-
Chương 1516-1520
Chương 1516
Tu vi hai nàng thấp nhất, chỉ là thập diệp, thọ mệnh cao nhất là hai ngàn sáu trăm năm. Những người khác chí ít còn có bốn, năm ngàn năm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đầu tiên chết sẽ là Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
“Để ta!”
Diệp Duy cũng không ngần ngại nữa, cầm thánh vật bay về phía Trấn Thọ Thung.
Chưa đến một khắc đồng hồ, Trấn Thọ Thung đã hút sạch sinh cơ bên trong.
Ánh mắt Diệp Duy đầy kinh hãi: “Vậy mà vẫn chưa đủ?”
Hai vị lão giả mười sáu Mệnh Cách liên thủ phá bình chướng nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì.
Lục Ngô vừa cố sức húc vào bình chướng vừa nói: “Đây là trận văn còn sót lại từ thời thượng cổ…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Lục Ngô, lại nhìn về phía Trấn Thọ Thung, trầm giọng nói: “Trận pháp?”
May mà Lục Ngô không tiến vào, nếu không đã bị nhốt ở trong này.
“Trấn Thọ Thung hẳn là trận nhãn và hạch tâm của đại trận này.” Diệp Duy nói. “Trấn Thọ Thung nắm giữ năng lực hấp thu thọ mệnh, lại thêm trận pháp từ thời thượng cổ làm chất xúc tác khiến uy lực của nó tăng lên gấp bội. Ta sơ sẩy rồi.”
Diệp Duy hối hận vô cùng. Thế nhân đều nói bí ẩn chi địa tràn ngập hung hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Nơi đây là thánh địa tu hành, có biết bao nhiêu người mưu toan chiếm đoạt nó nhưng vẫn không cách nào trở thành chủ nhân Trấn Thọ Khư, điều này đã nói lên vấn đề.
Oanh ——
Lại một lần nữa, Trấn Thọ Thung tăng đường kính lên đến trăm trượng.
- 900 ngày.
- 1.000 ngày.
- 1.100 ngày.
Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. Nàng và Hải Loa đã trở thành hai bà lão lọm khọm, trông như đèn đã cạn dầu.
Chiếu theo tuổi thọ mà nó hấp thu, cộng thêm thánh vật, Trấn Thọ Thung đã hút hết gần bốn mươi ngàn năm tuổi thọ của tất cả mọi người.
Lục Châu tức giận quát lớn: “Lão phu muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có năng lực gì!”
Hắn vung chưởng đánh xuống Trấn Thọ Thung.
Một tiếng trầm minh vang lên, Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt, lực lượng Thiên Tướng truyền vào Trấn Thọ Thung, nó cảm nhận được lực áp chế, lập tức run lên bần bật, ra sức phản kháng.
Không gian trở nên vặn vẹo, vòng xoáy hấp thu thọ mệnh đột nhiên xoay chuyển, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Châu, ra sức hấp thụ.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Đám người trợn tròn mắt, kinh hoảng nhìn cảnh này. Rõ ràng Lục Châu muốn dùng sức một mình mình để trấn áp Trấn Thọ Thung.
Diệp Duy cũng sửng sốt.
Toàn bộ tuổi thọ của mọi người cộng lại cũng không đủ cho Trấn Thọ Thung hút, cho dù lão giả này là chân nhân cũng đâu thể một mình ngăn cơn sóng dữ? Thọ mệnh của chân nhân là ba mươi ngàn năm, đủ để đè ép Trấn Thọ Thung sao?
Lúc này, tính mạng của tất cả mọi người đều đặt hết lên người Lục Châu.
Lục Châu duy trì áp chưởng vào Trấn Thọ Thung, thọ mệnh cấp tốc trôi đi.
Hiệu quả của Thẻ Dịch Dung biến mất.
Đám người ngừng thở nhìn lão giả từ già biến thành trẻ, sau đó lại nhanh chóng già đi. Nếp nhăn xuất hiện, tóc đen biến thành trắng xoá.
Lục Châu không hề do dự, mặc niệm sử dụng một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển!
Sinh cơ điên cuồng tràn vào thân thể Lục Châu, dung mạo hắn lại biến thành trẻ tuổi. Đáng tiếc tình huống này không duy trì được lâu, Lục Châu lại biến lão.
Điểm công đức còn lại của hắn là 141.760 điểm.
Lục Châu lập tức mua một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển giá 50.000 điểm để sử dụng.
Trấn Thọ Thung tựa như một con quái vật ăn không biết no, bụng nó là hang động không đáy khiến mọi người lo lắng không thôi. Sự cường đại của nó đã vượt ngoài tầm dự liệu của tất cả mọi người.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng bọn hắn. Hôm nay phải chết ở đây sao?
Các đồ đệ nhìn sư phụ không ngừng trẻ lại rồi già đi, trong đầu không khỏi hồi tưởng về những tháng ngày ở Ma Thiên Các.
Đánh cũng được, mắng cũng được, cho đến nay tất cả bọn hắn đều được lớn lên trong sự che chở của sư phụ.
Luật rừng chỉ nói đúng một nửa —— bên dưới gốc đại thụ không có không gian cho cây nhỏ sinh tồn, nhưng trước khi cây nhỏ đủ năng lực ứng phó với thiên không đầy nguy hiểm, nếu không có đại thụ che chở thì làm sao chúng khoẻ mạnh trưởng thành?
Phanh!
Trấn Thọ Thung chấn động khiến đám người giật mình nhìn sang.
Bọn hắn nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vọt tới, áp chưởng lên Trấn Thọ Thung.
“Loại sự tình này sao có thể thiếu đồ nhi.” Vu Chính Hải cười một tiếng, thọ mệnh tràn vào Trấn Thọ Thung.
Ngu Thượng Nhung cũng mỉm cười nhưng không nói gì, bàn tay lặng lẽ dùng sức.
Minh Thế Nhân nói: “Còn có đồ nhi đây.”
Ngay sau đó Đoan Mộc Sinh cũng vọt tới: “Đồ nhi cũng có chút tác dụng.”
Bốn người vừa đến, áp lực đổ lên vai Lục Châu giảm đi rất nhiều.
Giao diện Hệ thống trừ đi thọ mệnh cũng chậm lại không ít.
Đám huynh đệ Khổng Văn cắn răng nói: “Bà mịa, chết thôi mà sợ gì. Các huynh đệ, lên!”
“Lên thì lên!”
Bốn người không nói hai lời, lập tức vọt tới đứng cạnh Đoan Mộc Sinh, đặt chưởng lên Trấn Thọ Thung.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly không cần phải nói, đã nhanh chân vọt tới truyền thọ mệnh.
Vu Chính Hải quay đầu nói với Tiểu Diên Nhi: “Cửu sư muội, thập sư muội, các muội đứng đó được rồi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu. Ma Thiên Các là nhà của nàng. Những người này là người nhà của nàng.
“Ta sao có thể đứng nhìn.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mang theo thân thể già nua yếu ớt chậm chạp bay tới, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
“. . .”
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Diệp Duy thán phục không thôi. Hơn vạn đệ tử Nhạn Nam Thiên cũng chưa từng đoàn kết như thế. Có lúc, thứ khiến người ta thật sự thần phục không phải là tu vi và vũ lực…
Quả thật, Diệp Chính là chân nhân khiến người kính sợ, là trụ cột của Nhạn Nam Thiên. Nhưng ở sau lưng hắn có biết bao người vẫn luôn thầm mắng? Ngay cả bốn trưởng lão bọn hắn suốt đoạn đường đến Trấn Thọ Khư cũng không ngừng phàn nàn bất mãn về Diệp Chính đó thôi.
Diệp Duy thở dài một tiếng. Diệp Chính thua không uổng.
Thôi được rồi. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Diệp Duy dẫn đầu bay tới. “Cùng lên đi.”
Ba vị trưởng lão còn lại cũng bay theo sau, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực dâng lên tuổi thọ của mình. Trấn Thọ Thung đột nhiên toả sáng, phát ra tiếng ông ông.
Chương 1517
Lục Châu khẽ gật đầu, triệu hoán Bạch Trạch. Bạch Trạch từ xa bay tới đứng trên đỉnh đầu đám người.
“Bắt đầu đi.”
Bạch Trạch kêu lên một tiếng, từng đạo khí tức điềm lành rơi xuống như mưa.
Từ sau khi ăn Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch được tăng lên theo diện rộng. Lục Châu lập tức tràn trề lực lượng Thiên Tướng, toàn bộ lực lượng truyền thẳng vào trong Trấn Thọ Thung!
Đám người Ma Thiên Các hiểu ý, toàn lực đánh ra chưởng ấn tối cường.
Ầm!
Trấn Thọ Thung chìm xuống mấy mét.
Khí tức điềm lành của Bạch Trạch điên cuồng khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho Lục Châu và tu vi cho mọi người.
Ầm!
Trấn Thọ Thung lại chìm xuống.
Ông ——
Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt. Từ trong lăng mộ bỗng bay ra luồng khí hôi thối, bên trong khí thể ẩn chứa các loại cảm xúc bi quan nồng đậm: tham lam, ích kỷ, thù hận, phẫn nộ…
“Nín hơi ngưng thần.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
“Ung Hoà trấn thủ nơi này ba mươi ngàn năm, Trấn Thọ Thung đã bị hắn tiêm nhiễm quá nhiều cảm xúc bi quan.”
Đám người gật đầu.
Lục Châu mặc niệm Đại Tĩnh Tâm Chú, phạn âm bay ra bao bọc tất cả mọi người, kim quang vờn quanh xua đuổi đám khí thể tiêu cực.
Khổng Văn nói: “Ta hiểu rồi, Ung Hoà vẫn luôn dùng loại tâm tình tiêu cực này để uẩn dưỡng Trấn Thọ Thung, chẳng trách nó lại táo bạo như vậy.”
“Đây không phải chỉ là một món đồ vật à? Sao có thể có cảm xúc?” Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi.
“Vạn vật đều có linh tính, khi phẩm cấp đạt tới thiên giai thì xuất hiện độ phù hợp, càng về sau linh tính của vật phẩm sẽ càng nhiều, cho đến khi đạt tới Hằng cấp, vật phẩm sẽ sinh ra ý thức tự chủ.” Khổng Văn nói.
“Vậy chẳng phải nó thành người luôn rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Theo pháp tắc bảo toàn, vật phẩm cũng chỉ là vật phẩm, sẽ không biến thành người. Chỉ là vật phẩm ẩn chứa nhiều cảm xúc của chủ nhân sẽ có linh tính tựa như chủ nhân của nó.”
Đoan Mộc Sinh cũng phụ hoạ: “Chẳng trách Bá Vương Thương của ta càng ngày càng dũng mãnh.”
Đám người: “. . .”
Đúng lúc này, Trấn Thọ Thung bỗng nhiên bay lên cao, nâng theo tất cả mọi người.
Oanh!
Bình chướng Trấn Thọ Khư trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như pha lê. Quang minh chiếu rọi, ít nhất không gian của bí ẩn chi địa vẫn sáng sủa hơn Trấn Thọ Khư khá nhiều.
Trận pháp biến mất, sinh mệnh khổng lồ ẩn chứa bên trong Trấn Thọ Khư đột nhiên chảy ngược dòng!
“Trở về rồi!”
“Ha ha, thọ mệnh trở về!”
Đám người cuồng hỉ reo lên.
Mái tóc trắng xoá của Tiểu Diên Nhi khôi phục thành màu đen tuyền với tốc độ cực nhanh, làn da nàng trở nên mềm mại mịn màng.
Bảng thọ mệnh của Lục Châu cũng không ngừng tăng lên.
10.000 ngày.
12.000 ngày.
“Nhiều như vậy?” Lục Châu hồ nghi.
Trấn Thọ Thung nằm ở chỗ này quá lâu, thọ mệnh mà nó hấp thu vượt xa con số thọ mệnh của đám người cộng lại, dù chỉ nhả ra một phần nhỏ cũng đã là một con số khổng lồ.
Toàn bộ Trấn Thọ Khư ngập tràn trong khí tức sinh mệnh.
Giữa thiên địa, từng nhánh cây ngọn cỏ khô héo bỗng chốc xanh tươi trở lại, đại thụ điên cuồng sinh trưởng.
Lục Ngô bay lùi lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Thọ Thung:
“Chịu đựng một lát, trận pháp đã biến mất hoàn toàn, uy lực của nó sẽ giảm xuống trên diện rộng.”
Lúc này Bạch Trạch cũng phóng thích xong năng lượng, nó đáp xuống đất đứng đợi.
Trấn Thọ Thung đã thu nhỏ lại bằng một cây côn dài khoảng mười trượng, đột nhiên tấn công về phía đám người.
“Mau tránh!”
Mục tiêu của nó rõ ràng là bốn người Diệp Duy.
Diệp Duy cũng rất mộng bức. Người đông như vậy, cớ gì lại chọn bọn hắn chớ?
“Ngăn trở!”
Toàn thân Trấn Thọ Thung toả ra u quang, mang theo một loại lực lượng không thể kháng cự.
“Quả thật là Hằng cấp.”
Bốn người Diệp Duy lập tức gọi ra Tinh Bàn. Trấn Thọ Thung đột nhiên đập tới.
Phanh phanh phanh…
Bốn đại Tinh Bàn bị đánh lõm vào, bốn người lập tức bị thương nặng, phun ra một búng máu.
“Ngọc phù!”
Bọn hắn không dám do dự nữa, lập tức bóp nát ngọc phù.
Bốn đạo vòng sáng xuất hiện bao bọc toàn thân bốn người Diệp Duy, quang hoa ngút trời, thân ảnh bốn người biến mất tại chỗ.
“Ngọc phù truyền tống cá nhân?” Khổng Văn giật mình nói, “Ta nhớ ra rồi, Diệp Duy… bốn người này chính là tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên, là thủ hạ của Diệp Chính!”
“Hả?” Minh Thế Nhân nói, “Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vừa mới nhớ ra mà!”
“Mấy người này thật là!” Minh Thế Nhân mắng một câu, “Vừa rồi còn dám nói xạo là không quen Diệp Chính.”
“Ngọc phù truyền tống cá nhân là bảo vật không thua gì Huyền Mệnh Thảo, thậm chí còn quý giá hơn… thoắt một cái đã dùng luôn bốn tấm, ngoại trừ Nhạn Nam Thiên thì không ai dám xài sang như thế!” Khổng Văn tán thưởng.
Lục Châu nói: “Không cần để ý, bốn người bọn họ có thể tránh thoát ảnh hưởng tiêu cực của Ung Hoà, có thể thấy là người hiểu chuyện.”
“Sư phụ nói rất có lý. Oan có đầu nợ có chủ, đồ nhi tin là bọn họ cũng không dám cùng sư phụ là địch.” Vu Chính Hải nói.
Vù!
Trấn Thọ Thung đánh về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức tung ra một chưởng.
Ầm!
Trấn Thọ Thung bị tóm gọn vào tay hắn.
“Có hy vọng.”
Lục Châu lập tức thôi động lam pháp thân, ép khô lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể truyền vào Trấn Thọ Thung.
Ông!
Ma Đà Thủ Ấn cấp tốc chế trụ Trấn Thọ Thung, nó càng lúc càng biến nhỏ, cuối cùng biến thành nhỏ như một cây gậy gỗ.
Lòng bàn tay Lục Châu chảy ra một giọt máu tươi, nhỏ xuống Trấn Thọ Thung. Hồng quang loé lên.
Trấn Thọ Thung bỗng yên tĩnh trở lại, lơ lửng trước mặt Lục Châu.
[Ting — mời tiếp tục hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp.]
Sau khi mất đi đống tâm tình tiêu cực, Trấn Thọ Thung trở nên sáng tỏ hơn nhiều, linh tính của nó dần dần cải biến.
Giọt máu tươi kia lăn dài trên thân Trấn Thọ Thung, Hệ thống đã nhắc nhở có thể hàng phục nó, nhưng vấn đề là làm sao hàng phục?
Bạch Trạch?
Lục Châu xem lại bảng Hệ thống, phát hiện Bạch Trạch chưa tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Sau khi phục dụng Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch quả nhiên cường đại hơn trước nhiều.
Lục Châu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch từ dưới đất bay lên, lĩnh hội ý của chủ nhân, tưới xuống cơn mưa điềm lành.
Đám người nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Gâu gâu gâu… trong mắt cẩu tử ngập tràn đố kỵ. Nhớ lại viên Thú Chi Tinh Hoa kia, nó lại cảm thấy uỷ khuất.
Chương 1518
Sau khi phóng thích điềm lành lần thứ hai, Bạch Trạch mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đáp xuống phía sau đám người.
“Thú Chi Tinh Hoa dùng không uổng.”
Trấn Thọ Thung vẫn lơ lửng bên cạnh Lục Châu, tựa như đang dò xét hắn.
“Nó đang làm gì thế?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Trấn Thọ Thung đã mất đi tâm tình tiêu cực, đồng nghĩa với việc linh tính cũng giảm xuống. Có lẽ… nó đang tìm kiếm chủ nhân mới.” Khổng Văn nói.
“Êi, nhìn ta coi được không?” Minh Thế Nhân nói với Trấn Thọ Thung, tay chỉ vào mặt mình.
Trấn Thọ Thung xoay tròn tại chỗ, sau đó xạ kích về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức gọi ra Tinh Bàn ngăn ở trước mặt.
Đám người Ma Thiên Các thấy thế, đồng loạt bay lên lưng Lục Ngô.
“Thú vị.” Lục Ngô vừa nói vừa bay vọt ra xa, lùi về cách Trấn Thọ Khư trăm dặm.
“Các chủ nhất định có thể thu phục được Trấn Thọ Thung.”
Đám người rất có lòng tin với Lục Châu.
Lục Châu lấy ra Vị Danh Kiếm. “Ngươi còn mạnh hơn Vị Danh được sao?”
Phanh phanh phanh…
Thân ảnh Lục Châu và Trấn Thọ Thung lao vào đối chiến, bóng ảnh xuất hiện đầy trời.
“Trấn Thọ Thung mạnh đến vậy?” Thấy sư phụ và nó đối chiến bất phân thắng bại, Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Dù sao cũng là Hằng cấp, Ung Hòa Đại Thánh uẩn dưỡng nó suốt ba mươi ngàn năm còn chưa hàng phục được mà.” Khổng Văn nói.
“Cũng may đại trận thượng cổ kia đã không còn.”
Nhớ lại cảnh tượng trước đó, đám người vẫn còn sợ hãi. Trong chớp mắt trải qua thương hải tang điền, năng lực này của Trấn Thọ Thung quá mức đáng sợ.
Lục Châu và Trấn Thọ Thung kịch chiến suốt một canh giờ vẫn chưa phân định thắng thua.
“Thanh kiếm trong tay Các chủ có thể đối phó với Trấn Thọ Thung lâu như vậy, chỉ sợ cũng là Hằng cấp.”
“Thanh kiếm đó à?” Tiểu Diên Nhi nói, “Chẳng trách Giang Ái Kiếm lại thèm muốn nó, sư phụ cũng không cho hắn.”
Ầm!
Trấn Thọ Thung rốt cuộc ngừng lại, lui về sau trăm mét.
“Ha ha, nó rốt cuộc cũng thấy sợ rồi!” Khổng Văn vui vẻ nói.
Lục Châu chĩa mũi kiếm về phía Trấn Thọ Thung nói: “Nếu ngươi vẫn không phục, lão phu sẽ dùng thanh kiếm này chém ngươi thành muôn mảnh.”
Nói xong lời thoại này, Lục Châu cảm thấy mình đần thật sự. Nó là một vật phẩm mà thôi, sao có thể nghe hiểu được lời hắn.
Vù!
Trấn Thọ Thung đột nhiên biến lớn gấp trăm lần đánh xuống mặt hồ. Oanh!!
Nước hồ văng lên tung toé như đang sôi trào.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. “Băng phong!”
Rắc ——
Mặt hồ lập tức đóng băng.
“Phiền Lung Ấn!”
Phiền Lung Ấn từ trên trời áp xống đè chặt lấy Trấn Thọ Thung.
Trấn Thọ Thung bị ép tới mức không thể động đậy, chỉ còn cách vội vàng thu nhỏ, nhân cơ hội chui tọt qua khe hở vọt về phía chân trời.
Nó lựa chọn chạy trốn!
Lục Châu không chút hoang mang, dùng Vị Danh Cung kéo động tiễn cương xạ kích về phía nó.
Phanh phanh…
Từng đạo tiễn cương mang theo lực lượng Thiên Tướng không ngừng va chạm vào Trấn Thọ Thung khiến toàn thân nó nóng đỏ lên, tốc độ giảm mạnh.
Nhận thấy không thể trốn được, nó quay đầu vọt về phía Lục Châu.
Lục Châu tung chưởng, bàn tay va chạm với Trấn Thọ Thung. Đôi bên lại tiến vào thế giằng co.
Ông ——
Trấn Thọ Thung lại bắt đầu hình thành lốc xoáy, hấp thu thọ mệnh của Lục Châu.
“Lại nữa?”
Ngã một lần đã khôn ra, Lục Châu há có thể cho nó được toại nguyện, lập tức vận dụng lam pháp thân trong đan điền khí hải.
Một cảm giác mát mẻ truyền tới, lam pháp thân tựa như nhìn thấy món ăn ngon nhất trên trần đời, điên cuồng hấp thu thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung.
“? ? ?”
Tu hành giả đều có bản năng tự vệ, mà pháp thân cũng thế. Đồ ăn dâng tới miệng thì còn chờ gì nữa?
“Tấn thăng!”
Lam pháp thân bắt đầu điên cuồng hấp thu thọ mệnh. Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng sinh cơ mênh mông cuồn cuộn tiến vào đan điền khí hải, tắm mát cho lam pháp thân.
Cho đến khi Hệ thống vang lên tiếng thông báo ——
[Tấn thăng thành công.]
Hắn đột phá!
[Thập Phương Càn Khôn, tấn thăng cấp tiếp theo cần tiêu hao 10.000 năm thọ mệnh.]
Lam pháp thân lúc này đây dữ dội hơn bao giờ hết, nó hấp tấp hút lấy hút để sinh cơ trong Trấn Thọ Thung.
Đám người Ma Thiên Các chỉ biết ngây ngốc nhìn.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Đang giằng co?”
“Không giống lắm… hình như Trấn Thọ Thung đang bị trấn áp.” Khổng Văn nói, “Xem chừng nó sắp hàng phục rồi. Cho dù nó là vật phẩm hằng cấp nhưng đứng trước thủ đoạn của Các chủ, muốn huỷ nó cũng không thành vấn đề.”
Đám người gật đầu. Không một ai nghi ngờ lời của Khổng Văn.
Lục Ly nói bổ sung: “Nói rất đúng. Các chủ vốn nắm giữ thực lực chân nhân mà. Nhớ ngày đó…”
Khụ khụ khụ…
Nhan Chân Lạc dùng cùi chỏ huých Lục Ly một cái. Mấy từ này của Lục Ly hắn đã nghe đến nhàm lỗ tai, chỉ có Nhan Chân Lạc mới nhịn nổi người bằng hữu này thôi.
Trên bầu trời.
Nồng đậm sinh cơ tràn vào cơ thể, Lục Châu cảm nhận được lam pháp thân có biến hoá. Trong đan điền khí hải vang lên một tiếng giòn tan như vách tường nứt ra.
Bên dưới lam pháp thân rốt cuộc xuất hiện một toà lam liên!
[Tấn thăng thành công.]
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhất diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.]
Xoẹt ——
Không làm gì được đối phương còn bị hút ngược 15.000 năm, Trấn Thọ Thung sao có thể chịu được, bắt đầu giãy giụa liên tục.
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, con hàng này qua ba mươi ngàn năm hẳn là đã hút không dưới trăm ngàn năm thọ mệnh, lam pháp thân có cơ hội tấn thăng rồi!
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lục Châu cảm thấy lam pháp thân đã hấp thu đủ lượng sinh cơ cần thiết, một vòng sáng xuất hiện quanh lam pháp thân, rơi xuống toà lam liên.
Két.
Bách Kiếp Động Minh nở ra một diệp.
Lục Châu cũng bị tốc độ khai diệp này làm cho kinh hãi. Lam pháp thân đột phá nhanh như thể đã từng làm đi làm lại quá trình này đến trăm ngàn lần.
Một cảm giác quen thuộc khó tả xuất hiện trong lòng hắn. Thật kỳ quái.
[Tấn thăng thành công.]
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhị diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.]
Cũng may là không tăng giá.
Lục Châu nhìn Trấn Thọ Thung, khẽ hỏi: “Đã phục hay chưa?”
Lúc này, lớp vỏ ngoài màu đen của Trấn Thọ Thung đột nhiên bóc ra, hoá thành một ký hiệu phát sáng, trôi về phía chân trời.
Lục Châu nhíu mày.
“Linh tính biến mất.” Khổng Văn nói.
“Như vậy Trấn Thọ Thung bị phế rồi?”
Chương 1519
“Không phải.” Khổng Văn nói, “Mà ngược lại, linh tính của Trấn Thọ Thung do chủ nhân ban tặng. Linh tính của chủ nhân đời trước không biến mất thì Các chủ không có khả năng hàng phục nó. Bây giờ linh tính đã tiêu biến, Các chủ chỉ cần truyền linh tính của mình vào Trấn Thọ Thung là có thể hàng phục nó rồi.”
Nhan Chân Lạc nói: “Làm sao mới truyền linh tính vào được?”
“Việc này…”
Trang bức đến mức này, giờ mà nói không biết thì xấu hổ thật đó.
Nhưng lúc này Lục Ngô đột nhiên mở miệng ——
“Linh tính ban đầu chỉ cần dùng tiên huyết là có thể hàng phục. Muốn linh tính sâu đậm hơn, có được cảm xúc riêng thì chủ nhân cần phải mang theo nó bên người quanh năm suốt tháng, dùng khí tức của bản thân tẩm bổ nó mới có thể dưỡng ra được.”
Đám người gật đầu.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn Lục Ngô rồi nói: “Một đám người mà không bằng một con…”
“Cái gì?” Lục Ngô liếc mắt nhìn xuống.
“Thú hoàng vĩ đại!”
“Khi bản hoàng tung hoành thiên hạ, đám bò… nhân loại yếu đuối các ngươi còn đang trong bụng mẹ đó.”
Lời này rất đúng, mọi người không cách nào phản bác.
Sau khi linh tính của Trấn Thọ Thung hoàn toàn tiêu biến, nó lại trở nên yên tĩnh như một cây mộc côn.
Lục Châu cầm lấy nó, thu hồi lam pháp thân, không cho pháp thân tiếp tục hấp thu thọ mệnh.
Trước tiên phải kiểm tra xem Trấn Thọ Thung còn bao nhiêu thọ mệnh, nếu không hút sạch nó thành cây sắt vụn thì toi.
Lục Châu dùng một tia cương khí vạch qua đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào thân Trấn Thọ Thung.
Sau khi mất đi linh tính, Trấn Thọ Thung không còn là màu đen mà chuyển sang màu đồng cổ trông cổ kính vô cùng. Toàn thân nó toả ra quang hoa nhàn nhạt, tràn ngập cảm giác thần bí.
Máu tươi vừa chạm vào, trên thân Trấn Thọ Thung toả ra một tầng quang mang màu vàng kim, sau đó quang mang biến mất, nó trở nên yên tĩnh như vật chết.
[Ting — hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp, năng lực: Vạn Vật Sinh Cơ.]
[Vạn Vật Sinh Cơ: có thể hội tụ sinh cơ của vạn vật trong phạm vi trăm dặm.]
Cuối cùng cũng thành công.
Lục Châu thử nghiệm dùng ý thức tiến vào bên trong Trấn Thọ Thung. Hắn cảm nhận được nơi đó mênh mông như biển cả, trong không gian Trấn Thọ Thung ngập tràn sinh cơ khổng lồ.
Lục Châu thu hồi ý thức, ý niệm khẽ động. Trấn Thọ Thung biến mất.
Thì ra vật phẩm Hằng cấp đều giống Vị Danh Kiếm, có thể dùng ý thức khống chế, biến nó thành một bộ phận của cơ thể.
Đám người mừng rỡ hô lớn:
“Chúc mừng Các chủ hàng phục được Trấn Thọ Thung!”
“Chúc mừng sư phụ!”
Lục Châu bay tới chỗ đám người, nhìn lướt qua tất cả rồi nói: “Vất vả rồi.”
“Đây đều là bổn phận của chúng ta.” Khổng Văn đáp.
Lục Châu chỉ về hồ nước phía xa, nói: “Động tĩnh trong Trấn Thọ Khư không nhỏ, rất nhiều người nhìn thấy, lại có cổ trận tồn tại. Chỗ đó hoàn cảnh không tệ, chúng ta nghỉ ngơi ở đó đi.”
“Tuân mệnh.” Đám người khom người đáp.
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay về phía phụ cận hồ nước, không bao lâu sau đã đến ngọn núi cạnh hồ.
Chỗ này đúng là một địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, Lục Ngô cũng có thể ẩn nấp dưới chân núi.
“Tuổi thọ của các ngươi có vấn đề gì không?” Lục Châu hỏi.
Đám người lắc đầu.
“Không chỉ không có vấn đề mà Trấn Thọ Thung còn trả về nhiều thêm một phần thọ mệnh, chúng ta cảm thấy tinh lực rất dồi dào.” Nhan Chân Lạc đáp.
“Tốt lắm. Vậy ta sẽ dùng nơi này làm cứ điểm, tạo thành Trấn Thọ Khư mới, phạm vi bao trùm trong khu vực ngàn mét, các ngươi phải tu hành cho tốt.”
Đám người vui mừng đồng thanh đáp: “Vâng!”
Lục Châu nâng tay, kim sắc Trấn Thọ Thung lơ lửng giữa không trung.
Chưởng ấn hướng xuống. Ầm! Trấn Thọ Thung ghim sâu vào trong lòng đất.
Một vòng xoáy đặc thù xuất hiện, lan tràn ra bốn phía. Dưới sự khống chế của Lục Châu, khu vực đặc thù vừa vặn bao trùm không gian ngàn mét. Một Trấn Thọ Khư cỡ nhỏ hình thành.
Minh Thế Nhân thử khảo sát rồi nói: “Dòng chảy thời gian gấp ba lần bình thường.”
“Không có cổ trận gia trì, linh tính ban đầu của Trấn Thọ Thung sẽ không đạt tới trạng thái đỉnh phong như lúc trước.” Khổng Văn nói.
“Trạng thái đỉnh phong sẽ lấy mạng người đó! Như thế này cũng đủ rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Bọn hắn không muốn trải nghiệm lại cảm giác thương hải tang điền kia lần nữa đâu.
“Vậy thì nhanh hơn một chút.” Lục Châu vừa nói vừa tung chưởng.
Trấn Thọ Thung phục tùng mệnh lệnh, biến lớn lên mấy lần. Chỉ trong giây lát đám người đã cảm nhận được áp lực và sinh cơ nồng đậm.
Minh Thế Nhân đo lại lần nữa, cười nói: “Gấp mười lần rồi. Rất thích hợp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lui ra đi, các ngươi tự mình an bài.”
“Vâng.”
“Minh Thế Nhân, Diên Nhi và Hải Loa ở lại.”
Những người khác lục tục bay vào sơn mạch tìm chỗ nghỉ ngơi, không ai dám ở quá gần, sợ làm phiền đến Các chủ.
Lục Châu vung tay lên, cái túi trên lưng Cùng Kỳ bay tới.
Hắn lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà ra đưa cho Minh Thế Nhân, sau đó lấy ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm khác đưa cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Các ngươi mới khai Mệnh Cách lần đầu, lý ra nên sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm sơ đẳng. Nhưng xét thấy thiên phú của các ngươi không tệ, có thể dùng hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung đẳng để nhập môn.”
Hai viên này đều có năng lực phi hành, rất thích hợp với các nàng.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, còn Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà thì sao?”
Tận mắt chứng kiến sự cường đại của Ung Hoà, ai cũng muốn có được một Mệnh Cách như vậy.
“Ung Hoà thiên hướng về âm công, thích hợp với Hải Loa, nhưng nó là thú hoàng, mới khai Mệnh Cách không thích hợp sử dụng. Đợi sau này vi sư sẽ tìm những viên Mệnh Cách Chi Tâm khác phù hợp với ngươi.”
“Tạ ơn sư phụ.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn gật đầu. Tiểu Hỏa Phượng trên vai nàng cũng gật gật như gà mổ thóc.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Ba người rời đi, bên hồ chỉ còn lại một mình Lục Châu.
Lục Châu ngồi xếp bằng, kiểm tra lại giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: “2.113.097 ngày (5.789 năm
“Lời được sáu trăm năm…”
“Bên trong Trấn Thọ Thung rốt cuộc có bao nhiêu thọ mệnh?”
Lúc nãy tiến vào không gian bên trong nó quan sát, Lục Châu chỉ thấy sinh cơ mênh mông vô bờ, không thể đo lường. Hơn nữa vật này còn có năng lực hội tụ thọ mệnh, chẳng phải có thể chứa đựng vô hạn sinh cơ rồi?
Chương 1520
Đương nhiên tốc độ hội tụ sẽ không nhanh như trong cổ trận, muốn tích luỹ cũng cần thời gian.
Điểm công đức: 91.760 điểm
Nghèo quá sức nghèo. Cũng may hắn còn một tấm át chủ bài Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, lại có Lục Ngô, dù gặp phải chân nhân cũng không sợ.
“Một năm ở đây bằng mười năm ở ngoại giới… Có lẽ còn hơi chậm.”
Lục Châu vỗ một chưởng xuống đất, Trấn Thọ Thung lại khuếch trương, nhưng lần này dường như nó đã đến cực hạn.
“Linh tính không đủ, không thể phát huy ra uy lực lớn nhất.” Lục Châu lẩm bẩm.
Nhưng có thể đạt tới tốc độ nhanh gấp mười lăm lần bên ngoài đã là không tệ.
Việc tu hành nhanh gấp 15 lần, vậy lĩnh hội Thiên thư thì sao?
Lục Châu nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn cảm giác được tốc độ lĩnh hội tăng lên khoảng 5 lần.
Xem ra con đường tu hành Thiên thư còn khó hơn con đường tu hành thông thường gấp ba lần.
Nhưng không sao, hắn vẫn còn Tử Lưu Ly. Chờ đến lúc Tử Lưu Ly khôi phục, sử dụng hai món một lúc thì tốc độ chứa đầy lực lượng Thiên Tướng sẽ càng thêm nhanh chóng.
. . .
Sáu canh giờ trôi qua, lực lượng Thiên Tướng đã bão hoà.
Lục Châu gọi ra lam pháp thân, tác dụng của Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng đã biến mất từ lâu, toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu xanh lam xuất hiện, toả ra quang mang xanh thẳm. Lực lượng Thiên Tướng tựa như mê vụ quanh quẩn bao bọc lấy pháp thân.
“Nữa không?”
Lục Châu thoáng nghĩ ngợi rồi phất tay. Lam pháp thân đáp xuống đất, chạm vào một phần Trấn Thọ Thung vừa ló lên.
Vòng xoáy xuất hiện, Lục Châu không do dự lựa chọn tấn thăng. Sinh cơ trong Trấn Thọ Thung truyền vào lam pháp thân.
. . .
Cùng lúc đó, sâu trong cánh rừng dưới chân núi.
Tiểu Diên Nhi đang khoanh chân ngồi, bàn tay nhanh nhẹn thả viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung rồi lập tức rút tay về, dùng hai tay che mặt.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng nàng vẫn rất sợ đau. Nàng không dám nhìn biến hoá trong Mệnh Cung, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không đau, không đau, không đau đâu mà…”
Két. Thanh âm thanh thuý vang lên.
Cái gì đó?
Tiểu Diên Nhi giật mình thả tay xuống, nhìn vào khu vực Mệnh Cung, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng viên Mệnh Cách Chi Tâm đâu nữa.
“Ơ… Mệnh Cách Chi Tâm của ta đâu?”
“Tiểu Hỏa Phượng, ngươi ăn vụng hả?” Nàng xách cổ tiểu Hỏa Phượng lên hỏi.
Chíp chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng mộng bức nhìn nàng. Oan ức nha!
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ vỗ vào bụng tiểu Hỏa Phượng, phát hiện bụng nó lép kẹp mới lẩm bẩm: “Oan uổng ngươi rồi.”
Nàng nghi hoặc gãi đầu, nhìn Mệnh Cung phẳng lì mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Két.
Một khu vực trên Mệnh Cung hình thành Mệnh Cách, chỉ trong giây lát đã hõm vào thành hình cái phễ. Đây chính là giai đoạn thứ hai khi khai Mệnh Cách.
“Ớ…”
Tiểu Diên Nhi lấy bản đồ Mệnh Cách ra xem, tự nhủ: “Hình như không có sai, đúng là ô Đồng cung. Vậy là… thành công rồi?”
Thật là hoang mang nha.
Khi sư phụ bế quan, Tiểu Diên Nhi thường đi tìm đại sư huynh để thỉnh giáo. Đại sư huynh dặn dò nàng rất nhiều lần, việc khai Mệnh Cách lần đầu sẽ cực kỳ đau đớn giày vò, nhưng chỉ cần vượt qua là trăng sáng mây tan. Tiền đồ của nàng sẽ vô cùng tươi sáng, bước vào cánh cửa Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Tiểu Diên Nhi chẳng thấy đau đớn chút nào, còn tưởng rằng mình đã làm sai.
“Chú tâm.” Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng xuống, quan sát biến hoá trên Mệnh Cung.
Dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, tốc độ hấp thu thọ mệnh của cái phễu cũng tăng lên 15 lần. Nửa canh giờ sau, liên toạ ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cách sáng lên toả ra lưu quang.
“Vậy là xong rồi?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc vô cùng.
Vù!
Ngu Thượng Nhung đáp xuống nhánh cây, tay ôm kiếm nở nụ cười nói: “Chúc mừng cửu sư muội khai Mệnh Cách thành công.”
“A? Nhị sư huynh, như vậy là được rồi sao?”
“Đúng thế.”
“Nhưng mà… muội chẳng có cảm giác gì cả.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Lúc trước khi sư phụ khai Mệnh Cách ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa tốn khoảng hai canh giờ, đại sư huynh mất chừng năm ngày, ta cũng mất tầm đó. Trấn Thọ Khư gia tăng tốc độ lên 15 lần, thiên phú của muội vốn đã hơn xa các sư huynh, lại thêm đã dừng ở cảnh giới thập diệp thật lâu, Thái Thanh Ngọc Giản vô cùng vững chắc, muội khai Mệnh Cách như dưa chín thì rụng cuống mà thôi, nửa canh giờ cũng không ngoài muốn.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Đa tạ nhị sư huynh.”
“Mệnh Cách đã mở ra, muội hãy nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu. “Nhị sư huynh, huynh không tu luyện sao?”
“Ta đang đi tìm tứ sư đệ.” Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi biến mất.
Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong Mệnh Cách Chi Tâm, đến tìm Minh Thế Nhân để lấy thêm Mệnh Cách Chi Tâm về tiếp tục hấp thu.
Người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, tuổi thọ chỉ bằng một nửa người khác. Tại nơi này tốc độ hấp thu thọ mệnh tăng 15 lần, hắn là người phải bỏ ra đại giới lớn nhất, cho nên càng trân quý từng giây từng phút tu hành trong Trấn Thọ Khư.
Tiểu Diên Nhi yên lòng, ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu vận chuyển đan điền khí hải, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.
Từ Bách Kiếp Động Minh tiến vào Thiên Giới Bà Sa sẽ thay đổi toàn bộ cấu tạo, trên lý luận sẽ rất đau. Nhưng điều ngạc nhiên là quá trình đã diễn ra một nửa mà Tiểu Diên Nhi chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, tuyệt đối chẳng đau đớn chút nào.
Đầu tiên là Mệnh Cung. Trong Mệnh Cung chỉ có một Mệnh Cách đang xoay tròn, dần dần tạo thành hình quang bàn, tựa như có một con dao giải phẫu vô hình đang không ngừng phác hoạ đồ án lên đó.
“Đây chính Mệnh Bàn?”
“Sư huynh đã nói, phác hoạ Mệnh Bàn là cơ sở để ngưng tụ Tinh Bàn. Phải tập trung.”
Tiểu Diên Nhi nín hơi ngưng thần, vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng đột nhiên vỗ cánh đi tới bên cạnh Mệnh Cung, há mồm ra:
Khè ——
Nó phun ra một ngọn lửa nhỏ.
“? ? ?” Tiểu Diên Nhi vung tay hất nó văng ra xa, lẩm bẩm: “Đáng ghét.”
Tiểu Hỏa Phượng đụng trúng một gốc cây rồi rơi xuống đất.
Khai Tinh Bàn là việc vô cùng trọng yếu, nếu thất bại chính là đả kích nặng nề với Tiểu Diên Nhi.
Mà nàng và tiểu Hỏa Phượng đã ở chung một khoảng thời gian, nó như sủng vật của nàng. Tiểu Hỏa Phượng không sợ Tiểu Diên Nhi, sau khi rơi xuống đất lại vỗ cánh chạy tới bên Mệnh Cung.
Tu vi hai nàng thấp nhất, chỉ là thập diệp, thọ mệnh cao nhất là hai ngàn sáu trăm năm. Những người khác chí ít còn có bốn, năm ngàn năm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đầu tiên chết sẽ là Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
“Để ta!”
Diệp Duy cũng không ngần ngại nữa, cầm thánh vật bay về phía Trấn Thọ Thung.
Chưa đến một khắc đồng hồ, Trấn Thọ Thung đã hút sạch sinh cơ bên trong.
Ánh mắt Diệp Duy đầy kinh hãi: “Vậy mà vẫn chưa đủ?”
Hai vị lão giả mười sáu Mệnh Cách liên thủ phá bình chướng nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì.
Lục Ngô vừa cố sức húc vào bình chướng vừa nói: “Đây là trận văn còn sót lại từ thời thượng cổ…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Lục Ngô, lại nhìn về phía Trấn Thọ Thung, trầm giọng nói: “Trận pháp?”
May mà Lục Ngô không tiến vào, nếu không đã bị nhốt ở trong này.
“Trấn Thọ Thung hẳn là trận nhãn và hạch tâm của đại trận này.” Diệp Duy nói. “Trấn Thọ Thung nắm giữ năng lực hấp thu thọ mệnh, lại thêm trận pháp từ thời thượng cổ làm chất xúc tác khiến uy lực của nó tăng lên gấp bội. Ta sơ sẩy rồi.”
Diệp Duy hối hận vô cùng. Thế nhân đều nói bí ẩn chi địa tràn ngập hung hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Nơi đây là thánh địa tu hành, có biết bao nhiêu người mưu toan chiếm đoạt nó nhưng vẫn không cách nào trở thành chủ nhân Trấn Thọ Khư, điều này đã nói lên vấn đề.
Oanh ——
Lại một lần nữa, Trấn Thọ Thung tăng đường kính lên đến trăm trượng.
- 900 ngày.
- 1.000 ngày.
- 1.100 ngày.
Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. Nàng và Hải Loa đã trở thành hai bà lão lọm khọm, trông như đèn đã cạn dầu.
Chiếu theo tuổi thọ mà nó hấp thu, cộng thêm thánh vật, Trấn Thọ Thung đã hút hết gần bốn mươi ngàn năm tuổi thọ của tất cả mọi người.
Lục Châu tức giận quát lớn: “Lão phu muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có năng lực gì!”
Hắn vung chưởng đánh xuống Trấn Thọ Thung.
Một tiếng trầm minh vang lên, Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt, lực lượng Thiên Tướng truyền vào Trấn Thọ Thung, nó cảm nhận được lực áp chế, lập tức run lên bần bật, ra sức phản kháng.
Không gian trở nên vặn vẹo, vòng xoáy hấp thu thọ mệnh đột nhiên xoay chuyển, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Châu, ra sức hấp thụ.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Đám người trợn tròn mắt, kinh hoảng nhìn cảnh này. Rõ ràng Lục Châu muốn dùng sức một mình mình để trấn áp Trấn Thọ Thung.
Diệp Duy cũng sửng sốt.
Toàn bộ tuổi thọ của mọi người cộng lại cũng không đủ cho Trấn Thọ Thung hút, cho dù lão giả này là chân nhân cũng đâu thể một mình ngăn cơn sóng dữ? Thọ mệnh của chân nhân là ba mươi ngàn năm, đủ để đè ép Trấn Thọ Thung sao?
Lúc này, tính mạng của tất cả mọi người đều đặt hết lên người Lục Châu.
Lục Châu duy trì áp chưởng vào Trấn Thọ Thung, thọ mệnh cấp tốc trôi đi.
Hiệu quả của Thẻ Dịch Dung biến mất.
Đám người ngừng thở nhìn lão giả từ già biến thành trẻ, sau đó lại nhanh chóng già đi. Nếp nhăn xuất hiện, tóc đen biến thành trắng xoá.
Lục Châu không hề do dự, mặc niệm sử dụng một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển!
Sinh cơ điên cuồng tràn vào thân thể Lục Châu, dung mạo hắn lại biến thành trẻ tuổi. Đáng tiếc tình huống này không duy trì được lâu, Lục Châu lại biến lão.
Điểm công đức còn lại của hắn là 141.760 điểm.
Lục Châu lập tức mua một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển giá 50.000 điểm để sử dụng.
Trấn Thọ Thung tựa như một con quái vật ăn không biết no, bụng nó là hang động không đáy khiến mọi người lo lắng không thôi. Sự cường đại của nó đã vượt ngoài tầm dự liệu của tất cả mọi người.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng bọn hắn. Hôm nay phải chết ở đây sao?
Các đồ đệ nhìn sư phụ không ngừng trẻ lại rồi già đi, trong đầu không khỏi hồi tưởng về những tháng ngày ở Ma Thiên Các.
Đánh cũng được, mắng cũng được, cho đến nay tất cả bọn hắn đều được lớn lên trong sự che chở của sư phụ.
Luật rừng chỉ nói đúng một nửa —— bên dưới gốc đại thụ không có không gian cho cây nhỏ sinh tồn, nhưng trước khi cây nhỏ đủ năng lực ứng phó với thiên không đầy nguy hiểm, nếu không có đại thụ che chở thì làm sao chúng khoẻ mạnh trưởng thành?
Phanh!
Trấn Thọ Thung chấn động khiến đám người giật mình nhìn sang.
Bọn hắn nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vọt tới, áp chưởng lên Trấn Thọ Thung.
“Loại sự tình này sao có thể thiếu đồ nhi.” Vu Chính Hải cười một tiếng, thọ mệnh tràn vào Trấn Thọ Thung.
Ngu Thượng Nhung cũng mỉm cười nhưng không nói gì, bàn tay lặng lẽ dùng sức.
Minh Thế Nhân nói: “Còn có đồ nhi đây.”
Ngay sau đó Đoan Mộc Sinh cũng vọt tới: “Đồ nhi cũng có chút tác dụng.”
Bốn người vừa đến, áp lực đổ lên vai Lục Châu giảm đi rất nhiều.
Giao diện Hệ thống trừ đi thọ mệnh cũng chậm lại không ít.
Đám huynh đệ Khổng Văn cắn răng nói: “Bà mịa, chết thôi mà sợ gì. Các huynh đệ, lên!”
“Lên thì lên!”
Bốn người không nói hai lời, lập tức vọt tới đứng cạnh Đoan Mộc Sinh, đặt chưởng lên Trấn Thọ Thung.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly không cần phải nói, đã nhanh chân vọt tới truyền thọ mệnh.
Vu Chính Hải quay đầu nói với Tiểu Diên Nhi: “Cửu sư muội, thập sư muội, các muội đứng đó được rồi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu. Ma Thiên Các là nhà của nàng. Những người này là người nhà của nàng.
“Ta sao có thể đứng nhìn.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mang theo thân thể già nua yếu ớt chậm chạp bay tới, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
“. . .”
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Diệp Duy thán phục không thôi. Hơn vạn đệ tử Nhạn Nam Thiên cũng chưa từng đoàn kết như thế. Có lúc, thứ khiến người ta thật sự thần phục không phải là tu vi và vũ lực…
Quả thật, Diệp Chính là chân nhân khiến người kính sợ, là trụ cột của Nhạn Nam Thiên. Nhưng ở sau lưng hắn có biết bao người vẫn luôn thầm mắng? Ngay cả bốn trưởng lão bọn hắn suốt đoạn đường đến Trấn Thọ Khư cũng không ngừng phàn nàn bất mãn về Diệp Chính đó thôi.
Diệp Duy thở dài một tiếng. Diệp Chính thua không uổng.
Thôi được rồi. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Diệp Duy dẫn đầu bay tới. “Cùng lên đi.”
Ba vị trưởng lão còn lại cũng bay theo sau, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực dâng lên tuổi thọ của mình. Trấn Thọ Thung đột nhiên toả sáng, phát ra tiếng ông ông.
Chương 1517
Lục Châu khẽ gật đầu, triệu hoán Bạch Trạch. Bạch Trạch từ xa bay tới đứng trên đỉnh đầu đám người.
“Bắt đầu đi.”
Bạch Trạch kêu lên một tiếng, từng đạo khí tức điềm lành rơi xuống như mưa.
Từ sau khi ăn Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch được tăng lên theo diện rộng. Lục Châu lập tức tràn trề lực lượng Thiên Tướng, toàn bộ lực lượng truyền thẳng vào trong Trấn Thọ Thung!
Đám người Ma Thiên Các hiểu ý, toàn lực đánh ra chưởng ấn tối cường.
Ầm!
Trấn Thọ Thung chìm xuống mấy mét.
Khí tức điềm lành của Bạch Trạch điên cuồng khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho Lục Châu và tu vi cho mọi người.
Ầm!
Trấn Thọ Thung lại chìm xuống.
Ông ——
Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt. Từ trong lăng mộ bỗng bay ra luồng khí hôi thối, bên trong khí thể ẩn chứa các loại cảm xúc bi quan nồng đậm: tham lam, ích kỷ, thù hận, phẫn nộ…
“Nín hơi ngưng thần.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
“Ung Hoà trấn thủ nơi này ba mươi ngàn năm, Trấn Thọ Thung đã bị hắn tiêm nhiễm quá nhiều cảm xúc bi quan.”
Đám người gật đầu.
Lục Châu mặc niệm Đại Tĩnh Tâm Chú, phạn âm bay ra bao bọc tất cả mọi người, kim quang vờn quanh xua đuổi đám khí thể tiêu cực.
Khổng Văn nói: “Ta hiểu rồi, Ung Hoà vẫn luôn dùng loại tâm tình tiêu cực này để uẩn dưỡng Trấn Thọ Thung, chẳng trách nó lại táo bạo như vậy.”
“Đây không phải chỉ là một món đồ vật à? Sao có thể có cảm xúc?” Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi.
“Vạn vật đều có linh tính, khi phẩm cấp đạt tới thiên giai thì xuất hiện độ phù hợp, càng về sau linh tính của vật phẩm sẽ càng nhiều, cho đến khi đạt tới Hằng cấp, vật phẩm sẽ sinh ra ý thức tự chủ.” Khổng Văn nói.
“Vậy chẳng phải nó thành người luôn rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Theo pháp tắc bảo toàn, vật phẩm cũng chỉ là vật phẩm, sẽ không biến thành người. Chỉ là vật phẩm ẩn chứa nhiều cảm xúc của chủ nhân sẽ có linh tính tựa như chủ nhân của nó.”
Đoan Mộc Sinh cũng phụ hoạ: “Chẳng trách Bá Vương Thương của ta càng ngày càng dũng mãnh.”
Đám người: “. . .”
Đúng lúc này, Trấn Thọ Thung bỗng nhiên bay lên cao, nâng theo tất cả mọi người.
Oanh!
Bình chướng Trấn Thọ Khư trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như pha lê. Quang minh chiếu rọi, ít nhất không gian của bí ẩn chi địa vẫn sáng sủa hơn Trấn Thọ Khư khá nhiều.
Trận pháp biến mất, sinh mệnh khổng lồ ẩn chứa bên trong Trấn Thọ Khư đột nhiên chảy ngược dòng!
“Trở về rồi!”
“Ha ha, thọ mệnh trở về!”
Đám người cuồng hỉ reo lên.
Mái tóc trắng xoá của Tiểu Diên Nhi khôi phục thành màu đen tuyền với tốc độ cực nhanh, làn da nàng trở nên mềm mại mịn màng.
Bảng thọ mệnh của Lục Châu cũng không ngừng tăng lên.
10.000 ngày.
12.000 ngày.
“Nhiều như vậy?” Lục Châu hồ nghi.
Trấn Thọ Thung nằm ở chỗ này quá lâu, thọ mệnh mà nó hấp thu vượt xa con số thọ mệnh của đám người cộng lại, dù chỉ nhả ra một phần nhỏ cũng đã là một con số khổng lồ.
Toàn bộ Trấn Thọ Khư ngập tràn trong khí tức sinh mệnh.
Giữa thiên địa, từng nhánh cây ngọn cỏ khô héo bỗng chốc xanh tươi trở lại, đại thụ điên cuồng sinh trưởng.
Lục Ngô bay lùi lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Thọ Thung:
“Chịu đựng một lát, trận pháp đã biến mất hoàn toàn, uy lực của nó sẽ giảm xuống trên diện rộng.”
Lúc này Bạch Trạch cũng phóng thích xong năng lượng, nó đáp xuống đất đứng đợi.
Trấn Thọ Thung đã thu nhỏ lại bằng một cây côn dài khoảng mười trượng, đột nhiên tấn công về phía đám người.
“Mau tránh!”
Mục tiêu của nó rõ ràng là bốn người Diệp Duy.
Diệp Duy cũng rất mộng bức. Người đông như vậy, cớ gì lại chọn bọn hắn chớ?
“Ngăn trở!”
Toàn thân Trấn Thọ Thung toả ra u quang, mang theo một loại lực lượng không thể kháng cự.
“Quả thật là Hằng cấp.”
Bốn người Diệp Duy lập tức gọi ra Tinh Bàn. Trấn Thọ Thung đột nhiên đập tới.
Phanh phanh phanh…
Bốn đại Tinh Bàn bị đánh lõm vào, bốn người lập tức bị thương nặng, phun ra một búng máu.
“Ngọc phù!”
Bọn hắn không dám do dự nữa, lập tức bóp nát ngọc phù.
Bốn đạo vòng sáng xuất hiện bao bọc toàn thân bốn người Diệp Duy, quang hoa ngút trời, thân ảnh bốn người biến mất tại chỗ.
“Ngọc phù truyền tống cá nhân?” Khổng Văn giật mình nói, “Ta nhớ ra rồi, Diệp Duy… bốn người này chính là tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên, là thủ hạ của Diệp Chính!”
“Hả?” Minh Thế Nhân nói, “Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vừa mới nhớ ra mà!”
“Mấy người này thật là!” Minh Thế Nhân mắng một câu, “Vừa rồi còn dám nói xạo là không quen Diệp Chính.”
“Ngọc phù truyền tống cá nhân là bảo vật không thua gì Huyền Mệnh Thảo, thậm chí còn quý giá hơn… thoắt một cái đã dùng luôn bốn tấm, ngoại trừ Nhạn Nam Thiên thì không ai dám xài sang như thế!” Khổng Văn tán thưởng.
Lục Châu nói: “Không cần để ý, bốn người bọn họ có thể tránh thoát ảnh hưởng tiêu cực của Ung Hoà, có thể thấy là người hiểu chuyện.”
“Sư phụ nói rất có lý. Oan có đầu nợ có chủ, đồ nhi tin là bọn họ cũng không dám cùng sư phụ là địch.” Vu Chính Hải nói.
Vù!
Trấn Thọ Thung đánh về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức tung ra một chưởng.
Ầm!
Trấn Thọ Thung bị tóm gọn vào tay hắn.
“Có hy vọng.”
Lục Châu lập tức thôi động lam pháp thân, ép khô lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể truyền vào Trấn Thọ Thung.
Ông!
Ma Đà Thủ Ấn cấp tốc chế trụ Trấn Thọ Thung, nó càng lúc càng biến nhỏ, cuối cùng biến thành nhỏ như một cây gậy gỗ.
Lòng bàn tay Lục Châu chảy ra một giọt máu tươi, nhỏ xuống Trấn Thọ Thung. Hồng quang loé lên.
Trấn Thọ Thung bỗng yên tĩnh trở lại, lơ lửng trước mặt Lục Châu.
[Ting — mời tiếp tục hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp.]
Sau khi mất đi đống tâm tình tiêu cực, Trấn Thọ Thung trở nên sáng tỏ hơn nhiều, linh tính của nó dần dần cải biến.
Giọt máu tươi kia lăn dài trên thân Trấn Thọ Thung, Hệ thống đã nhắc nhở có thể hàng phục nó, nhưng vấn đề là làm sao hàng phục?
Bạch Trạch?
Lục Châu xem lại bảng Hệ thống, phát hiện Bạch Trạch chưa tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Sau khi phục dụng Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch quả nhiên cường đại hơn trước nhiều.
Lục Châu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch từ dưới đất bay lên, lĩnh hội ý của chủ nhân, tưới xuống cơn mưa điềm lành.
Đám người nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Gâu gâu gâu… trong mắt cẩu tử ngập tràn đố kỵ. Nhớ lại viên Thú Chi Tinh Hoa kia, nó lại cảm thấy uỷ khuất.
Chương 1518
Sau khi phóng thích điềm lành lần thứ hai, Bạch Trạch mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đáp xuống phía sau đám người.
“Thú Chi Tinh Hoa dùng không uổng.”
Trấn Thọ Thung vẫn lơ lửng bên cạnh Lục Châu, tựa như đang dò xét hắn.
“Nó đang làm gì thế?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Trấn Thọ Thung đã mất đi tâm tình tiêu cực, đồng nghĩa với việc linh tính cũng giảm xuống. Có lẽ… nó đang tìm kiếm chủ nhân mới.” Khổng Văn nói.
“Êi, nhìn ta coi được không?” Minh Thế Nhân nói với Trấn Thọ Thung, tay chỉ vào mặt mình.
Trấn Thọ Thung xoay tròn tại chỗ, sau đó xạ kích về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức gọi ra Tinh Bàn ngăn ở trước mặt.
Đám người Ma Thiên Các thấy thế, đồng loạt bay lên lưng Lục Ngô.
“Thú vị.” Lục Ngô vừa nói vừa bay vọt ra xa, lùi về cách Trấn Thọ Khư trăm dặm.
“Các chủ nhất định có thể thu phục được Trấn Thọ Thung.”
Đám người rất có lòng tin với Lục Châu.
Lục Châu lấy ra Vị Danh Kiếm. “Ngươi còn mạnh hơn Vị Danh được sao?”
Phanh phanh phanh…
Thân ảnh Lục Châu và Trấn Thọ Thung lao vào đối chiến, bóng ảnh xuất hiện đầy trời.
“Trấn Thọ Thung mạnh đến vậy?” Thấy sư phụ và nó đối chiến bất phân thắng bại, Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Dù sao cũng là Hằng cấp, Ung Hòa Đại Thánh uẩn dưỡng nó suốt ba mươi ngàn năm còn chưa hàng phục được mà.” Khổng Văn nói.
“Cũng may đại trận thượng cổ kia đã không còn.”
Nhớ lại cảnh tượng trước đó, đám người vẫn còn sợ hãi. Trong chớp mắt trải qua thương hải tang điền, năng lực này của Trấn Thọ Thung quá mức đáng sợ.
Lục Châu và Trấn Thọ Thung kịch chiến suốt một canh giờ vẫn chưa phân định thắng thua.
“Thanh kiếm trong tay Các chủ có thể đối phó với Trấn Thọ Thung lâu như vậy, chỉ sợ cũng là Hằng cấp.”
“Thanh kiếm đó à?” Tiểu Diên Nhi nói, “Chẳng trách Giang Ái Kiếm lại thèm muốn nó, sư phụ cũng không cho hắn.”
Ầm!
Trấn Thọ Thung rốt cuộc ngừng lại, lui về sau trăm mét.
“Ha ha, nó rốt cuộc cũng thấy sợ rồi!” Khổng Văn vui vẻ nói.
Lục Châu chĩa mũi kiếm về phía Trấn Thọ Thung nói: “Nếu ngươi vẫn không phục, lão phu sẽ dùng thanh kiếm này chém ngươi thành muôn mảnh.”
Nói xong lời thoại này, Lục Châu cảm thấy mình đần thật sự. Nó là một vật phẩm mà thôi, sao có thể nghe hiểu được lời hắn.
Vù!
Trấn Thọ Thung đột nhiên biến lớn gấp trăm lần đánh xuống mặt hồ. Oanh!!
Nước hồ văng lên tung toé như đang sôi trào.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. “Băng phong!”
Rắc ——
Mặt hồ lập tức đóng băng.
“Phiền Lung Ấn!”
Phiền Lung Ấn từ trên trời áp xống đè chặt lấy Trấn Thọ Thung.
Trấn Thọ Thung bị ép tới mức không thể động đậy, chỉ còn cách vội vàng thu nhỏ, nhân cơ hội chui tọt qua khe hở vọt về phía chân trời.
Nó lựa chọn chạy trốn!
Lục Châu không chút hoang mang, dùng Vị Danh Cung kéo động tiễn cương xạ kích về phía nó.
Phanh phanh…
Từng đạo tiễn cương mang theo lực lượng Thiên Tướng không ngừng va chạm vào Trấn Thọ Thung khiến toàn thân nó nóng đỏ lên, tốc độ giảm mạnh.
Nhận thấy không thể trốn được, nó quay đầu vọt về phía Lục Châu.
Lục Châu tung chưởng, bàn tay va chạm với Trấn Thọ Thung. Đôi bên lại tiến vào thế giằng co.
Ông ——
Trấn Thọ Thung lại bắt đầu hình thành lốc xoáy, hấp thu thọ mệnh của Lục Châu.
“Lại nữa?”
Ngã một lần đã khôn ra, Lục Châu há có thể cho nó được toại nguyện, lập tức vận dụng lam pháp thân trong đan điền khí hải.
Một cảm giác mát mẻ truyền tới, lam pháp thân tựa như nhìn thấy món ăn ngon nhất trên trần đời, điên cuồng hấp thu thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung.
“? ? ?”
Tu hành giả đều có bản năng tự vệ, mà pháp thân cũng thế. Đồ ăn dâng tới miệng thì còn chờ gì nữa?
“Tấn thăng!”
Lam pháp thân bắt đầu điên cuồng hấp thu thọ mệnh. Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng sinh cơ mênh mông cuồn cuộn tiến vào đan điền khí hải, tắm mát cho lam pháp thân.
Cho đến khi Hệ thống vang lên tiếng thông báo ——
[Tấn thăng thành công.]
Hắn đột phá!
[Thập Phương Càn Khôn, tấn thăng cấp tiếp theo cần tiêu hao 10.000 năm thọ mệnh.]
Lam pháp thân lúc này đây dữ dội hơn bao giờ hết, nó hấp tấp hút lấy hút để sinh cơ trong Trấn Thọ Thung.
Đám người Ma Thiên Các chỉ biết ngây ngốc nhìn.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Đang giằng co?”
“Không giống lắm… hình như Trấn Thọ Thung đang bị trấn áp.” Khổng Văn nói, “Xem chừng nó sắp hàng phục rồi. Cho dù nó là vật phẩm hằng cấp nhưng đứng trước thủ đoạn của Các chủ, muốn huỷ nó cũng không thành vấn đề.”
Đám người gật đầu. Không một ai nghi ngờ lời của Khổng Văn.
Lục Ly nói bổ sung: “Nói rất đúng. Các chủ vốn nắm giữ thực lực chân nhân mà. Nhớ ngày đó…”
Khụ khụ khụ…
Nhan Chân Lạc dùng cùi chỏ huých Lục Ly một cái. Mấy từ này của Lục Ly hắn đã nghe đến nhàm lỗ tai, chỉ có Nhan Chân Lạc mới nhịn nổi người bằng hữu này thôi.
Trên bầu trời.
Nồng đậm sinh cơ tràn vào cơ thể, Lục Châu cảm nhận được lam pháp thân có biến hoá. Trong đan điền khí hải vang lên một tiếng giòn tan như vách tường nứt ra.
Bên dưới lam pháp thân rốt cuộc xuất hiện một toà lam liên!
[Tấn thăng thành công.]
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhất diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.]
Xoẹt ——
Không làm gì được đối phương còn bị hút ngược 15.000 năm, Trấn Thọ Thung sao có thể chịu được, bắt đầu giãy giụa liên tục.
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, con hàng này qua ba mươi ngàn năm hẳn là đã hút không dưới trăm ngàn năm thọ mệnh, lam pháp thân có cơ hội tấn thăng rồi!
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lục Châu cảm thấy lam pháp thân đã hấp thu đủ lượng sinh cơ cần thiết, một vòng sáng xuất hiện quanh lam pháp thân, rơi xuống toà lam liên.
Két.
Bách Kiếp Động Minh nở ra một diệp.
Lục Châu cũng bị tốc độ khai diệp này làm cho kinh hãi. Lam pháp thân đột phá nhanh như thể đã từng làm đi làm lại quá trình này đến trăm ngàn lần.
Một cảm giác quen thuộc khó tả xuất hiện trong lòng hắn. Thật kỳ quái.
[Tấn thăng thành công.]
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhị diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.]
Cũng may là không tăng giá.
Lục Châu nhìn Trấn Thọ Thung, khẽ hỏi: “Đã phục hay chưa?”
Lúc này, lớp vỏ ngoài màu đen của Trấn Thọ Thung đột nhiên bóc ra, hoá thành một ký hiệu phát sáng, trôi về phía chân trời.
Lục Châu nhíu mày.
“Linh tính biến mất.” Khổng Văn nói.
“Như vậy Trấn Thọ Thung bị phế rồi?”
Chương 1519
“Không phải.” Khổng Văn nói, “Mà ngược lại, linh tính của Trấn Thọ Thung do chủ nhân ban tặng. Linh tính của chủ nhân đời trước không biến mất thì Các chủ không có khả năng hàng phục nó. Bây giờ linh tính đã tiêu biến, Các chủ chỉ cần truyền linh tính của mình vào Trấn Thọ Thung là có thể hàng phục nó rồi.”
Nhan Chân Lạc nói: “Làm sao mới truyền linh tính vào được?”
“Việc này…”
Trang bức đến mức này, giờ mà nói không biết thì xấu hổ thật đó.
Nhưng lúc này Lục Ngô đột nhiên mở miệng ——
“Linh tính ban đầu chỉ cần dùng tiên huyết là có thể hàng phục. Muốn linh tính sâu đậm hơn, có được cảm xúc riêng thì chủ nhân cần phải mang theo nó bên người quanh năm suốt tháng, dùng khí tức của bản thân tẩm bổ nó mới có thể dưỡng ra được.”
Đám người gật đầu.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn Lục Ngô rồi nói: “Một đám người mà không bằng một con…”
“Cái gì?” Lục Ngô liếc mắt nhìn xuống.
“Thú hoàng vĩ đại!”
“Khi bản hoàng tung hoành thiên hạ, đám bò… nhân loại yếu đuối các ngươi còn đang trong bụng mẹ đó.”
Lời này rất đúng, mọi người không cách nào phản bác.
Sau khi linh tính của Trấn Thọ Thung hoàn toàn tiêu biến, nó lại trở nên yên tĩnh như một cây mộc côn.
Lục Châu cầm lấy nó, thu hồi lam pháp thân, không cho pháp thân tiếp tục hấp thu thọ mệnh.
Trước tiên phải kiểm tra xem Trấn Thọ Thung còn bao nhiêu thọ mệnh, nếu không hút sạch nó thành cây sắt vụn thì toi.
Lục Châu dùng một tia cương khí vạch qua đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào thân Trấn Thọ Thung.
Sau khi mất đi linh tính, Trấn Thọ Thung không còn là màu đen mà chuyển sang màu đồng cổ trông cổ kính vô cùng. Toàn thân nó toả ra quang hoa nhàn nhạt, tràn ngập cảm giác thần bí.
Máu tươi vừa chạm vào, trên thân Trấn Thọ Thung toả ra một tầng quang mang màu vàng kim, sau đó quang mang biến mất, nó trở nên yên tĩnh như vật chết.
[Ting — hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp, năng lực: Vạn Vật Sinh Cơ.]
[Vạn Vật Sinh Cơ: có thể hội tụ sinh cơ của vạn vật trong phạm vi trăm dặm.]
Cuối cùng cũng thành công.
Lục Châu thử nghiệm dùng ý thức tiến vào bên trong Trấn Thọ Thung. Hắn cảm nhận được nơi đó mênh mông như biển cả, trong không gian Trấn Thọ Thung ngập tràn sinh cơ khổng lồ.
Lục Châu thu hồi ý thức, ý niệm khẽ động. Trấn Thọ Thung biến mất.
Thì ra vật phẩm Hằng cấp đều giống Vị Danh Kiếm, có thể dùng ý thức khống chế, biến nó thành một bộ phận của cơ thể.
Đám người mừng rỡ hô lớn:
“Chúc mừng Các chủ hàng phục được Trấn Thọ Thung!”
“Chúc mừng sư phụ!”
Lục Châu bay tới chỗ đám người, nhìn lướt qua tất cả rồi nói: “Vất vả rồi.”
“Đây đều là bổn phận của chúng ta.” Khổng Văn đáp.
Lục Châu chỉ về hồ nước phía xa, nói: “Động tĩnh trong Trấn Thọ Khư không nhỏ, rất nhiều người nhìn thấy, lại có cổ trận tồn tại. Chỗ đó hoàn cảnh không tệ, chúng ta nghỉ ngơi ở đó đi.”
“Tuân mệnh.” Đám người khom người đáp.
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay về phía phụ cận hồ nước, không bao lâu sau đã đến ngọn núi cạnh hồ.
Chỗ này đúng là một địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, Lục Ngô cũng có thể ẩn nấp dưới chân núi.
“Tuổi thọ của các ngươi có vấn đề gì không?” Lục Châu hỏi.
Đám người lắc đầu.
“Không chỉ không có vấn đề mà Trấn Thọ Thung còn trả về nhiều thêm một phần thọ mệnh, chúng ta cảm thấy tinh lực rất dồi dào.” Nhan Chân Lạc đáp.
“Tốt lắm. Vậy ta sẽ dùng nơi này làm cứ điểm, tạo thành Trấn Thọ Khư mới, phạm vi bao trùm trong khu vực ngàn mét, các ngươi phải tu hành cho tốt.”
Đám người vui mừng đồng thanh đáp: “Vâng!”
Lục Châu nâng tay, kim sắc Trấn Thọ Thung lơ lửng giữa không trung.
Chưởng ấn hướng xuống. Ầm! Trấn Thọ Thung ghim sâu vào trong lòng đất.
Một vòng xoáy đặc thù xuất hiện, lan tràn ra bốn phía. Dưới sự khống chế của Lục Châu, khu vực đặc thù vừa vặn bao trùm không gian ngàn mét. Một Trấn Thọ Khư cỡ nhỏ hình thành.
Minh Thế Nhân thử khảo sát rồi nói: “Dòng chảy thời gian gấp ba lần bình thường.”
“Không có cổ trận gia trì, linh tính ban đầu của Trấn Thọ Thung sẽ không đạt tới trạng thái đỉnh phong như lúc trước.” Khổng Văn nói.
“Trạng thái đỉnh phong sẽ lấy mạng người đó! Như thế này cũng đủ rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Bọn hắn không muốn trải nghiệm lại cảm giác thương hải tang điền kia lần nữa đâu.
“Vậy thì nhanh hơn một chút.” Lục Châu vừa nói vừa tung chưởng.
Trấn Thọ Thung phục tùng mệnh lệnh, biến lớn lên mấy lần. Chỉ trong giây lát đám người đã cảm nhận được áp lực và sinh cơ nồng đậm.
Minh Thế Nhân đo lại lần nữa, cười nói: “Gấp mười lần rồi. Rất thích hợp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lui ra đi, các ngươi tự mình an bài.”
“Vâng.”
“Minh Thế Nhân, Diên Nhi và Hải Loa ở lại.”
Những người khác lục tục bay vào sơn mạch tìm chỗ nghỉ ngơi, không ai dám ở quá gần, sợ làm phiền đến Các chủ.
Lục Châu vung tay lên, cái túi trên lưng Cùng Kỳ bay tới.
Hắn lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà ra đưa cho Minh Thế Nhân, sau đó lấy ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm khác đưa cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Các ngươi mới khai Mệnh Cách lần đầu, lý ra nên sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm sơ đẳng. Nhưng xét thấy thiên phú của các ngươi không tệ, có thể dùng hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung đẳng để nhập môn.”
Hai viên này đều có năng lực phi hành, rất thích hợp với các nàng.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, còn Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà thì sao?”
Tận mắt chứng kiến sự cường đại của Ung Hoà, ai cũng muốn có được một Mệnh Cách như vậy.
“Ung Hoà thiên hướng về âm công, thích hợp với Hải Loa, nhưng nó là thú hoàng, mới khai Mệnh Cách không thích hợp sử dụng. Đợi sau này vi sư sẽ tìm những viên Mệnh Cách Chi Tâm khác phù hợp với ngươi.”
“Tạ ơn sư phụ.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn gật đầu. Tiểu Hỏa Phượng trên vai nàng cũng gật gật như gà mổ thóc.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Ba người rời đi, bên hồ chỉ còn lại một mình Lục Châu.
Lục Châu ngồi xếp bằng, kiểm tra lại giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: “2.113.097 ngày (5.789 năm
“Lời được sáu trăm năm…”
“Bên trong Trấn Thọ Thung rốt cuộc có bao nhiêu thọ mệnh?”
Lúc nãy tiến vào không gian bên trong nó quan sát, Lục Châu chỉ thấy sinh cơ mênh mông vô bờ, không thể đo lường. Hơn nữa vật này còn có năng lực hội tụ thọ mệnh, chẳng phải có thể chứa đựng vô hạn sinh cơ rồi?
Chương 1520
Đương nhiên tốc độ hội tụ sẽ không nhanh như trong cổ trận, muốn tích luỹ cũng cần thời gian.
Điểm công đức: 91.760 điểm
Nghèo quá sức nghèo. Cũng may hắn còn một tấm át chủ bài Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, lại có Lục Ngô, dù gặp phải chân nhân cũng không sợ.
“Một năm ở đây bằng mười năm ở ngoại giới… Có lẽ còn hơi chậm.”
Lục Châu vỗ một chưởng xuống đất, Trấn Thọ Thung lại khuếch trương, nhưng lần này dường như nó đã đến cực hạn.
“Linh tính không đủ, không thể phát huy ra uy lực lớn nhất.” Lục Châu lẩm bẩm.
Nhưng có thể đạt tới tốc độ nhanh gấp mười lăm lần bên ngoài đã là không tệ.
Việc tu hành nhanh gấp 15 lần, vậy lĩnh hội Thiên thư thì sao?
Lục Châu nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn cảm giác được tốc độ lĩnh hội tăng lên khoảng 5 lần.
Xem ra con đường tu hành Thiên thư còn khó hơn con đường tu hành thông thường gấp ba lần.
Nhưng không sao, hắn vẫn còn Tử Lưu Ly. Chờ đến lúc Tử Lưu Ly khôi phục, sử dụng hai món một lúc thì tốc độ chứa đầy lực lượng Thiên Tướng sẽ càng thêm nhanh chóng.
. . .
Sáu canh giờ trôi qua, lực lượng Thiên Tướng đã bão hoà.
Lục Châu gọi ra lam pháp thân, tác dụng của Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng đã biến mất từ lâu, toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu xanh lam xuất hiện, toả ra quang mang xanh thẳm. Lực lượng Thiên Tướng tựa như mê vụ quanh quẩn bao bọc lấy pháp thân.
“Nữa không?”
Lục Châu thoáng nghĩ ngợi rồi phất tay. Lam pháp thân đáp xuống đất, chạm vào một phần Trấn Thọ Thung vừa ló lên.
Vòng xoáy xuất hiện, Lục Châu không do dự lựa chọn tấn thăng. Sinh cơ trong Trấn Thọ Thung truyền vào lam pháp thân.
. . .
Cùng lúc đó, sâu trong cánh rừng dưới chân núi.
Tiểu Diên Nhi đang khoanh chân ngồi, bàn tay nhanh nhẹn thả viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung rồi lập tức rút tay về, dùng hai tay che mặt.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng nàng vẫn rất sợ đau. Nàng không dám nhìn biến hoá trong Mệnh Cung, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không đau, không đau, không đau đâu mà…”
Két. Thanh âm thanh thuý vang lên.
Cái gì đó?
Tiểu Diên Nhi giật mình thả tay xuống, nhìn vào khu vực Mệnh Cung, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng viên Mệnh Cách Chi Tâm đâu nữa.
“Ơ… Mệnh Cách Chi Tâm của ta đâu?”
“Tiểu Hỏa Phượng, ngươi ăn vụng hả?” Nàng xách cổ tiểu Hỏa Phượng lên hỏi.
Chíp chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng mộng bức nhìn nàng. Oan ức nha!
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ vỗ vào bụng tiểu Hỏa Phượng, phát hiện bụng nó lép kẹp mới lẩm bẩm: “Oan uổng ngươi rồi.”
Nàng nghi hoặc gãi đầu, nhìn Mệnh Cung phẳng lì mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Két.
Một khu vực trên Mệnh Cung hình thành Mệnh Cách, chỉ trong giây lát đã hõm vào thành hình cái phễ. Đây chính là giai đoạn thứ hai khi khai Mệnh Cách.
“Ớ…”
Tiểu Diên Nhi lấy bản đồ Mệnh Cách ra xem, tự nhủ: “Hình như không có sai, đúng là ô Đồng cung. Vậy là… thành công rồi?”
Thật là hoang mang nha.
Khi sư phụ bế quan, Tiểu Diên Nhi thường đi tìm đại sư huynh để thỉnh giáo. Đại sư huynh dặn dò nàng rất nhiều lần, việc khai Mệnh Cách lần đầu sẽ cực kỳ đau đớn giày vò, nhưng chỉ cần vượt qua là trăng sáng mây tan. Tiền đồ của nàng sẽ vô cùng tươi sáng, bước vào cánh cửa Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Tiểu Diên Nhi chẳng thấy đau đớn chút nào, còn tưởng rằng mình đã làm sai.
“Chú tâm.” Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng xuống, quan sát biến hoá trên Mệnh Cung.
Dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, tốc độ hấp thu thọ mệnh của cái phễu cũng tăng lên 15 lần. Nửa canh giờ sau, liên toạ ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cách sáng lên toả ra lưu quang.
“Vậy là xong rồi?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc vô cùng.
Vù!
Ngu Thượng Nhung đáp xuống nhánh cây, tay ôm kiếm nở nụ cười nói: “Chúc mừng cửu sư muội khai Mệnh Cách thành công.”
“A? Nhị sư huynh, như vậy là được rồi sao?”
“Đúng thế.”
“Nhưng mà… muội chẳng có cảm giác gì cả.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Lúc trước khi sư phụ khai Mệnh Cách ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa tốn khoảng hai canh giờ, đại sư huynh mất chừng năm ngày, ta cũng mất tầm đó. Trấn Thọ Khư gia tăng tốc độ lên 15 lần, thiên phú của muội vốn đã hơn xa các sư huynh, lại thêm đã dừng ở cảnh giới thập diệp thật lâu, Thái Thanh Ngọc Giản vô cùng vững chắc, muội khai Mệnh Cách như dưa chín thì rụng cuống mà thôi, nửa canh giờ cũng không ngoài muốn.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Đa tạ nhị sư huynh.”
“Mệnh Cách đã mở ra, muội hãy nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu. “Nhị sư huynh, huynh không tu luyện sao?”
“Ta đang đi tìm tứ sư đệ.” Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi biến mất.
Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong Mệnh Cách Chi Tâm, đến tìm Minh Thế Nhân để lấy thêm Mệnh Cách Chi Tâm về tiếp tục hấp thu.
Người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, tuổi thọ chỉ bằng một nửa người khác. Tại nơi này tốc độ hấp thu thọ mệnh tăng 15 lần, hắn là người phải bỏ ra đại giới lớn nhất, cho nên càng trân quý từng giây từng phút tu hành trong Trấn Thọ Khư.
Tiểu Diên Nhi yên lòng, ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu vận chuyển đan điền khí hải, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.
Từ Bách Kiếp Động Minh tiến vào Thiên Giới Bà Sa sẽ thay đổi toàn bộ cấu tạo, trên lý luận sẽ rất đau. Nhưng điều ngạc nhiên là quá trình đã diễn ra một nửa mà Tiểu Diên Nhi chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, tuyệt đối chẳng đau đớn chút nào.
Đầu tiên là Mệnh Cung. Trong Mệnh Cung chỉ có một Mệnh Cách đang xoay tròn, dần dần tạo thành hình quang bàn, tựa như có một con dao giải phẫu vô hình đang không ngừng phác hoạ đồ án lên đó.
“Đây chính Mệnh Bàn?”
“Sư huynh đã nói, phác hoạ Mệnh Bàn là cơ sở để ngưng tụ Tinh Bàn. Phải tập trung.”
Tiểu Diên Nhi nín hơi ngưng thần, vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng đột nhiên vỗ cánh đi tới bên cạnh Mệnh Cung, há mồm ra:
Khè ——
Nó phun ra một ngọn lửa nhỏ.
“? ? ?” Tiểu Diên Nhi vung tay hất nó văng ra xa, lẩm bẩm: “Đáng ghét.”
Tiểu Hỏa Phượng đụng trúng một gốc cây rồi rơi xuống đất.
Khai Tinh Bàn là việc vô cùng trọng yếu, nếu thất bại chính là đả kích nặng nề với Tiểu Diên Nhi.
Mà nàng và tiểu Hỏa Phượng đã ở chung một khoảng thời gian, nó như sủng vật của nàng. Tiểu Hỏa Phượng không sợ Tiểu Diên Nhi, sau khi rơi xuống đất lại vỗ cánh chạy tới bên Mệnh Cung.
Bình luận facebook