Chương 376: Tông sư là cái thá gì
Mà lại đánh trúng người ông ta.
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất nói: "Mày muốn chết à!"
Ông ta vẫn cho rằng vừa nãy do mình sơ ý.
Lần này ông ta ra tay càng nhanh, càng mạnh hơn.
"Bốp!"
Lại là một tiếng vang giòn giã.
Vẫn là ông ta bị đánh.
Lần này là bên má phải.
"Sao tốc độ của mày có thể nhanh hơn tao chứ? Tao là tông sư cơ mà".
Vương Tiểu Thất cười khẩy.
"Tông sư là cái thá gì? Tôi đây ngay cả đại tông sư còn giết được nữa là".
"Ba hoa chích chòe, mau chết đi".
Khí tức ông ta bỗng trở nên mạnh mẽ, lao đến đánh Vương Tiểu Thất bằng những món đòn mạnh mẽ sắc bén.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Trong chốc lát, căn phòng được trang trí cực kì xa hoa đẹp đẽ đã bị phá nát.
Vương Tiểu Thất không phải tông sư.
Nhưng kết hợp những chiêu thức Lý Hùng đã dạy cùng với thực lực của cậu ta hiện giờ, dư sức đánh với người này.
Vương Tiểu Thất nhớ kĩ từng câu mà Lý Hùng nói.
Lý Hùng từng dạy khi gặp một người mạnh hơn mình.
Đầu tiên phải khiêu khích để đối phương tức giận.
Tuy là khi tức giận thì tốc độ ra đòn của đối phương rất nhanh nhưng cũng sẽ có rất nhiều sơ hở.
Chỉ cần đánh một lúc sẽ phát hiện ra điểm yếu.
Sau đó dụ rắn vào hang.
Cuối cùng đánh thẳng vào điểm yếu.
Nắm đấm của người đàn ông cực kì mạnh.
Nhưng dù đánh thế nào cũng không chạm được đến người Vương Tiểu Thất.
Đấm nào cũng đấm vào không khí làm ông ta cực kì bực bội.
Ông ta là tông sư đấy.
Dù là ở đâu cũng có thể muốn gì được nấy.
Nhưng giờ lại bị thằng oắt con như chuột này chơi đùa.
Ông ta bộc phát hết sức mạnh toàn thân.
"Chết đi!"
Sức mạnh!
Như sóng lớn cuộn trời!
Tiếng ra đòn!
Như tiếng sấm!
Sức gió!
Như lốc xoáy tàn phá!
Ông ta dốc hết sức vào một đòn này.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng dốc sức như vậy.
Đòn này mạnh như vũ bão.
Dễ dàng!
Phá hủy mọi thứ!
Đòn này là tâm huyết cả đời của ông ta, cũng là con át chủ bài của ông ta.
Đòn này tên là...
"Vút!"
Bỗng nhiên!
Vương Tiểu Thất biến mất!
Cậu ta giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã đứng cạnh người đàn ông.
Con dao trong tay cậu ta kề sát cổ họng ông ta.
Lướt nhẹ một cái.
Cắt qua cổ!
Máu phụt ra!
Ông ta ngã lăn ra đất, toàn thân lạnh lẽo.
Miệng ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thất.
Khó khăn nói mấy chữ: "Rốt cuộc mày là ai?"
"Tôi là Vương Tiểu Thất, chỉ là một tên đệ của đại ca mà thôi".
Vương Tiểu Thất nhìn ông ta giữ chặt vết thương trên cổ, vẻ mặt sợ hãi thì lạnh lùng nói.
"Đi thong thả, không tiễn".
"Ặc!"
Ông ta còn chưa kịp nói ra tên mình thì đã chết rồi.
Vương Tiểu Thất quay đầu cười nói với hai thành viên trong đội.
"Này, cách nói chuyện và vẻ mặt của tôi vừa nãy có giống đại ca không?"
"Giống ba phần đấy".
"Chỉ có ba phần giống thôi, hết cỡ rồi đấy".
"Trong đó có nửa phần là tôi nể tình chúng ta từng là bạn cùng giường nên mới cộng thêm cho anh đó".
"Hứ!", Vương Tiểu Thất quay ngoắt đi.
Cậu ta tỏ vẻ đẹp trai bước đến căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn.
Cậu ta giơ tay gõ lên vách tường, nói với ông ta: "Này, không còn nguy hiểm nữa, ông có thể ra ngoài được rồi".
Giọng nói khinh khỉnh của Diệp Hoằng Thắng từ trong phòng vọng đến.
"Ba đứa chúng mày tự lo cho mình trước đi".
"Người của tao sắp đến rồi".
Vương Tiểu Thất hỏi một người phía sau: "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"Vừa nãy ông ta nói trong khoảng nửa tiếng là người của ông ta đến".
"Nãy giờ anh đánh với tên tông sư kia mất mười phút, vẫn còn thừa nhiều thời gian lắm".
Vương Tiểu Thất lại giả vờ ngầu, vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn của cậu ta.
Sau đó hai tay gõ nhẹ lên bức tường.
"Mày làm gì thế?", bên trong phòng Diệp Hoằng Thắng khó hiểu hỏi.
"Suỵt! Im lặng nào".
Vương Tiểu Thất giống như tên trộm chuẩn bị lấy cắp vật báu, cười thần bí.
Cậu ta sờ xung quang bức tường.
Sau đó nhanh chóng đến bên cạnh giá sách.
Cậu ta cẩn thận gạt giá sách một cái.
Chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng.
Cửa căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn bỗng mở ra.
Giờ phút này ông ta cực kì sợ hãi nhìn Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cùng hai người đội viên cười bỉ ổi như đang định giở trò đồi bại với con gái nhà lành.
Ba người nhanh chóng bước vào trong.
Diệp Hoằng Thắng muốn chạy ra ngoài.
Lại bị Vương Tiểu Thất túm lấy áo lôi vào.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu oai oái của Diệp Hoằng Thắng.
"Đừng mà!"
"Cứu với!"
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
"Tách" một tiếng.
Đèn căn phòng bỗng sáng choang.
Lúc này Diệp Hoằng Thắng bị đánh cho tơi bời rồi.
Hai tay ông ta ôm lấy cái mặt bị đánh sưng vù, dáng vẻ như cô gái đáng thương vừa bị cưỡng hiếp.
"Rốt cuộc chúng mày muốn làm gì?", vẻ mặt Diệp Hoằng Thắng van nài nhìn ba người Vương Tiểu Thất.
"Tôi nghe người ta nói ông dùng một số cách xấu xa bẩn thỉu để uy hiếp mấy người phụ nữ ngoại tình".
"Giờ ông giao nộp hết tài liệu ra đây".
Diệp Hoằng Thắng cảm thấy ba người Vương Tiểu Thất còn đáng sợ hơn cả người đàn ông trung niên vừa nãy.
Ba người bọn họ không chỉ đánh đấm, mà vị trí ra tay cũng làm cho Diệp Hoằng Thắng sợ mất mật.
Nếu không phải vừa nãy ông ta xin tha thì có lẽ Vương Tiểu Thất đã giẫm nát của quý của ông ta rồi.
Bị ép đến đường cùng, ông ta chỉ có thể giao nộp cho Vương Tiểu Thất từng tập từng tập tài liệu quý báu của mình.
Diệp Hoằng Thắng cất giữ tài liệu dùng để uy hiếp phụ nữ trong kẹp tài liệu.
Lúc ông ta mở két sắt trong phòng ra, Vương Tiểu Thất kinh ngạc khi thấy bên trong có tầm bốn mươi cái kẹp tài liệu.
Hơn nữa cậu ta phát hiện có một kẹp tài liệu cực kì dày.
Vừa mở ra thì thấy.
"Anh Thất à, sao người phụ nữ này nhìn quen thế nhỉ?"
"Không phải ngôi sao lớn hai mươi tuổi lấy ông chủ tập đoàn truyền hình à?"
Ba người Vương Tiểu Thất cùng quay đầu nhìn Diệp Hoằng Thắng.
"Sao tài liệu liên quan đến cô ta lại nhiều thế?"
Diệp Hoằng Thắng không dám nói dối.
Ba người Vương Tiểu Thất còn đểu cáng hơn bọn lưu manh, còn lưu manh hơn bọn đểu cáng.
Ông ta thành thật khai ra, cô ta vốn là một người mẫu chuyên khoe body ở phía Nam.
Ban đầu cô ta còn chống cự.
Sau khi trải đời rồi thì lại chủ động muốn đến biệt thự của ông ta mây mưa.
Hơn nữa ham muốn của cô ta rất mạnh.
Cái gì cũng muốn thử.
Vương Tiểu Thất nhìn ảnh chụp đã thấy cực kì mạnh bạo rồi, video thì khỏi cần nói cũng biết.
Vương Tiểu Thất đóng kẹp tài liệu lại, vỗ tay nói: "Mang đi thôi".
Ra khỏi biệt thự của Diệp Hoằng Thắng.
Một người hỏi Vương Tiểu Thất: "Anh Thất, Diệp Hoằng Thắng vốn chẳng tốt đẹp gì, sao dễ dàng tha cho ông ta thế".
Vương Tiểu Thất cười nói: "Cậu thì hiểu cái gì!"
"Đại ca làm thế vì không muốn chúng ta bẩn tay đấy".
Chương 377: Phim Trick
"Khi chúng ta giao những tập tài liệu này cho những người phụ nữ đó, cậu nghĩ rằng những người phụ nữ này sẽ tha cho ông ta chắc?"
"Những người phụ nữ này ra tay tàn độc hơn chúng ta nhiều!"
Hai tên đội viên chợt rùng mình!
Một thành viên trong nhóm: "Anh Bảy, em thấy anh ngày càng thông minh ra đấy, chuyện đó mà cũng nghĩ ra được”.
"Chả vậy!"
Vương Tiểu Thất phổng mũi.
Một tên đội viên lái xe khác khịt mũi: "Thôi đừng có điêu nữa, rò ràng là đại ca nói với anh, lúc xuất phát em đã nghe thấy rồi!"
Vương Tiểu Thất trợn mắt vì bị một tên đàn em phá sóng.
Một tên đội viên khác hỏi: "Hộp đàn hương này có mùi rất lạ, có công dụng gì vậy?"
Lúc này, khóe mắt Vương Tiểu Thất cong lên, cười.
"Hì hì, đại ca nói, có cái này rồi thì chúng ta cứ yên tâm sẽ có drama để hóng!"
...
Cùng lúc đó, nhà họ Hậu đang ở trong biệt thự ở Thiên Môn.
Mỗi lần Hậu Thư Hạo đến Thiên Môn, hắn đều sống ở đây.
Hắn mắc chứng nghiện sạch sẽ, nếu không phải trường hợp đặc biệt, hắn sẽ không ở khách sạn.
Những người ra vào khách sạn sẽ làm hắn bị phân tâm.
Giống như bây giờ, Hậu Thư Hạo đang yên lặng ngồi trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, một tiếng đàn piano du dương vang lên.
Người chơi piano là thư ký của Hậu Thư Hạo, Trần Quân Tân.
Người đàn ông có thân hình rất thanh tú này không phải là một thư ký bình thường.
Anh ta có một thân phận khác.
Nghệ sĩ piano.
Ca sĩ opera.
Hậu Thư Hạo đã gặp Trần Quân Tân ở Broadway.
Khi đó, Trần Quân Tân giống như một chú cún nhỏ bị người khác bỏ rơi, thu mình trong một con hẻm.
Chính Hậu Thư Hạo là người đã đưa tay ra cứu vớt anh ta và giúp anh ta từng bước đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với thư ký Trần Quân Tân.
Dù đi đâu, làm gì, anh ta cũng sẽ luôn sắp xếp hợp lý, dù là việc to hay việc nhỏ.
Cùng với bản nhạc piano cổ điển đỉnh cao của Trần Quân Tân, Hậu Thư Hạo ngửi thấy hương thơm rất dễ chịu của gỗ đàn hương.
Mùi đàn hương khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, hắn không thể không hít thêm vài hơi.
Sau đó hỏi Trần Quân Tân: "Cậu mua cây đàn hương này ở đâu vậy? Sau mua nhiều hơn đi”.
Trần Quân Tân, người đang chơi piano, hơi sửng sốt một chút.
Anh ta không đặt mua gỗ đàn hương.
Tuy nhiên, anh ta rõ ràng cũng ngửi thấy mùi hương của gỗ đàn hương.
Nghĩ rằng chuyện này có thể là do người hầu trong nhà làm, nên anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Các ngón tay tiếp tục nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng.
Từ từ, Hậu Thư Hạo, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt mở mắt ra.
Hắn nhìn Trần Quân Tân.
Lúc này, Trần Quân Tân đang ngồi cách Hậu Thư Hạo chưa đầy mười mét.
Cử chỉ duyên dáng.
Động tác nhẹ nhàng.
Từng biểu cảm tinh tế trên người anh ta đều khiến Hậu Thư Hạo mê mẩn.
Từ từ, Hậu Thư Hạo đứng dậy và đi tới phía sau Trần Quân Tân.
Có một sự thúc đẩy dẫn dắt Hậu Thư Hạo.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí Hậu Thư Hạo.
Có một ham muốn không thể kiểm soát được đang không ngừng nảy nở trong trái tim Hậu Thư Hạo!
Nó giống như một con thú đang cố gắng thoát ra khỏi những trói buộc và lồng nhốt.
Tay hắn từ từ đưa ra và đặt lên vai Trần Quân Tân.
Trần Quân Tân, người chơi piano như mây trôi nước chảy, hơi dừng lại rồi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đầu Hậu Thư Hạo cũng cúi xuống.
Sau đó, hai người đàn ông tinh tế.
Đôi môi ngọt ngào của họ, cứ thế quấn lấy nhau ...
A!
Giống như phim trick! (một bộ phim đồng tính nam)
Tại thời điểm này!
Cả hai người họ đều cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể!
Trần Quân Tân nhấc tay khỏi phím đàn đen trắng, anh ta ôm chặt lấy Hậu Thư Hạo.
Cuối cùng!
Sau bao nhiêu cố gắng, anh ta đã được đền đáp xứng đáng.
Trên thực tế, anh ta đã yêu Hậu Thư Hạo từ lâu rồi!
Tuy nhiên, anh ta không dám nói.
Anh ta cũng không ngờ rằng Hậu Thư Hạo lúc này lại đón nhận anh ta!
Hai người đang hừng hực như hai ngọn lửa!
Cuối cùng họ cũng gạt bỏ vẻ lịch lãm, sang trọng trước đây sang một bên.
Như hai con dã thú, xé rách quần áo của nhau một cách thô bạo!
Cuối cùng họ ngã trên ghế sô pha.
Không ngừng quấn lấy nhau!
...
Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự.
Một chiếc Rolls Royce dài chạy tới.
Phía sau, có một đoàn xe.
Tất cả đều là xe Mercedes-Benz màu đen!
Trong chiếc Rolls-Royce dài này, Vũ Thế Huân, người đứng đầu gia tộc họ Vũ, Hậu Thụy Niên, người đứng đầu gia tộc họ Hậu, và một số giám đốc điều hành kinh doanh có mối quan hệ tương đối thân thiết đang ngồi trên xe trò chuyện vui vẻ.
"Thế Huân, sau tôi có thể gọi ông là ông thông gia được rồi!"
Nghe Hậu Thụy Niên nói vậy, Vũ Thế Huân cũng mỉm cười: “Ông không biết tôi đã đợi hai chữ ‘ông thông gia’ bao nhiêu năm rồi đâu”.
"Cảm giác này giống như một người vợ đã làm vợ nhiều năm giờ trở thành bà vậy”.
Những lời của Vũ Thế Huân khiến những ông lớn gần đó vô cùng thích thú.
Tất cả mọi người, ông nói, tôi nói, hoặc là tâng bốc hai gia tộc, hoặc trông chờ vào tương lai của tập đoàn lợi ích của họ.
Trong lúc nói chuyện, nhóm người này tiến vào biệt thự.
Biệt thự này cũng là nơi đám người bọn họ, chuyên để tiệc tùng và vui chơi với phụ nữ.
Vũ Thế Huân và Hậu Thụy Niên tay trong tay xuống xe.
Cả hai đang thảo luận, tối nay nên gọi minh tinh nào đến.
Thì nghe thấy âm thanh lạ trong phòng khách của biệt thự truyền ra.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, họ thường nghe thấy âm thanh này.
Vũ Thế Huân cười và nói: "Không ngờ, đã có người đến trước chúng ta rồi”.
Mặc dù Hậu Thụy Niên có chút nghi ngờ, nhưng ông ta không nói gì cả.
Trước khi đến, ông ta đã phái người đến xác nhận rằng không có ai trong biệt thự cả.
Tại sao lúc này lại có tiếng động truyền ra từ bên trong?
Tuy nhiên, Hậu Thụy Niên cũng biết rằng biệt thự là dùng chung.
Luôn có một số người không nhịn được, họ sẽ mang những ngôi sao nhỏ đến chơi ở đây.
Để không làm hỏng bầu không khí của mọi người, Hậu Thụy Niên đích thân mở cửa phòng và dẫn nhóm lão đại với nụ cười dâm đãng đi qua hành lang vào phòng khách.
Yên tĩnh!
Mọi người đều sững sờ!
Gì thế này! ?
Vào lúc này, trên ghế sô pha trong phòng khách, có hai người đàn ông như hai con cá trắng đang tung tăng ở đó.
Một trên một dưới!
Như phim Trick! (một phim đồng tính nam)
Một trước một sau!
Giống như 6 và 9!
"Oa, cậu chủ nhà ai mà cao hứng vậy, còn chơi với cả đàn ông!"
Một doanh nhân lớn với cái bụng bự loạng choạng đi tới.
Khi đến gần hơn, ông ta đột ngột nhảy dựng lên.
"Thụy Niên, Thụy Niên, ông đến đây mà xem, đứa nằm dưới kia có phải con trai thiên tài của ông không!?"
Không cần phải nhìn kỹ hơn đâu!
Khi Hậu Thụy Niên đến phòng khách, ông ta đã nhìn thấy Hậu Thư Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!
Bóng lưng của con trai mình, ông ta lại không nhận ra chắc?
Hậu Thụy Niên vô tình quay đầu nhìn Vũ Thế Huân.
Khi hai người đang định nói gì đó, thì ngoài cửa đột nhiên có vài chiếc ô tô con lao tới.
Diệp Hoằng Thắng đạp cửa xe đem theo rất nhiều sát thủ xông thẳng vào phòng.
Khi Diệp Hoằng Thắng nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sô pha, ông ta choáng váng.
Đồng thời, ông ta cũng ngửi thấy trong không khí có một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Ông ta đã quá quen với mùi hương này rồi!
Chương 378: Ha ha ha, quá đã
Sau một thoáng ngạc nhiên.
"Hahahaha…”
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên cười lớn.
"Thật bất ngờ! Thật bất ngờ!"
"Không ngờ, thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một của nhà họ Hậu hóa ra lại là một tên thích đàn ông!"
"Oa hahah, Oahahah, tưởng không thích bị người khác đâm, ra là tiểu thụ à!"
Lúc này, Diệp Hoằng Thắng xua tay.
Ông ta hô lớn với hàng chục anh em mà ông ta dẫn theo: “Còn đứng đấy làm gì, rút điện thoại ra!”
"Phát trực tiếp!"
"Trực tiếp toàn cầu!"
"Để cho thiên tài trăm năm mới có một này nổi tiếng!"
"Nổi tiếng trên toàn thế giới!"
"Ra cả vũ trụ!"
"Đừng quay!!"
Gầm lên một tiếng!
Khí thế mạnh mẽ tăng vọt ngay lập tức!
"Binh!"
Kính vỡ tan tành!
"Bùm!"
Tấm ván bị nứt!
Đại tông sư!
Hậu Thụy Niên hóa ra là một cao thủ cấp đỉnh đại tông sư!
Sau vài nhịp thở, những người mà Diệp Hoằng Thắng đưa tới đều bị Hậu Thụy Niên hạ gục.
Lúc này tay của Hậu Thụy Niên cũng đã vươn tới trước mặt Diệp Hoằng Thắng.
Cơn gió mạnh khiến mái tóc của Diệp Hoằng Thắng rối tung.
Ngay cả dầu nhờn trên mặt cũng vì sức mạnh mà nhăn lại!
Diệp Hoằng Thắng lúc này ngửa cổ ra.
Đôi mắt ông ta mở to.
"Nào! Có giỏi thì giết ông đây bằng một chiêu đi!"
Dù không biết võ công nhưng trước mặt đại tông sư, Diệp Hoằng Thắng lại tỏ ra rất "cứng".
Ông ta ngửa cổ lên.
Nhãn cầu nhô ra khỏi hốc mắt.
Nhìn chằm chằm!
Gầm lên!
Hậu Thụy Niên sắc mặt u ám, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Sếp Diệp, chúng ta cũng chả phải người lạ. Hôm nay ông làm chuyện này không phải hơi quá đáng sao?"
"Quá đáng?"
Diệp Hoằng Thắng bật dậy và chỉ vào Hậu Thư Hạo vẫn còn ở trên ghế sô pha.
"Bây giờ tôi sẽ hỏi ông ba câu. Nếu ông có thể trả lời được, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước mặt ông và tự tát mình một trăm cái!"
Diệp Hoằng Thắng rất tức giận!
Tất cả thông tin của những người phụ nữ ông ta nắm trong tay đã bị mất.
Tiếp theo, ông ta nhất định phải bỏ trốn, trốn ra nước ngoài một thời gian.
Trước khi đi, ông ta nhất định phải tìm một nơi để trút giận!
"Tôi hỏi ông, chuyện thằng con khốn kiếp của ông đã dùng tôi làm súng để đối phó với con đàn bà đến từ Đông Hải, ông có biết không?"
Đôi mắt Hậu Thụy Niên lóe lên, nhưng ông ta không trả lời.
Diệp Hoằng Thắng chế nhạo.
"Câu hỏi thứ hai!"
"Thằng con ái của ông đã sai người đến nhà để giết tôi, ông có biết không?"
Nghe vậy, Hậu Thụy Niên lập tức kinh ngạc nói: "Điều này là không thể!"
"Dựa vào quan hệ giữa hai gia tộc chúng ta, làm sao tôi có thể xuống tay với ông được?"
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên bật cười: "Ahahaha, đến giờ ông vẫn không thừa nhận!?"
Sau đó Diệp Hoằng Thắng hét lên: "Tôi sẽ cho ông xem chứng cứ ngay bây giờ!"
Trong khi nói chuyện, có hai người đàn ông kéo một cái xác vào.
Khi họ ném một thi thể trước mặt Hậu Thụy Niên, sắc mặt của Hậu Thụy Niên lập tức chùng xuống!
Cơ thể lạnh ngắt này quả thực là người của gia tộc họ Hậu của ông ta!
Tông sư!
Đường đường là cao thủ cấp tông sư mà bây giờ chả khác gì một con chó chết!
Bị ném trước mặt mọi người.
"Đối với câu hỏi thứ ba, tôi sẽ không chỉ hỏi ông, mà còn hỏi cả ông thông gia bên cạnh ông nữa!"
Diệp Hoằng Thắng chỉ tay vào Hậu Thư Hạo!
Ông ta gào thét với những người xung quanh.
"Trước đây, các người ra sức khoe khoang!"
"Nói đến tên khốn kiếp này, là thiên tài trăm năm có một!"
"Mẹ nó chứ, giờ tôi muốn biết, mẹ nó, thiên tài ở chỗ nào!"
Diệp Hoằng Thắng bước đến ghế sô pha, túm tóc Hậu Thư Hạo và ném hắn xuống đất.
Lúc này, Trần Quân Tân co người lại trên sô pha, sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy.
"Mọi người nhìn xem, đây mới là cảnh tượng trăm năm có một đây”.
"À, không phải, là thiên tài trăm năm có một đấy!"
"Con chó này, lúc đầu tự khoe mẽ bản thân”.
"Nghe như hắn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!"
"Nhưng cuối cùng, hắn không phải vẫn bị người ta chơi hay sao!"
Diệp Hoằng Thắng lấy một lư hương trên bàn trà.
"Đàn hương trong lư hương này là của tôi”.
"Có người đặt ở đây, là có ý gì?"
"Có nghĩa là thằng thiên tài này đã bị người ta ám hại rồi!"
"Thiên tài cái chó gì, một thằng ngu thì có!"
Diệp Hoằng Thắng quay đầu lại và nói với Vũ Thế Huân.
"Ông chủ Vũ, tôi hỏi ông, ông vẫn sẽ gả con gái yêu quý của ông cho thằng chó này à?"
Vũ Thế Huân lúc này im lặng.
Cho nên nói, trước lợi ích gia tộc, vấn đề đạo đức không đáng giá một xu.
Bây giờ ông ta đang nghĩ cách để che đậy vấn đề này.
Vũ Thế Huân vội vàng bước đến chỗ Diệp Hoằng Thắng và nói nhỏ: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về vấn đề này”.
"Chúng ta đều là bạn cũ lâu năm”.
"Chúng ta là người lớn, đừng chấp con nhỏ”.
"Sau khi nó bình phục, tôi sẽ yêu cầu nó đích thân đến xin lỗi ông!"
"Không cần!"
Diệp Hoằng Thắng gạt bàn tay đưa ra của Vũ Thế Huân đi.
"Tôi muốn phân rõ ranh giới với các người, tôi chưa muốn chết!"
Hậu Thụy Niên cau mày và nhìn chằm chằm vào Diệp Hoằng Thắng và hỏi: "Ý của ông là gì !?"
“Hahahaha!”, Diệp Hoằng Thắng đột nhiên phá lên cười.
"Ông không biết sao? Thằng con trai ngu ngốc của ông, đã đắc tội đến người mà nó không nên đắc tội!"
Vũ Thế Huân và Hậu Thụy Niên nhìn nhau.
Họ không biết người không nên đắc tội mà Diệp Hoằng Thắng nói đến là ai!
Vũ Thế Huân đang định hỏi, thì Diệp Hoằng Thắng đã lui ra tới cửa.
Ông ta chỉ vào Hậu Thụy Niên.
"Ông! Nhà họ Hậu!"
Ông ta chỉ vào Vũ Thế Huân.
"Ông! Nhà họ Vũ!"
"Các ông đứt rồi!"
"Tôi sẽ sớm ngồi máy bay rời khỏi nơi đầy thị phi này”.
"Tôi sẽ ở bên kia bờ đại dương và nhìn gia tộc các người qua màn hình. Xem mấy người bị hạ bệ như nào!!"
Diệp Hoằng Thắng nói xong liền xoay người rời đi!
Khi Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đuổi ra khỏi biệt thự, chiếc xe sang của Diệp Hoằng Thắng đã nhanh chóng phóng đi.
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và hỏi: "Người đàn ông mà ông ta vừa nhắc đến là ai nhỉ?"
Hậu Thụy Niên lắc đầu.
Khuôn mặt ông ta trầm xuống và đôi mắt không ngừng lóe lên.
"Chúng ta đều biết rất rõ thực lực của thủ đô, dù là ngoài sáng hay trong tối, thì ít nhiều cũng có liên quan đến tứ đại gia tộc”.
"Nhìn vùng kinh kì rộng lớn này, làm gì có thế lực nào dám cùng lúc chống lại hai nhà chúng ta?"
Vẻ mặt của Vũ Thế Huân cũng ảm đạm.
Ông ta không nghĩ rằng những lời vừa rồi của Diệp Hoằng Thắng là vô nghĩa.
Diệp Hoằng Thắng vừa rồi rất điên cuồng, hiển nhiên là vì bị kích động quá mạnh.
Có thể kích động Diệp Hoằng Thắng này, khiến ông ta phải lập tức trốn ra nước ngoài.
Điều này cho thấy người đàn ông này tuyệt đối không được coi thường!
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và nói: "Tối nay, chúng ta phải làm mọi cách để che giấu chuyện này. Chúng ta tuyệt đối không được để Khuynh Mặc biết về nó!"
"Ông không nói tôi cũng biết, ông yên tâm đi, tôi sẽ chặn hết mọi tin tức!"
"Không để thứ gì lọt ra ngoài!"
Chương 379: Nỗi lòng đàn ông
Vũ Thế Huân cũng nói: "Còn về chuyện hôn nhân của hai nhà, tạm thời chưa bàn vội”.
"Ông cũng quản đứa con trai thiên tài của ông cho tốt vào”.
"Khi nào nó hoàn toàn bình phục, thì bảo nó tới nhà tôi!"
Hậu Thụy Niên gật đầu liên tục.
"Chúng ta giải quyết vấn đề mà Diệp Hoằng Thắng vừa nói như thế nào đây?"
Hậu Thụy Niên cố tình đến gần và nói với Vũ Thế Huân: "Ông có nghĩ rằng người mà Diệp Hoằng Thắng nói tới là Lý Tấn không?"
Ngay khi nghe thấy cái tên Lý Tấn, khuôn mặt của Vũ Thế Huân trở nên ảm đạm đến đáng sợ.
"Lý Tấn, con cáo già này mấy năm nay đều núp ở nhà”.
"Không ai biết ông ta định làm gì!"
Vũ Thế Huân hít sâu một hơi: "Tóm lại, chúng ta cứ yên lặng mà theo dõi diễn biến trước đi đã!"
"Không cần biết đằng sau có phải Lý Tấn hay không, thời điểm đến hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực tiêu diệt nhà họ Lý !!"
Khi nghe tin nhà họ Lý sắp bị tiêu diệt, trên mặt Hậu Thụy Niên đột nhiên nở một nụ cười điên loạn!
"Được! Tôi đã đợi ngày này, không biết bao nhiêu năm rồi!"
"Ding Dong!"
Khi hai người đang mong chờ viễn cảnh tươi sáng của mình, thì điện thoại di động của họ đột nhiên tự động gửi đến một tin nhắn.
Vũ Thế Huân mở trước.
Khoảnh khắc khi mở màn hình điện thoại ra.
Nhìn chằm chằm!
"Tin hot! Thiên tài trăm năm có một trong gia tộc họ Hậu lại có sở thích như vậy!"
Các tin nhắn tự động trên điện thoại không chỉ bao gồm hình ảnh mà còn có cả video!
Vũ Thế Huân gầm lên với Hậu Thụy Niên: "Ông còn đứng đó làm gì? Mau chặn đống tin tức này lại đi!"
Lúc này, sắc mặt của Hậu Thụy Niên vô cùng ảm đạm!
Ông ta gọi liên tiếp hàng chục cuộc!
Gia tộc họ Hậu kiểm soát các phương tiện truyền thông giải trí ở thủ đô.
Không có sự cho phép của ông ta, ai dám phát tin tức! ?
Nhưng!
Tất cả các phương tiện truyền thông báo chí nói rằng đây không phải là do họ làm!
Những tin nhắn này đến từ nước ngoài, là một thế lực vô danh đã tấn công mạng của họ!
Bây giờ ở toàn bộ khu vực thủ đô và vùng lân cận, bất cứ ai có điện thoại di động trong tay đều nhận được tin tức như vậy!
"Ding Dong!"
"Ding Dong!"
"Ding Dong!"
Tin tức liên tiếp không ngừng!
"Chơi trai bất chấp! Anh chàng đẹp trai nhà họ Hậu, Hậu Thư Hạo không theo lối mòn!"
"Vỏ bọc! Thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu, ẩn sau phong thái của một vị tổng giám đốc lại là một tiểu thụ!"
"Nam nam lên ngôi! Tình yêu kỳ lạ giữa tiểu hoàng tử của nhà hát opera Broadway và thiên tài hà họ Hậu!"
"Trái tim người đàn ông! Nỗi lòng sau bóng lưng thiên tài! Đây là sự suy đồi đạo đức, hay là làm khổ bố mẹ!?"
"Nam nam! Ghê nha! Đừng kích vào! Mắt tôi! Ôi! Mắt tôi!"
...
Loại tin tức này đang loan ra khắp thế giới!
Vũ Thế Huân mặt tái mét.
Ông ta nhìn Hậu Thụy Niên.
Ông ta thở dốc.
Ngay cả hơi thở thoát ra cũng đục ngầu và nóng hổi!
Không chỉ Hậu Thụy Niên là một cao thủ ở cấp đỉnh đại tông sư.
Vũ Thế Huân cũng vậy!
Hơn nữa, sức mạnh của Vũ Thế Huân còn mạnh hơn Hậu Thụy Niên!
Ông ta chỉ còn cách “vương” huyền thoại một bước!
Vũ Thế Huân thấp giọng nói: "Chuyện này tôi không lo nữa, ông tự giải quyết đi”.
"Sau khi mọi chuyện lắng xuống, thì hãy bàn đến chuyện kết hôn!"
Nhìn thấy Vũ Thế Huân tức giận bỏ đi.
Sắc mặt Hậu Thụy Niên càng ngày càng ảm đạm.
Một sự xấu xa thoáng qua đôi mắt đó.
Vào lúc này, sau lưng Hậu Thụy Niên, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua.
Sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Hậu Thụy Niên.
"Cậu đến đây làm gì?"
Giọng Hậu Thụy Niên lạnh lùng.
"Giáo chủ muốn gặp ông”.
Khi nghe đến giáo chủ, sắc mặt của Hậu Thụy Niên thay đổi nhanh chóng!
Hậu Thụy Niên đã cử người đến giam Hậu Thư Hạo vào ngay lập tức.
Mặt khác, Trần Quân Tân bị đánh cho tàn phế, rồi tìm đại một nơi nào đó, đào một cái hố, ném anh ta xuống giống như ném một con chó, rồi chôn sống anh ta!
Thủ đô, trong vườn thượng uyển.
Bước trên phiến đá xanh đã hàng trăm năm tuổi, Hậu Thụy Niên đi dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Ông ta bước từng bước rất cẩn thận, vì sợ làm phiền đến vị kia.
Không lâu sau, Hậu Thụy Niên đã đứng trước một cánh cửa.
Một đầu gối uốn cong.
Từ từ hạ xuống.
"Bái kiến giáo chủ”.
“Có biết tại sao tôi lại gọi ông đến không?”, sau cánh cửa, giọng nói trầm và vang của một người đàn ông truyền đến.
Giọng ông ta không cao, nhưng từng lời từng chữ lọt vào tai Hậu Thụy Niên rất rõ ràng.
Từng chữ từng chữ, giống như một nắm đấm, đánh liên tiếp vào ngực Hậu Thụy Niên.
Chỉ là một câu.
Một vị cao thủ cấp đỉnh đại tông sư, một vết máu tràn ra khóe miệng!
"Thuộc hạ làm không tốt, xin thứ lỗi!"
Hậu Thụy Niên sợ hãi, cả hai đầu gối khuỵu xuống đất.
"Tôi đã nói rồi, kẻ nào làm hỏng chuyện của tôi thì đáng chém!"
Mặt tái mét!
Cơ thể run rẩy!
Hậu Thụy Niên lúc này, tộc trưởng của tứ đại gia tộc ở kinh đô.
Ông ta giống hệt một tên nô tài khúm núm!
Hậu Thụy Niên run rẩy quỳ.
Ông ta không dám nói lời nào!
Vì sợ mình mà nói sai một câu!
Một từ!
Thì cả gia tộc sẽ bị giết!
"Tôi sẽ cho con trai ông một cơ hội khác, tôi cũng sẽ cho ông và gia tộc ông một cơ hội khác”.
"Cảm ơn giáo chủ!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ kỷ luật con trai thật nghiêm khắc, không bao giờ để nó gây chuyện nữa!"
Hậu Thụy Niên cảm động rưng rưng.
"Cút”.
"Vâng!"
Lúc đó, tại biệt thự của gia tộc họ Hậu.
"Binh!"
"Choang!"
Thỉnh thoảng trong phòng có tiếng đồ vật bị đổ vỡ.
Như một kẻ điên, Hậu Thư Hạo đập tan mọi thứ trong tầm tay xuống đất.
Phẫn nộ!
Hắn phẫn nộ tột cùng mà không cách nào giải tỏa được.
Xấu hổ!
Cảm xúc chưa từng có này khiến hắn điên cuồng muốn giết người!
Giết người!
Lúc này chỉ có giết chết mới có thể khiến hắn nguôi giận trong lòng.
"Là ai? Rốt cuộc là ai làm!"
Hậu Thư Hạo gầm lên hết lần này đến lần khác!
Mặc dù, mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng Lý Hùng đã làm nó.
Nhưng hắn không tin điều đó.
Theo nhận thức của hắn, thằng ở rể rác rưởi này tuyệt đối không thể làm được chuyện như vậy.
Không thể nào!
Hoàn toàn không thể!
Đông Hải nhất định còn có cao thủ khác!
Có thể có cả một nhóm tư vấn ở đó, đang bày mưu tính kế!
Sau khi bình tĩnh lại, Hậu Thư Hạo giống như một con thú dữ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
"Lý Hùng, mày dám đối đầu với tao, thì ông đây sẽ chơi với mày đến cùng!"
Lúc này, Hậu Thư Hạo vô thức vỗ vỗ tay.
Nhưng Trần Quân Tân đã không xuất hiện.
Hắn sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng Trần Quân Tân đã bị chôn sống!
"Đồ chó, dám dụ dỗ ông đây, đáng đời!"
Hậu Thư Hạo chửi bới dữ dội, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm một cuộc gọi bí mật.
Ngay sau đó, có người trả lời ở đầu dây bên kia.
Giọng nói đó là của một người phụ nữ, nghe rất êm tai.
"Chủ nhân”.
"Raven, cô có nghe gì về Vũ Thạc không?"
Người đang nói chuyện điện thoại với Hậu Thư Hạo là người phụ nữ tuyệt đẹp mà hắn đã tặng cho Vũ Thạc trước đây.
Lý do Hậu Thư Hạo hào phóng như vậy là vì hắn đã huấn luyện Raven ngoan ngoãn như một con chó.
Bất kể tình huống nào, Raven cũng sẽ không phản bội hắn.
Giống như Trần Quân Tân bị chôn sống mà không có bất kỳ lời than phiền nào trong lòng.
Vì anh ta đã chết cho Hậu Thư Hạo, một cái chết vinh quang, một cái chết vĩ đại!
Chương 380: Ai là Hứa Mộc Tình
Raven vốn là một quân cờ được cài vào bên cạnh Vũ Thạc.
Bây giờ là lúc cô ta phát huy tác dụng.
"Mệnh lệnh Vũ Thế Huân ra lệnh cho Vũ Thạc đối phó với Lý Hùng không thay đổi, đúng không?"
"Đúng thế. Vũ Thế Huân còn thúc giục Vũ Thạc giết Lý Hùng càng sớm càng tốt, bằng bất cứ giá nào”.
Nghe được tin này, tâm trạng của Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng được an ủi phần nào.
Bộ não của Hậu Thư Hạo bắt đầu hoạt động ngay lập tức và đưa ra một số mệnh lệnh cho Raven.
Sau khi thu xếp xong, Hậu Thư Hạo không quên hỏi: "Cơ thể của cô có bị Vũ Thạc tàn phá không?"
"Không. Theo hướng dẫn của chủ nhân, tôi chỉ dụ dỗ cậu ta bằng lời nói thôi”.
"Mỗi khi cậu ta muốn lên giường với tôi, trước tiên tôi sẽ dùng phương pháp xoa bóp để cậu ta thư giãn cả về thể chất và tinh thần, sau đó sẽ thôi miên cậu ta vào giấc ngủ”.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với cách tiếp cận của Raven.
"Được lắm, cô đã làm rất tốt. Hãy giữ gìn trinh tiết của mình thật tốt và đợi tôi đến đón”.
"Vâng”.
Raven chỉ là "món tráng miệng" mà Hậu Thư Hạo giữ lại bên mình.
Cô ta chỉ là một công cụ dùng để hắn giải tỏa khi Vũ Khuynh Mặc không có ở đó.
Bây giờ có thể làm gián điệp như vậy khiến Hậu Thư Hạo rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
Hậu Thư Hạo ngồi thoải mái trên ghế sofa và tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Cho dù mày có mưu mô như nào đi nữa, thì cùng không phải đối thủ của tao đâu Lý Hùng ạ!"
Hậu Thư Hạo uống cạn ly rượu đỏ trong ly, hai mắt lóe lên.
"Mày chờ đấy, lần này ông đây sẽ hành mày ra bã!"
...
Vào một ngày mới, Hứa Mộc Tình lại tiếp quản đội của mình và bắt đầu bận rộn.
Hiện giờ, họ đang ở trong một công ty mỹ phẩm.
Mỹ phẩm của hãng này chú trọng đến các sản phẩm chiết xuất hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên.
Kết hợp với tinh dầu thực vật và một số loại thuốc thảo dược nguyên chất.
Mặc dù quy trình rất phức tạp nhưng mỹ phẩm họ sản xuất ra chất lượng hơn hẳn so với mỹ phẩm của các thương hiệu nước ngoài.
Tuy nhiên, do giá thành cao nên mất rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, người phụ trách công ty đang làm không tốt.
Kết quả là công ty này hiện đang đứng trước bờ vực phá sản.
Họ đang cần gấp một khoản tài chính.
Tập đoàn Lăng Tiêu là đối tượng tài trợ tốt nhất của họ.
Người phụ trách công ty này cùng với Hứa Mộc Tình và các nhân viên đi cùng đã đến thăm nhà máy.
Hứa Mộc Tình và những người khác xem xét cẩn thận.
Cũng rất xem trọng về triển vọng mỹ phẩm của công ty này.
Sau khi kiểm tra một vòng, mọi người ngồi trong phòng họp và nói chuyện rất hòa hợp.
"Giám đốc Hứa, khi nào thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể rót vốn vào?"
"Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã sẵn sàng. Chỉ cần tập đoàn của cô rót vốn vào, thì sản phẩm mới sẽ được tung ra ngay lập tức!"
"Tôi đảm bảo với cô rằng cô sẽ dẫn đầu xu hướng của toàn ngành với sản phẩm mới này”.
"Nó sẽ trở thành một hit!"
Nhìn sắc mặt vội vàng của người phụ trách, Hứa Mộc Tình lại có vẻ bình tĩnh.
Cô cười và nói: "Yên tâm, tiền thì chúng tôi không thiếu. Chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ”.
"Được!"
Người đại diện pháp lý trao bản hợp đồng mẫu cho Hứa Mộc Tình một cách kính cẩn.
Lúc Hứa Mộc Tình cầm bút lên định ký tên.
"Bùm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đá mở toang!
Hứa Mộc Tình và những người khác đồng thời quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Người đàn ông bước vào với một nhóm đông nhân viên mặc chế phục.
Những người kinh doanh sẽ nổi da gà theo bản năng khi nhìn thấy chúng.
Người cầm đầu vênh mặt quát lên: "Hứa Mộc Tình là ai?"
Hứa Mộc Tình đứng lên nói: "Là tôi”.
Người đàn ông nhìn Hứa Mộc Tình từ trên xuống dưới, lạnh lùng quát: "Đem đi”.
Âu Dương Diểu Diểu nhanh chóng giang hai tay ra, đứng ở trước mặt Hứa Mộc Tình: "Các người muốn làm gì? Chúng tôi không làm gì sai cả. Tại sao muốn đem giám đốc đi?"
"Có hay không thì đến lượt cô nói chắc? Tôi nói cho cô biết, bây giờ, tại đây, tôi nói gì thì nó là thế đấy!"
"Dẫn hết đi cho tao!"
Hứa Mộc Tình và các nhân viên của cô bị cưỡng ép dẫn đi.
Người đàn ông cầm đầu còn chỉ tay vào người đứng đầu công ty mỹ phẩm và nói: "Đừng trách tao không nhắc nhở chúng mày".
"Từ nay về sau, trong thành Thiên Môn rộng lớn này, nếu ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, sẽ bị thanh trừng!"
Mười phút sau.
Hứa Mộc Tình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một mình.
Trước mặt cô, là hai nhân viên mặc chế phục.
Một người trong số họ đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình: "Mau nói, cô muốn làm gì ở Thiên Môn?"
Hứa Mộc Tình lúc này có vẻ rất đau khổ.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi thế này.
Hai người trước mặt ai nấy đều dữ tợn.
Nó hoàn toàn khác với sự lịch thiệp mà cô đã nghĩ!
Họ giống như hai con thú, đang giương nanh múa vuốt!
Với cái miệng đầy răng nanh, muốn xé xác cô ra thành từng mảnh.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cô cúi đầu, không dám nhìn hai người kia.
Vì đôi mắt của họ quá đáng sợ.
"Rầm!"
Nhân viên mặc chế phục đập mạnh xuống bàn.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có bị điếc không?"
Hứa Mộc Tình ngậm chặt môi.
Cô không biết phải nói gì?
Cô rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao mình lại ngồi đây! ?
Hai người này thật dữ tợn.
Thật đáng sợ!
Nơi này lạnh quá.
Thật ma quái!
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Người đàn ông cầm đầu bước vào.
Người này tên là Vũ Đại Quân, họ hàng của Vũ Thạc.
Ở Thiên Môn này, không ai dám đối đầu với nhà họ Vũ.
Tại Thiên Môn này, không có việc gì mà nhà họ Vũ không làm được!
Ai dám xúc phạm nhà họ Vũ?
Thì sẽ chết chắc.
Vũ Đại Quân bước vào với một nụ cười mỉa mai, nói với Hứa Mộc Tình: "Đừng nghĩ rằng cô ngồi ở đây và câm như hến thì chúng tôi không làm gì được cô chắc”.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô thành thật nói hết ra”.
"Thì chúng tôi còn cho cô cơ hội mà làm lại từ đầu”.
"Bằng không thì tù mục xương!"
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên.
Mắt cô sáng lấp lánh.
Cô kiên quyết nói: "Tôi không làm gì sai, mọi việc chúng tôi làm đều hợp pháp”.
"Rõ ràng là anh bắt nhầm người rồi”.
Vũ Đại Quân chế nhạo nói: "Không thừa nhận đúng không?"
Sau đó, Vũ Đại Quân lấy ra một túi đồ trong ngực và ném xuống bàn.
"Cô có biết cái này là cái gì không?"
"Có biết thứ này đến từ đâu không?"
"Tôi nói cho cô biết, gói nhỏ này là từ trong túi của tùy tùng của cô đấy”.
"Tôi sẽ đưa người đi khám xét khách sạn nơi cô ở”.
"Tôi chỉ cần tìm thấy một cái túi khác, thì tất cả các cô chết chắc!"
"Giờ cô khai hết ra thì còn có cơ hội!"
Hứa Mộc Tình quay đầu đi chỗ khác và không nói nữa.
Lý Hùng hiện đang ở trong khách sạn.
Cô biết chỉ cần cô đợi thêm một lát, thì Lý Hùng nhất định sẽ tới cứu cô!
"Không nói chứ gì, được thôi, cô vứt đi cơ hội cuối cùng tôi cho cô, thế thì cô chờ đấy!"
Sau khi nói xong, Vũ Đại Quân vung tay một cái, lập tức dẫn theo rất nhiều người đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình ở.
Mà lại đánh trúng người ông ta.
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất nói: "Mày muốn chết à!"
Ông ta vẫn cho rằng vừa nãy do mình sơ ý.
Lần này ông ta ra tay càng nhanh, càng mạnh hơn.
"Bốp!"
Lại là một tiếng vang giòn giã.
Vẫn là ông ta bị đánh.
Lần này là bên má phải.
"Sao tốc độ của mày có thể nhanh hơn tao chứ? Tao là tông sư cơ mà".
Vương Tiểu Thất cười khẩy.
"Tông sư là cái thá gì? Tôi đây ngay cả đại tông sư còn giết được nữa là".
"Ba hoa chích chòe, mau chết đi".
Khí tức ông ta bỗng trở nên mạnh mẽ, lao đến đánh Vương Tiểu Thất bằng những món đòn mạnh mẽ sắc bén.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Trong chốc lát, căn phòng được trang trí cực kì xa hoa đẹp đẽ đã bị phá nát.
Vương Tiểu Thất không phải tông sư.
Nhưng kết hợp những chiêu thức Lý Hùng đã dạy cùng với thực lực của cậu ta hiện giờ, dư sức đánh với người này.
Vương Tiểu Thất nhớ kĩ từng câu mà Lý Hùng nói.
Lý Hùng từng dạy khi gặp một người mạnh hơn mình.
Đầu tiên phải khiêu khích để đối phương tức giận.
Tuy là khi tức giận thì tốc độ ra đòn của đối phương rất nhanh nhưng cũng sẽ có rất nhiều sơ hở.
Chỉ cần đánh một lúc sẽ phát hiện ra điểm yếu.
Sau đó dụ rắn vào hang.
Cuối cùng đánh thẳng vào điểm yếu.
Nắm đấm của người đàn ông cực kì mạnh.
Nhưng dù đánh thế nào cũng không chạm được đến người Vương Tiểu Thất.
Đấm nào cũng đấm vào không khí làm ông ta cực kì bực bội.
Ông ta là tông sư đấy.
Dù là ở đâu cũng có thể muốn gì được nấy.
Nhưng giờ lại bị thằng oắt con như chuột này chơi đùa.
Ông ta bộc phát hết sức mạnh toàn thân.
"Chết đi!"
Sức mạnh!
Như sóng lớn cuộn trời!
Tiếng ra đòn!
Như tiếng sấm!
Sức gió!
Như lốc xoáy tàn phá!
Ông ta dốc hết sức vào một đòn này.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng dốc sức như vậy.
Đòn này mạnh như vũ bão.
Dễ dàng!
Phá hủy mọi thứ!
Đòn này là tâm huyết cả đời của ông ta, cũng là con át chủ bài của ông ta.
Đòn này tên là...
"Vút!"
Bỗng nhiên!
Vương Tiểu Thất biến mất!
Cậu ta giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã đứng cạnh người đàn ông.
Con dao trong tay cậu ta kề sát cổ họng ông ta.
Lướt nhẹ một cái.
Cắt qua cổ!
Máu phụt ra!
Ông ta ngã lăn ra đất, toàn thân lạnh lẽo.
Miệng ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thất.
Khó khăn nói mấy chữ: "Rốt cuộc mày là ai?"
"Tôi là Vương Tiểu Thất, chỉ là một tên đệ của đại ca mà thôi".
Vương Tiểu Thất nhìn ông ta giữ chặt vết thương trên cổ, vẻ mặt sợ hãi thì lạnh lùng nói.
"Đi thong thả, không tiễn".
"Ặc!"
Ông ta còn chưa kịp nói ra tên mình thì đã chết rồi.
Vương Tiểu Thất quay đầu cười nói với hai thành viên trong đội.
"Này, cách nói chuyện và vẻ mặt của tôi vừa nãy có giống đại ca không?"
"Giống ba phần đấy".
"Chỉ có ba phần giống thôi, hết cỡ rồi đấy".
"Trong đó có nửa phần là tôi nể tình chúng ta từng là bạn cùng giường nên mới cộng thêm cho anh đó".
"Hứ!", Vương Tiểu Thất quay ngoắt đi.
Cậu ta tỏ vẻ đẹp trai bước đến căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn.
Cậu ta giơ tay gõ lên vách tường, nói với ông ta: "Này, không còn nguy hiểm nữa, ông có thể ra ngoài được rồi".
Giọng nói khinh khỉnh của Diệp Hoằng Thắng từ trong phòng vọng đến.
"Ba đứa chúng mày tự lo cho mình trước đi".
"Người của tao sắp đến rồi".
Vương Tiểu Thất hỏi một người phía sau: "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"Vừa nãy ông ta nói trong khoảng nửa tiếng là người của ông ta đến".
"Nãy giờ anh đánh với tên tông sư kia mất mười phút, vẫn còn thừa nhiều thời gian lắm".
Vương Tiểu Thất lại giả vờ ngầu, vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn của cậu ta.
Sau đó hai tay gõ nhẹ lên bức tường.
"Mày làm gì thế?", bên trong phòng Diệp Hoằng Thắng khó hiểu hỏi.
"Suỵt! Im lặng nào".
Vương Tiểu Thất giống như tên trộm chuẩn bị lấy cắp vật báu, cười thần bí.
Cậu ta sờ xung quang bức tường.
Sau đó nhanh chóng đến bên cạnh giá sách.
Cậu ta cẩn thận gạt giá sách một cái.
Chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng.
Cửa căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn bỗng mở ra.
Giờ phút này ông ta cực kì sợ hãi nhìn Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cùng hai người đội viên cười bỉ ổi như đang định giở trò đồi bại với con gái nhà lành.
Ba người nhanh chóng bước vào trong.
Diệp Hoằng Thắng muốn chạy ra ngoài.
Lại bị Vương Tiểu Thất túm lấy áo lôi vào.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu oai oái của Diệp Hoằng Thắng.
"Đừng mà!"
"Cứu với!"
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
"Tách" một tiếng.
Đèn căn phòng bỗng sáng choang.
Lúc này Diệp Hoằng Thắng bị đánh cho tơi bời rồi.
Hai tay ông ta ôm lấy cái mặt bị đánh sưng vù, dáng vẻ như cô gái đáng thương vừa bị cưỡng hiếp.
"Rốt cuộc chúng mày muốn làm gì?", vẻ mặt Diệp Hoằng Thắng van nài nhìn ba người Vương Tiểu Thất.
"Tôi nghe người ta nói ông dùng một số cách xấu xa bẩn thỉu để uy hiếp mấy người phụ nữ ngoại tình".
"Giờ ông giao nộp hết tài liệu ra đây".
Diệp Hoằng Thắng cảm thấy ba người Vương Tiểu Thất còn đáng sợ hơn cả người đàn ông trung niên vừa nãy.
Ba người bọn họ không chỉ đánh đấm, mà vị trí ra tay cũng làm cho Diệp Hoằng Thắng sợ mất mật.
Nếu không phải vừa nãy ông ta xin tha thì có lẽ Vương Tiểu Thất đã giẫm nát của quý của ông ta rồi.
Bị ép đến đường cùng, ông ta chỉ có thể giao nộp cho Vương Tiểu Thất từng tập từng tập tài liệu quý báu của mình.
Diệp Hoằng Thắng cất giữ tài liệu dùng để uy hiếp phụ nữ trong kẹp tài liệu.
Lúc ông ta mở két sắt trong phòng ra, Vương Tiểu Thất kinh ngạc khi thấy bên trong có tầm bốn mươi cái kẹp tài liệu.
Hơn nữa cậu ta phát hiện có một kẹp tài liệu cực kì dày.
Vừa mở ra thì thấy.
"Anh Thất à, sao người phụ nữ này nhìn quen thế nhỉ?"
"Không phải ngôi sao lớn hai mươi tuổi lấy ông chủ tập đoàn truyền hình à?"
Ba người Vương Tiểu Thất cùng quay đầu nhìn Diệp Hoằng Thắng.
"Sao tài liệu liên quan đến cô ta lại nhiều thế?"
Diệp Hoằng Thắng không dám nói dối.
Ba người Vương Tiểu Thất còn đểu cáng hơn bọn lưu manh, còn lưu manh hơn bọn đểu cáng.
Ông ta thành thật khai ra, cô ta vốn là một người mẫu chuyên khoe body ở phía Nam.
Ban đầu cô ta còn chống cự.
Sau khi trải đời rồi thì lại chủ động muốn đến biệt thự của ông ta mây mưa.
Hơn nữa ham muốn của cô ta rất mạnh.
Cái gì cũng muốn thử.
Vương Tiểu Thất nhìn ảnh chụp đã thấy cực kì mạnh bạo rồi, video thì khỏi cần nói cũng biết.
Vương Tiểu Thất đóng kẹp tài liệu lại, vỗ tay nói: "Mang đi thôi".
Ra khỏi biệt thự của Diệp Hoằng Thắng.
Một người hỏi Vương Tiểu Thất: "Anh Thất, Diệp Hoằng Thắng vốn chẳng tốt đẹp gì, sao dễ dàng tha cho ông ta thế".
Vương Tiểu Thất cười nói: "Cậu thì hiểu cái gì!"
"Đại ca làm thế vì không muốn chúng ta bẩn tay đấy".
Chương 377: Phim Trick
"Khi chúng ta giao những tập tài liệu này cho những người phụ nữ đó, cậu nghĩ rằng những người phụ nữ này sẽ tha cho ông ta chắc?"
"Những người phụ nữ này ra tay tàn độc hơn chúng ta nhiều!"
Hai tên đội viên chợt rùng mình!
Một thành viên trong nhóm: "Anh Bảy, em thấy anh ngày càng thông minh ra đấy, chuyện đó mà cũng nghĩ ra được”.
"Chả vậy!"
Vương Tiểu Thất phổng mũi.
Một tên đội viên lái xe khác khịt mũi: "Thôi đừng có điêu nữa, rò ràng là đại ca nói với anh, lúc xuất phát em đã nghe thấy rồi!"
Vương Tiểu Thất trợn mắt vì bị một tên đàn em phá sóng.
Một tên đội viên khác hỏi: "Hộp đàn hương này có mùi rất lạ, có công dụng gì vậy?"
Lúc này, khóe mắt Vương Tiểu Thất cong lên, cười.
"Hì hì, đại ca nói, có cái này rồi thì chúng ta cứ yên tâm sẽ có drama để hóng!"
...
Cùng lúc đó, nhà họ Hậu đang ở trong biệt thự ở Thiên Môn.
Mỗi lần Hậu Thư Hạo đến Thiên Môn, hắn đều sống ở đây.
Hắn mắc chứng nghiện sạch sẽ, nếu không phải trường hợp đặc biệt, hắn sẽ không ở khách sạn.
Những người ra vào khách sạn sẽ làm hắn bị phân tâm.
Giống như bây giờ, Hậu Thư Hạo đang yên lặng ngồi trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, một tiếng đàn piano du dương vang lên.
Người chơi piano là thư ký của Hậu Thư Hạo, Trần Quân Tân.
Người đàn ông có thân hình rất thanh tú này không phải là một thư ký bình thường.
Anh ta có một thân phận khác.
Nghệ sĩ piano.
Ca sĩ opera.
Hậu Thư Hạo đã gặp Trần Quân Tân ở Broadway.
Khi đó, Trần Quân Tân giống như một chú cún nhỏ bị người khác bỏ rơi, thu mình trong một con hẻm.
Chính Hậu Thư Hạo là người đã đưa tay ra cứu vớt anh ta và giúp anh ta từng bước đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với thư ký Trần Quân Tân.
Dù đi đâu, làm gì, anh ta cũng sẽ luôn sắp xếp hợp lý, dù là việc to hay việc nhỏ.
Cùng với bản nhạc piano cổ điển đỉnh cao của Trần Quân Tân, Hậu Thư Hạo ngửi thấy hương thơm rất dễ chịu của gỗ đàn hương.
Mùi đàn hương khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, hắn không thể không hít thêm vài hơi.
Sau đó hỏi Trần Quân Tân: "Cậu mua cây đàn hương này ở đâu vậy? Sau mua nhiều hơn đi”.
Trần Quân Tân, người đang chơi piano, hơi sửng sốt một chút.
Anh ta không đặt mua gỗ đàn hương.
Tuy nhiên, anh ta rõ ràng cũng ngửi thấy mùi hương của gỗ đàn hương.
Nghĩ rằng chuyện này có thể là do người hầu trong nhà làm, nên anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Các ngón tay tiếp tục nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng.
Từ từ, Hậu Thư Hạo, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt mở mắt ra.
Hắn nhìn Trần Quân Tân.
Lúc này, Trần Quân Tân đang ngồi cách Hậu Thư Hạo chưa đầy mười mét.
Cử chỉ duyên dáng.
Động tác nhẹ nhàng.
Từng biểu cảm tinh tế trên người anh ta đều khiến Hậu Thư Hạo mê mẩn.
Từ từ, Hậu Thư Hạo đứng dậy và đi tới phía sau Trần Quân Tân.
Có một sự thúc đẩy dẫn dắt Hậu Thư Hạo.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí Hậu Thư Hạo.
Có một ham muốn không thể kiểm soát được đang không ngừng nảy nở trong trái tim Hậu Thư Hạo!
Nó giống như một con thú đang cố gắng thoát ra khỏi những trói buộc và lồng nhốt.
Tay hắn từ từ đưa ra và đặt lên vai Trần Quân Tân.
Trần Quân Tân, người chơi piano như mây trôi nước chảy, hơi dừng lại rồi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đầu Hậu Thư Hạo cũng cúi xuống.
Sau đó, hai người đàn ông tinh tế.
Đôi môi ngọt ngào của họ, cứ thế quấn lấy nhau ...
A!
Giống như phim trick! (một bộ phim đồng tính nam)
Tại thời điểm này!
Cả hai người họ đều cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể!
Trần Quân Tân nhấc tay khỏi phím đàn đen trắng, anh ta ôm chặt lấy Hậu Thư Hạo.
Cuối cùng!
Sau bao nhiêu cố gắng, anh ta đã được đền đáp xứng đáng.
Trên thực tế, anh ta đã yêu Hậu Thư Hạo từ lâu rồi!
Tuy nhiên, anh ta không dám nói.
Anh ta cũng không ngờ rằng Hậu Thư Hạo lúc này lại đón nhận anh ta!
Hai người đang hừng hực như hai ngọn lửa!
Cuối cùng họ cũng gạt bỏ vẻ lịch lãm, sang trọng trước đây sang một bên.
Như hai con dã thú, xé rách quần áo của nhau một cách thô bạo!
Cuối cùng họ ngã trên ghế sô pha.
Không ngừng quấn lấy nhau!
...
Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự.
Một chiếc Rolls Royce dài chạy tới.
Phía sau, có một đoàn xe.
Tất cả đều là xe Mercedes-Benz màu đen!
Trong chiếc Rolls-Royce dài này, Vũ Thế Huân, người đứng đầu gia tộc họ Vũ, Hậu Thụy Niên, người đứng đầu gia tộc họ Hậu, và một số giám đốc điều hành kinh doanh có mối quan hệ tương đối thân thiết đang ngồi trên xe trò chuyện vui vẻ.
"Thế Huân, sau tôi có thể gọi ông là ông thông gia được rồi!"
Nghe Hậu Thụy Niên nói vậy, Vũ Thế Huân cũng mỉm cười: “Ông không biết tôi đã đợi hai chữ ‘ông thông gia’ bao nhiêu năm rồi đâu”.
"Cảm giác này giống như một người vợ đã làm vợ nhiều năm giờ trở thành bà vậy”.
Những lời của Vũ Thế Huân khiến những ông lớn gần đó vô cùng thích thú.
Tất cả mọi người, ông nói, tôi nói, hoặc là tâng bốc hai gia tộc, hoặc trông chờ vào tương lai của tập đoàn lợi ích của họ.
Trong lúc nói chuyện, nhóm người này tiến vào biệt thự.
Biệt thự này cũng là nơi đám người bọn họ, chuyên để tiệc tùng và vui chơi với phụ nữ.
Vũ Thế Huân và Hậu Thụy Niên tay trong tay xuống xe.
Cả hai đang thảo luận, tối nay nên gọi minh tinh nào đến.
Thì nghe thấy âm thanh lạ trong phòng khách của biệt thự truyền ra.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, họ thường nghe thấy âm thanh này.
Vũ Thế Huân cười và nói: "Không ngờ, đã có người đến trước chúng ta rồi”.
Mặc dù Hậu Thụy Niên có chút nghi ngờ, nhưng ông ta không nói gì cả.
Trước khi đến, ông ta đã phái người đến xác nhận rằng không có ai trong biệt thự cả.
Tại sao lúc này lại có tiếng động truyền ra từ bên trong?
Tuy nhiên, Hậu Thụy Niên cũng biết rằng biệt thự là dùng chung.
Luôn có một số người không nhịn được, họ sẽ mang những ngôi sao nhỏ đến chơi ở đây.
Để không làm hỏng bầu không khí của mọi người, Hậu Thụy Niên đích thân mở cửa phòng và dẫn nhóm lão đại với nụ cười dâm đãng đi qua hành lang vào phòng khách.
Yên tĩnh!
Mọi người đều sững sờ!
Gì thế này! ?
Vào lúc này, trên ghế sô pha trong phòng khách, có hai người đàn ông như hai con cá trắng đang tung tăng ở đó.
Một trên một dưới!
Như phim Trick! (một phim đồng tính nam)
Một trước một sau!
Giống như 6 và 9!
"Oa, cậu chủ nhà ai mà cao hứng vậy, còn chơi với cả đàn ông!"
Một doanh nhân lớn với cái bụng bự loạng choạng đi tới.
Khi đến gần hơn, ông ta đột ngột nhảy dựng lên.
"Thụy Niên, Thụy Niên, ông đến đây mà xem, đứa nằm dưới kia có phải con trai thiên tài của ông không!?"
Không cần phải nhìn kỹ hơn đâu!
Khi Hậu Thụy Niên đến phòng khách, ông ta đã nhìn thấy Hậu Thư Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!
Bóng lưng của con trai mình, ông ta lại không nhận ra chắc?
Hậu Thụy Niên vô tình quay đầu nhìn Vũ Thế Huân.
Khi hai người đang định nói gì đó, thì ngoài cửa đột nhiên có vài chiếc ô tô con lao tới.
Diệp Hoằng Thắng đạp cửa xe đem theo rất nhiều sát thủ xông thẳng vào phòng.
Khi Diệp Hoằng Thắng nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sô pha, ông ta choáng váng.
Đồng thời, ông ta cũng ngửi thấy trong không khí có một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Ông ta đã quá quen với mùi hương này rồi!
Chương 378: Ha ha ha, quá đã
Sau một thoáng ngạc nhiên.
"Hahahaha…”
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên cười lớn.
"Thật bất ngờ! Thật bất ngờ!"
"Không ngờ, thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một của nhà họ Hậu hóa ra lại là một tên thích đàn ông!"
"Oa hahah, Oahahah, tưởng không thích bị người khác đâm, ra là tiểu thụ à!"
Lúc này, Diệp Hoằng Thắng xua tay.
Ông ta hô lớn với hàng chục anh em mà ông ta dẫn theo: “Còn đứng đấy làm gì, rút điện thoại ra!”
"Phát trực tiếp!"
"Trực tiếp toàn cầu!"
"Để cho thiên tài trăm năm mới có một này nổi tiếng!"
"Nổi tiếng trên toàn thế giới!"
"Ra cả vũ trụ!"
"Đừng quay!!"
Gầm lên một tiếng!
Khí thế mạnh mẽ tăng vọt ngay lập tức!
"Binh!"
Kính vỡ tan tành!
"Bùm!"
Tấm ván bị nứt!
Đại tông sư!
Hậu Thụy Niên hóa ra là một cao thủ cấp đỉnh đại tông sư!
Sau vài nhịp thở, những người mà Diệp Hoằng Thắng đưa tới đều bị Hậu Thụy Niên hạ gục.
Lúc này tay của Hậu Thụy Niên cũng đã vươn tới trước mặt Diệp Hoằng Thắng.
Cơn gió mạnh khiến mái tóc của Diệp Hoằng Thắng rối tung.
Ngay cả dầu nhờn trên mặt cũng vì sức mạnh mà nhăn lại!
Diệp Hoằng Thắng lúc này ngửa cổ ra.
Đôi mắt ông ta mở to.
"Nào! Có giỏi thì giết ông đây bằng một chiêu đi!"
Dù không biết võ công nhưng trước mặt đại tông sư, Diệp Hoằng Thắng lại tỏ ra rất "cứng".
Ông ta ngửa cổ lên.
Nhãn cầu nhô ra khỏi hốc mắt.
Nhìn chằm chằm!
Gầm lên!
Hậu Thụy Niên sắc mặt u ám, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Sếp Diệp, chúng ta cũng chả phải người lạ. Hôm nay ông làm chuyện này không phải hơi quá đáng sao?"
"Quá đáng?"
Diệp Hoằng Thắng bật dậy và chỉ vào Hậu Thư Hạo vẫn còn ở trên ghế sô pha.
"Bây giờ tôi sẽ hỏi ông ba câu. Nếu ông có thể trả lời được, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước mặt ông và tự tát mình một trăm cái!"
Diệp Hoằng Thắng rất tức giận!
Tất cả thông tin của những người phụ nữ ông ta nắm trong tay đã bị mất.
Tiếp theo, ông ta nhất định phải bỏ trốn, trốn ra nước ngoài một thời gian.
Trước khi đi, ông ta nhất định phải tìm một nơi để trút giận!
"Tôi hỏi ông, chuyện thằng con khốn kiếp của ông đã dùng tôi làm súng để đối phó với con đàn bà đến từ Đông Hải, ông có biết không?"
Đôi mắt Hậu Thụy Niên lóe lên, nhưng ông ta không trả lời.
Diệp Hoằng Thắng chế nhạo.
"Câu hỏi thứ hai!"
"Thằng con ái của ông đã sai người đến nhà để giết tôi, ông có biết không?"
Nghe vậy, Hậu Thụy Niên lập tức kinh ngạc nói: "Điều này là không thể!"
"Dựa vào quan hệ giữa hai gia tộc chúng ta, làm sao tôi có thể xuống tay với ông được?"
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên bật cười: "Ahahaha, đến giờ ông vẫn không thừa nhận!?"
Sau đó Diệp Hoằng Thắng hét lên: "Tôi sẽ cho ông xem chứng cứ ngay bây giờ!"
Trong khi nói chuyện, có hai người đàn ông kéo một cái xác vào.
Khi họ ném một thi thể trước mặt Hậu Thụy Niên, sắc mặt của Hậu Thụy Niên lập tức chùng xuống!
Cơ thể lạnh ngắt này quả thực là người của gia tộc họ Hậu của ông ta!
Tông sư!
Đường đường là cao thủ cấp tông sư mà bây giờ chả khác gì một con chó chết!
Bị ném trước mặt mọi người.
"Đối với câu hỏi thứ ba, tôi sẽ không chỉ hỏi ông, mà còn hỏi cả ông thông gia bên cạnh ông nữa!"
Diệp Hoằng Thắng chỉ tay vào Hậu Thư Hạo!
Ông ta gào thét với những người xung quanh.
"Trước đây, các người ra sức khoe khoang!"
"Nói đến tên khốn kiếp này, là thiên tài trăm năm có một!"
"Mẹ nó chứ, giờ tôi muốn biết, mẹ nó, thiên tài ở chỗ nào!"
Diệp Hoằng Thắng bước đến ghế sô pha, túm tóc Hậu Thư Hạo và ném hắn xuống đất.
Lúc này, Trần Quân Tân co người lại trên sô pha, sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy.
"Mọi người nhìn xem, đây mới là cảnh tượng trăm năm có một đây”.
"À, không phải, là thiên tài trăm năm có một đấy!"
"Con chó này, lúc đầu tự khoe mẽ bản thân”.
"Nghe như hắn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!"
"Nhưng cuối cùng, hắn không phải vẫn bị người ta chơi hay sao!"
Diệp Hoằng Thắng lấy một lư hương trên bàn trà.
"Đàn hương trong lư hương này là của tôi”.
"Có người đặt ở đây, là có ý gì?"
"Có nghĩa là thằng thiên tài này đã bị người ta ám hại rồi!"
"Thiên tài cái chó gì, một thằng ngu thì có!"
Diệp Hoằng Thắng quay đầu lại và nói với Vũ Thế Huân.
"Ông chủ Vũ, tôi hỏi ông, ông vẫn sẽ gả con gái yêu quý của ông cho thằng chó này à?"
Vũ Thế Huân lúc này im lặng.
Cho nên nói, trước lợi ích gia tộc, vấn đề đạo đức không đáng giá một xu.
Bây giờ ông ta đang nghĩ cách để che đậy vấn đề này.
Vũ Thế Huân vội vàng bước đến chỗ Diệp Hoằng Thắng và nói nhỏ: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về vấn đề này”.
"Chúng ta đều là bạn cũ lâu năm”.
"Chúng ta là người lớn, đừng chấp con nhỏ”.
"Sau khi nó bình phục, tôi sẽ yêu cầu nó đích thân đến xin lỗi ông!"
"Không cần!"
Diệp Hoằng Thắng gạt bàn tay đưa ra của Vũ Thế Huân đi.
"Tôi muốn phân rõ ranh giới với các người, tôi chưa muốn chết!"
Hậu Thụy Niên cau mày và nhìn chằm chằm vào Diệp Hoằng Thắng và hỏi: "Ý của ông là gì !?"
“Hahahaha!”, Diệp Hoằng Thắng đột nhiên phá lên cười.
"Ông không biết sao? Thằng con trai ngu ngốc của ông, đã đắc tội đến người mà nó không nên đắc tội!"
Vũ Thế Huân và Hậu Thụy Niên nhìn nhau.
Họ không biết người không nên đắc tội mà Diệp Hoằng Thắng nói đến là ai!
Vũ Thế Huân đang định hỏi, thì Diệp Hoằng Thắng đã lui ra tới cửa.
Ông ta chỉ vào Hậu Thụy Niên.
"Ông! Nhà họ Hậu!"
Ông ta chỉ vào Vũ Thế Huân.
"Ông! Nhà họ Vũ!"
"Các ông đứt rồi!"
"Tôi sẽ sớm ngồi máy bay rời khỏi nơi đầy thị phi này”.
"Tôi sẽ ở bên kia bờ đại dương và nhìn gia tộc các người qua màn hình. Xem mấy người bị hạ bệ như nào!!"
Diệp Hoằng Thắng nói xong liền xoay người rời đi!
Khi Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đuổi ra khỏi biệt thự, chiếc xe sang của Diệp Hoằng Thắng đã nhanh chóng phóng đi.
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và hỏi: "Người đàn ông mà ông ta vừa nhắc đến là ai nhỉ?"
Hậu Thụy Niên lắc đầu.
Khuôn mặt ông ta trầm xuống và đôi mắt không ngừng lóe lên.
"Chúng ta đều biết rất rõ thực lực của thủ đô, dù là ngoài sáng hay trong tối, thì ít nhiều cũng có liên quan đến tứ đại gia tộc”.
"Nhìn vùng kinh kì rộng lớn này, làm gì có thế lực nào dám cùng lúc chống lại hai nhà chúng ta?"
Vẻ mặt của Vũ Thế Huân cũng ảm đạm.
Ông ta không nghĩ rằng những lời vừa rồi của Diệp Hoằng Thắng là vô nghĩa.
Diệp Hoằng Thắng vừa rồi rất điên cuồng, hiển nhiên là vì bị kích động quá mạnh.
Có thể kích động Diệp Hoằng Thắng này, khiến ông ta phải lập tức trốn ra nước ngoài.
Điều này cho thấy người đàn ông này tuyệt đối không được coi thường!
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và nói: "Tối nay, chúng ta phải làm mọi cách để che giấu chuyện này. Chúng ta tuyệt đối không được để Khuynh Mặc biết về nó!"
"Ông không nói tôi cũng biết, ông yên tâm đi, tôi sẽ chặn hết mọi tin tức!"
"Không để thứ gì lọt ra ngoài!"
Chương 379: Nỗi lòng đàn ông
Vũ Thế Huân cũng nói: "Còn về chuyện hôn nhân của hai nhà, tạm thời chưa bàn vội”.
"Ông cũng quản đứa con trai thiên tài của ông cho tốt vào”.
"Khi nào nó hoàn toàn bình phục, thì bảo nó tới nhà tôi!"
Hậu Thụy Niên gật đầu liên tục.
"Chúng ta giải quyết vấn đề mà Diệp Hoằng Thắng vừa nói như thế nào đây?"
Hậu Thụy Niên cố tình đến gần và nói với Vũ Thế Huân: "Ông có nghĩ rằng người mà Diệp Hoằng Thắng nói tới là Lý Tấn không?"
Ngay khi nghe thấy cái tên Lý Tấn, khuôn mặt của Vũ Thế Huân trở nên ảm đạm đến đáng sợ.
"Lý Tấn, con cáo già này mấy năm nay đều núp ở nhà”.
"Không ai biết ông ta định làm gì!"
Vũ Thế Huân hít sâu một hơi: "Tóm lại, chúng ta cứ yên lặng mà theo dõi diễn biến trước đi đã!"
"Không cần biết đằng sau có phải Lý Tấn hay không, thời điểm đến hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực tiêu diệt nhà họ Lý !!"
Khi nghe tin nhà họ Lý sắp bị tiêu diệt, trên mặt Hậu Thụy Niên đột nhiên nở một nụ cười điên loạn!
"Được! Tôi đã đợi ngày này, không biết bao nhiêu năm rồi!"
"Ding Dong!"
Khi hai người đang mong chờ viễn cảnh tươi sáng của mình, thì điện thoại di động của họ đột nhiên tự động gửi đến một tin nhắn.
Vũ Thế Huân mở trước.
Khoảnh khắc khi mở màn hình điện thoại ra.
Nhìn chằm chằm!
"Tin hot! Thiên tài trăm năm có một trong gia tộc họ Hậu lại có sở thích như vậy!"
Các tin nhắn tự động trên điện thoại không chỉ bao gồm hình ảnh mà còn có cả video!
Vũ Thế Huân gầm lên với Hậu Thụy Niên: "Ông còn đứng đó làm gì? Mau chặn đống tin tức này lại đi!"
Lúc này, sắc mặt của Hậu Thụy Niên vô cùng ảm đạm!
Ông ta gọi liên tiếp hàng chục cuộc!
Gia tộc họ Hậu kiểm soát các phương tiện truyền thông giải trí ở thủ đô.
Không có sự cho phép của ông ta, ai dám phát tin tức! ?
Nhưng!
Tất cả các phương tiện truyền thông báo chí nói rằng đây không phải là do họ làm!
Những tin nhắn này đến từ nước ngoài, là một thế lực vô danh đã tấn công mạng của họ!
Bây giờ ở toàn bộ khu vực thủ đô và vùng lân cận, bất cứ ai có điện thoại di động trong tay đều nhận được tin tức như vậy!
"Ding Dong!"
"Ding Dong!"
"Ding Dong!"
Tin tức liên tiếp không ngừng!
"Chơi trai bất chấp! Anh chàng đẹp trai nhà họ Hậu, Hậu Thư Hạo không theo lối mòn!"
"Vỏ bọc! Thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu, ẩn sau phong thái của một vị tổng giám đốc lại là một tiểu thụ!"
"Nam nam lên ngôi! Tình yêu kỳ lạ giữa tiểu hoàng tử của nhà hát opera Broadway và thiên tài hà họ Hậu!"
"Trái tim người đàn ông! Nỗi lòng sau bóng lưng thiên tài! Đây là sự suy đồi đạo đức, hay là làm khổ bố mẹ!?"
"Nam nam! Ghê nha! Đừng kích vào! Mắt tôi! Ôi! Mắt tôi!"
...
Loại tin tức này đang loan ra khắp thế giới!
Vũ Thế Huân mặt tái mét.
Ông ta nhìn Hậu Thụy Niên.
Ông ta thở dốc.
Ngay cả hơi thở thoát ra cũng đục ngầu và nóng hổi!
Không chỉ Hậu Thụy Niên là một cao thủ ở cấp đỉnh đại tông sư.
Vũ Thế Huân cũng vậy!
Hơn nữa, sức mạnh của Vũ Thế Huân còn mạnh hơn Hậu Thụy Niên!
Ông ta chỉ còn cách “vương” huyền thoại một bước!
Vũ Thế Huân thấp giọng nói: "Chuyện này tôi không lo nữa, ông tự giải quyết đi”.
"Sau khi mọi chuyện lắng xuống, thì hãy bàn đến chuyện kết hôn!"
Nhìn thấy Vũ Thế Huân tức giận bỏ đi.
Sắc mặt Hậu Thụy Niên càng ngày càng ảm đạm.
Một sự xấu xa thoáng qua đôi mắt đó.
Vào lúc này, sau lưng Hậu Thụy Niên, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua.
Sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Hậu Thụy Niên.
"Cậu đến đây làm gì?"
Giọng Hậu Thụy Niên lạnh lùng.
"Giáo chủ muốn gặp ông”.
Khi nghe đến giáo chủ, sắc mặt của Hậu Thụy Niên thay đổi nhanh chóng!
Hậu Thụy Niên đã cử người đến giam Hậu Thư Hạo vào ngay lập tức.
Mặt khác, Trần Quân Tân bị đánh cho tàn phế, rồi tìm đại một nơi nào đó, đào một cái hố, ném anh ta xuống giống như ném một con chó, rồi chôn sống anh ta!
Thủ đô, trong vườn thượng uyển.
Bước trên phiến đá xanh đã hàng trăm năm tuổi, Hậu Thụy Niên đi dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Ông ta bước từng bước rất cẩn thận, vì sợ làm phiền đến vị kia.
Không lâu sau, Hậu Thụy Niên đã đứng trước một cánh cửa.
Một đầu gối uốn cong.
Từ từ hạ xuống.
"Bái kiến giáo chủ”.
“Có biết tại sao tôi lại gọi ông đến không?”, sau cánh cửa, giọng nói trầm và vang của một người đàn ông truyền đến.
Giọng ông ta không cao, nhưng từng lời từng chữ lọt vào tai Hậu Thụy Niên rất rõ ràng.
Từng chữ từng chữ, giống như một nắm đấm, đánh liên tiếp vào ngực Hậu Thụy Niên.
Chỉ là một câu.
Một vị cao thủ cấp đỉnh đại tông sư, một vết máu tràn ra khóe miệng!
"Thuộc hạ làm không tốt, xin thứ lỗi!"
Hậu Thụy Niên sợ hãi, cả hai đầu gối khuỵu xuống đất.
"Tôi đã nói rồi, kẻ nào làm hỏng chuyện của tôi thì đáng chém!"
Mặt tái mét!
Cơ thể run rẩy!
Hậu Thụy Niên lúc này, tộc trưởng của tứ đại gia tộc ở kinh đô.
Ông ta giống hệt một tên nô tài khúm núm!
Hậu Thụy Niên run rẩy quỳ.
Ông ta không dám nói lời nào!
Vì sợ mình mà nói sai một câu!
Một từ!
Thì cả gia tộc sẽ bị giết!
"Tôi sẽ cho con trai ông một cơ hội khác, tôi cũng sẽ cho ông và gia tộc ông một cơ hội khác”.
"Cảm ơn giáo chủ!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ kỷ luật con trai thật nghiêm khắc, không bao giờ để nó gây chuyện nữa!"
Hậu Thụy Niên cảm động rưng rưng.
"Cút”.
"Vâng!"
Lúc đó, tại biệt thự của gia tộc họ Hậu.
"Binh!"
"Choang!"
Thỉnh thoảng trong phòng có tiếng đồ vật bị đổ vỡ.
Như một kẻ điên, Hậu Thư Hạo đập tan mọi thứ trong tầm tay xuống đất.
Phẫn nộ!
Hắn phẫn nộ tột cùng mà không cách nào giải tỏa được.
Xấu hổ!
Cảm xúc chưa từng có này khiến hắn điên cuồng muốn giết người!
Giết người!
Lúc này chỉ có giết chết mới có thể khiến hắn nguôi giận trong lòng.
"Là ai? Rốt cuộc là ai làm!"
Hậu Thư Hạo gầm lên hết lần này đến lần khác!
Mặc dù, mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng Lý Hùng đã làm nó.
Nhưng hắn không tin điều đó.
Theo nhận thức của hắn, thằng ở rể rác rưởi này tuyệt đối không thể làm được chuyện như vậy.
Không thể nào!
Hoàn toàn không thể!
Đông Hải nhất định còn có cao thủ khác!
Có thể có cả một nhóm tư vấn ở đó, đang bày mưu tính kế!
Sau khi bình tĩnh lại, Hậu Thư Hạo giống như một con thú dữ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
"Lý Hùng, mày dám đối đầu với tao, thì ông đây sẽ chơi với mày đến cùng!"
Lúc này, Hậu Thư Hạo vô thức vỗ vỗ tay.
Nhưng Trần Quân Tân đã không xuất hiện.
Hắn sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng Trần Quân Tân đã bị chôn sống!
"Đồ chó, dám dụ dỗ ông đây, đáng đời!"
Hậu Thư Hạo chửi bới dữ dội, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm một cuộc gọi bí mật.
Ngay sau đó, có người trả lời ở đầu dây bên kia.
Giọng nói đó là của một người phụ nữ, nghe rất êm tai.
"Chủ nhân”.
"Raven, cô có nghe gì về Vũ Thạc không?"
Người đang nói chuyện điện thoại với Hậu Thư Hạo là người phụ nữ tuyệt đẹp mà hắn đã tặng cho Vũ Thạc trước đây.
Lý do Hậu Thư Hạo hào phóng như vậy là vì hắn đã huấn luyện Raven ngoan ngoãn như một con chó.
Bất kể tình huống nào, Raven cũng sẽ không phản bội hắn.
Giống như Trần Quân Tân bị chôn sống mà không có bất kỳ lời than phiền nào trong lòng.
Vì anh ta đã chết cho Hậu Thư Hạo, một cái chết vinh quang, một cái chết vĩ đại!
Chương 380: Ai là Hứa Mộc Tình
Raven vốn là một quân cờ được cài vào bên cạnh Vũ Thạc.
Bây giờ là lúc cô ta phát huy tác dụng.
"Mệnh lệnh Vũ Thế Huân ra lệnh cho Vũ Thạc đối phó với Lý Hùng không thay đổi, đúng không?"
"Đúng thế. Vũ Thế Huân còn thúc giục Vũ Thạc giết Lý Hùng càng sớm càng tốt, bằng bất cứ giá nào”.
Nghe được tin này, tâm trạng của Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng được an ủi phần nào.
Bộ não của Hậu Thư Hạo bắt đầu hoạt động ngay lập tức và đưa ra một số mệnh lệnh cho Raven.
Sau khi thu xếp xong, Hậu Thư Hạo không quên hỏi: "Cơ thể của cô có bị Vũ Thạc tàn phá không?"
"Không. Theo hướng dẫn của chủ nhân, tôi chỉ dụ dỗ cậu ta bằng lời nói thôi”.
"Mỗi khi cậu ta muốn lên giường với tôi, trước tiên tôi sẽ dùng phương pháp xoa bóp để cậu ta thư giãn cả về thể chất và tinh thần, sau đó sẽ thôi miên cậu ta vào giấc ngủ”.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với cách tiếp cận của Raven.
"Được lắm, cô đã làm rất tốt. Hãy giữ gìn trinh tiết của mình thật tốt và đợi tôi đến đón”.
"Vâng”.
Raven chỉ là "món tráng miệng" mà Hậu Thư Hạo giữ lại bên mình.
Cô ta chỉ là một công cụ dùng để hắn giải tỏa khi Vũ Khuynh Mặc không có ở đó.
Bây giờ có thể làm gián điệp như vậy khiến Hậu Thư Hạo rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
Hậu Thư Hạo ngồi thoải mái trên ghế sofa và tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Cho dù mày có mưu mô như nào đi nữa, thì cùng không phải đối thủ của tao đâu Lý Hùng ạ!"
Hậu Thư Hạo uống cạn ly rượu đỏ trong ly, hai mắt lóe lên.
"Mày chờ đấy, lần này ông đây sẽ hành mày ra bã!"
...
Vào một ngày mới, Hứa Mộc Tình lại tiếp quản đội của mình và bắt đầu bận rộn.
Hiện giờ, họ đang ở trong một công ty mỹ phẩm.
Mỹ phẩm của hãng này chú trọng đến các sản phẩm chiết xuất hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên.
Kết hợp với tinh dầu thực vật và một số loại thuốc thảo dược nguyên chất.
Mặc dù quy trình rất phức tạp nhưng mỹ phẩm họ sản xuất ra chất lượng hơn hẳn so với mỹ phẩm của các thương hiệu nước ngoài.
Tuy nhiên, do giá thành cao nên mất rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, người phụ trách công ty đang làm không tốt.
Kết quả là công ty này hiện đang đứng trước bờ vực phá sản.
Họ đang cần gấp một khoản tài chính.
Tập đoàn Lăng Tiêu là đối tượng tài trợ tốt nhất của họ.
Người phụ trách công ty này cùng với Hứa Mộc Tình và các nhân viên đi cùng đã đến thăm nhà máy.
Hứa Mộc Tình và những người khác xem xét cẩn thận.
Cũng rất xem trọng về triển vọng mỹ phẩm của công ty này.
Sau khi kiểm tra một vòng, mọi người ngồi trong phòng họp và nói chuyện rất hòa hợp.
"Giám đốc Hứa, khi nào thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể rót vốn vào?"
"Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã sẵn sàng. Chỉ cần tập đoàn của cô rót vốn vào, thì sản phẩm mới sẽ được tung ra ngay lập tức!"
"Tôi đảm bảo với cô rằng cô sẽ dẫn đầu xu hướng của toàn ngành với sản phẩm mới này”.
"Nó sẽ trở thành một hit!"
Nhìn sắc mặt vội vàng của người phụ trách, Hứa Mộc Tình lại có vẻ bình tĩnh.
Cô cười và nói: "Yên tâm, tiền thì chúng tôi không thiếu. Chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ”.
"Được!"
Người đại diện pháp lý trao bản hợp đồng mẫu cho Hứa Mộc Tình một cách kính cẩn.
Lúc Hứa Mộc Tình cầm bút lên định ký tên.
"Bùm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đá mở toang!
Hứa Mộc Tình và những người khác đồng thời quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Người đàn ông bước vào với một nhóm đông nhân viên mặc chế phục.
Những người kinh doanh sẽ nổi da gà theo bản năng khi nhìn thấy chúng.
Người cầm đầu vênh mặt quát lên: "Hứa Mộc Tình là ai?"
Hứa Mộc Tình đứng lên nói: "Là tôi”.
Người đàn ông nhìn Hứa Mộc Tình từ trên xuống dưới, lạnh lùng quát: "Đem đi”.
Âu Dương Diểu Diểu nhanh chóng giang hai tay ra, đứng ở trước mặt Hứa Mộc Tình: "Các người muốn làm gì? Chúng tôi không làm gì sai cả. Tại sao muốn đem giám đốc đi?"
"Có hay không thì đến lượt cô nói chắc? Tôi nói cho cô biết, bây giờ, tại đây, tôi nói gì thì nó là thế đấy!"
"Dẫn hết đi cho tao!"
Hứa Mộc Tình và các nhân viên của cô bị cưỡng ép dẫn đi.
Người đàn ông cầm đầu còn chỉ tay vào người đứng đầu công ty mỹ phẩm và nói: "Đừng trách tao không nhắc nhở chúng mày".
"Từ nay về sau, trong thành Thiên Môn rộng lớn này, nếu ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, sẽ bị thanh trừng!"
Mười phút sau.
Hứa Mộc Tình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một mình.
Trước mặt cô, là hai nhân viên mặc chế phục.
Một người trong số họ đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình: "Mau nói, cô muốn làm gì ở Thiên Môn?"
Hứa Mộc Tình lúc này có vẻ rất đau khổ.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi thế này.
Hai người trước mặt ai nấy đều dữ tợn.
Nó hoàn toàn khác với sự lịch thiệp mà cô đã nghĩ!
Họ giống như hai con thú, đang giương nanh múa vuốt!
Với cái miệng đầy răng nanh, muốn xé xác cô ra thành từng mảnh.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cô cúi đầu, không dám nhìn hai người kia.
Vì đôi mắt của họ quá đáng sợ.
"Rầm!"
Nhân viên mặc chế phục đập mạnh xuống bàn.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có bị điếc không?"
Hứa Mộc Tình ngậm chặt môi.
Cô không biết phải nói gì?
Cô rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao mình lại ngồi đây! ?
Hai người này thật dữ tợn.
Thật đáng sợ!
Nơi này lạnh quá.
Thật ma quái!
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Người đàn ông cầm đầu bước vào.
Người này tên là Vũ Đại Quân, họ hàng của Vũ Thạc.
Ở Thiên Môn này, không ai dám đối đầu với nhà họ Vũ.
Tại Thiên Môn này, không có việc gì mà nhà họ Vũ không làm được!
Ai dám xúc phạm nhà họ Vũ?
Thì sẽ chết chắc.
Vũ Đại Quân bước vào với một nụ cười mỉa mai, nói với Hứa Mộc Tình: "Đừng nghĩ rằng cô ngồi ở đây và câm như hến thì chúng tôi không làm gì được cô chắc”.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô thành thật nói hết ra”.
"Thì chúng tôi còn cho cô cơ hội mà làm lại từ đầu”.
"Bằng không thì tù mục xương!"
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên.
Mắt cô sáng lấp lánh.
Cô kiên quyết nói: "Tôi không làm gì sai, mọi việc chúng tôi làm đều hợp pháp”.
"Rõ ràng là anh bắt nhầm người rồi”.
Vũ Đại Quân chế nhạo nói: "Không thừa nhận đúng không?"
Sau đó, Vũ Đại Quân lấy ra một túi đồ trong ngực và ném xuống bàn.
"Cô có biết cái này là cái gì không?"
"Có biết thứ này đến từ đâu không?"
"Tôi nói cho cô biết, gói nhỏ này là từ trong túi của tùy tùng của cô đấy”.
"Tôi sẽ đưa người đi khám xét khách sạn nơi cô ở”.
"Tôi chỉ cần tìm thấy một cái túi khác, thì tất cả các cô chết chắc!"
"Giờ cô khai hết ra thì còn có cơ hội!"
Hứa Mộc Tình quay đầu đi chỗ khác và không nói nữa.
Lý Hùng hiện đang ở trong khách sạn.
Cô biết chỉ cần cô đợi thêm một lát, thì Lý Hùng nhất định sẽ tới cứu cô!
"Không nói chứ gì, được thôi, cô vứt đi cơ hội cuối cùng tôi cho cô, thế thì cô chờ đấy!"
Sau khi nói xong, Vũ Đại Quân vung tay một cái, lập tức dẫn theo rất nhiều người đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình ở.
Bình luận facebook