-
Chương 1506-1510
Chương 1506
Cái đầu khổng lồ của Lục Ngô áp xuống, đôi mắt to như nhật nguyệt nhìn hắn chằm chằm. Tu hành giả kia vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trợn tròn mắt, “A” một tiếng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
“. . .”
Minh Thế Nhân cạn lời nói: “Nhát gan như vậy còn đến bí ẩn chi địa làm gì? Về nhà trông con đi.”
Lục Châu truyền cho người kia một chưởng lực lượng Thiên Tướng. Hắn tỉnh lại, không nói hai lời, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Soạt ——
Bên phía Trấn Thọ Khư truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Lục Châu vuốt râu, tay chắp sau lưng đi vào trong Trấn Thọ Khư.
Khi bọn hắn vừa bước vào, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện ——
Tựa như đám người đang di chuyển dưới mặt nước, nguyên khí xung quanh nồng đập gấp mấy lần, mọi thứ đều trở nên nhanh hơn.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân bay lên một trụ đá, ôm kiếm nhìn bốn phía. “Không hổ là thánh địa tu hành.”
Hắn đã cảm giác được tốc độ ngưng tụ nguyên khí nhanh hơn trước nhiều lần.
“Có động tĩnh.” Minh Thế Nhân nói. Phía trước lại truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống đất.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Để ta đi xem một chút.”
Thân ảnh như tơ liễu vọt về phía trước, kiếm cương nở rộ. Hư ảnh Lục Châu cũng loé lên rồi biến mất.
Những người khác không hề do dự bay theo, chỉ có Lục Ngô cảm thấy nhàm chán nên nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Liên tục chạy suốt ba ngày, nó cũng muốn được xả hơi một chút.
Lục Châu bay đến giữa không trung, quan sát cảnh tượng bên dưới.
Đám người đã đuổi tới, lăng không đứng bên cạnh Lục Châu, nhìn về phía “quái vật” trước mặt khiến da đầu run lên.
Đó là một sinh vật toàn thân đen nhánh, thân cao ba, bốn mét, phần trên để trần trông như con người. Hắn có mắt có mũi, có tứ chi và ngũ quan, đôi mắt trông như mắt cú mèo.
Nhưng điều kỳ quái nhất là giữa lồng ngực hắn hoàn toàn chẳng có gì, chỉ có một lỗ hổng cực lớn xuyên từ trước ra sau!
Tiểu Diên Nhi sợ hãi trốn sau lưng mọi người, thò đầu ra nói: “Đây… đây là hung thú gì thế?”
Tin tức về quái vật hiện ra trước mắt Lục Châu.
Tính danh: Qua Nhĩ
Thân phận: Quán Hung tộc
Tu vi: Thiên Giới Bà Sa (Quán Hung tộc không có pháp thân)
Từ khi tời khỏi Đại Viêm đến nay, Lục Châu đi đến đâu cũng đều gặp giống loài thuộc về phạm trù “nhân loại”, dù có xuất hiện dị tộc thì cũng không khác gì con người.
Nhưng Quán Hung là gì?
Khổng Văn, người được xưng là hung-thú-biết-tuốt, cũng phải suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Đây là Quán Hung.”
“Quán Hung?”
Khổng Văn nói: “Trước đây thật lâu, bí ẩn chi địa cũng có bốn mùa, có mặt trời mọc và lặn hàng ngày. Nơi này có rất nhiều chủng tộc cùng nhau sinh tồn. Về sau khi thiên địa xảy ra tai nạn, một số chủng tộc dần dần biến mất. Quán Hung là một trong sáu chủng tộc dị dạng.”
“Chủng tộc dị dạng?”
“Bởi vì bọn hắn trông giống nhân loại nhưng lại hoàn toàn không phải nhân loại, nên được gọi là chủng tộc dị dạng. Tộc Vô Tràng và Kỳ Quăng biến mất đầu tiên, nghe nói đã rời khỏi bí ẩn chi địa. Về sau chỉ còn lại bốn tộc dị dạng là Tam Thân, Tam Thủ, Nhất Tí và Quán Hung.” Khổng Văn nói bổ sung, “Bọn hắn lẽ ra đã bị diệt tuyệt từ lâu rồi mới phải!”
Tiểu Diên Nhi lập tức che mắt không dám nhìn tên Quán Hung kia, càng không muốn suy nghĩ đến ba loại chủng tộc mà Khổng Văn vừa kể. Chỉ cần nghe tên đã biết bọn hắn dị dạng cỡ nào, quá đáng sợ rồi!
Vù!
Một cây côn tráng kiện bay vào tay tên Quán Hung. Hắn cắm côn vào giữa lồng ngực trống hoác, sau đó hai tên Quán Hung khác có dáng người thấp bé hơn nhảy tới, ba người đồng thời cùng treo trên một cây côn trông như một cái đòn gánh.
Tên Quán Hung cao to nói: “Rời khỏi Trấn Thọ Khư.”
Kẻ này lại biết nói ngôn ngữ của nhân loại. Lục Châu thản nhiên hỏi: “Lý do?”
“Nơi này không phải chỗ các ngươi có thể đến.” Qua Nhĩ khàn khàn nói, “Các ngươi chiếm hết chỗ tốt, bây giờ đến bí ẩn chi địa cũng muốn chiếm?”
Khổng Văn thấp giọng giải thích: “Cổ tịch ghi chép, bốn chủng tộc dị dạng sống tách biệt với loài người. Bọn hắn hẳn là rất thống hận chúng ta.”
Việc này rất dễ lý giải. Người khác nhìn thấy bọn hắn, cảm thấy bọn hắn dị dạng, nhưng trong mắt bọn hắn thì đám người Lục Châu mới thật sự là dị dạng —— Ở đâu ra đám người ngực đặc thành một khối thế này, quá xấu rồi!
Lục Châu nhìn tên Quán Hung, nói: “Ý ngươi là, Trấn Thọ Khư là địa bàn của các ngươi?”
Qua Nhĩ gật đầu.
Khổng Văn lập tức nói: “Đánh rắm! Trấn Thọ Khư vẫn luôn là tồn tại biệt lập. Mười hai vạn năm trước, nơi này hẳn là địa bàn của nhân loại, bao giờ lại đến lượt chủng tộc Quán Hung các ngươi?”
Qua Nhĩ nhìn Khổng Văn, nói rõ ràng từng chữ: “Hiện tại nơi này thuộc về bọn ta.”
Đúng lúc này, trong Trấn Thọ Khư có năm tên Quán Hung cao to bay ra.
“Đuổi bọn hắn đi.”
Năm người kia đứng thẳng, bộ ngực rỗng tuếch bỗng phát sáng lên.
“Lực lượng Mệnh Cách?”
Năm đạo cương ấn quang trụ đánh về phía đám người Ma Thiên Các.
Lục Châu nâng tay gọi ra Tinh Bàn. Phanh phanh phanh… Tinh Bàn toả kim quang ngăn trở toàn bộ lực lượng Mệnh Cách.
Qua Nhĩ đột nhiên xoay người, hai tên tiểu Quán Hung treo trên cây côn tựa như đạn pháo bắn tới, giương nanh múa vuốt, cặp mắt cú mèo trợn trừng.
“Để ta!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương, tử long trên hay tai xuất hiện toả ra quang mang.
Phanh phanh phanh!
Trong giây lát hắn đâm ra mấy chục thương, hai tên tiểu Quán Hung bị đánh lui, chật vật nhảy ra sau.
Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, toàn thân tà khí lẫm nhiên như biến thành người khác, lơ lửng giữa không trung.
Qua Nhĩ ngẩng đầu nói: “Ma?!”
Đoan Mộc Sinh thi triển loại lực lượng này, toàn thân sung sức gấp mấy lần, tử long vờn quanh thân không ngừng công kích Qua Nhĩ.
Thương cương đánh vào người Qua Nhĩ, tia lửa văng ra khắp nơi.
“Thật rắn chắc!” Đám người tán thưởng.
Minh Thế Nhân thấp giọng hỏi Khổng Văn: “Đám quái vật này có nhược điểm gì?”
Khổng Văn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ta biết một điều, khi chúng nó bạo liệt sẽ sinh ra lực sát thương cực mạnh, hơn nữa còn có thể bắn ra một loại độc có tác dụng ăn mòn rất ghê gớm.”
“Không có nhược điểm?” Minh Thế Nhân cau mày.
Chương 1507
Đoan Mộc Sinh và Qua Nhĩ kịch đấu mấy trăm hiệp, dù Đoan Mộc Sinh có thể áp chế đối phương nhưng lại không cách nào đánh giết hắn.
Lúc này, năm tên Quán Hung cao lớn cũng vọt tới, sáu tên đồng thời bao vây Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh lấy một địch sáu vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không tiến lên hỗ trợ mà lăng không quan sát.
Trong Ma Thiên Các, không ai khắc khổ chăm chỉ hơn Đoan Mộc Sinh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quá ít. Đối với Đoan Mộc Sinh mà nói, đây là cơ hội tốt để ma luyện sinh tử chiến.
"Liệu Nguyên Bách Kích!"
"Điệp Lãng Thiên Trọng!"
Thương cương đánh ra ồ ạt không ngừng nghỉ như cuồng phong vũ bão. Đám người nhìn mà hoa cả mắt.
“Tam sư huynh… không mệt sao?” Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nhìn, tiểu Hỏa Phượng đậu trên vai nàng cũng thò đầu ra nhìn trộm.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Tam sư đệ quanh năm luyện tập thương thuật với bốn vị trưởng lão. Từ sau khi Hoa trưởng lão có được Tứ Phương Cơ, lực phòng ngự đại tăng. Nếu bàn về kinh nghiệm tấn công đối thủ có lực phòng ngự cao thì chúng ta không ai bằng hắn.”
Vu Chính Hải cũng gật đầu đồng tình: “Nói rất đúng. Chỉ là ta không ngờ trong khoảng thời gian này tam sư đệ lại tiến bộ nhanh đến thế.”
Tiểu Diên Nhi nhìn cuộc chiến trước mặt, nghi hoặc nói: “Vậy tam sư huynh có thắng được không?”
“Việc này…”
Chỉ có thể nói Đoan Mộc Sinh sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng muốn thắng cả sáu tên Quán Hung thì độ khó rất lớn.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng gọi ra Vị Danh Kiếm.
“Thẻ Nhược Điểm.”
Hiện tại dùng Thẻ Nhược Điểm vô cùng có lời, không chỉ tìm ra nhược điểm của một mình Qua Nhĩ mà nhược điểm của toàn bộ chủng tộc Quán Hung đều lộ ra.
Quả nhiên, tại khu vực dưới nách ba tấc của Quán Hung hiện ra một điểm đỏ. Có tên hiện ra đến hai hoặc ba điểm đỏ.
Lục Châu thừa cơ bay tới. “Lui ra.”
Đoan Mộc Sinh lăng không lui lại. Cùng lúc đó năm đạo cương ấn quang trụ cũng bắn tới.
Vị Danh Kiếm biến thành thuẫn, ngăn trở toàn bộ quang trụ.
Đoan Mộc Sinh khôi phục lại như trước, nói: “Sư phụ, xin cho đồ nhi thêm một chút thời gian, đồ nhi nhất định có thể tìm ra nhược điểm của bọn hắn.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vi sư không phải không tin ngươi, mà là chúng ta không cần phải lãng phí thời gian vào bọn hắn.”
Vị Danh Thuẫn biến thành Vị Danh Thương dài đến mười trượng, quang mang lấp loé.
“Nhìn kỹ.”
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, vọt vào giữa đám Quán Hung. Thương cương rợp trời xuất hiện, còn hoa mắt hơn của Đoan Mộc Sinh nhiều.
“Thương thuật.”
“Sư phụ rất ít khi dùng thương thuật, không ngờ tao nghệ về thương thuật của người lại cao đến thế.”
Mỗi một thương cương đều chuẩn xác đâm vào vị trí dưới nách ba tấc, thế như lôi đình!
Phanh phanh phanh…
Đám Quán Hung không ngờ tốc độ lão giả lại nhanh như vậy, cả sáu tên đều bị thương cương đánh bay, rơi lộp độp xuống đất.
Chiến đấu kết thúc. Trấn Thọ Khư lại rơi vào yên tĩnh.
Đám người Ma Thiên Các đã quá quen với tình cảnh này, không lấy làm bất ngờ.
“Thương thuật này tên là Phá Trận Tử. Xem rõ ràng chưa?” Lục Châu quay đầu hỏi Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh mừng rỡ gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Tiếng vỗ tay của Khổng Văn đột ngột vang lên. Đám người quay đầu nhìn hắn.
Khổng Văn xấu hổ gãi đầu nói: “Thật xin lỗi, ta… ta không nhịn được.”
Rắc ——
Thân thể đám Quán Hung tựa như tảng đá vỡ ra thành bã vụn.
[Ting — đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.] x 5
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu cảm thấy nghi hoặc. Chủng tộc thưởng thêm là cái gì?
Vì sao khi giết hung thú lại không có địa giới thưởng thêm và chủng tộc thưởng thêm?
Thật là kỳ quặc, logic của Hệ thống có vấn đề nha.
Dưới mặt đất chỉ còn lại một tên Quán Hung cuối cùng chưa chết, hắn thoi thóp nằm ngửa nhìn vị lão giả có thể nhẹ nhõm đánh phá tầng phòng ngự của Quán Hung với vẻ kinh hãi.
Đám người đi tới quan sát, lấy làm kỳ lạ.
“Đây đâu phải nhân loại, rõ ràng là quái vật…”
Thi thể của Quán Hung bên ngoài có da như con người, nhưng kết cấu bên trong lại toàn màu xanh, ngay cả máu cũng có màu xanh, kỳ lạ là máu rất ít, tựa như chỉ là dầu bôi trơn kết nối các phần cơ thể.
“Sư phụ, người làm sao phá vỡ được phòng ngự của bọn hắn?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Dưới nách ba tấc là điểm chí mạng, bọn hắn không có Mệnh Cách, không có pháp thân.”
“Thì ra nhược điểm nằm ở đó, như vậy chẳng phải đâm một cái là chết ngay sao?” Minh Thế Nhân tò mò nói.
“Ông trời vẫn rất công bằng.” Lục Châu lắc đầu nói, “Phòng ngự của Quán Hung cực cao, muốn phá vỡ điểm chí mạng không hề dễ dàng. Hơn nữa, điểm chí mạng của bọn hắn không chỉ có một chỗ… Nhìn nơi này.”
Lục Châu chỉ vào phần dưới nách tên Quán Hung còn sót lại, tiếp tục nói: “Dưới nách ba tấc của kẻ này có đến bốn điểm chí mạng.”
Tên Quán Hung kia vừa nghe vậy, con ngươi co rụt lại tựa như nhìn thấy quái vật, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
“Ta nhớ ra rồi!” Khổng Văn đột nhiên hô lên, vỗ đùi một cái, “Lời Các chủ nói giống hệt như trong cổ tịch ghi chép!”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái: “Có thể đừng đột ngột la lớn như vậy không, làm ta giật mình nè!”
“Xin lỗi xin lỗi, kìm lòng không được.”
Khổng Văn nhìn Lục Châu, càng cảm thấy Các chủ quả nhiên là sâu không lường được.
“Điểm chí mạng này tương đương với số lượng Mệnh Cách của nhân loại, phải đánh giết toàn bộ mới chết. Nơi này có đường vân, hẳn là do hắn cố ý ẩn tàng.” Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra phóng tới.
Xoẹt.
Khu vực nách hiện ra rõ ràng. Mọi người nhìn thấy bên dưới có bốn cái vòng tròn, không quá ngay ngắn nhưng đều cách nách ba tấc.
“Lợi hại, lợi hại. Việc này ta cũng không biết, tứ tiên sinh đúng là học rộng tài cao.” Khổng Văn chắp tay nói.
“Chuyện nhỏ, ta cũng được coi là người có kiến thức rộng rãi.” Minh Thế Nhân vỗ bả vai Khổng Văn.
“Ta đã phát hiện ra.” Khổng Văn gật đầu.
Minh Thế Nhân hớn hở nói: “Ngươi thật là thú vị, ta thích nhất người thành thật như ngươi. Xem vũ khí của ta không? Tên nó là Ly Biệt Câu, được Thiên Vũ Viện dùng ba viên Hoả Linh Thạch đoán tạo hết mười lăm ngày, lại dùng thuần hoả chiết xuất, hao phí thêm ba trăm cân tinh thiết mới nâng lên hồng cấp đó. Sao hả, đẹp không?”
Chương 1508
“Đẹp!” Khổng Văn đáp.
“Nhìn nè, phù văn bên trên có phải là rất phong cách hay không? Lại xem chỗ này, lợi nhận mới là điểm tinh tuý nhất của Ly Biệt Câu…”
“. . .”
Đám người im lặng lắc đầu. Minh Thế Nhân lại lên cơn khoe khoang rồi.
Qua Nhĩ lắp bắp nhìn Lục Châu, kinh hãi nói: “Ngươi… ngươi là ai?”
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống hắn. “Nơi này không phải là nơi các ngươi nên ở.”
“Vì, vì sao?”
“Dòng chảy thời gian trong Trấn Thọ Khư nhanh hơn bên ngoài nhiều, các ngươi không có Mệnh Cách, không thể sống được lâu.” Lục Châu nói.
Trong yết hầu Qua Nhĩ như kẹt thứ gì, nói không nên lời. Lát sau hắn mới nói: “Thật sao?”
Lục Châu hỏi: “Các ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Qua Nhĩ trầm mặc một lúc. Hắn cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi dần đi, tốc độ xói mòn càng lúc càng nhanh.
“Ba trăm… hai mươi năm.” Qua Nhĩ đáp.
“Hơn ba trăm năm? Các ngươi sống ở đây, đương nhiên cảm nhận được tốc độ dòng chảy thời gian. Có thể thấy các ngươi vì muốn gia tăng tu vi mà không tiếc hao tổn vô số thọ mệnh.”
Thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tính toán được mất. Có người dùng tiền mua mệnh, cũng có người dùng mệnh kiếm tiền.
Hự.
Con ngươi Qua Nhĩ co rụt lại, sau đó toàn thân hắn cứng ngắc rồi vỡ tan.
[Ting — đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]
Điểm công đức của Lục Châu đã tăng lên thành 111.760 điểm.
“Chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi rón rén đi tới nhìn một chút, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Tiếp tục tiến tới.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người theo chân Lục Châu bay vào trong nội bộ Trấn Thọ Khư.
Trên đường đi, bọn hắn nhìn thấy vô số cổ thụ chọc trời và khô lâu trải đầy khắp mặt đất. Thỉnh thoảng có hung thú chạy trốn, rõ ràng hình thể chúng lớn hơn bên ngoài không ít.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại một phía khác trong Trấn Thọ Khư có bốn người đang phi hành tới.
Bốn người đều là lão giả tóc trắng xoá, hai người mặc trường bào trắng, hai người mặc trường bào đen.
“Đến nơi rồi.”
Ba vị lão giả khác gật đầu, quan sát Trấn Thọ Khư tối tăm mờ mịt.
“Mười hai vạn năm trước, Trấn Thọ Khư là thánh địa tu hành trong bí ẩn chi địa, hàng năm đều có không ít tu hành giả đến đây lịch luyện để gia tăng thực lực. Cách mỗi ba mươi ngàn năm, hạt giống Thái Hư thành thục, Trấn Thọ Khư càng thêm náo nhiệt. Thời điểm này Trấn Thọ Khư hẳn là không có quá nhiều người.”
“Chúng ta làm việc cẩn thận chút, nên tránh đi đám hung thú cường đại.”
“Phải xem mạnh cỡ nào nữa. Nếu là dưới cấp thú hoàng thì chúng ta không ngại bắt lấy bọn nó. Đoạn đường này gặp phải rất nhiều thú vương, ta ngứa tay muốn chết.”
Bốn vị trưởng lão cười ha hả, nhưng rất nhanh lại thở dài.
“Diệp chân nhân bị giáng cấp, nếu không trở về kịp thời thì e là Diệp thị không còn ánh sáng. Hầy… nhiệm vụ của chúng ta thật nặng nề.”
“Diệp Chính làm người quá cố chấp, không chịu nghe lời khuyên của chúng ta. Hy vọng Tam Thập Lục Thiên Cương chết có thể khiến hắn hiểu được đạo lý này.”
Bốn người thở dài gật đầu, không biết mình có đang làm đúng không.
Bọn hắn cũng không thích phong cách hành sự của Diệp Chính, nhưng Diệp gia mà không có Diệp Chính thì chẳng là gì cả.
“Vẫn nên suy nghĩ cách đối phó với Trấn Thọ Thung thì hơn.”
“Ta có một kiện thánh vật có thể cung cấp năm ngàn năm thọ mệnh, hẳn là đã đủ cho Trấn Thọ Thung dùng.”
“Tốt.”
Bốn vị lão giả nhìn nhau gật đầu, sau đó bay vọt vào trong Trấn Thọ Khư.
. . .
Mấy người Lục Châu đã tiến vào khu vực nội bộ, tốc độ di chuyển không nhanh, trên đường đi không tiếp tục gặp phải Quán Hung.
Bước sâu vào trong phế tích, Lục Châu đột nhiên nâng tay ra hiệu: “Dừng lại.”
“Sư phụ, sao thế ạ?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Dòng chảy thời gian tăng nhanh.”
Lục Châu nhìn bảng Hệ thống. Cứ cách một đoạn thời gian, thọ mệnh của hắn lại bị trừ đi một ngày.
Chênh lệch một hai ngày nhỏ như vậy, người khác rất khó nhận ra, huống chi ai nấy đều có rất nhiều thọ mệnh.
“Dòng chảy thời gian?” Minh Thế Nhân chạy tới, vỗ một chưởng xuống đất.
Thanh sắc dây leo mọc lên tràn lan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Minh Thế Nhân lui về sau chục mét, dùng phương thức tương tự để gọi ra dây leo. Quả nhiên tốc độ sinh trưởng chậm hơn một nhịp.
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Sư phụ, đây không giống dòng chảy thời gian… Có thể khống chế dòng chảy thời gian chỉ có chân nhân làm được. Chỉ e là… Trấn Thọ Khư đang hấp thu thọ mệnh của chúng ta.”
“Hấp thu thọ mệnh?” Đám người kinh ngạc nói.
Tiểu Diên Nhi đưa tay lên sờ má, phát hiện da dẻ vẫn còn bình thường bèn thở phào một hơi.
“Trấn Thọ Khư… cái tên này đặt rất đúng.”
“Nơi này vốn không có tên, là do tu hành giả đến đây rồi đặt tên này cho nó.”
Minh Thế Nhân đứng lên, chỉ tay về phía trước: “Tiếp tục đi về phía đó, tốc độ hấp thu thọ mệnh sẽ tăng gấp đôi.”
“Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Đúng là muốn mạng mà. Càng đi sâu vào trong càng mất mạng như chơi.
Lục Châu vuốt râu suy tư.
Chịu hy sinh tất nhiên sẽ có được đại kỳ ngộ. Nhưng Lục Châu không gấp gáp ra quyết định, việc này cần được tất cả mọi người nhất trí hành động.
Thiên phú của mỗi người có hạn, không phải ai cũng thu hoạch được kỳ ngộ. Chuyến đi này có lẽ sẽ có người bị hao tổn không ít thọ mệnh.
Lục Châu đứng tại đường ranh giới, quay đầu nói với đám người Ma Thiên Các:
“Lợi và hại trong việc này bản toạ sẽ không nói nhiều. Người nào muốn đi thì tiếp tục tiến lên, người không muốn đi thì đứng chờ ở chỗ này, bản toạ sẽ không trách tội.”
Đã rất lâu rồi Lục Châu không tự xưng là “Bản toạ”. Thường khi phải dùng đến xưng hô này là lúc hắn rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Trấn Thọ Khư tràn đầy bất ngờ và nguy hiểm, hắn phải chịu trách nhiệm đối với từng người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự lấy một giây, lập tức lướt tới.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sao có thể thiếu đồ nhi?” Hắn và cẩu tử cũng đi tới.
“Chỉ là hao tổn thọ mệnh thôi mà.” Khổng Văn và ba vị huynh đệ quả quyết đi theo.
Tu vi của bốn người bọn họ khoảng bốn Mệnh Cách, thọ mệnh tầm bốn ngàn sáu trăm năm.
Chương 1509
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vốn còn do dự, nhưng thấy các sư huynh tích cực như vậy, các nàng cũng đi theo. Sư phụ và sư huynh đều đi cùng, các nàng không sợ.
Nhan Chân Lạc cười nói: “Đi thôi lão Lục.”
“Việc này…”
“Ta suýt quên, ngươi chỉ có năm Mệnh Cách, lại còn bị trọng thương. Vậy ngươi quay lại chỗ Lục Ngô đi, Lục Ngô có thể so với chân nhân, rất an toàn.” Nhan Chân Lạc nói.
Lục Ly vốn còn đang do dự, nghe Nhan Chân Lạc khích tướng lập tức đáp: “Ta lẽ ra đã là người chết, hiện tại sống thêm một ngày đã là kiếm lời.”
Lục Ly cũng bước theo.
Nhan Chân Lạc không nói nhiều, ôm bả vai hắn cùng tiến tới.
“Đâu phải là sinh ly tử biệt đâu, đừng có trầm trọng như vậy chứ.” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu vuốt râu nhìn Lục Ly: “Gọi Mệnh Cung ra.”
Lục Ly khẽ gật đầu, gọi ra Mệnh Cung.
Năm khu vực Mệnh Cách như ẩn như hiện còn trong trạng thái đang khôi phục, nhưng Mệnh Cung quá nhỏ, chỉ có thể chứa đủ năm Mệnh Cách này, không còn một chỗ dư thừa nào. Nói cách khác, hạn mức thiên phú của hắn chỉ đến đây thôi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Khí tức Thái Hư có thể giúp ngươi gia tăng hạn mức cao nhất, đừng quá lo lắng.”
Lục Ly gật đầu, trong lòng cũng không nuôi hy vọng quá lớn. Bao nhiêu người đã vì kế hoạch Thái Hư mà vẫn lạc, hắn làm sao dám yêu cầu xa vời. Nhưng lão tổ tông đã lên tiếng thì hắn cũng có một tia hy vọng.
Minh Thế Nhân bỗng tò mò hỏi:
“Hiện tại xem ra bí ẩn chi địa quá mức hung hiểm, khu vực hạch tâm hẳn là nguy hiểm chập chùng. Năm đó người lãnh đạo kế hoạch Thái Hư là Lam Hi Hoà chỉ có mười ba Mệnh Cách, bọn hắn làm sao ứng phó được nhỉ?”
“Kế hoạch Thái Hư?” Khổng Văn mờ mịt hỏi.
“Thanh liên giới không có sao?”
Khổng Văn lắc đầu.
Xem ra kế hoạch Thái Hư chỉ giới hạn trong hắc liên bạch liên. Cơ Thiên Đạo một mình đi vào bí ẩn chi địa chứ không kết đoàn đội.
Lục Châu nói: “Có lẽ khu vực hạch tâm mà bọn hắn tới cũng chỉ là ngoại vi.”
Đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục tiến về phía trước, xung quanh là một mảnh phế tích.
“Nơi này đúng là đã từng có nhân loại cư trú.” Nhan Chân Lạc nói.
“Có thể bảo tồn lâu như vậy mà chưa hoá thành tro bụi, đám phế tích này cũng không đơn giản.”
Đi tới một khu vực trống, Khổng Văn lấy ra ấn phù truy tung, không bao lâu sau đã có kết quả.
“Bên trái.”
Tiếp tục tiến lên mười dặm, phía trước xuất hiện Quán Hung nằm đầy đất. Khổng Văn cấp tốc tiến lên kiểm tra rồi nói: “Các chủ, chết hết rồi.”
Thi thể đám Quán Hung đều đã nứt toác, trên thân có trăm ngàn lỗ thủng.
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay lượn một vòng rồi nói: “Khắp nơi đều có thi thể Quán Hung, khoảng hơn năm trăm bộ thi thể.”
Đám người hít sâu một hơi, đồng loạt nhìn về phía Lục Châu. Trong lòng mọi người sinh ra một cỗ lo lắng không tên.
Lục Châu vừa định sử dụng thần thông, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, lập tức bay vào không trung.
Đoàn người lập tức theo sau, rốt cuộc nhìn thấy một nhóm người hơn mười Quán Hung và mấy chục tu hành giả nhân loại đang hoảng sợ chạy tới, trên thân dính đầy máu tươi.
Biểu tình trên mặt bọn hắn rất giống nhau, chỉ có sợ hãi.
“A —— ——”
Một tiếng kêu bén nhọn như yêu nữ trong rừng cây truyền ra, âm thanh khuếch tán như sóng âm đuổi theo đám Quán Hung và tu hành giả, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán.
Lục Châu tóm lấy một người đang bay vọt tới, dùng lực lượng Thiên Tướng truyền vào khiến hắn bình tĩnh hơn rồi hỏi: “Đó là gì?”
“Chúa tể giả… Chúa tể giả của Trấn Thọ Khư… chúa tể giả…” Người kia không ngừng lặp đi lặp lại.
Lục Châu buống tay, người kia có được tự do, vội vàng chạy trốn.
“A ——”
Tiếng kêu càng thêm bén nhọn.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly phải bịt tai lại. Bốn huynh đệ Khổng Văn liên tục lùi về sau, gọi ra cương khí hộ thể.
Những đồ đệ khác đều bình yên vô sự, nhìn sang Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn với vẻ kỳ quái.
Khổng Văn ngưng trọng nói: “Là Ung Hoà.”
Lục Ly kinh ngạc hô lên: “Ung Hoà giỏi về công tâm đó sao?”
“Đúng vậy, Ung Hoà có thể tấn công vào nhược điểm của nhân loại, phóng thích ra cảm xúc tiêu cực và đe doạ khiến người có ý chí không kiên định rất dễ đánh mất bản thân, mất đi bản tâm.” Khổng Văn nói.
“Vừa rồi nó phóng thích ra năng lực đe doạ, khiến nhân loại cảm thấy sợ hãi gấp nhiều lần bình thường, hẳn là chưa có ý định đại khai sát giới.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu lại muốn xem xem con hung thú này lợi hại đến mức nào.”
Vừa dứt lời, phía chân trời xa xôi có bốn đạo thân ảnh như ẩn như hiện.
Lục Châu nói: “Theo sát phía sau.”
Đám người đồng loạt bay theo Lục Châu tiến vào khu vực trung tâm Trấn Thọ Khư.
Từ bên trên nhìn xuống, khu vực vừa truyền ra thanh âm chính là một toà kiến trúc vuông vức trông như lăng mộ, xung quanh có dây leo và thanh sắc vụ khí bao phủ.
“Ung Hoà hẳn đang ở trong lăng mộ này. Kỳ quái, Trấn Thọ Khư từ bao giờ lại có lăng mộ nhỉ?” Khổng Văn nói.
“Ngươi từng đến nơi này?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ách… chưa từng, ta đều chỉ nghe nói mà thôi.”
“Lời đồn đại không thể tin.”
Phía chân trời, bốn đạo thân ảnh hiện ra ngày càng rõ ràng. Đó là bốn vị lão giả mặc trường bào màu trắng và đen.
Bốn vị lão giả bình tĩnh nhìn Lục Châu và đám người.
Lục Châu mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Các ngươi là ai?”
Không ngờ lão giả thật sự xưng tên ra: “Lão phu là Diệp Duy, ba người này là đồng bọn của lão phu.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, sắc mặt như thường hỏi tiếp: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Vốn cho rằng sau khi báo tên, đối phương sẽ bị doạ đến nhảy dựng, nào ngờ còn phản tác dụng, Diệp Duy bực mình cao giọng hỏi:
“Xin hỏi lão hữu đến Trấn Thọ Khư để làm gì?”
Chương 1510
Đôi bên đều muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương, việc này rất mấu chốt. Nếu có xung đột về lợi ích thì chuyện bọn hắn muốn làm sẽ không dễ dàng. Còn nếu không xung đột thì biết đâu có thể hợp tác, hoặc nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng hai phe đều không muốn tiết lộ mục đích khiến tình cảm lâm vào xấu hổ.
Lục Châu nói: “Các ngươi nên rời đi thì hơn, nơi này không nên ở lâu.”
Đám Quán Hung và tu hành giả đều bị Ung Hoà doạ chạy, Lục Châu không cho rằng mấy người này có thể xử lý được, trông bọn hắn không có vẻ gì là chân nhân cả, mà Ung Hoà có thể là hung thú cấp thú hoàng.
Diệp Duy cười ha hả nói: “Vì sao lão hữu lại bảo chúng ta rời khỏi đây?”
“Nơi này vô cùng nguy hiểm.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
“Nguy hiểm?” Diệp Duy cười nói, “Thật không dám giấu diếm, bốn người chúng ta phi hành đã hơn nửa tháng, đến Trấn Thọ Khư là để lấy đi một vật.”
“Đồ vật?”
Trấn Thọ Khư có thể có bảo vật gì? Đã qua mười hai vạn năm, nếu có bảo vật cũng đã bị người ta lấy đi mất rồi, đám chân nhân đâu phải người ngu, dựa vào cái gì lại buông tha cho bảo bối ở đây?
Diệp Duy thấy đối phương không cùng mục đích, lập tức cười nói: “Chúng ta chỉ đến lấy đồ vật, những thứ khác sẽ không động tới.”
“Vậy xin cứ tự nhiên.” Lục Châu ra dấu mời.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, không vội dời bước. Bọn hắn đang lo lắng Lục Châu sẽ đâm sau lưng mình một đao.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi đột nhiên chỉ tay về phía lăng mộ, kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, phát hiện quanh lăng mộ đang bốc lên thanh sắc vụ khí.
“Là khí độc… một loại khí độc có thể mê hoặc tâm trí con người.” Khổng Văn nhắc nhở.
Lục Châu có Thanh Thiền Ngọc bách độc bất xâm, đám đồ đệ có khí tức Thái Hư, nhưng những người khác thì không nói trước được.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Diệp Duy nói: “Thì ra là có hung thú.”
Một lão giả phất tay, lấy ra vài tấm phù chỉ. Phù chỉ hoá thành ấn phù bốc cháy rừng rực bay xuống.
Thấy vậy, Khổng Văn cau mày nói: “Ngươi làm vậy sẽ kinh động đến Ung Hoà.”
“Ung Hoà?” Diệp Duy giật mình. “Nghe đồn trong Trấn Thọ Khư có một con hung thú làm chúa tể, không ngờ lại là Ung Hoà.”
Ấn phù tiếp tục bay xuống. Bọn hắn muốn lấy đi đồ vật, nhất định phải kinh động hung thú.
Ấn phù vây quanh lăng mộ, thanh sắc vụ khí nhanh chóng bị ấn phù tiêu diệt. Lăng mộ rung động kịch liệt.
“A —— ——”
Tiếng kêu chói tai cuồn cuộn đánh ra bốn phía như sóng gợn, càn quét khắp nơi.
Bốn vị lão giả lập tức gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản sóng âm. Đám huynh đệ Khổng Văn rơi xuống đất, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi. Nhan Chân Lạc và Lục Ly thì khá hơn một chút, các đồ đệ vẫn bình an vô sự.
“Ha ha ha…”
Tiếng kêu của yêu nữ đột nhiên cao vút lên, tần suất âm thanh chói tai gấp mấy lần trước đó. Ung Hoà tức giận!
Nhan Chân Lạc và Lục Ly rơi xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người run run. Bốn huynh đệ Khổng Văn đã mất đi khả năng khống chế, tấn công Nhan Chân Lạc và Lục Ly. “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
“Khổng văn!!” Nhan Chân Lạc gọi to nhưng không có tác dụng.
Đúng lúc này, Lục Châu tung ra một chưởng. Cương ấn trói buộc cả bốn huynh đệ lại một chỗ.
Ánh mắt bốn người đờ đẫn, Lỗ Võ kêu lên: “Đều là hung thú, đều là hung thú… Đại ca, ta bị hung thú cắn rồi!”
Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, trong tiềm thức sợ hãi nhất chính là đám hung thú. Ung Hoà đã phóng đại nhược điểm của bọn hắn lên gấp trăm ngàn lần.
Lục Châu lắc đầu, đánh ra mấy đạo chưởng ấn phong bế đan điền khí hải bốn người, sau đó đánh ngất bọn hắn.
Mất đi ý thức thì sẽ không bị khống chế nữa.
Ông ——
Lục Ly đột nhiên gọi ra Tinh Bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn lên bầu trời: “Ta muốn chết, ta muốn chết! Đừng cản ta!”
Thấy vậy, Nhan Chân Lạc cấp tốc xoay người lại đánh ngất hắn.
Tinh Bàn biến mất. Nhan Chân Lạc hít sâu một hơi rồi nói: “Đánh ngất ta đi.”
Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chương đánh ngã hắn.
Bốn người Diệp Duy lăng không đứng trên không trung, kinh ngạc nói: “Các ngươi không bị ảnh hưởng?”
Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều không thi triển bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Lục Châu liếc nhìn bốn vị lão giả rồi nói với đám đồ đệ: “Lui lại mười mét.”
“Vâng.”
Đám đồ đệ cấp tốc mang theo mấy người bị đánh ngất xỉu lùi về sau.
Quả nhiên, từ trong lăng mộ truyền ra một tiếng gầm giận dữ, hư ảnh xông ra tận chân trời, giương nanh múa vuốt. Đôi mắt nó đỏ ké, cái miệng đỏ tươi như bồn máu, lông trên người có màu vàng, nó phát ra tiếng kêu cường đại gấp trăm lần trước đó.
Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể và lực lượng Thiên Tướng bao phủ toàn bộ đám người.
Tường đá xung quanh bị chấn nát, ký hiệu tróc ra, cây cối gãy đổ, khí độc lan tràn, thực vật cấp tốc khô héo.
Mà bốn vị lão giả cũng lui về sau mấy chục mét, sắc mặt kinh ngạc nhìn hư ảnh kia.
“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp… Nó hẳn là Ung Hoà cấp thú hoàng.” Diệp Duy nói.
“Chẳng lẽ phải từ bỏ?”
“Không đến mức đó, chủ yếu là vì nơi này có người… Nhìn đi, lão tiên sinh kia dùng sức một người bảo vệ tất cả mọi người, thực lực không thể khinh thường. Cho dù chúng ta tránh được Ung Hoà thì hắn vẫn một mực ở chỗ này.”
“Ý của ngươi là?”
“Phải hao tổn. Cùng hắn hao tổn… Đến khi một bên không còn lực lượng.”
“Nếu người bị hao tổn hết là chúng ta thì sao?”
“Vậy chỉ có thể nhận mệnh. Nếu đối phương vượt xa chúng ta thì không cần tranh nữa làm gì. Chỉ có thể trách Diệp Chính không có phúc phận này.” Diệp Duy nói.
Bốn người gật đầu nhìn về phía Lục Châu, đây cũng là biện pháp tốt.
Nhân tính con người tràn ngập nhược điểm. Lục Ly có một câu nói rất chí lý: Loài người luôn thích nội đấu.
Nhân loại thích đề phòng nhân loại, không chú ý đến hung thú. Diệp Chính chính là một ví dụ điển hình. Hắn đường đường là chân nhân, đề phòng Tần Nhân Việt, đề phòng Lục Châu, nhưng lại không đề phòng Hỏa Phượng lợi dụng hắn để niết bàn, thậm chí lại còn vì thế mà suýt bị giáng cấp.
Cái đầu khổng lồ của Lục Ngô áp xuống, đôi mắt to như nhật nguyệt nhìn hắn chằm chằm. Tu hành giả kia vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trợn tròn mắt, “A” một tiếng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
“. . .”
Minh Thế Nhân cạn lời nói: “Nhát gan như vậy còn đến bí ẩn chi địa làm gì? Về nhà trông con đi.”
Lục Châu truyền cho người kia một chưởng lực lượng Thiên Tướng. Hắn tỉnh lại, không nói hai lời, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Soạt ——
Bên phía Trấn Thọ Khư truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Lục Châu vuốt râu, tay chắp sau lưng đi vào trong Trấn Thọ Khư.
Khi bọn hắn vừa bước vào, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện ——
Tựa như đám người đang di chuyển dưới mặt nước, nguyên khí xung quanh nồng đập gấp mấy lần, mọi thứ đều trở nên nhanh hơn.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân bay lên một trụ đá, ôm kiếm nhìn bốn phía. “Không hổ là thánh địa tu hành.”
Hắn đã cảm giác được tốc độ ngưng tụ nguyên khí nhanh hơn trước nhiều lần.
“Có động tĩnh.” Minh Thế Nhân nói. Phía trước lại truyền đến âm thanh cự thạch rơi xuống đất.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Để ta đi xem một chút.”
Thân ảnh như tơ liễu vọt về phía trước, kiếm cương nở rộ. Hư ảnh Lục Châu cũng loé lên rồi biến mất.
Những người khác không hề do dự bay theo, chỉ có Lục Ngô cảm thấy nhàm chán nên nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Liên tục chạy suốt ba ngày, nó cũng muốn được xả hơi một chút.
Lục Châu bay đến giữa không trung, quan sát cảnh tượng bên dưới.
Đám người đã đuổi tới, lăng không đứng bên cạnh Lục Châu, nhìn về phía “quái vật” trước mặt khiến da đầu run lên.
Đó là một sinh vật toàn thân đen nhánh, thân cao ba, bốn mét, phần trên để trần trông như con người. Hắn có mắt có mũi, có tứ chi và ngũ quan, đôi mắt trông như mắt cú mèo.
Nhưng điều kỳ quái nhất là giữa lồng ngực hắn hoàn toàn chẳng có gì, chỉ có một lỗ hổng cực lớn xuyên từ trước ra sau!
Tiểu Diên Nhi sợ hãi trốn sau lưng mọi người, thò đầu ra nói: “Đây… đây là hung thú gì thế?”
Tin tức về quái vật hiện ra trước mắt Lục Châu.
Tính danh: Qua Nhĩ
Thân phận: Quán Hung tộc
Tu vi: Thiên Giới Bà Sa (Quán Hung tộc không có pháp thân)
Từ khi tời khỏi Đại Viêm đến nay, Lục Châu đi đến đâu cũng đều gặp giống loài thuộc về phạm trù “nhân loại”, dù có xuất hiện dị tộc thì cũng không khác gì con người.
Nhưng Quán Hung là gì?
Khổng Văn, người được xưng là hung-thú-biết-tuốt, cũng phải suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Đây là Quán Hung.”
“Quán Hung?”
Khổng Văn nói: “Trước đây thật lâu, bí ẩn chi địa cũng có bốn mùa, có mặt trời mọc và lặn hàng ngày. Nơi này có rất nhiều chủng tộc cùng nhau sinh tồn. Về sau khi thiên địa xảy ra tai nạn, một số chủng tộc dần dần biến mất. Quán Hung là một trong sáu chủng tộc dị dạng.”
“Chủng tộc dị dạng?”
“Bởi vì bọn hắn trông giống nhân loại nhưng lại hoàn toàn không phải nhân loại, nên được gọi là chủng tộc dị dạng. Tộc Vô Tràng và Kỳ Quăng biến mất đầu tiên, nghe nói đã rời khỏi bí ẩn chi địa. Về sau chỉ còn lại bốn tộc dị dạng là Tam Thân, Tam Thủ, Nhất Tí và Quán Hung.” Khổng Văn nói bổ sung, “Bọn hắn lẽ ra đã bị diệt tuyệt từ lâu rồi mới phải!”
Tiểu Diên Nhi lập tức che mắt không dám nhìn tên Quán Hung kia, càng không muốn suy nghĩ đến ba loại chủng tộc mà Khổng Văn vừa kể. Chỉ cần nghe tên đã biết bọn hắn dị dạng cỡ nào, quá đáng sợ rồi!
Vù!
Một cây côn tráng kiện bay vào tay tên Quán Hung. Hắn cắm côn vào giữa lồng ngực trống hoác, sau đó hai tên Quán Hung khác có dáng người thấp bé hơn nhảy tới, ba người đồng thời cùng treo trên một cây côn trông như một cái đòn gánh.
Tên Quán Hung cao to nói: “Rời khỏi Trấn Thọ Khư.”
Kẻ này lại biết nói ngôn ngữ của nhân loại. Lục Châu thản nhiên hỏi: “Lý do?”
“Nơi này không phải chỗ các ngươi có thể đến.” Qua Nhĩ khàn khàn nói, “Các ngươi chiếm hết chỗ tốt, bây giờ đến bí ẩn chi địa cũng muốn chiếm?”
Khổng Văn thấp giọng giải thích: “Cổ tịch ghi chép, bốn chủng tộc dị dạng sống tách biệt với loài người. Bọn hắn hẳn là rất thống hận chúng ta.”
Việc này rất dễ lý giải. Người khác nhìn thấy bọn hắn, cảm thấy bọn hắn dị dạng, nhưng trong mắt bọn hắn thì đám người Lục Châu mới thật sự là dị dạng —— Ở đâu ra đám người ngực đặc thành một khối thế này, quá xấu rồi!
Lục Châu nhìn tên Quán Hung, nói: “Ý ngươi là, Trấn Thọ Khư là địa bàn của các ngươi?”
Qua Nhĩ gật đầu.
Khổng Văn lập tức nói: “Đánh rắm! Trấn Thọ Khư vẫn luôn là tồn tại biệt lập. Mười hai vạn năm trước, nơi này hẳn là địa bàn của nhân loại, bao giờ lại đến lượt chủng tộc Quán Hung các ngươi?”
Qua Nhĩ nhìn Khổng Văn, nói rõ ràng từng chữ: “Hiện tại nơi này thuộc về bọn ta.”
Đúng lúc này, trong Trấn Thọ Khư có năm tên Quán Hung cao to bay ra.
“Đuổi bọn hắn đi.”
Năm người kia đứng thẳng, bộ ngực rỗng tuếch bỗng phát sáng lên.
“Lực lượng Mệnh Cách?”
Năm đạo cương ấn quang trụ đánh về phía đám người Ma Thiên Các.
Lục Châu nâng tay gọi ra Tinh Bàn. Phanh phanh phanh… Tinh Bàn toả kim quang ngăn trở toàn bộ lực lượng Mệnh Cách.
Qua Nhĩ đột nhiên xoay người, hai tên tiểu Quán Hung treo trên cây côn tựa như đạn pháo bắn tới, giương nanh múa vuốt, cặp mắt cú mèo trợn trừng.
“Để ta!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương, tử long trên hay tai xuất hiện toả ra quang mang.
Phanh phanh phanh!
Trong giây lát hắn đâm ra mấy chục thương, hai tên tiểu Quán Hung bị đánh lui, chật vật nhảy ra sau.
Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, toàn thân tà khí lẫm nhiên như biến thành người khác, lơ lửng giữa không trung.
Qua Nhĩ ngẩng đầu nói: “Ma?!”
Đoan Mộc Sinh thi triển loại lực lượng này, toàn thân sung sức gấp mấy lần, tử long vờn quanh thân không ngừng công kích Qua Nhĩ.
Thương cương đánh vào người Qua Nhĩ, tia lửa văng ra khắp nơi.
“Thật rắn chắc!” Đám người tán thưởng.
Minh Thế Nhân thấp giọng hỏi Khổng Văn: “Đám quái vật này có nhược điểm gì?”
Khổng Văn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ta biết một điều, khi chúng nó bạo liệt sẽ sinh ra lực sát thương cực mạnh, hơn nữa còn có thể bắn ra một loại độc có tác dụng ăn mòn rất ghê gớm.”
“Không có nhược điểm?” Minh Thế Nhân cau mày.
Chương 1507
Đoan Mộc Sinh và Qua Nhĩ kịch đấu mấy trăm hiệp, dù Đoan Mộc Sinh có thể áp chế đối phương nhưng lại không cách nào đánh giết hắn.
Lúc này, năm tên Quán Hung cao lớn cũng vọt tới, sáu tên đồng thời bao vây Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh lấy một địch sáu vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không tiến lên hỗ trợ mà lăng không quan sát.
Trong Ma Thiên Các, không ai khắc khổ chăm chỉ hơn Đoan Mộc Sinh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quá ít. Đối với Đoan Mộc Sinh mà nói, đây là cơ hội tốt để ma luyện sinh tử chiến.
"Liệu Nguyên Bách Kích!"
"Điệp Lãng Thiên Trọng!"
Thương cương đánh ra ồ ạt không ngừng nghỉ như cuồng phong vũ bão. Đám người nhìn mà hoa cả mắt.
“Tam sư huynh… không mệt sao?” Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nhìn, tiểu Hỏa Phượng đậu trên vai nàng cũng thò đầu ra nhìn trộm.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Tam sư đệ quanh năm luyện tập thương thuật với bốn vị trưởng lão. Từ sau khi Hoa trưởng lão có được Tứ Phương Cơ, lực phòng ngự đại tăng. Nếu bàn về kinh nghiệm tấn công đối thủ có lực phòng ngự cao thì chúng ta không ai bằng hắn.”
Vu Chính Hải cũng gật đầu đồng tình: “Nói rất đúng. Chỉ là ta không ngờ trong khoảng thời gian này tam sư đệ lại tiến bộ nhanh đến thế.”
Tiểu Diên Nhi nhìn cuộc chiến trước mặt, nghi hoặc nói: “Vậy tam sư huynh có thắng được không?”
“Việc này…”
Chỉ có thể nói Đoan Mộc Sinh sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng muốn thắng cả sáu tên Quán Hung thì độ khó rất lớn.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng gọi ra Vị Danh Kiếm.
“Thẻ Nhược Điểm.”
Hiện tại dùng Thẻ Nhược Điểm vô cùng có lời, không chỉ tìm ra nhược điểm của một mình Qua Nhĩ mà nhược điểm của toàn bộ chủng tộc Quán Hung đều lộ ra.
Quả nhiên, tại khu vực dưới nách ba tấc của Quán Hung hiện ra một điểm đỏ. Có tên hiện ra đến hai hoặc ba điểm đỏ.
Lục Châu thừa cơ bay tới. “Lui ra.”
Đoan Mộc Sinh lăng không lui lại. Cùng lúc đó năm đạo cương ấn quang trụ cũng bắn tới.
Vị Danh Kiếm biến thành thuẫn, ngăn trở toàn bộ quang trụ.
Đoan Mộc Sinh khôi phục lại như trước, nói: “Sư phụ, xin cho đồ nhi thêm một chút thời gian, đồ nhi nhất định có thể tìm ra nhược điểm của bọn hắn.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vi sư không phải không tin ngươi, mà là chúng ta không cần phải lãng phí thời gian vào bọn hắn.”
Vị Danh Thuẫn biến thành Vị Danh Thương dài đến mười trượng, quang mang lấp loé.
“Nhìn kỹ.”
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, vọt vào giữa đám Quán Hung. Thương cương rợp trời xuất hiện, còn hoa mắt hơn của Đoan Mộc Sinh nhiều.
“Thương thuật.”
“Sư phụ rất ít khi dùng thương thuật, không ngờ tao nghệ về thương thuật của người lại cao đến thế.”
Mỗi một thương cương đều chuẩn xác đâm vào vị trí dưới nách ba tấc, thế như lôi đình!
Phanh phanh phanh…
Đám Quán Hung không ngờ tốc độ lão giả lại nhanh như vậy, cả sáu tên đều bị thương cương đánh bay, rơi lộp độp xuống đất.
Chiến đấu kết thúc. Trấn Thọ Khư lại rơi vào yên tĩnh.
Đám người Ma Thiên Các đã quá quen với tình cảnh này, không lấy làm bất ngờ.
“Thương thuật này tên là Phá Trận Tử. Xem rõ ràng chưa?” Lục Châu quay đầu hỏi Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh mừng rỡ gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Tiếng vỗ tay của Khổng Văn đột ngột vang lên. Đám người quay đầu nhìn hắn.
Khổng Văn xấu hổ gãi đầu nói: “Thật xin lỗi, ta… ta không nhịn được.”
Rắc ——
Thân thể đám Quán Hung tựa như tảng đá vỡ ra thành bã vụn.
[Ting — đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.] x 5
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu cảm thấy nghi hoặc. Chủng tộc thưởng thêm là cái gì?
Vì sao khi giết hung thú lại không có địa giới thưởng thêm và chủng tộc thưởng thêm?
Thật là kỳ quặc, logic của Hệ thống có vấn đề nha.
Dưới mặt đất chỉ còn lại một tên Quán Hung cuối cùng chưa chết, hắn thoi thóp nằm ngửa nhìn vị lão giả có thể nhẹ nhõm đánh phá tầng phòng ngự của Quán Hung với vẻ kinh hãi.
Đám người đi tới quan sát, lấy làm kỳ lạ.
“Đây đâu phải nhân loại, rõ ràng là quái vật…”
Thi thể của Quán Hung bên ngoài có da như con người, nhưng kết cấu bên trong lại toàn màu xanh, ngay cả máu cũng có màu xanh, kỳ lạ là máu rất ít, tựa như chỉ là dầu bôi trơn kết nối các phần cơ thể.
“Sư phụ, người làm sao phá vỡ được phòng ngự của bọn hắn?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Dưới nách ba tấc là điểm chí mạng, bọn hắn không có Mệnh Cách, không có pháp thân.”
“Thì ra nhược điểm nằm ở đó, như vậy chẳng phải đâm một cái là chết ngay sao?” Minh Thế Nhân tò mò nói.
“Ông trời vẫn rất công bằng.” Lục Châu lắc đầu nói, “Phòng ngự của Quán Hung cực cao, muốn phá vỡ điểm chí mạng không hề dễ dàng. Hơn nữa, điểm chí mạng của bọn hắn không chỉ có một chỗ… Nhìn nơi này.”
Lục Châu chỉ vào phần dưới nách tên Quán Hung còn sót lại, tiếp tục nói: “Dưới nách ba tấc của kẻ này có đến bốn điểm chí mạng.”
Tên Quán Hung kia vừa nghe vậy, con ngươi co rụt lại tựa như nhìn thấy quái vật, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
“Ta nhớ ra rồi!” Khổng Văn đột nhiên hô lên, vỗ đùi một cái, “Lời Các chủ nói giống hệt như trong cổ tịch ghi chép!”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái: “Có thể đừng đột ngột la lớn như vậy không, làm ta giật mình nè!”
“Xin lỗi xin lỗi, kìm lòng không được.”
Khổng Văn nhìn Lục Châu, càng cảm thấy Các chủ quả nhiên là sâu không lường được.
“Điểm chí mạng này tương đương với số lượng Mệnh Cách của nhân loại, phải đánh giết toàn bộ mới chết. Nơi này có đường vân, hẳn là do hắn cố ý ẩn tàng.” Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra phóng tới.
Xoẹt.
Khu vực nách hiện ra rõ ràng. Mọi người nhìn thấy bên dưới có bốn cái vòng tròn, không quá ngay ngắn nhưng đều cách nách ba tấc.
“Lợi hại, lợi hại. Việc này ta cũng không biết, tứ tiên sinh đúng là học rộng tài cao.” Khổng Văn chắp tay nói.
“Chuyện nhỏ, ta cũng được coi là người có kiến thức rộng rãi.” Minh Thế Nhân vỗ bả vai Khổng Văn.
“Ta đã phát hiện ra.” Khổng Văn gật đầu.
Minh Thế Nhân hớn hở nói: “Ngươi thật là thú vị, ta thích nhất người thành thật như ngươi. Xem vũ khí của ta không? Tên nó là Ly Biệt Câu, được Thiên Vũ Viện dùng ba viên Hoả Linh Thạch đoán tạo hết mười lăm ngày, lại dùng thuần hoả chiết xuất, hao phí thêm ba trăm cân tinh thiết mới nâng lên hồng cấp đó. Sao hả, đẹp không?”
Chương 1508
“Đẹp!” Khổng Văn đáp.
“Nhìn nè, phù văn bên trên có phải là rất phong cách hay không? Lại xem chỗ này, lợi nhận mới là điểm tinh tuý nhất của Ly Biệt Câu…”
“. . .”
Đám người im lặng lắc đầu. Minh Thế Nhân lại lên cơn khoe khoang rồi.
Qua Nhĩ lắp bắp nhìn Lục Châu, kinh hãi nói: “Ngươi… ngươi là ai?”
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống hắn. “Nơi này không phải là nơi các ngươi nên ở.”
“Vì, vì sao?”
“Dòng chảy thời gian trong Trấn Thọ Khư nhanh hơn bên ngoài nhiều, các ngươi không có Mệnh Cách, không thể sống được lâu.” Lục Châu nói.
Trong yết hầu Qua Nhĩ như kẹt thứ gì, nói không nên lời. Lát sau hắn mới nói: “Thật sao?”
Lục Châu hỏi: “Các ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Qua Nhĩ trầm mặc một lúc. Hắn cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi dần đi, tốc độ xói mòn càng lúc càng nhanh.
“Ba trăm… hai mươi năm.” Qua Nhĩ đáp.
“Hơn ba trăm năm? Các ngươi sống ở đây, đương nhiên cảm nhận được tốc độ dòng chảy thời gian. Có thể thấy các ngươi vì muốn gia tăng tu vi mà không tiếc hao tổn vô số thọ mệnh.”
Thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tính toán được mất. Có người dùng tiền mua mệnh, cũng có người dùng mệnh kiếm tiền.
Hự.
Con ngươi Qua Nhĩ co rụt lại, sau đó toàn thân hắn cứng ngắc rồi vỡ tan.
[Ting — đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]
Điểm công đức của Lục Châu đã tăng lên thành 111.760 điểm.
“Chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi rón rén đi tới nhìn một chút, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Tiếp tục tiến tới.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người theo chân Lục Châu bay vào trong nội bộ Trấn Thọ Khư.
Trên đường đi, bọn hắn nhìn thấy vô số cổ thụ chọc trời và khô lâu trải đầy khắp mặt đất. Thỉnh thoảng có hung thú chạy trốn, rõ ràng hình thể chúng lớn hơn bên ngoài không ít.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại một phía khác trong Trấn Thọ Khư có bốn người đang phi hành tới.
Bốn người đều là lão giả tóc trắng xoá, hai người mặc trường bào trắng, hai người mặc trường bào đen.
“Đến nơi rồi.”
Ba vị lão giả khác gật đầu, quan sát Trấn Thọ Khư tối tăm mờ mịt.
“Mười hai vạn năm trước, Trấn Thọ Khư là thánh địa tu hành trong bí ẩn chi địa, hàng năm đều có không ít tu hành giả đến đây lịch luyện để gia tăng thực lực. Cách mỗi ba mươi ngàn năm, hạt giống Thái Hư thành thục, Trấn Thọ Khư càng thêm náo nhiệt. Thời điểm này Trấn Thọ Khư hẳn là không có quá nhiều người.”
“Chúng ta làm việc cẩn thận chút, nên tránh đi đám hung thú cường đại.”
“Phải xem mạnh cỡ nào nữa. Nếu là dưới cấp thú hoàng thì chúng ta không ngại bắt lấy bọn nó. Đoạn đường này gặp phải rất nhiều thú vương, ta ngứa tay muốn chết.”
Bốn vị trưởng lão cười ha hả, nhưng rất nhanh lại thở dài.
“Diệp chân nhân bị giáng cấp, nếu không trở về kịp thời thì e là Diệp thị không còn ánh sáng. Hầy… nhiệm vụ của chúng ta thật nặng nề.”
“Diệp Chính làm người quá cố chấp, không chịu nghe lời khuyên của chúng ta. Hy vọng Tam Thập Lục Thiên Cương chết có thể khiến hắn hiểu được đạo lý này.”
Bốn người thở dài gật đầu, không biết mình có đang làm đúng không.
Bọn hắn cũng không thích phong cách hành sự của Diệp Chính, nhưng Diệp gia mà không có Diệp Chính thì chẳng là gì cả.
“Vẫn nên suy nghĩ cách đối phó với Trấn Thọ Thung thì hơn.”
“Ta có một kiện thánh vật có thể cung cấp năm ngàn năm thọ mệnh, hẳn là đã đủ cho Trấn Thọ Thung dùng.”
“Tốt.”
Bốn vị lão giả nhìn nhau gật đầu, sau đó bay vọt vào trong Trấn Thọ Khư.
. . .
Mấy người Lục Châu đã tiến vào khu vực nội bộ, tốc độ di chuyển không nhanh, trên đường đi không tiếp tục gặp phải Quán Hung.
Bước sâu vào trong phế tích, Lục Châu đột nhiên nâng tay ra hiệu: “Dừng lại.”
“Sư phụ, sao thế ạ?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Dòng chảy thời gian tăng nhanh.”
Lục Châu nhìn bảng Hệ thống. Cứ cách một đoạn thời gian, thọ mệnh của hắn lại bị trừ đi một ngày.
Chênh lệch một hai ngày nhỏ như vậy, người khác rất khó nhận ra, huống chi ai nấy đều có rất nhiều thọ mệnh.
“Dòng chảy thời gian?” Minh Thế Nhân chạy tới, vỗ một chưởng xuống đất.
Thanh sắc dây leo mọc lên tràn lan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Minh Thế Nhân lui về sau chục mét, dùng phương thức tương tự để gọi ra dây leo. Quả nhiên tốc độ sinh trưởng chậm hơn một nhịp.
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Sư phụ, đây không giống dòng chảy thời gian… Có thể khống chế dòng chảy thời gian chỉ có chân nhân làm được. Chỉ e là… Trấn Thọ Khư đang hấp thu thọ mệnh của chúng ta.”
“Hấp thu thọ mệnh?” Đám người kinh ngạc nói.
Tiểu Diên Nhi đưa tay lên sờ má, phát hiện da dẻ vẫn còn bình thường bèn thở phào một hơi.
“Trấn Thọ Khư… cái tên này đặt rất đúng.”
“Nơi này vốn không có tên, là do tu hành giả đến đây rồi đặt tên này cho nó.”
Minh Thế Nhân đứng lên, chỉ tay về phía trước: “Tiếp tục đi về phía đó, tốc độ hấp thu thọ mệnh sẽ tăng gấp đôi.”
“Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Đúng là muốn mạng mà. Càng đi sâu vào trong càng mất mạng như chơi.
Lục Châu vuốt râu suy tư.
Chịu hy sinh tất nhiên sẽ có được đại kỳ ngộ. Nhưng Lục Châu không gấp gáp ra quyết định, việc này cần được tất cả mọi người nhất trí hành động.
Thiên phú của mỗi người có hạn, không phải ai cũng thu hoạch được kỳ ngộ. Chuyến đi này có lẽ sẽ có người bị hao tổn không ít thọ mệnh.
Lục Châu đứng tại đường ranh giới, quay đầu nói với đám người Ma Thiên Các:
“Lợi và hại trong việc này bản toạ sẽ không nói nhiều. Người nào muốn đi thì tiếp tục tiến lên, người không muốn đi thì đứng chờ ở chỗ này, bản toạ sẽ không trách tội.”
Đã rất lâu rồi Lục Châu không tự xưng là “Bản toạ”. Thường khi phải dùng đến xưng hô này là lúc hắn rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Trấn Thọ Khư tràn đầy bất ngờ và nguy hiểm, hắn phải chịu trách nhiệm đối với từng người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự lấy một giây, lập tức lướt tới.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sao có thể thiếu đồ nhi?” Hắn và cẩu tử cũng đi tới.
“Chỉ là hao tổn thọ mệnh thôi mà.” Khổng Văn và ba vị huynh đệ quả quyết đi theo.
Tu vi của bốn người bọn họ khoảng bốn Mệnh Cách, thọ mệnh tầm bốn ngàn sáu trăm năm.
Chương 1509
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vốn còn do dự, nhưng thấy các sư huynh tích cực như vậy, các nàng cũng đi theo. Sư phụ và sư huynh đều đi cùng, các nàng không sợ.
Nhan Chân Lạc cười nói: “Đi thôi lão Lục.”
“Việc này…”
“Ta suýt quên, ngươi chỉ có năm Mệnh Cách, lại còn bị trọng thương. Vậy ngươi quay lại chỗ Lục Ngô đi, Lục Ngô có thể so với chân nhân, rất an toàn.” Nhan Chân Lạc nói.
Lục Ly vốn còn đang do dự, nghe Nhan Chân Lạc khích tướng lập tức đáp: “Ta lẽ ra đã là người chết, hiện tại sống thêm một ngày đã là kiếm lời.”
Lục Ly cũng bước theo.
Nhan Chân Lạc không nói nhiều, ôm bả vai hắn cùng tiến tới.
“Đâu phải là sinh ly tử biệt đâu, đừng có trầm trọng như vậy chứ.” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu vuốt râu nhìn Lục Ly: “Gọi Mệnh Cung ra.”
Lục Ly khẽ gật đầu, gọi ra Mệnh Cung.
Năm khu vực Mệnh Cách như ẩn như hiện còn trong trạng thái đang khôi phục, nhưng Mệnh Cung quá nhỏ, chỉ có thể chứa đủ năm Mệnh Cách này, không còn một chỗ dư thừa nào. Nói cách khác, hạn mức thiên phú của hắn chỉ đến đây thôi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Khí tức Thái Hư có thể giúp ngươi gia tăng hạn mức cao nhất, đừng quá lo lắng.”
Lục Ly gật đầu, trong lòng cũng không nuôi hy vọng quá lớn. Bao nhiêu người đã vì kế hoạch Thái Hư mà vẫn lạc, hắn làm sao dám yêu cầu xa vời. Nhưng lão tổ tông đã lên tiếng thì hắn cũng có một tia hy vọng.
Minh Thế Nhân bỗng tò mò hỏi:
“Hiện tại xem ra bí ẩn chi địa quá mức hung hiểm, khu vực hạch tâm hẳn là nguy hiểm chập chùng. Năm đó người lãnh đạo kế hoạch Thái Hư là Lam Hi Hoà chỉ có mười ba Mệnh Cách, bọn hắn làm sao ứng phó được nhỉ?”
“Kế hoạch Thái Hư?” Khổng Văn mờ mịt hỏi.
“Thanh liên giới không có sao?”
Khổng Văn lắc đầu.
Xem ra kế hoạch Thái Hư chỉ giới hạn trong hắc liên bạch liên. Cơ Thiên Đạo một mình đi vào bí ẩn chi địa chứ không kết đoàn đội.
Lục Châu nói: “Có lẽ khu vực hạch tâm mà bọn hắn tới cũng chỉ là ngoại vi.”
Đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục tiến về phía trước, xung quanh là một mảnh phế tích.
“Nơi này đúng là đã từng có nhân loại cư trú.” Nhan Chân Lạc nói.
“Có thể bảo tồn lâu như vậy mà chưa hoá thành tro bụi, đám phế tích này cũng không đơn giản.”
Đi tới một khu vực trống, Khổng Văn lấy ra ấn phù truy tung, không bao lâu sau đã có kết quả.
“Bên trái.”
Tiếp tục tiến lên mười dặm, phía trước xuất hiện Quán Hung nằm đầy đất. Khổng Văn cấp tốc tiến lên kiểm tra rồi nói: “Các chủ, chết hết rồi.”
Thi thể đám Quán Hung đều đã nứt toác, trên thân có trăm ngàn lỗ thủng.
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay lượn một vòng rồi nói: “Khắp nơi đều có thi thể Quán Hung, khoảng hơn năm trăm bộ thi thể.”
Đám người hít sâu một hơi, đồng loạt nhìn về phía Lục Châu. Trong lòng mọi người sinh ra một cỗ lo lắng không tên.
Lục Châu vừa định sử dụng thần thông, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, lập tức bay vào không trung.
Đoàn người lập tức theo sau, rốt cuộc nhìn thấy một nhóm người hơn mười Quán Hung và mấy chục tu hành giả nhân loại đang hoảng sợ chạy tới, trên thân dính đầy máu tươi.
Biểu tình trên mặt bọn hắn rất giống nhau, chỉ có sợ hãi.
“A —— ——”
Một tiếng kêu bén nhọn như yêu nữ trong rừng cây truyền ra, âm thanh khuếch tán như sóng âm đuổi theo đám Quán Hung và tu hành giả, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán.
Lục Châu tóm lấy một người đang bay vọt tới, dùng lực lượng Thiên Tướng truyền vào khiến hắn bình tĩnh hơn rồi hỏi: “Đó là gì?”
“Chúa tể giả… Chúa tể giả của Trấn Thọ Khư… chúa tể giả…” Người kia không ngừng lặp đi lặp lại.
Lục Châu buống tay, người kia có được tự do, vội vàng chạy trốn.
“A ——”
Tiếng kêu càng thêm bén nhọn.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly phải bịt tai lại. Bốn huynh đệ Khổng Văn liên tục lùi về sau, gọi ra cương khí hộ thể.
Những đồ đệ khác đều bình yên vô sự, nhìn sang Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn với vẻ kỳ quái.
Khổng Văn ngưng trọng nói: “Là Ung Hoà.”
Lục Ly kinh ngạc hô lên: “Ung Hoà giỏi về công tâm đó sao?”
“Đúng vậy, Ung Hoà có thể tấn công vào nhược điểm của nhân loại, phóng thích ra cảm xúc tiêu cực và đe doạ khiến người có ý chí không kiên định rất dễ đánh mất bản thân, mất đi bản tâm.” Khổng Văn nói.
“Vừa rồi nó phóng thích ra năng lực đe doạ, khiến nhân loại cảm thấy sợ hãi gấp nhiều lần bình thường, hẳn là chưa có ý định đại khai sát giới.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu lại muốn xem xem con hung thú này lợi hại đến mức nào.”
Vừa dứt lời, phía chân trời xa xôi có bốn đạo thân ảnh như ẩn như hiện.
Lục Châu nói: “Theo sát phía sau.”
Đám người đồng loạt bay theo Lục Châu tiến vào khu vực trung tâm Trấn Thọ Khư.
Từ bên trên nhìn xuống, khu vực vừa truyền ra thanh âm chính là một toà kiến trúc vuông vức trông như lăng mộ, xung quanh có dây leo và thanh sắc vụ khí bao phủ.
“Ung Hoà hẳn đang ở trong lăng mộ này. Kỳ quái, Trấn Thọ Khư từ bao giờ lại có lăng mộ nhỉ?” Khổng Văn nói.
“Ngươi từng đến nơi này?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ách… chưa từng, ta đều chỉ nghe nói mà thôi.”
“Lời đồn đại không thể tin.”
Phía chân trời, bốn đạo thân ảnh hiện ra ngày càng rõ ràng. Đó là bốn vị lão giả mặc trường bào màu trắng và đen.
Bốn vị lão giả bình tĩnh nhìn Lục Châu và đám người.
Lục Châu mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Các ngươi là ai?”
Không ngờ lão giả thật sự xưng tên ra: “Lão phu là Diệp Duy, ba người này là đồng bọn của lão phu.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, sắc mặt như thường hỏi tiếp: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Vốn cho rằng sau khi báo tên, đối phương sẽ bị doạ đến nhảy dựng, nào ngờ còn phản tác dụng, Diệp Duy bực mình cao giọng hỏi:
“Xin hỏi lão hữu đến Trấn Thọ Khư để làm gì?”
Chương 1510
Đôi bên đều muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương, việc này rất mấu chốt. Nếu có xung đột về lợi ích thì chuyện bọn hắn muốn làm sẽ không dễ dàng. Còn nếu không xung đột thì biết đâu có thể hợp tác, hoặc nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng hai phe đều không muốn tiết lộ mục đích khiến tình cảm lâm vào xấu hổ.
Lục Châu nói: “Các ngươi nên rời đi thì hơn, nơi này không nên ở lâu.”
Đám Quán Hung và tu hành giả đều bị Ung Hoà doạ chạy, Lục Châu không cho rằng mấy người này có thể xử lý được, trông bọn hắn không có vẻ gì là chân nhân cả, mà Ung Hoà có thể là hung thú cấp thú hoàng.
Diệp Duy cười ha hả nói: “Vì sao lão hữu lại bảo chúng ta rời khỏi đây?”
“Nơi này vô cùng nguy hiểm.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
“Nguy hiểm?” Diệp Duy cười nói, “Thật không dám giấu diếm, bốn người chúng ta phi hành đã hơn nửa tháng, đến Trấn Thọ Khư là để lấy đi một vật.”
“Đồ vật?”
Trấn Thọ Khư có thể có bảo vật gì? Đã qua mười hai vạn năm, nếu có bảo vật cũng đã bị người ta lấy đi mất rồi, đám chân nhân đâu phải người ngu, dựa vào cái gì lại buông tha cho bảo bối ở đây?
Diệp Duy thấy đối phương không cùng mục đích, lập tức cười nói: “Chúng ta chỉ đến lấy đồ vật, những thứ khác sẽ không động tới.”
“Vậy xin cứ tự nhiên.” Lục Châu ra dấu mời.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, không vội dời bước. Bọn hắn đang lo lắng Lục Châu sẽ đâm sau lưng mình một đao.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi đột nhiên chỉ tay về phía lăng mộ, kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, phát hiện quanh lăng mộ đang bốc lên thanh sắc vụ khí.
“Là khí độc… một loại khí độc có thể mê hoặc tâm trí con người.” Khổng Văn nhắc nhở.
Lục Châu có Thanh Thiền Ngọc bách độc bất xâm, đám đồ đệ có khí tức Thái Hư, nhưng những người khác thì không nói trước được.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Diệp Duy nói: “Thì ra là có hung thú.”
Một lão giả phất tay, lấy ra vài tấm phù chỉ. Phù chỉ hoá thành ấn phù bốc cháy rừng rực bay xuống.
Thấy vậy, Khổng Văn cau mày nói: “Ngươi làm vậy sẽ kinh động đến Ung Hoà.”
“Ung Hoà?” Diệp Duy giật mình. “Nghe đồn trong Trấn Thọ Khư có một con hung thú làm chúa tể, không ngờ lại là Ung Hoà.”
Ấn phù tiếp tục bay xuống. Bọn hắn muốn lấy đi đồ vật, nhất định phải kinh động hung thú.
Ấn phù vây quanh lăng mộ, thanh sắc vụ khí nhanh chóng bị ấn phù tiêu diệt. Lăng mộ rung động kịch liệt.
“A —— ——”
Tiếng kêu chói tai cuồn cuộn đánh ra bốn phía như sóng gợn, càn quét khắp nơi.
Bốn vị lão giả lập tức gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản sóng âm. Đám huynh đệ Khổng Văn rơi xuống đất, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi. Nhan Chân Lạc và Lục Ly thì khá hơn một chút, các đồ đệ vẫn bình an vô sự.
“Ha ha ha…”
Tiếng kêu của yêu nữ đột nhiên cao vút lên, tần suất âm thanh chói tai gấp mấy lần trước đó. Ung Hoà tức giận!
Nhan Chân Lạc và Lục Ly rơi xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người run run. Bốn huynh đệ Khổng Văn đã mất đi khả năng khống chế, tấn công Nhan Chân Lạc và Lục Ly. “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
“Khổng văn!!” Nhan Chân Lạc gọi to nhưng không có tác dụng.
Đúng lúc này, Lục Châu tung ra một chưởng. Cương ấn trói buộc cả bốn huynh đệ lại một chỗ.
Ánh mắt bốn người đờ đẫn, Lỗ Võ kêu lên: “Đều là hung thú, đều là hung thú… Đại ca, ta bị hung thú cắn rồi!”
Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, trong tiềm thức sợ hãi nhất chính là đám hung thú. Ung Hoà đã phóng đại nhược điểm của bọn hắn lên gấp trăm ngàn lần.
Lục Châu lắc đầu, đánh ra mấy đạo chưởng ấn phong bế đan điền khí hải bốn người, sau đó đánh ngất bọn hắn.
Mất đi ý thức thì sẽ không bị khống chế nữa.
Ông ——
Lục Ly đột nhiên gọi ra Tinh Bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn lên bầu trời: “Ta muốn chết, ta muốn chết! Đừng cản ta!”
Thấy vậy, Nhan Chân Lạc cấp tốc xoay người lại đánh ngất hắn.
Tinh Bàn biến mất. Nhan Chân Lạc hít sâu một hơi rồi nói: “Đánh ngất ta đi.”
Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chương đánh ngã hắn.
Bốn người Diệp Duy lăng không đứng trên không trung, kinh ngạc nói: “Các ngươi không bị ảnh hưởng?”
Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều không thi triển bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Lục Châu liếc nhìn bốn vị lão giả rồi nói với đám đồ đệ: “Lui lại mười mét.”
“Vâng.”
Đám đồ đệ cấp tốc mang theo mấy người bị đánh ngất xỉu lùi về sau.
Quả nhiên, từ trong lăng mộ truyền ra một tiếng gầm giận dữ, hư ảnh xông ra tận chân trời, giương nanh múa vuốt. Đôi mắt nó đỏ ké, cái miệng đỏ tươi như bồn máu, lông trên người có màu vàng, nó phát ra tiếng kêu cường đại gấp trăm lần trước đó.
Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể và lực lượng Thiên Tướng bao phủ toàn bộ đám người.
Tường đá xung quanh bị chấn nát, ký hiệu tróc ra, cây cối gãy đổ, khí độc lan tràn, thực vật cấp tốc khô héo.
Mà bốn vị lão giả cũng lui về sau mấy chục mét, sắc mặt kinh ngạc nhìn hư ảnh kia.
“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp… Nó hẳn là Ung Hoà cấp thú hoàng.” Diệp Duy nói.
“Chẳng lẽ phải từ bỏ?”
“Không đến mức đó, chủ yếu là vì nơi này có người… Nhìn đi, lão tiên sinh kia dùng sức một người bảo vệ tất cả mọi người, thực lực không thể khinh thường. Cho dù chúng ta tránh được Ung Hoà thì hắn vẫn một mực ở chỗ này.”
“Ý của ngươi là?”
“Phải hao tổn. Cùng hắn hao tổn… Đến khi một bên không còn lực lượng.”
“Nếu người bị hao tổn hết là chúng ta thì sao?”
“Vậy chỉ có thể nhận mệnh. Nếu đối phương vượt xa chúng ta thì không cần tranh nữa làm gì. Chỉ có thể trách Diệp Chính không có phúc phận này.” Diệp Duy nói.
Bốn người gật đầu nhìn về phía Lục Châu, đây cũng là biện pháp tốt.
Nhân tính con người tràn ngập nhược điểm. Lục Ly có một câu nói rất chí lý: Loài người luôn thích nội đấu.
Nhân loại thích đề phòng nhân loại, không chú ý đến hung thú. Diệp Chính chính là một ví dụ điển hình. Hắn đường đường là chân nhân, đề phòng Tần Nhân Việt, đề phòng Lục Châu, nhưng lại không đề phòng Hỏa Phượng lợi dụng hắn để niết bàn, thậm chí lại còn vì thế mà suýt bị giáng cấp.
Bình luận facebook