tra định kỳ và thay kẽm kịp thời là có thể kéo dài tuổi thọ của thuyền rất nhiều.
"Vấn đề nghiêm trọng không?" Ý Tô Vũ là có phải nếu không có kẽm thì đáy thuyền sẽ bị ăn mòn rất nhanh?
Hà Hoành Vĩ lắc đầu: "Thông thường thì không, dù bị ăn mòn cũng cần một quá trình dài. Nhưng có việc khiến tôi lo ngại."
Chương 274: Cứ tin tưởng ở tôi
"Anh cứ nói."
"Tôi nghĩ sai sót thấp kém như vậy không thể xảy ra ở nhà máy đóng thuyền. Vậy có lẽ là có người cố ý làm. Và nếu có người cố ý làm, liệu họ có làm trò gì khác không?" Đây là phân tích dựa trên góc độ chuyên môn của Hà Hoành Vĩ.
Đó cũng là tình huống khiến người ta lo lắng nhất, mặc dù không biết mục đích cuối cùng là gì, nhưng đáng để bận tâm.
Tô Vũ hít một hơi sâu, nghĩ thầm trong lòng, ai sẽ muốn hại mình, ai lại có cơ hội thuận lợi đến thế?
Chỉ có một câu trả lời, đó là Diêm Đan Dương. Và Tô Vũ cũng tìm được lý do đầy đủ ở ông ta. Đó là sự xuất hiện của Tô Vũ đã cắt đứt đường tiền tài của ông ta, có câu người chết vì tiền chim chết vì ăn, một núi không thể chứa hai hổ. Chỉ có loại bỏ Tô Vũ, ông ta mới lấy lại thứ của mình.
Và rõ ràng lần ra khơi này là cơ hội tốt, điều Tô Vũ không ngờ là vì lợi ích cá nhân, Diêm Đan Dương thậm chí còn không buông tha cho Thiện Vũ Băng.
Và liệu có đúng như suy đoán của mình hay không, Tô Vũ chỉ cần theo kế hoạch, tất cả sẽ lộ ra. Đến lúc đó cũng để Thiện Bản Thanh xem tay chân bên cạnh mình là loại người gì.
"Nếu không có vấn đề gì lớn, vậy không cần lo lắng. Anh quay lại cầm tốt bánh lái, khi lão mù tỉnh dậy đừng để ông ta uống rượu nữa. Tôi có chuyện muốn hỏi ông ta." Tô Vũ dặn dò Hà Hoành Vĩ một lần nữa.
Nếu như trên thân thuyền xuất hiện vấn đề là do Diêm Đan Dương sắp đặt, thì giống như Hà Hoành Vĩ nói, ông ta tuyệt đối không chỉ làm một chút xíu thế này.
Hà Hoành Vĩ biết trong thời gian ngắn không có vấn đề gì lớn, thì Diêm Đan Dương cũng biết không có vấn đề gì lớn, vậy hẳn còn mối nguy tiềm ẩn khó phát hiện.
Hoặc là Diêm Đan Dương còn chuẩn bị "bất ngờ" gì đó cho họ cũng không chừng.
Tối hôm đó, trên biển không hiểu từ lúc nào đã có gió thổi. Hà Hoành Vĩ nói đây là thời điểm chuyển mùa, dòng hải lưu sẽ có chuyển động nhất định theo quy luật trong các mùa.
Do gió không lớn nên không cần lo lắng.
Trong bữa tối, lão mù rất biết ý không uống rượu, Tô Vũ hỏi: "Từ đầu đến giờ ông không đưa cho chúng tôi bản đồ hàng hải chính xác, không lẽ chúng ta phải lang thang một cách vô định như thế này sao?"
Bạch Nhãn Hạt Tử uống một ngụm canh, sau đó nói: "Tôi nói này cậu Tô, cậu cũng biết vùng biển kia tự nó di chuyển mà, vì nó tự di chuyển nên cậu bảo tôi vẽ bản đồ hàng hải thế nào? Tôi cũng không biết nó sẽ chạy đi đâu cả."
Nhưng bản đồ hàng hải là tĩnh, còn con người là động mà. Có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ dẫn các người tới nơi các người muốn đến, cứ tin tưởng ở tôi."
Bạch Nhãn Hạt Tử tự tin nói chắc chắn mình có thể tìm được vùng biển đó, dù không biết ông ta dùng phương pháp gì.
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là theo dự tính ban đầu, họ đáng lẽ đã đến vùng biển đó rồi.
Nhưng bây giờ Tô Vũ lại không cảm nhận được, nên anh tin vào lời Bạch Nhãn Hạt Tử, rằng vùng biển đó di chuyển.
Và dưới sự dẫn đường của Bạch Nhãn Hạt Tử, con thuyền của họ đúng là đang bám sát theo vùng biển đang di chuyển đó. Có thể nói tên mù này có cách gì đó để bắt được hướng của vùng biển, nên cơ bản sẽ không bị lạc.
"Ông anh già à, tối nay thuyền chúng ta sẽ vào vùng biển quốc tế, ông cũng biết đó là vùng nguy hiểm, nên chúng ta phải thay phiên canh gác."
Hà Hoành Vĩ là người thận trọng, đương nhiên sẽ không bắt Tô Vũ và Thiện Vũ Băng canh gác, vậy nên chỉ còn anh ta và Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Trời ạ, cái gì mà biển nọ hải kia, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, ai còn rảnh rỗi đi làm chuyện nguy hiểm thế chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử có vẻ không lo lắng gì nói với Hà Hoành Vĩ.
"Thôi không sao đâu. Tôi đi tắm rồi ngủ trước đây, các cậu cứ làm việc của các cậu đi." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa đứng dậy, bỗng có tiếng "ầm" lớn phát ra từ bên ngoài, ngay sau đó toàn thân thuyền rung chuyển dữ dội, như thể vừa va chạm vào thứ gì đó.
"Có phải nhầm không đấy? Cuối cùng là chuyện gì vậy?" Bạch Nhãn Hạt Tử bị rung mất thăng bằng, té ngã nhào xuống sàn, nằm bẹp dí.
Chương 275: Con thuyền ma
Tiếng động lớn bên ngoài khiến Tô Vũ cũng đứng phắt dậy, sao mặt biển lặng gió lại đột nhiên thay đổi dữ dội thế?
Theo lý thuyết, bây giờ họ đã gần vào vùng biển quốc tế, tuyệt đối không thể xảy ra va chạm với đá ngầm, giải thích duy nhất là thuyền vô tình đâm phải thứ gì đó.
Nghĩ vậy, Tô Vũ và Hà Hoành Vĩ lần lượt bước ra khỏi phòng, cúi xuống boong thuyền nhìn xuống. Họ thấy một chiếc thuyền đen thui đâm vào mạn thuyền.
Mặc dù hai chiếc thuyền giờ đã dính chặt vào nhau, nhưng do không có đèn nên vẫn không nhìn rõ bên trong.
Nhưng những gì người khác không nhìn thấy được thì không qua khỏi đôi mắt Tô Vũ, mây tím bốc lên trong mắt anh.
Lúc đó anh nhìn thấy, trên thuyền không có một bóng người, ít nhất là không thấy ai. Toàn bộ thân thuyền được vá víu bằng các tấm ván lớn nhỏ. Trên boong thuyền kéo một tấm vải buồm đen che kín, nên không thấy bên trong thế nào.
Nhưng Tô Vũ phát hiện trên boong thuyền kia có một lỗ hổng lớn, theo lý mà nói với lỗ hổng lớn như vậy thì thuyền đã phải bị thủng chìm từ lâu rồi, sao vẫn nổi trên mặt biển được?
Đang nghi ngờ thì hai chùm tia sáng chiếu lên chiếc thuyền đó, Bạch Nhãn Hạt Tử cầm tay cầm đèn pin, không khỏi chửi thề om sòm: "Hải tặc, chắc chắn là lũ hải tặc rồi, Hoành Vĩ à, nhanh chuẩn bị pháo nổ của cậu đi, chúng ta đánh trước thì hơn, đẩy chúng xuống đáy biển nào."
"Anh bạn già, đừng vộ, tôi thấy đó không phải hải tặc đâu." Hà Hoành Vĩ nói sau khi nhìn một cái.
Mặc dù Bạch Nhãn Hạt Tử từng đi Biển Đen và có kinh nghiệm lặn xuống biển lấy trứng, nhưng về việc đi biển, kinh nghiệm của ông ta vẫn còn thiếu.
Thông thường hải tặc sẽ không đâm thẳng vào như vậy, phải biết va chạm trên biển giữa hai con thuyền sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Hải tặc thường giả làm thuyền đánh cá hay tàu buôn, rồi lịch sự hỏi đường, khi hai con thuyền đủ gần, chúng sẽ tấn công như chớp nhoáng khiến các thuyền buôn hay thuyền đánh cá bình thường không kịp phản ứng.
"Theo tôi, đây là con thuyền ma dùng để cúng tế." Hà Hoành Vĩ nói sau khi hít một hơi sâu.
Nghe đến hai từ "thuyền ma", Bạch Nhãn Hạt Tử nhảy dựng lên, vội bịt mũi miệng: "Này Hoành Vĩ, có chắc đây là thuyền ma không? Thực sự là thuyền ma à?"
Gọi là "thuyền ma" thực chất là một phong tục của một số làng ven biển lạc hậu.
Thông thường khi làng xuất hiện dịch bệnh lớn hoặc thấy những người nào đó mang lại tai họa.
Họ sẽ chuẩn bị một con thuyền cũ nát, để những thi thể lên thuyền rồi thực hiện nghi lễ cổ xưa bí ẩn, đẩy con thuyền ra biển trôi mãi cho đến khi chìm xuống đáy biển, để xua đuổi tai họa theo cách đó.
Có vẻ lời giải thích nghe hợp lý, nhưng thực ra thì không, Hà Hoành Vĩ cau mày: "Không đúng rồi, theo lý mà nói thì thuyền như vậy không thể trôi xa được chứ."
Bởi vì thuyền ma thường rất cũ nát, cho dù trên biển lặng gió cũng chìm sau vài ngày, không thể đến được đây.
Lúc này Thiện Vũ Băng sợ sệt đi theo, kéo tay Tô Vũ hỏi: "Anh Tô à, cuối cùng là chuyện gì vậy? Sao thuyền kia lại ở đây?"
Tô Vũ chưa kịp trả lời, Bạch Nhãn Hạt Tử như con khỉ nhảy xuống nói với Thiện Vũ Băng: "Cô bé à, vào trong đi, coi chừng bị lây dịch đấy. Hoành Vĩ, chúng ta xuống lấy hai thùng xăng đốt thuyền ma này đi."
Cách xử lý của Bạch Nhãn Hạt Tử thô bạo đơn giản, thuyền dùng để đuổi tà ma thì biết ngay không phải thứ tốt, hơn nữa trên thuyền không có ai, vậy thì thiêu đi cho xong.
Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, gật đầu với Hà Hoành Vĩ rồi cùng Thiện Vũ Băng quay trở lại phòng.
“Hoành Vĩ à, cậu thật là thấy nhiều biết rộng, cả thứ này cũng nhận ra được, không phải thường xuyên gặp trên biển đấy chứ? Vậy trên đó có gì đáng giá không?” Bạch Nhãn Hạt Tử vừa khiêng thùng xăng vừa hỏi có kho báu gì trên thuyền không.
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nhổ neo vừa nói: "Cậu còn trẻ quá, có biết câu trông núi chạy ngựa chết không? Cậu có đi qua Biển Đen bao giờ đâu? Tôi nói cho các cậu biết, khoảng cách đến Biển Đen mà mọi người nói, hoàn toàn chỉ là bịa đặt thôi.
Các cậu nghĩ xem, một nơi bí ẩn đến thế, liệu có thể chỉ cách chúng ta vài giờ đi đường đâu? Tôi nói cho các cậu biết, đi theo hướng này, chúng ta phải đi liên tục, ít nhất cũng mất 3 ngày 3 đêm mới tới được."
Nếu lời này không phải từ miệng Bạch Nhãn Hạt Tử, người từng đến Biển Đen, thì Hà Hoành Vĩ sẽ không bao giờ tin được, chỉ 200 hải lý mà cần đến 3 ngày 3 đêm.
"Nhưng rõ ràng chỉ cách chúng ta 200 hải lý mà..." Thấy Hà Hoành Vĩ vẫn chưa hiểu, Bạch Nhãn Hạt Tử giải thích.
"Các người nói cho tôi biết, có lúc nhìn thấy vùng biển đó, nhưng có lúc lại không thấy phải không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nói xong, Hà Hoành Vĩ thì không biết, nhưng Tô Vũ đã cảm nhận được.
Trước đây khi tu luyện bên bờ biển, quả thật có lúc anh thấy được, có lúc thì không, hoặc là sự mạnh yếu của âm khí luôn thay đổi.
"Tôi nói cho các người biết, chúng ta đang di chuyển, và Biển Đen cũng vậy. Lúc gần, lúc xa với chúng ta, chúng ta không thể đo đạc khoảng cách, muốn thực sự vào Biển Đen, phải tìm ra vùng biển không di chuyển."
"Vùng biển không di chuyển? Ý là sao?" Tô Vũ hỏi lại.
"Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết, chúng ta cứ theo vùng biển di chuyển đó, khi thấy nước đen như mực, bầu trời cũng đen thì coi như đã tới mép biên giới Biển Đen rồi."
"Các người biết tại sao nước Biển Đen lại đen không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử trông như có vẻ đang khoe kiến thức của mình.
Quả thật, điều đó khiến Hà Hoành Vĩ tò mò.
"Ông anh à, đừng để tôi tò mò nữa, nói đi, tại sao nước lại đen vậy?"
"Bởi vì... bởi vì dưới đó không còn là nước nữa, mà toàn là... máu."
Nói tới đây, cả người Hà Hoành Vĩ như rơi vào hầm băng. Mặc dù đã nghe nhiều truyền thuyết đáng sợ về Biển Đen, nhưng lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói có vẻ quá thật, đây là lần đầu anh ta nghe.
Và nếu thực sự như ông ta nói, vùng biển ấy quả thật xứng đáng gọi là lãnh địa của ma quỷ.
Nhìn Hà Hoành Vĩ có vẻ ngơ ngác, Bạch Nhãn Hạt Tửử thầm mừng trong lòng.
Trước tiên tả nơi ấy kinh khủng hơn cả địa ngục, đến lúc đến Biển Đen, thấy cảnh tượng đó, mấy người này chắc chắn sẽ sợ đến độ tè cả ra quần.
Trước đó Tô Vũ đã hứa, chỉ cần dẫn anh tới Biển Đen, con thuyền này sẽ là của ông ta.
Cứ coi như ông ta đi du lịch một vòng, trở về trở thành triệu phú.
"Nhổ neo khởi hành!" Sau khi Bạch Nhãn Hạt Tửử hô to một tiếng, hai tay cầm bánh lái.
Tiếng còi thuyền vang lên trầm đục và kéo dài, chiếc thuyền du lịch thoát khỏi sự ràng buộc của bờ biển, lao về phía đại dương bao la.
Lần này Bạch Nhãn Hạt Tửử thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi dài ngày.
Ngoài một số thực phẩm, nước uống thiết yếu, còn có trái cây, rau xanh, còn có một chiếc lưới cá khổng lồ, theo Bạch Nhãn Hạt Tửử nói là để có hải sản ăn.
Sau đó chuẩn bị thêm hai khẩu pháo nổ mặt đất, để xua đuổi cá voi lớn, bảo đảm an toàn cho con thuyền.
Ngoài những thứ thông thường đó, Bạch Nhãn Hạt Tửử còn chuẩn bị tới hàng ngàn quả dưa hấu trong khoang tàu, còn việc những quả dưa hấu này dùng để làm gì, Bạch Nhãn Hạt Tử nói: đến lúc đó sẽ biết.
Ở phía bờ biển xa xa, trên tòa nhà cao tầng, Thiện Bản Thanh đã nhìn thấy tất cả bằng ống nhòm.
"Cụ Thiện, họ đã khởi hành rồi." Diêm Đan Dương đi tới báo cáo.
Thiện Bản Thanh nhìn thêm một lần rồi nói: "Biết rồi, truyền lệnh xuống, tôi muốn thường xuyên nắm được hành trình của họ, hơn nữa một khi rời khỏi vùng biển ven bờ, phải bảo đảm an toàn cho họ bằng mọi giá."
Thiện Bản Thanh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho hành trình này. Chỉ cần con thuyền rời khỏi vùng biển thành phố Tân Hải, trong bán kính 50 hải lý xung quanh nó sẽ xuất hiện 3 tàu chiến đầy đạn dược.
Ngoài ra còn 5 tàu ngầm sẽ thường trực. Có thể nói với lực lượng này, trừ khi xảy ra chiến tranh lớn, trong các xung đột với hải tặc thì hoàn toàn có ưu thế tuyệt đối.
Thiện Bản Thanh muốn có khả năng bao vây kẻ địch nhanh nhất và triển khai giải cứu khi Tô Vũ và Thiện Vũ Băng gặp nạn. Đó là tất cả những thủ đoạn của Thiện Bản Thanh, thật sự có thể nói là nhọc lòng.
Chương 272: Ra khơi
Đại dương mênh mông, người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là chiếc thuyền lớn, lênh đênh trên đó cũng chỉ như cảm giác vẫn chiếc thuyền nhỏ bằng chiếc lá.
Nước xanh biếc bao la tưởng chừng nhàm chán và không thay đổi, nhưng thực ra dòng chảy ngầm luôn xoáy sâu, giống như tâm hồn con người, không thể nhìn thấy sự biến động bên trong từ bề ngoài.
Hà Hoành Vĩ thật sự là người lái thuyền tốt và có kinh nghiệm, ông ta dùng nhiều cách khác nhau để xác định hướng đi.
Còn phân tích hướng và cường độ dòng chảy để đánh giá vùng biển phía trước có an toàn hay không. Có thể nói, may mắn là có Hà Hoành Vĩ, nếu không với Tô Vũ cùng tên mù say bét nhè ấy, chỉ sợ bị lạc là cái chắc.
Dọc đường, Tô Vũ liên tục cảm nhận âm khí kia, ban đầu anh có thể cảm thấy mình ngày càng đến gần nó, thậm chí có lúc dường như đã ở ngay trong tầm tay.
Nhưng không hiểu sao, dường như vô tình, cảm giác đó dần xa dần, cuối cùng gần như không còn cảm nhận được.
Điều này khiến Tô Vũ nghĩ thầm: Phải chăng, quả thật như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, vùng biển đó di chuyển?
Ngay cả Tô Vũ lúc này cũng có phần không hiểu nổi, tại sao Biển Đen lại di chuyển, mà còn là kiểu di chuyển không theo quy luật đó.
Thiện Vũ Băng cầm ống nhòm trên tay, nhìn đường chân trời dần mờ đi, thậm chí còn hơi bắt đầu sợ hãi.
Dù sao, nguyên nhân sâu xa là ngoài Tô Vũ, cô bé không thích ai trên thuyền, đặc biệt là tên Bạch Nhãn Hạt Tử hay chửi thề khi say rượu. Có lúc Thiện Vũ Băng còn muốn ném ông ta xuống biển luôn.
Tô Vũ bước vào phòng điều khiển, lúc này Hà Hoành Vĩ đang cầm bánh lái, tiến về phía trước ổn định, thấy Tô Vũ bước vào, anh ta nói: "Anh Tô, theo ước tính trước đó của chúng tôi, chúng ta đã gần vào vùng biển quốc tế.
Và khi vào vùng biển quốc tế, thuyền của chúng ta sẽ không còn được luật pháp ven biển bảo vệ nữa, lúc đó chúng ta có thể gặp hải tặc, bọn chúng toàn là lũ cướp của giết người, chúng ta nên chuẩn bị sớm."
Tô Vũ thực ra không quá lo lắng về những chuyện đó, bởi vì bọn chúng chỉ là đám vô tổ chức, mặc dù trên thuyền chỉ có bốn người, nhưng Tô Vũ hoàn toàn tự tin.
Ngoài ra, trên đường đi Tô Vũ còn phát hiện, gần chiếc thuyền này còn có thêm 3 chiếc thuyền khác, giữ khoảng cách không xa cũng không gần với họ.
Những chiếc thuyền đó đã theo sát họ từ khi rời cảng, nên chắc chắn không phải hải tặc, cách làm của họ giống như đang bảo vệ.
Và người có thế lực lớn đến thế, Tô Vũ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là Thiện Bản Thanh. Ông đang dùng cách này để bảo vệ Thiện Vũ Băng, đồng thời cũng giám sát Tô Vũ.
Mặc dù Tô Vũ rất không thích cảm giác này, nhưng dù sao ý tốt bảo vệ con cháu của đối phương cũng không sai.
Tin rằng khi vào Biển Đen, bọn họ sẽ không tìm được dấu vết của mình nữa.
"Đúng rồi, chiếc thuyền này có được kiểm tra kỹ càng chưa?" Vì ra khơi không phải chuyện nhỏ.
Trên thuyền chở theo sinh mạng của cả đoàn, nếu thuyền gặp sự cố trên biển, rất có thể sẽ trở thành thảm họa lớn.
Vì vậy, việc đầu tiên mỗi thủy thủ làm trước khi ra khơi là kiểm tra thuyền, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tuy nhiên lần này khi ra khơi, Hà Hoành Vĩ lại bỏ qua việc đó, bởi vì con thuyền này mới đóng, nhà máy đóng thuyền sẽ kiểm tra kỹ lưỡng con thuyền trước khi xuất xưởng, nên thường không thể có vấn đề về chất lượng.
"Xin lỗi anh Tô, lần này tôi nghĩ đây là thuyền mới nên không kiểm tra kỹ, bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra lại." Hà Hoành Vĩ hối lỗi nói với Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu: "Giảm tốc độ thuyền đi, kiểm tra lại đã, phòng bất trắc thôi."
"Tôi nói cho các người biết, trong Biển Đen toàn báu vật, nhưng không ai mang ra được cái gì, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng phải bỏ mạng. Nếu không nhờ ông anh là tôi thông minh lanh lợi, thì đâu thoát ra được? Không tin thì xem đi, đây chính là... chứng cứ tôi đã từng ở đó..."
Bên cạnh, Bạch Nhãn Hạt Tử nằm dài trên sàn, nửa tỉnh nửa mê, tay vừa cầm chai rượu, vừa vén áo lên vừa nói nhảm.
Ban đầu Tô Vũ không muốn để ý tên say xỉn này, nhưng khi Bạch Nhãn Hạt Tử vén áo lên, Tô Vũ vô thức nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái nhìn, anh đã bị những vảy xám xanh trên bụng Bạch Nhãn Hạt Tử thu hút.
Chương 273: Chuyện không ổn
Làm sao có thể mọc vảy rắn trên người được chứ?
Tô Vũ đi tới, quỳ xuống nhìn kỹ, theo nhịp thở lên xuống, những vảy rắn kia lấp lánh ánh lục.
Tô Vũ đưa tay sờ vào, phát hiện vảy không có chút hơi ấm nào của con người, ngược lại lạnh buốt bất thường, nếu không vì khít khao với da thịt, sẽ tưởng đó là áo giáp vảy rắn.
Cộng với những lời mê sảng của Bạch Nhãn Hạt Tử, khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta còn nhiều chuyện chưa nói ra, nói cách khác, Bạch Nhãn Hạt Tử đang che giấu điều gì đó.
Tuy nhiên, Tô Vũ tin rằng, dù mình không hỏi, đến lúc thích hợp, tên mù này sẽ tự giải bày hết những gì mình biết.
...
"Đang nhìn gì đấy?" Tô Vũ tìm thấy Thiện Vũ Băng ở sân thượng ngoài trời tầng trên cùng.
Lúc này cô bé đang dùng ống nhòm nhìn đàn cá heo đuổi theo đuôi thuyền bên dưới, nghe thấy Tô Vũ nói chuyện, Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt và chỉ xuống dưới: "Anh xem kìa, dưới đó có hai con cá heo cứ đuổi theo thuyền, còn có một con cá heo màu hồng, đẹp quá."
Tô Vũ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng, thấy cô bé đầy mồ hôi, do tác động của nắng gắt: "Em nên vào uống ngụm nước đi, nếu ông nội thấy em như thế này chắc lại xót lắm đây."
Tô Vũ dắt tay cô bé vào nơi mát mẻ: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Thiện Vũ Băng nhíu mày: "Có chứ ạ, không biết vì sao, từ khi lên thuyền em thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhói ở ngực, cảm giác đó lúc rõ rệt lúc lại mơ hồ, em nghĩ có lẽ là hơi say sóng."
Tô Vũ gật đầu, trường hợp này không phải say sóng. Khi Thiện Vũ Băng tiến dần về phía Biển Đen kia, âm mạch bị Tô Vũ phong ấn trong cơ thể cô vé sẽ phản ứng, âm mạch sẽ cố xâm chiếm cơ thể Thiện Vũ Băng, nên cô bé mới cảm thấy khó chịu.
Đó cũng chính là lý do Tô Vũ đưa cô bé tới đây, để dùng âm khí trong Âm Nhãn kia nuôi dưỡng âm mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng. Chỉ cần âm mạch thành hình, Tô Vũ sẽ dạy cô bé cách khống chế nó, lúc đó Thiện Vũ Băng mới được chữa trị triệt để.
Chỉ là trước đó, Tô Vũ cần bảo đảm Thiện Vũ Băng có thể an toàn đến nơi Âm Nhãn kia, đó là trách nhiệm cơ bản với bệnh nhân của mình.
Tô Vũ lấy từ túi ra một mảnh vảy rồng màu vàng kim, xâu lên bằng sợi chỉ đỏ rồi đeo vào cổ Thiện Vũ Băng và nói: "Thứ này, em phải bảo quản cẩn thận, không được làm mất, càng không được ném xuống biển, nó có thể cứu mạng em đấy, nhớ chứ?"
Gặp nạn trên biển là rất nguy hiểm, mặc dù Tô Vũ không hy vọng chuyện đó xảy ra, nhưng phòng hờ là điều cần thiết. Hà Hoành Vĩ có thể thoát chết nhiều lần, với người ngoài có lẽ là do anh ta may mắn.
Nhưng trong mắt Tô Vũ, phần lớn lý do có lẽ là do trên tàu luôn có 3 vảy rồng, thứ này luôn che chở cho anh ta.
"Anh Tô, không ổn rồi." Lúc này, Hà Hoành Vĩ chạy từ dưới lầu lên, ánh mắt toát lên cảm giác không ổn.
"Chuyện gì vậy?" Tô Vũ vỗ vai Thiện Vũ Băng, ra hiệu cô bé tự chơi đi.
Hà Hoành Vĩ đi tới, nhíu mày nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra dưới đáy thuyêdn, phát hiện các tấm sắt bị ăn mòn nghiêm trọng."
Việc thuyền ngâm nước lâu ngày bị ăn mòn là chuyện bình thường, nhưng con thuyền này mới hạ thủy chưa đầy 1 tháng, ngay cả Tô Vũ là người ngoại đạo như vậy cũng biết chắc chắn không thể bị ăn mòn nghiêm trọng được.
"Nguyên nhân rõ ràng là gì?" Tô Vũ hỏi.
"Tôi nghi ngờ là khi đóng thuyền, họ quên không thêm kẽm." Đây là kiến thức cơ bản của người lái thuyền.
Để giảm tốc độ ăn mòn của nước biển, mọi con thuyền đều được gắn thêm miếng kẽm trên thân thuyền. Bởi kẽm có độ hoạt động hóa học cao hơn sắt của thuyền. Nên nước biển sẽ phản ứng trước với kẽm, sau khi kẽm bị ăn mòn hết mới ăn mòn sắt.
Vì vậy, chỉ cần kiểm tra định kỳ và thay kẽm kịp thời là có thể kéo dài tuổi thọ của thuyền rất nhiều.
"Vấn đề nghiêm trọng không?" Ý Tô Vũ là có phải nếu không có kẽm thì đáy thuyền sẽ bị ăn mòn rất nhanh?
Hà Hoành Vĩ lắc đầu: "Thông thường thì không, dù bị ăn mòn cũng cần một quá trình dài. Nhưng có việc khiến tôi lo ngại."
Chương 274: Cứ tin tưởng ở tôi
"Anh cứ nói."
"Tôi nghĩ sai sót thấp kém như vậy không thể xảy ra ở nhà máy đóng thuyền. Vậy có lẽ là có người cố ý làm. Và nếu có người cố ý làm, liệu họ có làm trò gì khác không?" Đây là phân tích dựa trên góc độ chuyên môn của Hà Hoành Vĩ.
Đó cũng là tình huống khiến người ta lo lắng nhất, mặc dù không biết mục đích cuối cùng là gì, nhưng đáng để bận tâm.
Tô Vũ hít một hơi sâu, nghĩ thầm trong lòng, ai sẽ muốn hại mình, ai lại có cơ hội thuận lợi đến thế?
Chỉ có một câu trả lời, đó là Diêm Đan Dương. Và Tô Vũ cũng tìm được lý do đầy đủ ở ông ta. Đó là sự xuất hiện của Tô Vũ đã cắt đứt đường tiền tài của ông ta, có câu người chết vì tiền chim chết vì ăn, một núi không thể chứa hai hổ. Chỉ có loại bỏ Tô Vũ, ông ta mới lấy lại thứ của mình.
Và rõ ràng lần ra khơi này là cơ hội tốt, điều Tô Vũ không ngờ là vì lợi ích cá nhân, Diêm Đan Dương thậm chí còn không buông tha cho Thiện Vũ Băng.
Và liệu có đúng như suy đoán của mình hay không, Tô Vũ chỉ cần theo kế hoạch, tất cả sẽ lộ ra. Đến lúc đó cũng để Thiện Bản Thanh xem tay chân bên cạnh mình là loại người gì.
"Nếu không có vấn đề gì lớn, vậy không cần lo lắng. Anh quay lại cầm tốt bánh lái, khi lão mù tỉnh dậy đừng để ông ta uống rượu nữa. Tôi có chuyện muốn hỏi ông ta." Tô Vũ dặn dò Hà Hoành Vĩ một lần nữa.
Nếu như trên thân thuyền xuất hiện vấn đề là do Diêm Đan Dương sắp đặt, thì giống như Hà Hoành Vĩ nói, ông ta tuyệt đối không chỉ làm một chút xíu thế này.
Hà Hoành Vĩ biết trong thời gian ngắn không có vấn đề gì lớn, thì Diêm Đan Dương cũng biết không có vấn đề gì lớn, vậy hẳn còn mối nguy tiềm ẩn khó phát hiện.
Hoặc là Diêm Đan Dương còn chuẩn bị "bất ngờ" gì đó cho họ cũng không chừng.
Tối hôm đó, trên biển không hiểu từ lúc nào đã có gió thổi. Hà Hoành Vĩ nói đây là thời điểm chuyển mùa, dòng hải lưu sẽ có chuyển động nhất định theo quy luật trong các mùa.
Do gió không lớn nên không cần lo lắng.
Trong bữa tối, lão mù rất biết ý không uống rượu, Tô Vũ hỏi: "Từ đầu đến giờ ông không đưa cho chúng tôi bản đồ hàng hải chính xác, không lẽ chúng ta phải lang thang một cách vô định như thế này sao?"
Bạch Nhãn Hạt Tử uống một ngụm canh, sau đó nói: "Tôi nói này cậu Tô, cậu cũng biết vùng biển kia tự nó di chuyển mà, vì nó tự di chuyển nên cậu bảo tôi vẽ bản đồ hàng hải thế nào? Tôi cũng không biết nó sẽ chạy đi đâu cả."
Nhưng bản đồ hàng hải là tĩnh, còn con người là động mà. Có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ dẫn các người tới nơi các người muốn đến, cứ tin tưởng ở tôi."
Bạch Nhãn Hạt Tử tự tin nói chắc chắn mình có thể tìm được vùng biển đó, dù không biết ông ta dùng phương pháp gì.
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là theo dự tính ban đầu, họ đáng lẽ đã đến vùng biển đó rồi.
Nhưng bây giờ Tô Vũ lại không cảm nhận được, nên anh tin vào lời Bạch Nhãn Hạt Tử, rằng vùng biển đó di chuyển.
Và dưới sự dẫn đường của Bạch Nhãn Hạt Tử, con thuyền của họ đúng là đang bám sát theo vùng biển đang di chuyển đó. Có thể nói tên mù này có cách gì đó để bắt được hướng của vùng biển, nên cơ bản sẽ không bị lạc.
"Ông anh già à, tối nay thuyền chúng ta sẽ vào vùng biển quốc tế, ông cũng biết đó là vùng nguy hiểm, nên chúng ta phải thay phiên canh gác."
Hà Hoành Vĩ là người thận trọng, đương nhiên sẽ không bắt Tô Vũ và Thiện Vũ Băng canh gác, vậy nên chỉ còn anh ta và Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Trời ạ, cái gì mà biển nọ hải kia, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, ai còn rảnh rỗi đi làm chuyện nguy hiểm thế chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử có vẻ không lo lắng gì nói với Hà Hoành Vĩ.
"Thôi không sao đâu. Tôi đi tắm rồi ngủ trước đây, các cậu cứ làm việc của các cậu đi." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa đứng dậy, bỗng có tiếng "ầm" lớn phát ra từ bên ngoài, ngay sau đó toàn thân thuyền rung chuyển dữ dội, như thể vừa va chạm vào thứ gì đó.
"Có phải nhầm không đấy? Cuối cùng là chuyện gì vậy?" Bạch Nhãn Hạt Tử bị rung mất thăng bằng, té ngã nhào xuống sàn, nằm bẹp dí.
Chương 275: Con thuyền ma
Tiếng động lớn bên ngoài khiến Tô Vũ cũng đứng phắt dậy, sao mặt biển lặng gió lại đột nhiên thay đổi dữ dội thế?
Theo lý thuyết, bây giờ họ đã gần vào vùng biển quốc tế, tuyệt đối không thể xảy ra va chạm với đá ngầm, giải thích duy nhất là thuyền vô tình đâm phải thứ gì đó.
Nghĩ vậy, Tô Vũ và Hà Hoành Vĩ lần lượt bước ra khỏi phòng, cúi xuống boong thuyền nhìn xuống. Họ thấy một chiếc thuyền đen thui đâm vào mạn thuyền.
Mặc dù hai chiếc thuyền giờ đã dính chặt vào nhau, nhưng do không có đèn nên vẫn không nhìn rõ bên trong.
Nhưng những gì người khác không nhìn thấy được thì không qua khỏi đôi mắt Tô Vũ, mây tím bốc lên trong mắt anh.
Lúc đó anh nhìn thấy, trên thuyền không có một bóng người, ít nhất là không thấy ai. Toàn bộ thân thuyền được vá víu bằng các tấm ván lớn nhỏ. Trên boong thuyền kéo một tấm vải buồm đen che kín, nên không thấy bên trong thế nào.
Nhưng Tô Vũ phát hiện trên boong thuyền kia có một lỗ hổng lớn, theo lý mà nói với lỗ hổng lớn như vậy thì thuyền đã phải bị thủng chìm từ lâu rồi, sao vẫn nổi trên mặt biển được?
Đang nghi ngờ thì hai chùm tia sáng chiếu lên chiếc thuyền đó, Bạch Nhãn Hạt Tử cầm tay cầm đèn pin, không khỏi chửi thề om sòm: "Hải tặc, chắc chắn là lũ hải tặc rồi, Hoành Vĩ à, nhanh chuẩn bị pháo nổ của cậu đi, chúng ta đánh trước thì hơn, đẩy chúng xuống đáy biển nào."
"Anh bạn già, đừng vộ, tôi thấy đó không phải hải tặc đâu." Hà Hoành Vĩ nói sau khi nhìn một cái.
Mặc dù Bạch Nhãn Hạt Tử từng đi Biển Đen và có kinh nghiệm lặn xuống biển lấy trứng, nhưng về việc đi biển, kinh nghiệm của ông ta vẫn còn thiếu.
Thông thường hải tặc sẽ không đâm thẳng vào như vậy, phải biết va chạm trên biển giữa hai con thuyền sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Hải tặc thường giả làm thuyền đánh cá hay tàu buôn, rồi lịch sự hỏi đường, khi hai con thuyền đủ gần, chúng sẽ tấn công như chớp nhoáng khiến các thuyền buôn hay thuyền đánh cá bình thường không kịp phản ứng.
"Theo tôi, đây là con thuyền ma dùng để cúng tế." Hà Hoành Vĩ nói sau khi hít một hơi sâu.
Nghe đến hai từ "thuyền ma", Bạch Nhãn Hạt Tử nhảy dựng lên, vội bịt mũi miệng: "Này Hoành Vĩ, có chắc đây là thuyền ma không? Thực sự là thuyền ma à?"
Gọi là "thuyền ma" thực chất là một phong tục của một số làng ven biển lạc hậu.
Thông thường khi làng xuất hiện dịch bệnh lớn hoặc thấy những người nào đó mang lại tai họa.
Họ sẽ chuẩn bị một con thuyền cũ nát, để những thi thể lên thuyền rồi thực hiện nghi lễ cổ xưa bí ẩn, đẩy con thuyền ra biển trôi mãi cho đến khi chìm xuống đáy biển, để xua đuổi tai họa theo cách đó.
Có vẻ lời giải thích nghe hợp lý, nhưng thực ra thì không, Hà Hoành Vĩ cau mày: "Không đúng rồi, theo lý mà nói thì thuyền như vậy không thể trôi xa được chứ."
Bởi vì thuyền ma thường rất cũ nát, cho dù trên biển lặng gió cũng chìm sau vài ngày, không thể đến được đây.
Lúc này Thiện Vũ Băng sợ sệt đi theo, kéo tay Tô Vũ hỏi: "Anh Tô à, cuối cùng là chuyện gì vậy? Sao thuyền kia lại ở đây?"
Tô Vũ chưa kịp trả lời, Bạch Nhãn Hạt Tử như con khỉ nhảy xuống nói với Thiện Vũ Băng: "Cô bé à, vào trong đi, coi chừng bị lây dịch đấy. Hoành Vĩ, chúng ta xuống lấy hai thùng xăng đốt thuyền ma này đi."
Cách xử lý của Bạch Nhãn Hạt Tử thô bạo đơn giản, thuyền dùng để đuổi tà ma thì biết ngay không phải thứ tốt, hơn nữa trên thuyền không có ai, vậy thì thiêu đi cho xong.
Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, gật đầu với Hà Hoành Vĩ rồi cùng Thiện Vũ Băng quay trở lại phòng.
“Hoành Vĩ à, cậu thật là thấy nhiều biết rộng, cả thứ này cũng nhận ra được, không phải thường xuyên gặp trên biển đấy chứ? Vậy trên đó có gì đáng giá không?” Bạch Nhãn Hạt Tử vừa khiêng thùng xăng vừa hỏi có kho báu gì trên thuyền không.
Bình luận facebook