-
Chương 1531-1535
Chương 1531
"Không biết." Lục Ngô trả lời rất thẳng thắn.
Khổng Văn nói: "Không cần biết nó là Ngung Trung hay là Đại Hoang Lạc, việc tìm đến đó cứ giao cho ta! Các huynh đệ, mở đường!"
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay vút về phía Lục Ngô vừa nhìn tới.
Lục Châu gọi Bạch Trạch đến, đám người cùng bay đi, trong giây lát đã không còn tăm hơi.
. . .
Chờ sau khi đám người Ma Thiên Các đã bay đi được nửa canh giờ.
Một tòa phi liễn từ trong tầng trời phía xa bay lướt đến, không ngừng tránh đi mấy con phi cầm khổng lồ và màn sương mù.
Cho đến khi phi liễn dừng lại trên mặt hồ.
"Ngừng."
Hắc sắc phi liễn bị hắc vụ vờn quanh trông càng thêm quỷ dị.
Hai thân ảnh đột ngột xuất hiện phía trên đống thi thể Quán Hung.
"Có vẻ như… tới chậm rồi." Thác Bạt Tư Thành mặc hắc sắc trường bào nói.
"Là bọn hắn?" Diệp Chính hoài nghi hỏi.
Thác Bạt Tư Thành không nói gi, bay xuống phía dưới, lòng bàn tay đẩy về phía trước. Tinh bàn nở rộ nằm ngang ở giữa trời, bao trùm phạm vi ngàn mét phía trước, từng đạo ánh sáng rơi xuống mặt đất.
Thác Bạt Tư Thành cười nói: "Phòng ngự của Quán Hung rất dày, sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh, chỉ cần còn lại một tia khí tức là ta đã có thể mang hắn từ Quỷ Môn Quan trở về!"
Diệp Chính gật đầu: "Thác Bạt huynh thủ đoạn cao cường."
Sức mạnh mà Thác Bạt Tư Thành thi triển chính là lực lượng mệnh cách hệ trị liệu...
Lát sau, Thác Bạt Tư Thành vung tay lên, Tinh bàn biến mất.
Mặt đất vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Hửm?" Thác Bạt Tư Thành có chút lúng túng, "Ta thử lại lần nữa."
"Ừm."
Thác Bạt Tư Thành lại lần nữa thi triển lực lượng mệnh cách.
Cũng hệt như vừa rồi, toàn bộ chiến trường vẫn yên lặng tĩnh mịch, chẳng có chút động tĩnh gì.
Diệp Chính mở miệng nói với sắc mặt vô cảm: "Không còn ai sống sót."
"Không ngờ thủ đoạn của bọn hắn lại hung ác như vậy... Mỗi một thi thể đều bị đánh nát thành nhiều mảnh." Ánh mắt Thác Bạt Tư Thành khẽ nhíu lại, bổ sung một câu, "Quả là đao pháp bá đạo vô tình."
Diệp Chính nói: "Hẳn chính là bọn hắn."
Thác Bạt Tư Thành gật đầu cười: "Đúng là kẻ không đơn giản... Ta bắt đầu có chút không muốn giúp ngươi rồi."
"Nếu ngươi sợ thì đừng làm." Diệp Chính nói.
"Đùa chút thôi, hà tất phải để ý."
Thác Bạt Tư Thành cười nói, "Kẻ này đã lấy được Trấn Thọ Thung, đồ vật này rất là phiền phức."
Tại thanh liên giới, các đại tông môn không cho phép đệ tử lấy thọ mệnh của mình ra để đổi lấy tu vi. Vả lại chân nhân càng không cần đến Trấn Thọ Thung.
Diệp Chính nhìn về phương xa, không biết đang suy tư gì.
Thác Bạt Tư Thành lại nói: "Thái độ phía Phạm Trọng thế nào?"
"Yên tâm." Diệp Chính đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nói hai chữ.
Thác Bạt Tư Thành thở dài một tiếng: "Vẫn là giao tình của các ngươi tốt hơn, lão già Phạm Trọng này không hợp với ta. Nếu hắn có thể đồng ý giúp ngươi thì không còn gì tốt hơn. Diệp Chính, ta cùng ngươi đánh cược nhé?"
"Cược gì?"
"Ta cược bọn hắn đến Ngung Trung."
"Ngung Trung?"
Diệp Chính nhíu mày, "Thiên Khải Chi Trụ không phải là nơi tốt đẹp gì... nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi có thể khẳng định được bọn hắn sẽ đến đó?"
Thác Bạt Tư Thành xoay người bay lướt về phía phi liễn, nói một chữ: "Đạo."
Tuy không quá tin tưởng lời Thác Bạt Tư Thành, nhưng khi Diệp Chính nghe được chữ này vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó thân ảnh hắn lóe lên, đáp xuống boong tàu, nói: "Các trưởng lão và đệ tử Nhạn Nam Thiên đều sẽ đến."
Thác Bạt Tư Thành nở nụ cười, vung tay lên. Tu hành giả điều khiển bánh lái hô ‘vâng’ một tiếng, khống chế phi liễn lao về hướng Ngung Trung.
. . .
Một tháng sau.
Hắc vân bao trùm, xung quanh là núi rừng mênh mông vô bờ.
Trên một đỉnh núi lớn.
Đám người Ma Thiên Các rốt cuộc nhìn thấy bên trong hắc vụ ở phía xa có Kình Thiên Cự Trụ như ẩn như hiện.
Thay vì gọi nó là cự trụ, chi bằng gọi nó là cực đại sơn phong cao không thấy đỉnh thì đúng hơn.
"Thiên Khải Chi Trụ?"
Đám người ngước mắt nhìn lên, chưa bao giờ nhìn thấy cự trụ nào chọc trời mà hùng vĩ đến thế.
Trên đường đi, càng đến gần Ngung Trung, thụ mộc càng um tùm tươi tốt, hung thú xuất hiện ngày càng nhiều, nguyên khí hỗn loạn ngày càng mạnh.
Chỉ khi đứng trên đỉnh núi mới có thể không bị hung thú quấy rối.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn Thiên Khải Cự Trụ ẩn hiện trong mây mù, khẽ đăm chiêu —— hình ảnh này vô cùng trùng hợp với cảnh tượng hắc ám trong ký ức.
Nếu không gian tối hơn một ít thì gần như giống hệt.
Nói cách khác... nơi mà Cơ Thiên Đạo thu hoạch được hạt giống Thái Hư lúc trước chính là tại Ngung Trung, nơi đã từng có tên là Đại Hoang Lạc, cũng là nơi Thiên Khải Chi Trụ hung hiểm thị phi nhất.
Có lẽ đó cũng là nơi mà rất nhiều kế hoạch Thái Hư nhắm đến.
"Khổng Văn... ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
Khổng Văn khom người nói: "Bốn huynh đệ chúng ta cũng chỉ là tán tu tại thanh liên giới, có thể vào được Thiên Giới Bà Sa, mở ra mệnh cách đều là dùng mạng để đổi. Tuy chúng ta trà trộn vào bí ẩn chi địa nhưng đều cẩn thận tránh khỏi những nơi thị phi, tỉ như Trấn Thọ khư, nơi Hỏa Phượng niết bàn hay Thiên Khải Chi Trụ... Đó đều là chuyện mà cả đời này chúng ta không dám mơ tưởng đến chứ đừng nói là hiểu rõ. Chúng ta không dám giấu diếm bất kỳ điều gì, xin Các chủ thứ tội."
Lục Châu nhìn bốn người rồi nói: "Thời gian qua các ngươi biểu hiện không tệ, dọc đường đi thu hoạch được một số thứ, các ngươi chọn một ít đi."
Khổng Văn nghe vậy thì sửng sốt một hồi, sau đó gãi đầu nói: "Chuyện này... không được đâu a."
"Không có gì là không được cả. Ma Thiên Các thưởng phạt phân minh, các ngươi xứng đáng có được những thứ này." Lục Châu đáp.
Khổng Văn đại hỉ, quỳ xuống hô lên: "Đa tạ các chủ!"
Ba vị huynh đệ của hắn cũng quỳ xuống tạ ơn.
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Bốn người đứng dậy.
Khổng Văn nói:
"Trước đây ta chỉ nghe nói, một khi tới gần Thiên Khải Chi Trụ thường sẽ được khí tức Thái Hư bao trùm và tẩm bổ. Mọi thứ ở nơi này đều rất cường đại, dù là hung
thú hay thụ mộc cũng đều phát triển hơn xa những nơi khác."
Chương 1532
"Bởi thế nên nơi này trở thành đấu trường của muôn loài. Bất kể là người hay thú, đều chỉ có một mục đích đơn giản là tranh đoạt tài nguyên và quyền sử dụng nơi này. Thiên Khải Chi Trụ luôn bình tĩnh một quãng thời gian cho đến khi xuất hiện hung thú hoặc con người phi thường cường đại, cứ thế mà lặp đi lặp lại. Thiên Khải Chi Trụ là nơi được tu hành giới công nhận là máu chảy thành sông."
Nhan Chân Lạc nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, chính là như thế."
Khổng Văn gật đầu nói: "Trong lúc cân bằng, tu hành giả cấp chân nhân trở lên không cách nào đi lại khắp nơi. Sau khi mất cân bằng xuất hiện, quy củ này lập tức không còn nữa... ngài nhìn bên kia đi."
Đám người nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cạnh bên Thiên Khải Chi Trụ dường như có vật gì đó màu đỏ xuất hiện nhưng không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thấy gì.
"Đó là hồng tuyến, kỳ thực chính là hồng sắc nham thạch tạo thành một dãy sơn mạch, kéo dài chừng trăm dặm. Nhưng những nơi nào trong bí ẩn chi địa có 'Hồng tuyến' đi ngang qua, dù là cường giả trên cấp bậc chân nhân cũng không được tự ý bước vào."
Khổng Văn lại nói, "Nhưng đó cũng không phải điểm trọng yếu, lần mất cân bằng này vượt xa dĩ vãng... Ta đề nghị, tu hành giả còn yếu thì đi cùng Lục Ngô."
Lục Châu gật đầu, xoay người nói: "Đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ."
"Xuất phát."
Vù vù vù... Đám người bay lên lưng Lục Ngô.
Lúc trước, chiều cao của Lục Ngô không mấy khác biệt so với thụ mộc, nhưng bây giờ trông nó chỉ bằng một con cọp bình thường giữa rừng cây, cao chưa tới một phần mười đám cổ thụ chọc trời.
Tất cả mọi thứ bên trong Ngung Trung đều có thể dùng hai chữ để hình dung — siêu lớn!
Lục Ngô nhìn về phía trước nói: "Ta sẽ đi chậm lại..."
Đám người gật đầu.
Mũi chân Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ, lướt về phía trước.
"Nhị sư huynh?" Tiểu Diên Nhi nhìn Ngu Thượng Nhung với vẻ kỳ quái.
Ngu Thượng Nhung cười nói: " Tốc độ này của Lục Ngô không khác ta là mấy..."
Lục Châu quan sát tốc độ của Ngu Thượng Nhung. Lúc tu luyện trong Trấn Thọ Khư, cũng chỉ có Ngu Thượng Nhung là không có biến hóa gì ở ngoài mặt, giờ đây xem ra có vẻ ngược lại.
"Tu vi của ngươi tịnh tiến không ít."
"Sư phụ quá khen."
Ngu Thượng Nhung đứng đón gió nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói, "Chẳng biết tại sao những ngày gần đây, đồ nhi luôn có một loại cảm giác..."
Tiểu Diên Nhi tò mò cười hỏi: "Cảm giác gì?"
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn nàng, cười đáp: "Chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn đạt bằng lời."
"Hứ." Tiểu Diên Nhi lầm bầm.
Vu Chính Hải nói: "Sư muội, tu hành đến trình độ này phải chú ý đến cảm giác. Nếu thật sự có thể nói ra nguyên nhân, vậy chẳng phải ai ai cũng đều có thể trở nên siêu phàm nhập thánh giống nhị sư huynh ngươi sao?"
Ngu Thượng Nhung gật đầu nói: "Ta đồng ý với đại sư huynh."
"Như nhau, như nhau. Gần đây ta cũng có loại cảm giác này..."
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng đại sư huynh vẫn cần thêm một ít thời gian nữa." Ngu Thượng Nhung nói.
Đám người: ". . ."
Loại chuyện người tung kẻ hứng vỗ mông ngựa cho nhau này có phải là hơi quá rồi không?
Gào ——
Lục Ngô dừng bước.
Đám người cực kỳ cẩn thận, không lên tiếng nữa.
"Là dã thú, cẩn thận."
Giữa rừng xuất hiện một đám dã thú đang băng ngang, từ cái đầu đến hình thể đều phi thường to lớn.
Khổng Văn nhân lúc này đánh ra mấy đạo ấn phù, ấn phù giống như hồ điệp tung bay ra ngoài, đáp xuống một góc rừng.
Khổng Vũ hưng phấn nói: "Huyền Mệnh Thảo!"
Hắn là kẻ đầu tiên nhảy xuống, bay đến chỗ ấn phù hạ xuống.
"Đừng lỗ mãng!" Khổng Văn nhắc nhở.
Khổng Vũ ngừng lại, chợt nhận ra bản thân có phần xúc động quá mức.
Ngu Thượng Nhung nói: "Giao cho ta."
Hư ảnh lóe lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện tại vị trí ấn phù vừa đáp xuống, cúi đầu quan sát.
Đúng lúc này, một đầu xúc tu cực lớn bổ đôi thụ mộc, đánh về hướng Ngu Thượng Nhung.
"Nhị sư huynh!" Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kinh hô.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu, cấp tốc rút Trường Sinh Kiếm ra.
Vụt!
Ra sức vung kiếm!
Xoẹt!
Kiếm tra vào vỏ.
Xúc tu kia bị Trường Sinh Kiếm chém đứt, rơi xuống, máu tươi ướt đẫm một mảng rừng.
Ngu Thượng Nhung vung một trảo, rút Huyền Mệnh Thảo ra, hư ảnh lóe lên trở về chỗ cũ.
Giữa mảng rừng kia, một con nhện khổng lồ bổ nhào vào vị trí trước đó Ngu Thượng Nhung vừa đứng.
Oanh!
Con nhện khổng lồ nhìn chằm chằm vào đám người.
"Mịa nó... ngay cả một con nhện mà cũng lớn như vậy? Không lầm chứ?!" Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Soạt ——
Con nhện phun tơ trắng vào đám người.
Ngu Thượng Nhung xoay người, Trường Sinh Kiếm lại ra khỏi vỏ.
Mấy chục vạn đạo kiếm cương cấp tốc ngăn trở tơ trắng và chém vào thân thể nó.
Sau mấy hơi thở, Trường Sinh Kiếm trở vào vỏ, con nhện kia đã bị chém nát thành bã vụn.
"Nhị sư huynh... Loại quái vật cấp bậc này hẳn là nên giao cho ta." Tiểu Diên Nhi nói, "Huynh luôn giành xuất thủ, ta chẳng góp được chút sức lực nào!"
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: "Nhện này có độc, không thể khinh thường."
Nhưng mà...
Đúng lúc này, giữa rừng đột nhiên có không ít thanh bào tu hành giả bay tới. Bọn hắn quan sát con nhện trên mặt đất, sau đó hô lên:
"Lục Ngô? Mau lui lại! Mau lui lại!"
Lục Châu nhướng mày, thản nhiên nói: "Bắt về đây."
"Tuân mệnh." Hư ảnh Ngu Thượng Nhung lóe lên, đuổi theo đám người thanh liên giới.
Tại Thiên Khải Chi Trụ gặp phải tu hành giả khác, không có gì kỳ quái. Trước khi đến bọn hắn cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, đương nhiên biết chuyến đi này sẽ cực kỳ mạo hiểm. Lục Châu trước đó chỉ lo lắng gặp phải tu hành giả nhân loại chứ không quá để ý đến đám hung thú và dị tộc dị dạng kia.
Nhưng chân nhân còn có thể đối phó, nếu gặp phải Thánh thú thì biết làm gì đây?
Nơi này chính là Thiên Khải Chi Trụ, là nơi tẩm bổ khí tức Thái Hư, vùng đất màu mỡ cho hạt giống Thái Hư sinh trưởng. Thánh thú thông minh như vậy, sao có thể bỏ qua bảo địa lớn thế này?
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, rất có thể đoàn người sẽ gặp phải Thánh thú tại đây.
Ngu Thượng Nhung lượn tới, tốc độ nhanh như một cái bóng.
Trường Sinh Kiếm vọt tới hậu phương của mấy vị thanh bào tu hành giả, trong giây lát hóa thành mấy vạn đạo kiếm cương ngăn trở đường đi của bọn họ.
"Các vị xin dừng bước." Ngu Thượng Nhung nói.
Chương 1533
Đám thanh bào tu hành giả không thể không xoay người lại đánh giá Ngu Thượng Nhung.
Bọn hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung cũng mặc thanh bào, mà thái độ cũng ôn hòa hữu lễ, nên ai nấy đều có vẻ hơi thả lỏng rồi bay về phía Lục Châu.
Để bảo đảm không có sơ suất, đồng thời cân nhắc đến Thiên Khải Chi Trụ, đầu tiên Lục Châu dùng Thẻ Ẩn Tàng để ẩn tàng lam pháp thân, sau đó lấy Thái Hư Kính ra.
Bề ngoài của Lục Châu lúc này là một nam tử tuấn lãng rất có khí khái nam nhân thành thục, không cần phải ngụy trang.
Lực lượng thiên tướng bám vào Thái Hư Kính, quang mang đảo qua kia mấy vị thanh bào kiếm khách.
Hơn mười người này đều là Thiên Giới Bà Sa chưa vượt qua một Mệnh Quan...
Với tu vi này, đặt ở toàn bộ tu hành giới cũng được xem là cao thủ, là nhân tài hiếm có. Nhưng đặt ở vùng đất dữ như Ngung Trung thì lại không đáng được chú ý.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi đến từ đâu?"
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bễ nghễ, cao ngạo vô cùng của Lục Ngô, trong lòng không khỏi sợ hãi, bèn rụt rè hồi đáp:
"Tiền, tiền bối… ta, chúng ta đến từ hoàng cung Đại, Đại Cầm …"
Mới nói một câu mà trán người này đã ướt đẫm mồ hôi.
"Đại Cầm vương thất?" Khổng Văn hỏi, "Tứ đại chân nhân có đồng ý chưa?"
Người kia run rẩy nói: “Mất, mất cân bằng xuất hiện, hiện giờ tứ đại chân, chân nhân… đều quản, quản không được, vì vậy chúng ta, chúng ta đến thử vận may! Mong, mong các vị tiền bối tha, tha cho!"
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, với chút thực lực đó của các ngươi mà cũng dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ?"
"Không đến cũng là tôi chết… đây là mệnh lệnh của thượng cấp, chúng ta… chúng ta không dám trái lệnh!" Người kia thấp giọng trả lời.
"Thiên Khải Chi Trụ có đến mười cái, tại sao lại chọn nơi này?" Khổng Văn hỏi.
Nơi này là Ngung Trung, xét về vị trí thì khoảng cách từ thanh liên giới đến Ngung Trung rất xa.
"Chúng ta, chúng ta chỉ là muốn tránh khỏi… tránh khỏi chân nhân mà thôi!" Người kia không ngừng lau mồ hôi.
Gâu gâu gâu...
Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ lướt xuống nói: "Đám người ngu ngốc này, thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mặc kệ là chỗ nào cũng đều không phải là nơi các ngươi nên đến."
"Vâng vâng vâng." Người kia không dám phản bác.
"Thủ lĩnh của các ngươi là ai?" Minh Thế Nhân hỏi.
"Triệu... Triệu công tử."
"Triệu công tử? Hẳn là cũng ngu ngốc như các ngươi, hắn hiện tại ở đâu? Cùng hắn chịu chết, chi bằng để ta chấm dứt các ngươi trước." Minh Thế Nhân xoè tay, Ly Biệt Câu xuất hiện lấp lóe hàn quang.
Đám thanh bào tu hành giả cảm nhận được một cỗ sát khí đến từ Minh Thế Nhân, lập tức bị doạ đến mức lui về sau mấy bước, liên tục cầu xin tha thứ.
Minh Thế Nhân nở nụ cười nói: "Có gan tới Ngung Trung mà chỉ thế này đã sợ rồi sao?"
"Lão tứ." Lục Châu hờ hững mở miệng.
Minh Thế Nhân thu lại nụ cười lạnh, không dám tiếp tục nói nữa.
Lục Châu rời khỏi lưng Lục Ngô, lăng không quan sát rồi nói: "Dẫn đường."
"Dẫn… dẫn đường?"
"Bớt có phí lời, bảo ngươi dẫn đường đến gặp Triệu công tử." Minh Thế Nhân nói.
"Vâng vâng vâng..."
Thanh bào tu hành giả dẫn đám người Ma Thiên Các lao đi giữa rừng.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi lóe lên, bay tới bên cạnh Minh Thế Nhân, cười ha hả hỏi: "Tứ sư huynh, huynh làm gì mà hung hăng với bọn hắn vậy?"
Minh Thế Nhân cười nói: "Đối đãi với đám người này, phải hung dữ mới được."
"Ồ."
Tiểu Diên Nhi gật đầu, dù là nàng cảm thấy lý do này có chút gượng gạo nhưng cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu sau, đám người Ma Thiên Các đi tới một vách đá dựng đứng, xung quanh có rừng cây yểm hộ, địa thế cao, tầm nhìn khoáng đạt, vừa hay có thể nhìn rõ toàn cảnh Thiên Khải Chi Trụ.
Một vị nam tử mặc áo gấm trông về phía xa.
"Công tử, người của chúng ta trở về rồi."
Nam tử mặc áo gấm xoay người, nhìn đám người thanh liên giới chậm rãi bay giữa những cây cổ thụ cao ngất, vẻ mặt đang bình tĩnh bỗng nhíu lại. Không chỉ có người của hắn trở về mà còn có rất nhiều người xa lạ đi theo, có vẻ như lai lịch cũng không nhỏ.
Vù vù.
Mấy thanh bào tu hành giả quỳ xuống đất hô: "Triệu công tử."
Nam tử không để ý đến đám thủ hạ kia mà tiếp tục dò xét đám người Ma Thiên Các, cho đến khi Lục Châu mở miệng nói:
"Ngươi tên gì?"
Nam tử mặc áo gấm không sợ hãi như trong tưởng tượng của mọi người mà nở nụ cười nhạt, chắp tay nói với Lục Châu:
"Tại hạ Triệu Dục, là người trong vương thất Đại Cầm."
Luật rừng nói cho hắn biết, chỉ có thành thật đáp lời người này mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Chuyện giết người đoạt bảo bên trong Ngung Trung quá phổ biến, nếu không rõ tỏ rõ thân phận thì chết càng nhanh.
Ai ngờ ——
Vèo!
Một đạo hàn quang bay ra đánh về phía cổ Triệu Dục.
Sắc mặt Triệu Dục đầy kinh hãi, hư ảnh lóe lên lui lại mấy bước. Tinh Bàn xuất hiện đánh lui hàn quang, cương khí hộ thể bắn ra tứ phía. Phanh phanh phanh.. ngăn trở tất cả đòn tấn công.
Hàn quang bay về giữa rừng.
Đám người Triệu Dục khó hiểu, nhìn về phía những kẻ lạ mặt với vẻ kỳ quái.
Vách đá yên tĩnh trở lại, Triệu Dục cũng không ngờ đối thủ nói ra tay liền ra tay như vậy.
Lục Châu cũng nhíu mày.
Việc xuất thủ không phải ý của hắn.
Lục Châu trầm giọng, chậm rãi nói: "Lui ra."
Gâu gâu gâu...
Cùng Kỳ cõng Minh Thế Nhân bay đến trước mặt.
Minh Thế Nhân thành thật quỳ xuống nói: "Sư phụ, không cần nói nhảm với loại người này, trực tiếp giết chết là được."
"? ? ?"
Đám người càng thêm khó hiểu.
Phong cách hành sự của lão tứ, mọi người đều hiểu rất rõ. Tuy hắn không phải đại thiện nhân nhưng cũng không đến nỗi sát ý nặng nề như hôm nay.
Vẻ mặt Lục Châu khẽ động, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thế Nhân nói: "Ngươi biết người này?"
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dục, đáp nhanh: "Không biết."
Triệu Dục nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên... Hắn cũng đâu có biết Minh Thế Nhân.
Lục Châu nói: "Đã không biết thì càng không được làm ẩu."
Minh Thế Nhân cúi người nói: "Vâng. Đồ nhi biết sai."
"Lui ra đi."
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui sang một bên.
Đám người đồng loạt nhìn Minh Thế Nhân rồi cấp tốc dời mắt đi.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, nói với Triệu Dục: "Sư đệ này của ta từ trước đến nay đều rất ngang bướng. Nếu có chỗ nào va chạm, mong các hạ thứ lỗi."
Chương 1534
Triệu Dục liếc nhìn Lục Ngô khổng lồ đứng phía sau đám người, nào dám có ý kiến, bèn mở miệng nói:
"Làm gì có, đều là hiểu lầm thôi."
Vẻ mặt Lục Châu khôi phục lại bình thường, ánh mắt hắn nhìn kỹ Triệu Dục:
"Ngươi không cần lo lắng, lão phu đến từ kim liên giới, không có qua lại gì với Đại Cầm vương thất, do đó sẽ không làm khó ngươi."
Triệu Dục nghe xong khẽ thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng ngàn cân: "Hóa ra là bằng hữu đến từ kim liên, tại hạ hữu lễ." Hắn lại lần nữa chắp tay thi lễ.
Đám người cũng đáp lễ tượng trưng.
Lục Châu đến trên vách đá, chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, khẽ hỏi: "Tại Thiên Khải Chi Trụ, ngoại trừ Đại Cầm vương thất ra thì còn có những ai?"
Triệu Dục thành thật trả lời: "Tứ đại chân nhân hẳn là sẽ không đến đây, còn những thế lực khác thì ta không thể biết được."
Nơi này dù sao cũng là Ngung Trung, là nơi hỗn loạn nhất.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: "Tứ đại chân nhân sẽ không đến?"
"Dường như lão tiên sinh hiểu rất rõ về tứ đại chân nhân?" Triệu Dục nghi hoặc.
"Coi như hiểu đôi chút." Lục Châu nói.
Muốn từ miệng đối phương đào ra manh mối có giá trị thì không thể tạo áp lực quá mức mà phải trao đổi tin tức có giá trị với nhau.
"Phạm chân nhân đi Thôn Than, nghe nói bốn mươi chín kiếm khách của Tần chân nhân đều bị hạ thấp tập thể nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện; Thác Bạt chân nhân hình như đang trong thời kỳ bế quan mấu chốt, Diệp chân nhân thì bị thương." Triệu Dục nói.
"Đáng tiếc." Lục Châu bỗng nói.
"Đáng tiếc?"
Triệu Dục nghe không hiểu câu nói này nhưng cũng không mấy quan tâm, hắn quay đầu liếc nhìn Lục Ngô một cái rồi lớn mật ngỏ ý:
"Lão tiên sinh, không bằng chúng ta liên thủ, ngài thấy thế nào?"
Lục Châu liếc mắt dò xét hắn, hỏi lại: "Liên thủ?"
Triệu Dục nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy lão tiên sinh, ta chưa hề nói ra một lời dối trá nào. Lão tiên sinh, mời nhìn sang bên kia..."
Hắn chỉ về rừng cây rậm rạp phía bên trái ở đằng xa, nói tiếp: "Trong đó có một lượng lớn Huyền Mệnh Thảo, ít nhất là năm cây trở lên."
Hắn lại chỉ về phía bên phải, tiếp tục nói: "Phía bên phải cách đây ba mươi dặm có một lượng lớn hung thú đang chiếm cứ, trong đó có Thú Vương, người của ta phát hiện nơi đó có rất nhiều Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
"Lại đi về phía trước trăm dặm, chính là khu vực trung tâm của Thiên Khải Chi Trụ, không phải nơi chúng ta có thể đến gần. Lão tiên sinh tới đây hẳn không phải vì những thiên tài địa bảo này. Yêu cầu của ta rất đơn giản, Huyền Mệnh Thảo, Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên cùng Tuyết Liên mỗi thứ một phần. Lão tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Đám người Ma Thiên Các nghe được đều kinh hãi.
Không ngờ mới tới gần Thiên Khải Chi Trụ thôi đã phát hiện được nhiều bảo bối trân quý như vậy rồi.
Bất kể là thả ra thứ nào cũng sẽ có vô số kẻ muốn tranh đoạt.
Lục Châu nói: "Ngươi không sợ bây giờ lão phu giết ngươi rồi lấy đi tất cả những thứ kia sao?"
Triệu Dục cười nói:
"Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích mà tới. Ta có phương pháp đi thẳng vào khu vực hạch tâm, nhưng phải xem lão tiên sinh có nguyện ý hay không... Đương nhiên, hiện tại lão tiên sinh có thể lập tức bắt ta, nghiêm hình bức cung."
Nói xong, hai tay hắn chắp lại với nhau làm ra tư thế đưa tay chịu trói.
Lục Châu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi là người thông minh. Cứ làm theo ý ngươi. Chỉ là..." Lời nói Lục Châu xoay chuyển, "Nếu ngươi dám đùa giỡn tâm cơ, lão phu tất lấy mạng ngươi."
Triệu Dục xoay người, ánh mắt đảo qua đám người Ma Thiên Các rồi né sang một bên: "Xin mời."
Mấy thanh bào tu hành giả bay trước dẫn đường.
Minh Thế Nhân khẽ lầm bầm gì đó rồi điều khiển Cùng Kỳ bay theo.
Đám người vượt qua sông núi, xuyên qua khu vực cổ thụ, đến bên ngoài một đoạn rừng càng thêm rậm rạp thì dừng lại.
"Đến rồi." Triệu Dục nói, "Nơi này có năm cây Huyền Mệnh Thảo."
Lục Châu vung tay áo: "Khổng Văn."
Khổng Văn đáp: "Rõ."
Hắn lấy ra mấy chục tấm phù chỉ, hình thành ấn phù, trong không gian u ám phù chỉ phát sáng như hồ điệp, bay vào giữa rừng.
Sau khi bay vờn quanh một vòng, đám ấn phù bay trở về tay Khổng Văn.
"Thiếu đi một ít ấn phù, bên trong thật sự có Huyền Mệnh Thảo." Khổng Văn nói.
Lúc này, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, lỗ tai khẽ động, giữa rừng truyền đến thanh âm sàn sạt giống như có một loại quái vật nào đó đang đi qua đi lại.
Triệu Dục nói: "Ngung Trung, tên gọi trước đây là Đại Hoang Lạc, cách lần hạt giống Thái Hư trưởng thành gần nhất là hơn ba trăm năm. Hiện tại Ngung Trung đang trong thời kỳ yên ổn. Có tin đồn gần Thiên Khải Chi Trụ có Thánh thú tọa trấn, cho nên người của ta không dám tùy tiện động thủ, tránh kinh động đến thánh thú."
"Thánh thú?"
Trong lòng mọi người khẽ động.
Lục Ngô ngẩng đầu, sau đó trầm thấp nói: "Không thể cảm giác ra được... Không xác định."
Da đầu Triệu Dục lập tức tê dại, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi thấy cái đầu to lớn của Lục Ngô.
Thủ hạ của hắn còn run rẩy nhiều hơn. Thú hoàng mở miệng nói tiếng người, ai mà chịu được?
Tiểu Diên Nhi thấp giọng bật cười.
Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Ta cũng không dám xác định."
Lục Ngô bỗng nhiên đạp đất nhảy vọt lên, cấp tốc lao vào giữa rừng cây.
Vù ——
Nó nhảy thành một đường hình vòng cung, vừa xoay người lại, lông toàn thân Lục Ngô dựng thẳng.
Hàn ý phát tiết. Phong vân biến sắc.
Trong nháy mắt khi Lục Ngô rơi xuống, phạm vi trăm mét xung quanh nó lập tức bị băng phong.
Xoẹt –— ——
Hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú đều nhanh chóng hoá thành băng điêu dưới lực lượng băng phong cực hạn của nó.
Chỉ cần Lục Ngô tuỳ tiện vận lực đã có thể biến chúng thành bã vụn.
Sau đó, Lục Ngô cất bước trở về tựa như một con mèo lớn ưu nhã, toàn thân tản ra khí tức hoàng giả không thể kháng cự.
". . ."
Hắt xì!
Triệu Dục vội vàng nói: "Ngươi… ngươi không sợ kinh động Thánh thú?"
Lục Ngô liếc mắt nhìn hắn với vẻ khinh thường: "Lúc bản hoàng tung hoành thiên hạ..."
Tiểu Diên Nhi lập tức nói bổ sung: "Ngươi còn đang ở trong bụng mẹ. Lục Ngô, có thể đổi câu khác không?"
Đám người bật cười ha hả.
Chương 1535
Ánh mắt Triệu Dục nhìn Lục Ngô và đám người Ma Thiên Các đầy phức tạp, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Từ xưa đến nay, nhân loại và hung thú luôn mâu thuẫn, không thể dung hợp, có thể chung đụng hòa hợp được như thế này là vô cùng hiếm thấy, huống chi Lục Ngô còn là thú hoàng cao cao tại thượng.
Đùng!
Đùng!
Thừa dịp đám người không chú ý, Khổng Văn đã chạy vào, đập nát khối băng.
Ước chừng chưa tới một khắc đồng hồ.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cầm theo một viên Mệnh Cách Chi Tâm và năm gốc Huyền Mệnh Thảo, chạy ra nói:
"Các chủ, là một con Xà Vương dài trăm mét đang thủ hộ Huyền Mệnh Thảo nhưng đã bị đông cứng chết rồi. Đây là Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm của nó, còn đây là mật rắn, giúp thanh nhiệt, sáng mắt, giải độc và trị mẩn ngứa."
". . ."
Minh Thế Nhân tiến lên cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm và Huyền Mệnh Thảo rồi vỗ vai Khổng Văn nói: "Mật rắn ngươi cứ giữ đi..."
Khổng Văn cười nói: "Thật sự không lấy sao? Vậy thì tạ... tạ ơn Các chủ."
Mật rắn cũng không có nhiều, Khổng Văn biết rõ đây là thứ tốt nên chia thành nhiều phần, phân phát cho mọi người.
"Không cần." Tiểu Diên Nhi dùng hai bàn tay che mặt, ghét bỏ vô cùng.
"Ta cũng không cần." Hải Loa xoay người né tránh.
Những người khác thì coi như không thấy.
Khổng Văn nói: "Vậy huynh đệ chúng ta không khách khí nha!"
Bọn hắn quanh năm sinh hoạt tại bí ẩn chi địa, có thứ gì mà chưa ăn qua. Bốn người nhanh chóng phân bổ mật rắn, nuốt vào bụng rồi dùng nguyên khí luyện hóa.
Triệu Dục nói: "Ngươi không sợ trúng độc?"
"Bốn huynh đệ chúng ta đã dùng qua rất nhiều loại độc, ít nhiều gì cũng có thể xưng là bách độc bất xâm. Khà khà..." Khổng Văn cười nói.
Lục Châu cũng không ưa thứ đồ chơi này. Hắn chỉ nói: "Tiếp tục dẫn đường."
Triệu Dục hít sâu một hơi, nhìn về hướng Thiên Khải Chi Trụ rồi đạp đất bay lên không trung.
Vù vù vù. Đám người cùng lên.
Đi được một lúc, Triệu Dục đáp xuống, chỉ tay về phía đàn thú trước mặt: "Nơi này có Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
Lúc này, Lục Ngô lại cúi đầu nhìn về phía trước nói: "Giao cho bản hoàng."
Nhưng ngay khi Lục Ngô vừa chuẩn bị động thủ ——
Trên bầu trời cách đàn thú không xa, một đám hắc vụ đột nhiên cuốn tới.
Đám hung thú bị dọa lao vọt đi. Rầm rầm rầm... Đại địa rung động.
"Có tu hành giả."
Bên trong hắc vụ có mấy vị tu hành giả bị hắc vụ điên cuồng đuổi theo.
Phịch phịch!
"A!"
Phịch phịch!
Từng tiếng kêu thê lương vang lên.
Không một tu hành giả nào trong số đó chạy thoát, toàn bộ đều rơi xuống.
"Sư phụ, chúng ta có nên lui không?" Minh Thế Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức hỏi.
Đoan Mộc Sinh xuất hiện trên đầu Lục Ngô, tử long trên hai cánh tay như ẩn như hiện: "Tứ sư đệ, đã đến rồi sao có thể lùi bước?"
". . ."
Lục Ngô cúi đầu phà ra một luồng khí lãng.
Phù!
Cuồng phong thổi gãy đại thụ, đẩy lùi hắc vụ. Một cái bóng mờ cũng theo hắc vụ biến mất.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
"Đó là thứ gì?"
"Không thấy rõ..."
Triệu Dục lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đó là Thiên Ngô."
"Thiên Ngô?"
"Nơi này là địa bàn của Thiên Ngô... Lão tiên sinh, giao dịch giữa chúng ta chấm dứt, đồ ta cũng không cần nữa. Chúng ta từ biệt tại đây." Triệu Dục phất tay nói.
Đám thủ hạ của hắn cấp tốc tập hợp.
Tốc độ nói chuyện của Triệu Dục rất nhanh như thể không cần nghĩ ngợi, hắn có bản năng sợ hãi đối với thứ bên trong hắc vụ. Lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn chăm chú xem xét tình hình bên trong rừng cây.
Lục Ngô nằm ở phía sau, hai mắt nhìn chòng chọc về phía hắc vụ, mãi đến khi hắc vụ biến mất nó mới vươn cự trảo đặt xuống trước mặt Triệu Dục, ngăn hắn lại.
Triệu Dục: ". . ."
Không khí vô cùng lúng túng.
Triệu Dục chắp hai tay khẩn cầu: "Có chuyện thì từ từ nói, tuyệt đối đừng động thủ."
Không một ai hoài nghi sức chiến đấu của Lục Ngô.
Lục Ngô cúi đầu xuống, liếc Triệu Dục một cái đầy hăm dọa: "Này người trẻ tuổi, không giữ chữ tín còn muốn bỏ đi?"
Triệu Dục lúng túng đến cực điểm.
Hắn miễn cưỡng nặn ra một bộ tiếu dung, dùng dư quang quan sát trái phải trước sau xem có khả năng xuất hiện dị động không, một tay nhẹ nhàng nhấn xuống đai lưng bên hông: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi."
"Muốn đi cũng được, nói tất cả những gì ngươi biết đã." Lục Châu mở lời.
Triệu Dục nói: "Ý ngài là về Thiên Ngô?"
Vụt.
Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra, học theo dáng vẻ Đoan Mộc Sinh, hà hơi lên lưỡi câu rồi dùng tay áo chà qua chà lại mấy lần, lưỡi câu bóng loáng phản chiếu rõ ràng ngũ quan góc cạnh của hắn.
Trong mắt Minh Thế Nhân lóe lên hàn quang, nói: "Sư phụ, đến lúc này rồi mà hắn còn muốn giả ngu, hay là để đồ nhi một đao chấm dứt hắn?"
Triệu Dục thở dài: "Giết ta cũng vô dụng, Thiên Ngô này là thánh thú nổi danh. Cổ tịch có ghi, tại Triều Dương Cốc có một người tên là Thiên Ngô, được xưng là Thủy Bá. Nó có mặt người, 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi, toàn thân màu vàng xanh."
"Người?" Lục Châu chú ý đến cách hắn dùng từ.
Nếu là người thì sao có thể dùng 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi để diễn tả?
"Trên sách cổ ghi lại như thế, ta cũng chưa từng thấy qua. Chỉ nghe các trưởng bối kể lại, nó là người nhưng cũng là hung thú." Triệu Dục giải thích nói.
"Tạp giao?" Minh Thế Nhân hỏi.
"?"
Triệu Dục có thể cảm giác được khí thế hùng hổ đáng sợ trên người Minh Thế Nhân, như thể cố ý nhằm vào hắn.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là, Thiên Ngô là thánh thú danh xứng với thực, còn là thánh thú thượng cổ. Về sau kết thù với Trấn Nam Hầu tại Đại Hoan Lạc, hai người đấu đá trên vạn năm. Có người nói, Trấn Nam Hầu giành được thắng lợi, Thiên Ngô chết; cũng có người nói Trấn Nam Hầu đã chết..."
"Vậy làm sao ngươi biết thứ trong hắc vụ vừa rồi là Thiên Ngô?" Minh Thế Nhân truy vấn.
"Hình như ta kịp nhìn thấy 8 đầu, 8 đuôi của nó... Lóe lên rồi biến mất." Triệu Dục nói.
Trong quá trình nói chuyện, tay trái của Triệu Dục vẫn liên tục nhấn mạnh xuống đai lưng.
Không gian u ám kết hợp với rừng cây xanh um tươi tốt, giống như rừng cây ngày tận thế vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
"Ngươi biết gì về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
"Không biết." Lục Ngô trả lời rất thẳng thắn.
Khổng Văn nói: "Không cần biết nó là Ngung Trung hay là Đại Hoang Lạc, việc tìm đến đó cứ giao cho ta! Các huynh đệ, mở đường!"
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay vút về phía Lục Ngô vừa nhìn tới.
Lục Châu gọi Bạch Trạch đến, đám người cùng bay đi, trong giây lát đã không còn tăm hơi.
. . .
Chờ sau khi đám người Ma Thiên Các đã bay đi được nửa canh giờ.
Một tòa phi liễn từ trong tầng trời phía xa bay lướt đến, không ngừng tránh đi mấy con phi cầm khổng lồ và màn sương mù.
Cho đến khi phi liễn dừng lại trên mặt hồ.
"Ngừng."
Hắc sắc phi liễn bị hắc vụ vờn quanh trông càng thêm quỷ dị.
Hai thân ảnh đột ngột xuất hiện phía trên đống thi thể Quán Hung.
"Có vẻ như… tới chậm rồi." Thác Bạt Tư Thành mặc hắc sắc trường bào nói.
"Là bọn hắn?" Diệp Chính hoài nghi hỏi.
Thác Bạt Tư Thành không nói gi, bay xuống phía dưới, lòng bàn tay đẩy về phía trước. Tinh bàn nở rộ nằm ngang ở giữa trời, bao trùm phạm vi ngàn mét phía trước, từng đạo ánh sáng rơi xuống mặt đất.
Thác Bạt Tư Thành cười nói: "Phòng ngự của Quán Hung rất dày, sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh, chỉ cần còn lại một tia khí tức là ta đã có thể mang hắn từ Quỷ Môn Quan trở về!"
Diệp Chính gật đầu: "Thác Bạt huynh thủ đoạn cao cường."
Sức mạnh mà Thác Bạt Tư Thành thi triển chính là lực lượng mệnh cách hệ trị liệu...
Lát sau, Thác Bạt Tư Thành vung tay lên, Tinh bàn biến mất.
Mặt đất vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Hửm?" Thác Bạt Tư Thành có chút lúng túng, "Ta thử lại lần nữa."
"Ừm."
Thác Bạt Tư Thành lại lần nữa thi triển lực lượng mệnh cách.
Cũng hệt như vừa rồi, toàn bộ chiến trường vẫn yên lặng tĩnh mịch, chẳng có chút động tĩnh gì.
Diệp Chính mở miệng nói với sắc mặt vô cảm: "Không còn ai sống sót."
"Không ngờ thủ đoạn của bọn hắn lại hung ác như vậy... Mỗi một thi thể đều bị đánh nát thành nhiều mảnh." Ánh mắt Thác Bạt Tư Thành khẽ nhíu lại, bổ sung một câu, "Quả là đao pháp bá đạo vô tình."
Diệp Chính nói: "Hẳn chính là bọn hắn."
Thác Bạt Tư Thành gật đầu cười: "Đúng là kẻ không đơn giản... Ta bắt đầu có chút không muốn giúp ngươi rồi."
"Nếu ngươi sợ thì đừng làm." Diệp Chính nói.
"Đùa chút thôi, hà tất phải để ý."
Thác Bạt Tư Thành cười nói, "Kẻ này đã lấy được Trấn Thọ Thung, đồ vật này rất là phiền phức."
Tại thanh liên giới, các đại tông môn không cho phép đệ tử lấy thọ mệnh của mình ra để đổi lấy tu vi. Vả lại chân nhân càng không cần đến Trấn Thọ Thung.
Diệp Chính nhìn về phương xa, không biết đang suy tư gì.
Thác Bạt Tư Thành lại nói: "Thái độ phía Phạm Trọng thế nào?"
"Yên tâm." Diệp Chính đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nói hai chữ.
Thác Bạt Tư Thành thở dài một tiếng: "Vẫn là giao tình của các ngươi tốt hơn, lão già Phạm Trọng này không hợp với ta. Nếu hắn có thể đồng ý giúp ngươi thì không còn gì tốt hơn. Diệp Chính, ta cùng ngươi đánh cược nhé?"
"Cược gì?"
"Ta cược bọn hắn đến Ngung Trung."
"Ngung Trung?"
Diệp Chính nhíu mày, "Thiên Khải Chi Trụ không phải là nơi tốt đẹp gì... nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi có thể khẳng định được bọn hắn sẽ đến đó?"
Thác Bạt Tư Thành xoay người bay lướt về phía phi liễn, nói một chữ: "Đạo."
Tuy không quá tin tưởng lời Thác Bạt Tư Thành, nhưng khi Diệp Chính nghe được chữ này vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó thân ảnh hắn lóe lên, đáp xuống boong tàu, nói: "Các trưởng lão và đệ tử Nhạn Nam Thiên đều sẽ đến."
Thác Bạt Tư Thành nở nụ cười, vung tay lên. Tu hành giả điều khiển bánh lái hô ‘vâng’ một tiếng, khống chế phi liễn lao về hướng Ngung Trung.
. . .
Một tháng sau.
Hắc vân bao trùm, xung quanh là núi rừng mênh mông vô bờ.
Trên một đỉnh núi lớn.
Đám người Ma Thiên Các rốt cuộc nhìn thấy bên trong hắc vụ ở phía xa có Kình Thiên Cự Trụ như ẩn như hiện.
Thay vì gọi nó là cự trụ, chi bằng gọi nó là cực đại sơn phong cao không thấy đỉnh thì đúng hơn.
"Thiên Khải Chi Trụ?"
Đám người ngước mắt nhìn lên, chưa bao giờ nhìn thấy cự trụ nào chọc trời mà hùng vĩ đến thế.
Trên đường đi, càng đến gần Ngung Trung, thụ mộc càng um tùm tươi tốt, hung thú xuất hiện ngày càng nhiều, nguyên khí hỗn loạn ngày càng mạnh.
Chỉ khi đứng trên đỉnh núi mới có thể không bị hung thú quấy rối.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn Thiên Khải Cự Trụ ẩn hiện trong mây mù, khẽ đăm chiêu —— hình ảnh này vô cùng trùng hợp với cảnh tượng hắc ám trong ký ức.
Nếu không gian tối hơn một ít thì gần như giống hệt.
Nói cách khác... nơi mà Cơ Thiên Đạo thu hoạch được hạt giống Thái Hư lúc trước chính là tại Ngung Trung, nơi đã từng có tên là Đại Hoang Lạc, cũng là nơi Thiên Khải Chi Trụ hung hiểm thị phi nhất.
Có lẽ đó cũng là nơi mà rất nhiều kế hoạch Thái Hư nhắm đến.
"Khổng Văn... ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
Khổng Văn khom người nói: "Bốn huynh đệ chúng ta cũng chỉ là tán tu tại thanh liên giới, có thể vào được Thiên Giới Bà Sa, mở ra mệnh cách đều là dùng mạng để đổi. Tuy chúng ta trà trộn vào bí ẩn chi địa nhưng đều cẩn thận tránh khỏi những nơi thị phi, tỉ như Trấn Thọ khư, nơi Hỏa Phượng niết bàn hay Thiên Khải Chi Trụ... Đó đều là chuyện mà cả đời này chúng ta không dám mơ tưởng đến chứ đừng nói là hiểu rõ. Chúng ta không dám giấu diếm bất kỳ điều gì, xin Các chủ thứ tội."
Lục Châu nhìn bốn người rồi nói: "Thời gian qua các ngươi biểu hiện không tệ, dọc đường đi thu hoạch được một số thứ, các ngươi chọn một ít đi."
Khổng Văn nghe vậy thì sửng sốt một hồi, sau đó gãi đầu nói: "Chuyện này... không được đâu a."
"Không có gì là không được cả. Ma Thiên Các thưởng phạt phân minh, các ngươi xứng đáng có được những thứ này." Lục Châu đáp.
Khổng Văn đại hỉ, quỳ xuống hô lên: "Đa tạ các chủ!"
Ba vị huynh đệ của hắn cũng quỳ xuống tạ ơn.
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Bốn người đứng dậy.
Khổng Văn nói:
"Trước đây ta chỉ nghe nói, một khi tới gần Thiên Khải Chi Trụ thường sẽ được khí tức Thái Hư bao trùm và tẩm bổ. Mọi thứ ở nơi này đều rất cường đại, dù là hung
thú hay thụ mộc cũng đều phát triển hơn xa những nơi khác."
Chương 1532
"Bởi thế nên nơi này trở thành đấu trường của muôn loài. Bất kể là người hay thú, đều chỉ có một mục đích đơn giản là tranh đoạt tài nguyên và quyền sử dụng nơi này. Thiên Khải Chi Trụ luôn bình tĩnh một quãng thời gian cho đến khi xuất hiện hung thú hoặc con người phi thường cường đại, cứ thế mà lặp đi lặp lại. Thiên Khải Chi Trụ là nơi được tu hành giới công nhận là máu chảy thành sông."
Nhan Chân Lạc nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, chính là như thế."
Khổng Văn gật đầu nói: "Trong lúc cân bằng, tu hành giả cấp chân nhân trở lên không cách nào đi lại khắp nơi. Sau khi mất cân bằng xuất hiện, quy củ này lập tức không còn nữa... ngài nhìn bên kia đi."
Đám người nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cạnh bên Thiên Khải Chi Trụ dường như có vật gì đó màu đỏ xuất hiện nhưng không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thấy gì.
"Đó là hồng tuyến, kỳ thực chính là hồng sắc nham thạch tạo thành một dãy sơn mạch, kéo dài chừng trăm dặm. Nhưng những nơi nào trong bí ẩn chi địa có 'Hồng tuyến' đi ngang qua, dù là cường giả trên cấp bậc chân nhân cũng không được tự ý bước vào."
Khổng Văn lại nói, "Nhưng đó cũng không phải điểm trọng yếu, lần mất cân bằng này vượt xa dĩ vãng... Ta đề nghị, tu hành giả còn yếu thì đi cùng Lục Ngô."
Lục Châu gật đầu, xoay người nói: "Đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ."
"Xuất phát."
Vù vù vù... Đám người bay lên lưng Lục Ngô.
Lúc trước, chiều cao của Lục Ngô không mấy khác biệt so với thụ mộc, nhưng bây giờ trông nó chỉ bằng một con cọp bình thường giữa rừng cây, cao chưa tới một phần mười đám cổ thụ chọc trời.
Tất cả mọi thứ bên trong Ngung Trung đều có thể dùng hai chữ để hình dung — siêu lớn!
Lục Ngô nhìn về phía trước nói: "Ta sẽ đi chậm lại..."
Đám người gật đầu.
Mũi chân Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ, lướt về phía trước.
"Nhị sư huynh?" Tiểu Diên Nhi nhìn Ngu Thượng Nhung với vẻ kỳ quái.
Ngu Thượng Nhung cười nói: " Tốc độ này của Lục Ngô không khác ta là mấy..."
Lục Châu quan sát tốc độ của Ngu Thượng Nhung. Lúc tu luyện trong Trấn Thọ Khư, cũng chỉ có Ngu Thượng Nhung là không có biến hóa gì ở ngoài mặt, giờ đây xem ra có vẻ ngược lại.
"Tu vi của ngươi tịnh tiến không ít."
"Sư phụ quá khen."
Ngu Thượng Nhung đứng đón gió nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói, "Chẳng biết tại sao những ngày gần đây, đồ nhi luôn có một loại cảm giác..."
Tiểu Diên Nhi tò mò cười hỏi: "Cảm giác gì?"
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn nàng, cười đáp: "Chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn đạt bằng lời."
"Hứ." Tiểu Diên Nhi lầm bầm.
Vu Chính Hải nói: "Sư muội, tu hành đến trình độ này phải chú ý đến cảm giác. Nếu thật sự có thể nói ra nguyên nhân, vậy chẳng phải ai ai cũng đều có thể trở nên siêu phàm nhập thánh giống nhị sư huynh ngươi sao?"
Ngu Thượng Nhung gật đầu nói: "Ta đồng ý với đại sư huynh."
"Như nhau, như nhau. Gần đây ta cũng có loại cảm giác này..."
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng đại sư huynh vẫn cần thêm một ít thời gian nữa." Ngu Thượng Nhung nói.
Đám người: ". . ."
Loại chuyện người tung kẻ hứng vỗ mông ngựa cho nhau này có phải là hơi quá rồi không?
Gào ——
Lục Ngô dừng bước.
Đám người cực kỳ cẩn thận, không lên tiếng nữa.
"Là dã thú, cẩn thận."
Giữa rừng xuất hiện một đám dã thú đang băng ngang, từ cái đầu đến hình thể đều phi thường to lớn.
Khổng Văn nhân lúc này đánh ra mấy đạo ấn phù, ấn phù giống như hồ điệp tung bay ra ngoài, đáp xuống một góc rừng.
Khổng Vũ hưng phấn nói: "Huyền Mệnh Thảo!"
Hắn là kẻ đầu tiên nhảy xuống, bay đến chỗ ấn phù hạ xuống.
"Đừng lỗ mãng!" Khổng Văn nhắc nhở.
Khổng Vũ ngừng lại, chợt nhận ra bản thân có phần xúc động quá mức.
Ngu Thượng Nhung nói: "Giao cho ta."
Hư ảnh lóe lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện tại vị trí ấn phù vừa đáp xuống, cúi đầu quan sát.
Đúng lúc này, một đầu xúc tu cực lớn bổ đôi thụ mộc, đánh về hướng Ngu Thượng Nhung.
"Nhị sư huynh!" Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kinh hô.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu, cấp tốc rút Trường Sinh Kiếm ra.
Vụt!
Ra sức vung kiếm!
Xoẹt!
Kiếm tra vào vỏ.
Xúc tu kia bị Trường Sinh Kiếm chém đứt, rơi xuống, máu tươi ướt đẫm một mảng rừng.
Ngu Thượng Nhung vung một trảo, rút Huyền Mệnh Thảo ra, hư ảnh lóe lên trở về chỗ cũ.
Giữa mảng rừng kia, một con nhện khổng lồ bổ nhào vào vị trí trước đó Ngu Thượng Nhung vừa đứng.
Oanh!
Con nhện khổng lồ nhìn chằm chằm vào đám người.
"Mịa nó... ngay cả một con nhện mà cũng lớn như vậy? Không lầm chứ?!" Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Soạt ——
Con nhện phun tơ trắng vào đám người.
Ngu Thượng Nhung xoay người, Trường Sinh Kiếm lại ra khỏi vỏ.
Mấy chục vạn đạo kiếm cương cấp tốc ngăn trở tơ trắng và chém vào thân thể nó.
Sau mấy hơi thở, Trường Sinh Kiếm trở vào vỏ, con nhện kia đã bị chém nát thành bã vụn.
"Nhị sư huynh... Loại quái vật cấp bậc này hẳn là nên giao cho ta." Tiểu Diên Nhi nói, "Huynh luôn giành xuất thủ, ta chẳng góp được chút sức lực nào!"
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: "Nhện này có độc, không thể khinh thường."
Nhưng mà...
Đúng lúc này, giữa rừng đột nhiên có không ít thanh bào tu hành giả bay tới. Bọn hắn quan sát con nhện trên mặt đất, sau đó hô lên:
"Lục Ngô? Mau lui lại! Mau lui lại!"
Lục Châu nhướng mày, thản nhiên nói: "Bắt về đây."
"Tuân mệnh." Hư ảnh Ngu Thượng Nhung lóe lên, đuổi theo đám người thanh liên giới.
Tại Thiên Khải Chi Trụ gặp phải tu hành giả khác, không có gì kỳ quái. Trước khi đến bọn hắn cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, đương nhiên biết chuyến đi này sẽ cực kỳ mạo hiểm. Lục Châu trước đó chỉ lo lắng gặp phải tu hành giả nhân loại chứ không quá để ý đến đám hung thú và dị tộc dị dạng kia.
Nhưng chân nhân còn có thể đối phó, nếu gặp phải Thánh thú thì biết làm gì đây?
Nơi này chính là Thiên Khải Chi Trụ, là nơi tẩm bổ khí tức Thái Hư, vùng đất màu mỡ cho hạt giống Thái Hư sinh trưởng. Thánh thú thông minh như vậy, sao có thể bỏ qua bảo địa lớn thế này?
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, rất có thể đoàn người sẽ gặp phải Thánh thú tại đây.
Ngu Thượng Nhung lượn tới, tốc độ nhanh như một cái bóng.
Trường Sinh Kiếm vọt tới hậu phương của mấy vị thanh bào tu hành giả, trong giây lát hóa thành mấy vạn đạo kiếm cương ngăn trở đường đi của bọn họ.
"Các vị xin dừng bước." Ngu Thượng Nhung nói.
Chương 1533
Đám thanh bào tu hành giả không thể không xoay người lại đánh giá Ngu Thượng Nhung.
Bọn hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung cũng mặc thanh bào, mà thái độ cũng ôn hòa hữu lễ, nên ai nấy đều có vẻ hơi thả lỏng rồi bay về phía Lục Châu.
Để bảo đảm không có sơ suất, đồng thời cân nhắc đến Thiên Khải Chi Trụ, đầu tiên Lục Châu dùng Thẻ Ẩn Tàng để ẩn tàng lam pháp thân, sau đó lấy Thái Hư Kính ra.
Bề ngoài của Lục Châu lúc này là một nam tử tuấn lãng rất có khí khái nam nhân thành thục, không cần phải ngụy trang.
Lực lượng thiên tướng bám vào Thái Hư Kính, quang mang đảo qua kia mấy vị thanh bào kiếm khách.
Hơn mười người này đều là Thiên Giới Bà Sa chưa vượt qua một Mệnh Quan...
Với tu vi này, đặt ở toàn bộ tu hành giới cũng được xem là cao thủ, là nhân tài hiếm có. Nhưng đặt ở vùng đất dữ như Ngung Trung thì lại không đáng được chú ý.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi đến từ đâu?"
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bễ nghễ, cao ngạo vô cùng của Lục Ngô, trong lòng không khỏi sợ hãi, bèn rụt rè hồi đáp:
"Tiền, tiền bối… ta, chúng ta đến từ hoàng cung Đại, Đại Cầm …"
Mới nói một câu mà trán người này đã ướt đẫm mồ hôi.
"Đại Cầm vương thất?" Khổng Văn hỏi, "Tứ đại chân nhân có đồng ý chưa?"
Người kia run rẩy nói: “Mất, mất cân bằng xuất hiện, hiện giờ tứ đại chân, chân nhân… đều quản, quản không được, vì vậy chúng ta, chúng ta đến thử vận may! Mong, mong các vị tiền bối tha, tha cho!"
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, với chút thực lực đó của các ngươi mà cũng dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ?"
"Không đến cũng là tôi chết… đây là mệnh lệnh của thượng cấp, chúng ta… chúng ta không dám trái lệnh!" Người kia thấp giọng trả lời.
"Thiên Khải Chi Trụ có đến mười cái, tại sao lại chọn nơi này?" Khổng Văn hỏi.
Nơi này là Ngung Trung, xét về vị trí thì khoảng cách từ thanh liên giới đến Ngung Trung rất xa.
"Chúng ta, chúng ta chỉ là muốn tránh khỏi… tránh khỏi chân nhân mà thôi!" Người kia không ngừng lau mồ hôi.
Gâu gâu gâu...
Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ lướt xuống nói: "Đám người ngu ngốc này, thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mặc kệ là chỗ nào cũng đều không phải là nơi các ngươi nên đến."
"Vâng vâng vâng." Người kia không dám phản bác.
"Thủ lĩnh của các ngươi là ai?" Minh Thế Nhân hỏi.
"Triệu... Triệu công tử."
"Triệu công tử? Hẳn là cũng ngu ngốc như các ngươi, hắn hiện tại ở đâu? Cùng hắn chịu chết, chi bằng để ta chấm dứt các ngươi trước." Minh Thế Nhân xoè tay, Ly Biệt Câu xuất hiện lấp lóe hàn quang.
Đám thanh bào tu hành giả cảm nhận được một cỗ sát khí đến từ Minh Thế Nhân, lập tức bị doạ đến mức lui về sau mấy bước, liên tục cầu xin tha thứ.
Minh Thế Nhân nở nụ cười nói: "Có gan tới Ngung Trung mà chỉ thế này đã sợ rồi sao?"
"Lão tứ." Lục Châu hờ hững mở miệng.
Minh Thế Nhân thu lại nụ cười lạnh, không dám tiếp tục nói nữa.
Lục Châu rời khỏi lưng Lục Ngô, lăng không quan sát rồi nói: "Dẫn đường."
"Dẫn… dẫn đường?"
"Bớt có phí lời, bảo ngươi dẫn đường đến gặp Triệu công tử." Minh Thế Nhân nói.
"Vâng vâng vâng..."
Thanh bào tu hành giả dẫn đám người Ma Thiên Các lao đi giữa rừng.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi lóe lên, bay tới bên cạnh Minh Thế Nhân, cười ha hả hỏi: "Tứ sư huynh, huynh làm gì mà hung hăng với bọn hắn vậy?"
Minh Thế Nhân cười nói: "Đối đãi với đám người này, phải hung dữ mới được."
"Ồ."
Tiểu Diên Nhi gật đầu, dù là nàng cảm thấy lý do này có chút gượng gạo nhưng cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu sau, đám người Ma Thiên Các đi tới một vách đá dựng đứng, xung quanh có rừng cây yểm hộ, địa thế cao, tầm nhìn khoáng đạt, vừa hay có thể nhìn rõ toàn cảnh Thiên Khải Chi Trụ.
Một vị nam tử mặc áo gấm trông về phía xa.
"Công tử, người của chúng ta trở về rồi."
Nam tử mặc áo gấm xoay người, nhìn đám người thanh liên giới chậm rãi bay giữa những cây cổ thụ cao ngất, vẻ mặt đang bình tĩnh bỗng nhíu lại. Không chỉ có người của hắn trở về mà còn có rất nhiều người xa lạ đi theo, có vẻ như lai lịch cũng không nhỏ.
Vù vù.
Mấy thanh bào tu hành giả quỳ xuống đất hô: "Triệu công tử."
Nam tử không để ý đến đám thủ hạ kia mà tiếp tục dò xét đám người Ma Thiên Các, cho đến khi Lục Châu mở miệng nói:
"Ngươi tên gì?"
Nam tử mặc áo gấm không sợ hãi như trong tưởng tượng của mọi người mà nở nụ cười nhạt, chắp tay nói với Lục Châu:
"Tại hạ Triệu Dục, là người trong vương thất Đại Cầm."
Luật rừng nói cho hắn biết, chỉ có thành thật đáp lời người này mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Chuyện giết người đoạt bảo bên trong Ngung Trung quá phổ biến, nếu không rõ tỏ rõ thân phận thì chết càng nhanh.
Ai ngờ ——
Vèo!
Một đạo hàn quang bay ra đánh về phía cổ Triệu Dục.
Sắc mặt Triệu Dục đầy kinh hãi, hư ảnh lóe lên lui lại mấy bước. Tinh Bàn xuất hiện đánh lui hàn quang, cương khí hộ thể bắn ra tứ phía. Phanh phanh phanh.. ngăn trở tất cả đòn tấn công.
Hàn quang bay về giữa rừng.
Đám người Triệu Dục khó hiểu, nhìn về phía những kẻ lạ mặt với vẻ kỳ quái.
Vách đá yên tĩnh trở lại, Triệu Dục cũng không ngờ đối thủ nói ra tay liền ra tay như vậy.
Lục Châu cũng nhíu mày.
Việc xuất thủ không phải ý của hắn.
Lục Châu trầm giọng, chậm rãi nói: "Lui ra."
Gâu gâu gâu...
Cùng Kỳ cõng Minh Thế Nhân bay đến trước mặt.
Minh Thế Nhân thành thật quỳ xuống nói: "Sư phụ, không cần nói nhảm với loại người này, trực tiếp giết chết là được."
"? ? ?"
Đám người càng thêm khó hiểu.
Phong cách hành sự của lão tứ, mọi người đều hiểu rất rõ. Tuy hắn không phải đại thiện nhân nhưng cũng không đến nỗi sát ý nặng nề như hôm nay.
Vẻ mặt Lục Châu khẽ động, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thế Nhân nói: "Ngươi biết người này?"
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dục, đáp nhanh: "Không biết."
Triệu Dục nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên... Hắn cũng đâu có biết Minh Thế Nhân.
Lục Châu nói: "Đã không biết thì càng không được làm ẩu."
Minh Thế Nhân cúi người nói: "Vâng. Đồ nhi biết sai."
"Lui ra đi."
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui sang một bên.
Đám người đồng loạt nhìn Minh Thế Nhân rồi cấp tốc dời mắt đi.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, nói với Triệu Dục: "Sư đệ này của ta từ trước đến nay đều rất ngang bướng. Nếu có chỗ nào va chạm, mong các hạ thứ lỗi."
Chương 1534
Triệu Dục liếc nhìn Lục Ngô khổng lồ đứng phía sau đám người, nào dám có ý kiến, bèn mở miệng nói:
"Làm gì có, đều là hiểu lầm thôi."
Vẻ mặt Lục Châu khôi phục lại bình thường, ánh mắt hắn nhìn kỹ Triệu Dục:
"Ngươi không cần lo lắng, lão phu đến từ kim liên giới, không có qua lại gì với Đại Cầm vương thất, do đó sẽ không làm khó ngươi."
Triệu Dục nghe xong khẽ thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng ngàn cân: "Hóa ra là bằng hữu đến từ kim liên, tại hạ hữu lễ." Hắn lại lần nữa chắp tay thi lễ.
Đám người cũng đáp lễ tượng trưng.
Lục Châu đến trên vách đá, chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, khẽ hỏi: "Tại Thiên Khải Chi Trụ, ngoại trừ Đại Cầm vương thất ra thì còn có những ai?"
Triệu Dục thành thật trả lời: "Tứ đại chân nhân hẳn là sẽ không đến đây, còn những thế lực khác thì ta không thể biết được."
Nơi này dù sao cũng là Ngung Trung, là nơi hỗn loạn nhất.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: "Tứ đại chân nhân sẽ không đến?"
"Dường như lão tiên sinh hiểu rất rõ về tứ đại chân nhân?" Triệu Dục nghi hoặc.
"Coi như hiểu đôi chút." Lục Châu nói.
Muốn từ miệng đối phương đào ra manh mối có giá trị thì không thể tạo áp lực quá mức mà phải trao đổi tin tức có giá trị với nhau.
"Phạm chân nhân đi Thôn Than, nghe nói bốn mươi chín kiếm khách của Tần chân nhân đều bị hạ thấp tập thể nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện; Thác Bạt chân nhân hình như đang trong thời kỳ bế quan mấu chốt, Diệp chân nhân thì bị thương." Triệu Dục nói.
"Đáng tiếc." Lục Châu bỗng nói.
"Đáng tiếc?"
Triệu Dục nghe không hiểu câu nói này nhưng cũng không mấy quan tâm, hắn quay đầu liếc nhìn Lục Ngô một cái rồi lớn mật ngỏ ý:
"Lão tiên sinh, không bằng chúng ta liên thủ, ngài thấy thế nào?"
Lục Châu liếc mắt dò xét hắn, hỏi lại: "Liên thủ?"
Triệu Dục nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy lão tiên sinh, ta chưa hề nói ra một lời dối trá nào. Lão tiên sinh, mời nhìn sang bên kia..."
Hắn chỉ về rừng cây rậm rạp phía bên trái ở đằng xa, nói tiếp: "Trong đó có một lượng lớn Huyền Mệnh Thảo, ít nhất là năm cây trở lên."
Hắn lại chỉ về phía bên phải, tiếp tục nói: "Phía bên phải cách đây ba mươi dặm có một lượng lớn hung thú đang chiếm cứ, trong đó có Thú Vương, người của ta phát hiện nơi đó có rất nhiều Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
"Lại đi về phía trước trăm dặm, chính là khu vực trung tâm của Thiên Khải Chi Trụ, không phải nơi chúng ta có thể đến gần. Lão tiên sinh tới đây hẳn không phải vì những thiên tài địa bảo này. Yêu cầu của ta rất đơn giản, Huyền Mệnh Thảo, Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên cùng Tuyết Liên mỗi thứ một phần. Lão tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Đám người Ma Thiên Các nghe được đều kinh hãi.
Không ngờ mới tới gần Thiên Khải Chi Trụ thôi đã phát hiện được nhiều bảo bối trân quý như vậy rồi.
Bất kể là thả ra thứ nào cũng sẽ có vô số kẻ muốn tranh đoạt.
Lục Châu nói: "Ngươi không sợ bây giờ lão phu giết ngươi rồi lấy đi tất cả những thứ kia sao?"
Triệu Dục cười nói:
"Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích mà tới. Ta có phương pháp đi thẳng vào khu vực hạch tâm, nhưng phải xem lão tiên sinh có nguyện ý hay không... Đương nhiên, hiện tại lão tiên sinh có thể lập tức bắt ta, nghiêm hình bức cung."
Nói xong, hai tay hắn chắp lại với nhau làm ra tư thế đưa tay chịu trói.
Lục Châu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi là người thông minh. Cứ làm theo ý ngươi. Chỉ là..." Lời nói Lục Châu xoay chuyển, "Nếu ngươi dám đùa giỡn tâm cơ, lão phu tất lấy mạng ngươi."
Triệu Dục xoay người, ánh mắt đảo qua đám người Ma Thiên Các rồi né sang một bên: "Xin mời."
Mấy thanh bào tu hành giả bay trước dẫn đường.
Minh Thế Nhân khẽ lầm bầm gì đó rồi điều khiển Cùng Kỳ bay theo.
Đám người vượt qua sông núi, xuyên qua khu vực cổ thụ, đến bên ngoài một đoạn rừng càng thêm rậm rạp thì dừng lại.
"Đến rồi." Triệu Dục nói, "Nơi này có năm cây Huyền Mệnh Thảo."
Lục Châu vung tay áo: "Khổng Văn."
Khổng Văn đáp: "Rõ."
Hắn lấy ra mấy chục tấm phù chỉ, hình thành ấn phù, trong không gian u ám phù chỉ phát sáng như hồ điệp, bay vào giữa rừng.
Sau khi bay vờn quanh một vòng, đám ấn phù bay trở về tay Khổng Văn.
"Thiếu đi một ít ấn phù, bên trong thật sự có Huyền Mệnh Thảo." Khổng Văn nói.
Lúc này, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, lỗ tai khẽ động, giữa rừng truyền đến thanh âm sàn sạt giống như có một loại quái vật nào đó đang đi qua đi lại.
Triệu Dục nói: "Ngung Trung, tên gọi trước đây là Đại Hoang Lạc, cách lần hạt giống Thái Hư trưởng thành gần nhất là hơn ba trăm năm. Hiện tại Ngung Trung đang trong thời kỳ yên ổn. Có tin đồn gần Thiên Khải Chi Trụ có Thánh thú tọa trấn, cho nên người của ta không dám tùy tiện động thủ, tránh kinh động đến thánh thú."
"Thánh thú?"
Trong lòng mọi người khẽ động.
Lục Ngô ngẩng đầu, sau đó trầm thấp nói: "Không thể cảm giác ra được... Không xác định."
Da đầu Triệu Dục lập tức tê dại, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi thấy cái đầu to lớn của Lục Ngô.
Thủ hạ của hắn còn run rẩy nhiều hơn. Thú hoàng mở miệng nói tiếng người, ai mà chịu được?
Tiểu Diên Nhi thấp giọng bật cười.
Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Ta cũng không dám xác định."
Lục Ngô bỗng nhiên đạp đất nhảy vọt lên, cấp tốc lao vào giữa rừng cây.
Vù ——
Nó nhảy thành một đường hình vòng cung, vừa xoay người lại, lông toàn thân Lục Ngô dựng thẳng.
Hàn ý phát tiết. Phong vân biến sắc.
Trong nháy mắt khi Lục Ngô rơi xuống, phạm vi trăm mét xung quanh nó lập tức bị băng phong.
Xoẹt –— ——
Hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú đều nhanh chóng hoá thành băng điêu dưới lực lượng băng phong cực hạn của nó.
Chỉ cần Lục Ngô tuỳ tiện vận lực đã có thể biến chúng thành bã vụn.
Sau đó, Lục Ngô cất bước trở về tựa như một con mèo lớn ưu nhã, toàn thân tản ra khí tức hoàng giả không thể kháng cự.
". . ."
Hắt xì!
Triệu Dục vội vàng nói: "Ngươi… ngươi không sợ kinh động Thánh thú?"
Lục Ngô liếc mắt nhìn hắn với vẻ khinh thường: "Lúc bản hoàng tung hoành thiên hạ..."
Tiểu Diên Nhi lập tức nói bổ sung: "Ngươi còn đang ở trong bụng mẹ. Lục Ngô, có thể đổi câu khác không?"
Đám người bật cười ha hả.
Chương 1535
Ánh mắt Triệu Dục nhìn Lục Ngô và đám người Ma Thiên Các đầy phức tạp, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Từ xưa đến nay, nhân loại và hung thú luôn mâu thuẫn, không thể dung hợp, có thể chung đụng hòa hợp được như thế này là vô cùng hiếm thấy, huống chi Lục Ngô còn là thú hoàng cao cao tại thượng.
Đùng!
Đùng!
Thừa dịp đám người không chú ý, Khổng Văn đã chạy vào, đập nát khối băng.
Ước chừng chưa tới một khắc đồng hồ.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cầm theo một viên Mệnh Cách Chi Tâm và năm gốc Huyền Mệnh Thảo, chạy ra nói:
"Các chủ, là một con Xà Vương dài trăm mét đang thủ hộ Huyền Mệnh Thảo nhưng đã bị đông cứng chết rồi. Đây là Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm của nó, còn đây là mật rắn, giúp thanh nhiệt, sáng mắt, giải độc và trị mẩn ngứa."
". . ."
Minh Thế Nhân tiến lên cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm và Huyền Mệnh Thảo rồi vỗ vai Khổng Văn nói: "Mật rắn ngươi cứ giữ đi..."
Khổng Văn cười nói: "Thật sự không lấy sao? Vậy thì tạ... tạ ơn Các chủ."
Mật rắn cũng không có nhiều, Khổng Văn biết rõ đây là thứ tốt nên chia thành nhiều phần, phân phát cho mọi người.
"Không cần." Tiểu Diên Nhi dùng hai bàn tay che mặt, ghét bỏ vô cùng.
"Ta cũng không cần." Hải Loa xoay người né tránh.
Những người khác thì coi như không thấy.
Khổng Văn nói: "Vậy huynh đệ chúng ta không khách khí nha!"
Bọn hắn quanh năm sinh hoạt tại bí ẩn chi địa, có thứ gì mà chưa ăn qua. Bốn người nhanh chóng phân bổ mật rắn, nuốt vào bụng rồi dùng nguyên khí luyện hóa.
Triệu Dục nói: "Ngươi không sợ trúng độc?"
"Bốn huynh đệ chúng ta đã dùng qua rất nhiều loại độc, ít nhiều gì cũng có thể xưng là bách độc bất xâm. Khà khà..." Khổng Văn cười nói.
Lục Châu cũng không ưa thứ đồ chơi này. Hắn chỉ nói: "Tiếp tục dẫn đường."
Triệu Dục hít sâu một hơi, nhìn về hướng Thiên Khải Chi Trụ rồi đạp đất bay lên không trung.
Vù vù vù. Đám người cùng lên.
Đi được một lúc, Triệu Dục đáp xuống, chỉ tay về phía đàn thú trước mặt: "Nơi này có Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
Lúc này, Lục Ngô lại cúi đầu nhìn về phía trước nói: "Giao cho bản hoàng."
Nhưng ngay khi Lục Ngô vừa chuẩn bị động thủ ——
Trên bầu trời cách đàn thú không xa, một đám hắc vụ đột nhiên cuốn tới.
Đám hung thú bị dọa lao vọt đi. Rầm rầm rầm... Đại địa rung động.
"Có tu hành giả."
Bên trong hắc vụ có mấy vị tu hành giả bị hắc vụ điên cuồng đuổi theo.
Phịch phịch!
"A!"
Phịch phịch!
Từng tiếng kêu thê lương vang lên.
Không một tu hành giả nào trong số đó chạy thoát, toàn bộ đều rơi xuống.
"Sư phụ, chúng ta có nên lui không?" Minh Thế Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức hỏi.
Đoan Mộc Sinh xuất hiện trên đầu Lục Ngô, tử long trên hai cánh tay như ẩn như hiện: "Tứ sư đệ, đã đến rồi sao có thể lùi bước?"
". . ."
Lục Ngô cúi đầu phà ra một luồng khí lãng.
Phù!
Cuồng phong thổi gãy đại thụ, đẩy lùi hắc vụ. Một cái bóng mờ cũng theo hắc vụ biến mất.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
"Đó là thứ gì?"
"Không thấy rõ..."
Triệu Dục lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đó là Thiên Ngô."
"Thiên Ngô?"
"Nơi này là địa bàn của Thiên Ngô... Lão tiên sinh, giao dịch giữa chúng ta chấm dứt, đồ ta cũng không cần nữa. Chúng ta từ biệt tại đây." Triệu Dục phất tay nói.
Đám thủ hạ của hắn cấp tốc tập hợp.
Tốc độ nói chuyện của Triệu Dục rất nhanh như thể không cần nghĩ ngợi, hắn có bản năng sợ hãi đối với thứ bên trong hắc vụ. Lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn chăm chú xem xét tình hình bên trong rừng cây.
Lục Ngô nằm ở phía sau, hai mắt nhìn chòng chọc về phía hắc vụ, mãi đến khi hắc vụ biến mất nó mới vươn cự trảo đặt xuống trước mặt Triệu Dục, ngăn hắn lại.
Triệu Dục: ". . ."
Không khí vô cùng lúng túng.
Triệu Dục chắp hai tay khẩn cầu: "Có chuyện thì từ từ nói, tuyệt đối đừng động thủ."
Không một ai hoài nghi sức chiến đấu của Lục Ngô.
Lục Ngô cúi đầu xuống, liếc Triệu Dục một cái đầy hăm dọa: "Này người trẻ tuổi, không giữ chữ tín còn muốn bỏ đi?"
Triệu Dục lúng túng đến cực điểm.
Hắn miễn cưỡng nặn ra một bộ tiếu dung, dùng dư quang quan sát trái phải trước sau xem có khả năng xuất hiện dị động không, một tay nhẹ nhàng nhấn xuống đai lưng bên hông: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi."
"Muốn đi cũng được, nói tất cả những gì ngươi biết đã." Lục Châu mở lời.
Triệu Dục nói: "Ý ngài là về Thiên Ngô?"
Vụt.
Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra, học theo dáng vẻ Đoan Mộc Sinh, hà hơi lên lưỡi câu rồi dùng tay áo chà qua chà lại mấy lần, lưỡi câu bóng loáng phản chiếu rõ ràng ngũ quan góc cạnh của hắn.
Trong mắt Minh Thế Nhân lóe lên hàn quang, nói: "Sư phụ, đến lúc này rồi mà hắn còn muốn giả ngu, hay là để đồ nhi một đao chấm dứt hắn?"
Triệu Dục thở dài: "Giết ta cũng vô dụng, Thiên Ngô này là thánh thú nổi danh. Cổ tịch có ghi, tại Triều Dương Cốc có một người tên là Thiên Ngô, được xưng là Thủy Bá. Nó có mặt người, 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi, toàn thân màu vàng xanh."
"Người?" Lục Châu chú ý đến cách hắn dùng từ.
Nếu là người thì sao có thể dùng 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi để diễn tả?
"Trên sách cổ ghi lại như thế, ta cũng chưa từng thấy qua. Chỉ nghe các trưởng bối kể lại, nó là người nhưng cũng là hung thú." Triệu Dục giải thích nói.
"Tạp giao?" Minh Thế Nhân hỏi.
"?"
Triệu Dục có thể cảm giác được khí thế hùng hổ đáng sợ trên người Minh Thế Nhân, như thể cố ý nhằm vào hắn.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là, Thiên Ngô là thánh thú danh xứng với thực, còn là thánh thú thượng cổ. Về sau kết thù với Trấn Nam Hầu tại Đại Hoan Lạc, hai người đấu đá trên vạn năm. Có người nói, Trấn Nam Hầu giành được thắng lợi, Thiên Ngô chết; cũng có người nói Trấn Nam Hầu đã chết..."
"Vậy làm sao ngươi biết thứ trong hắc vụ vừa rồi là Thiên Ngô?" Minh Thế Nhân truy vấn.
"Hình như ta kịp nhìn thấy 8 đầu, 8 đuôi của nó... Lóe lên rồi biến mất." Triệu Dục nói.
Trong quá trình nói chuyện, tay trái của Triệu Dục vẫn liên tục nhấn mạnh xuống đai lưng.
Không gian u ám kết hợp với rừng cây xanh um tươi tốt, giống như rừng cây ngày tận thế vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
"Ngươi biết gì về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
Bình luận facebook