-
Chương 5617: Sự sụp đổ của thần linh
Toàn bộ núi Thánh Huyền sụp đổ.
Một hố sâu khổng lồ xuất hiện ở khu vực trung tâm trên đỉnh núi.
Một luồng khí tức hủy diệt kinh hoàng bao trùm lên ngọn núi.
Đây, chỉ là một chiêu của Hội trưởng thôi sao?
Mọi người đều sửng sốt đến chết trân tại chỗ.
Nhìn lại Lâm Chính lúc này đang đứng trên một tảng đá lớn. Cơn gió hú thổi tung chiếc áo choàng đẫm máu của anh. Hơi thở của anh dần trở nên nặng nhọc và gấp gáp. Hầu hết sức mạnh Chân Long trong cơ thể đã bị tiêu hao. Ngay cả việc nắm chặt tay cũng có vẻ hơi khó khăn.
Việc chống lại đòn tấn công này cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng của anh.
Đối với Lâm Chính lúc này, việc tranh đấu với Hội trưởng chỉ là một điều viển vông.
Tuy nhiên, anh không có ý định lùi bước.
Đôi mắt anh sáng như tia chớp, nhìn thẳng về phía trước.
Kể cả khi tình cảnh hết sức ngặt nghèo.
"Thật nực cười. Rõ ràng là đã đến giới hạn rồi, nhưng vẫn tiếp tục cố chấp. Lâm thần y, điều gì khiến cậu phải cố gắng cho đến tận bây giờ? Có phải là niềm tin ngây thơ của cậu không?"
Hội trưởng nói bằng giọng bình tĩnh với vẻ mặt kiêu ngạo như thể đang nhìn một con kiến.
"Ông sẽ không hiểu được đâu".
Lâm Chính lắc đầu: "Bởi vì người như ông chưa từng đối xử với thế giới này một cách chân thành".
"Tôi không cần hiểu. Thần thánh có cần phải hiểu đám người phàm không?"
Giọng Hội trưởng vô cùng bình thản rồi lại giơ tay chuẩn bị tấn công.
"Tiêu diệt hắn đi".
Hội trưởng gõ ngón tay vào hư không, một chiếc ngai vàng hiện ra ở cuối bậc thang bằng ngọc bích. Chín sợi xích khắc tên những tội lỗi trồi lên từ mặt đất và lập tức quấn chặt lấy tứ chi của Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính tối sầm lại, khí tức Chân Long phun ra, nhưng xiềng xích vẫn không hề xi nhê. Anh đột nhiên phát hiện không gian xung quanh mình đã hoàn toàn đông cứng, ngay cả những hạt bụi đang bay cũng bị đông cứng và theo quỹ đạo rơi xuống đất.
Anh bị kéo đi một cách điên cuồng bởi một lực vô hình nào đó, như thể anh có thể bị xé thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, chắc chắn Lâm Chính sẽ chết.
"Đó là cách duy nhất!"
Ánh mắt Lâm Chính trở nên hung dữ, đột nhiên gầm lên. Một hư ảnh long hồn lao ra từ phần đầu, bao phủ lấy cơ thể anh.
Ngay sau đó, những cây Hồng Mông Long Châm đang ngủ đông cũng bắt đầu run rẩy, bay ra ngoài và điên cuồng xoay quanh Lâm Chính.
Khi chúng liên tục quay tròn, bề mặt của chúng chuyển sang màu đỏ như máu.
Khi nhìn kỹ hơn, chúng đã đâm xuyên qua cơ thể Lâm Chính và nhuốm đầy máu của anh...
"Hả?"
Lông mày của Hội trưởng hơi cau lại, không chút do dự, ông ta lại giơ tay chụp vào khoảng không một lần nữa.
"Chết đi!"
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Lực xoắn liên tục tác động vào Lâm Chính.
Không gian như thể sụp đổ.
Thân thể Lâm Chính vặn vẹo tại chỗ, xương cốt trong nháy mắt vỡ vụn, máu thịt đều bị ép nát.
Tuy nhiên.
Anh không chết ngay lập tức.
Thay vào đó, anh dùng hết chút hơi tàn và thều thào một cách khó khăn.
"Nhiên Hồn Độ Ách Trâm!"
Tách tách!
Thần hồn lập tức bừng cháy.
Trong khoảng không dần xuất hiện những chiếc châm do khí ngưng tụ thành.
Một.
Hai.
Ba...
Hàng trăm.
Hàng ngàn.
Hàng vạn.
Số lượng những cây trâm trải dài vô tận và không thể đếm xuể.
Sau khi những cây trâm này được tạo ra, tất cả đều đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Gần như ngay lập tức, sự thay đổi đã xảy ra trong cơ thể anh.
Cơ thể gãy nát của anh được định hình lại trong ngọn lửa, và những Đạo văn hình rồng hiện lên trên từng khúc xương. Rất nhanh, anh lại hồi phục, vòng xoáy màu máu do Hồng Mông Long Châm tạo thành đột nhiên quay ngược lại.
Gràooo!
Tiếng rồng gầm chói tai vang lên từ cơ thể Lâm Chính.
Sau đó, chín long ảnh xuất hiện ở phía sau lưng anh.
Đây không còn là hư ảnh nữa mà là một long ảnh thực sự được tạo ra bởi sức mạnh hỗn độn! Cấm chế không gian do Hội trưởng tạo ra phát ra những tiếng nứt vỡ răng rắc và những sợi dây xích từng tấc một bị nứt ra.
"Sức mạnh Chân Long?"
Hội trưởng có vẻ ngạc nhiên.
Ông ta không dám chậm trễ mà lập tức tấn công tiếp.
"Ngục Tù Vạn Tội!"
Ông ta giơ chân lên, nhẹ nhàng giẫm lên không trung, đột nhiên ba trăm sáu mươi cây trụ đá mọc lên từ khe nứt của ngọn núi Thánh Huyền đã bị phá hủy.
Trên bề mặt của mỗi trụ đá nổi lên hư ảnh của những kẻ tội đồ đang than khóc vô cùng thống khổ, tỏa ra sức mạnh tuyệt vọng vô tận.
Những bóng đen than khóc đó biến thành những đám sương mù đen, ngưng tụ thành ba ngàn sợi xích khắc đầy tội lỗi, trực tiếp trói chặt long ảnh phía sau Lâm Chính.
Chín long ảnh phía sau Lâm Chính gào thét vì đau đớn. Mỗi thân rồng đều bị hàng trăm sợi xích tội lỗi đâm xuyên. Sức mạnh hỗn độn và những sợi xích va chạm với nhau tạo ra những tia lửa chói lọi.
Khuôn mặt của Lâm Chính trở nên dữ tợn, nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn. Anh đẩy mạnh sợi xích và lao về phía Hội trưởng.
Đôi mắt của Hội trưởng lóe lên ánh sáng vàng, ông ta giơ tay triệu hồi chín tầng mây đen kéo đến.
Sấm sét biến thành ba trăm thanh kiếm diệt tội treo lơ lửng trên bầu trời.
"Chết đi!"
Hội trưởng hét lớn.
Cơn mưa kiếm trút xuống.
"Vũ!"
Lâm Chính gầm lên.
Long ảnh bị xiềng xích nhảy múa điên cuồng và tuyệt vọng, phá vỡ trận mưa kiếm.
"Hóa thương!"
Lâm Chính lại hét lên.
Long ảnh nhanh chóng biến đổi và ngưng tụ thành một ngọn thương dài chín tấc có hình rồng.
Lâm Chính vươn tay ra, đâm thẳng cây thương vào Hội trưởng.
"Dừng lại!"
Hội trưởng giơ tay lên và chụp lấy ngọn thương.
Một sợi xích khác xuất hiện từ vực sâu bên dưới chân ông ta và quấn vào chân trái của Lâm Chính.
Lâm Chính không dừng lại mà điên cuồng lao về phía trước.
Ngay cả khi phần thịt ở mắt cá chân bị rách toạc, để lộ ra phần xương trắng.
Điên rồ!
Thật điên rồ!
Mặc dù Hội trưởng nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng khi đối mặt với Lâm Chính, ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có thể cảm nhận được Lâm Chính đang đốt cháy linh hồn mình để chiến đấu.
Sau trận chiến này, cho dù có thắng thì cơ thể vật lý của Lâm Chính cũng không thể chịu đựng nổi.
"Nếu vậy thì cậu càng đáng chết!"
Hội trưởng gào thét, chuẩn bị tung ra một đòn tấn công chết chóc khác.
Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp hành động, Lâm Chính đột nhiên xoay người và ném sợi xích quấn quanh chân mình đi!
"Cái gì?"
Hội trưởng kinh ngạc.
Giây tiếp theo, ngọn thương rồng lao tới.
Mang theo thần lực ngũ hành hỗn độn.
Đủ để phá vỡ khoảng không.
Hội trưởng nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy ngọn thương.
Nhưng vẫn không kịp và ngọn thương đã đâm xuyên qua lồng ngực ông ta.
Hội trưởng rên rỉ, dòng máu màu vàng chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta không dừng lại mà dùng năm ngón tay lắc mạnh cây thương rồng.
Bang!
Cánh tay của Lâm Chính gãy tan bởi sức mạnh khủng khiếp truyền ra từ ngọn thương.
Cả người ngã về phía sau.
Hai người tách nhau ra trong chốc lát.
Lâm Chính ngã xuống đất, long ảnh phía sau cũng mờ dần.
Anh khó nhọc đứng dậy và tiếp tục kích hoạt Hồng Mông Long Châm để chữa lành cánh tay bị gãy.
Hội trưởng nhìn xuống vết thương trên ngực mình, vẻ mặt đăm chiêu.
"Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng thật không ngờ thực sự có kẻ có thể đả thương tôi..."
"Lâm thần y, tôi công nhận năng lực của cậu. Cậu sẽ là người đầu tiên trong lịch sử có thể đả thương được một vị thần".
Ông ta nói bằng giọng khàn khàn.
Máu thịt trên cánh tay Lâm Chính dần dần lành lại, ánh mắt nhìn Hội trưởng càng thêm chút khinh thường.
"Ha ha, sao lại phải tự lừa mình dối người như vậy?"
"Ý cậu là gì?"
"Nếu thần tiên thật sự tồn tại trên thế gian này, vậy thì làm sao có thể bị phàm nhân đả thương? Nếu có thể bị phàm nhân đả thương, vậy thì tuyệt đối không phải thần tiên gì. Nói cách khác, ông căn bản không phải thần tiên gì hết, chẳng qua chỉ là một tên ngốc đáng thương kiêu ngạo không nhận ra được hiện thực".
Lâm Chính cười khẩy.
"Có phải tôi đã quá nhẹ tay rồi không?"
Hội trưởng vô cùng tức giận, sự tức giận trong mắt ngưng tụ thành ngọn lửa màu vàng hữu hình, toàn bộ đống đổ nát của núi Thánh Huyền đột nhiên nổi lên.
Chiếc áo choàng vàng rách nát của ông ta kêu sột soạt, và thứ chảy ra từ vết thương trên ngực ông ta không còn là máu vàng nữa, mà là pháp tắc có màu vàng óng ánh như những ánh sao.
Tại sao một con kiến lại dám vượt quá giới hạn của mình.
Tiếng gầm rú gây ra một cơn giông trên bầu trời, và mây đen trong ba trăm dặm quây tròn thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Một cánh cửa bằng đồng khổng lồ bên trên khắc những con dấu cổ xưa từ từ hạ xuống từ trung tâm của cơn lốc xoáy!
"Cổng Quy Hư!"
Mạch núi Thánh Huyền gào thét dưới sức nặng của sự va chạm giữa trật tự và hỗn độn. Dòng máu vàng từ ngực của Hội trưởng nhỏ xuống mặt đất cháy xém và tạo nên cảnh tượng kỳ lạ.
Ông ta đưa tay lên lau miệng
Góc tường vương đầy vết máu, chiếc ngai vàng vỡ vụn đột nhiên tan chảy thành dòng kim quang lỏng, len lỏi qua các khe nứt trên mặt đất, thấm vào những hoa văn đồng xanh của cổng Quy Hư.
Trên bề mặt cánh cổng khổng lồ vắt ngang trời đất, vô số khuôn mặt người đang giãy giụa gào khóc hiện lên như bức phù điêu. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng sức mạnh hỗn độn nguyên thủy cuồn cuộn trào ra!
"Tôi là người nắm giữ trật tự của thế gian này, há lại để một đứa nhóc như cậu dễ dàng lay động?"
Mỗi khi Hội trưởng thốt lên một chữ, cổng Quy Hư liền mở rộng thêm ba trượng.
"Hôm nay, tôi sẽ cho cậu thấy sự uy nghiêm thực sự của Thiên Đạo!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, dòng chảy hỗn độn trào ra từ trong cánh cửa đột nhiên nhuốm sắc vàng, sau đó ào ào lao về phía Lâm Chính, mang theo sát khí hủy diệt.
Trong nháy mắt, hư không sụp đổ, trời đất lu mờ.
Dường như toàn bộ sức mạnh của thế gian này đều đổ dồn vào đòn công kích ấy.
"Thiên Đạo? Ông cũng xứng đại diện cho Thiên Đạo sao?"
Con mắt phải của Lâm Chính mở to, dòng huyết lệ trào ra.
Bàn tay trái của anh đâm thẳng vào lồng ngực, rút ra một đoạn xương sườn.
Chiếc xương nhuốm máu vạch nên một quẻ tượng Phục Hy giữa dòng hỗn độn, trận pháp Chu Thiên Tinh Đẩu do Hồng Mông Long Châm tạo thành bỗng đảo ngược.
"Lấy xương làm nền, lấy máu làm dẫn, lấy hồn làm thức!"
"Tôi có thể hy sinh mạng sống này, còn ông thì sao?"
Lâm Chính gào lên, sức mạnh điên cuồng bùng phát, luồng khí tỏa ra từ cơ thể anh đủ để lay động cả trời đất.
Ầm!
Sức mạnh của cổng Quy Hư giáng thẳng lên người Lâm Chính.
Trong khoảnh khắc, nửa ngọn núi Thánh Huyền tan vỡ.
Trời đất vặn vẹo.
Vô số người hoảng loạn bỏ chạy điên cuồng.
Trận chiến cấp độ này đã không còn là thứ mà phàm nhân có thể can dự vào nữa.
Hội trưởng thở hổn hển, ánh mắt dán chặt vào bóng người bị sức mạnh của cổng Quy Hư bao phủ.
"Kết thúc rồi!"
Ông ta lẩm bẩm.
“Tên nhóc này đúng là ngu xuẩn, lại dám đối đầu trực diện với sức mạnh của cổng Quy Hư. Cậu ta không biết rằng đó chính là sức mạnh tuyệt đối, không phải thứ mà phàm nhân có thể chạm vào”.
Trận chiến kéo dài một lúc lâu, sức mạnh của cổng Quy Hư dần yếu đi.
Hội trưởng nhắm mắt lại, chậm rãi điều hòa năng lượng trong cơ thể.
Nếu không phải nhờ lần bế quan này đột phá, lĩnh ngộ được thần thông đại đạo, có lẽ ông ta cũng không thể dễ dàng giải quyết Lâm thần y như vậy.
Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là chiến thắng.
Hội trưởng thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc ấy, ông ta chợt cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt mở to, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy nơi chân trời, một bóng người tuy tàn tạ nhưng vẫn đứng vững.
Chính là Lâm Chính!
"Cái gì?”
Một sự kinh ngạc dâng lên trong lòng Hội trưởng.
Lúc này, Lâm Chính toàn thân không còn một chỗ nào lành lặn.
Nhưng anh… vẫn chưa chết.
Đôi mắt đỏ ngầu, căm hận nhìn chằm chằm vào Hội trưởng.
"Không thể nào! Sức mạnh của cổng Quy Hư… lại không giết được cậu?"
Địa mạch của núi Thánh Huyền phát ra tiếng rên rỉ dưới áp lực của cánh cổng Quy Hư. Cơ thể tàn tạ của Lâm Chính lay động như ngọn nến trước gió.
Cánh tay phải cháy đen buông thõng bên người, nhưng trên đoạn xương trắng lộ ra, một đạo văn hình rồng lại càng thêm chói mắt.
"Đây chính là thứ ông gọi là trật tự? Đúng là nực cười".
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Lâm Chính đột nhiên lao thẳng về phía Hội trưởng.
"Muốn chết à!”
Hội trưởng kết ấn bằng hai tay, những pháp tắc ngưng tụ thành mười hai bánh xe công đức bằng vàng sau lưng ông ta. Bánh xe xoay tròn, hạ xuống thần quang của trật tự, khiến lớp da thịt mới sinh của Lâm Chính bị đốt cháy và bong tróc.
Nhưng anh vẫn tiến về phía trước, từng bước vững vàng giẫm xuống, làm chấn động địa mạch.
Đồng tử của Hội trưởng co rút lại, không thể tin nổi.
Giây tiếp theo, Lâm Chính gầm lên một tiếng, những cây Hồng Mông Long Châm trên người đồng loạt bay ra, mang theo khí tức hỗn độn kinh hoàng, lao thẳng về phía Hội trưởng.
"Không ổn!"
Hội trưởng hoảng hốt, vội vàng dốc toàn bộ thần lực chống đỡ.
Nhưng.
Đã quá muộn.
Những cây châm nhanh như chớp, sắc bén vô song, xuyên thủng lớp phòng ngự của ông ta, đâm thẳng vào cơ thể.
Trong khoảnh khắc, Hội trưởng hoàn toàn mất khả năng cử động.
Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể ông ta tan rã, cơ thể rơi thẳng từ trên không trung xuống, nặng nề đập xuống mặt đất.
Một hố sâu khổng lồ xuất hiện ở khu vực trung tâm trên đỉnh núi.
Một luồng khí tức hủy diệt kinh hoàng bao trùm lên ngọn núi.
Đây, chỉ là một chiêu của Hội trưởng thôi sao?
Mọi người đều sửng sốt đến chết trân tại chỗ.
Nhìn lại Lâm Chính lúc này đang đứng trên một tảng đá lớn. Cơn gió hú thổi tung chiếc áo choàng đẫm máu của anh. Hơi thở của anh dần trở nên nặng nhọc và gấp gáp. Hầu hết sức mạnh Chân Long trong cơ thể đã bị tiêu hao. Ngay cả việc nắm chặt tay cũng có vẻ hơi khó khăn.
Việc chống lại đòn tấn công này cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng của anh.
Đối với Lâm Chính lúc này, việc tranh đấu với Hội trưởng chỉ là một điều viển vông.
Tuy nhiên, anh không có ý định lùi bước.
Đôi mắt anh sáng như tia chớp, nhìn thẳng về phía trước.
Kể cả khi tình cảnh hết sức ngặt nghèo.
"Thật nực cười. Rõ ràng là đã đến giới hạn rồi, nhưng vẫn tiếp tục cố chấp. Lâm thần y, điều gì khiến cậu phải cố gắng cho đến tận bây giờ? Có phải là niềm tin ngây thơ của cậu không?"
Hội trưởng nói bằng giọng bình tĩnh với vẻ mặt kiêu ngạo như thể đang nhìn một con kiến.
"Ông sẽ không hiểu được đâu".
Lâm Chính lắc đầu: "Bởi vì người như ông chưa từng đối xử với thế giới này một cách chân thành".
"Tôi không cần hiểu. Thần thánh có cần phải hiểu đám người phàm không?"
Giọng Hội trưởng vô cùng bình thản rồi lại giơ tay chuẩn bị tấn công.
"Tiêu diệt hắn đi".
Hội trưởng gõ ngón tay vào hư không, một chiếc ngai vàng hiện ra ở cuối bậc thang bằng ngọc bích. Chín sợi xích khắc tên những tội lỗi trồi lên từ mặt đất và lập tức quấn chặt lấy tứ chi của Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính tối sầm lại, khí tức Chân Long phun ra, nhưng xiềng xích vẫn không hề xi nhê. Anh đột nhiên phát hiện không gian xung quanh mình đã hoàn toàn đông cứng, ngay cả những hạt bụi đang bay cũng bị đông cứng và theo quỹ đạo rơi xuống đất.
Anh bị kéo đi một cách điên cuồng bởi một lực vô hình nào đó, như thể anh có thể bị xé thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, chắc chắn Lâm Chính sẽ chết.
"Đó là cách duy nhất!"
Ánh mắt Lâm Chính trở nên hung dữ, đột nhiên gầm lên. Một hư ảnh long hồn lao ra từ phần đầu, bao phủ lấy cơ thể anh.
Ngay sau đó, những cây Hồng Mông Long Châm đang ngủ đông cũng bắt đầu run rẩy, bay ra ngoài và điên cuồng xoay quanh Lâm Chính.
Khi chúng liên tục quay tròn, bề mặt của chúng chuyển sang màu đỏ như máu.
Khi nhìn kỹ hơn, chúng đã đâm xuyên qua cơ thể Lâm Chính và nhuốm đầy máu của anh...
"Hả?"
Lông mày của Hội trưởng hơi cau lại, không chút do dự, ông ta lại giơ tay chụp vào khoảng không một lần nữa.
"Chết đi!"
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Lực xoắn liên tục tác động vào Lâm Chính.
Không gian như thể sụp đổ.
Thân thể Lâm Chính vặn vẹo tại chỗ, xương cốt trong nháy mắt vỡ vụn, máu thịt đều bị ép nát.
Tuy nhiên.
Anh không chết ngay lập tức.
Thay vào đó, anh dùng hết chút hơi tàn và thều thào một cách khó khăn.
"Nhiên Hồn Độ Ách Trâm!"
Tách tách!
Thần hồn lập tức bừng cháy.
Trong khoảng không dần xuất hiện những chiếc châm do khí ngưng tụ thành.
Một.
Hai.
Ba...
Hàng trăm.
Hàng ngàn.
Hàng vạn.
Số lượng những cây trâm trải dài vô tận và không thể đếm xuể.
Sau khi những cây trâm này được tạo ra, tất cả đều đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Gần như ngay lập tức, sự thay đổi đã xảy ra trong cơ thể anh.
Cơ thể gãy nát của anh được định hình lại trong ngọn lửa, và những Đạo văn hình rồng hiện lên trên từng khúc xương. Rất nhanh, anh lại hồi phục, vòng xoáy màu máu do Hồng Mông Long Châm tạo thành đột nhiên quay ngược lại.
Gràooo!
Tiếng rồng gầm chói tai vang lên từ cơ thể Lâm Chính.
Sau đó, chín long ảnh xuất hiện ở phía sau lưng anh.
Đây không còn là hư ảnh nữa mà là một long ảnh thực sự được tạo ra bởi sức mạnh hỗn độn! Cấm chế không gian do Hội trưởng tạo ra phát ra những tiếng nứt vỡ răng rắc và những sợi dây xích từng tấc một bị nứt ra.
"Sức mạnh Chân Long?"
Hội trưởng có vẻ ngạc nhiên.
Ông ta không dám chậm trễ mà lập tức tấn công tiếp.
"Ngục Tù Vạn Tội!"
Ông ta giơ chân lên, nhẹ nhàng giẫm lên không trung, đột nhiên ba trăm sáu mươi cây trụ đá mọc lên từ khe nứt của ngọn núi Thánh Huyền đã bị phá hủy.
Trên bề mặt của mỗi trụ đá nổi lên hư ảnh của những kẻ tội đồ đang than khóc vô cùng thống khổ, tỏa ra sức mạnh tuyệt vọng vô tận.
Những bóng đen than khóc đó biến thành những đám sương mù đen, ngưng tụ thành ba ngàn sợi xích khắc đầy tội lỗi, trực tiếp trói chặt long ảnh phía sau Lâm Chính.
Chín long ảnh phía sau Lâm Chính gào thét vì đau đớn. Mỗi thân rồng đều bị hàng trăm sợi xích tội lỗi đâm xuyên. Sức mạnh hỗn độn và những sợi xích va chạm với nhau tạo ra những tia lửa chói lọi.
Khuôn mặt của Lâm Chính trở nên dữ tợn, nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn. Anh đẩy mạnh sợi xích và lao về phía Hội trưởng.
Đôi mắt của Hội trưởng lóe lên ánh sáng vàng, ông ta giơ tay triệu hồi chín tầng mây đen kéo đến.
Sấm sét biến thành ba trăm thanh kiếm diệt tội treo lơ lửng trên bầu trời.
"Chết đi!"
Hội trưởng hét lớn.
Cơn mưa kiếm trút xuống.
"Vũ!"
Lâm Chính gầm lên.
Long ảnh bị xiềng xích nhảy múa điên cuồng và tuyệt vọng, phá vỡ trận mưa kiếm.
"Hóa thương!"
Lâm Chính lại hét lên.
Long ảnh nhanh chóng biến đổi và ngưng tụ thành một ngọn thương dài chín tấc có hình rồng.
Lâm Chính vươn tay ra, đâm thẳng cây thương vào Hội trưởng.
"Dừng lại!"
Hội trưởng giơ tay lên và chụp lấy ngọn thương.
Một sợi xích khác xuất hiện từ vực sâu bên dưới chân ông ta và quấn vào chân trái của Lâm Chính.
Lâm Chính không dừng lại mà điên cuồng lao về phía trước.
Ngay cả khi phần thịt ở mắt cá chân bị rách toạc, để lộ ra phần xương trắng.
Điên rồ!
Thật điên rồ!
Mặc dù Hội trưởng nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng khi đối mặt với Lâm Chính, ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có thể cảm nhận được Lâm Chính đang đốt cháy linh hồn mình để chiến đấu.
Sau trận chiến này, cho dù có thắng thì cơ thể vật lý của Lâm Chính cũng không thể chịu đựng nổi.
"Nếu vậy thì cậu càng đáng chết!"
Hội trưởng gào thét, chuẩn bị tung ra một đòn tấn công chết chóc khác.
Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp hành động, Lâm Chính đột nhiên xoay người và ném sợi xích quấn quanh chân mình đi!
"Cái gì?"
Hội trưởng kinh ngạc.
Giây tiếp theo, ngọn thương rồng lao tới.
Mang theo thần lực ngũ hành hỗn độn.
Đủ để phá vỡ khoảng không.
Hội trưởng nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy ngọn thương.
Nhưng vẫn không kịp và ngọn thương đã đâm xuyên qua lồng ngực ông ta.
Hội trưởng rên rỉ, dòng máu màu vàng chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta không dừng lại mà dùng năm ngón tay lắc mạnh cây thương rồng.
Bang!
Cánh tay của Lâm Chính gãy tan bởi sức mạnh khủng khiếp truyền ra từ ngọn thương.
Cả người ngã về phía sau.
Hai người tách nhau ra trong chốc lát.
Lâm Chính ngã xuống đất, long ảnh phía sau cũng mờ dần.
Anh khó nhọc đứng dậy và tiếp tục kích hoạt Hồng Mông Long Châm để chữa lành cánh tay bị gãy.
Hội trưởng nhìn xuống vết thương trên ngực mình, vẻ mặt đăm chiêu.
"Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng thật không ngờ thực sự có kẻ có thể đả thương tôi..."
"Lâm thần y, tôi công nhận năng lực của cậu. Cậu sẽ là người đầu tiên trong lịch sử có thể đả thương được một vị thần".
Ông ta nói bằng giọng khàn khàn.
Máu thịt trên cánh tay Lâm Chính dần dần lành lại, ánh mắt nhìn Hội trưởng càng thêm chút khinh thường.
"Ha ha, sao lại phải tự lừa mình dối người như vậy?"
"Ý cậu là gì?"
"Nếu thần tiên thật sự tồn tại trên thế gian này, vậy thì làm sao có thể bị phàm nhân đả thương? Nếu có thể bị phàm nhân đả thương, vậy thì tuyệt đối không phải thần tiên gì. Nói cách khác, ông căn bản không phải thần tiên gì hết, chẳng qua chỉ là một tên ngốc đáng thương kiêu ngạo không nhận ra được hiện thực".
Lâm Chính cười khẩy.
"Có phải tôi đã quá nhẹ tay rồi không?"
Hội trưởng vô cùng tức giận, sự tức giận trong mắt ngưng tụ thành ngọn lửa màu vàng hữu hình, toàn bộ đống đổ nát của núi Thánh Huyền đột nhiên nổi lên.
Chiếc áo choàng vàng rách nát của ông ta kêu sột soạt, và thứ chảy ra từ vết thương trên ngực ông ta không còn là máu vàng nữa, mà là pháp tắc có màu vàng óng ánh như những ánh sao.
Tại sao một con kiến lại dám vượt quá giới hạn của mình.
Tiếng gầm rú gây ra một cơn giông trên bầu trời, và mây đen trong ba trăm dặm quây tròn thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Một cánh cửa bằng đồng khổng lồ bên trên khắc những con dấu cổ xưa từ từ hạ xuống từ trung tâm của cơn lốc xoáy!
"Cổng Quy Hư!"
Mạch núi Thánh Huyền gào thét dưới sức nặng của sự va chạm giữa trật tự và hỗn độn. Dòng máu vàng từ ngực của Hội trưởng nhỏ xuống mặt đất cháy xém và tạo nên cảnh tượng kỳ lạ.
Ông ta đưa tay lên lau miệng
Góc tường vương đầy vết máu, chiếc ngai vàng vỡ vụn đột nhiên tan chảy thành dòng kim quang lỏng, len lỏi qua các khe nứt trên mặt đất, thấm vào những hoa văn đồng xanh của cổng Quy Hư.
Trên bề mặt cánh cổng khổng lồ vắt ngang trời đất, vô số khuôn mặt người đang giãy giụa gào khóc hiện lên như bức phù điêu. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng sức mạnh hỗn độn nguyên thủy cuồn cuộn trào ra!
"Tôi là người nắm giữ trật tự của thế gian này, há lại để một đứa nhóc như cậu dễ dàng lay động?"
Mỗi khi Hội trưởng thốt lên một chữ, cổng Quy Hư liền mở rộng thêm ba trượng.
"Hôm nay, tôi sẽ cho cậu thấy sự uy nghiêm thực sự của Thiên Đạo!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, dòng chảy hỗn độn trào ra từ trong cánh cửa đột nhiên nhuốm sắc vàng, sau đó ào ào lao về phía Lâm Chính, mang theo sát khí hủy diệt.
Trong nháy mắt, hư không sụp đổ, trời đất lu mờ.
Dường như toàn bộ sức mạnh của thế gian này đều đổ dồn vào đòn công kích ấy.
"Thiên Đạo? Ông cũng xứng đại diện cho Thiên Đạo sao?"
Con mắt phải của Lâm Chính mở to, dòng huyết lệ trào ra.
Bàn tay trái của anh đâm thẳng vào lồng ngực, rút ra một đoạn xương sườn.
Chiếc xương nhuốm máu vạch nên một quẻ tượng Phục Hy giữa dòng hỗn độn, trận pháp Chu Thiên Tinh Đẩu do Hồng Mông Long Châm tạo thành bỗng đảo ngược.
"Lấy xương làm nền, lấy máu làm dẫn, lấy hồn làm thức!"
"Tôi có thể hy sinh mạng sống này, còn ông thì sao?"
Lâm Chính gào lên, sức mạnh điên cuồng bùng phát, luồng khí tỏa ra từ cơ thể anh đủ để lay động cả trời đất.
Ầm!
Sức mạnh của cổng Quy Hư giáng thẳng lên người Lâm Chính.
Trong khoảnh khắc, nửa ngọn núi Thánh Huyền tan vỡ.
Trời đất vặn vẹo.
Vô số người hoảng loạn bỏ chạy điên cuồng.
Trận chiến cấp độ này đã không còn là thứ mà phàm nhân có thể can dự vào nữa.
Hội trưởng thở hổn hển, ánh mắt dán chặt vào bóng người bị sức mạnh của cổng Quy Hư bao phủ.
"Kết thúc rồi!"
Ông ta lẩm bẩm.
“Tên nhóc này đúng là ngu xuẩn, lại dám đối đầu trực diện với sức mạnh của cổng Quy Hư. Cậu ta không biết rằng đó chính là sức mạnh tuyệt đối, không phải thứ mà phàm nhân có thể chạm vào”.
Trận chiến kéo dài một lúc lâu, sức mạnh của cổng Quy Hư dần yếu đi.
Hội trưởng nhắm mắt lại, chậm rãi điều hòa năng lượng trong cơ thể.
Nếu không phải nhờ lần bế quan này đột phá, lĩnh ngộ được thần thông đại đạo, có lẽ ông ta cũng không thể dễ dàng giải quyết Lâm thần y như vậy.
Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là chiến thắng.
Hội trưởng thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc ấy, ông ta chợt cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt mở to, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy nơi chân trời, một bóng người tuy tàn tạ nhưng vẫn đứng vững.
Chính là Lâm Chính!
"Cái gì?”
Một sự kinh ngạc dâng lên trong lòng Hội trưởng.
Lúc này, Lâm Chính toàn thân không còn một chỗ nào lành lặn.
Nhưng anh… vẫn chưa chết.
Đôi mắt đỏ ngầu, căm hận nhìn chằm chằm vào Hội trưởng.
"Không thể nào! Sức mạnh của cổng Quy Hư… lại không giết được cậu?"
Địa mạch của núi Thánh Huyền phát ra tiếng rên rỉ dưới áp lực của cánh cổng Quy Hư. Cơ thể tàn tạ của Lâm Chính lay động như ngọn nến trước gió.
Cánh tay phải cháy đen buông thõng bên người, nhưng trên đoạn xương trắng lộ ra, một đạo văn hình rồng lại càng thêm chói mắt.
"Đây chính là thứ ông gọi là trật tự? Đúng là nực cười".
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Lâm Chính đột nhiên lao thẳng về phía Hội trưởng.
"Muốn chết à!”
Hội trưởng kết ấn bằng hai tay, những pháp tắc ngưng tụ thành mười hai bánh xe công đức bằng vàng sau lưng ông ta. Bánh xe xoay tròn, hạ xuống thần quang của trật tự, khiến lớp da thịt mới sinh của Lâm Chính bị đốt cháy và bong tróc.
Nhưng anh vẫn tiến về phía trước, từng bước vững vàng giẫm xuống, làm chấn động địa mạch.
Đồng tử của Hội trưởng co rút lại, không thể tin nổi.
Giây tiếp theo, Lâm Chính gầm lên một tiếng, những cây Hồng Mông Long Châm trên người đồng loạt bay ra, mang theo khí tức hỗn độn kinh hoàng, lao thẳng về phía Hội trưởng.
"Không ổn!"
Hội trưởng hoảng hốt, vội vàng dốc toàn bộ thần lực chống đỡ.
Nhưng.
Đã quá muộn.
Những cây châm nhanh như chớp, sắc bén vô song, xuyên thủng lớp phòng ngự của ông ta, đâm thẳng vào cơ thể.
Trong khoảnh khắc, Hội trưởng hoàn toàn mất khả năng cử động.
Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể ông ta tan rã, cơ thể rơi thẳng từ trên không trung xuống, nặng nề đập xuống mặt đất.
Bình luận facebook