Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-234
Chương 237: Xin lỗi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đáng tiếc, kế hoạch của Phong Tiểu Tiểu vẫn bị làm rối loạn.
Cô vừa mới bước vào nhà chính ở giữa thần đình đã nhìn thấy ngay cây Thế Giới được trồng bên ngoài đó.
Dù mới bị đào gốc lên một lần, suýt bị đổ cả cây, nhưng nhờ Phục Hy kịp thời đến bù đắp vào nên cây đại thụ liên tiếp bị nhắm đến này cuối cùng vẫn cứng cáp chống đỡ được một lần nữa. Không có nhiều cơ hội sống như vậy mà lại vẫn đứng sừng sững một cách khỏe mạnh ở đây tỏa ra từng tán cây khổng lồ.
Nghiêm túc mà nói thì Bắc Âu không lập tức tuyên chiến với Olympus ngay sau chuyện lần này, chẳng qua cũng là vì sự tình lần này chưa thật sự đến mức không thể cứu vãn, mà một điểm khác tất nhiên là vì cố kỵ Phục Hy rồi. Nhưng bọn họ có thể nhịn được bao lâu vẫn còn là một ẩn số, ít nhất Phong Tiểu Tiểu biết ngày hôm sau khi đánh nhau Hela đã gom của hồi môn chạy về minh thổ Bắc Âu. Như thể chỉ cần xác định ba ngày sau Hermes không xuất hiện, cô ta lập tức có thể chĩa súng nã thẳng về phía nhà chồng không chút e dè...
Cứ nghĩ đến hôm nay là hạn chót, lại nghĩ tới sau này một loạt chuyện phát sinh từ đó, lúc bước qua cây đại thụ, bước chân của Phong Tiểu Tiểu bất giác chậm lại. Sau đó... Sau đó cô phát hiện ra dưới tán cây um tùm đó hình như có hai người đang cãi nhau...
“...” Cô thấy rõ, dưới gốc cây, Ngao Tiềm mà mấy ngày rồi cô chưa gặp đang đôi co với Tôn Nguyên Hạo. Phong Tiểu Tiểu không nhịn được mà nhướng mày, nhất thời không hiểu nổi chuyện là thế nào.
Giờ lại vụ gì nữa đây?! Loạn bên ngoài còn chưa dẹp, nội chiến đã nổi lên rồi à?!
Tôn Nguyên Hạo thì cũng thôi đi, nhưng tính cách của Ngao Tiềm... Nói anh chủ động kiếm chuyện, Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên không tin. Nhưng tình huống trước mắt rõ ràng cho thấy sắc mặt của hai người đang nói chuyện này đều rất khó coi, bảo Phong Tiểu Tiểu tự lừa mình rằng hai người này đang giao lưu trao đổi tình cảm thì quả thực là không thể.
Phong Tiểu Tiểu ngừng bước chân, cuối cùng vẫn tiến về phía đó. Sau khi lại gần câu đầu tiên mà cô nghe được là: “Đừng mơ!” kèm theo tiếng cười lạnh của Tôn Nguyên Hạo.
“...” Quả nhiên là cãi nhau rồi.
Ngao Tiềm cũng để ý Phong Tiểu Tiểu đã tới, tuy sắc mặt khó coi nhưng anh vẫn quay đầu lại cười với cô một cái: “Em cũng đến rồi à.”
“Ừa.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Ngao Tiềm rồi lại nhìn Tôn Nguyên Hạo đang tức giận quay mặt đi vì thấy mình tới, tự nhiên hỏi một câu: “Lại là chuyện gì nữa đây?!”
Ngao Tiềm cười ôn hòa: “Không có gì. Chỉ là anh muốn đòi lại một thứ từ anh Tôn đây thôi.”
“Cậu em họ Tôn nợ gì của anh?!” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc, “Anh ta mượn tiền anh sao?!” Ngoài thiếu tiền ra, Phong Tiểu Tiểu chẳng nghĩ ra Tôn Nguyên Hạo còn có thể nợ người ta thứ gì nữa.
Tôn Nguyên Hạo nghe thấy vậy thì nổi giận đùng đùng quay đầu lại: “Tôi mượn tiền anh ta lúc nào?! Có mà anh ta giở công phu sư tử ngoạm ấy!”
“... Vậy rốt cuộc hai người đang tranh cãi cái gì mới được?!” Phong Tiểu Tiểu cạn lời.
Ngao Tiềm định nói gì đó rồi lại thôi, nụ cười của anh lộ ra chút khó xử. Tôn Nguyên Hạo thì lại cười lạnh chẳng chút kiêng nể: “Người bạn tốt này của cô muốn đòi cây gậy Như Ý của tôi... Định mệnh! Còn chẳng phải mượn mà là cầm đi không trả luôn ấy!”
Phong Tiểu Tiểu nghe xong lập tức toát mồ hôi, lấy món đồ này quả thực khiến người ta hơi bị khó xử.
Gậy Như Ý, Hỏa Nhãn Kim Tinh, bảy mươi hai phép biến hóa... Ba thứ này gần như chính là “thương hiệu” làm nên Tề Thiên Đại Thánh, thiếu đi món nào cũng không còn trọn vẹn nữa, và chắc chắn thực lực cũng sẽ giảm đi nhiều.
Ngao Tiềm vừa mở miệng ra đã đòi thứ người ta quý như mạng, chẳng trách Tôn Nguyên Hạo không chịu. Tuy rằng cùng là thần minh nhưng Tôn Nguyên Hạo là thiên hồn thực sự sống lại, dù tính cách có chịu nhiều ảnh hưởng của kiếp này thì công phu và bản chất bên trong vẫn là con khỉ ngang ngược tề thiên ngạo mạn phách lối đó. So với Ngao Tiềm - Long Vương chuyển thế xong còn không lấy được toàn bộ ký ức là hoàn toàn khác hẳn nhau.
Nhưng nếu như không đưa... hình như cũng không được. Nhân dân cả nước đều biết, gậy Như Ý trong tay Tôn Ngộ Không là cướp từ Long cung về. Nghiêm túc mà nói thì người chủ cũ là Ngao Tiềm muốn đòi lại cũng là chuyện dễ hiểu. Mặc dù cây gậy này thực ra đã đổi sang họ Tôn từ lâu rồi, hơn nữa còn từng được chứng thực trước Phật tổ và Thiên cung.
Phong Tiểu Tiểu lau mồ hôi, bối rối quay đầu lại: “Sao đột nhiên anh Ngao lại muốn thứ này?! Anh cũng đâu có biết công phu gì...” Hô mưa gọi gió cũng đâu cần dùng gậy đâu, không phải đã có Ngọc Hốt rồi sao?!
Thấy thái độ Tôn Nguyên Hạo cương quyết, Phong Tiểu Tiểu lại có ý uyển chuyển thuyết phục mình, Ngao Tiềm vốn không muốn nói nhiều, nhưng nghĩ một lúc thì cuối cùng vẫn thở dài một hơi mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, gần đây em... có xem dự báo thời tiết không?!”
“???” What?!
Phong Tiểu Tiểu tạm thời chưa thể lý giải nổi bước chuyển chủ đề một cách đột ngột khó hiểu này, nhất thời vẻ mặt trở nên mông lung.
“Xem ra mọi người đều không chú ý rồi.” Ngao Tiềm cười khổ, “Gần đây bão thường xuyên vào bờ, chẳng lẽ mọi người thật sự không nghĩ đến điều gì lạ thường trong đó sao?!”
Ngay từ mấy hôm trước, Ngao Tiềm đã ngửi thấy mùi khác thường trong không khí. Không khí mằn mặn nóng ẩm thậm chí đã tràn ngập khắp thành phố, khiến đám thú cưng trong tiệm của anh đều nóng ruột sợ hãi không thôi.
Nếu không phải có khí tức Long Vương trấn an thì Ngao Tiềm chắc chắn đám thú cưng đó thậm chí sẽ đi lánh nạn tập thể. Nhưng dù cho thú cưng trên địa bàn của anh còn có vẻ yên tĩnh thì đám động vật trên mặt đường và các nhà các hộ đã có xao động khủng hoảng rồi.
Điềm báo này thậm chí đã không còn thuộc phạm trù thiên tai thông thường nữa. Linh khí loãng trong thế giới chủ đã không còn đủ để chống đỡ sự xuất hiện của một thần mới, nhưng đám động vật còn giữ bản năng nguyên thủy vẫn có năng lực cảm ứng mật thiết hơn với tự nhiên. Cũng chính vì vậy mà chúng có thể cảm nhận rõ ràng hơn biến động khác lạ ở biển.
“Gậy Như Ý là binh khí thành danh của anh Tôn, điều này tôi biết. Nhưng hai người quên rồi phải không, tên gốc của nó là Định Hải Thần Châm.” Ngao Tiềm bất lực cười khổ, “Nếu không phải do nhận thấy tình hình quả thực đã không thể khống chế được nữa thì tôi cũng sẽ không đến đưa ra yêu cầu khó xử như thế này đâu.”
Tiệm thú cưng đã đóng cửa từ mấy ngày trước. Trong khoảng thời gian chư thần hỗn loạn, Ngao Tiềm không hề lộ diện, ngoài lý do bản thân anh ít tham gia vào thế giới thần minh ra, chủ yếu vẫn là vì anh đã đi công tác một chuyến.
“Tình hình đáy biển rất không ổn...” Ngao Tiềm bồn chồn lo lắng, Phong Tiểu Tiểu quen biết anh đã lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy con người hiền dịu, dễ tính này để lộ tư thái cương quyết đến gần như không lưu tình, “Dù anh có bằng lòng hay không, có cam tâm hay không, tôi cũng phải lấy Định Hải Thần Châm đi!”
Con khỉ đá Tôn Nguyên Hạo sinh ra cũng đã có tính khí “cục đá”, ăn nói và hành động đều... cục súc. Vốn là nghe xong nguyên nhân gã đã hơi chần chừ rồi, nhưng nghe xong câu vừa rồi, gã lập tức lại gân cổ lên chặn theo thói quen: “Có bản lĩnh thì qua đây mà giật! Ông đợi mi!”
Kết quả của việc nhanh mồm nhanh miệng là bầu không khí đột nhiên cứng ngắc. Chờ đến khi Tôn Nguyên Hạo phản ứng lại với lời mình vừa nói thì chẳng còn mặt mũi nào thu hồi lại nữa rồi, đành phải miễn cưỡng dùng ánh mắt sáng quắc trừng trừng nhìn Ngao Tiềm thôi.
Ngao Tiềm nhếch khóe môi, tay buông thõng bên người rồi lại nắm lại, ngay đến cả Phong Tiểu Tiểu cũng nhìn ra được sự khó xử của anh. Nếu không phải tính khí anh tốt, vô thức muốn hạn chế hết mức có thể những xung đột gay gắt, đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì bây giờ chắc chắn đã cay mũi với Tôn Nguyên Hạo rồi.
“Cậu như vậy không phải là gây khó dễ cho tôi sao?” Ngao Tiềm nhíu chặt mày.
“Không có bản lĩnh thì đừng phí lời nữa!” Tôn Nguyên Hạo lại tiếp tục đốp lại. Vừa mở miệng xong gã đã muốn tự vả cho mình một bạt tai. Định mệnh! Vừa rồi rõ ràng là cơ hội tốt biết bao để gỡ lại, tại sao gã lại bỏ lỡ?!
Lời đến mức này rồi, nếu Ngao Tiềm còn lui nữa thì quả thực không đáng mặt đàn ông. Anh giơ tay ra triệu hồi Ngọc Hốt, sắc mặt Ngao Tiềm hơi tái, hỏi lại lần cuối: “Thật sự không thể trả lại Định Hải Thần Châm cho tôi sao?!”
Trả lại thực ra cũng không phải không thể cân nhắc, vấn đề là cục diện như bây giờ gã trả thế nào đây?!
Tôn Nguyên Hạo coi trọng thể diện như trời, trước giờ gã vốn ăn mềm không ăn cứng. Dù cho có đổi ý hối hận thật thì cũng tuyệt đối không thỏa hiệp trước tình huống gần như là bị uy hiếp thế này được. Gã chỉ có thể “nước mắt thành sông” ở trong lòng, còn ngoài mặt vẫn “thà chết chứ không chịu khuất phục”: “Ông không đưa đấy, mi làm được gì!”
Được!
Ngao Tiềm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, trong mấy lần thở ra hít vào này sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch đến gần như trong suốt. Ngọc Hốt trong tay anh thay đổi từ ánh sáng lờ mờ thành hào quang rực rỡ chỉ trong vài giây. Mà vùng trời trên cây Thế Giới cũng có những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn tụ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giữa những tầng mây thấp thoáng còn có ánh chớp lóe lên, tiếng sấm rền ầm ầm.
Tôn Nguyên Hạo không chịu tỏ ra yếu thế, giơ tay lên bắt lấy cây gậy sắt thân vàng đầu đỏ, xoay cổ tay trong không trung múa gậy mang theo âm thanh “vù vù” nặng nề. Gã ghìm lưng xuống, ánh mắt khóa chặt trên người Ngao Tiềm. Tuy gã không muốn chỉ vậy đã chịu thua, nhưng cũng không phải thật sự muốn đánh nhau một trận.
Lại chuyện gì nữa đây!
Phong Tiểu Tiểu đứng xem ở cự ly gần quả thực sắp phát điên luôn rồi. Nói năng tử tế rồi mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề không được sao?! Đã là lúc nào rồi mà còn làm loạn lên nữa.
“Từ từ đã. Tạm thời đừng có đánh vội, chúng ta làm rõ vấn đề trước đã!” Phong Tiểu Tiểu quăng đuôi rắn ra nhìn trái nhìn phải, nhất thời chưa quyết định được rốt cuộc nên quất bên nào.
Khi ánh mắt cô lướt qua cung điện to lớn phía xa xa, bóng người đứng trước ô cửa sổ trên tầng hai nhất thời khiến Phong Tiểu Tiểu nín thở.
Ánh mắt người đàn ông tóc đen mặc trường bào kia vô cùng hờ hững, hình vảy rắn xanh trên khóe mắt nằm tĩnh lặng từ đuôi mắt lặn vào tóc mai... Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, nhưng với năng lực của anh, dù cho không phải đang ở bên cửa sổ thì vẫn sẽ sớm biết động tĩnh bên này.
Phong Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh người.
Cô lẳng lặng nhìn anh, sau đó thấy ánh mắt người đàn ông phía cửa sổ bình tĩnh hướng về phía mình. Anh chăm chú nhìn cô vài giây, rồi thản nhiên quay người quay vào trong phòng...
Anh không quan tâm...
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy như rớt vào hầm băng.
Lần đầu tiên Phục Hy tỏ rõ thái độ của mình một cách rõ ràng và cương quyết đến thế.
Anh không bận tâm bất cứ thứ gì trên thế giới này. Dù là sống hay chết, tồn tại hay mất đi. Dù thời gian không gian lưu chuyển, dù cô cố nhấn mạnh biểu đạt tình cảm của mình, anh vẫn không bận tâm.
Giống như thời hồn hoang, anh đưa mắt lướt qua biển máu trên mặt đất đầy hờ hững. Giống như thời hồng thủy cuồn cuộn ngập khắp đại lục, anh ung dung tách mình khỏi những tiếng thét gào của sinh linh... Thời gian hàng nghìn tỉ năm cuồn cuộn lướt qua đôi mắt anh. Trong đôi mắt đó, ngoài bản thân cô ra, Phong Tiểu Tiểu chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác, trống không đến mức khiến cô không rét mà run.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Cô vừa mới bước vào nhà chính ở giữa thần đình đã nhìn thấy ngay cây Thế Giới được trồng bên ngoài đó.
Dù mới bị đào gốc lên một lần, suýt bị đổ cả cây, nhưng nhờ Phục Hy kịp thời đến bù đắp vào nên cây đại thụ liên tiếp bị nhắm đến này cuối cùng vẫn cứng cáp chống đỡ được một lần nữa. Không có nhiều cơ hội sống như vậy mà lại vẫn đứng sừng sững một cách khỏe mạnh ở đây tỏa ra từng tán cây khổng lồ.
Nghiêm túc mà nói thì Bắc Âu không lập tức tuyên chiến với Olympus ngay sau chuyện lần này, chẳng qua cũng là vì sự tình lần này chưa thật sự đến mức không thể cứu vãn, mà một điểm khác tất nhiên là vì cố kỵ Phục Hy rồi. Nhưng bọn họ có thể nhịn được bao lâu vẫn còn là một ẩn số, ít nhất Phong Tiểu Tiểu biết ngày hôm sau khi đánh nhau Hela đã gom của hồi môn chạy về minh thổ Bắc Âu. Như thể chỉ cần xác định ba ngày sau Hermes không xuất hiện, cô ta lập tức có thể chĩa súng nã thẳng về phía nhà chồng không chút e dè...
Cứ nghĩ đến hôm nay là hạn chót, lại nghĩ tới sau này một loạt chuyện phát sinh từ đó, lúc bước qua cây đại thụ, bước chân của Phong Tiểu Tiểu bất giác chậm lại. Sau đó... Sau đó cô phát hiện ra dưới tán cây um tùm đó hình như có hai người đang cãi nhau...
“...” Cô thấy rõ, dưới gốc cây, Ngao Tiềm mà mấy ngày rồi cô chưa gặp đang đôi co với Tôn Nguyên Hạo. Phong Tiểu Tiểu không nhịn được mà nhướng mày, nhất thời không hiểu nổi chuyện là thế nào.
Giờ lại vụ gì nữa đây?! Loạn bên ngoài còn chưa dẹp, nội chiến đã nổi lên rồi à?!
Tôn Nguyên Hạo thì cũng thôi đi, nhưng tính cách của Ngao Tiềm... Nói anh chủ động kiếm chuyện, Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên không tin. Nhưng tình huống trước mắt rõ ràng cho thấy sắc mặt của hai người đang nói chuyện này đều rất khó coi, bảo Phong Tiểu Tiểu tự lừa mình rằng hai người này đang giao lưu trao đổi tình cảm thì quả thực là không thể.
Phong Tiểu Tiểu ngừng bước chân, cuối cùng vẫn tiến về phía đó. Sau khi lại gần câu đầu tiên mà cô nghe được là: “Đừng mơ!” kèm theo tiếng cười lạnh của Tôn Nguyên Hạo.
“...” Quả nhiên là cãi nhau rồi.
Ngao Tiềm cũng để ý Phong Tiểu Tiểu đã tới, tuy sắc mặt khó coi nhưng anh vẫn quay đầu lại cười với cô một cái: “Em cũng đến rồi à.”
“Ừa.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Ngao Tiềm rồi lại nhìn Tôn Nguyên Hạo đang tức giận quay mặt đi vì thấy mình tới, tự nhiên hỏi một câu: “Lại là chuyện gì nữa đây?!”
Ngao Tiềm cười ôn hòa: “Không có gì. Chỉ là anh muốn đòi lại một thứ từ anh Tôn đây thôi.”
“Cậu em họ Tôn nợ gì của anh?!” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc, “Anh ta mượn tiền anh sao?!” Ngoài thiếu tiền ra, Phong Tiểu Tiểu chẳng nghĩ ra Tôn Nguyên Hạo còn có thể nợ người ta thứ gì nữa.
Tôn Nguyên Hạo nghe thấy vậy thì nổi giận đùng đùng quay đầu lại: “Tôi mượn tiền anh ta lúc nào?! Có mà anh ta giở công phu sư tử ngoạm ấy!”
“... Vậy rốt cuộc hai người đang tranh cãi cái gì mới được?!” Phong Tiểu Tiểu cạn lời.
Ngao Tiềm định nói gì đó rồi lại thôi, nụ cười của anh lộ ra chút khó xử. Tôn Nguyên Hạo thì lại cười lạnh chẳng chút kiêng nể: “Người bạn tốt này của cô muốn đòi cây gậy Như Ý của tôi... Định mệnh! Còn chẳng phải mượn mà là cầm đi không trả luôn ấy!”
Phong Tiểu Tiểu nghe xong lập tức toát mồ hôi, lấy món đồ này quả thực khiến người ta hơi bị khó xử.
Gậy Như Ý, Hỏa Nhãn Kim Tinh, bảy mươi hai phép biến hóa... Ba thứ này gần như chính là “thương hiệu” làm nên Tề Thiên Đại Thánh, thiếu đi món nào cũng không còn trọn vẹn nữa, và chắc chắn thực lực cũng sẽ giảm đi nhiều.
Ngao Tiềm vừa mở miệng ra đã đòi thứ người ta quý như mạng, chẳng trách Tôn Nguyên Hạo không chịu. Tuy rằng cùng là thần minh nhưng Tôn Nguyên Hạo là thiên hồn thực sự sống lại, dù tính cách có chịu nhiều ảnh hưởng của kiếp này thì công phu và bản chất bên trong vẫn là con khỉ ngang ngược tề thiên ngạo mạn phách lối đó. So với Ngao Tiềm - Long Vương chuyển thế xong còn không lấy được toàn bộ ký ức là hoàn toàn khác hẳn nhau.
Nhưng nếu như không đưa... hình như cũng không được. Nhân dân cả nước đều biết, gậy Như Ý trong tay Tôn Ngộ Không là cướp từ Long cung về. Nghiêm túc mà nói thì người chủ cũ là Ngao Tiềm muốn đòi lại cũng là chuyện dễ hiểu. Mặc dù cây gậy này thực ra đã đổi sang họ Tôn từ lâu rồi, hơn nữa còn từng được chứng thực trước Phật tổ và Thiên cung.
Phong Tiểu Tiểu lau mồ hôi, bối rối quay đầu lại: “Sao đột nhiên anh Ngao lại muốn thứ này?! Anh cũng đâu có biết công phu gì...” Hô mưa gọi gió cũng đâu cần dùng gậy đâu, không phải đã có Ngọc Hốt rồi sao?!
Thấy thái độ Tôn Nguyên Hạo cương quyết, Phong Tiểu Tiểu lại có ý uyển chuyển thuyết phục mình, Ngao Tiềm vốn không muốn nói nhiều, nhưng nghĩ một lúc thì cuối cùng vẫn thở dài một hơi mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, gần đây em... có xem dự báo thời tiết không?!”
“???” What?!
Phong Tiểu Tiểu tạm thời chưa thể lý giải nổi bước chuyển chủ đề một cách đột ngột khó hiểu này, nhất thời vẻ mặt trở nên mông lung.
“Xem ra mọi người đều không chú ý rồi.” Ngao Tiềm cười khổ, “Gần đây bão thường xuyên vào bờ, chẳng lẽ mọi người thật sự không nghĩ đến điều gì lạ thường trong đó sao?!”
Ngay từ mấy hôm trước, Ngao Tiềm đã ngửi thấy mùi khác thường trong không khí. Không khí mằn mặn nóng ẩm thậm chí đã tràn ngập khắp thành phố, khiến đám thú cưng trong tiệm của anh đều nóng ruột sợ hãi không thôi.
Nếu không phải có khí tức Long Vương trấn an thì Ngao Tiềm chắc chắn đám thú cưng đó thậm chí sẽ đi lánh nạn tập thể. Nhưng dù cho thú cưng trên địa bàn của anh còn có vẻ yên tĩnh thì đám động vật trên mặt đường và các nhà các hộ đã có xao động khủng hoảng rồi.
Điềm báo này thậm chí đã không còn thuộc phạm trù thiên tai thông thường nữa. Linh khí loãng trong thế giới chủ đã không còn đủ để chống đỡ sự xuất hiện của một thần mới, nhưng đám động vật còn giữ bản năng nguyên thủy vẫn có năng lực cảm ứng mật thiết hơn với tự nhiên. Cũng chính vì vậy mà chúng có thể cảm nhận rõ ràng hơn biến động khác lạ ở biển.
“Gậy Như Ý là binh khí thành danh của anh Tôn, điều này tôi biết. Nhưng hai người quên rồi phải không, tên gốc của nó là Định Hải Thần Châm.” Ngao Tiềm bất lực cười khổ, “Nếu không phải do nhận thấy tình hình quả thực đã không thể khống chế được nữa thì tôi cũng sẽ không đến đưa ra yêu cầu khó xử như thế này đâu.”
Tiệm thú cưng đã đóng cửa từ mấy ngày trước. Trong khoảng thời gian chư thần hỗn loạn, Ngao Tiềm không hề lộ diện, ngoài lý do bản thân anh ít tham gia vào thế giới thần minh ra, chủ yếu vẫn là vì anh đã đi công tác một chuyến.
“Tình hình đáy biển rất không ổn...” Ngao Tiềm bồn chồn lo lắng, Phong Tiểu Tiểu quen biết anh đã lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy con người hiền dịu, dễ tính này để lộ tư thái cương quyết đến gần như không lưu tình, “Dù anh có bằng lòng hay không, có cam tâm hay không, tôi cũng phải lấy Định Hải Thần Châm đi!”
Con khỉ đá Tôn Nguyên Hạo sinh ra cũng đã có tính khí “cục đá”, ăn nói và hành động đều... cục súc. Vốn là nghe xong nguyên nhân gã đã hơi chần chừ rồi, nhưng nghe xong câu vừa rồi, gã lập tức lại gân cổ lên chặn theo thói quen: “Có bản lĩnh thì qua đây mà giật! Ông đợi mi!”
Kết quả của việc nhanh mồm nhanh miệng là bầu không khí đột nhiên cứng ngắc. Chờ đến khi Tôn Nguyên Hạo phản ứng lại với lời mình vừa nói thì chẳng còn mặt mũi nào thu hồi lại nữa rồi, đành phải miễn cưỡng dùng ánh mắt sáng quắc trừng trừng nhìn Ngao Tiềm thôi.
Ngao Tiềm nhếch khóe môi, tay buông thõng bên người rồi lại nắm lại, ngay đến cả Phong Tiểu Tiểu cũng nhìn ra được sự khó xử của anh. Nếu không phải tính khí anh tốt, vô thức muốn hạn chế hết mức có thể những xung đột gay gắt, đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì bây giờ chắc chắn đã cay mũi với Tôn Nguyên Hạo rồi.
“Cậu như vậy không phải là gây khó dễ cho tôi sao?” Ngao Tiềm nhíu chặt mày.
“Không có bản lĩnh thì đừng phí lời nữa!” Tôn Nguyên Hạo lại tiếp tục đốp lại. Vừa mở miệng xong gã đã muốn tự vả cho mình một bạt tai. Định mệnh! Vừa rồi rõ ràng là cơ hội tốt biết bao để gỡ lại, tại sao gã lại bỏ lỡ?!
Lời đến mức này rồi, nếu Ngao Tiềm còn lui nữa thì quả thực không đáng mặt đàn ông. Anh giơ tay ra triệu hồi Ngọc Hốt, sắc mặt Ngao Tiềm hơi tái, hỏi lại lần cuối: “Thật sự không thể trả lại Định Hải Thần Châm cho tôi sao?!”
Trả lại thực ra cũng không phải không thể cân nhắc, vấn đề là cục diện như bây giờ gã trả thế nào đây?!
Tôn Nguyên Hạo coi trọng thể diện như trời, trước giờ gã vốn ăn mềm không ăn cứng. Dù cho có đổi ý hối hận thật thì cũng tuyệt đối không thỏa hiệp trước tình huống gần như là bị uy hiếp thế này được. Gã chỉ có thể “nước mắt thành sông” ở trong lòng, còn ngoài mặt vẫn “thà chết chứ không chịu khuất phục”: “Ông không đưa đấy, mi làm được gì!”
Được!
Ngao Tiềm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, trong mấy lần thở ra hít vào này sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch đến gần như trong suốt. Ngọc Hốt trong tay anh thay đổi từ ánh sáng lờ mờ thành hào quang rực rỡ chỉ trong vài giây. Mà vùng trời trên cây Thế Giới cũng có những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn tụ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giữa những tầng mây thấp thoáng còn có ánh chớp lóe lên, tiếng sấm rền ầm ầm.
Tôn Nguyên Hạo không chịu tỏ ra yếu thế, giơ tay lên bắt lấy cây gậy sắt thân vàng đầu đỏ, xoay cổ tay trong không trung múa gậy mang theo âm thanh “vù vù” nặng nề. Gã ghìm lưng xuống, ánh mắt khóa chặt trên người Ngao Tiềm. Tuy gã không muốn chỉ vậy đã chịu thua, nhưng cũng không phải thật sự muốn đánh nhau một trận.
Lại chuyện gì nữa đây!
Phong Tiểu Tiểu đứng xem ở cự ly gần quả thực sắp phát điên luôn rồi. Nói năng tử tế rồi mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề không được sao?! Đã là lúc nào rồi mà còn làm loạn lên nữa.
“Từ từ đã. Tạm thời đừng có đánh vội, chúng ta làm rõ vấn đề trước đã!” Phong Tiểu Tiểu quăng đuôi rắn ra nhìn trái nhìn phải, nhất thời chưa quyết định được rốt cuộc nên quất bên nào.
Khi ánh mắt cô lướt qua cung điện to lớn phía xa xa, bóng người đứng trước ô cửa sổ trên tầng hai nhất thời khiến Phong Tiểu Tiểu nín thở.
Ánh mắt người đàn ông tóc đen mặc trường bào kia vô cùng hờ hững, hình vảy rắn xanh trên khóe mắt nằm tĩnh lặng từ đuôi mắt lặn vào tóc mai... Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, nhưng với năng lực của anh, dù cho không phải đang ở bên cửa sổ thì vẫn sẽ sớm biết động tĩnh bên này.
Phong Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh người.
Cô lẳng lặng nhìn anh, sau đó thấy ánh mắt người đàn ông phía cửa sổ bình tĩnh hướng về phía mình. Anh chăm chú nhìn cô vài giây, rồi thản nhiên quay người quay vào trong phòng...
Anh không quan tâm...
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy như rớt vào hầm băng.
Lần đầu tiên Phục Hy tỏ rõ thái độ của mình một cách rõ ràng và cương quyết đến thế.
Anh không bận tâm bất cứ thứ gì trên thế giới này. Dù là sống hay chết, tồn tại hay mất đi. Dù thời gian không gian lưu chuyển, dù cô cố nhấn mạnh biểu đạt tình cảm của mình, anh vẫn không bận tâm.
Giống như thời hồn hoang, anh đưa mắt lướt qua biển máu trên mặt đất đầy hờ hững. Giống như thời hồng thủy cuồn cuộn ngập khắp đại lục, anh ung dung tách mình khỏi những tiếng thét gào của sinh linh... Thời gian hàng nghìn tỉ năm cuồn cuộn lướt qua đôi mắt anh. Trong đôi mắt đó, ngoài bản thân cô ra, Phong Tiểu Tiểu chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác, trống không đến mức khiến cô không rét mà run.
Bình luận facebook