• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1646-1650

Chương 1646

“Bớt có lấy chủ nhân ngươi ra doạ ta!”

“Ma thần…” Doanh Câu lại phun ra hai chữ.

“Đánh rắm! Doanh Câu, chức trách của ngươi là thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, không phải là nói ra mấy lời lừa bịp thiên hạ! Còn dám nói bậy ta sẽ báo cáo cho Thánh Điện, luyện hoá thân thể của ngươi.” Bạch bào tu hành giả phẫn nộ quát.

Doanh Câu không có vẻ gì là sợ hãi, càng công kích hắn nhiều hơn.

Bạch bào tu hành giả hừ lạnh một tiếng, thi triển đại thần thông biến mất ngay tại chỗ.

. . .

Chạng vạng tối, trong đạo trường Tần gia.

Tần Nhân Việt bưng chén rượu lên nói với Lục Châu: “Hiếm khi có dịp Lục huynh đến đạo trường của ta làm khách, lần trước xảy ra hiểu lầm thật là có lỗi. Lục huynh, mời.”

Hắn uống một hơi cạn sạch.

Lục Châu chỉ nhấp một miếng cho có, nhớ tới nhiệm vụ chính tuyến của mình bèn hỏi:

“Nhân loại tu hành ngang với hung thú, chẳng lẽ cho đến nay vẫn không có một ai biết Thái Hư ở đâu sao?”

Tần Nhân Việt nói: “Thái Hư đúng là có tồn tại, có người đã tận mắt nhìn thấy cân bằng giả xuất hiện. Nghe nói Đoan Mộc chân nhân ở tử liên giới đã bị người trong Thái Hư bắt đi, nhưng đó là chuyện từ 30.000 năm trước. Về phần Thái Hư ở đâu thì nghe đồn là ở trong bí ẩn chi địa.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Cho tới bây giờ hắn chỉ mới đi lại ở khu vực ngoại vi bí ẩn chi địa và khu vực trung tầng là Ngung Trung.

Theo địa đồ thì bí ẩn chi địa phân thành ba khu vực: khu vực ngoại vi, khu vực trung tầng và khu vực trung tâm. Mỗi một khu vực có ba Thiên Khải Chi Trụ, vị trí trung tâm có thêm một trụ.

“Ngươi đã từng đến khu vực trung tâm?” Lục Châu hỏi.

“Đã từng, nhưng mà không ở lại quá lâu. Khu vực trung tâm có thánh thú toạ trấn, năng lực của bọn chúng rất mạnh, có thể so với Chí Tôn. Nhân loại mà đến đó thì thập tử nhất sinh.”

Vu Chính Hải tò mò hỏi: “Cửu giới bây giờ thực lực mạnh nhất là chân nhân… Không phải nói địa vị của nhân loại và hung thú ngang nhau mới tạo thành cân bằng sao? Thực lực như vậy chênh lệch quá nhiều.”

Tần Nhân Việt cười nói: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Chủ đạo trong Thái Hư là nhân loại, ngoài miệng nói cân bằng nhưng đương nhiên vẫn sẽ nghiêng về phía giống loài của mình hơn. Nếu ta là Chí Tôn, ta tuyệt đối sẽ không cho phép hung thú tự ý sát hại nhân loại.”

Vu Chính Hải gật đầu: “Có đạo lý.”

Lục Châu lại hỏi: “Ngươi có biết Lục Thiên Thông?”

Lục Ly ngồi gần đó không khỏi lắc đầu, lão tổ tông, ngài lại bắt đầu trang bức trước mặt người khác rồi.

Nhưng không sao, lão tổ tông trang bức ta cũng thích xem, dễ chịu!

Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Lục Thiên Thông? Chính là Lục chân nhân hoành không xuất thế ở hắc liên hồi 30.000 năm trước?”

“Đúng vậy.”

“Có nghe nói tới người này. Nếu hồng tuyến không tồn tại thì có lẽ ta và hắn đã là hảo hữu chí giao. Nghe nói hắn thống nhất hắc liên, chấn động thiên cổ, được vạn dân kính ngưỡng, là nhân vật truyền kỳ trong tu hành giới.” Tần Nhân Việt nói, “Chỉ tiếc ta không hiểu biết bao nhiêu về người này, mong Lục huynh đừng trách.”

Lục Ly giơ ngón cái lên… Chân nhân thật trâu bò, vỗ mông ngựa vang dội đến thế, quả là tấm gương sáng cho chúng ta.

Tần Nhân Việt mờ mịt nhìn Lục Ly, không hiểu hắn giơ ngón cái lên có ý gì. Nhưng để tôn trọng khách nhân, hắn khẽ mỉm cười gật đầu.

Lục Ly cũng gật đầu, tiếp tục uống rượu. Người thông minh nói chuyện có khác.

Lục Châu nói: “Lục Thiên Thông đúng là nhân vật hiếm thấy. Khi đến hắc liên giới, trong Cửu Khúc Huyễn Trận lão phu thu hoạch được bút ký của hắn, lĩnh ngộ được một chút đạo lực lượng.”

“Còn có việc này? Có thể để Lục huynh lĩnh ngộ đạo lực lượng, e là tu vi vị Lục chân nhân này đã tiếp cận đến thánh nhân.” Tần Nhân Việt tán thán nói.

Lục Ly lại giơ ngón tay cái lên.

Tần Nhân Việt: “? ? ?”

Lục Châu nói: “Người này đúng là đã sắp đạt tới tu vi thánh nhân. Trong bút ký của hắn có ghi chỉ thiếu chút nữa hắn đã thành thánh.”

“Vậy thì thật là đáng tiếc, chỉ sợ hắn bị người trong Thái Hư để mắt tới.”

Vu Chính Hải không có ấn tượng tốt với đám người trong Thái Hư. “Bọn hắn không cho phép cửu liên có người thành thánh?”

“Cũng không hẳn vậy.” Tần Nhân Việt nói, “Trong tịnh đế thanh liên có một vị thánh nhân, duy nhất một vị mà thôi.”

“Thật sao?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.

“Là thật.” Tần Nhân Việt cười đáp, “Người biết được chuyện này không có bao nhiêu, mà ta là một trong số đó.”

Đám người nổi lòng hiếu kỳ, ai nấy đều buông chén rượu nhìn về phía Tần Nhân Việt.

Tần Nhân Việt ngượng ngùng ra hiệu cho mọi người đừng quá nghiêm trọng, cười nói: “Bây giờ thì việc này không còn là đại bí mật, lời đồn cũng đã rải khắp nơi rồi.”

“Vị thánh nhân này sống ở tịnh đế thanh liên, nếu chúng ta không dùng phù văn thông đạo mà xuất phát từ Vô Tận Hải, thì với tu vi chân nhân cũng phải phi hành suốt hai tháng mới đến được nơi đó.”

“Tịnh đế thanh liên vốn không nối liền với nhau mà chỉ cách nhau tương đối gần, về sau có một loại lực lượng vô danh khiến hai nơi ghép lại cùng một chỗ, chỉ cách nhau bởi một dãy sơn mạch trông như thân sen, nên tu hành giới mới gọi đó là tịnh đế thanh liên.”

“Các vị nghĩ xem, hai vùng đất không có liên hệ gì với nhau lại đột nhiên sát nhập lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Chiến tranh.” Lục Ly nói.

Tần Nhân Việt gật đầu: “Đúng vậy, sẽ xảy ra chiến tranh. Chiến tranh ở tịnh đế thanh liên kéo dài gần 10.000 năm, song phương đấu đá lẫn nhau khiến dân chúng lầm than, tu hành giới vì lợi ích bản thân mà chia năm xẻ bảy, hỗn chiến không ngừng.”

Lục Châu hỏi: “Phía bên này không có ai đến đó?”

“Lúc đó không ai muốn đi cả, huống hồ gì cuộc chiến 10.000 năm đó xảy ra vào thời kỳ thượng cổ, cách hiện tại quá mức xa xôi. Vào thời điểm đó ở bên này, nhân loại còn sống trong bí ẩn chi địa, vốn là một nhà. Dần dần hỗn chiến xuất hiện, phân hoá thành cửu đại thế lực, bí ẩn chi địa biến động lớn không còn thích hợp để nhân loại sinh sống, thế là nhân loại thời thượng cổ di chuyển đến chín giới, tạo thành cửu liên như ngày nay.”
Chương 1647

“Lại nói về tịnh đế thanh liên, cuộc chiến 10.000 năm kết thúc được cũng là nhờ vị thánh nhân này. Giống như Lục chân nhân, hắn hoành không xuất thế trấn áp vạn cổ, các thế lực khắp nơi không thể không thần phục. Có thánh nhân tồn tại, song liên sát nhập trở thành tịnh đế thanh liên. Từ đó thánh nhân quy ẩn, không còn màng đến chuyện thế tục dân gian nữa.”

“Thánh nhân vượt xa chân nhân, nếu hắn có dã tâm chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn?” Lục Châu nói.

“Đúng vậy, chỉ là vị thánh nhân này chẳng có dã tâm gì. Thánh nhân đã nhìn xuyên bản chất của thế giới. Lãnh thổ, địa vị, quyền thế chẳng là gì đối với thánh nhân, đều chỉ là gió thoảng mây bay. Thứ thánh nhân theo đuổi là đại đạo. Hơn nữa, cho dù hắn có dã tâm muốn xưng bá cửu liên thì cũng phải hỏi xem Thái Hư có đồng ý hay không. Từ xưa đến nay Thái Hư vẫn luôn duy trì sự cân bằng.”

Nhan Chân Lạc tò mò hỏi: “Một mình thánh nhân có thể quét ngang cửu liên, uy hiếp nghiêm trọng đến sự cân bằng. Ngay cả chân nhân còn là biến số không ổn định, bị cân bằng giả xoá đi thì vì sao thánh nhân lại bình yên vô sự?”

“Hỏi rất hay. Cái này gọi là đặc quyền của thánh nhân.” Tần Nhân Việt đáp.

“Đặc quyền?”

“Tu hành giả đến cấp bậc thánh nhân sẽ có khả năng xung kích lên Chí Tôn. Mỗi một vị Chí Tôn đều giúp nhân loại cường thịnh thêm một phần. Nói cách khác, khi ngươi đủ cường đại, rất nhiều quy củ đều sẽ du di cho ngươi, đây chính là đặc quyền của thánh nhân.” Tần Nhân Việt nói.

Đám người gật gù. Đạo lý này không cần nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu được.

“Nói lâu như vậy, ngươi còn chưa cho lão phu biết tên của hắn.” Lục Châu nhắc nhở.

Tần Nhân Việt vỗ trán, ngượng ngùng nói: “Hắn họ Trần, tên Phu.”

“Trần Phu…” Lục Châu hoàn toàn chưa từng nghe tới cái tên này.

“Người này tu hành Nho môn đến đại thành, toàn thân là hạo nhiên chính khí dưỡng trong thiên địa, tu hành giả bình thường không cách nào với tới.”

“Hắn có biết vị trí Thái Hư không?” Lục Châu hỏi.

Tần Nhân Việt gật đầu: “Ta cho rằng hắn biết, thậm chí còn qua lại với cân bằng giả trong Thái Hư. Lục huynh, không phải là huynh định đi tìm hắn đó chứ?”

“Có gì không ổn?”

“Chỉ sợ hắn đã gặp đại nạn thọ mệnh từ lâu.” Tần Nhân Việt thở dài một tiếng.

Đám người không khỏi kinh ngạc. “Thánh nhân cũng không thoát được thiên địa ràng buộc?” Nhan Chân Lạc hỏi.

“Sau khi thông qua ba Mệnh Quan, cứ tăng một Mệnh Cách sẽ tăng 10.000 năm thọ mệnh. Thánh nhân có tuổi thọ 90.000 năm, mà trận hỗn chiến tại tịnh đế thanh liên đã trôi qua 100.000 năm nay, trừ phi hắn đột phá, nếu không…” Tần Nhân Việt lắc đầu nói.

“Ngươi nói có đạo lý, chỉ là Trần Phu có thể qua lại với người trong Thái Hư, rất có khả năng hắn đã đột phá. Con đường tu hành ba mươi sáu Mệnh Cách mà nhân loại đã vẽ ra hẳn không phải là suy nghĩ viển vông.” Lục Châu nói.

Tần Nhân Việt gật đầu phụ hoạ: “Lục huynh nói đúng, là tầm nhìn của ta không đủ lớn.”

Nhìn chung cửu liên có mạnh có yếu, cường giả quan sát kẻ yếu cũng như Thái Hư quan sát thanh liên mà thôi. Suy cho cùng bọn hắn cũng chưa đạt tới đẳng cấp thánh nhân.

Đám người lại đổi đề tài, không tiếp tục trò chuyện về thánh nhân nữa.

Lúc này Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, ta đã quan sát các lệnh đồ, thiên phú của bọn hắn đều rất cao, đặc biệt là vị này…”

Tần Nhân Việt chỉ về phía Minh Thế Nhân đang ăn trái cây và uống rượu thoả thích.

Thấy mọi người nhìn mình, Minh Thế Nhân lập tức ho khan, ngượng ngùng nói: “Chân nhân quá khen, so với các đồng môn thì ta vẫn còn kém xa.”

Tần Nhân Việt nói: “Ngươi quá khiêm tốn. Trên người của ngươi có… khí chất không tầm thường.”

Hắn vốn định nói là hạt giống Thái Hư, nhưng cảm thấy nói như vậy quá trực tiếp, tựa như mình đang nhìn chằm chằm đồ vật của người ta, thế thì không quá lễ phép.

“Không hề khiêm tốn, ta chỉ nói sự thật.” Minh Thế Nhân đáp.

Tần Nhân Việt cười cười, biết rõ tương lai mình sẽ là Chí Tôn mà còn khiêm tốn như thế, người này rất có tiền đồ.

Gặp được người có hạt giống Thái Hư, Tần Nhân Việt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo làm quen, bèn nói:

“Ta có thể giúp ngươi một tay.”

Bốn mươi chín kiếm khách và các đệ tử Tần gia nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Được chân nhân tương trợ, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.

Minh Thế Nhân cười nói: “Tần chân nhân quá khách khí, ta thích tay làm hàm nhai.”

“Trước nghe ta nói đã rồi hãy quyết định.” Tần Nhân Việt nói.

Lục Châu ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Nếu ta đoán không sai, lệnh đồ vừa qua hai Mệnh Quan không lâu. Mệnh Quan thứ nhất và thứ hai ta không giúp được, nhưng Mệnh Quan thứ ba ta có thể giúp hắn một phần sức lực.”

Đám người Ma Thiên Các nghe vậy, hai mắt đều sáng lên. Qua Mệnh Quan cần có khu vực cực hạn, càng về sau thì điều kiện càng khắc nghiệt, đây không chỉ là điều Minh Thế Nhân quan tâm mà thập đại đệ tử cũng đều rất muốn biết.

Đương nhiên bao gồm cả Lục Châu.

Chỉ là trong mắt Tần Nhân Việt, Lục Châu truy cầu bốn Mệnh Quan, thứ này thì Tần Nhân Việt không cách nào giúp được rồi.

Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có cách thông qua ba Mệnh Quan?”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Trên Trùng Thiên phong có Câu Thiên Tác Đạo, đây là nơi tuyệt hảo để thông qua Mệnh Quan thứ ba. Nhưng mà trong mắt Lục huynh thì ta đang múa rìu qua mắt thợ rồi.”

“Đồ nhi của lão phu đều cần có nơi để thông qua Mệnh Quan thứ ba. Phương pháp của lão phu rất khắc nghiệt, e là không thích hợp với bọn hắn.” Lục Châu nói.

Tần Nhân Việt nghe vậy lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt, được trợ giúp Lục huynh là vinh hạnh của ta.”

Nói xong hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, thầm nghĩ trong tương lai sẽ có một ngày hắn có thể khoác lác với mọi người, vị Chí Tôn này đã từng được hắn trợ giúp nha.

Toàn thân Minh Thế Nhân bị nhìn đến nổi da gà, lập tức nói: “Ta thì không cần, ta cách Mệnh Quan thứ ba rất xa, chuyện tốt này tặng cho hai vị sư huynh đi.”

Tần Nhân Việt nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, lại nhìn sang Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

Hắn đánh giá mấy người này rất cao, nhưng Nghiệp Hoả so với hạt giống Thái Hư thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Chương 1648

“Không vội, ta chờ được.” Tần Nhân Việt cười nói.

Người nắm giữ hạt giống Thái Hư còn sợ tu luyện chậm hay sao?

Lục Châu nói: “Nói một chút về Câu Thiên Tác Đạo đi.”

“Phía đông nam thanh liên giới có hai ngọn Trùng Thiên phong không kém gì Thiên Khải Chi Trụ. Giữa hai ngọn núi cao ngất trời này có một cầu treo bắc ngang, tên là Câu Thiên Tác Đạo.”

“Câu Thiên Tác Đạo do các bậc tiên hiền cổ đại lưu lại, nghe nói là dùng để duy trì cân bằng, có năng lực không thua gì Thiên Khải Chi Trụ. Về sau vô số tu hành giả tìm tới nghiên cứu, dần dần nơi đó trở thành khu vực cực hạn để thông qua Mệnh Quan thứ ba.”

“Mệnh Quan thứ ba và thứ tư đều có thể thông qua ở đây?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đúng thế. Bản chất của việc thông qua Mệnh Quan đều như nhau, chỉ cần tìm được nơi phù hợp thì đều có thể thử nghiệm. Phạm Trọng thông qua Mệnh Quan thứ ba là dùng lôi kiếp, nhưng thứ này quá mức hung hiểm, khiến hắn suýt chút nữa đã bị giáng cấp.”

“Lôi kiếp cũng là một phương pháp tốt.” Lục Châu nói.

Thứ này rất thích hợp với hắn, thời điểm mấu chốt còn có thể lợi dụng lôi kiếp để đề thăng lam pháp thân.

“Lôi kiếp rất cường đại, thế nên điều kiện cũng rất hà khắc. Phải tìm được nơi có thời tiết ác liệt và được ông trời phối hợp, hoặc là dùng trận pháp và thánh vật dẫn dụ lôi điện. Phạm Trọng có thể tìm được nơi có lôi kiếp hoàn toàn là nhờ may mắn.” Tần Nhân Việt không quá ưa thích lôi kiếp, “Ta không đề nghị dùng lôi kiếp để vượt qua Mệnh Quan thứ ba, mà nên dùng nó trong Mệnh Quan thứ tư thì tốt hơn.”

Lục Châu cũng cho là vậy.

“Sử dụng Câu Thiên Tác Đạo như thế nào?” Lục Châu hỏi.

Trong lòng Tần Nhân Việt cảm thấy bội phục, Lục huynh quả nhiên rất xứng chức làm thầy. Dù thân phận cao như vậy nhưng vì để các đồ đệ có thể qua Mệnh Quan, Lục huynh lại có thể khiêm tốn học hỏi người dưới, thật khiến người bội phục.

Tần Nhân Việt tiếp tục nói: “Trùng Thiên phong rất cao, nguyên khí trên đó phi thường mỏng manh. Một khi lên đó, tu vi chỉ còn sử dụng được một phần ba. Trên Câu Thiên Tác Đạo có khắc hoạ các loại trận pháp, trận pháp này sẽ căn cứ vào từng người mà bố trí điều kiện hà khắc khác nhau. Nói cách khác, ta e ngại thứ gì thì nó sẽ tạo ra thứ đấy.”

Nguyên Lang đứng cạnh đó cũng nói bổ sung:

“Bốn mươi chín kiếm khách chúng ta cũng đã từng đến đó một lần. Ta sợ lạnh, Câu Thiên Tác Đạo lập tức biến thành cây cầu cực hàn.”

Đám người nghe vậy, cảm thấy nơi này thật sự thú vị.

Minh Thế Nhân cười hỏi: “Câu Thiên Tác Đạo còn có thể nhìn trộm lòng người?”

“Đúng vậy!” Tần Nhân Việt khẳng định, “Có đôi khi chúng ta không thể không tin.”

“Bốn mươi chín kiếm khách còn chưa qua được Mệnh Quan thứ hai mà cũng dám đến Câu Thiên Tác Đạo?” Minh Thế Nhân hỏi.

Nguyên Lang cười ha hả đáp: “Chúng ta chỉ đi lịch luyện thôi. Muốn thông qua Mệnh Quan phải đi từ đầu cầu bên này đến đầu cầu bên kia, mà chúng ta thì đi một phần tư đoạn đường, sẽ không gặp nguy hiểm.”

Có thể khống chế độ nguy hiểm, Câu Thiên Tác Đạo quả nhiên là nơi tuyệt hảo để lịch luyện, tựa như Cửu Khúc Huyễn Trận mà Lục Thiên Thông lưu lại vậy.

“Muốn vượt qua Câu Thiên Tác Đạo cần phải có một loại phẩm chất hiếm thấy và đáng quý, điểm này thì nó rất giống với Thiên Khải Chi Trụ. Trùng Thiên Phong cũng có đặc điểm như thế. Với kinh nghiệm xông qua Câu Thiên Tác Đạo của ta, loại phẩm chất này thường sẽ trở thành thứ giúp một tu hành giả khắc phục tâm ma của bản thân.” Tần Nhân Việt nói.

Vu Chính Hải nói: “Ta cũng muốn đi thử xem sao. Nơi đó rất nguy hiểm?”

Tần Nhân Việt nhìn Vu Chính Hải: “Ngươi chỉ có một Mệnh Quan, đi đến đó sẽ càng nguy hiểm.”

“Cầu phú quý trong nguy hiểm mà.” Vu Chính Hải đáp.

“Có can đảm! Nếu có thể vượt qua Mệnh Quan thứ hai tại Câu Thiên Tác Đạo thì Mệnh Quan thứ ba cũng sẽ qua dễ dàng, nhưng làm vậy là rất nguy hiểm, ta không đề nghị ngươi làm thế… Nhưng nếu là hắn thì có thể.” Tần Nhân Việt chỉ vào Minh Thế Nhân.

“Chỉ bằng hắn?” Vu Chính Hải nghi hoặc.

Minh Thế Nhân: “. . .”

Đại sư huynh, giữa chốn đông người xin cho ta chút mặt mũi nha…

Tần Nhân Việt chỉ cười không nói.

Có một số lời nói ra sẽ tổn thương đến tự tôn, hắn không thể nói thẳng, người ta có hạt giống Thái Hư còn ngươi thì không.

Không đợi Tần Nhân Việt giải thích, Lục Châu đã lên tiếng:

“Ý ngươi là trên người lão tứ có hạt giống Thái Hư, lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nên có thể nhẹ nhõm vượt qua Câu Thiên Tác Đạo, đúng không?”

“Người hiểu ta chỉ có Lục huynh.” Tần Nhân Việt cười nói.

Lục Châu khẽ gật đầu: “Các phương diện của lão tứ đều không tồi, nhưng so sánh với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì vẫn thiếu một phần nhuệ khí và can đảm. Khi nào hai người bọn hắn vượt qua Mệnh Quan thứ ba, làm phiền ngươi dìu dắt một phen.”

Minh Thế Nhân: “(︶︹︺)”

Tần Nhân Việt xấu hổ nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Không dám.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời chắp tay: “Đa tạ.”

Thấy biểu tình trên mặt Minh Thế Nhân, Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Lão tứ, đệ có ý kiến gì?”

Minh Thế Nhân lập tức xua tay nói: “Không không không, thiên phú của đại sư huynh và nhị sư huynh vượt xa ta, ở trước mặt hai người ta chỉ là cái rắm thôi.”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Vị Chí Tôn tương lai này quá mức khiêm tốn rồi, khiêm tốn đến quá đáng luôn á!

Nếu mà Tần Mạch Thương có thể khiêm tốn bằng một phần người ta thôi thì đã không rơi vào kết cục này. Hầy…

Lục Châu nói: “Lão tứ, nếu cần ngươi cũng có thể đến thử xem. Dù sao ngươi cũng đã được Thiên Khải Chi Trụ tán động, tốc độ tu hành đã tăng mạnh.”

Minh Thế Nhân được sư phụ an ủi, vội đáp: “Vâng!”

“Ta tin tưởng Minh lệnh đồ sẽ là người đầu tiên vượt qua Câu Thiên Tác Đạo.” Tần Nhân Việt nói.

Đừng quên, trong Mệnh Cung của hắn còn có một viên Mệnh Cách Chi Tâm lúc nào cũng có thể đột phá. Sau khi khai thập nhất diệp, tốc độ tu hành sẽ càng tăng nhanh.

“Khụ khụ, Tần chân nhân quá khen, đại sư huynh và nhị sư huynh thông qua trước, ta đi ở phía sau là được.” Minh Thế Nhân thành thật nói.
Chương 1649

Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Thiên phú tu hành của ngươi tuy rằng hơn xa những người khác nhưng còn cách Mệnh Quan thứ ba rất xa. Chờ thời cơ chín muồi, ngươi sẽ có cơ hội thôi.”

“Đồ nhi ba Mệnh Cách rồi nè.” Tiểu Diên Nhi giơ tay lên đếm, “Theo tốc độ này thì mười năm nữa đồ nhi sẽ vượt qua được đại sư huynh và nhị sư huynh…”

“Không phải lần trước nói là năm năm sao?” Lục Châu lườm nàng.

Tiểu Diên Nhi ngượng ngùng đáp: “Đồ nhi quên tính đến chuyện các sư huynh cũng sẽ tiến bộ… Mười năm, chỉ mười năm thôi, sư phụ, lần này là chắc chắn đó!”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Đề thăng Mệnh Cách tính kiểu này mà được sao? Cảm giác còn nhẹ nhàng hơn việc ra đầu đường mua đồ ăn thế? Lục huynh đúng là thích đùa với các đồ đệ. Tình cảm sư đồ thật tốt!

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Vi sư không lo lắng về thiên phú của ngươi, chỉ sợ ngươi lười biếng.”

Tiểu Diên Nhi bảo đảm nói: “Đồ nhi sẽ cố gắng!”

“Đồ nhi cũng cố gắng nữa.” Hải Loa nói theo.

Vu Chính Hải bật cười sảng khoái: “Ta chờ cửu sư muội vượt qua ta.”

Ngu Thượng Nhung cũng mỉm cười nói: “Cửu sư muội và tiểu sư muội thiên phú hơn người, đó là chuyện sớm muộn thôi.”

Nghe các đồ đệ Ma Thiên Các tâng bốc nhau, Tần Nhân Việt cảm thấy khó hiểu. Người có hạt giống Thái Hư thì không ai khen, lại toàn tâng bốc những người khác. Nghĩ lại thì có lẽ bọn hắn sợ Minh Thế Nhân quá mức kiêu ngạo, vì muốn đồ đệ trưởng thành mà Lục huynh nhọc lòng không ít nha.

“Đã như vậy, Lục huynh hãy ở lại đạo trường Tần gia một thời gian, huynh thấy thế nào?” Tần Nhân Việt cười nói.

Hiện tượng mất cân bằng sẽ tiến thêm một bước, nếu có một vị đại năng ở Tần gia thì không còn gì tốt hơn.

“Lão phu rời Ma Thiên Các quá lâu, cũng đến lúc nên trở về.” Lục Châu nói.

Thanh liên giới và bí ẩn chi địa có lớn cũng không phải là địa bàn của hắn. Đám người Ma Thiên Các cũng gật đầu, bọn hắn đều muốn trở về rồi.

Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh xin nghe ta giải thích.”

Lục Châu gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Ta có thể hiểu được tâm tình của các vị, rời xa quê hương có ai là không nhớ. Chỉ là hiện tượng mất cân bằng khiến hoàn cảnh ở kim liên, hắc liên và hồng liên đều không tốt, rất khó tìm được nơi thích hợp để tu hành như đạo trường Tần gia và các loại tài nguyên phụ trợ.”

“Hơn nữa các vị muốn từ thanh liên giới trở về cũng không mất thời gian. Ta sẽ chuẩn bị cho Lục huynh một khối ngọc phù truyền tống tập thể, đồng thời lệnh cho phù văn sư xây dựng phù văn thông đạo nối thẳng đến kim liên. Các vị thấy thế nào?”

Đám người Ma Thiên Các không nói gì. Quả thật lời Tần Nhân Việt nói rất hợp tình hợp lý. Mọi thứ ở đây đều thích hợp để tu hành hơn kim liên giới nhiều.

Nhưng mọi việc vẫn phải chờ Lục Châu quyết định.

Trầm mặc một lát, Lục Châu nói: “Trên đời này không có bữa trưa miễn phí.”

Tần Nhân Việt lập tức xua tay: “Lục huynh đừng nghĩ nhiều. Ta thành tâm đối đãi Lục huynh như bằng hữu, chỉ thế mà thôi. Nếu Lục huynh cảm thấy chỗ của ta không ổn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Đã nói đến nước này, ai còn dám mặt dày rời đi?

Lục Châu nói: “Lão phu từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình người khác. Ngươi có yêu cầu gì thì nói ra đi.”

Tần Nhân Việt cười cười: “Yêu cầu thì không có, nhưng nguyên vọng thì có hai.”

“. . .”

Đám người Ma Thiên Các tròn mắt, không còn gì để nói. Quả nhiên là lão hồ ly!

“Nói đi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Mấy năm nay ta khổ tâm tu đạo, cố gắng nghiên cứu đạo lực lượng, nhưng dù có nghiên cứu thế nào thì cũng không thể tiến thêm một bước. Nếu có thể, ta muốn mời Lục huynh chỉ điểm một chút.”

“. . .”

Ngoài mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không nhưng trong lòng thì đang nhổ nước bọt.

Lão phu còn chưa lĩnh ngộ được đạo lực lượng đây, phải dựa vào Tử Lưu Ly và thần thông Thiên thư mới miễn cưỡng có tu vi chân nhân, lấy cái gì mà chỉ điểm cho ngươi?

“Loại sự tình này phải xem năng lực lĩnh ngộ của mỗi người.” Minh Thế Nhân nói.

Thông thường, chỉ có chính thức bái sư mới được sư phụ truyền thụ cho công pháp và tâm đắc lĩnh ngộ đạo lực lượng. Còn lại đều là vấn đề cấm kỵ, chẳng ai nguyện ý chia sẻ loại chuyện này. Đây cũng là lý do Tần Nhân Việt chịu tốn bao công sức để chiêu đãi bọn hắn.

Tần Nhân Việt cười nói: “Đó là đương nhiên, ta và Lục huynh cũng không phải sư đồ, việc chỉ điểm cũng giới hạn trên giao lưu học hỏi mà thôi. Lĩnh ngộ không được thì là lỗi của ta, sao có thể trách Lục huynh.”

Lục Châu gật đầu nói: “Yêu cầu thứ hai.”

Tần Nhân Việt nói: “Tứ đại chân nhân hiện nay chỉ còn lại hai, theo pháp tắc cân bằng, rất có thể thanh liên giới sẽ xuất hiện hung thú cấp thú hoàng. Hoặc nó sẽ cư ngụ tại bí ẩn chi địa gần thanh liên, hoặc sẽ tiến hành xâm lấn thanh liên. Ta không tin tưởng Phạm Trọng, cho nên lúc cần thiết, hy vọng Lục huynh ra tay giúp đỡ.”

Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi:

“Pháp tắc cân bằng có mục đích cân bằng thực lực tổng hợp của hai bên hồng tuyến. Nếu sư phụ ta giết nó, vậy chẳng phải hiện tượng mất cân bằng vẫn còn đó, sau đó dẫn tới một con thú hoàng khác sao? Như vậy thì giết đến bao giờ?”

Yêu cầu này rất là hố người nha.

Tần Nhân Việt nói: “Thú hoàng sẽ không dễ dàng xuất hiện, hung thú tại khu vực trung tâm vô cùng cường đại nhưng cũng có chạy đến đây bao giờ đâu. Thái Hư sẽ không để bọn chúng làm loạn. Hơn nữa cũng có thể dùng cách xua đuổi nó, như vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến sự cân bằng.”

Đám người gật đầu. Lục Châu cũng nói: “Được.”

Tần Nhân Việt mừng rỡ vô cùng, vội vàng phất tay: “Mau dọn dẹp đạo trường Nam Sơn, tất cả đệ tử Tần gia đều không được tự tiện đến gần.”

“Vâng.”

Bốn mươi chín kiếm khách lĩnh mệnh, bay về phía đạo trường Nam Sơn.

Lục Châu và đoàn người Ma Thiên Các không phải đợi lâu đã có đệ tử Tần gia dẫn đến đạo trường Nam Sơn.

Các đệ tử Tần gia đang luyện kiếm trên đạo trường, bốn mươi chín kiếm khách bay tới, Nguyên Lang ra lệnh:

“Chân nhân có lệnh, tất cả đệ tử trong đạo trường Nam Sơn phải lập tức rời đi, không được quấy nhiễu khách quý.”
Chương 1650

“Chuyện gì thế? Khách quý nào đến mà phải cho lui toàn bộ đệ tử?”

“Ngay cả các chân nhân khác cũng không có được loại đãi ngộ này nha.”

Đám đệ tử lăng không giữa không trung, nghị luận ầm ĩ.

Một tên đệ tử bay tới trước mặt Nguyên Lang hỏi: “Nguyên Lang huynh, đây thật sự là mệnh lệnh của chân nhân?”

Nguyên Lang nhíu mày: “Ngươi đang chất vấn ta giả truyền mệnh lệnh?”

“Không không không, ta chỉ là hiếu kỳ muốn biết người đến là ai, sao lại đáng giá để chân nhân đối xử như vậy.”

“Đừng hỏi lung tung, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được. Ta chỉ có thể nói, phải kính sợ người này, tuyệt đối không được trêu chọc.” Nguyên Lang đáp.

Đám người tròn mắt. Không nói thì thôi, nói như vậy càng khiến bọn hắn hiếu kỳ hơn.

Dưới sự giám sát của Nguyên Lang, các đệ tử trong đạo trường Nam Sơn cấp tốc dọn dẹp hiện trường, chỉ để lại một số người hầu và nha hoàn trên vân đài.

Nửa canh giờ sau, đám người Lục Châu được đệ tử Tần gia dẫn đường bay tới.

Nguyên Lang nói: “Bảo bọn hắn nhanh lên. Những người khác cùng ta đến cung nghênh tiền bối.”

“Vâng.”

Một tên đệ tử bay đi, những người còn lại lăng không khom người hành lễ: “Cung nghênh Lục lão tiên sinh.”

Lục Châu quan sát đạo trường Nam Sơn, nơi này thanh tĩnh, một mặt tựa núi một mặt nhìn ra sống, đúng thật là một đạo trường có vị trí cực tốt.

Nguyên Lang nói: “Lão tiên sinh, đạo trường này là Tần chân nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”

“Tốt lắm.”

“Còn có một số người hầu và nha hoàn ở lại hầu hạ, nếu ngài còn cần gì xin cứ phân phó.” Nguyên Lang nói.

“Không cần, bảo bọn hắn rời đi đi.”

Lục Châu dự định sử dụng Trấn Thọ Thung tại nơi này, người bình thường sẽ không cách nào chịu nổi.

Nguyên Lang gật đầu: “Vâng.”

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau. Hơn vạn đạo kiếm cương và đao cương đang tranh đấu sống mái, một đường bay tới nơi này.

Nguyên Lang thấy thế, lập tức giật nảy mình, giận dữ nói: “Tiểu Chu, tiểu Ngũ, không được hồ nháo!”

Hai tu hành giả trẻ tuổi tên Tiểu Chu và Tiểu Ngũ sửng sốt nhìn Nguyên Lang. Tiểu Chu nói:

“Nguyên Lang sư huynh đừng ngăn cản, chúng ta sắp phân thắng bại rồi!”

Tiểu Ngũ cũng nói: “Mới vạn đạo đao cương, còn chưa đủ đâu!”

Hai người lại tranh đấu kịch liệt.

Nguyên Lang tức giận đến hàm răng run lập cập, vừa định ra tay thì Lục Châu đã ngắt lời: “Không sao, chúng ta đi.”

“Vâng.” Nguyên Lang lập tức dẫn theo bốn mươi tám kiếm khách và đám người Ma Thiên Các bay về phía đạo trường Nam Sơn.

Tiểu Chu và Tiểu Ngũ càng đánh càng kịch liệt.

Lục Châu cảm thấy đạo trường vốn là dùng để tu luyện, tu vi hai người này không tệ, lại đang luận bàn, không cần thiết phải cắt ngang làm gì. Suy cho cùng hắn là người có tu dưỡng, có tố chất, sẽ không làm ra những chuyện dã man phách lối.

Khi đám người chuẩn bị đáp xuống vân đài, đao cương và kiếm cương đầy trời cũng lướt tới.

Nguyên Lang cực kỳ hoảng sợ. Nếu mạo phạm lão tiên sinh thì hậu quả không ai chịu nổi đâu.

Lục Châu chậm rãi xoay người, hăng hái nhìn đao cương và kiếm cương đang nở rộ giữa bầu trời, chợt nói: “Thú vị.”

Nguyên Lang: “? ? ?”

Hắn không khỏi mộng bức. Nhìn thứ này mà ngài cũng thấy hứng thú?

Lục Châu xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Bọn hắn giống như các ngươi khi còn nhỏ.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lộ vẻ xấu hổ.

Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nhìn hai người kia đang đánh nhau đến đỏ mặt tía tai, hồn nhiên nói: “Đại sư huynh và nhị sư huynh khi còn trẻ cũng thích đánh nhau như vậy ư?”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”

Lục Châu thở dài một tiếng, trong đầu tràn đầy hồi ức.

“Tạo nghệ về đao kiếm của đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi không ai có thể so sánh, từ nhỏ đã luôn muốn phân cao thấp với nhau.”

Vu Chính Hải nói: “Khiến sư phụ nhọc lòng.”

Ngu Thượng Nhung cũng khom người không nói.

Nguyên Lang len lén thở phào một hơi, thì ra lão tiên sinh nhìn thấy bóng dáng đồ đệ mình.

Vạn đạo kiếm cương và vạn đạo đao cương bay ngang đỉnh đầu mọi người.

Tiểu Chu vui vẻ nói: “Nguyên Lang sư huynh mau nhìn này, ta đã có thể khống chế vạn đạo đao cương!”

Tiểu Ngũ hừ một tiếng: “Ta cũng khống chế vạn đạo kiếm cương đây, có gì đặc biệt hơn người!”

Phanh phanh phanh… Đao cương và kiếm cương va chạm.

“Sư huynh có thể khống chế bao nhiêu đạo đao cương kiếm cương?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

Vu Chính Hải lộ vẻ kiêu ngạo đáp: “Không đáng nhắc tới, trong trạng thái cực hạn chỉ khống chế được năm trăm vạn đạo.”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên: “So với đại sư huynh thì ta không nhiều hơn bao nhiêu, chỉ có sáu trăm vạn đạo.”

Vu Chính Hải: “. . .”

Hắn lườm Ngu Thượng Nhung một cái, đệ cứ khoác lác đi!

Bốn mươi chín kiếm khách âm thầm tặc lưỡi, bọn hắn cũng tu kiếm đạo, đương nhiên biết hàm nghĩa của con số này, trên mặt đều hiện vẻ không thể tin được.

Nguyên Lang nói: “Thì ra tạo nghệ của hai vị huynh đài cao như thế, bội phục bội phục.”

“Quá khen.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Tần chân nhân cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được ngàn vạn đạo kiếm cương.” Nguyên Lang nói.

Đám người bỗng nhớ đến một bàn trong Hàm Dương thành.

Nguyên Lang lập tức nói bổ sung: “Lão tiên sinh có thể nhẹ nhõm điều khiển ngàn vạn đạo kiếm cương, ngự kiếm khắp toàn thành, năng lực khống chế này đã vượt xa Tần chân nhân.”

Trên không trung, âm thanh va chạm ngày càng kịch liệt.

Vu Chính Hải quan sát một lúc, rốt cuộc không chịu nổi, lớn tiếng nói: “Người dùng đao, ngươi lui lại ba mươi mét, khống chế đao cương không nên quá chú trọng chi tiết, nam nhân dùng đao phải bộc phát lực lượng, đại khai đại hợp, dùng lực phá vạn pháp!”

Tiểu Chu nghe vậy lập tức gật đầu, thân ảnh loé lên lùi về sau đúng ba mươi mét, đao cương cực lớn bổ xuống, kiếm cương bị đánh nát.

Sắc mặt Tiểu Ngũ vô cùng khó coi, liên tục lùi về sau.

Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt nhắc nhở: “Kiếm không phải đao, cần gì dùng sở đoản của mình để chống đỡ sở trường của người khác. Hắn rút lui, sao ngươi không tiến lên?”

“Vâng.”

Tiểu Ngũ lấp loé bay về phía Tiểu Chu, đánh ra kiếm cương. Hai người lại quấn lấy nhau, Tiểu Chu rơi vào thế hạ phong.

Vu Chính Hải nói: “Hắn áp sát thì ngươi lui!”

“Vâng.”

Ngu Thượng Nhung nói: “Hắn lui thì ngươi phải áp sát.”

Tiểu Chu Tiểu Ngũ không ngừng biến chiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom