Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-205
Chương 208: Thay đổi quan trọng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vidar vẫn còn sống. Đây là việc mọi người chưa bao giờ ngờ tới.
Vốn cho rằng dưới tay Bàn Cổ thì không ai có thể sống sót, vậy làm thế nào mà anh ta trốn thoát được?
Lúc được bế xuống xe, em gái nhỏ cũng rơi vào mơ hồ. Chẳng qua thấy hướng đi càng lúc càng quen thuộc, cuối cùng nơi đến lại còn gần tiểu khu nhà mình nên cô bé mới không sợ tới phát khóc. Có điều bây giờ đã vào tận tiệm gốm, cô bé có không lanh lợi tới đâu cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Em gái nhỏ nắm lấy dái tai Vidar một cái rồi ôm cổ anh, ghé đầu lại gần, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay không đi học nữa ạ?”
“...” Bước chân Vidar khựng lại, vẻ nghi hoặc còn ngây thơ hơn cả cô bé. Anh nhìn lại - Phải học cái gì cơ?
Phong Tiểu Tiểu vừa đến cửa thì nghe thấy câu này. Khi nhìn thấy vật nhỏ trước ngực Vidar, cô thiếu điều phun ra một ngụm máu: “Em gái họ Tôn sao lại ở chỗ anh?”
Vidar rất thành thật: “Anh trai cô bé chạy rồi...” Đánh được một nửa thì bỗng nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, chắc chắn là sợ chiến đấu nên bỏ trốn.
Em gái nhỏ cũng ôm cổ Vidar, xoay mặt qua nghiêm túc gật đầu: “Vâng, chạy rồi. Chú trông Thải Thải.”
Chắc chắn là nửa đêm anh hai nhận được công việc phải đi làm rồi, trước đây cũng thường có chuyện thế này.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, tần số não khác nhau nhưng lại vẫn kết nối được.
Phong Tiểu Tiểu nghe thế thì dở khóc dở cười, chuyện này không thể chỉ trong một chốc là nói rõ ràng được. Biết Vidar cũng thuộc dạng “trạch” nên thiếu thường thức ở một vài phương diện, cô đành phải đón lấy em gái nhỏ qua chỗ mình, tự nói bóng nói gió hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hỏi tới hỏi lui, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng hỏi ra tất những chuyện mà em gái nhỏ biết. Rồi cô lại đưa cô bé lên lầu để nó chơi cùng Trương Tam. Tiếp đó, cô thẩm vấn Vidar... Đối chiếu lời khai của hai bên xong, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu mới biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào.
“... Đưa về thì đưa về thôi.” Sau khi nghe câu chuyện Vidar cây ngay không sợ chết đứng bắt cóc trẻ em nhà lành, Phong Tiểu Tiểu cũng không biết nên nói gì nữa.
Dù sao cũng thu nhận con khỉ kia rồi, nhân tiện nuôi thêm cô em gái cũng là đương nhiên. Chưa kể nói thế nào thì hai người họ (Vidar – Thải Thư) cũng là CP(*) nhân duyên tơ hồng.
(*) CP: couple - cặp đôi.
Sau khi nhận được tin, Dương Nghiên xuống lầu dự thính hết toàn bộ chuyện đã xảy ra xong thì vừa lên mạng vừa tiếp lời: “Nếu cô muốn nuôi cô nhóc ấy thì dứt khoát chuyển trường cho con bé luôn đi.”
“Tại sao? Để tiết kiệm tiền à?” Phong Tiểu Tiểu hỏi.
“Một là tiết kiệm tiền, hai là bớt chuyện”. Dương Nghiên lướt màn hình điện thoại chỉ cho Phong Tiểu Tiểu xem: “Trường nội trú đó không những xa xôi, hẻo lánh mà quản lý còn vô cùng nghiêm khắc... Trước đây, tôi có nghe nói qua một số việc. Cái kiểu nhờ cậy hết vào trường học này thường là những gia đình có con trẻ vô cùng ngang bướng, bằng không thì chẳng ai thích đưa qua đó cả. Chưa nói đến chuyện buổi sáng phải học sớm, chạy bộ; ngay cả những trò giải trí thông thường cũng không có. Thời gian biểu mỗi ngày đều xếp kín vì sợ bọn trẻ có nhiều thì giờ sẽ đi gây chuyện. Toàn bộ công tác quản lý được quân sự hóa, một cô bé làm sao mà chịu nổi những điều này.”
Thực ra Phong Tiểu Tiểu cũng biết một chút về tình trạng của các trường nội trú. Trước kia không có người giám hộ bên cạnh, hai năm trung học của cô cũng trải qua ở trường học như thế. Bởi vì nhà trường có toàn bộ trách nhiệm trông coi học sinh hai mươi tư giờ nên dù là thời gian nghỉ cũng không thể thả học sinh ra khỏi cổng. Họ sợ đến khi xảy ra chuyện thì không gánh vác nổi.
Nhưng trẻ chưa thành niên nào có chịu được kìm kẹp như thế! Hễ có thời gian là chúng lại tìm thứ chơi. Vì để thống nhất quản lý, trường học chỉ có thể để chúng trong tầm mắt mọi nơi mọi lúc.
Ngoài tự học sớm thì là lên lớp, ngoài lên lớp thì chính là tự học, dù sao hai mươi tư tiếng ít nhất có mười hai tiếng là bị nhốt trong lớp. Thời gian ăn cơm, hoạt động cộng lại cũng không quá ba tiếng, còn những chuyện khác là ngủ trưa, ngủ tối...
Nhớ lại những tháng ngày tăm tối trong đời học sinh của mình, Phong Tiểu Tiểu cũng không nhịn được mà than thở: “Lớn một chút thì còn đỡ. Học sinh tiểu học mà ở nội trú thì đúng là hơi quá... Vậy ý anh là để Thải Thư ở trong tiệm chúng ta hả?!”
Dương Nghiên liếc qua trêu chọc: “Ở tiệm chúng ta, cái khác không có mấy chứ người rảnh rỗi thì nhiều lắm.”
“...” Điều này thì không sai.
Phong Tiểu Tiểu không thèm đếm xỉa đến tâm nguyện của Tôn Nguyên Hạo - kẻ đang nằm ở tầng hai, cô nghiêm túc suy nghĩ một phen. Dù là vì sức khỏe và tinh thần của đứa nhỏ hay là vì để thuận tiện kiềm chế Đấu Chiến Thắng Phật, nuôi một đứa trẻ đều không phải chuyện xấu.
Cứ thả không một kẻ gây nhức đầu như Tôn Nguyên Hạo ở ngoài, cho dù có roi để chế ngự, Phong Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy không ổn cho lắm.
Khi Phong Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa, Phục Hy đã sớm đem Yến Khê quay về thần đình rồi. Không biết là quất, dạy dỗ hay là sử dụng cách nào khác, nhưng lúc này anh cũng đã thần thanh khí sảng quay lại một mình. Con hồ ly chán sống kia thì không biết đang bị đày đến nơi khỉ ho gà gáy nào để khai hoang rồi. Mà có khi bị đánh dữ đến mức không dậy nổi, chả còn cọng lông hồ ly nào cũng nên.
Chuyện của em gái nhỏ chấm dứt ở đây. Dương Nghiên ngẩng đầu thì nhìn thấy Phục Hy, nhớ lại ban nãy ở tầng hai nghe phong thanh được mấy câu, nhịn không nổi lại xấu tính đâm chọt một câu: “Có điều, tính ra thì Vidar và em gái họ Tôn cũng là có duyên phận. Tơ hồng mà còn lợi hại như thế, đá Tam Sinh phỏng chừng là còn xịn hơn ấy chứ.”
Thế là sắc mặt Phục Hy vừa dãn ra được một tẹo lại trầm xuống bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn ra.
Phong Tiểu Tiểu vô cùng đau đầu. Cô còn chưa nghĩ xong làm thế nào để thoát khỏi chủ đề này thì Vidar - người vẫn một mực không lên tiếng lại đột nhiên nói: “Đại nhân, tôi muốn đi Hy Lạp.”
“Đi đâu?”
“Hy Lạp.” Vidar lẳng lặng nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Bàn Cổ... ở đó.”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại một lượt chuyện mà Vidar vừa nói. Cô cũng hiểu ra được phần nào: “Lúc nãy, anh nói nghe được giọng Bàn Cổ trong điện thoại của Tôn Nguyên Hạo, chính là khi hắn nói hắn ở Hy Lạp?”
Vidar gật gật đầu.
Dương Nghiên vẫn đang chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Tám phần là đến chỗ ba tầng cửa đồng để so cao thấp rồi. Bây giờ tin tức lớn nhất ở Hy Lạp chính là việc tiểu đội chủ thần bên đó đang ở đang ở vực sâu Vô Tận và chủ thần trước đã chết.”
“Tôi cũng đi một chuyến.” Phục Hy bước xuống lầu, tiếp lời một cách tỉnh bơ.
Việc khác thì còn cho qua được, chứ món nợ đá Tam Sinh này nhất định phải tính.
Phong Tiểu Tiểu há hốc miệng rồi khép lại, thấy sắc mặt Phục Hy và Vidar đều chẳng dễ chịu gì. Cô lặng lẽ thắp cho Bàn Bổ - người có thể đang ở Hy Lạp xa xôi là một hàng nến.
Vidar trở về rồi lại rời đi. Ở tiệm gốm, anh tìm NPC (thuật ngữ game) hòa bình là Phong Tiểu Tiểu để khôi phục trạng thái ngon lành, tiện thể lập tổ đội với NPC cấp sử thi là Phục Hy. Sau đó hai người ra sân sau tìm hoa thủy tiên, xài xe ngựa Minh phủ thong thả đi tới địa bàn của Hades.
Em gái nhỏ ngủ một giấc buổi trưa, khi tỉnh dậy đã không thấy chú mình quen đâu nữa. Mặc dù đã từng gặp Phong Tiểu Tiểu, nhưng cô bé vẫn không có cảm giác an toàn nên phút chốc nước mắt lại trào ra.
Thấy tình hình không ổn, Phong Tiểu Tiểu vội mang cô bé lên tầng thăm ông anh trai xui xẻo đang hôn mê của bé. Thấy anh mình dưỡng bệnh ở đây, em gái nhỏ sửng sốt tới mức cái miệng bé xinh há hốc. Nhưng đã có một mối hệ thế này, cô bé lại rất nhanh chóng tiếp nhận người giám hộ mới nhậm chức - Phong Tiểu Tiểu.
Dù bảo buổi chiều rảnh rỗi thì đúng là rảnh thật, nhưng cũng không thể nào đưa cô bé trở lại trường học. Nếu đã thương lượng xong phải giành cô bé về nuôi, Phong Tiểu Tiểu bèn dứt khoát kéo Dương Nghiên và mang theo cô bé ra ngoài, tìm ngôi trường gần đó để chuyển trường.
“Nói thật con gái không cần học vấn cao”. Đây cũng là lần đầu tiên Dương Nghiên được mang danh người giám hộ, anh có cảm giác rất mới mẻ, nổ vài câu: “Cô nói xem, cả một đời con gái thì mưu cầu điều gì? Sự nghiệp? Thành tựu?! Sau khi lập gia đình, sinh con xong thì những thứ đó đều chỉ là mây bay thôi. Nếu có con cái rồi thì dù lớn hơn nữa cũng thành củi gạo dầu muối hết. Nên nói cho cùng thì mục tiêu sau rốt vẫn là lấy chồng.”
Phong Tiểu Tiểu đang ôm em gái ngoan liếc mắt qua: “Tư tưởng của anh gây cản trở nghiêm trọng đến sự tiến bộ.”
Dương Nghiên “xì” một tiếng, không thèm để ý cô. Anh coi như không nghe thấy những lời đó mà tiếp tục nói: “Không có văn hóa tương đương với không có kiến thức, tương lai không dễ tìm đối tượng. Nhưng có văn hóa quá... nói thật là tương lai lại càng không dễ tìm đối tượng. Dù sao cái cần học là khí chất. Nếu bé Thải Thư đã định được một người chồng tốt, cá nhân tôi cảm thấy cái quan trọng hơn học sự khôn khéo trong cuộc sống và bồi dưỡng tài nghệ, tính cách. Căn cứ theo cách nghĩ này, chúng ta tìm trường học không cần xem tỉ lệ lên lớp mà chủ yếu xem phong cách.”
“Dẹp đê ba”. Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ: “Không xem tỉ lệ lên lớp, ngộ nhỡ sau này không thi đỗ đại học thì có khí chất cái quần ấy.”
“Cứ tốt nghiệp trung học phổ thông trước là đủ rồi.” Dương Nghiên đánh tay lái trực tiếp quẹo vào một con đường rộng rãi, dân cư tương đối thưa thớt. Không xa phía trước chính là một ngôi trường tiểu học, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của anh: “Học lên đến cỡ đó không khó. Sau đó đưa cô bé đến Học viện Pierre Villa học lấy cái chứng chỉ cao cấp IEP, học xong vào một trường đại học nào đấy… Sau này á, chủ thần thì không dám nói. Chứ ở nhân giới, con bé gả đâu chẳng được. Muốn làm vương phi còn được nữa là.”
Phong Tiểu Tiểu thực sự không hiểu về mấy vụ này. Cô vừa nghe mấy danh từ xa lạ thuộc hàng trâu bò thế này thì liền chóng mặt: “Hả?”
“... Trình độ cỡ cô, có nói cô cũng không hiểu.” Dương Nghiên bất đắc dĩ liếc xéo một cái. Anh dừng xe ở một ô còn trống, mở cửa xe ra hiệu cho đối phương cũng xuống: “Dù sao cô chỉ cần biết, con gái có chứng chỉ này, khi muốn lấy chồng nó chẳng kém gì so với bằng của Đại học Harvard, Cambridge là được rồi.”
Phong Tiểu Tiểu chóng mặt ôm cô bé xuống xe, mà cô bé còn chóng mặt hơn cả cô. Với tuổi tác của cô bé mà nói, mấy chuyện như lấy chồng vẫn thuộc về phạm trù nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Hai người đưa cô bé đến cổng trường. Dương Nghiên lại đi cửa sau, nhờ mối quan hệ phía gia đình. Rồi cứ thế mà đợi giáo viên chủ nhiệm đáng lẽ đang giờ nghỉ chạy đến tiếp đón.
Vừa vặn lúc này đã sắp đến giờ lên lớp buổi chiều, từng nhóm trẻ nhỏ ăn cơm ở nhà xong cũng kéo nhau đến trường. Chỉ một lát sau, cả sân trường vốn vắng vẻ đã náo nhiệt hẳn lên.
Đang lúc sắp chờ không nổi, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa tới thì một cô gái nhìn quen mắt tới trước.
Cô ta trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ đồ công sở đầy chín chắn, trông khác xa với những bà chủ gia đình xung quanh. Đặc biệt trong tay cô ta còn dắt theo một cô bé, hình như cũng là đưa đến lớp học.
Khi đến cổng trường, cô gái kia dặn dò cô nhóc đi cùng xong, vừa ngẩng đầu liền chạm mắt với Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu ngây ra, người này hình như là cô con gái ông bác quỷ có dây mơ rễ má với Hoàng Dung... Chính là cái cô ba mươi tuổi có mối hận cưới hỏi đó.
Cô gái kia cũng ngây ra, hết nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi lại nhìn Dương Nghiên. Cô ta dùng ánh mắt là lạ nhìn cô bé cạnh hai người từ trên xuống dưới, rồi vẫn lên trước chào hỏi: “Chào anh Dương, tôi là Lâm Lôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Vốn cho rằng dưới tay Bàn Cổ thì không ai có thể sống sót, vậy làm thế nào mà anh ta trốn thoát được?
Lúc được bế xuống xe, em gái nhỏ cũng rơi vào mơ hồ. Chẳng qua thấy hướng đi càng lúc càng quen thuộc, cuối cùng nơi đến lại còn gần tiểu khu nhà mình nên cô bé mới không sợ tới phát khóc. Có điều bây giờ đã vào tận tiệm gốm, cô bé có không lanh lợi tới đâu cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Em gái nhỏ nắm lấy dái tai Vidar một cái rồi ôm cổ anh, ghé đầu lại gần, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay không đi học nữa ạ?”
“...” Bước chân Vidar khựng lại, vẻ nghi hoặc còn ngây thơ hơn cả cô bé. Anh nhìn lại - Phải học cái gì cơ?
Phong Tiểu Tiểu vừa đến cửa thì nghe thấy câu này. Khi nhìn thấy vật nhỏ trước ngực Vidar, cô thiếu điều phun ra một ngụm máu: “Em gái họ Tôn sao lại ở chỗ anh?”
Vidar rất thành thật: “Anh trai cô bé chạy rồi...” Đánh được một nửa thì bỗng nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, chắc chắn là sợ chiến đấu nên bỏ trốn.
Em gái nhỏ cũng ôm cổ Vidar, xoay mặt qua nghiêm túc gật đầu: “Vâng, chạy rồi. Chú trông Thải Thải.”
Chắc chắn là nửa đêm anh hai nhận được công việc phải đi làm rồi, trước đây cũng thường có chuyện thế này.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, tần số não khác nhau nhưng lại vẫn kết nối được.
Phong Tiểu Tiểu nghe thế thì dở khóc dở cười, chuyện này không thể chỉ trong một chốc là nói rõ ràng được. Biết Vidar cũng thuộc dạng “trạch” nên thiếu thường thức ở một vài phương diện, cô đành phải đón lấy em gái nhỏ qua chỗ mình, tự nói bóng nói gió hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hỏi tới hỏi lui, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng hỏi ra tất những chuyện mà em gái nhỏ biết. Rồi cô lại đưa cô bé lên lầu để nó chơi cùng Trương Tam. Tiếp đó, cô thẩm vấn Vidar... Đối chiếu lời khai của hai bên xong, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu mới biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào.
“... Đưa về thì đưa về thôi.” Sau khi nghe câu chuyện Vidar cây ngay không sợ chết đứng bắt cóc trẻ em nhà lành, Phong Tiểu Tiểu cũng không biết nên nói gì nữa.
Dù sao cũng thu nhận con khỉ kia rồi, nhân tiện nuôi thêm cô em gái cũng là đương nhiên. Chưa kể nói thế nào thì hai người họ (Vidar – Thải Thư) cũng là CP(*) nhân duyên tơ hồng.
(*) CP: couple - cặp đôi.
Sau khi nhận được tin, Dương Nghiên xuống lầu dự thính hết toàn bộ chuyện đã xảy ra xong thì vừa lên mạng vừa tiếp lời: “Nếu cô muốn nuôi cô nhóc ấy thì dứt khoát chuyển trường cho con bé luôn đi.”
“Tại sao? Để tiết kiệm tiền à?” Phong Tiểu Tiểu hỏi.
“Một là tiết kiệm tiền, hai là bớt chuyện”. Dương Nghiên lướt màn hình điện thoại chỉ cho Phong Tiểu Tiểu xem: “Trường nội trú đó không những xa xôi, hẻo lánh mà quản lý còn vô cùng nghiêm khắc... Trước đây, tôi có nghe nói qua một số việc. Cái kiểu nhờ cậy hết vào trường học này thường là những gia đình có con trẻ vô cùng ngang bướng, bằng không thì chẳng ai thích đưa qua đó cả. Chưa nói đến chuyện buổi sáng phải học sớm, chạy bộ; ngay cả những trò giải trí thông thường cũng không có. Thời gian biểu mỗi ngày đều xếp kín vì sợ bọn trẻ có nhiều thì giờ sẽ đi gây chuyện. Toàn bộ công tác quản lý được quân sự hóa, một cô bé làm sao mà chịu nổi những điều này.”
Thực ra Phong Tiểu Tiểu cũng biết một chút về tình trạng của các trường nội trú. Trước kia không có người giám hộ bên cạnh, hai năm trung học của cô cũng trải qua ở trường học như thế. Bởi vì nhà trường có toàn bộ trách nhiệm trông coi học sinh hai mươi tư giờ nên dù là thời gian nghỉ cũng không thể thả học sinh ra khỏi cổng. Họ sợ đến khi xảy ra chuyện thì không gánh vác nổi.
Nhưng trẻ chưa thành niên nào có chịu được kìm kẹp như thế! Hễ có thời gian là chúng lại tìm thứ chơi. Vì để thống nhất quản lý, trường học chỉ có thể để chúng trong tầm mắt mọi nơi mọi lúc.
Ngoài tự học sớm thì là lên lớp, ngoài lên lớp thì chính là tự học, dù sao hai mươi tư tiếng ít nhất có mười hai tiếng là bị nhốt trong lớp. Thời gian ăn cơm, hoạt động cộng lại cũng không quá ba tiếng, còn những chuyện khác là ngủ trưa, ngủ tối...
Nhớ lại những tháng ngày tăm tối trong đời học sinh của mình, Phong Tiểu Tiểu cũng không nhịn được mà than thở: “Lớn một chút thì còn đỡ. Học sinh tiểu học mà ở nội trú thì đúng là hơi quá... Vậy ý anh là để Thải Thư ở trong tiệm chúng ta hả?!”
Dương Nghiên liếc qua trêu chọc: “Ở tiệm chúng ta, cái khác không có mấy chứ người rảnh rỗi thì nhiều lắm.”
“...” Điều này thì không sai.
Phong Tiểu Tiểu không thèm đếm xỉa đến tâm nguyện của Tôn Nguyên Hạo - kẻ đang nằm ở tầng hai, cô nghiêm túc suy nghĩ một phen. Dù là vì sức khỏe và tinh thần của đứa nhỏ hay là vì để thuận tiện kiềm chế Đấu Chiến Thắng Phật, nuôi một đứa trẻ đều không phải chuyện xấu.
Cứ thả không một kẻ gây nhức đầu như Tôn Nguyên Hạo ở ngoài, cho dù có roi để chế ngự, Phong Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy không ổn cho lắm.
Khi Phong Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa, Phục Hy đã sớm đem Yến Khê quay về thần đình rồi. Không biết là quất, dạy dỗ hay là sử dụng cách nào khác, nhưng lúc này anh cũng đã thần thanh khí sảng quay lại một mình. Con hồ ly chán sống kia thì không biết đang bị đày đến nơi khỉ ho gà gáy nào để khai hoang rồi. Mà có khi bị đánh dữ đến mức không dậy nổi, chả còn cọng lông hồ ly nào cũng nên.
Chuyện của em gái nhỏ chấm dứt ở đây. Dương Nghiên ngẩng đầu thì nhìn thấy Phục Hy, nhớ lại ban nãy ở tầng hai nghe phong thanh được mấy câu, nhịn không nổi lại xấu tính đâm chọt một câu: “Có điều, tính ra thì Vidar và em gái họ Tôn cũng là có duyên phận. Tơ hồng mà còn lợi hại như thế, đá Tam Sinh phỏng chừng là còn xịn hơn ấy chứ.”
Thế là sắc mặt Phục Hy vừa dãn ra được một tẹo lại trầm xuống bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn ra.
Phong Tiểu Tiểu vô cùng đau đầu. Cô còn chưa nghĩ xong làm thế nào để thoát khỏi chủ đề này thì Vidar - người vẫn một mực không lên tiếng lại đột nhiên nói: “Đại nhân, tôi muốn đi Hy Lạp.”
“Đi đâu?”
“Hy Lạp.” Vidar lẳng lặng nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Bàn Cổ... ở đó.”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại một lượt chuyện mà Vidar vừa nói. Cô cũng hiểu ra được phần nào: “Lúc nãy, anh nói nghe được giọng Bàn Cổ trong điện thoại của Tôn Nguyên Hạo, chính là khi hắn nói hắn ở Hy Lạp?”
Vidar gật gật đầu.
Dương Nghiên vẫn đang chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Tám phần là đến chỗ ba tầng cửa đồng để so cao thấp rồi. Bây giờ tin tức lớn nhất ở Hy Lạp chính là việc tiểu đội chủ thần bên đó đang ở đang ở vực sâu Vô Tận và chủ thần trước đã chết.”
“Tôi cũng đi một chuyến.” Phục Hy bước xuống lầu, tiếp lời một cách tỉnh bơ.
Việc khác thì còn cho qua được, chứ món nợ đá Tam Sinh này nhất định phải tính.
Phong Tiểu Tiểu há hốc miệng rồi khép lại, thấy sắc mặt Phục Hy và Vidar đều chẳng dễ chịu gì. Cô lặng lẽ thắp cho Bàn Bổ - người có thể đang ở Hy Lạp xa xôi là một hàng nến.
Vidar trở về rồi lại rời đi. Ở tiệm gốm, anh tìm NPC (thuật ngữ game) hòa bình là Phong Tiểu Tiểu để khôi phục trạng thái ngon lành, tiện thể lập tổ đội với NPC cấp sử thi là Phục Hy. Sau đó hai người ra sân sau tìm hoa thủy tiên, xài xe ngựa Minh phủ thong thả đi tới địa bàn của Hades.
Em gái nhỏ ngủ một giấc buổi trưa, khi tỉnh dậy đã không thấy chú mình quen đâu nữa. Mặc dù đã từng gặp Phong Tiểu Tiểu, nhưng cô bé vẫn không có cảm giác an toàn nên phút chốc nước mắt lại trào ra.
Thấy tình hình không ổn, Phong Tiểu Tiểu vội mang cô bé lên tầng thăm ông anh trai xui xẻo đang hôn mê của bé. Thấy anh mình dưỡng bệnh ở đây, em gái nhỏ sửng sốt tới mức cái miệng bé xinh há hốc. Nhưng đã có một mối hệ thế này, cô bé lại rất nhanh chóng tiếp nhận người giám hộ mới nhậm chức - Phong Tiểu Tiểu.
Dù bảo buổi chiều rảnh rỗi thì đúng là rảnh thật, nhưng cũng không thể nào đưa cô bé trở lại trường học. Nếu đã thương lượng xong phải giành cô bé về nuôi, Phong Tiểu Tiểu bèn dứt khoát kéo Dương Nghiên và mang theo cô bé ra ngoài, tìm ngôi trường gần đó để chuyển trường.
“Nói thật con gái không cần học vấn cao”. Đây cũng là lần đầu tiên Dương Nghiên được mang danh người giám hộ, anh có cảm giác rất mới mẻ, nổ vài câu: “Cô nói xem, cả một đời con gái thì mưu cầu điều gì? Sự nghiệp? Thành tựu?! Sau khi lập gia đình, sinh con xong thì những thứ đó đều chỉ là mây bay thôi. Nếu có con cái rồi thì dù lớn hơn nữa cũng thành củi gạo dầu muối hết. Nên nói cho cùng thì mục tiêu sau rốt vẫn là lấy chồng.”
Phong Tiểu Tiểu đang ôm em gái ngoan liếc mắt qua: “Tư tưởng của anh gây cản trở nghiêm trọng đến sự tiến bộ.”
Dương Nghiên “xì” một tiếng, không thèm để ý cô. Anh coi như không nghe thấy những lời đó mà tiếp tục nói: “Không có văn hóa tương đương với không có kiến thức, tương lai không dễ tìm đối tượng. Nhưng có văn hóa quá... nói thật là tương lai lại càng không dễ tìm đối tượng. Dù sao cái cần học là khí chất. Nếu bé Thải Thư đã định được một người chồng tốt, cá nhân tôi cảm thấy cái quan trọng hơn học sự khôn khéo trong cuộc sống và bồi dưỡng tài nghệ, tính cách. Căn cứ theo cách nghĩ này, chúng ta tìm trường học không cần xem tỉ lệ lên lớp mà chủ yếu xem phong cách.”
“Dẹp đê ba”. Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ: “Không xem tỉ lệ lên lớp, ngộ nhỡ sau này không thi đỗ đại học thì có khí chất cái quần ấy.”
“Cứ tốt nghiệp trung học phổ thông trước là đủ rồi.” Dương Nghiên đánh tay lái trực tiếp quẹo vào một con đường rộng rãi, dân cư tương đối thưa thớt. Không xa phía trước chính là một ngôi trường tiểu học, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của anh: “Học lên đến cỡ đó không khó. Sau đó đưa cô bé đến Học viện Pierre Villa học lấy cái chứng chỉ cao cấp IEP, học xong vào một trường đại học nào đấy… Sau này á, chủ thần thì không dám nói. Chứ ở nhân giới, con bé gả đâu chẳng được. Muốn làm vương phi còn được nữa là.”
Phong Tiểu Tiểu thực sự không hiểu về mấy vụ này. Cô vừa nghe mấy danh từ xa lạ thuộc hàng trâu bò thế này thì liền chóng mặt: “Hả?”
“... Trình độ cỡ cô, có nói cô cũng không hiểu.” Dương Nghiên bất đắc dĩ liếc xéo một cái. Anh dừng xe ở một ô còn trống, mở cửa xe ra hiệu cho đối phương cũng xuống: “Dù sao cô chỉ cần biết, con gái có chứng chỉ này, khi muốn lấy chồng nó chẳng kém gì so với bằng của Đại học Harvard, Cambridge là được rồi.”
Phong Tiểu Tiểu chóng mặt ôm cô bé xuống xe, mà cô bé còn chóng mặt hơn cả cô. Với tuổi tác của cô bé mà nói, mấy chuyện như lấy chồng vẫn thuộc về phạm trù nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Hai người đưa cô bé đến cổng trường. Dương Nghiên lại đi cửa sau, nhờ mối quan hệ phía gia đình. Rồi cứ thế mà đợi giáo viên chủ nhiệm đáng lẽ đang giờ nghỉ chạy đến tiếp đón.
Vừa vặn lúc này đã sắp đến giờ lên lớp buổi chiều, từng nhóm trẻ nhỏ ăn cơm ở nhà xong cũng kéo nhau đến trường. Chỉ một lát sau, cả sân trường vốn vắng vẻ đã náo nhiệt hẳn lên.
Đang lúc sắp chờ không nổi, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa tới thì một cô gái nhìn quen mắt tới trước.
Cô ta trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ đồ công sở đầy chín chắn, trông khác xa với những bà chủ gia đình xung quanh. Đặc biệt trong tay cô ta còn dắt theo một cô bé, hình như cũng là đưa đến lớp học.
Khi đến cổng trường, cô gái kia dặn dò cô nhóc đi cùng xong, vừa ngẩng đầu liền chạm mắt với Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu ngây ra, người này hình như là cô con gái ông bác quỷ có dây mơ rễ má với Hoàng Dung... Chính là cái cô ba mươi tuổi có mối hận cưới hỏi đó.
Cô gái kia cũng ngây ra, hết nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi lại nhìn Dương Nghiên. Cô ta dùng ánh mắt là lạ nhìn cô bé cạnh hai người từ trên xuống dưới, rồi vẫn lên trước chào hỏi: “Chào anh Dương, tôi là Lâm Lôi.”
Bình luận facebook