• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 314: Anh ta là cái rốn của vũ trụ à?

Người phụ nữ tóc gợn sóng đột nhiên im bặt.

Không phải vì câu nói này của Diệp Vĩnh Khang chặn họng cô ta, chỉ là cô ta cảm thấy não của mình không load kịp.

Là người quản lý của ngôi sao nổi tiếng hàng đầu Lưu Tử Phong, trong giới thì không cần phải nói nữa, ai gặp cô ta cũng phải kính cẩn gọi một tiếng chị Phan?

Cho dù là ngoài giới, những người giàu có và quyền lực gặp cô ta cũng đều phải cung kính như gặp Vương Mẫu nương nương sao?

Lưu Tử Phong đồng nghĩa với lưu lượng, và ở thời đại này, lưu lượng chính là bá vương tuyệt đối, lưu lượng chính là quyền lên tiếng!

Có thể lập tức vực dậy một công ty sắp phá sản, cũng có thể sử dụng bạo lực dư luận trên mạng và số lượng fans khổng lồ để khiến một công ty trở thành một con chuột chạy ngoài đường bị người ta hò hét đánh đập!

Nói tóm lại, ai nắm giữ lưu lượng trong tay thì người đó có thể đổi trắng thay đen, có thể đổi đen thành trắng!

Tuy nhiên giờ phút này lại bị một thằng nhãi ranh lái con xe POLO quèn này sỉ nhục?

“Đồ chó mà, lập tức quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống, quỳ xuống!”

Sau một thời gian ngắn im lặng, Phan Vân Thiến giống như lên cơn dại, giận dữ gầm lên, muốn áp chế Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang đã nhịn hết lần này đến lần khác, đang định cho người phụ nữ điên này một bài học, đột nhiên bên cạnh có tiếng động cơ gầm rú.

Quay đầu lại nhìn, đi đầu là một chiếc xe Mercedes màu đen, sau đó là năm sáu chiếc xe màu đen khác, hạng thấp nhất là Maserati.

“Chị Phan, thật sự xin lỗi, bị tắc đường một chút nên đến muộn, xin lỗi, xin lỗi chị!”

Quách Thụy Hoa nhảy xuống xe, vội vàng chạy tới trước mặt Phan Vân Thiến, chắp tay cúi đầu, vô tình chặn xe của Diệp Vĩnh Khang ở phía sau.

“Ông là ai?”

Phan Vân Thiến cau mày hỏi.

Quách Thụy Hoa cười nịnh nọt: “Tôi chính là Quách Thụy Hoa đã liên lạc với chị trước đây, thực sự xin lỗi chị Phan, chuyện này là do tôi sơ suất nên chưa sắp xếp thỏa đáng, mong chị Phan thứ lỗi cho”.

Vừa nói Quách Thụy Hoa vừa lấy một chiếc hộp dài màu đỏ từ trong người ra, cung kính đưa bằng hai tay, nịnh nọt nói: “Lần đầu gặp mặt có chút thành ý, mong chị Phan không chê”.

Phan Vân Thiến kiêu ngạo cầm lấy chiếc hộp, mở ra, phát hiện ra bên trong là một thỏi vàng nặng ít nhất nửa kilogram!

“Thôi bỏ đi, lần sau nhớ chú ý, đúng thật là!”

Sau khi nhìn thấy thỏi vàng này, Phan Vân Thiến đã nguôi ngoai cơn giận, sốt ruột vẫy tay với Quách Thụy Hoa: “Ông chờ ở đây!”

Nói xong liền cầm hộp vàng chạy lại chỗ cửa xoắn.

“Sao ông lại tới đây, vừa nãy ông có ý gì? Tự nhiên dâng cho cô ta một thỏi vàng làm gì, ông muốn bao nuôi cô ta à, khẩu vị cũng đặc biệt thật đấy!”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nhìn Quách Thụy Hoa, không hiểu vì sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Quách Thụy Hoa lo lắng đến mức suýt khóc: “Cậu Diệp, cũng may là tôi tới kịp lúc, nếu không thì lớn chuyện rồi!”

Diệp Vĩnh Khang bày ra vẻ mặt mơ hồ: “Chuyện lớn gì cơ?”

Quách Thụy Hoa cạn lời, ôm trán nói: “Vừa nãy tôi vô tình nghe sếp Hạ nói cô ấy bảo cậu ra sân bay đón Lưu Tử Phong”.

“Tôi hỏi cô ấy ai đi cùng anh, sếp Hạ nói cậu đi một mình, khi đó tôi sợ đến mức suýt tè ra quần”.

“Tôi còn lạ gì tính khí của cậu, với tính cách của con mụ Phan Vân Thiến này, nhất định cậu sẽ gây nhau với cô ta”.

“Tôi vượt đèn đỏ cả đoạn đường, hận không thể khiến cho chiếc xe này bay lên, cũng may tới kịp!”

Thấy bộ dạng sợ sệt của Quách Thụy Hoa, Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hói: “Gây thì gây thôi, có vấn đề gì chứ? Con mụ điên đó tôi nhất định phải xử lý, đợi lát nữa tôi…”

“Cậu Diệp à, tôi coi cậu là anh ruột của tôi được chưa!”

Quách Thụy Hoa lo lắng đến mức suýt khóc: “Cô ta là người quản lý của Lưu Tử Phong, Lưu Tử Phong là ngôi sao hot nhất hiện giờ đấy!”

Thấy Diệp Vĩnh Khang vẫn còn đang ngẩn người, Quách Thụy Hoa đành phải kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này nên nói sao đây?”

“Hiểu như thế này đi, Lưu Tử Phong là lưu lượng hàng thật giá thật, rất có quyền lên tiếng trên Internet”.

“Hơn nữa các sự kiện của buổi biểu diễn này đã bắt đầu, nếu như đắc tội với cậu ta khiến cậu đột ngột hủy hợp đồng, đến lúc đó khu sản nghiệp sẽ bị công kích bởi những fans hâm mộ não tàn của cậu ta đấy”.

“Chuyện như thế này trước đây không phải chưa từng xảy ra. Trước đây, một công ty đã thách thức Lưu Tử Phong, về sau, Lưu Tử Phong chỉ đăng bài một cách ẩn ý, kết quả công ty đó lập tức công ty đó bị biến thành con chuột qua đường bị người người ghét bỏ”.

“Sau đó ông chủ phải trực tiếp quỳ xuống xin lỗi Lưu Tử Phong rồi đền bù một số tiền rất lớn mới coi như xong chuyện”.

“Dù sao nói nhiều như vậy cũng chỉ là một câu thôi, Lưu Tử Phong này và người đại diện của cậu ta phải đối xử như bồ tát sống, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường!”

Khi Quách Thụy Hoa nói những lời này, vẻ mặt của ông ta đặc biệt nghiêm túc và căng thẳng, như thể ngày tận thế sắp đến tới nơi.

Nhưng việc này đối với Diệp Vĩnh Khang lại rất thú vị, cảm thấy càng lúc càng tò mò về Lưu Tử Phong này.

Cảm thấy người này không phải minh tinh mà là công tắc hủy diệt thế giới, nếu ai động vào anh ta thì thế giới này sẽ không còn nữa.

Để tránh rủi ro, Quách Thụy Hoa nói hết lời, lạt mềm buộc chặt, bảo Diệp Vĩnh Khang di chuyển đến chỗ khác cách đó mấy chục mét.

Diệp Vĩnh Khang ngồi trên chiếc POLO của mình, thấy có chút buồn chán, chiếc xe POLO nà của anh thật ra có giá hàng trăm triệu, trong lòng nghĩ rốt cuộc như thế nào, mình trông bần hèn đến mức đó sao? Đến mặt cũng không cho lộ?

Nhưng Diệp Vĩnh Khang có chút mong chờ được gặp Lưu Tử Phong, sao đó muốn xem trên người anh ta thật sự có công tắc hủy diệt thế giới hay không.

Một lúc sau, Phan Vân Thiến dẫn đầu đi ra khỏi lối ra, sau đó một nhóm nam nữ nắm tay thành hình tròn vây quanh một người đàn ông cao gầy, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, mặc một bộ quần áo bình thường lên xe Mercedes.

Nghĩ người đàn ông cao gầy đó có lẽ chính là Lưu Tử Phong, nhưng Diệp Vĩnh Khang khi nhìn thấy cảnh này lại thấy buồn cười, xung quanh đây cũng chẳng có ai, bọn họ vây xung quanh ba tầng ba lớp như vậy là sợ người ta bị cảm lạnh sao?

Chiếc xe Mercedes được lái đi dưới sự ‘bảo vệ’ của mấy chiếc xe màu đen, Diệp Vĩnh Khang cũng lái chiếc xe POLO nhỏ của mình đi, cảm giác vừa rồi được xem một tác phẩm hài kịch vậy.

Trên đường đi Hạ Huyền Trúc gọi điện thoại hỏi đã đón được chưa, Diệp Vĩnh Khang trả lời rằng đón được rồi, sau đó lấy điện thoại ra quay cảnh phía trước rồi gửi cho Hạ Huyền Trúc xem.

“Vợ à em đừng lo lắng, chuyện em bảo anh làm chẳng lẽ anh lại làm không xong sao?”

Diệp Vĩnh Khang gửi tin nhắn voice qua.

Hạ Huyền Trúc nhanh chóng trả lời lại: “Tốt lắm, tốt lắm, vừa nãy em đột nhiên nhớ ra, Lưu Tử Phong không phải người bình thường, đón anh ấy nhất định phải khoa trương một chút, vừa nãy bận quá nên quên nói cho anh, không ngờ rằng anh lại đáng tin như vậy”.

Lời khen của vợ khiến cho Diệp Vĩnh Khang thấy rất vui, để tránh lộ chiêu trò của mình anh lại gọi điện cho Quách Thụy Hoa.

“Lát nữa nếu như vợ tôi hỏi, ông phải nói rằng tôi sắp xếp người qua đón đấy nhé, nếu như mà lỡ miệng để lộ cái gì xem tôi xử lý ông thế nào!”

Diệp Vĩnh Khang dặn dò qua điện thoại.

Quách Thụy Hoa ở đầu dây bên kia nghe xong dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân càng lúc càng không hiểu nổi người trẻ tuổi.

Rõ ràng anh có một lai lịch rất đáng sợ, nhưng đôi khi anh lại có kiểu suy nghĩ rất thận trọng của dân thường, điều này hoàn toàn có cơ sở.

“Cậu yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào”.

Quách Thụy Hoa trả lời.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, vừa định cúp máy, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phan Vân Thiến ở đầu dây bên kia: “Lát nữa phải bảo Hạ Huyền Trúc quỳ xuống xin lỗi tôi, mẹ kiếp lại bảo một thằng nhãi lái con POLO quèn đến đón, còn dám thô lỗ với tôi, đúng là càng nghĩ càng tức mà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom