-
Chương 266-270
Chương 266: Năng lực là vốn liếng duy nhất của kẻ kiêu ngạo
Mà ở trên biển, kinh nghiệm thường hữu dụng hơn đông người. Cho nên, dù có đi cùng một đội quân bảo vệ cũng chưa chắc đã giúp được gì, thậm chí còn trở thành gánh nặng cũng không chừng.
Lý do quan trọng hơn, là dù Thiện Bản Thanh có địa vị cao quý, ông cũng không thể giám sát Tô Vũ, bởi điều đó thể hiện sự không tin tưởng.
Tô Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà và nói: "Thiện tướng quân, tôi có nhớ là đã bảo ông chuẩn bị đội quân chính quy nào đâu?"
Nghe thế, Thiện Bản Thanh vội giải thích: "Tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn cho cậu và cháu gái Vũ Băng thôi. Với lại cũng cần lái thuyền mà, ra ngoài có thêm người càng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Nếu đi nơi khác, nhiều người thật sự có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nếu đi Biển Đen thì sẽ khác, lúc đó chưa biết ai chăm sóc ai.
"Không cần đâu, về vấn đề lái thuyền tôi đã tìm được người thích hợp rồi. Còn đội thủy quân kia, tôi chỉ có thể trả lại nguyên vẹn cho ông thôi. Tôi luôn theo câu nói 'Dùng người không nghi, nghi người không dùng', ông đã chọn tin tưởng tôi, thì nên tin đến cùng. Tôi cũng có thể đảm bảo sẽ trả lại ông một cháu gái ngoan ngoãn dễ thương. Tất nhiên, nếu ông không tin tôi, thì chỉ có thể mời người khác giỏi hơn thôi."
Tô Vũ nói rất thẳng thắn, không vì Thiện Bản Thanh là một vị tướng lập quốc mà nhún nhường khách sáo chút nào.
Thấy Tô Vũ không nể mặt Thiện Bản Thanh, Diêm Đan Dương lập tức nói: "Cục Thiện, ngài Tô nói đúng lắm. Tôi tin ngài ấy có lý do khi làm vậy, nếu chúng ta đã chọn tin tưởng ngài ấy, nên tin tưởng đến cùng. Cụ nghĩ sao?"
Lời Diêm Đan Dương nói khiến Tô Vũ nhìn ông ta, còn tưởng Diêm Đan Dương này đã muốn thoái lui nhường địa vị.
Nhưng thực ra trong lòng Diêm Đan Dương có suy nghĩ khác, nếu đội quân kia cùng đi, nhiều việc ông ta sẽ khó xử lý. Ông ta đang băn khoăn không biết lấy lý do gì để Thiện Bản Thanh rút đội quân đi, ai ngờ Tô Vũ chủ động đề cập trước.
Tô Vũ không vì đối phương là ai mà nhượng bộ, trái lại vì ông ấy là Thiện Bản Thanh cho nên phải càng thêm tin tưởng mình mới đúng.
Tô Vũ mỉm cười đứng dậy nói với Thiện Bản Thanh: "Thiện tướng quân à, tôi thấy ông cần suy nghĩ kỹ. Nếu ông đồng ý, chúng ta khởi hành sau 10 ngày nữa, nhưng tôi không muốn mang theo nhiều gánh nặng. Hãy cân nhắc thật kỹ và trả lời tôi sớm nhất có thể."
Nói rồi Tô Vũ quay người bỏ đi.
"Cụ Thiện, thằng nhóc này ngạo mạn quá rồi phải không? Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, theo tôi thấy, sao chúng ta không... " Diêm Đan Dương thử thăm dò Thiện Bản Thanh khi Tô Vũ đi rồi.
Thực ra, lúc này Thiện Bản Thanh cũng rất mâu thuẫn, suốt cuộc đời của ông, những người ngoài tầm kiểm soát như Tô Vũ thì đã hiếm lại càng hiếm.
Và ông ấy cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diêm Đan Dương, nếu đối phương đã bướng bỉnh bất tuân, thì chi bằng giết luôn Tô Vũ đi, để tránh rắc rối sau này.
Huống hồ, giết Tô Vũ sẽ có hậu quả thế nào, dù gì bây giờ vị thế của Tô Vũ ở Trung Quốc cũng không thấp, thần y Cố Hồng Đào còn tôn xưng anh là Tổ sư gia, danh tiếng của người như thế đã vang xa.
Giết anh, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ cho rằng Thiện Bản Thanh quá nhỏ mọn.
Và nói cho cùng, còn một lý do nữa, đó là Thiện Bản Thanh không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để Tô Vũ hại Thiện Vũ Băng, bởi nếu thật sự muốn hại cô ấy, hoàn toàn không cần phải bày ra những kế sách rườm rà như vậy.
Chỉ là, những gì Tô Vũ làm khiến ông mất quyền kiểm soát cả tình huống, điều đó làm ông lo lắng, bởi việc này liên quan đến tính mạng của Thiện Vũ Băng.
Bình thường Diêm Đan Dương là người có tính cách trầm ổn, rất ít khi nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Vì cơn tức giận trước thái độ bất kính của Tô Vũ với Thiện Bản Thanh, nên Diêm Đan Dương đã nhạy bén nắm bắt cơ hội loại bỏ Tô Vũ bằng tay Thiện Bản Thanh, như vậy ông ta có thể nắm lại quyền kiểm soát hai vùng đất Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Nhưng ngay khi nói ra những lời đó, Diêm Đan Dương đã cảm thấy không ổn.
Bởi ông ta quá hiểu Thiện Bản Thanh, ông ấy tuyệt đối sẽ không vì một hai câu nói bất kính của đối phương mà từ bỏ hy vọng duy nhất của Thiện Vũ Băng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ như Thiện Bản Thanh đánh mất quyền kiểm soát tình hình, nhưng đó là Thiện Bản Thanh, muốn biết chuyện gì xảy ra dưới mắt mình, ông có vô số cách.
"Ông Diêm, tôi không muốn nghe những lời đó từ miệng ông nữa. Ông nhớ cho kỹ, năng lực là vốn liếng duy nhất của kẻ kiêu ngạo, cậu ta bướng bỉnh bất tuân là vì cậu ta có khả năng xuất chúng. Việc này, cứ như lời cậu ta nói, ông tìm cách giao thuyền cho cậu ta là được."
Thiện Bản Thanh nhìn ra xa ngoài cửa sổ, chiếc thuyền đang nằm im lìm bên bờ biển, trong lòng thầm nghĩ: mong rằng cậu đừng phụ lòng tin tưởng của tôi.
Thiện Bản Thanh đã nói vậy, Diêm Đan Dương tất nhiên hiểu mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
Ông ta biết, đội thủy quân đó một là để bảo vệ an toàn cho Thiện Vũ Băng trên thuyền, hai là để có thể bất cứ lúc nào cũng nắm được động tĩnh của Tô Vũ.
Chương 267: Đó là chuyện tôi phải làm mà
Giờ loại bỏ đội quân này đi cũng không phải chuyện xấu với Diêm Đan Dương, mặc dù chưa thực hiện được một bước đi hoàn hảo, nhưng nó mang lại không ít thuận lợi cho việc đánh đắm con thuyền.
...
"Anh Tô, đây là những thứ ngài cần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tôi đã thuê chuyên gia làm vườn, cẩn thận lựa chọn những cây trúc xanh trăm năm tuổi ở Nam Lâm, đảm bảo tất cả đều trên 100 năm tuổi."
Thẩm Ngạo vất vả đi theo xe tải lớn, mồ hôi nhễ nhại giao những cây trúc xanh trăm năm mà Tô Vũ yêu cầu tới khu biệt thự Hoa Sơn.
Để đảm bảo tỷ lệ sống của những cây trúc này, Thẩm Ngạo còn đưa cả thợ làm vườn đến luôn.
Tô Vũ đưa tay vỗ vỗ những cây trúc, chất lượng cứng cáp và đầy đặn, màu sắc và kích cỡ đúng như yêu cầu của anh, khiến Tô Vũ rất hài lòng.
"Hội trưởng Thẩm, vất vả cho ông rồi, còn cả vị thợ làm vườn này nữa." Tô Vũ cười nói.
Thờ làm vườn lau mồ hôi trán: "Anh nói gì vậy, nhưng không thể không nói, hội trưởng Thẩm thật tâm lý, bây giờ cây trúc trăm năm còn khó tìm huống chi trúc xanh. Chúng tôi đi khắp núi cả ngày đêm mới tìm được vài cây thôi."
Thẩm Ngạo liên tục phất tay: "Ông nói gì vậy, đó là chuyện tôi phải làm mà, à phải rồi, anh Tô còn cần thạch anh phải không? Tôi cũng đã nhờ người chuẩn bị rồi, bao giờ ngài cần dùng?"
Tô Vũ gật đầu: "Vậy cứ đưa cho tôi luôn đi, tôi cần dùng ngay bây giờ. Các ông cứ thả những cây trúc xuống đi, tôi sẽ chỉ chỗ trồng sau.
Bởi vì mẹ anh đã gọi điện báo, Lâm Quân đích thân dẫn vài thợ lành nghề đến sửa sang biệt thự này, hiện giờ đang chờ ở nhà.
Vừa đi tới cổng biệt thự, Tô Vũ đã thấy 4 gã da ngăm đen thui ngồi hút thuốc trên bậc thang đá cẩm thạch trước cửa.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, họ vẫn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, liên tục mỉm cười với Tô Vũ.
Những người này chính là thợ mà Lâm Quân tìm đến, trung thực và có tay nghề.
Tuy nhiên, họ tự nhận mình làm việc ở công trường, bẩn thỉu nên không dám vào biệt thự sang trọng này, nên chỉ ngồi ngoài chờ.
Bởi vì thời tiết hơi nóng nên họ dứt khoát ngồi trên mặt đất cho mát.
"Cậu ạ!" Khi đẩy cửa bước vào, Tô Vũ nhìn thấy cậu Lâm Quân ngay lập tức.
"Tiểu Vũ à, cháu làm việc đúng là nhanh đấy, cậu mới đến là cháu đã về rồi." Lâm Quân đứng dậy từ ghế sofa, cười nói với Tô Vũ.
Gần đây, có thể nói là ông ấy một bước lên mây trong công việc, tất cả là nhờ có một người cháu ngoại tốt.
"Cậu, những người bên ngoài kia, là thợ mà cậu mời đấy phải không? Tại sao họ đều ở bên ngoài vậy?" Tô Vũ hơi thắc mắc hỏi.
Lâm Quân gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy người đó là thợ giỏi mà chú tìm cho cháu đấy. Nhưng họ sợ làm bẩn sàn nhà cháu nên không chịu vào."
Người lao động chăm chỉ, lương thiện, nhiều người coi thường họ, cho rằng họ bẩn thỉu. Thật ra, nếu không có sự lao động cần cù của họ thì đâu có cuộc sống thoải mái của những người thượng lưu?
Đó là sự kỳ thị, dần khiến công nhân tự cho mình thấp kém. Nhưng mẹ và cậu của mình cũng giống họ mà?
Tô Vũ vốn coi muôn dân thiên hạ như một con kiến, nhưng hoàn toàn không khinh thường họ.
Trái lại, sự chân thành và không làm màu của họ khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn.
Tô Vũ nhìn sang mẹ mình ngồi cạnh trên ghế sofa, hơi trách móc: "Mẹ à, họ là thợ chúng ta mời tới chứ không phải nô lệ, chúng ta nên đối xử lịch sự chứ không nên đuổi họ ra cửa chứ?"
"A Hương, mời họ vào đi." Tô Vũ nói rồi quay sang bảo người hầu bên cạnh.
"Thưa anh, không phải bà chủ không cho họ vào, mà chính họ không chịu vào ạ." A Hương vểnh môi, như bất bình thay cho Lâm Thiến vậy.
Tô Vũ lắc đầu, tự mình bước ra cửa, nói với những thợ thủ công: "Mấy anh thợ vào uống trà đi."
Người đứng đầu là một người trung niên trông chất phác, cơ bắp cuồn cuộn, da ngăm đen khiến ai cũng e ngại.
"Haha, cậu quá khách sáo rồi, chúng tôi là dân quê không có nhiều điều kiện, người lại dơ dáy hôi hám, vào rồi cậu lại phải dọn dẹp rắc rối lắm." Người đàn ông nói thẳng.
Chương 268: Trồng cho mát
Tô Vũ nhất thời hơi bối rối cạn lời, không biết nói sao.
Lâm Quân đứng phía sau lên tiếng: "Lão Trương à, cứ vào đi, đây là cháu ngoại tôi đấy, hồi nhỏ ông còn bồng nó nữa mà."
Người đàn ông cười ngớ ngẩn, vỗ bụi trên người rồi ra hiệu cho những người phía sau, rụt rè theo Tô Vũ vào trong.
Sau khoảng hai tiếng nghỉ ngơi, Thẩm Ngạo mang thạch anh đã chuẩn bị đến.
Lâm Quân ra hiệu cho mấy người kia: "Nào, bắt đầu làm việc thôi."
Mấy người đứng dậy, uống cạn hết tách trà, đó là loại trà ngon nhất mà cả đời họ chưa từng được thưởng thức.
"Anh Tô, đây là đồ ngài cần, ngài xem còn việc gì cần giúp không?" Thẩm Ngạo ôm một cái hộp gỗ, bên trong là thạch anh tự nhiên không tạp chất mà ông ta mua ở mỏ, kích thước cũng giống như Tô Vũ yêu cầu.
Cửu trúc thải dương, nếu dương khí quá mạnh có thể gây ra thảm họa cho những người trong biệt thự này. Theo lý niệm của Đông y, điều cần coi trọng là cân bằng Âm Dương.
Vì vậy, cần 13 viên thạch anh tự nhiên để nap âm, kết hợp với đỉnh đồng cha chân làm mắt trận mới có thể dựng nên "Cửu Trúc Khóa Dương Trận".
"Tạm thời không còn việc gì nữa, ông về trước đi." Tô Vũ hài lòng nhận lấy những viên thạch anh đưa cho Thẩm Ngạo nói.
Mấy hôm nay người nhà cứ lo lắng vô cớ thôi.
Mặc dù Lâm Thiến biết có thể nguyên nhân không đơn giản như vậy. Dù thời tiết nóng hay lạnh thì điều hòa cũng có thể giải quyết, đâu cần phải trồng trúc phiền phức như thế?
Nhưng Tô Vũ không nói, chắc có lý do của anh. Lâm Thiến không hỏi thêm. Từ khi theo Tô Vũ về thành phố, mọi việc anh làm đều khiến bà an tâm.
Bà cũng cảm thấy con trai đã lớn, bản thân có thể an hưởng tuổi già.
...
"Các anh cẩn thận khi di chuyển nhé, đây là hiện vật cấp một quốc gia đấy, làm hỏng phải bồi thường lại đấy." Bên này 9 cây trúc mới trồng xong, Từ Thiên Thành đưa một chiếc xe tải lớn chở một cái đỉnh đồng khổng lồ mượn từ bảo tàng đến.
Đỉnh đồng này rất nặng, nên phải cẩn thận khi di chuyển, không ngoa khi nói nó còn quý hơn cả mạng người.
"Anh Tô, cái đỉnh này ổn không? Tôi đã vất vả lắm mới mượn được, là loại số một trong nước đấy." Từ Thiên Thành đi đến bên Tô Vũ đắc ý nói.
Tô Vũ gật đầu, cái đỉnh trông cổ kính, như kể lại sự hưng thịnh của một triều đại cách đây hàng ngàn năm. Đặc biệt là những hoa văn, đều là tinh hoa trí tuệ của người xưa, không ngoa khi gọi nó là vật quý vô giá.
Tuy nhiên, khi đối mặt với báu vật, Tô Vũ lại có vẻ nhẹ nhàng. Thẩm Ngạo đã vất vả vì mấy thứ này rồi, không đến nỗi bắt ông ta làm công nhân ở đây nữa chứ?
Mặc dù nếu Tô Vũ nói, Thẩm Ngạo chắc chắn không từ chối, nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì uy tín của hội trưởng Hải Đông Hội sẽ ra sao?
"Vậy thôi, tôi về trước đây, có việc gì cứ nói một tiếng nhé." Thẩm Ngạo gật đầu, cười chào Lâm Thiến và Lâm Quân rồi rời khỏi biệt thự.
"Các anh trồng 9 cây trúc theo vị trí cửu cung, cách nhà 3 trượng về phía Nam." Tô Vũ ôm hộp gỗ, quay đầu nói với mấy người thợ.
"Được rồi, anh em bắt tay vào việc thôi." Nghe lệnh Tô Vũ, mấy gã khỏe mạnh lập tức hăng hái làm việc, không chậm chạp chút nào.
Còn những viên thạch anh này sẽ đặt ở đâu thì Tô Vũ vẫn chưa rõ, cần đợi tối xem vị trí 13 sao ở Cung Thái Thanh để quyết định.
"Tiểu Vũ à, sao con đột nhiên trồng trúc thế? Nhiều quá cũng khó quản lý đấy." Nhìn thấy mấy người thợ cứ anh trồng tôi làm bước chăm sóc để cây sống.
Lâm Thiến tò mò hỏi khi thấy thợ làm việc.
Tô Vũ ôm vai mẹ: "Mẹ à, con trồng vài cây trúc cho mát mẻ vào mùa hè thôi."
Tô Vũ sẽ không nói với mẹ về nỗi lo của mình, bởi vì sau khi bà biết thì cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng mà thôi: "Đặt chúng ở sân sau, đối xứng với 9 cây trúc kia là được."
Những người thợ thì không biết giá trị của chúng, họ chỉ làm theo lời chủ nhân. Nhưng Từ Thiên Thành ở bên cạnh thấy vậy liền kéo nhẹ tay Tô Vũ: "Anh Tô, ngài định để nó ngoài trời, mặc cho gió mưa tạt vào à?"
Nếu để ngoài trời, chỉ sợ sẽ bị ăn mòn, lúc trả lại bảo tàng sẽ giải thích thế nào đây?
Chương 269: Vệ sĩ
"Vậy bảo tôi để thứ này trong phòng khách à?" Tô Vũ không quan tâm nói.
Lời nói này khiến Từ Thiên Thành đau lòng, ông ta rất thích sưu tầm đồ cổ, gặp món đồ yêu thích thì sẽ hận không thể đắp nó lên mặt.
Nhưng một báu vật quốc gia như thế này mà Tô Vũ lại phung phí, khiến trái tim nhói đau, nếu là người khác ông ta đã mắng rồi, nhưng đây là Tô Vũ, thần tài của ông ta, ông ta không dám.
"Anh Tô, hay là làm một cái ô che cho nó đi?" Từ Thiên Thành sợ ánh nắng mưa làm hư hỏng thứ này.
Tô Vũ nhún vai nói: "Nếu ông muốn che ô thì tôi không ngăn cản, nhưng nhà tôi không rảnh rỗi đâu, nếu ông vẫn nhàn rỗi muốn phát hoảng như thế, tôi cũng không ngại để ông mượn phòng khách để ông ngã ra đất nghỉ ngơi, trời mưa có ông che ô cũng tốt.
Từ Thiên Thành liên tục gật đầu: "Không vấn đề gì, tôi sẽ ở nhờ nhà ngài, nhưng ngài phải trả tiền ăn uống cho tôi nhé."
Tô Vũ gật đầu cười đồng ý. Thực ra anh biết Từ Thiên Thành thích sưu tập cổ vật từ lâu rồi.
Anh cũng không có ý làm hỏng chiếc đỉnh đồng quốc bảo, chỉ dùng cách này để Từ Thiên Thành ở nhà khi anh không có mặt.
Nghĩ lại, sự hiện diện của Từ Thiên Thành cũng có tác dụng răn đe nhất định.
Lý do Tô Vũ không yêu cầu trực tiếp Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo bảo vệ gia đình là vì anh không muốn thổi phồng vấn đề, tất cả chỉ là suy đoán của anh, anh không muốn ai phải lo lắng.
Từ Thiên Thành nắm thông tin tình báo tuyến đầu của Lục Hợp Môn, hễ có động tĩnh gì thì sẽ là người đầu tiên hay biết, nên để ông ra bảo vệ ở đây thật thích hợp.
...
Hôm nay cậu của Tô Vũ hiếm hoi ghé thăm, anh tất nhiên phải ra mặt chủ nhà, chiêu đãi tốt tất cả thợ của hôm nay. Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo cũng có mặt.
Trong bữa tiệc, Mã Hiểu Lộ vừa ăn vừa tò mò hỏi Tô Vũ: "Này, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại long trọng thế?"
Tô Vũ nhìn cách ăn uống của Mã Hiểu Lộ nói: "Không có gì đâu, chỉ sợ em ăn không đủ no, nên anh bảo bếp chuẩn bị nhiều món đặc sản khác nhau, xem em thích món nào thì sẽ cho thêm vào thực đơn sau này."
Mã Hiểu Lộ chun mũi hỏi: "Anh không sợ nuôi em thành một cô gái mập à? Em nói với anh, mấy hôm gần đây em đã cố ý kiểm soát chế độ ăn uống rồi đấy, đừng cứ dụ dỗ em bằng đồ ăn ngon mỗi ngày thế chứ."
Tô Vũ đưa tay chạm nhẹ vào mũi Mã Hiểu Lộ: "Sợ gì chứ, thuốc giảm cân sắp ra mắt rồi mà. Lúc đó anh sẽ mua một lô về nhà trữ đầy, ăn xong bữa cơm em uống một viên là được."
"À phải rồi, anh có nói với em rồi, anh sẽ phải đi vài ngày. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, anh đã thuê tạm một vệ sĩ cho nhà mình." Tô Vũ nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
"Vệ sĩ à? Ai vậy?" Mã Hiểu Lộ hỏi lại.
Tô Vũ chỉ về phía Từ Thiên Thành, đang cùng Thẩm Ngạo uống rượu vui vẻ: "Chính là ông ấy."
"Hả? Không thể nào, anh đừng đùa chứ, tốt xấu gì người ta là ông chủ lớn của Thượng Nhiêu mà, làm vệ sĩ cho anh mà lan truyền ra ngoài thì mất mặt lắm đấy."
Tô Vũ nhún vai: "Chẳng phải làm vệ sĩ cho anh, mà là bảo vệ vợ và mẹ anh, đó là vinh dự của ông ấy. Hơn nữa, đây không phải yêu cầu của anh, mà là ông ấy tự nguyện xin đi giết giặc. Anh chỉ nhường chỗ trống bên ghế sofa phòng khách là được rồi."
Mặc dù trong lòng vẫn thấy hơi không ổn, nhưng Tô Vũ đã nói vậy, cô cũng không nên nói thêm gì, chỉ gật đầu nhẹ nhàng.
Cô thấy thật ra cũng tốt, nhưng chỉ sợ là Lâm Thiến cũng sẽ đối xử với Từ Thiên Thành như khách quý, dù sao thì nhờ ông ra giải quyết vấn đề việc làm của Lâm Quân. Chắc chắn sẽ không thể để người ta ngủ dưới đất hay mép sofa đâu.
...
Buổi trưa hôm sau, mặt trời nóng rực chiếu xuống cát biển như thể đang rang vậy, từng luồng không khí nóng tỏa lên từ lòng bàn chân.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại không cảm nhận được cái nóng, ngược lại toàn thân lạnh buốt, làm nổi cả da gà.
"Anh... cậu Tô, đây chính là chiếc thuyền mà cậu đã chuẩn bị đúng không ạ?" Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn chiếc thuyền chiến xa hoa trước mặt, so với những chiếc thuyền đánh cá bình thường thì quả thật như một cái ở trên trời, một cái dưới đất. Chỉ nhìn bề ngoài đã thấy nó cao hơn những chiếc thuyền khác không biết bao nhiêu tầm.
Nói theo cách của Bạch Nhãn Hạt Tử thì đơn giản là: Chiếc tàu này thật là quá đẹp.
"Có vấn đề gì không?" Tô Vũ làm động tác mời Bạch Nhãn Hạt Tử lên thuyền xem qua.
"Không có vấn đề gì, tuyệt đối không có vấn đề gì. " Bạch Nhãn Hạt Tử cười tươi theo Tô Vũ lên thuyền.
Chương 270: Cũng có thể coi như là một chuyến du lịch
Toàn bộ con thuyền chia làm ba tầng. Tầng dưới cùng là khoang thuyền, chủ yếu dùng để chứa hàng hóa, còn có cả kho lạnh.
Tầng thứ hai là phòng ngủ và phòng ăn, cùng với một số tiện nghi giải trí đơn giản. Buồng điều khiển thuyền cũng nằm ở mũi thuyền tầng hai.
Tầng trên cùng là sân thượng bán lộ thiên, trên đó còn có một sân golf nhỏ, có thể nói thật sự là xa hoa tột độ.
"Haha, cậu Tô à, cậu làm thế nàt chẳng giống để đi Biển Đen, mà giống như đi nghỉ mát vậy. Tuy nhiên, con thuyền này cũng không tồi, tôi vừa rồi có quan sát, độ chìm trong nước khá sâu, khả năng bẻ lái trái phải cũng rất linh hoạt. Tốc độ thì chưa biết bao nhiêu, nhưng tôi tin với một con thuyền tốt như vậy thì chắc chắn chân vịt không thể tồi tệ được đâu. Cậu cứ yên tâm, có con thuyền này, chúng ta chắc chắn có thể tìm được Biển Đen thôi."
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử còn tham lam ngửi ngửi mùi sơn vừa quét trên lan can, tiếp tục khẳng định đây chính là một chiếc thuyền mới, không thể nhầm lẫn được.
"Có câu nói của ông thì tôi đã yên tâm rồi. Vậy bây giờ chúng ta còn cần chuẩn bị thêm những gì nữa không?" Tô Vũ dựa vào lan can nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Bạch Nhãn Hạt Tử cười trừ, xoa tay cười mỉa: "Cái này thì cậu khỏi lo, tôi và người anh em Hoành Vĩ sẽ chuẩn bị những thứ đó. Tuy nhiên, trước khi đi tôi có một chuyện muốn xác nhận lại với cậu."
Tô Vũ nhướng mày nói: "Chuyện gì?"
Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn không buông tay vuốt ve boong thuyêdn, rồi nói: "Cậu Tô à, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu có nói là, chỉ cần tôi dẫn cậu tìm được Biển Đen, cậu sẽ mua hết hàng ở cửa hàng của tôi với giá gấp đôi, và con thuyền này cũng thuộc về tôi phải không? Không biết bây giờ có còn tính không nữa?"
Sau khi nói xong, có lẽ Bạch Nhãn Hạt Tử cũng cảm thấy mình hơi tham lam, dù sao người ta vừa mới cứu mình ra khỏi trại tạm giam, giờ lại đòi tiền nhiều quá cũng hơi vô ơn.
Vì vậy, ông ta ho mấy tiếng rồi vội bổ sung: "Cậu Tô đừng hiểu lầm, ý tôi là cửa hàng nhỏ của tôi đã bị cảnh sát lục soát rồi, về đồ đạc trong cửa hàng, cậu khỏi trả tiền cho tôi, còn con thuyền này, khi nó quay lại chắc cũng đã hư hỏng nặng. Tôi chỉ mong cậu Tô giao nó lại cho tôi, để tôi chăm sóc bạn tốt đã cùng chúng ta lênh đênh trên biển."
Thật đúng là kẻ buôn đồ cổ, lời nói của Bạch Nhãn Hạt Tử một mạch không ngừng, rõ ràng tham tiền nhưng vẫn tìm được lý do hợp lý, nói đến xúc động luôn, khiến Tô Vũ phì cười.
"Được, tôi nói là làm. Khi trở về, con thuyền là của ông, nhưng bây giờ thì chưa, hiểu chứ?" Tô Vũ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử nói.
"Lời nói này là thật à?" Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi lại.
"Thật đấy, 10 ngày nữa khởi hành, có vấn đề gì không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu: "Chẳng những 10 ngày, nếu cậu Tô vội thì ngày mai cũng được."
Như vậy, sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cuối cùng cũng định đoạt được chuyến đi đến vùng đất bị mẹ tổ bỏ quên đầy quỷ dữ này.
...
10 ngày sau, Tô Vũ cùng Thiện Vũ Băng, Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ leo lên một chiếc du thuyền sang trọng.
Vừa lên thuyêdn, Thiện Vũ Băng đã hớn hở nhảy cẫng lên, mặc dù là công chúa nhà họ Thiện, nhưng cơ hội ra biển chơi như thế này thật hiếm hoi.
"Anh Tô, chúng ta đi chơi à? Cảm giác thật mới lạ, thật muốn để ông nội cùng đi."
Nhưng nói rồi Thiện Vũ Băng liếm môi: "Hay là không để ông đi cùng, nếu không ông sẽ cấm đoán đủ thứ cho xem."
Tô Vũ nắm tay Thiện Vũ Băng nói: "Em cũng có thể coi như là một chuyến du lịch, hơn nữa nói không chừng cũng có thể rất ly kỳ, em có tinh thần chuẩn bị chưa?"
"Dĩ nhiên là có rồi, em muốn nhìn cá mập!" Nói xong, Thiện Vũ Băng nhảy tót lên tầng trên cùng, cầm ống nhòm quan sát mặt biển xanh thẳm, từng làn sóng nhỏ.
"Anh Tô, chỉ có bốn chúng ta thôi sao?" Hà Hoành Vĩ hỏi một cách lo lắng.
Dù sa ra biển không phải chuyện nhỏ, và lần này mục đích là Biển Đen, chắc chắn sẽ nguy hiểm vô cùng.
Càng nhiều người, càng có nhiều sức mạnh, điều này là chắc chắn.
Nhưng anh Tô không những không mang thêm người, còn đưa theo một cô bé, trông thật sự giống như đi nghỉ mát vậy.
"Bốn người đủ rồi, anh và Bạch Nhãn Hạt Tử bàn bạc lộ trình cụ thể, cố gắng có thể đến Biển Đen vào sáng mai." Tô Vũ nói với Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ.
Nhưng Hà Hoành Vĩ vừa định gật đầu thì bị Bạch Nhãn Hạt Tử cắt ngang: "Ài chà, nếu biết trước con thuyền lớn thế này mà chỉ có bốn chúng ta, tôi thật sự nên đưa thêm hai cô gái xinh đẹp, như vậy hành trình dài sẽ không quá cô đơn trống vắng."
Nghe Bạch Nhãn Hạt Tử nói vậy, Hà Hoành Vĩ hỏi: "Ông bạn già à, rõ ràng Biển Đen cách chúng ta không quá 200 hải lý, sao có thể là một hành trình dài được chứ?"
Mà ở trên biển, kinh nghiệm thường hữu dụng hơn đông người. Cho nên, dù có đi cùng một đội quân bảo vệ cũng chưa chắc đã giúp được gì, thậm chí còn trở thành gánh nặng cũng không chừng.
Lý do quan trọng hơn, là dù Thiện Bản Thanh có địa vị cao quý, ông cũng không thể giám sát Tô Vũ, bởi điều đó thể hiện sự không tin tưởng.
Tô Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà và nói: "Thiện tướng quân, tôi có nhớ là đã bảo ông chuẩn bị đội quân chính quy nào đâu?"
Nghe thế, Thiện Bản Thanh vội giải thích: "Tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn cho cậu và cháu gái Vũ Băng thôi. Với lại cũng cần lái thuyền mà, ra ngoài có thêm người càng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Nếu đi nơi khác, nhiều người thật sự có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nếu đi Biển Đen thì sẽ khác, lúc đó chưa biết ai chăm sóc ai.
"Không cần đâu, về vấn đề lái thuyền tôi đã tìm được người thích hợp rồi. Còn đội thủy quân kia, tôi chỉ có thể trả lại nguyên vẹn cho ông thôi. Tôi luôn theo câu nói 'Dùng người không nghi, nghi người không dùng', ông đã chọn tin tưởng tôi, thì nên tin đến cùng. Tôi cũng có thể đảm bảo sẽ trả lại ông một cháu gái ngoan ngoãn dễ thương. Tất nhiên, nếu ông không tin tôi, thì chỉ có thể mời người khác giỏi hơn thôi."
Tô Vũ nói rất thẳng thắn, không vì Thiện Bản Thanh là một vị tướng lập quốc mà nhún nhường khách sáo chút nào.
Thấy Tô Vũ không nể mặt Thiện Bản Thanh, Diêm Đan Dương lập tức nói: "Cục Thiện, ngài Tô nói đúng lắm. Tôi tin ngài ấy có lý do khi làm vậy, nếu chúng ta đã chọn tin tưởng ngài ấy, nên tin tưởng đến cùng. Cụ nghĩ sao?"
Lời Diêm Đan Dương nói khiến Tô Vũ nhìn ông ta, còn tưởng Diêm Đan Dương này đã muốn thoái lui nhường địa vị.
Nhưng thực ra trong lòng Diêm Đan Dương có suy nghĩ khác, nếu đội quân kia cùng đi, nhiều việc ông ta sẽ khó xử lý. Ông ta đang băn khoăn không biết lấy lý do gì để Thiện Bản Thanh rút đội quân đi, ai ngờ Tô Vũ chủ động đề cập trước.
Tô Vũ không vì đối phương là ai mà nhượng bộ, trái lại vì ông ấy là Thiện Bản Thanh cho nên phải càng thêm tin tưởng mình mới đúng.
Tô Vũ mỉm cười đứng dậy nói với Thiện Bản Thanh: "Thiện tướng quân à, tôi thấy ông cần suy nghĩ kỹ. Nếu ông đồng ý, chúng ta khởi hành sau 10 ngày nữa, nhưng tôi không muốn mang theo nhiều gánh nặng. Hãy cân nhắc thật kỹ và trả lời tôi sớm nhất có thể."
Nói rồi Tô Vũ quay người bỏ đi.
"Cụ Thiện, thằng nhóc này ngạo mạn quá rồi phải không? Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, theo tôi thấy, sao chúng ta không... " Diêm Đan Dương thử thăm dò Thiện Bản Thanh khi Tô Vũ đi rồi.
Thực ra, lúc này Thiện Bản Thanh cũng rất mâu thuẫn, suốt cuộc đời của ông, những người ngoài tầm kiểm soát như Tô Vũ thì đã hiếm lại càng hiếm.
Và ông ấy cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diêm Đan Dương, nếu đối phương đã bướng bỉnh bất tuân, thì chi bằng giết luôn Tô Vũ đi, để tránh rắc rối sau này.
Huống hồ, giết Tô Vũ sẽ có hậu quả thế nào, dù gì bây giờ vị thế của Tô Vũ ở Trung Quốc cũng không thấp, thần y Cố Hồng Đào còn tôn xưng anh là Tổ sư gia, danh tiếng của người như thế đã vang xa.
Giết anh, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ cho rằng Thiện Bản Thanh quá nhỏ mọn.
Và nói cho cùng, còn một lý do nữa, đó là Thiện Bản Thanh không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để Tô Vũ hại Thiện Vũ Băng, bởi nếu thật sự muốn hại cô ấy, hoàn toàn không cần phải bày ra những kế sách rườm rà như vậy.
Chỉ là, những gì Tô Vũ làm khiến ông mất quyền kiểm soát cả tình huống, điều đó làm ông lo lắng, bởi việc này liên quan đến tính mạng của Thiện Vũ Băng.
Bình thường Diêm Đan Dương là người có tính cách trầm ổn, rất ít khi nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Vì cơn tức giận trước thái độ bất kính của Tô Vũ với Thiện Bản Thanh, nên Diêm Đan Dương đã nhạy bén nắm bắt cơ hội loại bỏ Tô Vũ bằng tay Thiện Bản Thanh, như vậy ông ta có thể nắm lại quyền kiểm soát hai vùng đất Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Nhưng ngay khi nói ra những lời đó, Diêm Đan Dương đã cảm thấy không ổn.
Bởi ông ta quá hiểu Thiện Bản Thanh, ông ấy tuyệt đối sẽ không vì một hai câu nói bất kính của đối phương mà từ bỏ hy vọng duy nhất của Thiện Vũ Băng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ như Thiện Bản Thanh đánh mất quyền kiểm soát tình hình, nhưng đó là Thiện Bản Thanh, muốn biết chuyện gì xảy ra dưới mắt mình, ông có vô số cách.
"Ông Diêm, tôi không muốn nghe những lời đó từ miệng ông nữa. Ông nhớ cho kỹ, năng lực là vốn liếng duy nhất của kẻ kiêu ngạo, cậu ta bướng bỉnh bất tuân là vì cậu ta có khả năng xuất chúng. Việc này, cứ như lời cậu ta nói, ông tìm cách giao thuyền cho cậu ta là được."
Thiện Bản Thanh nhìn ra xa ngoài cửa sổ, chiếc thuyền đang nằm im lìm bên bờ biển, trong lòng thầm nghĩ: mong rằng cậu đừng phụ lòng tin tưởng của tôi.
Thiện Bản Thanh đã nói vậy, Diêm Đan Dương tất nhiên hiểu mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
Ông ta biết, đội thủy quân đó một là để bảo vệ an toàn cho Thiện Vũ Băng trên thuyền, hai là để có thể bất cứ lúc nào cũng nắm được động tĩnh của Tô Vũ.
Chương 267: Đó là chuyện tôi phải làm mà
Giờ loại bỏ đội quân này đi cũng không phải chuyện xấu với Diêm Đan Dương, mặc dù chưa thực hiện được một bước đi hoàn hảo, nhưng nó mang lại không ít thuận lợi cho việc đánh đắm con thuyền.
...
"Anh Tô, đây là những thứ ngài cần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tôi đã thuê chuyên gia làm vườn, cẩn thận lựa chọn những cây trúc xanh trăm năm tuổi ở Nam Lâm, đảm bảo tất cả đều trên 100 năm tuổi."
Thẩm Ngạo vất vả đi theo xe tải lớn, mồ hôi nhễ nhại giao những cây trúc xanh trăm năm mà Tô Vũ yêu cầu tới khu biệt thự Hoa Sơn.
Để đảm bảo tỷ lệ sống của những cây trúc này, Thẩm Ngạo còn đưa cả thợ làm vườn đến luôn.
Tô Vũ đưa tay vỗ vỗ những cây trúc, chất lượng cứng cáp và đầy đặn, màu sắc và kích cỡ đúng như yêu cầu của anh, khiến Tô Vũ rất hài lòng.
"Hội trưởng Thẩm, vất vả cho ông rồi, còn cả vị thợ làm vườn này nữa." Tô Vũ cười nói.
Thờ làm vườn lau mồ hôi trán: "Anh nói gì vậy, nhưng không thể không nói, hội trưởng Thẩm thật tâm lý, bây giờ cây trúc trăm năm còn khó tìm huống chi trúc xanh. Chúng tôi đi khắp núi cả ngày đêm mới tìm được vài cây thôi."
Thẩm Ngạo liên tục phất tay: "Ông nói gì vậy, đó là chuyện tôi phải làm mà, à phải rồi, anh Tô còn cần thạch anh phải không? Tôi cũng đã nhờ người chuẩn bị rồi, bao giờ ngài cần dùng?"
Tô Vũ gật đầu: "Vậy cứ đưa cho tôi luôn đi, tôi cần dùng ngay bây giờ. Các ông cứ thả những cây trúc xuống đi, tôi sẽ chỉ chỗ trồng sau.
Bởi vì mẹ anh đã gọi điện báo, Lâm Quân đích thân dẫn vài thợ lành nghề đến sửa sang biệt thự này, hiện giờ đang chờ ở nhà.
Vừa đi tới cổng biệt thự, Tô Vũ đã thấy 4 gã da ngăm đen thui ngồi hút thuốc trên bậc thang đá cẩm thạch trước cửa.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, họ vẫn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, liên tục mỉm cười với Tô Vũ.
Những người này chính là thợ mà Lâm Quân tìm đến, trung thực và có tay nghề.
Tuy nhiên, họ tự nhận mình làm việc ở công trường, bẩn thỉu nên không dám vào biệt thự sang trọng này, nên chỉ ngồi ngoài chờ.
Bởi vì thời tiết hơi nóng nên họ dứt khoát ngồi trên mặt đất cho mát.
"Cậu ạ!" Khi đẩy cửa bước vào, Tô Vũ nhìn thấy cậu Lâm Quân ngay lập tức.
"Tiểu Vũ à, cháu làm việc đúng là nhanh đấy, cậu mới đến là cháu đã về rồi." Lâm Quân đứng dậy từ ghế sofa, cười nói với Tô Vũ.
Gần đây, có thể nói là ông ấy một bước lên mây trong công việc, tất cả là nhờ có một người cháu ngoại tốt.
"Cậu, những người bên ngoài kia, là thợ mà cậu mời đấy phải không? Tại sao họ đều ở bên ngoài vậy?" Tô Vũ hơi thắc mắc hỏi.
Lâm Quân gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy người đó là thợ giỏi mà chú tìm cho cháu đấy. Nhưng họ sợ làm bẩn sàn nhà cháu nên không chịu vào."
Người lao động chăm chỉ, lương thiện, nhiều người coi thường họ, cho rằng họ bẩn thỉu. Thật ra, nếu không có sự lao động cần cù của họ thì đâu có cuộc sống thoải mái của những người thượng lưu?
Đó là sự kỳ thị, dần khiến công nhân tự cho mình thấp kém. Nhưng mẹ và cậu của mình cũng giống họ mà?
Tô Vũ vốn coi muôn dân thiên hạ như một con kiến, nhưng hoàn toàn không khinh thường họ.
Trái lại, sự chân thành và không làm màu của họ khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn.
Tô Vũ nhìn sang mẹ mình ngồi cạnh trên ghế sofa, hơi trách móc: "Mẹ à, họ là thợ chúng ta mời tới chứ không phải nô lệ, chúng ta nên đối xử lịch sự chứ không nên đuổi họ ra cửa chứ?"
"A Hương, mời họ vào đi." Tô Vũ nói rồi quay sang bảo người hầu bên cạnh.
"Thưa anh, không phải bà chủ không cho họ vào, mà chính họ không chịu vào ạ." A Hương vểnh môi, như bất bình thay cho Lâm Thiến vậy.
Tô Vũ lắc đầu, tự mình bước ra cửa, nói với những thợ thủ công: "Mấy anh thợ vào uống trà đi."
Người đứng đầu là một người trung niên trông chất phác, cơ bắp cuồn cuộn, da ngăm đen khiến ai cũng e ngại.
"Haha, cậu quá khách sáo rồi, chúng tôi là dân quê không có nhiều điều kiện, người lại dơ dáy hôi hám, vào rồi cậu lại phải dọn dẹp rắc rối lắm." Người đàn ông nói thẳng.
Chương 268: Trồng cho mát
Tô Vũ nhất thời hơi bối rối cạn lời, không biết nói sao.
Lâm Quân đứng phía sau lên tiếng: "Lão Trương à, cứ vào đi, đây là cháu ngoại tôi đấy, hồi nhỏ ông còn bồng nó nữa mà."
Người đàn ông cười ngớ ngẩn, vỗ bụi trên người rồi ra hiệu cho những người phía sau, rụt rè theo Tô Vũ vào trong.
Sau khoảng hai tiếng nghỉ ngơi, Thẩm Ngạo mang thạch anh đã chuẩn bị đến.
Lâm Quân ra hiệu cho mấy người kia: "Nào, bắt đầu làm việc thôi."
Mấy người đứng dậy, uống cạn hết tách trà, đó là loại trà ngon nhất mà cả đời họ chưa từng được thưởng thức.
"Anh Tô, đây là đồ ngài cần, ngài xem còn việc gì cần giúp không?" Thẩm Ngạo ôm một cái hộp gỗ, bên trong là thạch anh tự nhiên không tạp chất mà ông ta mua ở mỏ, kích thước cũng giống như Tô Vũ yêu cầu.
Cửu trúc thải dương, nếu dương khí quá mạnh có thể gây ra thảm họa cho những người trong biệt thự này. Theo lý niệm của Đông y, điều cần coi trọng là cân bằng Âm Dương.
Vì vậy, cần 13 viên thạch anh tự nhiên để nap âm, kết hợp với đỉnh đồng cha chân làm mắt trận mới có thể dựng nên "Cửu Trúc Khóa Dương Trận".
"Tạm thời không còn việc gì nữa, ông về trước đi." Tô Vũ hài lòng nhận lấy những viên thạch anh đưa cho Thẩm Ngạo nói.
Mấy hôm nay người nhà cứ lo lắng vô cớ thôi.
Mặc dù Lâm Thiến biết có thể nguyên nhân không đơn giản như vậy. Dù thời tiết nóng hay lạnh thì điều hòa cũng có thể giải quyết, đâu cần phải trồng trúc phiền phức như thế?
Nhưng Tô Vũ không nói, chắc có lý do của anh. Lâm Thiến không hỏi thêm. Từ khi theo Tô Vũ về thành phố, mọi việc anh làm đều khiến bà an tâm.
Bà cũng cảm thấy con trai đã lớn, bản thân có thể an hưởng tuổi già.
...
"Các anh cẩn thận khi di chuyển nhé, đây là hiện vật cấp một quốc gia đấy, làm hỏng phải bồi thường lại đấy." Bên này 9 cây trúc mới trồng xong, Từ Thiên Thành đưa một chiếc xe tải lớn chở một cái đỉnh đồng khổng lồ mượn từ bảo tàng đến.
Đỉnh đồng này rất nặng, nên phải cẩn thận khi di chuyển, không ngoa khi nói nó còn quý hơn cả mạng người.
"Anh Tô, cái đỉnh này ổn không? Tôi đã vất vả lắm mới mượn được, là loại số một trong nước đấy." Từ Thiên Thành đi đến bên Tô Vũ đắc ý nói.
Tô Vũ gật đầu, cái đỉnh trông cổ kính, như kể lại sự hưng thịnh của một triều đại cách đây hàng ngàn năm. Đặc biệt là những hoa văn, đều là tinh hoa trí tuệ của người xưa, không ngoa khi gọi nó là vật quý vô giá.
Tuy nhiên, khi đối mặt với báu vật, Tô Vũ lại có vẻ nhẹ nhàng. Thẩm Ngạo đã vất vả vì mấy thứ này rồi, không đến nỗi bắt ông ta làm công nhân ở đây nữa chứ?
Mặc dù nếu Tô Vũ nói, Thẩm Ngạo chắc chắn không từ chối, nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì uy tín của hội trưởng Hải Đông Hội sẽ ra sao?
"Vậy thôi, tôi về trước đây, có việc gì cứ nói một tiếng nhé." Thẩm Ngạo gật đầu, cười chào Lâm Thiến và Lâm Quân rồi rời khỏi biệt thự.
"Các anh trồng 9 cây trúc theo vị trí cửu cung, cách nhà 3 trượng về phía Nam." Tô Vũ ôm hộp gỗ, quay đầu nói với mấy người thợ.
"Được rồi, anh em bắt tay vào việc thôi." Nghe lệnh Tô Vũ, mấy gã khỏe mạnh lập tức hăng hái làm việc, không chậm chạp chút nào.
Còn những viên thạch anh này sẽ đặt ở đâu thì Tô Vũ vẫn chưa rõ, cần đợi tối xem vị trí 13 sao ở Cung Thái Thanh để quyết định.
"Tiểu Vũ à, sao con đột nhiên trồng trúc thế? Nhiều quá cũng khó quản lý đấy." Nhìn thấy mấy người thợ cứ anh trồng tôi làm bước chăm sóc để cây sống.
Lâm Thiến tò mò hỏi khi thấy thợ làm việc.
Tô Vũ ôm vai mẹ: "Mẹ à, con trồng vài cây trúc cho mát mẻ vào mùa hè thôi."
Tô Vũ sẽ không nói với mẹ về nỗi lo của mình, bởi vì sau khi bà biết thì cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng mà thôi: "Đặt chúng ở sân sau, đối xứng với 9 cây trúc kia là được."
Những người thợ thì không biết giá trị của chúng, họ chỉ làm theo lời chủ nhân. Nhưng Từ Thiên Thành ở bên cạnh thấy vậy liền kéo nhẹ tay Tô Vũ: "Anh Tô, ngài định để nó ngoài trời, mặc cho gió mưa tạt vào à?"
Nếu để ngoài trời, chỉ sợ sẽ bị ăn mòn, lúc trả lại bảo tàng sẽ giải thích thế nào đây?
Chương 269: Vệ sĩ
"Vậy bảo tôi để thứ này trong phòng khách à?" Tô Vũ không quan tâm nói.
Lời nói này khiến Từ Thiên Thành đau lòng, ông ta rất thích sưu tầm đồ cổ, gặp món đồ yêu thích thì sẽ hận không thể đắp nó lên mặt.
Nhưng một báu vật quốc gia như thế này mà Tô Vũ lại phung phí, khiến trái tim nhói đau, nếu là người khác ông ta đã mắng rồi, nhưng đây là Tô Vũ, thần tài của ông ta, ông ta không dám.
"Anh Tô, hay là làm một cái ô che cho nó đi?" Từ Thiên Thành sợ ánh nắng mưa làm hư hỏng thứ này.
Tô Vũ nhún vai nói: "Nếu ông muốn che ô thì tôi không ngăn cản, nhưng nhà tôi không rảnh rỗi đâu, nếu ông vẫn nhàn rỗi muốn phát hoảng như thế, tôi cũng không ngại để ông mượn phòng khách để ông ngã ra đất nghỉ ngơi, trời mưa có ông che ô cũng tốt.
Từ Thiên Thành liên tục gật đầu: "Không vấn đề gì, tôi sẽ ở nhờ nhà ngài, nhưng ngài phải trả tiền ăn uống cho tôi nhé."
Tô Vũ gật đầu cười đồng ý. Thực ra anh biết Từ Thiên Thành thích sưu tập cổ vật từ lâu rồi.
Anh cũng không có ý làm hỏng chiếc đỉnh đồng quốc bảo, chỉ dùng cách này để Từ Thiên Thành ở nhà khi anh không có mặt.
Nghĩ lại, sự hiện diện của Từ Thiên Thành cũng có tác dụng răn đe nhất định.
Lý do Tô Vũ không yêu cầu trực tiếp Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo bảo vệ gia đình là vì anh không muốn thổi phồng vấn đề, tất cả chỉ là suy đoán của anh, anh không muốn ai phải lo lắng.
Từ Thiên Thành nắm thông tin tình báo tuyến đầu của Lục Hợp Môn, hễ có động tĩnh gì thì sẽ là người đầu tiên hay biết, nên để ông ra bảo vệ ở đây thật thích hợp.
...
Hôm nay cậu của Tô Vũ hiếm hoi ghé thăm, anh tất nhiên phải ra mặt chủ nhà, chiêu đãi tốt tất cả thợ của hôm nay. Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo cũng có mặt.
Trong bữa tiệc, Mã Hiểu Lộ vừa ăn vừa tò mò hỏi Tô Vũ: "Này, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại long trọng thế?"
Tô Vũ nhìn cách ăn uống của Mã Hiểu Lộ nói: "Không có gì đâu, chỉ sợ em ăn không đủ no, nên anh bảo bếp chuẩn bị nhiều món đặc sản khác nhau, xem em thích món nào thì sẽ cho thêm vào thực đơn sau này."
Mã Hiểu Lộ chun mũi hỏi: "Anh không sợ nuôi em thành một cô gái mập à? Em nói với anh, mấy hôm gần đây em đã cố ý kiểm soát chế độ ăn uống rồi đấy, đừng cứ dụ dỗ em bằng đồ ăn ngon mỗi ngày thế chứ."
Tô Vũ đưa tay chạm nhẹ vào mũi Mã Hiểu Lộ: "Sợ gì chứ, thuốc giảm cân sắp ra mắt rồi mà. Lúc đó anh sẽ mua một lô về nhà trữ đầy, ăn xong bữa cơm em uống một viên là được."
"À phải rồi, anh có nói với em rồi, anh sẽ phải đi vài ngày. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, anh đã thuê tạm một vệ sĩ cho nhà mình." Tô Vũ nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
"Vệ sĩ à? Ai vậy?" Mã Hiểu Lộ hỏi lại.
Tô Vũ chỉ về phía Từ Thiên Thành, đang cùng Thẩm Ngạo uống rượu vui vẻ: "Chính là ông ấy."
"Hả? Không thể nào, anh đừng đùa chứ, tốt xấu gì người ta là ông chủ lớn của Thượng Nhiêu mà, làm vệ sĩ cho anh mà lan truyền ra ngoài thì mất mặt lắm đấy."
Tô Vũ nhún vai: "Chẳng phải làm vệ sĩ cho anh, mà là bảo vệ vợ và mẹ anh, đó là vinh dự của ông ấy. Hơn nữa, đây không phải yêu cầu của anh, mà là ông ấy tự nguyện xin đi giết giặc. Anh chỉ nhường chỗ trống bên ghế sofa phòng khách là được rồi."
Mặc dù trong lòng vẫn thấy hơi không ổn, nhưng Tô Vũ đã nói vậy, cô cũng không nên nói thêm gì, chỉ gật đầu nhẹ nhàng.
Cô thấy thật ra cũng tốt, nhưng chỉ sợ là Lâm Thiến cũng sẽ đối xử với Từ Thiên Thành như khách quý, dù sao thì nhờ ông ra giải quyết vấn đề việc làm của Lâm Quân. Chắc chắn sẽ không thể để người ta ngủ dưới đất hay mép sofa đâu.
...
Buổi trưa hôm sau, mặt trời nóng rực chiếu xuống cát biển như thể đang rang vậy, từng luồng không khí nóng tỏa lên từ lòng bàn chân.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại không cảm nhận được cái nóng, ngược lại toàn thân lạnh buốt, làm nổi cả da gà.
"Anh... cậu Tô, đây chính là chiếc thuyền mà cậu đã chuẩn bị đúng không ạ?" Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn chiếc thuyền chiến xa hoa trước mặt, so với những chiếc thuyền đánh cá bình thường thì quả thật như một cái ở trên trời, một cái dưới đất. Chỉ nhìn bề ngoài đã thấy nó cao hơn những chiếc thuyền khác không biết bao nhiêu tầm.
Nói theo cách của Bạch Nhãn Hạt Tử thì đơn giản là: Chiếc tàu này thật là quá đẹp.
"Có vấn đề gì không?" Tô Vũ làm động tác mời Bạch Nhãn Hạt Tử lên thuyền xem qua.
"Không có vấn đề gì, tuyệt đối không có vấn đề gì. " Bạch Nhãn Hạt Tử cười tươi theo Tô Vũ lên thuyền.
Chương 270: Cũng có thể coi như là một chuyến du lịch
Toàn bộ con thuyền chia làm ba tầng. Tầng dưới cùng là khoang thuyền, chủ yếu dùng để chứa hàng hóa, còn có cả kho lạnh.
Tầng thứ hai là phòng ngủ và phòng ăn, cùng với một số tiện nghi giải trí đơn giản. Buồng điều khiển thuyền cũng nằm ở mũi thuyền tầng hai.
Tầng trên cùng là sân thượng bán lộ thiên, trên đó còn có một sân golf nhỏ, có thể nói thật sự là xa hoa tột độ.
"Haha, cậu Tô à, cậu làm thế nàt chẳng giống để đi Biển Đen, mà giống như đi nghỉ mát vậy. Tuy nhiên, con thuyền này cũng không tồi, tôi vừa rồi có quan sát, độ chìm trong nước khá sâu, khả năng bẻ lái trái phải cũng rất linh hoạt. Tốc độ thì chưa biết bao nhiêu, nhưng tôi tin với một con thuyền tốt như vậy thì chắc chắn chân vịt không thể tồi tệ được đâu. Cậu cứ yên tâm, có con thuyền này, chúng ta chắc chắn có thể tìm được Biển Đen thôi."
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử còn tham lam ngửi ngửi mùi sơn vừa quét trên lan can, tiếp tục khẳng định đây chính là một chiếc thuyền mới, không thể nhầm lẫn được.
"Có câu nói của ông thì tôi đã yên tâm rồi. Vậy bây giờ chúng ta còn cần chuẩn bị thêm những gì nữa không?" Tô Vũ dựa vào lan can nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Bạch Nhãn Hạt Tử cười trừ, xoa tay cười mỉa: "Cái này thì cậu khỏi lo, tôi và người anh em Hoành Vĩ sẽ chuẩn bị những thứ đó. Tuy nhiên, trước khi đi tôi có một chuyện muốn xác nhận lại với cậu."
Tô Vũ nhướng mày nói: "Chuyện gì?"
Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn không buông tay vuốt ve boong thuyêdn, rồi nói: "Cậu Tô à, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu có nói là, chỉ cần tôi dẫn cậu tìm được Biển Đen, cậu sẽ mua hết hàng ở cửa hàng của tôi với giá gấp đôi, và con thuyền này cũng thuộc về tôi phải không? Không biết bây giờ có còn tính không nữa?"
Sau khi nói xong, có lẽ Bạch Nhãn Hạt Tử cũng cảm thấy mình hơi tham lam, dù sao người ta vừa mới cứu mình ra khỏi trại tạm giam, giờ lại đòi tiền nhiều quá cũng hơi vô ơn.
Vì vậy, ông ta ho mấy tiếng rồi vội bổ sung: "Cậu Tô đừng hiểu lầm, ý tôi là cửa hàng nhỏ của tôi đã bị cảnh sát lục soát rồi, về đồ đạc trong cửa hàng, cậu khỏi trả tiền cho tôi, còn con thuyền này, khi nó quay lại chắc cũng đã hư hỏng nặng. Tôi chỉ mong cậu Tô giao nó lại cho tôi, để tôi chăm sóc bạn tốt đã cùng chúng ta lênh đênh trên biển."
Thật đúng là kẻ buôn đồ cổ, lời nói của Bạch Nhãn Hạt Tử một mạch không ngừng, rõ ràng tham tiền nhưng vẫn tìm được lý do hợp lý, nói đến xúc động luôn, khiến Tô Vũ phì cười.
"Được, tôi nói là làm. Khi trở về, con thuyền là của ông, nhưng bây giờ thì chưa, hiểu chứ?" Tô Vũ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử nói.
"Lời nói này là thật à?" Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi lại.
"Thật đấy, 10 ngày nữa khởi hành, có vấn đề gì không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu: "Chẳng những 10 ngày, nếu cậu Tô vội thì ngày mai cũng được."
Như vậy, sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cuối cùng cũng định đoạt được chuyến đi đến vùng đất bị mẹ tổ bỏ quên đầy quỷ dữ này.
...
10 ngày sau, Tô Vũ cùng Thiện Vũ Băng, Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ leo lên một chiếc du thuyền sang trọng.
Vừa lên thuyêdn, Thiện Vũ Băng đã hớn hở nhảy cẫng lên, mặc dù là công chúa nhà họ Thiện, nhưng cơ hội ra biển chơi như thế này thật hiếm hoi.
"Anh Tô, chúng ta đi chơi à? Cảm giác thật mới lạ, thật muốn để ông nội cùng đi."
Nhưng nói rồi Thiện Vũ Băng liếm môi: "Hay là không để ông đi cùng, nếu không ông sẽ cấm đoán đủ thứ cho xem."
Tô Vũ nắm tay Thiện Vũ Băng nói: "Em cũng có thể coi như là một chuyến du lịch, hơn nữa nói không chừng cũng có thể rất ly kỳ, em có tinh thần chuẩn bị chưa?"
"Dĩ nhiên là có rồi, em muốn nhìn cá mập!" Nói xong, Thiện Vũ Băng nhảy tót lên tầng trên cùng, cầm ống nhòm quan sát mặt biển xanh thẳm, từng làn sóng nhỏ.
"Anh Tô, chỉ có bốn chúng ta thôi sao?" Hà Hoành Vĩ hỏi một cách lo lắng.
Dù sa ra biển không phải chuyện nhỏ, và lần này mục đích là Biển Đen, chắc chắn sẽ nguy hiểm vô cùng.
Càng nhiều người, càng có nhiều sức mạnh, điều này là chắc chắn.
Nhưng anh Tô không những không mang thêm người, còn đưa theo một cô bé, trông thật sự giống như đi nghỉ mát vậy.
"Bốn người đủ rồi, anh và Bạch Nhãn Hạt Tử bàn bạc lộ trình cụ thể, cố gắng có thể đến Biển Đen vào sáng mai." Tô Vũ nói với Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ.
Nhưng Hà Hoành Vĩ vừa định gật đầu thì bị Bạch Nhãn Hạt Tử cắt ngang: "Ài chà, nếu biết trước con thuyền lớn thế này mà chỉ có bốn chúng ta, tôi thật sự nên đưa thêm hai cô gái xinh đẹp, như vậy hành trình dài sẽ không quá cô đơn trống vắng."
Nghe Bạch Nhãn Hạt Tử nói vậy, Hà Hoành Vĩ hỏi: "Ông bạn già à, rõ ràng Biển Đen cách chúng ta không quá 200 hải lý, sao có thể là một hành trình dài được chứ?"
Bình luận facebook