• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 315: Balenciaga

Khi Quách Thụy Hoa nghe thấy lời này, toàn thân rùng mình, suýt nữa sợ mất hồn mất vía.

Bởi vì ông ta biết rất rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, nếu người ta nói anh vài câu không hay thì cũng không sao.

Nhưng Hạ Huyền Trúc và cả Diệp Tiểu Trân, nhất định là chốt nổ của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần chạm vào vùng cấm địa này, cho dù là thiên vương tới cũng phải bỏ mạng!

Quách Thụy Hoa biết rằng với khả năng của Diệp Vĩnh Khang, việc đơn phương độc mã tàn sát đám người Phan Vân Thiến là điều không khó.

Nhưng điều Quách Thụy Hoa lo lắng là sau khi đã tàn sát hết rồi thì sao nữa?

Mẹ nó, đây là Lưu Tử Phong đấy, ngay cả khi anh ta rụng tóc thôi cũng có thể khiến vô số người hâm mộ xót xa, muốn đưa anh ta đến bệnh viện ngay lập tức.

Nếu bây giờ bị người ta giết chết, hậu quả sẽ khôn lường, ngay cả bản thân Quách Thụy Hoa nhất định cũng không thoát khỏi liên quan.

Điều quan trọng nhất là hầu hết mọi người chỉ biết rằng Lưu Tử Phong là một ngôi sao hàng đầu, nhưng ít ai biết rằng anh ta còn có một thân phận đáng sợ hơn ...

Rừm!

Đúng lúc này, chiếc POLO bé nhỏ mà Diệp Vĩnh Khang đang lái đột nhiên giống như tên lửa, với tốc độ cực kỳ khó tin, suýt chút nữa đã tông vào xe chở Lưu Tử Phong phía trước, rồi trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Quách Thụy Hoa trên trán đầy mồ hôi, tim thì gần như nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.

Mấy phút trôi qua không thấy Diệp Vĩnh Khang quay về, Quách Thụy Hoa mới thở phào một hơi.

Xem ra anh Diệp hẳn là không nghe được vừa rồi Phan Vân Thiến đã nói cái gì, hú hồn!

"Ông có ý kiến với chúng tôi à, sao mặt mày lại xị ra thế!"

Phan Vân Thiến vốn không biết gì, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi của Quách Thụy Hoa, không khỏi tức giận khiển trách.

Quách Thụy Hoa vươn tay lau trán, cười với Phan Vân Thiến: "Không, tôi đau dạ dày ấy mà".

Tuy rằng trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại nói, may là cô gặp may đấy, anh Diệp không nghe thấy cô vừa nói cái gì, nếu không giờ mặt cô cũng chả khác gì mặt người chết đâu!

Tuy nhiên, điều mà Quách Thụy Hoa không ngờ là Diệp Vĩnh Khang không chỉ nghe được những lời Phan Vân Thiến vừa nói, mà còn nghe rõ ràng từng chữ.

Ngay lúc đó, Diệp Vĩnh Khang đã nảy sinh ý định giết người rồi, nhưng ngay sau đó anh lại kìm nén cảm xúc.

Không phải anh sợ hậu quả của việc giết nhóm người này, chỉ đơn giản là anh không muốn gây thêm phiền phức cho Hạ Huyền Trúc.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Huyền Trúc rất bận rộn với việc gây dựng khu sản nghiệp, khiến cả người cô gầy đi, cô muốn cố gắng hết sức để dự án khu sản nghiệp đạt kết quả tốt nhất.

Theo lời của Hạ Huyền Trúc, dù là thành lập công ty hay dự án xây dựng khu sản nghiệp trước đây, thì đó đều có công lao của Diệp Vĩnh Khang.

Mà quyền quản lý khu sản nghiệp lần này là do cô tự quyết định và do cô chủ động thực hiện, đây là dự án đầu tiên theo đúng nghĩa do cô tự làm.

Đối với Hạ Huyền Trúc, dự án khu sản nghiệp là một cột mốc quan trọng đối với cô.

Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không muốn làm khó Hạ Huyền Trúc vì cảm xúc nhất thời của mình.

Đối với những lời Phan Vân Thiến mắng trên điện thoại vừa rồi, Diệp Vĩnh Khang không thèm quan tâm, chẳng qua chỉ để Phan Vân Thiến nhảy nhót thêm mấy ngày thôi.

Đợi khai trương khu sản nghiệp xong rồi, sẽ từ từ tính sổ với cô ta!

"Vĩnh Khang, mấy ngày này anh phải vất vả một chút rồi, em thật sự là quá bận, anh phải đến giúp em một tay".

Hạ Huyền Trúc vừa cẩn thận kiểm tra quy trình của buổi hòa nhạc mở màn, và vừa dặn dò Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang rót một tách trà nóng, đặt lên bàn Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Sao em lại khách sáo với anh thế, giúp vợ mình không phải trách nghiệm phải có à?"

"Dù sao thì, bây giờ Tiểu Trân đã có mẹ của chúng ta trông chừng. Nếu em cần gì cứ bảo anh là được".

Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Huyền Trúc từ phía sau, rồi từ từ trượt xuống ...

"Vợ à, hai ta đã bao lâu không làm cái kia rồi, em có muốn thả lỏng chút không?"

Diệp Vĩnh Khang cúi đầu ghé vào tai Hạ Huyền Trúc, thì thầm, nhếch mép cười.

"Cái tên này, tay anh đang để đâu đấy, đây là văn phòng đấy, mau bỏ ra!"

Hạ Huyền Trúc theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn cửa phòng làm việc, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cửa đã đóng lại, thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang cũng to gan lớn mật, nhỡ như bị nhìn thấy thì sao đây?

"Dù sao cũng không có ai, có được không, có được không, thương chồng em đi mà".

Diệp Vĩnh Khang giống như một đứa trẻ, tựa đầu vào vai Hạ Huyền Trúc cầu xin, nhưng hai tay vẫn không chịu dừng lại, linh hoạt sờ nắn đó đây.

Cho dù Hạ Huyền Trúc có thế nào đi chăng nữa, cô cũng là một người phụ nữ khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể tránh khỏi có chút cảm giác khi Diệp Vĩnh Khang làm như vậy.

"Được rồi, mấy hôm nay đúng là không có thời gian, lát nữa em còn phải dùng bữa với đám Lưu Tử Phong kìa, đợi đến khi lễ khai trương kết thúc mới khao anh được”.

Hạ Huyền Trúc kéo hai tay của Diệp Vĩnh Khang ra với vẻ áy náy, nhìn vẻ mặt đáng thương của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cô vừa buồn cười vừa có chút xót xa.

Didi——

Đúng lúc này, chiếc điện thoại màu hồng mà Hạ Huyền Trúc đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là Quách Thụy Hoa.

Hạ Huyền Trúc nhanh chóng kết nối: "Chào ông Quách, tôi đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng Đường Triều, tôi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đến ngay, phiền ông …"

Mới nói được nửa chừng, Hạ Huyền Trúc đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày: "Vậy được, cứ làm theo ý của bọn họ đi".

Cúp điện thoại xong, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Những người đó lại bắt đầu sinh sự rồi à?"

Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài và cười khổ: "Người quản lý của Lưu Tử Phong nói rằng họ không thích dùng bữa với người không quen. Bảo chúng ta trả tiền ăn ở của họ mấy ngày nay là được rồi".

"Ha, đám người này thật sự coi mình là hoàng đế chắc? Anh chưa từng thấy loại người nào đạo đức giả đến vậy, loại người này đúng là ngứa đòn mà".

Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.

Mặc dù trước đây anh đã từng nghe nói rằng nhiều người nổi tiếng thích ăn chơi hoang phí, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.

Đồng thời, anh cũng không hiểu được đám người này, dựa vào bộ dạng chả ra nam chả ra nữ, tổ chức một vài buổi biểu diễn hát nhép, đóng một vài bộ phim truyền hình đầy rẫy người đóng thế, sao lại có nhiều người hâm mộ thế chứ?

Họ nghiên cứu ra giống lúa nước mới à hay là đưa phi thuyền lên vũ trụ?

"Được rồi, đừng tức giận".

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang tức giận, cười cười: "Kỳ thật thế này cũng được, dù sao em cũng không muốn tham gia loại tiệc này".

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn tức giận của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Theo lịch trình của em, bữa ăn này vốn diễn ra trong ba giờ".

Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ nói: "Vậy thì sao?"

Hạ Huyền Trúc vươn tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc sau tai, nghịch ngợm nói: "Nên em rảnh trong ba giờ đấy".

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau khi phản ứng kịp thì vui mừng khôn xiết, lao tới như một con thú.

"Này, anh nhẹ nhàng chút, đi khóa cửa đi, này đừng xé hỏng, đây là Balenciaga đấy…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom