• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 311: Anh ra tay nhẹ chút

Những người ở gần đó nhìn Hoàng Thử Lang bằng ánh mắt sùng bái chết đi được.

Dự án mấy trăm triệu tệ trở thành dự án rác rưởi trong miệng hắn, sếp của mấy công ty niêm yết cũng bị hắn la làng.

Nếu như cuộc đời là một ngọn núi thì Hoàng Thử Lang lúc này chính là một đỉnh núi không thể nào vượt qua được trong mắt họ.

Lâm Văn Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại nghe xong càng thêm bối rối, không hiểu Hoàng Thử Lang đang nói gì.

“Anh Hoàng, em thấy anh đăng trên facebook. Anh đang tổ chức buổi tiệc trong phòng bao của nhà hàng Đường Triều đúng không!”

Lâm Văn Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại dè dặt hỏi.

Hoàng Thử Lang giận dữ gầm lên: “Tôi đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, tôi đang bận đây, hôm nay tôi mời thằng đệ Tần Hạc còn có mấy người bạn cũ đi ăn tối, có chuyện gì để sau hãy nói, đúng thật là, có cái dự án mấy trăm triệu tệ mà cứ lằng nhằng mãi, phiền chết đi được”.

Lâm Văn Kiệt tiếp tục nghe không hiểu, nhưng ông ta nghe thấy hai từ Tần Hạc rất rõ, vội vàng nói: “Anh Hoàng, em có thể tới góp vui một chút được không? Nhất định sẽ không khiến anh mất mặt đâu, khiến anh bay lên tận trời xanh luôn!”

Hoàng Thử Lang nghe xong nghĩ một chút, cảm thấy nếu như Lâm Văn Kiệt tới thì có thể trở thành công cụ ra vẻ cho hắn, vì vậy giả vờ nóng nảy nói: “Được rồi, được rồi, như vậy đi, phiền chết mất!”

Nói xong hắn liền cúp máy, cười nói với những người bên cạnh: “Xin lỗi nhé, có một ông sếp của công ty nhỏ lằng nhằng quá, mỗi lần nói chuyện với ông ta, tôi đều tức anh ách, chỉ là mấy dự án vài trăm triệu, có phải chuyện gì lớn lao đâu mà ngày nào cũng gọi điện, vì vậy tôi mới không nhịn được mà hơi lớn tiếng một chút”.

“Anh Hoàng, anh đỉnh quá đi, không ngờ chúng tôi lại có một người anh em hoành tráng như vậy, chuyện này phải khoe cả đời mới được!”

Bọn họ nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng.

Hoàng Thử Lang cười hờ hững, xua tay nói: “Chuyện này đừng có nói lung tung khắp nơi, những thứ vật chất này quá thô tục, tôi không thích lắm”.

Trong lúc Hoàng Thử Lang đang phét lác trong phòng bao, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đã tới cửa nhà hàng.

Khi họ đang chuẩn bị đi lên, Hạ Huyền Trúc đột nhiên gọi điện và nói rằng muốn bàn bạc với Diệp Vĩnh Khang về chuyện ở khu sản nghiệp.

“Anh lên trước đi, tôi nghe điện xong sẽ lên sau”.

Diệp Vĩnh Khang nói với Tần Hạc, sau đó đứng ở cửa bắt đầu thảo luận về chuyện khu sản nghiệp với Hạ Huyền Trúc.

Hai người nói chuyện trong vòng mười phút.

Lúc này, một chiếc xe Buick màu đen đột nhiên chạy tới, Lâm Văn Kiệt tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ giúp đỗ xe, sau đó vội vàng bước vào nhà hàng.

Vừa mới đi được vài bước, Lâm Văn Kiệt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn, lập tức thốt lên: “Mẹ kiếp, sao lại là mày!”

Tối qua Lâm Văn Kiệt muốn tìm một đám côn đồ xử lý Diệp Vĩnh Khang, kết quả không những không làm gì được đối phương, ngược lại còn bị sờ gáy, điều này khiến ông ta cảm thấy rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn lột da của Diệp Vĩnh Khang ra ngay tức khắc.

Sở dĩ hôm nay ông ta mặt dày cầu xin Hoàng Thử Lang cho ông ta đến bữa tiệc, một mặt là muốn xem phòng bao kim cương của nhà hàng Đường Triều trông như thế nào.

Mặt khác muốn cầu xin Hoàng Thử Lang đích thân ra mặt giúp ông ta xử lý Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng không thể ngờ rằng lại gặp anh ở đây.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Lâm Văn Kiệt một cái, nhưng anh không quá quan tâm, tiếp tục thảo luận với Hạ Huyền Trúc về chuyện khu sản nghiệp.

“Ý kiến này của em khá hay, anh cũng cảm thấy không cần phải cố ý đề cập đến khu sản nghiệp trong buổi biểu diễn”.

“Bởi vì tất cả mọi người đều biết buổi biểu diễn này là lễ khai trương của khu sản nghiệp, nếu cố tình lặp lại không chỉ làm giảm chất lượng buổi biểu diễn mà còn dễ gây phản cảm cho người khác, vì vậy bỏ mục này đi là hoàn toàn hợp lý”.

Lâm Văn Kiệt ở một bên thấy Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không để ý đến mình, không khỏi tức giận: “Mẹ kiếp, tao đang nói chuyện với mày đấy, tai mày điếc rồi à?”

Hạ Huyền Trúc ở đầu dây bên kia nghe thấy có người đang mắng Diệp Vĩnh Khang liền nói: “Chuyện này cứ như vậy trước đi, đợi lát nữa em tan làm rồi chúng ta từ từ bàn bạc, anh ra tay nhẹ một chút, đừng khiến mọi chuyện ầm ĩ”.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, Hạ Huyền Trúc đã không còn lo lắng rằng khi xảy ra xung đột với người khác Diệp Vĩnh Khang sẽ bị thiệt thòi.

Mà cô lo rằng Diệp Vĩnh Khang ra tay quá nặng sẽ khiến sự việc trở nên ầm ĩ.

Hơn nữa cô sẽ không thuyết phục Diệp Vĩnh Khang bằng những câu như ‘nhịn một chút là sóng yên biển lặng’, chồng của mình bị người ta chửi, vậy thì nhất định phải đánh lại.

“Ha ha, được, em yên tâm, anh tự có tính toán”.

Diệp Vĩnh Khang đặc biệt đánh giá cao thái độ của Hạ Huyền Trúc khi gặp phải sự việc này, đối với chuyện của đàn ông, phụ nữ không giúp được gì, cách tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối.

Hơn nữa Hạ Huyền Trúc mặc dù lương thiện tốt bụng nhưng cô tuyệt đối không phải bạch liên hoa, người không động vào ta thì ta cũng sẽ không động vào người, nếu như người động vào ta thì ta phải đáp trả lại cho bằng được!

“Ông vẫn chưa bị đánh đủ à?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Lâm Văn Kiệt đầy ẩn ý, thật ra trong lòng cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ phải tìm ông ta tính sổ, không ngờ lại vô tình gặp ở đây, bớt được chút thời gian cho anh.

“Tao…”

Ngay lúc Lâm Văn Kiệt sắp phát điên, ông ta đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua xảy ra ở trong nhà vệ sinh, bây giờ chỉ có một mình ông ta, nếu như người man rợ này lại ra tay thì e rằng ông ta lại thiệt nặng mất.

“Được, mày giỏi lắm, có bản lĩnh thì đừng có đi, nếu như lát nữa mày vẫn có thể ngông cuồng được như vậy thì tao sẽ gọi mày là ông nội!”

Lâm Văn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng tự tin, bởi vì Hoàng Thử Lang đang ở trong đó, đợi lát nữa gọi hắn ra, thằng nhãi này nhất định sẽ bị dọa sợ tới mức tè ra quần cho mà xem.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu bất lực, trong lòng tự hỏi sao trên đời lại có loại thiểu năng như này được chứ.

“Đúng rồi, ông tới đây làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhớ ra gì đó, Lâm Văn Kiệt tự xưng là em họ của Hoàng Thử Lang, mà lúc này Hoàng Thử Lang đang ở trên lầu, lẽ nào ông ta tới tham gia bữa tiệc rượu sao?

“Ha ha, đến đây đương nhiên để dùng bữa rồi!”

Lâm Văn Kiệt cười khẩy nói: “Anh họ… Tao có vài người bạn ở phòng bao bên trên, đó là phòng VIP kim cương cấp bậc cao nhất, một lần phải nạp năm triệu tệ mới được”.

“Nhưng nếu như mày muốn mở mang tầm mắt, xem phòng bao kim cương của nhà hàng Đường Triều trông như thế nào thì khi quay về chăm chỉ đổ nước rửa chân cho vợ vào, nói không chừng vợ mày vui rồi thì có thể nạp thẻ VIP kim cương cho mày đấy, ha ha ha, phải không thằng bám váy vợ?”

Theo như Lâm Văn Kiệt nghĩ, tuy dự án khu sản nghiệp rất lớn, nhưng đó là công ty của Hạ Huyền Trúc, thằng cha này chẳng qua chỉ là một thằng ăn bám mà thôi.

Đừng nói là một thằng siêu ăn bán, cho dù Hạ Huyền Trúc đứng trước mặt ông ta thì ông ta cũng khinh thường ra mặt, lúc này anh họ Hoàng Thử Lang của ông ta đang ở trên lầu.

Đối với anh Hoàng – đại ca của thế giới ngầm ở Giang Bắc mà nói, bà chủ của một khu sản nghiệp còn chẳng bằng sợi lông tơ.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị, xem ra Lâm Văn Kiệt thật sự tới tham gia bữa cơm của Hoàng Thử Lang, nếu đã như vậy thì chuyện này sẽ rất vui cho mà xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom