-
Chương 1681-1685
Chương 1681
“Đã thông tri cho Đảo chủ, Đảo chủ nói chúng ta hãy cố gắng kiên trì cho đến khi Cơ các chủ tới.” Một đệ tử khác nói.
“Cơ tiền bối?” Đám người kinh ngạc.
Hoàng phu nhân khẽ than: “Có bao nhiêu người kịp rút lui?”
“Hồi phu nhân, Bồng Lai Môn có hơn 3.500 đệ tử, 1.500 người đã kịp thời rời đi, còn lại khoảng 2.000 người.”
Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Truyền lệnh xuống, hiện tại đệ tử không thể rời đi, dồn toàn lực chống cự hải thú.”
“Vâng.”
Soạt ——
Một con hải thú dài đến trăm trượng bay vọt lên không trung, mang theo sóng nước cao ngập trời đánh tới.
Đám tu hành giả lập tức lùi về sau, hải thú chìm vào trong mặt biển.
“Là Hổ Giao, cẩn thận!”
“Hổ Giao là thú vương, chỉ có cường giả năm Mệnh Cách trở lên mới đánh thắng được nó. Làm sao đây?!”
Đám người sợ hãi than.
“Đừng hoảng hốt, quân chi viện đang đến!” Có người cao giọng nói.
Ầm ầm!
Đám hải thú dưới biển bắt đầu tấn công trận pháp Bồng Lai đảo. Đám người lại co cụm vào một chỗ.
“Hy vọng trận pháp cầm cự được lâu một chút…” Bọn hắn run rẩy cầu nguyện.
Ngay sau đó, mấy con hồng sắc Điệp Ngư vọt ra khỏi mặt nước, bay về phía hòn đảo.
“Điệp Ngư? Tấn công!!”
Đám tu hành giả xông ra ngoài, gọi ra pháp thân đọ sức với Điệp Ngư.
Điệp Ngư là hải thú am hiểu phi hành nhất trong biển, đẳng cấp tuy không cao bằng thú vương nhưng số lượng thì rất nhiều.
Cùng lúc này, Xích Diêu dài mấy chục trượng cùng đám hải thú khác đồng thời phát động tấn công, ào ào vọt ra khỏi mặt biển.
Bồng Lai đảo lập tức loạn thành một nùi.
Hoàng phu nhân hô to: “Kết trận!”
Hai mươi nữ đệ tử xoè vũ khí hình chiếc ô ra, xếp thành phương trận lướt lên không trung, Hoàng phu nhân dẫn đầu, bộc phát cương ấn. Hai mươi nữ đệ tử phối hợp cùng lúc, cương ấn như bông tuyết bắn ra tứ phương.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú cỡ nhỏ bị cương ấn đâm xuyên người, những con lớn hơn thì bị đau rơi xuống.
“Có hiệu quả.”
“Nhìn bên dưới kìa!”
Đám đệ tử Bồng Lai đảo cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi phát hiện trong nước biển xuất hiện một bóng ma khổng lồ bao trùm toàn bộ Bồng Lai đảo, nó lớn hơn Hổ Giao gấp mấy lần.
Hoàng phu nhân nắm chặt nắm đấm, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, chuẩn bị bỏ đảo, cùng lúc xông ra ngoài.”
“Vâng.”
Ùng ục ùng ục…
Bong bóng cực lớn từ đáy biển bốc lên rồi vỡ tung, bóng ma càng lúc càng rõ ràng. Con người trời sinh đã sợ hãi những thứ tối tăm, mà những tu hành giả mắc chứng sợ biển sâu thì lại càng thêm hoá đá.
Hoàng phu nhân có kiến thức rộng rãi, là người đáng tin cậy nhất Bồng Lai Môn lúc này. Nàng cố nhịn xuống cơn sợ hãi trong lòng, cắn răng nói: “Nếu là thú hoàng thì nguy to rồi.”
Sắc mặt đệ tử Bồng Lai Môn càng thêm khó coi. Đừng nói là thú hoàng, đến cả thú vương bọn hắn cũng không đủ sức đối phó.
“Nếu Cơ tiền bối không có ở đây, cũng chỉ có Tần tiền bối là có thể miễn cưỡng chống cự.”
Tu vi Tần Nại Hà so sánh với thú hoàng thì vẫn rất miễn cưỡng, nhưng so với đám người ở đây thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc này, đám hải thú tựa như nhận được chỉ thị, đột nhiên điên cuồng va chạm vào Huyền Không đảo. Bọn nó không sợ đau đớn, dùng toàn bộ nhục thân oanh vào hòn đảo.
Huyền Không đảo rốt cuộc nứt ra một đường!
Một số tu hành giả không chịu nổi sợ hãi, đạp đất lướt lên không trung rời khỏi hòn đảo, vừa bay ra ngoài đã “Rắc” một tiếng, trở thành thức ăn trong miệng đám hải thú đang không ngừng nhảy vọt lên cao.
Đám người ý thức được sự tình đã không thể cứu vãn, có người lên tiếng:
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Hoàng phu nhân, chúng ta nên thừa dịp này lao ra ngoài thì hơn.”
“Ta tán thành!”
“Ta cũng tán thành, còn gì để mất nữa đâu!”
Đám đệ tử lần lượt lên tiếng. Hoàng phu nhân thấy thế, gật đầu nói: “Được, vậy ta mang các ngươi xông ra ngoài! Đi ——”
Hai ngàn người tạo thành phương trận, phóng thích cương khí đồng loạt bay ra xa trăm thước.
Rắc ——
Đúng lúc này, Huyền Không đảo rốt cuộc bị va chạm đến nứt toác ra, một cột nước bắn thẳng lên không trung như một cây trụ đâm vào thương khung.
Đám người nhịn không được quay đầu nhìn lại, hoá ra cột nước được phun ra từ lưng con hải thú khổng lồ kia, ai nấy đều không rét mà run.
“Ngăn trở!”
Toàn bộ đệ tử gọi ra liên toạ chắn ngang trước người, tạo thành bốn bức tường kim liên vuông vức che chắn tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú điên cuồng va chạm vào liên toạ. Đúng lúc này, một tên đệ tử chỉ về phía hải vực hô lên: “Hổ Giao đến rồi!”
Con Hổ Giao uốn lượn bay tới, soạt —— nó phóng lên không trung, há miệng cắn vào bức tường liên toạ.
Oanh!
“A!!!”
Mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay, tiếng kêu thảm vang lên nhiều không kể xiết. Một vài đệ tử rơi xuống biển, lập tức trở thành thức ăn của hải thú. Máu tươi lan tràn trên mặt biển vô cùng yêu diễm.
“Không!!” Ai có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết thảm như thế?
“Ổn định!” Có người quát lên cảnh tỉnh.
“Khép lại, nhanh lên!... Tiểu Trương, ngươi còn đứng ngây ra dó làm gì?!” Một đệ tử lớn tuổi gọi to.
Tiểu Trương đứng sững sờ giữa không trung, bật cười buồn bã, cúi đầu nhìn đám hải thú đang há mồm phóng về phía mình…
“Tiểu Trương!!”
Một con hải thú nhảy lên đớp lấy Tiểu Trương. Người đệ tử lớn tuổi hai mắt đỏ bừng, vội vàng lao tới tấn công con hải thú:
“Ta đấu với ngươi!!!”
Đao cương trên tay hắn hung hăng bổ vào hải thú. Con hải thú bị đau, há mồm phun Tiểu Trương ra, cái đuôi quét tới đánh trúng lồng ngực đệ tử lớn tuổi.
Hoàng phu nhân nhìn thấy cảnh này, cắn răng nói: “Đi!”
Xúc động chỉ sẽ hại chết càng nhiều người hơn, lúc này phải tỉnh táo đưa ra quyết định. Nàng lựa chọn từ bỏ.
Nhìn mặt biển nhuốm một màu đỏ tươi, hơn một ngàn đệ tử còn lại thần sắc chết lặng, không biết nên làm gì.
“Ta muốn cứu người.”
“Ta đi cùng ngươi!”
Đám đệ tử hoá thành lưu tinh vọt xuống.
Hoàng phu nhân thở dài, đành phất tay thi triển các chiêu thức tấn công. Hơn ngàn đệ tử phân tán tứ phía, không ngừng tránh né hải thú.
Cả bầu trời hải vực loạn thành một nùi.
Đúng lúc này, Hổ Giao thần không biết quỷ không hay phóng tới, mục tiêu của nó là Hoàng phu nhân.
Chương 1682
Cái miệng nó há ra to như bồn máu đủ dung nạp cả ngàn người. Trong kẽ răng nó còn có xác thịt của một người nào đó.
“Phu nhân!”
Hoàng phu nhân quay đầu, hoảng hốt nhìn cái miệng khổng lồ đang áp sát mình, và hai mươi nữ đệ tử. Chênh lệch tu vi quá lớn khiến các nàng không còn nhúc nhích nổi thân mình.
Đứng trước hung thú cường đại, nhân loại quá mức nhỏ bé.
Trên mặt của mọi người ngập tràn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một tia tiễn cương lập loè kim quang vạch phá bầu trời bay tới, xuyên thủng đầu Hổ Giao!
Phanh —— ——
Đám người giật mình, ngơ ngác nhìn về phía tiễn cương bắn ra.
Chỉ thấy Lục Châu dẫn đầu đoàn người Ma Thiên Các bay vọt tới, Vị Danh Cung trong tay ông ông rung động.
Lục Châu nói: “Hoàng phu nhân không sao chứ?”
Đối với đám người Bồng Lai Môn, đây có lẽ là câu chào hỏi tuyệt vời nhất thế gian. Bọn hắn kích động đến trào nước mắt, rốt cuộc quân chi viện cũng tới rồi!
Bọn hắn được cứu.
Nhìn thấy Lục Châu, toàn thân Hoàng phu nhân lảo đảo một cái như thể vừa buông lỏng áp lực cực lớn, nàng kích động nói:
“Cơ tiền bối, ngài rốt cuộc đến rồi!”
Lục Châu gật đầu, phất tay nói: “Dọn dẹp đi.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Minh Thế Nhân, Tần Nại Hà đồng loạt gọi ra pháp thân, nhảy xuống chém giết đàn hải thú.
Đám hải thú không chịu nổi một kích, hoàn toàn bị đám người Ma Thiên Các nghiền ép.
Các đệ tử Bồng Lai Môn sững sờ tại chỗ. Đây là… thực lực của Ma Thiên Các?
Lục Châu bay tới trước mặt Hoàng phu nhân, thấy sắc mặt nàng trắng bệch bèn thi triển thần thông trị liệu.
Hoàng phu nhân quỳ bái nói: “Ân tình của Cơ tiền bối, Bồng Lai đảo nhớ kỹ.”
“Việc nhỏ thôi. Tình huống thế nào?”
Một nữ đệ tử cấp tốc kể lại tình hình và số lượng cũng như thực lực đám hải thú.
Lục Châu gật đầu.
Hoàng phu nhân nhắc nhở: “E là có thú hoàng xuất hiện, Cơ tiền bối vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lục Châu quan sát hải vực Bồng Lai đảo, nhìn thấy trong nước có một bóng ma khổng lồ đang chậm rãi di động.
Con thú này không phải “Côn” mà lần trước hắn thấy, nó thuộc loại “Kình”. Lục Châu từng lấy được từ Tần Đế một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Vọng Nguyệt Kình, mà con thú này trông còn lớn hơn Vọng Nguyệt Kình, có lẽ cũng là thú hoàng.
Năng lực của thú hoàng không thể khinh thường, nếu gặp phải nó, đám người Ma Thiên Các sẽ gặp nguy hiểm.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người Ma Thiên Các nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh trở về. Các đệ tử Bồng Lai Môn cũng nghi hoặc, không rõ Lục Châu muốn làm gì.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trước đám người, quan sát mặt nước biển. Hắn đang tính toán phương hướng di chuyển của con kình ngư kia và tìm cách giết chết nó.
“Cơ tiền bối cẩn thận.” Hoàng phu nhân hoảng sợ thốt lên.
Mấy chục con hải thú từ tứ phía đồng thời nhào về phía Lục Châu.
Đám đệ tử Bồng Lai Môn lo lắng không thôi, mà đám người Ma Thiên Các thì bình tĩnh đến cực điểm.
Lục Châu không làm gì, chỉ gọi ra pháp thân rồi lập tức thu hồi. Chỉ một giây lát bành trướng đó đã khiến toàn bộ đám hải thú hoá thành bã vụn, rơi lả tả xuống mặt biển.
“. . .”
Đây còn là lực lượng của người sao?
Lục Châu nhàn nhã đáp xuống mặt biển, từng bước tiến đến gần bóng ma khổng lồ. “Súc sinh, còn không ra đây nhận lấy cái chết?”
Uuuuu —— ——
Âm thanh nghẹn ngào trầm thấp lan tràn trong đáy biển. Đám hải thú từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo tới.
“Cơ tiền bối đang làm gì thế?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Bắt giặc phải bắt vua trước. Cứ xem là được.” Nhan Chân Lạc đáp.
Lục Châu thậm khí không sử dụng cương khí hộ thể, thản nhiên đi tới. Đến vị trí vừa vặn, hắn dừng lại nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn phía xuất hiện bốn con thú vương nhảy chồm tới.
Nước biển đột ngột ngưng kết.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, băng phong cực hạn lan tràn tứ phương, đông cứng toàn bộ nước biển trong phạm vi năm ngàn mét.
Lục Châu đi trên tầng băng, bốn con hải vương sau lưng đã bị đông cứng từ lúc nào, sau đó ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh.
“. . .”
Đệ tử Bồng Lai Môn đều biết Cơ tiền bối rất mạnh, mạnh đến mức bọn hắn chỉ có thể ngưỡng mộ. Nhớ năm đó Cơ tiền bối dùng một tay nâng Huyền Không đảo đã khiến thế nhân kinh sợ không thôi, trở thành một giai thoại.
Nhưng kia là tứ đại hải vương nha! Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã hoá thành bã vụn.
Mệnh Cách Chi Tâm lăn tròn trên tầng băng khiến đám tu hành giả thèm chảy nước miếng, nhưng không một người nào dám bay xuống nhặt. Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lục Châu không quay đầu lại, tiếp tục nhàn nhã hành tẩu trên tầng băng.
Nhưng điều duy nhất không hoàn mỹ là đánh giết thú vương chỉ được ban thưởng 1.000 điểm công đức. Chậc, tấn thăng đại chân nhân, điểm ban thưởng lại ít đi nhiều.
Hoàng phu nhân nhìn về phía Lục Châu, lo lắng hỏi: “Cơ tiền bối… có ổn không?”
Tần Nại Hà đáp: “Nếu Các chủ mà còn không làm được thì không một ai làm được cả.”
Lời này rất có lực lượng, khiến đám người Bồng Lai Môn tự tin hơn rất nhiều. Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Tu vi Cơ tiền bối đã siêu phàm thoát tục đến vậy sao?”
Tần Nại Hà gật đầu: “Chân nhân có năng lực chấn nhiếp tứ phương, cửu liên thần phục. Huống chi ngài ấy còn là đại chân nhân!”
“Đại chân nhân?”
Các đệ tử Bồng Lai Môn giật mình.
Tần Nại Hà lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao các ngươi lại gọi Lục các chủ là Cơ tiền bối?”
Trước đó bận rộn liên tục, hắn không có thời gian hỏi thăm chuyện này.
Vu Chính Hải giải thích: “Kim liên ở vào thế yếu, khi đến hồng liên giới, để tránh cho người khác chú ý nên sư phụ dùng tên giả họ Lục.”
“Thì ra là thế.” Tần Nại Hà gật đầu, thầm nghĩ, hoá ra họ thật của Lục các chủ là Cơ.
Lục Ly thì lắc đầu nhìn đám người. Thân phận thật của lão tổ tông sao có thể để cho các ngươi tuỳ tiện đoán được. Đây gọi là thật thật giả giả, gừng càng già càng cay nha.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu nhìn quanh khắp bốn phía.
Thấy bã vụn thi thể của tứ đại hải vương, hắn tiện tay vung lên. Kiếm cương đầy trời phóng tới chém nát bấy bốn cỗ thi thể, bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm bay lên không trung.
“Cầm lấy.”
“Vâng.”
Chương 1683
Đúng lúc này, bóng ma khổng lồ kia oanh kích vào tầng băng. Ầm ầm ầm ——
Tầng băng rốt cuộc vỡ vụn.
Trong biển có hai con hải thú màu u lam toàn thân hẹp dài bay tới, trông như cá chình chích điện loại biến dị.
“Man Ngư Chi Vương.” Khổng Văn nói.
Loài cá chình này không chỉ biết phóng điện mà còn có răng nanh và móng vuốt sắc bén.
Lục Châu nhíu mày, bàn tay vươn ra, năm ngón tay co lại: “Đại Thành Nhược Khuyết!”
Hai đạo chưởng ấn trong chớp mắt xé rách không gian đánh trúng hai con Man Ngư Chi Vương.
Oanh! Huyết nhục văng tung toé.
[Ting — đánh giết Man Ngư, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 2
Lục Châu phất tay, hai viên Mệnh Cách Chi Tâm lại bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Đám người không khỏi trợn mắt há mồm. Trước mặt đại chân nhân, thú vương chẳng khác gì hung thú bình thường, tựa như giết gà giết vịt.
Phụt ——
Cột nước thao thiên lại bắn lên mây xanh. Lục Châu không lui mà còn tiến tới.
“Súc sinh, lão phu lấy mạng ngươi.”
Lực lượng Thiên tướng bao phủ toàn thân, Lục Châu đánh xuống mặt nước một chưởng. Đường vân trên bộ trường bào bỗng sáng lên lấp lánh.
Uuuuu —— ——
Con cá Kình kia ý thức được nguy hiểm, đuôi cá vẫy một cái.
Oanh!
Nước biển bay đầy trời, lực sát thương tạo ra còn mạnh hơn kiếm cương thuỷ tiễn.
Lục Châu không tránh không né, chưởng ấn lại càng khuếch trương, ngăn trở cột nước kia.
Lục Châu tiếp tục đẩy mạnh chưởng ấn, toàn thân hắn cũng chìm vào trong nước. Chưởng ấn nhấn con hải thú vào trong biển sâu hơn trăm mét.
Dưới đáy biển, với năng lực nhìn ban đêm của U Minh Lang Vương, Lục Châu không chút mảy may sợ hãi, mà thuỷ trụ kia cũng đã bị triệt tiêu.
“Nhận cái chết!”
Một chưởng mang theo lực lượng Thiên Tướng đánh tới.
Uuuuu ——
Thanh âm chấn động đáy biển, thuỷ lãng ầm ầm rung động. Sóng lớn điên cuồng đánh tới nhưng vẫn không thể chạm vào Lục Châu nửa phần.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, đồng thời sử dụng thính lực và thiên nhãn. Hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dáng của con quái vật khổng lồ.
Xung quanh có không ít hải thú cấp thú vương đang bơi tới đánh về phía hắn. Dưới đáy biển, hải thú là vương giả mạnh nhất, trong mắt chúng Lục Châu chính là món ăn ngon miệng nhất, đủ để chúng điên cuồng tranh nhau.
Lục Châu nhìn con kình ngư kia đang lặng lẽ ẩn sâu xuống đáy biển, trầm giọng nói: “Bây giờ muốn đi thì đã muộn.”
Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới.
Kình ngư giận không kềm được, rống lên một tiếng nghẹn ngào. Toàn bộ hải thú trong biển đồng loạt nhào tới tấn công Lục Châu như thuỷ triều.
Lục Châu đánh ra mấy đạo chưởng ấn, gọi ra pháp thân.
Ông ——
Toà pháp thân cao 195 trượng sừng sững xuất hiện, liên toạ xoay tròn bốc lên Nghiệp Hoả.
“Hoả Nộ Kim Liên!”
Hoả liên phong bạo bắn ra tứ phía, mặc kệ là đám hải thú tôm tép hay thú vương đều bị những đoá hoả liên kia đâm xuyên thân thể, hoá thành thi thể cháy đen chìm sâu xuống đáy biển.
Hải dương biến thành biển lửa.
Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện cách đó mấy ngàn mét. “Lão phu đã nói ngươi không chạy được!”
Từng chưởng ấn dồn dập đánh tới, ập vào lưng kình ngư.
Phốc phốc phốc…
Bất kể nó chạy đến đâu, Lục Châu đều có thể đánh trúng. Kình ngư không chịu được nữa, nhảy ra khỏi mặt biển, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy hải thú cấp thú hoàng.
Thân thể nó đủ che khuất bầu trời, nước biển bắn lên đều hoá thành thuỷ tiễn bắn tới.
Lục Châu thu hồi pháp thân, bay lên không trung gọi ra Tinh Bàn, toàn bộ lực lượng Mệnh Cách đồng thời phát sáng bắn về phía kình ngư.
Oanh ——
Trên thân nó xuất hiện một lỗ máu thật lớn khiến đám người kinh hãi không thôi.
Tinh Bàn Lục Châu lại nở rộng che chắn toàn bộ thuỷ tiễn, không để nó bắn về phía đám người Ma Thiên Các. Mà lúc này trên tay hắn đã xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Kiếm, bộc phát ra một tia kiếm cương khổng lồ.
Phốc ——
Đâm xuyên thân thể kình ngư.
“Pháp thân!”
Pháp thân cao 195 trượng lại xuất hiện, làm ra động tác giống hệt Lục Châu, cầm lấy đạo kiếm cương chém xuống.
Xoẹt ——
“. . .”
Thế nào là đại chân nhân? Dùng thiên địa chi lực, dùng đạo pháp tắc, dùng lực lượng vô thượng để đi trên con đường nghịch thiên.
Vị Danh Kiếm cương dài ngàn trượng được pháp thân kim liên điều khiển, chém xuyên qua người quái vật khổng lồ. Một phần ba thân thể nó bị chém đứt lìa.
Hải hoàng gầm thét, sóng âm phong bạo bắn ra âm cương đầy trời.
Lục Châu dùng Tinh Bàn che chắn âm cương, lạnh nhạt nhìn vô số hải thú đang vây lại nhấm nháp phần thân đứt lìa của hải hoàng. Trong hải vực, cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc bất di bất dịch, khi phần nhục thân kia rơi vào trong nước, nó lập tức trở thành thức ăn ngon trong miệng đồng loại.
Kình ngư phẫn nộ gầm thét, thân thể quét ngang, toàn bộ hải thú bị hải hoàng đánh văng ra xa.
Trong tay Lục Châu lại xuất hiện Tử Lưu Ly.
Hắn rót một nửa lực lượng Thiên Tướng vào, Tử Lưu Ly lập tức phát sáng như dạ minh châu, trở thành viên ngọc lộng lẫy chói mắt nhất thế gian.
Hàn băng phong bạo lan tràn ra.
Rắc ——
Cực hạn băng phong cường đại hơn bao giờ hết xuất hiện, toàn bộ sinh vật trong hải vực hoá thành băng điêu trong nháy mắt.
Đám băng điêu trên không trung ầm ầm rơi xuống, nện vào mặt biển lúc này đã đóng băng, lập tức thịt nát xương tan, máu huyết đỏ thẫm cả một vùng trời.
Hàng ngàn hàng vạn hải thú bị một chiêu này của Lục Châu miểu sát.
Lục Châu nâng Tinh Bàn lên giã đáp băng điêu thành vô số mảnh vụn. Phanh phanh phanh…
Thương khung nứt ra, ánh tà dương đỏ quạch như máu. Mặt biển cũng nhuốm một màu đỏ thẫm.
Lục Châu an tĩnh đứng đó, chờ đợi hải hoàng.
Đám đệ tử Bồng Lai Môn và người Ma Thiên Các đứng quan chiến đều đã chết lặng, không một ai lên tiếng.
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Rốt cuộc đám người phía trên đã không chịu nổi. Khổng Văn nghi hoặc hỏi: “Nó chết chưa?”
“Sẽ không chết dễ dàng như vậy… Thú hoàng có ít nhất ba trái tim, nhưng mà xem kiểu này thì nó sống không được lâu nữa. Thân dưới bị cắt đứt, lại bị hàn băng đông cứng, tử vong chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Đám người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua.
Rắc ——
Tầng băng dưới chân nứt ra. Lục Châu khẽ nhíu mày. Con hải hoàng này ương ngạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Chương 1684
Lục Châu chắp tay sau lưng, lăng không đứng trên không trung nhìn xuống hải hoàng.
Nó thò đầu ra khỏi mặt biển, trong mắt chảy ra máu tươi, cặp mắt không ngừng chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé trước mặt.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Vì sao lại tập kích lãnh địa của nhân loại?”
Hải hoàng há miệng muốn nói, nhưng chỉ khục ra được một búng máu, nửa cái miệng của nó vẫn chìm trong biển.
Ùng ục ùng ục…
Toàn thân nó đen nhánh, vây sắc bén như đao. Nhìn nó thoi thóp, Khổng Văn thở dài nói: “Thì ra là Thôn Thiên Kình.”
“Thôn Thiên Kình?”
“Kình là một trong những loại hải thú phức tạp nhất trong biển. Hình thể nó cực lớn, mà Thôn Thiên Kình lại càng khổng lồ, chỉ thua Côn trong truyền thuyết.” Khổng Văn nói.
“Côn?”
“Sách sử ghi chép, phía cực bắc có cá, thân dài mấy ngàn dặm, tên là Côn. Thể trạng của thú hoàng giỏi lắm cũng chỉ dài ngàn trượng, không thể so sánh.”
“Côn lớn như vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Có lời đồn, Côn là cân bằng giả. Nếu Côn thủ hộ hải vực, vậy có phải nó phục tùng chỉ thị của Thái Hư? Thái Hư không thể nào ở trong biển được nha?”
“Vì sao không thể ở dưới biển?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.
“Nhân loại tuy có thể xuống biển, nhưng không cách nào sinh tồn lâu dài dưới đó. Có Thuỷ tộc trí tuệ cao học tập ngôn ngữ nhân loại, lại có hình thể tương tự chúng ta nên được gọi là giao nhân. Nhưng mà… hải thú vĩnh viễn là hải thú, không phải con người.”
“Ta đồng ý với cách nói của Khổng huynh đệ.” Tần Nại Hà hừ lạnh nói, “Thời kỳ thượng cổ, khi Thái Hư còn chưa biến mất, nhân loại trong Thái Hư thường hay đi tìm điểm chung với các dị tộc khác. Đám dị tộc có ngoại hình giống nhân loại nhưng lại mạnh hơn nhân loại kia thường xuyên ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí còn có ý đồ tiêu diệt nhân loại.”
Đám người nghe vậy, lập tức nghĩ tới tộc Quán Hung trong bí ẩn chi địa.
“Nói hơi xa rồi, mọi người tiếp tục quan chiến đi.”
Đám người thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới.
Ùng ục ùng ục…
Thôn Thiên Kình lại hộc ra mấy ngụm máu, sau đó thân thể lộn một vòng, ngửa bụng lên trời.
Thôn Thiên Kình vẫn lạc.
[Ting — đánh giết Thôn Thiên Kình, thu hoạch được 20.000 điểm công đức.]
Khí tức tử vong tràn ngập phạm vi ngàn dặm, đám hải thú xa xa sợ hãi chạy tứ tán, cấp tốc thối lui. Vô Tận Hải lại khôi phục bình tĩnh.
Lục Châu mở miệng nói: “Thu thập đi.”
Các chủ đã biểu diễn xong, các thành viên Ma Thiên Các lại bắt đầu quá trình thu thập.
Quen tay hay việc, bọn hắn phân công rất rõ ràng. Một nhóm thu thập các thi thể trôi nổi trên mặt biển, đào Mệnh Cách Chi Tâm ra. Một nhóm đánh giết đám hải thú còn sót lại, một nhóm lại canh chừng động tĩnh bốn phương.
“Thôn Thiên Kình không dễ xử lý nha.” Khổng Văn cầm đại đao, không biết nên hạ thủ thế nào.
“Ngươi dù gì cũng là sáu Mệnh Cách, đến thi thể cũng không đối phó được à?” Nhan Chân Lạc cười nói.
“Thế thì không đến mức… hắc hắc.” Khổng Văn huơ đao. Việc này chỉ có thể để hắn làm, hắn hiểu rõ về Mệnh Cách Chi Tâm nhiều hơn bất cứ ai trên Ma Thiên Các.
Khổng Văn không ngừng giải phẫu, rốt cuộc cũng mổ xẻ được phần ngực của Thôn Thiên Kình, lôi ra mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Khổng Văn rửa sạch Mệnh Cách Chi Tâm trong nước biển rồi bay tới trước mặt Lục Châu nói:
“Các chủ, có đến bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, thể tích khá lớn.”
Thôn Thiên Kình khổng lồ như vậy, Mệnh Cách Chi Tâm đương nhiên không nhỏ như các hung thú khác. Lục Châu khẽ gật đầu.
Khoảng một canh giờ sau, đám người Ma Thiên Các đã thu thập xong xuôi.
Lục Ly kiểm kê thu hoạch rồi báo cáo:
“Các chủ, lần này có 6 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 4 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng, loại cao đẳng có 10 viên, trung đẳng có 42 viên, sơ đẳng 155 viên. Đám hải thú còn lại không có Mệnh Cách Chi Tâm, chỉ có khoảng 800 viên trái tim sinh mệnh.”
Nghe được mấy con số này, đám người không khỏi đầu váng mắt hoa. Ngay cả Tần Nại Hà cũng chưa từng nhìn thấy số lượng Mệnh Cách Chi Tâm nhiều đến vậy.
Khổng Văn cười ha hả nói: “Phát tài, phát tài rồi!”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Cất kỹ.”
“Vâng.”
Đi theo đại chân nhân, bọn hắn đều ăn no mặc ấm, thật là dễ chịu.
. . .
Thu thập xong chiến lợi phẩm, đám người bay về phía Bồng Lai đảo.
Hoàng phu nhân và các đệ tử Bồng Lai Môn không cách nào vui vẻ nổi. Bọn hắn chết quá nhiều người, cho dù giết sạch đám hải thú cũng không làm các đệ tử đã chết sống lại được.
Khi đám hải thú tán đi, Thôn Thiên Kình tử vong, mực nước biển cũng từ từ hạ xuống, các hòn đảo lại hiện ra.
Hoàng phu nhân và các đệ tử buồn rầu thở dài một tiếng.
Lục Châu nói: “Lưu lại núi xanh, không lo không có củi đốt. Cần gì phải than thở?”
Hoàng phu nhân đáp: “Bồng Lai đảo không thể so với Ma Thiên Các, trước kia từng là một phương thế lực của Đại Viêm, nhưng nay vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Bồng Lai đảo e là không thể tái tạo lại huy hoàng trước kia.”
“Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoàng phu nhân gật đầu. “Bất kể nói thế nào, hôm nay thật sự rất đa tạ Cơ các chủ đã ra tay tương trợ.”
Đám đệ tử Bồng Lai Môn đồng thời khom người hành lễ với Lục Châu.
Thấy thời gian đã đến, Vu Chính Hải lên tiếng nhắc nhở: “Sư phụ, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Khổng Văn, các ngươi ở lại đây trợ giúp Bồng Lai đảo.”
“Vâng.”
Bọn hắn không phải người thích tranh dũng, được ở lại thì càng thêm vui sướng. Đi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm vẫn thú vị hơn.
“Những người khác đi cùng lão phu đến Trọng Minh Sơn.”
“Vâng.”
. . .
Trên Trọng Minh Sơn.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, mặt trời từ từ xuống núi.
Bốn người Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y, Giang Ái Kiếm đang bay trên tầng trời thấp.
Giang Ái Kiếm nói: “Nhìn từ xa thấy rất nhỏ, mà lại gần mới biết nó lớn thế này. Phi hành nửa ngày cũng không tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.”
Không liễn để lại bên bờ biển, bốn người tự phi hành vào hòn đảo. Trời đã sập tối, bọn hắn chỉ mong tìm được một chỗ để dừng chân, không ngờ Trọng Minh Sơn lại lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Chương 1685
Càng không nghĩ tới là, Trọng Minh Sơn lại toàn là núi đá lởm chởm, không có cây cối, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang vu hiu quạnh, không có lấy một bóng người.
“Đó là cái gì?” Giang Ái Kiếm bỗng chỉ tay về phía một cái hố sâu đen ngòm không thấy đáy.
Tư Vô Nhai nói: “Hình như là một cái giếng cạn.”
“Có giếng cạn lớn như vậy sao?” Giang Ái Kiếm lắc đầu, không cho là đúng.
“Tiếp tục bay về phía trước đi.”
Bay thêm một đoạn, bốn người lại nhìn thấy một cái giếng sâu đen ngòm.
Nửa canh giờ sau, thái dương đã hoàn toàn lặn xuống, màn đêm ập tới.
“Lại là một cái giếng. Đây là cái thứ mấy rồi? Năm rồi đúng không?” Giang Ái Kiếm nói, “Sao ta có cảm giác như đang lạc vào tổ ong vò vẽ ấy?”
Hoàng Thời Tiết trợn mắt mắng: “Nói linh tinh!”
Lý Cẩm Y cười đáp: “Đúng là khá giống tổ ong vò vẽ, nhưng không dày đặc như tổ ong… Cho đến bây giờ chúng ta đã thấy sáu cái giếng đen, tính trung bình là mười dặm có một cái. Ta đoán phía trước vẫn còn rất nhiều.”
Tư Vô Nhai cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Giang Ái Kiếm thấp giọng hỏi: “Không phải ngươi thường mơ thấy chỗ này sao?”
Tư Vô Nhai lườm hắn: “Khi nằm mơ, chẳng phải chúng ta đều hay quên mất mình đã gặp những chuyện gì à?”
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu: “Hình như là vậy.”
Lúc này, Hoàng Thời Tiết bỗng ngăn ở phía trước nói: “Cẩn thận.”
Gió bắt đầu thổi. Gió lạnh ban đêm rõ ràng mạnh hơn ban ngày nhiều. Càng lúc đám người càng cảm thấy Trọng Minh Sơn rất kỳ quái.
“Phía trước hình như có thứ gì.”
Phía trước khoảng trăm mét có một ngọn núi đen như ẩn như hiện trong mê vụ.
Đám người nhướng mày bay tới, đến khi nhìn rõ ràng thứ trước mặt, ai nấy đều chấn kinh —— đó là một bộ khô lâu khổng lồ cao đếm trăm trượng.
Khô lâu ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên hai đầu gối, lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống.
“Đây là người sao?” Giang Ái Kiếm giật mình nói.
Rõ ràng là một bộ xương người.
“Người sao có thể lớn như vậy…” Hoàng Thời Tiết không thể lý giải nổi, liên tục lắc đầu.
Hung thú cao trăm trượng thì còn hiểu được, nhưng chưa từng nghe nói nhân loại có thể cao trăm trượng.
Tư Vô Nhai tiến lại gần quan sát khô lâu… đây đích thực là một bộ xương người! Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đứng nhìn bộ xương rất lâu. Trên trán bộ xương có khắc một chữ triện lớn: Hoả.
Xung quanh bộ xương khổng lồ có rất nhiều bộ xương người cỡ nhỏ nằm tản mát khắp nơi.
“Đằng sau có đồ vật!”
Không biết từ lúc nào, Giang Ái Kiếm đã bay ra sau lưng khô lâu nhìn nhìn rồi kinh ngạc nói, “Là địa quật?!”
“Địa quật?” Tư Vô Nhai hỏi.
Lý Cẩm Y sửa lại: “Là một cái giếng đen giống như mấy cái chúng ta từng thấy. Chỉ là miệng giếng này lớn hơn một chút, hình như lối vào bị phong bế.”
Tư Vô Nhai bay tới, quan sát lối vào địa quật âm u như một cái quan tài.
Giang Ái Kiếm lắc đầu: “Thứ đồ chơi này không phù hợp với phong cách của ta… Ta muốn rút lui, ta muốn về nhà, ta còn chưa có cưới vợ đâu.”
“. . .”
Tư Vô Nhai không để ý tới hắn mà bước lên trước, nghiên cứu văn tự trên cửa đá.
“Phía nam tam khí chi thiên, hoả quan chi phủ, xích đế chi cung…” Bởi vì niên đại quá xa xưa nên phần còn lại không thể thấy rõ.
“Là ý gì?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, vào xem thử đi… Nếu các ngươi sợ hãi có thể chờ ở bên ngoài.” Tư Vô Nhai nói.
Hắn thử tung chưởng đánh vào cửa đá nhưng cửa đá không nhúc nhích tí nào. Hắn lại quan sát cách cục và cấu tạo của cửa đá hòng tìm ra dấu tích của trận pháp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Mở không ra hả?” Giang Ái Kiếm cười, “Vậy thì thôi đi, ở bên ngoài đã đen như vậy, vào trong chắc còn tối hù.”
Tư Vô Nhai bay vòng quanh một vòng quan sát rồi nói: “Đây là địa cung.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Dùng mắt nhìn.”
Hắn bay đến bên trán bộ xương khổng lồ, trong mắt đột nhiên toát ra hồng quang dị dạng.
Hồng quang vừa xuất hiện, Tư Vô Nhai lập tức vỗ ra một chưởng. Chữ “Hoả” trên trán bộ xương ông ông rung động, toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Vù!
Bộ xương khổng lồ đột nhiên di động! Hai cánh tay vốn đang để trên đùi bỗng xoay ngược lên tạo thành tư thế chắp tay giữa ngực.
Cánh cửa đá chậm rãi mở ra!
Thấy bộ xương không còn động đậy, Tư Vô Nhai đáp xuống nói: “Đi theo ta.”
Giang Ái Kiếm tràn ngập nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi biết cách mở nó?”
“Thấy trong mộng.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi mà còn vũ nhục trí tuệ của ta, ta đi liền luôn đó.”
“Vậy đi đi.”
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn màn đêm tối mịt sau lưng, ấm ách nói: “Thôi… ngươi cứ tiếp tục vũ nhục ta đi vậy.”
Tư Vô Nhai đi vào trong địa cung.
Nói đúng hơn, nơi này trông như một không gian lập thể hình bầu dục, vừa tiến vào trong Giang Ái Kiếm đã kinh ngạc đến ngây người. Trên vách tường treo đầy các loại kiếm, dài có, ngắn có, to có, nhỏ có cùng đủ loại hoa văn chồng chất.
Giang Ái Kiếm há to miệng nhìn đống bảo kiếm, hắn vứt hết mọi sợ hãi, vội vàng bay vọt tới thưởng thức các loại bảo kiếm tinh xảo trước mặt.
“Chúng ta phát hiện bảo tàng rồi.”
Hoàng Thời Tiết đáp xuống. Dưới đất toàn là vàng bạc châu báu, dạ minh châu lăn lóc khắp nơi, mỗi một tấc đất đều chứa đựng bảo bối cực phẩm.
Vũ khí không chỉ có kiếm mà còn có đao, thương, côn, kích… đủ mười tám loại võ nghệ, mà món nào cũng đều là trân phẩm, thấp nhất cũng là địa giai trở lên.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đúng là bảo tàng, nhưng vì sao nó lại nằm ở Trọng Minh Sơn? Tu hành giả đã thoát khỏi những nhu cầu vật chất thế tục này, cất giấu chúng ở đây thì có ích lợi gì?”
Hắn không có chút hứng thú nào với đám bảo vật. Mũi chân khẽ điểm, Tư Vô Nhai bay sâu vào trong địa cung, sau đó kinh ngạc nhìn một màn trước mặt ——
Đó là một bức tượng khô lâu cao ngất sừng sững không biết dài bao nhiêu trượng, khô lâu đang giương rộng đôi cánh, đứng yên không nhúc nhích.
Tư Vô Nhai vốn tưởng rằng đó là một hung thú phi cầm, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một người! Một người trong trạng thái hoá thạch!
Pho tượng hoá thạch trông sinh động như thật, hắn nhắm mắt, hai tay rủ xuống, cánh vươn dài vạn trượng. Thông đạo vừa lúc cũng mở rộng ra, đủ dung nạp toàn thân hắn.
“Đã thông tri cho Đảo chủ, Đảo chủ nói chúng ta hãy cố gắng kiên trì cho đến khi Cơ các chủ tới.” Một đệ tử khác nói.
“Cơ tiền bối?” Đám người kinh ngạc.
Hoàng phu nhân khẽ than: “Có bao nhiêu người kịp rút lui?”
“Hồi phu nhân, Bồng Lai Môn có hơn 3.500 đệ tử, 1.500 người đã kịp thời rời đi, còn lại khoảng 2.000 người.”
Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Truyền lệnh xuống, hiện tại đệ tử không thể rời đi, dồn toàn lực chống cự hải thú.”
“Vâng.”
Soạt ——
Một con hải thú dài đến trăm trượng bay vọt lên không trung, mang theo sóng nước cao ngập trời đánh tới.
Đám tu hành giả lập tức lùi về sau, hải thú chìm vào trong mặt biển.
“Là Hổ Giao, cẩn thận!”
“Hổ Giao là thú vương, chỉ có cường giả năm Mệnh Cách trở lên mới đánh thắng được nó. Làm sao đây?!”
Đám người sợ hãi than.
“Đừng hoảng hốt, quân chi viện đang đến!” Có người cao giọng nói.
Ầm ầm!
Đám hải thú dưới biển bắt đầu tấn công trận pháp Bồng Lai đảo. Đám người lại co cụm vào một chỗ.
“Hy vọng trận pháp cầm cự được lâu một chút…” Bọn hắn run rẩy cầu nguyện.
Ngay sau đó, mấy con hồng sắc Điệp Ngư vọt ra khỏi mặt nước, bay về phía hòn đảo.
“Điệp Ngư? Tấn công!!”
Đám tu hành giả xông ra ngoài, gọi ra pháp thân đọ sức với Điệp Ngư.
Điệp Ngư là hải thú am hiểu phi hành nhất trong biển, đẳng cấp tuy không cao bằng thú vương nhưng số lượng thì rất nhiều.
Cùng lúc này, Xích Diêu dài mấy chục trượng cùng đám hải thú khác đồng thời phát động tấn công, ào ào vọt ra khỏi mặt biển.
Bồng Lai đảo lập tức loạn thành một nùi.
Hoàng phu nhân hô to: “Kết trận!”
Hai mươi nữ đệ tử xoè vũ khí hình chiếc ô ra, xếp thành phương trận lướt lên không trung, Hoàng phu nhân dẫn đầu, bộc phát cương ấn. Hai mươi nữ đệ tử phối hợp cùng lúc, cương ấn như bông tuyết bắn ra tứ phương.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú cỡ nhỏ bị cương ấn đâm xuyên người, những con lớn hơn thì bị đau rơi xuống.
“Có hiệu quả.”
“Nhìn bên dưới kìa!”
Đám đệ tử Bồng Lai đảo cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi phát hiện trong nước biển xuất hiện một bóng ma khổng lồ bao trùm toàn bộ Bồng Lai đảo, nó lớn hơn Hổ Giao gấp mấy lần.
Hoàng phu nhân nắm chặt nắm đấm, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, chuẩn bị bỏ đảo, cùng lúc xông ra ngoài.”
“Vâng.”
Ùng ục ùng ục…
Bong bóng cực lớn từ đáy biển bốc lên rồi vỡ tung, bóng ma càng lúc càng rõ ràng. Con người trời sinh đã sợ hãi những thứ tối tăm, mà những tu hành giả mắc chứng sợ biển sâu thì lại càng thêm hoá đá.
Hoàng phu nhân có kiến thức rộng rãi, là người đáng tin cậy nhất Bồng Lai Môn lúc này. Nàng cố nhịn xuống cơn sợ hãi trong lòng, cắn răng nói: “Nếu là thú hoàng thì nguy to rồi.”
Sắc mặt đệ tử Bồng Lai Môn càng thêm khó coi. Đừng nói là thú hoàng, đến cả thú vương bọn hắn cũng không đủ sức đối phó.
“Nếu Cơ tiền bối không có ở đây, cũng chỉ có Tần tiền bối là có thể miễn cưỡng chống cự.”
Tu vi Tần Nại Hà so sánh với thú hoàng thì vẫn rất miễn cưỡng, nhưng so với đám người ở đây thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc này, đám hải thú tựa như nhận được chỉ thị, đột nhiên điên cuồng va chạm vào Huyền Không đảo. Bọn nó không sợ đau đớn, dùng toàn bộ nhục thân oanh vào hòn đảo.
Huyền Không đảo rốt cuộc nứt ra một đường!
Một số tu hành giả không chịu nổi sợ hãi, đạp đất lướt lên không trung rời khỏi hòn đảo, vừa bay ra ngoài đã “Rắc” một tiếng, trở thành thức ăn trong miệng đám hải thú đang không ngừng nhảy vọt lên cao.
Đám người ý thức được sự tình đã không thể cứu vãn, có người lên tiếng:
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Hoàng phu nhân, chúng ta nên thừa dịp này lao ra ngoài thì hơn.”
“Ta tán thành!”
“Ta cũng tán thành, còn gì để mất nữa đâu!”
Đám đệ tử lần lượt lên tiếng. Hoàng phu nhân thấy thế, gật đầu nói: “Được, vậy ta mang các ngươi xông ra ngoài! Đi ——”
Hai ngàn người tạo thành phương trận, phóng thích cương khí đồng loạt bay ra xa trăm thước.
Rắc ——
Đúng lúc này, Huyền Không đảo rốt cuộc bị va chạm đến nứt toác ra, một cột nước bắn thẳng lên không trung như một cây trụ đâm vào thương khung.
Đám người nhịn không được quay đầu nhìn lại, hoá ra cột nước được phun ra từ lưng con hải thú khổng lồ kia, ai nấy đều không rét mà run.
“Ngăn trở!”
Toàn bộ đệ tử gọi ra liên toạ chắn ngang trước người, tạo thành bốn bức tường kim liên vuông vức che chắn tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú điên cuồng va chạm vào liên toạ. Đúng lúc này, một tên đệ tử chỉ về phía hải vực hô lên: “Hổ Giao đến rồi!”
Con Hổ Giao uốn lượn bay tới, soạt —— nó phóng lên không trung, há miệng cắn vào bức tường liên toạ.
Oanh!
“A!!!”
Mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay, tiếng kêu thảm vang lên nhiều không kể xiết. Một vài đệ tử rơi xuống biển, lập tức trở thành thức ăn của hải thú. Máu tươi lan tràn trên mặt biển vô cùng yêu diễm.
“Không!!” Ai có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết thảm như thế?
“Ổn định!” Có người quát lên cảnh tỉnh.
“Khép lại, nhanh lên!... Tiểu Trương, ngươi còn đứng ngây ra dó làm gì?!” Một đệ tử lớn tuổi gọi to.
Tiểu Trương đứng sững sờ giữa không trung, bật cười buồn bã, cúi đầu nhìn đám hải thú đang há mồm phóng về phía mình…
“Tiểu Trương!!”
Một con hải thú nhảy lên đớp lấy Tiểu Trương. Người đệ tử lớn tuổi hai mắt đỏ bừng, vội vàng lao tới tấn công con hải thú:
“Ta đấu với ngươi!!!”
Đao cương trên tay hắn hung hăng bổ vào hải thú. Con hải thú bị đau, há mồm phun Tiểu Trương ra, cái đuôi quét tới đánh trúng lồng ngực đệ tử lớn tuổi.
Hoàng phu nhân nhìn thấy cảnh này, cắn răng nói: “Đi!”
Xúc động chỉ sẽ hại chết càng nhiều người hơn, lúc này phải tỉnh táo đưa ra quyết định. Nàng lựa chọn từ bỏ.
Nhìn mặt biển nhuốm một màu đỏ tươi, hơn một ngàn đệ tử còn lại thần sắc chết lặng, không biết nên làm gì.
“Ta muốn cứu người.”
“Ta đi cùng ngươi!”
Đám đệ tử hoá thành lưu tinh vọt xuống.
Hoàng phu nhân thở dài, đành phất tay thi triển các chiêu thức tấn công. Hơn ngàn đệ tử phân tán tứ phía, không ngừng tránh né hải thú.
Cả bầu trời hải vực loạn thành một nùi.
Đúng lúc này, Hổ Giao thần không biết quỷ không hay phóng tới, mục tiêu của nó là Hoàng phu nhân.
Chương 1682
Cái miệng nó há ra to như bồn máu đủ dung nạp cả ngàn người. Trong kẽ răng nó còn có xác thịt của một người nào đó.
“Phu nhân!”
Hoàng phu nhân quay đầu, hoảng hốt nhìn cái miệng khổng lồ đang áp sát mình, và hai mươi nữ đệ tử. Chênh lệch tu vi quá lớn khiến các nàng không còn nhúc nhích nổi thân mình.
Đứng trước hung thú cường đại, nhân loại quá mức nhỏ bé.
Trên mặt của mọi người ngập tràn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một tia tiễn cương lập loè kim quang vạch phá bầu trời bay tới, xuyên thủng đầu Hổ Giao!
Phanh —— ——
Đám người giật mình, ngơ ngác nhìn về phía tiễn cương bắn ra.
Chỉ thấy Lục Châu dẫn đầu đoàn người Ma Thiên Các bay vọt tới, Vị Danh Cung trong tay ông ông rung động.
Lục Châu nói: “Hoàng phu nhân không sao chứ?”
Đối với đám người Bồng Lai Môn, đây có lẽ là câu chào hỏi tuyệt vời nhất thế gian. Bọn hắn kích động đến trào nước mắt, rốt cuộc quân chi viện cũng tới rồi!
Bọn hắn được cứu.
Nhìn thấy Lục Châu, toàn thân Hoàng phu nhân lảo đảo một cái như thể vừa buông lỏng áp lực cực lớn, nàng kích động nói:
“Cơ tiền bối, ngài rốt cuộc đến rồi!”
Lục Châu gật đầu, phất tay nói: “Dọn dẹp đi.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Minh Thế Nhân, Tần Nại Hà đồng loạt gọi ra pháp thân, nhảy xuống chém giết đàn hải thú.
Đám hải thú không chịu nổi một kích, hoàn toàn bị đám người Ma Thiên Các nghiền ép.
Các đệ tử Bồng Lai Môn sững sờ tại chỗ. Đây là… thực lực của Ma Thiên Các?
Lục Châu bay tới trước mặt Hoàng phu nhân, thấy sắc mặt nàng trắng bệch bèn thi triển thần thông trị liệu.
Hoàng phu nhân quỳ bái nói: “Ân tình của Cơ tiền bối, Bồng Lai đảo nhớ kỹ.”
“Việc nhỏ thôi. Tình huống thế nào?”
Một nữ đệ tử cấp tốc kể lại tình hình và số lượng cũng như thực lực đám hải thú.
Lục Châu gật đầu.
Hoàng phu nhân nhắc nhở: “E là có thú hoàng xuất hiện, Cơ tiền bối vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lục Châu quan sát hải vực Bồng Lai đảo, nhìn thấy trong nước có một bóng ma khổng lồ đang chậm rãi di động.
Con thú này không phải “Côn” mà lần trước hắn thấy, nó thuộc loại “Kình”. Lục Châu từng lấy được từ Tần Đế một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Vọng Nguyệt Kình, mà con thú này trông còn lớn hơn Vọng Nguyệt Kình, có lẽ cũng là thú hoàng.
Năng lực của thú hoàng không thể khinh thường, nếu gặp phải nó, đám người Ma Thiên Các sẽ gặp nguy hiểm.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người Ma Thiên Các nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh trở về. Các đệ tử Bồng Lai Môn cũng nghi hoặc, không rõ Lục Châu muốn làm gì.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trước đám người, quan sát mặt nước biển. Hắn đang tính toán phương hướng di chuyển của con kình ngư kia và tìm cách giết chết nó.
“Cơ tiền bối cẩn thận.” Hoàng phu nhân hoảng sợ thốt lên.
Mấy chục con hải thú từ tứ phía đồng thời nhào về phía Lục Châu.
Đám đệ tử Bồng Lai Môn lo lắng không thôi, mà đám người Ma Thiên Các thì bình tĩnh đến cực điểm.
Lục Châu không làm gì, chỉ gọi ra pháp thân rồi lập tức thu hồi. Chỉ một giây lát bành trướng đó đã khiến toàn bộ đám hải thú hoá thành bã vụn, rơi lả tả xuống mặt biển.
“. . .”
Đây còn là lực lượng của người sao?
Lục Châu nhàn nhã đáp xuống mặt biển, từng bước tiến đến gần bóng ma khổng lồ. “Súc sinh, còn không ra đây nhận lấy cái chết?”
Uuuuu —— ——
Âm thanh nghẹn ngào trầm thấp lan tràn trong đáy biển. Đám hải thú từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo tới.
“Cơ tiền bối đang làm gì thế?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Bắt giặc phải bắt vua trước. Cứ xem là được.” Nhan Chân Lạc đáp.
Lục Châu thậm khí không sử dụng cương khí hộ thể, thản nhiên đi tới. Đến vị trí vừa vặn, hắn dừng lại nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn phía xuất hiện bốn con thú vương nhảy chồm tới.
Nước biển đột ngột ngưng kết.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, băng phong cực hạn lan tràn tứ phương, đông cứng toàn bộ nước biển trong phạm vi năm ngàn mét.
Lục Châu đi trên tầng băng, bốn con hải vương sau lưng đã bị đông cứng từ lúc nào, sau đó ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh.
“. . .”
Đệ tử Bồng Lai Môn đều biết Cơ tiền bối rất mạnh, mạnh đến mức bọn hắn chỉ có thể ngưỡng mộ. Nhớ năm đó Cơ tiền bối dùng một tay nâng Huyền Không đảo đã khiến thế nhân kinh sợ không thôi, trở thành một giai thoại.
Nhưng kia là tứ đại hải vương nha! Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã hoá thành bã vụn.
Mệnh Cách Chi Tâm lăn tròn trên tầng băng khiến đám tu hành giả thèm chảy nước miếng, nhưng không một người nào dám bay xuống nhặt. Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lục Châu không quay đầu lại, tiếp tục nhàn nhã hành tẩu trên tầng băng.
Nhưng điều duy nhất không hoàn mỹ là đánh giết thú vương chỉ được ban thưởng 1.000 điểm công đức. Chậc, tấn thăng đại chân nhân, điểm ban thưởng lại ít đi nhiều.
Hoàng phu nhân nhìn về phía Lục Châu, lo lắng hỏi: “Cơ tiền bối… có ổn không?”
Tần Nại Hà đáp: “Nếu Các chủ mà còn không làm được thì không một ai làm được cả.”
Lời này rất có lực lượng, khiến đám người Bồng Lai Môn tự tin hơn rất nhiều. Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Tu vi Cơ tiền bối đã siêu phàm thoát tục đến vậy sao?”
Tần Nại Hà gật đầu: “Chân nhân có năng lực chấn nhiếp tứ phương, cửu liên thần phục. Huống chi ngài ấy còn là đại chân nhân!”
“Đại chân nhân?”
Các đệ tử Bồng Lai Môn giật mình.
Tần Nại Hà lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao các ngươi lại gọi Lục các chủ là Cơ tiền bối?”
Trước đó bận rộn liên tục, hắn không có thời gian hỏi thăm chuyện này.
Vu Chính Hải giải thích: “Kim liên ở vào thế yếu, khi đến hồng liên giới, để tránh cho người khác chú ý nên sư phụ dùng tên giả họ Lục.”
“Thì ra là thế.” Tần Nại Hà gật đầu, thầm nghĩ, hoá ra họ thật của Lục các chủ là Cơ.
Lục Ly thì lắc đầu nhìn đám người. Thân phận thật của lão tổ tông sao có thể để cho các ngươi tuỳ tiện đoán được. Đây gọi là thật thật giả giả, gừng càng già càng cay nha.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu nhìn quanh khắp bốn phía.
Thấy bã vụn thi thể của tứ đại hải vương, hắn tiện tay vung lên. Kiếm cương đầy trời phóng tới chém nát bấy bốn cỗ thi thể, bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm bay lên không trung.
“Cầm lấy.”
“Vâng.”
Chương 1683
Đúng lúc này, bóng ma khổng lồ kia oanh kích vào tầng băng. Ầm ầm ầm ——
Tầng băng rốt cuộc vỡ vụn.
Trong biển có hai con hải thú màu u lam toàn thân hẹp dài bay tới, trông như cá chình chích điện loại biến dị.
“Man Ngư Chi Vương.” Khổng Văn nói.
Loài cá chình này không chỉ biết phóng điện mà còn có răng nanh và móng vuốt sắc bén.
Lục Châu nhíu mày, bàn tay vươn ra, năm ngón tay co lại: “Đại Thành Nhược Khuyết!”
Hai đạo chưởng ấn trong chớp mắt xé rách không gian đánh trúng hai con Man Ngư Chi Vương.
Oanh! Huyết nhục văng tung toé.
[Ting — đánh giết Man Ngư, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 2
Lục Châu phất tay, hai viên Mệnh Cách Chi Tâm lại bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Đám người không khỏi trợn mắt há mồm. Trước mặt đại chân nhân, thú vương chẳng khác gì hung thú bình thường, tựa như giết gà giết vịt.
Phụt ——
Cột nước thao thiên lại bắn lên mây xanh. Lục Châu không lui mà còn tiến tới.
“Súc sinh, lão phu lấy mạng ngươi.”
Lực lượng Thiên tướng bao phủ toàn thân, Lục Châu đánh xuống mặt nước một chưởng. Đường vân trên bộ trường bào bỗng sáng lên lấp lánh.
Uuuuu —— ——
Con cá Kình kia ý thức được nguy hiểm, đuôi cá vẫy một cái.
Oanh!
Nước biển bay đầy trời, lực sát thương tạo ra còn mạnh hơn kiếm cương thuỷ tiễn.
Lục Châu không tránh không né, chưởng ấn lại càng khuếch trương, ngăn trở cột nước kia.
Lục Châu tiếp tục đẩy mạnh chưởng ấn, toàn thân hắn cũng chìm vào trong nước. Chưởng ấn nhấn con hải thú vào trong biển sâu hơn trăm mét.
Dưới đáy biển, với năng lực nhìn ban đêm của U Minh Lang Vương, Lục Châu không chút mảy may sợ hãi, mà thuỷ trụ kia cũng đã bị triệt tiêu.
“Nhận cái chết!”
Một chưởng mang theo lực lượng Thiên Tướng đánh tới.
Uuuuu ——
Thanh âm chấn động đáy biển, thuỷ lãng ầm ầm rung động. Sóng lớn điên cuồng đánh tới nhưng vẫn không thể chạm vào Lục Châu nửa phần.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, đồng thời sử dụng thính lực và thiên nhãn. Hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dáng của con quái vật khổng lồ.
Xung quanh có không ít hải thú cấp thú vương đang bơi tới đánh về phía hắn. Dưới đáy biển, hải thú là vương giả mạnh nhất, trong mắt chúng Lục Châu chính là món ăn ngon miệng nhất, đủ để chúng điên cuồng tranh nhau.
Lục Châu nhìn con kình ngư kia đang lặng lẽ ẩn sâu xuống đáy biển, trầm giọng nói: “Bây giờ muốn đi thì đã muộn.”
Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới.
Kình ngư giận không kềm được, rống lên một tiếng nghẹn ngào. Toàn bộ hải thú trong biển đồng loạt nhào tới tấn công Lục Châu như thuỷ triều.
Lục Châu đánh ra mấy đạo chưởng ấn, gọi ra pháp thân.
Ông ——
Toà pháp thân cao 195 trượng sừng sững xuất hiện, liên toạ xoay tròn bốc lên Nghiệp Hoả.
“Hoả Nộ Kim Liên!”
Hoả liên phong bạo bắn ra tứ phía, mặc kệ là đám hải thú tôm tép hay thú vương đều bị những đoá hoả liên kia đâm xuyên thân thể, hoá thành thi thể cháy đen chìm sâu xuống đáy biển.
Hải dương biến thành biển lửa.
Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện cách đó mấy ngàn mét. “Lão phu đã nói ngươi không chạy được!”
Từng chưởng ấn dồn dập đánh tới, ập vào lưng kình ngư.
Phốc phốc phốc…
Bất kể nó chạy đến đâu, Lục Châu đều có thể đánh trúng. Kình ngư không chịu được nữa, nhảy ra khỏi mặt biển, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy hải thú cấp thú hoàng.
Thân thể nó đủ che khuất bầu trời, nước biển bắn lên đều hoá thành thuỷ tiễn bắn tới.
Lục Châu thu hồi pháp thân, bay lên không trung gọi ra Tinh Bàn, toàn bộ lực lượng Mệnh Cách đồng thời phát sáng bắn về phía kình ngư.
Oanh ——
Trên thân nó xuất hiện một lỗ máu thật lớn khiến đám người kinh hãi không thôi.
Tinh Bàn Lục Châu lại nở rộng che chắn toàn bộ thuỷ tiễn, không để nó bắn về phía đám người Ma Thiên Các. Mà lúc này trên tay hắn đã xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Kiếm, bộc phát ra một tia kiếm cương khổng lồ.
Phốc ——
Đâm xuyên thân thể kình ngư.
“Pháp thân!”
Pháp thân cao 195 trượng lại xuất hiện, làm ra động tác giống hệt Lục Châu, cầm lấy đạo kiếm cương chém xuống.
Xoẹt ——
“. . .”
Thế nào là đại chân nhân? Dùng thiên địa chi lực, dùng đạo pháp tắc, dùng lực lượng vô thượng để đi trên con đường nghịch thiên.
Vị Danh Kiếm cương dài ngàn trượng được pháp thân kim liên điều khiển, chém xuyên qua người quái vật khổng lồ. Một phần ba thân thể nó bị chém đứt lìa.
Hải hoàng gầm thét, sóng âm phong bạo bắn ra âm cương đầy trời.
Lục Châu dùng Tinh Bàn che chắn âm cương, lạnh nhạt nhìn vô số hải thú đang vây lại nhấm nháp phần thân đứt lìa của hải hoàng. Trong hải vực, cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc bất di bất dịch, khi phần nhục thân kia rơi vào trong nước, nó lập tức trở thành thức ăn ngon trong miệng đồng loại.
Kình ngư phẫn nộ gầm thét, thân thể quét ngang, toàn bộ hải thú bị hải hoàng đánh văng ra xa.
Trong tay Lục Châu lại xuất hiện Tử Lưu Ly.
Hắn rót một nửa lực lượng Thiên Tướng vào, Tử Lưu Ly lập tức phát sáng như dạ minh châu, trở thành viên ngọc lộng lẫy chói mắt nhất thế gian.
Hàn băng phong bạo lan tràn ra.
Rắc ——
Cực hạn băng phong cường đại hơn bao giờ hết xuất hiện, toàn bộ sinh vật trong hải vực hoá thành băng điêu trong nháy mắt.
Đám băng điêu trên không trung ầm ầm rơi xuống, nện vào mặt biển lúc này đã đóng băng, lập tức thịt nát xương tan, máu huyết đỏ thẫm cả một vùng trời.
Hàng ngàn hàng vạn hải thú bị một chiêu này của Lục Châu miểu sát.
Lục Châu nâng Tinh Bàn lên giã đáp băng điêu thành vô số mảnh vụn. Phanh phanh phanh…
Thương khung nứt ra, ánh tà dương đỏ quạch như máu. Mặt biển cũng nhuốm một màu đỏ thẫm.
Lục Châu an tĩnh đứng đó, chờ đợi hải hoàng.
Đám đệ tử Bồng Lai Môn và người Ma Thiên Các đứng quan chiến đều đã chết lặng, không một ai lên tiếng.
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Rốt cuộc đám người phía trên đã không chịu nổi. Khổng Văn nghi hoặc hỏi: “Nó chết chưa?”
“Sẽ không chết dễ dàng như vậy… Thú hoàng có ít nhất ba trái tim, nhưng mà xem kiểu này thì nó sống không được lâu nữa. Thân dưới bị cắt đứt, lại bị hàn băng đông cứng, tử vong chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Đám người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua.
Rắc ——
Tầng băng dưới chân nứt ra. Lục Châu khẽ nhíu mày. Con hải hoàng này ương ngạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Chương 1684
Lục Châu chắp tay sau lưng, lăng không đứng trên không trung nhìn xuống hải hoàng.
Nó thò đầu ra khỏi mặt biển, trong mắt chảy ra máu tươi, cặp mắt không ngừng chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé trước mặt.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Vì sao lại tập kích lãnh địa của nhân loại?”
Hải hoàng há miệng muốn nói, nhưng chỉ khục ra được một búng máu, nửa cái miệng của nó vẫn chìm trong biển.
Ùng ục ùng ục…
Toàn thân nó đen nhánh, vây sắc bén như đao. Nhìn nó thoi thóp, Khổng Văn thở dài nói: “Thì ra là Thôn Thiên Kình.”
“Thôn Thiên Kình?”
“Kình là một trong những loại hải thú phức tạp nhất trong biển. Hình thể nó cực lớn, mà Thôn Thiên Kình lại càng khổng lồ, chỉ thua Côn trong truyền thuyết.” Khổng Văn nói.
“Côn?”
“Sách sử ghi chép, phía cực bắc có cá, thân dài mấy ngàn dặm, tên là Côn. Thể trạng của thú hoàng giỏi lắm cũng chỉ dài ngàn trượng, không thể so sánh.”
“Côn lớn như vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Có lời đồn, Côn là cân bằng giả. Nếu Côn thủ hộ hải vực, vậy có phải nó phục tùng chỉ thị của Thái Hư? Thái Hư không thể nào ở trong biển được nha?”
“Vì sao không thể ở dưới biển?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.
“Nhân loại tuy có thể xuống biển, nhưng không cách nào sinh tồn lâu dài dưới đó. Có Thuỷ tộc trí tuệ cao học tập ngôn ngữ nhân loại, lại có hình thể tương tự chúng ta nên được gọi là giao nhân. Nhưng mà… hải thú vĩnh viễn là hải thú, không phải con người.”
“Ta đồng ý với cách nói của Khổng huynh đệ.” Tần Nại Hà hừ lạnh nói, “Thời kỳ thượng cổ, khi Thái Hư còn chưa biến mất, nhân loại trong Thái Hư thường hay đi tìm điểm chung với các dị tộc khác. Đám dị tộc có ngoại hình giống nhân loại nhưng lại mạnh hơn nhân loại kia thường xuyên ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí còn có ý đồ tiêu diệt nhân loại.”
Đám người nghe vậy, lập tức nghĩ tới tộc Quán Hung trong bí ẩn chi địa.
“Nói hơi xa rồi, mọi người tiếp tục quan chiến đi.”
Đám người thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới.
Ùng ục ùng ục…
Thôn Thiên Kình lại hộc ra mấy ngụm máu, sau đó thân thể lộn một vòng, ngửa bụng lên trời.
Thôn Thiên Kình vẫn lạc.
[Ting — đánh giết Thôn Thiên Kình, thu hoạch được 20.000 điểm công đức.]
Khí tức tử vong tràn ngập phạm vi ngàn dặm, đám hải thú xa xa sợ hãi chạy tứ tán, cấp tốc thối lui. Vô Tận Hải lại khôi phục bình tĩnh.
Lục Châu mở miệng nói: “Thu thập đi.”
Các chủ đã biểu diễn xong, các thành viên Ma Thiên Các lại bắt đầu quá trình thu thập.
Quen tay hay việc, bọn hắn phân công rất rõ ràng. Một nhóm thu thập các thi thể trôi nổi trên mặt biển, đào Mệnh Cách Chi Tâm ra. Một nhóm đánh giết đám hải thú còn sót lại, một nhóm lại canh chừng động tĩnh bốn phương.
“Thôn Thiên Kình không dễ xử lý nha.” Khổng Văn cầm đại đao, không biết nên hạ thủ thế nào.
“Ngươi dù gì cũng là sáu Mệnh Cách, đến thi thể cũng không đối phó được à?” Nhan Chân Lạc cười nói.
“Thế thì không đến mức… hắc hắc.” Khổng Văn huơ đao. Việc này chỉ có thể để hắn làm, hắn hiểu rõ về Mệnh Cách Chi Tâm nhiều hơn bất cứ ai trên Ma Thiên Các.
Khổng Văn không ngừng giải phẫu, rốt cuộc cũng mổ xẻ được phần ngực của Thôn Thiên Kình, lôi ra mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Khổng Văn rửa sạch Mệnh Cách Chi Tâm trong nước biển rồi bay tới trước mặt Lục Châu nói:
“Các chủ, có đến bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, thể tích khá lớn.”
Thôn Thiên Kình khổng lồ như vậy, Mệnh Cách Chi Tâm đương nhiên không nhỏ như các hung thú khác. Lục Châu khẽ gật đầu.
Khoảng một canh giờ sau, đám người Ma Thiên Các đã thu thập xong xuôi.
Lục Ly kiểm kê thu hoạch rồi báo cáo:
“Các chủ, lần này có 6 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 4 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng, loại cao đẳng có 10 viên, trung đẳng có 42 viên, sơ đẳng 155 viên. Đám hải thú còn lại không có Mệnh Cách Chi Tâm, chỉ có khoảng 800 viên trái tim sinh mệnh.”
Nghe được mấy con số này, đám người không khỏi đầu váng mắt hoa. Ngay cả Tần Nại Hà cũng chưa từng nhìn thấy số lượng Mệnh Cách Chi Tâm nhiều đến vậy.
Khổng Văn cười ha hả nói: “Phát tài, phát tài rồi!”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Cất kỹ.”
“Vâng.”
Đi theo đại chân nhân, bọn hắn đều ăn no mặc ấm, thật là dễ chịu.
. . .
Thu thập xong chiến lợi phẩm, đám người bay về phía Bồng Lai đảo.
Hoàng phu nhân và các đệ tử Bồng Lai Môn không cách nào vui vẻ nổi. Bọn hắn chết quá nhiều người, cho dù giết sạch đám hải thú cũng không làm các đệ tử đã chết sống lại được.
Khi đám hải thú tán đi, Thôn Thiên Kình tử vong, mực nước biển cũng từ từ hạ xuống, các hòn đảo lại hiện ra.
Hoàng phu nhân và các đệ tử buồn rầu thở dài một tiếng.
Lục Châu nói: “Lưu lại núi xanh, không lo không có củi đốt. Cần gì phải than thở?”
Hoàng phu nhân đáp: “Bồng Lai đảo không thể so với Ma Thiên Các, trước kia từng là một phương thế lực của Đại Viêm, nhưng nay vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Bồng Lai đảo e là không thể tái tạo lại huy hoàng trước kia.”
“Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoàng phu nhân gật đầu. “Bất kể nói thế nào, hôm nay thật sự rất đa tạ Cơ các chủ đã ra tay tương trợ.”
Đám đệ tử Bồng Lai Môn đồng thời khom người hành lễ với Lục Châu.
Thấy thời gian đã đến, Vu Chính Hải lên tiếng nhắc nhở: “Sư phụ, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Khổng Văn, các ngươi ở lại đây trợ giúp Bồng Lai đảo.”
“Vâng.”
Bọn hắn không phải người thích tranh dũng, được ở lại thì càng thêm vui sướng. Đi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm vẫn thú vị hơn.
“Những người khác đi cùng lão phu đến Trọng Minh Sơn.”
“Vâng.”
. . .
Trên Trọng Minh Sơn.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, mặt trời từ từ xuống núi.
Bốn người Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y, Giang Ái Kiếm đang bay trên tầng trời thấp.
Giang Ái Kiếm nói: “Nhìn từ xa thấy rất nhỏ, mà lại gần mới biết nó lớn thế này. Phi hành nửa ngày cũng không tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.”
Không liễn để lại bên bờ biển, bốn người tự phi hành vào hòn đảo. Trời đã sập tối, bọn hắn chỉ mong tìm được một chỗ để dừng chân, không ngờ Trọng Minh Sơn lại lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Chương 1685
Càng không nghĩ tới là, Trọng Minh Sơn lại toàn là núi đá lởm chởm, không có cây cối, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang vu hiu quạnh, không có lấy một bóng người.
“Đó là cái gì?” Giang Ái Kiếm bỗng chỉ tay về phía một cái hố sâu đen ngòm không thấy đáy.
Tư Vô Nhai nói: “Hình như là một cái giếng cạn.”
“Có giếng cạn lớn như vậy sao?” Giang Ái Kiếm lắc đầu, không cho là đúng.
“Tiếp tục bay về phía trước đi.”
Bay thêm một đoạn, bốn người lại nhìn thấy một cái giếng sâu đen ngòm.
Nửa canh giờ sau, thái dương đã hoàn toàn lặn xuống, màn đêm ập tới.
“Lại là một cái giếng. Đây là cái thứ mấy rồi? Năm rồi đúng không?” Giang Ái Kiếm nói, “Sao ta có cảm giác như đang lạc vào tổ ong vò vẽ ấy?”
Hoàng Thời Tiết trợn mắt mắng: “Nói linh tinh!”
Lý Cẩm Y cười đáp: “Đúng là khá giống tổ ong vò vẽ, nhưng không dày đặc như tổ ong… Cho đến bây giờ chúng ta đã thấy sáu cái giếng đen, tính trung bình là mười dặm có một cái. Ta đoán phía trước vẫn còn rất nhiều.”
Tư Vô Nhai cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Giang Ái Kiếm thấp giọng hỏi: “Không phải ngươi thường mơ thấy chỗ này sao?”
Tư Vô Nhai lườm hắn: “Khi nằm mơ, chẳng phải chúng ta đều hay quên mất mình đã gặp những chuyện gì à?”
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu: “Hình như là vậy.”
Lúc này, Hoàng Thời Tiết bỗng ngăn ở phía trước nói: “Cẩn thận.”
Gió bắt đầu thổi. Gió lạnh ban đêm rõ ràng mạnh hơn ban ngày nhiều. Càng lúc đám người càng cảm thấy Trọng Minh Sơn rất kỳ quái.
“Phía trước hình như có thứ gì.”
Phía trước khoảng trăm mét có một ngọn núi đen như ẩn như hiện trong mê vụ.
Đám người nhướng mày bay tới, đến khi nhìn rõ ràng thứ trước mặt, ai nấy đều chấn kinh —— đó là một bộ khô lâu khổng lồ cao đếm trăm trượng.
Khô lâu ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên hai đầu gối, lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống.
“Đây là người sao?” Giang Ái Kiếm giật mình nói.
Rõ ràng là một bộ xương người.
“Người sao có thể lớn như vậy…” Hoàng Thời Tiết không thể lý giải nổi, liên tục lắc đầu.
Hung thú cao trăm trượng thì còn hiểu được, nhưng chưa từng nghe nói nhân loại có thể cao trăm trượng.
Tư Vô Nhai tiến lại gần quan sát khô lâu… đây đích thực là một bộ xương người! Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đứng nhìn bộ xương rất lâu. Trên trán bộ xương có khắc một chữ triện lớn: Hoả.
Xung quanh bộ xương khổng lồ có rất nhiều bộ xương người cỡ nhỏ nằm tản mát khắp nơi.
“Đằng sau có đồ vật!”
Không biết từ lúc nào, Giang Ái Kiếm đã bay ra sau lưng khô lâu nhìn nhìn rồi kinh ngạc nói, “Là địa quật?!”
“Địa quật?” Tư Vô Nhai hỏi.
Lý Cẩm Y sửa lại: “Là một cái giếng đen giống như mấy cái chúng ta từng thấy. Chỉ là miệng giếng này lớn hơn một chút, hình như lối vào bị phong bế.”
Tư Vô Nhai bay tới, quan sát lối vào địa quật âm u như một cái quan tài.
Giang Ái Kiếm lắc đầu: “Thứ đồ chơi này không phù hợp với phong cách của ta… Ta muốn rút lui, ta muốn về nhà, ta còn chưa có cưới vợ đâu.”
“. . .”
Tư Vô Nhai không để ý tới hắn mà bước lên trước, nghiên cứu văn tự trên cửa đá.
“Phía nam tam khí chi thiên, hoả quan chi phủ, xích đế chi cung…” Bởi vì niên đại quá xa xưa nên phần còn lại không thể thấy rõ.
“Là ý gì?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, vào xem thử đi… Nếu các ngươi sợ hãi có thể chờ ở bên ngoài.” Tư Vô Nhai nói.
Hắn thử tung chưởng đánh vào cửa đá nhưng cửa đá không nhúc nhích tí nào. Hắn lại quan sát cách cục và cấu tạo của cửa đá hòng tìm ra dấu tích của trận pháp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Mở không ra hả?” Giang Ái Kiếm cười, “Vậy thì thôi đi, ở bên ngoài đã đen như vậy, vào trong chắc còn tối hù.”
Tư Vô Nhai bay vòng quanh một vòng quan sát rồi nói: “Đây là địa cung.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Dùng mắt nhìn.”
Hắn bay đến bên trán bộ xương khổng lồ, trong mắt đột nhiên toát ra hồng quang dị dạng.
Hồng quang vừa xuất hiện, Tư Vô Nhai lập tức vỗ ra một chưởng. Chữ “Hoả” trên trán bộ xương ông ông rung động, toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Vù!
Bộ xương khổng lồ đột nhiên di động! Hai cánh tay vốn đang để trên đùi bỗng xoay ngược lên tạo thành tư thế chắp tay giữa ngực.
Cánh cửa đá chậm rãi mở ra!
Thấy bộ xương không còn động đậy, Tư Vô Nhai đáp xuống nói: “Đi theo ta.”
Giang Ái Kiếm tràn ngập nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi biết cách mở nó?”
“Thấy trong mộng.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi mà còn vũ nhục trí tuệ của ta, ta đi liền luôn đó.”
“Vậy đi đi.”
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn màn đêm tối mịt sau lưng, ấm ách nói: “Thôi… ngươi cứ tiếp tục vũ nhục ta đi vậy.”
Tư Vô Nhai đi vào trong địa cung.
Nói đúng hơn, nơi này trông như một không gian lập thể hình bầu dục, vừa tiến vào trong Giang Ái Kiếm đã kinh ngạc đến ngây người. Trên vách tường treo đầy các loại kiếm, dài có, ngắn có, to có, nhỏ có cùng đủ loại hoa văn chồng chất.
Giang Ái Kiếm há to miệng nhìn đống bảo kiếm, hắn vứt hết mọi sợ hãi, vội vàng bay vọt tới thưởng thức các loại bảo kiếm tinh xảo trước mặt.
“Chúng ta phát hiện bảo tàng rồi.”
Hoàng Thời Tiết đáp xuống. Dưới đất toàn là vàng bạc châu báu, dạ minh châu lăn lóc khắp nơi, mỗi một tấc đất đều chứa đựng bảo bối cực phẩm.
Vũ khí không chỉ có kiếm mà còn có đao, thương, côn, kích… đủ mười tám loại võ nghệ, mà món nào cũng đều là trân phẩm, thấp nhất cũng là địa giai trở lên.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đúng là bảo tàng, nhưng vì sao nó lại nằm ở Trọng Minh Sơn? Tu hành giả đã thoát khỏi những nhu cầu vật chất thế tục này, cất giấu chúng ở đây thì có ích lợi gì?”
Hắn không có chút hứng thú nào với đám bảo vật. Mũi chân khẽ điểm, Tư Vô Nhai bay sâu vào trong địa cung, sau đó kinh ngạc nhìn một màn trước mặt ——
Đó là một bức tượng khô lâu cao ngất sừng sững không biết dài bao nhiêu trượng, khô lâu đang giương rộng đôi cánh, đứng yên không nhúc nhích.
Tư Vô Nhai vốn tưởng rằng đó là một hung thú phi cầm, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một người! Một người trong trạng thái hoá thạch!
Pho tượng hoá thạch trông sinh động như thật, hắn nhắm mắt, hai tay rủ xuống, cánh vươn dài vạn trượng. Thông đạo vừa lúc cũng mở rộng ra, đủ dung nạp toàn thân hắn.
Bình luận facebook