• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-198

Chương 201: Điều kiện tiên quyết để nhận thần quyền




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72366.png

Xem ảnh 2
72366_2.png
Trước khi câu nói này được nhắc đến, không ai cảm thấy tứ kỵ sĩ Khải Huyền tượng trưng cho lời tiên tri về ngày tận thế có vấn đề.



Không chỉ không thấy có vấn đề mà thậm chí dường như còn có chút nể sợ.



Mặc dù các thần linh cao cao tại thượng nhưng dù có cao đến đâu thì cũng phải có nền móng. Không ai hy vọng nhìn thấy ngày tận thế thật sự đến cả.



Điều này cũng giống như sự nể sợ của các vị vua thời cổ đại với các loại thiên tai, đặc biệt là động đất. Đối với họ mà nói thì đó là sự cảnh cáo của ông trời dành cho mình. Cho nên họ không chỉ không điều tra nguyên nhân tường tận, mà còn kiểm điểm bản thân trước tiên, tích cực phát hiện nguyên nhân từ bản thân, nhớ lại xem có phải bản thân đã không cẩn thận làm sai điều gì không.



Nhưng giờ đây, khi Phục Hy vừa mở miệng nhắc đến, mọi người nghe thấy câu nói đó đều ngây người ra. Đúng rồi, Tổ thần là lớn nhất ở đây, đến ngài ấy cũng không có ấn tượng vậy thì tứ kỵ sĩ Khải Huyền là ai phong cho?



Ai cho họ thân phận và quyền hạn báo hiệu về ngày tận thế?



Phong Tiểu Tiểu phản ứng nhanh nhất. Cô lập tức cầm roi da, hùng hổ như muốn xông lên thiên đường xem thử: “Anh, thiên đường của các anh có xa không? Trở về bảo chủ thần nhà các anh áp giải tứ kỵ sĩ Khải Huyền đến đây… Tổ thần vẫn chưa nói gì, ai cho bọn họ kiêu ngạo làm càn như vậy?”



Phục Hy vốn dĩ đang bực bội, vừa nghe Phong Tiểu Tiểu nói vậy thì cũng có linh cảm. Chủ thế giới dùng pháp tắc sợ ảnh hưởng đến sự cân bằng của không gian, nhưng dạng á không gian như thần đình chẳng phải do bản thân tùy tiện tạo ra sao.



Thế là Seraph vẫn chưa nói gì, Phục Hy đã lườm anh ta một cái. Sau khi ghi nhớ chuyển động của hơi thở thì anh đứng dậy, tiện tay xé một lỗ giữa hư không. Một xoáy nước đen như mặt gương lẳng lặng hình thành giữa không trung. Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy cũng lấy làm lạ: “Anh Hy?”



“Còn áp giải gì nữa, anh và em đi xem thì biết thôi.” Phục Hy bình thản chốt lại một câu.



Tiếp ngay sau đó, tất cả thành viên trên đài cao bao gồm cả người phụ trách chỉ thấy mắt hoa lên một cái, cơ thể đã không tự làm chủ được và bị lốc xoáy hút vào. Đến khi nhìn rõ lại được khung cảnh trước mặt thì mọi người đã đứng ở nơi mây khói vây quanh rồi…



Vượt qua rào cản không gian, đầu bên kia chính là thiên đường, chỉ tiếc là thiên đường lúc này không còn sáng sủa đẹp đẽ như trong truyền thuyết nữa.



Mọi người vừa đặt chân xuống đất, đầu tiên là tiếng la hét, gào khóc, tiếng đánh giết… văng vẳng bên tai. Đầu người hoặc hồn ma bay tới bay lui trên cao. Cách chỗ mọi người xuất hiện không xa đang diễn ra đánh nhau quyết liệt, gạch đá xáo trộn.



Người phụ trách choáng váng, vừa định thần lại đã lập tức hét lên: “Đây là đâu? Chuyện này là thế nào? A a a a…!”



Phong Tiểu Tiểu bị thứ âm thanh trong tầm gần tấn công đến choáng váng, cô quay đầu nhìn thấy người phía sau, kinh ngạc: “Sao anh cũng đến đây vậy?”



Người phụ trách không cách nào bình tĩnh được nữa. Từ giây phút nhìn thấy người lái xe ngựa... Không, sớm hơn một chút. Nên nói là từ lúc nhìn thấy lỗ xoáy trên không trung “ói” ra cả bầy quân ma quỷ, anh ta đã bắt đầu cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ rồi.



Nhưng đến bây giờ, sau khi bị đưa đến một nơi còn thần kỳ hơn, nhìn thấy cảnh tượng càng ngoạn mục hơn, anh ta mới phát hiện thì ra thế giới này còn có thể làm mình sụp đổ hơn nữa.



Lúc ngoảnh đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, khuôn mặt đối phương trong mắt người phụ trách đột nhiên vô cùng thân thiết, trở thành niềm an ủi cuối cùng động viên anh ta giữa cảnh tượng kỳ dị, kinh hãi này. Người phụ trách nắm chặt lấy váy Phong Tiểu Tiểu, không gượng nổi nữa, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Tiểu thư, nữ vương! Có thể để tôi chết một cách rõ ràng không? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy đậu má!”



“…” Phong Tiểu Tiểu nhếch mép. Nể tình đối phương chịu đả kích lớn, nên cô không để ý việc việc người phụ trách nói năng lộn xộn trong lúc kích động quá mức, thậm chí còn sắp có biểu hiện nói nhảm.



Không biết chất lượng của Vong Ưu Tán có đảm bảo không, cảnh tượng dã man thế này, đừng để đến lúc đó xóa không sạch hết thì buồn cười lắm.



Ganymedes ôm bình ngọc đứng một bên có vẻ hơi lo sợ. Mặc dù cậu cũng là thần, mặc dù trên núi Olympus cũng không phải chưa từng xảy ra chiến tranh… Nhưng thanh niên đẹp trai này vốn dĩ được trở thành thần là nhờ sự ưu ái của Zeus. Sau khi nắm giữ chòm sao Bảo Bình, ôm bình ngọc nước đổ không dứt, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là bỏ tâm sức lấy lòng Zeus và các vị thần là khách mời trong các bữa tiệc.



Nói cách khác, thật ra công việc của Ganymedes cũng chỉ là rót rượu cho quan khách. Với kinh nghiệm như vậy, nghĩ cũng biết chiến tranh không có duyên với cậu. Dù cho quay trở lại thời chiến tranh thành Troy, toàn bộ lực lượng lớn mạnh trên núi Olympus đều xông ra thì cậu vẫn cứ ngồi im trên thánh điện, chờ các thần trở về…



Thế là, cuối cùng cậu cũng có cơ hội biết đến chiến tranh, hay cơ hội được quan sát trực tiếp từ ngay trung tâm của cuộc chiến. Ganydemes nhất thời không thích ứng kịp, cứ co rúm cả lại. Ban đầu, cho dù là lúc bị Loki nắm cổ áo kéo vào vực sâu Vô Tận, cậu cũng chưa từng thấy qua cuộc chiến có quy mô lớn thế này!



Phong Tiểu Tiểu nhìn người phụ trách như phát điên, rồi nhìn Ganymedes đang bơ phờ. Cô thở dài, quay đầu: “Anh Hy, sao anh lại đưa hai người này đến cùng mình thế?” Vừa nhìn đã biết là gánh nặng. Bọn họ đến không giúp được gì thì thôi, làm không tốt còn ảnh hưởng đến khả năng phát huy của bản thân.



Phục Hy hứ một tiếng lạnh lùng: “Do bọn họ tự tránh không kịp, bị kéo theo đến đây cũng chẳng biết làm sao… Bản tôn cũng chẳng bảo bọn họ đi theo.”



Nói cách khác, anh không có ý kéo người theo, nhưng cũng không chú ý tránh ra. Hai người này nhìn thấy thông đạo được mở ra còn không biết chạy đi, ở đó chờ bị cuốn vào thì trách ai được? Chỉ có thể tự trách bản thân họ thôi!



Seraph không quan tâm người vô tội nào bị liên lụy, vừa nhìn thấy thiên đường quen thuộc, Seraph nhất thời kích động, ngẩng cổ lẩm nhẩm một tràng ngôn ngữ lạ kỳ rồi hướng lên trời hét lớn.



Đại quân thiên sứ đang đánh nhau chống lại quân địch trên không trung nghe thấy âm thanh từ mặt đất truyền đến thì bèn cúi đầu nhìn xuống. Đột nhiên, một thiên sứ với nụ cười ấm áp bay xuống.



Thiên sứ này có dáng vẻ điển hình của người phương Tây với mắt xanh tóc vàng, đặc biệt hơn là màu sắc thuần khiết không chút tạp chất. Chiến bào trên người có mấy vết cháy đen, hình như còn có lỗ rách vì bị vũ khí chém nhưng lại không có máu tươi, dù cho hơi rách rưới nhưng lại không hề nhếch nhác. Phía sau anh ta có sáu đôi cánh, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao trong các thiên sứ.



Thiên sứ này vừa liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy đã nhẹ nhàng và trìu mến đổi sang ngôn ngữ của Thiên triều, còn nói rất trôi chảy: “Linh hồn của các vị vẫn chưa siêu thoát, thiết nghĩ chắc không phải là những chú cừu non trở về với vòng tay của chủ thần chúng tôi… Xin hỏi các vị lần này đến thăm có chuyện quan trọng gì không?”



Thiên sứ cười ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng như làn gió xuân. Nhìn dáng vẻ không hấp tấp vội vã của đối phương thì chẳng có vẻ gì là đang ở trong một cuộc gặp vội vã với người khác trước trận đánh lớn, mà lại giống một quý tộc thời trung cổ tiếp đón khách quý đến thăm lâu đài của mình hơn. Dường như tiếng la hét, chém giết phía sau đối với anh ta mà nói cũng chỉ là khúc đàn hạc nho nhã.



Seraph cúi đầu, nghiêng người hành lễ, sau đó giới thiệu với Phong Tiểu Tiểu: “Vị này là ngài Raphael.”



“!!!” Người phụ trách ợ một cái, trợn mắt, ngất xỉu.



Ganydemes vội vàng hành lễ, ánh mắt của Raphael lập tức liếc qua. Anh ta đảo mắt nhìn một lượt chiếc bình ngọc mà người trước mặt ôm trong lòng. Sau đó thì nhận ra, ngẩng đầu cười: “Thì ra là chòm sao Ngọc Bình tỏa sáng trên bầu trời Olympus. Tôi cũng có nghe nói chuyện Zeus biến mất, nhưng có Athena kế thừa vương vị, thiết nghĩ Olympus vẫn có thể tiếp tục kế thừa vinh quang trước kia… Còn về hai vị đây…” Raphael lại nhìn sang hai người Phong Tiểu Tiểu, hình như thật sự vừa mới nhớ ra một nửa, anh cười và nói: “Hai vị chắc là cổ thần phương Đông trong lời đồn?”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu, giơ tay ra: “Ngưỡng mộ từ lâu, anh đúng là biết nhìn, người bên cạnh tôi đây quả thật là anh Hy.”



Raphael hình như chưa từng gặp ai bắt tay với mình. Người có thân phận đủ tư cách đứng trước mặt anh, nhìn nhau một cách bình đẳng đương nhiên không ai dùng lễ tiết đó. Mà người dùng lễ tiết này, thân phận chắc chắn cao hơn anh một hai cấp.



Vì vậy khi nhìn thấy cánh tay nhỏ giơ ra trước mặt mình, Raphael ngơ ra trong giây lát, nhưng anh đã phản ứng lại rất nhanh. Anh cười thoải mái, giơ tay ra bắt lại. Tiếp đó, anh nhìn sang người phụ trách như đang sắp hóa đá, giọng trầm ngâm: “Chắc là Raphael hiểu biết kém, xin hỏi vị này là…”



“…” Người phụ trách nhất thời có cảm giác nhút nhát như anh nông dân gặp được nhà vua.



Vốn dĩ còn cảm thấy bản thân với mức lương của quản lý cấp trung, dù cho ở thành phố, không được xem là nhân viên vàng thì ít ra cũng là nhân viên bạc cao cấp. Dù sao thì cũng là nhân vật xuất chúng… Không ngờ đến giờ mới biết, câu nói người giỏi còn có người giỏi hơn đúng là không sai. Chỉ với chút thành tựu và địa vị đó của anh ta, đến đây e rằng chẳng là gì trong mắt một thiên sứ.



Seraph nói thầm bên tai Raphael vài câu, người phụ trách mặc dù không nghe được nhưng đại khái cũng đoán ra chắc là đối phương đang giới về thiệu mình, thế là anh ta càng rụt rè hơn.



Còn may, Raphael mặc dù bất ngờ làm sao một người phàm có thể được đưa lên thiên đường, nhưng cũng không hề tỏ vẻ ta đây, vẫn cười hiền hòa. Nếu không có việc gì thì để chuyện này qua một bên, anh quay trở lại phía Phong Tiểu Tiểu: “Các vị…”



“Không nói chuyện thừa thãi nữa.” Phong Tiểu Tiểu nhìn ra Phục Hy sắp không kiên nhẫn nổi nữa, cô lập tức cắt ngang những lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền đại diện cho ngày tận thế của quý thiên đường mở ra thông đạo, đem các hồn ma đang công đánh nơi này thả đến địa giới phương Đông của chúng tôi. Chúng tôi muốn hỏi, các người nói sao về chuyện này?”



Raphael hiện tại vẫn chưa biết sự hoài nghi của những người này đối với tứ kỵ sĩ Khải Huyền, chỉ đơn thuần thấy khó xử: “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền không thuộc quản lý của thiên đường, chủ thần của chúng tôi cũng không biết bọn họ sẽ mạo phạm phương Đông, nhưng…”



“Đây vẫn là chuyện nhỏ!” Phong Tiểu Tiểu phất tay, chủ đề lại thay đổi: “Cái chính là A Bàn khai thiên lập địa, anh Hy quyết định pháp tắc, đến tôi tốt xấu gì cũng có công nặn đất tạo người. Chúng tôi chưa từng nghe nói đến bốn người này, ai cho bọn họ cái quyền đại diện phán xét ngày tận thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom