• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1741-1745

Chương 1741 Các chủ chỉ điểm

Đa tạ đạo hữu OanhlieMono đã ủng hộ KP ạ ^^!

Năm ngày sau, trong một hạp cốc.

Đoàn người Ma Thiên Các dừng chân nghỉ ngơi. Nhan Chân Lạc kiểm kê lại số lượng tài nguyên thu hoạch được rồi bẩm báo:

“Các chủ, năm ngày nay chúng ta thu hoạch được 3 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 15 viên Mệnh Cách Chi Tâm cao đẳng, 58 viên trung đẳng và 120 viên hạ đẳng cùng một số thiên tài địa bảo…”

Lục Châu gật đầu, thu hoạch không tệ.

“Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương hơi ít.”

Khổng Văn đứng gần đó cũng lên tiếng: “Chúng ta xuất phát từ Mê Vụ Sâm Lâm, vẫn luôn di chuyển ở rìa bên ngoài nên số lượng hung thú gặp phải không nhiều. Trừ khi tiến vào khu vực bên trong, nhưng nơi đó quá nguy hiểm.”

Suy cho cùng Lục Châu không chỉ có một người mà còn phải lo cho cả Ma Thiên Các, đi ở khu vực bên ngoài vẫn an toàn hơn nhiều.

“Có ai bị thương không?” Lục Châu hỏi.

“Chỉ là một số vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Lục Châu gật đầu, chắp tay đi tới khe nứt bên dưới hạp cốc, cảm giác khe nứt sâu không thấy đáy bèn cau mày nói: “Bí ẩn chi địa cũng có loại hạp cốc thế này?”

Khổng Văn cười đáp: “Đúng là rất ít gặp, hạp cốc này chỉ xuất hiện ở khu vực bên ngoài, đi sâu vào trong bí ẩn chi địa sẽ không thấy nữa. Tương truyền việc đại địa phân tách cũng bắt nguồn từ đây mà ra.”

“Đại địa phân tách?”

“Ban đầu đại địa vốn là một thể, không có cửu liên tồn tại. Về sau đại địa xuất hiện các loại khe nứt, từ từ phân tách thành cửu liên.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Bên dưới hạp cốc này là nước sao?”

“Việc này không ai biết được, có lẽ là thế.”

Lục Châu ném một khối đá xuống khe nứt, rất lâu sau đó cũng không truyền lại tiếng động nào.

“Nếu cửu liên hình thành bởi vì đại địa phân tách, vậy có phải khe nứt này đại biểu cho có một lục địa mới đang hình thành?” Lục Châu hỏi.

Khổng Văn giật mình, không ngờ Các chủ cũng giống như thất tiên sinh, thích nghiên cứu mấy chuyện kỳ bí này.

“Thứ cho thuộc hạ vô tri, mấy chuyện này nằm ngoài tầm nhận biết của ta.”

“Không sao… Nếu mà lão thất ở đây…” Lục Châu nói một nửa rồi im bặt, không nhắc tới nữa.

Dù là giữa trưa, bí ẩn chi địa vẫn ngập trong mê vụ không thấy ánh nắng.

“Thái Hư ở tít trên cao, ngăn trở nhân gian. Đây mới là nguyên nhân bí ẩn chi địa không thấy được ánh mặt trời.” Lục Châu thở dài nói.

“Tuy tu vi thuộc hạ không cao nhưng cũng có thể nhìn ra một việc. Thái Hư tuy cao cao tại thượng, nhưng rốt cuộc vẫn phải lấy nhân loại làm gốc. Chỉ là thọ mệnh chúng ta quá ngắn so với bọn hắn nên mới không nhận ra thôi.” Khổng Văn nói.

Lời này khiến Lục Ly chú ý, cũng tham gia thảo luận: “Cách nói này rât thú vị. Giống như tu hành giả chúng ta chẳng hạn, sẽ không ra tay với phàm nhân bởi vì bọn họ là căn nguyên của tu hành giới, là nguồn máu bổ sung cho chúng ta. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thái Hư muốn duy trì cân bằng tại cửu liên.”

Khổng Văn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Thái Hư cũng sẽ đi diệt trừ những nhân tố uy hiếp đến địa vị của bọn hắn, một đám người tự cho mình là đúng.”

Lục Ly nói: “Không đứng ở vị trí đó sẽ không hiểu được hành vi của bọn hắn. Nếu có một ngày ngươi ngồi xuống vị trí kia, có lẽ ngươi cũng sẽ làm như vậy.”

Lời này khiến Khổng Văn nghẹn họng, không thể phủ định. Từ xưa tới nay các vương triều đều không ngừng đi theo cùng một vết xe đổ.

“Chỉ hy vọng chúng ta sẽ không biến thành loại người mà mình chán ghét nhất.” Khổng Văn đáp.

Lục Châu ngồi bên cạnh gật đầu, không phát biểu ý kiến.

Lúc này, Hoa Vô Đạo từ xa đi tới, khom người nói: “Các chủ.”

“Có việc gì?”

“Mấy năm nay ta khổ tu Lục Hợp Đạo Ấn, cũng đã sử dụng Tứ Phương Cơ thuần thục, xem như là có chút thành tựu. Cho nên…” Hoa Vô Đạo ấp úng nói, “Ta muốn mời Các chủ chỉ điểm thêm một chút.”

Đám người nghe vậy lập tức nảy sinh hứng thú, tụ tập lại quan sát.

“Hoa trưởng lão, ông muốn bị ăn đòn sao? Chiêu co đầu rụt cổ của ông đúng là lợi hại, nhưng rơi vào tay Các chủ thì…” Phan Ly Thiên cười nói.

“Phan trưởng lão, ta đương nhiên hiểu rõ… Chỉ là nếu không phá thì không xây được, nếu không có cao thủ chỉ giáo, ta mãi mãi cũng không thể tịnh tiến.” Hoa Vô Đạo đáp.

Lãnh La chắp tay nói: “Dám khiêu chiến cường giả là tốt rồi.”

Đám người gật đầu, bọn hắn tự nhận mình không dũng cảm tới mức này. Thỉnh giáo Các chủ? Đúng là tìm đường chết.

Lục Châu gật đầu nói: “Tốt, để cho công bằng, lão phu sẽ ép tu vi xuống còn ba Mệnh Cách.”

Hoa Vô Đạo khom người nói: “Đa tạ Các chủ.”

Hoa Vô Đạo lui về sau, dưới chân xuất hiện hình bát quái, mười tự ấn lóng lánh kim quang theo thứ tự lượn vòng bay ra, Tứ Phương Cơ phi hành quanh người hắn.

Lục Châu chủ động tấn công, một chưởng Đại Vô Úy Ấn đánh tới.

Đám người đã quen nhìn thấy Lục Châu dùng một chưởng đập chết người khác, ai nấy đều run lên, theo bản năng lùi về sau một khoảng.

Trong lòng Hoa Vô Đạo cũng rất khẩn trương, dùng toàn lực ngăn cản chưởng ấn.

Oanh! Cương khí va chạm văng ra tứ tán, Hoa Vô Đạo lùi về sau ba bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Lục Châu khen ngợi: “Không tệ, lực phòng ngự đã gia tăng rất nhiều.”

“Đa tạ Các chủ khích lệ.”

Lục Châu lại đánh ra một chưởng thứ hai, Tuyệt Thánh Khí Trí.

Oanh! Cương khí tung hoành, đám người đồng thời gọi ra cương khí hộ thể ngăn ở phía trước.

Hai chân Hoa Vô Đạo lún sâu xuống đất, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ xuất hiện một chút chấn động, không bị ảnh hưởng gì.

“Hoa trưởng lão, lợi hại nha…” Mạnh Trường Đông vỗ tay nói.

Lục Châu lơ lửng giữa không trung, lại lần nữa xuất chưởng. “Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.”

Kim sắc chưởng ấn này còn nhanh hơn mấy chưởng ấn trước, Hoa Vô Đạo vừa mới thở dốc đã tiếp tục nâng tay chống đỡ.

Ầm! Lần này Lục Hợp Đạo Ấn bị đánh tan, Hoa Vô Đạo lăng không bay ngược ra sau.

Đám người: “. . .”

Các chủ thật là hiếu thắng nha, chưởng ấn vừa rồi không giống như là ba Mệnh Cách! Đám người không ngừng nghĩ bụng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước.

Lục Châu đáp xuống nói: “Có biết ngươi thua ở chỗ nào không?”
Chương 1742 Sáng tạo cái mới

Hoa Vô Đạo đứng lên khom người đáp: “Chưởng ấn cuối cùng của Các chủ không mạnh bằng hai chưởng ấn trước nhưng lại có thể đánh tan Lục Hợp Đạo Ấn, nói rõ chiêu này của ta có hạn mức nhất định, đánh với Thiên Giới Bà Sa rất khó có thể thắng nổi.”

Đám người: “. . .”

Hoa trưởng lão quả nhiên là lão nhân tinh, vỗ mông ngựa thật chuẩn nha.

Lục Châu gật đầu nói: “Nếu đối thủ là Bách Kiếp Động Minh, Lục Hợp Đạo Ấn kết hợp với Tứ Phương Cơ có thể ngăn cản mọi đòn tấn công. Nhưng trong Thiên Giới Bà Sa, chiêu này quả thật vô dụng.”

Hoa Vô Đạo xấu hổ vô cùng. “Hai năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm điểm đột phá, đáng tiếc… vẫn không có manh mối.”

Lục Châu chắp tay nói: “Trên đời vốn không có sẵn đường. Người đi nhiều mới tạo ra đường.”

Chư Hồng Cộng vỗ tay nói: “Thơ hay!”

Soạt. Đám người quay đầu nhìn hắn. Cái này mà gọi là thơ sao?

Chư Hồng Cộng gãi đầu, xấu hổ cười nói: “Ý ta là, sư phụ nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, lời vàng ý ngọc, vô cùng chí lý…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ, “Khiến người tỉnh ngộ…”

Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi: “Ý Các chủ là?”

“Sáng tạo ra cái mới.”

Lục Châu chậm rãi nói, “Phương thức tu hành của kim liên giới không giống bát liên còn lại. Chúng ta là nơi duy nhất có khả năng trảm kim liên, không bị kim liên ước thúc. Vì thế trên con đường tu hành cũng không cần đi theo lối mòn, mà phải tìm kiếm lối đi thích hợp với bản thân mình.”

“Thích hợp…” Hoa Vô Đạo suy ngẫm.

Những người khác đầu gật gù đồng tình.

Lục Châu nhấc tay nói: “Ví dụ như, hồng liên không thể biến hồng diệp thành kiếm, nhưng kim diệp lại có thể.”

Kim liên cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Châu. Hắn vung tay, một mảnh kim diệp vọt về phía cự thạch, chém nó ra làm đôi.

“Lục Hợp Đạo Ấn cũng thế, không cần phải câu nệ giữ vững dàn khung. Chẳng hạn như…”

Lục Châu cất bước đi về phía trước, mỗi bước chân lại sinh ra một tự ấn.

Càn, khôn, sinh, tử, thủy, hỏa, hữu, vô, ly, hợp...

Không ngờ Lục Châu vẫn tiếp tục bước tới, tự ấn mới vù vù xuất hiện: Càn.

Lại đi thêm một bước, tự ấn thứ mười hai hiện ra: Khôn.

Tự ấn thứ mười ba: Sinh.

Cứ thế tự ấn tiếp tục sinh ra: tử, thủy, hỏa, hữu, vô, ly, hợp.

Hoa Vô Đạo kinh ngạc đến ngây người. Đám người Ma Thiên Các đang quan sát cũng ngẩn ra.

“Hai mươi bốn tự ấn?” Hoa Vô Đạo thất thanh hô lên.

“Tuy nói là phá vỡ hạn chế, sáng tạo cái mới, đề thăng hạn mức cao nhất của chiêu thức, nhưng vừa làm đã đề thăng thành hai mươi bốn tự ấn có phải là quá khoa trương rồi không?” Phan Ly Thiên đưa tay lên dụi mắt.

Lục Châu lắc đầu nói: “Nói cho đúng là, không có hạn mức cao nhất.”

Hắn tiếp tục cất bước, lại một vòng thập tự ấn mới bay ra. Lục Châu gia tăng cước bộ, bước đi như bay, vô số tự ấn bay vòng quanh thân hắn, cuối cùng sắp xếp lại thành một hình cầu chặt chẽ không một khe hở.

Mãi cho đến khi Lục Châu đi tới trước mặt Hoa Vô Đạo mới dừng lại, nói thêm một lần nữa: “Không có hạn mức cao nhất.”

“. . .”

Kim liên đã phá vỡ trói buộc, cần gì phải tự hạn chế bản thân.

Tu vi và thiên phú có hạn, nếu đến cả tư tưởng cũng bị giam cầm thì chính là ngu không ai bằng.

Lục Châu thả tay xuống, chắp ở sau lưng. Vô số tự ấn từ từ bay ra tứ phía như kim sắc hồ điệp, nơi nó chạm vào, cây cỏ vách đá đều hoá thành tro bụi.

Chỉ một lát sau, xung quanh đám người đã hoá thành đồng không mông quạnh.

Chỉ điểm kết thúc.

Lục Châu thản nhiên nhìn về phía Hoa Vô Đạo. Hắn biết Hoa Vô Đạo đã minh bạch đạo lý này, trong mắt đối phương có tia lĩnh ngộ.

“Có thể công, có thể thủ.”

Nói xong, Lục Châu xoay người đi về chỗ cũ.

Trầm mặc một lát, Hoa Vô Đạo mới run run mở miệng: “Một lời của Các chủ, hơn hẳn đọc sách mười năm. Thụ giáo, thụ giáo.”

Lục Châu nhìn về phía đám người, khẽ hỏi: “Còn ai có nghi vấn không? Bản toạ sẽ dốc lòng chỉ điểm…”

Phốc.

Chư Hồng Cộng đột nhiên nhào về phía trước, lảo đảo té xuống đất.

Hắn mộng bức, chấn kinh, biểu tình trên mặt không rõ là hưng phấn hay phẫn nộ. Chư Hồng Cộng quay đầu cắn răng nói: “Ai đẩy ta đó?!”

Lục Châu nghi hoặc: “Có người đẩy ngươi?”

“Ách… không không không, là đồ nhi muốn thỉnh giáo sư phụ.” Chư Hồng Cộng lập tức thay đổi thái độ, cười đáp.

Lục Châu hài lòng nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi rời xa vi sư khá lâu, vi sư đúng là cần phải kiểm tra thực lực của ngươi một lần. Đứng lên đi.”

“A? Không cần kiểm tra đâu ạ, đồ nhi nhận thua.” Chư Hồng Cộng cười híp mắt nói, “Sư phụ cứ chỉ điểm đi, đồ nhi sẽ ghi nhớ thật kỹ, bảo đảm một chữ cũng không sót.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Giao thủ xong mới có thể nhận xét.”

“A?”

Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt, buồn khổ đứng lên, chậm rãi gọi ra pháp thân.

Ầm!

Pháp thân vừa ra, Lục Châu đã tung chưởng như băng sơn địa liệt. Chư Hồng Cộng phát ra âm thanh như heo bị chọc tiết, bay ra ngoài.

“Sư phụ… đồ nhi còn chưa chuẩn bị tinh thần mà!!!”

“Ra tay bất ngờ mới có thể áp chế địch.” Lục Châu nói, sau đó lại tung ra chưởng ấn.

Ba chưởng liên tục bay ra đánh vào pháp thân Chư Hồng Cộng. Chư Hồng Cộng còn không có cơ hội đáp xuống đất đã lại bị đánh bay.

“. . .”

Lục Châu đánh Chư Hồng Cộng phải kêu cha gọi mẹ, hắn không hề có chút lực chống đỡ nào, chỉ có thể cầu xin tha thứ:

“Sư phụ tha mạng! Sư phụ tha mạng!”

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội đáp xuống đất, Chư Hồng Cộng lập tức quay đầu bỏ chạy nhanh như chớp.

Đám người xấu hổ, chỉ có thể im lặng.

Lục Châu không để ý tới bọn hắn, trở về vị trí cũ ngồi chờ. Lát sau, Chư Hồng Cộng như quả cà dập ủ rũ quay trở về.

“Sư phụ, người toàn lực ứng phó như vậy đồ nhi sao có thể là đối thủ. Đến ngón tay út của người đồ nhi còn không đỡ nổi.” Chư Hồng Cộng bực tức nói.

“Vi sư chỉ dùng một thành thực lực.” Lục Châu nhàn nhạt đáp.

“A?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói, “Một thành thực lực đã khiến đồ nhi chạy trối chết, cảm tưởng như sư phụ dùng toàn lực tấn công ấy. Nếu người thật sự nghiêm túc đánh, đồ nhi đã tan thành tro bụi mất rồi!”

Đám người Ma Thiên Các: “. . .”
Chương 1743 Đế Nữ Tang

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Bí ẩn chi địa nguy cơ tứ phía, thời gian là thứ quý giá nhất. Vi sư đang dạy ngươi tu hành, ngươi thì làm cái gì?”

Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống hô: “Đồ nhi biết sai.”

“Ngươi biết mình thua ở điểm nào không?”

Chư Hồng Cộng lắc đầu.

Lục Châu nói: “Về điểm này ngươi phải học tập nhị sư huynh của mình. Tự tin là điều vô cùng quan trọng, vi sư chỉ sử dụng một thành thực lực, ngươi lại e sợ mà từ bỏ chống cự. Nếu sau này gặp phải kẻ cố làm ra vẻ, chẳng phải ngươi sẽ thua rất thảm hay sao?”

Chư Hồng Cộng gật gật đầu: “Sư phụ dạy phải.”

Lục Châu tiếp tục nói: “Đối mặt với cường địch, lòng tự tin và năng lực phán đoán rất quan trọng. Tu vi ngươi không yếu nhưng lại chỉ có thể phát huy một nửa thực lực, sau này phải tự mình kiểm điểm đi.”

“Nha.”

Chư Hồng Cộng là người khai thập nhất diệp rất sớm, chỉ sau Ngu Thượng Nhung. Quanh năm hắn tu hành ở hoàng liên giới, hưởng thụ tài nguyên hơn xa người khác, việc khai thập nhị diệp cũng chỉ là vấn đề về thời gina.

“Lui ra đi.” Lục Châu nói.

Chư Hồng Cộng lập tức lùi sang một bên. Lục Châu liếc mắt nhìn đám người: “Còn ai không?”

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Kỳ thực đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, khắp thiên hạ này ai chẳng mong được Các chủ Ma Thiên Các chỉ điểm cho. Chỉ là… phương thức chỉ điểm này thật sự rất đau nha.

Phành phạch, phành phạch…

Trên không trung truyền đến âm thanh của hung thú phi cầm, đám người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy từ phía xa có hơn triệu con Bạch Hạc đang bay lướt tới. Đám Bạch Hạc không lớn, chỉ cỡ thân thể con người, nhưng số lượng lại rất nhiều, mang lại cảm giác như bão đang kéo đến.

Đám hung thú cường đại trông thấy đàn Bạch Hạc cũng phải chủ động tránh né, đi vòng qua.

Lúc này đàn Bạch Hạc chỉ cách đám người Ma Thiên Các khoảng trăm mét.

“Thật là đẹp!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay, hưng phấn nói.

“Tiểu tổ tông ơi, vật càng xinh đẹp thì càng độc đó. Suỵt ——” Khổng Văn ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng gây ra động tĩnh.

“Vì sao chứ?”

“Đàn Bạch Hạc này sinh sống trên một gốc tang thụ (cây dâu). Tương truyền nhị nữ nhi của Xích Đế học đạo với Xích Tùng Tử, tu luyện thành thần, hoá thành bạch thước (chim khách trắng) làm tổ trên tang thụ. Thấy nữ nhi biến thành bộ dạng này, Xích Đế rất khó chịu, bèn đến gọi nàng xuống. Nàng không chịu, thế là Xích Đế hoả thiêu tang thụ, buộc nàng phải xuống đất. Rốt cuộc nàng bị thiêu chết trên cây, từ đó cây này được mệnh danh là Đế Nữ Tang.”

Khổng Văn giải thích xong, khẽ than: “Về sau, nàng trở thành một trong thập đại thần thi, xếp hạng thứ ba.”

“Thần thi…” Tiểu Diên Nhi vốn đang hiếu kỳ, vừa nghe tới đoạn thần thi đã rụt cổ lại.

Hải Loa nói: “Xích Đế hung ác quá vậy? Ngay cả nữ nhi của mình cũng thiêu chết.”

Khổng Văn nói: “Có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem bề ngoài, chuyện gì cũng có chân tướng của nó, chỉ là người ngoài không biết được thôi.”

Phành phạch…

Lúc này, một con Bạch Hạc từ trên không trung lao xuống.

Khổng Văn tròn mắt hô lên: “Các chủ, chúng ta mau trốn đi!”

“Vì sao phải trốn?” Vu Chính Hải hỏi.

“Không có thời gian giải thích… Xin Các chủ tin tưởng ta!” Con ngươi Khổng Văn co rụt lại, hấp tấp nói.

Lục Châu nhìn con Bạch Hạc đang lao vọt về phía đám người, toàn thân nó tắm trong một loại năng lượng quỷ dị, bèn nhấc tay trầm giọng nói:

“Định.”

Thời Chi Sa Lậu rời khỏi tay Lục Châu, rơi xuống mặt đất, năng lượng điện bám vào lực lượng Thiên Tướng khiến uy lực gia tăng gấp bội, định trụ toàn bộ đám người Ma Thiên Các.

Lục Châu khẽ mặc niệm thần thông Vô Lượng Thần Ẩn, thân thể chập chờn trong suốt, năng lượng bao phủ lấy đám người tựa như một quả bong bóng che kín khí tức toàn thân.

Con Bạch Hạc kia lao xuống hơn mười mét, cúi đầu quan sát một lúc rồi lại bay trở về. Nó dung nhập vào đàn Bạch Hạc, tiếp tục bay về phương bắc.

Lục Châu nhìn thấy trên lưng một con Bạch Hạc dài đến mấy trượng có một thiếu nữ mặc áo váy màu vàng nhạt, ánh mắt thanh tịnh, ngũ quan không nhiễm bụi trần, tóc búi cao và ghim một cây trâm hình bồ công anh sáng lóng lánh.

“Đế Nữ Tang?” Lục Châu nhíu mày.

Hắn không cách nào xác định nàng có phải là Đế Nữ Tang hay không. Nhưng từ dáng vẻ, hành động và ngũ quan của nàng thì nàng chẳng giống thần thi một chút nào. Làn da nàng còn trắng hơn cả nữ tử bình thường, thần thái sáng láng hơn cả những người quanh năm sống dưới ánh mặt trời.

Lục Châu cúi đầu nhìn xuống Thời Chi Sa Lậu. Chiếc đồng hồ cát nhỏ xíu nằm bên trong nó đang chảy dần lớp cát màu xanh lam, khi toàn bộ hạt cát trút xuống hết, Thời Chi Sa Lậu sẽ kết thúc năng lực “định”.

Lục Châu đẩy ra một chưởng, lực lượng Thiên Tướng dung nhập vào Thời Chi Sa Lậu, làm chậm tốc độ chảy của cát.

Đại Bạch Hạc bay đến giữa không trung, đột nhiên dừng lại. Sau đó hai cánh của nó vươn dài ra che phủ bầu trời, nó cúi đầu rồi lao vọt xuống.

Lục Châu đã sử dụng hết một nửa lực lượng Thiên Tướng, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một tấm Một Kích Chí Mạng. Mặc kệ nàng có phải là thần thi hay không, chỉ cần nàng dám ra tay hắn sẽ không chút do dự tiêu diệt nàng.

Đế Nữ Tang nhảy khỏi lưng đại Bạch Hạc. Đuôi váy nàng rất dài, lóng lánh màu vàng nhạt trông như một dòng suối nhỏ. Nàng không nói gì, trầm mặc như một pho tượng.

Mà lúc này, hạt cát trong Thời Chi Sa Lậu đã sắp thấy đáy.

Đế Nữ Tang nhìn quanh bốn phía, cánh mũi khẽ rung động. Nàng bỗng nhảy lên lưng đại Bạch Hạc, băng lãnh nói: “Đi.”

Phạch —— ——

Đại Bạch Hạc trong chớp mắt mang theo Đế Nữ Tang phóng về phía chân trời rồi biến mất.

“. . .”

Chỉ mới có tám giây ngắn ngủi trôi qua mà Lục Châu tưởng như đã là trăm năm.

Thời Chi Sa Lậu rốt cuộc cũng trở lại hình dáng ban đầu. Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn đình chỉ.

Đám người Ma Thiên Các hoàn toàn không hay biết gì trong tám giây đó. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên hắc sắc mê vụ nhưng đã chẳng còn thấy con Bạch Hạc nào.

“Đàn Bạch Hạc đâu rồi?” Chư Hồng Cộng kỳ quái nói.

“Ách… thật là tà môn, còn có thể biến mất sao?” Khổng Văn gãi đầu.

Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Chương 1744 Hoàn Hình hồ

Khổng Văn nói: “Đây là đội ngũ của Đế Nữ Tang mà. Kỳ lạ thật…”

Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái: “Làm hết cả hồn.”

“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Khổng Văn cười hì hì đáp.

Chỉ có Lục Châu biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn về phương bắc, nhẹ giọng nói: “Tránh né mũi nhọn có lẽ không phải là chuyện xấu.”

Tám giây vừa rồi đã là cực hạn của Lục Châu, cho dù là Trần Phu cũng khó có thể làm được. Lục Châu sử dụng thủ đoạn của đại chân nhân, toàn bộ lực lượng Thiên Tướng và thánh vật Thời Chi Sa Lậu mới có thể kéo dài được bấy nhiêu thời gian.

“Sao ta lại cảm thấy hốt hoảng nhỉ?” Chư Hồng Cộng lầm bầm.

“Không phải ảo giác đâu, chắc đệ bị sư phụ đánh đó.” Vu Chính Hải vỗ vai hắn nói.

“. . .”

Vu Chính Hải xoay lại nói với mọi người: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi, tập trung đề thăng tu vi. Mệnh Cách Chi Tâm nhiều như vậy còn định lãng phí thời gian đến bao giờ?”

Lão đại phát uy, đám người không dám tiếp tục thảo luận nữa, ai nấy đều tản ra tìm một vị trí thích hợp để tu hành.

Tần Nại Hà đến bên cạnh Lục Châu, thấp giọng hỏi: “Các chủ, ta luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, tựa như mình đã bỏ qua chuyện gì.”

“Ngươi cảm giác được?” Lục Châu nhìn hắn thật kỹ.

Tần Nại Hà gật đầu.

Thời Chi Sa Lậu khiến thời gian dừng lại, chỉ có tu hành giả đã ngộ đạo mới cảm giác được, đồng thời có thể triệt tiêu hiệu quả của nó. Chẳng hạn như Thời Chi Sa Lậu làm thời gian dừng lại 8 giây, tiểu chân nhân đã lĩnh ngộ được thời gian chi đạo sẽ chống đỡ được khoảng 1 giây, cũng tức là hắn bị bất động 7 giây.

Nói cách khác, Tần Nại Hà đã lĩnh ngộ được đạo lực lượng.

“Ngươi mở Mệnh Cách thứ mười tám rồi?” Lục Châu hỏi.

Tần Nại Hà cười đáp: “Nhờ có Lam Thuỷ Tinh Các chủ tặng, được khí tức Thái Hư bồi đắp, ta đã thuận lợi khai Mệnh Cách thứ mười tám, Mệnh Cung cũng nở rộng ra.”

Lục Châu gật đầu khen ngợi: “Rất tốt, Ma Thiên Các lại có thêm một vị chân nhân.”

Đám người chấn kinh nhìn Tần Nại Hà. “Chân nhân?”

“Chúc mừng Tần huynh đệ!” Khổng Văn bước tới chắp tay nói.

Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng chúc mừng. Địa vị của chân nhân rất cao, nhiều năm như vậy trong thanh liên giới cũng chỉ có bốn vị.

Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính chết đi, lại sinh ra một Tần Nại Hà. Đây có lẽ là thiên ý.

“Được các vị ưu ái, ta có được ngày hôm nay cũng đều do Các chủ chiếu cố. Sau này có việc cần đến ta mọi người cứ việc nói nhé.” Tần Nại Hà cười đáp.

“Không kiêu ngạo chút nào sao?” Minh Thế Nhân vù một tiếng xuất hiện bên cạnh hắn.

“Tứ tiên sinh nói đùa rồi, ta sao có thể là loại người đó.”

Đáp người gật đầu tán thưởng.

Chân nhân xuất hiện càng kích thích mọi người thêm khắc khổ tu hành. Ai nấy đều chuyên chú tu luyện.

Sáng hôm sau.

Lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục, Lục Châu dẫn theo đoàn người tiếp tục di chuyển về phía Kê Minh.

Dọc theo đoạn đường này, mọi chuyện đều rất thuận lợi, không có thánh thú xuât hiện, cũng không có hung thú nào làm khó được Ma Thiên Các.

. . .

Dưới trạng thái buồn tẻ vô vị này, đám người lại trải qua hai tháng vừa đi vừa nghỉ chân tu hành, khoảng cách đến Thiên Khải Chi Trụ đã không còn xa.

Nhan Chân Lạc tiến lên báo cáo tài nguyên thu hoạch được sau hai tháng:

“Chúng ta đã thu hoạch được 25 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 65 viên cao đẳng, 156 viên trung đẳng, 3 khối Huyền Vi Thạch, 5 cây Huyền Mệnh Thảo…”

Lục Châu gật đầu: “Phân phối Mệnh Cách Chi Tâm cho người nào cần đi.”

“Vâng.”

Trong hai tháng này, Lục Châu chỉ sử dụng một viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương để tấn thăng lên hai mươi Mệnh Cách.

Hơn hai tháng nay, các thành viên Ma Thiên Các cũng đã tăng tu vi lên một chút.

Lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn từ xa bay về, đáp xuống trước mặt Lục Châu bẩm báo: “Các chủ, tiến về phía bắc thêm ba mươi dặm sẽ đến Thiên Khải Chi Trụ. Đây là địa đồ thuộc hạ vừa vẽ sơ lược.”

Đám người vây tới xem.

“Hoàn Hình hồ?” Nhan Chân Lạc nhìn về phía hồ nước trên bản đồ.

“Quanh Thiên Khải Chi Trụ đều có hồ. Cái hồ hình vành khuyên này tương đối đặc biệt, nó rộng ngàn trượng, ở giữa có một cây Tang thụ rất lớn, hẳn là nơi Đế Nữ Tang ở. Nếu muốn đến Kê Minh, ta đề nghị đi vòng qua Hoàn Hình hồ.”

Mọi người gật đầu.

Lục Châu nhớ tới Đế Nữ Tang, bèn hỏi: “Rốt cuộc Đế Nữ Tang là người hay là thần thi?”

“Suốt bao nhiêu năm nay tu hành giới đều gọi nàng là thần thi… Nhưng cụ thể thế nào thì không có mấy người từng gặp được.”

Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng cảm thấy nên đi vòng qua thì hơn.”

Lục Châu quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi nói: “Vậy thì đi vòng.”

Nói xong, Lục Châu bay lên lưng Bạch Trạch. Đoàn người Ma Thiên Các cũng leo lên lưng toạ kỵ, phi hành về phương bắc.

. . .

Trên vách đá, Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ cao ngất trong mây mù.

“Rốt cuộc cũng đến Kê Minh.” Khổng Văn nói, “Đây cũng là nơi gần với hồng tuyến nhất.”

Lục Châu hỏi: “Hoàn Hình hồ ở đâu?”

“Nằm ở phía tây cách đây trăm dặm.”

Lục Châu cảm thấy trăm dặm là quá gần. Thiếu nữ kia trông không giống thần thi mà lại giống một con người có ý thức đàng hoàng. Một khi xảy ra chiến đấu, nàng ở gần như vậy chắc chắn sẽ chú ý đến bên này.

Nhưng nếu nàng không phải thần thi thì thẻ Một Kích Chí Mạng lại có thể trấn trụ nàng.

“Dẫn đường.” Lục Châu nói.

Khổng Văn gật đầu, bốn huynh đệ đồng loạt bay về phía trước.

Từ sau khi gia nhập Ma Thiên Các, bốn người bọn họ tận tâm tận lực làm việc không quản mệt nhọc nên rất được mọi người tán đồng và tôn trọng.

Khổng Văn lấy ra rất nhiều ấn phù truy tung, ấn phù tản ra tám hướng.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía cây cổ thụ chọc trời sau lưng, bắt đầu phân phó:

“Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành, hai người các ngươi đứng trên cao quan sát. Nếu có hung thú dị động thì lập tức giết chết không tha. Phải ưu tiên bảo vệ mình.”

“Tuân mệnh!” Hai người phối hợp vừa công vừa thủ sẽ tạo ra hiệu quả tốt nhất.

“Triệu Hồng Phất, ngươi tìm một chỗ bí mật gần đây xây dựng phù văn thông đạo. Bản toạ cho ngươi ba ngày, có thể hoàn thành được không?” Lục Châu hỏi.
Chương 1745 Đã đến sao không tâm sự một chút?

Triệu Hồng Phất cười đáp: “Phù văn thông đạo cỡ nhỏ thì chỉ cần hai ngày là đủ. Thông đạo cỡ lớn thì cần một tháng.”

“Cỡ nhỏ là được.”

“Không thành vấn đề.” Triệu Hồng Phất đáp chắc nịch.

Lục Châu gật đầu nói tiếp: “Tả hữu sứ, ba vị hộ pháp và bốn vị trưởng lão cùng bảo vệ Triệu Hồng Phất.”

“Tuân mệnh.” Đám người đồng thanh đáp.

“Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tần Nại Hà, tu vi ba người các ngươi cao nhất, hãy bảo vệ mọi người.”

Ba người gật đầu.

Lục Châu nhìn mọi người rồi nói: “Những người khác ở yên tại chỗ chờ lệnh, không được cách xa Lục Ngô và Thừa Hoàng.”

“Vâng.”

Lục Châu khống chế Bạch Trạch bay lên không trung. “Bản toạ đi trước tìm hiểu một phen.”

Vù.

Lục Châu và Bạch Trạch biến mất ở phía chân trời.

Đám người đưa tay lên dụi mắt. Chư Hồng Cộng mơ mơ hồ hồ nói: “Từ bao giờ mà Bạch Trạch bay nhanh dữ vậy?”

“Đúng là quá nhanh.”

Chư Hồng Cộng véo tai Đương Khang nói: “Đến bao giờ ngươi mới nhanh được như thế hả?”

Đương Khang ụt ịt mấy tiếng, nằm bẹp xuống đất giả chết.

Vu Chính Hải vỗ vỗ Bệ Ngạn nói: “May mà Bệ Ngạn không phải dựa vào tốc độ.”

“Cát Lượng cũng thế.” Ngu Thượng Nhung phụ hoạ.

Tiểu Diên Nhi nhìn mọi người rồi nói: “Tiểu Hỏa Phượng của ta còn chưa bay sỏi, không cần phải so đo với đám lão gia hoả này.”

“. . .”

Lục Ngô, Thừa Hoàng, Anh Chiêu và Đế Giang quay đầu nhìn nàng. Tiểu tổ tông à, dùng cái từ thô bỉ đó để mô tả bọn ta nghe có lọt tai không hả?

Lúc này, Anh Chiêu cứ đi tới đi lui tại chỗ, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ với vẻ bất an.

“Tiểu sư muội, nó làm sao thế?” Đoạn đường này Chiêu Nguyệt đi cùng Anh Chiêu, nàng luôn cảm thấy nó có vẻ không được bình tĩnh.

Anh Chiêu ngẩng đầu nói gì đó. Hải Loa phiên dịch lại:

“Anh Chiêu đến từ khu vực trung tâm, nó cảm giác được nơi này là khu vực bên ngoài nhưng lại có khí tức nguy hiểm không thua kém gì khu vực trung tâm nên rất bất an.”

“Đừng lo lắng. Có Các chủ ở đây sẽ không gặp phải chuyện gì.”

Mọi người gật đầu đồng tình.

. . .

Trong khi đó, Lục Châu và Bạch Trạch đang xuyên toa qua một rừng cây.

Để phòng ngừa trúng cạm bẫy, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi khắp nơi.

Trên không trung trăm mét, Thái Hư Kính chiếu xuống cánh rừng. Một vòng sáng lờ mờ xuất hiện.

“Quả nhiên có trận pháp.”

Lục Châu và Bạch Trạch tránh né trận pháp, đi vòng qua. Khi đến một ngọn núi đá, Lục Châu dừng lại quan sát. Trận pháp này quá mới mẻ, tuyệt đối không phải do các tiên hiền lưu lại.

“Nơi này có người?”

Lục Châu hạ thấp độ cao, đáp xuống một tảng đá lớn. Thiên Khải Chi Trụ có đường kính mấy trăm trượng đang đứng cách đó không xa.

Lục Châu mặc niệm thần thông khứu giác, phân rõ mùi vị xung quanh.

“Có mùi của Quán Hung?” Lục Châu nhíu mày. Tại Trấn Thọ Khư hắn từng ngửi được loại mùi vị gay mũi và hôi chua của đám người này.

“Bay về phía trước năm trăm mét.” Lục Châu nói.

Bạch Trạch hiểu ý làm theo. Trên không trung cách đó năm trăm mét, Lục Châu cúi đầu quan sát bên dưới, phát hiện một đám người Quán Hung lít nha lít nhít quỳ rạp trên mặt đất.

Bọn hắn yên tĩnh nằm đó như cá đang phơi khô, đại đa số đều ở trần phơi ra làn da ngăm đen, chỉ có một số ít mới mặc y phục.

“Quả nhiên là người Quán Hung. Vì sao bọn hắn lại ở đây?” Lục Châu kỳ quái không thôi.

Nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, Lục Châu hạ lệnh: “Bay vòng qua.”

Hắn không muốn kinh động đám người Quán Hung, trước cứ đến xem Thiên Khải Chi Trụ đã rồi tính.

Bạch Trạch quay đầu, lượn quanh một vòng tránh né đám người Quán Hung, bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Cự trụ này trông chẳng khác gì Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung. Xung quanh trụ phát tán ra mùi vị thiên tài địa bảo vô cùng nồng đậm, một số hung thú đang nằm nghỉ ngơi quanh trụ, bên trong hẳn cũng có thú hoàng.

Lục Châu không gấp gáp tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.

Hắn thay đổi phương hướng, bay về phía tây. Không bao lâu sau đã bay tới Hoàn Hình hồ thanh tịnh.

Hoành Hình hồ rất rộng, ở giữa hồ có một gốc tang thụ cực lớn. Tang thụ nở hoa rợp trời, màu vàng nhạt toả sáng lấp lánh như một cảnh đẹp trong truyện cổ tích.

“Đế Nữ Tang.” Lục Châu nhẹ giọng tự nhủ.

Lục Châu đã gặp thần thi Doanh Câu, mà Đế Nữ Tang tuy mang danh thần thi lại chẳng giống một chút nào cả.

Hoàn Hình hồ cực kỳ yên tĩnh. Trên mặt hồ có rất nhiều Bạch Hạc đang trôi nổi, trông như tuỳ tiện nhưng kỳ thực rất có kỷ luật.

Lục Châu sử dụng thần thông thính lực và khứu giác bao trùm phạm vi mấy ngàn mét nhưng vẫn không phát hiện ra Đế Nữ Tang.

“Người đâu?” Lục Châu nghi hoặc.

Hắn kiểm tra trên tang thụ cũng không phát hiện ra nàng. Hồi tưởng lại cảnh tượng nàng cưỡi Bạch Hạc bay đi, có lẽ là có việc nên đã rời đi từ trước rồi.

Lục Châu thu hồi thần thông, nghi hoặc nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ…

Soạt ——

Một thân ảnh vọt ra khỏi mặt nước khiến sóng nước văng lên cao.

Lục Châu lập tức xoay người, rốt cuộc nhìn thấy Đế Nữ Tang mặc chiếc váy vàng nhạt trong ngần như ánh trăng.

Váy dài tung bay, trong nháy mắt biến thành đôi cánh! Sau đó chậm rãi khép lại. Lông trên cánh lại hoá thành chiếc váy bay thướt tha trong gió.

Lục Châu nhìn nàng, không thấy Chân Thực Chi Nhãn hiện ra thông tin gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng mê vụ, thời gian không còn sớm, cũng nên trở về.

Đã xác nhận Đế Nữ Tang ở đây, vậy tiếp theo phải nghĩ cách để các đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, kích hoạt hạt giống Thái Hư.

Ngay khi Lục Châu chuẩn bị rời đi, từ phía tang thụ bỗng truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng và giọng nói réo rắt ——

“Đã đến rồi, sao không qua đây tán gẫu một chút?”

Giọng nàng vừa thanh đạm vừa có ý trêu chọc, vừa băng lãnh lại vừa ấm áp.

“. . .”

Lục Châu nhíu mày. Rốt cuộc vẫn bị phát hiện, tu vi của nàng quả nhiên không đơn giản.

Lục Châu xoay người nhìn về phía đại tang thụ. Đế Nữ Tang đang ưu nhã ngồi trên cây, khẽ cười nhìn Lục Châu. Bàn chân nàng trắng nõn nà, thỉnh thoảng lại đung đưa khiến mấy đoá hoa vàng nhạt rơi xuống mặt nước.

Lục Châu và Bạch Trạch bay về phía Hoàn Hình hồ, khi đến cách nàng trăm mét thì dừng lại. Hắn thản nhiên hỏi: “Đế Nữ Tang?”

Đế Nữ Tang nói: “Ngươi chính là người trốn trong hạp cốc?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom