-
Chương 1651-1655
Chương 1651
Vu Chính Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu hắn lại dám áp sát thì ngươi đánh một chiêu quét ngang, theo quán tính biến chiêu hắn sẽ không kịp ứng phó! Hầy, quá chậm rồi!”
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày: “Hắn thi triển đao cương, ngươi tránh đi nửa thước rồi dùng kiếm đâm tới là được, vì cái gì phải ngạnh kháng?”
“. . .”
Đám người nghe mà cạn lời.
Lục Châu cũng hết biết nói gì, cảm giác như trong công viên trên Địa Cầu có hai lão già đang chơi cờ, mà đứng bên cạnh bọn hắn là hai kỳ thủ kiện tướng đang không ngừng chỉ đạo!
Mùi thuốc súng càng lúc càng nồng. Tiểu Diên Nhi che lỗ tai lại, lầm bầm nói: “Lại nữa rồi.”
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ bị chỉ huy đến mức tâm thần đại loạn. Bọn hắn không lĩnh ngộ kiếm đạo và đao pháp sâu như Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung, đương nhiên bắt chước làm theo sẽ không tạo thành hiệu quả như ý.
Hai người đang luận bàn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, ăn ý dừng lại giữa không trung.
“Ngươi đến mà đánh!” Tiểu Chu thở hồng hộc nói.
Tiểu Ngũ cũng vươn tay làm tư thế mời.
Các ngươi nhiều đạo lý quá, thôi tự lên đánh luôn đi!
Nguyên Lang thấy vậy bèn quát: “Không được vô lễ.”
Tiểu Chu Tiểu Ngũ cúi đầu.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã sinh lòng hiếu thắng, nào còn quan tâm đến hai hậu sinh vãn bối có lễ phép hay không. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, mời.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh, mời.”
Hư ảnh loé lên, hai người xuất hiện trên bầu trời, bắt đầu giao chiến.
Nguyên Lang há hốc mồm, lo lắng hỏi: “Lão tiên sinh, ngài… ngài không ngăn cản sao?”
Lục Châu liếc nhìn hai tên đồ đệ rồi nói: “Kệ bọn hắn. Dẫn đường đi.”
Đạo trường vốn là nơi tu luyện luận bàn, chỉ cần không chém giết lẫn nhau thì cần gì phải ngăn cản?
“Vâng.” Nguyên Lang dẫn đoàn người Ma Thiên Các bay về phía biệt uyển.
Đám đệ tử Tần gia bị bắt rời đi đều len lén xuất hiện trên vân đài, tò mò nhìn về phía hai người lạ mặt trên không trung. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ cũng đáp xuống nhập bọn với bọn hắn.
Vu Chính Hải lật tay, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra. Cùng lúc đó Trường Sinh Kiếm cũng ra khỏi vỏ…
Mấy trăm vạn đạo đao cương và kiếm cương lập tức phủ đầy không trung, bắt đầu sống mái với nhau.
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ há miệng hình chữ O, sững sờ tại chỗ. Đám đệ tử Tần gia cũng ngây ra như phỗng.
Đám người Ma Thiên Các đã xem bọn hắn đánh nhau đến phát chán, chẳng còn hứng thú quan chiến.
Nguyên Lang chỉ tay về phía đám phi cầm ở đằng xa: “Lão tiên sinh đừng trách, trước khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, nơi này không hề có phi cầm.”
Lục Châu nhìn thoáng qua không trung, thản nhiên đáp: “Không sao.”
Khổng Văn thấy tiếng chiêm chiếp quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi này bèn nói: “Ta đi xem một chút, có khi thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm không tệ.”
Lục Châu phất tay: “Các ngươi xử lý đi. Đừng rời đi quá xa.”
“Vâng.”
Trên vân đài, đám đệ tử Tần gia đều bị cuộc chiến của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hấp dẫn, đặc biệt là Tiểu Chu Tiểu Ngũ.
Tiểu Chu sợ hãi than: “Không phải chứ, còn có thể đánh như vậy? Đao cương kết thành trận vì sao không tấn công?”
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Uy hiếp càng có tác dụng hơn tấn công, nếu là ta, ta chỉ có thể chạy trốn… A, không ngờ hắn lại lựa chọn tấn công, tốc độ thật nhanh!”
“Thì ra là như thế. Quá nhanh, đao cương làm sao cản được? Không phải chứ, không ngờ hắn lại thu hồi đao cương… A, thật diệu! Là tụ tập đao cương lại, không phải thu hồi!”
“Kiếm cương có thể tấn công hiệu quả như vậy, độ khống chế đã đạt tới mức đại thành.”
Hai người hoàn toàn bị đao cương và kiếm cương của hai huynh đệ chinh phục.
Rốt cuộc hai canh giờ sau… Tốc độ chiến đấu từ từ chậm lại.
Khi hai người Tiểu Chu Tiểu Ngũ vẫn còn đang tranh luận không ngừng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã dừng lại động tác, lùi về sau đối mặt nhau.
Vu Chính Hải nói: “Kiếm đạo của đệ đã tịnh tiến rất nhiều.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đao pháp của đại sư huynh cũng thế.”
“Kiếm cương thập nhị diệp, mỗi một diệp đều là lợi khí.”
“Đại sư huynh quá khen, thập nhị diệp dù mạnh nhưng vẫn không quý giá bằng Mệnh Cách. Nếu thật sự đối chiến sinh tử, tất phân thắng bại.” Ngu Thượng Nhung nói.
Hai người không nói gì nữa mà chắp tay với nhau.
Đám đệ tử quan chiến không khỏi mộng bức. Một giây trước còn không phục mà cự cãi, bây giờ lại vỗ mông ngựa nhau là thế nào?
Kỳ thực song phương đều hiểu rõ ưu khuyết điểm của nhau. Ngu Thượng Nhung trảm liên tu hành có rất nhiều chỗ tốt, tu vi dẫn trước Vu Chính Hải. Nhưng tu hành giả trảm liên không có Mệnh Cách, tương đương với chỉ có duy nhất một cái mạng. Mà Vu Chính Hải không chỉ có Mệnh Cách, còn có đặc tính phục sinh của tộc Vô Khải. Cho nên hai người luận bàn với nhau kỳ thực đều không dùng toàn lực như lúc đối chiến sinh tử.
“Các vị… rốt cuộc là ai thắng?” Tiểu Chu và Tiểu Ngũ ngây ngốc hỏi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đáp xuống vân đài, nhìn hai tiểu tử trước mặt.
“Các ngươi tên gì?”
“Ta là Tần Tiểu Chu.”
“Ta là Tần Tiểu Ngũ.”
Các đệ tử Tần gia đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Chu Tiểu Ngũ, đây là khách quý của Tần gia, đại sư huynh Nguyên Lang đã dặn không được gây chuyện đó.”
“Nha…” Hai người đồng thời khom người hành lễ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Đệ tử Tần gia kia tiếp tục nói: “Khiến hai vị khách quý chê cười rồi. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ còn rất nhỏ, không biết trời cao đất rộng, bình thường đều luận bàn trong đạo trường Nam Sơn.”
Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng. Đúng như lời sư phụ nói, bọn hắn cũng nhìn thấy bản thân mình thông qua bóng dáng của hai tiểu tử này, thế nên ấn tượng không tệ.
“Các ngươi tu hành bao lâu rồi? Tu vi thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
Tiểu Chu đáp: “Sáu mươi lăm năm, năm nay vừa tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Ta cũng vậy.” Tiểu Ngũ nói.
Mới nhập môn Thiên Giới Bà Sa đã có thể điều khiển vạn đạo kiếm cương đao cương, cũng là nhân tài, thiên phú không hề kém.
“Không tệ. Tiếp tục cố gắng nhé.” Vu Chính Hải cổ vũ một câu.
Hắn vừa định xoay người rời đi, Tiểu Chu bỗng nhiên lấy hết dũng khí nói: “Về sau ta có thể thỉnh giáo ngài về đao pháp không?”
Chương 1652
Vu Chính Hải sửng sốt nhìn hắn.
Tiểu Ngũ cũng lập tức lên tiếng: “Ta cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.”
Vị đệ tử Tần gia đứng bên cạnh quát lớn: “Đừng làm loạn, không được nhắc lại lời này nữa. Hai vị khách quý, xin mời.”
Truyền đạo là việc chỉ có sư đồ mới làm, bọn hắn tuỳ tiện thỉnh giáo truyền thừa của người ta là hành vi cực kỳ thất lễ.
Nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không tức giận. Năm đó trên con đường học tập, bọn hắn gặp phải biết bao trắc trở, nào có điều kiện và tài nguyên phong phú như bây giờ?
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Lúc nào cũng được.”
Tiểu Chu vui mừng quá đỗi, khom người nói: “Tạ ơn, tạ ơn!”
Ngu Thượng Nhung nói với Tiểu Ngũ: “Ngươi đi cùng hắn là được.”
Tiểu Ngũ cũng kích động vô cùng, vội vàng khom người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn hai tiểu tử rồi đạp không bay về phía đạo trường Nam Sơn.
. . .
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu đặt Trấn Thọ Thung vào đạo trường, tốc độ lưu chuyển thời gian là 100 lần.
Hắn lấy hộp gấm Thiên Ngân ra xem, thử nghiệm vài lần cũng không thể mở ra. Xem ra đúng là tu vi không đủ thì không cách nào mở được.
“Cấp bậc chân nhân mới mở được sao?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Nếu vậy thì phải nhanh chóng gia tăng thực lực. Hiện tại hắn là mười bốn Mệnh Cách, muốn thành chân nhân phải mở ra bốn Mệnh Cách nữa.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình ra. Đây đều là đại Mệnh Cách lấy được từ trên người Mạnh Minh Thị.
“Còn thiếu hai cái.”
Hai viên còn lại chỉ cần là Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương là đủ.
Lần trước đến bí ẩn chi địa đã thu hoạch được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, không sợ thiếu, bảo Minh Thế Nhân đưa tới là được.
Hiện tại thứ Lục Châu cần chính là thời gian.
Lục Châu không gấp gáp tiến vào trạng thái tu hành mà quan sát tình hình các đồ đệ.
Chư Hồng Cộng vẫn đang nằm trên giường tu dưỡng. Diệp Thiên Tâm đang tu luyện trong Bạch Tháp, lúc rảnh rỗi nàng lại cùng Thừa Hoàng ra ngoài tản bộ. Đoan Mộc Sinh trở về Ma Thiên Các, cả ngày đều đối chiến với Lục Ngô, thực lực tiến bộ thần tốc. Bốn vị trưởng lão mỗi ngày đều luận đạo rồi mới tu hành, tốc độ đề thăng tu vi đương nhiên không thể so sánh với các đồ đệ có hạt giống Thái Hư. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cùng mấy vị hộ pháp đều tiến bộ khá chậm.
Biểu hiện của Tư Vô Nhai mấy ngày nay có vẻ kỳ quái. Lục Châu dành ra ba ngày liên tục để quan sát hắn.
Trong Thiên Vũ Viện, Tư Vô Nhai xem bản đồ da dê cổ rồi lắc đầu.
“Thất tiên sinh, kiếm của ta…” Bên ngoài truyền đến thanh âm.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Ngươi đi tìm Vương Đại Chuỳ là được, phiền ta làm gì?”
“Thất tiên sinh như vậy là không được nha, chính ngươi bảo ta đến tìm ngươi mà.” Người kia nhảy qua bệ cửa sổ chui vào phòng.
Tư Vô Nhai không thèm để ý tới hắn. “Tra được gì chưa?”
“Đương nhiên là có, không nhìn xem Giang Ái Kiếm ta là ai sao! Hai chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Giang Ái Kiếm hất tóc nói.
“Bên phía Bồng Lai có động tĩnh rồi?” Tư Vô Nhai gật đầu hỏi.
Giang Ái Kiếm ném ra một xấp giấy, tựa vào bàn nói:
“Năm đảo Bồng Lai xem như bình ổn, dù là mực nước đã dâng lên không ít sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện. Phía đông cách ba vạn dặm quả thật có một toà Trọng Minh Sơn. Ta suýt tí nữa đã bị lạc trong Vô Tận Hải, nếu ngươi không đền bù cho ta, chúng ta chia tay!”
“Cảm ơn.” Tư Vô Nhai hài lòng gật đầu, “Khối Hoả Linh Thạch tiếp theo sẽ cho ngươi dùng, đề thăng Long Ngâm Kiếm.”
Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên, hưng phấn nói: “Tốt tốt tốt!”
Giang Ái Kiếm đột nhiên dè dặt hỏi: “Ta có hơi tò mò, làm sao ngươi biết được phía đông cách ba vạn dặm có một toà Trọng Minh Sơn?”
“Không thể giải thích rõ ràng.” Tư Vô Nhai nói.
“Thì ngươi cứ thử giải thích ta xem.”
“Kiến thức của ta hơn xa ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm nhíu mày nói: “Ta đã thuận tiện điều tra một lượt, Trọng Minh Sơn có Trọng Minh Điểu ẩn hiện, từng là nơi cư ngụ của Trọng Minh Điểu. Về sau Trọng Minh Điểu biến mất không thấy nữa.”
Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ kinh ngạc.
“Ngươi tra chuyện này để làm gì?”
“Ta thấy hứng thú.” Tư Vô Nhai thản nhiên đáp.
“Không thú vị.”
Giang Ái Kiếm thấy hắn không muốn nói, bèn xoay người đi tìm Vương Đại Chuỳ.
. . .
Lục Châu thu hồi thần thông, nhớ lại cảnh tượng Tư Vô Nhai đối mặt với Trọng Minh Điểu.
“Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Trọng Minh Điểu có liên can gì?”
Trong ký ức Lục Châu không có thông tin gì về việc này. Vì tín nhiệm Tư Vô Nhai, hắn không quan tâm tới việc này nữa. Việc cần thiết nhất lúc này là chuyên tâm tu luyện, sớm bước vào cảnh giới chân nhân.
Hiện tượng mất cân bằng tuy nghiêm trọng nhưng cửu liên đã bớt đấu đá với nhau. Nhân loại và hung thú đang xuất hiện một loại cân bằng vi diệu.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly và Trấn Thọ Thung, bắt đầu tiến vào trạng thái tu hành.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phần lớn thời gian đều tu luyện trong Trấn Thọ Thung. Chỉ khi đi chỉ điểm cho Tiểu Chu và Tiểu Ngũ mới rời khỏi khu vực thời gian tăng tốc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng cực kỳ nghiêm túc cùng nhau tu luyện.
Tần Nhân Việt thân là chủ nhà, cứ cách một đoạn thời gian lại đến thăm Lục Châu một lần, hòng thỉnh giáo cảm ngộ và tâm đắc về đạo lực lượng. Đáng tiếc Lục Châu vẫn luôn bế quan, không chỉ điểm được gì cho hắn.
Tần Nhân Việt đành tìm đến Minh Thế Nhân giao lưu tâm đắc.
Ma Thiên Các nhiều nhân tài như vậy, Tần Nhân Việt lại hết lần này đến lần khác đối đãi với Minh Thế Nhân rất khác biệt, thời gian dài tất cả mọi người đều biết rõ việc này.
. . .
Ngày qua ngày, đông đi xuân tới, thấm thoát đã năm năm trôi qua.
Trong đạo trường Nam Sơn.
Két.
Lục Châu nghe được trong đan điền khí hải truyền đến một tiếng vang, đây là dấu hiệu vách tường khí hải đã đạt tới bình cảnh, chuẩn bị đột phá.
Hắn mở mắt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Trên bệ cửa sổ, từng tia nắng đang nhảy nhót lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, lá khô rụng xuống báo hiệu mùa thu đang đến.
Lục Châu ngừng tu luyện, cảm giác như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Chương 1653
Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện một tầng bụi bặm phủ khắp không gian. Lục Châu phất tay, một đạo cương khí cuốn đi tất cả bụi bặm bay ra khỏi phòng.
“Hẳn là đã qua mười bữa nửa tháng.” Lục Châu thầm nghĩ, sau đó mở giao diện thọ mệnh ra.
Tuổi thọ còn lại: 6.188.731 ngày (16.460 năm)
Lục Châu ngẩn ngơ. Năm trăm năm đâu rồi?!
Theo tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung, năm trăm năm trong này là năm năm bên ngoài.
“Đã năm năm rồi sao…”
Lục Châu thật sự không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, hắn thế mà đã hao tổn năm trăm năm tuổi thọ.
“Lão tứ.” Lục Châu khẽ gọi.
Cách đạo trường Nam Sơn ba trăm mét, trên một toà sơn phong.
Minh Thế Nhân chấn kinh nói: “Tần chân nhân, hôm khác trò chuyện tiếp, gia sư xuất quan rồi.”
Tần Nhân Việt nghe vậy mừng rỡ nói: “Lục huynh xuất quan? Vậy thì tốt qua, ta đi cùng ngươi.”
Thân ảnh hai người loé lên, xuất hiện bên ngoài sân viện Lục Châu.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Lục huynh, đã lâu không gặp.”
“Vào đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hai người đi vào giữa sân, Tần Nhân Việt nhìn quanh rồi cảm khái nói:
“Chẳng trách tốc độ tu hành của bọn hắn nhanh như vậy, thì ra là có Trấn Thọ Thung. Vật này vừa có lợi vừa có hại, Lục huynh dám dùng nó, quả là người tài cao gan lớn.”
Nói trắng ra chính là dùng mạng đổi tu vi.
“Chỉ là năm trăm năm mà thôi, đối với việc tu hành thì chỉ là một cái búng tay.” Lục Châu đáp.
Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ, người gọi đồ nhi đến là có việc gì dặn dò?” Minh Thế Nhân hỏi.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân. Hắn có thể cảm giác được khí tức của lão tứ đã biến hoá, trở nên nội liễm và nhuệ khí, rõ ràng đã có tiến bộ rất lớn.
Lục Châu chỉ định dùng vài tháng để vững chắc cảnh giới, nào ngờ thoáng một cái đã là năm trăm năm, thật là phi lý.
Trước đây khi tu luyện hắn chưa từng gặp phải sự tình này, cho dù là khai Mệnh Quan cũng chỉ tốn nửa năm. “Năm trăm năm” này chắc chắn có vấn đề.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, ta muốn gặp huynh thật không dễ dàng, mỗi lần tới huynh đều đang bế quan, ta nhớ huynh muốn chết rồi.”
“. . .”
Minh Thế Nhân nổi hết da gà da vịt. Quá buồn nôn!
Lục Châu hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Lục huynh quên rồi sao?”
Lục Châu rốt cuộc nhớ tới hứa hẹn, bèn thở dài nói: “Lão phu vốn định bế quan nghỉ ngơi một chút, không ngờ thoáng một cái đã qua năm năm, thật sự không cố ý làm thế.”
Tần Nhân Việt đương nhiên tin tưởng lời Lục Châu nói. Từng cọng cây ngọn cỏ trên đạo trường Nam Sơn đều không có người động tới, vừa quan sát là biết ngay.
“Xem ra Lục huynh đốn ngộ rồi, chúc mừng chúc mừng.” Tần Nhân Việt cười nói.
Minh Thế Nhân hỏi: “Đốn ngộ là cái gì?”
“Là một loại trạng thái tu hành đến cực hạn, trở nên vong ngã, quên đi bản thân. Rất nhiều người mong được đốn ngộ một lần mà có khi cả đời cũng không đạt tới. Khi tiến vào loại trạng thái này, tốc độ tu hành sẽ tăng lên rất nhiều. Hầy, nếu ta mà có được kỳ ngộ như Lục huynh thì việc đột phá lên mười chín Mệnh Cách chẳng còn xa xôi nữa.” Tần Nhân Việt than thở.
“Chân nhân trở lên rất khó đề thăng tu vi?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Đương nhiên. Đến mười tám Mệnh Cách, tu vi không còn là nhân tố quyết định thực lực, thứ thật sự quan trọng chính là đạo lực lượng, là cảm ngộ đối với thiên địa, là khả năng chưởng khống quy tắc. Ngoài ra, Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp trở nên thưa thớt, nếu chỉ muốn tăng số lượng mà không để ý chất lượng thì việc tu hành sẽ dậm chân tại chỗ, sau này rất khó lĩnh ngộ các loại đạo lực lượng cao cấp.”
Minh Thế Nhân lườm hắn. “Vậy ngươi còn bảo ta tất thành Chí Tôn cái gì?”
Năm năm qua Tần Nhân Việt thường xuyên tìm tới Minh Thế Nhân trò chuyện luận đạo, hai người đã rất quen thuộc, không còn nói chuyện kiểu khách sáo nữa.
Tần Nhân Việt cười đáp: “Biết làm sao được, mị lực của hạt giống Thái Hư chính là như vậy đó.”
“. . .”
Minh Thế Nhân vốn muốn nói các đồng môn của hắn đều có, nhưng vẫn nhịn lại. Việc này không thể bị bại lộ, hơn nữa cảm giác được chân nhân vỗ mông ngựa thật sự không tệ nha.
Lục Châu đứng lên nói: “Đốn ngộ chỉ là nhờ may mắn.”
“Dù nói thế nào thì cũng phải chúc mừng Lục huynh rồi. Sau khi đốn ngộ, ý thức sẽ có hơi hỗn độn, ta không quấy rầy Lục huynh nữa. Đợi ngày khác ta sẽ quay lại sau.”
Thấy sư đồ người ta có việc muốn nói, Tần Nhân Việt lập tức tìm cớ, xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nhân Việt, cười nói: “Hắn đúng là biết cách làm người.”
“Tình hình của mọi người thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền kể rõ tình huống của từng người, ngoại trừ việc tu vi tiến xa, còn lại đều bình thường không có gì lạ.
Nói đến việc mất cân bằng, Minh Thế Nhân thở dài kể:
“Tuy là cửu liên vẫn còn tương đối ổn định, nhưng gần hai năm nay vẫn có không ít tu hành giả thanh liên giới không nhịn được mà vượt qua hồng tuyến, đến hồng liên hắc liên cướp đoạt tài nguyên và tài phú. Hai năm trước thanh liên giới từng xuất hiện thú hoàng, nhưng không rõ vì sao lại rời đi.”
Lục Châu gật đầu. “Còn có việc gì lạ không?”
“Có người nói Vô Tận Hải gần kim liên giới từng có thánh thú xuất hiện. Ngoài ra… cửu sư muội tiến bộ thật lớn, sao mà nhanh như vậy chứ?” Minh Thế Nhân có chút bất mãn.
“Tu vi của Tiểu Diên Nhi thế nào rồi?”
Trước khi hắn bế quan, nàng mới hai Mệnh Cách.
Minh Thế Nhân nói: “Đây chắc là lần đầu tiên đồ nhi thấy cửu sư muội tu hành nghiêm túc đó. Hiện tại muội ấy chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ nhất rồi.”
Cũng tức là thực lực sáu Mệnh Cách.
“Đại sư huynh cũng chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ hai. Chỉ là…” Minh Thế Nhân ấp úng.
“Có việc thì nói thẳng.”
“Mệnh Cách Chi Tâm sắp dùng hết rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu, nhiều người cần khai Mệnh Cách như vậy mà. Lục Châu gật đầu nói:
“Vi sư cho phép các ngươi rời khỏi đạo trường Nam Sơn, đi săn giết hung thú. Chờ khi thực lực đầy đủ chúng ta sẽ đến Thiên Khải Chi Trụ.”
“Vâng.”
Chương 1654
Minh Thế Nhân quả thật đã nghẹn sắp chết rồi. Mà so với hắn, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung còn khó chịu hơn. Cả ngày ở lại đạo trường Nam Sơn, đến một địch nhân để chiến đấu cũng không có, bọn hắn rất không quen.
Năm năm qua, hai người đã tra tấn Tiểu Chu và Tiểu Ngũ đến không còn hình người.
“Đem toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm còn lại tới đây.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân rời khỏi phòng, lát sau đem một túi Mệnh Cách Chi Tâm tới, bên trong còn lại bảy viên. Một nửa trong số đó là Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp, còn lại ba viên trung cấp, trong đó có một viên thuộc loại chữa trị. Tốc độ thì còn dùng được chứ chữa trị thì quá dư thừa.
Lục Châu giữ lại hai viên thuộc loại gia tăng tốc độ rồi nói: “Lấy mấy viên còn lại chia cho mọi người đi.”
“Vâng.”
Chờ Minh Thế Nhân rời đi, Lục Châu thở dài một tiếng rồi nhìn về phía hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Hẳn là Mệnh Cách Chi Tâm của hầu vương, cũng không tệ. Dùng để lót đường cho đại Mệnh Cách đúng là không còn gì thích hợp hơn.”
Lục Châu gọi ra liên toạ, nhìn vào Mệnh Cung, bỗng chốc sửng sốt.
Mệnh Cung của hắn đã lớn lên khá nhiều, nhưng không chỉ dư ra một khu vực Mệnh Cách mà dư đến bốn khu vực, chia đều hai bên trái phải!
Điều này có nghĩa là hạn mức Mệnh Cách cao nhất của hắn lại được đề thăng.
“Thế này là thế nào?” Lục Châu nghi hoặc không thôi.
Năm năm chỉ dùng để vững chắc cảnh giới, vì sao Mệnh Cung lại xảy ra biến hoá bất thường như vậy? Đốn ngộ cũng có thể gia tăng hạn mức Mệnh Cách cao nhất?
Thác Bạt Tư Thành nhờ đốn ngộ mà đạt tới mười chín Mệnh Cách, lại nhờ Thái Hư Huyền Đan để tấn thăng hai mươi Mệnh Cách. Có lẽ trạng thái đốn ngộ phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Đốn ngộ là một loại kỳ ngộ, từ phản ứng của Tần Nhân Việt có thể thấy rõ đây là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Chẳng trách năm năm kia trôi qua như một giấc mộng.
Đã đến lúc nên khai Mệnh Cách rồi.
Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung, hiện tại có đến bốn vị trí dư ra.
“Chẳng lẽ khai bốn Mệnh Cách?”
Lục Châu không rõ ràng lắm, bèn lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của hầu vương đặt vào một chỗ trống.
Két ——
Một tiếng thanh thuý vang lên, dễ dàng hơn Lục Châu tưởng tượng nhiều. Cơn đau kéo đến đột ngột khiến Lục Châu trở tay không kịp.
Nhanh như vậy sao? Lục Châu cũng rất bất ngờ, lập tức thôi động Tử Lưu Ly để bớt đau đớn.
Chờ một lát, hắn phát hiện khu vực Mệnh Cách không tiến vào giai đoạn thứ hai. Theo lẽ thường thì lúc này Mệnh Cách phải bắt đầu hấp thu thọ mệnh mới đúng, thế nhưng bây giờ nó lại kẹt ở đó, không hề nhúc nhích.
Lục Châu chờ thêm một lát, Mệnh Cung vẫn không có động tĩnh.
Cảm thấy không ổn, Lục Châu vươn tay định lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.
Đúng lúc này, khi Lục Châu vừa chạm tay vào, ba vị trí Mệnh Cách trống còn lại đột nhiên kết nối với vị trí Mệnh Cách sẵn có, cả bốn vị trí đồng loạt phát sáng lấp lánh.
“Chuyện gì thế này?” Lục Châu không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu dùng lực, viên Mệnh Cách Chi Tâm kia vẫn bám chặt vào Mệnh Cung, không thể rút ra. Hắn điều động nguyên khí nhưng cũng bị một cỗ lực lượng đẩy ngược.
“Chuyện này…”
Lực lượng của tu hành giả vốn đến từ đan điền khí hải, mà đan điền khí hải lại hỗ trợ qua lại với Mệnh Cung. Hành động vừa rồi của Lục Châu chẳng khác nào là tự mình đấm mình, chẳng trách lực lượng lại biến mất.
Mệnh Cách Chi Tâm không tiếp tục mở ra, mà lôi ra ngoài cũng không được.
Nghĩ ngợi một chút, Lục Châu quyết định lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai của hầu vương đặt vào một vị trí trống khác trên Mệnh Cung.
Mệnh Cung bắt đầu phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng. Quang mang càng lúc càng thịnh, nguyên khí lan tràn ra khỏi Mệnh Cung.
Tia sáng bắn thẳng lên không trung tạo thành một vầng cực quang cỡ nhỏ khiến đạo trường sáng lấp lánh.
Tại các đạo trường lân cận, đám tu hành giả Tần gia kinh hãi nhìn cảnh tượng hùng vĩ này.
“Mau đi báo cho chân nhân, trời đất phát sinh dị tượng!”
“Vâng.”
Tần Nhân Việt nhận được tin tức, lập tức xuất hiện giữa không trung nhìn về phía đoàn cực quang.
“Tứ mệnh đồng chi?!”
“Chân nhân, tứ mệnh đồng chi là cái gì?”
“Tứ mệnh đồng chi nghĩa là bốn khu vực Mệnh Cách xuất hiện, để tu hành giả mở ra một lúc bốn Mệnh Cách! Đây là một loại kỳ ngộ cực kỳ hiếm thấy, sẽ dẫn dến thiên hạ dị tượng.” Tần Nhân Việt giải thích.
Nghe vậy, các đệ tử lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Sẽ là ai chứ?” Nguyên Lang thấp giọng hỏi.
“Lục huynh đã là chân nhân, hẳn không phải hắn. Nếu không một lúc mở ra bốn Mệnh Cách sẽ khiến Thái Hư chú ý. Có thể đó là Minh hiền điệt.” Tần Nhân Việt nói.
“Tứ đệ tử Ma Thiên Các?”
“Trừ hắn, ta không nghĩ ra ai sẽ có được loại kỳ ngộ này.” Tần Nhân Việt đáp, “Thêm vài năm nữa, thành tựu của hắn sẽ không kém Lục huynh.”
“. . .” Nguyên Lang không khỏi kinh ngạc.
Theo suy nghĩ của Tần Nhân Việt, người nắm giữ hạt giống Thái Hư có tạo ra kỳ tích gì thì cũng đều có thể hiểu được.
Hâm mộ thì hâm mộ, bọn hắn tuyệt đối không dám quấy rầy.
Tần Nhân Việt lệnh cho mọi người không được đến gần đạo trường Nam Sơn, thậm chí phái bốn mươi chín kiếm khách tuần tra xung quanh xem có hung thú hoặc tu hành giả nào đến xem náo nhiệt hay không.
. . .
Thấy lực lượng không ngừng tán ra ngoài, Lục Châu không muốn tu vi mà hắn vất vả tích góp lại chạy mất, bèn cương quyết nhấn mạnh viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai xuống Mệnh Cung.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm thành công khảm vào khu vực Mệnh Cách. Đoàn cực quang trở nên yếu đi.
“Có hiệu quả.”
Lục Châu không do dự nữa, lập tức lấy Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình đặt vào hai vị trí Mệnh Cách còn lại.
Két ——
Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng thuận lợi khảm sâu vào Mệnh Cung.
Bốn khu vực Mệnh Cách nối liền với nhau, tiến vào giai đoạn thứ hai: xoay tròn và hấp thu thọ mệnh.
Điều này cũng có nghĩa là Lục Châu không thể tái sử dụng hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng rồi, vốn định để dành cho đồ đệ…
Thôi vậy.
Thọ mệnh của Lục Châu không ngừng bị rút đi. Mà đoàn cực quang trên không trung cũng đã hoàn toàn biến mất.
Chương 1655
Thái Hư, trong cung điện bạch sắc.
Nữ hầu đi nhanh vào trong điện, khom người nói: “Chủ nhân, thanh liên giới có hiện tượng tứ mệnh đồng chi, có thể là người nắm giữ hạt giống Thái Hư đã xuất hiện. Thánh Điện đã phái người tới đó.”
Lam Hi Hoà gật đầu:
“Trước kia có mười hạt giống Thái Hư bị mất, chỉ cần có người sử dụng nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái Hư phát hiện. Những chuyện không liên quan đến Bạch Tháp thì không cần để ý, Thánh Điện sẽ tự thanh lý bọn hắn.”
Nữ hầu nói: “Nhưng mà Tháp chủ hiện tại của Bạch Tháp…”
“Nàng sẽ không bị bại lộ. Đó là đạo trường của ta, ngươi đừng quên ta cũng là cân bằng giả. Không ai biết cách tránh né Thái Hư rõ ràng hơn ta.” Lam Hi Hoà nói.
“Nô tỳ minh bạch.”
“Chuyện Diệp Thiên Tâm có hạt giống Thái Hư, ngươi chớ truyền đi. Nếu dám để lọt tin tức, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nữ hầu lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ trung thành cảnh cảnh, có trời đất chứng giám. Nếu dám có nửa phần bất trung nguyện bị trừng phạt thiên đao vạn quả!”
Lam Hi Hoà bước lên đỡ nữ hầu dậy: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm, khi ta đến Bạch Tháp để duy trì cân bằng cũng có ngươi đi cùng. Nếu ngay cả ngươi mà còn không đáng tin thì trên đời này chắc chẳng còn ai để ta tin tưởng.”
Thái Hư lớn như vậy nhưng đến một người đáng giá để nàng tin cậy cũng không có.
Nữ hầu cười đáp: “Chủ nhân có thể tin Diệp tháp chủ nha.”
Lam Hi Hoà thở dài nói: “Nàng không tín nhiệm ta. Sở dĩ nàng chịu lưu lại Bạch Tháp làm tháp chủ cũng là vì Lục các chủ đã ra mệnh lệnh… Hầy, có phải ta làm người quá thất bại rồi không?”
“Không phải đâu, có rất nhiều người tin tưởng ở ngài mà.” Nữ hầu cố gắng an ủi.
“Bọn hắn thì tính cái gì, nếu không phải vì muốn trục lợi thì cũng là muốn chiếm tiện nghi.”
Nữ hầu im lặng, khẽ gật đầu: “Chủ nhân nói đúng.”
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Nếu hạt giống Thái Hư đã hiện thế, vậy tám viên hạt giống còn lại cũng sẽ từ từ xuất hiện. Hạt giống Thái Hư có thể thay đổi tư chất tu hành giả, đẩy thiên phú của nhân loại lên hạn mức cao nhất. Có lẽ… hiện tượng mất cân bằng chính là dấu hiệu báo trước cho việc thiên hạ đại loạn.”
Nàng khẽ thở dài một tiếng.
Nữ hầu bèn an ủi: “Chủ nhân đừng quá lo lắng, việc của chúng ta là bảo hộ Diệp tháp chủ. Nô tỳ dù có phải chết cũng sẽ thay chủ nhân trông chừng Bạch Tháp cho tốt.”
Một chủ một tớ đứng trong đại điện nhìn ra không trung xanh thẳm bên ngoài, đôi bên lâm vào trầm mặc.
. . .
Trong đạo trường Nam Sơn.
Lục Châu nhìn bốn khu vực Mệnh Cách đang đồng thời sáng lên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một lần khai bốn Mệnh Cách, đây là chuyện hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ sự thật bày ra ở trước mắt, hắn chỉ có thể âm thầm tặc lưỡi, quả thật là kỳ ngộ khó lường.
“Tốn năm trăm năm chính là để đổi lấy cái này?” Lục Châu gật đầu, lộ vẻ hài lòng.
Thấy tốc độ Mệnh Cách Chi Tâm hấp thu thọ mệnh không nhanh, Lục Châu điều chỉnh tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung từ 100 lần lên 400 lần.
Quả nhiên, tốc độ hấp thu thọ mệnh tăng lên không khác gì lúc trước khi bế quan.
“Pháp thân.”
Lam pháp thân xuất hiện, Lục Châu kinh ngạc phát hiện năng lượng bên trong pháp thân đã tràn đầy và sung mãn.
Nếu đã bão hoà, vậy thử đột phá xem sao!
Lục Châu điều động nguyên khí trong đan điền khí hải. Từng vòng tròn màu xanh lam xuất hiện quanh lam pháp thân, từ từ chạy xuống lam liên.
Nhưng càng xuống thấp, vòng tròn xanh lam càng chậm lại, cuối cùng bị đình trệ, không hề dễ dàng như khi đột pháp pháp thân kim liên.
“Lão phu quyết không từ bỏ!”
Lục Châu cố gắng điều động nguyên khí, lam pháp thân thu nhỏ lại, vòng tròn phóng đại lên. Trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu cảm giác được không chỉ thân thể truyền đến đau đớn mà ngay cả tinh thần ý chí cũng bị công kích và áp bách liên tục, khiến hắn cảm thấy như mình bị đeo vòng Kim Cô của Tôn Ngộ Không.
Lão phu không phải hầu tử, muốn trói buộc lão phu?
Năm ngón tay Lục Châu nhấn xuống. Kim chưởng rơi vào vòng sáng xanh lam quanh lam pháp thân.
Ầm!
Vòng sáng rốt cuộc nhúc nhích, hạ xuống một chút. Mà bản thân Lục Châu cũng cảm giác được năng lượng bị đảo ngược, toàn thân bị đánh văng ra xa!
Oanh!
Lục Châu đâm sầm vào vách tường đạo trường, khí huyết dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Khó khăn như vậy?”
Lúc này, lam pháp thân cấp tốc xoay tròn, lực lượng Thiên Tướng bay ra lượn vòng tứ phương. Hai màu một vàng một lam toả ra quang mang rạng rỡ, quang mang hỗ trợ lẫn nhau.
Mà quang hoa tứ mệnh đồng chi trong Mệnh Cung cũng từ từ kết cấu thành một thể.
“? ? ?”
Lục Châu dừng lại, quyết định mặc kệ chúng nó.
Trên đời này chắc không có một người nào tu luyện hai pháp thân như hắn, nên những chuyện đang xảy ra đã nằm ngoài nhận biết của Lục Châu. Nhìn hai loại quang hoa và lực lượng đang kết nối với nhau, Lục Châu bỗng cảm thấy vui vẻ.
Những thứ xinh đẹp đều sẽ khiến tinh thần người ta vui lên.
Két.
Lúc này, bốn khu vực Mệnh Cách lại toả ra quang mang như một dòng điện truyền vào vòng sáng quanh lam pháp thân. Kim lam giao hoà, bay lượn mấy vòng, sau đó “soạt” một tiếng, vòng sáng xanh lam rơi xuống.
Bốn viên Mệnh Cách trong Mệnh Cung biến thành một thể, vuông vức và nhẵn bóng. Quá trình khai Mệnh Cách cứ thế mà hoàn thành, cảm giác đau đớn cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dòng nước ấm tưới vào đan điền khí hải khiến Lục Châu cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Mà trên liên toạ của lam pháp thân, rốt cuộc mọc ra phiến lá thứ sáu.
“Thành công rồi?”
Lục Châu cũng rất mộng bức. Hắn không ngờ khi mình buông tay mặc kệ thì hai toà pháp thân lại đồng thời thăng cấp thành công.
Cảm giác áp bách tinh thần ý chí cũng biến mất, thức hải Lục Châu cảm thấy rất nhẹ nhàng và tươi trẻ.
High tới mức muốn bay lên trời.
Lục Châu vươn tay ra, khẽ đẩy lên cao: “Nhảy.”
Lam pháp thân lập tức tung người nhảy lên cao một mét.
Vu Chính Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu hắn lại dám áp sát thì ngươi đánh một chiêu quét ngang, theo quán tính biến chiêu hắn sẽ không kịp ứng phó! Hầy, quá chậm rồi!”
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày: “Hắn thi triển đao cương, ngươi tránh đi nửa thước rồi dùng kiếm đâm tới là được, vì cái gì phải ngạnh kháng?”
“. . .”
Đám người nghe mà cạn lời.
Lục Châu cũng hết biết nói gì, cảm giác như trong công viên trên Địa Cầu có hai lão già đang chơi cờ, mà đứng bên cạnh bọn hắn là hai kỳ thủ kiện tướng đang không ngừng chỉ đạo!
Mùi thuốc súng càng lúc càng nồng. Tiểu Diên Nhi che lỗ tai lại, lầm bầm nói: “Lại nữa rồi.”
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ bị chỉ huy đến mức tâm thần đại loạn. Bọn hắn không lĩnh ngộ kiếm đạo và đao pháp sâu như Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung, đương nhiên bắt chước làm theo sẽ không tạo thành hiệu quả như ý.
Hai người đang luận bàn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, ăn ý dừng lại giữa không trung.
“Ngươi đến mà đánh!” Tiểu Chu thở hồng hộc nói.
Tiểu Ngũ cũng vươn tay làm tư thế mời.
Các ngươi nhiều đạo lý quá, thôi tự lên đánh luôn đi!
Nguyên Lang thấy vậy bèn quát: “Không được vô lễ.”
Tiểu Chu Tiểu Ngũ cúi đầu.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã sinh lòng hiếu thắng, nào còn quan tâm đến hai hậu sinh vãn bối có lễ phép hay không. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, mời.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh, mời.”
Hư ảnh loé lên, hai người xuất hiện trên bầu trời, bắt đầu giao chiến.
Nguyên Lang há hốc mồm, lo lắng hỏi: “Lão tiên sinh, ngài… ngài không ngăn cản sao?”
Lục Châu liếc nhìn hai tên đồ đệ rồi nói: “Kệ bọn hắn. Dẫn đường đi.”
Đạo trường vốn là nơi tu luyện luận bàn, chỉ cần không chém giết lẫn nhau thì cần gì phải ngăn cản?
“Vâng.” Nguyên Lang dẫn đoàn người Ma Thiên Các bay về phía biệt uyển.
Đám đệ tử Tần gia bị bắt rời đi đều len lén xuất hiện trên vân đài, tò mò nhìn về phía hai người lạ mặt trên không trung. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ cũng đáp xuống nhập bọn với bọn hắn.
Vu Chính Hải lật tay, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra. Cùng lúc đó Trường Sinh Kiếm cũng ra khỏi vỏ…
Mấy trăm vạn đạo đao cương và kiếm cương lập tức phủ đầy không trung, bắt đầu sống mái với nhau.
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ há miệng hình chữ O, sững sờ tại chỗ. Đám đệ tử Tần gia cũng ngây ra như phỗng.
Đám người Ma Thiên Các đã xem bọn hắn đánh nhau đến phát chán, chẳng còn hứng thú quan chiến.
Nguyên Lang chỉ tay về phía đám phi cầm ở đằng xa: “Lão tiên sinh đừng trách, trước khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, nơi này không hề có phi cầm.”
Lục Châu nhìn thoáng qua không trung, thản nhiên đáp: “Không sao.”
Khổng Văn thấy tiếng chiêm chiếp quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi này bèn nói: “Ta đi xem một chút, có khi thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm không tệ.”
Lục Châu phất tay: “Các ngươi xử lý đi. Đừng rời đi quá xa.”
“Vâng.”
Trên vân đài, đám đệ tử Tần gia đều bị cuộc chiến của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hấp dẫn, đặc biệt là Tiểu Chu Tiểu Ngũ.
Tiểu Chu sợ hãi than: “Không phải chứ, còn có thể đánh như vậy? Đao cương kết thành trận vì sao không tấn công?”
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Uy hiếp càng có tác dụng hơn tấn công, nếu là ta, ta chỉ có thể chạy trốn… A, không ngờ hắn lại lựa chọn tấn công, tốc độ thật nhanh!”
“Thì ra là như thế. Quá nhanh, đao cương làm sao cản được? Không phải chứ, không ngờ hắn lại thu hồi đao cương… A, thật diệu! Là tụ tập đao cương lại, không phải thu hồi!”
“Kiếm cương có thể tấn công hiệu quả như vậy, độ khống chế đã đạt tới mức đại thành.”
Hai người hoàn toàn bị đao cương và kiếm cương của hai huynh đệ chinh phục.
Rốt cuộc hai canh giờ sau… Tốc độ chiến đấu từ từ chậm lại.
Khi hai người Tiểu Chu Tiểu Ngũ vẫn còn đang tranh luận không ngừng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã dừng lại động tác, lùi về sau đối mặt nhau.
Vu Chính Hải nói: “Kiếm đạo của đệ đã tịnh tiến rất nhiều.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đao pháp của đại sư huynh cũng thế.”
“Kiếm cương thập nhị diệp, mỗi một diệp đều là lợi khí.”
“Đại sư huynh quá khen, thập nhị diệp dù mạnh nhưng vẫn không quý giá bằng Mệnh Cách. Nếu thật sự đối chiến sinh tử, tất phân thắng bại.” Ngu Thượng Nhung nói.
Hai người không nói gì nữa mà chắp tay với nhau.
Đám đệ tử quan chiến không khỏi mộng bức. Một giây trước còn không phục mà cự cãi, bây giờ lại vỗ mông ngựa nhau là thế nào?
Kỳ thực song phương đều hiểu rõ ưu khuyết điểm của nhau. Ngu Thượng Nhung trảm liên tu hành có rất nhiều chỗ tốt, tu vi dẫn trước Vu Chính Hải. Nhưng tu hành giả trảm liên không có Mệnh Cách, tương đương với chỉ có duy nhất một cái mạng. Mà Vu Chính Hải không chỉ có Mệnh Cách, còn có đặc tính phục sinh của tộc Vô Khải. Cho nên hai người luận bàn với nhau kỳ thực đều không dùng toàn lực như lúc đối chiến sinh tử.
“Các vị… rốt cuộc là ai thắng?” Tiểu Chu và Tiểu Ngũ ngây ngốc hỏi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đáp xuống vân đài, nhìn hai tiểu tử trước mặt.
“Các ngươi tên gì?”
“Ta là Tần Tiểu Chu.”
“Ta là Tần Tiểu Ngũ.”
Các đệ tử Tần gia đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Chu Tiểu Ngũ, đây là khách quý của Tần gia, đại sư huynh Nguyên Lang đã dặn không được gây chuyện đó.”
“Nha…” Hai người đồng thời khom người hành lễ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Đệ tử Tần gia kia tiếp tục nói: “Khiến hai vị khách quý chê cười rồi. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ còn rất nhỏ, không biết trời cao đất rộng, bình thường đều luận bàn trong đạo trường Nam Sơn.”
Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng. Đúng như lời sư phụ nói, bọn hắn cũng nhìn thấy bản thân mình thông qua bóng dáng của hai tiểu tử này, thế nên ấn tượng không tệ.
“Các ngươi tu hành bao lâu rồi? Tu vi thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
Tiểu Chu đáp: “Sáu mươi lăm năm, năm nay vừa tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Ta cũng vậy.” Tiểu Ngũ nói.
Mới nhập môn Thiên Giới Bà Sa đã có thể điều khiển vạn đạo kiếm cương đao cương, cũng là nhân tài, thiên phú không hề kém.
“Không tệ. Tiếp tục cố gắng nhé.” Vu Chính Hải cổ vũ một câu.
Hắn vừa định xoay người rời đi, Tiểu Chu bỗng nhiên lấy hết dũng khí nói: “Về sau ta có thể thỉnh giáo ngài về đao pháp không?”
Chương 1652
Vu Chính Hải sửng sốt nhìn hắn.
Tiểu Ngũ cũng lập tức lên tiếng: “Ta cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.”
Vị đệ tử Tần gia đứng bên cạnh quát lớn: “Đừng làm loạn, không được nhắc lại lời này nữa. Hai vị khách quý, xin mời.”
Truyền đạo là việc chỉ có sư đồ mới làm, bọn hắn tuỳ tiện thỉnh giáo truyền thừa của người ta là hành vi cực kỳ thất lễ.
Nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không tức giận. Năm đó trên con đường học tập, bọn hắn gặp phải biết bao trắc trở, nào có điều kiện và tài nguyên phong phú như bây giờ?
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Lúc nào cũng được.”
Tiểu Chu vui mừng quá đỗi, khom người nói: “Tạ ơn, tạ ơn!”
Ngu Thượng Nhung nói với Tiểu Ngũ: “Ngươi đi cùng hắn là được.”
Tiểu Ngũ cũng kích động vô cùng, vội vàng khom người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn hai tiểu tử rồi đạp không bay về phía đạo trường Nam Sơn.
. . .
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu đặt Trấn Thọ Thung vào đạo trường, tốc độ lưu chuyển thời gian là 100 lần.
Hắn lấy hộp gấm Thiên Ngân ra xem, thử nghiệm vài lần cũng không thể mở ra. Xem ra đúng là tu vi không đủ thì không cách nào mở được.
“Cấp bậc chân nhân mới mở được sao?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Nếu vậy thì phải nhanh chóng gia tăng thực lực. Hiện tại hắn là mười bốn Mệnh Cách, muốn thành chân nhân phải mở ra bốn Mệnh Cách nữa.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình ra. Đây đều là đại Mệnh Cách lấy được từ trên người Mạnh Minh Thị.
“Còn thiếu hai cái.”
Hai viên còn lại chỉ cần là Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương là đủ.
Lần trước đến bí ẩn chi địa đã thu hoạch được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, không sợ thiếu, bảo Minh Thế Nhân đưa tới là được.
Hiện tại thứ Lục Châu cần chính là thời gian.
Lục Châu không gấp gáp tiến vào trạng thái tu hành mà quan sát tình hình các đồ đệ.
Chư Hồng Cộng vẫn đang nằm trên giường tu dưỡng. Diệp Thiên Tâm đang tu luyện trong Bạch Tháp, lúc rảnh rỗi nàng lại cùng Thừa Hoàng ra ngoài tản bộ. Đoan Mộc Sinh trở về Ma Thiên Các, cả ngày đều đối chiến với Lục Ngô, thực lực tiến bộ thần tốc. Bốn vị trưởng lão mỗi ngày đều luận đạo rồi mới tu hành, tốc độ đề thăng tu vi đương nhiên không thể so sánh với các đồ đệ có hạt giống Thái Hư. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cùng mấy vị hộ pháp đều tiến bộ khá chậm.
Biểu hiện của Tư Vô Nhai mấy ngày nay có vẻ kỳ quái. Lục Châu dành ra ba ngày liên tục để quan sát hắn.
Trong Thiên Vũ Viện, Tư Vô Nhai xem bản đồ da dê cổ rồi lắc đầu.
“Thất tiên sinh, kiếm của ta…” Bên ngoài truyền đến thanh âm.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Ngươi đi tìm Vương Đại Chuỳ là được, phiền ta làm gì?”
“Thất tiên sinh như vậy là không được nha, chính ngươi bảo ta đến tìm ngươi mà.” Người kia nhảy qua bệ cửa sổ chui vào phòng.
Tư Vô Nhai không thèm để ý tới hắn. “Tra được gì chưa?”
“Đương nhiên là có, không nhìn xem Giang Ái Kiếm ta là ai sao! Hai chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Giang Ái Kiếm hất tóc nói.
“Bên phía Bồng Lai có động tĩnh rồi?” Tư Vô Nhai gật đầu hỏi.
Giang Ái Kiếm ném ra một xấp giấy, tựa vào bàn nói:
“Năm đảo Bồng Lai xem như bình ổn, dù là mực nước đã dâng lên không ít sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện. Phía đông cách ba vạn dặm quả thật có một toà Trọng Minh Sơn. Ta suýt tí nữa đã bị lạc trong Vô Tận Hải, nếu ngươi không đền bù cho ta, chúng ta chia tay!”
“Cảm ơn.” Tư Vô Nhai hài lòng gật đầu, “Khối Hoả Linh Thạch tiếp theo sẽ cho ngươi dùng, đề thăng Long Ngâm Kiếm.”
Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên, hưng phấn nói: “Tốt tốt tốt!”
Giang Ái Kiếm đột nhiên dè dặt hỏi: “Ta có hơi tò mò, làm sao ngươi biết được phía đông cách ba vạn dặm có một toà Trọng Minh Sơn?”
“Không thể giải thích rõ ràng.” Tư Vô Nhai nói.
“Thì ngươi cứ thử giải thích ta xem.”
“Kiến thức của ta hơn xa ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm nhíu mày nói: “Ta đã thuận tiện điều tra một lượt, Trọng Minh Sơn có Trọng Minh Điểu ẩn hiện, từng là nơi cư ngụ của Trọng Minh Điểu. Về sau Trọng Minh Điểu biến mất không thấy nữa.”
Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ kinh ngạc.
“Ngươi tra chuyện này để làm gì?”
“Ta thấy hứng thú.” Tư Vô Nhai thản nhiên đáp.
“Không thú vị.”
Giang Ái Kiếm thấy hắn không muốn nói, bèn xoay người đi tìm Vương Đại Chuỳ.
. . .
Lục Châu thu hồi thần thông, nhớ lại cảnh tượng Tư Vô Nhai đối mặt với Trọng Minh Điểu.
“Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Trọng Minh Điểu có liên can gì?”
Trong ký ức Lục Châu không có thông tin gì về việc này. Vì tín nhiệm Tư Vô Nhai, hắn không quan tâm tới việc này nữa. Việc cần thiết nhất lúc này là chuyên tâm tu luyện, sớm bước vào cảnh giới chân nhân.
Hiện tượng mất cân bằng tuy nghiêm trọng nhưng cửu liên đã bớt đấu đá với nhau. Nhân loại và hung thú đang xuất hiện một loại cân bằng vi diệu.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly và Trấn Thọ Thung, bắt đầu tiến vào trạng thái tu hành.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phần lớn thời gian đều tu luyện trong Trấn Thọ Thung. Chỉ khi đi chỉ điểm cho Tiểu Chu và Tiểu Ngũ mới rời khỏi khu vực thời gian tăng tốc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng cực kỳ nghiêm túc cùng nhau tu luyện.
Tần Nhân Việt thân là chủ nhà, cứ cách một đoạn thời gian lại đến thăm Lục Châu một lần, hòng thỉnh giáo cảm ngộ và tâm đắc về đạo lực lượng. Đáng tiếc Lục Châu vẫn luôn bế quan, không chỉ điểm được gì cho hắn.
Tần Nhân Việt đành tìm đến Minh Thế Nhân giao lưu tâm đắc.
Ma Thiên Các nhiều nhân tài như vậy, Tần Nhân Việt lại hết lần này đến lần khác đối đãi với Minh Thế Nhân rất khác biệt, thời gian dài tất cả mọi người đều biết rõ việc này.
. . .
Ngày qua ngày, đông đi xuân tới, thấm thoát đã năm năm trôi qua.
Trong đạo trường Nam Sơn.
Két.
Lục Châu nghe được trong đan điền khí hải truyền đến một tiếng vang, đây là dấu hiệu vách tường khí hải đã đạt tới bình cảnh, chuẩn bị đột phá.
Hắn mở mắt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Trên bệ cửa sổ, từng tia nắng đang nhảy nhót lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, lá khô rụng xuống báo hiệu mùa thu đang đến.
Lục Châu ngừng tu luyện, cảm giác như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Chương 1653
Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện một tầng bụi bặm phủ khắp không gian. Lục Châu phất tay, một đạo cương khí cuốn đi tất cả bụi bặm bay ra khỏi phòng.
“Hẳn là đã qua mười bữa nửa tháng.” Lục Châu thầm nghĩ, sau đó mở giao diện thọ mệnh ra.
Tuổi thọ còn lại: 6.188.731 ngày (16.460 năm)
Lục Châu ngẩn ngơ. Năm trăm năm đâu rồi?!
Theo tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung, năm trăm năm trong này là năm năm bên ngoài.
“Đã năm năm rồi sao…”
Lục Châu thật sự không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, hắn thế mà đã hao tổn năm trăm năm tuổi thọ.
“Lão tứ.” Lục Châu khẽ gọi.
Cách đạo trường Nam Sơn ba trăm mét, trên một toà sơn phong.
Minh Thế Nhân chấn kinh nói: “Tần chân nhân, hôm khác trò chuyện tiếp, gia sư xuất quan rồi.”
Tần Nhân Việt nghe vậy mừng rỡ nói: “Lục huynh xuất quan? Vậy thì tốt qua, ta đi cùng ngươi.”
Thân ảnh hai người loé lên, xuất hiện bên ngoài sân viện Lục Châu.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Lục huynh, đã lâu không gặp.”
“Vào đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hai người đi vào giữa sân, Tần Nhân Việt nhìn quanh rồi cảm khái nói:
“Chẳng trách tốc độ tu hành của bọn hắn nhanh như vậy, thì ra là có Trấn Thọ Thung. Vật này vừa có lợi vừa có hại, Lục huynh dám dùng nó, quả là người tài cao gan lớn.”
Nói trắng ra chính là dùng mạng đổi tu vi.
“Chỉ là năm trăm năm mà thôi, đối với việc tu hành thì chỉ là một cái búng tay.” Lục Châu đáp.
Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ, người gọi đồ nhi đến là có việc gì dặn dò?” Minh Thế Nhân hỏi.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân. Hắn có thể cảm giác được khí tức của lão tứ đã biến hoá, trở nên nội liễm và nhuệ khí, rõ ràng đã có tiến bộ rất lớn.
Lục Châu chỉ định dùng vài tháng để vững chắc cảnh giới, nào ngờ thoáng một cái đã là năm trăm năm, thật là phi lý.
Trước đây khi tu luyện hắn chưa từng gặp phải sự tình này, cho dù là khai Mệnh Quan cũng chỉ tốn nửa năm. “Năm trăm năm” này chắc chắn có vấn đề.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, ta muốn gặp huynh thật không dễ dàng, mỗi lần tới huynh đều đang bế quan, ta nhớ huynh muốn chết rồi.”
“. . .”
Minh Thế Nhân nổi hết da gà da vịt. Quá buồn nôn!
Lục Châu hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Lục huynh quên rồi sao?”
Lục Châu rốt cuộc nhớ tới hứa hẹn, bèn thở dài nói: “Lão phu vốn định bế quan nghỉ ngơi một chút, không ngờ thoáng một cái đã qua năm năm, thật sự không cố ý làm thế.”
Tần Nhân Việt đương nhiên tin tưởng lời Lục Châu nói. Từng cọng cây ngọn cỏ trên đạo trường Nam Sơn đều không có người động tới, vừa quan sát là biết ngay.
“Xem ra Lục huynh đốn ngộ rồi, chúc mừng chúc mừng.” Tần Nhân Việt cười nói.
Minh Thế Nhân hỏi: “Đốn ngộ là cái gì?”
“Là một loại trạng thái tu hành đến cực hạn, trở nên vong ngã, quên đi bản thân. Rất nhiều người mong được đốn ngộ một lần mà có khi cả đời cũng không đạt tới. Khi tiến vào loại trạng thái này, tốc độ tu hành sẽ tăng lên rất nhiều. Hầy, nếu ta mà có được kỳ ngộ như Lục huynh thì việc đột phá lên mười chín Mệnh Cách chẳng còn xa xôi nữa.” Tần Nhân Việt than thở.
“Chân nhân trở lên rất khó đề thăng tu vi?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Đương nhiên. Đến mười tám Mệnh Cách, tu vi không còn là nhân tố quyết định thực lực, thứ thật sự quan trọng chính là đạo lực lượng, là cảm ngộ đối với thiên địa, là khả năng chưởng khống quy tắc. Ngoài ra, Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp trở nên thưa thớt, nếu chỉ muốn tăng số lượng mà không để ý chất lượng thì việc tu hành sẽ dậm chân tại chỗ, sau này rất khó lĩnh ngộ các loại đạo lực lượng cao cấp.”
Minh Thế Nhân lườm hắn. “Vậy ngươi còn bảo ta tất thành Chí Tôn cái gì?”
Năm năm qua Tần Nhân Việt thường xuyên tìm tới Minh Thế Nhân trò chuyện luận đạo, hai người đã rất quen thuộc, không còn nói chuyện kiểu khách sáo nữa.
Tần Nhân Việt cười đáp: “Biết làm sao được, mị lực của hạt giống Thái Hư chính là như vậy đó.”
“. . .”
Minh Thế Nhân vốn muốn nói các đồng môn của hắn đều có, nhưng vẫn nhịn lại. Việc này không thể bị bại lộ, hơn nữa cảm giác được chân nhân vỗ mông ngựa thật sự không tệ nha.
Lục Châu đứng lên nói: “Đốn ngộ chỉ là nhờ may mắn.”
“Dù nói thế nào thì cũng phải chúc mừng Lục huynh rồi. Sau khi đốn ngộ, ý thức sẽ có hơi hỗn độn, ta không quấy rầy Lục huynh nữa. Đợi ngày khác ta sẽ quay lại sau.”
Thấy sư đồ người ta có việc muốn nói, Tần Nhân Việt lập tức tìm cớ, xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nhân Việt, cười nói: “Hắn đúng là biết cách làm người.”
“Tình hình của mọi người thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền kể rõ tình huống của từng người, ngoại trừ việc tu vi tiến xa, còn lại đều bình thường không có gì lạ.
Nói đến việc mất cân bằng, Minh Thế Nhân thở dài kể:
“Tuy là cửu liên vẫn còn tương đối ổn định, nhưng gần hai năm nay vẫn có không ít tu hành giả thanh liên giới không nhịn được mà vượt qua hồng tuyến, đến hồng liên hắc liên cướp đoạt tài nguyên và tài phú. Hai năm trước thanh liên giới từng xuất hiện thú hoàng, nhưng không rõ vì sao lại rời đi.”
Lục Châu gật đầu. “Còn có việc gì lạ không?”
“Có người nói Vô Tận Hải gần kim liên giới từng có thánh thú xuất hiện. Ngoài ra… cửu sư muội tiến bộ thật lớn, sao mà nhanh như vậy chứ?” Minh Thế Nhân có chút bất mãn.
“Tu vi của Tiểu Diên Nhi thế nào rồi?”
Trước khi hắn bế quan, nàng mới hai Mệnh Cách.
Minh Thế Nhân nói: “Đây chắc là lần đầu tiên đồ nhi thấy cửu sư muội tu hành nghiêm túc đó. Hiện tại muội ấy chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ nhất rồi.”
Cũng tức là thực lực sáu Mệnh Cách.
“Đại sư huynh cũng chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ hai. Chỉ là…” Minh Thế Nhân ấp úng.
“Có việc thì nói thẳng.”
“Mệnh Cách Chi Tâm sắp dùng hết rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu, nhiều người cần khai Mệnh Cách như vậy mà. Lục Châu gật đầu nói:
“Vi sư cho phép các ngươi rời khỏi đạo trường Nam Sơn, đi săn giết hung thú. Chờ khi thực lực đầy đủ chúng ta sẽ đến Thiên Khải Chi Trụ.”
“Vâng.”
Chương 1654
Minh Thế Nhân quả thật đã nghẹn sắp chết rồi. Mà so với hắn, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung còn khó chịu hơn. Cả ngày ở lại đạo trường Nam Sơn, đến một địch nhân để chiến đấu cũng không có, bọn hắn rất không quen.
Năm năm qua, hai người đã tra tấn Tiểu Chu và Tiểu Ngũ đến không còn hình người.
“Đem toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm còn lại tới đây.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân rời khỏi phòng, lát sau đem một túi Mệnh Cách Chi Tâm tới, bên trong còn lại bảy viên. Một nửa trong số đó là Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp, còn lại ba viên trung cấp, trong đó có một viên thuộc loại chữa trị. Tốc độ thì còn dùng được chứ chữa trị thì quá dư thừa.
Lục Châu giữ lại hai viên thuộc loại gia tăng tốc độ rồi nói: “Lấy mấy viên còn lại chia cho mọi người đi.”
“Vâng.”
Chờ Minh Thế Nhân rời đi, Lục Châu thở dài một tiếng rồi nhìn về phía hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Hẳn là Mệnh Cách Chi Tâm của hầu vương, cũng không tệ. Dùng để lót đường cho đại Mệnh Cách đúng là không còn gì thích hợp hơn.”
Lục Châu gọi ra liên toạ, nhìn vào Mệnh Cung, bỗng chốc sửng sốt.
Mệnh Cung của hắn đã lớn lên khá nhiều, nhưng không chỉ dư ra một khu vực Mệnh Cách mà dư đến bốn khu vực, chia đều hai bên trái phải!
Điều này có nghĩa là hạn mức Mệnh Cách cao nhất của hắn lại được đề thăng.
“Thế này là thế nào?” Lục Châu nghi hoặc không thôi.
Năm năm chỉ dùng để vững chắc cảnh giới, vì sao Mệnh Cung lại xảy ra biến hoá bất thường như vậy? Đốn ngộ cũng có thể gia tăng hạn mức Mệnh Cách cao nhất?
Thác Bạt Tư Thành nhờ đốn ngộ mà đạt tới mười chín Mệnh Cách, lại nhờ Thái Hư Huyền Đan để tấn thăng hai mươi Mệnh Cách. Có lẽ trạng thái đốn ngộ phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Đốn ngộ là một loại kỳ ngộ, từ phản ứng của Tần Nhân Việt có thể thấy rõ đây là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Chẳng trách năm năm kia trôi qua như một giấc mộng.
Đã đến lúc nên khai Mệnh Cách rồi.
Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung, hiện tại có đến bốn vị trí dư ra.
“Chẳng lẽ khai bốn Mệnh Cách?”
Lục Châu không rõ ràng lắm, bèn lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của hầu vương đặt vào một chỗ trống.
Két ——
Một tiếng thanh thuý vang lên, dễ dàng hơn Lục Châu tưởng tượng nhiều. Cơn đau kéo đến đột ngột khiến Lục Châu trở tay không kịp.
Nhanh như vậy sao? Lục Châu cũng rất bất ngờ, lập tức thôi động Tử Lưu Ly để bớt đau đớn.
Chờ một lát, hắn phát hiện khu vực Mệnh Cách không tiến vào giai đoạn thứ hai. Theo lẽ thường thì lúc này Mệnh Cách phải bắt đầu hấp thu thọ mệnh mới đúng, thế nhưng bây giờ nó lại kẹt ở đó, không hề nhúc nhích.
Lục Châu chờ thêm một lát, Mệnh Cung vẫn không có động tĩnh.
Cảm thấy không ổn, Lục Châu vươn tay định lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.
Đúng lúc này, khi Lục Châu vừa chạm tay vào, ba vị trí Mệnh Cách trống còn lại đột nhiên kết nối với vị trí Mệnh Cách sẵn có, cả bốn vị trí đồng loạt phát sáng lấp lánh.
“Chuyện gì thế này?” Lục Châu không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu dùng lực, viên Mệnh Cách Chi Tâm kia vẫn bám chặt vào Mệnh Cung, không thể rút ra. Hắn điều động nguyên khí nhưng cũng bị một cỗ lực lượng đẩy ngược.
“Chuyện này…”
Lực lượng của tu hành giả vốn đến từ đan điền khí hải, mà đan điền khí hải lại hỗ trợ qua lại với Mệnh Cung. Hành động vừa rồi của Lục Châu chẳng khác nào là tự mình đấm mình, chẳng trách lực lượng lại biến mất.
Mệnh Cách Chi Tâm không tiếp tục mở ra, mà lôi ra ngoài cũng không được.
Nghĩ ngợi một chút, Lục Châu quyết định lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai của hầu vương đặt vào một vị trí trống khác trên Mệnh Cung.
Mệnh Cung bắt đầu phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng. Quang mang càng lúc càng thịnh, nguyên khí lan tràn ra khỏi Mệnh Cung.
Tia sáng bắn thẳng lên không trung tạo thành một vầng cực quang cỡ nhỏ khiến đạo trường sáng lấp lánh.
Tại các đạo trường lân cận, đám tu hành giả Tần gia kinh hãi nhìn cảnh tượng hùng vĩ này.
“Mau đi báo cho chân nhân, trời đất phát sinh dị tượng!”
“Vâng.”
Tần Nhân Việt nhận được tin tức, lập tức xuất hiện giữa không trung nhìn về phía đoàn cực quang.
“Tứ mệnh đồng chi?!”
“Chân nhân, tứ mệnh đồng chi là cái gì?”
“Tứ mệnh đồng chi nghĩa là bốn khu vực Mệnh Cách xuất hiện, để tu hành giả mở ra một lúc bốn Mệnh Cách! Đây là một loại kỳ ngộ cực kỳ hiếm thấy, sẽ dẫn dến thiên hạ dị tượng.” Tần Nhân Việt giải thích.
Nghe vậy, các đệ tử lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Sẽ là ai chứ?” Nguyên Lang thấp giọng hỏi.
“Lục huynh đã là chân nhân, hẳn không phải hắn. Nếu không một lúc mở ra bốn Mệnh Cách sẽ khiến Thái Hư chú ý. Có thể đó là Minh hiền điệt.” Tần Nhân Việt nói.
“Tứ đệ tử Ma Thiên Các?”
“Trừ hắn, ta không nghĩ ra ai sẽ có được loại kỳ ngộ này.” Tần Nhân Việt đáp, “Thêm vài năm nữa, thành tựu của hắn sẽ không kém Lục huynh.”
“. . .” Nguyên Lang không khỏi kinh ngạc.
Theo suy nghĩ của Tần Nhân Việt, người nắm giữ hạt giống Thái Hư có tạo ra kỳ tích gì thì cũng đều có thể hiểu được.
Hâm mộ thì hâm mộ, bọn hắn tuyệt đối không dám quấy rầy.
Tần Nhân Việt lệnh cho mọi người không được đến gần đạo trường Nam Sơn, thậm chí phái bốn mươi chín kiếm khách tuần tra xung quanh xem có hung thú hoặc tu hành giả nào đến xem náo nhiệt hay không.
. . .
Thấy lực lượng không ngừng tán ra ngoài, Lục Châu không muốn tu vi mà hắn vất vả tích góp lại chạy mất, bèn cương quyết nhấn mạnh viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai xuống Mệnh Cung.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm thành công khảm vào khu vực Mệnh Cách. Đoàn cực quang trở nên yếu đi.
“Có hiệu quả.”
Lục Châu không do dự nữa, lập tức lấy Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình đặt vào hai vị trí Mệnh Cách còn lại.
Két ——
Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng thuận lợi khảm sâu vào Mệnh Cung.
Bốn khu vực Mệnh Cách nối liền với nhau, tiến vào giai đoạn thứ hai: xoay tròn và hấp thu thọ mệnh.
Điều này cũng có nghĩa là Lục Châu không thể tái sử dụng hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng rồi, vốn định để dành cho đồ đệ…
Thôi vậy.
Thọ mệnh của Lục Châu không ngừng bị rút đi. Mà đoàn cực quang trên không trung cũng đã hoàn toàn biến mất.
Chương 1655
Thái Hư, trong cung điện bạch sắc.
Nữ hầu đi nhanh vào trong điện, khom người nói: “Chủ nhân, thanh liên giới có hiện tượng tứ mệnh đồng chi, có thể là người nắm giữ hạt giống Thái Hư đã xuất hiện. Thánh Điện đã phái người tới đó.”
Lam Hi Hoà gật đầu:
“Trước kia có mười hạt giống Thái Hư bị mất, chỉ cần có người sử dụng nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái Hư phát hiện. Những chuyện không liên quan đến Bạch Tháp thì không cần để ý, Thánh Điện sẽ tự thanh lý bọn hắn.”
Nữ hầu nói: “Nhưng mà Tháp chủ hiện tại của Bạch Tháp…”
“Nàng sẽ không bị bại lộ. Đó là đạo trường của ta, ngươi đừng quên ta cũng là cân bằng giả. Không ai biết cách tránh né Thái Hư rõ ràng hơn ta.” Lam Hi Hoà nói.
“Nô tỳ minh bạch.”
“Chuyện Diệp Thiên Tâm có hạt giống Thái Hư, ngươi chớ truyền đi. Nếu dám để lọt tin tức, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nữ hầu lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ trung thành cảnh cảnh, có trời đất chứng giám. Nếu dám có nửa phần bất trung nguyện bị trừng phạt thiên đao vạn quả!”
Lam Hi Hoà bước lên đỡ nữ hầu dậy: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm, khi ta đến Bạch Tháp để duy trì cân bằng cũng có ngươi đi cùng. Nếu ngay cả ngươi mà còn không đáng tin thì trên đời này chắc chẳng còn ai để ta tin tưởng.”
Thái Hư lớn như vậy nhưng đến một người đáng giá để nàng tin cậy cũng không có.
Nữ hầu cười đáp: “Chủ nhân có thể tin Diệp tháp chủ nha.”
Lam Hi Hoà thở dài nói: “Nàng không tín nhiệm ta. Sở dĩ nàng chịu lưu lại Bạch Tháp làm tháp chủ cũng là vì Lục các chủ đã ra mệnh lệnh… Hầy, có phải ta làm người quá thất bại rồi không?”
“Không phải đâu, có rất nhiều người tin tưởng ở ngài mà.” Nữ hầu cố gắng an ủi.
“Bọn hắn thì tính cái gì, nếu không phải vì muốn trục lợi thì cũng là muốn chiếm tiện nghi.”
Nữ hầu im lặng, khẽ gật đầu: “Chủ nhân nói đúng.”
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Nếu hạt giống Thái Hư đã hiện thế, vậy tám viên hạt giống còn lại cũng sẽ từ từ xuất hiện. Hạt giống Thái Hư có thể thay đổi tư chất tu hành giả, đẩy thiên phú của nhân loại lên hạn mức cao nhất. Có lẽ… hiện tượng mất cân bằng chính là dấu hiệu báo trước cho việc thiên hạ đại loạn.”
Nàng khẽ thở dài một tiếng.
Nữ hầu bèn an ủi: “Chủ nhân đừng quá lo lắng, việc của chúng ta là bảo hộ Diệp tháp chủ. Nô tỳ dù có phải chết cũng sẽ thay chủ nhân trông chừng Bạch Tháp cho tốt.”
Một chủ một tớ đứng trong đại điện nhìn ra không trung xanh thẳm bên ngoài, đôi bên lâm vào trầm mặc.
. . .
Trong đạo trường Nam Sơn.
Lục Châu nhìn bốn khu vực Mệnh Cách đang đồng thời sáng lên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một lần khai bốn Mệnh Cách, đây là chuyện hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ sự thật bày ra ở trước mắt, hắn chỉ có thể âm thầm tặc lưỡi, quả thật là kỳ ngộ khó lường.
“Tốn năm trăm năm chính là để đổi lấy cái này?” Lục Châu gật đầu, lộ vẻ hài lòng.
Thấy tốc độ Mệnh Cách Chi Tâm hấp thu thọ mệnh không nhanh, Lục Châu điều chỉnh tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung từ 100 lần lên 400 lần.
Quả nhiên, tốc độ hấp thu thọ mệnh tăng lên không khác gì lúc trước khi bế quan.
“Pháp thân.”
Lam pháp thân xuất hiện, Lục Châu kinh ngạc phát hiện năng lượng bên trong pháp thân đã tràn đầy và sung mãn.
Nếu đã bão hoà, vậy thử đột phá xem sao!
Lục Châu điều động nguyên khí trong đan điền khí hải. Từng vòng tròn màu xanh lam xuất hiện quanh lam pháp thân, từ từ chạy xuống lam liên.
Nhưng càng xuống thấp, vòng tròn xanh lam càng chậm lại, cuối cùng bị đình trệ, không hề dễ dàng như khi đột pháp pháp thân kim liên.
“Lão phu quyết không từ bỏ!”
Lục Châu cố gắng điều động nguyên khí, lam pháp thân thu nhỏ lại, vòng tròn phóng đại lên. Trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu cảm giác được không chỉ thân thể truyền đến đau đớn mà ngay cả tinh thần ý chí cũng bị công kích và áp bách liên tục, khiến hắn cảm thấy như mình bị đeo vòng Kim Cô của Tôn Ngộ Không.
Lão phu không phải hầu tử, muốn trói buộc lão phu?
Năm ngón tay Lục Châu nhấn xuống. Kim chưởng rơi vào vòng sáng xanh lam quanh lam pháp thân.
Ầm!
Vòng sáng rốt cuộc nhúc nhích, hạ xuống một chút. Mà bản thân Lục Châu cũng cảm giác được năng lượng bị đảo ngược, toàn thân bị đánh văng ra xa!
Oanh!
Lục Châu đâm sầm vào vách tường đạo trường, khí huyết dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Khó khăn như vậy?”
Lúc này, lam pháp thân cấp tốc xoay tròn, lực lượng Thiên Tướng bay ra lượn vòng tứ phương. Hai màu một vàng một lam toả ra quang mang rạng rỡ, quang mang hỗ trợ lẫn nhau.
Mà quang hoa tứ mệnh đồng chi trong Mệnh Cung cũng từ từ kết cấu thành một thể.
“? ? ?”
Lục Châu dừng lại, quyết định mặc kệ chúng nó.
Trên đời này chắc không có một người nào tu luyện hai pháp thân như hắn, nên những chuyện đang xảy ra đã nằm ngoài nhận biết của Lục Châu. Nhìn hai loại quang hoa và lực lượng đang kết nối với nhau, Lục Châu bỗng cảm thấy vui vẻ.
Những thứ xinh đẹp đều sẽ khiến tinh thần người ta vui lên.
Két.
Lúc này, bốn khu vực Mệnh Cách lại toả ra quang mang như một dòng điện truyền vào vòng sáng quanh lam pháp thân. Kim lam giao hoà, bay lượn mấy vòng, sau đó “soạt” một tiếng, vòng sáng xanh lam rơi xuống.
Bốn viên Mệnh Cách trong Mệnh Cung biến thành một thể, vuông vức và nhẵn bóng. Quá trình khai Mệnh Cách cứ thế mà hoàn thành, cảm giác đau đớn cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dòng nước ấm tưới vào đan điền khí hải khiến Lục Châu cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Mà trên liên toạ của lam pháp thân, rốt cuộc mọc ra phiến lá thứ sáu.
“Thành công rồi?”
Lục Châu cũng rất mộng bức. Hắn không ngờ khi mình buông tay mặc kệ thì hai toà pháp thân lại đồng thời thăng cấp thành công.
Cảm giác áp bách tinh thần ý chí cũng biến mất, thức hải Lục Châu cảm thấy rất nhẹ nhàng và tươi trẻ.
High tới mức muốn bay lên trời.
Lục Châu vươn tay ra, khẽ đẩy lên cao: “Nhảy.”
Lam pháp thân lập tức tung người nhảy lên cao một mét.
Bình luận facebook