Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-258
Chương 261: Mời tế tổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hỏa hoạn trong rừng đã dần dần lan ra. Mặc dù mưa to như trút nước, nhưng đó cũng chỉ là ban đầu. Mưa to chỉ được một chốc liền chuyển thành mưa phùn giăng giăng... Đây rõ ràng là biểu hiện của việc không muốn dập lửa. Trái lại, thi thoảng sấm sét lại đánh thêm mấy đường, làm tình hình thêm phần nghiêm trọng.
Cho dù là thế lửa khó lòng dập tắt hay tình hình khói dày đặc sau khi rừng lửa bị dập tắt thì hiện tại rừng cây đã không còn phù hợp để tiếp tục ở lại thêm nữa.
Khi gậy đồng trong tay Tôn Nguyên Hạo rơi xuống đất thì đồng thời Phong Tiểu Tiểu cũng nghe thấy nơi trung tâm của khu rừng phía sau lưng mình phát ra tiếng pháo bông. Điều này cho thấy Dương Nghiên và Xi Vưu đã thuận lợi chuyển cây tần bì đi rồi... Cô nhìn đồng hồ. Ừ, hay lắm, đã sắp tới một giờ sáng, Bàn Cổ sắp dùng hết thời gian thức tỉnh của ngày hôm nay rồi, cho dù bây giờ hắn lập tức hiện thân thì cũng vô dụng thôi.
Có điều nói ra cũng thật kỳ lạ, tại sao thời khắc quan trọng như thế này mà Bàn Cổ lại không đích thân xuất hiện để giám sát? Lẽ nào là sợ bị lộ thân phận sao?
Cái trí tưởng tượng của Phong Tiểu Tiểu vừa bắt đầu hoạt động liền bay xa, nhưng cô lại không kịp nghĩ nhiều hơn sâu hơn. Bởi vì, cô phát hiện ra Tôn Nguyên Hạo không nói thêm gì nữa, sắp bị anh Vũ quất xuống đất đến nơi rồi.
Chuyện này cũng tương tự như một người chơi nạp tiền quen tay, chuyên mặc trang bị tinh luyện cao cấp và gắn bảo thạch cấp cao nhất, vào một ngày đẹp giời nọ lại phải mặc áo vải đánh nhau với người ta. Kinh nghiệm PK có phong phú đến đâu cũng không thích ứng nổi... Sau khi kim thân bị phá vỡ, cuộc sống của Tôn Nguyên Hạo quả thực xem như đủ thảm.
Nhìn thấy Tôn Nguyên Hạo uất ức đến sắp gầm lên, Phong Tiểu Tiểu liền chớp thời cơ. Cô vội vàng nhào tới, xen vào chiến cuộc: “Anh Vũ đợi đã, anh ta không làm gì tôi cả!!!”
Đột nhiên nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu chạy ra trước mắt, anh Vũ cả kinh, vội thu sợi xích ngầm mang sức mạnh trong tay lại. “Rầm” một tiếng vung vào cái cây khô bên cạnh, tạo ra một âm thanh trầm đục. Thân cây phải to bằng hai người ôm mà cũng bị quất rung lên mấy lần.
Da đầu Phong Tiểu Tiểu thoáng run lên, đây quả thật là quất người vào chỗ chết mà. Chẳng trách khi nãy Tôn Nguyên Hạo chịu vài đòn như thế đã hộc máu.
Cuối cùng, Tôn Nguyên Hạo mang đầy vết thương mà đứng dậy. “Phụt” một tiếng, gã phun một ngụm máu lên mặt đất, mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu đầy bất mãn... Được rồi, gã đã đồng ý với quy tắc triệu hồi. Nếu như đây thực sự là đánh cược bằng sống chết thì lúc này mình đã bị vu oan đến chết rồi. Thực lực không đủ là không đủ, gã không còn gì để nói.
Nhưng gã muốn xem xem cô gái này còn có thể tiếp tục thêu dệt thế nào nữa!!!
Mẹ nó chứ, một là cô nàng không thêu dệt được nữa, một mực đổ cho gã là kẻ khốn nạn. Sau đó tên Võ tu này sẽ ném gã vào ngục, sau đó nữa thì Bàn Cổ cướp ngục, gây ra sóng to gió lớn.
Nếu không thì không thể không lật lọng, sau đó uy tín của cô ta sẽ bị hạ thấp. Từ nay về sau sẽ bị tên võ tu này sẽ hoài nghi, đề phòng... Tôn Nguyên Hạo thực sự muốn xem xem, Nữ Oa sẽ chọn mặt dày mày dạn đến cực điểm hay là tự hủy trường thành.
... Sự thật chứng minh gã vẫn còn quá non, Phong Tiểu Tiểu đã thành công biến gã thành một anh hùng với bi kịch bị hiểu lầm.
“Anh Vũ, đừng kích động!” Phong Tiểu Tiểu nắm lấy dây xích của anh Vũ, không cho anh ta quăng đao lưỡi liềm ra nữa. Sau đó cô nhanh chóng nói liên tiếp như súng bắn liên thanh: “Vừa nãy ở đây có một người đánh nhau với cậu Tôn, bởi vì tình hình trận chiến có hơi bị lớn nên tôi ở gần đó mới bị liên lụy. Sau đó, cậu Tôn thành công đánh hắn bỏ chạy rồi quay đầu mắng tôi. Nói tôi là không biết né tránh... Vậy nên, là như vầy đó. Tôi nói cậu ấy muốn đánh tôi chỉ là vì lúc đó nhìn sắc mặt cậu ấy khó coi quá nên mới kêu loạn lên, chứ thật ra cậu ấy vẫn chưa đánh...”
Anh Vũ vốn dĩ đang sôi sục hết cả người, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, như thể muốn trực tiếp kết thúc tên làm bại hoại xã hội Tôn Nguyên Hạo này ngay ở đây. Kết quả, sau khi nghe được lời giải thích bất ngờ như thế, anh ta sửng sốt mấy giây rồi ánh mắt dần ấm lại, hoài nghi, nghiêng đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Thật sao?” Không phải là bị tên rác rưởi này uy hiếp nên giả bộ làm chứng chứ? Nếu không phải thì là quá mềm lòng rồi...
Không đợi anh ta nghĩ xong, Phong Tiểu Tiểu đã chỉ vào mặt đất gồ ghề cùng với nền đá vỡ tan và những bùn đất lả tả khắp nơi, kiên định gật đầu: “Thật mà, anh Vũ, anh nhìn đi. Nếu như không phải là hai cao thủ đánh nhau, nơi này làm sao có thể loạn vậy được?”
“...” Tôn Nguyên Hạo sầm mặt lại, không nói nổi gì nữa.
Nương nương cô ra ngoài lừa gạt kẻ ngốc vô tri như thế, Phục Hy nhà cô có biết không vậy!
Lúc này, anh Vũ mới chăm chú nhìn sân bãi, có chút suy tư: “Chẳng trách tôi lại thấy kỳ lạ. Nếu như tên rác rưởi này thật sự muốn làm gì đó với cô, hẳn là đã sớm thành công rồi mới phải.” Mà nơi này cũng sẽ không thể hỗn độn đến thế.
Bây giờ anh ta mới để ý tới những vết thương cũ trên người Tôn Nguyên Hạo kia... Quả đúng là cao thủ mới gây ra được.
“Anh Vũ thật anh minh!” Phong Tiểu Tiểu tung hoa cổ vũ.
“Có điều tên rác rưởi này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, còn từng gây sự đánh nhau nữa.” Chủ đề câu chuyện thay đổi, anh Vũ vẫn nhìn Tôn Nguyên Hạo không thuận mắt, trịnh trọng nhắc nhở Phong Tiểu Tiểu: “Lần trước và lần này đều là gã ta gây sự, sau này tốt nhất là cô nên tránh xa loại cặn bã này một chút!”
Tôn Nguyên Hạo: “…”
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng thấy một công dân tốt như tôi bị kéo vào chuyện như thế này, thật là quá không an toàn.”
Anh Vũ thuộc loại quá cố chấp điển hình, quán triệt ý chí của bản thân vô cùng kiên định. Một khi trong lòng anh ta đã dán nhãn hiệu cho một người, một việc nào đó, thì đoán chừng là cả đời này đối phương cũng đừng nghĩ tới việc xé cái nhãn này xuống, rửa sạch được thanh danh. Khi tin một người thì móc tim móc phổi ra, cho dù là đối phương làm ra chuyện gì thì cũng có thể tự động tô điểm và bổ sung lý do cho đối phương. Khi hoài nghi hoặc ghét bỏ một người thì sẽ là bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ có cái nhìn thành kiến. Ngay cả khi đối phương đi chợ mua rau, anh ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có phải là muốn giẫm đạp, cướp đoạt của những nhà buôn bán nhỏ hay không... Tựa như sự phân biệt đối xử của anh ta đối với Phong Tiểu Tiểu và Tôn Nguyên Hạo...
Thế nên mới nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, đặc biệt là trong mắt loại người như anh Vũ, ấn tượng đầu tiên càng quan trọng hơn.
Cuối cùng anh Vũ cũng chịu quấn dây xích về cánh tay, sau đó vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung hăng, vênh váo, hoàn toàn không có chút chột dạ vì đánh lầm người mà nhìn về phía Tôn Nguyên Hạo: “Hừ! Lần này coi như mày gặp may, rác rưởi!” Sau đó lại quay đầu nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu, mặc dù ngữ khí vẫn phách lối nhưng có thể nghe ra là đã có nhân tính hơn nhiều: “Trước hết không nói chuyện này nữa... Vừa rồi, sấm sét đánh trúng cây cối đã gây ra cháy rừng, tôi đưa cô ra ngoài.”
Phong Tiểu Tiểu tốt tính vẫy tay với Tôn Nguyên Hạo: “Cậu Tôn đi cùng đi.”
“…”
Tôn Nguyên Hạo im lặng xoa xoa vết thương trên người, nhìn chăm chăm vào Phong Tiểu Tiểu. Đợi đến khi gã phát hiện ra người này không có chút phản ứng chột dạ, áy náy nào kiểu như nụ cười trở nên cứng ngắc, rốt cuộc gã “hừ” một tiếng, buông tay xuống: “Không cần đâu!”
Tôn Nguyên Hạo dùng mũi chân hất gậy đồng từ dưới đất lên tay, nghiêng người rời đi. Sau khi đi được nửa đường, gã đột nhiên như nhớ ra cái gì, quay đầu: “Cây ở đây không phải cây thật. Lúc này, hẳn là hắn đã thành công, chỉ sợ Aesir cũng đã...”
Dám chơi dám chịu.
Tôn Nguyên Hạo để lại một câu nói không rõ ràng như vậy, gã không nhìn thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu nháy mắt trầm xuống. Gã xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong rừng cây.
Anh Vũ thấy hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi “Tên rác rưởi đó đang nói gì vậy?”
Đúng vậy, gã vừa nói gì thế?
Cây tần bì ở công viên chỉ là một trò bịp sao?
Cô và những người khác của tiệm gốm đều bị kéo đến nơi này, mà cây Thế Giới thật sự thì lại đã được trồng ở nơi khác rồi sao?
Chẳng trách thần tộc Aesir của Bắc Âu không có lấy một người xuất hiện, chẳng trách từ đầu đến cuối Bàn Cổ không hề hiện thân...
Trong một khoảnh khắc, Phong Tiểu Tiểu không muốn tin tin tức này. Nhưng cô biết, Tôn Nguyên Hạo không thể nào mà lại ấu trĩ đến mức dùng lời bịa đặt như vậy để trả thù... Vậy nên, lời gã nói chắc chắn là sự thật.
“Còn thất thần gì vậy? Mau đi thôi!” Đợi mãi không thấy Phong Tiểu Tiểu trả lời, Anh Vũ không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn thấy thế lửa sắp lan ra tới đây, cuối cùng anh ta không nhịn được mà kéo người chạy đi.
Phong Tiểu Tiểu chân nam đá chân chiêu đi theo anh Vũ, đầu óc trống rỗng. Trong chốc lát, trước mắt cô hiện ra địa ngục đẫm máu trong hồ lửa lưu huỳnh.
Hài cốt của một trăm nghìn thiên thần sa ngã chồng chất chỉ để làm yên một hồ lửa.
Vậy thì, để đoạt lại cây Thế Giới, toàn bộ thần tộc Aesir cũng sẽ ngã xuống sao?
***
Dương Nghiên và Khương Lễ đã trở về tiệm gốm sớm một bước để ngụy trang làm công dân tốt, nhưng Ngao Tiềm lại gọi điện nói ở quán cà phê có chút chuyện phải theo dõi.
Vốn dĩ sau khi bảo Tinh Vệ chuyển cây tần bì về và tìm nơi sắp xếp cẩn thận, hai người đều đã thở phào nhẹ nhõm, chỉ đợi Phong Tiểu Tiểu về thôi. Nhưng điều không ngờ tới là, ngoài chuyện anh Vũ đích thân tiễn Phong Tiểu Tiểu về, trông tinh thần của cô lại có vẻ bất ổn.
Dương Nghiên đi ra mở cửa, hơi nhíu mày, đặt tay lên trán Phong Tiểu Tiểu để thử nhiệt độ một chút, sau đó hỏi người có khả năng biết chuyện: “Cô ấy sao vậy?”
Lẽ nào là bị ám hại? Ví dụ như bị người ta phong nhiếp thần trí gì gì đó... Nếu như gặp phải Bàn Cổ thì không ai dám bảo đảm là đối phương có thể có khả năng thủ đoạn như vậy hay không.
“Sao tôi biết được!” Anh Vũ trông đầy bực bội. Vừa rồi khi ở trên xe đi về, anh ta đã hỏi rất lâu nhưng cũng không hỏi được gì: “Nói không chừng cũng có thể là bị chuyện tối nay dọa sợ... Hừ! Tên rác rưởi đó!”
Khương Lễ đoạt lại được quyền điều khiển thân thể xong cũng nhảy ra, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Tiểu Tiểu?”
Sau đó, thần sắc biến đổi, Xi Vưu bên trong cơ thể cũng việc đột nhiên bộc phát ý chí mà nhảy ra, rống lên với anh Vũ: “Con mẹ nó, anh gặp cô ấy khi nào? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Ái chà! To gan gớm nhỉ!” Anh Vũ vừa nhíu mày, một tay ấn vào, nâng tay áo của tay còn lại lên: “Muốn đánh nhau hả? Đồ rác rưởi!”
Khương Lễ lại xuất hiện, thần sắc lại biến đổi, trong hốc mắt ngập nước: “Tiểu Tiểu...”
Xi Vưu lại xuất hiện, rống lên: “Đánh thì đánh, ông đây sợ mày đấy à!”
Anh Vũ yên lặng, buông tay xuống.
Hừ! So đo với một kẻ bệnh thần kinh thật là mất phẩm giá bản thân.
Anh Vũ mất hứng với Khương Lễ, anh ta quay đầu bàn giao lại cho Dương Nghiên: “Ngày mai tôi sẽ quay lại tìm hiểu tình hình!”
Dương Nghiên còn nói gì được nữa đây? Khi mà bản thân đã không hiểu rõ tình hình như này thì chỉ có thể nhanh chóng đuổi người đi, sau đó để Yến Khê đến xem là chuyện gì thôi.
Ngay khi anh Vũ quay người, sắp cất bước rời đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, thảm thiết. Ngay sau đó, hai con quạ lớn, lông vũ rối mù, chồng chất vết thương, dính đầy máu từ trên trời rơi xuống, lao xuống sân sau của tiệm gốm.
Quạ lớn của Odin...
Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu sáng lên, cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Cho dù là thế lửa khó lòng dập tắt hay tình hình khói dày đặc sau khi rừng lửa bị dập tắt thì hiện tại rừng cây đã không còn phù hợp để tiếp tục ở lại thêm nữa.
Khi gậy đồng trong tay Tôn Nguyên Hạo rơi xuống đất thì đồng thời Phong Tiểu Tiểu cũng nghe thấy nơi trung tâm của khu rừng phía sau lưng mình phát ra tiếng pháo bông. Điều này cho thấy Dương Nghiên và Xi Vưu đã thuận lợi chuyển cây tần bì đi rồi... Cô nhìn đồng hồ. Ừ, hay lắm, đã sắp tới một giờ sáng, Bàn Cổ sắp dùng hết thời gian thức tỉnh của ngày hôm nay rồi, cho dù bây giờ hắn lập tức hiện thân thì cũng vô dụng thôi.
Có điều nói ra cũng thật kỳ lạ, tại sao thời khắc quan trọng như thế này mà Bàn Cổ lại không đích thân xuất hiện để giám sát? Lẽ nào là sợ bị lộ thân phận sao?
Cái trí tưởng tượng của Phong Tiểu Tiểu vừa bắt đầu hoạt động liền bay xa, nhưng cô lại không kịp nghĩ nhiều hơn sâu hơn. Bởi vì, cô phát hiện ra Tôn Nguyên Hạo không nói thêm gì nữa, sắp bị anh Vũ quất xuống đất đến nơi rồi.
Chuyện này cũng tương tự như một người chơi nạp tiền quen tay, chuyên mặc trang bị tinh luyện cao cấp và gắn bảo thạch cấp cao nhất, vào một ngày đẹp giời nọ lại phải mặc áo vải đánh nhau với người ta. Kinh nghiệm PK có phong phú đến đâu cũng không thích ứng nổi... Sau khi kim thân bị phá vỡ, cuộc sống của Tôn Nguyên Hạo quả thực xem như đủ thảm.
Nhìn thấy Tôn Nguyên Hạo uất ức đến sắp gầm lên, Phong Tiểu Tiểu liền chớp thời cơ. Cô vội vàng nhào tới, xen vào chiến cuộc: “Anh Vũ đợi đã, anh ta không làm gì tôi cả!!!”
Đột nhiên nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu chạy ra trước mắt, anh Vũ cả kinh, vội thu sợi xích ngầm mang sức mạnh trong tay lại. “Rầm” một tiếng vung vào cái cây khô bên cạnh, tạo ra một âm thanh trầm đục. Thân cây phải to bằng hai người ôm mà cũng bị quất rung lên mấy lần.
Da đầu Phong Tiểu Tiểu thoáng run lên, đây quả thật là quất người vào chỗ chết mà. Chẳng trách khi nãy Tôn Nguyên Hạo chịu vài đòn như thế đã hộc máu.
Cuối cùng, Tôn Nguyên Hạo mang đầy vết thương mà đứng dậy. “Phụt” một tiếng, gã phun một ngụm máu lên mặt đất, mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu đầy bất mãn... Được rồi, gã đã đồng ý với quy tắc triệu hồi. Nếu như đây thực sự là đánh cược bằng sống chết thì lúc này mình đã bị vu oan đến chết rồi. Thực lực không đủ là không đủ, gã không còn gì để nói.
Nhưng gã muốn xem xem cô gái này còn có thể tiếp tục thêu dệt thế nào nữa!!!
Mẹ nó chứ, một là cô nàng không thêu dệt được nữa, một mực đổ cho gã là kẻ khốn nạn. Sau đó tên Võ tu này sẽ ném gã vào ngục, sau đó nữa thì Bàn Cổ cướp ngục, gây ra sóng to gió lớn.
Nếu không thì không thể không lật lọng, sau đó uy tín của cô ta sẽ bị hạ thấp. Từ nay về sau sẽ bị tên võ tu này sẽ hoài nghi, đề phòng... Tôn Nguyên Hạo thực sự muốn xem xem, Nữ Oa sẽ chọn mặt dày mày dạn đến cực điểm hay là tự hủy trường thành.
... Sự thật chứng minh gã vẫn còn quá non, Phong Tiểu Tiểu đã thành công biến gã thành một anh hùng với bi kịch bị hiểu lầm.
“Anh Vũ, đừng kích động!” Phong Tiểu Tiểu nắm lấy dây xích của anh Vũ, không cho anh ta quăng đao lưỡi liềm ra nữa. Sau đó cô nhanh chóng nói liên tiếp như súng bắn liên thanh: “Vừa nãy ở đây có một người đánh nhau với cậu Tôn, bởi vì tình hình trận chiến có hơi bị lớn nên tôi ở gần đó mới bị liên lụy. Sau đó, cậu Tôn thành công đánh hắn bỏ chạy rồi quay đầu mắng tôi. Nói tôi là không biết né tránh... Vậy nên, là như vầy đó. Tôi nói cậu ấy muốn đánh tôi chỉ là vì lúc đó nhìn sắc mặt cậu ấy khó coi quá nên mới kêu loạn lên, chứ thật ra cậu ấy vẫn chưa đánh...”
Anh Vũ vốn dĩ đang sôi sục hết cả người, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, như thể muốn trực tiếp kết thúc tên làm bại hoại xã hội Tôn Nguyên Hạo này ngay ở đây. Kết quả, sau khi nghe được lời giải thích bất ngờ như thế, anh ta sửng sốt mấy giây rồi ánh mắt dần ấm lại, hoài nghi, nghiêng đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Thật sao?” Không phải là bị tên rác rưởi này uy hiếp nên giả bộ làm chứng chứ? Nếu không phải thì là quá mềm lòng rồi...
Không đợi anh ta nghĩ xong, Phong Tiểu Tiểu đã chỉ vào mặt đất gồ ghề cùng với nền đá vỡ tan và những bùn đất lả tả khắp nơi, kiên định gật đầu: “Thật mà, anh Vũ, anh nhìn đi. Nếu như không phải là hai cao thủ đánh nhau, nơi này làm sao có thể loạn vậy được?”
“...” Tôn Nguyên Hạo sầm mặt lại, không nói nổi gì nữa.
Nương nương cô ra ngoài lừa gạt kẻ ngốc vô tri như thế, Phục Hy nhà cô có biết không vậy!
Lúc này, anh Vũ mới chăm chú nhìn sân bãi, có chút suy tư: “Chẳng trách tôi lại thấy kỳ lạ. Nếu như tên rác rưởi này thật sự muốn làm gì đó với cô, hẳn là đã sớm thành công rồi mới phải.” Mà nơi này cũng sẽ không thể hỗn độn đến thế.
Bây giờ anh ta mới để ý tới những vết thương cũ trên người Tôn Nguyên Hạo kia... Quả đúng là cao thủ mới gây ra được.
“Anh Vũ thật anh minh!” Phong Tiểu Tiểu tung hoa cổ vũ.
“Có điều tên rác rưởi này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, còn từng gây sự đánh nhau nữa.” Chủ đề câu chuyện thay đổi, anh Vũ vẫn nhìn Tôn Nguyên Hạo không thuận mắt, trịnh trọng nhắc nhở Phong Tiểu Tiểu: “Lần trước và lần này đều là gã ta gây sự, sau này tốt nhất là cô nên tránh xa loại cặn bã này một chút!”
Tôn Nguyên Hạo: “…”
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng thấy một công dân tốt như tôi bị kéo vào chuyện như thế này, thật là quá không an toàn.”
Anh Vũ thuộc loại quá cố chấp điển hình, quán triệt ý chí của bản thân vô cùng kiên định. Một khi trong lòng anh ta đã dán nhãn hiệu cho một người, một việc nào đó, thì đoán chừng là cả đời này đối phương cũng đừng nghĩ tới việc xé cái nhãn này xuống, rửa sạch được thanh danh. Khi tin một người thì móc tim móc phổi ra, cho dù là đối phương làm ra chuyện gì thì cũng có thể tự động tô điểm và bổ sung lý do cho đối phương. Khi hoài nghi hoặc ghét bỏ một người thì sẽ là bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ có cái nhìn thành kiến. Ngay cả khi đối phương đi chợ mua rau, anh ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có phải là muốn giẫm đạp, cướp đoạt của những nhà buôn bán nhỏ hay không... Tựa như sự phân biệt đối xử của anh ta đối với Phong Tiểu Tiểu và Tôn Nguyên Hạo...
Thế nên mới nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, đặc biệt là trong mắt loại người như anh Vũ, ấn tượng đầu tiên càng quan trọng hơn.
Cuối cùng anh Vũ cũng chịu quấn dây xích về cánh tay, sau đó vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung hăng, vênh váo, hoàn toàn không có chút chột dạ vì đánh lầm người mà nhìn về phía Tôn Nguyên Hạo: “Hừ! Lần này coi như mày gặp may, rác rưởi!” Sau đó lại quay đầu nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu, mặc dù ngữ khí vẫn phách lối nhưng có thể nghe ra là đã có nhân tính hơn nhiều: “Trước hết không nói chuyện này nữa... Vừa rồi, sấm sét đánh trúng cây cối đã gây ra cháy rừng, tôi đưa cô ra ngoài.”
Phong Tiểu Tiểu tốt tính vẫy tay với Tôn Nguyên Hạo: “Cậu Tôn đi cùng đi.”
“…”
Tôn Nguyên Hạo im lặng xoa xoa vết thương trên người, nhìn chăm chăm vào Phong Tiểu Tiểu. Đợi đến khi gã phát hiện ra người này không có chút phản ứng chột dạ, áy náy nào kiểu như nụ cười trở nên cứng ngắc, rốt cuộc gã “hừ” một tiếng, buông tay xuống: “Không cần đâu!”
Tôn Nguyên Hạo dùng mũi chân hất gậy đồng từ dưới đất lên tay, nghiêng người rời đi. Sau khi đi được nửa đường, gã đột nhiên như nhớ ra cái gì, quay đầu: “Cây ở đây không phải cây thật. Lúc này, hẳn là hắn đã thành công, chỉ sợ Aesir cũng đã...”
Dám chơi dám chịu.
Tôn Nguyên Hạo để lại một câu nói không rõ ràng như vậy, gã không nhìn thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu nháy mắt trầm xuống. Gã xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong rừng cây.
Anh Vũ thấy hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi “Tên rác rưởi đó đang nói gì vậy?”
Đúng vậy, gã vừa nói gì thế?
Cây tần bì ở công viên chỉ là một trò bịp sao?
Cô và những người khác của tiệm gốm đều bị kéo đến nơi này, mà cây Thế Giới thật sự thì lại đã được trồng ở nơi khác rồi sao?
Chẳng trách thần tộc Aesir của Bắc Âu không có lấy một người xuất hiện, chẳng trách từ đầu đến cuối Bàn Cổ không hề hiện thân...
Trong một khoảnh khắc, Phong Tiểu Tiểu không muốn tin tin tức này. Nhưng cô biết, Tôn Nguyên Hạo không thể nào mà lại ấu trĩ đến mức dùng lời bịa đặt như vậy để trả thù... Vậy nên, lời gã nói chắc chắn là sự thật.
“Còn thất thần gì vậy? Mau đi thôi!” Đợi mãi không thấy Phong Tiểu Tiểu trả lời, Anh Vũ không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn thấy thế lửa sắp lan ra tới đây, cuối cùng anh ta không nhịn được mà kéo người chạy đi.
Phong Tiểu Tiểu chân nam đá chân chiêu đi theo anh Vũ, đầu óc trống rỗng. Trong chốc lát, trước mắt cô hiện ra địa ngục đẫm máu trong hồ lửa lưu huỳnh.
Hài cốt của một trăm nghìn thiên thần sa ngã chồng chất chỉ để làm yên một hồ lửa.
Vậy thì, để đoạt lại cây Thế Giới, toàn bộ thần tộc Aesir cũng sẽ ngã xuống sao?
***
Dương Nghiên và Khương Lễ đã trở về tiệm gốm sớm một bước để ngụy trang làm công dân tốt, nhưng Ngao Tiềm lại gọi điện nói ở quán cà phê có chút chuyện phải theo dõi.
Vốn dĩ sau khi bảo Tinh Vệ chuyển cây tần bì về và tìm nơi sắp xếp cẩn thận, hai người đều đã thở phào nhẹ nhõm, chỉ đợi Phong Tiểu Tiểu về thôi. Nhưng điều không ngờ tới là, ngoài chuyện anh Vũ đích thân tiễn Phong Tiểu Tiểu về, trông tinh thần của cô lại có vẻ bất ổn.
Dương Nghiên đi ra mở cửa, hơi nhíu mày, đặt tay lên trán Phong Tiểu Tiểu để thử nhiệt độ một chút, sau đó hỏi người có khả năng biết chuyện: “Cô ấy sao vậy?”
Lẽ nào là bị ám hại? Ví dụ như bị người ta phong nhiếp thần trí gì gì đó... Nếu như gặp phải Bàn Cổ thì không ai dám bảo đảm là đối phương có thể có khả năng thủ đoạn như vậy hay không.
“Sao tôi biết được!” Anh Vũ trông đầy bực bội. Vừa rồi khi ở trên xe đi về, anh ta đã hỏi rất lâu nhưng cũng không hỏi được gì: “Nói không chừng cũng có thể là bị chuyện tối nay dọa sợ... Hừ! Tên rác rưởi đó!”
Khương Lễ đoạt lại được quyền điều khiển thân thể xong cũng nhảy ra, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Tiểu Tiểu?”
Sau đó, thần sắc biến đổi, Xi Vưu bên trong cơ thể cũng việc đột nhiên bộc phát ý chí mà nhảy ra, rống lên với anh Vũ: “Con mẹ nó, anh gặp cô ấy khi nào? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Ái chà! To gan gớm nhỉ!” Anh Vũ vừa nhíu mày, một tay ấn vào, nâng tay áo của tay còn lại lên: “Muốn đánh nhau hả? Đồ rác rưởi!”
Khương Lễ lại xuất hiện, thần sắc lại biến đổi, trong hốc mắt ngập nước: “Tiểu Tiểu...”
Xi Vưu lại xuất hiện, rống lên: “Đánh thì đánh, ông đây sợ mày đấy à!”
Anh Vũ yên lặng, buông tay xuống.
Hừ! So đo với một kẻ bệnh thần kinh thật là mất phẩm giá bản thân.
Anh Vũ mất hứng với Khương Lễ, anh ta quay đầu bàn giao lại cho Dương Nghiên: “Ngày mai tôi sẽ quay lại tìm hiểu tình hình!”
Dương Nghiên còn nói gì được nữa đây? Khi mà bản thân đã không hiểu rõ tình hình như này thì chỉ có thể nhanh chóng đuổi người đi, sau đó để Yến Khê đến xem là chuyện gì thôi.
Ngay khi anh Vũ quay người, sắp cất bước rời đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, thảm thiết. Ngay sau đó, hai con quạ lớn, lông vũ rối mù, chồng chất vết thương, dính đầy máu từ trên trời rơi xuống, lao xuống sân sau của tiệm gốm.
Quạ lớn của Odin...
Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu sáng lên, cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
Bình luận facebook