• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Ma Ngân (1 Viewer)

  • Chương 21

Đối với lời nói của người chủ trì, Tiêu Hoằng tự nhiên không ưa thích, xoay người, liền chuẩn bị rời đi, về việc trị liệu cho Lôi Tiểu Đình, Tiêu Hoằng cũng không dám nghĩ tới, ngay cả Dược sư có danh tiếng ở Thái Ngô Thành đều bó tay chạy xa, thì một Dược sư nho nhỏ như mình sao có thể trị lành được? Thực tưởng là chuyện đùa hay sao!
Không có nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng liền xoay người định tiếp tục đi tới bến xe vận chuyển hành khách. Tuy nhiên, nhìn lại trên vách tường ven đường, nơi nơi đều có dán truyền đơn của Trạch Lôi gia tộc, đều là về chuyện trị liệu cho Lôi Tiểu Đình. Hiển nhiên, Trạch Lôi gia tộc đã có phần nôn nóng, hoặc là nói con bệnh đã tới thời điểm nguy hiểm rồi.
Nếu chỉ là một hai tờ, Tiêu Hoằng như trước sẽ không để ý, nhưng là đầy đường đều là tờ rơi, Tiêu Hoằng ít nhiều cũng nổi lên một chút lòng hiếu kỳ, tùy tay gỡ xuống một tấm, đọc lướt qua giống như xem báo.
Tại vị trí bắt mắt của truyền đơn có in ảnh chụp Lôi Tiểu Đình, cô bé thanh thuần đáng yêu, xem ra chỉ chừng bảy tám tuổi. Phía dưới ảnh chụp, là giới thiệu tổng hợp về bệnh tình, thực kỹ càng tỉ mỉ, bệnh tình cơ bản là chu khuẩn lây lan ở bộ phận dạ dày. Sở dĩ trở thành chu khuẩn, là bởi vì nó có thể sinh ra đản bạch chất ở bên trong cơ quan nội tạng cấu thành sợi lưới, ngăn cản công năng thường ngày của cơ quan nội tạng.
Đối với Tiêu Hoằng mà nói, chu khuẩn cũng không xa lạ, loại vi khuẩn này tương đối khó đối phó, nhưng cũng không phải là tật bệnh siêu cấp gì, Thái Ngô Thành hẳn là có rất nhiều người có thể trị lành, thậm chí ngay cả Tiêu Hoằng tự mình cân nhắc suy nghĩ cũng có một chút nắm chắc. Thế nhưng, chỉ là một căn bệnh như vậy, vì sao lại làm cho Dược sư của cả Thái Ngô Thành bó tay không có biện pháp chứ?
Tiêu Hoằng nghi hoặc như vậy, rồi rất nhanh tìm được đáp án trong truyền đơn: bệnh của Lôi Tiểu Đình chính là một loại chu khuẩn biến chủng, cần phải có một loại Ma Văn dược giảm nhiệt đặc thù cường lực mới có thể trị bệnh. Mà loại Ma Văn dược này, chỉ có Tang Hoành Vân mới tạo ra.
- Chu khuẩn biến chủng? Ma Văn giảm nhiệt cường lực!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói một tiếng, cũng khẽ vân vê cằm, tròng mắt trong hốc mắt không ngừng chuyển động:
- Nói không chừng sẽ có chỗ dùng!
Cùng lúc vừa tự nói, Tiêu Hoằng từ trong Ma Văn túi thật cẩn thận lấy ra Ma Văn giảm nhiệt siêu cường có những vết nứt quan sát trong chốc lát, trong óc thì suy nghĩ cách trị bệnh cho Lôi Tiểu Đình.
Sở dĩ Tiêu Hoằng nghĩ đến trợ giúp cho Lôi Tiểu Đình, mục đích rất đơn giản, chỉ vì một chữ đó là “tiền”. “Hàm Điều”, tuỷ não linh thú cần cho chế tác Ma Văn Ngự Đồ cấp bốn, tất cả Tiêu Hoằng đều rất cần có, mà chỉ khổ sở vì tiền trong túi eo hẹp.
Nhìn lại địa chỉ trên tờ truyền đơn, Tiêu Hoằng liền bước nhanh đi về hướng Trạch Lôi gia tộc. Tuy nhiên, ở trên đường, Tiêu Hoằng bỗng nhiên lại lần nữa dừng chân, bởi vì hắn nghĩ tới một chuyện phi thường trọng yếu.
Đó chính là, Tang Hoành Vân sở dĩ không chữa bệnh cho Lôi Tiểu Đình, nguyên nhân lớn nhất chính là coi đây là lợi thế để áp chế Trạch Lôi gia tộc làm ra thỏa hiệp. Đây là ý định của Tang Hoành Vân, nhưng nếu mình cứ như vậy công khai đi, không trị lành còn không nói gì, nhưng một khi trị lành bệnh, vậy thì chẳng khác gì phá vỡ ý đồ của Tang Hoành Vân rồi? Cũng chính là biến thành kẻ đối nghịch với Tang Hoành Vân.
Đây là cục diện Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy! Hắn biết rõ, một khi động chạm tới Tang Hoành Vân, người ta chỉ cần giơ một ngón tay nhỏ đã đủ để nghiền chết mình.
Không thể nghi ngờ, nếu Tiêu Hoằng muốn đi thử chữa bệnh cho Lôi Tiểu Đình, thì cần phải che giấu thân phận, trị lành bệnh, lấy tiền, chạy lấy người, đây mới là lựa chọn chính xác nhất.
Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng nhìn lại bộ trang phục màu đen và các thứ linh tinh mình mua lầm kia. Hắn đảo mắt quét vài lần ở bốn phía, tiếp theo mặt không đổi sắc đi vào một nhà vệ sinh công cộng bên đường.
Ngay sau đó, khi Tiêu Hoằng lại lần nữa từ trong nhà vệ sinh công cộng đi ra, đã thay đổi toàn diện, đầu đội mũ rộng vành màu đen, đeo kính mát ngũ giác lớn, khẩu trang, áo choàng, nhìn thoáng qua giống như một hiệp đạo cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Trong miệng còn ngậm một Ma Văn công năng nhỏ có thể thay đổi âm sắc, đây là lúc Tiêu Hoằng nhàn rỗi đã chế ra. Tiêu Hoằng vốn trông thật bình thường, lúc này đã trở nên cực kỳ phong cách.
Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của Tiêu Hoằng, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của người qua đường, Tiêu Hoằng liền phát lực vào hai chân, rất nhanh chạy như bay đi tới hướng Trạch Lôi gia tộc!
Qua nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng tới bên cạnh một dãy nhà đẹp đẽ quý giá liền ngừng lại. Toàn bộ dãy nhà tổng cộng có mười mấy tòa nhà, ở chỗ trung tâm là một nhà lầu cao tới mười mấy tầng, bên ngoài toàn bộ là khảm từ thủy tinh mà thành, bên cạnh là từng tòa từng tòa biệt thự tinh mỹ.
Không hề có nhiều do dự, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới trước mặt hai gã bảo vệ trước cửa, nói rõ ý đồ đến.
Cùng lúc đó, ở bên trong một biệt thự xa hoa của bản bộ Trạch Lôi, một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, giữ một bộ râu quai nón tinh xảo, sắc mặt âm trầm, đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ lim đẹp đẽ quý giá, hắn chính là tộc trưởng Trạch Lôi gia tộc: Lôi Vinh Hiên.
Giờ phút này ở phía sau hắn phía trên chiếc giường gỗ, đang nằm một cô bé hấp hối, đúng là Lôi Tiểu Đình, hiện giờ thân thể nhỏ xinh xắn đã trở nên gầy còm, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến, sốt cao không ngừng, đồng thời mơ hồ còn nói mê sảng. Ở bên cạnh cô bé còn có một nữ nhân phong tình vạn chủng, ánh mắt sưng đỏ, ôm Lôi Tiểu Đình trong tay, nước mắt không ngừng trào ra.
Mà ở một góc phòng, còn đang đứng bốn nam nhân áo quần phẳng phiu, bọn họ đều là Dược sư chuyên môn của Trạch Lôi gia tộc, mặc dù thấp nhất cũng là Ngự Giả cấp một.
- Trạch Lôi gia tộc ta hàng năm bỏ ra một số tiền lớn thuê các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại vô dụng như thế! Bốn người được xưng là Dược sư nổi danh ở Thái Ngô Thành, mà lại ngay cả một đứa nhỏ cũng không trị lành bệnh!
Lôi Vinh Hiên giọng điệu âm trầm, mặc dù không có rít gào, nhưng ý trách cứ rõ mười phần.
- Tộc trưởng đại nhân! Cái này cũng không phải chúng ta vô năng, mà là bệnh của nhị tiểu thư thật sự quá hung hiểm. Trước đây ngài cũng nhìn thấy, Dược sư bên ngoài xem bệnh cho nhị tiểu thư không dưới hai mươi người, không phải ai cũng đều bó tay không có biện pháp sao? Chuyện cho tới bây giờ, nói vậy chỉ có Tang Hoành Vân mới có thể cứu nhị tiểu thư!
Trong bốn người, một lão già khoảng hơn bảy mươi tuổi lên tiếng, lão chính là Thủ tịch Dược sư của Trạch Lôi gia tộc, tên là Tịch Phúc, đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả cấp bốn.
- Đúng vậy, Vinh Hiên! Huynh lần nữa đi thỉnh Tang Hoành Vân đi!
Mẫu thân Lôi Tiểu Đình, lau nước mắt nơi khóe mắt, năn nỉ nói.
- Ta cảnh cáo các ngươi lần nữa, ở trước mặt ta không được nhắc tới tên Tang Hoành Vân này! Lão thất phu đó luôn luôn nhắm tới mỏ Tử Tinh của Trạch Lôi gia tộc, hắn cứ chậm chạp không đến, chính là muốn coi đây là lợi thế, bắt buộc ta phải thỏa hiệp, nhưng đừng hòng!
Lôi Vinh Hiên bỗng nhiên rít gào lên, hiển nhiên cái tên Tang Hoành Vân này, hoàn toàn chọc giận Lôi Vinh Hiên.
- Mỏ Tử Tinh... mỏ Tử Tinh! Huynh cứ lo cho cái mỏ Tử Tinh của huynh, mỏ Tử Tinh có thể nghĩ biện pháp kiếm trở về, nhưng bệnh của Đình nhi... chỉ có một đứa con như vậy.
Mẫu thân của Lôi Tiểu Đình, hiển nhiên cũng có chút nóng nảy, tăng cao giọng nói.
- Đúng vậy, tộc trưởng đại nhân! Bệnh của nhị tiểu thư đã không thể kéo dài tiếp, cứ tiếp tục thế này, nhị tiểu thư thậm chí không chịu nổi đến ngày mai!
Tịch Phúc nhẹ giọng khuyên giải.
Lôi Vinh Hiên không có đáp lại, nắm tay hắn nắm chặt đến vang lên tiếng “rốp rốp”, cả người run rẩy... không hề nghi ngờ, Tang Hoành Vân dường như đã đẩy hắn vào tuyệt cảnh, nếu không có mỏ Tử Tinh, thực lực của Trạch Lôi gia tộc sẽ xuống dốc nghiêm trọng.
Tuy nhiên, đúng lúc này một gã bảo vệ cửa bỗng nhiên rón rén đi vào, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lôi Vinh Hiên, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo thật dè dặt nói:
- Tộc trưởng đại nhân! Ngoài cửa có người cầu kiến, nói là có thể trị lành bệnh cho nhị tiểu thư!
Nghe nói như vậy, người trong phòng cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Lôi Vinh Hiên như trước vẫn vẻ mặt xanh mét, Tịch Phúc cũng vẫn vẻ mặt bó tay không có biện pháp.
Bởi vì loại thanh âm này, thật sự bọn họ đã nghe quá nhiều lần rồi, đã bắt đầu chết lặng.
- Cho hắn vào đi!
Căn cứ theo tâm tình còn nước còn tát, Lôi Vinh Hiên trầm giọng nói.
Không bao lâu, Tiêu Hoằng một thân áo quần lố lăng chậm rãi đi vào, tư thái đi đứng rất bề thế, bước chân bình ổn, thân trên hắn tận hết khả năng giữ cho không nhúc nhích, tay trái đặt ở bụng, tay phải vắt sau lưng, những cử chỉ này toàn bộ đều là thông qua quan sát Tang Hoành Vân trước đây, hiện giờ Tiêu Hoằng lâm thời bắt chước.
Tuy nhiên, mặc dù Tiêu Hoằng bày ra tư thái như vậy, vẫn còn làm cho Lôi Vinh Hiên, cùng với Tịch Phúc lộ ra vẻ nghi ngờ, nguyên nhân chính là một thân trang phục và đạo cụ quái dị của Tiêu Hoằng, hoàn toàn không giống như là Đại dược sư tài năng trong cảm nhận của bọn họ, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác là một thằng hề đang nhảy nhót, hơn nữa nhìn qua chất liệu y phục cũng chỉ là hàng giá rẻ.
Điều này không thể nghi ngờ làm cho ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Tiêu Hoằng đã giảm xuống.
Về phần ba gã Dược sư còn lại, trong ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng lại có vài phần khinh thường, ở bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng này chắc lại là một tên gà mờ, vì phí điều trị kếch xù nên đến liều thử vận may.
- Ngươi có nắm chắc trị lành bệnh cho nữ nhi của ta?
Lôi Vinh Hiên hơi đánh giá Tiêu Hoằng một chút, rồi lập tức dời ánh mắt đi, bày ra một bộ tư thái uy nghiêm hỏi.
- Có thể thử xem!
Tiêu Hoằng trả lời cũng thật quang côn, bởi vì có Ma Văn biến thanh bằng cỡ móng tay trong miệng, nên giọng nói của Tiêu Hoằng đã phát sinh thay đổi rất lớn.
- Vô liêm sỉ! Ngươi tưởng nhị tiểu thư Lôi gia là cái gì? Là vật phẩm thí nghiệm của ngươi sao?
Một gã Dược sư đứng ở bên cạnh Tịch Phúc lên tiếng khiển trách, bên trong lời nói đầy trách cứ, hắn tên là Phó Ngôn, là đồ đệ của Tịch Phúc, cấp bậc Ngự Giả cấp một.
- Xem ra, nhị tiểu thư của các ngươi đã chống đỡ không đến ngày mai, các ngươi có lựa chọn sao?
Tiêu Hoằng khẽ liếc mắt nhìn Lôi Tiểu Đình nằm trên giường một cái, đáp lại với giọng điệu bình thản, cũng không có để ý tới câu nói của tên Dược sư kia.
Mà Lôi Vinh Hiên nghe nói như thế, thần sắc lại là hơi vừa động, Tiêu Hoằng phân tích như vậy, hiển nhiên giống hệt như Tịch Phúc, điều này cũng trở thành minh chứng tên quái dị trước mắt này, hẳn là cũng có một chút bản lĩnh.
Có ý nghĩ như vậy, Lôi Vinh Hiên chậm rãi tránh ra:
- Nếu trị lành, ta sẽ trả phí điều trị gấp mười cho ngươi!
Tiêu Hoằng không có đáp lại, cũng không để ý đến vẻ cao ngạo cùng uy hiếp của Lôi Vinh Hiên, trực tiếp đi vòng qua hắn tới bên giường Lôi Tiểu Đình. Hiện giờ Lôi Tiểu Đình đang hấp hối, hô hấp mong manh, sắc mặt xanh tím.
Nhè nhẹ dỡ lên tấm chăn mỏng che trên mặt, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bụng của Lôi Tiểu Đình đã phình lên giống như một cái khí cầu.
Xắn ống tay áo dài rộng, Tiêu Hoằng liền lấy ra khối Ma Văn giảm nhiệt siêu cường nứt nẻ kia, sau khi thúc động, hắn trực tiếp đặt bàn tay bao phủ quang mang màu xanh vàng ngay bộ vị dạ dày căng phồng của Lôi Tiểu Đình, sau đó thông qua Ngự lực hướng dẫn, tiến hành trị liệu bộ phận dạ dày của Lôi Tiểu Đình. Trong lòng Tiêu Hoằng biết rất rõ, cần phải nắm bắt thời gian, nếu không Ma Văn giảm nhiệt siêu cường của mình thực rất có thể sẽ vỡ nát, không kịp thời gian hoàn toàn trị liệu lành bệnh cho Lôi Tiểu Đình.
- - - - - oOo- - - - -Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kim ngân hoa và máu
  • Anacostia Miller
Dệt Ngân Hà Cho Em full
Vùng Trời An Tĩnh/ Ngân Hà Không Nói - 星河不语
Tải App ngân hàng ủng hộ VietWriter

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom