• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-279

Chương 282: Chuẩn bị sẵn sàng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72472.png

Xem ảnh 2
72472_2.png
Quả nhiên anh Vũ đi vào tiệm gốm nghệ thuật rất đúng giờ.



Trước con mắt bao người, Phong Tiểu Tiểu không thể đánh ngất cậu Liên mà giấu đi. Kết quả đương nhiên là cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai bên chạm mặt rồi bắt đầu giao lưu.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù cho cô có thật sự ngăn cản được họ hôm nay, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được vô số ngày sau... Duy một chuyện có thể suy nghĩ lạc quan là ít nhất cũng coi như biết tăm tích cây Thế Giới rồi.



Lúc Dương Nghiên đi ra, cậu Liên và anh Vũ đã nói chuyện được một nửa rồi. Hoạt động phủ xanh vốn là công ích, lại thêm việc thân phận của cậu Liên là quan chức nhà nước mà anh Vũ vẫn luôn bias (yêu thích, hâm mộ), nên đương nhiên giữa họ cũng không thể có vấn đề gì.



Chẳng cần hỏi nhiều, Dương Nghiên quét mắt qua một lượt theo thông lệ, tiện thể quét qua cậu Liên đang đứng bên cạnh, anh ta liền hiểu ngay nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Phong Tiểu Tiểu hạ thấp giọng xuống thì thầm: “Được luôn mà chẳng mất chút sức nào...”



“Ăn ở tốt mà, đâu còn cách nào.” Phong Tiểu Tiểu vừa đắc ý vừa sầu não: “Nhưng nếu anh Vũ xen vào thì chuyện sẽ hơi rắc rối...”



“...” Dương Nghiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cũng sầu não: “Vậy cũng đúng. Từ trước tới nay, Võ tu không dễ đối phó. Đương nhiên ý ở đây không phải là nói chúng ta đấu không lại cậu ta, dù gì bây giờ cậu ta vẫn còn khá non nớt, nhưng kể cả có thể lật được cậu ta thì chắc chắn cũng gây ra động tĩnh không hề nhỏ. Đặc biệt là cậu Liên hình như còn muốn tập trung bảo vệ cái cây tần bì đắt giá kia, định mang đến giữa công viên Hồ Tâm làm cây mang tính cột mốc, vừa khéo lại có thể sửa chữa, phục hồi phần nào những tổn hại lần trước... Chờ mà xem, đến lúc đó Tiểu Vũ không phái người đi tuần tra có trọng điểm mới thật là chuyện lạ ấy. Một là vì thể diện của cậu Liên, hai là vì vụ ầm ĩ lần trước...”



“... Anh còn quên chưa tính Nữ Bạt nữa. Hình Thiên cũng sắp phải thả Tôn Ngộ Không ra rồi.” Phong Tiểu Tiểu đồng cảm nhìn Dương Nghiên một cái rồi bổ sung thêm ba nhân vật không thể xem nhẹ đó.



Trong giây lát vẻ mặt Dương Nghiên đau khổ như nuốt phải mười con ruồi.



Hai người bàn bạc không ra được manh mối gì liền lôi thêm mấy người nữa vào. Trương Tam, Khương Lễ lại lần nữa bị gọi đến tập trung họp bàn gấp.



“Theo tôi thấy thì dù sao cái cậu thanh niên ấy cũng đã nhập đạo rồi, chi bằng nói thẳng với cậu ta về những cái lợi cái hại có liên quan đi.” Trương Tam dứt khoát đề nghị.



“...” Phong Tiểu Tiểu tưởng tượng một lát kiểu tính cách của anh Vũ, sau đó nặng nề nói: “Nếu như vậy liệu người ta có liệt chúng ta thành đối tượng cần đặc biệt đề phòng không?! Hình như anh Vũ không tin gì thần quỷ cả, anh ta chỉ trung thành với chính phủ thôi. Người giang hồ mà anh ta đã chướng mắt như vậy rồi thì càng khỏi phải nói đến đám phiền phức vướng víu là chúng ta đây nữa... Hoặc cứ cho là anh ta miễn cưỡng đồng ý gia nhập nhóm chúng ta, sau đó liệu có phải thần đình cũng sẽ bị đưa vào phạm vi tuần tra giám sát kỷ luật của anh ta luôn không?!”



“Ngông cuồng như vậy sao?!” Trương Tam kinh ngạc.



“Cậu ta ngông cuồng như vậy đó.” Dương Nghiên cũng đau khổ gật đầu: “Cá nhân tôi cũng không tán thành để lộ thân thận quá nhiều. Chuyện của chúng ta càng ít người biết càng tốt. Một là để tránh dẫn đến khủng hoảng, hai là phản ứng của mỗi người cũng khó đoán... Trước đây biết là do nhân duyên trùng hợp, sau có thể tránh được thì vẫn nên cố gắng tránh. Lỡ như cậu Vũ đột nhiên não lag, nhất thời kích động xếp chúng ta thành phần tử nguy hiểm rồi báo cáo lại cho nhà nước thì biết làm thế nào?!”



Nếu đổi lại là một người tính cách ôn hòa một chút, hoặc là người dễ khống chế một chút thì tiết lộ chuyện này cũng chẳng sao. Vấn đề là anh Vũ không chỉ có thân phận đặc biệt mà thực lực của anh ta cũng rất tốt.



Khiến một người trước giờ chưa từng có khái niệm tôn thờ quỷ thần gì bỗng nhiên thay đổi thói quen tư duy hai mươi mấy năm của mình gần như là chuyện không thể. Đặc biệt đối phương còn có sự chấp nhất lạ thường với chính phủ... Đến lúc đó anh ta sẽ giúp bên nào cũng còn rất khó nói.



Cái gọi là quỷ thần, trong mắt anh Vũ e là cũng chẳng khác gì người giang hồ. Có chăng chỉ là một đám rác rưởi ỷ vào sức chiến đấu cao mà phá hoại trật tự xã hội và một đám rác rưởi lớn hơn ỷ vào sức chiến đấu cao hơn mạnh hơn để phá hoại trật tự xã hội mà thôi...



Dương Nghiên đau lòng nhận ra suy đoán này của bản thân có lẽ là gần với sự thật nhất..



Khương Lễ ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe không hé răng, Phong Tiểu Tiểu nhìn cậu ta một cái, chủ động hỏi: “Tiểu Khương nghĩ thế nào?! Việc làm ăn của nhà cậu chắc cũng có kinh nghiệm kiểu này đúng không? Đưa ra ý kiến cho mọi người tham khảo chút đi.”



Khương Lễ rất thẳng thắn dứt khoát đáp: “Cho một mồi lửa đốt sạch là xong.”



“... Xin lỗi tôi nhầm, người đang hiện diện ở đây chắc là A Vưu hả?!” Phong Tiểu Tiểu câm lặng vài giây rồi hỏi lại.



“Khương Lễ” cười: “Phong Hi quả đúng là thông minh.”



“...” Được rồi. Thế này thì xem ra không mong chờ gì chuyện cậu ta đưa chủ ý được rồi, nhưng lúc lôi ra ngoài đi đánh nhau thì cậu ta cũng vẫn dùng được.



Phong Tiểu Tiểu đang định quay đầu thì Dương Nghiên đột nhiên lên tiếng: “Chờ đã. Phóng hỏa là ý kiến hay đó.”



“!!!”



Anh Nhị, dạo này anh ở cùng Xi Vưu nên IQ cũng bị tụt xuống rồi à?!



Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc, miệng há ra mà chưa kịp nói câu nào Dương Nghiên đã nói tiếp: “Cô nghĩ mà xem, chắc chắn cây Thế Giới không thể nào dễ dàng bị lửa bình thường đốt mất đúng không?! Hồi trước có con rồng độc Nidhogg ngày ngày không ngừng gặm rễ cây, gặm mất mấy ngàn năm mới cắn đứt được, mà cái ngày rễ cây bị cắn đứt ấy, Hoàng hôn của chư thần mới ập đến... Dù là pháp bảo của hệ thần nào thì chắc chắn cũng đều không thể dễ dàng bị thủ đoạn phàm giới hủy diệt đâu.”



Thí dụ đá Nữ Oa cũng tương tự, nếu dễ dàng bị phá hỏng như vậy thì cũng không thể có Tôn Ngộ Không đao thương bất nập, nước lửa bất xâm rồi.



“... Cũng hơi thú vị đó. Anh nói tiếp đi.” Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ rồi nói.



“Nếu nó không bị thiêu hủy vậy thì dễ giải quyết rồi.” Dương Nghiên uống một ngụm nước nói tiếp: “Chúng ta đều biết điểm này, nhưng Tiểu Vũ đâu có biết. Đến lúc đó chúng ta có thể để Ngao Tiềm đánh vài trận sét lên cây cối bên ngoài để tạo lửa, tạo ra hỗn loạn để điều những người trông cây đi. Đến lúc đó có thể nhân cơ hội chuyển cây đi rồi. Đương nhiên, tôi đoán chắc chắn Nữ Bạt và Hình Thiên sẽ không rời khỏi đó đâu. Cho nên dự là còn phải đánh với bọn họ một trận, có điều chỉ cần không bị phát hiện trước mặt Tiểu Vũ là được rồi.”



“Tôn Ngộ Không thì sao?!” Phong Tiểu Tiểu nêu tên một nhân vật khó giải quyết khác: “Anh và A Vưu sức chiến đấu đều khá tốt, có thể chọi được hai người. Vẫn còn một người nữa phải làm sao?! Thần tộc Bắc Âu Aesir giỏi đánh nhau nhất thì đã rút lui hết cả rồi. Athena bây giờ cũng đang bận lập đội đi đánh phó bản vực thẳm với đội hải thần Minh thần ở Minh giới rồi...”



Đây mới chỉ là tính sức chiến đấu chủ yếu. Nếu còn không chú ý một chút thì dự là Phi Liêm cũng sẽ ra trận kiếm chút cảm giác tồn tại mất thôi. Đến lúc đó lại phải phân thêm một đám người ra ngoài.



“Tôn...” Dương Nghiên nhớ tới cái tên này liền cứng họng. Tuy đã không còn kim thân nữa nhưng danh tiếng của Đấu Chiến Thắng Phật vẫn không thể coi thường được. Nếu không thận trọng chắc chắn sẽ bị phản đòn.



Dời ánh mắt về phía Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiên thăm dò hỏi: “Cô là mẹ cậu ta mà không thể nghĩ cách gì sao?!”



“...”



***



Tuy là cuối cùng dùng ngón giữa kết thúc cuộc thảo luận tối qua, nhưng Phong Tiểu Tiểu cũng đã nhớ kỹ đề nghị của Dương Nghiên rồi.



Trong tình hình này, nếu có thể giành thêm sức mạnh nào thì tất nhiên phải cố gắng mà giành. Anh Nhị nói không sai, dù nói thế nào thì con khỉ đó cũng được sinh ra từ đá Nữ Oa. Từ góc độ nhân quả mà nói thì người dễ nói chuyện với cậu ta nhất chỉ có bản thân mình thôi.



Tính cách điển hình nhất của Đấu Chiến Thắng Phật này chính là vô pháp vô thiên. Nếu như không phải sau này gã bị Đường Tăng niệm chú siết vòng kim cô khống chế thì gã cũng chạy được tám trăm lần đường đi Tây Thiên thỉnh kinh từ lâu rồi. Có điều, kể cả là như vậy thì đủ loại hành vi không tuân dạy bảo của gã trên đường vẫn khiến Đường Tăng đau đầu vô hạn.



Đương nhiên, ngoài vô pháp vô thiên ra thì gã vẫn còn một đặc điểm khác - cực kỳ giữ chữ tín, trọng nghĩa khí.



Theo miêu tả trong các câu chuyện truyền thuyết về tên này thì Phong Tiểu Tiểu thực sự không nghĩ một người như thế này có thể có thâm cừu đại hận gì để mà bị Bàn Cổ lợi dụng. Nhưng nếu như Bàn Cổ cũng đi cá cược với gã giống Như Lai hồi trước, hoặc là sắp đặt để hắn phải nợ nhân tình gì đó, vậy thì hành vi sau này của Tôn Ngộ Không là điều có thể giải thích được.



Bây giờ chỉ còn khó ở điểm này... Cô phải thuyết phục một người vô cùng giữ chữ tín chịu phản bội khi lâm trận thế nào đây?!



Chỉ còn một ngày nữa là con khỉ họ Tôn ấy được thả ra, dù gì Phong Tiểu Tiểu cũng rảnh rỗi nên cô dứt khoát đi bộ đến cục cảnh sát đang giam giữ Tề Thiên Đại Thánh danh tiếng lẫy lừng kia. Sau đó cô xin phép vào thăm, sau đó vào trong phòng tối, sau đó nữa thì ngây người...



Tôn Nguyên Hạo lẳng lặng ngồi trước mặt Phong Tiểu Tiểu một lúc lâu. Gã vốn tưởng cô đặc biệt đến đây chắc chắn có chuyện gì cần nói, không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng mất hồn như đi vào cõi tiên của cô... Nhịn tái nhịn hồi cuối cùng không nhịn nổi nữa, tính cách cậu em họ Tôn vốn đã khá nóng nảy hấp tấp, cuối cùng cũng phải mở miệng trước: “Nương nương đến tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Chi bằng cứ nói thẳng ra đi!”



Phong Tiểu Tiểu chống cằm buồn rầu nói: “Tôi muốn đến xúi giục cậu, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời như nào.”



“...” Vậy mà nói thẳng thật luôn chứ... Tôn Nguyên Hạo im lặng, sau đó buồn bực nói: “Vậy có cần tôi nghĩ giúp nương nương không?”



“Nghiêm túc chút đi nhé!” Phong Tiểu Tiểu tỏ ý bất mãn với giọng điệu hàm ý giễu cợt của gã: “Mọi người đều nói cậu là con trai tôi, bắt tôi phải chịu trách nhiệm với nghĩa vụ giáo dục lại tam quan lệch lạc của cậu.”



“...”



Tuy là từ góc độ nào đó đây đúng là sự thật, nhưng Phong Tiểu Tiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn khiến Tôn Nguyên Hạo nhất thời không biết nên nói gì.



Hai bên im lặng một hồi, cuối cùng Tôn Nguyên Hạo xuỳ nhẹ một tiếng, mở miệng: “Tôi vốn không muốn tỉnh lại, nhưng cứ nhất nhất bị gọi thức tỉnh. Bàn Cổ chưa từng hỏi ý kiến của tôi, làm sao anh ta biết được rốt cuộc tôi có muốn về thế gian này hay không?!”



“Vậy thì cậu nên phản lại Bàn Cổ chứ.” Phong Tiểu Tiểu bắt được trọng điểm.



Tôn Nguyên Hạo tỏ ra như không nghe thấy gì, nói tiếp: “Cho nên sau đó tôi nghĩ rồi, nếu trời đã không diệt tôi, vậy thì kiếp sống mới này, tôi có thể tự do tự tại, thích làm gì thì làm. Không có vòng kim cô, không có Quan Thế Âm, không có Như Lai Phật Tổ... Đối địch với nương nương hay đối địch với Bàn Cổ cũng chẳng có gì khác nhau. Tôi chỉ cần đánh một trận thoải mái rồi bỏ mạng, sau đó vẫn ra đi mà không để lại dấu vết gì trên thế gian này.”



“Tâm lý cậu rất có vấn đề đó!” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc phê bình: “Nếu vậy thì em gái cậu phải làm sao?! Không có người giám hộ cô bé sẽ bị lừa gạt đi làm cô dâu nuôi từ nhỏ đó.”



Tôn Nguyên Hạo nheo mắt nhìn cô: “Không sai. Tôi phát hiện bản thân hồi sinh xong thì vẫn không mất hết ký ức của kiếp này. Tôn Thải Thư là em gái tôi và cũng là nhân quả lớn nhất ở kiếp này của tôi. Tôi đương nhiên sẽ không bỏ mặc con bé.”



Phong Tiểu Tiểu nghe mà không hiểu lắm. Chuyện này thì có liên quan gì đến việc gã lựa chọn giúp Bàn Cổ chứ?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom