Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451-455
Thấy dáng vẻ thất vọng của Kiều Tâm, Tô Lam không khỏi nở nụ cười: "Xin cậu đấy, bọn họ là kẻ thù của tớ, chứ đâu phải kẻ thù của cậu đâu mà. Hình như cậu vô cùng mong ngóng bọn họ gặp xui xẻo nhỉ."
"Tại vì tới không ưa cái dáng vẻ cợt nhả này của bọn họ. Hơn nữa, kẻ thù của cậu không phải là kẻ thù của tớ sao? Ân nhân của cậu cũng là ân nhân của tớ, của cậu chính là của tới, mà của tới cũng là của cậu, đúng không hả?" Kiều Tâm cười nói.
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: "Ngoại trừ chồng và quần lót ra, thì cái gì tớ cũng có thể chia sẻ với cậu."
Kiều Tâm biết mình nói sai, lập tức lườm cô một cái: "Tớ không có hứng với chồng và quần lót của cậu đâu."
Nói xong, Kiều Tâm lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tô Lam lắc đầu cười.
Lúc gần buổi trưa, Tô Lam bất ngờ nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là anh, Tô Lam lập tức cười nghe điện thoại: "Tổng giám đốc Quan, không biết anh ở nhà hàng có cho ghi nợ nào vậy? Anh không cần tới đón em, em tự đi được rồi."
Không biết thế nào, mà bây giờ mới nửa ngày không gặp anh, cô lại có cảm giác như cách ba thu. Tô Lam cảm thấy trong chuyện tình cảm, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, mỗi ngày đều muốn ở cạnh anh. Có điều anh cần phải làm việc, mà cô cũng phải dốc sức cho sự nghiệp của mình, bằng không thì cô thật sự rất muốn ở cạnh anh mỗi ngày hai bốn tiếng đồng hồ.
Lần này, đầu dây bên kia lại dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tô Lam, xin lỗi em. Tạm thời anh có việc, cho nên trưa nay không thể ăn cơm với em."
Nghe anh nói như vậy, mặc dù Tô Lam rất thất vọng, nhưng cô cũng biết rất nhiều lúc anh cũng không thể làm khác được.
Ngay lập tức, cô sắm vai một người vợ thấu tình đạt lý: "Công việc quan trọng nhất, anh có xã giao, nên em vô cùng thông cảm cho anh."
Đầu kia trầm mặc một hồi, sau đó ấm lòng nói: "Em quan trọng hơn công việc, chuyện hôm nay không liên quan đến công việc."
"Vậy buổi trưa anh bận làm cái gì?" Lúc này, Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức trả lời: "Diệp Vĩnh Thành nhận xác cho Diệp Thế Vĩ với lo tang sự. Dù sao Diệp Thế Vĩ cũng được coi là đứng đầu trong giới kinh doanh Giang Châu, hơn nữa nhóm Đàm Chính họ cũng là khách hàng cũ của Thịnh Thế, cho nên mấy người bạn trên thương mại muốn đi cúng viếng, mà nhà tang lễ ở ngoại ô, cho nên buổi trưa không về kịp."
Nghe vậy, tay Tô Lam cầm điện thoại di động cứng đờ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
"Diệp Vĩnh Thành vẫn là nhận xác ba anh ta."
Nghĩ thử nếu như bỗng nhiên Tô Mạnh Cương chết, mặc dù bản thân rất không bằng lòng, nhưng cô cũng sẽ đi nhận xác ông ta, hơn nữa còn lo liệu tốt hậu sự.
"Quan hệ ba con trước kia của Diệp Vĩnh Thành và Diệp Thế Vĩ cũng rất tốt, nhưng từ sau khi mẹ Diệp Vĩnh Thành qua đời, hai người mới dần trở nên xa cách. Thật ra giữa ba con bọn họ vẫn có tình cảm, cho nên tình huống của bọn họ không giống giữ em và Tô Mạnh Cương." Quan Triều Viễn lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tô Lam.
Cô nhận ra anh quả nhiên là giun sán trong bụng mình, cái gì cũng biết.
"Được rồi, anh cứ đi đi, em ăn cơm trưa với Kiều Tâm là được rồi." Tâm trạng Tô sau đó có chút sa sút, thoáng chốc đã cúp điện thoại.
Buổi trưa, Tô Lam nhìn thời gian cũng sắp đến, cho nên mở cửa ra khỏi phòng làm việc của mình.
Vừa mở cửa ra, cô chợt nhìn thấy Kiều Tâm đang nhìn một cái túi xách đến ngẩn người. Thấy cô đi ra thì lập tức giấu xuống gầm bàn.
Tô Lam không khỏi tò mò, cô và Kiều Tâm cũng gần như mặc chung một cái quần rồi, ngay cả cuộc sống giường chiếu của mình và Quan Triều Viễn mà cô ấy cũng biết không ít, còn chuyện gì cần phải giấu cô như vậy?
Tô Lam lập tức đi tới trước mặt Kiều Tâm, cô nhăn mặt chất vấn: "Cậu mới vừa giấu cái gì đấy, lén la lén lút như thế? "
"Lén... lén la lén lút hồi nào?" Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam cẩn thận quan sát Kiều Tâm, phát hiện sắc mặt cô ấy ửng hồng, giống như bị người ta bắt được điểm yếu, không khỏi càng nghi ngờ hơn.
"Mới nãy cậu giấu gì xuống gầm bàn?" Tô Lam khom lưng định đưa tay xuống dưới gầm bàn lấy cái túi xách kia.
Kiều Tâm ngăn cô lại: "Cậu đừng có làm loạn... Tớ có giấu cái gì đâu?"
"Tớ nhìn thấy cả rồi, cậu còn nói dối nữa." Đây là lần đầu tiên Tô Lam thấy dáng vẻ này của Kiều Tâm, nghĩ thầm chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lúc này, Kiều Tâm thấy Tô Lam thấy rồi cho nên dứt khoát làm liều, cầm túi xách dưới gầm bàn để lên bàn làm việc: "Cậu nhìn đi, nhìn đi, đúng là tính hiếu kỳ nghiêm trọng quá rồi đấy!"
Tô Lam nhìn Kiều Tâm một cái, sau đó cầm lấy cái túi xách nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy là một bộ quần áo màu đen.
Ngay lập tức, Tô Lam tò mò đưa tay lấy ra bộ quần áo kia ra khỏi túi xách. Cô mở ra nhìn, lại thấy là một cái quần nam, hơn nữa còn có mác, cô không khỏi nhíu mày khi thấy giá tiền ghi trên đó.
"Cái này cậu mua à?" Tô Lam cầm cái quần hỏi.
"Ừm." Kiều Tâm gật đầu.
Lúc này, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Cậu một là không có chồng, hai là không có bạn trai, vậy cậu mua quần cho ai vậy hả? Người gần với cậu nhất cũng chỉ có anh trai cậu, nhưng mà bây giờ cậu với anh ta đã sớm đâu còn qua lại nữa, với lại cậu cũng không thể chi hơn một ngàn đô để mua cho anh ta một cái quần đâu ha?”
"Tớ mua cho bạn là con trai, được chưa?" Kiều Tâm dứt khoát khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ không hề lo lắng.
"Bạn là con trai? Họ tên? Gia đình ở đâu? Làm việc ở đâu? Tớ có biết không?" Tô Lam hỏi một tràng câu hỏi.
Kiều Tâm thấy không thể qua loa được, cho nên đành phải nói: "Ây da, không phải lần trước không cẩn thận làm đổ cà phê lên quần Lâm Minh sao? Cái quần kia của người ta rất đắt, tớ cứ lo lắng mãi cho nên muốn mua một cái quần khác bồi thường cho người ta mà thôi, nào có phức tạp như cậu nghĩ đâu?"
Nghe vậy, Tô Lam im lặng một hồi, sau đó ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm Kiều Tâm.
"Này, sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ?" Kiều Tâm bị cô nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên.
Sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm trêu chọc nói: "Tớ thấy không đúng lắm, như này không hề giống tác phong bình thường của cậu chút nào. Cậu nói đi, có phải cậu có ý với Lâm Minh không?"
Lúc này, mặt Kiều Tâm bắt đầu ửng đỏ!
"Cậu đỏ mặt kìa, tớ đoán đúng rồi!" Tô Lam chỉ vào Kiều Tâm nói.
"Tại cậu nói bậy nên tớ mới tức giận đấy. Được rồi, được rồi, cũng hơn mười hai giờ rồi, tớ đói chết mất, chúng ta mau đi ăn cơm thôi." Cuối cùng, Kiều Tâm nói khéo kéo Tô Lam rời đi.
Tô Lam hiểu quá rõ Kiều Tâm, có lẽ cô thật sự đã đoán trúng nỗi lòng của cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không đỏ mặt, cũng sẽ không chuyển đề tài nhanh như vậy. Hơn nữa hôm nay cô ấy còn vô cùng hào phóng mời cô ăn một bữa thịnh soạn, điều này khiến Tô Lam càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Tô Lam có chút lo lắng cho Kiều Tâm, quả thật lần trước cô đã từng tác hợp cho Lâm Minh và Kiều Tâm. Mặc dù Kiều Tâm không hề biết, nhưng Lâm Minh đã nói thẳng rằng không có cảm giác với Kiều Tâm, cho nên mới không nhắc lại chuyện này.
Bây giờ Kiều Tâm thật sự thích Lâm Minh, nhưng Lâm Minh lại không có ý với cô ấy, chắc chắn Kiều Tâm sẽ đau lòng. Cho nên Tô Lam có chút lo lắng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp cho Kiều Tâm không bị tổn thương.
Sau khi lên xe, Tô Lam thấy hình như Quan Triều Viễn có chút mệt mỏi, thế nên hỏi: "Hôm nay mệt lắm không?"
"Am mới từ nhà tang lễ quay về." Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhướng mày: "Anh vẫn ở nhà tang lễ suốt sao?"
"Mấy người bạn làm ăn cũng ở đó, cho nên anh cũng ở lại một lúc. Hơn nữa, có chút việc xảy ra ở nhà tang lễ, Khởi Kỳ cũng ở đó, là cậu ta giải quyết giúp." Quan Triều Viễn trả lời.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có liên quan đến mẹ con Hồ Tinh không?" Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn mím môi cười, nắm lấy tay cô nói: "Em đúng là không cần đoán cũng biết."
Tô Lam cười khẩy nói: "Diệp Thế Vỹ đã chết, chắc chắn mẹ con Hồ Tinh muốn thừa kế một ít của cải tài sản. Năm đó trước khi ông nội qua đời, bọn họ với Tô Mạnh Cương cũng đã từng đi làm loạn, nhưng mà ông nội đã dự đoán trước, sau khi qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên tặng cho đất nước, bởi vì ông nội biết dù có để lại tài sản cho ai, thì nhóm người Tô Mạnh Cương cũng sẽ không để cho người này bình yên."
"Chẳng qua lần này bọn họ có chút thê thảm, chẳng những không lấy được chút tài sản nào, mà còn phải gánh thêm khoản nợ khổng lồ." Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam nhíu mày hỏi: "Nhưng bọn họ đâu có khả năng trả nợ, có phải những khoản nợ này đều sẽ tiêu hao khi phá sản không?"
Quan Triều Viễn gật đầu nói: "Bây giờ công ty đã tiến hành thủ tục phá sản, sau khi phá sản, tài sản của Diệp Thế Vĩ là số âm, mà mẹ con Hồ Tinh nợ nần do kinh doanh cũng sẽ rơi vào phá sản, như vậy cho dù có thể xóa được khoản nợ khổng lồ bọn họ phải gánh, nhưng thẻ tín dụng của bọn họ cũng đã phá sản, sau này không thể ở nhà cao cửa rộng, không thể tiêu phí sa hoa, cho dù vào một nhà hàng cao cấp cũng không được."
"Không phải như vậy là muốn mạng của bọn họ sao?" Tô Lam biết mẹ con Hồ Tinh thích khoe khoang nhất, lần này thì hay rồi, sau này chỉ có thể sống một cuộc sống bình dân.
Quan Triều Viễn lại nói: "Việc đầu tiên mà ngân hàng và công ty đầu tư nhận được tin Diệp Thế Vĩ mất là đóng băng toàn bộ tài sản của ông ta, bao gồm cả đồ dùng xa xỉ khi còn sống của ông ta. Mẹ con Hồ Tinh trở về chậm một bước, quần áo cao cấp, hành động và rất nhiều đồ xa xỉ của mẹ con họ cũng bị đóng băng, bao gồm cả thẻ ngân hàng và tài khoản của bọn họ, thế nên bây giờ mẹ con họ không có nhà để về, nên mới đến nhà tang lễ gây sự."
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam không khỏi cười khẩy nói: "Mẹ con bọn họ chia rẽ gia đình người ta, làm cho ba con nhà người trở mặt, bây giờ lại còn hại chết một mạng của Diệp Thế Vĩ, đây cũng là báo ứng của mẹ con bọn họ!"
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn chưa thể buông bỏ của Tô Lam, Quan Triều Viễn ôm bả vai cô cười nói: "Bây giờ bọn họ đều sa cơ thất thế, thật sự là không đáng để nhắc tới. À phải nói, để anh nói cho em biết một chuyện vui."
"Chuyện vui gì vậy?" Tô Lam thành công buông bỏ chuyện mẹ con Hồ Tinh, không muốn bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
"Hai ngày nữa ba mẹ anh sẽ đến Giang Châu!" Trên mặt Quan Triều Viễn khó nén được niềm vui sướng.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Lam bắt đầu lo lắng.
Nói thật, ba của Quan Mạc Thâm, Quan Danh Sơn là một người rất nhã nhặn, hơn nữa còn rất gần gũi giản dị, nhưng mẹ của anh, Lục Trang Đài lại ở chung quá khó. Hơn nữa trong lòng cô vẫn có khúc mắc với bà ấy, cho nên thế nào cô cũng không vui nổi.
"Không phải đám cưới của chúng ta vẫn còn một tháng nữa sao? Sao hai người lại đến sớm như vậy?" Tô Lam hỏi khéo.
Quan Triều Viễn trả lời: "Hai người họ nói là đến thăm cháu trai và cháu gái, sẵn tiện giúp chúng ta chuẩn bị đám cưới.”
"À." Tô Lam gật đầu, biết mình không ngăn được bọn họ đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn lại nói: "Từ sau khi ba anh rời khỏi vị trí lãnh đạo, ông ấy rất vui vẻ tự đắc, nhưng mẹ anh lại không chấp nhận nỗi, cho nên cứ cãi nhau với ba anh suốt. Lần này mẹ anh mới vừa giải sầu ở nước ngoài về, hai người bọn họ ở nhà cứ giẫn dỗi mãi, nên anh mời họ tới đây vì muốn hai người xoa dịu mối quan hệ một chút."
"Không phải ba lui xuống đã là kết quả tốt nhất sao? Mẹ... sao mẹ vẫn không hài lòng?" Tô Lam biết Quan Danh Sơn có thể hoàn toàn thoát khỏi lần này đã là may mắn, nếu không nửa đời sau rất có thể sẽ trải qua trong lao ngục.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn thở dài một hơi: "Mẹ anh lúc còn trẻ rất xinh đẹp, khôn khéo, lại có năng lực, nhưng có điều bà ấy mạnh mẽ quá, có chút coi trọng danh lợi. Trước kia bà ấy là vợ của quan lớn, được người ta tâng bốc đã thành thói quen, cho nên bây giờ ba anh lui xuống thì bà ấy có chút không chấp nhận được."
"Điều này cũng hợp tình hợp lý, ở chỗ cao quen rồi, quay về chỗ thấp chắc chắn phải thích ứng một thời gian." Tô Lam gật đầu nói.
Lúc này, Quan Triều Viễn bỗng nhiên cười nói: "Cho nên bây giờ tâm trạng của mẹ anh không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Lần này bà ấy tới, em cũng nhường nhịn chút nhé!"
Nghe nói như vậy, Tô Lam thầm căng thẳng.
Hèn gì anh lại nói khuyết điểm của mẹ anh cho mình nghe, thì ra ở đây chờ mình là vì bảo mình ngường nhịn Lục Trang Đài hơn.
Thật ra, Lục Trang Đài là mẹ của Quan Triều Viễn, mà Quan Triều Viễn lại người mình yêu sâu đậm, lại còn là ba của các con cô. Đối với mẹ chồng cô, cho dù bà ấy có khắc nghiệt một chút thì cô cũng sẽ nhường nhịn và hiếu thuận.
Nhưng việc Lục Trang Đài làm năm đó với cô rất quá đáng, chẳng những bà ấy cấu kết với Phương Ngọc Hoan mưu hại cô, còn hại cháu trai của bà ấy sinh non, như thế sao cô có thể buông bỏ nỗi khúc mắc này đây?
Thấy Tô Lam hồi lâu vẫn không nói lời nào, Quan Triều Viễn nắm tay cô, cười nói: "Em đừng lo lắng quá, bây giờ em là vợ anh, là mẹ của hai đứa con, mẹ anh cũng sẽ không quá đáng đâu, bà ấy chỉ nói chuyện hơi khó nghe mà thôi."
Tô Lam biết bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, bằng không nếu lỡ như cô với Lục Trang Đài có xảy ra xích mích gì, thì Quan Triều Viễn sẽ cho rằng cô không hiểu chuyện, không hiếu thuận, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho bản thân.
Cho nên cô vội vàng cười nói: "Anh yên tâm đi, bây giờ tâm trạng của mẹ không tốt, em chắc chắn sẽ nhường nhịn. Hơn nữa bà ấy là mẹ của anh, là bà nội của bọn nhỏ, em phải nên hiếu thuận với bà ấy."
Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn cười khẽ, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô nói: "Anh biết em không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người mẹ tốt, và còn là một người con dâu tốt!"
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ và đau khổ.
Cho cho rằng giữa cô và Quan Triều Viễn đã không còn lời nào cần nói, nhưng hôm nay cô lại muốn giả vờ mặt mặt anh rằng cô không hề bằng lòng, nhưng cũng đành bất lực.
Nếu như cô nói cho Quan Triều Viễn nghe chuyện nằm đó mà không có bằng chứng, chỉ dựa vào việc nghe lén được một câu của mẹ Trần, thì chắc chắn anh sẽ không tin, hơn nữa còn cho rằng cô hẹp hòi, cứ nhớ mãi mối thù Lục Trang Đài không đồng ý cho hai bọn họ ở cạnh nhau năm đó.
Nghĩ một hồi cô cũng đành tạm cứ chôn giấu chuyện năm đó ở đáy lòng, chờ Lục Trang Đài, ngoài mặt ít nhất cứ duy trì hòa bình trước đã.
Cô không phải là người sẽ ghi thù, dù sao Lục Trang Đài cũng là mẹ của Quan Triều Viễn. Nếu sau này bà ấy đối xử thật lòng với cô, Tô Lam sẽ quên hết những chuyện trước kia, đương nhiên, cô cũng hy vọng như vậy.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tiểu Ninh và lễ tân đều đã đi ra ngoài, Tô Lam mặt mày ủ rũ ngồi trong phòng trà uống cà phê.
Kiều Tâm đi vào thấy vẻ mặt của Tô Lam không bình thường, lập tức hỏi nói: "Cậu còn đang buồn phiền chuyện bà mẹ chồng khắc nghiệt của cậu đến Giang Châu sao? Bình thường cậu không sợ trời không sợ đất, sao lần này lại sợ bà mẹ chồng gian ác đó đến đây vậy?"
Tô Lam cười khổ nói: "Không phải tớ sợ bà ấy, cùng lắm thì tớ cho tới chết già cũng không qua lại với bà ấy, nhưng tớ sợ Quan Triều Viễn sẽ khó xử."
Nghe cô nói như vậy, Kiều Tâm thở dài một hơi: "Ầy, đúng vậy. Mặc dù không sợ bà mẹ chồng khắc nghiệt, nhưng sợ chồng mình sẽ tức giận với mình. Nhưng mà ba mẹ chồng cậu sẽ không ở lại luôn chỗ cậu đúng chứ? Cậu nhẫn nại một chút, nói không chừng sau khi hai người kết hôn, bọn họ sẽ trở về thành phố, không nên trong thời gian ngắn như vậy mà lại giận dỗi bà ấy. Tốt nhất là hai người cứ sống với nhau bình yên, sau này hai người một năm gặp mặt vài lần thì cứ khách sáo thôi."
"Tớ cũng nghĩ như vậy." Tô Lam cười nói.
Nói xong, Tô Lam bưng tách cà phê lên uống, sau đó cùng Kiều Tâm một trước một sau ra khỏi phòng trà.
Trong lúc vô tình Tô Lam nhìn thấy tủ quần Kiều Tâm đang mở rộng, thấy trong tủ cô ấy vẫn còn cái túi xách đựng chiếc quần, không khỏi quay đầu hỏi: "Cậu vẫn chưa tặng chiếc quần kia sao?"
Đã mấy ngày rồi, Tô Lam cho rằng có lẽ Kiều Tâm đã tìm cơ hội đưa chiếc quần cho Lâm Minh rồi.
Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày nói: "Tớ thấy một đứa con gái như tới mà tặng quần cho đàn ông nhà người ta sẽ làm cho người ta suy nghĩ nhiều, cho nên tớ... không muốn tặng nữa."
Nghe cô nói như vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Không tặng thì không tặng, cô biết Kiều Tâm rất có thiện cảm với Lâm Minh, nhưng tiếc rằng người hữu ý, kẻ vô tình. Nếu thật sự muốn tặng mà Lâm Minh không nhận, thì chắc chắn Kiều Tâm sẽ mất mặt.
Cho nên, Tô Lam lập tức cười nói: "Nếu không tặng, vậy sao cậu không trả lại quần vậy?"
"Tớ... tớ thấy chiếc quần đó trông rất đẹp, tớ không muốn trả lại nên là giữ lại." Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam còn tính nói thêm gì nữa, nhưng Kiều Tâm lại mượn cớ đi sang một bên, rõ ràng cô ấy không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Tô Lam cũng thức điều, vốn dĩ bây giờ tâm trạng của cô cũng khá sa sút, cho nên cô đi vào phòng làm việc của mình...
Thứ bảy hôm nay, Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn ra trạm xe lửa đón hai người họ, còn Tô Lam ở nhà chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay không hiểu sao Xuân Xuân lại rất ồn ào, chị Hồng vẫn luôn chăm sóc cô bé, cho nên chỉ có mẹ Trần giúp cô.
Mười hai giờ, nhờ vào sự giúp đỡ của mẹ Trần mà cuối cùng Tô Lam cũng làm ra một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị.
Vừa bưng thức ăn lên bàn, đã nghe thấy ở lối vào có tiếng động.
"Ông chủ với bà chủ tới rồi!" Mẹ Trần mừng rỡ nói.
Nghe nói như vậy, trong lòng Tô Lam có chút lo lắng. Cô vội vàng sửa sang lại đầu tóc rồi đi với mẹ Trần ra cửa chào đón.
"Chào ông chủ, chào bà chủ!" Mẹ Trần chào hỏi Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài, sau đó nhận hành lý trong tay Quan Triều Viễn và Lâm Minh mang đi cất.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, giản dị mà chững chạc. Mà Lục Trang Đài vẫn ăn mặc đẹp đẽ như trước, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mấy năm không gặp, dù vẻ ngoài có già đi đôi chút, nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, mặt mày sắc sảo giống y như trước kia.
"Ba, mẹ, hai người đi đường vất vả rồi!" Tô Lam dịu dàng cười nói với Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài.
"Không vất vả, không vất vả." Vẻ mặt Quan Danh Sơn hòa nhã
Còn Lục Trang Đài không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Lam một cái. Ánh mắt bà ấy nhìn Tô Lam làm cho cô rất không thoải mái, nhưng cũng không thể không nhịn.
Tô Lam nghĩ thầm: Xem ra bà ấy vẫn không hài lòng về cô, bằng không gặp lại cũng sẽ không lãnh nhạt như vậy.
Lúc này Quan Triều Viễn vội vàng hòa giải nói: "Đồ ăn xong cả rồi chứ? Cả ba mẹ đều đói rồi."
"Em đã dọn xong rồi." Tô Lam vội vàng trả lời.
Vào phòng khách, Quan Dannh Sơn vào nhà vệ sinh, còn Lục Trang Đài thì nhìn xung quanh, dùng giọng điệu soi mói nói: "Mặc dù nói hai đứa có hai đứa con, nhưng cũng không thể để trong nhà không ra gì như vậy. Cô nhìn xem khắp nơi đều là đồ của trẻ con, khách đến thì bất lịch sự quá rồi!"
Mặc dù trong lòng Tô Lam không phục, nhưng lúc này vẫn phải cúi đầu làm cô vợ nhỏ, vội vàng gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ chú ý."
"Mẹ, đồ ăn đã nguội rồi, mau ra ăn cơm thôi." Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn nhau, anh vội vàng nói.
Sau đó, Lục Trang Đài và Quan Danh Sơn ngồi vào vị trí mà Tô Lam và Quan Triều Viễn thường hay ngồi, cho nên Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi ở thứ vị.
"Cháu trai tôi đâu?" Lục Trang Đài hỏi trước khi động đũa.
"Minh An tới rồi!" Lúc này mẹ Trần mang Minh An tới.
"Minh An, mau chào ông nội, bà nội nào." Tô Lam kéo Minh An lại nói.
Minh An thấy Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài thì có chút sợ, bởi vì vẻ mặt Lục Trang Đài rất nghiêm túc, nhưng mà Minh An vẫn lễ phép chào một tiếng: "Ông nội, bà nội." Nhưng cũng không nhiệt tình lắm.
"Cháu trai ngoan, giỏi, giỏi." Quan Danh Sơn cười liên tục gật đầu.
Lục Trang Đài chỉ bĩu môi, nếu như vậy cũng gọi là cười.1
Sau đó, Lục Trang Đài lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì lớn, đưa đến tay Minh An: "Cháu ngoan, đây là quà gặp mặt của bà nội cho cháu, cháu cất đi nhé!"
"Cám ơn bà nội." Minh An đưa cho Tô Lam.
Lúc này, Quan Triều Viễn vội vàng nói: "Chị Hồng, mau bế Xuân Xuân lại đây cho bà chủ nhìn."
Chị Hồng vừa đáp một tiếng, Lục Trang Đài lại châm biếm nói: "Một đứa nhớ ngẩn, có gì đáng nhìn?"
Nghe nói như vậy, Tô Lam nhíu mày, Quan Triều Viễn cũng có chút xấu hổ.
Quan Danh Sơn vội vàng giảng hòa nói: "Cô bé thân thiện, ngoan ngoãn, cũng giỏi mà!"
"Nhưng mà tôi không có chuẩn bị bao lì xì cho nó." Lục Trang Đài nhíu mày nói.
"Bà không chuẩn bị, nhưng tôi chuẩn bị rồi." Lúc này Quan Danh Sơn đã mất hứng.
Giờ phút này, Tô Lam thật sự rất tức giận. Thật ra bà ấy có khắc nghiệt với cô thế nào cũng được, nhưng không thể khắc nghiệt với Xuân Xuân như vậy. Bây giờ đã là xã hội gì rồi mà lại còn trọng nam khinh nữ.
Tô Lam vừa giương mắt đã nhìn thấy ánh mắt Quan Triều Viễn đang nhìn cô, đương nhiên anh đang dùng ánh mắt an ủi cô. Tô Lam biết giờ phút này bản thân không thể nổi giận, hơn nữa Quan Sanh Sơn cũng là một người rất tốt, người lớn vừa đến nhà mà bây giờ lại xảy ra mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Một lát sau, chị Hồng bế Xuân Xuân tới, quả nhiên Lục Trang Đài không hề ngẩng đầu lên, nhưng Quan Danh Sơn lại đứng dậy ôm cô bé, lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì nhét vào tay Xuân Xuân, chứng tỏ vô cùng coi trọng cô cháu gái này.
Sau khi Quan Danh Sơn đặt Xuân Xuân xuống, Tô Lam lập tức bảo chị Hồng bế Xuân Xuân đi, nếu người ta không muốn nhìn con gái của cô thì cô cũng không cần phải giữ Xuân Xuân ở lại đây để bị lạnh nhạt.
Sau đó, Quan Triều Viễn lập tức cười nói: "Ba, mẹ, đây là thức ăn Tô Lam tự mình xuống bếp nấu cho hai người, hai người nếm thử xem!"
"Được, được, nhìn màu sắc đã thấy ngon." Quan Danh Sơn cười nói.
"Tại vì tới không ưa cái dáng vẻ cợt nhả này của bọn họ. Hơn nữa, kẻ thù của cậu không phải là kẻ thù của tớ sao? Ân nhân của cậu cũng là ân nhân của tớ, của cậu chính là của tới, mà của tới cũng là của cậu, đúng không hả?" Kiều Tâm cười nói.
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: "Ngoại trừ chồng và quần lót ra, thì cái gì tớ cũng có thể chia sẻ với cậu."
Kiều Tâm biết mình nói sai, lập tức lườm cô một cái: "Tớ không có hứng với chồng và quần lót của cậu đâu."
Nói xong, Kiều Tâm lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tô Lam lắc đầu cười.
Lúc gần buổi trưa, Tô Lam bất ngờ nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là anh, Tô Lam lập tức cười nghe điện thoại: "Tổng giám đốc Quan, không biết anh ở nhà hàng có cho ghi nợ nào vậy? Anh không cần tới đón em, em tự đi được rồi."
Không biết thế nào, mà bây giờ mới nửa ngày không gặp anh, cô lại có cảm giác như cách ba thu. Tô Lam cảm thấy trong chuyện tình cảm, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, mỗi ngày đều muốn ở cạnh anh. Có điều anh cần phải làm việc, mà cô cũng phải dốc sức cho sự nghiệp của mình, bằng không thì cô thật sự rất muốn ở cạnh anh mỗi ngày hai bốn tiếng đồng hồ.
Lần này, đầu dây bên kia lại dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tô Lam, xin lỗi em. Tạm thời anh có việc, cho nên trưa nay không thể ăn cơm với em."
Nghe anh nói như vậy, mặc dù Tô Lam rất thất vọng, nhưng cô cũng biết rất nhiều lúc anh cũng không thể làm khác được.
Ngay lập tức, cô sắm vai một người vợ thấu tình đạt lý: "Công việc quan trọng nhất, anh có xã giao, nên em vô cùng thông cảm cho anh."
Đầu kia trầm mặc một hồi, sau đó ấm lòng nói: "Em quan trọng hơn công việc, chuyện hôm nay không liên quan đến công việc."
"Vậy buổi trưa anh bận làm cái gì?" Lúc này, Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức trả lời: "Diệp Vĩnh Thành nhận xác cho Diệp Thế Vĩ với lo tang sự. Dù sao Diệp Thế Vĩ cũng được coi là đứng đầu trong giới kinh doanh Giang Châu, hơn nữa nhóm Đàm Chính họ cũng là khách hàng cũ của Thịnh Thế, cho nên mấy người bạn trên thương mại muốn đi cúng viếng, mà nhà tang lễ ở ngoại ô, cho nên buổi trưa không về kịp."
Nghe vậy, tay Tô Lam cầm điện thoại di động cứng đờ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
"Diệp Vĩnh Thành vẫn là nhận xác ba anh ta."
Nghĩ thử nếu như bỗng nhiên Tô Mạnh Cương chết, mặc dù bản thân rất không bằng lòng, nhưng cô cũng sẽ đi nhận xác ông ta, hơn nữa còn lo liệu tốt hậu sự.
"Quan hệ ba con trước kia của Diệp Vĩnh Thành và Diệp Thế Vĩ cũng rất tốt, nhưng từ sau khi mẹ Diệp Vĩnh Thành qua đời, hai người mới dần trở nên xa cách. Thật ra giữa ba con bọn họ vẫn có tình cảm, cho nên tình huống của bọn họ không giống giữ em và Tô Mạnh Cương." Quan Triều Viễn lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tô Lam.
Cô nhận ra anh quả nhiên là giun sán trong bụng mình, cái gì cũng biết.
"Được rồi, anh cứ đi đi, em ăn cơm trưa với Kiều Tâm là được rồi." Tâm trạng Tô sau đó có chút sa sút, thoáng chốc đã cúp điện thoại.
Buổi trưa, Tô Lam nhìn thời gian cũng sắp đến, cho nên mở cửa ra khỏi phòng làm việc của mình.
Vừa mở cửa ra, cô chợt nhìn thấy Kiều Tâm đang nhìn một cái túi xách đến ngẩn người. Thấy cô đi ra thì lập tức giấu xuống gầm bàn.
Tô Lam không khỏi tò mò, cô và Kiều Tâm cũng gần như mặc chung một cái quần rồi, ngay cả cuộc sống giường chiếu của mình và Quan Triều Viễn mà cô ấy cũng biết không ít, còn chuyện gì cần phải giấu cô như vậy?
Tô Lam lập tức đi tới trước mặt Kiều Tâm, cô nhăn mặt chất vấn: "Cậu mới vừa giấu cái gì đấy, lén la lén lút như thế? "
"Lén... lén la lén lút hồi nào?" Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam cẩn thận quan sát Kiều Tâm, phát hiện sắc mặt cô ấy ửng hồng, giống như bị người ta bắt được điểm yếu, không khỏi càng nghi ngờ hơn.
"Mới nãy cậu giấu gì xuống gầm bàn?" Tô Lam khom lưng định đưa tay xuống dưới gầm bàn lấy cái túi xách kia.
Kiều Tâm ngăn cô lại: "Cậu đừng có làm loạn... Tớ có giấu cái gì đâu?"
"Tớ nhìn thấy cả rồi, cậu còn nói dối nữa." Đây là lần đầu tiên Tô Lam thấy dáng vẻ này của Kiều Tâm, nghĩ thầm chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lúc này, Kiều Tâm thấy Tô Lam thấy rồi cho nên dứt khoát làm liều, cầm túi xách dưới gầm bàn để lên bàn làm việc: "Cậu nhìn đi, nhìn đi, đúng là tính hiếu kỳ nghiêm trọng quá rồi đấy!"
Tô Lam nhìn Kiều Tâm một cái, sau đó cầm lấy cái túi xách nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy là một bộ quần áo màu đen.
Ngay lập tức, Tô Lam tò mò đưa tay lấy ra bộ quần áo kia ra khỏi túi xách. Cô mở ra nhìn, lại thấy là một cái quần nam, hơn nữa còn có mác, cô không khỏi nhíu mày khi thấy giá tiền ghi trên đó.
"Cái này cậu mua à?" Tô Lam cầm cái quần hỏi.
"Ừm." Kiều Tâm gật đầu.
Lúc này, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Cậu một là không có chồng, hai là không có bạn trai, vậy cậu mua quần cho ai vậy hả? Người gần với cậu nhất cũng chỉ có anh trai cậu, nhưng mà bây giờ cậu với anh ta đã sớm đâu còn qua lại nữa, với lại cậu cũng không thể chi hơn một ngàn đô để mua cho anh ta một cái quần đâu ha?”
"Tớ mua cho bạn là con trai, được chưa?" Kiều Tâm dứt khoát khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ không hề lo lắng.
"Bạn là con trai? Họ tên? Gia đình ở đâu? Làm việc ở đâu? Tớ có biết không?" Tô Lam hỏi một tràng câu hỏi.
Kiều Tâm thấy không thể qua loa được, cho nên đành phải nói: "Ây da, không phải lần trước không cẩn thận làm đổ cà phê lên quần Lâm Minh sao? Cái quần kia của người ta rất đắt, tớ cứ lo lắng mãi cho nên muốn mua một cái quần khác bồi thường cho người ta mà thôi, nào có phức tạp như cậu nghĩ đâu?"
Nghe vậy, Tô Lam im lặng một hồi, sau đó ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm Kiều Tâm.
"Này, sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ?" Kiều Tâm bị cô nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên.
Sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm trêu chọc nói: "Tớ thấy không đúng lắm, như này không hề giống tác phong bình thường của cậu chút nào. Cậu nói đi, có phải cậu có ý với Lâm Minh không?"
Lúc này, mặt Kiều Tâm bắt đầu ửng đỏ!
"Cậu đỏ mặt kìa, tớ đoán đúng rồi!" Tô Lam chỉ vào Kiều Tâm nói.
"Tại cậu nói bậy nên tớ mới tức giận đấy. Được rồi, được rồi, cũng hơn mười hai giờ rồi, tớ đói chết mất, chúng ta mau đi ăn cơm thôi." Cuối cùng, Kiều Tâm nói khéo kéo Tô Lam rời đi.
Tô Lam hiểu quá rõ Kiều Tâm, có lẽ cô thật sự đã đoán trúng nỗi lòng của cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không đỏ mặt, cũng sẽ không chuyển đề tài nhanh như vậy. Hơn nữa hôm nay cô ấy còn vô cùng hào phóng mời cô ăn một bữa thịnh soạn, điều này khiến Tô Lam càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Tô Lam có chút lo lắng cho Kiều Tâm, quả thật lần trước cô đã từng tác hợp cho Lâm Minh và Kiều Tâm. Mặc dù Kiều Tâm không hề biết, nhưng Lâm Minh đã nói thẳng rằng không có cảm giác với Kiều Tâm, cho nên mới không nhắc lại chuyện này.
Bây giờ Kiều Tâm thật sự thích Lâm Minh, nhưng Lâm Minh lại không có ý với cô ấy, chắc chắn Kiều Tâm sẽ đau lòng. Cho nên Tô Lam có chút lo lắng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp cho Kiều Tâm không bị tổn thương.
Sau khi lên xe, Tô Lam thấy hình như Quan Triều Viễn có chút mệt mỏi, thế nên hỏi: "Hôm nay mệt lắm không?"
"Am mới từ nhà tang lễ quay về." Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhướng mày: "Anh vẫn ở nhà tang lễ suốt sao?"
"Mấy người bạn làm ăn cũng ở đó, cho nên anh cũng ở lại một lúc. Hơn nữa, có chút việc xảy ra ở nhà tang lễ, Khởi Kỳ cũng ở đó, là cậu ta giải quyết giúp." Quan Triều Viễn trả lời.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có liên quan đến mẹ con Hồ Tinh không?" Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn mím môi cười, nắm lấy tay cô nói: "Em đúng là không cần đoán cũng biết."
Tô Lam cười khẩy nói: "Diệp Thế Vỹ đã chết, chắc chắn mẹ con Hồ Tinh muốn thừa kế một ít của cải tài sản. Năm đó trước khi ông nội qua đời, bọn họ với Tô Mạnh Cương cũng đã từng đi làm loạn, nhưng mà ông nội đã dự đoán trước, sau khi qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên tặng cho đất nước, bởi vì ông nội biết dù có để lại tài sản cho ai, thì nhóm người Tô Mạnh Cương cũng sẽ không để cho người này bình yên."
"Chẳng qua lần này bọn họ có chút thê thảm, chẳng những không lấy được chút tài sản nào, mà còn phải gánh thêm khoản nợ khổng lồ." Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam nhíu mày hỏi: "Nhưng bọn họ đâu có khả năng trả nợ, có phải những khoản nợ này đều sẽ tiêu hao khi phá sản không?"
Quan Triều Viễn gật đầu nói: "Bây giờ công ty đã tiến hành thủ tục phá sản, sau khi phá sản, tài sản của Diệp Thế Vĩ là số âm, mà mẹ con Hồ Tinh nợ nần do kinh doanh cũng sẽ rơi vào phá sản, như vậy cho dù có thể xóa được khoản nợ khổng lồ bọn họ phải gánh, nhưng thẻ tín dụng của bọn họ cũng đã phá sản, sau này không thể ở nhà cao cửa rộng, không thể tiêu phí sa hoa, cho dù vào một nhà hàng cao cấp cũng không được."
"Không phải như vậy là muốn mạng của bọn họ sao?" Tô Lam biết mẹ con Hồ Tinh thích khoe khoang nhất, lần này thì hay rồi, sau này chỉ có thể sống một cuộc sống bình dân.
Quan Triều Viễn lại nói: "Việc đầu tiên mà ngân hàng và công ty đầu tư nhận được tin Diệp Thế Vĩ mất là đóng băng toàn bộ tài sản của ông ta, bao gồm cả đồ dùng xa xỉ khi còn sống của ông ta. Mẹ con Hồ Tinh trở về chậm một bước, quần áo cao cấp, hành động và rất nhiều đồ xa xỉ của mẹ con họ cũng bị đóng băng, bao gồm cả thẻ ngân hàng và tài khoản của bọn họ, thế nên bây giờ mẹ con họ không có nhà để về, nên mới đến nhà tang lễ gây sự."
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam không khỏi cười khẩy nói: "Mẹ con bọn họ chia rẽ gia đình người ta, làm cho ba con nhà người trở mặt, bây giờ lại còn hại chết một mạng của Diệp Thế Vĩ, đây cũng là báo ứng của mẹ con bọn họ!"
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn chưa thể buông bỏ của Tô Lam, Quan Triều Viễn ôm bả vai cô cười nói: "Bây giờ bọn họ đều sa cơ thất thế, thật sự là không đáng để nhắc tới. À phải nói, để anh nói cho em biết một chuyện vui."
"Chuyện vui gì vậy?" Tô Lam thành công buông bỏ chuyện mẹ con Hồ Tinh, không muốn bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
"Hai ngày nữa ba mẹ anh sẽ đến Giang Châu!" Trên mặt Quan Triều Viễn khó nén được niềm vui sướng.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Lam bắt đầu lo lắng.
Nói thật, ba của Quan Mạc Thâm, Quan Danh Sơn là một người rất nhã nhặn, hơn nữa còn rất gần gũi giản dị, nhưng mẹ của anh, Lục Trang Đài lại ở chung quá khó. Hơn nữa trong lòng cô vẫn có khúc mắc với bà ấy, cho nên thế nào cô cũng không vui nổi.
"Không phải đám cưới của chúng ta vẫn còn một tháng nữa sao? Sao hai người lại đến sớm như vậy?" Tô Lam hỏi khéo.
Quan Triều Viễn trả lời: "Hai người họ nói là đến thăm cháu trai và cháu gái, sẵn tiện giúp chúng ta chuẩn bị đám cưới.”
"À." Tô Lam gật đầu, biết mình không ngăn được bọn họ đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn lại nói: "Từ sau khi ba anh rời khỏi vị trí lãnh đạo, ông ấy rất vui vẻ tự đắc, nhưng mẹ anh lại không chấp nhận nỗi, cho nên cứ cãi nhau với ba anh suốt. Lần này mẹ anh mới vừa giải sầu ở nước ngoài về, hai người bọn họ ở nhà cứ giẫn dỗi mãi, nên anh mời họ tới đây vì muốn hai người xoa dịu mối quan hệ một chút."
"Không phải ba lui xuống đã là kết quả tốt nhất sao? Mẹ... sao mẹ vẫn không hài lòng?" Tô Lam biết Quan Danh Sơn có thể hoàn toàn thoát khỏi lần này đã là may mắn, nếu không nửa đời sau rất có thể sẽ trải qua trong lao ngục.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn thở dài một hơi: "Mẹ anh lúc còn trẻ rất xinh đẹp, khôn khéo, lại có năng lực, nhưng có điều bà ấy mạnh mẽ quá, có chút coi trọng danh lợi. Trước kia bà ấy là vợ của quan lớn, được người ta tâng bốc đã thành thói quen, cho nên bây giờ ba anh lui xuống thì bà ấy có chút không chấp nhận được."
"Điều này cũng hợp tình hợp lý, ở chỗ cao quen rồi, quay về chỗ thấp chắc chắn phải thích ứng một thời gian." Tô Lam gật đầu nói.
Lúc này, Quan Triều Viễn bỗng nhiên cười nói: "Cho nên bây giờ tâm trạng của mẹ anh không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Lần này bà ấy tới, em cũng nhường nhịn chút nhé!"
Nghe nói như vậy, Tô Lam thầm căng thẳng.
Hèn gì anh lại nói khuyết điểm của mẹ anh cho mình nghe, thì ra ở đây chờ mình là vì bảo mình ngường nhịn Lục Trang Đài hơn.
Thật ra, Lục Trang Đài là mẹ của Quan Triều Viễn, mà Quan Triều Viễn lại người mình yêu sâu đậm, lại còn là ba của các con cô. Đối với mẹ chồng cô, cho dù bà ấy có khắc nghiệt một chút thì cô cũng sẽ nhường nhịn và hiếu thuận.
Nhưng việc Lục Trang Đài làm năm đó với cô rất quá đáng, chẳng những bà ấy cấu kết với Phương Ngọc Hoan mưu hại cô, còn hại cháu trai của bà ấy sinh non, như thế sao cô có thể buông bỏ nỗi khúc mắc này đây?
Thấy Tô Lam hồi lâu vẫn không nói lời nào, Quan Triều Viễn nắm tay cô, cười nói: "Em đừng lo lắng quá, bây giờ em là vợ anh, là mẹ của hai đứa con, mẹ anh cũng sẽ không quá đáng đâu, bà ấy chỉ nói chuyện hơi khó nghe mà thôi."
Tô Lam biết bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, bằng không nếu lỡ như cô với Lục Trang Đài có xảy ra xích mích gì, thì Quan Triều Viễn sẽ cho rằng cô không hiểu chuyện, không hiếu thuận, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho bản thân.
Cho nên cô vội vàng cười nói: "Anh yên tâm đi, bây giờ tâm trạng của mẹ không tốt, em chắc chắn sẽ nhường nhịn. Hơn nữa bà ấy là mẹ của anh, là bà nội của bọn nhỏ, em phải nên hiếu thuận với bà ấy."
Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn cười khẽ, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô nói: "Anh biết em không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người mẹ tốt, và còn là một người con dâu tốt!"
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ và đau khổ.
Cho cho rằng giữa cô và Quan Triều Viễn đã không còn lời nào cần nói, nhưng hôm nay cô lại muốn giả vờ mặt mặt anh rằng cô không hề bằng lòng, nhưng cũng đành bất lực.
Nếu như cô nói cho Quan Triều Viễn nghe chuyện nằm đó mà không có bằng chứng, chỉ dựa vào việc nghe lén được một câu của mẹ Trần, thì chắc chắn anh sẽ không tin, hơn nữa còn cho rằng cô hẹp hòi, cứ nhớ mãi mối thù Lục Trang Đài không đồng ý cho hai bọn họ ở cạnh nhau năm đó.
Nghĩ một hồi cô cũng đành tạm cứ chôn giấu chuyện năm đó ở đáy lòng, chờ Lục Trang Đài, ngoài mặt ít nhất cứ duy trì hòa bình trước đã.
Cô không phải là người sẽ ghi thù, dù sao Lục Trang Đài cũng là mẹ của Quan Triều Viễn. Nếu sau này bà ấy đối xử thật lòng với cô, Tô Lam sẽ quên hết những chuyện trước kia, đương nhiên, cô cũng hy vọng như vậy.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tiểu Ninh và lễ tân đều đã đi ra ngoài, Tô Lam mặt mày ủ rũ ngồi trong phòng trà uống cà phê.
Kiều Tâm đi vào thấy vẻ mặt của Tô Lam không bình thường, lập tức hỏi nói: "Cậu còn đang buồn phiền chuyện bà mẹ chồng khắc nghiệt của cậu đến Giang Châu sao? Bình thường cậu không sợ trời không sợ đất, sao lần này lại sợ bà mẹ chồng gian ác đó đến đây vậy?"
Tô Lam cười khổ nói: "Không phải tớ sợ bà ấy, cùng lắm thì tớ cho tới chết già cũng không qua lại với bà ấy, nhưng tớ sợ Quan Triều Viễn sẽ khó xử."
Nghe cô nói như vậy, Kiều Tâm thở dài một hơi: "Ầy, đúng vậy. Mặc dù không sợ bà mẹ chồng khắc nghiệt, nhưng sợ chồng mình sẽ tức giận với mình. Nhưng mà ba mẹ chồng cậu sẽ không ở lại luôn chỗ cậu đúng chứ? Cậu nhẫn nại một chút, nói không chừng sau khi hai người kết hôn, bọn họ sẽ trở về thành phố, không nên trong thời gian ngắn như vậy mà lại giận dỗi bà ấy. Tốt nhất là hai người cứ sống với nhau bình yên, sau này hai người một năm gặp mặt vài lần thì cứ khách sáo thôi."
"Tớ cũng nghĩ như vậy." Tô Lam cười nói.
Nói xong, Tô Lam bưng tách cà phê lên uống, sau đó cùng Kiều Tâm một trước một sau ra khỏi phòng trà.
Trong lúc vô tình Tô Lam nhìn thấy tủ quần Kiều Tâm đang mở rộng, thấy trong tủ cô ấy vẫn còn cái túi xách đựng chiếc quần, không khỏi quay đầu hỏi: "Cậu vẫn chưa tặng chiếc quần kia sao?"
Đã mấy ngày rồi, Tô Lam cho rằng có lẽ Kiều Tâm đã tìm cơ hội đưa chiếc quần cho Lâm Minh rồi.
Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày nói: "Tớ thấy một đứa con gái như tới mà tặng quần cho đàn ông nhà người ta sẽ làm cho người ta suy nghĩ nhiều, cho nên tớ... không muốn tặng nữa."
Nghe cô nói như vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Không tặng thì không tặng, cô biết Kiều Tâm rất có thiện cảm với Lâm Minh, nhưng tiếc rằng người hữu ý, kẻ vô tình. Nếu thật sự muốn tặng mà Lâm Minh không nhận, thì chắc chắn Kiều Tâm sẽ mất mặt.
Cho nên, Tô Lam lập tức cười nói: "Nếu không tặng, vậy sao cậu không trả lại quần vậy?"
"Tớ... tớ thấy chiếc quần đó trông rất đẹp, tớ không muốn trả lại nên là giữ lại." Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam còn tính nói thêm gì nữa, nhưng Kiều Tâm lại mượn cớ đi sang một bên, rõ ràng cô ấy không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Tô Lam cũng thức điều, vốn dĩ bây giờ tâm trạng của cô cũng khá sa sút, cho nên cô đi vào phòng làm việc của mình...
Thứ bảy hôm nay, Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn ra trạm xe lửa đón hai người họ, còn Tô Lam ở nhà chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay không hiểu sao Xuân Xuân lại rất ồn ào, chị Hồng vẫn luôn chăm sóc cô bé, cho nên chỉ có mẹ Trần giúp cô.
Mười hai giờ, nhờ vào sự giúp đỡ của mẹ Trần mà cuối cùng Tô Lam cũng làm ra một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị.
Vừa bưng thức ăn lên bàn, đã nghe thấy ở lối vào có tiếng động.
"Ông chủ với bà chủ tới rồi!" Mẹ Trần mừng rỡ nói.
Nghe nói như vậy, trong lòng Tô Lam có chút lo lắng. Cô vội vàng sửa sang lại đầu tóc rồi đi với mẹ Trần ra cửa chào đón.
"Chào ông chủ, chào bà chủ!" Mẹ Trần chào hỏi Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài, sau đó nhận hành lý trong tay Quan Triều Viễn và Lâm Minh mang đi cất.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, giản dị mà chững chạc. Mà Lục Trang Đài vẫn ăn mặc đẹp đẽ như trước, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mấy năm không gặp, dù vẻ ngoài có già đi đôi chút, nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, mặt mày sắc sảo giống y như trước kia.
"Ba, mẹ, hai người đi đường vất vả rồi!" Tô Lam dịu dàng cười nói với Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài.
"Không vất vả, không vất vả." Vẻ mặt Quan Danh Sơn hòa nhã
Còn Lục Trang Đài không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Lam một cái. Ánh mắt bà ấy nhìn Tô Lam làm cho cô rất không thoải mái, nhưng cũng không thể không nhịn.
Tô Lam nghĩ thầm: Xem ra bà ấy vẫn không hài lòng về cô, bằng không gặp lại cũng sẽ không lãnh nhạt như vậy.
Lúc này Quan Triều Viễn vội vàng hòa giải nói: "Đồ ăn xong cả rồi chứ? Cả ba mẹ đều đói rồi."
"Em đã dọn xong rồi." Tô Lam vội vàng trả lời.
Vào phòng khách, Quan Dannh Sơn vào nhà vệ sinh, còn Lục Trang Đài thì nhìn xung quanh, dùng giọng điệu soi mói nói: "Mặc dù nói hai đứa có hai đứa con, nhưng cũng không thể để trong nhà không ra gì như vậy. Cô nhìn xem khắp nơi đều là đồ của trẻ con, khách đến thì bất lịch sự quá rồi!"
Mặc dù trong lòng Tô Lam không phục, nhưng lúc này vẫn phải cúi đầu làm cô vợ nhỏ, vội vàng gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ chú ý."
"Mẹ, đồ ăn đã nguội rồi, mau ra ăn cơm thôi." Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn nhau, anh vội vàng nói.
Sau đó, Lục Trang Đài và Quan Danh Sơn ngồi vào vị trí mà Tô Lam và Quan Triều Viễn thường hay ngồi, cho nên Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi ở thứ vị.
"Cháu trai tôi đâu?" Lục Trang Đài hỏi trước khi động đũa.
"Minh An tới rồi!" Lúc này mẹ Trần mang Minh An tới.
"Minh An, mau chào ông nội, bà nội nào." Tô Lam kéo Minh An lại nói.
Minh An thấy Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài thì có chút sợ, bởi vì vẻ mặt Lục Trang Đài rất nghiêm túc, nhưng mà Minh An vẫn lễ phép chào một tiếng: "Ông nội, bà nội." Nhưng cũng không nhiệt tình lắm.
"Cháu trai ngoan, giỏi, giỏi." Quan Danh Sơn cười liên tục gật đầu.
Lục Trang Đài chỉ bĩu môi, nếu như vậy cũng gọi là cười.1
Sau đó, Lục Trang Đài lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì lớn, đưa đến tay Minh An: "Cháu ngoan, đây là quà gặp mặt của bà nội cho cháu, cháu cất đi nhé!"
"Cám ơn bà nội." Minh An đưa cho Tô Lam.
Lúc này, Quan Triều Viễn vội vàng nói: "Chị Hồng, mau bế Xuân Xuân lại đây cho bà chủ nhìn."
Chị Hồng vừa đáp một tiếng, Lục Trang Đài lại châm biếm nói: "Một đứa nhớ ngẩn, có gì đáng nhìn?"
Nghe nói như vậy, Tô Lam nhíu mày, Quan Triều Viễn cũng có chút xấu hổ.
Quan Danh Sơn vội vàng giảng hòa nói: "Cô bé thân thiện, ngoan ngoãn, cũng giỏi mà!"
"Nhưng mà tôi không có chuẩn bị bao lì xì cho nó." Lục Trang Đài nhíu mày nói.
"Bà không chuẩn bị, nhưng tôi chuẩn bị rồi." Lúc này Quan Danh Sơn đã mất hứng.
Giờ phút này, Tô Lam thật sự rất tức giận. Thật ra bà ấy có khắc nghiệt với cô thế nào cũng được, nhưng không thể khắc nghiệt với Xuân Xuân như vậy. Bây giờ đã là xã hội gì rồi mà lại còn trọng nam khinh nữ.
Tô Lam vừa giương mắt đã nhìn thấy ánh mắt Quan Triều Viễn đang nhìn cô, đương nhiên anh đang dùng ánh mắt an ủi cô. Tô Lam biết giờ phút này bản thân không thể nổi giận, hơn nữa Quan Sanh Sơn cũng là một người rất tốt, người lớn vừa đến nhà mà bây giờ lại xảy ra mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Một lát sau, chị Hồng bế Xuân Xuân tới, quả nhiên Lục Trang Đài không hề ngẩng đầu lên, nhưng Quan Danh Sơn lại đứng dậy ôm cô bé, lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì nhét vào tay Xuân Xuân, chứng tỏ vô cùng coi trọng cô cháu gái này.
Sau khi Quan Danh Sơn đặt Xuân Xuân xuống, Tô Lam lập tức bảo chị Hồng bế Xuân Xuân đi, nếu người ta không muốn nhìn con gái của cô thì cô cũng không cần phải giữ Xuân Xuân ở lại đây để bị lạnh nhạt.
Sau đó, Quan Triều Viễn lập tức cười nói: "Ba, mẹ, đây là thức ăn Tô Lam tự mình xuống bếp nấu cho hai người, hai người nếm thử xem!"
"Được, được, nhìn màu sắc đã thấy ngon." Quan Danh Sơn cười nói.
Bình luận facebook