• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1566-1570

Chương 1566

“Tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên giết chết Diệp Chính!”

“. . .”

Tần Đức nắm chặt bàn tay, có phần không thể tin nổi. Trầm mặc một lát, hắn nói: “Tần chân nhân đi Nhạn Nam Thiên?”

“Tần chân nhân đã đi từ sớm.”

“Chuyện giữa Thác Bạt gia tộc và Nhạn Nam Thiên, Tần chân nhân đi làm cái gì?” Tần Đức không hiểu hỏi.

Lúc này lý ra nên lựa chọn trung lập để bọn hắn tranh nhau mới phải.

“Ta cũng không biết.”

Nghe vậy, Tần Đức khẽ thở dài: “Ngươi nên thông tri ta sớm một chút mới phải.”

“Ách… tiểu nhân biết sai.”

Nếu là sớm một khắc đồng hồ, hắn sẽ không ra tay với Tần Nại Hà.

Nếu quả thật tin tức đều là thật, hôm nay chẳng phải hắn đã đắc tội Ma Thiên Các rồi?

Hầy.

. . .

Nhạn Nam Thiên.

Đám người Lục Châu đáp xuống vân đài.

Một tên đệ tử cấp tốc bay ra nói: “Triệu công tử!”

Triệu Dục vội vàng nói: “Lục các chủ đã đích thân tới, còn không mau gọi bốn vị trưởng lão ra nghênh đón?”

Người kia nghe vậy, toàn thân lập tức trở nên khẩn trương, nhìn về phía đám người Lục Châu.

“Người của Thác Bạt gia tộc đang ở đây, bốn vị trưởng lão không thể phân thân ra được.”

Triệu Dục hỏi lại: “Thác Bạt gia tộc?”

Nhan Chân Lạc cười nói: “Thác Bạt Tư Thành cấu kết với Diệp Chính cùng làm việc xấu. Nay hắn chết rồi, đám người Thác Bạt gia tộc tìm đến Diệp Chính tính sổ cũng là bình thường.”

“Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Triệu Dục nói, “Lão tiên sinh, xin mời.”

Lục Châu dọc theo sườn núi bay lên đỉnh Nhạn Nam Thiên, đám người đồng loạt theo sau.

Nhạn Nam Thiên bốn bề đều là núi, mây mù lượn lờ, non xanh nước biếc.

“Diệp trưởng lão, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thác Bạt chân nhân là vì giúp Nhạn Nam Thiên các ngươi, chuyện này các ngươi nhất định phải bàn giao cho hợp lý.” Một lão giả mặc thanh bào nói.

Phía đối diện, bốn người Diệp Duy đứng sóng vai, sau lưng đều là đệ tử Nhạn Nam Thiên.

“Thác Bạt chân nhân tài không bằng người, sao có thể trách Nhạn Nam Thiên?” Diệp Duy nói.

“Đến lúc này mà ngươi còn mạnh miệng? Ngươi cho rằng không có Thác Bạt chân nhân, chúng ta không làm gì được các ngươi sao?”

Người của Thác Bạt gia tộc vẫn không tin rằng chân nhân đã chết, dù mệnh thạch đã tắt ngóm từ lâu.

Sau lưng lão giả mặc thanh bào đều là lực lượng trung kiên của Thác Bạt gia tộc, nam thanh nữ tú đều còn khá trẻ tuổi, hai mắt bốc hoả. Chỉ có đám người phía trước khá lớn tuổi mới còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thần thái tràn ngập địch ý.

Diệp Duy nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, giết chết Diệp chân nhân. Cho dù chúng ta không làm khó dễ các ngươi thì sau này các ngươi cũng đừng hòng ngẩng đầu trong tu hành giới.” Thanh bào lão giả tiếp tục nói, “Ta đã thông tri cho Tần chân nhân, để hắn đến đây chủ trì công đạo.”

“Tần chân nhân?” Diệp Duy nhướng mày.

Tất cả đệ tử Nhạn Nam Thiên đều biết Diệp chân nhân và Tần chân nhân không ưa gì nhau.

Quanh năm bọn hắn đều đến Thanh Vân Sơn luận đạo, nhìn như luận bàn, kỳ thực ra tay đều là chiêu hiểm.

Vù vù vù…

Từng thân ảnh bay tới.

“Ma Thiên Các, Lục các chủ giá lâm!”

Diệp Duy vội vàng xoay người, cùng ba vị trưởng lão khác cung kính hành lễ:

“Cung nghênh Lục các chủ.”

Các đệ tử Nhạn Nam Thiên không hiểu ra sao, nhưng hiện tại Diệp Chính chết, bọn hắn đương nhiên phục tùng hiệu lệnh của bốn vị trưởng lão, bèn xoay người hành lễ theo.

Đám người Thác Bạt gia tộc không khỏi mộng bức.

Thanh liên giới từ bao giờ lại có nhân vật Lục các chủ?

Có thể khiến cho bốn vị trưởng lão hành đại lễ thì không có mấy người. Cho dù là hoàng thân quốc thích đến, đám người Diệp Duy chưa chắc chịu liếc nhìn một lần.

Lục Châu lăng không chắp tay, nhìn quanh một vòng.

Hắn không gấp gáp hạ xuống. Trận pháp nơi này cực kỳ quỷ dị, không giống trận pháp thông thường.

Dù Diệp chân nhân đã chết thì đám người tiếp cận chân nhân này vẫn có cơ hội lợi dụng trận pháp để thi triển ra lực lượng chân nhân.

“Diệp Duy, mấy ngày không gặp, ngươi tiều tuỵ đi không ít.” Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống nói.

“. . .”

Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên xì xào bàn tán.

Thác Bạt gia tộc cũng hệt như vậy. Người này từ thái độ, khí thế, cách ăn nói đều hệt như người quanh năm ở vị trí cao, bọn hắn quyết định không tuỳ tiện xen vào. Người này có thể khiến Diệp Duy khúm núm, tuyệt không tầm thường, có thể là Nhạn Nam Thiên biết Thác Bạt gia tộc gọi Tần Nhân Việt đến nên mới tìm cao thủ khác hợp tác, đối kháng với Thác Bạt gia tộc.

Diệp Duy nói: “Đa tạ Lục các chủ quan tâm, ta còn gánh vác được, không có gì đáng ngại.”

Lục Châu gật đầu, nói thẳng vào điểm chính: “Đầu của Diệp Chính đâu?”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Các đệ tử Nhạn Nam Thiên sôi trào.

Đám người Thác Bạt gia tộc thì mừng thầm. Diệp Duy à Diệp Duy, ngươi đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, đáng đời ngươi!

Nhưng mà…

Diệp Duy không để ý tới phản ứng của mọi người, khom người đáp:

“Diệp Chính làm việc ngang ngược, không để ý tới quy củ của Nhạn Nam Thiên, vì lợi ích bản thân mà dẫn theo Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ đi bắt Hỏa Phượng, khiến Tam Thập Lục Thiên Cương chết thảm. Sau đó, Diệp Chính lại vì thù hận che mắt mà đem Thái Hư Huyền Đan tặng cho Thác Bạt Tư Thành, cấu kết với hắn đi cướp bóc Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung, khiến mấy chục đệ tử Nhạn Nam Thiên và đệ tử Thác Bạt gia tộc toàn bộ chết thảm.”

“Diệp Chính chấp mê bất ngộ, phạm phải vô số sai lầm. Diệp Duy ta thân là đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên, thay các bậc tiên hiền, thay hương hồn năm mươi sáu vị đệ tử đã chết, thay toàn thể Nhạn Nam Thiên —— thanh lý môn hộ!!!”

Hắn xoay người, cao giọng nói: “Mang đầu Diệp Chính lại đây!”

“. . .”

Câu nói cuối cùng ẩn chứa cực lớn nguyên khí tạo thành một đạo sóng âm chấn động màng nhĩ mọi người.

Lục Châu cũng không ngờ Diệp Duy có thể ăn nói hùng hồn, hiên ngang lẫm liệt như vậy. Có điều… hắn nói đều là sự thật.

Một tên đệ tử bước nhanh tới, tay cầm khay phủ một tấm vải bạt, trên mặt tràn đầy mồ hôi. Hắn đi tới trước mặt đám người rồi quỳ xuống, nâng cao khay lên quá đỉnh đầu.

Ánh mắt mọi người nhìn về cái khay kia.
Chương 1567

Diệp Duy chắp tay với Lục Châu rồi vươn tay xốc khăn lên ——

Một cái đầu người dính đầy máu khô xuất hiện, hai mắt trợn trừng.

“Diệp chân nhân!”

“Diệp chân nhân!”

Tu hành giả Thác Bạt gia tộc lui về sau mấy bước, khó lòng tiếp nhận hình ảnh như vậy.

Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên đồng loạt cúi đầu quỳ xuống!

“Lục các chủ?” Diệp Duy hỏi.

Lục Châu không nói gì, chỉ khẽ phất tay.

Diệp Duy đắp mảnh vải lại, ra hiệu cho tên đệ tử mang khay đi.

Đến nước này, đám người Thác Bạt gia tộc mới tỉnh ngộ, Diệp chân nhân chết thật rồi, như vậy Thác Bạt chân nhân tám chín phần mười cũng đã chết!

“Diệp Duy! Ngươi giết chân nhân mà còn dám ăn nói đường hoàng như thế, thật sự không còn chút liêm sỉ nào sao?!” Thanh bào lão giả lập tức mắng to.

Diệp Duy lạnh lùng đáp: “Thác Bạt Hoành, từ khi ngươi đến đây ta vẫn luôn một mực nhẫn nhịn, không phải vì sợ ngươi, mà vì ta nể mặt Thác Bạt chân nhân. Người chết là lớn nhất, nhưng nếu ngươi còn dám tiếp tục ầm ĩ ở đây thì đừng trách ta trở mặt không quen.”

Thác Bạt Hoành phẫn nộ nói: “Hôm nay ta đến vốn không sợ ngươi trở mặt! Diệp Chính đã chết, Tam Thập Lục Thiên Cương cũng đã chết, ai cho ngươi tự tin?”

Diệp Duy nhíu mày.

Thác Bạt Hoành nghiêm nghị nói: “Chờ Tần chân nhân đến, ta nhất định phải huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!”

Đám đệ tử Thác Bạt gia tộc phía sau lập tức đồng thanh hô lớn: “Huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!”

Các đệ tử Nhạn Nam Thiên lui về sau liên tục. Tường đổ thì người đẩy, đây là định luật từ xưa đến nay.

Diệp chân nhân và Tam Thập Lục Thiên Cương chết khiến địa vị của Nhạn Nam Thiên từ đại thế lực hạng nhất rơi xuống hạng ba, thậm chí còn không bằng.

Lục Châu nhìn về phía Thác Bạt Hoành: “Ngươi muốn huyết tẩy Nhạn Nam Thiên?”

Thác Bạt Hoành ngẩng đầu nhìn, chắp tay nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này mong các hạ không nên nhúng tay.”

“E là không được.”

“Ý của các hạ là?” Thác Bạt Hoành nhíu mày.

Lúc này, Triệu Dục cũng lên tiếng: “Thác Bạt Hoành, còn không mau chóng bồi tội với lão tiên sinh?”

Đám người Thác Bạt gia tộc chẳng hiểu ra sao.

“Thì ra là Triệu công tử.” Có người nhận ra hắn.

Triệu Dục cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Thác Bạt chân nhân đánh lén lão tiên sinh, đã bị lão tiên sinh xử tử!”

“. . .”

Câu nói này còn nghiêm trọng hơn lời Diệp Duy gọi người đem đầu Diệp Chính ra.

Lời Triệu Dục như quả bom nổ bên tai mọi người, tất cả đều ngẩn người ra sửng sốt.

Thác Bạt Hoành tựa như không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Triệu công tử, vừa rồi ngươi nói cái gì?”

“Thác Bạt chân nhân đã bị lão tiên sinh tru sát.”

Không khí ngưng trệ. Bốn phía rơi vào yên tĩnh.

Thác Bạt Hoành và đám đệ tử sau lưng đều trống rỗng đầu óc, ngơ ngác nhìn về phía Lục Châu trên không trung. Hắn bắt đầu dò xét Lục Châu và đám người Ma Thiên Các cùng mấy con toạ kỵ.

Một Bạch Trạch, một Cùng Kỳ.

Từng người đều khí thế bất phàm, giữa hai hàng chân mày ngập tràn tự tin, tựa như chưởng khống tất cả.

Lục Châu dẫn đầu đoàn người hạ xuống đất. Diệp Duy lập tức cho người mang ghế tới.

Lục Châu ngồi xuống, những người khác đứng sau lưng hắn.

Thác Bạt Hoành nuốt nước miếng, quay đầu lại thấp giọng nói: “Không được hành động thiếu suy nghĩ. Ai dám động, ta tất nghiêm trị không tha.”

Thác Bạt chân nhân nếu thật sự đã chết trong tay lão tiên sinh này, vậy cũng có nghĩa tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của hắn.

Thái độ của Diệp Duy đã nói lên tất cả. Triệu Dục càng không có lý do để nói láo.

Nếu để thù hận che mắt, Thác Bạt gia tộc sẽ bị chôn vùi. Ít nhất cũng phải bình tĩnh chờ tới khi Tần chân nhân đến để hắn chủ trì công đạo.

Lục Châu mở miệng nói:

“Nói đúng ra thì, Thác Bạt Tư Thành địch không lại Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, chết thảm trong Ngung Trung.”

Triệu Dục nghe vậy bèn cải chính: “Đúng đúng đúng, là Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô giết Thác Bạt chân nhân!”

Hắn không nhìn thấu tâm tư của Lục Châu.

Rõ ràng là đến chưởng khống thế cục, với thủ đoạn lôi đình của lão tiên sinh, cứ thoải mái thừa nhận mình giết Thác Bạt chân nhân cũng có làm sao? Càng có thể chấn nhiếp đám người. Vì sao đột nhiên lại không thừa nhận?

Thác Bạt Hoành nói: “Triệu công tử, rốt cuộc câu nào mới là thật?”

Triệu Dục nói lại lần nữa: “Thác Bạt chân nhân bị Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu giết chết.”

Đám người Thác Bạt gia tộc đưa mắt nhìn nhau, có vẻ không tin tưởng.

Một nữ tử trong đó bỗng lên tiếng: “Chân nhân bế quan nhiều ngày, mấy tháng trước tiến vào mười chín Mệnh Cách. Về sau được Diệp chân nhân tặng cho Thái Hư Huyền Đan, tấn thăng lên hai mươi Mệnh Cách. Ta không tin chân nhân đến cơ hội chạy trốn cũng không có.”

Triệu Dục cười ha hả nói:

“Các ngươi có mệnh thạch của chân nhân, cần gì phải lừa mình dối người? Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu lợi hại cỡ nào chẳng lẽ các ngươi không biết?”

Nữ tử kia không phản bác được.

Thác Bạt Hoành nói: “Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đều sinh ra từ thời kỳ thượng cổ, hai người đấu đã vạn năm, lưỡng bại câu thương. Nghe nói Trấn Nam Hầu phải ký sinh trong thân cây, thủ hộ Quỷ Lâm Sát trận. Tu vi bọn hắn đã không còn được như trước, dựa vào phương pháp bàng môn tà đạo để sống đến bây giờ, ta không cho rằng bọn hắn quá mạnh.”

Triệu Dục nhíu mày, chủ đề càng lúc càng đi xa.

“Thác Bạt trưởng lão, ngươi đúng là vừa thúi vừa cứng!”

“Ngươi ——” Thác Bạt Hoành không ngờ Triệu Dục lại đột nhiên mắng chửi người, có chút tức giận quát.

“Ngươi muốn tin hay không thì tuỳ! Đúng là chết không oan chút nào!” Triệu Dục cũng tức giận nói.

Chết cũng đã chết rồi, người khác tận tình nói ra chân tướng thì lại không tin. Vậy thì cứ mặc kệ bọn hắn, không có chân nhân làm chỗ dựa, Thác Bạt gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp, ai còn sợ bọn hắn?

“Triệu công tử!” Thác Bạt Hoành cao giọng hô.

Cạch!

Lục Châu đột nhiên ném ra một vật.

Thanh âm kỳ quái thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Đám người Nhạn Nam Thiên không biết, nhưng Thác Bạt gia tộc lại rất quen thuộc với thứ này.

“Tu La Loan Đao?!”

“Là loan đao của Thác Bạt chân nhân!”

Một đệ tử xem Thác Bạt chân nhân là tín ngưỡng lập tức quỳ xuống tại chỗ, trên mặt ướt đẫm nước mắt: “Thác Bạt chân nhân…”
Chương 1568

Tu La Loan Đao là vũ khí tuỳ thân của Thác Bạt Tư Thành, đến cấp bậc chân nhân, vũ khí còn người còn, vũ khí mất người mất.

Thác Bạt Hoành lảo đảo lui lại một bước, bờ môi khẽ run…

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ bi thương. Kỳ thực rất nhiều người đều hiểu Thác Bạt Tư Thành đã chết, chỉ là một số đệ tử tín ngưỡng hắn không cách nào tiếp nhận việc này, nên mới lừa mình dối người đến tận bây giờ.

Nhưng dù bọn hắn có tự thôi miên thế nào thì cũng không có cách thay đổi sự thật. Tu La Loan Đao chính là giọt nước sau cùng làm tràn ly.

Phịch.

Lại một tên đệ tử quỳ xuống. Trong quần thể, cảm xúc rất dễ truyền nhiễm, bi thương sẽ càng tăng cao.

Lục Châu phất tay thu hồi Tu La Loan Đao.

Hành động này khiến đám người Thác Bạt Hoành tỉnh táo lại, lập tức nói: “Vật này là đồ của chân nhân, có thể trả nó lại cho Thác Bạt gia tộc hay không?”

Lục Châu lắc đầu, trầm mặc không nói.

Minh Thế Nhân nhếch môi nói: “Ta cảm thấy các ngươi phải hiểu cho rõ ràng, Thác Bạt chân nhân trong Ngung Trung nhiều lần muốn mưu hại gia sư. Nếu không phải gia sư nhân từ, hôm nay đã đến huyết tẩy Thác Bạt gia tộc. Các ngươi còn dám đòi Tu La Loan Đao?”

“. . .”

Thác Bạt Hoành sửng sốt, đám đệ tử cũng sửng sốt không kém.

“Chân nhân thật sự bị Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu giết chết?” Một đệ tử hỏi lại.

“Nói nhảm.” Triệu Dục không thèm tốn nước miếng với bọn hắn nữa.

“Vậy Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô còn ở Ngung Trung?”

“Chết rồi.”

“Chết?!”

“Lão tiên sinh đã giết Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.” Triệu Dục nói.

“. . .”

Chuyện này…

Đám người Thác Bạt gia tộc sợ hãi lùi về sau. Bọn hắn rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề, minh bạch vì sao thái độ Diệp Duy lại khiêm tốn như vậy.

Thác Bạt Hoành hít sâu một hơi, buộc bản thân bình phục lại tâm tình rồi nói: “Nếu chân nhân có chỗ nào đắc tội lão tiên sinh, chúng ta nguyện ý bồi tội.”

Diệp Duy: “. . .”

Vừa rồi phách lối như thế, sao bây giờ lại xẹp xuống rồi? Đám người lấn yếu sợ mạnh!

Lúc này, dưới chân núi có một đệ tử truyền âm nói:

“Tần chân nhân giá lâm!”

Thác Bạt Hoành vui mừng quá đỗi. Đám người lập tức nhìn sang, thấy được dưới chân núi có một toà phi liễn đang cấp tốc lướt tới.

Thác Bạt Hoành nhịn tới bây giờ đều là vì muốn chờ Tần chân nhân đến thay bọn hắn làm chủ, lấy lại công đạo.

Toà phi liễn kia bay tới phụ cận vân đài rồi dừng lại. Mấy tu hành giả đứng trên boong tàu cung kính đứng ở hai bên.

Cái chết của Thác Bạt chân nhân khiến cho Thác Bạt gia tộc trở nên hỗn loạn, nhưng bây giờ thấy Tần Nhân Việt đến, bọn hắn như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng. Thác Bạt Hoành không đợi Tần Nhân Việt xuất hiện đã lao tới trước phi liễn, quỳ xuống nghênh đón:

“Khẩn cầu Tần chân nhân thay Thác Bạt gia tộc làm chủ!”

“. . .”

Minh Thế Nhân hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nhìn về phía khác.

Bốn vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên còn có thể cứu giúp, nhưng tên Thác Bạt Hoành này đúng là bị bệnh nguy kịch, hết đường cứu chữa.

Tất cả mọi người nhìn về phía toà phi liễn, duy chỉ có Lục Châu là thưởng thức phong cảnh vân vụ lượn lờ nơi đây. Hiện tượng mất cân bằng dường như không ảnh hưởng gì đến nơi này, trong khi bên phía kim hồng hắc bạch thì thời tiết cực kỳ ác liệt.

Cân bằng?

Trên đời này từ trước đến nay đều không có cân bằng thật sự.

Một bên hưởng thụ nhân gian tiên cảnh, không cần lo lắng một giây sau đã bị hung thú nuốt sống, một bên lại bị giới hạn thọ mệnh, cho dù là thời kỳ hoà bình nhất thì ban đêm cũng phải hạn chế ra ngoài.

Tần Nhân Việt bước ra, đứng trên boong tàu nhìn về phía Thác Bạt Hoành quỳ dưới đất. Vừa định ra hiệu cho Thác Bạt Hoành đứng lên, hắn bỗng nhìn thấy Lục Châu.

Tần Nhân Việt không khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là, người này là ai?

Mặc dù Lục Châu hiện tại và Lục Châu khi kịch chiến với Hỏa Phượng có ngoại hình khác biệt quá nhiều, nhưng thần vận và khí thế kia lại không hề khác biệt.

Tần Nhân Việt không phải là kẻ ngu. Hắn nhìn về phía Bạch Trạch toả ra khí tức điềm lành, lại nhìn về phía Cùng Kỳ vẻ mặt dữ tợn, cuối cùng nhìn đến Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nổi bật giữa đám người.

Nếu lúc này hắn còn không biết Lục Châu là ai thì đúng là ngu không ai bằng.

Tần Nhân Việt bay ra khỏi phi liễn, nở nụ cười đi tới. Đám đệ tử Tần gia theo sau lưng hắn.

Thác Bạt Hoành mừng rỡ, vừa định nói chuyện mới phát hiện Tần Nhân Việt trực tiếp đi lướt qua người mình.

“?”

Thác Bạt Hoành đứng dậy, đưa tay ra: “Tần, Tần…”

“Đừng cản đường.” Tần Nhân Việt nhướng mày, ngữ khí trầm xuống.

“. . .”

Tần Nhân Việt đi tới trước mặt Lục Châu, chắp tay mỉm cười nói: “Lục huynh, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

Thác Bạt Hoành, tộc nhân Thác Bạt gia tộc, Diệp Duy, đệ tử Nhạn Nam thiên: "? ? ?"

Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Nhân Việt: “Ngươi đúng là có ánh mắt.”

Tần Nhân Việt cười nói:

“Ở cấp bậc chân nhân, dịch dung chỉ là thủ đoạn nhỏ. Con hung thú Bạch Trạch này không bình thường, nếu thấy nó mà vẫn không nhận ra Lục huynh thì ta đúng là có mắt như mù.”

“. . .” Thác Bạt Hoành giật mình, có cảm giác như mình vừa bị mắng.

Lục Châu gật đầu nói: “Nghe nói ngươi muốn chủ trì công đạo cho Thác Bạt gia tộc?”

Tần Nhân Việt nghe vậy liền giật mình nói: “Đúng là như vậy. Nhưng nếu Lục huynh đã đến đây thì mời Lục huynh chủ trì công đạo.”

Thác Bạt Hoành: “? ? ?”

Tần Nhân Việt không thèm chú ý đến hắn thì thôi đi. Nhưng mở miệng một tiếng là Lục huynh, còn muốn nhường người khác chủ trì công đạo, Thác Bạt gia tộc sẽ có cảm tưởng gì?

Lục Châu khẽ lắc đầu nói: “Lão phu không phải người không biết phân rõ phải trái. Thác Bạt gia tộc mời ngươi chứ không phải lão phu, ngươi làm thì hơn.”

“Việc này…” Tần Nhân Việt cảm thấy xấu hổ.

Thân thể Thác Bạt Hoành lảo đảo một cái, lui về sau mấy bước.

“Đại trưởng lão!”

Hai tên đệ tử cấp tốc vọt tới đỡ lấy Thác Bạt Hoành.

“Ta, ta không sao.” Thác Bạt Hoành thấp giọng nói.

Hắn biết mình không thể ngã xuống. Nếu hắn ngã, Thác Bạt gia tộc sẽ xong đời. Cho dù có chết hắn cũng phải chống đỡ.
Chương 1569

Lục Châu liếc nhìn Thác Bạt Hoành: “Không cần để ý tới thể diện của lão phu. Nếu ngươi đã là người chủ trì thì đừng khiến người khác chê cười.”

Thác Bạt Hoành lau mồ hôi trên mặt nói: “Lão tiên sinh nói rất đúng.”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Thôi được.” Hắn xoay người nhìn đám đông xung quanh.

Lúc này, Minh Thế Nhân lại nói xen vào: “Triệu Dục, Tần chân nhân không có mặt ở Ngung Trung. Ngươi là người trong vương thất, nên đem mọi thứ ngươi chứng kiến nói cho Tần chân nhân biết để có quyết định công bằng.”

Tần Nhân Việt lúc này mới nhìn về phía Triệu Dục: “Thì ra là Triệu công tử.”

Triệu Dục nói: “Ta cũng muốn nói nha, nhưng người ta không tin, ta còn có cách nào?”

Tần Nhân Việt cau mày: “Ngay cả lời của vương gia mà cũng không tin?”

Nghe vậy, đám người Thác Bạt gia tộc đồng loạt cúi đầu.

Thác Bạt Hoành lập tức xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, trước đó chúng ta không dám tin chân nhân đã cưỡi hạc về tây. Lời Triệu công tử nói đương nhiên là chúng ta tin rồi!”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Vậy làm phiền Triệu công tử.”

“Không dám.” Triệu Dục cười nói.

Triệu Dục, nhi tử thứ hai mươi ba của Tần Vương, vừa sinh ra đã được phong làm vương gia, thường được gọi là Triệu công tử. Nội đấu trong vương thất không lan đến Triệu Dục, hắn là một vương gia không có dã tâm, bởi vì thích kết bạn bốn phương nên các mối quan hệ rất rộng, cũng có chút thanh danh.

Triệu Dục một năm một mười kể lại những gì mình đã chứng kiến trong Ngung Trung cho Tần Nhân Việt nghe.

Khi nói đến đoạn Thác Bạt chân nhân bị Thiên Ngô dùng Thiên Hồn Châu đánh trọng thương, trực tiếp bắn xuyên khôi nô, sắc mặt Thác Bạt gia tộc lập tức khó coi.

Triệu Dục cũng rất thành thật không hề giấu diếm, thậm chí việc Thác Bạt Tư Thành cấu kết với Diệp Chính để giết Lục Châu cũng miêu tả rất rõ ràng.

“Thác Bạt chân nhân có hai mươi Mệnh Cách, tự cho mình là vô địch nên quá xem thường Thiên Ngô, lại càng không ngờ tới Trấn Nam Hầu là trượng phu của Thiên Ngô. Trấn Nam Hầu đào rễ rời khỏi mặt đất, dùng thế công điên đảo âm dương trấn áp Thác Bạt chân nhân, giáng hắn xuống một cấp! Trấn Nam Hầu cũng vì vậy mà cạn kiệt sức lực.”

“Một màn này đến bây giờ ta vẫn không quên được.”

“Cũng may có Lục các chủ ở đó triền đấu với Thiên Ngô. Theo lý thuyết, Thác Bạt chân nhân có thời gian thở dốc, hẳn là có thể sống sót. Nhưng trước thủ đoạn lôi đình của Lục các chủ, khi ngài vừa đánh bại Thiên Ngô xong, Thác Bạt chân nhân lại cùng Diệp chân nhân đánh lén Lục các chủ!”

“. . .”

Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên và người Thác Bạt gia tộc đều sững sờ, đứng yên không nhúc nhích. Ngay cả Tần chân nhân cũng nghiêm túc lắng nghe, lộ vẻ chờ mong với phần tiếp theo.

Triệu Dục nói: “Các vị đoán xem thế nào?”

“Lục các chủ vừa xoay người lại, lòng bàn tay như thiên, năm ngón tay như phong, áp trụ Thác Bạt chân nhân, ầm một cái, Thác Bạt chân nhân… không còn một Mệnh Cách nào!”

“. . .”

Minh Thế Nhân móc móc lỗ tai, cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng Triệu Dục kể là sự thật khách quan, nhưng nghe lại có vẻ mơ hồ thế nào.

Tần Nhân Việt hỏi: “Vậy Diệp chân nhân thì sao?”

“Nói thì chậm mà tình hình lúc đó rất nhanh, Diệp chân nhân đánh lén, phá không bay tới thi triển Đạo lực lượng, đối chưởng với Lục các chủ…”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng lực lượng cách biệt quá xa, Diệp chân nhân không tài nào địch lại, toàn thân bị bắn ngược ra ngoài, mất ngay một Mệnh Cách!”

Nói tới đây, Triệu Dục có vẻ tức không nhịn được, bắt đầu phát biểu quan điểm cá nhân:

“Nếu như là ta, ta đã lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng có lẽ tại ta không lĩnh hội được suy nghĩ của chân nhân… Bọn hắn không lui mà còn tiến tới, gọi các đệ tử đến vây công. Bọn hắn đã quên mất một thuộc hạ đắc lực khác của Lục các chủ —— Lục Ngô!”

“Lục Ngô thân cao đến mấy trăm trượng, đạp không xoè ra chín đuôi, thi triển lực lượng băng phong, miểu sát các đệ tử dưới cấp bậc chân nhân!”

Nói đến đây, Triệu Dục cảm thấy nhiệt huyết sôi trào bèn ngẩng đầu nhìn trời, nói sinh động như thật: “Hoàng giả hàng lâm, ai dám không phục?”

“. . .”

Không khí trên vân đài như bị kềm nén, bọn hắn dường như quên mất mình có thể hô hấp.

Triệu Dục nhiệt huyết sôi trào, nhưng đám người Nhạn Nam Thiên và Thác Bạt gia tộc lại cứng đờ như bị tưới một chậu nước lạnh đến thấu xương.

Triệu Dục liếc nhìn đám người, phát hiện sắc mặt bọn hắn cực kỳ khó coi, mới nhận ra mình đã biểu hiện quá hưng phấn rồi. Chân nhân qua đời, hẳn là phải tỏ ra bi thương mới đúng.

“Hầy, ta tin rằng lúc đó hai vị chân nhân hồ đồ nhất thời mới đưa ra quyết định như thế. Hai vị chân nhân đều là người ta ngưỡng mộ và kính sợ, không ngờ được… không ngờ được mà!”

“. . .”

Triệu Dục khom người nói với Tần Nhân Việt: “Phần tiếp theo, thiết nghĩ ta không cần phải nói thêm nữa.”

Hắn cao giọng nói bổ sung:

“Ta sẽ chịu trách nhiệm với mỗi lời ta nói. Nếu các ngươi còn không tin thì có thể tự đi tìm bằng chứng. Hơn nữa, Phạm chân nhân cũng có mặt tại đó, các ngươi có thể đến hỏi.”

“Phạm chân nhân cũng có mặt?” Tần Nhân Việt cau mày hỏi.

“Thác Bạt chân nhân có được Thiên Hồn Châu, nghĩ là mình vô địch liền ra tay với Phạm chân nhân. Phạm chân nhân bèn bóp nát ngọc phù truyền tống tập thể, chạy mất… à không, rời đi.” Triệu Dục nói.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, Triệu Dục lùi về vị trí cũ.

Trái lại biểu tình trên mặt đám người Nhạn Nam Thiên và Thác Bạt gia tộc đều ngưng trọng vô cùng.

Tần Nhân Việt nói: “Sự tình cũng đã rõ ràng.”

Hắn đi tới giữa vân đài, nhìn về phía đám người Thác Bạt Hoành:

“Tu hành giới mạnh được yếu thua, Thác Bạt chân nhân làm sai trước, gặp phải kết cục như vậy cũng là gieo gió gặt bão, các ngươi có phục không?”

Thác Bạt Hoành ngồi liệt xuống đất. Đám đệ tử sau lưng hắn hoàn toàn sụp đổ, không ai nói nên lời.

Đám người rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, Thác Bạt Hoành mới nói: Mời Tần chân nhân làm chủ.”

Tần Nhân Việt xoay người nhìn về phía Diệp Duy: “Diệp chân nhân cũng là như thế. Diệp trưởng lão, các ngươi còn nghi vấn gì không?”
Chương 1570

Diệp Duy đã vượt qua giai đoạn thống khổ và giãy giụa từ lâu, hiện tại hắn khá bình tĩnh, đạm mạc nói:

“Diệp Chính vì lợi ích cá nhân lại hại nhiều đệ tử Nhạn Nam Thiên như vậy, ta đã thay các vị tiên hiền thanh lý nội bộ.”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Thừa dịp ta vẫn còn ở đây, các ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi.”

Nghi vấn?

Hiện tại nghi vấn lớn nhất của đám người đều là thân phận và lai lịch của vị lão tiên sinh này. Nhưng bọn hắn nào dám hỏi, chỉ có thể giữ im lặng.

Chân nhân đã qua đời, Thác Bạt gia tộc và Nhạn Nam Thiên rất nhanh sẽ không còn huy hoàng trước kia. Cho dù biết rõ thì có còn ích lợi gì đâu?

Bốn phía không người lên tiếng.

Tần Nhân Việt bèn gọi thẳng tên: “Thác Bạt trưởng lão, ngươi nói đi.”

Thác Bạt Hoành hít sâu một hơi nói: “Có Tần chân nhân chủ trì công đạo, ta đương nhiên tán đồng, không có bất kỳ nghi vấn nào.”

“Nếu đã không có nghi vấn, vậy ngày hôm nay ngươi đến đây hưng sư vấn tội thì nên xin lỗi.” Tần Nhân Việt nói.

Thác Bạt Hoành xoay người nói với Diệp Duy và các đệ tử Nhạn Nam Thiên:

“Trước đó ta hiểu lầm, ta xin bồi tội với Diệp trưởng lão và toàn thể Nhạn Nam Thiên, mong các vị thứ lỗi cho ta.”

Diệp Duy nào còn tâm tình tính toán mấy chuyện này.

Diệp chân nhân đã chết, bọn hắn cũng chẳng còn sức sống, ai nấy đều mặt ủ mày chau.

Tần Nhân Việt nói: “Còn gì nữa không?”

“Này…” Thác Bạt Hoành có chút mộng bức. Đã xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa?

Thác Bạt Hoành ngẩng đầu, phát hiện Tần Nhân Việt đang nháy mắt với mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người nói với Lục Châu:

“Chuyện này là lỗi của chân nhân, không liên quan đến lão tiên sinh. Mong lão tiên sinh đừng trách.”

Lục Châu trầm mặc không nói. Dù sao việc này do Tần Nhân Việt xử lý, Lục Châu không muốn nhúng tay.

Thấy Lục Châu không nói gì, Thác Bạt Hoành lại ngẩng đầu nhìn Tần Nhân Việt, thấy Tần Nhân Việt nháy nháy mắt lần nữa.

Thác Bạt Hoành: “. . .”

Ngày thường đều là người khác đoán ý hắn, hiện tại bảo hắn đoán ý người khác, đương nhiên là không quá am hiểu.

Thấy hắn ngơ ngác, Tần chân nhân xoay người hỏi Lục Châu: “Lục huynh, ta xử lý như vậy huynh có hài lòng không?”

“Đã giao cho ngươi chủ trì, lão phu đương nhiên tin tưởng ngươi.” Lục Châu nói.

Thác Bạt Hoành như có điều suy nghĩ. Rốt cuộc hắn cũng có linh cảm, lập tức nói:

“Lão tiên sinh, ta có hai khối Huyền Vi Thạch, là do Thác Bạt gia tộc cực khổ tìm kiếm suốt mấy năm mới tìm ra được.”

Nói xong hắn xoay người vung tay áo với một tu hành giả lớn tuổi, ra lệnh cho đối phương trở về lấy Huyền Vi Thạch.

“Không cần.” Lục Châu phất tay.

Lục Châu không có thời gian chờ đợi bọn hắn.

Thác Bạt Hoành giật mình. Theo lý thuyết hắn nên thấy vui vẻ mới đúng, nhưng khi bị cự tuyệt lại cảm thấy không an lòng. Hoặc có lẽ đã đắc tội quá sâu, hai khối Huyền Vi Thạch không đủ để giải quyết sự tình.

Thác Bạt Hoành cắn răng lấy ra một khối ngọc phù bạch sắc, đi tới trước mặt Lục Châu trình lên: “Mong lão tiên sinh không ghét bỏ.”

Triệu Dục cười nói: “Vậy mà ngươi cũng cam lòng.”

“Ngọc phù truyền tống tập thể?” Vu Chính Hải đã nhìn thấy Phạm Trọng sử dụng thứ này, có chút ấn tượng mơ hồ.

Lục Châu nhìn ngọc phù, có chút do dự.

Hôm nay mục đích lão phu tới đây không phải để đòi mấy đồ vật này, suy cho cùng lão phu đâu phải thổ phỉ lưu manh, doạ dẫm người ta giao ra bảo bối là rất xấu.

Nhưng mà… ngọc phù truyền tống tập thể là đồ tốt thật sự.

Không chỉ kịp thời giữ mạng, còn có thể cấp tốc trở về chi viện. Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, nói không chừng tại kim liên giới sẽ bộc phát tai nạn bất ngờ.

Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, Thác Bạt Hoành lại nói:

“Lão tiên sinh xin đừng cự tuyệt, vật này là ta thành tâm thành ý giao ra.”

Lục Châu nói: “Oan có đầu nợ có chủ, Thác Bạt Tư Thành sai sao có thể quy kết lên đầu các ngươi?”

Trong lòng Thác Bạt Hoành mừng rỡ không thôi, vội vàng đưa ngọc phù tới trước mặt Lục Châu: “Đa tạ lão tiên sinh! Mong lão tiên sinh thu nhận ngọc phù này.”

“Thôi được rồi… lão tứ.” Lục Châu vung tay.

Minh Thế Nhân gật đầu, tiện tay trảo một cái, ngọc phù bay vào lòng bàn tay hắn.

Thác Bạt Hoành không khỏi thở phào một hơi.

“Hôm nay đã quấy rầy, ngày khác chúng ta sẽ trở lại thỉnh tội với các vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên. Xin cáo từ.” Thác Bạt Hoành hiểu rõ lúc này nên rời đi, ở lâu sẽ sinh biến.

Diệp Duy nói: “Không tiễn.”

Vù vù vù. Đám người Thác Bạt gia tộc đạp không bay lên, phi hành về phía chân trời rồi mất dạng.

Bay được trăm dặm, Thác Bạt Hoành mới ngừng lại, xoay người quan sát ngọn sơn phong Nhạn Nam Thiên.

“Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ để chân nhân chết như vậy?” Một tên đệ tử không tiếp nhận được hiện thực này lên tiếng.

Thác Bạt Hoành trầm giọng nói: “Triệu công tử sẽ không nói dối, ngay cả Tần chân nhân cũng phải cung kính với hắn, ngươi còn muốn làm gì?”

Đám người không thể phản bác.

“Đại trưởng lão, nếu tất cả đều là thật, lão tiên sinh kia trông tướng mạo không phải kẻ cùng hung cực ác. Ngọc phù truyền tống của chúng ta trân quý biết bao nhiêu, nếu hắn không lấy, sao chúng ta không giữ lại?”

Chân nhân không còn, Thác Bạt gia tộc tất phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, e là sắp tới càng thêm khó sống.

Thác Bạt Hoành thở dài nói: “Các ngươi vẫn còn quá trẻ.”

Thác Bạt gia tộc và Lục Châu chẳng có giao tình gì, ngược lại còn có thù. Nếu chỉ dùng miệng đã có thể giải quyết vấn đề thì người ta còn cần phải tu hành làm gì?

. . .

Đưa mắt nhìn Thác Bạt gia tộc rời đi, Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Lục huynh có hài lòng không?”

Lúc này Lục Châu bỗng lắc đầu.

Tần Nhân Việt giật mình hỏi: “Ý của Lục huynh là?”

“Tần Nại Hà.”

Nghe được ba chữ này, Tần Nhân Việt nhướng mày: “Lục huynh biết người tự do của Tần gia?”

“Đâu chỉ biết.”

“Người này là phản đồ Tần gia, Mạch Thương chết oan uổng chắc chắn có liên quan đến hắn. Nếu Lục huynh biết rõ tung tích của hắn mong rằng hãy báo cho ta.”

Lục Châu thản nhiên nói: “Hắn bây giờ là người của lão phu.”

Tần Nhân Việt: “?”

Đám đệ tử Tần gia lộ vẻ kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom