Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-274
Chương 301: Thần Tượng Của Dân Chúng (2)
Nguyên Lại Nghĩa không chút khách khí mở to miệng máu, muốn quân đội, muốn nguồn thu thuế, muốn quặng mỏ, giống như muốn ăn chết triều đình, Đằng Nguyên Kinh Thanh không tin, người có trí tuệ như đại nhân Quan Bạch có thể yên lòng ngủ sao?
Gã muốn dùng cơ hội này, để Quan Bạch hiểu được, một người con cháu nhà Đằng Nguyên như gã, vẫn có khả năng thay đổi cục diện. Gã tin thông minh như đại nhân Quan Bạch không thể không hiểu điều này... Dưới lời mời nhiệt tình của Đằng Nguyên Kinh Thanh, Trần Khác đi lên đảo chính của Nhật Bản, sau khi ở lại thành Trường Cương loạn lạc vài ngày, đặc sứ của Thiên Hoàng quả nhiên đi đến thành Trường Cương, chân thành mời Trần Khác đến làm khách ở kinh đô.
Trần Khác vốn không muốn làm náo nhiệt, nhưng thuyền của hắn ‘hư hỏng’ ghê gớm, muốn hoàn toàn ‘chữa trị’ phải cần một tháng. Đã ở lại Nhật Bản lâu như vậy, mà từ chối lời mời của vua người ta, rõ ràng vô cùng thất lễ. Cho nên sau khi trải qua ‘cân nhắc thận trọng’, hắn đồng ý đến kinh đô.
Đúng rồi, vị đặc sứ kia tên là Đằng Nguyên Lương Cương, xét về quan hệ còn là ngũ phục đường thúc (chú họ) của Đằng Nguyên Kinh Thanh. Sau khi tiễn Trần Khác đi khỏi, dáng vẻ của Đằng Nguyên Kinh Thanh thoải mái hơn nhiều, rõ ràng đã nhận được hứa hẹn gì đó từ phía thúc thúc Lương Cương...
Trần Khác không biết tính toán của Đằng Nguyên Kinh Thanh, nhưng nghe gã vô cùng kiên nhẫn giới thiệu hắn ở kinh đô được hoan nghênh như thế nào; Còn kể cho hắn nghe đủ loại quan hệ phức tạp của các nhân vật lớn ở kinh đô, hắn liền biết mình bị thằng cha này ‘đầu cơ kiếm lợi’.
Hắn sở dĩ không vạch trần, ngoại trừ có âm mưu với đảo Tá Độ, còn có nguyên nhân không tiện nói ra... Chỉ khi nào biết được tình hình đất nước họ, sau này mới có thể chuẩn bị tốt phương án đối phó, hắn không dại làm cái việc ngu xuẩn khiến ‘người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng’, nếu không ngàn năm sau để những người trẻ tuổi chửi chết?
Huống chi, trong lịch sử Nhật Bản, triều đại Bình An nổi tiếng gần bằng thời đại Chiến Quốc, khác với thời đại Chiến quốc nổi tiếng nhờ chiến tranh, đó là một thời đại ưu nhã mà đẹp đến huyền ảo... Đương nhiên, đây là hiểu biết từ đời trước. Nếu đã dễ dàng đến được đây, tại sao không tranh thủ thưởng thức một chút?
Còn nữa, với một người háo sắc, tại sao không nhân cơ hội này trải nghiệm sự mềm mại của nữ nhân Nhật Bản cơ chứ?
Tóm lại, có rất nhiều lý do ủng hộ hắn đến kinh đô. Nhưng nói cho cùng, có lẽ vẫn do nửa thân dưới tác động.
Sau khi đến kinh đô, hắn được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt, phải nói là từ trước tới nay chưa có ai được tiếp đón như hắn, Đằng Nguyên Giáo Thông là em trai song sinh của Quan Bạch Lại Thông, tự thân dẫn theo toàn bộ quan viên đón hắn khi còn ở ngoài kinh đô hai mươi dặm. Toàn bộ phu nhân trong kinh đô, dù kết hôn hay chưa, tất cả đều đến nghênh đón hắn, tình cảnh náo nhiệt đủ thoả mãn thói hư vinh của con người.
Sau đó, Thiên Hoàng Hậu Lãnh Tuyền ở trong cung Thanh Lương tổ chức yến hội long trọng, vì khách phương xa làm bữa cơm tẩy trần, hoàng hậu tự mình rót rượu cho hắn, cũng ở trước mặt mọi người thừa nhận là người hâm mộ của hắn, lòng hư vinh của Trần Khác đã rất thoả mãn.
Qua ngày tiếp theo, Quan Bạch Đằng Nguyên Lại Thông, cùng hắn ngồi ngang hàng trong nội đường viện Phượng Hoàng, mở tiệc chiêu đãi vị Trạng Nguyên Đại Tống này, ngay cả con gái cùng vợ bé của y, cũng không hề che dấu thái độ, hi vọng trong khoảng thời gian này được hầu hạ hắn. Mà đám quan viên trong sân ào ào kêu, tình nguyện trả bất cứ giá nào, hi vọng được hắn lưu lại chút giống... Tuy bị xem như ngựa đực, nhưng lòng hư vinh của Trần Khác cũng liên tiếp được thoả mãn..
Sau đó, đám quan viên tranh nhau mời hắn, mời hắn cùng nghe ca hát, xem biểu diễn nghệ thuật, thưởng thức trà đạo, mời hắn bình luận thơ ca... Lòng hư vinh của hắn đầy đến mức không biết để vào đâu.
Nhưng có phát hiện ra không? Hắn được thỏa mãn, hình như chỉ có lòng hư vinh, về phần sắc tâm, ham muốn, cảm giác, hưởng thụ các loại nghệ thuật... Có thể không cần nhắc đến sao? Đó là ác mộng thật sự là ác mộng!
Được rồi, có lẽ mọi người đều muốn biết, vậy thì nói sơ qua đi...
Đầu tiên phải thừa nhận, kinh thành thật sự rất đẹp, kiến trúc lộng lẫy, chùa nhiều như rừng, nhưng cùng lắm chỉ có thể sánh ngang thành Đại Lý. Nhưng thành Đại Lý là đẹp tự nhiên, mà kinh thành nhìn chung giống như thành thị Trung Quốc, nói cho đúng là phiên bản hơi thu nhỏ của thành Lạc Dương. Trần Khác đã nhìn thấy thành Lạc Dương thật ở thời đại này, thì sao có thể có hứng thú với hàng nhái được đây?
Đây là mặt hắn đánh giá cao nhất. Về phần người sống ở bên trong, thật sự không biết giải thích thế nào, rất kinh hãi. Sở dĩ không biết giải thích, là vì hắn không rõ khả năng tự giày vò bản thân đến mức biến thái của họ, còn kinh hãi là do hiệu quả của sự giày vò...
Trước tiên nói về nam giới. Theo nội dung của «Nguyên thị vật ngữ» và trong tranh châm biến Nhật Bản, bỏ đi quần áo đẹp đẽ quý giá, bỏ đi cái khí chất cao quý của đám quan viên, quần áo của họ thì có da thú, đai lưng, trang phục, lên tới cả một danh mục, hơn nữa tất cả đều là mũ cao, thắt lưng lớn, rộng thùng thình. Nhất là trang phục của đám quan viên khi vào yết kiến Thiên Hoàng, phía sau mông là một ‘tà áo dài’, giống như đuôi áo cưới đời sau vậy, mà ngắn nhất là hai trượng, cái này thật quá lãng phí vải.
Nghĩ lại, một đám đàn ông nhỏ bé cao chưa tới một mét bốn, mặc áo choàng rộng thùng thình, trên đầu đội cái mũ cao nửa mét, đằng sau là một cái tà áo dài năm mét, kiểu hình gì đây?
Về phần nữ quý tộc, càng khiến người khác dừng lại nhìn. Lúc họ ra nghênh đón thì mang ‘trang phục bình’, bên trong là cái áo choàng lỏng lẻo sụt xuống, trên đầu mang mũ rộng vành, trên mũ rộng vành rũ xuống một cái khăn che mặt, không để ý có thể dẫm trượt chân, phía xa nhìn tới y như cái bình rượu.
Nghĩ lại, lúc Trần Khác mang đầy hi vọng đi vào kinh đô, nhìn thấy vô số bình rượu đủ các màu sắc chào đón mình thì có tâm trạng gì? Đương nhiên, hắn tiếp xúc nhiều cũng quen, đoán chừng do họ thẹn thùng, không muốn lộ mặt, đây là tập quán nha, không có gì đáng cười.
Hơn nữa, nữ quý tộc Nhật Bản khi tụ hội, sẽ mặc “Thập nhị đơn” là trang phục trong truyền thuyết, loại trang phục được coi có kiểu dáng xa hoa nhất, màu sắc rực rỡ nhất, giống như một đám mây ngũ sắc đang thiêu đốt! Mang loại lễ phục này, nhìn lên năm màu rất rực rỡ, lại có một vẻ đẹp cổ điển mà trang nghiêm, tác động mạnh đến thị giác... Ngay cả Liễu Nguyệt Nga, người chỉ thích các loại trang bị chiến đấu không ưa thích trang sức, đều động tâm muốn mặc thử một lần.
Nhưng lúc nàng được các nữ quý tộc Nhật Bản giúp mặc vào, suýt chút nữa sụp xuống. Bởi vì cái gọi là “Thập nhị đơn”, chính là đem mười hai chiếc áo đơn chồng lên nhau rồi mới mặc vào... Nên nhớ, kỹ thuật dệt bây giờ còn chưa bằng sau này. Triều Tống tuy có thể làm ra lụa mỏng như cánh ve, nhưng khác với sau này, thứ tốt đều lưu lại trong nước dùng, sản phẩm kém hơn mới đem ra nước ngoài. Chưa kể người Nhật Bản sau khi mua được lụa, còn thích nhuộm đi in lại, sau đó thêu thùa, kết quả làm vải trở nên rất nặng.
Biết ‘Thập nhị đơn’ nặng bao nhiêu không?
Đáp án là từ hai mươi đến bốn mươi cân (một cân Trung Quốc bằng 1/2 kg). Trang phục mùa hè nặng hai mươi cân, còn trang phục mùa đông nặng tới bốn mươi cân, bây giờ là tháng chạp đang rét đậm, cho nên Nguyệt Nga muội tử mặc là trang phục mùa đông.
Hơn nữa, nữ quý tộc Nhật Bản không biết có tâm lý như thế nào, có lẽ là khoe của? Còn thường xuyên vượt qua thập nhị đơn, Trần Khác nghe họ nói, thậm chí còn có người mặc cả “Nhị thập đơn”! Chỉ sợ sáu mươi cân cũng không là gì, ngay cả áo giáp của quân lính Đại Tống, được ghép từ một ngàn tám trăm hai mươi lăm miếng giáp, tạo thành áo giáp bộ binh hạng nặng, cũng mới chỉ nặng chừng này... Mà đây đã là áo giáp nặng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Đây là bằng chứng để đám văn nhân yếu ớt của Đại Tống bảo, ‘Má nhà nó, ngay cả đàn bà Uy quốc cũng chẳng bằng?’ Đó là người không biết nói, ngay cả Gothic của Châu Âu, mặc giáp toàn thân, nổi tiếng bởi sự nặng nề của bộ giáp cũng mới được bốn mươi cân mà thôi.
Hơn nữa đại binh cũng không mặc khôi giáp cả ngày, khi hành quân họ đều để trong xe ngựa, chỉ đến khi chuẩn bị chiến đấu mới mang vào, vậy mới nói ‘mặc giáp trụ ra trận’.
Nhưng nữ quý tộc Nhật Bản khi gặp người khác nhất định phải mặc ‘Thập nhị đơn’... Lại thêm những thứ trang sức rườm rà như khăn tay, quạt,... Mà một lần mặc là mặc cả ngày!
Trần Khác rất muốn biết, các chị em này làm sao chịu qua được mùa hè?
Hắn nghe nói phu nhân quý tộc Nhật Bản sống lâu là hai mươi bảy tuổi, mà dân nữ bình thường sống hơn bốn mươi tuổi, trước kia đều rất kỳ quái, hiện tại đã hiểu. Thì ra các quý phụ không phải chết nhịn, thì là chết đè, hoặc là chết mệt...
Tất nhiên, người đã quen với cái đẹp đơn giản của triều Tống, rất không quen loại trang phục dồn lại một đống như thế này, nhưng đối với Trần công tử đã quá quen việc cởi đồ thì, cũng chỉ hơi phiền toái chút thôi. Huống gì, hắn không cần ra tay, người khác cũng sẽ chủ động cởi hết...
Nhưng Trần Khác không hề có chút hứng thú, bởi vì còn có thứ kinh khủng hơn cả trang phục, là khuôn mặt của họ. Trước đã nói, nam quý tộc Nhật Bản đều thoa phấn, cạo lông mày rồi điểm mực, đứng trước nam quý tộc Nhật Bản, người phụ nữ Nhật Bản có đẹp cũng không vượt qua được.
Xem Nhật Bản múa truyền thống chưa? Khuôn mặt trắng đó là bắt chước triều đại Bình An... Hơn nữa, đó chỉ hoá trang một chút, dù sao khi họ mở miệng, răng họ đều trắng.
Mà ở triều đại Bình An, không kể nam nữ quý tộc, tất cả đều coi ‘răng đen’ mới đẹp...
Nguyên Lại Nghĩa không chút khách khí mở to miệng máu, muốn quân đội, muốn nguồn thu thuế, muốn quặng mỏ, giống như muốn ăn chết triều đình, Đằng Nguyên Kinh Thanh không tin, người có trí tuệ như đại nhân Quan Bạch có thể yên lòng ngủ sao?
Gã muốn dùng cơ hội này, để Quan Bạch hiểu được, một người con cháu nhà Đằng Nguyên như gã, vẫn có khả năng thay đổi cục diện. Gã tin thông minh như đại nhân Quan Bạch không thể không hiểu điều này... Dưới lời mời nhiệt tình của Đằng Nguyên Kinh Thanh, Trần Khác đi lên đảo chính của Nhật Bản, sau khi ở lại thành Trường Cương loạn lạc vài ngày, đặc sứ của Thiên Hoàng quả nhiên đi đến thành Trường Cương, chân thành mời Trần Khác đến làm khách ở kinh đô.
Trần Khác vốn không muốn làm náo nhiệt, nhưng thuyền của hắn ‘hư hỏng’ ghê gớm, muốn hoàn toàn ‘chữa trị’ phải cần một tháng. Đã ở lại Nhật Bản lâu như vậy, mà từ chối lời mời của vua người ta, rõ ràng vô cùng thất lễ. Cho nên sau khi trải qua ‘cân nhắc thận trọng’, hắn đồng ý đến kinh đô.
Đúng rồi, vị đặc sứ kia tên là Đằng Nguyên Lương Cương, xét về quan hệ còn là ngũ phục đường thúc (chú họ) của Đằng Nguyên Kinh Thanh. Sau khi tiễn Trần Khác đi khỏi, dáng vẻ của Đằng Nguyên Kinh Thanh thoải mái hơn nhiều, rõ ràng đã nhận được hứa hẹn gì đó từ phía thúc thúc Lương Cương...
Trần Khác không biết tính toán của Đằng Nguyên Kinh Thanh, nhưng nghe gã vô cùng kiên nhẫn giới thiệu hắn ở kinh đô được hoan nghênh như thế nào; Còn kể cho hắn nghe đủ loại quan hệ phức tạp của các nhân vật lớn ở kinh đô, hắn liền biết mình bị thằng cha này ‘đầu cơ kiếm lợi’.
Hắn sở dĩ không vạch trần, ngoại trừ có âm mưu với đảo Tá Độ, còn có nguyên nhân không tiện nói ra... Chỉ khi nào biết được tình hình đất nước họ, sau này mới có thể chuẩn bị tốt phương án đối phó, hắn không dại làm cái việc ngu xuẩn khiến ‘người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng’, nếu không ngàn năm sau để những người trẻ tuổi chửi chết?
Huống chi, trong lịch sử Nhật Bản, triều đại Bình An nổi tiếng gần bằng thời đại Chiến Quốc, khác với thời đại Chiến quốc nổi tiếng nhờ chiến tranh, đó là một thời đại ưu nhã mà đẹp đến huyền ảo... Đương nhiên, đây là hiểu biết từ đời trước. Nếu đã dễ dàng đến được đây, tại sao không tranh thủ thưởng thức một chút?
Còn nữa, với một người háo sắc, tại sao không nhân cơ hội này trải nghiệm sự mềm mại của nữ nhân Nhật Bản cơ chứ?
Tóm lại, có rất nhiều lý do ủng hộ hắn đến kinh đô. Nhưng nói cho cùng, có lẽ vẫn do nửa thân dưới tác động.
Sau khi đến kinh đô, hắn được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt, phải nói là từ trước tới nay chưa có ai được tiếp đón như hắn, Đằng Nguyên Giáo Thông là em trai song sinh của Quan Bạch Lại Thông, tự thân dẫn theo toàn bộ quan viên đón hắn khi còn ở ngoài kinh đô hai mươi dặm. Toàn bộ phu nhân trong kinh đô, dù kết hôn hay chưa, tất cả đều đến nghênh đón hắn, tình cảnh náo nhiệt đủ thoả mãn thói hư vinh của con người.
Sau đó, Thiên Hoàng Hậu Lãnh Tuyền ở trong cung Thanh Lương tổ chức yến hội long trọng, vì khách phương xa làm bữa cơm tẩy trần, hoàng hậu tự mình rót rượu cho hắn, cũng ở trước mặt mọi người thừa nhận là người hâm mộ của hắn, lòng hư vinh của Trần Khác đã rất thoả mãn.
Qua ngày tiếp theo, Quan Bạch Đằng Nguyên Lại Thông, cùng hắn ngồi ngang hàng trong nội đường viện Phượng Hoàng, mở tiệc chiêu đãi vị Trạng Nguyên Đại Tống này, ngay cả con gái cùng vợ bé của y, cũng không hề che dấu thái độ, hi vọng trong khoảng thời gian này được hầu hạ hắn. Mà đám quan viên trong sân ào ào kêu, tình nguyện trả bất cứ giá nào, hi vọng được hắn lưu lại chút giống... Tuy bị xem như ngựa đực, nhưng lòng hư vinh của Trần Khác cũng liên tiếp được thoả mãn..
Sau đó, đám quan viên tranh nhau mời hắn, mời hắn cùng nghe ca hát, xem biểu diễn nghệ thuật, thưởng thức trà đạo, mời hắn bình luận thơ ca... Lòng hư vinh của hắn đầy đến mức không biết để vào đâu.
Nhưng có phát hiện ra không? Hắn được thỏa mãn, hình như chỉ có lòng hư vinh, về phần sắc tâm, ham muốn, cảm giác, hưởng thụ các loại nghệ thuật... Có thể không cần nhắc đến sao? Đó là ác mộng thật sự là ác mộng!
Được rồi, có lẽ mọi người đều muốn biết, vậy thì nói sơ qua đi...
Đầu tiên phải thừa nhận, kinh thành thật sự rất đẹp, kiến trúc lộng lẫy, chùa nhiều như rừng, nhưng cùng lắm chỉ có thể sánh ngang thành Đại Lý. Nhưng thành Đại Lý là đẹp tự nhiên, mà kinh thành nhìn chung giống như thành thị Trung Quốc, nói cho đúng là phiên bản hơi thu nhỏ của thành Lạc Dương. Trần Khác đã nhìn thấy thành Lạc Dương thật ở thời đại này, thì sao có thể có hứng thú với hàng nhái được đây?
Đây là mặt hắn đánh giá cao nhất. Về phần người sống ở bên trong, thật sự không biết giải thích thế nào, rất kinh hãi. Sở dĩ không biết giải thích, là vì hắn không rõ khả năng tự giày vò bản thân đến mức biến thái của họ, còn kinh hãi là do hiệu quả của sự giày vò...
Trước tiên nói về nam giới. Theo nội dung của «Nguyên thị vật ngữ» và trong tranh châm biến Nhật Bản, bỏ đi quần áo đẹp đẽ quý giá, bỏ đi cái khí chất cao quý của đám quan viên, quần áo của họ thì có da thú, đai lưng, trang phục, lên tới cả một danh mục, hơn nữa tất cả đều là mũ cao, thắt lưng lớn, rộng thùng thình. Nhất là trang phục của đám quan viên khi vào yết kiến Thiên Hoàng, phía sau mông là một ‘tà áo dài’, giống như đuôi áo cưới đời sau vậy, mà ngắn nhất là hai trượng, cái này thật quá lãng phí vải.
Nghĩ lại, một đám đàn ông nhỏ bé cao chưa tới một mét bốn, mặc áo choàng rộng thùng thình, trên đầu đội cái mũ cao nửa mét, đằng sau là một cái tà áo dài năm mét, kiểu hình gì đây?
Về phần nữ quý tộc, càng khiến người khác dừng lại nhìn. Lúc họ ra nghênh đón thì mang ‘trang phục bình’, bên trong là cái áo choàng lỏng lẻo sụt xuống, trên đầu mang mũ rộng vành, trên mũ rộng vành rũ xuống một cái khăn che mặt, không để ý có thể dẫm trượt chân, phía xa nhìn tới y như cái bình rượu.
Nghĩ lại, lúc Trần Khác mang đầy hi vọng đi vào kinh đô, nhìn thấy vô số bình rượu đủ các màu sắc chào đón mình thì có tâm trạng gì? Đương nhiên, hắn tiếp xúc nhiều cũng quen, đoán chừng do họ thẹn thùng, không muốn lộ mặt, đây là tập quán nha, không có gì đáng cười.
Hơn nữa, nữ quý tộc Nhật Bản khi tụ hội, sẽ mặc “Thập nhị đơn” là trang phục trong truyền thuyết, loại trang phục được coi có kiểu dáng xa hoa nhất, màu sắc rực rỡ nhất, giống như một đám mây ngũ sắc đang thiêu đốt! Mang loại lễ phục này, nhìn lên năm màu rất rực rỡ, lại có một vẻ đẹp cổ điển mà trang nghiêm, tác động mạnh đến thị giác... Ngay cả Liễu Nguyệt Nga, người chỉ thích các loại trang bị chiến đấu không ưa thích trang sức, đều động tâm muốn mặc thử một lần.
Nhưng lúc nàng được các nữ quý tộc Nhật Bản giúp mặc vào, suýt chút nữa sụp xuống. Bởi vì cái gọi là “Thập nhị đơn”, chính là đem mười hai chiếc áo đơn chồng lên nhau rồi mới mặc vào... Nên nhớ, kỹ thuật dệt bây giờ còn chưa bằng sau này. Triều Tống tuy có thể làm ra lụa mỏng như cánh ve, nhưng khác với sau này, thứ tốt đều lưu lại trong nước dùng, sản phẩm kém hơn mới đem ra nước ngoài. Chưa kể người Nhật Bản sau khi mua được lụa, còn thích nhuộm đi in lại, sau đó thêu thùa, kết quả làm vải trở nên rất nặng.
Biết ‘Thập nhị đơn’ nặng bao nhiêu không?
Đáp án là từ hai mươi đến bốn mươi cân (một cân Trung Quốc bằng 1/2 kg). Trang phục mùa hè nặng hai mươi cân, còn trang phục mùa đông nặng tới bốn mươi cân, bây giờ là tháng chạp đang rét đậm, cho nên Nguyệt Nga muội tử mặc là trang phục mùa đông.
Hơn nữa, nữ quý tộc Nhật Bản không biết có tâm lý như thế nào, có lẽ là khoe của? Còn thường xuyên vượt qua thập nhị đơn, Trần Khác nghe họ nói, thậm chí còn có người mặc cả “Nhị thập đơn”! Chỉ sợ sáu mươi cân cũng không là gì, ngay cả áo giáp của quân lính Đại Tống, được ghép từ một ngàn tám trăm hai mươi lăm miếng giáp, tạo thành áo giáp bộ binh hạng nặng, cũng mới chỉ nặng chừng này... Mà đây đã là áo giáp nặng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Đây là bằng chứng để đám văn nhân yếu ớt của Đại Tống bảo, ‘Má nhà nó, ngay cả đàn bà Uy quốc cũng chẳng bằng?’ Đó là người không biết nói, ngay cả Gothic của Châu Âu, mặc giáp toàn thân, nổi tiếng bởi sự nặng nề của bộ giáp cũng mới được bốn mươi cân mà thôi.
Hơn nữa đại binh cũng không mặc khôi giáp cả ngày, khi hành quân họ đều để trong xe ngựa, chỉ đến khi chuẩn bị chiến đấu mới mang vào, vậy mới nói ‘mặc giáp trụ ra trận’.
Nhưng nữ quý tộc Nhật Bản khi gặp người khác nhất định phải mặc ‘Thập nhị đơn’... Lại thêm những thứ trang sức rườm rà như khăn tay, quạt,... Mà một lần mặc là mặc cả ngày!
Trần Khác rất muốn biết, các chị em này làm sao chịu qua được mùa hè?
Hắn nghe nói phu nhân quý tộc Nhật Bản sống lâu là hai mươi bảy tuổi, mà dân nữ bình thường sống hơn bốn mươi tuổi, trước kia đều rất kỳ quái, hiện tại đã hiểu. Thì ra các quý phụ không phải chết nhịn, thì là chết đè, hoặc là chết mệt...
Tất nhiên, người đã quen với cái đẹp đơn giản của triều Tống, rất không quen loại trang phục dồn lại một đống như thế này, nhưng đối với Trần công tử đã quá quen việc cởi đồ thì, cũng chỉ hơi phiền toái chút thôi. Huống gì, hắn không cần ra tay, người khác cũng sẽ chủ động cởi hết...
Nhưng Trần Khác không hề có chút hứng thú, bởi vì còn có thứ kinh khủng hơn cả trang phục, là khuôn mặt của họ. Trước đã nói, nam quý tộc Nhật Bản đều thoa phấn, cạo lông mày rồi điểm mực, đứng trước nam quý tộc Nhật Bản, người phụ nữ Nhật Bản có đẹp cũng không vượt qua được.
Xem Nhật Bản múa truyền thống chưa? Khuôn mặt trắng đó là bắt chước triều đại Bình An... Hơn nữa, đó chỉ hoá trang một chút, dù sao khi họ mở miệng, răng họ đều trắng.
Mà ở triều đại Bình An, không kể nam nữ quý tộc, tất cả đều coi ‘răng đen’ mới đẹp...
Bình luận facebook