• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Truyền Nhân Thần Y

  • Chương 186-190

Chương 186: Chạm tay có thể bỏng

Hơn nữa, những việc Tô Vũ giao, về cơ bản là việc chỉ cần một cái nhấc tay của họ thôi. Còn về công ty của Mã Hiểu Lộ, trong nhận thức của hai người, có lẽ đó là cách Tô Vũ nhận hoa hồng.

Gián tiếp đưa nguồn lực cho Mã Hiểu Lộ, không phải tương đương với việc cho Tô Vũ sao?

"Hội trưởng Thẩm, ông vừa nói đã chuẩn bị một bàn đồ nhậu ngon phải không? Chúng ta mời anh Tô uống rượu vui vẻ đi." Từ Thiên Thành vội vàng nháy mắt ra hiệumắt với Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo lập tức hiểu ý: "Đúng đúng đúng, tôi còn có một chai rượu quý hiếm lưu trữ hơn 50 năm, mở nút chai ra đã ngửi thấy hương thơm ngay, anh Tô nhất định phải nếm thử."

Thật ra Tô Vũ cũng là một người hiểu rượu, loại rượu lưu trữ trên 50 năm trên trái đất, chắc chắn đắt hơn vàng.

"Rượu ở đâu vậy?" Tô Vũ hỏi.

"Ở ngay trong kho rượu phía dưới này, tôi sẽ cho người đi lấy ngay." Nói rồi Thẩm Ngạo ra lệnh cho người đi lấy rượu.

Tô Vũ đứng dậy: "Hôm nay không ăn cùng các người đâu, tôi và Tiểu Hào còn chuyện riêng phải nói, nhưng rượu thì tôi mang đi."

"Cái này..." Thẩm Ngạo lúng túng.

"Sao thế? Uống một chai rượu của ông mà ông không vui à?" Tô Vũ nhìn Thẩm Ngạo cười nhẹ.

Thẩm Ngạo ngơ ngác vì lo Tô Vũ khinh thường nên không ăn cơm cùng họ, chứ không phải tiếc một chai rượu.

"Tôi không có ý đó, ý tôi là..." Thẩm Ngạo chưa dứt lời, Từ Thiên Thành đã cắt ngang:

"Thôi nào, hội trưởng Thẩm của tôi, ông bớt nói đi, anh Tô có việc riêng cần làm mà.”

Lúc này, người đàn ông cầm chai rượu được bọc trong khăn đen, có vẻ đã được bảo quản lâu năm, đi tới.

Tô Vũ đón lấy bằng một tay, lắc lắc trước mặt Thẩm Ngạo nói: "Đi nhé."

Nói rồi anh quay người rời đi, chỉ để lại Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng dáng Tô Vũ khuất dạng.

"Ông có cảm thấy anh Tô hơi khác thường so với người bình thường không?" Thẩm Ngạo nói khi thấy Tô Vũ đi xa.

Từ Thiên Thành nói thẳng: "Đúng thế, hóa ra không tham tiền."

Thẩm Ngạo cũng gật đầu: "Cũng chẳng thích phụ nữ, người như vậy còn gọi là người nữa không? Chắc là tiên rồi, vô dục vô cầu."

Nói Tô Vũ không tham tiền, bởi vì hai miếng mỡ ngon lành Thượng Nhiêu và Tân Hải đến tận miệng mà anh không thèm nhìn tới.

Nói anh không thích phụ nữ, là vì trước đây anh không hề rung động trước Thẩm Hân Duyệt.

Nhưng lời Thẩm Ngạo vừa nói ra, Từ Thiên Thành đã phản đối ngay.

"Ai nói anh ấy không thích phụ nữ? Phu nhân ấy, tức là bà chủ đằng sau công ty đầu tư Vũ Lộ, tôi từng chứng kiến anh Tô chiều chuộng cô ấy lên tận mây xanh mà."

Thẩm Ngạo thực ra cũng để ý điều này, như lần trước ông ta định ra tay với Tô Vũ.

Lúc đó ở Bách Vị Cư, Tô Vũ có dẫn theo Mã Hiểu Lộ, mặc dù không có nhiều động tác thân mật, nhưng ánh mắt cho thấy, trong mắt Tô Vũ không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng cô.

Thẩm Ngạo phải thừa nhận, Mã Hiểu Lộ quả thực là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng liệu có thể nhìn mãi một khuôn mặt mà không thấy chán không?

Dù sao những chuyện này, họ không nên quan tâm, cũng không nên tò mò, vì họ không muốn chạm đến râu hổ.

...

Phía bên kia, Diêm Đan Dương tự cho là thắng lợi đã quay về tay không.

Cùng đi với ông ta là mấy anh em quen biết trong quân khu, ban đầu còn nghĩ theo ông ta có phúc hưởng chung, ai ngờ gặp phải đối thủ cứng đầu.

Một người đàn ông cạo đầu ngồi ghế phó lái nói với Diêm Đan Dương: "Anh Diêm, tên nhóc đó là ai vậy, sao tôi cảm thấy anh dường như e ngại cậu ta lắm? Hay cậu ta có thế lực sâu xa nào? Đừng nói cậu ta là chồng sắp cưới của cô Vũ Băng nhé?"

Nói đến những người đáng khiếp sợ ở nhà họ Thiện, ngoài ông Thiện Bản Thanh, chỉ có hai người con trai của ông ấy.

Rõ ràng Tô Vũ không phải, nên ông ta mới nghĩ đến chồng sắp cưới của Thiện Vũ Băng.

Diêm Đan Dương hít sâu, nhìn người kia nói: "Nói bậy gì vậy? Cô Vũ Băng mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuy nhiên người này không đơn giản, hiện giờ có thể nói là người chạm tay có thể bỏng, đừng nói là tôi, nếu cậu ta không vừa lòng thì cụ Thiện cũng phải lo lắng. Vì vậy, các anh đừng tìm hiểu chuyện này nữa, cứ đi bước nào xem bước nấy thôi."

Mặc dù bề ngoài Diêm Đan Dương rất thản nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không thôi băn khoăn.

Cũng không trách được, ai bảo Tân Hải và Thượng Nhiêu là hai miếng mỡ ngon lành ai cũng thèm muốn nhỏ dãi chứ?

Ông ta không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, người ta vẫn nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu không thể chống lại Tô Vũ trực diện, ông ta chỉ có thể tìm cơ hội sau lưng thôi.

Tuy nhiên, việc này cần phải tính kế lâu dài. Trước tiên không thể để Thiện Bản Thanh biết bây giờ Tô Vũ nắm quyền chủ đạo ở Thượng Nhiêu và Tân Hải.

Bởi vì nếu Thiện Bản Thanh biết, muốn lấy lại sẽ càng khó khăn hơn.

Và để che giấu, ông ta phải hoàn thành tốt công việc Thiện Bản Thanh giao, lần này ông ta phải rút máu ra rồi.

...
Chương 187: Thế không gọi là thích à?

"Anh Vũ, nói chuyện xong chưa? Đi đâu tôi đưa đi, dù sao anh cũng không có tiền đi xe." Tiền Hào thấy Tô Vũ bước ra liền cười nói.

Tô Vũ cũng không khách khí, ngồi thẳng vào ghế phó lái, lắc lắc chai rượu trong tay: "Hôm nay tôi mời cậu uống rượu, cậu mời tôi ăn cơm không quá đáng đấy chứ?"

Tiền Hào quay đầu nhìn nhãn mác hơi mờ trên chai rượu của Tô Vũ, vẫn có thể nhìn thấy năm sản xuất: "Trời ạ, anh Vũ, chai rượu này không rẻ đâu, là loại ngày xưa trang viên Tường Vi bán chạy nhất đấy.

Lần trước tôi thấy ở một cuộc đấu giá, chỉ riêng chai này đã trị giá cả triệu, cả thế giới chỉ còn dưới ba chai thôi."

Nghe Tiền Hào nói vậy, Tô Vũ cũng nhấc lên xem, trong lòng cảm thán: Thẩm Ngạo thật đúng là hào phóng, rượu tốt thế mà im lìm không làm lớn chuyện.

Rồi anh gật gù nhìn Tiền Hào: "Tôi đã nói mà, cậu chắc chắn không thiệt, lái xe đi, chỗ thì cậu chọn."

Tiền Hào rút điện thoại ra: "Để tôi gọi cho ông chủ Từ báo cáo, không thì ông ấy giận đấy."

Tô Vũ giật lấy điện thoại từ tay Tiền Hào, nói vào máy: "Ông chủ Từ, tôi với Tiền Hào đi ăn cơm. Nếu ông muốn đi đâu đó, không muốn ké xe với hội trưởng Thẩm thì tự đi taxi đi."

Bên kia điện thoại, Từ Thiên Thành gật đầu liên tục: "Không sao, không sao, việc của anh Tô quan trọng hơn."

Ngồi trên xe thoải mái, nhìn phố phường lùi dần. Cuối cùng Tiền Hào dừng xe đối diện khách sạn Vân Sơn.

Khi xuống xe, anh ta còn giả vờ cố ý nhìn biển quảng cáo khổng lồ treo trước cửa khách sạn, trên đó là hình ảnh mới của Triệu Mộng Nhã.

"Ở đâu đây?" Tô Vũ bước xuống ghế phó lái, nhìn Tiền Hào đang xuất thần hỏi.

"À, à, nghe nói nhà hàng Tây ở đó không tồi." Nói xong với Tô Vũ, Tiền Hào lại cố ý quay đầu nhìn lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã không nói nên lời.

Tô Vũ đưa chai rượu cho Tiền Hào nói: "Tôi thấy cậu chẳng quan tâm gì đến rượu cả, hay là mình sang bên kia ăn cơm thôi."

Thấy Tô Vũ dường như đoán ra suy nghĩ của mình, Tiền Hào hơi ngượng, đẩy Tô Vũ đi tiếp, vừa đi vừa nói:

"Anh nói gì vậy, tôi chẳng có tình cảm gì với cô ấy đâu."

Câu này nghe có vẻ không đánh tự khai đấy. Tô Vũ quay đầu lại, giả vờ như không biết gì, hỏi: "Cái gì mà chẳng có tình cảm? Tôi chỉ nói sang bên kia ăn cơm thôi mà, cậu nghĩ gì vậy?"

Nói rồi Tô Vũ cố ý nhìn lại bức áp phích đẹp đẽ kia.

Rồi vỗ vai Tiền Hào nói: "Thành thật đi, cậu thích cô ấy phải không?"

Tiền Hào lúng túng như con gái, Tô Vũ nói tiếp: "Đàn ông thích ai thì thích, nếu cứ sợ mà không dám nói ra, còn gì gọi là thích nữa?"

"Anh Vũ... tôi... tôi..." Tiền Hào lắp bắp khi nhắc đến Triệu Mộng Nhã.

Tô Vũ nói tiếp: "Thôi được rồi, tôi gọi điện cho cô ấy qua đây ăn cơm chung, cậu cứ nói thẳng với cô ấy."

Nói rồi Tô Vũ rút điện thoại ra, Tiền Hào biết với địa vị hiện tại của Tô Vũ thì đây không phải lời nói suông.

Chỉ cần một cú điện thoại, không nói trước đó Tô Vũ có cứu mạng Triệu Mộng Nhã hay không, chỉ riêng thái độ không coi trọng khu trưởng Điền lần trước đã cho thấy sự bối cảnh sâu rộng của Tô Vũ, Triệu Mộng Nhã không thể không đến.

Tiền Hào vội giữ tay Tô Vũ lại, nói: "Ê, anh Vũ, thôi đi, anh em chúng ta uống rượu, có phụ nữ bên cạnh làm gì. Hơn nữa, tôi chẳng xứng với cô ấy đâu."

Tiền Hào cuối cùng cũng thổ lộ nỗi lòng, Tô Vũ thu điện thoại lại, vỗ vai anh ta nói: "Vậy là thích cô ấy rồi nhỉ?"

"Cũng khó nói lắm, trước đây tôi cũng là dân chơi rượu chè, theo ông chủ Từ thì điều đó khó tránh. Lúc đầu thấy Triệu Mộng Nhã trên màn ảnh cũng bình thường.

Nhưng gặp cô ấy ngoài đời thật, bỗng nhiên ấn tượng thêm phần sống động, khiến tôi cảm thấy cô ấy xuất hiện làm lu mờ tất cả phụ nữ mà tôi từng gặp.

Nhưng khi ở bên cô ấy, tôi sẽ cảm thấy áp lực, lúng túng không biết phải làm gì, rất chú ý đến cách ăn mặc và nói năng của mình, tóm lại rất muốn để lại ấn tượng tốt với cô ấy."

Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Thế không gọi là thích à?"

"Nhưng chắc chắn cô ấy không thích tôi, cô ấy là minh tinh, còn tôi chỉ là tài xế nhỏ nhoi thôi." Nói đến đây, Tô Vũ có thể nghe rõ sự tự ti trong giọng điệu của Tiền Hào.

Anh ta không tự tin trước mặt Triệu Mộng Nhã.

Lúc này hai người đã bước vào nhà hàng Tây, được phục vụ đưa đến bàn cạnh cửa sổ.

Tiền Hào đưa chai rượu cho phục vụ: "Làm phiền mở chai rượu này cho chúng tôi."

Sau khi gọi món xong, phục vụ ôm chai rượu rời khỏi bàn. Tô Vũ chỉ vào biển quảng cáo khổng lồ bên ngoài cửa sổ nói với Tiền Hào:

"Cô ấy quả thực là ngôi sao điện ảnh, nhưng cậu phải hiểu cô ấy cũng là con người, cũng có vui buồn giận hờn. Cậu thích cô ấy, không mâu thuẫn với việc cô ấy thích cậu, cậu có thể theo đuổi cô ấy.

Hơn nữa, đừng nói vớ vẩn xứng hay không nữa, chỉ cần cậu là bạn của Tô Vũ là đủ xứng đáng rồi."

...

"Rầm!"
Chương 188: Hủy hoại cuộc đời vì một chai rượu

Trong bếp của nhà hàng, người phục vụ vừa rồi khi mở chai rượu, bất ngờ làm miệng chai vỡ tung ra, nứt toác xuống đến giữa thân chai.

Chai rượu tốt bỗng chốc chỉ còn một nửa.

Người phục vụ hoảng hốt không thôi, quản lý quầy bên cạnh thấy vậy, lập tức đi tới.

Nhìn người phục vụ với vẻ ghét bỏ, quản lý nói: "Cô làm cái gì thế này hả? Mở chai rượu cũng không biết mở, còn không mau đi lấy chai khác ngay à."

Người phục vụ cúi đầu: "Thưa quản lý, đây là rượu khách mang tới, không có chai thứ hai."

"Cái gì?" Quản lý bước tới, cầm lấy chai rượu, bên trong vẫn còn nửa chai.

Khi nhìn thấy nhãn mác in hình Trang viên Tường Vi, cùng năm sản xuất, toàn thân quản lý cứng đờ.

Đây là loại rượu quý hiếm chỉ được sản xuất giới hạn, lưu trữ đến 50 năm, gọi nó là quốc bảo cũng không quá.

Người có thể uống loại rượu này, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Thế mà tên phục vụ lại làm vỡ chai rượu, nếu truy cứu, chắc chắn ngoài bồi thường số tiền lớn, có khi chức quản lý của anh ta cũng không giữ nổi.

Ban đầu anh ta nghĩ sẽ lấy chai khác thay, nhưng bây giờ nhìn lại, anh ta lấy cái gì để thay chứ? Có thể thay thế được sao?

"Cô thật là đồ vô dụng, cô có biết cô đã gây ra rắc rối lớn đến mức nào không?" Quản lý trợn mắt nhìn phục vụ, nếu không vì sợ tiếng to ảnh hưởng khách hàng, tiếng chửi thề đã tuôn ra từ lâu rồi.

Người phục vụ cúi đầu, dù sao đây cũng là lỗi của mình: "Thưa quản lý, thật sự xin lỗi, khấu trừ tiền chai rượu này từ lương của tôi đi ạ."

"Khấu trừ từ lương của cô à? Cô tưởng cô là ai? Cô có biết chai rượu này đáng giá bao nhiêu không? Dù cô làm việc ở đây 20 năm, không ăn không uống cũng chẳng trả nổi đâu, biết không?" Lời quản lý khiến người phục vụ mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ một chai rượu lại có giá trị đắt đến thế. Đắt đến nỗi cô ta nghĩ đến giá thôi cũng hoảng hốt trong lòng rồi.

Cô ta cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người, mình đã gây ra rắc rối lớn rồi.

"Quản lý Tiếu, đừng dọa người ta chứ, đừng tưởng vì Lưu Lâm mới vào làm nên bắt nạt người ta nhé." Cô phục vụ tên Lưu Lâm, lúc này một đầu bếp đi ra, đỡ lưng cho Lưu Lâm.

Trong nhà hàng, người khác có thể sợ quản lý, nhưng đầu bếp giỏi thì không coi trọng lắm.

Cùng lắm là đuổi việc mình, mình có tay nghề, đi nơi khác làm cũng như nhau, chứ nhà hàng mất đi đầu bếp thì chỉ có đóng cửa.

"Tôi có bắt nạt cô ấy đâu? Đầu bếp Vương, anh tự xem đây là loại rượu gì đi? Biết Trang Viên Tường Vi không? Loại rượu nổi tiếng nhất thế giới đấy, đây là lô rượu đầu tiên của họ, toàn thế giới chỉ còn dưới 3 chai.

Chưa kể là rượu, chỉ một mảnh thủy tinh cũng quý như ngọc." Quản lý cầm mảnh vỡ lên nói với đầu bếp Vương.

Rõ ràng sau khi nghe xong, đầu bếp Vương vẫn không tin lắm, đi tới xem rõ rồi cũng phải rùng mình hít ngụm khí lạnh.

Loại rượu này đã nổi tiếng từ lâu, thậm chí trong mắt nhiều người, nó không còn đơn thuần là rượu, mà là một báu vật đáng sưu tầm.

Bởi vì cùng với thời gian tăng lên, giá trị của nó sẽ tăng gấp bội.

Thấy đầu bếp Vương không nói gì, quản lý Tiếu liền tiếp tục: "Bây giờ anh có còn nghĩ tôi đang bắt nạt cô ấy nữa không?"

Đầu bếp Vương không nói gì, cúi xuống nhìn Lưu Lâm: "Tiểu Lưu à, có thể cô thực sự gặp rắc rối rồi đấy, nhưng cô cũng đừng quá buồn bã, hãy đi xin lỗi khách hàng thật lịch sự, giải thích rõ ràng sự việc, hy vọng họ sẽ tha thứ cho cô."

Trước đó khi quản lý Tiếu nói, cô ta vẫn còn nghĩ có thể anh ta đùa giỡn hoặc dọa nạt cô ta.

Nhưng bây giờ đầu bếp Vương cũng nói như vậy, Lưu Lâm thực sự sững sờ, há hốc mồm một lúc không nói nên lời. Cô ta không muốn chấp nhận sự thật một chai rượu có thể hủy hoại cả cuộc đời mình.

Giờ đây cô ta thực sự hối hận, biết trước rượu quý giá đến thế, đến chết cô ta cũng không dám tự tay mở ra.

"Còn đứng đó làm gì nữa, mau đi cùng tôi xin lỗi khách đi." Quản lý coi như vẫn còn tỉnh táo.

Anh ta biết những người có thể uống loại rượu này, không chỉ ở Tân Hải, mà cả trên toàn quốc đều chắc chắn là đại gia không thiếu tiền.

Những người như vậy nếu gây sự, thực sự rất khó xử lý.

Lưu Lâm cầm nửa chai rượu còn lại, đi theo quản lý tới bàn của Tô Vũ và Tiền Hào.

Quản lý Tiếu cúi đầu thật sâu, nói với hai người: "Hai vị, ở đây tôi xin thành thật xin lỗi. Chai rượu quý mà hai vị mang tới trước đó, do nhân viên phục vụ vô ý làm vỡ chai, một nửa rượu bị đổ ra, gây phiền phức cho hai vị, mong các vị bỏ qua.”

Lời quản lý nói rất lịch sự, thực chất anh ta cũng không dám không lịch sự, bởi vì bên mình đã sai trước mà.
Chương 189: Tôi thay cô ấy bồi thường

Nghe vậy, Tô Vũ không có phản ứng gì, còn Tiền Hào đập bàn nói: "Anh nói cái gì? Đổ là sao? Anh có biết đó là chai rượu gì không, anh xử lý việc thế nào vậy? Gọi ông chủ của anh tới đây, tôi muốn ông ấy cho tôi một lời giải thích."

Lúc này do tiếng ồn bên này đã thu hút không ít ánh mắt, còn Tô Vũ lại chú ý tới cô phục vụ đứng bên cạnh, trên người cô ta cho anh cảm giác khác thường.

Vừa nghe nói gọi ông chủ, quản lý hoảng hốt, anh ta không muốn ông chủ biết chuyện này, nếu không bản thân anh ta sẽ phải thu dọn đồ đạc ra đi mất.

Vì vậy phản ứng tự nhiên khiến anh ta bắt đầu đổ lỗi: "Hai vị, là cô ấy, cô phục vụ mới vào này, vốn việc này do bếp phụ trách, nhưng cô ấy tự ý làm nên mới dẫn đến hậu quả như thế này."

Quản lý Tiếu lấy cớ đó lại có thể khá hợp lý, Tô Vũ liếc nhìn quản lý một cái, mặc dù là nhân viên phục vụ làm vỡ, nhưng anh ta cũng có trách nhiệm không thể trống tránh.

Mà bây giờ thấy việc bất bình lại đẩy trách nhiệm lên một nhân viên phục vụ, Tô Vũ cảm thấy anh ta thật sự không phải người tốt.

Vừa nghe câu nói đó, Lưu Lâm thật sự "phịch" một tiếng quỳ xuống đất trước mặt rất nhiều người.

Bởi vì cô ta biết, thậm chí nếu bán cô ta đi cũng không bồi thường nổi chai rượu này: "Thưa ngài, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ từ từ trả tiền cho anh."

Tiền Hào còn muốn nói thêm hai câu, nhưng bị người khác cắt ngang, nhưng người này không phải Tô Vũ, mà là một người đàn ông trung niên mập mạp khác.

Chỉ thấy ông ta kéo ghế đi tới, đỡ Lưu Lâm dậy từ dưới đất, nói với Tô Vũ và Tiền Hào: "Chỉ là một chai rượu thôi mà, cô ấy đã quỳ xuống đất rồi còn lải nhải mãi. Bao nhiêu tiền, tôi thay cô ấy bồi thường."

Ông ta cũng từng nghèo khổ, nên rất ghét thấy người giàu ức hiếp người nghèo.

"Cái này... giá có thể cần phải định giá lại." Quản lý Tiếu ấp úng nói.

Bởi vì loại rượu như thế này, thực sự không có một giá thị trường chính xác.

Người đàn ông kia cúi xuống nhìn kỹ, lập tức cũng giật mình, ông ta không nghĩ rằng ở nơi như thế này còn có thể thấy người uống loại rượu như vậy.

Sau đó lại quét mắt nhìn Tô Vũ và Tiền Hào.

Vốn dĩ ông ta có thể bỏ chạy khi biết giá của chai rượu đó, nhưng ông ta không làm thế, mà lấy ra một tấm danh thiếp từ trước ngực, đặt lên bàn và nói:

"Tôi nói rồi, chai rượu này tôi thay cô ấy bồi thường. Đây là danh thiếp của tôi, các anh tìm người đi định giá lại xem, phải bồi bao nhiêu tiền, tôi sẽ không thiếu các anh một xu." Nói xong, người đàn ông đó quay lại bàn của mình ăn thịt bò.

Sự xuất hiện của người này khiến Tô Vũ cảm thấy bất ngờ, người giàu cũng không nên phung phí như vậy chứ, huống hồ việc này vốn không liên quan gì tới ông ta, không cần phải làm con chim đầu đàn như vậy chứ.

Tô Vũ cầm lấy tấm danh thiếp trên bàn nhìn: Công ty trách nhiệm hữu hạn sinh vật Thiên Thuận, La Hồng.

Tô Vũ tỉnh bơ nhẹ nhàng cất chiếc danh thiếp đi rồi quay sang nhìn Lưu Lâm đang run lẩy bẩy trước mặt mình, nói: "Cô sợ cái gì? Tôi đâu có bắt cô bồi thường đâu, cái chai rượu này vốn đã cũ nát, vỡ là chuyện bình thường thôi. May mà cô khéo tay, nếu chúng tôi tự mở thì chắc cả nửa chai còn lại cũng không còn đâu.

Để cảm ơn cô, tôi mời cô uống một ly nhé."

Nói rồi, Tô Vũ rót một ít rượu đỏ vào một chiếc ly cao, lắc lắc rồi mỉm cười đưa cho Lưu Lâm.

Cô gái hoảng sợ không thể tả. Cô ta nghe nói người càng giàu có thì càng khó đoán biết cảm xúc thực sự.

Giờ rõ ràng cô ta vừa làm vỡ chai rượu của họ, thế mà họ không trách cứ gì cả, còn mời cô ta uống rượu. Dĩ nhiên trong lòng Lưu Lâm sẽ có chút lo lắng bất an.

"Sao thế, khinh tôi à?" Tô Vũ cười đùa.

Bên cạnh, quản lý Tiếu khẽ đẩy Lưu Lâm một cái và nói: "Cảm ơn ngài ấy đi."

Lưu Lâm run run đưa hai bàn tay ra nhận lấy ly rượu từ tay Tô Vũ, rồi nhìn anh chăm chú, một hơi uống cạn ly rượu đỏ.

Uống xong, cô ta lùi lại hai bước, có lẽ uống nhanh quá nên bị sặc, ho liên tục.

Tô Vũ gật đầu nói với quản lý Tiếu: "Thôi được rồi, chuyện nhỏ thế thôi, chúng tôi đến đây là để ăn chứ không phải để cho mọi người nhòm ngó đâu."

Ý Tô Vũ là coi như chuyện này đã qua, không đáng để ý tới nữa.

"Người này là ai vậy nhỉ?" Mọi người bắt đầu bàn tán.

"Không biết, chưa từng thấy bao giờ, chắc là thiếu gia nhà giàu nào đó, nhưng tôi khá nể anh ta đấy."

"Đúng đúng, tôi cũng rất nể anh ấy, không lạm dụng quyền lực để ức hiếp người khác."

Người trong đám đông cứ bàn tán không ngừng, nếu đây là con nhà giàu nào đó, đập vỡ rượu của họ thì họ nhất định phải phá hủy cả nhà hàng.

Nhưng Tô Vũ không những tha thứ cho đối phương, còn mời người ta uống một ly rượu.
Chương 190: Tự nguyện rời khỏi dự án phim

Chính vì sự rộng lượng của Tô Vũ đã giành được tràng pháo tay của không ít người có mặt.

Tiền Hào rót rượu cho Tô Vũ và cười nói: "Anh Vũ, anh thật sự khiến tôi cảm thấy bất ngờ đấy."

Lúc nãy Tiền Hào đã chuẩn bị gọi điện cho Từ Thiên Thành để xử lý vụ việc rồi. Ai ngờ Tô Vũ lại có tấm lòng rộng rãi đến vậy, phải biết rằng chai rượu đó ít nhất cũng trị giá cả triệu đấy.

Tô Vũ nhún vai nói: "Không sao cả, dù sao chai rượu đó cũng là của hội trưởng Thẩm mà."

Tiền Hào cụng ly với Tô Vũ và nói: "Đúng vậy, nếu hội trưởng Thẩm biết chuyện này, ông ấy sẽ đau lòng muốn chết luôn đấy."

"Thôi không nói chuyện đó nữa, qua rồi, nói chuyện của cậu đi. Hôm nay cậu dẫn tôi tới đây, chắc chắn có mục đích gì đó chứ?" Tô Vũ nhìn lệch sang khách sạn bên kia.

Tiền Hào gãi gãi sau tai, cười ngượng nói: "Không giấu gì anh được, chỉ là hy vọng gặp gỡ tình cờ thôi."

Thật ra Tiền Hào thì không có hy vọng gặp gỡ tình cờ, chỉ là thấy nơi này gần với khách sạn thôi. Bởi vì Triệu Mộng Nhã là minh tinh nổi tiếng, hoàn toàn không thể tự do đi lại ngoài đường, phải biết như vậy sẽ gây tắc đường mà.

...

"Các vị đồng nghiệp truyền thông, chúc mọi người buổi chiều tốt lành, hôm nay là họp báo ra mắt phim mới [Hoàng phi Đại Minh] của Triệu Mộng Nhã, và chúng ta may mắn cũng mời được minh tinh đầy sức hấp dẫn, Hoàng phi Đại Minh Triệu Mộng Nhã, để cô ấy chào mọi người."

Bên trong một hiện trường họp báo của khách sạn Vân Sơn, MC tự tin giới thiệu.

Triệu Mộng Nhã ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm mic, vẻ mặt trông có phần u sầu, trải qua bao nhiêu sóng gió, cô ta thực sự quá mệt mỏi, cô ta muốn buông bỏ tất cả để trở lại chính mình, trở lại là một Triệu Mộng Nhã bình thường nhất.

"Chào mọi người, tôi là Triệu Mộng Nhã." Triệu Mộng Nhã nở nụ cười của một diễn viên chuyên nghiệp chào tất cả mọi người có mặt.

Những fan hâm mộ bị chắn bên ngoài khi nghe Triệu Mộng Nhã nói đã phấn khích sôi trào ngay lập tức. Họ hăng hái vẫy tay cầm biểu ngữ ủng hộ, hô to tên cô ta hết sức có thể.

"Cô Triệu Mộng Nhã, chúng ta đều biết, [Hoàng phi Đại Minh] là bộ phim cổ trang thứ hai của cô, khán giả rất mong chờ bộ phim này. Theo cô, điều khó khăn nhất đối với cô trong việc thể hiện nhân vật Hoàng phi Đại Minh là gì? Hoặc cô đã chuẩn bị những gì để có thể diễn tốt nhân vật này?"

Một phóng viên dưới sân khấu nhìn vào cuốn sổ tay nhỏ trên tay và hỏi Triệu Mộng Nhã.

Trong một phòng chờ ở hậu trường, một già một trẻ đang nhìn ti vi, chính là Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng. Thiện Bản Thanh đã hứa đưa Thiện Vũ Băng đến gặp Triệu Mộng Nhã xin chữ ký.

"Vũ Băng, ngồi xuống đi, nhìn dáng vẻ kích động của cháu kìa." Thiện Bản Thanh nhìn Thiện Vũ Băng vẫn cứ vẫy cây băng rôn trong tay một cách phấn khích, thực sự giống như một fan cuồng nhiệt.

"Ông nội, cháu cũng muốn ra ngoài xem!" Thiện Vũ Băng quay lại nhìn Thiện Bản Thanh, hai mắt long lanh nói.

Thiện Bản Thanh mỉm cười và nắm tay Thiện Vũ Băng: "Ông đã sắp xếp xong rồi, chút nữa cháu không chỉ gặp được Triệu Mộng Nhã, còn chụp ảnh, thậm chí còn được ăn cơm cùng cô ấy."

Thiện Vũ Băng nhảy cẫng lên, ôm Thiện Bản Thanh: "Ông nội tốt nhất!"

Thấy cháu gái vui sướng như vậy trước mặt mình, có lẽ đó là niềm vui lớn nhất đối với Thiện Bản Thanh. Tất cả những điều này đối với Thiện Bản Thanh chỉ là một cuộc điện thoại thôi.

Sau đó, Thiện Vũ Băng ngồi lại ghế, mắt dán vào ti vi. Lúc này, sau câu hỏi của phóng viên, Triệu Mộng Nhã rõ ràng đã im lặng khá lâu.

Cuối cùng, cô ta thở dài, đối mặt với vô số ống kính máy quay và nói: "Mọi người, ở đây tôi có một thông báo quan trọng. Tôi, Triệu Mộng Nhã, sẽ tự nguyện rời khỏi dự án phim [Hoàng phi Đại Minh]. Sẽ có diễn viên mới thay thế vai diễn này."

Lời nói vừa thốt ra của Triệu Mộng Nhã khiến cả toàn trường lập tức sôi sục. Nếu không phải do đã tăng cường an ninh, chắc hẳn những fan cuồng nhiệt đã xông lên sân khấu rồi.

Trong không khí hỗn loạn, người đại diện mới của Triệu Mộng Nhã vội vàng đứng lên chắn trước mặt cô ta, phía sau đó là đám đông các phóng viên giơ mic hỏi: "Xin hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy? Có thể giải thích không? Chính xác là vì lý do gì mà cô tự nguyện rút lui khỏi vai diễn Hoàng phi Đại Minh?"

"Tôi nghe nói lần quay trước đây có sự cố xảy ra, người đại diện cũ của cô cũng mất tích từ đó, có liên quan gì đến chuyện này không? Có netizen nói cô và người đại diễn cũ từng có quan hệ tình cảm, điều này có đúng không?"

Câu hỏi của các phóng viên càng lúc càng nhạy cảm và sắc bén hơn.

Kể từ khi ra mắt, Triệu Mộng Nhã thực sự chưa từng gặp tình huống bất ngờ như hôm nay. Mặc dù cô ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi thực sự đối mặt vẫn khiến cô ta lúng túng, thậm chí không biết trả lời các phóng viên như thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom