• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-278

Chương 281: Phát hiện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72471.png

Xem ảnh 2
72471_2.png
Đương nhiên, sau đó Nữ Bạt cũng nói thêm rằng cô ta chỉ có thể khẳng định khế ước chắc chắn sẽ thành đồ bỏ, nhưng vẫn không thể khẳng định chắc chắn được chuyện ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm vi phạm khế ước... Dù sao thì cô ta chắc chắn bản thân mình không phải chịu trách nhiệm gì là được rồi, nếu không thì cũng sẽ chẳng có hôn lễ đang chuẩn bị này.



Nói cho cùng thì thân xác của Nữ Bạt đời này cũng là sinh viên du học nước ngoài về, vẫn chưa có công việc ổn định. Mà đám học cho to đầu ấy bảo giỏi thì đúng là giỏi thật, nhưng chỉ cần vừa động đến những thứ thuộc phạm trù kinh nghiệm sống và giao thiệp xã hội như điều khoản hợp đồng, bọn họ sẽ cuống lên ngay.



Về kết quả chính thức thì phải đợi đến lúc Nữ Bạt và cậu Liên đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Khi đó, khế ước sẽ thực sự biến thành giấy vụn, chỉ cần xem Bàn Cổ có bị lôi ra chịu phạt không là biết đáp án ngay.



Có vẻ như Nữ Bạt được Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhắc nhở mới nghĩ ra mình lấy chồng còn có lợi ích như vậy... Vẻ mặt Nữ Bạt cuối cùng cũng dịu hơn so với lúc vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chút háo hức trông mong!



Sao mình lại quên mất còn có chuyện bồi thường theo khế ước này nhỉ?



Vị trí thần tiên không còn thì đã không còn rồi, cứ tích lũy kinh nghiệm rồi sẽ có lúc ngóc đầu dậy được thôi.



Đạo hạnh và pháp thuật mới là hàng “hịn” không thể thiếu nè!



***



Sau khi chào tạm biệt Nữ Bạt, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cùng nhau trở về tiệm gốm. Hai người dùng ánh mắt nặng nề âm trầm trước giờ chưa từng thấy săm soi Hoàng Giam Ngôn một hồi lâu. Mãi cho đến khi Hoàng Giam Ngôn sởn hết cả gai ốc, hai người mới chịu thu ánh nhìn lại, nói chuyện với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.



“Mặc dù IQ của Bàn Cổ có hơi khiếm khuyết, hơn nữa còn không theo kịp thời đại, nhưng theo lý mà nói thì kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội của 007 hẳn là không ít...” Nói cách khác, Bàn Cổ đã có trí nhớ của Hoàng Giam Ngôn, vậy sao khả năng thích ứng với thời đại của hắn còn kém vậy? Phong Tiểu Tiểu ngờ vực nhìn Dương Nghiên.



“Khả năng đầu tiên có thể xảy ra là do 007 làm phóng viên, không có điều kiện tiếp xúc với hợp đồng nhiều.” Dương Nghiên suy nghĩ một lúc, “Hoặc không thì, tôi nghĩ cũng có thể do Bàn Cổ đã tốn gần hết tế bào não cho việc khôi phục sức mạnh và tìm kiếm Thần Ma chuyển kiếp rồi. Dù sao thì trước đây, thời gian hắn có thể tỉnh lại mỗi ngày cũng không nhiều, khế ước của thần ma xưa nay cũng luôn được ký kết rất đơn giản, đâu có giống như hợp đồng bây giờ, cứ động một cái là cả trăm điều khoản... Có lẽ Bàn Cổ nghĩ rằng mình và những người đó có cùng một mục tiêu nên sẽ không phát sinh mâu thuẫn...”



Thực ra, anh cho rằng nguyên nhân chủ yếu nhất phải là chỉ số thông minh của hắn mới đúng.



IQ và kiến thức có được là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Có người dù cho biết nhiều đến bao nhiêu đi nữa, khi lâm trận bọn họ vẫn sẽ làm những hành động rất ngu ngốc... Ví dụ như Bàn Cổ...



Hoàng Giam Ngôn đờ mặt ra nhìn hai người này hoàn toàn coi mình thành không khí, nói chuyện tám nhảm về một người đang ở trọ trong cơ thể mình. Càng nghe, anh ta càng thấy hình như có chuyện phiền phức gì đó đã xảy ra, cuối cùng thì anh ta không kìm được lòng nữa, xen miệng vào: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Kể cụ thể tình hình cho tôi xem nào!”



Cả hai đều đồng loạt ngậm miệng lại, Hoàng Giam Ngôn bị hai người nhìn, lại thấy ớn lạnh lần nữa. Anh ta kiên trì mấp máy môi vài lần mới phát ra âm thanh: “... Xảy ra chuyện gì sao?”



Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó xoay người lại, nói với Hoàng Giam Ngôn một cách thương hại: “Gần đây anh có cảm thấy cơ thể mình khó chịu hay gì không?”



Hoàng Giam Ngôn ngơ ngác nhìn hai người: “Vẫn, vẫn rất khỏe…”



Dương Nghiên gật nhẹ đầu, quay lại tiếp tục nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu: “Bóng tối càng yếu thì ánh sáng sẽ càng mạnh. Chắc hẳn là Bàn Cổ càng không có sức lực gây chuyện thì 007 sẽ càng khỏe mạnh... Nhưng cảm nhận của 007 không thể lấy làm chuẩn được, chúng ta vẫn phải xem xét tình huống thực tế của Bàn Cổ mới có thể khẳng định...”



Lại bị cho ăn bơ!!!



Hoàng Giam Ngôn đau buồn, kéo theo túi chứa ít nhất nửa cân hoa quả tính đi ra ngoài… Anh ta ghét nhất kiểu cô lập một người ra khỏi tập thể thế này! Coi thường người khác quá đáng!



Phong Tiểu Tiểu giật mình “Ơ” một tiếng: “Anh đi tuần tra còn phải mang hoa quả theo à?”



Hoàng Giam Ngôn quay đầu lại, còn chưa há mỏ lên tiếng, Dương Nghiên đã kéo Phong Tiểu Tiểu lại: “Đừng để ý đến anh ta! Chắc là đang muốn giảm béo đấy! Sau khi ở lại đây, anh ta ít nhất cũng phải béo lên sáu cân rồi. Cô không thấy anh ta mất hết eo rồi à, bắp thịt cũng sắp chuyển thành bắp mỡ rồi...”



Hoàng Giam Ngôn lệ đắng tuôn trào chạy đi mất. Phong Tiểu Tiểu còn chưa kịp gọi anh ta quay lại thì Hoàng Giam Ngôn đã chạy mất dạng: “... Thực ra tôi chỉ định nói cho anh ta biết, ăn hoa quả không giúp giảm béo thôi mà...”



Đuổi vật chủ mà Bàn Cổ đang sống nhờ ở trong đi, hai kẻ xấu xa này vừa quay đầu đã quên sạch cảm xúc đau buồn của Hoàng Giam Ngôn, lấy giấy bút ra tiếp tục tính toán sau này nên đánh giết... À không phải, nên phá hủy những khế ước của Bàn Cổ thế nào.



Tôn Nguyên Hạo thì không cần tính đến. Ràng buộc giữa con khỉ này và Bàn Cổ rất lỏng lẻo, hứa sẽ giúp gã trả lại ơn cứu mạng em gái là được. Việc này chỉ cần Bàn Cổ công nhận hoặc cứu lại hắn ta một mạng, khế ước sẽ tự động biến mất.



Nữ Bạt kết hôn, thoái ẩn giang hồ. Đợi đến khi cô ta nhận giấy đăng ký kết hôn, khế ước này cũng coi như giải quyết xong.



Chỉ còn dư lại những tướng quân Bàn Cổ trọng dụng nhất, đồng thời là những người có khả năng lấy đi sức mạnh của Bàn Cổ nhất, đó không ai khác chính là Ứng Long, Phi Liêm và Hình Thiên...



Theo cách nghĩ của mấy người này, tiêu diệt Hoàng Đế chính là nhiệm vụ cao nhất của tuyến chính. Muốn vô hiệu hóa điều này thì chỉ có thể giết chết hoặc phong ấn. Cách thức hung ác tàn nhẫn hết mức như vậy thì nếu không phải đường cùng, Phong Tiểu Tiểu sẽ không tính đến. Nhưng thù lao kèm theo mà bọn họ muốn có sẽ là gì đây?



Phong Tiểu Tiểu gãi đầu, Dương Nghiên không gãi nhưng cũng nhíu chặt lông mày: “Thảo nào Bàn Cổ khóa trí nhớ của bọn họ lại không cho chúng ta xem. Tôi đoán tám phần mười là hắn muốn đề phòng chúng ta xem trộm nội dung khế ước.”



“...” Hiện tại, Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không thể tin tưởng Bàn Cổ sẽ có đủ trí thông minh mà suy tính đến chuyện đó, nói là mèo mù vớ cá rán có khi còn đúng hơn. Cô nhắc Dương Nghiên, kêu anh thử dùng góc độ cùng là cánh đàn ông đoán thử xem: “Nếu như đổi sang lập trường của bọn họ, anh nghĩ bọn họ sẽ muốn thứ gì?”



Danh tiếng lẫy lừng? Ngao du thế gian? Hay là lấy một cô gái, sống cuộc sống bình dị, chồng cày vợ cấy?



Nhưng khả năng điều này xảy ra không cao. Dương Nghiên không quá hiểu rõ về đối phương, cho nên quả thật là anh không đoán ra được.



“Hỏi Hoàng Đế?” Cuối cùng, Dương Nghiên chỉ có thể đưa ra đề nghị này. Anh nhướng mày, “Mọi người đều nói người hiểu rõ mình nhất chính là kẻ thù của mình. Nói ngược lại, những người này có khả năng đưa ra yêu cầu gì, chắc cũng chỉ có Hoàng Đế mới đoán được.”



“Anh Hy...” Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu lại chuyển thành xoắn xuýt, “Anh cho rằng anh ấy sẽ phí sức để ý đến mấy người kia sao?”



“...” Cái này thì có thể khẳng định là tuyệt đối không.



Từ trước tới giờ, Phục Hy đều theo phong cách ông không nhìn mày mạnh cỡ nào, ông đánh bay hết ráo là xong. Anh còn lâu mới thèm để ý xem mấy người này suy tính những gì trong đầu.



Dương Nghiên xoắn não nửa phút, sau đó khinh bỉ Phong Tiểu Tiểu: “Tôi không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ vẫn còn chấp nhận được. Nhưng không phải cô là người mở mắt Thông Thiên ra à? Còn chém rằng mình hiểu được tiếng nói của vạn vật, vậy mà bây giờ chỉ mấy cái tin vỉa hè cũng không nghe ngóng được...”



Phong Tiểu Tiểu đau đớn đáp: “Ai bảo tôi từ bi với vạn vật quá! Chỉ vì cứu vớt cả thiên hạ mà không tiếc thân mình, lấy chính thân thể ra vá trời, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi này.” Cô nói xong còn không quên đau thương thở một tiếng thật dài.



“... Ai dạy cô nói thế này đấy?”



“Tất cả mọi người đều nói như vậy.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc quay lại, còn vô cùng cẩn thận dùng điện thoại di động search một đoạn tin trên mạng, “Anh xem xem, sách giáo khoa ngữ văn tiểu học còn viết vậy mà. Ánh mắt của mọi người đều sáng như sao đó!”



“...” Sáng như sao cái con khỉ!



Nếu trong một chốc không nghĩ ra nội dung khế ước của ba đại tướng còn lại, bọn họ cũng chỉ đành để đó, từ từ tính tiếp.



Trong tổ chức của Bàn Cổ, Tôn Nguyên Hạo chỉ là nhân viên tự do ngoài biên chế lúc cần mới gọi đến làm việc, Lâm Lôi thì hẳn là kết quả của việc Bàn Cổ nổi hứng muốn xem trò vui. Hai người này không quá quen thân với những người khác, chỉ có Nữ Bạt là có khả năng biết được vài tin tức của đồng nghiệp mình. Vấn đề hiện giờ là, cho dù cô ta có thể coi như đã bị loại khỏi tổ chức thì chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ tin tức cho mình biết.



Vì muốn chờ xem phản ứng của Bàn Cổ sau khi Nữ Bạt kết hôn, mấy ngày nay Phong Tiểu Tiểu gần như sắp xòe ngón tay ra đếm từng ngày, quả thực hận không thể lao đến lôi hai người kia đi đăng ký luôn ngay tắp lự.



Cuối cùng, ngày tổ chức hôn lễ cũng đến. Cậu Liên thân là con ông cháu cha, hoàn toàn có thể chấm mười điểm cho khả năng làm việc. Trong khi người khác phải lên ủy ban xếp hàng, cậu ta lại trực tiếp lôi nhân viên đăng ký đến thẳng khách sạn tổ chức hôn lễ. Sau khi hoàn thành các nghi lễ, hai người trao nhẫn kết hôn xong thì ký tên lên giấy đăng ký ngay tại chỗ luôn.



Phong Tiểu Tiểu là khách quý của cả hai bên nhà trai nhà gái. Khi vừa tới khách sạn, thấy bà Lã gần như đã mời tất cả mọi người ở khu bọn họ đến, cô kìm lòng không đậu mà than thở, lần này cậu Liên chơi lớn thật.



Phục Hy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, những người khác lại không thân với đôi cô dâu chú rể lắm, vậy nên hôm nay chỉ có Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đến tham dự. Ngoài ra còn có cả Hoàng Giam Ngôn chỉ chực chỗ nào vui vẻ là xúm lại cũng đến chung vui.



Ba người đưa tiền mừng đám cưới, sau đó tìm một bàn ngồi xuống. Hàng xóm láng giềng bên cạnh nói chuyện phiếm với nhau tự nhiên như ruồi, cùng đợi tiết mục cô dâu chú rể bước vào lễ đường. Chú rể khổ cực theo đuổi người đẹp, hôm nay cuối cùng giấc mơ cũng thành hiện thực. Hai người thực hiện các nghi lễ bày tỏ tình cảm vợ chồng và cho thấy rõ sự nghiêm túc của mình với cuộc hôn nhân trước mặt quần chúng nhân dân. Sau đó, người dẫn chương trình mời hai người tả lại cảnh mình rung động trước đối phương. Cậu Liên cầm lấy micro, bồi hồi xúc động kể lại con đường chinh phục tình yêu của mình.



“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim mình đập mạnh mẽ đến như vậy...” Đó là do lúc ấy cậu đang sợ thôi.



Nhớ lại lúc đầu, cậu hai này và đám người Phong Tiểu Tiểu bị đám Nữ Bạt chặn lại ở sòng bài. Mọi người PK một hồi, lại tận mắt nhìn thấy con gái nhà người ta biến thân. Mặc dù cậu Liên đã từng uống Vong Ưu Tán, nhưng lúc sau lại nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần, tim cậu không đập thình thịch mới là chuyện lạ đó.



“... Khi đứng trước mặt cô ấy, tôi bối rối không thốt ra được một câu nào, chỉ sợ nói sai câu đầu tiên sẽ làm mất lòng cô ấy...”



Đây cũng là chuyện thường ở phường thôi. Khi đối mặt với một người chỉ cần vung tay lên là có thể tạo ra biển lửa đầy trời, có thể đốt cậu thành tro bụi trong thoáng chốc thì người bình thường ai cũng sẽ sợ mình nói sai, không cẩn thận đắc tội với người ta.



“Trước mặt cô ấy, tôi rất thiếu tự tin, có khi còn đổ mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống không nghe lời giống như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Trước mặt những người phụ nữ khác, hay thậm chí là cha mẹ tôi, tôi cũng chưa từng cảm thấy như vậy...”



Tất cả đều là do nỗi sợ hãi đã in sâu trong tiềm thức mà ra, tạo nghiệp quá mà!



“... Vì thế, sau khi phát hiện bản thân có những biểu hiện khác thường như vậy, tôi nhận ra rằng mình đã yêu cô ấy rất sâu đậm.” Cuối cùng, chú rể cũng kể lại hết quãng đường tình yêu mình đã đi qua, vô cùng tình cảm nhìn cô dâu đang mang vẻ mặt xoắn xuýt như bị táo bón giữa một biển tiếng ồn ào ủng hộ của người tham dự hôn lễ.



Phong Tiểu Tiểu: “...” Có nên nói cho cậu ta biết sự thực không nhỉ?



Nữ Bạt: “...” Đậu má! Thì ra đây là lý do tên này theo đuổi mình!



Dương Nghiên vừa vỗ tay vừa ngậm ngùi: “Sự hiểu lầm này tốt đẹp biết bao!”



Bây giờ cho dù không phải anh đang cười trên nỗi đau của người khác thì cũng chẳng có ai tin... Phong Tiểu Tiểu đỡ trán, bình tĩnh nhìn nghi thức quan trọng nhất tiếp theo - hai bên trao nhẫn cho nhau và ký tên.



Trong lúc Nữ Bạt và cậu Liên đeo nhẫn cho nhau, Hoàng Giam Ngôn nhíu mày, vẻ mặt trông như đang đấu tranh dữ dội.



Khi hai người cầm bút chuẩn bị ký tên mình lên giấy, vào giây phút ngay khi bọn họ đặt nét bút cuối cùng, một đám khói đen đột nhiên tỏa ra. Rốt cuộc Bàn Cổ cũng chui được ra ngoài, hắn đứng dậy hét lớn một tiếng: “Dừng tay! Mau buông cô dâu ra!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom