• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-275

Chương 301: Thần Tượng Của Dân Chúng (3)






Răng đen, tức nhuộm đen hàm răng, nghe nói hàm răng đen sẽ giúp làn da trắng trở nên nổi bật. Vì thế, quan lại quý tộc triều đại Bình An, sau khi tổ chức lễ trưởng thành, dù nam hay nữ, cũng sẽ bôi một loại thuốc nhuộm màu đen có tên ‘Tương sắt’ lên răng của mình, để nói cho người khác biết rằng họ đã bước vào tuổi kết hôn...

‘Tương sắt’ ở đâu ra? Đầu tiên dùng trà, rượu, dấm chua trộn lẫn với nhau, sau đó bỏ vụn sắt vào, đặt ở chỗ tối lên men khoảng hai tháng, tạo thành tương sắt có mùi hôi. Tiếp đó điều hoà bằng ‘bột Ngũ Bội Tử’ (một vị thuốc đông y), sẽ được một loại chất lỏng sền sệt màu đen khá tanh. Thứ nước này rất độc và có hại. Nam nữ quý tộc ở triều đại Bình An, mỗi tuần đều bôi răng một hai lần. Thật không hiểu họ nghĩ cái gì.

Lúc Trần Khác xem «Nguyên thị vật ngữ», nhớ rõ một tình tiết nói về Tử Cơ, một tuyệt thế mỹ nữ, lúc còn nhỏ cũng không nhuộm răng, nhưng sau khi bị họ Nguyên nhận nuôi, răng Tử Cơ liền bị bà ngoại nhuộm đen đi, khiến Tử Cơ nhìn ‘đẹp hơn’. Lúc ấy hắn không hiểu, chẳng lẽ cứ là quý tộc thì răng trong miệng phải đen?

Khi hắn ở trong thành Trường Cương, chỉ thấy một người răng đen, đó là thủ thành Đằng Nguyên Kinh Thanh, còn tưởng gã không vệ sinh sạch sẽ, không thèm đánh răng. Đến khi đi vào kinh thành Nhật Bản mới thấy, trời đất ơi, tất cả các quý tộc đều quái dị y như nhau! Nghe nói cũng có một vị nữ quý tộc nhưng không phải ‘quý tộc hoàn toàn’, kiên quyết từ chối nhuộm răng đen, kết quả cho đến già cũng chưa ai lấy, khiến mẹ cô này buồn gần chết. Về sau khó khăn lắm mới tìm được một vị công tử có ‘khẩu vị quái dị’, rồi miễn cưỡng trở thành một cặp...

Nghĩ lại, Trần Khác bị một đám ‘phu nhân ưu nhã’ cao khoảng một mét ba mấy, eo quấn vải cũng lớn một mét ba, trên mặt trét một lớp phấn trắng dày cộm, trong miệng toàn răng đen, mở miệng còn có mùi hôi bay ra bao quanh, đừng nói đến chuyện săn tình, hắn còn muốn đập đầu vào tường mà chết cho rồi!

Những ‘mỹ nữ’ có hương vị nặng như vậy, cho dù biết quan tâm, lại hiền dịu, Trần Khác vẫn muốn hô to một tiếng: ‘Quỷ a!’

Vì thế mấy ngày này ở kinh đô, hắn thấy Nguyệt Nga càng lúc càng đẹp, giống y như tiên nữ vậy!

Đã không ăn được mỹ nữ, vậy ăn thức ăn đi. Đời trước, Trần Khác có ấn tượng rất tốt về đồ ăn Nhật Bản, các loại nguyên liệu tươi sạch, được đầu bếp nấu nướng cẩn thận, giữ được hương vị tự nhiên, trang trí khéo léo trên những món đồ đựng tinh xảo, khiến vị giác cùng thị giác đồng thời hưởng thụ, hơn nữa đồ ăn Nhật còn được xưng là đồ ăn bảo vệ sức khoẻ.

Lúc ở Đại Tống, hắn tự mình làm sushi kiểu ‘wasami’, đáng tiếc không giống, lần này tới kinh đô, hắn muốn ăn cho đã, sau đó kiếm hai gã đầu bếp nổi tiếng mang về, chuyên môn làm thức ăn cho mình!

Sau khi đi vào kinh đô, hắn tham dự các loại quốc yến, thịnh yến, đại yến, ăn tới gần hỏng ch*m!

Ở nơi quỷ quái này, không ngờ không ăn thịt! Dân Đại Lý thờ Phật, cũng chỉ không ăn thịt nửa năm, ở đây từ Thiên Hoàng cho đến các quan viên, đều không chạm đến một chút thức ăn mặn! Nghe bọn họ nói thì thịt chỉ dành cho đám người thấp kém, ăn thịt của loài bốn chân thì kiếp sau sẽ đầu thai làm súc sinh, cho nên chỉ có nông dân, thợ săn cùng võ sĩ cấp thấp mới ăn thịt. Nếu đám quan viên dám đụng đến một chút thức ăn mặn. Một khi để người khác biết, cũng giống như ở thời hiện đại bị người khác phát hiện ngươi ăn thịt người vậy!

Khi đó không cần phải ló mặt ra xã hội nữa rồi.

Nghe nói trước kia, vẫn có thể ăn cá. Nhưng vài chục năm trước, có một vị Thiên Hoàng đặc biệt sùng kính Phật, cảm thấy những loài sống ngoài biển cũng là thức ăn mặn, dứt khoát hạ chỉ cấm ăn cá tôm sò hến, ngoại trừ thức ăn chay cái gì cũng không được ăn! Càng bó tay chính là lệnh cấm này vẫn được chấp hành cho tới hôm nay.

Vì vậy trong những ngày này, Trần Khác chỉ ăn cơm trắng, cơm nắm, bánh mật, cùng các loại đồ muối với súp tương. Tất nhiên, yến hội cấp cao không thể đơn giản như vậy, có thêm hạt dẻ, đậu nạp, quả mơ, đồ ăn là các loại ‘cống phẩm phương xa’ đưa đến, sau khi ăn xong dùng một ly trà cùng vài miếng bánh bột gạo, đây chính là đỉnh cấp quốc yến.

Tuy đỉnh cấp nghe rất êm tai, nhưng thật ra còn không bằng bữa ăn của nông dân Đại Tống.

Bọn họ biết đồ ăn của họ quá thiếu thốn, cho nên rất áy náy nói với Trần Khác:

- Đại nhân tới thật không đúng thời điểm, nếu đại nhân tới khi xuân hè thì còn có thể thưởng thức củ cải cùng rau cải...

Trần Khác nghe xong mắt trợn trắng, ông đây không phải con thỏ!

Hắn cũng không cần đồ ăn, đồ biển, bạch tuộc hay gì rồi, nhưng có thể có sushi chứ? Hắn hỏi thử, kết quả là có, vì vậy đến lần yến hội kế tiếp, chủ nhân mang lên một bàn ‘sushi’ vô cùng cẩn thận cứ như đang dâng báu vật vậy. Đúng vậy, là sushi, chính chủ nhân giới thiệu như thế, nhưng Trần Khác nhìn kiểu gì cũng thấy đây là ‘thức ăn cho chó’!

Được chủ nhân giới thiệu nhiệt tình, hắn mới biết, loại sushi này dùng cá, bã rượu, muối, dấm chua, cơm trộn chung một chỗ, chặn tảng đá để lên men mà tạo thành, ngoại trừ không bỏ thêm rỉ sắt, thứ này giống y như nước bôi răng của họ vậy, hơn nữa mùi còn tanh hơn.

Hắn vô cùng nghi ngờ, đây là kiệt tác của những quý tộc phản nghịch. Triều đình không phải không cho ăn cá sao? Ta đây băm nát cá trộn với cơm, sau đó cho lên men tạo ra mùi thúi, xem ngươi làm sao phân biệt được!

Nhìn đám quan lại cùng các quý phụ ăn ngon lành, Liễu Nguyệt Nga vô cùng buồn nôn.

Trần Khác thật không thể tiếp tục nhìn, liền gọi đầu bếp của hắn dạy cho những đứa trẻ đáng thương này, làm thế nào biến miso trở thành súp... Ở thời đại Chiến Quốc, súp miso là thức ăn nhanh trên chiến trường, lúc này còn chưa làm ra, mà người ở triều đại Bình An lúc này chỉ biết lấy miso làm nước tương. Cùng với việc làm cách nào để biến cơm, dưa chua cùng rong biển cuốn lại thành sushi cuộn.

Hai loại đồ ăn này xuất hiện, liền gây chấn động thật lớn, rất nhiều quan viên chảy nước mắt nói:

- Hôm nay mới biết, thì ra đồ ăn còn có chất thơ như vậy...

Vì vậy liền lấy súp miso đặt tên là súp Trạng Nguyên, sushi cuộn đặt tên là sushi Trạng Nguyên, thậm chí còn trang trọng ghi lại vào quốc sử: ‘Tháng chạp năm Khang Bình đầu tiên, Trạng Nguyên Thiên Triều thượng quốc Trần Công đến dạy âm nhạc, dạy thơ ca, lưu truyền nhiều bức tranh đẹp. Cũng dạy làm’ súp Trạng Nguyên ‘,’ sushi Trạng Nguyên ‘thành thức ăn của Uy quốc...’

Trở về từ yến hội, Trần Khác thấy Nguyệt Nga tinh thần hoảng hốt, không khỏi ân cần hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Liễu Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, âm thanh như muỗi kêu nói:

- Ta có lẽ có rồi?

- Có rồi cái gì?

Trần Khác trừng mắt nói.

- Có em bé...

Liễu Nguyệt Nga méo miệng, gạt lệ nói:

- Hu hu, ông nội sẽ đánh ta chết.

- Làm sao có cơ chứ?
Trần Khác cảm giác rất kỳ quái nói:

- Vì sao cô nói như vậy?

- Ta buồn nôn liên tục...

- Đó là bị món ăn nổi tiếng của Uy quốc gây ra, hiểu chứ?

Trần Khác cười khổ nói:

- Hai chúng ta cũng không làm cái kia, làm sao có thể có được?

- Tại sao không có...

Liễu Nguyệt Nga mặt như tấm vải đỏ, nói:

- Ta bị ngươi hôn đến như thế...

- Ha ha ha ha...

Trần Khác nhịn không được cười ha hả.

- Còn cười!

Liễu Nguyệt Nga dùng tay nhéo hắn nói:

- Ta sợ muốn chết... Ngươi còn cười...

- Ha ha ha, để cho ta cười xong...

Trần Khác suýt cười đau cả hông, thấy Liễu Nguyệt Nga chuẩn bị sư rử gầm, hắn mới dừng lại nói:

- Là ai nói với cô, hôn một cái sẽ mang thai vậy?

- Chẳng lẽ không phải?

Liễu Nguyệt Nga trừng mắt nói:

- Bà nội ta luôn nói như thế...

Trần Khác cười ôm bụng, sau đó nói cho nàng biết làm cách nào để nam nhân cùng nữ nhân có thể tạo ra người thứ ba, Liễu Nguyệt Nga nghe xong vô cùng ngại ngùng. Cuối cùng có chút u oán nói:

- Thế ngươi còn đắn đo điều gì?

- Ta thì có điều gì để mà băn khoăn.

Trần Khác cười tủm tỉm, vuốt ve khuôn mặt đỏ chót của nàng:

- Ta chỉ muốn cho nàng một đêm hoàn mỹ mà thôi...

- Đáng ghét.

Liễu Nguyệt Nga nói xong, liền hôn lướt qua khuôn mặt của hắn, ngượng ngùng nhìn hắn nói:

- Ngươi thật ngốc, sẽ không có đêm nào hoàn mỹ như đêm đó...

Hai người đang nói ngọt với nhau, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt truyền đến, sắc mặt Trần Khác lập tức thay đổi, đi theo mùi hương đến phần sân của đám thị vệ. Phát hiện đám này vì quá thèm ăn thịt nên thuận tay bắt mấy con chó đem về, cạo lông rửa sạch, bỏ vào nồi luộc còn nêm thêm chút muối...

- Lớn mật, cũng dám ăn vụng sau lưng ta!

Trần Khác tức giận nói, sắc mặt đám thị vệ liền ảm đạm, lại nghe hắn đổi giọng nói:

- Để lại hai cái cẳng cho ta...

- ---------------------------

Bọn thị vệ cười lớn, thì ra đại nhân cũng muốn ăn thịt đến phát điên rồi.

Bọn Trần Khác mới không ăn thịt nửa tháng, liền trộm chó của người ta thịt ăn, thế nhưng có không ít quan viên Nhật Bản rất cực đoan, không chỉ ăn chay cả đời, còn rất tin vào mấy lời nói dối của hòa thượng, hoàn toàn không ăn đồ ăn, mỗi ngày ngoài ăn cơm thì chỉ có nước cơm, miễn cưỡng lắm mới bỏ thêm chút muối... Thật sự quá dễ nuôi rồi!

Nhưng không thể vì thế mà nói bọn họ ‘đơn giản’, đơn giản, dùng hai chữ này tức làm hoen ố triều đại Bình An. Tuy ăn uống có hơi nhạt nhẽo, nhưng yêu cầu của bọn họ về đồ ăn, dụng cụ pha rượu cùng dụng cụ ăn uống rất cao, tất cả phải mạ vàng quét nước sơn, phải xa hoa, hoàn cảnh cùng ý cảnh cũng phải đạt đến đỉnh cao, đình thuỷ tạ là cơ bản, âm nhạc cùng múa nhất thiết phải có... Đây chính cách thức sinh sống của Nhật Bản, đồng thời đó cũng bắt đầu cho kiểu ăn, bày bên trong một mâm đồ ăn lớn chỉ có đúng một đũa thức ăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom