• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 318: Logic chó má!

Tô Tô bình thường là một cô gái rất tốt bụng và lịch sự, có vẻ ngoài cũng giống mấy cô gái tiểu thư đài các.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không có nguyên tắc, sếp Hạ đã cho phép họ diễn tập ở đây, vì vậy họ đã điều chỉnh sân khấu để phù hợp với hình ảnh ánh sáng của chính họ.

Tuy nhiên, bên kia hung hăng xông lên, điểm này Tô Tô cũng sẽ không để yên cho bọn họ.

"Đừng nói nữa!"

Tiểu Mã sợ tới mức nhanh chóng vươn tay che miệng Tô Tô, sau đó cúi đầu khom lưng tươi cười nịnh nọt với tên kia: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bạn tôi không hiểu chuyện".

"Như này đi, chúng tôi sẽ khôi phục lại sân khấu ngay lập tức. Về sau phiền anh nói giúp tôi vài câu trước mặt anh Phong. Tôi tên là Tiểu Mã…"

Bốp!

Tiểu Mã chưa kịp nói xong, tên đó đã nhấc chân lên đá một cái: "Biến mẹ mày đi, mẹ nó, đừng có ở đó mà thấy sang bắt quàng làm họ, ẳng lên với tao mà còn muốn tao nói giúp chúng mày à?"

Sau khi mắng Tiểu Mã, tên đó lại chỉ tay về phía Tô Tô, tức giận nói: "Tiện nhân, tôi yêu cầu cô quỳ xuống xin lỗi ngay lập tức!"

Tô Tô mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao phải xin lỗi? Tôi không làm gì sai cả!"

"Tô Tô, anh xin em đừng nói nữa!"

Tiểu Mã lo lắng đến mức suýt khóc: "Mau xin lỗi đi, em vừa rồi không phải nghe nói rồi sao, người ta là bạn nhảy của anh Phong..".

"Tôi mặc kệ anh ta là ai, nhưng tại sao tôi phải xin lỗi vì những gì tôi không làm sai!"

Tính tình bướng bỉnh của Tô Tô cũng nổi lên, cho rằng mình căn bản không hề sai, tại sao phải xin lỗi?

Khuôn mặt của tên kia ảm đạm một cách đáng sợ.

Mặc dù hắn chỉ là bạn nhảy của Lưu Tử Phong, nhưng như người ta nói, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ, vì vậy dù hắn đi đâu, mọi người đều đối xử với hắn một cách tôn kính.

Ngay cả những người nổi tiếng tuyến đầu cũng mỉm cười xã giao khi họ nhìn thấy hắn.

Nhưng lúc này ở đâu ra một con tiện nhân chả có tiếng tăm gì mạnh miệng với hắn, khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng lớn!

"Lột quần áo con này xuống cho tôi!"

Tên đó tức giận ra lệnh.

Vài tên đi cùng phía sau cười gằn tiến lại gần Tô Tô.

"Các anh em xin hãy bình tĩnh, bạn tôi không hiểu chuyện…"

Tiểu Mã vội chạy lại can ngăn nhưng mới nói được nửa chừng thì bất ngờ bị tát cho một cái vào mặt.

"Mày tọc mạch à?"

Một người chỉ vào Tiểu Mã và gầm lên.

Tiểu Mã sợ hãi run lên, sững sờ tại chỗ, không dám nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ mặt gớm ghiếc của đám người này tiếp cận Tô Tô.

Tô Tô sợ tới mức ôm ngực lui về phía sau: "Các người muốn làm gì? Dám làm loạn tôi báo cảnh sát đấy!"

Tên kia nghe xong liền bật cười: "Vậy thì mày cứ việc báo đi, tao sẽ xem pháp luật đứng về phía anh Phong, hay là về phía đám hạ đẳng cấp thấp bọn mày!"

Tô Tô sợ hãi lùi lại, vô tình giẫm phải dây điện nối với loa, liền ngã ngửa xuống đất.

Cùng lúc đó, đám người mặt mũi gớm ghiếc kia cũng lao tới.

"Cứu với!"

Tô Tô sợ tới mức hét lên liên hồi, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi, không ngờ những người này lại dám phách lối đến mức độ như vậy.

"Dừng lại!"

Lúc này, giọng nói sắc bén của một người phụ nữ đột nhiên từ gần đó truyền đến.

"Sếp Hạ!"

Tô Tô nhìn thấy Hạ Huyền Trúc đang vội vàng đến gần, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, chạy tới nắm lấy cánh tay của Hạ Huyền Trúc.

"Có chuyện gì vậy, mấy người là ai!"

Hạ Huyền Trúc bảo vệ Tô Tô sau lưng và hét lớn về phía đám người kia.

Sau khi thảo luận vài chuyện với Quách Thụy Hoa và những người khác, cô định đến xem Tô Tô và Tiểu Mã luyện tập, nhưng không ngờ vừa tới cô đã thấy cảnh này.

"Cô là ai?"

Tên ăn mặc lòe loẹt liếc mắt nhìn Hạ Huyền Trúc khinh thường hỏi.

"Tôi là Hạ Huyền Trúc của công ty xây dựng Huyền Trúc!"

Hạ Huyền Trúc báo cáo danh tính của mình và trầm giọng nói: "Bây giờ tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích hợp lý cho những gì đã xảy ra vừa rồi!"

"Ồ? Thì ra cô là sếp Hạ, thất lễ rồi".

Sau đó tên đó nhìn Hạ Huyền Trúc đánh giá một lượt, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự vênh váo và kiêu ngạo đột đỉnh.

"Nếu sếp Hạ đã mở lời thì tôi sẽ giải thích một chút".

"Tôi là bạn nhảy của anh Phong, định tới thử sân khấu, không ngờ vừa tới đã thấy hai người này làm sân khấu loạn lên như vậy”.

"Tôi nói với họ vài câu và yêu cầu họ nhanh chóng khôi phục sân khấu như cũ rồi xéo đi. Không ngờ họ còn dám lớn lối với tôi nên tôi dạy cho họ một bài học nhỏ".

Nói xong, tên đó nhìn Tô Tô với ánh mắt đặc biệt khiêu khích, chờ Hạ Huyền Trúc thay mình xử lý con tiện nhân kia.

"Đây là lời giải thích của anh à?"

Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc trông rất khó coi.

"Chứ còn sao nữa?"

Tên đó hờ hững xua tay: "Thôi được rồi, tôi là người tương đối rộng lượng, cho nên tôi cũng không muốn làm khó hai cái đứa rác rưởi này, nên để bọn họ quỳ xuống dập đầu ba lần, sau đó gọi tôi một tiếng ‘cụ tổ’, chuyện này tôi sẽ không so đo nữa”.

Trong mắt tên đó, đây đã là đặc ân lớn nhất của hắn đối với hai tên rác rưởi hạ đẳng này rồi.

Đây là vì thấy Hạ Huyền Trúc là một đại mỹ nhân, hắn muốn thể hiện sự hào hoa của mình trước mặt người đẹp.

Bằng không, theo phong cách làm việc thường ngày của hắn, hôm nay hai tên rác rưởi hạ đẳng này nhất định phải nằm viện!

Tô Tô đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Hạ Huyền Trúc ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng lo lắng, bất giác lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này cô ấy cũng kịp phản ứng, mặc dù lúc nào sếp Hạ cũng trông rất dịu dàng, nói chuyện với cô ấy như một người chị lớn.

Nhưng dù sao cô cũng là doanh nhân, sao có thể đối đầu với Lưu Tử Phong chỉ vì một ca sĩ quèn chứ?

"Sếp Hạ, thật xin lỗi, đã làm phiền đến chị rồi, em bằng lòng xin lỗi người ta".

Tô Tô rơm rớm nước mắt, ngoài sự bất lực và tuyệt vọng, cô ấy còn cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huyền Trúc.

Người ta đã tốt bụng cho mình cơ hội ngàn năm có một như vậy, không những không nắm chắc mà còn chuốc thêm phiền phức cho người ta, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất có lỗi.

Ngay khi Tô Tô đang định quỳ xuống xin lỗi, Hạ Huyền Trúc đột nhiên vươn tay kéo cô về phía mình, sau đó đưa tay chỉ vào tên kia, tức giận mắng một tiếng: "Tôi yêu cầu anh xin lỗi họ ngay lập tức!"

Tên đó sửng sốt, phản ứng của Hạ Huyền Trúc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Ý của cô là, bảo tôi xin lỗi hai đứa hạ đẳng này à?"

Vẻ mặt tên đó đầy kinh ngạc.

"Không chỉ xin lỗi, còn yêu cầu anh phải bồi thường họ tương xứng, hoặc là, nãy cậu đánh họ như nào, giờ phải để họ đánh lại anh như vậy!"

Hạ Huyền Trúc tức giận hét lên.

Đây là lần đầu tiên cô nói to như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô tức giận như vậy.

Lần này cô thực sự rất tức giận.

Đánh người vô cớ mà không có lý do, còn vô liêm sỉ nói người ta là đám hạ đẳng, đúng là ngông cuồng!

"Hạ Huyền Trúc, não cô úng nước à!"

Tên đó phản ứng lại cũng tức giận, chỉ vào chính mình lớn tiếng: "Cô không nghe thấy tôi là ai à?"

"Tôi nhắc lại, tôi là bạn nhảy của anh Phong, Lưu Tử Phong!"

"Bây giờ hai tên hạ đẳng này làm tôi rất không vui, thế mà cô lại yêu cầu tôi xin lỗi bọn họ? Hôm nay cô ra ngoài quên uống thuốc à....."

Bốp!

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Hạ Huyền Trúc đã vô cùng tức giận lao tới, giơ tay tát vào mặt hắn!

Cùng lúc đó, Thiên Diệp Nhi, người đứng cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng cũng tiến về phía trước nửa bước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom