• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-403

Chương 404: Ai là thế thân của ai




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
75940.png

Xem ảnh 2
75940_2.png
Có người nói cấp trên ra lệnh yêu cầu phải phá vụ án trong vòng bảy mươi hai tiếng.



Cuối cùng, lúc sắp hết thời gian thì vụ án đã được phá.



Có người cung cấp manh mối nói có một người đàn ông dáng vẻ khả nghi bán một số ví da hàng hiệu và châu báu ở cửa hàng đồ cũ.



Sau khi ông chủ giám định, phát hiện những món này đều là hàng thật, nhưng đối phương lại không nói ra được nguồn gốc khiến ông chủ hơi sợ hãi, không dám tùy tiện mua.



Hơn nữa hai ngày gần đây, tin tức người phụ nữ chết ở khách sạn cao cấp đã ầm ĩ sôi sùng sục trên mọi nẻo đường góc phố, người có tính cảnh giác đều sẽ không rước họa vào mình.



Người đàn ông mang đồ rời đi, hắn lại mang đến một cửa hàng khác trên cùng một con phố.



Kết quả lúc hai bên đang bàn bạc giá cả thì cảnh sát phá cửa xông vào, trực tiếp bắt hai bên đưa về đồn cảnh sát.



Qua suốt đêm thẩm vấn, người đàn ông đã khai nhận tất cả mọi chuyện.



“Hắn nói là hắn giết Phùng Thiên Nhu? Sao có thể: Trong camera cũng không thấy người đàn ông như vậy ra vào khách sạn!” Nghe được tin tức đó, Hà Tư Ca kinh ngạc biến sắc.



Cô và Phó Cẩm Hành đều đã xem tất cả các video giám sát của khách sạn.



Chính là vì không có phát hiện ra bất kỳ chỗ khả nghi nào, bây giờ bỗng nhiên có một kẻ được gọi là nghi phạm chạy tới nhận tội, chuyện này càng thêm mâu thuẫn.



“Có động cơ phạm tội, có tang vật, lại tự thừa nhận, vụ án này chắc sẽ kết thúc tại đây thôi.” Giọng điệu Phó Cẩm Hành vô cùng chắc chắn.



Chuyện này cũng không thể trách bất cứ ai.



Dù sao trong mắt người bình thường, sẽ không có ai tự nhận chuyện mình không làm cả.



“Mộ Kính Nhất thật tàn nhẫn, dù sao Phùng Thiên Nhu cũng từng làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, cho dù hai người có gì không hợp, đường ai nấy đi cũng tốt hơn mất mạng xuống suối vàng!” Hà Tư Ca không nhịn được bán trách.



“Với tính cách của Mộ Kính Nhất, cho dù hắn làm chuyện gì cũng sẽ không làm bẩn tay mình.



Cho dù người đàn ông này không phải là hung thủ thật sự, nhưng cũng sẽ không tra được đến Mộ Kính Nhất đâu.



Hắn có thể nghênh ngang tiếp tục trở về khách sạn, chứng tỏ hắn nắm chắc cách che giấu thân phận.



Anh không thể mạo hiểm nữa, nhất định phải đưa em và các con rời đi!” Phó Cẩm Hành không nói hai lời, lập tức bảo chị Bình đi thu dọn đồ đạc.



Ngay cả chỗ ở của Minh Duệ Viễn cũng không còn an toàn nữa rồi.



“Anh bảo em đi cũng được, nhưng anh phải nói cho em biết anh sẽ đưa em và các con đi đâu, phải ở đó bao lâu, kết quả xấu nhất là gì? Nếu như anh không nói rõ hết những chuyện này, em và con sẽ không đi đâu hết.” Hà Tư Ca cũng không giống trong phim, ầm ĩ không đi, phải làm ra vẻ gắn bó sống chết.



Nhưng thái độ của cô cũng rất kiên quyết.



Chính là cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng phải hiểu rõ tình hình.



“Ở nước ngoài, nhà họ Phó có nhiều sản nghiệp, cụ thể đi đâu anh sẽ nói với em sau.



Còn về lúc nào em và các con trở lại, tạm thời anh không thể bảo đảm.” Phó Cẩm Hành không muốn lừa cô.



“Chị Bình, không cần thu dọn nữa.” Hà Tư Ca gọi chị Bình, vẻ mặt bình tĩnh: Thay vì em và con trốn chui trốn lủi ở bên ngoài, còn phải lo lắng có người tìm đến tận nhà, em thà ở lại đây còn hơn.



Ít nhất cả nhà có thể ở bên nhau, không cần lo được cái này mất cái kia.” Nói xong, cô nghiêm túc nhìn Phó Cẩm Hành, nói rõ ràng từng chữ: “Anh mau chóng kết thúc những chuyện này đi.” Hung thủ đã sa lưới khiến rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.



Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Trương Tử Hân.



Cô ta lo lắng không yên mất mấy ngày, ngay cả quản lý của cô ta, cô ta cũng không dám nói thật.



Hơn nữa cô ta cũng không chắc chắn rốt cuộc Mộ Kính Nhất có phải là một người đáng tin hay không.



Mãi đến tận khi nhìn thấy tin tức phá án, Trương Tử Hân mới biết người đàn ông kia quả nhiên vô cùng thần thông quảng đại, lại có bản lĩnh làm nghiêng trời lệch đất, đổi trắng thay đen như vậy! Đợi thật lâu, cuối cùng cô ta cũng gặp được Mộ Kính Nhất một lần nữa.



Lần này là ở trong phòng trang điểm của trường quay.



Trương Tử Hân đang trang điểm, bỗng nhiên nhìn thấy hắn ở trong gương, cô ta sợ đến run bắn lên.



“Cô Trương?”.



Thợ trang điểm nghi hoặc hỏi.



Lông mày vẽ lệch rồi.



Trương Tử Hân vội khoát tay nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái, muốn nghỉ ngơi mười phút, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sẽ trang điểm tiếp.” “Nhưng mà.” “Cô ra ngoài đi, nếu bên phó đạo diễn có nói gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Trương Tử Hân không nhịn được khoát tay.



Chờ sau khi thợ trang điểm đi ra ngoài, cô ta mới đi nhanh đến trước mặt Mộ Kính Nhất, vừa mừng vừa sợ nói: “Anh Mộ, sao anh lại đến thế?” Nếu không phải còn có thể gặp lại hắn, nếu không phải vết thương trên người vừa mới khỏi, Trương Tử Hân gần như hoài nghi, có phải chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ thôi không.



“Để cho cô yên tâm, tránh cho cổ nghĩ rằng tôi là một tên lừa gạt.” Mộ Kính Nhất nói thẳng.



Hắn thẳng thắn như vậy khiến Trương Tử Hân cảm thấy lúng túng.



“Bây giờ tôi đã hoàn toàn tin tưởng anh rồi, anh đúng là một người có bản lĩnh.



Vậy anh có thể giúp tôi không?” Hai mắt cô ta lóe lên, hỏi.



“Không thể” Mộ Kính Nhất cũng rất thẳng thắn.



“Tại sao?” Trương Tử Hân ngẩn ra, vẻ mặt cô ta vô cùng không hiểu mà nhìn hắn.



Lẽ nào cô ta đã nhìn nhầm tất cả những việc làm của hắn trước đó rồi à? “Cô muốn đối phó với Hà Tư Ca, nhưng tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện.” Mộ Kính Nhất căng thẳng thắn hơn.



“Anh thích người phụ nữ kia? Tôi nhắc nhở anh một câu, cô ta luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, có rất nhiều người đàn ông thích cô ta, cho dù anh làm gì cho cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích...” Trương Tử Hân hung tợn nói.



Tại sao có quá nhiều người đàn ông giống như thiêu thân, con nào cũng lao đầu vào lửa như vậy? “Tôi không cảm thấy tôi thích cô ấy, là do phụ nữ các người tự cho là thế thôi.” Mộ Kính Nhất suy nghĩ mấy giây, cũng có chút nghi ngờ.



“Vậy anh...” Trương Tử Hân vẫn không hiểu.



“Có thể là tôi cảm thấy quá vô vị, cuối cùng cũng tìm được một việc để làm.” Mộ Kinh Nhất khẽ vuốt cằm.



Câu trả lời này khiến tâm trạng của Trương Tử Hân tốt hơn nhiều.



“Vậy anh có thể giúp tôi giải quyết Tiêu Tụng không? Cái tên vô liêm sỉ đó thực sự quá đáng ghét, nhưng cậu ta lại nắm trong tay điểm yếu của tôi.” Cô ta nhân cơ hội đưa ra điều kiện.



“Cô không có tư cách giao dịch với tôi.



Còn nữa, đừng giở trò khôn vặt trước mặt tôi.



Bàn về tâm cơ, cô thậm chí còn không bằng Phùng Thiên Nhu, hãy nghĩ tới kết cục của cô ta đi.” Mộ Kính Nhất cười lạnh nói.



Hắn đã suy nghĩ lại rồi, mình quá thiếu kinh nghiệm qua lại với phụ nữ, vì vậy mới năm lần bảy lượt dung túng cho bọn họ.



Mà phụ nữ thì không thể chiều quên được.



Trương Tử Hân lập tức sợ đến nỗi không nói nên lời.



Làm sao cô ta có thể quên Phùng Thiên Nhu chết như thế nào được? “Vậy tôi phải làm thế nào?” Im lặng hồi lâu, Trương Tử Hân mới nói được một câu.



“Nghĩ cách hẹn Phó Cẩm Hành ra ngoài, chỉ cần hắn đồng ý đến chỗ hẹn, còn lại tất cả sẽ do tôi sắp xếp.



Nhớ kỹ, chỉ có thể để hắn đến một mình.” Mộ Kính Nhất đẩy một tấm thẻ mỏng đến trước mặt Trương Tử Hân.



Cô ta cúi đầu nhìn, trên đó là một địa chỉ.



“Ngộ nhỡ anh ta không chịu thì sao? Anh ta quá tuyệt tình, căn bản là không nghĩ tới tình nghĩa cũ.” Trương Tử Hân ngập ngừng nói.



Cô ta từng thử rất nhiều lần, muốn tìm Phó Cẩm Hành đi ra ngoài ôn chuyện cũ với hắn.



Nhưng lần nào cũng thất bại.



“Đó là chuyện của cô, không phải của tôi.” Mộ Kính Nhất quay đầu rời đi.



Chờ Trương Tử Hân phản ứng lại, đã không thấy hắn đâu nữa.



Đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến về như gió.



Đêm đó Trương Tử Hân chạy thẳng đến Phó Thị.



Cho dù có hai năm quan hệ không tệ với Phó Cẩm Hành, nhưng Trương Tử Hân cũng không có đặc quyền tùy tiện ra vào phòng làm việc của hắn.



Tào Cảnh Đồng làm việc luôn luôn kín kẽ không một sơ sót, chỉ cần Phó Cẩm Hành không chính miệng dặn dò, cậu ta càng làm đâu ra đấy như một ông cụ non.



Vì thế cho dù năm đó tất cả mọi người đều coi Trương Tử Hân là bà chủ nhà họ Phó tương lai, nhưng Tào Cảnh Đồng vẫn không để cho cô ta đi cửa sau.



Trương Tử Hân ngồi trong quán cà phê ở tầng một của Phó Thị, lẳng lặng chờ cơ hội.



Bình thường, Phó Cẩm Hành rất ít khi xuất hiện ở cửa chính của công ty.



Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể.



Ngay lúc Trương Tử Hân chờ đợi đến suýt ngủ gật, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, hắn đã xuất hiện ở cửa Phó Thị.



Tài xế mới vừa lái chiếc xe chở Phó Cẩm Hành tới, còn chưa đỗ xe xong, Trương Tử Hân đợi mấy tiếng đã xông tới.



Vệ sĩ vội vàng ngăn cô ta lại.



“Cẩm Hành, em vẫn luôn đợi anh, cho em nói với anh mấy câu được không?” Trương Tử Hân khổ sở cầu xin.



Vì muốn khiển Phó Cẩm Hành động lòng, cô ta còn đặc biệt sai người tạo hình cho cô ta giống mấy năm trước, cũng chính là lúc cô ta và Phó Cẩm Hành vẫn còn ở bên nhau.



“Buông cô ta ra.” Phó Cẩm Hành quan sát Trương Tử Hân một lúc, bên ngoài hắn không nói gì, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.



Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ta còn trang điểm, ăn mặc như cô gái hơn hai mươi tuổi, cũng không nghĩ xem có thích hợp hay không? “Cẩm Hành, em biết anh vẫn còn nhớ tới tình cảm của chúng ta mà!”.



Trương Tử Hân vui vẻ, quát vệ sĩ bên cạnh: “Các người nghe thấy chưa, mau buông tôi ra!” “Cô muốn nói gì, lên xe trước rồi nói.” Phó Cẩm Hành cau mày, cúi đầu xuống ngồi vào trong xe.



Nơi này nhiều người qua lại như vậy, ngộ nhỡ bị nhìn thấy, không biết sẽ ầm ĩ ra tin tức gì nữa.



Nghe vậy, Trương Tử Hân càng thêm vui vẻ.



Cô ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng, gần như dùng cả tay lẫn chân leo lên xe của Phó Cẩm Hành.



Vừa lên xe, Trương Tử Hân đã thắt dây an toàn lại, tránh cho lại bị người ta ném xuống.



“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Phó Cẩm Hành giơ tay chống trán, nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi.



“Cẩm Hành, có phải anh không được khỏe không? Em thấy sắc mặt anh không tốt lắm.” Trương Tử Hân nhân cơ hội tới gần, giơ tay ra nhẹ nhàng ấn lên trán Phó Cẩm Hành.



Thấy hắn không từ chối, càng lúc cô ta càng lớn gan hơn.



“Như vậy có phải sẽ thoải mái hơn không?” Trương Tử Hân vừa ấn vừa hỏi.



“Üm.”



Phó Cẩm Hành vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hờ hững đáp một tiếng.



Cho dù phản ứng của hắn không hề nhiệt tình, nhưng ở trong mắt Trương Tử Hân, như vậy đã đủ khích lệ cực lớn rồi.



Cô ta càng đến gần hơn, gần như đã dựa nửa người lên cánh tay hắn.



“Thật ra em cũng không dám tùy tiện làm phiền anh, nhưng có lẽ anh đã quên hai ngày nữa chính là kỷ niệm ngày chúng ta ở bên nhau.



Đối với anh mà nói chuyện này căn bản không tính là gì, nhưng với em mà nói lại rất quan trọng...” Trương Tử Hân khẽ cụp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.



Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta.



“Vậy sao, tôi quên rồi.” Giọng nói của Phó Cẩm Hành không mang theo bất cứ tình cảm gì.



“Tối nay anh có thể cùng em ăn một bữa cơm không? Chỉ một bữa cơm thôi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng người chồng tốt và người cha mẫu mực của anh.



Em xin thể, nhất định em sẽ không quấn lấy anh nữa.” Trương Tử Hân vô cùng đáng thương dùng ngón tay kéo góc áo của Phó Cẩm Hành, chỉ thiếu điều nước mắt lưng tròng nhìn hắn.



“Được rồi.



Đi đâu?” Phó Cẩm Hành hơi nghiêng đầu suy nghĩ, lại thật sự đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom