Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319: Sự bất lực của Quách Thụy Hoa
Tô Tô ở bên cạnh ngỡ ngàng, hơi sốc trước cảnh tượng này.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng trong mắt cô ấy Hạ Huyền Trúc là một người chị tốt bụng và rộng lượng với tính cách dịu dàng.
Cái tát vào mặt kia dường như không liên quan gì đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từ bất kỳ khía cạnh nào.
Trên thực tế, không phải Tô Tô nhìn nhầm, Hạ Huyền Trúc thật sự rất ít khi mất bình tĩnh, dùng tay đánh người lại càng là chuyện chưa từng xảy ra.
Lớn như này rồi, đây là lần đầu tiên cô đánh ai đó.
Mà cô cũng không cố ý làm điều đó, chỉ là một hành vi vì sự tức giận tột độ trong tiềm thức.
Sau khi tát xong, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hơi bối rối.
Tên kia có năm vết hằn đỏ trên mặt suýt chút nữa thì phát điên tại chỗ, thường ngày bị sước một chút da cũng phải đến bệnh viện truyền dịch, hắn sao có thể chịu được nỗi nhục lớn như thế?
"Giết chết con đàn bà điên này cho tao!"
Tên đó lập tức bùng nổ, không hề quan tâm gì đến thân phận của Hạ Huyền Trúc nữa.
Trong mắt hắn, chủ khu sản nghiệp chả là cái thá gì?
Bao năm qua, mấy ông chủ doanh nghiệp mà hắn quen biết còn ít chắc?
Chỉ có Lưu Tử Phong là thần tối cao!
Các trợ lý phía sau hắn đột nhiên lao về phía Hạ Huyền Trúc như hung thần ác sát, như trong từ điển của họ không hề có câu thương hoa tiếc ngọc vậy.
Nếu tên ăn vận diêm dúa kia là con chó bên cạnh Lưu Tử Phong, thì những tên đi cùng hắn chính là những con chó của hắn.
Việc đánh người là chuyện thường như cơm bữa của họ, có khi chủ nhân tâm trạng không tốt, họ có thể đánh gãy tay, chân của vài người trong một ngày.
Quách Thụy Hoa ở bên sợ đến mức hồn bay phách lạc khi nhìn thấy cảnh này.
Nếu hôm nay Hạ Huyền Trúc có bị làm sao, thì với khí chất của Diệp Vĩnh Khang ... e rằng ông ta cũng không thoát khỏi liên quan!
Ông ta lập tức lao về phía trước, muốn chặn trước mặt Hạ Huyền Trúc.
Cho dù hôm nay có bị đánh đến tàn phế, ông ta cũng sẽ không bao giờ để cho Hạ Huyền Trúc bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc!
Tuy nhiên, vì ông ta không thường xuyên tập luyện, vừa mới tiến lên một bước, ông ta bị trượt chân, mắt cá chân của ông ta liền bị bong gân, ông ta ngã xuống đất trong tích tắc.
Quách Thụy Hoa khóc thầm.
Không phải vì cơn đau dữ dội khi bong gân mắt cá chân, và cũng không phải vì xấu hổ khi bị ngã xuống đất.
Mà là những người đó đã lao đến trước mặt Hạ Huyền Trúc!
Xem ra tối nay xảy ra chuyện lớn rồi!
Lúc này Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi luống cuống, đối mặt với mấy tên to lớn hung hăng xông về phía mình, cô chỉ là một nữ nhân yếu đuối không thể chống cự.
Và dường như đã quá muộn để tránh rồi.
Vù--
Một nắm đấm lao thẳng vào mặt Hạ Huyền Trúc.
"Sếp Hạ!"
Lúc này Tô Tô đã lao đến bên cạnh Hạ Huyền Trúc, cố gắng đỡ lấy cú đấm cho Hạ Huyền Trúc, nhưng đã bị Hạ Huyền Trúc đẩy sang một bên, sau đó cắn răng chịu đựng sẵn sàng bị đánh.
Vù--
Bốp!
Tuy nhiên, ngay khi nắm đấm đó cách Hạ Huyền Trúc khoảng một tấc, một âm thanh xé toạc không khí đột nhiên phát ra từ bên cạnh, sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
A!
Chủ nhân của nắm đấm đó ngay lập tức nắm chặt cổ tay và hét lên một tiếng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, những tiếng ‘vù’ lại vang lên.
Bịch bịch bịch!
Âm thanh trầm đục liên lục vang lên, những tên to lớn vừa xông ra lập tức ngã xuống, ôm ngực gào thét trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi tên ăn mặc lòe loẹt kia kịp phản ứng, hắn bị sốc và lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn Hạ Huyền Trúc vừa xen lẫn tức giận và sợ hãi: "Được đấy, không nhìn ra cô là người tập võ đấy, được lắm, cô cứ chờ đó cho tôi!"
Vừa nói, tên đó vừa lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Theo quan điểm của hắn, chỉ có một cách giải thích, đó là Hạ Huyền Trúc là một bậc thầy về võ thuật, nếu không, người của hắn làm sao có thể bị đánh gục một cách không thể giải thích được như thế được?
Tuy nhiên, khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc lại đơ ra, cô không biết tại sao những người này lại đột nhiên ngã xuống đất.
Nhìn xung quanh, chỉ có Quách Thụy Hoa, Tô Tô Tiểu Mã, Thiên Diệp Nhi bên cạnh cô, không ai trong số những người này có thể có khả năng này.
Chẳng lẽ là Diệp Vĩnh Khang?
Nhưng điều này không đúng, nếu là Diệp Vĩnh Khang, anh đã trực tiếp xông ra rồi, không cần bí mật giúp đỡ.
"Sếp Hạ, tôi cầu xin cô một chuyện!"
Quách Thụy Hoa từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, lúc này cũng không thèm phân tích tại sao những người đó lại đột nhiên ngã xuống đất, ông ta chỉ biết hôm nay toi rồi.
"Sếp Quách, đi chậm thôi, chân không sao chứ".
Hạ Huyền Trúc nhìn Quách Thụy Hoa đang đi khập khiễng rất lo lắng.
"Gãy chân cũng không sao, nhưng mấu chốt tôi lo là sau sẽ mất đầu".
Quách Thụy Hoa nhìn Hạ Huyền Trúc vẻ mặt cầu xin, khẩn cầu nói: "Sếp Hạ, khi đám người Lưu Tử Phong qua đây, cô có thể nói chuyện lịch sự nhẹ nhàng được không? Đừng cứng với họ".
"Nếu không được thì bồi thường tiền. Họ muốn bao nhiêu cũng đồng ý. Đừng lo, tất cả tiền sẽ do tôi trả. Nếu cô tiếp tục làm lớn, e rằng trái tim tôi sẽ không chịu nổi mất!"
Nhìn bộ dạng cầu xin đầy đau khổ của Quách Thụy Hoa, cô không khỏi hít sâu một hơi gật đầu: "Lão Quách, đừng lo, tôi biết phải làm sao, xin lỗi, tôi gây phiền phức cho ông rồi".
Lý do khiến Quách Thụy Hoa lo lắng hơn Hạ Huyền Trúc là bởi vì ông ta làm trong ngành truyền thông mới, và ngành này có mối quan hệ không thể tách rời với làng giải trí.
Vì vậy, ông ta hiểu rõ hơn ai hết nước trong làng giải trí sâu bao nhiêu và Lưu Tử Phong là người như thế nào.
Loại chuyện này thật sự không phải thời điểm phân biệt ai đúng ai sai, nếu Lưu Tử Phong thật sự nổi điên lên thì hậu quả rất khó lường, phía sau Lưu Tử Phong còn có một siêu trùm không rõ ...
"Diệp Nhi, em đưa Tô Tô và Tiểu Mã về nghỉ ngơi trước đi, để lão Quách và chị ở lại đây là được rồi".
Hạ Huyền Trúc mở miệng ra lệnh.
Thông qua hành vi man rợ của tên kia vừa rồi, cô không thể đoán được Lưu Tử Phong khi tới nơi sẽ làm gì.
Để không làm liên lụy đến những người khác, cô dự định sẽ đẩy đám Thiên Diệp Nhi ra trước.
"Sếp Hạ, chúng em không rời đi đâu!"
Tô Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này bắt đầu là do chúng em. Hôm nay nói gì chúng em cũng không đi đâu, cùng lắm thì để bọn chúng giết em là được chứ gì!"
Tiểu Mã bên cạnh vội vàng kéo cánh tay Tô Tô, trầm giọng nói: "Em làm sao vậy, sếp Hạ để chúng ta đi nhất định là đã có tính toán cả rồi, chúng ta không thể ở đây làm loạn thêm nữa".
"Muốn đi thì anh tự mình đi đi, cho dù làm phiền, tôi cũng phải ở lại!"
Tô Tô đã hạ quyết tâm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huyền Trúc, cho rằng sự việc này đều là do cô ấy gây ra.
Thiên Diệp Nhi rất thoải mái và mỉm cười với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, hiếm có cô gái nào lại có lòng như vậy, đừng phụ lòng cô ấy, cứ để cô ấy ở lại. Đừng lo, em hứa với chị, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Hạ Huyền Trúc mở miệng, vẻ mặt do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành thở dài, đây được coi là ngầm cho phép.
Trong chốc lát, hai chiếc xe đen phóng nhanh tới.
Cửa xe bật mở, từng tốp người lần lượt bước ra khỏi xe.
Lưu Tử Phong không có ở đây, nhưng có Phan Vân Thiến ở đó.
"Hạ Huyền Trúc, cô có ý gì, mời chúng tôi đến mà đối xử với chúng tôi vậy à?"
"Anh ta là bạn nhảy của Tử Phong chúng tôi, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ. Cô không coi Tử Phong của chúng tôi ra gì à?"
"Hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Không nói nhiều lời, Phan Vân Thiến xông tới và chỉ thẳng vào mũi của Hạ Huyền Trúc, giống như một con sư tử cái lên cơn dại.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng trong mắt cô ấy Hạ Huyền Trúc là một người chị tốt bụng và rộng lượng với tính cách dịu dàng.
Cái tát vào mặt kia dường như không liên quan gì đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từ bất kỳ khía cạnh nào.
Trên thực tế, không phải Tô Tô nhìn nhầm, Hạ Huyền Trúc thật sự rất ít khi mất bình tĩnh, dùng tay đánh người lại càng là chuyện chưa từng xảy ra.
Lớn như này rồi, đây là lần đầu tiên cô đánh ai đó.
Mà cô cũng không cố ý làm điều đó, chỉ là một hành vi vì sự tức giận tột độ trong tiềm thức.
Sau khi tát xong, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hơi bối rối.
Tên kia có năm vết hằn đỏ trên mặt suýt chút nữa thì phát điên tại chỗ, thường ngày bị sước một chút da cũng phải đến bệnh viện truyền dịch, hắn sao có thể chịu được nỗi nhục lớn như thế?
"Giết chết con đàn bà điên này cho tao!"
Tên đó lập tức bùng nổ, không hề quan tâm gì đến thân phận của Hạ Huyền Trúc nữa.
Trong mắt hắn, chủ khu sản nghiệp chả là cái thá gì?
Bao năm qua, mấy ông chủ doanh nghiệp mà hắn quen biết còn ít chắc?
Chỉ có Lưu Tử Phong là thần tối cao!
Các trợ lý phía sau hắn đột nhiên lao về phía Hạ Huyền Trúc như hung thần ác sát, như trong từ điển của họ không hề có câu thương hoa tiếc ngọc vậy.
Nếu tên ăn vận diêm dúa kia là con chó bên cạnh Lưu Tử Phong, thì những tên đi cùng hắn chính là những con chó của hắn.
Việc đánh người là chuyện thường như cơm bữa của họ, có khi chủ nhân tâm trạng không tốt, họ có thể đánh gãy tay, chân của vài người trong một ngày.
Quách Thụy Hoa ở bên sợ đến mức hồn bay phách lạc khi nhìn thấy cảnh này.
Nếu hôm nay Hạ Huyền Trúc có bị làm sao, thì với khí chất của Diệp Vĩnh Khang ... e rằng ông ta cũng không thoát khỏi liên quan!
Ông ta lập tức lao về phía trước, muốn chặn trước mặt Hạ Huyền Trúc.
Cho dù hôm nay có bị đánh đến tàn phế, ông ta cũng sẽ không bao giờ để cho Hạ Huyền Trúc bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc!
Tuy nhiên, vì ông ta không thường xuyên tập luyện, vừa mới tiến lên một bước, ông ta bị trượt chân, mắt cá chân của ông ta liền bị bong gân, ông ta ngã xuống đất trong tích tắc.
Quách Thụy Hoa khóc thầm.
Không phải vì cơn đau dữ dội khi bong gân mắt cá chân, và cũng không phải vì xấu hổ khi bị ngã xuống đất.
Mà là những người đó đã lao đến trước mặt Hạ Huyền Trúc!
Xem ra tối nay xảy ra chuyện lớn rồi!
Lúc này Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi luống cuống, đối mặt với mấy tên to lớn hung hăng xông về phía mình, cô chỉ là một nữ nhân yếu đuối không thể chống cự.
Và dường như đã quá muộn để tránh rồi.
Vù--
Một nắm đấm lao thẳng vào mặt Hạ Huyền Trúc.
"Sếp Hạ!"
Lúc này Tô Tô đã lao đến bên cạnh Hạ Huyền Trúc, cố gắng đỡ lấy cú đấm cho Hạ Huyền Trúc, nhưng đã bị Hạ Huyền Trúc đẩy sang một bên, sau đó cắn răng chịu đựng sẵn sàng bị đánh.
Vù--
Bốp!
Tuy nhiên, ngay khi nắm đấm đó cách Hạ Huyền Trúc khoảng một tấc, một âm thanh xé toạc không khí đột nhiên phát ra từ bên cạnh, sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
A!
Chủ nhân của nắm đấm đó ngay lập tức nắm chặt cổ tay và hét lên một tiếng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, những tiếng ‘vù’ lại vang lên.
Bịch bịch bịch!
Âm thanh trầm đục liên lục vang lên, những tên to lớn vừa xông ra lập tức ngã xuống, ôm ngực gào thét trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi tên ăn mặc lòe loẹt kia kịp phản ứng, hắn bị sốc và lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn Hạ Huyền Trúc vừa xen lẫn tức giận và sợ hãi: "Được đấy, không nhìn ra cô là người tập võ đấy, được lắm, cô cứ chờ đó cho tôi!"
Vừa nói, tên đó vừa lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Theo quan điểm của hắn, chỉ có một cách giải thích, đó là Hạ Huyền Trúc là một bậc thầy về võ thuật, nếu không, người của hắn làm sao có thể bị đánh gục một cách không thể giải thích được như thế được?
Tuy nhiên, khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc lại đơ ra, cô không biết tại sao những người này lại đột nhiên ngã xuống đất.
Nhìn xung quanh, chỉ có Quách Thụy Hoa, Tô Tô Tiểu Mã, Thiên Diệp Nhi bên cạnh cô, không ai trong số những người này có thể có khả năng này.
Chẳng lẽ là Diệp Vĩnh Khang?
Nhưng điều này không đúng, nếu là Diệp Vĩnh Khang, anh đã trực tiếp xông ra rồi, không cần bí mật giúp đỡ.
"Sếp Hạ, tôi cầu xin cô một chuyện!"
Quách Thụy Hoa từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, lúc này cũng không thèm phân tích tại sao những người đó lại đột nhiên ngã xuống đất, ông ta chỉ biết hôm nay toi rồi.
"Sếp Quách, đi chậm thôi, chân không sao chứ".
Hạ Huyền Trúc nhìn Quách Thụy Hoa đang đi khập khiễng rất lo lắng.
"Gãy chân cũng không sao, nhưng mấu chốt tôi lo là sau sẽ mất đầu".
Quách Thụy Hoa nhìn Hạ Huyền Trúc vẻ mặt cầu xin, khẩn cầu nói: "Sếp Hạ, khi đám người Lưu Tử Phong qua đây, cô có thể nói chuyện lịch sự nhẹ nhàng được không? Đừng cứng với họ".
"Nếu không được thì bồi thường tiền. Họ muốn bao nhiêu cũng đồng ý. Đừng lo, tất cả tiền sẽ do tôi trả. Nếu cô tiếp tục làm lớn, e rằng trái tim tôi sẽ không chịu nổi mất!"
Nhìn bộ dạng cầu xin đầy đau khổ của Quách Thụy Hoa, cô không khỏi hít sâu một hơi gật đầu: "Lão Quách, đừng lo, tôi biết phải làm sao, xin lỗi, tôi gây phiền phức cho ông rồi".
Lý do khiến Quách Thụy Hoa lo lắng hơn Hạ Huyền Trúc là bởi vì ông ta làm trong ngành truyền thông mới, và ngành này có mối quan hệ không thể tách rời với làng giải trí.
Vì vậy, ông ta hiểu rõ hơn ai hết nước trong làng giải trí sâu bao nhiêu và Lưu Tử Phong là người như thế nào.
Loại chuyện này thật sự không phải thời điểm phân biệt ai đúng ai sai, nếu Lưu Tử Phong thật sự nổi điên lên thì hậu quả rất khó lường, phía sau Lưu Tử Phong còn có một siêu trùm không rõ ...
"Diệp Nhi, em đưa Tô Tô và Tiểu Mã về nghỉ ngơi trước đi, để lão Quách và chị ở lại đây là được rồi".
Hạ Huyền Trúc mở miệng ra lệnh.
Thông qua hành vi man rợ của tên kia vừa rồi, cô không thể đoán được Lưu Tử Phong khi tới nơi sẽ làm gì.
Để không làm liên lụy đến những người khác, cô dự định sẽ đẩy đám Thiên Diệp Nhi ra trước.
"Sếp Hạ, chúng em không rời đi đâu!"
Tô Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này bắt đầu là do chúng em. Hôm nay nói gì chúng em cũng không đi đâu, cùng lắm thì để bọn chúng giết em là được chứ gì!"
Tiểu Mã bên cạnh vội vàng kéo cánh tay Tô Tô, trầm giọng nói: "Em làm sao vậy, sếp Hạ để chúng ta đi nhất định là đã có tính toán cả rồi, chúng ta không thể ở đây làm loạn thêm nữa".
"Muốn đi thì anh tự mình đi đi, cho dù làm phiền, tôi cũng phải ở lại!"
Tô Tô đã hạ quyết tâm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huyền Trúc, cho rằng sự việc này đều là do cô ấy gây ra.
Thiên Diệp Nhi rất thoải mái và mỉm cười với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, hiếm có cô gái nào lại có lòng như vậy, đừng phụ lòng cô ấy, cứ để cô ấy ở lại. Đừng lo, em hứa với chị, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Hạ Huyền Trúc mở miệng, vẻ mặt do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành thở dài, đây được coi là ngầm cho phép.
Trong chốc lát, hai chiếc xe đen phóng nhanh tới.
Cửa xe bật mở, từng tốp người lần lượt bước ra khỏi xe.
Lưu Tử Phong không có ở đây, nhưng có Phan Vân Thiến ở đó.
"Hạ Huyền Trúc, cô có ý gì, mời chúng tôi đến mà đối xử với chúng tôi vậy à?"
"Anh ta là bạn nhảy của Tử Phong chúng tôi, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ. Cô không coi Tử Phong của chúng tôi ra gì à?"
"Hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Không nói nhiều lời, Phan Vân Thiến xông tới và chỉ thẳng vào mũi của Hạ Huyền Trúc, giống như một con sư tử cái lên cơn dại.
Bình luận facebook