-
Chương 196-200
Chương 196: Tìm thấy hướng phấn đấu riêng
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy trước tiên cứ như thế nhé, làm phiền cậu Tô." Thiện Bản Thanh đứng dậy bắt tay Tô Vũ.
"Vũ Băng, được rồi, nhìn cháu chơi mồ hôi nhễ nhại rồi, chúng ta về thôi, lần sau chơi tiếp."
Thiện Vũ Băng vẫn còn luyến tiếc nhưng vẫn biết điểm dừng. Sau khi tạm biệt mọi người, cô bé cầm tay ông nội rời khỏi phòng.
Mãi cho đến khi hai người rời đi, Triệu Mộng Nhã mới tò mò hỏi Tô Vũ: "Anh Tô, ông ấy thật sự là một trong bốn vị tướng quân của Trung Quốc à?"
Tô Vũ khẽ gật đầu: "Không thể giả được!"
Nghe vậy, Tiền Hào mới hiểu ta, tại sao Thượng Nhiêu và Tân Hải lại rơi vào tay anh, hóa ra đằng sau có một nhân vật lớn như thế!
Triệu Mộng Nhã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, may mà chị Ngô nhắc nhở kịp thời, nếu không cô ta cũng không biết sẽ ra sao.
Tô Vũ ra hiệu cho Mã Hiểu Lộ, thì thầm bên tai cô: "Này, em đã ký hợp đồng rồi, không phải nên đi à?"
Mã Hiểu Lộ ngơ ngác, sao mới đến mà đã bảo cô đi rồi?
Nhưng chưa kịp nói gì, Tô Vũ đã kéo tay cô: "Em thích làm bóng đèn thế à?"
Lúc nãy thấy Tiền Hào hốt hoảng chạy tới, Tô Vũ biết anh ta lo lắng cho Triệu Mộng Nhã, trước đó hai người còn từng ở chung một phòng.
Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ theo hướng đó, và thực tế mặc dù không nói ra nhưng đó là tình cảm hai chiều, Tô Vũ chỉ hỗ trợ thêm dầu một chút thôi.
Mã Hiểu Lộ cũng cười trộm, rồi lắc lắc hợp đồng trong tay với Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ: "Này, hai người chơi đủ chưa? Còn việc phải làm nữa đấy."
Triệu Phi Phi lúc này đang cầm điện thoại liên tục chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã dưới sự trợ giúp của Lục An Kỳ.
Cô ấy thậm chí còn không liếc Mã Hiểu Lộ, nói: "Ôi, vất vả lắm mới có cơ hội như thế này mà, tôi xin nghỉ."
Nói xong, Lục An Kỳ cũng hùa theo: "Tôi cũng xin nghỉ."
Rõ ràng họ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của họ sẽ khiến hai người kia khó nói chuyện.
Thấy mềm mỏng không được, Mã Hiểu Lộ chỉ đành dùng cách mạnh hơn.
Cô đẩy hợp đồng vào tay Tô Vũ, rồi kéo hai cô gái ra ngoài: "Công ty bây giờ rất bận, hai cô còn rảnh rỗi ở đây chụp ảnh à, mau ra ngoài đi."
Kéo hai người ra khỏi phòng, Triệu Phi Phi còn oán giận: "Hiểu Lộ, cô làm gì thế, không biết tôi đang mang thai à, nếu có chuyện gì tôi nhất định sẽ tính sổ với cô."
Mã Hiểu Lộ cười cười, kéo cánh tay Triệu Phi Phi: "Sao bây giờ lại quan tâm đứa bé thế, trước đây không phải cô cứ ồn ào không muốn nó sao?"
Bốn người tiếp tục đi ra ngoài, Triệu Phi Phi lắc đầu: "Tình hình của tôi thì cô biết cả rồi đấy, xem gần đây xem, Chu Triết dường như khá tiến bộ, cô có biết không, anh ấy thường nằm mơ đang thương lượng hợp đồng với ai đó nữa."
"Đúng vậy, từ khi thôi việc, Tôn Kỳ ngày nào cũng làm kế hoạch kinh doanh đến khuya. Hiểu Lộ, tôi mặc kệ, cô phải tăng lương cho chúng tôi đấy, chủ doanh nghiệp bóc lột nhân viên thì chỉ có mình cô thôi." Lục An Kỳ cũng nói theo.
Mã Hiểu Lộ nhún vai nói: "Hai cô nói gì kì vậy, đâu phải tôi ép họ làm vậy, hơn nữa họ cố gắng như thế không phải vì hai cô, hai người đàn bà phá gia nghiệp này sao?"
Lời Mã Hiểu Lộ khiến người ta phẫn nộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ cùng nhau xử lý cô.
Thực ra, dù là Chu Triết hay Tôn Kỳ, trong mắt Mã Hiểu Lộ, họ dường như đều đã tìm thấy hướng phấn đấu riêng.
Rất nhiều dự án họ bận rộn làm, Mã Hiểu Lộ thực sự không biết. Đó là vì Mã Hiểu Lộ trao quyền rất lớn cho họ, dựa trên sự tin tưởng vào hai người.
Công ty của Mã Hiểu Lộ hiện đang trong phản ứng hóa học rất tốt, thậm chí nếu Mã Hiểu Lộ không muốn làm, sẽ có rất nhiều người phụ giúp cô tiến lên, không ngừng phát triển.
"Khụ khụ, hai cô làm như vậy với vợ tôi trước mặt tôi, có phải là khinh thường tôi quá không?" Lúc này, Tô Vũ ho nhẹ hai tiếng, che chắn Mã Hiểu Lộ ở phía sau.
"Tôi chưa từng thấy anh bảo vệ vợ như vậy đấy, Mã Hiểu Lộ, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi tạm tha cho cô, sau này nếu cô dám không ngoan nữa thì tôi sẽ xử theo quân luật đấy." Triệu Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trong khi Lục An Kỳ thì khác, cô ấy không nói gì cả, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vũ có thêm vài phần kính sợ.
Trước đây không biết thân phận của anh, bây giờ thậm chí một vị tướng quân khai quốc cũng phải thận trọng trước mặt anh, thì cô ấy làm sao không kính sợ cho được.
Tuy nhiên, Tô Vũ không để tâm những chuyện đó, ở bên ngoài anh có thể là anh Tô được người ta kính trọng, có thể là bác sĩ Tô có bàn tay vàng, có thể là sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt.
Chương 197: Dấu ấn duy nhất
Nhưng ở nhà, trước mặt Mã Hiểu Lộ và mẹ, anh vẫn là một người chồng, người con bình thường, không khác gì người bình thường.
"Được rồi, thời gian gần đây mọi người đã vất vả, thế này nhé, tối nay qua nhà tôi ăn cơm, sau này rảnh thì cứ tụ tập thường xuyên." Tô Vũ cười nói.
Dù gần đây bận rộn công việc, Tô Vũ cũng không muốn bỏ qua việc vun đắp tình cảm.
Đối với anh, tình cảm quý giá hơn tất cả, không thể mua bằng tiền. Anh cũng không lo sau này công ty của Mã Hiểu Lộ lớn mạnh sẽ có xung đột về lợi ích, vì lợi ích chưa bao giờ là điều anh quan tâm.
Nếu quan tâm thì đã không nhường nhiều lợi ích cho Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành như vậy, bởi chỉ một chút thôi cũng đã là con số lớn.
"Được được, vậy thì quyết định vui vẻ như vậy đi. Bây giờ tôi gọi về bảo người trong nhà chuẩn bị ngay." Mã Hiểu Lộ vui vẻ rút điện thoại ra.
"Mọi người về công ty trước đi, tối gặp lại."
"Còn anh, anh định làm gì?" Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi.
Tô Vũ bất đắc dĩ nhún vai: "Anh đâu phải nhân viên chính thức của công ty, cùng lắm chỉ giúp đỡ thôi, chẳng lẽ bắt anh làm việc như trâu ngựa à? Anh còn có việc, mọi người chú ý an toàn nhé."
Nói rồi, Tô Vũ đi băng qua đường.
"Anh ấy đi đâu thế nhỉ?" Đợi Tô Vũ đi rồi, Lục An Kì mới dám lên tiếng.
"Ai mà biết, cả ngày cứ thần thần bí bí. Thôi kệ đi, các cô muốn ăn món gì?"
Tô Vũ đi đến nhà hàng Tây hồi trưa, nhưng không phải đòi bồi thường.
Mà là tìm cô phục vụ đã làm vỡ chai rượu của anh, bởi vì trưa nay, Tô Vũ cảm nhận được điều bất thường trên người cô ta.
Khi cô ta uống cạn ly rượu đỏ, Tô Vũ cảm nhận được một loại khí tức, rất mỏng nhưng anh tin chắc mình không nhầm.
Đó là khí sinh linh, và khí tức này không phát ra từ người cô ta, cũng không giống của pháp khí gì cả, giống như bị tiêm nhiễm hơn.
Tô Vũ cảm thấy, cô gái này đã sống lâu trong một nơi luôn bao trùm khí sinh linh, hoặc sống lâu với thứ gì đó toát ra khí sinh linh đậm đặc.
Lâu dần, cơ thể cô ta cũng mang theo khí ấy, có thể ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Tô Vũ cảm thấy hơi quen thuộc với loại khí tức này, nhưng nhất thời không nhớ ra nó là gì nên mới nảy ra ý định tìm hiểu thêm.
Trong lòng Tô Vũ, có lẽ trên trái đất vẫn còn những người tu tiên khác, và người đó có thể rất gần gũi với cô phục vụ kia.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghỉ, trong phòng chỉ còn Triệu Mộng Nhã và Tiền Hào, không khí hơi ngượng ngùng.
Trong không khí dường như có chút hương vị mập mờ, khiến đôi tai của cả hai đỏ ửng lên.
Một lúc lâu không ai nói gì, Triệu Mộng Nhã mở lời trước: "Anh... sao anh lại đến đây?"
Nhắc đến chuyện này, Tiền Hào dường như vẫn còn hơi kích động: "Cô nói cô xem, dù gì cô cũng là người của công chúng, sao có thể nói những lời đó trước truyền thông chứ? Cô có biết không, họ sẽ mượn đề tài này để bịa đặt lung tung đấy."
Nhìn thấy vẻ kích động của Tiền Hào, giọng điệu trách móc nhưng lại lo lắng, cô ta nói: "Anh làm gì thế, anh quan tâm tôi à?"
Tiền Hào gãi đầu, hơi ngượng ngùng, dường như mối quan hệ của anh ta và Triệu Mộng Nhã vẫn chưa đến mức có thể cái gì cũng nói được. Hơn nữa, dù người ta nói gì cũng không đến lượt anh ta chỉ tay năm ngón.
"Không phải, tôi dù gì cũng là fan của cô mà, tôi chỉ nói thay tiếng lòng của người hâm mộ điện ảnh thôi." Tiền Hào nói cho có lệ.
"À, ra là vậy. Còn vết thương của anh thế nào rồi?" Triệu Mộng Nhã nhẹ nhàng cắn môi, hơi áy náy vì trước đó đã cắn anh ta.
Tiền Hào ra vẻ hơn người, vỗ vỗ vai, định nói gì đó thì anh ta đã nhe răng trợn mắt vì đau, khiến Triệu Mộng Nhã lo lắng hơn.
"Anh không sao chứ? Cởi áo ngoài ra để tôi xem." Triệu Mộng Nhã bước tới nói.
Tiền Hào liên tục phất tay, mỗi lần Triệu Mộng Nhã tiến lại gần, tim anh ta lại đập nhanh một cách kỳ lạ.
Nhưng cuối cùng, trước sự cố chấp của Triệu Mộng Nhã, Tiền Hào cởi áo ngoài ra.
Hai hàng vết răng sâu hoắm trên vai khiến người ta nhìn mà rùng mình, hơn nữa đã bị sưng viêm.
Triệu Mộng Nhã nhíu mày, trừng mắt với Tiền Hào: "Anh có đi bệnh viện xử lý không vậy? Nếu bị nhiễm trùng thì sao?"
Tên nhóc Tiền Hào này đâu chịu đi bệnh viện, đây là dấu ấn duy nhất của Triệu Mộng Nhã trên người anh ta, anh ta cũng hơi luyến tiếc.
Chương 198: Lại không có tiền
"Không sao đâu, vài hôm là khỏi thôi." Tiền Hào lơ đãng khoác áo lại.
Triệu Mộng Nhã giữ chặt anh ta lại, ra lệnh: "Đừng cử động, sưng lên rồi kìa, anh đợi chút."
Sau đó Triệu Mộng Nhã lấy hộp cứu thương, cẩn thận làm sạch vết thương trên vai anh ta.
Khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Mộng Nhã khiến Tiền Hào như bị đắm chìm trong cơn si mê.
...
"Được rồi, cô không cần phải nói nữa, cái miếu nhỏ chúng tôi không nuôi nổi phật lớn như cô đâu. May hôm nay khách hàng hào phóng, nếu gặp khách hà tiện khó tính, tôi cũng sẽ bị cô kéo xuống nước rồi. Thôi được rồi, từ ngày mai cô đừng đến làm nữa."
Vừa đến cửa nhà hàng, quản lý Tiếu đã nói với Lưu Lâm như vậy.
Xem ra mặc dù sự cố trưa nay trôi qua êm đẹp, nhưng không có nghĩa Lưu Lâm không mắc lỗi. Là quản lý tiền sảnh, việc đầu tiên là phải loại bỏ nhân viên gây rối như thế, nếu giữ loại tay chân lóng ngóng như thế thì chẳng khác nào quả bom hẹn giờ.
Tô Vũ không bước tới, mà đứng ngoài cửa nhà hàng, giả làm người đi đường, lặng lẽ quan sát.
Bởi vì theo quan sát của Tô Vũ, cô nhân viên dường như hoàn toàn không hay biết gì, nếu anh xông vào nói thẳng ý định, e rằng sẽ bứt dây động rừng.
Quả nhiên, không lâu sau, Lưu Lâm thay quần áo, ủ rủ bước ra.
Cô ta tùy tiện đưa tay lau nước mắt, không để ý tới mái tóc rối bời, cứ thế bước ra khỏi nhà hàng một cách máy móc.
Nhà còn chồng bệnh nặng nằm một chỗ và con trai còn đi học tiểu học, cả nhà chỉ trông cậy vào đồng lương ít ỏi của cô ta, giờ cô ta mất việc, gia đình sẽ ra sao đây!
Nghĩ đến đây, Lưu Lâm không cầm được nước mắt, làm mờ cả tầm nhìn.
Tất nhiên, Lưu Lâm hoàn toàn không hay biết Tô Vũ đã lặng lẽ theo sau. Cô ta lên một chiếc xe buýt một cách mơ màng, đương nhiên Tô Vũ cũng leo lên theo.
Vì không phải giờ cao điểm đi làm tan sở, nên trên xe buýt không có nhiều người, Lưu Lâm bỏ tiền vào hộp thu phí tự động rồi ngồi vào một ghế ở giữa.
Tô Vũ cũng lên xe không hề lộ vẻ gì, nhưng chỉ là anh tưởng thế, vì anh đã lập tức bị lộ ngay.
"Chàng trai trẻ, nếu định quỵt vé thì chọn lúc đông người chứ, cậu xem cái dáng vẻ kia, cũng phải giữ thể diện chứ?" Sau khi khởi động, tài xế xe buýt nói với Tô Vũ ở bên cạnh.
Lúc này Tô Vũ vô cùng ngượng ngùng, đây đã là lần thứ hai trong ngày anh lên xe mà không có tiền, biết vậy đã lấy tiền trong túi Mã Hiểu Lộ rồi.
"Bác tài, tôi quên mang tiền, có thể cho tôi quá giang được không ạ?" Tô Vũ hạ giọng nói với tài xế.
Trong mắt tài xế, Tô Vũ không cần mặt mũi nữa, dù sao một người lớn mà không trả tiền khi có cả chục hành khách trên xe cũng xấu hổ lắm.
Nhưng Tô Vũ không muốn Lưu Lâm biết anh ngồi cùng xe với cô ta.
"Này, tôi nói này, chưa bao giờ thấy người mặt dày như cậu đó?" Tài xế cố ý nâng giọng, không phải vì hai đồng tiền mà cãi nhau với anh. Mà là để Tô Vũ nhớ cho kỹ, vì nhìn anh cũng không giống người không có tiền, nhiều người chỉ tham lam keo kiệt chút tiền thôi.
Lúc này, việc cãi vã phía trước đã thu hút ánh mắt của không ít hành khách. Tô Vũ cười gượng hai tiếng: "Tôi thật sự quên mang tiền, hay là lần sau tôi..."
Tô Vũ chưa dứt lời, một cánh tay gầy guộc đưa ra hai đồng tiền xu bỏ vào hộp thu phí, rồi nói với tài xế: "Bác tài, tôi trả tiền vé cho anh ấy."
Tô Vũ quay đầu lại, thấy là Lưu Lâm, Lưu Lâm cũng nhìn anh mỉm cười gật đầu, rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Thấy có người trả tiền vé rồi, tài xế cũng không nói gì thêm: "Ừ, lần sau nhớ mang tiền đấy."
Tô Vũ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Lưu Lâm, nói: "Cảm ơn!"
Rõ ràng Lưu Lâm đã nhận ra Tô Vũ, thực ra có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể quên được khuôn mặt của Tô Vũ.
Bởi vì chính người này khiến cô ta mất việc, cũng chính vì anh, rất có thể trong thời gian ngắn nữa cô ta sẽ chết đói.
Tuy nhiên, Lưu Lâm biết đây không phải lỗi của anh, tất cả là lỗi của cô ta, chính cô ta quá bất cẩn.
Trái lại, cô ta còn phải cảm ơn Tô Vũ, bởi vì nếu không nhờ Tô Vũ khoan dung, nói không chừng bây giờ cô ta còn thảm hại hơn nữa, có thể sẽ vướng vào vụ kiện, phải bồi thường rất nhiều tiền.
Chương 199: Đến nhà
Dĩ nhiên là Tô Vũ hoàn toàn không hay biết rằng do chính bản thân anh mang theo một chai rượu, dẫn đến việc người khác bị đuổi việc.
Và bây giờ nếu người ta đã nhận ra mình, Tô Vũ cũng không có lý do gì để tiếp tục che giấu nữa, nên nói thẳng ra mục đích thôi.
"Chào cô, cô còn nhớ tôi chứ?" Tô Vũ ngồi xuống cạnh Lưu Lâm, mỉm cười hỏi.
Lưu Lâm gật đầu, nhưng không trả lời, khuôn mặt viết rõ sự bực bội, khiến Tô Vũ tưởng cô ta vẫn đang giận mình vì chuyện buổi trưa.
Sau một hồi ho khan, Tô Vũ nói: "Đúng rồi, bây giờ chắc chưa phải giờ tan làm đúng không? Sao đã về sớm thế?"
Lưu Lâm quay đầu sang, nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng suy nghĩ: Những người giàu thật kỳ lạ, chẳng bao giờ phải suy nghĩ gì cả, ngồi xe buýt chắc chỉ để tìm niềm vui thôi.
Bởi vì, đối với những người chỉ cần uống một chai rượu mà đã có giá hàng triệu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được họ ngồi xe buýt vì mục đích gì ngoài việc tìm niềm vui.
"Không phải đi làm nữa, từ giờ trở đi sẽ không đi làm nữa." Lưu Lâm nói xong liền vô thức hít mũi.
Mặc dù Tô Vũ không nghe thấy lời quản lý nói với Lưu Lâm, nhưng từ vẻ mặt buồn bã của cô ta, với kinh nghiệm phong phú, Tô Vũ đoán được chắc là vừa xảy ra chuyện gì đó.
"Chuyện của cô, liên quan đến tôi à?" Tô Vũ thử hỏi.
Khi Lưu Lâm quay đầu lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe, cô ta nhìn Tô Vũ nói: "Không liên quan."
Nhưng khi nói ra, nước mắt đã lăn dài trên má, Lưu Lâm vội quay đi nhìn ra cửa sổ xe, không để Tô Vũ thấy mình khóc.
Cô ta cố gắng giả vờ mạnh mẽ nhất có thể.
Lúc này, càng nói không liên quan, thực ra Lưu Lâm càng ám chỉ có liên quan.
Về tính chất công việc và một số quy tắc trong các ngành dịch vụ, Tô Vũ cũng hiểu biết khá nhiều.
Mặc dù về cơ bản đây không phải lỗi của cô ta, nhưng có câu "Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì ta", nguyên nhân vẫn bắt nguồn từ chai rượu mà anh mang tới.
Thế giới này vốn là thế, đôi khi không ai sai, không ai làm gì sai, nhưng vẫn có người phải chịu hình phạt.
Và thường thường những người chịu phạt lại là phía yếu thế hơn, có lẽ đó là quy luật bất biến của thế giới này: Cá lớn nuốt cá bé.
"À, nếu vì tôi mà cô mất việc, tôi xin lỗi. Nhưng cô cũng không cần khóc dữ vậy, nếu cô mất việc, tôi có thể sắp xếp lại việc làm cho cô." Tô Vũ thận trọng nói với Lưu Lâm ở bên cạnh.
Nghe có người giới thiệu việc làm, và cô ta có lý do chính đáng để tin rằng Tô Vũ có khả năng đó.
Hiện tại không ai cần một công việc hơn cô ta cả, vì điều đó có thể cứu cả gia đình cô ta.
Lưu Lâm cũng không còn để tâm đến hình tượng nữa, lau nước mắt lung tung rồi nhìn Tô Vũ hỏi: "Thật à?"
Tô Vũ gật đầu: "Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao? Nhưng trước đó cô phải giúp tôi một chuyện nhé?"
Lưu Lâm sững sờ, cô ta còn có thể giúp gì cho Tô Vũ ư?
"Tôi ư?" Lưu Lâm không dám tin chỉ vào mũi mình hỏi.
Tô Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chính cô."
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Lưu Lâm nghi hoặc hỏi.
"Tôi có thể đi cùng cô về nhà cô được không? Đến đó cô sẽ biết." Nói tới đây, Lưu Lâm hơi cúi đầu xuống, nơi đó của cô ta mà được gọi là nhà ư?
Nhưng cuối cùng Lưu Lâm vẫn gật đầu.
Khi xe buýt dừng ở một trạm dọc theo bờ biển, Lưu Lâm và Tô Vũ cùng xuống xe. Sau đó Tô Vũ liên tục đi theo Lưu Lâm về phía bờ biển, cứ thế đi xuống bãi biển.
Nhìn xung quanh, không hề có bất kỳ ngôi nhà nào, thậm chí Tô Vũ còn nghĩ rằng có khi gia đình cô ta sống trong hang núi nào đó.
Không lâu sau, qua một khúc cua và vòng qua một cây cổ thụ, Tô Vũ nhìn thấy mép bãi biển có một chiếc thuyền đậu ở đó, không biết đã được vá bao nhiêu mảnh vá, sơn đã bong tróc.
Chiếc thuyền không lớn lắm, trên boong thuyền còn để vài giỏ nhựa đựng hải sản, trước đây chắc là thuyền đánh cá. Chiếc thuyền dưới sự va chạm của sóng biển trông như sắp chìm vậy.
Lưu Lâm quay người chỉ vào con thuyền nói với Tô Vũ: “Đây là nhà của tôi, khiến anh chê cười rồi.”
Tô Vũ nhướng mày, anh không bao giờ có thể tưởng tượng được lại có người coi con thuyền này là nhà của mình, lại còn là một con thuyền đổ nát như vậy.
Không chỉ vậy, điều khiến Tô Vũ ngạc nhiên hơn nữa là luồng khí sinh linh trên cơ thể Lưu Lâm lại thực sự tỏa ra từ con thuyền này.
Chẳng trách Lưu Lâm sống lâu như vậy trên một con thuyền ẩm ướt như vậy mà lại không hề bị bệnh, có thể có liên quan đến loại khí sinh linh này, không chỉ vậy, Tô Vũ gần như có thể kết luận, nhất định phải có thứ gì đó quý giá trên con thuyền này.
Bởi vì khí sinh linh này không dao động, chứng tỏ nó cứ liên tục như thế, nếu đã như vậy thì không thể là con người, bởi vì ngay cả Tô Vũ cũng không thể tạo ra linh khí cố định trên người mình.
Chương 200: Hà Hoành Vĩ
Nhưng Tô Vũ cảm thấy hơi tiếc vì bản thân đã tu luyện ở bãi biển gần đó thời gian dài mà không hề cảm nhận được khí sinh linh ở đây.
Có lẽ vì bị Âm Nhãn dưới đáy biển thu hút.
Lúc này, Lưu Lâm đã nhảy lên boong thuyền, quay lại nói với Tô Vũ: "Ông chủ Tô, lên đây đi." Trước đó trên xe buýt, hai người đã biết tên nhau.
Tô Vũ gật đầu, nhún người nhảy lên 7,8 mét rồi hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh Lưu Lâm, thuyền không hề rung lắc chút nào, khiến Lưu Lâm giật mình.
"Ông chủ Tô, thật xin lỗi, nhà chúng tôi chỉ có thế này thôi, không có chỗ để chân, vào trong với tôi đi." Lưu Lâm lắp bắp nói rồi vội vã dọn dẹp đồ đạc quanh chân cho gọn gàng hơn một chút.
Tô Vũ bước theo vào trong, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ khoảng cỡ một phòng.
Ngay cửa vào có một chiếc bếp than cũ đã tắt lửa, trên bếp là một cái nồi sắt cũ kỹ, trong nồi còn vài sợi mì phình to.
Bên trong có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có vài đôi bát đũa và gia vị, bên cạnh là vài quyển sách và vở bài tập của học sinh tiểu học.
Tô Vũ đứng trong đó không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cúi mình, lúc này từ phía sau tấm rèm vải bạt có một giọng nói hơi yếu ớt vang lên: "Lâm Lâm, sao hôm nay em về sớm thế? Có khách à?"
Nói xong, bên trong đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có vẻ như có thứ gì đó bị đổ, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của người vừa nãy.
Lưu Lâm vội vàng xốc tấm rèm chạy vào trong, cúi xuống kéo tay người đàn ông và nói: "Bảo anh không được cử động mà cứ không nghe, cứ thế này sẽ thành tàn phế mất."
Bên trong lại có một tiếng rên rỉ, rồi người đàn ông ho nhẹ hai tiếng và nói: "Anh không sao đâu, có khách à?"
Người này chính là chồng của Lưu Lâm, Hà Hoành Vĩ.
Vừa nãy anh ta nghe thấy Lưu Lâm có vẻ như đang nói chuyện với ai đó bên ngoài nên mới hỏi như vậy.
Tô Vũ nhẹ nhàng vén tấm rèm lên, nhìn vào bên trong, cảnh tượng càng khiến anh sốc hơn.
So với bên ngoài bừa bộn, bên trong còn tồi tệ hơn nhiều.
Trong không gian chật hẹp sau khi đặt một chiếc giường gỗ cũ, không còn chỗ trống, không khí còn có một mùi khó tả ngột ngạt.
Mùi thối trộn lẫn mùi cồn iốt và thuốc men.
Quần áo bẩn thỉu vứt lung tung khắp nơi, khiến Tô Vũ không thể tưởng tượng nổi nơi này lại được Lưu Lâm gọi là nhà.
Lúc này, một người đàn ông đầy râu ria, tóc bù xù, mình mẩy lem nhem đang nửa ngồi dưới đất, một tay chống lên giường, với sự giúp đỡ của Lưu Lâm, anh ta cố gắng leo lên giường.
Nhìn xuống đùi trái của anh ta dù được băng bằng vải trắng, nhưng vẫn có thể thấy nó phình to lên.
Nhìn gân canh nổi lên ở huyệt thái dương bên trái, cùng với đôi môi tái nhợt.
Tô Vũ có thể khẳng định người này bị ngoại thương nặng, không chỉ chân bị tắc mạch máu. Nếu không chữa trị kịp thời, đừng nói là tàn phế, có khi mạng sống cũng khó giữ.
Khi thấy Tô Vũ, Hà Hoành Vĩ cắn răng muốn ngồi dậy trên giường để trông có vẻ tề chỉnh hơn.
Nhưng càng như vậy, vết thương của anh ta càng đau hơn, khiến anh ta không thể dùng sức.
Tô Vũ đi tới, ấn nhẹ vào hai vị trí trên vai trái của anh ta, rồi dùng một tay nhấc anh ta lên giường.
"Đừng cử động, vết thương bên ngoài khiến mạch máu của anh bị tắc nghẽn, dây thần kinh bị tổn thương. May mắn duy nhất là không ảnh hưởng động mạch, nếu không anh đã chết rồi."
Nói xong, Tô Vũ quay ra ngoài, lấy điện thoại từ trong túi ra.
"A lô, sư phụ gọi có việc gì vậy?" Tô Vũ gọi cho Tiêu Tuyết Ny.
Bởi vì tình trạng hiện tại của Hà Hoành Vĩ cần phải phẫu thuật gấp, mặc dù Tô Vũ cũng có thể làm, nhưng có thể gây ra xuất huyết nhiều, lúc đó sẽ có chút rắc rối.
"Bên chỗ tôi có một bệnh nhân cần được chữa trị, cô lập tức đưa người qua đây đi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại." Tô Vũ nói với đầu dây bên kia.
"Vâng, được."
Sau khi đồng ý, Tô Vũ gửi địa chỉ bên này cho Tiêu Tuyết Ny, tin rằng không bao lâu nữa xe cứu thương sẽ tới đây thôi.
Trong buồng, Lưu Lâm cẩn thận đặt chân của Hà Hoành Vĩ thẳng lại, xoa bóp và nói: "Em bảo anh đừng cử động mà anh không nghe, nếu anh có chuyện gì thì em và con trai phải làm sao đây?"
Hà Hoành Vĩ cười cười, với tình trạng hiện tại của anh ta, anh ta đã trở thành gánh nặng cho hai mẹ con họ rồi.
Muốn chữa lành chân của mình, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, mà bây giờ họ chỉ còn lại chiếc thuyền này, nhưng ai lại muốn mua chiếc thuyền này chứ?
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy trước tiên cứ như thế nhé, làm phiền cậu Tô." Thiện Bản Thanh đứng dậy bắt tay Tô Vũ.
"Vũ Băng, được rồi, nhìn cháu chơi mồ hôi nhễ nhại rồi, chúng ta về thôi, lần sau chơi tiếp."
Thiện Vũ Băng vẫn còn luyến tiếc nhưng vẫn biết điểm dừng. Sau khi tạm biệt mọi người, cô bé cầm tay ông nội rời khỏi phòng.
Mãi cho đến khi hai người rời đi, Triệu Mộng Nhã mới tò mò hỏi Tô Vũ: "Anh Tô, ông ấy thật sự là một trong bốn vị tướng quân của Trung Quốc à?"
Tô Vũ khẽ gật đầu: "Không thể giả được!"
Nghe vậy, Tiền Hào mới hiểu ta, tại sao Thượng Nhiêu và Tân Hải lại rơi vào tay anh, hóa ra đằng sau có một nhân vật lớn như thế!
Triệu Mộng Nhã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, may mà chị Ngô nhắc nhở kịp thời, nếu không cô ta cũng không biết sẽ ra sao.
Tô Vũ ra hiệu cho Mã Hiểu Lộ, thì thầm bên tai cô: "Này, em đã ký hợp đồng rồi, không phải nên đi à?"
Mã Hiểu Lộ ngơ ngác, sao mới đến mà đã bảo cô đi rồi?
Nhưng chưa kịp nói gì, Tô Vũ đã kéo tay cô: "Em thích làm bóng đèn thế à?"
Lúc nãy thấy Tiền Hào hốt hoảng chạy tới, Tô Vũ biết anh ta lo lắng cho Triệu Mộng Nhã, trước đó hai người còn từng ở chung một phòng.
Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ theo hướng đó, và thực tế mặc dù không nói ra nhưng đó là tình cảm hai chiều, Tô Vũ chỉ hỗ trợ thêm dầu một chút thôi.
Mã Hiểu Lộ cũng cười trộm, rồi lắc lắc hợp đồng trong tay với Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ: "Này, hai người chơi đủ chưa? Còn việc phải làm nữa đấy."
Triệu Phi Phi lúc này đang cầm điện thoại liên tục chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã dưới sự trợ giúp của Lục An Kỳ.
Cô ấy thậm chí còn không liếc Mã Hiểu Lộ, nói: "Ôi, vất vả lắm mới có cơ hội như thế này mà, tôi xin nghỉ."
Nói xong, Lục An Kỳ cũng hùa theo: "Tôi cũng xin nghỉ."
Rõ ràng họ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của họ sẽ khiến hai người kia khó nói chuyện.
Thấy mềm mỏng không được, Mã Hiểu Lộ chỉ đành dùng cách mạnh hơn.
Cô đẩy hợp đồng vào tay Tô Vũ, rồi kéo hai cô gái ra ngoài: "Công ty bây giờ rất bận, hai cô còn rảnh rỗi ở đây chụp ảnh à, mau ra ngoài đi."
Kéo hai người ra khỏi phòng, Triệu Phi Phi còn oán giận: "Hiểu Lộ, cô làm gì thế, không biết tôi đang mang thai à, nếu có chuyện gì tôi nhất định sẽ tính sổ với cô."
Mã Hiểu Lộ cười cười, kéo cánh tay Triệu Phi Phi: "Sao bây giờ lại quan tâm đứa bé thế, trước đây không phải cô cứ ồn ào không muốn nó sao?"
Bốn người tiếp tục đi ra ngoài, Triệu Phi Phi lắc đầu: "Tình hình của tôi thì cô biết cả rồi đấy, xem gần đây xem, Chu Triết dường như khá tiến bộ, cô có biết không, anh ấy thường nằm mơ đang thương lượng hợp đồng với ai đó nữa."
"Đúng vậy, từ khi thôi việc, Tôn Kỳ ngày nào cũng làm kế hoạch kinh doanh đến khuya. Hiểu Lộ, tôi mặc kệ, cô phải tăng lương cho chúng tôi đấy, chủ doanh nghiệp bóc lột nhân viên thì chỉ có mình cô thôi." Lục An Kỳ cũng nói theo.
Mã Hiểu Lộ nhún vai nói: "Hai cô nói gì kì vậy, đâu phải tôi ép họ làm vậy, hơn nữa họ cố gắng như thế không phải vì hai cô, hai người đàn bà phá gia nghiệp này sao?"
Lời Mã Hiểu Lộ khiến người ta phẫn nộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ cùng nhau xử lý cô.
Thực ra, dù là Chu Triết hay Tôn Kỳ, trong mắt Mã Hiểu Lộ, họ dường như đều đã tìm thấy hướng phấn đấu riêng.
Rất nhiều dự án họ bận rộn làm, Mã Hiểu Lộ thực sự không biết. Đó là vì Mã Hiểu Lộ trao quyền rất lớn cho họ, dựa trên sự tin tưởng vào hai người.
Công ty của Mã Hiểu Lộ hiện đang trong phản ứng hóa học rất tốt, thậm chí nếu Mã Hiểu Lộ không muốn làm, sẽ có rất nhiều người phụ giúp cô tiến lên, không ngừng phát triển.
"Khụ khụ, hai cô làm như vậy với vợ tôi trước mặt tôi, có phải là khinh thường tôi quá không?" Lúc này, Tô Vũ ho nhẹ hai tiếng, che chắn Mã Hiểu Lộ ở phía sau.
"Tôi chưa từng thấy anh bảo vệ vợ như vậy đấy, Mã Hiểu Lộ, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi tạm tha cho cô, sau này nếu cô dám không ngoan nữa thì tôi sẽ xử theo quân luật đấy." Triệu Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trong khi Lục An Kỳ thì khác, cô ấy không nói gì cả, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vũ có thêm vài phần kính sợ.
Trước đây không biết thân phận của anh, bây giờ thậm chí một vị tướng quân khai quốc cũng phải thận trọng trước mặt anh, thì cô ấy làm sao không kính sợ cho được.
Tuy nhiên, Tô Vũ không để tâm những chuyện đó, ở bên ngoài anh có thể là anh Tô được người ta kính trọng, có thể là bác sĩ Tô có bàn tay vàng, có thể là sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt.
Chương 197: Dấu ấn duy nhất
Nhưng ở nhà, trước mặt Mã Hiểu Lộ và mẹ, anh vẫn là một người chồng, người con bình thường, không khác gì người bình thường.
"Được rồi, thời gian gần đây mọi người đã vất vả, thế này nhé, tối nay qua nhà tôi ăn cơm, sau này rảnh thì cứ tụ tập thường xuyên." Tô Vũ cười nói.
Dù gần đây bận rộn công việc, Tô Vũ cũng không muốn bỏ qua việc vun đắp tình cảm.
Đối với anh, tình cảm quý giá hơn tất cả, không thể mua bằng tiền. Anh cũng không lo sau này công ty của Mã Hiểu Lộ lớn mạnh sẽ có xung đột về lợi ích, vì lợi ích chưa bao giờ là điều anh quan tâm.
Nếu quan tâm thì đã không nhường nhiều lợi ích cho Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành như vậy, bởi chỉ một chút thôi cũng đã là con số lớn.
"Được được, vậy thì quyết định vui vẻ như vậy đi. Bây giờ tôi gọi về bảo người trong nhà chuẩn bị ngay." Mã Hiểu Lộ vui vẻ rút điện thoại ra.
"Mọi người về công ty trước đi, tối gặp lại."
"Còn anh, anh định làm gì?" Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi.
Tô Vũ bất đắc dĩ nhún vai: "Anh đâu phải nhân viên chính thức của công ty, cùng lắm chỉ giúp đỡ thôi, chẳng lẽ bắt anh làm việc như trâu ngựa à? Anh còn có việc, mọi người chú ý an toàn nhé."
Nói rồi, Tô Vũ đi băng qua đường.
"Anh ấy đi đâu thế nhỉ?" Đợi Tô Vũ đi rồi, Lục An Kì mới dám lên tiếng.
"Ai mà biết, cả ngày cứ thần thần bí bí. Thôi kệ đi, các cô muốn ăn món gì?"
Tô Vũ đi đến nhà hàng Tây hồi trưa, nhưng không phải đòi bồi thường.
Mà là tìm cô phục vụ đã làm vỡ chai rượu của anh, bởi vì trưa nay, Tô Vũ cảm nhận được điều bất thường trên người cô ta.
Khi cô ta uống cạn ly rượu đỏ, Tô Vũ cảm nhận được một loại khí tức, rất mỏng nhưng anh tin chắc mình không nhầm.
Đó là khí sinh linh, và khí tức này không phát ra từ người cô ta, cũng không giống của pháp khí gì cả, giống như bị tiêm nhiễm hơn.
Tô Vũ cảm thấy, cô gái này đã sống lâu trong một nơi luôn bao trùm khí sinh linh, hoặc sống lâu với thứ gì đó toát ra khí sinh linh đậm đặc.
Lâu dần, cơ thể cô ta cũng mang theo khí ấy, có thể ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Tô Vũ cảm thấy hơi quen thuộc với loại khí tức này, nhưng nhất thời không nhớ ra nó là gì nên mới nảy ra ý định tìm hiểu thêm.
Trong lòng Tô Vũ, có lẽ trên trái đất vẫn còn những người tu tiên khác, và người đó có thể rất gần gũi với cô phục vụ kia.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghỉ, trong phòng chỉ còn Triệu Mộng Nhã và Tiền Hào, không khí hơi ngượng ngùng.
Trong không khí dường như có chút hương vị mập mờ, khiến đôi tai của cả hai đỏ ửng lên.
Một lúc lâu không ai nói gì, Triệu Mộng Nhã mở lời trước: "Anh... sao anh lại đến đây?"
Nhắc đến chuyện này, Tiền Hào dường như vẫn còn hơi kích động: "Cô nói cô xem, dù gì cô cũng là người của công chúng, sao có thể nói những lời đó trước truyền thông chứ? Cô có biết không, họ sẽ mượn đề tài này để bịa đặt lung tung đấy."
Nhìn thấy vẻ kích động của Tiền Hào, giọng điệu trách móc nhưng lại lo lắng, cô ta nói: "Anh làm gì thế, anh quan tâm tôi à?"
Tiền Hào gãi đầu, hơi ngượng ngùng, dường như mối quan hệ của anh ta và Triệu Mộng Nhã vẫn chưa đến mức có thể cái gì cũng nói được. Hơn nữa, dù người ta nói gì cũng không đến lượt anh ta chỉ tay năm ngón.
"Không phải, tôi dù gì cũng là fan của cô mà, tôi chỉ nói thay tiếng lòng của người hâm mộ điện ảnh thôi." Tiền Hào nói cho có lệ.
"À, ra là vậy. Còn vết thương của anh thế nào rồi?" Triệu Mộng Nhã nhẹ nhàng cắn môi, hơi áy náy vì trước đó đã cắn anh ta.
Tiền Hào ra vẻ hơn người, vỗ vỗ vai, định nói gì đó thì anh ta đã nhe răng trợn mắt vì đau, khiến Triệu Mộng Nhã lo lắng hơn.
"Anh không sao chứ? Cởi áo ngoài ra để tôi xem." Triệu Mộng Nhã bước tới nói.
Tiền Hào liên tục phất tay, mỗi lần Triệu Mộng Nhã tiến lại gần, tim anh ta lại đập nhanh một cách kỳ lạ.
Nhưng cuối cùng, trước sự cố chấp của Triệu Mộng Nhã, Tiền Hào cởi áo ngoài ra.
Hai hàng vết răng sâu hoắm trên vai khiến người ta nhìn mà rùng mình, hơn nữa đã bị sưng viêm.
Triệu Mộng Nhã nhíu mày, trừng mắt với Tiền Hào: "Anh có đi bệnh viện xử lý không vậy? Nếu bị nhiễm trùng thì sao?"
Tên nhóc Tiền Hào này đâu chịu đi bệnh viện, đây là dấu ấn duy nhất của Triệu Mộng Nhã trên người anh ta, anh ta cũng hơi luyến tiếc.
Chương 198: Lại không có tiền
"Không sao đâu, vài hôm là khỏi thôi." Tiền Hào lơ đãng khoác áo lại.
Triệu Mộng Nhã giữ chặt anh ta lại, ra lệnh: "Đừng cử động, sưng lên rồi kìa, anh đợi chút."
Sau đó Triệu Mộng Nhã lấy hộp cứu thương, cẩn thận làm sạch vết thương trên vai anh ta.
Khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Mộng Nhã khiến Tiền Hào như bị đắm chìm trong cơn si mê.
...
"Được rồi, cô không cần phải nói nữa, cái miếu nhỏ chúng tôi không nuôi nổi phật lớn như cô đâu. May hôm nay khách hàng hào phóng, nếu gặp khách hà tiện khó tính, tôi cũng sẽ bị cô kéo xuống nước rồi. Thôi được rồi, từ ngày mai cô đừng đến làm nữa."
Vừa đến cửa nhà hàng, quản lý Tiếu đã nói với Lưu Lâm như vậy.
Xem ra mặc dù sự cố trưa nay trôi qua êm đẹp, nhưng không có nghĩa Lưu Lâm không mắc lỗi. Là quản lý tiền sảnh, việc đầu tiên là phải loại bỏ nhân viên gây rối như thế, nếu giữ loại tay chân lóng ngóng như thế thì chẳng khác nào quả bom hẹn giờ.
Tô Vũ không bước tới, mà đứng ngoài cửa nhà hàng, giả làm người đi đường, lặng lẽ quan sát.
Bởi vì theo quan sát của Tô Vũ, cô nhân viên dường như hoàn toàn không hay biết gì, nếu anh xông vào nói thẳng ý định, e rằng sẽ bứt dây động rừng.
Quả nhiên, không lâu sau, Lưu Lâm thay quần áo, ủ rủ bước ra.
Cô ta tùy tiện đưa tay lau nước mắt, không để ý tới mái tóc rối bời, cứ thế bước ra khỏi nhà hàng một cách máy móc.
Nhà còn chồng bệnh nặng nằm một chỗ và con trai còn đi học tiểu học, cả nhà chỉ trông cậy vào đồng lương ít ỏi của cô ta, giờ cô ta mất việc, gia đình sẽ ra sao đây!
Nghĩ đến đây, Lưu Lâm không cầm được nước mắt, làm mờ cả tầm nhìn.
Tất nhiên, Lưu Lâm hoàn toàn không hay biết Tô Vũ đã lặng lẽ theo sau. Cô ta lên một chiếc xe buýt một cách mơ màng, đương nhiên Tô Vũ cũng leo lên theo.
Vì không phải giờ cao điểm đi làm tan sở, nên trên xe buýt không có nhiều người, Lưu Lâm bỏ tiền vào hộp thu phí tự động rồi ngồi vào một ghế ở giữa.
Tô Vũ cũng lên xe không hề lộ vẻ gì, nhưng chỉ là anh tưởng thế, vì anh đã lập tức bị lộ ngay.
"Chàng trai trẻ, nếu định quỵt vé thì chọn lúc đông người chứ, cậu xem cái dáng vẻ kia, cũng phải giữ thể diện chứ?" Sau khi khởi động, tài xế xe buýt nói với Tô Vũ ở bên cạnh.
Lúc này Tô Vũ vô cùng ngượng ngùng, đây đã là lần thứ hai trong ngày anh lên xe mà không có tiền, biết vậy đã lấy tiền trong túi Mã Hiểu Lộ rồi.
"Bác tài, tôi quên mang tiền, có thể cho tôi quá giang được không ạ?" Tô Vũ hạ giọng nói với tài xế.
Trong mắt tài xế, Tô Vũ không cần mặt mũi nữa, dù sao một người lớn mà không trả tiền khi có cả chục hành khách trên xe cũng xấu hổ lắm.
Nhưng Tô Vũ không muốn Lưu Lâm biết anh ngồi cùng xe với cô ta.
"Này, tôi nói này, chưa bao giờ thấy người mặt dày như cậu đó?" Tài xế cố ý nâng giọng, không phải vì hai đồng tiền mà cãi nhau với anh. Mà là để Tô Vũ nhớ cho kỹ, vì nhìn anh cũng không giống người không có tiền, nhiều người chỉ tham lam keo kiệt chút tiền thôi.
Lúc này, việc cãi vã phía trước đã thu hút ánh mắt của không ít hành khách. Tô Vũ cười gượng hai tiếng: "Tôi thật sự quên mang tiền, hay là lần sau tôi..."
Tô Vũ chưa dứt lời, một cánh tay gầy guộc đưa ra hai đồng tiền xu bỏ vào hộp thu phí, rồi nói với tài xế: "Bác tài, tôi trả tiền vé cho anh ấy."
Tô Vũ quay đầu lại, thấy là Lưu Lâm, Lưu Lâm cũng nhìn anh mỉm cười gật đầu, rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Thấy có người trả tiền vé rồi, tài xế cũng không nói gì thêm: "Ừ, lần sau nhớ mang tiền đấy."
Tô Vũ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Lưu Lâm, nói: "Cảm ơn!"
Rõ ràng Lưu Lâm đã nhận ra Tô Vũ, thực ra có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể quên được khuôn mặt của Tô Vũ.
Bởi vì chính người này khiến cô ta mất việc, cũng chính vì anh, rất có thể trong thời gian ngắn nữa cô ta sẽ chết đói.
Tuy nhiên, Lưu Lâm biết đây không phải lỗi của anh, tất cả là lỗi của cô ta, chính cô ta quá bất cẩn.
Trái lại, cô ta còn phải cảm ơn Tô Vũ, bởi vì nếu không nhờ Tô Vũ khoan dung, nói không chừng bây giờ cô ta còn thảm hại hơn nữa, có thể sẽ vướng vào vụ kiện, phải bồi thường rất nhiều tiền.
Chương 199: Đến nhà
Dĩ nhiên là Tô Vũ hoàn toàn không hay biết rằng do chính bản thân anh mang theo một chai rượu, dẫn đến việc người khác bị đuổi việc.
Và bây giờ nếu người ta đã nhận ra mình, Tô Vũ cũng không có lý do gì để tiếp tục che giấu nữa, nên nói thẳng ra mục đích thôi.
"Chào cô, cô còn nhớ tôi chứ?" Tô Vũ ngồi xuống cạnh Lưu Lâm, mỉm cười hỏi.
Lưu Lâm gật đầu, nhưng không trả lời, khuôn mặt viết rõ sự bực bội, khiến Tô Vũ tưởng cô ta vẫn đang giận mình vì chuyện buổi trưa.
Sau một hồi ho khan, Tô Vũ nói: "Đúng rồi, bây giờ chắc chưa phải giờ tan làm đúng không? Sao đã về sớm thế?"
Lưu Lâm quay đầu sang, nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng suy nghĩ: Những người giàu thật kỳ lạ, chẳng bao giờ phải suy nghĩ gì cả, ngồi xe buýt chắc chỉ để tìm niềm vui thôi.
Bởi vì, đối với những người chỉ cần uống một chai rượu mà đã có giá hàng triệu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được họ ngồi xe buýt vì mục đích gì ngoài việc tìm niềm vui.
"Không phải đi làm nữa, từ giờ trở đi sẽ không đi làm nữa." Lưu Lâm nói xong liền vô thức hít mũi.
Mặc dù Tô Vũ không nghe thấy lời quản lý nói với Lưu Lâm, nhưng từ vẻ mặt buồn bã của cô ta, với kinh nghiệm phong phú, Tô Vũ đoán được chắc là vừa xảy ra chuyện gì đó.
"Chuyện của cô, liên quan đến tôi à?" Tô Vũ thử hỏi.
Khi Lưu Lâm quay đầu lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe, cô ta nhìn Tô Vũ nói: "Không liên quan."
Nhưng khi nói ra, nước mắt đã lăn dài trên má, Lưu Lâm vội quay đi nhìn ra cửa sổ xe, không để Tô Vũ thấy mình khóc.
Cô ta cố gắng giả vờ mạnh mẽ nhất có thể.
Lúc này, càng nói không liên quan, thực ra Lưu Lâm càng ám chỉ có liên quan.
Về tính chất công việc và một số quy tắc trong các ngành dịch vụ, Tô Vũ cũng hiểu biết khá nhiều.
Mặc dù về cơ bản đây không phải lỗi của cô ta, nhưng có câu "Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì ta", nguyên nhân vẫn bắt nguồn từ chai rượu mà anh mang tới.
Thế giới này vốn là thế, đôi khi không ai sai, không ai làm gì sai, nhưng vẫn có người phải chịu hình phạt.
Và thường thường những người chịu phạt lại là phía yếu thế hơn, có lẽ đó là quy luật bất biến của thế giới này: Cá lớn nuốt cá bé.
"À, nếu vì tôi mà cô mất việc, tôi xin lỗi. Nhưng cô cũng không cần khóc dữ vậy, nếu cô mất việc, tôi có thể sắp xếp lại việc làm cho cô." Tô Vũ thận trọng nói với Lưu Lâm ở bên cạnh.
Nghe có người giới thiệu việc làm, và cô ta có lý do chính đáng để tin rằng Tô Vũ có khả năng đó.
Hiện tại không ai cần một công việc hơn cô ta cả, vì điều đó có thể cứu cả gia đình cô ta.
Lưu Lâm cũng không còn để tâm đến hình tượng nữa, lau nước mắt lung tung rồi nhìn Tô Vũ hỏi: "Thật à?"
Tô Vũ gật đầu: "Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao? Nhưng trước đó cô phải giúp tôi một chuyện nhé?"
Lưu Lâm sững sờ, cô ta còn có thể giúp gì cho Tô Vũ ư?
"Tôi ư?" Lưu Lâm không dám tin chỉ vào mũi mình hỏi.
Tô Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chính cô."
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Lưu Lâm nghi hoặc hỏi.
"Tôi có thể đi cùng cô về nhà cô được không? Đến đó cô sẽ biết." Nói tới đây, Lưu Lâm hơi cúi đầu xuống, nơi đó của cô ta mà được gọi là nhà ư?
Nhưng cuối cùng Lưu Lâm vẫn gật đầu.
Khi xe buýt dừng ở một trạm dọc theo bờ biển, Lưu Lâm và Tô Vũ cùng xuống xe. Sau đó Tô Vũ liên tục đi theo Lưu Lâm về phía bờ biển, cứ thế đi xuống bãi biển.
Nhìn xung quanh, không hề có bất kỳ ngôi nhà nào, thậm chí Tô Vũ còn nghĩ rằng có khi gia đình cô ta sống trong hang núi nào đó.
Không lâu sau, qua một khúc cua và vòng qua một cây cổ thụ, Tô Vũ nhìn thấy mép bãi biển có một chiếc thuyền đậu ở đó, không biết đã được vá bao nhiêu mảnh vá, sơn đã bong tróc.
Chiếc thuyền không lớn lắm, trên boong thuyền còn để vài giỏ nhựa đựng hải sản, trước đây chắc là thuyền đánh cá. Chiếc thuyền dưới sự va chạm của sóng biển trông như sắp chìm vậy.
Lưu Lâm quay người chỉ vào con thuyền nói với Tô Vũ: “Đây là nhà của tôi, khiến anh chê cười rồi.”
Tô Vũ nhướng mày, anh không bao giờ có thể tưởng tượng được lại có người coi con thuyền này là nhà của mình, lại còn là một con thuyền đổ nát như vậy.
Không chỉ vậy, điều khiến Tô Vũ ngạc nhiên hơn nữa là luồng khí sinh linh trên cơ thể Lưu Lâm lại thực sự tỏa ra từ con thuyền này.
Chẳng trách Lưu Lâm sống lâu như vậy trên một con thuyền ẩm ướt như vậy mà lại không hề bị bệnh, có thể có liên quan đến loại khí sinh linh này, không chỉ vậy, Tô Vũ gần như có thể kết luận, nhất định phải có thứ gì đó quý giá trên con thuyền này.
Bởi vì khí sinh linh này không dao động, chứng tỏ nó cứ liên tục như thế, nếu đã như vậy thì không thể là con người, bởi vì ngay cả Tô Vũ cũng không thể tạo ra linh khí cố định trên người mình.
Chương 200: Hà Hoành Vĩ
Nhưng Tô Vũ cảm thấy hơi tiếc vì bản thân đã tu luyện ở bãi biển gần đó thời gian dài mà không hề cảm nhận được khí sinh linh ở đây.
Có lẽ vì bị Âm Nhãn dưới đáy biển thu hút.
Lúc này, Lưu Lâm đã nhảy lên boong thuyền, quay lại nói với Tô Vũ: "Ông chủ Tô, lên đây đi." Trước đó trên xe buýt, hai người đã biết tên nhau.
Tô Vũ gật đầu, nhún người nhảy lên 7,8 mét rồi hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh Lưu Lâm, thuyền không hề rung lắc chút nào, khiến Lưu Lâm giật mình.
"Ông chủ Tô, thật xin lỗi, nhà chúng tôi chỉ có thế này thôi, không có chỗ để chân, vào trong với tôi đi." Lưu Lâm lắp bắp nói rồi vội vã dọn dẹp đồ đạc quanh chân cho gọn gàng hơn một chút.
Tô Vũ bước theo vào trong, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ khoảng cỡ một phòng.
Ngay cửa vào có một chiếc bếp than cũ đã tắt lửa, trên bếp là một cái nồi sắt cũ kỹ, trong nồi còn vài sợi mì phình to.
Bên trong có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có vài đôi bát đũa và gia vị, bên cạnh là vài quyển sách và vở bài tập của học sinh tiểu học.
Tô Vũ đứng trong đó không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cúi mình, lúc này từ phía sau tấm rèm vải bạt có một giọng nói hơi yếu ớt vang lên: "Lâm Lâm, sao hôm nay em về sớm thế? Có khách à?"
Nói xong, bên trong đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có vẻ như có thứ gì đó bị đổ, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của người vừa nãy.
Lưu Lâm vội vàng xốc tấm rèm chạy vào trong, cúi xuống kéo tay người đàn ông và nói: "Bảo anh không được cử động mà cứ không nghe, cứ thế này sẽ thành tàn phế mất."
Bên trong lại có một tiếng rên rỉ, rồi người đàn ông ho nhẹ hai tiếng và nói: "Anh không sao đâu, có khách à?"
Người này chính là chồng của Lưu Lâm, Hà Hoành Vĩ.
Vừa nãy anh ta nghe thấy Lưu Lâm có vẻ như đang nói chuyện với ai đó bên ngoài nên mới hỏi như vậy.
Tô Vũ nhẹ nhàng vén tấm rèm lên, nhìn vào bên trong, cảnh tượng càng khiến anh sốc hơn.
So với bên ngoài bừa bộn, bên trong còn tồi tệ hơn nhiều.
Trong không gian chật hẹp sau khi đặt một chiếc giường gỗ cũ, không còn chỗ trống, không khí còn có một mùi khó tả ngột ngạt.
Mùi thối trộn lẫn mùi cồn iốt và thuốc men.
Quần áo bẩn thỉu vứt lung tung khắp nơi, khiến Tô Vũ không thể tưởng tượng nổi nơi này lại được Lưu Lâm gọi là nhà.
Lúc này, một người đàn ông đầy râu ria, tóc bù xù, mình mẩy lem nhem đang nửa ngồi dưới đất, một tay chống lên giường, với sự giúp đỡ của Lưu Lâm, anh ta cố gắng leo lên giường.
Nhìn xuống đùi trái của anh ta dù được băng bằng vải trắng, nhưng vẫn có thể thấy nó phình to lên.
Nhìn gân canh nổi lên ở huyệt thái dương bên trái, cùng với đôi môi tái nhợt.
Tô Vũ có thể khẳng định người này bị ngoại thương nặng, không chỉ chân bị tắc mạch máu. Nếu không chữa trị kịp thời, đừng nói là tàn phế, có khi mạng sống cũng khó giữ.
Khi thấy Tô Vũ, Hà Hoành Vĩ cắn răng muốn ngồi dậy trên giường để trông có vẻ tề chỉnh hơn.
Nhưng càng như vậy, vết thương của anh ta càng đau hơn, khiến anh ta không thể dùng sức.
Tô Vũ đi tới, ấn nhẹ vào hai vị trí trên vai trái của anh ta, rồi dùng một tay nhấc anh ta lên giường.
"Đừng cử động, vết thương bên ngoài khiến mạch máu của anh bị tắc nghẽn, dây thần kinh bị tổn thương. May mắn duy nhất là không ảnh hưởng động mạch, nếu không anh đã chết rồi."
Nói xong, Tô Vũ quay ra ngoài, lấy điện thoại từ trong túi ra.
"A lô, sư phụ gọi có việc gì vậy?" Tô Vũ gọi cho Tiêu Tuyết Ny.
Bởi vì tình trạng hiện tại của Hà Hoành Vĩ cần phải phẫu thuật gấp, mặc dù Tô Vũ cũng có thể làm, nhưng có thể gây ra xuất huyết nhiều, lúc đó sẽ có chút rắc rối.
"Bên chỗ tôi có một bệnh nhân cần được chữa trị, cô lập tức đưa người qua đây đi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại." Tô Vũ nói với đầu dây bên kia.
"Vâng, được."
Sau khi đồng ý, Tô Vũ gửi địa chỉ bên này cho Tiêu Tuyết Ny, tin rằng không bao lâu nữa xe cứu thương sẽ tới đây thôi.
Trong buồng, Lưu Lâm cẩn thận đặt chân của Hà Hoành Vĩ thẳng lại, xoa bóp và nói: "Em bảo anh đừng cử động mà anh không nghe, nếu anh có chuyện gì thì em và con trai phải làm sao đây?"
Hà Hoành Vĩ cười cười, với tình trạng hiện tại của anh ta, anh ta đã trở thành gánh nặng cho hai mẹ con họ rồi.
Muốn chữa lành chân của mình, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, mà bây giờ họ chỉ còn lại chiếc thuyền này, nhưng ai lại muốn mua chiếc thuyền này chứ?
Bình luận facebook