Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-275
Chương 278: Manh mối cuộc giao dịch
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chẳng mấy chốc, ban đêm ở nhà họ Vũ trở nên ầm ĩ hẳn lên.
Trong tình trạng chấn động mãnh liệt như vậy, nếu ai còn có thể tiếp tục ngủ nữa thì chắc chắn không phải dạng vừa
Đừng nói là người nhà họ Vũ, ngay cả cư dân sinh sống xung quanh đó cũng bị giật mình tỉnh giấc
Mọi người đều chạy ra khỏi nhà, đều không mang theo vật dụng quý giá gì
Dù sao đây cũng là nông thôn, giữ được mạng rồi bao giờ quay lại đống đổ nát nhặt là được
Có người nhà họ Vũ ở đây, mọi người đều rất tin tưởng sẽ không có chuyện cháy nhà hối của xuất hiện.
Phong Tiểu Tiểu còn không kịp khoác áo, cuống cuồng chạy ra ngoài cùng Bàn Cổ
Cô nhìn lướt qua đám người đang lộn xộn một vòng, nhanh chóng tìm được anh Vũ
Phong Tiểu Tiểu níu lấy anh ta, không khách sáo mà trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tìm cho tôi một chỗ không có người!”
Một đệ tử của nhà họ Vũ đứng bên cạnh hơi kinh ngạc
Ngược lại, anh Vũ lại nhạy bén hiểu được ý Phong Tiểu Tiểu muốn nói
Anh ta tạm dừng việc nhắc nhở sắp xếp đang làm lại, gật đầu: “Chúng tôi sắp xếp cho mọi người tập trung lại ở khu phía đông
Phía tây có một thôn làng, còn phía nam là núi..
Cô đến khu phía bắc đi.”
Mặc dù anh Vũ vô cùng không quen với sức mạnh vượt xa khỏi tưởng tượng của các vị thần ma, nhưng vào những lúc cần thiết như thế này, những sức mạnh này lại thể hiện ra tầm quan trọng của nó.
Nếu như Phong Tiểu Tiểu thật sự có thể ngăn trận động đất lại, thậm chí anh ta còn cảm thấy sau này dành cho đám thần ma một ít đặc quyền cũng không phải chuyện không thể..
Đáng tiếc rằng không ai có thể đảm bảo loại sức mạnh này sẽ luôn đứng về chiến tuyến của nhân dân, vậy nên anh ta cũng chỉ có thể cho bọn họ một lần “ngoại lệ” như vậy thôi.
Anh Vũ không chỉ đáp lại yêu cầu của Phong Tiểu Tiểu, hơn nữa còn liệt kê ra đầy đủ lý do
Mặc dù vào thời điểm này, làm vậy có hơi phí thời gian, nhưng dù sao đi nữa, quả thực những tin tức anh ta nói rất có tác dụng.
Phong Tiểu Tiểu không phải loại không biết phân biệt tốt xấu
Cô nghe anh Vũ nói vậy, cấp tốc phán đoán phương hướng, tìm được phía bắc là định đi ngay
Ai dè cô vừa mới nâng bước chân thì đã bị anh Vũ túm lại.
“Anh Vũ?” Phong Tiểu Tiểu cực kỳ ngạc nhiên quay đầu lại
Sau đó cô thấy được hình như anh Vũ đang lộ ra biểu cảm đấu tranh tư tưởng
Anh ta xoắn xuýt hết mấy giây, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong
Anh Vũ khẽ cắn răng, ngẩng đầu: “Tôi muốn nhờ cậu Hoàng làm chút chuyện!” “A Bàn?” Phong Tiểu Tiểu đương nhiên biết “cậu Hoàng” anh ta nhắc đến thực ra là chỉ ai
Trong tình huống có mặt người ngoài, thân phận hiện tại của Bàn Cổ là Hoàng Giam Ngôn: “Cũng không phải không được
Để tôi bảo với cậu ta một tiếng là ổn thôi, nhưng mà anh...” Anh Vũ quay đầu nhìn đi chỗ khác, biểu cảm trên khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối: “Đám ranh con kia còn đang ở thôn cách đây hơn mười sáu dặm..
Chắc chắn chúng nó sẽ không chạy giữ thân trước
Có nhiều người cần cứu như vậy, chúng...” Chúng sẽ chết mất.
Không có sự giúp đỡ, không chuẩn bị trước, xung quanh toàn là nhà gỗ cao ngất
Trong đêm lửa trại còn có đài cao rộng rãi để biểu diễn trò lên núi đao xuống biển lửa
Giờ gặp phải động đất, chắc chỉ trong chớp mắt, nơi đó sẽ biến thành biển lửa rừng đạo thực sự, lại còn cộng thêm đám người hoảng loạn chạy trốn..
Mặc cho đám kia có võ công cao tới đâu, trong tình cảnh đó cũng sẽ không chống lại được cả biển người và thảm họa thiên tai.
Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình hơi run rẩy
Nhất thời, cô im lặng, không biết lúc này nên nói thế nào mới phải.
Đối với những người như anh Vũ, lời an ủi hời hợt là hoàn toàn không cần thiết
Phong Tiểu Tiểu thở dài, kéo Bàn Cổ vừa nghe thấy hai người nói chuyện đã định lỉnh đi lại: “A Bàn, cậu đi cứu người giúp anh Vũ đi!”
“Tôi? Cứu người?” Bàn Cổ quả thực suýt nữa kinh ngạc đến đời người, cự nữ từ chối: “Tôi chỉ biết giết người
Vả lại, giữa tôi và cô có thù oán với nhau đấy..
Ê! Cô còn giẫm chân tôi nữa là tôi trở mặt thật đó!”
“Đi cứu người cũng coi như là cậu tích chút công đức!” Phong Tiểu Tiểu kiên trì giảng giải cho hắn, tiện thể đe dọa: “Cậu làm bé ngoan nghe lời thì tôi sẽ không đánh
Không nghe lời ấy hả, tôi sẽ bảo với anh Hy rằng hôm nay nhân lúc nửa đêm khi tôi không mặc quần áo cậu xông vào phòng tối...”
Đậu má!!!
Rõ ràng cô có mặc quần áo ngủ mà! Bàn Cổ uất ức, quay đầu lại, kéo lấy anh Vũ vừa đi vừa gào: “Cứu người? Được! Nhưng lúc tôi làm việc đừng có khoa chân múa tay trước mặt tôi! Tên nào nhìn thấy cái gì mà bị hù chết cũng không liên quan đến tôi đâu đấy!”.
Đây rõ ràng có ý là đến lúc đó hắn nhất định sẽ có làm trò con bò gây ra động tĩnh lớn
Nhưng bây giờ, đối với anh Vũ mà nói, sau này giải thích thể nào đã không còn quan trọng nữa, mấu chốt là phải dốc sức cứu được nhiều người nhất có thể..
“Được, cậu cứ thoải mái mà ra tay đi!”
Sau khi đạt được thỏa thuận, anh Vũ cũng không nói nhảm thêm nữa
Anh ta vội vàng thông báo cho người nhà rồi kéo theo Bàn Cổ, sử dụng tốc độ nhanh nhất mà chạy đến thôn của người dân tộc thiểu số ở cách đó mười sáu dặm.
Tốc độ của thần tiên và người bình thường là hai con số khác nhau một trời một vực
Cho dù anh Vũ có là đệ tử đứng số một số hai trong nhà thì cụ Vũ và những người khác vẫn không khỏi kinh hãi trước thực lực hiện tại của anh
ta.
Gần như chỉ trong thời gian chớp mắt một cái, hai người mới vừa rồi còn ở ngoài sân của nhà họ Vũ đã biến mất, chỉ để lại một làn khói bụi vẫn chưa kịp lắng xuống trong không khí.
Tất nhiên Phong Tiểu Tiểu sẽ không ở lại để người ta bâu lây mà bắt giải thích
Cô thừa dịp mọi người còn đang mắt chữ o miệng chữ A, chuồn về hướng bắc đã xác định xong hồi nãy
Vì vậy, khi những người khác hồn trở về xác, đối tượng có thể giải thích thắc mắc cho bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt từ sớm rồi
“...” Trong chốc lát, đến cả cụ Vũ cũng cạn lời
Mặc dù cụ cũng bị một loạt bất ngờ tấn công liên tiếp, nhưng nhờ vào kinh nghiệm phong phú, cụ vẫn mau chóng lấy lại tinh thần
Cụ bình tĩnh lên tiếng đánh thức những người khác: “Chúng bay đứng đờ ra làm gì hả? Võ công của Tiểu Tu lại tăng cao thôi..
Mau đi cứu người đi! Hướng dẫn mọi người di chuyển đến khu đất trống ấy!”
***
Khu phía bắc quả thật không có ai
Có nhà họ Vũ là người bản địa sơ tán người dân, mặc dù mọi người có hoảng loạn như thế nào đi nữa, vẫn có người hướng dẫn tập trung, vậy nên tình hình không trở nên hỗn loạn như khi những thiên tai khác xuất hiện
Phong Tiểu Tiểu chỉ chạy tầm nửa cây số đã không thấy bóng người nào nữa
Xem ra người sống ở khu vực xung quanh cũng đã tự giác chạy tới nhà họ Vũ chờ cứu viện sơ tán rồi
Phong Tiểu Tiểu gỡ chiếc roi vẫn luôn quần bên hông xuống
Bước chân cô không dừng lại, vừa chạy vừa quất roi vào không khí
Một loạt thiên thần sa ngã lập tức lần lượt xuất hiện cùng với tiếng roi quất, vỗ cánh tự giác bay theo Phong Tiểu Tiểu
Bọn họ vừa bay vừa hỏi thăm tình hình: “Đại nhân có gì muốn sai bảo ạ?”
Bọn họ không hề tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy trận động đất này
Sau khi tích lũy kinh nghiệm bị gọi đến trong đủ các loại hoàn cảnh kỳ quái và nguy hiểm khác nhau, trận động đất nho nhỏ hiện tại chỉ là muỗi trong mắt họ
“Không cần đi cùng tôi
Các anh đi cứu những người khác đi!” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại, thuận miệng dặn dò, “Còn nữa, các anh thu cánh lại, chạy bằng chân đi! Các anh không sợ cứ không dùng đến hai cái đùi thế này riết rồi cũng có ngày chúng tiêu biến à?”
Các thiên thần sa ngã buồn bực thu cánh lại
Có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của Phong Tiểu Tiểu đang rất tệ, vậy nên cũng không ai so đo cách nói chuyện khó chịu của cô
Cả đám xoay người lại, hạ xuống đất rồi chạy tới nơi có ánh đèn chiếu rọi.
Phong Tiểu Tiểu gọi người đến giúp thôn xóm chỗ nhà họ Vũ, sau đó tiếng roi lại vang lên lần nữa, Tôn Nguyên Hạo bị gọi đến.
“Đậu mèo! Sao lại có động đất?” Tôn Nguyên Hạo vừa rơi xuống đất đã ngạc nhiên kêu lên, “Nương nương, cô đang nổi giận à? Ai chọc cô giận thành thế này?”
“Bà đây nổi giận cái đầu cậu đấy! Đây là trò hay kẻ khác gây ra!” Phong Tiểu Tiểu chẳng muốn giải thích nữa
Dù sao tên tuổi Đất Mẹ vẫn còn vẫn còn treo trên người cô, mọi người cứ thấy có động đất sẽ theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến cô cũng là bình thường
Nếu Tôn Nguyên Hạo vừa được gọi ra đã biết có biến mới thật là không bình thường..
Biết nhiều chuyện như vậy, cậu đào được tin tức từ chỗ nào chứ? Phong Tiểu Tiểu lỗi Tôn Nguyên Hạo ra chạy cùng mình
Sau khi cách thôn xóm đó một đoạn xa, có xác định được ở đây chắc hẳn sẽ không có ai khác, lúc này mới vung đuôi rắn hiện ra pháp thân
Hiện tại đã không kịp chậm rãi nắn nót nữa rồi
Hai tay Phong Tiểu Tiểu mạnh mẽ cắm xuống mặt đất
Trong nháy mắt, cơ thể cô lớn lên
Chỉ chốc lát sau, trước ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nguyên Hạo, Phong Tiểu Tiểu đã cao tới khoảng năm mét.
Sức mạnh cuồn cuộn không ngừng truyền xuống, đâm sâu vào trong lòng đất
Mặt đất vốn đang chấn động dữ dội bỗng như bị ai đó ấn nút tạm dừng
Không có bất cứ dấu hiệu nào, mặt đất bị dừng hình đột ngột
Khe đất đang nứt ra vẫn giữ nguyên trạng thái mới tách ra một nửa, ngay cả một hòn đất nhỏ đang rơi xuống cũng dừng lại giữa khe nứt dốc đứng
Mặt đất sắp lõm xuống cũng dừng lại, mặc kệ khoảng không bên dưới, nó vẫn trái với lẽ thường mà lơ lửng ở nguyên vị trí.
Thời gian của cả mặt đất dường như bị đóng băng trong nháy mắt
Ngoài những căn nhà trên mặt đất vẫn đang trong tình trạng sắp sụp, còn có đám lửa bắt đầu lan ra bên ngoài do kệ bếp sập xuống, hiện tại chỉ nhìn thôi sẽ không biết được ở đây vừa mới xảy ra động đất.
“Nương nương uy vũ!” Tôn Nguyên Hạo giơ ngón tay cái lên, sau đó nhún người một cái, nhảy lên bờ vai đã biển lớn của Phong Tiểu Tiểu
Gã vịn vào vành tai cô, tò mò: “Nhưng mà cô gọi tối tới đây làm gì? Gậy Như Ý của lão tốn vẫn còn đang cắm dưới đáy biển mà
Chẳng may Long Vương nhân lúc tôi không có mặt mà trộm mất của tôi thì làm sao?” “Còn lâu anh Ngao mới thèm làm chuyện đó.” Trên trán Phong Tiểu Tiểu ứa ra mồ hôi.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi phát hiện ra động đất cô đã cảm nhận được, quy luật của mặt đất đã bị kẻ nào đó bóp méo bằng cách cưỡng chế
Sự hỗn loạn do không gian nằm sai vị trí khiến cho lớp vỏ Trái đất bị đứt gãy
Mà những đứt gãy, lỗ hổng đó chính là nguyên nhân dẫn đến trận động đất này..
Cô không thể sửa lại pháp tắc, bởi vì làm vậy sẽ có liên quan tới vấn đề trọng lực và không gian
Nếu như cô thay đổi những pháp tắc đó thật, mặt đất sẽ lại phải chịu một chuỗi ảnh hưởng do hành động đó gây ra.
Vậy nên cô chỉ đành ngừng thời gian trên bề mặt Trái đất lại..
Pháp tắc đang loại bỏ sự vận hành khác thường này
Thời gian mà cô có thể duy trì không quá dài
Nếu giữ lâu hơn, không phải cơ thể hiện tại của cô nổ tung thì cũng là pháp tắc vỡ vụn do sức mạnh của cô.
“Không có gậy, cậu đánh nhau được không?” Phong Tiểu Tiểu gắng gượng mỉm cười, làm như không có chuyện gì hỏi Tôn Nguyên Hạo
“Ăn mới chả nói! Lão tôn là Đấu Chiến Thắng Phật..
Đấu Chiến Thắng Phật đó cô biết không hả?” Tôn Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, lườm cô
“Được!” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, coi như không thấy thái độ khó chịu của gã, “Tôi không gọi được anh Nhị tới đây
Gọi người của thiên đường và địa ngục thì tôi lại sợ bọn họ giở trò..” Tôn Nguyên Hạo mất kiên nhẫn, cắt lời: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!” “..
Tứ kỵ sĩ Khải Huyền!” Phong Tiểu Tiểu im lặng một lát, nghiến răng nghiến lợi, “Ở xung quanh đây chắc chắn có một tên khốn mặc giáp trụ kim loại! Cậu đi tìm thử xem, tìm được thì cứ tấn đến chết cho tôi!”
Cô không tin lời Thiên Đạo
Tên trẻ trâu chết bầm đó vốn dĩ muốn châm ngòi ly gián
Thế nhưng lập trường của Phục Hy quả thực giống như những gì Thiên Đạo đã nói.
Vậy nên đến cuối cùng ai sẽ ra tay giờ vẫn chưa nói chắc được
Điều duy nhất Phong Tiểu Tiểu biết được bây giờ là, cô phải ngăn cản tất cả lại!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Trong tình trạng chấn động mãnh liệt như vậy, nếu ai còn có thể tiếp tục ngủ nữa thì chắc chắn không phải dạng vừa
Đừng nói là người nhà họ Vũ, ngay cả cư dân sinh sống xung quanh đó cũng bị giật mình tỉnh giấc
Mọi người đều chạy ra khỏi nhà, đều không mang theo vật dụng quý giá gì
Dù sao đây cũng là nông thôn, giữ được mạng rồi bao giờ quay lại đống đổ nát nhặt là được
Có người nhà họ Vũ ở đây, mọi người đều rất tin tưởng sẽ không có chuyện cháy nhà hối của xuất hiện.
Phong Tiểu Tiểu còn không kịp khoác áo, cuống cuồng chạy ra ngoài cùng Bàn Cổ
Cô nhìn lướt qua đám người đang lộn xộn một vòng, nhanh chóng tìm được anh Vũ
Phong Tiểu Tiểu níu lấy anh ta, không khách sáo mà trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tìm cho tôi một chỗ không có người!”
Một đệ tử của nhà họ Vũ đứng bên cạnh hơi kinh ngạc
Ngược lại, anh Vũ lại nhạy bén hiểu được ý Phong Tiểu Tiểu muốn nói
Anh ta tạm dừng việc nhắc nhở sắp xếp đang làm lại, gật đầu: “Chúng tôi sắp xếp cho mọi người tập trung lại ở khu phía đông
Phía tây có một thôn làng, còn phía nam là núi..
Cô đến khu phía bắc đi.”
Mặc dù anh Vũ vô cùng không quen với sức mạnh vượt xa khỏi tưởng tượng của các vị thần ma, nhưng vào những lúc cần thiết như thế này, những sức mạnh này lại thể hiện ra tầm quan trọng của nó.
Nếu như Phong Tiểu Tiểu thật sự có thể ngăn trận động đất lại, thậm chí anh ta còn cảm thấy sau này dành cho đám thần ma một ít đặc quyền cũng không phải chuyện không thể..
Đáng tiếc rằng không ai có thể đảm bảo loại sức mạnh này sẽ luôn đứng về chiến tuyến của nhân dân, vậy nên anh ta cũng chỉ có thể cho bọn họ một lần “ngoại lệ” như vậy thôi.
Anh Vũ không chỉ đáp lại yêu cầu của Phong Tiểu Tiểu, hơn nữa còn liệt kê ra đầy đủ lý do
Mặc dù vào thời điểm này, làm vậy có hơi phí thời gian, nhưng dù sao đi nữa, quả thực những tin tức anh ta nói rất có tác dụng.
Phong Tiểu Tiểu không phải loại không biết phân biệt tốt xấu
Cô nghe anh Vũ nói vậy, cấp tốc phán đoán phương hướng, tìm được phía bắc là định đi ngay
Ai dè cô vừa mới nâng bước chân thì đã bị anh Vũ túm lại.
“Anh Vũ?” Phong Tiểu Tiểu cực kỳ ngạc nhiên quay đầu lại
Sau đó cô thấy được hình như anh Vũ đang lộ ra biểu cảm đấu tranh tư tưởng
Anh ta xoắn xuýt hết mấy giây, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong
Anh Vũ khẽ cắn răng, ngẩng đầu: “Tôi muốn nhờ cậu Hoàng làm chút chuyện!” “A Bàn?” Phong Tiểu Tiểu đương nhiên biết “cậu Hoàng” anh ta nhắc đến thực ra là chỉ ai
Trong tình huống có mặt người ngoài, thân phận hiện tại của Bàn Cổ là Hoàng Giam Ngôn: “Cũng không phải không được
Để tôi bảo với cậu ta một tiếng là ổn thôi, nhưng mà anh...” Anh Vũ quay đầu nhìn đi chỗ khác, biểu cảm trên khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối: “Đám ranh con kia còn đang ở thôn cách đây hơn mười sáu dặm..
Chắc chắn chúng nó sẽ không chạy giữ thân trước
Có nhiều người cần cứu như vậy, chúng...” Chúng sẽ chết mất.
Không có sự giúp đỡ, không chuẩn bị trước, xung quanh toàn là nhà gỗ cao ngất
Trong đêm lửa trại còn có đài cao rộng rãi để biểu diễn trò lên núi đao xuống biển lửa
Giờ gặp phải động đất, chắc chỉ trong chớp mắt, nơi đó sẽ biến thành biển lửa rừng đạo thực sự, lại còn cộng thêm đám người hoảng loạn chạy trốn..
Mặc cho đám kia có võ công cao tới đâu, trong tình cảnh đó cũng sẽ không chống lại được cả biển người và thảm họa thiên tai.
Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình hơi run rẩy
Nhất thời, cô im lặng, không biết lúc này nên nói thế nào mới phải.
Đối với những người như anh Vũ, lời an ủi hời hợt là hoàn toàn không cần thiết
Phong Tiểu Tiểu thở dài, kéo Bàn Cổ vừa nghe thấy hai người nói chuyện đã định lỉnh đi lại: “A Bàn, cậu đi cứu người giúp anh Vũ đi!”
“Tôi? Cứu người?” Bàn Cổ quả thực suýt nữa kinh ngạc đến đời người, cự nữ từ chối: “Tôi chỉ biết giết người
Vả lại, giữa tôi và cô có thù oán với nhau đấy..
Ê! Cô còn giẫm chân tôi nữa là tôi trở mặt thật đó!”
“Đi cứu người cũng coi như là cậu tích chút công đức!” Phong Tiểu Tiểu kiên trì giảng giải cho hắn, tiện thể đe dọa: “Cậu làm bé ngoan nghe lời thì tôi sẽ không đánh
Không nghe lời ấy hả, tôi sẽ bảo với anh Hy rằng hôm nay nhân lúc nửa đêm khi tôi không mặc quần áo cậu xông vào phòng tối...”
Đậu má!!!
Rõ ràng cô có mặc quần áo ngủ mà! Bàn Cổ uất ức, quay đầu lại, kéo lấy anh Vũ vừa đi vừa gào: “Cứu người? Được! Nhưng lúc tôi làm việc đừng có khoa chân múa tay trước mặt tôi! Tên nào nhìn thấy cái gì mà bị hù chết cũng không liên quan đến tôi đâu đấy!”.
Đây rõ ràng có ý là đến lúc đó hắn nhất định sẽ có làm trò con bò gây ra động tĩnh lớn
Nhưng bây giờ, đối với anh Vũ mà nói, sau này giải thích thể nào đã không còn quan trọng nữa, mấu chốt là phải dốc sức cứu được nhiều người nhất có thể..
“Được, cậu cứ thoải mái mà ra tay đi!”
Sau khi đạt được thỏa thuận, anh Vũ cũng không nói nhảm thêm nữa
Anh ta vội vàng thông báo cho người nhà rồi kéo theo Bàn Cổ, sử dụng tốc độ nhanh nhất mà chạy đến thôn của người dân tộc thiểu số ở cách đó mười sáu dặm.
Tốc độ của thần tiên và người bình thường là hai con số khác nhau một trời một vực
Cho dù anh Vũ có là đệ tử đứng số một số hai trong nhà thì cụ Vũ và những người khác vẫn không khỏi kinh hãi trước thực lực hiện tại của anh
ta.
Gần như chỉ trong thời gian chớp mắt một cái, hai người mới vừa rồi còn ở ngoài sân của nhà họ Vũ đã biến mất, chỉ để lại một làn khói bụi vẫn chưa kịp lắng xuống trong không khí.
Tất nhiên Phong Tiểu Tiểu sẽ không ở lại để người ta bâu lây mà bắt giải thích
Cô thừa dịp mọi người còn đang mắt chữ o miệng chữ A, chuồn về hướng bắc đã xác định xong hồi nãy
Vì vậy, khi những người khác hồn trở về xác, đối tượng có thể giải thích thắc mắc cho bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt từ sớm rồi
“...” Trong chốc lát, đến cả cụ Vũ cũng cạn lời
Mặc dù cụ cũng bị một loạt bất ngờ tấn công liên tiếp, nhưng nhờ vào kinh nghiệm phong phú, cụ vẫn mau chóng lấy lại tinh thần
Cụ bình tĩnh lên tiếng đánh thức những người khác: “Chúng bay đứng đờ ra làm gì hả? Võ công của Tiểu Tu lại tăng cao thôi..
Mau đi cứu người đi! Hướng dẫn mọi người di chuyển đến khu đất trống ấy!”
***
Khu phía bắc quả thật không có ai
Có nhà họ Vũ là người bản địa sơ tán người dân, mặc dù mọi người có hoảng loạn như thế nào đi nữa, vẫn có người hướng dẫn tập trung, vậy nên tình hình không trở nên hỗn loạn như khi những thiên tai khác xuất hiện
Phong Tiểu Tiểu chỉ chạy tầm nửa cây số đã không thấy bóng người nào nữa
Xem ra người sống ở khu vực xung quanh cũng đã tự giác chạy tới nhà họ Vũ chờ cứu viện sơ tán rồi
Phong Tiểu Tiểu gỡ chiếc roi vẫn luôn quần bên hông xuống
Bước chân cô không dừng lại, vừa chạy vừa quất roi vào không khí
Một loạt thiên thần sa ngã lập tức lần lượt xuất hiện cùng với tiếng roi quất, vỗ cánh tự giác bay theo Phong Tiểu Tiểu
Bọn họ vừa bay vừa hỏi thăm tình hình: “Đại nhân có gì muốn sai bảo ạ?”
Bọn họ không hề tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy trận động đất này
Sau khi tích lũy kinh nghiệm bị gọi đến trong đủ các loại hoàn cảnh kỳ quái và nguy hiểm khác nhau, trận động đất nho nhỏ hiện tại chỉ là muỗi trong mắt họ
“Không cần đi cùng tôi
Các anh đi cứu những người khác đi!” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại, thuận miệng dặn dò, “Còn nữa, các anh thu cánh lại, chạy bằng chân đi! Các anh không sợ cứ không dùng đến hai cái đùi thế này riết rồi cũng có ngày chúng tiêu biến à?”
Các thiên thần sa ngã buồn bực thu cánh lại
Có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của Phong Tiểu Tiểu đang rất tệ, vậy nên cũng không ai so đo cách nói chuyện khó chịu của cô
Cả đám xoay người lại, hạ xuống đất rồi chạy tới nơi có ánh đèn chiếu rọi.
Phong Tiểu Tiểu gọi người đến giúp thôn xóm chỗ nhà họ Vũ, sau đó tiếng roi lại vang lên lần nữa, Tôn Nguyên Hạo bị gọi đến.
“Đậu mèo! Sao lại có động đất?” Tôn Nguyên Hạo vừa rơi xuống đất đã ngạc nhiên kêu lên, “Nương nương, cô đang nổi giận à? Ai chọc cô giận thành thế này?”
“Bà đây nổi giận cái đầu cậu đấy! Đây là trò hay kẻ khác gây ra!” Phong Tiểu Tiểu chẳng muốn giải thích nữa
Dù sao tên tuổi Đất Mẹ vẫn còn vẫn còn treo trên người cô, mọi người cứ thấy có động đất sẽ theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến cô cũng là bình thường
Nếu Tôn Nguyên Hạo vừa được gọi ra đã biết có biến mới thật là không bình thường..
Biết nhiều chuyện như vậy, cậu đào được tin tức từ chỗ nào chứ? Phong Tiểu Tiểu lỗi Tôn Nguyên Hạo ra chạy cùng mình
Sau khi cách thôn xóm đó một đoạn xa, có xác định được ở đây chắc hẳn sẽ không có ai khác, lúc này mới vung đuôi rắn hiện ra pháp thân
Hiện tại đã không kịp chậm rãi nắn nót nữa rồi
Hai tay Phong Tiểu Tiểu mạnh mẽ cắm xuống mặt đất
Trong nháy mắt, cơ thể cô lớn lên
Chỉ chốc lát sau, trước ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nguyên Hạo, Phong Tiểu Tiểu đã cao tới khoảng năm mét.
Sức mạnh cuồn cuộn không ngừng truyền xuống, đâm sâu vào trong lòng đất
Mặt đất vốn đang chấn động dữ dội bỗng như bị ai đó ấn nút tạm dừng
Không có bất cứ dấu hiệu nào, mặt đất bị dừng hình đột ngột
Khe đất đang nứt ra vẫn giữ nguyên trạng thái mới tách ra một nửa, ngay cả một hòn đất nhỏ đang rơi xuống cũng dừng lại giữa khe nứt dốc đứng
Mặt đất sắp lõm xuống cũng dừng lại, mặc kệ khoảng không bên dưới, nó vẫn trái với lẽ thường mà lơ lửng ở nguyên vị trí.
Thời gian của cả mặt đất dường như bị đóng băng trong nháy mắt
Ngoài những căn nhà trên mặt đất vẫn đang trong tình trạng sắp sụp, còn có đám lửa bắt đầu lan ra bên ngoài do kệ bếp sập xuống, hiện tại chỉ nhìn thôi sẽ không biết được ở đây vừa mới xảy ra động đất.
“Nương nương uy vũ!” Tôn Nguyên Hạo giơ ngón tay cái lên, sau đó nhún người một cái, nhảy lên bờ vai đã biển lớn của Phong Tiểu Tiểu
Gã vịn vào vành tai cô, tò mò: “Nhưng mà cô gọi tối tới đây làm gì? Gậy Như Ý của lão tốn vẫn còn đang cắm dưới đáy biển mà
Chẳng may Long Vương nhân lúc tôi không có mặt mà trộm mất của tôi thì làm sao?” “Còn lâu anh Ngao mới thèm làm chuyện đó.” Trên trán Phong Tiểu Tiểu ứa ra mồ hôi.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi phát hiện ra động đất cô đã cảm nhận được, quy luật của mặt đất đã bị kẻ nào đó bóp méo bằng cách cưỡng chế
Sự hỗn loạn do không gian nằm sai vị trí khiến cho lớp vỏ Trái đất bị đứt gãy
Mà những đứt gãy, lỗ hổng đó chính là nguyên nhân dẫn đến trận động đất này..
Cô không thể sửa lại pháp tắc, bởi vì làm vậy sẽ có liên quan tới vấn đề trọng lực và không gian
Nếu như cô thay đổi những pháp tắc đó thật, mặt đất sẽ lại phải chịu một chuỗi ảnh hưởng do hành động đó gây ra.
Vậy nên cô chỉ đành ngừng thời gian trên bề mặt Trái đất lại..
Pháp tắc đang loại bỏ sự vận hành khác thường này
Thời gian mà cô có thể duy trì không quá dài
Nếu giữ lâu hơn, không phải cơ thể hiện tại của cô nổ tung thì cũng là pháp tắc vỡ vụn do sức mạnh của cô.
“Không có gậy, cậu đánh nhau được không?” Phong Tiểu Tiểu gắng gượng mỉm cười, làm như không có chuyện gì hỏi Tôn Nguyên Hạo
“Ăn mới chả nói! Lão tôn là Đấu Chiến Thắng Phật..
Đấu Chiến Thắng Phật đó cô biết không hả?” Tôn Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, lườm cô
“Được!” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, coi như không thấy thái độ khó chịu của gã, “Tôi không gọi được anh Nhị tới đây
Gọi người của thiên đường và địa ngục thì tôi lại sợ bọn họ giở trò..” Tôn Nguyên Hạo mất kiên nhẫn, cắt lời: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!” “..
Tứ kỵ sĩ Khải Huyền!” Phong Tiểu Tiểu im lặng một lát, nghiến răng nghiến lợi, “Ở xung quanh đây chắc chắn có một tên khốn mặc giáp trụ kim loại! Cậu đi tìm thử xem, tìm được thì cứ tấn đến chết cho tôi!”
Cô không tin lời Thiên Đạo
Tên trẻ trâu chết bầm đó vốn dĩ muốn châm ngòi ly gián
Thế nhưng lập trường của Phục Hy quả thực giống như những gì Thiên Đạo đã nói.
Vậy nên đến cuối cùng ai sẽ ra tay giờ vẫn chưa nói chắc được
Điều duy nhất Phong Tiểu Tiểu biết được bây giờ là, cô phải ngăn cản tất cả lại!
Bình luận facebook