Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313: Cuộc gặp gỡ ở sân bay
Cuối cùng Lâm Văn Kiệt phải cấp cứu trong bệnh viện suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới cứu vớt được cái mạng nhỏ, chỉ là bị tàn tật suốt đời, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.
Diêp Vĩnh Khang sẽ không đồng cảm với loại người như vậy, bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không phải người dễ mềm lòng. Hôm đó tâm trạng anh cũng khá tốt, nếu không Lâm Văn Kiệt đến cơ hội tới bệnh viện cũng không có.
Sau khi biết được kết cục của Lâm Văn Kiệt, sếp La của công ty vật liệu xây dựng nghĩ rằng do Hạ Huyền Trúc làm. Sau này không dám nói năng gì với Hạ Huyền Trúc nữa, thể hiện sự cung kính tuyệt đối, hơn nữa trong lĩnh vực vật liệu xây dựng, ông ta hoàn toàn không dám giở trò gì.
Đây cũng được coi là thu hoạch ngoài ý muốn mà Diệp Vĩnh Khang nhận được.
…….
Hiện giờ Hạ Huyền Trúc bận đến mức chỉ muốn phân thân ra để dùng, lễ khai trương của khu sản nghiệp rất quan trọng, hoàn toàn không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Để có thể nắm chắc được mọi việc, Hạ Huyền Trúc phải quán xuyến mọi việc lớn nhỏ và hầu như không bao giờ tan làm trước mười hai giờ tối.
“Vĩnh Khang, buổi chiều người của truyền thông Thiên Vực sẽ tới đây, bây giờ em đang có việc quan trọng không rời đi được, anh giúp em tới sân bay đón người nhé”.
“Tính khí của anh phải ôn hòa vào đấy, lần này người tới là Lưu Tử Phong, là minh tinh hot nhất hiện giờ đấy, tuyệt đối đừng làm gì khiến người ta mất lòng”.
Trong khi Hạ Huyền Trúc đang bận rộn xác minh kế hoạch tổ chức lễ khai trương, cô gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang.
“Được thôi, chồng của em đã bao giờ khiến em thất vọng chưa?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói vào điện thoại, sau đó xem thời gian, tắm rửa thay quần áo, cuối cùng lái chiếc xe POLO nhỏ của mình đi ra ngoài.
Anh cũng rất tò mò về chuyện này, cho dù rất ít khi chú ý tới giới giải trí nhưng anh đã nghe đến cái tên Lưu Tử Phong.
Cái tên Lưu Tử Phong thường xuyên xuất hiện trên các biển quảng cáo, tạp chí, tivi, khiến người ta không biết cũng khó.
Thậm chí bên cạnh trạm đón khách của sân bay còn có một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ của Lưu Tử Phong đủ để chứng minh nhân khí hơn người của anh ta.
“Người này là nam hay nữ vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lưu Tử Phong với làn da trắng mướt và đôi lông mày thanh tú trên tấm áp phích, trong lòng thấy khá khó hiểu, cảm thấy giới tính của người này có chút mơ hồ, không nói rõ được là nam hay nữ.
“Anh bị thiểu năng à, Lưu Tử Phong là nam thần của tôi đấy, anh nói chuyện cẩn thận chút, nếu không anh không xong đâu!”
Lúc này, một cô gái nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng, ước chừng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang.
“Ồ? Nam à?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá kinh ngạc, bởi vì vừa rồi anh cho rằng người này hình như là nữ.
“Nếu không thì sao, nam nữ cũng không phân biệt được à, đồ ngốc, sau này để ý chút, nếu như dám nói xấu nam thần của tôi, hội fans của chúng tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Cô gái hung hăng đe dọa Diệp Vĩnh Khang, sau đó mới tức giận rời đi.
“Hội fans?”
Diệp Vĩnh Khang thấy rất khó hiểu: “Lại là cái thứ gì vậy?”
Danh sách khách mời cho buổi biểu diễn lễ khai trương đã được công bố cách đây vài ngày, tất cả các chàng trai cô gái ở Giang Bắc đều vui như nở hội.
Để tránh những phiền phức không đáng có, Hạ Huyền Trúc không thông báo thời gian Lưu Tử Phong tới Giang Bắc, nếu không toàn bộ sân bay sẽ bị bao vây bởi fans cuồng mất.
Diệp Vĩnh Khang đợi ở bên phải lối vào của sân bay nhưng không thấy bóng dáng của Lưu Tử Phong đâu, nhìn thời gian đáng lẽ phải tới một lúc rồi mới phải.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định gọi điện hỏi chuyện thì đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi tới, nghĩ rằng có lẽ chính là Lưu Tử Phong.
“Alo. Xin chào…”
Diệp Vĩnh Khang vừa nhấn nghe, còn chưa kịp chào hỏi xong đã nghe thấy giọng điệu tức giận của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại: “Mấy người làm cái gì thế, người đâu, đợi suốt nửa ngày rồi!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nếu như không phải muốn gây rắc rối cho Hạ Huyền Trúc thì anh đã nổi giận lâu rồi.
“Xin hỏi anh là Lưu Tử Phong à?”
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn hỏi, bởi vì anh cảm thấy Lưu Tử Phong này hơi ái, giọng điệu nói chuyện giống phụ nữ cũng là điều bình thường.
“Anh bị thiểu năng à, Tử Phong của chúng tôi mệt như vậy làm gì có sức mà gọi điện thoại chứ, tôi là người quản lý, đừng có lằng nhằng nữa, tôi hỏi anh đang ở đâu?”
Giọng điệu của người phụ nữ ở đầu dây bên kia càng lúc càng hung hãn.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất cạn lời, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này e là bị mắc chứng cáu kỉnh rồi.
“Tôi đang đứng ở cổng đón đây, sao không thấy các người đâu?”
Diệp Vĩnh Khang cố nén giận hỏi.
“Tôi đúng là cạn lời luôn, anh bị ngốc à, thân phận của Tử Phong chúng tôi là gì, có thể ra bằng lối phổ thông sao? Phía sau sân bay, lối đi đặc biệt, đúng là hết nói nổi!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại càng thêm cáu kỉnh, cách một chiếc điện thoại nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ càm ràm của cô ta.
Vì để ứng phó với những trường hợp đặc biệt, mỗi sân bay đều có những lối vào và lối ra đặc biệt.
Lối vào và lối ra đặc biệt được chia làm hai loại, một loại dành cho những người có tầm ảnh hưởng khá lớn, chẳng hạn như những ngôi sao lớn hoặc là những người giàu có tiếng.
Loại thứ hai có quy cách khá cao, chỉ khi đạt đến cấp bậc quan viên cấp cao nhất định, khắp cái nước Long Hạ này, không có quá ba mươi người được phép đi loại lối ra vào đặc biệt này.
Dù là người nổi tiếng cỡ nào, dù giàu có đến đâu thì cũng hoàn toàn không đủ tư cách để đi lối này.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn lái xe đi về phía lối đi đặc biệt, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu xanh lam, tóc tai gợn sóng, trang điểm đậm, đang đứng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Kít!
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe sang bên cạnh, cách lớp cửa kính xe nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, dùng ngón tay cái cũng có thể đoán được người phụ nữ này là ai.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải người đại diện của anh Lưu Tử Phong không?”
Diệp Vĩnh Khang hạ cửa kính xe xuống hỏi.
Người bên kia hếch mắt liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cảnh giác nói: “Anh là ai?”
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi là người của phía bên khu sản nghiệp, đặc biệt tới đây để đón Lưu Tử Phong”.
Người phụ nữ tóc gợn sóng ngây ra, sau đó liếc nhìn chiếc xe POLO nhỏ vài giây, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Trong lúc Diệp Vĩnh Khang đang suy nghĩ xem mình có nói lời nào chọc giận người phụ nữ điên đó không, người phụ nữ tóc gợn sóng đột nhiên phẫn nộ nói: “Các người là có ý gì, nếu như không có thành ý như vậy thì chúng ta không nên hợp tác nữa!”
Diệp Vĩnh Khang mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hiểu lại chọc phải chỗ nào của người phụ nữ điên này rồi.
“Xin hỏi tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi.
Nếu như không phải muốn gây phiền phức cho Hạ Huyền Trúc, người phụ nữ điên trước mặt này e rằng đã gãy cả hàm răng rồi.
“Anh hỏi tôi à?”
Người phụ nữ tóc gợn sóng chỉ tay vào chiếc POLO nhỏ, nói một cách giận dữ: “Anh định bảo chúng tôi ngồi trên chiếc xe này à?”
“Các người có phải cố ý không đấy, nếu không muốn hợp tác thì cứ nói thẳng, đây rõ ràng là nhục mạ người khác một cách trắng trợn mà!”
Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn bị người phụ nữ điên này làm cho mơ hồ.
Trong lòng không tránh khỏi có chút tức giận, không khỏi nhíu mày nói: “Ngồi chiếc xe này và nhục mạ người khác có liên quan gì đến nhau sao?”
“Hay là mông của các người được dát vàng rồi, ngồi chiếc xe này của tôi sợ rơi mất à?”
Diêp Vĩnh Khang sẽ không đồng cảm với loại người như vậy, bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không phải người dễ mềm lòng. Hôm đó tâm trạng anh cũng khá tốt, nếu không Lâm Văn Kiệt đến cơ hội tới bệnh viện cũng không có.
Sau khi biết được kết cục của Lâm Văn Kiệt, sếp La của công ty vật liệu xây dựng nghĩ rằng do Hạ Huyền Trúc làm. Sau này không dám nói năng gì với Hạ Huyền Trúc nữa, thể hiện sự cung kính tuyệt đối, hơn nữa trong lĩnh vực vật liệu xây dựng, ông ta hoàn toàn không dám giở trò gì.
Đây cũng được coi là thu hoạch ngoài ý muốn mà Diệp Vĩnh Khang nhận được.
…….
Hiện giờ Hạ Huyền Trúc bận đến mức chỉ muốn phân thân ra để dùng, lễ khai trương của khu sản nghiệp rất quan trọng, hoàn toàn không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Để có thể nắm chắc được mọi việc, Hạ Huyền Trúc phải quán xuyến mọi việc lớn nhỏ và hầu như không bao giờ tan làm trước mười hai giờ tối.
“Vĩnh Khang, buổi chiều người của truyền thông Thiên Vực sẽ tới đây, bây giờ em đang có việc quan trọng không rời đi được, anh giúp em tới sân bay đón người nhé”.
“Tính khí của anh phải ôn hòa vào đấy, lần này người tới là Lưu Tử Phong, là minh tinh hot nhất hiện giờ đấy, tuyệt đối đừng làm gì khiến người ta mất lòng”.
Trong khi Hạ Huyền Trúc đang bận rộn xác minh kế hoạch tổ chức lễ khai trương, cô gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang.
“Được thôi, chồng của em đã bao giờ khiến em thất vọng chưa?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói vào điện thoại, sau đó xem thời gian, tắm rửa thay quần áo, cuối cùng lái chiếc xe POLO nhỏ của mình đi ra ngoài.
Anh cũng rất tò mò về chuyện này, cho dù rất ít khi chú ý tới giới giải trí nhưng anh đã nghe đến cái tên Lưu Tử Phong.
Cái tên Lưu Tử Phong thường xuyên xuất hiện trên các biển quảng cáo, tạp chí, tivi, khiến người ta không biết cũng khó.
Thậm chí bên cạnh trạm đón khách của sân bay còn có một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ của Lưu Tử Phong đủ để chứng minh nhân khí hơn người của anh ta.
“Người này là nam hay nữ vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lưu Tử Phong với làn da trắng mướt và đôi lông mày thanh tú trên tấm áp phích, trong lòng thấy khá khó hiểu, cảm thấy giới tính của người này có chút mơ hồ, không nói rõ được là nam hay nữ.
“Anh bị thiểu năng à, Lưu Tử Phong là nam thần của tôi đấy, anh nói chuyện cẩn thận chút, nếu không anh không xong đâu!”
Lúc này, một cô gái nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng, ước chừng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang.
“Ồ? Nam à?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá kinh ngạc, bởi vì vừa rồi anh cho rằng người này hình như là nữ.
“Nếu không thì sao, nam nữ cũng không phân biệt được à, đồ ngốc, sau này để ý chút, nếu như dám nói xấu nam thần của tôi, hội fans của chúng tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Cô gái hung hăng đe dọa Diệp Vĩnh Khang, sau đó mới tức giận rời đi.
“Hội fans?”
Diệp Vĩnh Khang thấy rất khó hiểu: “Lại là cái thứ gì vậy?”
Danh sách khách mời cho buổi biểu diễn lễ khai trương đã được công bố cách đây vài ngày, tất cả các chàng trai cô gái ở Giang Bắc đều vui như nở hội.
Để tránh những phiền phức không đáng có, Hạ Huyền Trúc không thông báo thời gian Lưu Tử Phong tới Giang Bắc, nếu không toàn bộ sân bay sẽ bị bao vây bởi fans cuồng mất.
Diệp Vĩnh Khang đợi ở bên phải lối vào của sân bay nhưng không thấy bóng dáng của Lưu Tử Phong đâu, nhìn thời gian đáng lẽ phải tới một lúc rồi mới phải.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định gọi điện hỏi chuyện thì đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi tới, nghĩ rằng có lẽ chính là Lưu Tử Phong.
“Alo. Xin chào…”
Diệp Vĩnh Khang vừa nhấn nghe, còn chưa kịp chào hỏi xong đã nghe thấy giọng điệu tức giận của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại: “Mấy người làm cái gì thế, người đâu, đợi suốt nửa ngày rồi!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nếu như không phải muốn gây rắc rối cho Hạ Huyền Trúc thì anh đã nổi giận lâu rồi.
“Xin hỏi anh là Lưu Tử Phong à?”
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn hỏi, bởi vì anh cảm thấy Lưu Tử Phong này hơi ái, giọng điệu nói chuyện giống phụ nữ cũng là điều bình thường.
“Anh bị thiểu năng à, Tử Phong của chúng tôi mệt như vậy làm gì có sức mà gọi điện thoại chứ, tôi là người quản lý, đừng có lằng nhằng nữa, tôi hỏi anh đang ở đâu?”
Giọng điệu của người phụ nữ ở đầu dây bên kia càng lúc càng hung hãn.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất cạn lời, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này e là bị mắc chứng cáu kỉnh rồi.
“Tôi đang đứng ở cổng đón đây, sao không thấy các người đâu?”
Diệp Vĩnh Khang cố nén giận hỏi.
“Tôi đúng là cạn lời luôn, anh bị ngốc à, thân phận của Tử Phong chúng tôi là gì, có thể ra bằng lối phổ thông sao? Phía sau sân bay, lối đi đặc biệt, đúng là hết nói nổi!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại càng thêm cáu kỉnh, cách một chiếc điện thoại nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ càm ràm của cô ta.
Vì để ứng phó với những trường hợp đặc biệt, mỗi sân bay đều có những lối vào và lối ra đặc biệt.
Lối vào và lối ra đặc biệt được chia làm hai loại, một loại dành cho những người có tầm ảnh hưởng khá lớn, chẳng hạn như những ngôi sao lớn hoặc là những người giàu có tiếng.
Loại thứ hai có quy cách khá cao, chỉ khi đạt đến cấp bậc quan viên cấp cao nhất định, khắp cái nước Long Hạ này, không có quá ba mươi người được phép đi loại lối ra vào đặc biệt này.
Dù là người nổi tiếng cỡ nào, dù giàu có đến đâu thì cũng hoàn toàn không đủ tư cách để đi lối này.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn lái xe đi về phía lối đi đặc biệt, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu xanh lam, tóc tai gợn sóng, trang điểm đậm, đang đứng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Kít!
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe sang bên cạnh, cách lớp cửa kính xe nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, dùng ngón tay cái cũng có thể đoán được người phụ nữ này là ai.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải người đại diện của anh Lưu Tử Phong không?”
Diệp Vĩnh Khang hạ cửa kính xe xuống hỏi.
Người bên kia hếch mắt liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cảnh giác nói: “Anh là ai?”
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi là người của phía bên khu sản nghiệp, đặc biệt tới đây để đón Lưu Tử Phong”.
Người phụ nữ tóc gợn sóng ngây ra, sau đó liếc nhìn chiếc xe POLO nhỏ vài giây, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Trong lúc Diệp Vĩnh Khang đang suy nghĩ xem mình có nói lời nào chọc giận người phụ nữ điên đó không, người phụ nữ tóc gợn sóng đột nhiên phẫn nộ nói: “Các người là có ý gì, nếu như không có thành ý như vậy thì chúng ta không nên hợp tác nữa!”
Diệp Vĩnh Khang mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hiểu lại chọc phải chỗ nào của người phụ nữ điên này rồi.
“Xin hỏi tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi.
Nếu như không phải muốn gây phiền phức cho Hạ Huyền Trúc, người phụ nữ điên trước mặt này e rằng đã gãy cả hàm răng rồi.
“Anh hỏi tôi à?”
Người phụ nữ tóc gợn sóng chỉ tay vào chiếc POLO nhỏ, nói một cách giận dữ: “Anh định bảo chúng tôi ngồi trên chiếc xe này à?”
“Các người có phải cố ý không đấy, nếu không muốn hợp tác thì cứ nói thẳng, đây rõ ràng là nhục mạ người khác một cách trắng trợn mà!”
Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn bị người phụ nữ điên này làm cho mơ hồ.
Trong lòng không tránh khỏi có chút tức giận, không khỏi nhíu mày nói: “Ngồi chiếc xe này và nhục mạ người khác có liên quan gì đến nhau sao?”
“Hay là mông của các người được dát vàng rồi, ngồi chiếc xe này của tôi sợ rơi mất à?”
Bình luận facebook