-
Chương 1636-1640
Chương 1636
Nhưng lời đồn chân thật nhất trong Hàm Dương thành chính là việc Phạm Trọng vừa đến đã chật vật chạy đi. Danh tiếng và hình tượng của Phạm chân nhân giảm mạnh trong mắt quần chúng, Tần Nhân Việt thì nổi lên như mặt trời giữa trưa.
Không ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Đêm hôm đó triều đình triệu tập văn võ bá quan thương nghị suốt đêm.
Lục Châu không có hứng thú với biến động của vương thất, thông thường giai đoạn này sẽ là lúc cuộc chiến tranh quyền đoạt vị bắt đầu.
Về phần người đăng cơ là ai, Lục Châu cũng chẳng quan tâm.
Ban đêm.
Trong một đại điện.
Lục Châu lắc đầu nhìn giao diện điểm công đức: 1.391.730 điểm
Nếu có thể đánh giết toàn bộ một trăm tử sĩ và đám thị vệ thì điểm công đức không chỉ có hơn một triệu đâu. Nhưng đang ở thanh liên giới, hắn không tiện đuổi tận giết tuyệt.
Cuộc chiến ở hoàng liên giới thành công, Chư Hồng Cộng thu được hơn 500.000 điểm công đức cũng là một tin tức tốt.
Lục Châu nhìn về phía Bạch Trạch đang nằm nghỉ ngơi bên chân mình, cười một tiếng. “Ban thưởng cho ngươi một viên Thú Chi Tinh Hoa.”
Lục Châu bỏ ra 100.000 điểm công đức mua Thú Chi Tinh Hoa đút cho Bạch Trạch.
Bạch Trạch hưng phấn vô cùng, nuốt chửng viên thuốc rồi há miệng kêu mấy tiếng.
Beheee ——
“. . .”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vật này tuy tốt nhưng không được tham ăn.”
Bạch Trạch tuy vẫn chưa thoả mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, tựa như đồng ý với lời Lục Châu nói.
Bụng nó truyền đến nhiệt lượng, lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch. Lông mọc dài thêm, quang hoa lấp lánh, Bạch Trạch cảm giác được thân thể mình đang điên cuồng sinh trưởng.
Lục Châu hài lòng gật dầu.
Hơn một triệu điểm công đức nhìn thì nhiều nhưng lại không dễ chi tiêu.
Hiện tại thẻ Một Kích Chí Mạng cao cấp có giá đến bốn, năm trăm ngàn điểm, giỏi lắm cũng chỉ làm được hai tấm.
Lục Châu không muốn vội vàng tiêu xài, để dành đến khi thực lực tăng lên sẽ tốt hơn.
Trong tay Lục Châu bây giờ có hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư và thú hoàng Vọng Nguyệt Kình vừa thu hoạch được. Cả hai đều là đại mệnh cách.
Lần trước vừa khai Mệnh Cách khu vực Thiên, hiện tại nên mở khu vực Địa sẽ tốt hơn. Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này lưu lại đến khi khai Mệnh Cách thứ mười bảy mười tám thì thích hợp hơn, cũng sẽ tạo thành hiệu quả lớn nhất.
Cân nhắc xong, Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống đất, khống chế tốc độc dòng chảy thời gian trong đại điện tăng lên 1.000 lần rồi nhắm mắt tu hành.
Hiện tại thọ mệnh đầy đủ, Lục Châu không ngại tốc độ này.
. . .
Thái Hư. Trong cung điện bạch sắc.
Lam y nữ hầu bước nhanh vào cung điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức nói là hiện tượng mất cân bằng đã trầm trọng thêm, bọn họ đã phái người đi điều tra.”
Lam Hi Hoà xuất hiện trước mặt nữ hầu, nghi hoặc hỏi: “Không phải Thánh Điện nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của cửu liên, mặc kệ hiện tượng mất cân bằng sao?”
“Âu Dương tiên sinh nói sự tình lần này không tầm thường. Đầu tiên là Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung xuất hiện dị tượng, chân nhân thanh liên giới liên tục giảm đi, Thánh Điện hoài nghi có người trong Thái Hư tự tiện nhúng tay vào việc này.” Nữ hầu nói.
“Người trong Thái Hư?”
“Cân bằng giả đều được khảo sát và đăng ký trước, lần này e là cân bằng giả đến từ Thái Hư.” Lam y nữ hầu nhìn quanh một chút rồi nhẹ giọng nói, “Hạt giống Thái Hư hiện thế rồi.”
Lam Hi Hoà cau mày. Nàng lập tức nghĩ tới Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm vẫn luôn ở Bạch Tháp, tu hành trong đạo trường của nàng, không thể nào bị phát hiện được.
Nhưng lúc trước có tới mười viên hạt giống Thái Hư bị thất lạc, có thể người hiện thế không phải là Diệp Thiên Tâm.
Lam Hi Hoà hỏi: “Thánh Điện định đi đâu? Bạch Tháp hay là Hắc Tháp?”
“Đều không phải, họ đến thanh liên giới.”
Lam Hi Hoà nghe vậy, trong lòng thở phào một hơi. “Những chuyện không liên quan đến Bạch Tháp thì không cần để ý tới.”
Nữ hầu nghi hoặc nói: “Chủ nhân, ngài thật sự cho là Diệp tháp chủ có thể đảm nhiệm vị trí của ngài?”
Lam Hi Hoà liếc nhìn nữ hầu, thản nhiên nói: “Dưới gầm trời này, không ai thích hợp hơn Diệp Thiên Tâm.”
. . .
Sáng hôm sau.
Một toà cự liễn của vương thất Đại Cầm rời khỏi hoàng cung bay về phía Ly Sơn.
Triệu Dục vốn nên ở lại xử lý sự vụ trong cung, nhưng hắn không quá hứng thú nên thỉnh cầu Lục Châu cho hắn cùng đi.
Ly Sơn tứ lão bị trói lại đặt trên boong tàu, chỉ đường cho Vu Chính Hải. Bốn mươi chín kiếm khách bảo hộ xung quanh phi liễn.
Trong phi liễn, Lục Châu đang nhắm mắt, thi triển thần thông quan sát tình hình kim liên và hoàng liên.
Đoan Mộc Sinh nhận nhiệm vụ, thông qua phù văn thông đạo thanh liên giới để trở về bí ẩn chi địa, phi hành ba ngày ba đêm tìm đến chỗ của Lục Ngô, sau đó không chút do dự sử dụng ngọc phù truyền tống.
Đám người Ma Thiên Các được Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc và Tần Nại Hà yểm trợ, an toàn rút lui. Sau khi Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh trở về, thấy Ma Thiên Các không có người nào bèn bay tới Thần Đô.
Dưới lực tấn công của quân đoàn Bạch Ất, Thần Đô đã lung lay sắp đổ.
Các huynh đệ U Minh Giáo ngày xưa nay đều là thủ hộ giả của Đại Viêm đang ra sức chống cự. Hắc Tháp và Bạch Tháp cũng phái đến không ít cao thủ để chi viện. Song phương giằng co đến ngày thứ ba.
Thập Tuyệt Trận đã mở.
Trong doanh địa bên ngoài thành, Bạch Ất nắm chặt kiếm trong tay nhìn về phía Thần Đô.
“Bạch tướng quân, hôm nay là ngày thứ ba công thành, phía chúng ta hao tổn 40 người, đối phương hao tổn hơn 200 người.”
“Bạch tướng quân, bình chướng của bọn hắn không kiên trì được lâu, hay là chúng ta thừa cơ phá trận, nếu quân chi viện Ma Thiên Các đến thì sẽ không ổn.”
Hai tên thuộc hạ đưa ra đề nghị.
Bạch Ất lạnh lùng nói: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng. Chiều nay dùng toàn lực công thành.”
“Vâng.”
Chiều hôm đó, Bạch Ất dẫn theo đội quân mấy trăm tu hành giả đến bao vây Thần Đô.
Đám người Bạch Tháp và Hắc Tháp cũng bay lên không trung, chuẩn bị nghênh địch.
Bạch Ất truyền âm nói: “Đây là ý chỉ của ông trời, ông trời muốn thanh tẩy tội ác trong kim liên giới, lệnh cho ta đến chấp hành nhiệm vụ thần thánh này. Các ngươi hãy từ bỏ đi.”
Chương 1637
Thanh âm quanh quẩn trong Thần Đô. Phàm nhân và các tu hành giả nhỏ yếu đều đã trốn đi.
Trên không trung truyền ra tiếng hồi âm:
“Bạch tướng quân, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Đường đường là tướng quân Đại Cầm lại đi bắt nạt người nhỏ yếu, còn luôn mồm đòi huyết tẩy Thần Đô trong khi đến hiện tại vẫn chẳng có thành tựu gì.”
Bạch Ất hừ lạnh nói:
“Tần Nại Hà, loại phản đồ như ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Nếu có gan thì ra đây đánh với ta một trận, đừng có trốn sau lưng người khác rồi bắn lén.”
Tần Nại Hà cười nói: “Đầu óc ngươi có bệnh à? Ta có thể nấp trong bóng tối thì mắc gì phải đi ra? Đừng hy vọng bắt người khác để áp chế ta, ta không đấu lại ngươi, nhưng đám thủ hạ của ngươi thì khác. Chỉ cần có một tên lạc đàn thì ta sẽ lập tức xuống tay đó.”
“. . .”
Bạch Ất nói: “Ngươi cho rằng ta không có biện pháp?”
Hắn phất tay, mấy chục người tạo thành một phương trận bay về phía Thần Đô.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đứng trong bình chướng xạ kích ra đao cương kiếm cương, mà tu hành giả trong phương trận cũng gọi ra Tinh Bàn làm tấm thuẫn, ngăn trở công kích.
“Muốn đến gần trận nhãn cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không!”
Tần Nại Hà mang theo pháp thân cao 155 trượng bay ra, bộc phát cương khí.
Bạch Ất tung người vọt tới. “Đối thủ của ngươi là ta!”
Hai người lập tức giao thủ trên không trung.
Từng đạo tiễn cương từ trong bình chướng bắn ra ghim vào tấm thuẫn, phương trận bị ngăn cản mấy giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Phương trận bay đến phía trên hoàng thành, Bạch Ất bỗng nhiên hạ lệnh: “Cường công!”
Mấy chục tu hành giả lập tức bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách, nhắm thẳng vào tầng bình chướng bên dưới.
Oanh!
Bình chướng Thần Đô rốt cuộc không chịu nổi đợt công kích này, vỡ vụn ra từng mảnh.
Đám tu hành giả bên ngoài thành lập tức nối đuôi nhau bay vào trong. Tu hành giả trong thành lần lượt lui lại.
Chính lúc này, Tần Nại Hà đánh ra vô số quyền cương.
Bạch Ất lập tức quát lớn: “Đang chờ ngươi đó!”
Hai người lập tức kịch chiến, cương khí giao thoa ầm ầm đùng đùng trên không trung.
Tu hành giả trong phương trận cấp tốc vây lấy Tần Nại Hà, trong miệng không ngừng mặc niệm phạn âm như tiếng muỗi kêu.
Tần Nại Hà bỗng chốc thất thần, Bạch Ất lập tức đâm tới một kiếm. Tần Nại Hà lựa chọn lui về sau.
Bạch Ất cầm trường kiếm vọt tới trước mặt Tần Nại Hà, kinh nghiệm chiến đấu sa trường của một tướng quân phát huy đến cực hạn, Tần Nại Hà rất khó tìm được cơ hội tránh thoát.
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên vọt tới một đạo kim quang.
Ầm!
Kim quang va chạm với trường kiếm của Bạch Ất. Bạch Ất lập tức dừng lại nhìn sang.
Kim quang rơi xuống, ghim thẳng vào mặt đất.
“Là thương?”
Thời tiết âm u khiến bọn hắn không nhìn rõ, chỉ thấy một bóng đen cực lớn đang vọt về phía này.
Đến khi mây mù tán đi, đám người mới nhìn thấy trên không trung có một cái đầu khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn hắn.
Trên cái đầu có một người thân thể tráng kiện đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn xuống.
Cái đầu khổng lồ dừng lại, mở miệng nói: “Chỉ có đám người nhỏ yếu này mà cũng phải để bản hoàng tự thân ra tay?”
“. . .”
Đầu óc Bạch Ất trống rỗng, thất thanh nói: “Lục… Lục Ngô?!”
A —— ——
Lục Ngô há miệng, hàn khí cực lớn càn quét không trung.
Phương trận mấy chục người trong chớp mắt hoá thành băng điêu, rơi thẳng xuống đất.
Tần Nại Hà: “. . .”
Khi Bạch Ất vừa định tránh thoát băng phong, cự trảo của Lục Ngô từ trên trời giáng xuống. Oanh!
Hắn bị đánh hõm sâu vào lòng đất. Lục Ngô vẫn không hài lòng, liên tục đánh ra mấy trảo.
Phanh phanh phanh…
Tựa như vuốt mèo đang vỗ hăng say, Bạch Ất không còn ra hình ra dáng, máu tươi văng đầy đất.
Lục Ngô lắc đầu: “Thiếu chủ, người xem, có phải là đại tài tiểu dụng rồi không?”
Tần Nại Hà, Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Lục Châu thu hồi thần thông, chuyển sang quan sát Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng đang nằm trên giường bệnh, toàn thân bao bọc như cái bánh chưng.
Triệu Hồng Phất cầm chén thuốc đút từng muỗng cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Thương thế rất nghiêm trọng, đừng có loạn động.”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc: “Chuyện nhỏ. Thủ đoạn trị liệu của sư phụ rất xịn, chỉ cần người ra tay là ta lại nhảy nhót tưng bừng thôi.”
“Phù văn thông đạo đã hoàn thành được một nửa, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể trở về rồi.” Triệu Hồng Phất cười nói.
“Đừng nha, làm chậm chậm lại đi.” Chư Hồng Cộng nói, “Dù sao Huyền Vi Thạch cũng chưa thu hoạch được nhiều.”
Triệu Hồng Phất nói: “Sao ngươi trước sau lại mâu thuẫn thế hả? Bảo đi cũng là ngươi, bảo không đi cũng là ngươi. Ta biết rồi, có phải một trận chiến thành danh, bây giờ ngươi phát hiện ra xung quanh có rất nhiều tiểu muội xinh đẹp nên không nỡ đi chứ gì?”
“Không có nha, ta vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ sư phụ giao cho, không dám quên.”
“Giải thích chính là che giấu!” Triệu Hồng Phất tức giận đấm vào ngực hắn.
Ui da!!
Chư Hồng Cộng kêu thảm một tiếng.
Triệu Hồng Phất giật nảy mình nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Đánh ta suýt chết đó, còn hỏi có sao không!” Chư Hồng Cộng nói.
“Đừng nói bậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giết tám Mệnh Cách thật sự không dễ dàng nha.” Triệu Hồng Phất nói.
“Đúng vậy.”
Hai người thở dài cảm khái.
Triệu Hồng Phất chớp chớp mắt nói: “Ngươi bây giờ là thần thủ hộ của hoàng liên giới, hoàng đế gặp ngươi cũng phải giữ lễ ba phần.”
“Chứ còn gì nữa… Không biết ta là ai sao.” Chư Hồng Cộng kiêu ngạo hất mặt.
“Ngươi không nên quá lạc quan. Cao thủ thanh liên giới có thể đến một lần thì cũng có thể đến lần thứ hai. Vị trí của hoàng liên giới đã bại lộ rồi, muốn làm thổ hoàng đế ở xứ này là chuyện không có khả năng đâu.” Triệu Hồng Phất lườm hắn.
Chư Hồng Cộng tròn mắt nói: “Có đạo lý. Ngươi vẫn nên xây dựng phù văn thông đạo cho nhanh vào!”
Hai người nhìn nhau gật đầu.
. . .
Lúc này, bên tai Lục Châu bỗng truyền tới thanh âm: “Các chủ, đã đến khu mộ Ly Sơn.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Nguy cơ tại kim liên giới và hoàng liên giới đã giải trừ, không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Xem ra phải thu thập thêm ngọc phù truyền tống để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Chương 1638
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trên boong tàu, đưa mắt nhìn về phía dãy sơn mạch liên miên bất tận. Ly Sơn khiến Lục Châu nhớ đến lạch trời ở kim liên, về cơ bản trông chúng rất giống nhau.
“Ly Sơn mộ địa nằm ở đằng kia, cứ cách một đoạn thời gian vương thất sẽ đến nơi này làm lễ bái tế.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đưa bản đồ cho Triệu Dục. Triệu Dục xem một lúc rồi chỉ về phía bên trái nói: “Ở đằng kia.”
Hắn là người trong hoàng thất, đã từng đến nơi này nên cũng xem như là quen thuộc. Phi liễn theo chỉ dẫn của Triệu Dục bay đến mộ địa.
“Phía trước ba dặm chính là lối vào lăng mộ.” Triệu Dục nói.
Đám người gật đầu, bay ra khỏi phi liễn rồi đáp xuống lối vào.
Mộ địa được xây dựng rất huy hoàng, bốn phía đều có đủ loại cột đá và toà tháp, bên trên khắc các loại trận pháp thủ hộ lăng mộ.
“Đi thôi.”
Đám người bước tới.
Trên cánh cửa đá có khắc một con thạch long trông sống động như thật, xung quanh là phù văn và trận pháp.
Triệu Dục nói: “Lão tiên sinh, trước đây khi làm lễ tế điện chúng ta chỉ đứng ở bên ngoài, không vào bên trong. Từ đây đi tiếp ta không biết đường.”
Minh Thế Nhân đi tới vỗ vai hắn: “Hiểu mà, dẫn người vào đào mộ tổ của mình đúng là có chút không thể chịu nổi.”
“Ách… không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thực sự chưa từng vào trong này.”
“Ta tin, ta tin.” Minh Thế Nhân mỉm cười gật đầu.
Triệu Dục im lặng gãi đầu. Hôm qua thấy Minh Thế Nhân vật vã chết đi sống lại, sao mới qua một đêm đã hồi máu đầy năng lượng rồi?
Tần Nhân Việt bước lên quan sát trận pháp trên cánh cửa đá rồi nói: “Cấu tạo kỳ lạ thật, trận pháp rất tinh tế, muốn mở được cửa này không dễ dàng. Nhưng có thể dùng lực công kích xem sao.”
Triệu Dục: “. . .”
Các vị đại lão, cho chút mặt mũi đi mà, chúng ta đến giải bí mật trong lệnh bài, không phải đi đào mộ tổ nhà ta!
Ly Sơn tứ lão suốt một đoạn đường đều im lặng không nói chuyện. Minh Thế Nhân đi tới đá vào chân Thôi Minh Quảng.
Thôi Minh Quảng kêu thảm một tiếng: “Ngươi đánh ta làm gì?”
“Nói đi, làm sao mới vào bên trong được?”
“Bốn người chúng ta quanh năm thủ hộ ở đây, chỉ biết đây là một loại trận pháp kỳ lạ. Trận pháp này chỉ có huyết mạch chính thống của vương thất mới có thể đi vào.” Quý Thực nói.
“Huyết mạch chính thống của vương thất?”
Đám người nhìn về phía Triệu Dục.
Triệu Dục lui lại một bước, thấy Minh Thế Nhân đang nở nụ cười quỷ dị tiến về phía mình, không khỏi lắp bắp: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Xin tí máu!”
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt Triệu Dục, hàn mang loé lên xẹt qua ngón tay hắn.
Một giọt tiên huyết bay ra rơi vào trên cửa đá. Cửa đá vẫn đứng im bất động.
“Sao lại không có tác dụng?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Ly Sơn tứ lão.
Quý Thực nghiêng người chỉ tay về phía đầu rồng nói: “Phải bôi máu vào đây.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Lại xin tí máu.”
Động tác của hắn rất nhanh, Triệu Dục còn chưa kịp phản ứng đã bị cắt ngón tay lần nữa.
Vù. Một giọt tiên huyết bay về phía đầu rồng.
Triệu Dục: “. . .”
Cửa đá vẫn không có động tĩnh.
Triệu Dục tức giận nói với Quý Thực: “Ngươi có thể nói hết lời trong một lần không hả?!”
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ khều khều Triệu Dục: “Ta cảm thấy hắn không có nói sai… Có khi đây là vấn đề của ngươi đó.”
“Không thể nào!” Triệu Dục lập tức bác bỏ, “Nương của ta không phải người như vậy.”
“. . .”
Khụ khụ, Minh Thế Nhân khẽ ho khan. “Nhưng mà cửa đá không thèm nhúc nhích kìa.”
Triệu Dục tiến lên nhìn đầu rồng, dùng lực vung ra máu tươi phủ lên đầu rồng.
Lúc này, đường vân trên đầu rồng sáng lên, toàn bộ đường vân trên cửa đá cũng phát sáng.
Triệu Dục mỉm cười quay đầu nói với Minh Thế Nhân: “Ta đã nói không phải mà.”
“Cũng may là không phải… Lão tử cũng chẳng muốn nhận thân với ngươi đâu.” Minh Thế Nhân vỗ ngực.
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Ông ——
Cửa đá mở ra, trước mặt là một thông đạo đen kịt không thấy chút ánh sáng nào.
Lục Châu có năng lực nhìn ban đêm nên có thể thấy rõ ràng, bèn chắp tay đi vào. Đám người đi theo phía sau.
Phía trước là bậc thang đi xuống. Đám người phi hành vượt qua khu vực bậc thang.
Triệu Dục nhìn vào địa đồ rồi nói: “Chúng ta đã tiến vào khu vực địa cung.”
Quý Thực nói: “Trong lăng mộ tiên đế có một loại vật thủ hộ.”
“Vật gì?” Lục Châu hỏi.
“Doanh Câu.”
Khổng Văn chấn kinh hô lên: “Doanh Câu?”
Quý Thực giải thích: “Thời thượng cổ, nhân loại và hung thú vì muốn được vĩnh sinh mà dùng đủ biện pháp, từ đó rất nhiều trận pháp, vu thuật và bí pháp kỳ quái ra đời. Đáng tiếc là cho dù nhân loại có tu hành như thế nào thì cũng không có cách vĩnh sinh bất tử. Thế là có một số nhân loại và hung thú dùng phương pháp trái ngược, lấy cái chết đều cầu trường sinh…”
“Bọn hắn dùng phương thức thi thể để sống sót, loại phương pháp này đã vượt giới hạn của ông trời nên rốt cuộc bị trừng phạt, khiến bọn hắn mất đi linh hồn và ý chí, biến thành con rối mặc cho người ta khống chế.”
“Doanh Câu là một trong thập đại thần thi được viết trong sử sách, có thực lực và tu vi cực kỳ đáng sợ. Hắn từng là thủ hạ của một vị Chí Tôn, về sau thất bại trong một trận chiến nên bị Chí Tôn trừng phạt, bắt đi thủ hộ Minh Hải.”
“Doanh Câu ngoài mặt thuận theo nhưng trong lòng rất bất mãn, về sau bị Hống mê hoặc, ăn vào Hống độc, thân thể hắn phát sinh biến hoá cực lớn. Đan điền khí hải biến mất, trở thành thân thể kim cương bất hoại, hắn đi khắp nơi làm hại thương sinh. Về sau tung tích không rõ.”
Khổng Văn kinh ngạc nói: “Vậy tại sao thứ đồ chơi này lại xuất hiện trong lăng mộ vương thất Đại Cầm?”
Quý Thực lắc đầu: “Nghe nói tiên đế thu hoạch được ở gần Thiên Khải Chi Trụ.”
Quý Thực lại nói: “Trừ thần thi ra thì còn có các loại trận pháp quỷ dị khác, muốn đến gần vị trí thi thể tiên đế là việc cực kỳ khó. Hơn ba mươi ngàn người xây dựng địa cung này đều phải lưu lại trong cung điện dưới lòng đất, từ giã cõi đời.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi ôm chặt tiểu Hỏa Phượng, co rụt đầu lại nhìn các sư huynh xung quanh. “Sư huynh, hay là… chúng ta ra ngoài đi?”
Chương 1639
Trong này vừa tối vừa lạnh, nàng lại rất sợ ma.
“Đi đến đâu hay đến đó. Muội đứng gần ta một chút, nếu có dị động, sư huynh sẽ bảo hộ muội chu toàn.” Ngu Thượng Nhung vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu chắp tay sau lưng bay về phía địa đài trước, còn chưa kịp hạ xuống, các đường vân xung quanh bỗng nhiên sáng rực lên.
Toàn bộ địa đài trở nên sáng rõ. Trên địa đài phủ đầy hắc quang, từ địa đài có lối đi thông đến bốn phương tám hướng.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai dám xông vào lăng mộ cấm địa?”
Giọng nói u ám như từ trong địa ngục truyền ra khiến người ta không rét mà run. Đám người Ma Thiên Các và Tần Nhân Việt lơ lửng trên tầng trời thấp, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Lục Châu đứng ở phía trước, trong lòng đang nghĩ cách đối phó. Nếu đối phương là thần thi thì phải làm sao? Thi thể không tính là sinh mệnh, thẻ Một Kích Chí Mạng liệu có tác dụng với nó không?
Tình cảnh lúc đối chiến với chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn và đại vu Lâu Lan Ba Mã cùng “sư muội” Mạc Ly vẫn hiện rõ trong ký ức hắn. Rất ớn lạnh!
Chẳng qua nếu thứ này có lực lượng tương tự với vu thuật thì lại là chuyện tốt, ít nhất thứ đó e ngại khí tức Thái Hư và thần thông Thiên thư.
Lúc này, một thân ảnh từ bên dưới bay tới, đáp trên địa đài.
Người đó có cái đầu láng bóng, mặc áo cà sa, một tay chắp ở trước ngực, trên cổ đeo chuỗi phật châu, hàng lông mày trắng phau rủ dài xuống hai bên mắt, gương mặt nhăn nheo già nua nhưng biểu tình lại rất lăng lệ.
Hoà thượng kia mở miệng nói: “A di đà phật, ngoại nhân không được xông vào cấm địa, mời các vị nhanh chóng rời đi.”
“Là tăng nhân?!”
“Sao lại có hoà thượng ở đây?”
Đám người kinh ngạc.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn Triệu Dục chờ hắn giải thích. Nếu ngay cả người trong vương thất cũng không biết chuyện này thì ai mà biết cho được.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Dục ngơ ngác lắc đầu: “Ta, ta cũng không biết nha.”
Tần Nhân Việt kiến thức rộng rãi bèn lên tiếng: “Trước kia Tần Đế một lòng muốn được trường sinh, mời chào không ít kỳ nhân dị sĩ. Hoà thượng này hẳn là do hắn mời tới.”
Hai mắt hoà thượng nhìn chằm chằm đám người, tay phải khẽ động, phía sau có hai thân ảnh bay lướt tới.
Hai người này không phải hoà thượng, thân mặc vải bố, tướng mạo tiều tuỵ, đôi mắt vô thần.
Lục Châu nhíu mày nói: “Vệ Giang Nam, Vệ Kính Nghiệp?”
Hai người này chính là người lần trước Lục Châu và Lam Hi Hoà sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp đi tới bí ẩn chi địa, gặp phải hai tu hành giả đang thu thập Huyền Mệnh Thảo.
Bốn huynh đệ Khổng Văn nói: “Các chủ nhận ra bọn hắn?”
“Có duyên gặp mặt một lần.”
“Hẳn là tu hành giả làm việc cho các tổ chức và công hội tầng dưới chót. Hầy… cũng giống bốn huynh đệ chúng ta, liều mạng tìm bảo vật, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này.” Khổng Văn cảm thán nói.
Quý Thực cũng lên tiếng: “Trước đây không lâu đúng là có một lần Tần Đế hạ chỉ tiến hành tu sửa lăng mộ. Sao lại thế này…”
Bọn hắn thật sự không ngờ bên trong mộ lại có người sống.
Nhưng nghĩ lại trong quá khứ, hoàng lăng đế vương đã từng tế sống không ít người, rất nhiều quân vương đều làm chuyện này.
Tần Nhân Việt nói: “Đại Cầm không có Phật môn, hoà thượng này từ đâu mà đến?”
Ly Sơn tứ lão đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không biết.
Hoà thượng nói: “Lão nạp đến từ hồng liên giới, pháp hiệu Giám Chân. Lão nạp đã nói xong lời nên nói, nếu vẫn không rời đi, hậu quả tự gánh chịu.”
“Thì ra là chủ trì Thiên Nhận Tự.” Lục Châu nói.
Giám Chân kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhận ra lão nạp?”
“Chủ trì Huyết Dương Tự là Pháp Hoa cũng xuất thân Phật môn. Ban đầu hồng liên giới chỉ có vài vị cao thủ thập diệp, mà ngươi là một trong số đó, về sau không rõ tung tích.” Lục Châu nói.
Giám Chân hỏi: “Ngươi là ai?”
“Lão phu là ai không quan trọng. Lão phu tới đây để tìm một vật.”
Giám Chân bình tĩnh nói: “A di đà phật, người chết lớn nhất. Nơi này là lăng mộ tiên đế, sao có thể để các ngươi tuỳ ý chà đạp?”
Triệu Dục lập tức đáp lời: “Ta còn không có ý kiến gì, đâu tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!”
Giám Chân nhìn về phía Triệu Dục rồi nói: “Mời các vị rời đi.”
Hắn phất tay, hai đạo phật ấn hình vuông bay về phía Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam.
Tần Nhân Việt nói: “Bọn hắn đã chết rồi, trở thành xác sống. Xem ra hoà thượng lưu lại nơi đây là có ý đồ không tốt.”
Nói xong Tần Nhân Việt vung ra hai chưởng đánh về phía hai người. Chưởng ấn bay được nửa đường đã bị Lục Châu cản lại.
Tần Nhân Việt nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Lục Châu nói: “Hai người này từng gặp mặt lão phu, cũng xem như là có trợ giúp. Ông trời có đức hiếu sinh, mạng người ở tầng dưới chót cũng là mạng.”
Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Có lý.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn nghe vậy, trong lòng bỗng thấy cảm động. Trên đời này có được mấy người thật sự coi trọng sinh mệnh kẻ nghèo khó như bọn hắn?
Độ trung thành của bốn huynh đệ lập tức tăng thêm 10 điểm, lên đến gần 70 điểm.
Lục Châu thi triển thủ ấn trói buộc Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người rơi xuống nằm yên trên địa đài.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trước mặt Giám Chân.
Giám Chân trợn mắt nói: “Lão nạp chỉ là người thủ mộ, thí chủ cần gì phải làm vậy?”
Lục Châu vươn tay đánh tới, Giám Chân lập tức né tránh, trên địa đài xuất hiện vô số hư ảnh của hắn.
“Quả nhiên ngươi đã đột phá thập diệp từ lâu.” Lục Châu nói.
Giọng của Giám Chân vang vọng bốn phía: “Một ngàn năm trước, lão nạp liều chết tiến vào thanh liên giới, hao phí mười năm mới dung nhập với thanh liên. Cửa phật từ bi không đành lòng nhìn ta rời đi nên chỉ dẫn lão nạp tiến vào vương thất thủ mộ. Tiên đế có ơn với lão nạp, lão nạp sao có thể tha thứ cho kẻ khác đến đào mộ người?!”
Phanh phanh phanh… Phật chưởng đầy trời đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lực lượng Thiên Tướng hoá thành Phật Tổ kim thân bao phủ toàn thân.
Toà phật tổ kim thân lóng lánh kim quang đứng sừng sững trên địa đài khiến Giám Chân khẽ sửng sốt.
Chương 1640
Phật Tổ kim thân bành trướng ra tứ phía, phật ảnh đầy trời của Giám Chân bị đánh tan, thủ ấn vồ tới chộp lấy hắn.
“Ngươi…”
Phật ấn lóng lánh kim quang khiến Giám Chân kinh ngạc không thôi.
“Còn muốn ngăn cản lão phu?”
Giám Chân lắc đầu: “Lão nạp làm vậy là đang cứu các ngươi… Tiến về phía trước các ngươi sẽ gặp Doanh Câu!”
“Cứu lão phu?”
“Doanh Câu bất tử bất diệt, ngay cả chân nhân cũng không làm gì được hắn. Lăng mộ tiên đế từng gặp trộm vô số lần, mỗi khi có người xuất hiện lão nạp đều khuyên bảo, đáng tiếc… luôn có người không chịu nghe lời khuyến cáo.”
“Hay cho một tên lừa trọc miệng đầy nhân nghĩa với đạo đức.”
Ầm!
Chưởng ấn đánh bay Giám Chân. Năm ngón tay Lục Châu lại kéo hắn về, trầm giọng nói:
“Vì sao Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lại ở nơi này?”
Giám Chân phun ra máu đen nhuộm đầy áo cà sa.
Quý Thực thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Hắn đã trúng kịch độc của Doanh Câu, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành quái vật giống Doanh Câu vậy.”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Chỉ có như vậy mới có thể vĩnh sinh bất tử.” Giám Chân nói.
“Vĩnh sinh?” Lục Châu thở dài một tiếng, “Từ xưa đến nay có vô số tu hành giả muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng chân chính đạt tới vĩnh sinh liệu có nổi một người?”
Giám Chân chắp một tay trước ngực, miệng lẩm bẩm phạn âm, phạn âm hoá thành từng vòng sáng màu đỏ bay về phía Lục Châu.
“Lục huynh cẩn thận!” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn Giám Chân: “Vô tri ngu muội.”
Vòng sáng màu đỏ vừa chạm vào Lục Châu, lực lượng Thiên Tướng đã thôn phệ nó không còn một chút vết tích.
Giám Chân: “. . .”
Ầm!
Lục Châu ném hắn xuống đất rồi đạp mạnh xuống. Cà sa trên người hắn vỡ vụn, phật châu văng ra bốn phía hoá thành ngôi sao đầy trời, hồng quang toả ra rực rỡ.
“Hồng quang có kịch độc. Để ta ngăn lại.”
Khi hồng quang bay về phía đám người, Tần Nhân Việt nhàn nhã nhấc tay, Tinh Bàn xuất hiện chắn trước mặt mọi người, thanh quang nở rộ ngăn cản toàn bộ hồng quang.
Không bao lâu sau, hồng quang biến mất.
Giám Chân lại tiếp tục tụng niệm kinh văn. Từng đạo kinh văn trôi nổi ra bốn phương tám hướng, một bộ phận đáp xuống đất khiến mặt đất trở nên sôi sùng sục.
“Phật môn cũng có loại thủ đoạn khiến người buồn nôn thế này à?” Minh Thế Nhân tê cả da đầu.
Vu Chính Hải hận nhất chính là loại chiêu thức này, đao cương lập tức nở rộ xạ kích về phía mặt đất.
“Sư huynh, muội muốn đi ra ngoài.” Tiểu Diên Nhi nổi đầy da gà, không ngừng xoa xoa hai cánh tay.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đừng sợ, bọn hắn đều là người chết. Sư muội, muội phải nhớ kỹ… Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này không phải là người chết mà chính là người sống. Có lúc người sống còn xấu xí hôi thối hơn nhiều.”
“Nha…” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Nhị sư đệ nói đúng, nhưng điều này vẫn không ngăn được việc ta chán ghét bọn hắn.”
Lục Châu hờ hững lắc đầu, bàn tay nâng lên.
Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương đánh vào người Giám Chân, lấy đi hai Mệnh Cách và sinh mệnh của hắn.
Tiếng phạn âm im bặt, mặt đất bốn phía lại trở nên yên tĩnh như trước.
Thấy Lục Châu trở về, Khổng Văn nói: “Các chủ, chúng ta làm gì với bọn hắn đây?”
Sắc mặt Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc, trên thân cũng tản ra mùi hôi thối.
Lục Châu thở dài một tiếng. “Dùng loại phương pháp này để có được vĩnh sinh là vũ nhục lớn nhất đối với người sống.”
Hắn đẩy ra một chưởng. Một đoàn hoả diễm thôn phệ Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người hoá thành tro bụi tản mát bên trong lăng mộ.
Đám người cảm khái không thôi.
“Ta nghĩ nếu bọn hắn còn sống hẳn là sẽ rất cảm kích Các chủ.” Khổng Văn nói, “Ta tình nguyện tan thành tro bụi cũng không muốn bị người khác điều khiển.”
Minh Thế Nhân nói: “Hình như ngươi có tâm trạng nha?”
Khổng Văn miễn cưỡng cười cười: “Bốn huynh đệ chúng ta vốn là người khổ cực, chạy khắp nơi bán mạng cho đám thượng vị giả. Bọn hắn hưởng thụ cuộc sống xa hoa, hưởng thụ địa vị được người người kính sợ, hưởng thụ quyền thế ngập trời. Nhân sinh bình đẳng chỉ là lời nói suông, trên đời này vĩnh viễn không có bình đẳng.”
Nhìn Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, bốn huynh đệ tưởng như nhìn thấy chính bản thân mình.
Minh Thế Nhân vỗ vai hắn nói: “Đừng thương cảm như vậy, bây giờ các ngươi không phải đang sống tốt sao?”
“Đa tạ tứ tiên sinh khuyên bảo.” Khổng Văn nói. Độ trung thành của bốn người lại tăng thêm 10 điểm.
Khi hai người hoàn toàn tan biến trong thiên địa, Lục Châu nói: “Tiếp tục tiến lên.”
Vù vù.
Đám người bay vào chỗ sâu trong lăng mộ.
Triệu Dục quay đầu nhìn về phía mặt đất, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, cấp tốc bay theo.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương. Nếu Triệu Dục hắn đăng cơ làm đế, liệu có một ngày nào đó hắn cũng sẽ giống như bọn họ không?
. . .
Đoàn người đi trong thông đạo, rốt cuộc đi tới một cây cầu gỗ. Quanh cầu gỗ toàn mà mạng nhện, bốn phía ảm đạm không ánh sáng.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
“Phía đối diện chính là cánh cửa đá dẫn tới lăng mộ tiên đế. Cửa đá này là hạch tâm của đại địa, nếu cưỡng ép phá vỡ thì tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn sống. Muốn mở nó ra phải có Bạch Hổ Bàn Long Ngọc.” Quý Thực nói.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Một phần nhỏ đã bị Mạnh Minh Thị lấy đi, phần còn lại nằm trong tay Doanh Câu.”
“Doanh Câu ở đâu?” Minh Thế Nhân nhìn quanh bốn phía, “Ta có thấy bất tử thần thi nào đâu?”
Quý Thực chỉ tay xuống dưới vực sâu.
“. . .” Minh Thế Nhân rụt người trở về.
Nhan Chân Lạc lấy một tấm phù chỉ ra thiêu đốt. Ấn phù tựa như đèn lồng chiếu sáng, xua tan hắc ám. Khi ấn phù rơi xuống trăm mét, đám người nhìn thấy một màn vô cùng đáng sợ.
Một người hói đầu có khuôn mặt dữ tợn bị bốn sợi xích quấn quanh thân, treo giữa không trung. Nanh của hắn rất dài, làn da khô như vỏ cây, trên gương mặt không có chút máu. Trên người hắn mặc y phục chế tạo từ kim loại.
Minh Thế Nhân lại rụt người về sau.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tứ sư huynh, đừng lui nữa, đạp trúng ta bây giờ!”
“Ách… sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.” Minh Thế Nhân nói.
Hải Loa che miệng cười trộm.
Nhưng lời đồn chân thật nhất trong Hàm Dương thành chính là việc Phạm Trọng vừa đến đã chật vật chạy đi. Danh tiếng và hình tượng của Phạm chân nhân giảm mạnh trong mắt quần chúng, Tần Nhân Việt thì nổi lên như mặt trời giữa trưa.
Không ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Đêm hôm đó triều đình triệu tập văn võ bá quan thương nghị suốt đêm.
Lục Châu không có hứng thú với biến động của vương thất, thông thường giai đoạn này sẽ là lúc cuộc chiến tranh quyền đoạt vị bắt đầu.
Về phần người đăng cơ là ai, Lục Châu cũng chẳng quan tâm.
Ban đêm.
Trong một đại điện.
Lục Châu lắc đầu nhìn giao diện điểm công đức: 1.391.730 điểm
Nếu có thể đánh giết toàn bộ một trăm tử sĩ và đám thị vệ thì điểm công đức không chỉ có hơn một triệu đâu. Nhưng đang ở thanh liên giới, hắn không tiện đuổi tận giết tuyệt.
Cuộc chiến ở hoàng liên giới thành công, Chư Hồng Cộng thu được hơn 500.000 điểm công đức cũng là một tin tức tốt.
Lục Châu nhìn về phía Bạch Trạch đang nằm nghỉ ngơi bên chân mình, cười một tiếng. “Ban thưởng cho ngươi một viên Thú Chi Tinh Hoa.”
Lục Châu bỏ ra 100.000 điểm công đức mua Thú Chi Tinh Hoa đút cho Bạch Trạch.
Bạch Trạch hưng phấn vô cùng, nuốt chửng viên thuốc rồi há miệng kêu mấy tiếng.
Beheee ——
“. . .”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vật này tuy tốt nhưng không được tham ăn.”
Bạch Trạch tuy vẫn chưa thoả mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, tựa như đồng ý với lời Lục Châu nói.
Bụng nó truyền đến nhiệt lượng, lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch. Lông mọc dài thêm, quang hoa lấp lánh, Bạch Trạch cảm giác được thân thể mình đang điên cuồng sinh trưởng.
Lục Châu hài lòng gật dầu.
Hơn một triệu điểm công đức nhìn thì nhiều nhưng lại không dễ chi tiêu.
Hiện tại thẻ Một Kích Chí Mạng cao cấp có giá đến bốn, năm trăm ngàn điểm, giỏi lắm cũng chỉ làm được hai tấm.
Lục Châu không muốn vội vàng tiêu xài, để dành đến khi thực lực tăng lên sẽ tốt hơn.
Trong tay Lục Châu bây giờ có hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư và thú hoàng Vọng Nguyệt Kình vừa thu hoạch được. Cả hai đều là đại mệnh cách.
Lần trước vừa khai Mệnh Cách khu vực Thiên, hiện tại nên mở khu vực Địa sẽ tốt hơn. Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này lưu lại đến khi khai Mệnh Cách thứ mười bảy mười tám thì thích hợp hơn, cũng sẽ tạo thành hiệu quả lớn nhất.
Cân nhắc xong, Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống đất, khống chế tốc độc dòng chảy thời gian trong đại điện tăng lên 1.000 lần rồi nhắm mắt tu hành.
Hiện tại thọ mệnh đầy đủ, Lục Châu không ngại tốc độ này.
. . .
Thái Hư. Trong cung điện bạch sắc.
Lam y nữ hầu bước nhanh vào cung điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức nói là hiện tượng mất cân bằng đã trầm trọng thêm, bọn họ đã phái người đi điều tra.”
Lam Hi Hoà xuất hiện trước mặt nữ hầu, nghi hoặc hỏi: “Không phải Thánh Điện nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của cửu liên, mặc kệ hiện tượng mất cân bằng sao?”
“Âu Dương tiên sinh nói sự tình lần này không tầm thường. Đầu tiên là Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung xuất hiện dị tượng, chân nhân thanh liên giới liên tục giảm đi, Thánh Điện hoài nghi có người trong Thái Hư tự tiện nhúng tay vào việc này.” Nữ hầu nói.
“Người trong Thái Hư?”
“Cân bằng giả đều được khảo sát và đăng ký trước, lần này e là cân bằng giả đến từ Thái Hư.” Lam y nữ hầu nhìn quanh một chút rồi nhẹ giọng nói, “Hạt giống Thái Hư hiện thế rồi.”
Lam Hi Hoà cau mày. Nàng lập tức nghĩ tới Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm vẫn luôn ở Bạch Tháp, tu hành trong đạo trường của nàng, không thể nào bị phát hiện được.
Nhưng lúc trước có tới mười viên hạt giống Thái Hư bị thất lạc, có thể người hiện thế không phải là Diệp Thiên Tâm.
Lam Hi Hoà hỏi: “Thánh Điện định đi đâu? Bạch Tháp hay là Hắc Tháp?”
“Đều không phải, họ đến thanh liên giới.”
Lam Hi Hoà nghe vậy, trong lòng thở phào một hơi. “Những chuyện không liên quan đến Bạch Tháp thì không cần để ý tới.”
Nữ hầu nghi hoặc nói: “Chủ nhân, ngài thật sự cho là Diệp tháp chủ có thể đảm nhiệm vị trí của ngài?”
Lam Hi Hoà liếc nhìn nữ hầu, thản nhiên nói: “Dưới gầm trời này, không ai thích hợp hơn Diệp Thiên Tâm.”
. . .
Sáng hôm sau.
Một toà cự liễn của vương thất Đại Cầm rời khỏi hoàng cung bay về phía Ly Sơn.
Triệu Dục vốn nên ở lại xử lý sự vụ trong cung, nhưng hắn không quá hứng thú nên thỉnh cầu Lục Châu cho hắn cùng đi.
Ly Sơn tứ lão bị trói lại đặt trên boong tàu, chỉ đường cho Vu Chính Hải. Bốn mươi chín kiếm khách bảo hộ xung quanh phi liễn.
Trong phi liễn, Lục Châu đang nhắm mắt, thi triển thần thông quan sát tình hình kim liên và hoàng liên.
Đoan Mộc Sinh nhận nhiệm vụ, thông qua phù văn thông đạo thanh liên giới để trở về bí ẩn chi địa, phi hành ba ngày ba đêm tìm đến chỗ của Lục Ngô, sau đó không chút do dự sử dụng ngọc phù truyền tống.
Đám người Ma Thiên Các được Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc và Tần Nại Hà yểm trợ, an toàn rút lui. Sau khi Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh trở về, thấy Ma Thiên Các không có người nào bèn bay tới Thần Đô.
Dưới lực tấn công của quân đoàn Bạch Ất, Thần Đô đã lung lay sắp đổ.
Các huynh đệ U Minh Giáo ngày xưa nay đều là thủ hộ giả của Đại Viêm đang ra sức chống cự. Hắc Tháp và Bạch Tháp cũng phái đến không ít cao thủ để chi viện. Song phương giằng co đến ngày thứ ba.
Thập Tuyệt Trận đã mở.
Trong doanh địa bên ngoài thành, Bạch Ất nắm chặt kiếm trong tay nhìn về phía Thần Đô.
“Bạch tướng quân, hôm nay là ngày thứ ba công thành, phía chúng ta hao tổn 40 người, đối phương hao tổn hơn 200 người.”
“Bạch tướng quân, bình chướng của bọn hắn không kiên trì được lâu, hay là chúng ta thừa cơ phá trận, nếu quân chi viện Ma Thiên Các đến thì sẽ không ổn.”
Hai tên thuộc hạ đưa ra đề nghị.
Bạch Ất lạnh lùng nói: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng. Chiều nay dùng toàn lực công thành.”
“Vâng.”
Chiều hôm đó, Bạch Ất dẫn theo đội quân mấy trăm tu hành giả đến bao vây Thần Đô.
Đám người Bạch Tháp và Hắc Tháp cũng bay lên không trung, chuẩn bị nghênh địch.
Bạch Ất truyền âm nói: “Đây là ý chỉ của ông trời, ông trời muốn thanh tẩy tội ác trong kim liên giới, lệnh cho ta đến chấp hành nhiệm vụ thần thánh này. Các ngươi hãy từ bỏ đi.”
Chương 1637
Thanh âm quanh quẩn trong Thần Đô. Phàm nhân và các tu hành giả nhỏ yếu đều đã trốn đi.
Trên không trung truyền ra tiếng hồi âm:
“Bạch tướng quân, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Đường đường là tướng quân Đại Cầm lại đi bắt nạt người nhỏ yếu, còn luôn mồm đòi huyết tẩy Thần Đô trong khi đến hiện tại vẫn chẳng có thành tựu gì.”
Bạch Ất hừ lạnh nói:
“Tần Nại Hà, loại phản đồ như ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Nếu có gan thì ra đây đánh với ta một trận, đừng có trốn sau lưng người khác rồi bắn lén.”
Tần Nại Hà cười nói: “Đầu óc ngươi có bệnh à? Ta có thể nấp trong bóng tối thì mắc gì phải đi ra? Đừng hy vọng bắt người khác để áp chế ta, ta không đấu lại ngươi, nhưng đám thủ hạ của ngươi thì khác. Chỉ cần có một tên lạc đàn thì ta sẽ lập tức xuống tay đó.”
“. . .”
Bạch Ất nói: “Ngươi cho rằng ta không có biện pháp?”
Hắn phất tay, mấy chục người tạo thành một phương trận bay về phía Thần Đô.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đứng trong bình chướng xạ kích ra đao cương kiếm cương, mà tu hành giả trong phương trận cũng gọi ra Tinh Bàn làm tấm thuẫn, ngăn trở công kích.
“Muốn đến gần trận nhãn cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không!”
Tần Nại Hà mang theo pháp thân cao 155 trượng bay ra, bộc phát cương khí.
Bạch Ất tung người vọt tới. “Đối thủ của ngươi là ta!”
Hai người lập tức giao thủ trên không trung.
Từng đạo tiễn cương từ trong bình chướng bắn ra ghim vào tấm thuẫn, phương trận bị ngăn cản mấy giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Phương trận bay đến phía trên hoàng thành, Bạch Ất bỗng nhiên hạ lệnh: “Cường công!”
Mấy chục tu hành giả lập tức bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách, nhắm thẳng vào tầng bình chướng bên dưới.
Oanh!
Bình chướng Thần Đô rốt cuộc không chịu nổi đợt công kích này, vỡ vụn ra từng mảnh.
Đám tu hành giả bên ngoài thành lập tức nối đuôi nhau bay vào trong. Tu hành giả trong thành lần lượt lui lại.
Chính lúc này, Tần Nại Hà đánh ra vô số quyền cương.
Bạch Ất lập tức quát lớn: “Đang chờ ngươi đó!”
Hai người lập tức kịch chiến, cương khí giao thoa ầm ầm đùng đùng trên không trung.
Tu hành giả trong phương trận cấp tốc vây lấy Tần Nại Hà, trong miệng không ngừng mặc niệm phạn âm như tiếng muỗi kêu.
Tần Nại Hà bỗng chốc thất thần, Bạch Ất lập tức đâm tới một kiếm. Tần Nại Hà lựa chọn lui về sau.
Bạch Ất cầm trường kiếm vọt tới trước mặt Tần Nại Hà, kinh nghiệm chiến đấu sa trường của một tướng quân phát huy đến cực hạn, Tần Nại Hà rất khó tìm được cơ hội tránh thoát.
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên vọt tới một đạo kim quang.
Ầm!
Kim quang va chạm với trường kiếm của Bạch Ất. Bạch Ất lập tức dừng lại nhìn sang.
Kim quang rơi xuống, ghim thẳng vào mặt đất.
“Là thương?”
Thời tiết âm u khiến bọn hắn không nhìn rõ, chỉ thấy một bóng đen cực lớn đang vọt về phía này.
Đến khi mây mù tán đi, đám người mới nhìn thấy trên không trung có một cái đầu khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn hắn.
Trên cái đầu có một người thân thể tráng kiện đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn xuống.
Cái đầu khổng lồ dừng lại, mở miệng nói: “Chỉ có đám người nhỏ yếu này mà cũng phải để bản hoàng tự thân ra tay?”
“. . .”
Đầu óc Bạch Ất trống rỗng, thất thanh nói: “Lục… Lục Ngô?!”
A —— ——
Lục Ngô há miệng, hàn khí cực lớn càn quét không trung.
Phương trận mấy chục người trong chớp mắt hoá thành băng điêu, rơi thẳng xuống đất.
Tần Nại Hà: “. . .”
Khi Bạch Ất vừa định tránh thoát băng phong, cự trảo của Lục Ngô từ trên trời giáng xuống. Oanh!
Hắn bị đánh hõm sâu vào lòng đất. Lục Ngô vẫn không hài lòng, liên tục đánh ra mấy trảo.
Phanh phanh phanh…
Tựa như vuốt mèo đang vỗ hăng say, Bạch Ất không còn ra hình ra dáng, máu tươi văng đầy đất.
Lục Ngô lắc đầu: “Thiếu chủ, người xem, có phải là đại tài tiểu dụng rồi không?”
Tần Nại Hà, Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Lục Châu thu hồi thần thông, chuyển sang quan sát Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng đang nằm trên giường bệnh, toàn thân bao bọc như cái bánh chưng.
Triệu Hồng Phất cầm chén thuốc đút từng muỗng cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Thương thế rất nghiêm trọng, đừng có loạn động.”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc: “Chuyện nhỏ. Thủ đoạn trị liệu của sư phụ rất xịn, chỉ cần người ra tay là ta lại nhảy nhót tưng bừng thôi.”
“Phù văn thông đạo đã hoàn thành được một nửa, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể trở về rồi.” Triệu Hồng Phất cười nói.
“Đừng nha, làm chậm chậm lại đi.” Chư Hồng Cộng nói, “Dù sao Huyền Vi Thạch cũng chưa thu hoạch được nhiều.”
Triệu Hồng Phất nói: “Sao ngươi trước sau lại mâu thuẫn thế hả? Bảo đi cũng là ngươi, bảo không đi cũng là ngươi. Ta biết rồi, có phải một trận chiến thành danh, bây giờ ngươi phát hiện ra xung quanh có rất nhiều tiểu muội xinh đẹp nên không nỡ đi chứ gì?”
“Không có nha, ta vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ sư phụ giao cho, không dám quên.”
“Giải thích chính là che giấu!” Triệu Hồng Phất tức giận đấm vào ngực hắn.
Ui da!!
Chư Hồng Cộng kêu thảm một tiếng.
Triệu Hồng Phất giật nảy mình nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Đánh ta suýt chết đó, còn hỏi có sao không!” Chư Hồng Cộng nói.
“Đừng nói bậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giết tám Mệnh Cách thật sự không dễ dàng nha.” Triệu Hồng Phất nói.
“Đúng vậy.”
Hai người thở dài cảm khái.
Triệu Hồng Phất chớp chớp mắt nói: “Ngươi bây giờ là thần thủ hộ của hoàng liên giới, hoàng đế gặp ngươi cũng phải giữ lễ ba phần.”
“Chứ còn gì nữa… Không biết ta là ai sao.” Chư Hồng Cộng kiêu ngạo hất mặt.
“Ngươi không nên quá lạc quan. Cao thủ thanh liên giới có thể đến một lần thì cũng có thể đến lần thứ hai. Vị trí của hoàng liên giới đã bại lộ rồi, muốn làm thổ hoàng đế ở xứ này là chuyện không có khả năng đâu.” Triệu Hồng Phất lườm hắn.
Chư Hồng Cộng tròn mắt nói: “Có đạo lý. Ngươi vẫn nên xây dựng phù văn thông đạo cho nhanh vào!”
Hai người nhìn nhau gật đầu.
. . .
Lúc này, bên tai Lục Châu bỗng truyền tới thanh âm: “Các chủ, đã đến khu mộ Ly Sơn.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Nguy cơ tại kim liên giới và hoàng liên giới đã giải trừ, không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Xem ra phải thu thập thêm ngọc phù truyền tống để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Chương 1638
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trên boong tàu, đưa mắt nhìn về phía dãy sơn mạch liên miên bất tận. Ly Sơn khiến Lục Châu nhớ đến lạch trời ở kim liên, về cơ bản trông chúng rất giống nhau.
“Ly Sơn mộ địa nằm ở đằng kia, cứ cách một đoạn thời gian vương thất sẽ đến nơi này làm lễ bái tế.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đưa bản đồ cho Triệu Dục. Triệu Dục xem một lúc rồi chỉ về phía bên trái nói: “Ở đằng kia.”
Hắn là người trong hoàng thất, đã từng đến nơi này nên cũng xem như là quen thuộc. Phi liễn theo chỉ dẫn của Triệu Dục bay đến mộ địa.
“Phía trước ba dặm chính là lối vào lăng mộ.” Triệu Dục nói.
Đám người gật đầu, bay ra khỏi phi liễn rồi đáp xuống lối vào.
Mộ địa được xây dựng rất huy hoàng, bốn phía đều có đủ loại cột đá và toà tháp, bên trên khắc các loại trận pháp thủ hộ lăng mộ.
“Đi thôi.”
Đám người bước tới.
Trên cánh cửa đá có khắc một con thạch long trông sống động như thật, xung quanh là phù văn và trận pháp.
Triệu Dục nói: “Lão tiên sinh, trước đây khi làm lễ tế điện chúng ta chỉ đứng ở bên ngoài, không vào bên trong. Từ đây đi tiếp ta không biết đường.”
Minh Thế Nhân đi tới vỗ vai hắn: “Hiểu mà, dẫn người vào đào mộ tổ của mình đúng là có chút không thể chịu nổi.”
“Ách… không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thực sự chưa từng vào trong này.”
“Ta tin, ta tin.” Minh Thế Nhân mỉm cười gật đầu.
Triệu Dục im lặng gãi đầu. Hôm qua thấy Minh Thế Nhân vật vã chết đi sống lại, sao mới qua một đêm đã hồi máu đầy năng lượng rồi?
Tần Nhân Việt bước lên quan sát trận pháp trên cánh cửa đá rồi nói: “Cấu tạo kỳ lạ thật, trận pháp rất tinh tế, muốn mở được cửa này không dễ dàng. Nhưng có thể dùng lực công kích xem sao.”
Triệu Dục: “. . .”
Các vị đại lão, cho chút mặt mũi đi mà, chúng ta đến giải bí mật trong lệnh bài, không phải đi đào mộ tổ nhà ta!
Ly Sơn tứ lão suốt một đoạn đường đều im lặng không nói chuyện. Minh Thế Nhân đi tới đá vào chân Thôi Minh Quảng.
Thôi Minh Quảng kêu thảm một tiếng: “Ngươi đánh ta làm gì?”
“Nói đi, làm sao mới vào bên trong được?”
“Bốn người chúng ta quanh năm thủ hộ ở đây, chỉ biết đây là một loại trận pháp kỳ lạ. Trận pháp này chỉ có huyết mạch chính thống của vương thất mới có thể đi vào.” Quý Thực nói.
“Huyết mạch chính thống của vương thất?”
Đám người nhìn về phía Triệu Dục.
Triệu Dục lui lại một bước, thấy Minh Thế Nhân đang nở nụ cười quỷ dị tiến về phía mình, không khỏi lắp bắp: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Xin tí máu!”
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt Triệu Dục, hàn mang loé lên xẹt qua ngón tay hắn.
Một giọt tiên huyết bay ra rơi vào trên cửa đá. Cửa đá vẫn đứng im bất động.
“Sao lại không có tác dụng?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Ly Sơn tứ lão.
Quý Thực nghiêng người chỉ tay về phía đầu rồng nói: “Phải bôi máu vào đây.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Lại xin tí máu.”
Động tác của hắn rất nhanh, Triệu Dục còn chưa kịp phản ứng đã bị cắt ngón tay lần nữa.
Vù. Một giọt tiên huyết bay về phía đầu rồng.
Triệu Dục: “. . .”
Cửa đá vẫn không có động tĩnh.
Triệu Dục tức giận nói với Quý Thực: “Ngươi có thể nói hết lời trong một lần không hả?!”
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ khều khều Triệu Dục: “Ta cảm thấy hắn không có nói sai… Có khi đây là vấn đề của ngươi đó.”
“Không thể nào!” Triệu Dục lập tức bác bỏ, “Nương của ta không phải người như vậy.”
“. . .”
Khụ khụ, Minh Thế Nhân khẽ ho khan. “Nhưng mà cửa đá không thèm nhúc nhích kìa.”
Triệu Dục tiến lên nhìn đầu rồng, dùng lực vung ra máu tươi phủ lên đầu rồng.
Lúc này, đường vân trên đầu rồng sáng lên, toàn bộ đường vân trên cửa đá cũng phát sáng.
Triệu Dục mỉm cười quay đầu nói với Minh Thế Nhân: “Ta đã nói không phải mà.”
“Cũng may là không phải… Lão tử cũng chẳng muốn nhận thân với ngươi đâu.” Minh Thế Nhân vỗ ngực.
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Ông ——
Cửa đá mở ra, trước mặt là một thông đạo đen kịt không thấy chút ánh sáng nào.
Lục Châu có năng lực nhìn ban đêm nên có thể thấy rõ ràng, bèn chắp tay đi vào. Đám người đi theo phía sau.
Phía trước là bậc thang đi xuống. Đám người phi hành vượt qua khu vực bậc thang.
Triệu Dục nhìn vào địa đồ rồi nói: “Chúng ta đã tiến vào khu vực địa cung.”
Quý Thực nói: “Trong lăng mộ tiên đế có một loại vật thủ hộ.”
“Vật gì?” Lục Châu hỏi.
“Doanh Câu.”
Khổng Văn chấn kinh hô lên: “Doanh Câu?”
Quý Thực giải thích: “Thời thượng cổ, nhân loại và hung thú vì muốn được vĩnh sinh mà dùng đủ biện pháp, từ đó rất nhiều trận pháp, vu thuật và bí pháp kỳ quái ra đời. Đáng tiếc là cho dù nhân loại có tu hành như thế nào thì cũng không có cách vĩnh sinh bất tử. Thế là có một số nhân loại và hung thú dùng phương pháp trái ngược, lấy cái chết đều cầu trường sinh…”
“Bọn hắn dùng phương thức thi thể để sống sót, loại phương pháp này đã vượt giới hạn của ông trời nên rốt cuộc bị trừng phạt, khiến bọn hắn mất đi linh hồn và ý chí, biến thành con rối mặc cho người ta khống chế.”
“Doanh Câu là một trong thập đại thần thi được viết trong sử sách, có thực lực và tu vi cực kỳ đáng sợ. Hắn từng là thủ hạ của một vị Chí Tôn, về sau thất bại trong một trận chiến nên bị Chí Tôn trừng phạt, bắt đi thủ hộ Minh Hải.”
“Doanh Câu ngoài mặt thuận theo nhưng trong lòng rất bất mãn, về sau bị Hống mê hoặc, ăn vào Hống độc, thân thể hắn phát sinh biến hoá cực lớn. Đan điền khí hải biến mất, trở thành thân thể kim cương bất hoại, hắn đi khắp nơi làm hại thương sinh. Về sau tung tích không rõ.”
Khổng Văn kinh ngạc nói: “Vậy tại sao thứ đồ chơi này lại xuất hiện trong lăng mộ vương thất Đại Cầm?”
Quý Thực lắc đầu: “Nghe nói tiên đế thu hoạch được ở gần Thiên Khải Chi Trụ.”
Quý Thực lại nói: “Trừ thần thi ra thì còn có các loại trận pháp quỷ dị khác, muốn đến gần vị trí thi thể tiên đế là việc cực kỳ khó. Hơn ba mươi ngàn người xây dựng địa cung này đều phải lưu lại trong cung điện dưới lòng đất, từ giã cõi đời.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi ôm chặt tiểu Hỏa Phượng, co rụt đầu lại nhìn các sư huynh xung quanh. “Sư huynh, hay là… chúng ta ra ngoài đi?”
Chương 1639
Trong này vừa tối vừa lạnh, nàng lại rất sợ ma.
“Đi đến đâu hay đến đó. Muội đứng gần ta một chút, nếu có dị động, sư huynh sẽ bảo hộ muội chu toàn.” Ngu Thượng Nhung vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu chắp tay sau lưng bay về phía địa đài trước, còn chưa kịp hạ xuống, các đường vân xung quanh bỗng nhiên sáng rực lên.
Toàn bộ địa đài trở nên sáng rõ. Trên địa đài phủ đầy hắc quang, từ địa đài có lối đi thông đến bốn phương tám hướng.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai dám xông vào lăng mộ cấm địa?”
Giọng nói u ám như từ trong địa ngục truyền ra khiến người ta không rét mà run. Đám người Ma Thiên Các và Tần Nhân Việt lơ lửng trên tầng trời thấp, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Lục Châu đứng ở phía trước, trong lòng đang nghĩ cách đối phó. Nếu đối phương là thần thi thì phải làm sao? Thi thể không tính là sinh mệnh, thẻ Một Kích Chí Mạng liệu có tác dụng với nó không?
Tình cảnh lúc đối chiến với chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn và đại vu Lâu Lan Ba Mã cùng “sư muội” Mạc Ly vẫn hiện rõ trong ký ức hắn. Rất ớn lạnh!
Chẳng qua nếu thứ này có lực lượng tương tự với vu thuật thì lại là chuyện tốt, ít nhất thứ đó e ngại khí tức Thái Hư và thần thông Thiên thư.
Lúc này, một thân ảnh từ bên dưới bay tới, đáp trên địa đài.
Người đó có cái đầu láng bóng, mặc áo cà sa, một tay chắp ở trước ngực, trên cổ đeo chuỗi phật châu, hàng lông mày trắng phau rủ dài xuống hai bên mắt, gương mặt nhăn nheo già nua nhưng biểu tình lại rất lăng lệ.
Hoà thượng kia mở miệng nói: “A di đà phật, ngoại nhân không được xông vào cấm địa, mời các vị nhanh chóng rời đi.”
“Là tăng nhân?!”
“Sao lại có hoà thượng ở đây?”
Đám người kinh ngạc.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn Triệu Dục chờ hắn giải thích. Nếu ngay cả người trong vương thất cũng không biết chuyện này thì ai mà biết cho được.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Dục ngơ ngác lắc đầu: “Ta, ta cũng không biết nha.”
Tần Nhân Việt kiến thức rộng rãi bèn lên tiếng: “Trước kia Tần Đế một lòng muốn được trường sinh, mời chào không ít kỳ nhân dị sĩ. Hoà thượng này hẳn là do hắn mời tới.”
Hai mắt hoà thượng nhìn chằm chằm đám người, tay phải khẽ động, phía sau có hai thân ảnh bay lướt tới.
Hai người này không phải hoà thượng, thân mặc vải bố, tướng mạo tiều tuỵ, đôi mắt vô thần.
Lục Châu nhíu mày nói: “Vệ Giang Nam, Vệ Kính Nghiệp?”
Hai người này chính là người lần trước Lục Châu và Lam Hi Hoà sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp đi tới bí ẩn chi địa, gặp phải hai tu hành giả đang thu thập Huyền Mệnh Thảo.
Bốn huynh đệ Khổng Văn nói: “Các chủ nhận ra bọn hắn?”
“Có duyên gặp mặt một lần.”
“Hẳn là tu hành giả làm việc cho các tổ chức và công hội tầng dưới chót. Hầy… cũng giống bốn huynh đệ chúng ta, liều mạng tìm bảo vật, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này.” Khổng Văn cảm thán nói.
Quý Thực cũng lên tiếng: “Trước đây không lâu đúng là có một lần Tần Đế hạ chỉ tiến hành tu sửa lăng mộ. Sao lại thế này…”
Bọn hắn thật sự không ngờ bên trong mộ lại có người sống.
Nhưng nghĩ lại trong quá khứ, hoàng lăng đế vương đã từng tế sống không ít người, rất nhiều quân vương đều làm chuyện này.
Tần Nhân Việt nói: “Đại Cầm không có Phật môn, hoà thượng này từ đâu mà đến?”
Ly Sơn tứ lão đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không biết.
Hoà thượng nói: “Lão nạp đến từ hồng liên giới, pháp hiệu Giám Chân. Lão nạp đã nói xong lời nên nói, nếu vẫn không rời đi, hậu quả tự gánh chịu.”
“Thì ra là chủ trì Thiên Nhận Tự.” Lục Châu nói.
Giám Chân kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhận ra lão nạp?”
“Chủ trì Huyết Dương Tự là Pháp Hoa cũng xuất thân Phật môn. Ban đầu hồng liên giới chỉ có vài vị cao thủ thập diệp, mà ngươi là một trong số đó, về sau không rõ tung tích.” Lục Châu nói.
Giám Chân hỏi: “Ngươi là ai?”
“Lão phu là ai không quan trọng. Lão phu tới đây để tìm một vật.”
Giám Chân bình tĩnh nói: “A di đà phật, người chết lớn nhất. Nơi này là lăng mộ tiên đế, sao có thể để các ngươi tuỳ ý chà đạp?”
Triệu Dục lập tức đáp lời: “Ta còn không có ý kiến gì, đâu tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!”
Giám Chân nhìn về phía Triệu Dục rồi nói: “Mời các vị rời đi.”
Hắn phất tay, hai đạo phật ấn hình vuông bay về phía Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam.
Tần Nhân Việt nói: “Bọn hắn đã chết rồi, trở thành xác sống. Xem ra hoà thượng lưu lại nơi đây là có ý đồ không tốt.”
Nói xong Tần Nhân Việt vung ra hai chưởng đánh về phía hai người. Chưởng ấn bay được nửa đường đã bị Lục Châu cản lại.
Tần Nhân Việt nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Lục Châu nói: “Hai người này từng gặp mặt lão phu, cũng xem như là có trợ giúp. Ông trời có đức hiếu sinh, mạng người ở tầng dưới chót cũng là mạng.”
Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Có lý.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn nghe vậy, trong lòng bỗng thấy cảm động. Trên đời này có được mấy người thật sự coi trọng sinh mệnh kẻ nghèo khó như bọn hắn?
Độ trung thành của bốn huynh đệ lập tức tăng thêm 10 điểm, lên đến gần 70 điểm.
Lục Châu thi triển thủ ấn trói buộc Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người rơi xuống nằm yên trên địa đài.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trước mặt Giám Chân.
Giám Chân trợn mắt nói: “Lão nạp chỉ là người thủ mộ, thí chủ cần gì phải làm vậy?”
Lục Châu vươn tay đánh tới, Giám Chân lập tức né tránh, trên địa đài xuất hiện vô số hư ảnh của hắn.
“Quả nhiên ngươi đã đột phá thập diệp từ lâu.” Lục Châu nói.
Giọng của Giám Chân vang vọng bốn phía: “Một ngàn năm trước, lão nạp liều chết tiến vào thanh liên giới, hao phí mười năm mới dung nhập với thanh liên. Cửa phật từ bi không đành lòng nhìn ta rời đi nên chỉ dẫn lão nạp tiến vào vương thất thủ mộ. Tiên đế có ơn với lão nạp, lão nạp sao có thể tha thứ cho kẻ khác đến đào mộ người?!”
Phanh phanh phanh… Phật chưởng đầy trời đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lực lượng Thiên Tướng hoá thành Phật Tổ kim thân bao phủ toàn thân.
Toà phật tổ kim thân lóng lánh kim quang đứng sừng sững trên địa đài khiến Giám Chân khẽ sửng sốt.
Chương 1640
Phật Tổ kim thân bành trướng ra tứ phía, phật ảnh đầy trời của Giám Chân bị đánh tan, thủ ấn vồ tới chộp lấy hắn.
“Ngươi…”
Phật ấn lóng lánh kim quang khiến Giám Chân kinh ngạc không thôi.
“Còn muốn ngăn cản lão phu?”
Giám Chân lắc đầu: “Lão nạp làm vậy là đang cứu các ngươi… Tiến về phía trước các ngươi sẽ gặp Doanh Câu!”
“Cứu lão phu?”
“Doanh Câu bất tử bất diệt, ngay cả chân nhân cũng không làm gì được hắn. Lăng mộ tiên đế từng gặp trộm vô số lần, mỗi khi có người xuất hiện lão nạp đều khuyên bảo, đáng tiếc… luôn có người không chịu nghe lời khuyến cáo.”
“Hay cho một tên lừa trọc miệng đầy nhân nghĩa với đạo đức.”
Ầm!
Chưởng ấn đánh bay Giám Chân. Năm ngón tay Lục Châu lại kéo hắn về, trầm giọng nói:
“Vì sao Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lại ở nơi này?”
Giám Chân phun ra máu đen nhuộm đầy áo cà sa.
Quý Thực thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Hắn đã trúng kịch độc của Doanh Câu, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành quái vật giống Doanh Câu vậy.”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Chỉ có như vậy mới có thể vĩnh sinh bất tử.” Giám Chân nói.
“Vĩnh sinh?” Lục Châu thở dài một tiếng, “Từ xưa đến nay có vô số tu hành giả muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng chân chính đạt tới vĩnh sinh liệu có nổi một người?”
Giám Chân chắp một tay trước ngực, miệng lẩm bẩm phạn âm, phạn âm hoá thành từng vòng sáng màu đỏ bay về phía Lục Châu.
“Lục huynh cẩn thận!” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn Giám Chân: “Vô tri ngu muội.”
Vòng sáng màu đỏ vừa chạm vào Lục Châu, lực lượng Thiên Tướng đã thôn phệ nó không còn một chút vết tích.
Giám Chân: “. . .”
Ầm!
Lục Châu ném hắn xuống đất rồi đạp mạnh xuống. Cà sa trên người hắn vỡ vụn, phật châu văng ra bốn phía hoá thành ngôi sao đầy trời, hồng quang toả ra rực rỡ.
“Hồng quang có kịch độc. Để ta ngăn lại.”
Khi hồng quang bay về phía đám người, Tần Nhân Việt nhàn nhã nhấc tay, Tinh Bàn xuất hiện chắn trước mặt mọi người, thanh quang nở rộ ngăn cản toàn bộ hồng quang.
Không bao lâu sau, hồng quang biến mất.
Giám Chân lại tiếp tục tụng niệm kinh văn. Từng đạo kinh văn trôi nổi ra bốn phương tám hướng, một bộ phận đáp xuống đất khiến mặt đất trở nên sôi sùng sục.
“Phật môn cũng có loại thủ đoạn khiến người buồn nôn thế này à?” Minh Thế Nhân tê cả da đầu.
Vu Chính Hải hận nhất chính là loại chiêu thức này, đao cương lập tức nở rộ xạ kích về phía mặt đất.
“Sư huynh, muội muốn đi ra ngoài.” Tiểu Diên Nhi nổi đầy da gà, không ngừng xoa xoa hai cánh tay.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đừng sợ, bọn hắn đều là người chết. Sư muội, muội phải nhớ kỹ… Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này không phải là người chết mà chính là người sống. Có lúc người sống còn xấu xí hôi thối hơn nhiều.”
“Nha…” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Nhị sư đệ nói đúng, nhưng điều này vẫn không ngăn được việc ta chán ghét bọn hắn.”
Lục Châu hờ hững lắc đầu, bàn tay nâng lên.
Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương đánh vào người Giám Chân, lấy đi hai Mệnh Cách và sinh mệnh của hắn.
Tiếng phạn âm im bặt, mặt đất bốn phía lại trở nên yên tĩnh như trước.
Thấy Lục Châu trở về, Khổng Văn nói: “Các chủ, chúng ta làm gì với bọn hắn đây?”
Sắc mặt Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc, trên thân cũng tản ra mùi hôi thối.
Lục Châu thở dài một tiếng. “Dùng loại phương pháp này để có được vĩnh sinh là vũ nhục lớn nhất đối với người sống.”
Hắn đẩy ra một chưởng. Một đoàn hoả diễm thôn phệ Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người hoá thành tro bụi tản mát bên trong lăng mộ.
Đám người cảm khái không thôi.
“Ta nghĩ nếu bọn hắn còn sống hẳn là sẽ rất cảm kích Các chủ.” Khổng Văn nói, “Ta tình nguyện tan thành tro bụi cũng không muốn bị người khác điều khiển.”
Minh Thế Nhân nói: “Hình như ngươi có tâm trạng nha?”
Khổng Văn miễn cưỡng cười cười: “Bốn huynh đệ chúng ta vốn là người khổ cực, chạy khắp nơi bán mạng cho đám thượng vị giả. Bọn hắn hưởng thụ cuộc sống xa hoa, hưởng thụ địa vị được người người kính sợ, hưởng thụ quyền thế ngập trời. Nhân sinh bình đẳng chỉ là lời nói suông, trên đời này vĩnh viễn không có bình đẳng.”
Nhìn Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, bốn huynh đệ tưởng như nhìn thấy chính bản thân mình.
Minh Thế Nhân vỗ vai hắn nói: “Đừng thương cảm như vậy, bây giờ các ngươi không phải đang sống tốt sao?”
“Đa tạ tứ tiên sinh khuyên bảo.” Khổng Văn nói. Độ trung thành của bốn người lại tăng thêm 10 điểm.
Khi hai người hoàn toàn tan biến trong thiên địa, Lục Châu nói: “Tiếp tục tiến lên.”
Vù vù.
Đám người bay vào chỗ sâu trong lăng mộ.
Triệu Dục quay đầu nhìn về phía mặt đất, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, cấp tốc bay theo.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương. Nếu Triệu Dục hắn đăng cơ làm đế, liệu có một ngày nào đó hắn cũng sẽ giống như bọn họ không?
. . .
Đoàn người đi trong thông đạo, rốt cuộc đi tới một cây cầu gỗ. Quanh cầu gỗ toàn mà mạng nhện, bốn phía ảm đạm không ánh sáng.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
“Phía đối diện chính là cánh cửa đá dẫn tới lăng mộ tiên đế. Cửa đá này là hạch tâm của đại địa, nếu cưỡng ép phá vỡ thì tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn sống. Muốn mở nó ra phải có Bạch Hổ Bàn Long Ngọc.” Quý Thực nói.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Một phần nhỏ đã bị Mạnh Minh Thị lấy đi, phần còn lại nằm trong tay Doanh Câu.”
“Doanh Câu ở đâu?” Minh Thế Nhân nhìn quanh bốn phía, “Ta có thấy bất tử thần thi nào đâu?”
Quý Thực chỉ tay xuống dưới vực sâu.
“. . .” Minh Thế Nhân rụt người trở về.
Nhan Chân Lạc lấy một tấm phù chỉ ra thiêu đốt. Ấn phù tựa như đèn lồng chiếu sáng, xua tan hắc ám. Khi ấn phù rơi xuống trăm mét, đám người nhìn thấy một màn vô cùng đáng sợ.
Một người hói đầu có khuôn mặt dữ tợn bị bốn sợi xích quấn quanh thân, treo giữa không trung. Nanh của hắn rất dài, làn da khô như vỏ cây, trên gương mặt không có chút máu. Trên người hắn mặc y phục chế tạo từ kim loại.
Minh Thế Nhân lại rụt người về sau.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tứ sư huynh, đừng lui nữa, đạp trúng ta bây giờ!”
“Ách… sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.” Minh Thế Nhân nói.
Hải Loa che miệng cười trộm.
Bình luận facebook