• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 317: Dựa vào đâu mà đánh người

Hạ Huyền Trúc không còn có thể dùng sự phấn khích để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình nữa, đây chắc chắn là bản nhạc hay nhất mà cô từng nghe.

Dù là giai điệu hay ca từ thì đều có thể nói là không chê vào đâu được.

Thay vì nói đây là một bài hát, thì thà nói đây là một quyển sách thủy mặc chậm rãi mở ra, khiến người ta mê mẩn.

"Cảm ơn sếp Hạ, cảm ơn mọi người!"

Nhìn mọi người đều ra sức vỗ tay, Tô Tô tỏ vẻ rất vui mừng: "Bài hát này…"

"Đúng vậy, bài hát này do em và Tô Tô cùng nhau sáng tác ra!"

Tô Tô vừa định nói, Tiểu Mã ở bên cạnh lập tức tiếp lời, cười với đám người Hạ Huyền Trúc: "Đối với buổi hòa nhạc lễ khai mạc này, em và Tô Tô đã không quản ngày đêm, cuối cùng cũng từ từ sáng tác ra được bài hát này".

"Bây giờ tất cả mọi người đều đã công nhận bài hát này, chúng em cảm thấy rằng sự chăm chỉ của chúng em trong những ngày qua là xứng đáng!"

Hạ Huyền Trúc thầm cảm thấy đau lòng khi nghe thấy vậy: "Thật sự vất vả cho hai người rồi, hai người cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, lỡ như cơ thể kiệt sức thì sao".

Vẻ mặt Tô Tô có chút kỳ quái, cô ấy quay đầu nhìn Tiểu Mã, sau đó nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Sếp Hạ, thật ra…"

"Cảm ơn sếp Hạ đã quan tâm. Chỉ cần có thể đóng góp một chút cho buổi hòa nhạc mở màn này, chúng em nguyện làm việc không biết mệt mỏi!"

Tiểu Mã lại ngắt lời Tô Tô.

Vẻ mặt Tô Tô do dự muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng lại cắn chặt môi không nói nữa.

"Sếp Hạ, hôm nay chúng em còn muốn diễn tập thêm vài lần nữa, được không?"

Tiểu Mã hỏi.

Hạ Huyền Trúc vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là được rồi. Sân khấu hôm nay sẽ giao cho hai người. Muốn tập bao lâu cũng được, bọn chị đi làm việc trước, hai em cứ tập từ từ".

"Cảm ơn sếp Hạ!"

Sau khi đám người Hạ Huyền Trúc rời đi, Tiểu Mã phấn khích nói: "Tô Tô, em có thấy biểu hiện say mê của đám người sếp Hạ không, haha, chỉ cần cả hai chúng ta bám chắc cái cây to lớn này, về sau chúng ta có thể một bước lên mây đấy!"

Tuy nhiên Tô Tô lại không có chút kích động nào mà nhíu mày: "Vừa rồi sao anh lại nói dối?"

"Rõ ràng là em đã viết bài hát này vào năm ngoái. Tại sao anh lại nói rằng nó được viết riêng cho lễ khai mạc vào những ngày qua?"

"Hơn nữa, ban ngày chúng ta luyện tập, buổi tối đều ngủ đúng giờ. Tại sao anh lại nói với sếp Hạ rằng chúng ta thức ngày thức đêm?"

Tiểu Mã hờ hững nói: "Haizzz, chuyện này em không hiểu rồi, nếu anh không nói vậy, sao có thể khiến sếp Hạ để mắt đến chúng ta chứ?"

"Lúc nãy em không thấy à? Sếp Hạ luôn dành cho chúng ta biểu hiện cảm kích. Em giỏi hơn anh trong việc sáng tạo âm nhạc, nhưng cách đối nhân xử thế em phải học anh đấy".

Tô Tô nhìn vẻ mặt đắc thắng của Tiểu Mã, trong lòng không biết nên cảm thấy thế nào.

"Tiếp tục luyện tập đi!"

Tô Tô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để bản thân bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ này.

Cô và Tiểu Mã gặp nhau khi cùng hát trong một quán bar, và vì là đồng nghiệp nên họ lưu thông tin liên lạc của nhau.

Từ đó, Tiểu Mã ngày nào cũng liên lạc với cô ấy, cộng thêm việc thường xuyên biểu diễn cùng nhau, lâu ngày thành quen.

Sau đó, có một quán bar tuyển ca sĩ, tiền đề phải là sự kết hợp giữa một nam và một nữ, Tiểu Mã đã tìm đến Tô Tô và nói chuyện này.

Ban đầu Tô Tô cũng do dự, vì cô ấy luôn hát một mình và chưa bao giờ kết hợp với người khác.

Nhưng cô ấy không hể chịu nổi sự mè nheo của Tiểu Mã, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng đang gặp khó khăn về tài chính nên đã gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người từng bước đi đến ngày hôm nay, Tiểu Mã vẫn luôn thích Tô Tô, nhiều lần nói bóng nói gió nhưng Tô Tô đều khéo léo từ chối.

Cô ấy đánh giá cao một số đặc điểm của Tiểu Mã, chẳng hạn như năng động, thực tế, chăm chỉ và tốt với cô ấy.

Nhưng Tô Tô cũng biết anh ta đã có bạn gái ở quê, luôn giúp anh ta chăm sóc bố anh ta đang nằm liệt giường, để Tiểu Mã có thể rảnh tay ra ngoài làm ăn.

Vì vậy, dù thế nào thì Tô Tô cũng không thể đồng ý với Tiểu Mã mà chỉ đơn giản coi anh ta như một người bạn tốt và một cộng sự của mình.

Cả hai tập đi diễn lại trên sân khấu nhiều lần, cố gắng đảm bảo rằng không có sai sót nào xảy ra vào thời điểm đó.

"Tiểu Mã, vừa rồi ở đoạn ba anh hơi nhanh rồi, hơn nữa giọng lớn hơn một chút, như vậy âm sắc khi hát sẽ tốt hơn".

Tô Tô đã chỉ ra một khuyết điểm nhỏ mà Tiểu Mã đã gặp phải trong buổi tổng duyệt vừa rồi.

Tuy nhiên, Tiểu Mã vẫn thản nhiên nói: "Đâu có được. Đặc điểm của anh là trầm ổn thâm tình. Điều quan trọng nhất đối với một ca sĩ không phải là hát hay như thế nào mà là người ta phải có đặc điểm riêng".

Tô Tô giải thích: "Nhưng lần này chúng ta không phải để nổi tiếng mà là để lễ khai mạc của sếp Hạ náo nhiệt hơn, cho nên …"

"Tô Tô, em ấm đầu rồi!"

Tô Tô còn chưa kịp nói xong, Tiểu Mã đã bày ra vẻ mặt khó tin nói: "Chúng ta ca hát vất vả như vậy, không phải vì để nổi tiếng, vì danh vọng sao?"

“Lần này có thể đứng cùng sân khấu với Lưu Tử Phong, là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, vì vậy chúng ta phải mang phong cách riêng của mình, để khán giả nhớ đến chúng ta, biết đâu thừa dịp này chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng!"

"Còn lễ khai mạc của sếp Hạ, nhân vật chính là Lưu Tử Phong, chỉ cần anh ấy đứng trên sân khấu, cho dù không phải làm gì cũng đủ hot rồi".

"Hai người chúng ta, lúc này, điều quan trọng nhất là làm mọi cách để khán giả ấn tượng nhất có thể!"

Sau khi nghe Tiểu Mã nhận xét, Tô Tô mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Bởi vì cô ấy hiểu những gì Tiểu Mã nói, và những gì Tiểu Mã nói không sai, nhưng Tô Tô luôn cảm thấy trong lòng có chút bế tắc, không giải thích được nguyên nhân cụ thể.

"Này, hai người kia, hai người sao lại chạy tới đây!"

Lúc này, một thanh niên trắng trẻo gầy guộc, trang điểm lòe loẹt bất ngờ đi qua đây gây hấn với họ.

Tô Tô và Tiểu Mã chưa kịp phản ứng, người thanh niên đã tức giận chỉ vào hai người: "Hai người điên rồi, ai bảo các người làm sân khấu thành thế này?"

"Ánh sáng này, màn hình đa phương tiện, ai bảo hai người chỉnh như này vậy? Tôi ra lệnh cho hai người, trong ba phút khôi phục lại như cũ rồi biến khỏi sân khấu cho tôi!"

Tô Tô và Tiểu Mã rất bối rối và thậm chí họ còn không biết người này là ai.

"Anh là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho chúng tôi?"

Tiểu Mã không thể không đáp lại.

Bốp!

Nhưng không ngờ rằng sau khi nghe xong đối phương lại tát bốp vào mặt anh ta.

Trên mặt Tiểu Mã lập tức xuất hiện năm vết đỏ, anh ta không khỏi tức giận, vốn định phát rồ lên, nhưng khi nghe đối phương nói câu tiếp theo, anh ta ngay lập tức chết khiếp.

"Tôi là ai à? Tôi là bạn nhảy của Lưu Tử Phong, đến đây để diễn tập!"

"Hai người thì hay rồi, làm loạn cả sân khấu, ai cho các người cái quyền ấy? Ai bảo các người tới đây?"

Bạn nhảy của Lưu Tử Phong!

Tiểu Mã nghe xong, tim bỗng đập thình thịch, hết tức giận ngay lập tức.

Đừng nói là bạn nhảy của Lưu Tử Phong, cho dù là người đo ni đóng giày cho Lưu Tử Phong, cũng nhất định không phải kẻ mà anh ta có thể chọc nổi.

"Xin lỗi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ khôi phục sân khấu về trạng thái ban đầu".

Tiểu Mã nói nhanh.

Nhưng đúng lúc này, Tô Tô đột nhiên nói: "Là sếp Hạ bảo chúng tôi lên thử sân khấu. Chúng tôi cũng là khách được mời đến hát. Diễn tập ở đây có vấn đề gì không? Sao các người lại đánh người!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom