• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (7 Viewers)

  • Chương 1521-1525

Chương 1521

“Ngươi muốn làm gì hả?” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm nhỏ.

Chíp chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng kêu lên.

“Còn dám phun lửa, ta sẽ đánh ngươi.” Tiểu Diên Nhi uy hiếp nó, “A, không đúng, ngươi biết phun lửa rồi hả?”

Nàng tóm lấy tiểu Hỏa Phượng, hưng phấn nói: “Nào nào, phun ta xem lần nữa nào.”

Tiểu Hỏa Phượng chớp chớp đôi mắt to, nhìn Tiểu Diên Nhi rồi há mồm:

Khè ——

Một ngọn lửa nhỏ cỡ nắm tay tấp thẳng vào mặt nàng.

“? ? ?”

Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh bộp bộp, co cẳng chạy mất.

Tiểu Diên Nhi sờ lại gương mặt mình, mái tóc bung ra, có đôi chỗ bị cháy khét… Nàng tức giận nói: “Ta đánh chết ngươi nè!”

Nàng vừa định đứng dậy đuổi theo nó, bỗng thấy phía sau lưng pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện một mâm tròn. Mâm tròn lấp loé kim quang chói mắt.

“Tinh… Tinh Bàn?”

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lắc mình biến hoá, trở thành Thiên Giới Bà Sa. Toà kim liên và Mệnh Cung dưới trướng chầm chậm xoay tròn, toả ra kim quang.

Tiểu Diên Nhi… đã thành công bước vào Thiên Giới.

. . .

[Ting — đệ tử Từ Diên Nhi đã ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa thành công, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Từ Diên Nhi đáp ứng đủ điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]

[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp điểm thưởng càng nhiều.]

Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu mở bừng mắt.

Hắn biết rõ thiên phú của Tiểu Diên Nhi rất cao, hạt giống Thái Hư của nàng có hiệu quả tốt nhất, nhưng không ngờ lại cao đến mức này.

Trong số các đồ đệ Ma Thiên Các, thiên phú tu hành của nàng là cao nhất, thời gian tu hành ngắn hơn bất kỳ kẻ nào. Về phần Hải Loa cũng nhờ kế thừa năng lực Lạc Tuyên mới bước vào thập diệp.

Từ đầu tới cuối, không cần kỳ ngộ, không đi đường tắt, người dùng thời gian ngắn nhất để đạt tới thập diệp chính là Tiểu Diên Nhi.

Như vậy… có để nàng xuất sư không đây?

Tuy đã vào Thiên Giới Bà Sa nhưng nàng vẫn cần phải học tập rất nhiều. Huống hồ tính cách của Tiểu Diên Nhi càng không thích hợp để khai sơn lập phái.

Trông cậy vào nàng dạy bảo đệ tử là việc không có khả năng. Nàng không dạy hư người khác đã phải bái trời bái đất rồi.

“Nếu cự tuyệt thì sẽ thế nào?” Lục Châu lầm bầm nói.

Trước đó, các đồ đệ đạt tới Thiên Giới Bà Sa hắn đều cho xuất sư. Nhưng Tiểu Diên Nhi tuy tu vi đủ, những mặt khác thì còn lâu mới đủ.

“Không xuất sư.” Lục Châu nói.

[Ting — đệ tử Từ Diên Nhi tiếp tục lưu lại học nghệ cho đến khi ngài cảm thấy có thể xuất sư.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên. Xét thấy đệ tử chưa xuất sư nên chưa ban thưởng đạo cụ trân quý.]

Lục Châu gật đầu, hắn cũng đoán là như vậy.

“Sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên.”

[Ting — sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng x 3.]

Lần này Lục Châu mới cảm thấy bất ngờ. Trong định nghĩa của hắn, thẻ Một Kích Chí Mạng phải được tính là thẻ trân quý. Bởi vì thứ này càng ngày càng đắt, càng về sau sẽ càng khan hiếm.

Lục Châu chợt nghĩ tới một vấn đề ——

Nếu bây giờ hắn cho Tiểu Diên Nhi xuất sư, chẳng phải sẽ lại thu hoạch được một đống thẻ trân quý sao?

“. . .”

Đám đồ đệ trước đó xuất sư chẳng phải lỗ lớn rồi?

“Xuất sư.”

[Cần ít nhất một năm mới có thể xuất sư.]

Xem ra không cho bật hack rồi.

Một năm thì một năm vậy. Con đường tu hành mênh mông, càng về sau thời gian càng không đáng tiền, động một chút là trăm năm ngàn năm. Một năm chỉ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, quan sát Tiểu Diên Nhi.

Hình ảnh xuất hiện.

Tiểu Diên Nhi đang quan sát pháp thân của mình.

Pháp thân trông rất giống nàng, nhanh nhẹn thanh tú, chỉ là kim quang toả ra khiến pháp thân trông có vẻ đoan trang thần thánh bất khả xâm phạm. Tinh Bàn sau lưng pháp thân xoay tròn, sáng ngời đến dị thường.

Tiểu Diên Nhi thu hồi pháp thân, thử nghiệm gọi ra Tinh Bàn. Nàng vừa thử một lần đã thành công.

“Chơi vui!”

“. . .”

Nha đầu này, tu hành là việc nghiêm túc chuyên chú thế nào, đến tay nàng thì vấn đề chỉ là chơi vui hay không.

Tiểu Diên Nhi khống chế Tinh Bàn tự do co duỗi, không gặp bất cứ chướng ngại nào, chơi vui đến quên trời quên đất.

Tiểu Hỏa Phượng thấy Tiểu Diên Nhi vui vẻ, lập tức chạy tới, vỗ cánh bay lên đối diện nàng rồi há mồm phun ra một ngụm lửa ——

Tiểu Diên Nhi ngã một lần đã khôn ra, lập tức dùng Tinh Bàn ngăn ở trước mặt.

Xèo ——

Ngọn lửa nhỏ thiêu đốt Tinh Bàn.

Tiểu Diên Nhi cười ha hả: “Đừng ngừng, ngươi tiếp tục đi, tiếp tục ta xem nào…”

Tiểu Hỏa Phượng không ngừng phun lửa vào Tinh Bàn. Kiên trì một lúc lâu, nó rốt cuộc kiệt sức, rơi xuống đất thở hồng hộc.

Tiểu Diên Nhi vừa định thu hồi Tinh Bàn, chợt thấy Tinh Bàn bốc lên hoả diễm, lập tức cả kinh hô lên: “Cháy, cháy rồi!”

Nàng vung tay lên, Tinh Bàn biến mất.

“Ơ?”

Nàng lại gọi ra Tinh Bàn. Hoả diễm vẫn còn nguyên đó.

Tiểu Diên Nhi thử nghiệm mấy lần, hoả diễm vẫn không biến mất.

Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm Tinh Bàn. Hoả diễm không làm nàng bị thương, lại trông không giống với ngọn lửa của tiểu Hỏa Phượng. Lửa của nó màu đỏ rực, mà lửa của nàng có màu vàng kim.

“Là Nghiệp Hoả?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói, sau đó bật cười. “Ta cũng nắm giữ Nghiệp Hoả?”

Tiểu Diên Nhi phất tay vào đám cỏ dại, ngọn lửa vụt tới thiêu rụi đám cỏ. Nàng lại phóng lửa vào một thân cây, cây cổ thụ lập tức bốc cháy. Sợ cháy rừng, nàng vung ra Phạm Thiên Lăng dập tắt đám lửa.

“Chơi vui nha!”

Nàng quay đầu nhìn tiểu Hỏa Phượng đang nằm phơi bụng dưới đất. “Ê, tiểu gia hoả…”

Chíp?

Tiểu Hỏa Phượng nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy một ngọn lửa màu vàng kim ập vào mặt nó.

. . .

Lục Châu thu hồi thần thông, khẽ bật cười.

Nha đầu này quá ham chơi rồi.

Hắn không lo lắng cho tiểu Hỏa Phượng, nó là phượng hoàng lửa, trời sinh đã không sợ lửa. Tiểu Diên Nhi làm vậy đương nhiên không thể làm gì được nó.

[Ting — đệ tử Lạc Thời Âm ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa thành công, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]

[Lạc Thời Âm đáp ứng đủ điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]

[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp điểm thưởng càng nhiều.]

“?”

Hải Loa cũng thành công ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa rồi? Đúng là ngoài dự liệu.

Tương tự như Tiểu Diên Nhi, Lục Châu quyết định: “Không xuất sư.”
Chương 1522

[Ting — đệ tử Lạc Thời Âm tiếp tục học nghệ cho đến khi ngài cảm thấy có thể xuất sư.]

[Ban thưởng một đạo cụ không trân quý: Thẻ Ngẫu Nhiên.]

“Sử dụng.”

[Ting — sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá sơ cấp x 1, thẻ Một Kích Chí Mạng x 2.]

Ban thưởng của Hải Loa còn phong phú hơn của Tiểu Diên Nhi một chút.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một trong những tác dụng của Một Kích Chí Mạng bản cường hoá sơ cấp khá gân gà, chỉ nhằm vào đối thủ dưới tám Mệnh Cách. Mà hiện tại Lục Châu đã mười Mệnh Cách, chẳng cần dùng tới tác dụng này nữa.

“Kết hợp tiếp vậy.”

Hiện tại hắn có năm tấm Một Kích Chí Mạng, chỉ còn thiếu một tấm.

“Mua.”

Lục Châu mua thêm một tấm, lại mua hai tấm Thẻ Kết Hợp. Điểm công đức chỉ còn lại hơn 20.000 điểm, trở về điểm xuất phát.

“Kết Hợp.”

[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá cao cấp.]

[Chọn một trong hai tác dụng: Một, đánh giết 17 Mệnh Cách của một mục tiêu (không bao gồm Mệnh Cách thứ 18, tự động bỏ qua khôi nô và các loại dị pháp thân); Hai, thi triển lực lượng không thể miêu tả với 20 mục tiêu khác nhau (không được tập trung vào cùng một người).]

[Chú thích: thẻ này chỉ được kết hợp ba lần.]

“Cũng được đấy.”

Nói cách khác, tấm thẻ này phối hợp với Thẻ Hàng Cách sẽ có thể đánh giết chân nhân.

Nếu không có tấm thẻ này, sau khi sử dụng Thẻ Hàng Cách thì đối phương vẫn còn lại 17 Mệnh Cách, không thể coi thường. Hơn nữa còn chưa kể đến đối phương có thể có khôi nô hoặc pháp thân nhiều mạng như Cửu Anh…

Lục Châu cầm tấm thẻ trên tay, cẩn thận dò xét. Trên thẻ có đường vân màu u lam toả quang mang nhàn nhạt, trông như một lá bài poker.

“Liên hoa?” Lục Châu chú ý thấy đường vân trên thẻ có hình một đoá liên hoa tinh xảo. Mỗi một nét đều ẩn chứa lực lượng thần bí.

Lục Châu cất kỹ tấm thẻ, tự tin trong lòng tăng vọt.

Đúng lúc này, tiếng thông báo lại vang lên.

[Ting — tấn thăng thành công.]

[Bách Kiếp Động Minh nhị diệp, khai tam diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.]

Một diệp cần 10.000 năm? Hay về sau sẽ từ từ tăng giá?

Lục Châu lắc đầu, thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh, lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà đặt ở trước mặt.

Đợi thêm một thời gian nữa, hẳn là có thể khai Mệnh Cách thứ mười một.

. . .

Nhạn Nam thiên động thiên phúc địa.

Diệp Chính đang khoanh chân trôi nổi trong đạo trường. Một đệ tử đứng ngoài cửa, khom người nói:

“Bốn vị trưởng lão cầu kiến.”

Diệp Chính mở mắt ra. “Mời vào.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, bốn người Diệp Duy tiến vào đạo trường, hành lễ với Diệp Chính: “Chân nhân.”

Diệp Chính nhìn lướt qua bốn người, chợt hỏi: “Các ngươi bị thương?”

Diệp Duy nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hung thú trong Trấn Thọ Khư tên là Ung Hoà, là thú hoàng đỉnh cấp.”

“Lấy năng lực của các ngươi, dù là thú hoàng cũng có thể đánh một trận.”

Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đã hẹn trước sẽ trả lời thế nào. Diệp Duy nói: “Không nhắc tới thì hơn.”

Diệp Chính thở dài: “Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện tu vi ta tự có biện pháp.”

Diệp Duy nghe được ý tứ của hắn, bèn khom người nói: “Chân nhân, xin nghe ta nói một lời.”

“Nói đi.”

“Tam Thập Lục Thiên Cương chết là lỗi của Hỏa Phượng. Chúng ta phải tìm Hỏa Phượng trả thù, chứ không phải vị chân nhân kim liên giới kia.” Diệp Duy nói thẳng.

Diệp Chính khẽ nhíu mày.

Trước đó, Diệp Chính vẫn cho rằng bốn vị trưởng lão còn muốn báo thù hơn cả hắn. Hắn thật không ngờ trưởng lão Diệp Duy lại nói ra lời này.

“Hỏa Phượng cũng chỉ bị người lợi dụng thôi, huống hồ gì nó còn là thánh thú.” Diệp Chính nghiêm túc nói, “Nếu không phải Tần chân nhân cấu kết với người kia đánh lén ta, sao ta có thể mất đi ba mạng? Nếu ta không bị đánh lén, Tam Thập Lục Thiên Cương đã không chết.”

Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng ý tứ trong lời nói đã biểu lộ thái độ rõ ràng.

Diệp Duy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta cảm thấy chuyện này nên cho qua đi.”

“Cho qua?”

Diệp Chính giương mắt nhìn Diệp Duy bằng ánh mắt thâm thuý.

Trên thực tế, toàn bộ Nhạn Nam Thiên, người có tu vi tiếp cận Diệp Chính nhất chính là Diệp Duy. Diệp Duy cũng là người có hy vọng trở thành vị chân nhân thứ hai, dù rằng hy vọng này vẫn rất xa xôi.

Trong lòng Diệp Chính khẽ động, ánh mắt lướt về phía ba người Diệp Nguyên Cửu, Diệp Canh và Diệp Diệc Thanh. “Các ngươi thì sao?”

“Chúng ta cũng nghĩ vậy.” Ba người đáp.

Diệp Chính khẽ nhíu mày. "Tam Thập Lục Thiên Cương, lực lượng trung kiên nhất của Nhạn Nam Thiên đã chết sạch, thiên cương trận kỳ cũng bị tổn hại. Cứ thế mà cho qua sao?"

“Ngài là chân nhân, nên có lòng dạ rộng rãi khoáng đạt. Sau này ngài hãy chăm chỉ tu luyện để xung kích lên cấp bậc cao hơn, chúng ta sẽ dốc toàn lực phụ trợ ngài.” Diệp Duy đáp.

Diệp Chính không rõ vì sao thái độ của bọn họ lại thay đổi như vậy, hắn cố nén cảm giác không vui, xua tay nói: “Lui xuống đi, ta tự có phân tấc.”

Bốn người chắp tay thi lễ rồi rời khỏi đạo trường.

Ngay sau đó, thân ảnh Diệp Chính đột ngột biến mất.

. . .

Trời trong gió nhẹ.

Thân ảnh Diệp Chính xuất hiện bên ngoài lương đình nằm trên một ngọn núi cao ngất.

“Thác Bạt huynh, ra gặp một lần đi.”

Trong lương đình xuất hiện một hắc ảnh. Thác Bạt Tư Thành vừa pha trà vừa nói: “Mời ngồi.”

Hư ảnh Diệp Chính loé lên, ngồi xuống ghế đối diện, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

Nhìn ra được hắn có vẻ tức giận, Thác Bạt Tư Thành cười nói: “Có việc gì mà giận tới vậy?”

“Kẻ này đánh giết Mệnh Cách của ta, nếu không nhờ Thác Bạt huynh xuất thủ, chỉ sợ ta đã không còn… Tam Thập Lục Thiên Cương không thể chết vô ích như vậy được.” Diệp Chính nói.

Thác Bạt Tư Thành cười ha hả: “Nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ mới tức giận?”

“Vừa rồi bốn vị trưởng lão khuyên bản toạ buông tay…” Diệp Chính nói xong, hừ một tiếng.

Thác Bạt Tư Thành gật đầu: “Kỳ thực ta có thể lý giải.”

“Ngươi hiểu?”

“Người kia thủ đoạn bất phàm, lại có lão bất tử Tần Nhân Việt hỗ trợ. Bốn vị trưởng lão không muốn đối địch với hắn là chuyện bình thường.” Thác Bạt Tư Thành nói, “Ngươi thật sự muốn báo thù?”

Diệp Chính không đáp.
Chương 1523

“Đến cấp bậc chân nhân, ân oán tình thù của phàm nhân nên quên đi là tốt nhất. Đây cũng chính là thứ đang trói chân ngươi không thể tiến vào cảnh giới mười chín Mệnh Cách.”

Diệp Chính vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Thác Bạt Tư Thành xoè tay ra: “Thái Hư Huyền Đan.”

“Thác Bạc huynh… ngươi như vậy là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của?” Diệp Chính nhíu mày nói.

“Ngươi nghĩ nhiều, nếu ta thật sự muốn hôi của thì đã thừa dịp ngươi chưa khôi phục ba Mệnh Quan, đến Nhạn Nam Thiên càn quét một trận rồi. Ngươi cứ nói một tiếng, có cho hay không.” Thác Bạt Tư Thành nói.

“Dù sao cũng phải cho ta một cái lý do chứ?”

“Vậy thì nhìn đi.” Thác Bạt Tư Thành nâng tay phải lên, đẩy về phía trước.

Tinh Bàn xuất hiện bên ngoài lương đình. Thanh sắc Tinh Bàn có mười chín Mệnh Cách đang sáng lên theo thứ tự, cuối cùng dừng lại ở Mệnh Cách lớn nhất.

Thác Bạt Tư Thành lại vung tay, Tinh Bàn biến mất.

Diệp Chính kinh ngạc nói: “Mười chín Mệnh Cách?”

Thác Bạt Tư Thành gật đầu: “Nói tới cũng kỳ quái, từ sau khi cứu ngươi về, ta bế quan tu hành. Ba ngày trước ta thành công tiến vào cảnh giới mười chín Mệnh Cách.”

Đối với chân nhân, mười chín Mệnh Cách khó đạt được là vì không có Mệnh Cách Chi Tâm đạt chất lượng, đồng thời việc khai Mệnh Cách có độ khó rất lớn.

Mí mắt Diệp Chính giần giật, trong lòng vừa ao ước vừa đố kỵ, nhưng rồi cũng hoá thành hư vô, gật đầu nói: “Chúc mừng.”

Thác Bạt Tư Thành chỉ tay vào đầu mình nói: “Ta đã khai ngộ, nếu có Thái Hư Huyền Đan tương trợ thì sẽ củng cố được cảnh giới, thậm chí rất có khả năng tiến vào hai mươi Mệnh Cách.”

“Khai ngộ?” Diệp Chính nghi hoặc hỏi.

Thác Bạt Tư Thành nhớ lại cảm giác tuyệt vọng và bất lự khi bị hàng cách ngày đó, lắc đầu đáp: “Chỉ có thể hiểu, không thể giải thích. Mong Diệp huynh thứ lỗi.”

Diệp Chính thở dài một tiếng: “Nếu có thể truyền thụ bằng lời thì việc tu hành nào có gian nan đến vậy. Thôi được, trong vòng ba ngày ta sẽ dâng lên Thái Hư Huyền Đan.”

“Đa tạ.”

Thác Bạt Tư Thành mỉm cười nói: “Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Chỉ là… ngươi tốt nhất nên đến hỏi Phạm Trọng một tiếng, thái độ của lão già này không quá rõ ràng.”

Diệp Chính gật đầu. Sau đó hư ảnh loé lên rồi biến mất.

. . .

Trong cung điện bạch sắc.

Nữ hầu khom người nói: “Chủ nhân, Bạch Tháp bình yên vô sự, tân Tháp chủ Diệp Thiên Tâm thành công khai Mệnh Cách thứ ba rồi.”

Lam Hi Hoà bình tĩnh gật đầu: “Không hổ là người có khí tức Thái Hư. Hy vọng nàng nhanh chóng trưởng thành, trở thành cân bằng giả nơi đó.”

“Chủ nhân, không phải nơi đó không cần cân bằng giả sao?”

“Trước đây không cần, không có nghĩa là sau này không cần.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói, “Bí ẩn chi địa thế nào rồi?”

“Bẩm chủ nhân, thánh thú xuất hiện, bay về phía đông Vô Tận Hải. Cân bằng giả không có ra tay với nó. Về phần Lục các chủ… thuộc hạ tra không ra tung tích.”

Lam Hi Hoà khẽ than một tiếng, nhắm mắt lại thì thào: “Có lẽ… ta nhìn nhầm.”

. . .

Đảo mắt đã ba tháng trôi qua.

Trong bí ẩn chi địa, tân Trấn Thọ Khư.

Thực tế đã tiêu hao 45 tháng thọ mệnh, Lục Châu cảm giác được Mệnh Cung đã hoàn toàn ổn định, tương đương với đã trải qua gần bốn năm tu hành, rốt cuộc có thể mở ra thêm một Mệnh Cách.

Lục Châu gọi ra liên toạ, mở bản đồ Mệnh Cách ra.

Hiện tại khu vực Nhân đã mở bảy Mệnh Cách, còn năm cái chưa mở. Khu vực Địa mở ra ba Mệnh Cách, khu vực Thiên – cũng chính là đại Mệnh Cách – mới mở một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô.

Ung Hoà có năng lực xuất sắc, gần tiếp cận thánh thú, xui xẻo là nó gặp phải Lục Châu, lực lượng Thiên thư có thể hoàn mỹ khắc chế năng lực của nó. Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà hoàn toàn có thể xem là đại Mệnh Cách.

“Đại Mệnh Cách thứ hai, hẳn nên nằm trong khu vực Thiên.”

“Thiên Ất.”

Lục Châu lựa chọn vị trí này, thả Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà vào. Vì đây là Mệnh Cách quý giá nên hắn có ý định để đồ đệ sử dụng lần nữa.

Két.

Mệnh Cách Chi Tâm cấp tốc khảm vào trong Mệnh Cung.

“Tác dụng của không gian lưu chuyển trong Trấn Thọ Khư quả nhiên bất phàm.”

Lần đầu tiên khai đại Mệnh Cách, Lục Châu mất ba tháng. Bây giờ thời gian tăng tốc 15 lần, Lục Châu chỉ cần khoảng bảy ngày là hoàn thành.

Lúc này, bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh năng lượng rung động. Hắn mặc niệm thần thông Thiên thư bám vào lỗ tai, cấp tốc xác định nguồn gốc phát ra âm thanh ——

“Ngươi thật sự muốn bản hoàng giúp ngươi vượt qua Mệnh Quan thứ nhất?” Lục Ngô hỏi.

“Đúng vậy, không có nơi nào thích hợp hơn khu vực băng phong của ngươi.” Vu Chính Hải cười đáp.

Vu Chính Hải trước khi đến đây là bốn Mệnh Cách, ngẫm lại, gần “bốn năm” tu hành, hắn mở thêm hai Mệnh Cách cũng hợp tình hợp lý.

Lục Ngô nhìn kỹ lại vị chí tôn tương lai trước mặt, mở miệng nói: “Thú vị. Bản hoàng thoả mãn ngươi.”

Nó há miệng ra, từng sợi lông trên người như châm dựng thẳng, loé lên hàn mang. Hàn khí bao phủ xung quanh, bạch vụ dâng trào bao bọc lấy Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải bị đông cứng, đứng yên không nhúc nhích.

Lục Ngô ngậm miệng lại, quay đầu hỏi: “Có khi nào… không chịu nổi không?”

Đoan Mộc Sinh nhảy lên lưng nó, lắc đầu nói: “Sẽ không.”

“Hắn chỉ mới là sáu Mệnh Cách, bản hoàng thổi một ngụm… có thể so sánh với hai Mệnh Quan đó.” Lục Ngô nói.

Nếu làm chí tôn tương lai chết cóng thì xong đời nó.

Đoan Mộc Sinh cười đáp: “Ngươi yên tâm đi, ngươi không hiểu rõ đại sư huynh của ta đâu.”

“Ngươi không hiểu rõ bản hoàng thì có.”

“Không, ngươi không hiểu rõ đại sư huynh.”

“Được rồi, ngươi thắng.”

. . .

Lục Châu thu hồi thần thông.

Chủ ý này của Vu Chính Hải nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Lục Ngô dùng toàn lực ứng phó có thể ngang ngửa với chân nhân. Vu Chính Hải dùng biện pháp này để thông qua Mệnh Quan đúng là không tệ, ổn thoả hơn việc tìm đến chỗ cực hạn nhiều.

Két.

Lục Châu thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà đã chìm vào Mệnh Cung, bèn vung tay lên, thu lại Mệnh Cách Chi Tâm.

Bước một đã xong, bước tiếp theo chính là lấp đầy thọ mệnh.

Hiện tại thọ mệnh của hắn là 5.744 năm, hao tổn 1.500 năm, lại được bù về năm trăm năm, vậy tuổi thọ còn lại là 4.744 năm.
Chương 1524

Quả nhiên…

Thọ mệnh đang giảm đi với tốc độ rất nhanh vì được Trấn Thọ Khư gia tăng lên 15 lần.

Lục Châu nín hơi ngưng thần, tốc độ gia tăng khiến cảm giác đau đớn được rút ngắn lại. Tuy rằng sẽ không đau quá lâu nhưng rõ ràng cơn đau này mãnh liệt hơn khi khai Mệnh Cách thứ mười nhiều.

Vì để giảm bớt thống khổ, Lục Châu vận dụng lực lượng Thiên Tướng, quan sát biến hoá của từng đồ đệ ——

Vu Chính Hải bị băng phong, không quan sát được gì.

Minh Thế Nhân nằm trong đống dây leo chằng chịt, tầm nhìn bị phủ kín, chỉ nghe được tiếng ngáy khò khò.

Lão nhị Ngu Thượng Nhung thì đang ôm Trường Sinh Kiếm đứng đón gió trên đỉnh núi. Trường Sinh Kiếm thỉnh thoảng bay ra lượn vào, tựa như đang nghiên cứu tân kiếm đạo.

“Phạm vi khống chế: ngàn mét.” Ngu Thượng Nhung hài lòng gật đầu.

Sau đó, lấy Ngu Thượng Nhung làm trung tâm, trăm vạn đạo kiếm cương xuất hiện đầy trời theo dạng trận pháp, đồng thời di động, lượn vòng, sau đó đâm vào toà sơn phong đối diện.

“Không thú vị.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu, lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm trung đẳng rồi bay vào trong rừng cây, bắt đầu hấp thu.

Các đồ đệ đều tiến bộ rất nhanh. Lục Châu hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát.

Chiêu Nguyệt toạ trấn kim liên giới hiện đang xung kích Thiên Giới Bà Sa.

Diệp Thiên Tâm đã khai diệp, hiện đang rèn luyện các cao thủ dưới trướng.

Tư Vô Nhai đã thành công bước vào thập diệp.

Lão bát Chư Hồng Cộng là lười biếng nhất, cả ngày chẳng làm gì.

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều đã bế quan.

Nhưng mà…

Điều làm Lục Châu kỳ quái là, tu hành giả thanh liên giới đã xuất hiện ở hắc liên, hồng liên, nhưng vì sao bọn hắn không xuất thủ?

Đều trốn đi đâu cả rồi?

Qua một đoạn thời gian, Lục Châu lại lần nữa sử dụng thần thông, quan sát Tư Vô Nhai ——

“Thất sư huynh, sư phụ đi lâu như vậy chưa về, lỡ như đám người thanh liên giới ra tay với chúng ta thì phải làm thế nào?” Chư Hồng Cộng lo lắng nói.

Tư Vô Nhai lắc đầu đáp:

“Ta thấy tu hành giả thanh liên giới đa phần có tu vi dưới hai Mệnh Quan, số lượng cường giả trên hai Mệnh Quan không nhiều. Hắc Tháp và Bạch Tháp có thể ứng phó được, còn có Tiêu Vân Hoà ở đây, ngươi lo cái gì?”

“Vậy lỡ như có người lợi hại hơn đến thì sao? Đệ nhớ rõ Lục Thiên Sơn từng nói, có tên người tự do nào của thanh liên giới tên là Tần Nại Hà, tu vi đến mười sáu Mệnh Cách!”

Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Ta đã gặp người này.”

“? ? ?” Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt nhìn thất sư huynh.

Tư Vô Nhai lấy trong ngực áo ra một khối Huyền Vi Thạch, đặt lên bàn.

“Huyền Vi Thạch?” Chư Hồng Cộng gãi đầu hỏi.

“Hắn đã hứa với sư phụ sẽ dâng lên mười khối Huyền Vi Thạch và mười cây Huyền Mệnh Thảo. Đáng tiếc hắn chỉ mới tìm được một khối Huyền Vi Thạch. Đệ cũng biết rồi đó, sư phụ hận nhất là kẻ không tuân thủ lời hứa. Hắn vẫn phải chờ sư phụ định đoạt thôi.”

“Có gì hay đâu.” Chư Hồng Cộng nói, “Chẳng phải chỉ là một tảng đá nát thôi sao…”

“Tảng đá nát? Đây chính là tài liệu thăng cấp vũ khí lên hằng cấp! Tiêu tháp chủ từng đến khóc lóc kể lể với ta ba ngày ba đêm… có thể biết vật này quý giá cỡ nào.” Tư Vô Nhai lườm Chư Hồng Cộng một cái.

Con mắt Chư Hồng Cộng lập tức sáng lên: “Đệ đã nhớ ra đệ thấy thứ này ở đâu rồi!”

“Đừng có phá nữa.”

“Ở hoàng liên giới, đệ không gạt huynh đâu.”

“Đệ chắc chứ?” Tư Vô Nhai hỏi, “Vật này cực kỳ quý hiếm, cho dù hoàng liên có cũng sẽ không quá nhiều.”

“Không…” Chư Hồng Cộng trịnh trọng nói, “Có rất nhiều!”

Tư Vô Nhai nhướng mày, lập tức nói vọng ra ngoài: “Người đâu, gọi Triệu cô nương tới.”

“Vâng.”

Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi: “Thất sư huynh muốn làm gì?”

“Nếu lời đệ nói là thật, vậy đệ về hoàng liên một chuyến. Dù sao nơi đó đệ cũng quen thuộc nhất… Ta sẽ bảo Triệu Hồng Phất đi cùng đệ, nhiệm vụ của nàng là kiến tạo phù văn thông đạo ở đó.”

Chư Hồng Cộng mỉm cười, gật đầu nói: “Được, đệ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Vị trí của hoàng liên hẳn là ở đây…” Tư Vô Nhai chỉ tay vào địa đồ mình vẽ, “Có lẽ sẽ xê xích một chút, nhưng theo biểu hiện trên bản đồ da dê cổ thì không sai. Nhớ phải thường xuyên dùng phù chỉ liên lạc về.”

“Không thành vấn đề.” Chư Hồng Cộng vui vẻ đáp.

Tư Vô Nhai sao có thể không biết hắn đang nghĩ cái gì, bèn nói:

“Bớt có mơ giấc mộng xuân thu làm thổ hoàng đế nữa đi. Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, ta có thể cảm giác được một tràng hạo kiếp trước nay chưa từng có sắp giáng xuống, đệ phải nghiêm túc làm việc đó.”

“Biết rồi mà… huynh nói nhiều ghê.” Chư Hồng Cộng dẩu môi.

“Bảo vệ Triệu Hồng Phất cho tốt, việc này không nên chậm trễ. Đợi nàng đến thì hôm sau hai ngươi lên đường đi.” Tư Vô Nhai dặn dò.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ——

“Thất tiên sinh, có thể ra gặp một lần không?”

Tư Vô Nhai mỉm cười tung người bay ra, lăng không lơ lửng trên không trung Thiên Vũ Viện, nhìn về phía tu hành giả đứng bên ngoài bình chướng.

Thông qua thần thông, Lục Châu có thể nhìn rõ dung mạo người này: Tần Nại Hà.

Thần sắc của hắn có vẻ cô đơn, trong mắt có tia máu, xem ra khoảng thời gian này hắn bôn ba không ít.

Tần Nại Hà nghi hoặc hỏi: “Lục các chủ vẫn chưa về sao?”

“Thật không dám giấu diếm, gia sư đến bí ẩn chi địa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về. Hay là các hạ ở lại đây nghỉ ngơi, đợi gia sư trở về?” Tư Vô Nhai vừa cười vừa nói.

Tần Nại Hà thở dài: “Ta biết với bản lĩnh của Lục các chủ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Đại bộ phận cao thủ thanh liên giới đều đến bí ẩn chi địa tìm kiếm kỳ ngộ rồi.”

Tư Vô Nhai nói: “Có việc gì, có thể nói thẳng với ta.”

“Ngươi có thể quyết định?” Tần Nại Hà hỏi.

“Đương nhiên.”

Tần Nại Hà nhìn Tư Vô Nhai một chút rồi nói:

“Sau khi Tần thiếu chủ chết, trên dưới Tần gia đều cho rằng ta là phản đồ. Nếu có thể, ta muốn mời Lục các chủ giúp ta giải thích một chút, tin là Tần chân nhân sẽ minh bạch nỗi khổ tâm của ta.”

“Vì sao ngươi không tự mình giải thích?”

“Ta vốn không có cơ hội được gặp mặt Tần chân nhân. Một tháng trước, Tần trưởng lão đến bắt ta trở về. Ta đánh với hắn bảy ngày bảy đêm, miễn cưỡng ngang tay. Trừ Tần chân nhân ra, những người khác đều chỉ ước gì ta lập tức đi chết.” Tần Nại Hà nói.
Chương 1525

“Vậy ngươi có từng nghĩ tới, đây vốn là chủ ý của Tần chân nhân không?” Tư Vô Nhai hỏi.

Tần Nại Hà nhìn Tư Vô Nhai một cái thật sâu: “Ngươi hình như rất thích dùng ác ý của mình phỏng đoán người khác?”

Tư Vô Nhai xem thường, chắp tay nói: “Lòng người khó dò, chỉ có dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác mới có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua. Ngươi có mười sáu Mệnh Cách, đạo lý này ngươi phải hiểu rõ hơn ta.”

“Ngươi nói không sai, nhưng ta tin tưởng Tần chân nhân không phải là người như vậy, tựa như ngươi tin tưởng nhân cách của Lục các chủ.”

Tư Vô Nhai nghẹn lời.

Trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện âm u, nhưng mọi thứ âm u chỉ có thể ẩn tàng bên dưới ánh mặt trời.

Tư Vô Nhai nói: “Nhưng việc ngươi đã hứa hẹn với gia sư, ngươi chưa làm được… Huống hồ gì, sinh tử của ngươi không liên quan đến Ma Thiên Các.”

Tần Nại Hà thở dài nói: “Ta cũng biết là ta nuốt lời, coi như ta khẩn cầu thất tiên sinh đi.”

Nói xong, hắn bay thấp xuống, quỳ gối trước mặt Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai không phải thanh niên chưa trải sự đời, vì một cái quỳ của đối phương mà thay đổi chủ ý. Hắn hơi suy tư rồi cười nói: “Vậy ngươi thấy thế này được không…”

“Mời nói.”

“Gia sư từng cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất ngươi không làm được, theo lý thuyết sẽ mất đi cơ hội. Nhưng ta có thể thay gia sư, lại cho ngươi cơ hội một lần. Ngươi đừng vội cự tuyệt… Ta biết ngươi sợ mang tiếng là kẻ bội phản, ta sẽ báo cáo việc này cho gia sư, để gia sư giải thích với Tần chân nhân. Nếu Tần chân nhân không có ý kiến, mọi việc vui vẻ ổn thoả, nếu Tần chân nhân không muốn, gia sư sẽ không ngăn cản, cho phép ngươi rời đi. Thấy thế nào?”

Tần Nại Hà giật mình nhìn Tư Vô Nhai bằng ánh mắt phức tạp…

Kỳ thực rất nhiều chuyện không phức tạp như trong tưởng tượng, nhất là khi có người thông minh xử lý.

Thấy hắn do dự, Tư Vô Nhai nói thêm: “Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Ma Thiên Các. Ngươi nên hiểu rõ điều này.”

Vù!

Lúc này, Chư Hồng Cộng vừa vặn bay ra nghênh đón Triệu Hồng Phất, lăng không lơ lửng nói:

“Thất sư huynh, nói nhảm với hắn làm gì, đừng chậm trễ việc làm ăn của chúng ta. Đệ tính rồi… ít nhất có thể mang về năm mươi khối Huyền Vi Thạch đó. Nếu tìm kỹ có khi lại còn nhiều hơn.”

Tần Nại Hà: “. . .”

Hắn phí hết tâm tư, suýt chút nữa là mất mạng mới tìm được một khối Huyền Vi Thạch.

Người này vừa há mồm đã nói năm mươi khối. Đùa nhau à?

Tư Vô Nhai vẫn nhìn chằm chằm Tần Nại Hà, không lên tiếng.

Tần Nại Hà suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được! Cứ làm theo lời thất tiên sinh.”

Tư Vô Nhai gật đầu, lấy phù chỉ ra.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu thu hồi thần thông.

Lát sau, hắn nhận được truyền tin của Tư Vô Nhai, nội dung hệt như những gì vừa chứng kiến.

Lục Châu đáp lại một chữ rất đơn giản: Được.

Tư Vô Nhai vung tay, đẩy phù chỉ đến trước mặt Tần Nại Hà. Thấy chữ “Được” của Lục Châu, trong lòng hắn khẽ động, lập tức cúi đầu nói:

“Đa tạ Lục các chủ, đa tạ thất tiên sinh. Cho dù tương lai ra sao, Tần mỗ còn sống một ngày sẽ làm tốt nhiệm vụ Ma Thiên Các giao cho. Chỉ sợ Tần chân nhân…”

Tư Vô Nhai bay tới đỡ hắn đứng dậy, cười nói: “Yên tâm đi, có gia sư ra tay, Tần chân nhân sẽ đáp ứng thôi.”

“Ách…”

Tần Nại Hà lập tức cảm thấy nụ cười của Tư Vô Nhai không ổn, nhìn cứ cảm giác như mình vừa bị chiếm tiện nghi.

[Ting — thu hoạch được một bộ hạ, ban thưởng 5.000 điểm công đức.] (Bộ hạ hai Mệnh Quan được ban thưởng thêm)

Tần Nại Hà đứng lên, nhìn gương mặt âm hiểm của Tư Vô Nhai, chợt cảm thấy như Lục các chủ đang nhập hồn vào xác hắn.

Ảo giác?

Có kỳ sư tất có danh đồ, là hắn nghĩ nhiều rồi. Tần Nại Hà mỉm cười, chắp tay nói: “Mong các vị chiếu cố nhiều hơn.”

“Không dám.”

Tần Nại Hà ngẩng đầu nhìn về phía Chư Hồng Cộng nói: “Vừa rồi ngươi nói muốn đi tìm Huyền Vi Thạch?”

Chư Hồng Cộng gật đầu: “Đúng vậy. Thì sao?”

“Huyền Vi Thạch là tài liệu cực kỳ trân quý, vượt xa Hắc Diệu Thạch và Hoả Linh Thạch. Ta tìm kiếm lâu như vậy, suýt chút mất mạng mà cũng chỉ tìm được một khối…” Tần Nại Hà nói.

Tư Vô Nhai lắc đầu cười:

“Tần huynh đừng trách, vị sư đệ này của ta miệng mồm nhanh nhảu, rất thích khoác lác.”

“Đệ không có khoác lác! Đệ sẽ tìm một đống Huyền Vi Thạch về cho mọi người xem!”

Thấy hắn còn muốn khoác lác tiếp, Tư Vô Nhai lập tức ngắt lời: “Triệu Hồng Phất, ngươi an bài một chút, đi cùng hắn một chuyến.”

Triệu Hồng Phất vỗ vai Chư Hồng Cộng nói: “Mạng nhỏ của ta phải nhờ ngươi rồi.”

“Yên tâm đi, ta có chết cũng không để ngươi chết.” Chư Hồng Cộng đấm hai tay vào nhau. Hai người bay về phía Lễ Thánh Điện, bắt đầu chuẩn bị các loại phù chỉ và hành lý.

Tần Nại Hà nhìn theo hai người rời đi, khẽ nói: “Đã sớm nghe nói Ma Thiên Các ai ai cũng là nhân tài, nay gặp mặt mới biết đúng là bất phàm.”

Tư Vô Nhai không vòng vo mà nói thẳng:

“Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, tu hành giả thanh liên giới đã xuất hiện tại hắc liên và bạch liên… Gia sư cùng các sư huynh không có ở đây…”

Tần Nại Hà nói: “Yên tâm đi, ta sẽ canh giữ bên cạnh phù văn thông đạo. Trừ phi có chân nhân giá lâm, nếu không chẳng ai làm gì được ta.”

“Làm phiền rồi.”

“Khách khí.”

. . .

Bảy ngày sau, bên hồ nước.

Két.

Quá trình khai Mệnh Cách thứ mười một rốt cuộc đã hoàn thành.

Lục Châu mở ra giao diện Hệ thống.

Tuổi thọ còn lại: 1.731.672 ngày (4.744 năm)

Điểm công đức: 31.760 điểm

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Tử Lưu Ly (hợp), Phiền Lung Ấn (hợp), Thất Tinh Kiếm (hoang), Thánh Giả Quyền Trượng (hồng), Phong Linh Cung (hồng), Trấn Thọ Thung (hằng)

Trấn Thọ Thung cũng được xem là vũ khí?

Nếu dùng như vũ khí thì nó chẳng khác gì Gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh, nhưng món đồ này rõ ràng thích hợp dùng làm vật phụ trợ hơn.

Lục Châu khép hờ hai mắt, ý thức tiến vào bên trong Trấn Thọ Thung.

“Xem thử bên trong còn bao nhiêu thọ mệnh. Nó chứa đựng càng nhiều thì uy lực càng lớn, nếu để lam pháp thân dùng hết thì Trấn Thọ Thung chẳng khác gì sẽ trở thành vật vô dụng.”

Nhất định phải tìm ra điểm cân bằng, để lam pháp thân thoả mãn mà uy lực của Trấn Thọ Thung vẫn không giảm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom