Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-379
Chương 380: Toàn năng mọi mặt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Em thật sự muốn đi cùng anh?” Thời khắc mấu chốt, Phó Cẩm Hành có chút đắn đo.
“Đừng do dự nữa, dựa vào mình anh sao có thể giải quyết tên nhóc đó? Anh cũng biết cậu ta khó dây thế nào mà.” Hà Tư Ca khoác lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói.
Lời này đúng là thật.
Ngộ nhỡ đến lúc quan trọng nhất, Minh Duệ Viễn lại nhân cơ hội nhảy ra, gây ra phiền phức gì thì hỏng chuyện
“Được, nhưng em phải đồng ý với anh không được làm gì, an toàn của em là quan trọng nhất.” Phó Cẩm Hành không nhịn được mà dặn đi dặn lại
Sau khi đã chắn Hà Tư Ca cũng sẽ đi cùng, Minh Duệ Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cậu ta ngoan ngoãn hơn hẳn, cúi đầu, mặc cho Phó Cẩm Hành còng tay mình, còn thay quần áo sạch sẽ.
“Đừng tưởng anh làm như vậy thì ba và anh tôi sẽ không biết anh ngược đãi tôi!” Đến khi Phó Cẩm Hành lại cầm còng tay lên, Minh Duệ Viễn mới căm hận nói.
“Không sao, tôi đâu phải là đi tuyển chọn thanh niên ưu tú, người nhà họ Minh nhìn tôi như thế nào, tôi căn bản không để ý.”
Phó Cẩm Hành nhanh chóng cùng cậu ta lại, khinh thường thu hồi ánh mắt.
Lần này đến bến tàu phía nam, Phó Cẩm Hành dẫn theo mười mấy người lái ba chiếc xe.
Hắn và Hà Tư Ca cùng Minh Duệ Viễn ngồi trên một chiếc xe, ở vị trí chính giữa, trước sau đều có vệ sĩ, tài xế khống chế tốc độ không nhanh không chậm.
“Em lớn như vậy, hình như chưa bao giờ đến bến tàu phía nam.”
Nhìn phong cảnh càng ngày càng xa lạ ngoài cửa sổ, Hà Tư Ca lẩm bẩm
“Đương nhiên, mười năm trước chuyện làm ăn ở bến tàu đó đã rất khó khăn rồi, lại thêm chính phủ nghiêm khắc khống chế, hai năm gần đây thuyền bè qua lại chỉ bằng một hai phần trước kia, có lẽ còn ít hơn.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh giải thích, giơ tay chỉ ra xa, thấp giọng giới thiệu tình hình khu vực này với Hà Tư Ca
Minh Duệ Viễn ngồi ở bên cạnh cũng nghe cùng, vẻ mặt đăm chiêu như có gì suy nghĩ.
“Anh Phó, sắp đến rồi.” Tài xế nhắc nhở
Phó Cẩm Hành cầm bộ đàm lên, bảo chiếc xe trước mặt lái qua đó, xe của mình thì dừng lại tại chỗ, yên lặng theo dõi tình hình.
Lại qua mấy phút, bên kia truyền đến tin tức, nói bến tàu bình thường, nhưng người nhà họ Minh tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
“Cậu hai, không phải là người nhà cậu tạm thời đổi ý, cảm thấy chuộc cậu về cũng không có tác dụng gì, cho nên không đến rồi chứ?” Phó Cẩm Hành đặt bộ đàm xuống, cố ý cười hỏi
Biết rõ hắn đang chọc giận mình, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn tức giận, ngay cả mặt cũng đỏ lên
“Này, Phó Cẩm Hành, đừng tưởng là tôi sợ anh nhé! Bây giờ rơi vào tay anh chẳng qua là do tôi không cẩn thận, anh cũng không phải người quang minh lỗi lạc gì...” Minh Duệ Viễn tức giận thiếu nước nhảy dựng lên trong xe, nhưng hai tay vẫn bị còng, trừ nói ra thì cậu ta không làm được gì cả
Phó Cẩm Hành lại kiểm tra cổ tay cậu ta, lẩm bẩm: “Có lẽ tôi nên tìm một cái giẻ lau bẩn nhất chặn miệng người nào đó lại mới được.” Mấy ngày nay, qua quan sát thì hắn phát hiện cậu nhóc Minh Duệ Viễn này có triệu chứng đa sạch sẽ
Cho nên, vừa nghe thấy hai chữ “giẻ lau”, cậu ta lập tức biển sắc.
“Anh Phó.”
Bộ đàm lại vang lên, Phó Cẩm Hành nghiêm mặt, cầm ống nhòm lên nhìn về phía bến sông
Xuyên qua thấu kính, hắn có thể nhìn thấy bụi bay mù mịt từ xa.
Phó Cẩm Hành có thể nhanh chóng khẳng định có một đoàn xe đang chạy về phía này, có đến năm, sáu chiếc xe việt dã hạng nặng.
Phó Cẩm Hành đặt đồ xuống, trầm giọng dặn dò tài xế: “Qua đó đi.” Tài xế khởi động xe, đi về phía bên tàu
“Xuống xe!” Dừng xe, tài xế nhảy xuống trước, sau đó kéo cửa xe, kéo Minh Duệ Viễn từ bên trong ra
“Đừng có kéo, tôi tự đi được.” Minh Duệ Viễn không vui hô lên
“Im miệng!” Phó Cẩm Hành theo sát phía sau, lạnh lùng quát một tiếng
Có ba bốn người đứng cách đó không xa, đều là người do Phó Cẩm Hành đặc biệt dẫn đến
Sáu bảy người trong chiếc xe phía sau cũng xuống theo ở phía sau, không đi quá gần
Đây cũng là ý của Phó Cẩm Hành, có trước có sau, tránh việc không cẩn thận bị đối phương vẫy gọng kìm, tận diệt
Thấy có người ẩn lên vai Minh Duệ Viễn, hắn quay lại xe, nói với Hà Tư Ca: “Nếu như thuận lợi là có thể nhanh chóng kết thúc, em ngồi yên ở đây, không được ra ngoài
Chiếc xe này có tính chống đạn hạng nhất, cho dù là xe chuyên chở nhân vật quan trọng trong giới chính trị ở nước ngoài thì hệ số an toàn cũng chỉ như vậy thôi.
Cho nên, chỉ cần Hà Tư Ca ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, cho dù thật sự có đạn lạc thì cũng không làm cô bị thương được
“Vậy nếu như..
nếu như không thuận lợi thì sao?”
Hà Tư Ca thò đầu ra, căng thẳng nhìn Phó Cẩm Hành, giơ tay ra dùng sức kéo tay áo hắn.
Khoảnh khắc này, cô thật sự không muốn buông hắn ra
Không biết tại sao, suốt dọc đường đi, tâm trạng Hà Tư Ca vô cùng bất an
cảm giác không yên bình đó đối với cô mà nói là rất xa lạ.
Là một người phụ nữ, cô rất rõ giác quan thứ sáu của mình rất chính xác, hầu như lần nào cũng linh nghiệm.
Cô không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại rơi vào trong trạng thái sợ hãi mãnh liệt.
“Không có nếu như, yên tâm đi.” Phó Cẩm Hành dùng sức hôn mạnh lên trán cô một cái
“Em ngồi ngay ngắn lại đi, kéo cửa kính xe lên, đừng để con sợ.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.
Đợi Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh Minh Duệ Viễn, cuối cùng Minh Đạt và Minh Duệ Tư cũng xuất hiện ở cách đó mười mấy mét.
Bọn họ đi ở phía trước, mà A Hải thì đang kéo một người phụ nữ tóc tai bù xù đi ở cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ, là Mai Lan.
Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Mai Lan lập tức ngẩng đầu lên, dưới mái tóc vừa bẩn vừa rối là một gương mặt nhem nhuốc
“Cẩm Hành! Mau cứu mẹ! Đưa mẹ về! Mẹ không muốn ở chỗ này nữa...” Mai Lan hét lên, nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành, vùng vẫy
Thật ra nếu như không muốn nghe thấy bà ta gào thét, chỉ cần dùng băng dính dán lên miệng bà ta là được, nhưng Minh Đạt lại không làm như vậy
Điều này chứng minh ống ta cố ý.
Ông ta cố ý muốn để Mai Lan thê thảm ở trước mặt Phó Cẩm Hành như vậy, đánh vào mặt tâm lý của hắn.
Thấy mẹ ruột mình bị hành hạ thế này, người bình thường chắc chắn đã hoảng loạn, nội tâm chịu đựng giày vò cực lớn
Thậm chí, ảnh hưởng đến lời nói và hành động sau đó
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, hắn nhìn thấy A Hải dùng một tay ấn lấy Mai Lan
Bà ta có thể nhúc nhích, nhưng không chạy được, chân tay giãy giụa, giống như một con chuột đang bị mèo vờn, chỉ vì muốn xem đủ loại trò hề.
Thấy vậy, Phó Cẩm Hành không chút do dự, hắn quay người, đi thẳng đến trước mặt Minh Duệ Viễn.
Hắn giơ chân lên, đạp mạnh lên đầu gối Minh Duệ Viễn
“A!!!”
Minh Duệ Viễn kêu thảm thiết, cơ thể lảo đảo, quỳ một chân xuống đất.
Ngay sau đó, lại có người lôi cậu ta đứng lên
Cơ thể Minh Duệ Viễn lảo đảo, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh gần như dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tuôn ra khỏi trán.
Đau chết mất!
Phó Cẩm Hành hoàn toàn biết ra tay từ chỗ nào là thích hợp, đừng nghĩ chỉ là một cú đạp nhẹ nhàng, nhưng nó đủ để Minh Duệ Viễn không chịu nổi
Nhìn thấy cảnh này, Minh Duệ Tư lập tức cuống lên, hét lớn: “Cậu làm gì thế hả? Có phải cậu không muốn để mẹ cậu còn sống rời khỏi nơi này đúng không? Có tin tôi...”
Không đợi “hắn” nói xong, Minh Đạt ở bên cạnh đã lên tiếng ngăn cản: “A Tư, con quá kích động rồi!” Nghe vậy, Minh Duệ Tư hậm hực ngậm miệng lại
Nhưng trong mắt “hắn” vẫn lộ vẻ lo lắng, liên tục nhìn về phía Minh Duệ Viễn, cho đến khi chắc chắn cậu ta không có gì đáng ngại, Minh Duệ Tư mới yên tâm.
“A Hải, để bà ta đứng thẳng lên, đừng kêu khóc om sòm nữa!”
Minh Đạt quay đầu lại dặn dò A Hải
“Bà Phó, nếu bà còn như vậy nữa, đừng trách tôi vô tình!”
A Hải dùng một tay nhấc cổ áo Mai Lan lên, hung ác nói bên tai bà ta.
Hai ngày này, Mai Lan thật sự chịu không ít khổ cực
Mặc dù tạm thời bà ta vẫn không rõ lai lịch của tên này, nhưng con người đều biết đau, cho nên Mai Lan vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng lên, không dám kêu khóc nữa
“Ông Minh, ngưỡng mộ đã lâu.” Phó Cẩm Hành đi về phía trước mấy bước, chủ động giơ tay phải ra bắt tay với Minh Đạt
Minh Đạt cũng đi lên phía trước giống hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cách nhau chưa đến nửa mét, ngay cả biểu cảm trên mặt nhau cũng đều thấy rõ ràng.
“Phó Cẩm Hành, cậu dám đến khiến tôi rất kinh ngạc.” Minh Đạt cũng giơ tay ra bắt tay hắn.
Lúc nắm tay nhau, hai người đàn ông cũng bình tĩnh đọ sức
Mấy giây sau, bọn họ thu tay về
“Quá khen rồi, tôi không thể không đến
Người làm con không dám nói trọn vẹn hai mươi tư đạo hiểu, nhưng ít nhất cũng không thể trơ mắt nhìn ba mẹ mình rơi vào tay người khác.” Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười.
“Ngược lại là ông Minh làm tôi có chút bất ngờ, không biết có phải là ông đang dốc sức nói với mọi người cái gì gọi là vì yêu mà hận không?” Hắn lại nhướng mày lên, thấp giọng khiêu khích.
Về đến chuyện năm xưa của Minh Đạt và Mai Lan, Phó Cẩm Hành chỉ nghe sơ qua từ miệng Mai Lan, còn chân tướng thể nào, thân phận thật sự của Minh Đạt lại là gì, tạm thời vẫn chưa biết được.
Cho nên, Phó Cẩm Hành cũng rất muốn làm rõ
“Vì yêu mà hận? Ha..
lời này cũng không sai.” Minh Đạt híp mắt lại, có chút mỉa mai nói một câu
“Hồi đó tôi bị mù, còn tưởng là gặp được một người phụ nữ tốt, cho nên mới đánh cược tính mạng cũng phải nghĩ đủ mọi cách loại bỏ muôn vàn khó khăn, chỉ vì ở bên bà ta
Kết quả.” Ông ta lắc đầu, vẻ mặt căm hận
Trong mấy câu này ẩn chứa vô số nỗi bị thương, dường như chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được
Còn người ngoài sẽ không có cách nào hiểu thấu đáo được qua mấy lời vụn vặt này
“Không bằng để chuyện cũ theo gió bay đi?” Phó Cẩm Hành lặng im suy nghĩ một lúc liền đề nghị “Tôi biết chuyện này đúng là mẹ tôi có lỗi với ông, hy vọng ông nể tình tình cảm trước đây...” Nói đến đây, Phó Cẩm Hành đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay phắt đầu lại
Hắn chỉ mải đắm chìm trong chuyện cũ của Minh Đạt và Mai Lan, nhưng nếu hắn không đoán sai, đây thật ra chỉ là thủ đoạn cố ý kéo dài thời gian của Minh Đạt mà thôi!
Mà mục đích kéo dài thời gian là...
Sắc mặt Phó Cẩm Hành lập tức thay đổi
Ba chiếc xe sau lưng vẫn còn ở yên đó, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Phó Cẩm Hành ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cẩm Hành.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Đừng do dự nữa, dựa vào mình anh sao có thể giải quyết tên nhóc đó? Anh cũng biết cậu ta khó dây thế nào mà.” Hà Tư Ca khoác lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói.
Lời này đúng là thật.
Ngộ nhỡ đến lúc quan trọng nhất, Minh Duệ Viễn lại nhân cơ hội nhảy ra, gây ra phiền phức gì thì hỏng chuyện
“Được, nhưng em phải đồng ý với anh không được làm gì, an toàn của em là quan trọng nhất.” Phó Cẩm Hành không nhịn được mà dặn đi dặn lại
Sau khi đã chắn Hà Tư Ca cũng sẽ đi cùng, Minh Duệ Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cậu ta ngoan ngoãn hơn hẳn, cúi đầu, mặc cho Phó Cẩm Hành còng tay mình, còn thay quần áo sạch sẽ.
“Đừng tưởng anh làm như vậy thì ba và anh tôi sẽ không biết anh ngược đãi tôi!” Đến khi Phó Cẩm Hành lại cầm còng tay lên, Minh Duệ Viễn mới căm hận nói.
“Không sao, tôi đâu phải là đi tuyển chọn thanh niên ưu tú, người nhà họ Minh nhìn tôi như thế nào, tôi căn bản không để ý.”
Phó Cẩm Hành nhanh chóng cùng cậu ta lại, khinh thường thu hồi ánh mắt.
Lần này đến bến tàu phía nam, Phó Cẩm Hành dẫn theo mười mấy người lái ba chiếc xe.
Hắn và Hà Tư Ca cùng Minh Duệ Viễn ngồi trên một chiếc xe, ở vị trí chính giữa, trước sau đều có vệ sĩ, tài xế khống chế tốc độ không nhanh không chậm.
“Em lớn như vậy, hình như chưa bao giờ đến bến tàu phía nam.”
Nhìn phong cảnh càng ngày càng xa lạ ngoài cửa sổ, Hà Tư Ca lẩm bẩm
“Đương nhiên, mười năm trước chuyện làm ăn ở bến tàu đó đã rất khó khăn rồi, lại thêm chính phủ nghiêm khắc khống chế, hai năm gần đây thuyền bè qua lại chỉ bằng một hai phần trước kia, có lẽ còn ít hơn.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh giải thích, giơ tay chỉ ra xa, thấp giọng giới thiệu tình hình khu vực này với Hà Tư Ca
Minh Duệ Viễn ngồi ở bên cạnh cũng nghe cùng, vẻ mặt đăm chiêu như có gì suy nghĩ.
“Anh Phó, sắp đến rồi.” Tài xế nhắc nhở
Phó Cẩm Hành cầm bộ đàm lên, bảo chiếc xe trước mặt lái qua đó, xe của mình thì dừng lại tại chỗ, yên lặng theo dõi tình hình.
Lại qua mấy phút, bên kia truyền đến tin tức, nói bến tàu bình thường, nhưng người nhà họ Minh tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
“Cậu hai, không phải là người nhà cậu tạm thời đổi ý, cảm thấy chuộc cậu về cũng không có tác dụng gì, cho nên không đến rồi chứ?” Phó Cẩm Hành đặt bộ đàm xuống, cố ý cười hỏi
Biết rõ hắn đang chọc giận mình, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn tức giận, ngay cả mặt cũng đỏ lên
“Này, Phó Cẩm Hành, đừng tưởng là tôi sợ anh nhé! Bây giờ rơi vào tay anh chẳng qua là do tôi không cẩn thận, anh cũng không phải người quang minh lỗi lạc gì...” Minh Duệ Viễn tức giận thiếu nước nhảy dựng lên trong xe, nhưng hai tay vẫn bị còng, trừ nói ra thì cậu ta không làm được gì cả
Phó Cẩm Hành lại kiểm tra cổ tay cậu ta, lẩm bẩm: “Có lẽ tôi nên tìm một cái giẻ lau bẩn nhất chặn miệng người nào đó lại mới được.” Mấy ngày nay, qua quan sát thì hắn phát hiện cậu nhóc Minh Duệ Viễn này có triệu chứng đa sạch sẽ
Cho nên, vừa nghe thấy hai chữ “giẻ lau”, cậu ta lập tức biển sắc.
“Anh Phó.”
Bộ đàm lại vang lên, Phó Cẩm Hành nghiêm mặt, cầm ống nhòm lên nhìn về phía bến sông
Xuyên qua thấu kính, hắn có thể nhìn thấy bụi bay mù mịt từ xa.
Phó Cẩm Hành có thể nhanh chóng khẳng định có một đoàn xe đang chạy về phía này, có đến năm, sáu chiếc xe việt dã hạng nặng.
Phó Cẩm Hành đặt đồ xuống, trầm giọng dặn dò tài xế: “Qua đó đi.” Tài xế khởi động xe, đi về phía bên tàu
“Xuống xe!” Dừng xe, tài xế nhảy xuống trước, sau đó kéo cửa xe, kéo Minh Duệ Viễn từ bên trong ra
“Đừng có kéo, tôi tự đi được.” Minh Duệ Viễn không vui hô lên
“Im miệng!” Phó Cẩm Hành theo sát phía sau, lạnh lùng quát một tiếng
Có ba bốn người đứng cách đó không xa, đều là người do Phó Cẩm Hành đặc biệt dẫn đến
Sáu bảy người trong chiếc xe phía sau cũng xuống theo ở phía sau, không đi quá gần
Đây cũng là ý của Phó Cẩm Hành, có trước có sau, tránh việc không cẩn thận bị đối phương vẫy gọng kìm, tận diệt
Thấy có người ẩn lên vai Minh Duệ Viễn, hắn quay lại xe, nói với Hà Tư Ca: “Nếu như thuận lợi là có thể nhanh chóng kết thúc, em ngồi yên ở đây, không được ra ngoài
Chiếc xe này có tính chống đạn hạng nhất, cho dù là xe chuyên chở nhân vật quan trọng trong giới chính trị ở nước ngoài thì hệ số an toàn cũng chỉ như vậy thôi.
Cho nên, chỉ cần Hà Tư Ca ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, cho dù thật sự có đạn lạc thì cũng không làm cô bị thương được
“Vậy nếu như..
nếu như không thuận lợi thì sao?”
Hà Tư Ca thò đầu ra, căng thẳng nhìn Phó Cẩm Hành, giơ tay ra dùng sức kéo tay áo hắn.
Khoảnh khắc này, cô thật sự không muốn buông hắn ra
Không biết tại sao, suốt dọc đường đi, tâm trạng Hà Tư Ca vô cùng bất an
cảm giác không yên bình đó đối với cô mà nói là rất xa lạ.
Là một người phụ nữ, cô rất rõ giác quan thứ sáu của mình rất chính xác, hầu như lần nào cũng linh nghiệm.
Cô không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại rơi vào trong trạng thái sợ hãi mãnh liệt.
“Không có nếu như, yên tâm đi.” Phó Cẩm Hành dùng sức hôn mạnh lên trán cô một cái
“Em ngồi ngay ngắn lại đi, kéo cửa kính xe lên, đừng để con sợ.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.
Đợi Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh Minh Duệ Viễn, cuối cùng Minh Đạt và Minh Duệ Tư cũng xuất hiện ở cách đó mười mấy mét.
Bọn họ đi ở phía trước, mà A Hải thì đang kéo một người phụ nữ tóc tai bù xù đi ở cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ, là Mai Lan.
Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Mai Lan lập tức ngẩng đầu lên, dưới mái tóc vừa bẩn vừa rối là một gương mặt nhem nhuốc
“Cẩm Hành! Mau cứu mẹ! Đưa mẹ về! Mẹ không muốn ở chỗ này nữa...” Mai Lan hét lên, nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành, vùng vẫy
Thật ra nếu như không muốn nghe thấy bà ta gào thét, chỉ cần dùng băng dính dán lên miệng bà ta là được, nhưng Minh Đạt lại không làm như vậy
Điều này chứng minh ống ta cố ý.
Ông ta cố ý muốn để Mai Lan thê thảm ở trước mặt Phó Cẩm Hành như vậy, đánh vào mặt tâm lý của hắn.
Thấy mẹ ruột mình bị hành hạ thế này, người bình thường chắc chắn đã hoảng loạn, nội tâm chịu đựng giày vò cực lớn
Thậm chí, ảnh hưởng đến lời nói và hành động sau đó
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, hắn nhìn thấy A Hải dùng một tay ấn lấy Mai Lan
Bà ta có thể nhúc nhích, nhưng không chạy được, chân tay giãy giụa, giống như một con chuột đang bị mèo vờn, chỉ vì muốn xem đủ loại trò hề.
Thấy vậy, Phó Cẩm Hành không chút do dự, hắn quay người, đi thẳng đến trước mặt Minh Duệ Viễn.
Hắn giơ chân lên, đạp mạnh lên đầu gối Minh Duệ Viễn
“A!!!”
Minh Duệ Viễn kêu thảm thiết, cơ thể lảo đảo, quỳ một chân xuống đất.
Ngay sau đó, lại có người lôi cậu ta đứng lên
Cơ thể Minh Duệ Viễn lảo đảo, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh gần như dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tuôn ra khỏi trán.
Đau chết mất!
Phó Cẩm Hành hoàn toàn biết ra tay từ chỗ nào là thích hợp, đừng nghĩ chỉ là một cú đạp nhẹ nhàng, nhưng nó đủ để Minh Duệ Viễn không chịu nổi
Nhìn thấy cảnh này, Minh Duệ Tư lập tức cuống lên, hét lớn: “Cậu làm gì thế hả? Có phải cậu không muốn để mẹ cậu còn sống rời khỏi nơi này đúng không? Có tin tôi...”
Không đợi “hắn” nói xong, Minh Đạt ở bên cạnh đã lên tiếng ngăn cản: “A Tư, con quá kích động rồi!” Nghe vậy, Minh Duệ Tư hậm hực ngậm miệng lại
Nhưng trong mắt “hắn” vẫn lộ vẻ lo lắng, liên tục nhìn về phía Minh Duệ Viễn, cho đến khi chắc chắn cậu ta không có gì đáng ngại, Minh Duệ Tư mới yên tâm.
“A Hải, để bà ta đứng thẳng lên, đừng kêu khóc om sòm nữa!”
Minh Đạt quay đầu lại dặn dò A Hải
“Bà Phó, nếu bà còn như vậy nữa, đừng trách tôi vô tình!”
A Hải dùng một tay nhấc cổ áo Mai Lan lên, hung ác nói bên tai bà ta.
Hai ngày này, Mai Lan thật sự chịu không ít khổ cực
Mặc dù tạm thời bà ta vẫn không rõ lai lịch của tên này, nhưng con người đều biết đau, cho nên Mai Lan vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng lên, không dám kêu khóc nữa
“Ông Minh, ngưỡng mộ đã lâu.” Phó Cẩm Hành đi về phía trước mấy bước, chủ động giơ tay phải ra bắt tay với Minh Đạt
Minh Đạt cũng đi lên phía trước giống hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cách nhau chưa đến nửa mét, ngay cả biểu cảm trên mặt nhau cũng đều thấy rõ ràng.
“Phó Cẩm Hành, cậu dám đến khiến tôi rất kinh ngạc.” Minh Đạt cũng giơ tay ra bắt tay hắn.
Lúc nắm tay nhau, hai người đàn ông cũng bình tĩnh đọ sức
Mấy giây sau, bọn họ thu tay về
“Quá khen rồi, tôi không thể không đến
Người làm con không dám nói trọn vẹn hai mươi tư đạo hiểu, nhưng ít nhất cũng không thể trơ mắt nhìn ba mẹ mình rơi vào tay người khác.” Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười.
“Ngược lại là ông Minh làm tôi có chút bất ngờ, không biết có phải là ông đang dốc sức nói với mọi người cái gì gọi là vì yêu mà hận không?” Hắn lại nhướng mày lên, thấp giọng khiêu khích.
Về đến chuyện năm xưa của Minh Đạt và Mai Lan, Phó Cẩm Hành chỉ nghe sơ qua từ miệng Mai Lan, còn chân tướng thể nào, thân phận thật sự của Minh Đạt lại là gì, tạm thời vẫn chưa biết được.
Cho nên, Phó Cẩm Hành cũng rất muốn làm rõ
“Vì yêu mà hận? Ha..
lời này cũng không sai.” Minh Đạt híp mắt lại, có chút mỉa mai nói một câu
“Hồi đó tôi bị mù, còn tưởng là gặp được một người phụ nữ tốt, cho nên mới đánh cược tính mạng cũng phải nghĩ đủ mọi cách loại bỏ muôn vàn khó khăn, chỉ vì ở bên bà ta
Kết quả.” Ông ta lắc đầu, vẻ mặt căm hận
Trong mấy câu này ẩn chứa vô số nỗi bị thương, dường như chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được
Còn người ngoài sẽ không có cách nào hiểu thấu đáo được qua mấy lời vụn vặt này
“Không bằng để chuyện cũ theo gió bay đi?” Phó Cẩm Hành lặng im suy nghĩ một lúc liền đề nghị “Tôi biết chuyện này đúng là mẹ tôi có lỗi với ông, hy vọng ông nể tình tình cảm trước đây...” Nói đến đây, Phó Cẩm Hành đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay phắt đầu lại
Hắn chỉ mải đắm chìm trong chuyện cũ của Minh Đạt và Mai Lan, nhưng nếu hắn không đoán sai, đây thật ra chỉ là thủ đoạn cố ý kéo dài thời gian của Minh Đạt mà thôi!
Mà mục đích kéo dài thời gian là...
Sắc mặt Phó Cẩm Hành lập tức thay đổi
Ba chiếc xe sau lưng vẫn còn ở yên đó, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Phó Cẩm Hành ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cẩm Hành.”
Bình luận facebook