-
Chương 1641-1645
Chương 1641
Tần Nhân Việt thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy một trong thập đại thần thi ở chỗ này.”
Quang mang trong ấn phù từ từ biến mất. Nhan Chân Lạc lại đốt một tấm ấn phù khác chiếu sáng bốn phía. Có đôi khi quang mang không chỉ xua đi hắc ám mà còn xua tan nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Ly Sơn tứ lão. “Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ở trên người hắn?”
“Đúng vậy.” Thôi Minh Quảng đáp.
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt bốn người, Ly Biệt Câu trong tay toả ra hàn mang: “Đừng có giở trò, các ngươi muốn mượn tay Doanh Câu để giết chúng ta có phải không?”
Ly Sơn tứ lão sững sờ.
Quý Thực nói: “Nếu thật là như vậy thì ta chẳng cần phải cảnh báo với các vị về Doanh Câu làm gì.”
“Có đạo lý. Vậy phải làm sao mới lấy được Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Dùng tay lấy.” Quý Thực nói.
“Ha ha, ngươi đang đùa ta à?” Minh Thế Nhân ngoài cười mà trong không cười.
Chu Trùng Thuật nói: “Có hai phương pháp. Một, đánh bại Doanh Câu. Hai, tìm cách lấy Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trên người hắn, nhưng độ khó rất cao. Một khi hắn tỉnh lại, dù là chân nhân cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Lục Châu suy tư. Đây đúng là một nan đề.
Cho dù là người có kiến thức rộng rãi như Tần Nhân Việt cũng không có biện pháp gì.
“Ta đã sớm nói lăng mộ tiên đế không hề tầm thường, không phải ai cũng có thể đi vào.” Quý Thực nói.
Suy tư một lát, Lục Châu lên tiếng: “Lão phu xuống xem một chút. Nếu có dị động, các ngươi lập tức rời đi.”
“Được.” Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ cẩn thận.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu đạp hư không hạ xuống, càng đến gần Doanh Câu hắn càng cảm giác được tử khí phát tán ra từ trên người hắn.
Thứ này khác với vu thuật điều khiển tử thi. Loại tử khí này ăn mòn nguyên khí bốn phía, khiến người đến gần rất khó tập trung tinh thần và điều động nguyên khí.
Hai mắt Doanh Câu nhắm nghiền như pho tượng, đứng yên không hề nhúc nhích.
Lục Châu nhìn thấy giữa ngực Doanh Câu có một khối Bạch Hổ Bàn Long Ngọc toả ra quang mang nhàn nhạt, bèn đánh ra thủ ấn chụp lấy nó.
Bạch Hổ Bàn Long Ngọc vừa động một cái, hai mắt Doanh Câu bỗng đột ngột mở ra!
Hai mắt Doanh Câu thâm thuý hữu thần xẹt qua một tia hồng quang, nhìn thấy Lục Châu lơ lửng cách đó không xa, hắn há mồm nhe răng nanh nói: “Nhân loại!”
“Doanh Câu, giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ không làm khó ngươi.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Lão ca, đây là Doanh Câu, không phải con người, trang bức như vậy là hơi quá rồi á!
Đám người Ma Thiên Các thì chẳng thấy có gì không ổn. Sóng to gió lớn gì bọn hắn cũng trải qua rồi, trước mắt chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Doanh Câu đỏ bừng mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Thả ta ra! Thả ta ra!!”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Không phải nói là thần thi không có linh hồn và ý chí sao?”
Quý Thực nói: “Đây chỉ là bản năng của hắn, không có ý thức rõ ràng. Mà như thế thì càng thêm nguy hiểm. Ta đề nghị các ngươi đừng tiếp tục tiến lên. Tiên đế đã an nghỉ rồi, Doanh Câu bị người ta khoá lại, chúng ta có thể rời đi.”
Đường Tử Bỉnh lắc đầu thở dài: “Bất tử bất diệt…”
Minh Thế Nhân mỉa mai nói: “Đã có loại quái vật vĩnh sinh bất tử này thủ hộ lăng mộ, vậy các ngươi còn có tác dụng gì?”
“. . .”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ xấu hổ.
“Hàng năm hoàng thất đều đến lăng mộ bái tế liệt tổ liệt tông. Trong mắt mọi người, Doanh Câu không phải là người sống, thế nên cách một đoạn thời gian bọn họ sẽ gửi vào mấy người sống để thủ mộ, an ủi vong linh tổ tiên.” Đường Tử Bỉnh giải thích.
“Ngu không ai bằng.”
Người vừa lên tiếng là Lục Châu. Nếu là ở Địa Cầu thì đám người này đã bị công an bắt hết, toàn bọn mê tín dị đoan.
“Đúng đó, ngu không ai bằng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Ly Sơn tứ lão không phản bác được. Bọn hắn đương nhiên biết hành vi này là ngu muội, người đã chết rồi còn cần người sống thủ hộ làm gì. Làm như thế rốt cuộc là vì cái gì đây?
“Điều khiến ta không ngờ là Giám Chân hoà thượng cũng sẽ làm như vậy.” Tần Nhân Việt lắc đầu.
Soạt ——
Xiềng xích lay động.
Doanh Câu xông lên phía trước, còn chưa bay được bao xa đã bị bốn sợi dây xích giữ lại, không cách nào tiến thêm một bước.
Lục Châu đứng trước mặt hắn, Vị Danh Kiếm bay ra ngoài liên tục chém ra ba kiếm. Tia lửa văng khắp nơi nhưng bộ thiết y trên người Doanh Câu vẫn y nguyên không chút tổn hại.
“Thiết y thật rắn chắc.” Tần Nhân Việt tán thưởng.
Doanh Câu bị đánh ba kiếm, trở nên phẫn nộ và táo bạo nhưng vẫn không thoát khỏi đám dây xích.
Tần Nhân Việt nói: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
“Tuân lệnh.”
Bốn mươi chín người lăng không bay lên tạo thành bảy cái phương trận, kiếm cương tầm tã trút xuống như mưa. Doanh Câu chỉ có thể đứng yên làm bia ngắm.
Minh Thế Nhân cười nói: “Phương pháp hơi vô lại, nhưng mà ta thích.”
Lát sau, bốn mươi chín kiếm khách ngừng đợt tấn công thứ nhất, chờ mệnh lệnh của Tần Nhân Việt.
Doanh Câu bị chọc giận, hắn ngửa đầu thét dài một tiếng, từ dưới vực sâu bỗng truyền đến âm thanh quỷ dị.
“Có quái vật đang đến gần.”
“Đó là cái gì?”
Dưới ánh sáng lập loè, một đám quái vật lít nha lít nhít trông giống khỉ và gầy như que củi đang vọt về phía đám người, càng lúc càng nhiều.
“Trông như hầu tử.”
“Không biết là loài gì, mọi người cẩn thận.”
Tần Nhân Việt vung ra chưởng ấn, lập tức có mấy chục con quái vật bị chém rớt.
“Bọn chúng không mạnh.”
Bốn mươi chín kiếm khách thay đổi mục tiêu, chuyển sang tấn công đám quái vật.
Ly Sơn tứ lão càng nhìn càng thấy không ổn. Thôi Minh Quảng nói: “Đừng đánh nữa, mạo phạm tiên đế sẽ bị trời phạt đó!”
Mưa kiếm rơi xuống đâm xuyên người đám quái vật, nhưng bọn chúng càng lúc càng đông, tựa như tới từ địa ngục, liên miên không dứt.
Lục Châu nhìn thấy rõ ràng, một con quái vật bị chém đôi vừa rơi xuống đã hoá thành hai con, phục sinh trở lại rồi trèo lên.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Tất cả mọi người dừng lại. Lục Châu nói: “Quái vật này bị chém đứt sẽ tự nhân lên, kiếm cương không giết được nó.”
Đám người cẩn thận quan sát, thấy lời Lục Châu nói quả nhiên là thật, lập tức sợ hãi không thôi.
Chương 1642
“Đây rốt cuộc là quái vật gì?”
“Giết cũng không chết, thật là tà môn!”
Doanh Câu lại nổi giận gầm lên, bên dưới xuất hiện càng nhiều quái vật.
“Nghiệp Hoả, dùng Nghiệp Hoả hẳn là có tác dụng.” Tần Nhân Việt bỗng nói.
Lục Châu đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo Nghiệp Hoả, Nghiệp Hoả cấp tốc bọc lấy con quái vật kia, thiêu nó thành bã vụn.
“Người nắm giữ Nghiệp Hoả có tư chất và thiên phú cực kỳ xuất chúng, sau này thành tựu ắt sẽ cực cao.” Tần Nhân Việt ngưỡng mộ nói.
Quái vật kia không còn phục sinh được nữa. Lục Châu lập tức thi triển Hoả Nộ Kim Liên, nghiền ép đám quái vật đang từ từ bò lên.
“Nghiệp Hoả…” Ánh mắt Ly Sơn tứ lão vô cùng phức tạp.
“Ta cũng có Nghiệp Hoả nè.”
Tiểu Diên Nhi nâng tay, một đoàn hoả diễm bốc lên. Nàng vung Nghiệp Hoả về phía đám quái vật, lửa lập tức lan ra thiêu cháy một bầy.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ vỗ tay: “Thấy chưa?”
Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách: “. . .”
“Số người có thể nắm giữ Nghiệp Hoả cực kỳ ít ỏi, trong thanh liên giới vạn người không được một. Thật không ngờ…”
Tần Nhân Việt còn chưa nói xong, bên trái có một đám quái vật đột nhiên đánh tới, Vu Chính Hải lập tức ném ra một đám đao cương bọc trong Nghiệp Hoả.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Hắn đưa tay lên dụi mắt sợ mình nhìn lầm, nhưng đó đúng thật là Nghiệp Hoả.
Có Nghiệp Hoả chiếu sáng, toàn lăng mộ sáng rực như ban ngày, quang mang đại thịnh.
Doanh Câu lại cuồng nộ, kêu gọi một đám quái vật khác leo lên tấn công về phía đám người.
Ngu Thượng Nhung bộc phát trăm vạn đạo kiếm cương, mỗi đạo kiếm cương đều mang theo Nghiệp Hoả chém xuống.
Tần Nhân Việt: “? ? ?”
Lại là Nghiệp Hoả?
Còn có thiên lý không hả trời?
Quý Thực tán thán nói: “Không ngờ lại có nhiều người nắm giữ Nghiệp Hoả như vậy.”
“Nghiệp Hoả rất hiếm sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là rất hiếm, như lời Tần chân nhân đã nói, đó là thiên phú vạn người không tìm được một.” Quý Thực đáp.
“Nha… Ta còn tưởng là ai cũng có chứ.” Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu.
“. . .”
Quý Thực cảm thấy mình bị đả kích, không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Chu Trùng Thuật cũng lên tiếng: “Như thế chưa đủ, đám quái vật xuất hiện cuồn cuộn như thuỷ triều, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc, không để sót một con nào mới được.”
Nghe vậy, Hải Loa lập tức lấy Cửu Huyền Cầm ra, mười ngón tay bay múa. Triều Thánh Khúc như sóng biển càn quét tứ phương, âm luật ngưng cương, Nghiệp Hoả và hồng cương hoà làm một thể bắn ra tứ phía, hoa lệ vô cùng.
Lục Châu không tiếp tục ra tay. Đám quái vật này không khó đối phó, để các đồ đệ xử lý là được.
Nhưng hắn không biết là, Hải Loa vừa động thủ đã khiến Tần Nhân Việt trợn tròn mắt.
Tần Nhân Việt há miệng, muốn giải thích một chút về câu “vạn người không tìm được một” của mình, nhưng nghĩ lại rốt cuộc cũng nuốt xuống.
Vì sao Nghiệp Hoả lại đột nhiên trở nên không đáng tiền thế này?
Triệu Dục thu hồi tâm tình kinh ngạc, vốn định an ủi Minh Thế Nhân rằng không có Nghiệp Hoả cũng không sao, nào ngờ Minh Thế Nhân thu hồi Ly Biệt Câu, nhún vai nói:
“Nếu tiểu sư muội đã động thủ thì ta không cần ra tay nữa.”
Ly Biệt Câu biến mất, Nghiệp Hoả cũng bốc lên rồi tiêu tán.
“. . .”
Chưa đến một khắc đồng hồ, toàn bộ quái vật đã bị Nghiệp Hoả đốt cháy không còn một mống.
Lăng mộ lại trở nên tĩnh mịch.
Lục Châu nhìn chằm chằm Doanh Câu không rời mắt, lại lần nữa lấy Vị Danh Kiếm ra, lần này lực lượng Thiên Tướng bám vào lưỡi kiếm.
Vị Danh Kiếm đâm vào người Doanh Câu. Ầm!
Chỉ một kiếm, tiếng rống của Doanh Câu đột nhiên im bặt, hắn trợn tròn mắt nhìn Lục Châu.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, không khí trở nên kềm nén.
“Chuẩn bị rút lui.” Tần Nhân Việt nói.
“Tất cả mọi người rút lui.” Vu Chính Hải hạ lệnh.
Bốn mươi chín kiếm khách thu trận, đám người Ma Thiên Các bay lùi ra sau. Bọn hắn không cho rằng đống dây xích đó có thể giữ được Doanh Câu đang rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Thừa dịp Doanh Câu còn đang áp súc năng lượng, tốt nhất là nên rời đi.
Ly Sơn tứ lão lắc đầu, Quý Thực nói: “Nên làm như vậy từ đầu.”
Không ai thèm để ý tới Ly Sơn tứ lão.
Đôi mắt Doanh Câu vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, toàn thân đứng yên bất động như pho tượng.
Lục Châu lấy thẻ Một Kích Chí Mạng ra nhưng Hệ thống lại báo không xác định được mục tiêu, hẳn là vì nó cho rằng Doanh Câu đã chết.
Lục Châu không hề yếu thế, nói bằng giọng cực kỳ uy nghiêm: “Giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ tha cho ngươi.”
Tần Nhân Việt thấy không ổn, quay đầu nói: “Lui ra thêm một đoạn.”
Đám người lại bay lùi về sau, ánh mắt đổ dồn về phía Doanh Câu.
Lúc này Doanh Câu đột nhiên làm ra một hành động khiến mọi người kinh ngạc —— hắn co rụt người lại, đầu cúi thấp, giật Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trước ngực xuống rồi ném cho Lục Châu, sau đó bay thấp xuống vực sâu vô tận như đang chạy trốn, toàn thân co ro lại thành một đoàn.
“. . .”
Đám người ngơ ngác nhìn Doanh Câu. Lục Châu cũng nghi hoặc vô cùng, cau mày nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay.
Ly Sơn tứ lão: “. . .”
Nhan Chân Lạc gãi đầu nói: “Tình huống gì đây?”
“Doanh Câu hình như đang sợ?” Lục Ly không tin vào mắt mình.
“Không thể hiểu nổi, Doanh Câu mà cũng biết sợ?” Mí mắt Quý Thực giật liên hồi, trên mặt nóng rát như vừa bị người ta tát một cái thật mạnh.
Đám người lại bay tới. Không có đánh nhau, Doanh Câu đã giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc…
“Không có linh hồn, lẽ ra phải không biết sợ… Thật là vô lý, quá sức vô lý…” Quý Thực vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Lục Châu ném Bạch Hổ Bàn Long Ngọc cho Tần Nhân Việt, sau đó bay thấp xuống vực sâu.
Khi Lục Châu tiến đến gần, thân thể Doanh Câu đột nhiên run rẩy, thụt lùi về sau. Hắn cảm giác như Ma thần đang hàng lâm, mà bản thân hắn chỉ là hạt cát trong vũ trụ mênh mông. Mồm Doanh Câu phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai tay liên tục xua trước mặt.
Bản năng sợ hãi và cầu sinh của Doanh Câu khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Tần Nhân Việt dù sao cũng là chân nhân, tố chất tâm lý tốt hơn những người khác, hắn chỉ muốn khuyên Lục Châu rời khỏi đây thật nhanh.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc đã lấy được, chúng ta đi thôi Lục huynh.”
Chương 1643
Nhưng không ngờ Lục Châu lại không bay lên mà ngược lại còn hạ thấp xuống, đến cách Doanh Câu chỉ có ba mét.
Doanh Câu càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy phát ra tiếng kêu chói tai.
Lục Châu thu hồi lực lượng Thiên Tướng, quang mang trên người trở nên ảm đạm. Quả nhiên nỗi sợ hãi của Doanh Câu từ từ biến mất, thân thể dần hồi phục.
Việc này có liên quan đến lực lượng Thiên Tướng?
Lực lượng Thiên Tướng bắt nguồn từ Thiên thư Tam Quyển, là một loại lực lượng không ai biết tới, theo lý thuyết sẽ không khiến kẻ khác sợ hãi. Chẳng hạn như Thác Bạt Tư Thành, Thiên Ngô, Trấn Nam Hầu dù có cảm quan nhạy bén cũng không hề tỏ ra sợ hãi như Doanh Câu.
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu đột nhiên hỏi.
Doanh Câu không đáp, chỉ thu mình lại, không dám nhìn Lục Châu.
“Ai đã nhốt ngươi ở chỗ này?” Lục Châu lại hỏi.
Doanh Câu há miệng, chậm chạp nói: “Chí… Tôn…”
Với tu vi của Lục Châu và Tần Nhân Việt căn bản không hiểu được Chí Tôn mạnh đến cỡ nào. Bọn hắn còn chưa rõ ràng thực lực của thánh nhân thì nói gì đến Chí Tôn?
Tần Nhân Việt ngưng trọng nói: “Không ngờ lại là Chí Tôn!”
Ngoại giới đồn rằng người nhốt Doanh Câu ở đây là tiên đế, để Doanh Câu thủ mộ cho hắn. Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như mọi người đã nghĩ.
Lục Châu nhìn Doanh Câu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn tự do không?”
Nghe vậy, đám người Ly Sơn tứ lão, Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách đều giật mình kêu lên.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, tuyệt đối không được. Nếu thả hắn ra thì hắn sẽ làm hại những người dân vô tội khác.”
Không đợi Lục Châu nói gì, Doanh Câu lập tức lắc đầu liên tục khiến đám người càng thêm khó hiểu.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên cây cầu gỗ. Đám người thở phào một hơi, mà Doanh Câu ở bên dưới vực sâu cũng thả lỏng người.
Đám người thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cánh cửa đá ở bên kia đầu cầu.
Tần Nhân Việt nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay, nói: “Ngọc này có thể so với thánh vật, không hề tầm thường.”
“Cửa đá sử dụng trận pháp đặc thù, từ khi tiên đế hạ táng chưa từng có người nào bước vào trong đó. Tất cả những người thủ mộ, kể cả Giám Chân, đều chỉ có thể đi lại ở bên ngoài.” Quý Thực giải thích.
Đám người bay tới chỗ cánh cửa đá.
Lúc này, Doanh Câu bên dưới vực bỗng truyền ra tiếng xiềng xích khẽ động. Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện Doanh Câu đã nhắm mắt, tựa như lại sa vào giấc ngủ say.
“Đừng nhìn nữa, quá đáng sợ.” Tiểu Diên Nhi rụt đầu nói.
Quý Thực nhìn Doanh Câu, lại nhìn về phía Lục Châu… Hồi tưởng lại trận đánh giữa Lục Châu và Mạnh Minh Thị, hắn đột nhiên cảm giác được Doanh Câu không đáng sợ. Kẻ thực sự đáng sợ chính là cái tên khoác tấm áo da người đứng bên cạnh bọn hắn.
Lục Châu nói: “Mở cửa đá đi.”
“Được.”
Tần Nhân Việt vung Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ra. Bạch ngọc bay tới khảm chặt vào khe hở trên cửa đá.
Két.
Đường vân trên cửa đá phát sáng lên, cửa đá từ từ kéo ra.
Sau đó đám người nhìn thấy một màn khiến người không rét mà run ——
Bên trong là một gian thạch thất rất rộng, được cương ấn chiếu sáng, đám người nhìn thấy trong thạch thất có vô số bức tượng hình người đứng yên bất động.
“Là xác ướp.” Sắc mặt Ly Sơn tứ lão vô cùng ngưng trọng.
“Xác ướp?!”
“Khi tiên đế băng hà, để thoả mãn nguyện vọng được tiếp tục chinh chiến của tiên đế, vương thất chọn ra hơn 10.000 binh lính, biến bọn họ thành tượng xác ướp, để bọn họ sau khi chết vẫn tiếp tục theo hầu tiên đế.” Quý Thực nói.
“. . .”
Đám người thật sự rất khó lý giải loại tâm lý bệnh hoạn này.
“Chết cũng đã chết rồi mà còn chấp nhất như thế.” Nhan Chân Lạc thở dài nói.
Ly Sơn tứ lão trầm mặc không đáp.
Lục Ly hỏi: “Các ngươi vì sao lại khăng khăng một mực đi theo hắn?”
“Tiên đế có ơn với chúng ta.” Thôi Minh Quảng nói.
Chẳng trách bọn hắn lại bị Mạnh Minh Thị che mờ mắt. Đám người nhìn vào bên trong lăng mộ.
“Tượng xác ướp có phục sinh không đó?” Tiểu Diên Nhi rụt đầu hỏi.
“Trong lăng mộ có rất nhiều loại quái vật kỳ lạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đạp không bay lên không trung rồi sử dụng thần thông, mở ra toàn bộ năm giác quan và lấy Thái Hư Kính ra, dùng lực lượng Thiên Tướng chiếu rọi toàn cảnh lăng mộ.
Trận pháp và đủ loại cạm bẫy lập tức hiện ra.
“Đi.” Lục Châu cầm Thái Hư Kính bay về phía trước.
Đám người lập tức theo sát đằng sau, bay lướt qua hơn 10.000 binh lính đứng bên dưới.
Không bao lâu sau, đoàn người đi đến khu vực trung tâm của lăng mộ. Đó là một bình đài hình vuông, bên trên có hai cỗ quan tài đen như mực.
Trên đỉnh thạch thất có một luồng sáng rọi xuống bình đài.
Đám người đáp xuống đất, Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh có thật nhiều bảo bối, nếu không nhờ có tấm gương này thì e là chúng ta đã khởi động mấy cơ quan rồi.”
Lục Châu không để ý chiêu vỗ mông ngựa của hắn mà tiến về phía trước, nói: “Khi tiến vào lăng mộ là đi xuống dưới, nhưng nơi này lại có ánh sáng, chứng tỏ phía trên bình đài có lối ra.”
“Đúng là như vậy. Lăng mộ này thật rộng lớn, quá trình xây dựng hẳn đã tốt rất nhiều tiền của.”
Lục Châu gật đầu: “Phía trên chắc hẳn có rất nhiều cạm bẫy. Chúng ta nên đi ra bằng lối đã vào trước đó.”
Đám người gật đầu.
Vu Chính Hải đi tới giữa hai quan tài, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại có tới hai quan tài?”
Quý Thực lắc đầu: “Việc này chúng ta cũng không biết. Phàm là những người vào đây đều phải lưu lại trong này, lúc đó chúng ta không có tiến vào.”
Triệu Dục nói: “Chỉ có một cái là quan tài của tiên đế thôi, cái còn lại hẳn là của phi tử được tiên đế sủng ái chăng?”
“Không thể nào.” Quý Thực lắc đầu. “Việc này không hợp lễ tiết, phi tử không có tư cách được hạ táng cùng một chỗ với tiên đế, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách này.”
“Mặc kệ là quan tài của ai, mở ra xem là biết thôi mà.” Minh Thế Nhân nói.
Đám người gật đầu. Đã đi tới đây rồi thì đương nhiên phải xem một chút.
Lục Châu chỉ vào quan tài bên trái. “Mở ra đi.”
Vu Chính Hải đẩy nhẹ một chưởng. Ông… Nắp quan tài mở ra, đám người châu đầu vào nhìn.
Chương 1644
“Không có người?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc! Ly Sơn tứ lão vội vàng xem xét cẩn thận, nhưng bên trong quả thật rỗng tuếch, không hề có một bộ thi thể nào, chỉ có vật bồi táng, châu báu và quần áo các thể loại.
“Sao có thể như thế?!” Trên mặt Ly Sơn tứ lão tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Ta tận mắt nhìn thấy tiên đế tiến vào lăng mộ! Việc này…” Đường Tử Bỉnh cũng tròn mắt nói.
Quan tài bên phải thường là được chôn cùng, không phải quan tài của tiên đế.
Quý Thực không cam tâm, đẩy nắp quan tài bên phải ra xem. Quả nhiên…
Vẫn không có gì.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
“Không có?”
Tốn bao công sức đi tới đây, thế mà lại không có gì cả. Đám người đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Có khi nào là… tiên đế chưa chết?” Nhan Chân Lạc suy đoán.
Ly Sơn tứ lão trừng to mắt, không muốn tin vào điều này. Quý Thực nói:
“Trước đây lúc tiên đế băng hà, bốn người chúng ta đều có mặt, tuyệt không thể nào là giả. Hơn nữa khi còn sống tiên đế tìm kiếm phương pháp trường sinh khắp nơi, không tiếc bất cứ giá nào để tìm được Doanh Câu. Nếu tiên đế còn sống, vậy vì sao lại không xuất hiện?”
Cho dù tiên đế đột phá tu vi trong lăng mộ thì hẳn cũng sẽ trở về Đại Cầm để lấy lại quyền lực mới đúng.
Lục Châu không để ý mấy chuyện này mà đi tới quan sát đồ vật trong quan tài.
Hắn tiện tay vung lên, một đống vật bồi táng trôi nổi giữa không trung.
Tu hành giả không có bao nhiêu hứng thú với tiền tài. Đám người không rõ Lục Châu muốn tìm cái gì, chỉ yên lặng nhìn xem.
Soạt ——
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng nhắc nhở.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ “Bí mật của kim bài”, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.]
[Phát hiện vật phẩm: hộp gấm Thiên Ngân.]
Hộp gấm Thiên Ngân?
Lục Châu nhìn thấy một chiếc hộp gấm màu nâu, trông rất bình thường không có gì lạ. Hắn phất tay, hộp gấm lập tức bay tới.
[Hộp gấm Thiên Ngân: đồ cũ của ký chủ, cần có tu vi nhất định mới có thể mở ra.]
“? ? ?”
Nhìn thấy hộp gấm, Quý Thực bỗng nói: “Ta nhớ ra rồi, đây là đồ vật năm đó bệ hạ lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ.”
Lục Châu nói: “Hắn không mở ra được?”
Quý Thực lắc đầu đáp: “Món đồ này rất kỳ quái, dùng ngoại lực không cách nào mở ra. Tiên đế đã thử nhiều biện pháp cũng không mở nó ra được, về sau nó cũng dần bị lãng quên.”
Đường Tử Bỉnh nói: “Đồ vật lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ đều là bảo bối, hộp gấm này cũng không ngoại lệ.”
Ầm! Lục Châu đánh ra một chưởng. Cương khí tứ tán, hộp gấm vẫn không suy suyển.
Tần Nhân Việt nhìn hoa văn trên thân hộp rồi nó: “Là một loại phong ấn thuật cực kỳ mạnh mẽ.”
“Phong ấn thuật?”
“Ta từng đến Bình Đán và trông thấy hoa văn này bên trong Thiên Khải Chi Trụ.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu nhớ lại trong Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung hình như cũng có khắc hoa văn tương tự, tuy không hoàn toàn giống nhưng là cùng một phong cách.
Lục Châu không tiếp tục thử nghiệm dùng bạo lực với nó nữa. Hệ thống đã nói khi tu vi đầy đủ sẽ mở được hộp gấm ra, vậy thì cứ từ từ mà đợi.
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung đột nhiên lên tiếng, chỉ tay vào một món đồ trong quan tài bên phải.
Đám người nhìn sang.
Sở dĩ Ngu Thượng Nhung lên tiếng nhắc nhở là vì hắn nhìn thấy một món đồ quen thuộc, chính là Thiên Thư Khai Quyển.
Lục Châu nghi hoặc nói: “Lại là đồ vật của lão phu?”
Đám người ngơ ngác. Cái gì gọi là đồ vật của ngươi?
Tần Nhân Việt muốn nói lại thôi, hôm nay hắn đi tới nơi này vốn cũng chẳng hy vọng mình đạt được đồ tốt gì, chỉ mong rút ngắn quan hệ với Ma Thiên Các và thoả mãn lòng hiếu kỳ mà thôi.
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển bản đầy đủ, đề nghị chưa nên sử dụng với tu vi hiện tại.]
Đồng thời trong giao diện nhiệm vụ lại xuất hiện một nhiệm vụ chính tuyến mới ——
[Nhiệm vụ chính tuyến: tìm kiếm Thái Hư.] (Chú thích: đề nghị ký chủ nhanh chóng gia tăng thực lực.)
Lục Châu cất kỹ Thiên Thư Khai Quyển, động tác lưu loát thành thạo vô cùng.
“Vật này…”
“Ngươi muốn?” Lục Châu hỏi thẳng.
“Không không không…” Tần Nhân Việt cười nói, “Vật này ẩn chứa lực lượng đặc thù, có vẻ rất bất phàm.”
Đồ của lão phu đương nhiên không phải là phàm vật.
“Sư phụ, ngoại trừ tài vật thì không còn gì cả.” Vu Chính Hải bất đắc dĩ nói.
Vốn cho rằng bí mật trong bốn tấm kim bài có thể thu hoạch được đồ tốt để chia cho mọi người, bây giờ xem ra là bọn hắn nghĩ nhiều.
“Chúc mừng Lục huynh.” Tần Nhân Việt là lão nhân tinh, đương nhiên biết rõ Lục Châu mới là người thu lợi nhiều nhất sau chuyến đi này.
Triệu Dục nhìn hai cỗ quan tài, bất đắc dĩ nói: “Tuy không có ai bên trong nhưng đằng nào cũng là mộ tiên tổ, xin lão tiên sinh giúp ta đậy lại.”
Lục Châu phất tay. Hai nắp quan tài đồng thời đóng lại.
Triệu Dục khom người nói: “Đa tạ.”
Ly Sơn tứ lão thở dài không thôi.
Khi đoàn người vừa định rời đi, phía trên đột nhiên thổi xuống một cơn gió lạnh.
Tu hành giả vốn không sợ lạnh, nhưng cơn gió này lại vô cùng quỷ dị, tựa như xuyên thấu cương khí hộ thể khiến đám người khẽ run rẩy.
Giống như lăng mộ đang hạ lệnh đuổi khách.
Lục Châu cũng chẳng muốn ở lại đây thêm nữa, lập tức hạ lệnh: “Đi.”
Lúc này Ly Sơn tứ lão đột nhiên quỳ xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, không rõ bốn người này đang định làm gì.
“Chúng ta không có ý định ra ngoài.” Thôi Minh Quảng nói.
Lục Châu nhìn bốn người: “Bên trong lăng mộ không phải là nơi dành cho người sống.”
Bốn người quỳ bái rồi nói: “Tiên đế có đại ân với chúng ta, nếu không có tiên đế thì Ly Sơn tứ lão cũng không có ngày hôm nay. Mong lão tiền bối đồng ý.”
Quý Thực nói: “Chúng ta đáp ứng mang các vị tới lăng mộ, cũng đã làm được. Xin các vị tuân thủ lời hứa hẹn.”
Tần Nhân Việt không cho là đúng: “Các ngươi cũng xứng nói tới hứa hẹn? Nếu không có các ngươi thì Triệu công tử cũng có thể dẫn đường. Thực lực Lục huynh siêu quần, đến Doanh Câu cũng phải kiêng kỵ, một cái lăng mộ nhỏ bé này còn ngăn được Lục huynh hay sao?”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ thê lương.
Chương 1645
Lục Châu nói: “Lão phu từ trước đến nay đều là người giữ lời hứa. Nếu các ngươi muốn ở lại chỗ này thì cứ ở lại đi.”
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, đây là lăng mộ hoàng thất, nếu bọn hắn lợi dụng Doanh Câu…”
Chân nhân không phải là thánh mẫu ngây thơ, rất khó bị dao động. Nhân tâm khó dò, không thể không phòng.
Quý Thực vội vàng nói: “Tần chân nhân nghĩ nhiều. Một khi cửa đá đóng lại thì chúng ta không thể ra ngoài được, mà cho dù có thể ra ngoài thì chúng ta cũng chẳng dám đến gần Doanh Câu. Hơn nữa Doanh Câu lại sợ lão tiên sinh, chúng ta làm vậy có khác nào tự mang đá nện vào chân mình? Bốn người chúng ta ngay cả mạng cũng chẳng cần nữa, cần gì phải đợi tới bây giờ để làm trò xiếc?”
“Nói cũng đúng. Chỉ là ta không rõ, thi thể tiên đế không ở nơi này, các ngươi chỉ thủ hộ một toà lăng mộ trống rỗng thì có ý nghĩa gì?” Tần Nhân Việt hỏi.
Thôi Minh Quảng thở dài một tiếng: “Ra ngoài… thì có thể làm gì được chứ?”
Câu hỏi này làm khó Tần Nhân Việt. Hắn cũng lười nghĩ thêm, bèn nói: “Chúng ta đi.”
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức đáp: “Vâng.”
Đám người kéo nhau bay ra khỏi thạch thất.
Lục Châu bỗng quay đầu lại nhìn về phía hai cỗ quan tài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, trước đó hắn từng đến nơi này thật sao?
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cất tiếng gọi, kéo Lục Châu trở về với thực tại.
Lục Châu đạp không bay ra ngoài. Đám người đứng bên ngoài cửa đá, Lục Châu phất tay, Bạch Hổ Bàn Long Ngọc rơi ra khỏi cánh cửa rồi hoá thành bột mịn.
Ông ——
Cửa đá từ từ đóng lại. Qua khe hở, đám người nhìn thấy Ly Sơn tứ lão quỳ dưới mặt đất, không ngừng dập đầu với hai cỗ quan tài.
Cửa đá khép lại.
Doanh Câu vẫn giữ tư thế cũ, không hề có biến động gì.
Lục Châu và Tần Nhân Việt dẫn đoàn người rời khỏi lăng mộ.
Ngay khi đám người Lục Châu vừa rời đi không được bao lâu, Ly Sơn tứ lão trong lăng mộ đột nhiên nghe được tiếng soàn soạt ——
Hơn 10.000 tượng xác ướp trong thạch thất đột nhiên vung trường kích trong tay, đồng thanh hô lên thảm thiết: “Ma thần tái hiện, thiên hạ tiêu vong!”
Ly Sơn tứ lão chấn kinh, sợ hãi tụ lại một chỗ nhìn về phía đám xác ướp xung quanh.
Bọn hắn đều là binh lính theo chân tiên đế chinh chiến nhiều năm, dũng mãnh phi thường, vậy mà bây giờ trên mặt ai nấy đều mang biểu tình sợ hãi rung động.
Soạt!!
Thân thể bọn hắn tựa như gỗ mục, nứt toác ra rơi xuống mặt đất. Chỉ trong một hơi thở, hơn 10.000 tượng xác ướp đều biến thành bã vụn.
. . .
Ra đến bên ngoài, đám người tham lam hít lấy không khí tươi mát, hưởng thụ ánh nắng mặt trời dễ chịu, tựa như đã trải qua mấy đời.
“Vẫn là bên ngoài dễ chịu nhất.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Ừ, muội cũng thích bên ngoài.” Hải Loa gật đầu.
Tần Nhân Việt nhìn mà ghen tị không thôi. Một đống đệ tử nắm giữ Nghiệp Hoả… nếu mình cũng có đệ tử thiên tài như vậy thì Tần gia còn lo gì nữa… Thật vất vả mới bồi dưỡng được một tên có thiên phú, ai dè lại là thứ người ngang ngược.
Vừa nghĩ tới Tần Mạch Thương, Tần Nhân Việt không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn nhìn lên bầu trời rồi nói: “Lục huynh, thời tiết thay đổi rồi, hay là đến đạo trường của ta một lần đi?”
Lục Châu không đáp lời ngay. Trên trời quả thật đang kéo tới rất nhiều mây đen, gió lạnh thổi vù vù. Thời tiết có vẻ quỷ dị.
“Thời tiết ở đây kỳ quái thật, nói đổi là đổi. Sư phụ, chúng ta trở về đi.” Tiểu Diên Nhi chạy tới bên cạnh Lục Châu, vẫy tay gọi Bạch Trạch đến.
Lục Châu gật đầu: “Vi sư đang có ý đó.”
Vù.
Lại một trận gió lạnh thổi qua. Minh Thế Nhân nổi da gà mắng: “Thời tiết gì thế này!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy dị thường. Khí lạnh không có lực sát thương nhưng vì sao bọn hắn lại cảm thấy lạnh?
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì dị thường bèn rời khỏi lăng mộ, đi tới đạo trường Tần gia.
. . .
Cùng lúc đó, trên không trung xa vạn dặm có một thân ảnh mặc đồ trắng di chuyển cực nhanh.
Thân ảnh cầm trường kích trong tay dừng lại giữa không trung, đôi mắt hiện ra quang hoa liếc nhìn đại địa.
Không bao lâu sau thân ảnh lấy ra một tấm phù chỉ rồi thiêu đốt, nói: “Hiện tượng mất cân bằng ở thanh liên giới tăng lên rồi, e là thiên địa sẽ sụp đổ, xin Thánh Điện ra chỉ thị.”
Lát sau, trước mặt thân ảnh hiện ra một đoàn quang mang, trong quang mang truyền tới tiếng nói:
“Kiểm tra toàn bộ mười Thiên Khải Chi Trụ, nếu có dị động thì báo cáo ngay lập tức.”
Tu hành giả mặc bạch bào thu hồi phù chỉ, lao xuống bên dưới, chỉ trong vài hơi thở đã tới lăng mộ Ly Sơn.
Thân ảnh loé lên, hắn xuất hiện bên trong lăng mộ, nhìn khắp bốn phía, đôi mắt bỗng mở to: “Thần thi?”
“Sao thần thi lại xuất hiện ở đây?!” Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, thân ảnh xuyên qua cửa đá xuất hiện trước mặt Doanh Câu.
“Doanh Câu!”
Doanh Câu mở mắt nhìn, vừa thấy tu hành giả lập tức gầm lên: “Nhân loại!”
“Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Doanh Câu vọt tới, giương nanh múa vuốt, nhưng đáng tiếc xiềng xích vẫn khoá chặt hắn.
Tu hành giả trầm giọng nói: “Thì ra là bị nhốt.”
Doanh Câu cực kỳ táo bạo. Muốn ngủ một giấc cũng không xong! Hắn không ngừng công kích về phía tu hành giả.
Bạch bào tu hành giả không thèm để ý đến hắn, hư ảnh loé lên định tiến vào bên trong thạch thất.
Ầm!
Long văn trên cửa đá phát sáng ngăn cản hắn. Bạch bào tu hành giả nhíu mày: “Trận văn ngăn cách không gian.”
Hắn thử nghiệm đủ loại phương pháp cũng không thể tiến vào, đành phải từ bỏ.
Nhìn thấy bã vụn của Bạch Hổ Bàn Long Ngọc dưới đất và đám quái vật cháy khét vẫn còn tươi mới, hắn lại xuất hiện trước mặt Doanh Câu, hỏi: “Ta hỏi ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, Doanh Câu đã gầm thét vọt tới. Hư ảnh lập tức loé lên né tránh đòn tấn công.
“Không biết tốt xấu!”
Bạch bào tu hành giả nhíu mày, lại thiêu đốt phù chỉ hồi báo cho Thánh Điện.
Thánh Điện hồi âm, bảo hắn đi kiểm tra Thiên Khải Chi Trụ trước, tạm thời không cần can thiệp vào các nhân tố gây mất cân bằng.
Bạch bào tu hành giả nhìn Doanh Câu, hừ một tiếng: “Nếu không phải Thánh Điện có lệnh, ta đã trị ngươi tội chết.”
Doanh Câu gầm gừ trong họng, phun ra hai chữ: “Chí Tôn.”
Tần Nhân Việt thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy một trong thập đại thần thi ở chỗ này.”
Quang mang trong ấn phù từ từ biến mất. Nhan Chân Lạc lại đốt một tấm ấn phù khác chiếu sáng bốn phía. Có đôi khi quang mang không chỉ xua đi hắc ám mà còn xua tan nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Ly Sơn tứ lão. “Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ở trên người hắn?”
“Đúng vậy.” Thôi Minh Quảng đáp.
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt bốn người, Ly Biệt Câu trong tay toả ra hàn mang: “Đừng có giở trò, các ngươi muốn mượn tay Doanh Câu để giết chúng ta có phải không?”
Ly Sơn tứ lão sững sờ.
Quý Thực nói: “Nếu thật là như vậy thì ta chẳng cần phải cảnh báo với các vị về Doanh Câu làm gì.”
“Có đạo lý. Vậy phải làm sao mới lấy được Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Dùng tay lấy.” Quý Thực nói.
“Ha ha, ngươi đang đùa ta à?” Minh Thế Nhân ngoài cười mà trong không cười.
Chu Trùng Thuật nói: “Có hai phương pháp. Một, đánh bại Doanh Câu. Hai, tìm cách lấy Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trên người hắn, nhưng độ khó rất cao. Một khi hắn tỉnh lại, dù là chân nhân cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Lục Châu suy tư. Đây đúng là một nan đề.
Cho dù là người có kiến thức rộng rãi như Tần Nhân Việt cũng không có biện pháp gì.
“Ta đã sớm nói lăng mộ tiên đế không hề tầm thường, không phải ai cũng có thể đi vào.” Quý Thực nói.
Suy tư một lát, Lục Châu lên tiếng: “Lão phu xuống xem một chút. Nếu có dị động, các ngươi lập tức rời đi.”
“Được.” Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ cẩn thận.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu đạp hư không hạ xuống, càng đến gần Doanh Câu hắn càng cảm giác được tử khí phát tán ra từ trên người hắn.
Thứ này khác với vu thuật điều khiển tử thi. Loại tử khí này ăn mòn nguyên khí bốn phía, khiến người đến gần rất khó tập trung tinh thần và điều động nguyên khí.
Hai mắt Doanh Câu nhắm nghiền như pho tượng, đứng yên không hề nhúc nhích.
Lục Châu nhìn thấy giữa ngực Doanh Câu có một khối Bạch Hổ Bàn Long Ngọc toả ra quang mang nhàn nhạt, bèn đánh ra thủ ấn chụp lấy nó.
Bạch Hổ Bàn Long Ngọc vừa động một cái, hai mắt Doanh Câu bỗng đột ngột mở ra!
Hai mắt Doanh Câu thâm thuý hữu thần xẹt qua một tia hồng quang, nhìn thấy Lục Châu lơ lửng cách đó không xa, hắn há mồm nhe răng nanh nói: “Nhân loại!”
“Doanh Câu, giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ không làm khó ngươi.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Lão ca, đây là Doanh Câu, không phải con người, trang bức như vậy là hơi quá rồi á!
Đám người Ma Thiên Các thì chẳng thấy có gì không ổn. Sóng to gió lớn gì bọn hắn cũng trải qua rồi, trước mắt chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Doanh Câu đỏ bừng mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Thả ta ra! Thả ta ra!!”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Không phải nói là thần thi không có linh hồn và ý chí sao?”
Quý Thực nói: “Đây chỉ là bản năng của hắn, không có ý thức rõ ràng. Mà như thế thì càng thêm nguy hiểm. Ta đề nghị các ngươi đừng tiếp tục tiến lên. Tiên đế đã an nghỉ rồi, Doanh Câu bị người ta khoá lại, chúng ta có thể rời đi.”
Đường Tử Bỉnh lắc đầu thở dài: “Bất tử bất diệt…”
Minh Thế Nhân mỉa mai nói: “Đã có loại quái vật vĩnh sinh bất tử này thủ hộ lăng mộ, vậy các ngươi còn có tác dụng gì?”
“. . .”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ xấu hổ.
“Hàng năm hoàng thất đều đến lăng mộ bái tế liệt tổ liệt tông. Trong mắt mọi người, Doanh Câu không phải là người sống, thế nên cách một đoạn thời gian bọn họ sẽ gửi vào mấy người sống để thủ mộ, an ủi vong linh tổ tiên.” Đường Tử Bỉnh giải thích.
“Ngu không ai bằng.”
Người vừa lên tiếng là Lục Châu. Nếu là ở Địa Cầu thì đám người này đã bị công an bắt hết, toàn bọn mê tín dị đoan.
“Đúng đó, ngu không ai bằng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Ly Sơn tứ lão không phản bác được. Bọn hắn đương nhiên biết hành vi này là ngu muội, người đã chết rồi còn cần người sống thủ hộ làm gì. Làm như thế rốt cuộc là vì cái gì đây?
“Điều khiến ta không ngờ là Giám Chân hoà thượng cũng sẽ làm như vậy.” Tần Nhân Việt lắc đầu.
Soạt ——
Xiềng xích lay động.
Doanh Câu xông lên phía trước, còn chưa bay được bao xa đã bị bốn sợi dây xích giữ lại, không cách nào tiến thêm một bước.
Lục Châu đứng trước mặt hắn, Vị Danh Kiếm bay ra ngoài liên tục chém ra ba kiếm. Tia lửa văng khắp nơi nhưng bộ thiết y trên người Doanh Câu vẫn y nguyên không chút tổn hại.
“Thiết y thật rắn chắc.” Tần Nhân Việt tán thưởng.
Doanh Câu bị đánh ba kiếm, trở nên phẫn nộ và táo bạo nhưng vẫn không thoát khỏi đám dây xích.
Tần Nhân Việt nói: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
“Tuân lệnh.”
Bốn mươi chín người lăng không bay lên tạo thành bảy cái phương trận, kiếm cương tầm tã trút xuống như mưa. Doanh Câu chỉ có thể đứng yên làm bia ngắm.
Minh Thế Nhân cười nói: “Phương pháp hơi vô lại, nhưng mà ta thích.”
Lát sau, bốn mươi chín kiếm khách ngừng đợt tấn công thứ nhất, chờ mệnh lệnh của Tần Nhân Việt.
Doanh Câu bị chọc giận, hắn ngửa đầu thét dài một tiếng, từ dưới vực sâu bỗng truyền đến âm thanh quỷ dị.
“Có quái vật đang đến gần.”
“Đó là cái gì?”
Dưới ánh sáng lập loè, một đám quái vật lít nha lít nhít trông giống khỉ và gầy như que củi đang vọt về phía đám người, càng lúc càng nhiều.
“Trông như hầu tử.”
“Không biết là loài gì, mọi người cẩn thận.”
Tần Nhân Việt vung ra chưởng ấn, lập tức có mấy chục con quái vật bị chém rớt.
“Bọn chúng không mạnh.”
Bốn mươi chín kiếm khách thay đổi mục tiêu, chuyển sang tấn công đám quái vật.
Ly Sơn tứ lão càng nhìn càng thấy không ổn. Thôi Minh Quảng nói: “Đừng đánh nữa, mạo phạm tiên đế sẽ bị trời phạt đó!”
Mưa kiếm rơi xuống đâm xuyên người đám quái vật, nhưng bọn chúng càng lúc càng đông, tựa như tới từ địa ngục, liên miên không dứt.
Lục Châu nhìn thấy rõ ràng, một con quái vật bị chém đôi vừa rơi xuống đã hoá thành hai con, phục sinh trở lại rồi trèo lên.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Tất cả mọi người dừng lại. Lục Châu nói: “Quái vật này bị chém đứt sẽ tự nhân lên, kiếm cương không giết được nó.”
Đám người cẩn thận quan sát, thấy lời Lục Châu nói quả nhiên là thật, lập tức sợ hãi không thôi.
Chương 1642
“Đây rốt cuộc là quái vật gì?”
“Giết cũng không chết, thật là tà môn!”
Doanh Câu lại nổi giận gầm lên, bên dưới xuất hiện càng nhiều quái vật.
“Nghiệp Hoả, dùng Nghiệp Hoả hẳn là có tác dụng.” Tần Nhân Việt bỗng nói.
Lục Châu đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo Nghiệp Hoả, Nghiệp Hoả cấp tốc bọc lấy con quái vật kia, thiêu nó thành bã vụn.
“Người nắm giữ Nghiệp Hoả có tư chất và thiên phú cực kỳ xuất chúng, sau này thành tựu ắt sẽ cực cao.” Tần Nhân Việt ngưỡng mộ nói.
Quái vật kia không còn phục sinh được nữa. Lục Châu lập tức thi triển Hoả Nộ Kim Liên, nghiền ép đám quái vật đang từ từ bò lên.
“Nghiệp Hoả…” Ánh mắt Ly Sơn tứ lão vô cùng phức tạp.
“Ta cũng có Nghiệp Hoả nè.”
Tiểu Diên Nhi nâng tay, một đoàn hoả diễm bốc lên. Nàng vung Nghiệp Hoả về phía đám quái vật, lửa lập tức lan ra thiêu cháy một bầy.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ vỗ tay: “Thấy chưa?”
Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách: “. . .”
“Số người có thể nắm giữ Nghiệp Hoả cực kỳ ít ỏi, trong thanh liên giới vạn người không được một. Thật không ngờ…”
Tần Nhân Việt còn chưa nói xong, bên trái có một đám quái vật đột nhiên đánh tới, Vu Chính Hải lập tức ném ra một đám đao cương bọc trong Nghiệp Hoả.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Hắn đưa tay lên dụi mắt sợ mình nhìn lầm, nhưng đó đúng thật là Nghiệp Hoả.
Có Nghiệp Hoả chiếu sáng, toàn lăng mộ sáng rực như ban ngày, quang mang đại thịnh.
Doanh Câu lại cuồng nộ, kêu gọi một đám quái vật khác leo lên tấn công về phía đám người.
Ngu Thượng Nhung bộc phát trăm vạn đạo kiếm cương, mỗi đạo kiếm cương đều mang theo Nghiệp Hoả chém xuống.
Tần Nhân Việt: “? ? ?”
Lại là Nghiệp Hoả?
Còn có thiên lý không hả trời?
Quý Thực tán thán nói: “Không ngờ lại có nhiều người nắm giữ Nghiệp Hoả như vậy.”
“Nghiệp Hoả rất hiếm sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là rất hiếm, như lời Tần chân nhân đã nói, đó là thiên phú vạn người không tìm được một.” Quý Thực đáp.
“Nha… Ta còn tưởng là ai cũng có chứ.” Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu.
“. . .”
Quý Thực cảm thấy mình bị đả kích, không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Chu Trùng Thuật cũng lên tiếng: “Như thế chưa đủ, đám quái vật xuất hiện cuồn cuộn như thuỷ triều, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc, không để sót một con nào mới được.”
Nghe vậy, Hải Loa lập tức lấy Cửu Huyền Cầm ra, mười ngón tay bay múa. Triều Thánh Khúc như sóng biển càn quét tứ phương, âm luật ngưng cương, Nghiệp Hoả và hồng cương hoà làm một thể bắn ra tứ phía, hoa lệ vô cùng.
Lục Châu không tiếp tục ra tay. Đám quái vật này không khó đối phó, để các đồ đệ xử lý là được.
Nhưng hắn không biết là, Hải Loa vừa động thủ đã khiến Tần Nhân Việt trợn tròn mắt.
Tần Nhân Việt há miệng, muốn giải thích một chút về câu “vạn người không tìm được một” của mình, nhưng nghĩ lại rốt cuộc cũng nuốt xuống.
Vì sao Nghiệp Hoả lại đột nhiên trở nên không đáng tiền thế này?
Triệu Dục thu hồi tâm tình kinh ngạc, vốn định an ủi Minh Thế Nhân rằng không có Nghiệp Hoả cũng không sao, nào ngờ Minh Thế Nhân thu hồi Ly Biệt Câu, nhún vai nói:
“Nếu tiểu sư muội đã động thủ thì ta không cần ra tay nữa.”
Ly Biệt Câu biến mất, Nghiệp Hoả cũng bốc lên rồi tiêu tán.
“. . .”
Chưa đến một khắc đồng hồ, toàn bộ quái vật đã bị Nghiệp Hoả đốt cháy không còn một mống.
Lăng mộ lại trở nên tĩnh mịch.
Lục Châu nhìn chằm chằm Doanh Câu không rời mắt, lại lần nữa lấy Vị Danh Kiếm ra, lần này lực lượng Thiên Tướng bám vào lưỡi kiếm.
Vị Danh Kiếm đâm vào người Doanh Câu. Ầm!
Chỉ một kiếm, tiếng rống của Doanh Câu đột nhiên im bặt, hắn trợn tròn mắt nhìn Lục Châu.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, không khí trở nên kềm nén.
“Chuẩn bị rút lui.” Tần Nhân Việt nói.
“Tất cả mọi người rút lui.” Vu Chính Hải hạ lệnh.
Bốn mươi chín kiếm khách thu trận, đám người Ma Thiên Các bay lùi ra sau. Bọn hắn không cho rằng đống dây xích đó có thể giữ được Doanh Câu đang rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Thừa dịp Doanh Câu còn đang áp súc năng lượng, tốt nhất là nên rời đi.
Ly Sơn tứ lão lắc đầu, Quý Thực nói: “Nên làm như vậy từ đầu.”
Không ai thèm để ý tới Ly Sơn tứ lão.
Đôi mắt Doanh Câu vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, toàn thân đứng yên bất động như pho tượng.
Lục Châu lấy thẻ Một Kích Chí Mạng ra nhưng Hệ thống lại báo không xác định được mục tiêu, hẳn là vì nó cho rằng Doanh Câu đã chết.
Lục Châu không hề yếu thế, nói bằng giọng cực kỳ uy nghiêm: “Giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ tha cho ngươi.”
Tần Nhân Việt thấy không ổn, quay đầu nói: “Lui ra thêm một đoạn.”
Đám người lại bay lùi về sau, ánh mắt đổ dồn về phía Doanh Câu.
Lúc này Doanh Câu đột nhiên làm ra một hành động khiến mọi người kinh ngạc —— hắn co rụt người lại, đầu cúi thấp, giật Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trước ngực xuống rồi ném cho Lục Châu, sau đó bay thấp xuống vực sâu vô tận như đang chạy trốn, toàn thân co ro lại thành một đoàn.
“. . .”
Đám người ngơ ngác nhìn Doanh Câu. Lục Châu cũng nghi hoặc vô cùng, cau mày nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay.
Ly Sơn tứ lão: “. . .”
Nhan Chân Lạc gãi đầu nói: “Tình huống gì đây?”
“Doanh Câu hình như đang sợ?” Lục Ly không tin vào mắt mình.
“Không thể hiểu nổi, Doanh Câu mà cũng biết sợ?” Mí mắt Quý Thực giật liên hồi, trên mặt nóng rát như vừa bị người ta tát một cái thật mạnh.
Đám người lại bay tới. Không có đánh nhau, Doanh Câu đã giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc…
“Không có linh hồn, lẽ ra phải không biết sợ… Thật là vô lý, quá sức vô lý…” Quý Thực vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Lục Châu ném Bạch Hổ Bàn Long Ngọc cho Tần Nhân Việt, sau đó bay thấp xuống vực sâu.
Khi Lục Châu tiến đến gần, thân thể Doanh Câu đột nhiên run rẩy, thụt lùi về sau. Hắn cảm giác như Ma thần đang hàng lâm, mà bản thân hắn chỉ là hạt cát trong vũ trụ mênh mông. Mồm Doanh Câu phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai tay liên tục xua trước mặt.
Bản năng sợ hãi và cầu sinh của Doanh Câu khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Tần Nhân Việt dù sao cũng là chân nhân, tố chất tâm lý tốt hơn những người khác, hắn chỉ muốn khuyên Lục Châu rời khỏi đây thật nhanh.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc đã lấy được, chúng ta đi thôi Lục huynh.”
Chương 1643
Nhưng không ngờ Lục Châu lại không bay lên mà ngược lại còn hạ thấp xuống, đến cách Doanh Câu chỉ có ba mét.
Doanh Câu càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy phát ra tiếng kêu chói tai.
Lục Châu thu hồi lực lượng Thiên Tướng, quang mang trên người trở nên ảm đạm. Quả nhiên nỗi sợ hãi của Doanh Câu từ từ biến mất, thân thể dần hồi phục.
Việc này có liên quan đến lực lượng Thiên Tướng?
Lực lượng Thiên Tướng bắt nguồn từ Thiên thư Tam Quyển, là một loại lực lượng không ai biết tới, theo lý thuyết sẽ không khiến kẻ khác sợ hãi. Chẳng hạn như Thác Bạt Tư Thành, Thiên Ngô, Trấn Nam Hầu dù có cảm quan nhạy bén cũng không hề tỏ ra sợ hãi như Doanh Câu.
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu đột nhiên hỏi.
Doanh Câu không đáp, chỉ thu mình lại, không dám nhìn Lục Châu.
“Ai đã nhốt ngươi ở chỗ này?” Lục Châu lại hỏi.
Doanh Câu há miệng, chậm chạp nói: “Chí… Tôn…”
Với tu vi của Lục Châu và Tần Nhân Việt căn bản không hiểu được Chí Tôn mạnh đến cỡ nào. Bọn hắn còn chưa rõ ràng thực lực của thánh nhân thì nói gì đến Chí Tôn?
Tần Nhân Việt ngưng trọng nói: “Không ngờ lại là Chí Tôn!”
Ngoại giới đồn rằng người nhốt Doanh Câu ở đây là tiên đế, để Doanh Câu thủ mộ cho hắn. Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như mọi người đã nghĩ.
Lục Châu nhìn Doanh Câu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn tự do không?”
Nghe vậy, đám người Ly Sơn tứ lão, Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách đều giật mình kêu lên.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, tuyệt đối không được. Nếu thả hắn ra thì hắn sẽ làm hại những người dân vô tội khác.”
Không đợi Lục Châu nói gì, Doanh Câu lập tức lắc đầu liên tục khiến đám người càng thêm khó hiểu.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên cây cầu gỗ. Đám người thở phào một hơi, mà Doanh Câu ở bên dưới vực sâu cũng thả lỏng người.
Đám người thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cánh cửa đá ở bên kia đầu cầu.
Tần Nhân Việt nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay, nói: “Ngọc này có thể so với thánh vật, không hề tầm thường.”
“Cửa đá sử dụng trận pháp đặc thù, từ khi tiên đế hạ táng chưa từng có người nào bước vào trong đó. Tất cả những người thủ mộ, kể cả Giám Chân, đều chỉ có thể đi lại ở bên ngoài.” Quý Thực giải thích.
Đám người bay tới chỗ cánh cửa đá.
Lúc này, Doanh Câu bên dưới vực bỗng truyền ra tiếng xiềng xích khẽ động. Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện Doanh Câu đã nhắm mắt, tựa như lại sa vào giấc ngủ say.
“Đừng nhìn nữa, quá đáng sợ.” Tiểu Diên Nhi rụt đầu nói.
Quý Thực nhìn Doanh Câu, lại nhìn về phía Lục Châu… Hồi tưởng lại trận đánh giữa Lục Châu và Mạnh Minh Thị, hắn đột nhiên cảm giác được Doanh Câu không đáng sợ. Kẻ thực sự đáng sợ chính là cái tên khoác tấm áo da người đứng bên cạnh bọn hắn.
Lục Châu nói: “Mở cửa đá đi.”
“Được.”
Tần Nhân Việt vung Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ra. Bạch ngọc bay tới khảm chặt vào khe hở trên cửa đá.
Két.
Đường vân trên cửa đá phát sáng lên, cửa đá từ từ kéo ra.
Sau đó đám người nhìn thấy một màn khiến người không rét mà run ——
Bên trong là một gian thạch thất rất rộng, được cương ấn chiếu sáng, đám người nhìn thấy trong thạch thất có vô số bức tượng hình người đứng yên bất động.
“Là xác ướp.” Sắc mặt Ly Sơn tứ lão vô cùng ngưng trọng.
“Xác ướp?!”
“Khi tiên đế băng hà, để thoả mãn nguyện vọng được tiếp tục chinh chiến của tiên đế, vương thất chọn ra hơn 10.000 binh lính, biến bọn họ thành tượng xác ướp, để bọn họ sau khi chết vẫn tiếp tục theo hầu tiên đế.” Quý Thực nói.
“. . .”
Đám người thật sự rất khó lý giải loại tâm lý bệnh hoạn này.
“Chết cũng đã chết rồi mà còn chấp nhất như thế.” Nhan Chân Lạc thở dài nói.
Ly Sơn tứ lão trầm mặc không đáp.
Lục Ly hỏi: “Các ngươi vì sao lại khăng khăng một mực đi theo hắn?”
“Tiên đế có ơn với chúng ta.” Thôi Minh Quảng nói.
Chẳng trách bọn hắn lại bị Mạnh Minh Thị che mờ mắt. Đám người nhìn vào bên trong lăng mộ.
“Tượng xác ướp có phục sinh không đó?” Tiểu Diên Nhi rụt đầu hỏi.
“Trong lăng mộ có rất nhiều loại quái vật kỳ lạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đạp không bay lên không trung rồi sử dụng thần thông, mở ra toàn bộ năm giác quan và lấy Thái Hư Kính ra, dùng lực lượng Thiên Tướng chiếu rọi toàn cảnh lăng mộ.
Trận pháp và đủ loại cạm bẫy lập tức hiện ra.
“Đi.” Lục Châu cầm Thái Hư Kính bay về phía trước.
Đám người lập tức theo sát đằng sau, bay lướt qua hơn 10.000 binh lính đứng bên dưới.
Không bao lâu sau, đoàn người đi đến khu vực trung tâm của lăng mộ. Đó là một bình đài hình vuông, bên trên có hai cỗ quan tài đen như mực.
Trên đỉnh thạch thất có một luồng sáng rọi xuống bình đài.
Đám người đáp xuống đất, Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh có thật nhiều bảo bối, nếu không nhờ có tấm gương này thì e là chúng ta đã khởi động mấy cơ quan rồi.”
Lục Châu không để ý chiêu vỗ mông ngựa của hắn mà tiến về phía trước, nói: “Khi tiến vào lăng mộ là đi xuống dưới, nhưng nơi này lại có ánh sáng, chứng tỏ phía trên bình đài có lối ra.”
“Đúng là như vậy. Lăng mộ này thật rộng lớn, quá trình xây dựng hẳn đã tốt rất nhiều tiền của.”
Lục Châu gật đầu: “Phía trên chắc hẳn có rất nhiều cạm bẫy. Chúng ta nên đi ra bằng lối đã vào trước đó.”
Đám người gật đầu.
Vu Chính Hải đi tới giữa hai quan tài, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại có tới hai quan tài?”
Quý Thực lắc đầu: “Việc này chúng ta cũng không biết. Phàm là những người vào đây đều phải lưu lại trong này, lúc đó chúng ta không có tiến vào.”
Triệu Dục nói: “Chỉ có một cái là quan tài của tiên đế thôi, cái còn lại hẳn là của phi tử được tiên đế sủng ái chăng?”
“Không thể nào.” Quý Thực lắc đầu. “Việc này không hợp lễ tiết, phi tử không có tư cách được hạ táng cùng một chỗ với tiên đế, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách này.”
“Mặc kệ là quan tài của ai, mở ra xem là biết thôi mà.” Minh Thế Nhân nói.
Đám người gật đầu. Đã đi tới đây rồi thì đương nhiên phải xem một chút.
Lục Châu chỉ vào quan tài bên trái. “Mở ra đi.”
Vu Chính Hải đẩy nhẹ một chưởng. Ông… Nắp quan tài mở ra, đám người châu đầu vào nhìn.
Chương 1644
“Không có người?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc! Ly Sơn tứ lão vội vàng xem xét cẩn thận, nhưng bên trong quả thật rỗng tuếch, không hề có một bộ thi thể nào, chỉ có vật bồi táng, châu báu và quần áo các thể loại.
“Sao có thể như thế?!” Trên mặt Ly Sơn tứ lão tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Ta tận mắt nhìn thấy tiên đế tiến vào lăng mộ! Việc này…” Đường Tử Bỉnh cũng tròn mắt nói.
Quan tài bên phải thường là được chôn cùng, không phải quan tài của tiên đế.
Quý Thực không cam tâm, đẩy nắp quan tài bên phải ra xem. Quả nhiên…
Vẫn không có gì.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
“Không có?”
Tốn bao công sức đi tới đây, thế mà lại không có gì cả. Đám người đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Có khi nào là… tiên đế chưa chết?” Nhan Chân Lạc suy đoán.
Ly Sơn tứ lão trừng to mắt, không muốn tin vào điều này. Quý Thực nói:
“Trước đây lúc tiên đế băng hà, bốn người chúng ta đều có mặt, tuyệt không thể nào là giả. Hơn nữa khi còn sống tiên đế tìm kiếm phương pháp trường sinh khắp nơi, không tiếc bất cứ giá nào để tìm được Doanh Câu. Nếu tiên đế còn sống, vậy vì sao lại không xuất hiện?”
Cho dù tiên đế đột phá tu vi trong lăng mộ thì hẳn cũng sẽ trở về Đại Cầm để lấy lại quyền lực mới đúng.
Lục Châu không để ý mấy chuyện này mà đi tới quan sát đồ vật trong quan tài.
Hắn tiện tay vung lên, một đống vật bồi táng trôi nổi giữa không trung.
Tu hành giả không có bao nhiêu hứng thú với tiền tài. Đám người không rõ Lục Châu muốn tìm cái gì, chỉ yên lặng nhìn xem.
Soạt ——
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng nhắc nhở.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ “Bí mật của kim bài”, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.]
[Phát hiện vật phẩm: hộp gấm Thiên Ngân.]
Hộp gấm Thiên Ngân?
Lục Châu nhìn thấy một chiếc hộp gấm màu nâu, trông rất bình thường không có gì lạ. Hắn phất tay, hộp gấm lập tức bay tới.
[Hộp gấm Thiên Ngân: đồ cũ của ký chủ, cần có tu vi nhất định mới có thể mở ra.]
“? ? ?”
Nhìn thấy hộp gấm, Quý Thực bỗng nói: “Ta nhớ ra rồi, đây là đồ vật năm đó bệ hạ lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ.”
Lục Châu nói: “Hắn không mở ra được?”
Quý Thực lắc đầu đáp: “Món đồ này rất kỳ quái, dùng ngoại lực không cách nào mở ra. Tiên đế đã thử nhiều biện pháp cũng không mở nó ra được, về sau nó cũng dần bị lãng quên.”
Đường Tử Bỉnh nói: “Đồ vật lấy được ở Thiên Khải Chi Trụ đều là bảo bối, hộp gấm này cũng không ngoại lệ.”
Ầm! Lục Châu đánh ra một chưởng. Cương khí tứ tán, hộp gấm vẫn không suy suyển.
Tần Nhân Việt nhìn hoa văn trên thân hộp rồi nó: “Là một loại phong ấn thuật cực kỳ mạnh mẽ.”
“Phong ấn thuật?”
“Ta từng đến Bình Đán và trông thấy hoa văn này bên trong Thiên Khải Chi Trụ.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu nhớ lại trong Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung hình như cũng có khắc hoa văn tương tự, tuy không hoàn toàn giống nhưng là cùng một phong cách.
Lục Châu không tiếp tục thử nghiệm dùng bạo lực với nó nữa. Hệ thống đã nói khi tu vi đầy đủ sẽ mở được hộp gấm ra, vậy thì cứ từ từ mà đợi.
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung đột nhiên lên tiếng, chỉ tay vào một món đồ trong quan tài bên phải.
Đám người nhìn sang.
Sở dĩ Ngu Thượng Nhung lên tiếng nhắc nhở là vì hắn nhìn thấy một món đồ quen thuộc, chính là Thiên Thư Khai Quyển.
Lục Châu nghi hoặc nói: “Lại là đồ vật của lão phu?”
Đám người ngơ ngác. Cái gì gọi là đồ vật của ngươi?
Tần Nhân Việt muốn nói lại thôi, hôm nay hắn đi tới nơi này vốn cũng chẳng hy vọng mình đạt được đồ tốt gì, chỉ mong rút ngắn quan hệ với Ma Thiên Các và thoả mãn lòng hiếu kỳ mà thôi.
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển bản đầy đủ, đề nghị chưa nên sử dụng với tu vi hiện tại.]
Đồng thời trong giao diện nhiệm vụ lại xuất hiện một nhiệm vụ chính tuyến mới ——
[Nhiệm vụ chính tuyến: tìm kiếm Thái Hư.] (Chú thích: đề nghị ký chủ nhanh chóng gia tăng thực lực.)
Lục Châu cất kỹ Thiên Thư Khai Quyển, động tác lưu loát thành thạo vô cùng.
“Vật này…”
“Ngươi muốn?” Lục Châu hỏi thẳng.
“Không không không…” Tần Nhân Việt cười nói, “Vật này ẩn chứa lực lượng đặc thù, có vẻ rất bất phàm.”
Đồ của lão phu đương nhiên không phải là phàm vật.
“Sư phụ, ngoại trừ tài vật thì không còn gì cả.” Vu Chính Hải bất đắc dĩ nói.
Vốn cho rằng bí mật trong bốn tấm kim bài có thể thu hoạch được đồ tốt để chia cho mọi người, bây giờ xem ra là bọn hắn nghĩ nhiều.
“Chúc mừng Lục huynh.” Tần Nhân Việt là lão nhân tinh, đương nhiên biết rõ Lục Châu mới là người thu lợi nhiều nhất sau chuyến đi này.
Triệu Dục nhìn hai cỗ quan tài, bất đắc dĩ nói: “Tuy không có ai bên trong nhưng đằng nào cũng là mộ tiên tổ, xin lão tiên sinh giúp ta đậy lại.”
Lục Châu phất tay. Hai nắp quan tài đồng thời đóng lại.
Triệu Dục khom người nói: “Đa tạ.”
Ly Sơn tứ lão thở dài không thôi.
Khi đoàn người vừa định rời đi, phía trên đột nhiên thổi xuống một cơn gió lạnh.
Tu hành giả vốn không sợ lạnh, nhưng cơn gió này lại vô cùng quỷ dị, tựa như xuyên thấu cương khí hộ thể khiến đám người khẽ run rẩy.
Giống như lăng mộ đang hạ lệnh đuổi khách.
Lục Châu cũng chẳng muốn ở lại đây thêm nữa, lập tức hạ lệnh: “Đi.”
Lúc này Ly Sơn tứ lão đột nhiên quỳ xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, không rõ bốn người này đang định làm gì.
“Chúng ta không có ý định ra ngoài.” Thôi Minh Quảng nói.
Lục Châu nhìn bốn người: “Bên trong lăng mộ không phải là nơi dành cho người sống.”
Bốn người quỳ bái rồi nói: “Tiên đế có đại ân với chúng ta, nếu không có tiên đế thì Ly Sơn tứ lão cũng không có ngày hôm nay. Mong lão tiền bối đồng ý.”
Quý Thực nói: “Chúng ta đáp ứng mang các vị tới lăng mộ, cũng đã làm được. Xin các vị tuân thủ lời hứa hẹn.”
Tần Nhân Việt không cho là đúng: “Các ngươi cũng xứng nói tới hứa hẹn? Nếu không có các ngươi thì Triệu công tử cũng có thể dẫn đường. Thực lực Lục huynh siêu quần, đến Doanh Câu cũng phải kiêng kỵ, một cái lăng mộ nhỏ bé này còn ngăn được Lục huynh hay sao?”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ thê lương.
Chương 1645
Lục Châu nói: “Lão phu từ trước đến nay đều là người giữ lời hứa. Nếu các ngươi muốn ở lại chỗ này thì cứ ở lại đi.”
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, đây là lăng mộ hoàng thất, nếu bọn hắn lợi dụng Doanh Câu…”
Chân nhân không phải là thánh mẫu ngây thơ, rất khó bị dao động. Nhân tâm khó dò, không thể không phòng.
Quý Thực vội vàng nói: “Tần chân nhân nghĩ nhiều. Một khi cửa đá đóng lại thì chúng ta không thể ra ngoài được, mà cho dù có thể ra ngoài thì chúng ta cũng chẳng dám đến gần Doanh Câu. Hơn nữa Doanh Câu lại sợ lão tiên sinh, chúng ta làm vậy có khác nào tự mang đá nện vào chân mình? Bốn người chúng ta ngay cả mạng cũng chẳng cần nữa, cần gì phải đợi tới bây giờ để làm trò xiếc?”
“Nói cũng đúng. Chỉ là ta không rõ, thi thể tiên đế không ở nơi này, các ngươi chỉ thủ hộ một toà lăng mộ trống rỗng thì có ý nghĩa gì?” Tần Nhân Việt hỏi.
Thôi Minh Quảng thở dài một tiếng: “Ra ngoài… thì có thể làm gì được chứ?”
Câu hỏi này làm khó Tần Nhân Việt. Hắn cũng lười nghĩ thêm, bèn nói: “Chúng ta đi.”
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức đáp: “Vâng.”
Đám người kéo nhau bay ra khỏi thạch thất.
Lục Châu bỗng quay đầu lại nhìn về phía hai cỗ quan tài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, trước đó hắn từng đến nơi này thật sao?
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cất tiếng gọi, kéo Lục Châu trở về với thực tại.
Lục Châu đạp không bay ra ngoài. Đám người đứng bên ngoài cửa đá, Lục Châu phất tay, Bạch Hổ Bàn Long Ngọc rơi ra khỏi cánh cửa rồi hoá thành bột mịn.
Ông ——
Cửa đá từ từ đóng lại. Qua khe hở, đám người nhìn thấy Ly Sơn tứ lão quỳ dưới mặt đất, không ngừng dập đầu với hai cỗ quan tài.
Cửa đá khép lại.
Doanh Câu vẫn giữ tư thế cũ, không hề có biến động gì.
Lục Châu và Tần Nhân Việt dẫn đoàn người rời khỏi lăng mộ.
Ngay khi đám người Lục Châu vừa rời đi không được bao lâu, Ly Sơn tứ lão trong lăng mộ đột nhiên nghe được tiếng soàn soạt ——
Hơn 10.000 tượng xác ướp trong thạch thất đột nhiên vung trường kích trong tay, đồng thanh hô lên thảm thiết: “Ma thần tái hiện, thiên hạ tiêu vong!”
Ly Sơn tứ lão chấn kinh, sợ hãi tụ lại một chỗ nhìn về phía đám xác ướp xung quanh.
Bọn hắn đều là binh lính theo chân tiên đế chinh chiến nhiều năm, dũng mãnh phi thường, vậy mà bây giờ trên mặt ai nấy đều mang biểu tình sợ hãi rung động.
Soạt!!
Thân thể bọn hắn tựa như gỗ mục, nứt toác ra rơi xuống mặt đất. Chỉ trong một hơi thở, hơn 10.000 tượng xác ướp đều biến thành bã vụn.
. . .
Ra đến bên ngoài, đám người tham lam hít lấy không khí tươi mát, hưởng thụ ánh nắng mặt trời dễ chịu, tựa như đã trải qua mấy đời.
“Vẫn là bên ngoài dễ chịu nhất.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Ừ, muội cũng thích bên ngoài.” Hải Loa gật đầu.
Tần Nhân Việt nhìn mà ghen tị không thôi. Một đống đệ tử nắm giữ Nghiệp Hoả… nếu mình cũng có đệ tử thiên tài như vậy thì Tần gia còn lo gì nữa… Thật vất vả mới bồi dưỡng được một tên có thiên phú, ai dè lại là thứ người ngang ngược.
Vừa nghĩ tới Tần Mạch Thương, Tần Nhân Việt không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn nhìn lên bầu trời rồi nói: “Lục huynh, thời tiết thay đổi rồi, hay là đến đạo trường của ta một lần đi?”
Lục Châu không đáp lời ngay. Trên trời quả thật đang kéo tới rất nhiều mây đen, gió lạnh thổi vù vù. Thời tiết có vẻ quỷ dị.
“Thời tiết ở đây kỳ quái thật, nói đổi là đổi. Sư phụ, chúng ta trở về đi.” Tiểu Diên Nhi chạy tới bên cạnh Lục Châu, vẫy tay gọi Bạch Trạch đến.
Lục Châu gật đầu: “Vi sư đang có ý đó.”
Vù.
Lại một trận gió lạnh thổi qua. Minh Thế Nhân nổi da gà mắng: “Thời tiết gì thế này!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy dị thường. Khí lạnh không có lực sát thương nhưng vì sao bọn hắn lại cảm thấy lạnh?
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì dị thường bèn rời khỏi lăng mộ, đi tới đạo trường Tần gia.
. . .
Cùng lúc đó, trên không trung xa vạn dặm có một thân ảnh mặc đồ trắng di chuyển cực nhanh.
Thân ảnh cầm trường kích trong tay dừng lại giữa không trung, đôi mắt hiện ra quang hoa liếc nhìn đại địa.
Không bao lâu sau thân ảnh lấy ra một tấm phù chỉ rồi thiêu đốt, nói: “Hiện tượng mất cân bằng ở thanh liên giới tăng lên rồi, e là thiên địa sẽ sụp đổ, xin Thánh Điện ra chỉ thị.”
Lát sau, trước mặt thân ảnh hiện ra một đoàn quang mang, trong quang mang truyền tới tiếng nói:
“Kiểm tra toàn bộ mười Thiên Khải Chi Trụ, nếu có dị động thì báo cáo ngay lập tức.”
Tu hành giả mặc bạch bào thu hồi phù chỉ, lao xuống bên dưới, chỉ trong vài hơi thở đã tới lăng mộ Ly Sơn.
Thân ảnh loé lên, hắn xuất hiện bên trong lăng mộ, nhìn khắp bốn phía, đôi mắt bỗng mở to: “Thần thi?”
“Sao thần thi lại xuất hiện ở đây?!” Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, thân ảnh xuyên qua cửa đá xuất hiện trước mặt Doanh Câu.
“Doanh Câu!”
Doanh Câu mở mắt nhìn, vừa thấy tu hành giả lập tức gầm lên: “Nhân loại!”
“Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Doanh Câu vọt tới, giương nanh múa vuốt, nhưng đáng tiếc xiềng xích vẫn khoá chặt hắn.
Tu hành giả trầm giọng nói: “Thì ra là bị nhốt.”
Doanh Câu cực kỳ táo bạo. Muốn ngủ một giấc cũng không xong! Hắn không ngừng công kích về phía tu hành giả.
Bạch bào tu hành giả không thèm để ý đến hắn, hư ảnh loé lên định tiến vào bên trong thạch thất.
Ầm!
Long văn trên cửa đá phát sáng ngăn cản hắn. Bạch bào tu hành giả nhíu mày: “Trận văn ngăn cách không gian.”
Hắn thử nghiệm đủ loại phương pháp cũng không thể tiến vào, đành phải từ bỏ.
Nhìn thấy bã vụn của Bạch Hổ Bàn Long Ngọc dưới đất và đám quái vật cháy khét vẫn còn tươi mới, hắn lại xuất hiện trước mặt Doanh Câu, hỏi: “Ta hỏi ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, Doanh Câu đã gầm thét vọt tới. Hư ảnh lập tức loé lên né tránh đòn tấn công.
“Không biết tốt xấu!”
Bạch bào tu hành giả nhíu mày, lại thiêu đốt phù chỉ hồi báo cho Thánh Điện.
Thánh Điện hồi âm, bảo hắn đi kiểm tra Thiên Khải Chi Trụ trước, tạm thời không cần can thiệp vào các nhân tố gây mất cân bằng.
Bạch bào tu hành giả nhìn Doanh Câu, hừ một tiếng: “Nếu không phải Thánh Điện có lệnh, ta đã trị ngươi tội chết.”
Doanh Câu gầm gừ trong họng, phun ra hai chữ: “Chí Tôn.”
Bình luận facebook