• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-363

Chương 364: Gió chiều nào xoay chiều đó




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
73369.png

Xem ảnh 2
73369_2.png
“Em trai anh là người thừa kế danh chính ngôn thuận trong gia tộc, bây giờ cậu ta chết rồi, sau này gia tộc Bruno phải làm thế nào?” Phó Cẩm Hành ngược lại càng quan tâm điểm này hơn.



Có lẽ, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Mộ Kính Nhất quay trở lại Trung Hải lần nữa.



“Tôi không quan tâm.” Mộ Kính Nhất thật sự không chút để ý, hình như cũng không quan tâm tình cảnh hiện tại của mình, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.



“Của cải của gia tộc Bruno nhiều gấp mười mấy lần những gì Minh Đạt để lại.” Phó Cẩm Hành có chút dở khóc dở cười nhắc nhở.



Miếng thịt đặt bên miệng không ăn, lại chạy đến Trung Hải gây khó dễ cho bọn họ, đây là logic gì chứ! Căn bản là khó bề tưởng tượng! Trừ phi, ngay từ đầu Mộ Kính Nhất đã không để ý đến Tập đoàn Minh Thị, mà là có ý đồ khác...



“Tôi nói tóm lại nhé, Tiêu Tụng giết Trương Tử Hân, giấu Hà Tư Ca đi rồi, hiện tại ngoại trừ cậu ta ra, không ai biết cô ấy ở đâu.



Tôi đã phải người đi tìm, có điều, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có ba người bọn họ mới biết.” Dựa vào trực giác, Phó Cẩm Hành tin tưởng, người liên lạc với Mộ Kính Nhất chỉ có Trương Tử Hân, mà không bao gồm Tiêu Tụng.



Cái tên nhóc kiêu ngạo kia làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước người khác? Một người làm việc, cơ bản sẽ không bao giờ đi ngược lại nội tâm chính mình mới đúng.



Quả nhiên, Mộ Kính Nhất hơi trầm ngâm, vẫn mở miệng nói: “Tôi quả thật biết Tiểu Tụng là ai, cũng biết cậu ta đã làm gì, nhưng chưa từng tiếp xúc với cậu ta.” Hắn không nói dối.



“Trương Tử Hân bằng lòng bán mạng cho anh, cũng là vì anh đã đồng ý với cô ta điều gì đó đúng không?” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, to gan đoán.



“Cậu lại không biết à? Dù sao cô ta cũng đã từng là người phụ nữ của cậu.



Phó Cẩm Hành, cậu tuyệt tình quá rồi đấy.” Mộ Kính Nhất châm biếm.



uốn cái gì, tôi đều cho, ai cũng có được thứ mình muốn, không thể phán xét tôi là người đàn ông phụ tình.



Huống hồ...” Phó Cẩm Hành do dự một chút, vẫn nói thật: “Tôi vừa gặp đã yêu Hà Tư Ca, chỉ là năm đó cô ấy tính kể tôi, khiến tôi rất khó chịu, nếu không vì điểm này thì chúng tôi cũng sẽ không bỏ lỡ mất năm năm.” Cho nên, hắn mới tự làm lòng mình trở nên vô cảm, coi Trương Tử Hân như một vật thay thế ngoan ngoãn nghe lời.



“Nhưng cậu căn bản không biết Tiêu Tụng tra tấn cô ta như thế nào, so với cậu ta, ngay cả tôi cũng không dám nói mình là một tên biến thái.” Mộ Kính Nhất hỏi: “Trương Tử Hân chết trong hầm nhà Tiêu Tụng, đúng không?”



“Anh...



sao anh biết?” Phó Cẩm Hành không hề nói chi tiết này với hắn.



“Lần đầu tiên Trương Tử Hân bị Tiêu Tụng bắt đi, chính là bị nhốt ở căn hầm đó mấy ngày, không chết cũng bị lột da.



Ngoại trừ tra tấn cô ta ra, Tiểu Tụng còn chụp rất nhiều ảnh và video, lợi dụng những thứ đó uy hiếp Trương Tử Hân.



Cô ta vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu ta nên mới đồng ý làm việc cho tôi.



Nói cách khác, cô ta không quên được mối thù này.” Là người ngoài cuộc, Mộ Kính Nhất không hề cười nhạo tình cảm của Trương Tử Hân đối với Phó Cẩm Hành.



Hắn thậm chí còn rất hâm mộ tính cách có thể không màng tất cả vì tình yêu này.



Bởi vì dù gì thì Mộ Kính Nhất cũng không làm được.



“Tôi...



tôi thật sự không biết.” Phó Cẩm Hành khựng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.



Không ngờ, nhìn Tiêu Tụng dịu dàng dễ mến như vậy mà lại làm ra chuyện kinh khủng như thế.



Nếu như đám fan hâm mộ của cậu ta biết, không biết sẽ bàng hoàng tới mức nào? Hình tượng hoàn toàn sụp đổ.



“Vào thời điểm mấu chốt này cậu còn đến tìm tôi, chứng tỏ cậu cũng không biết đi đâu để tìm người.” Trầm mặc vài giây, Mộ Kính Nhất lại khiêu khích.



“Trương Tử Hân có nói gì với anh không?” Phó Cẩm Hành ngầm thừa nhận.



Ở đây đấu võ mồm với Mộ Kính Nhất, còn không bằng tìm thêm chút manh mối, tìm được người đã rồi tính tiếp.



“Rất xin lỗi, tôi và Trương Tử Hân gần như không trao đổi quá nhiều.” Không biết là đang diễn trò hay là thật, Mộ Kính Nhất ngẫm nghĩ lại nửa ngày, thở dài một cái.



“Cậu định xử lý tôi thế nào?” Ngược lại, hắn càng quan tâm chuyện này hơn.



“Giết tôi sao?” Mộ Kính Nhất mong đợi nhìn Phó Cẩm Hành.



“Giết người là phạm pháp, tôi không giống anh.



Anh đừng hy vọng tôi dùng tay mình giải quyết anh.” Phó Cẩm Hành nhìn ra ngay nội tâm hắn.



Loại người này không sợ chết, ngược lại, một kiểu chết khiến người khác hài lòng còn có thể khiến hắn thỏa mãn.



“Cậu đúng là công dân tuân thủ pháp luật.



Nhưng cậu nhốt tôi ở đây, chẳng lẽ không phạm pháp sao?” Mộ Kính Nhất thử cử động, nhưng thất bại.



Bây giờ chỉ có thể ngồi trên ghế, không thể cử động “Đợi sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tôi sẽ chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào của pháp luật.” Phó Cẩm Hành đã nghĩ kỹ rồi.



Hắn sẽ không trốn tránh hậu quả, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giải quyết tất cả phiền phức đã.



“Vậy được, tôi sẽ chống mắt lên chờ xem.



Ngoài ra, nếu như ý định của cậu không phải là muốn để tôi chết đói, tốt nhất nhanh chóng phái người mang đồ ăn nước uống cho tôi, tôi đảm bảo không chạy.” Bởi vì thời gian dài không ăn cơm uống nước, môi Mộ Kính Nhất khô khốc, khiến sắc mặt hắn xám xịt.



“Tôi biết rồi.” Phó Cẩm Hành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.



“Đúng rồi.” Mộ Kính Nhất đột nhiên nhớ tới cái gì, lại mở miệng gọi hắn.



“Chuyện gì?” Phó Cẩm Hành vẫn cảnh giác nhìn người này như trước, tránh cho hắn lại giở trò gì.



“Trước kia tôi đã từng khám bác sĩ tâm lý trong một khoảng thời gian rất dài, tôi nhớ ông ấy từng nói với tôi, một người cho dù làm gì, thật ra đều xuất phát từ ý muốn lúc đầu của mình, cho dù ngoài miệng hắn không thừa nhận.” Phó Cẩm Hành mấp máy môi: “Anh muốn nói cái gì?” “Cậu không đoán được Hà Tư Ca ở đâu, là bởi vì cậu hoàn toàn không hiểu gì Tiêu Tụng.



Nếu như cậu có thể thử tìm hiểu cậu ta, có lẽ sẽ có thể tìm được tung tích cô ấy.” Mộ Kính Nhất nói xong, khẽ hếch cằm lên, vẻ mặt thâm sâu bí hiểm.



Có lẽ, lời hắn nói cũng có lý.



Phó Cẩm Hành không hề phản bác, mà nghiêm túc ghi nhớ những lời này trong đầu.



Hắn đi ra ngoài, điều tra một chút tài liệu về Tiêu Tụng.



“Đây là một số thông tin trước khi Tiêu Tụng ra nước ngoài làm thực tập sinh, có thể nhận thấy rằng công ty quản lý của cậu ta đã từng chi rất nhiều tiền để che đậy chúng, có lẽ cũng là vì không muốn có người bới ra lịch sử đen tối của Tiêu Tụng.” Liên quan đến sự an nguy của Hà Tư Ca, vừa nghe được tin tức, Tào Cảnh Đồng đã đích thân chạy đến.



Hơn nữa, việc đào bới thông tin này, cậu ta cũng cực kỳ giỏi.



Trong thời gian ngắn nhất, Tào Cảnh Đồng đã điều tra ra toàn bộ mọi việc liên quan đến Tiểu Tụng, bao gồm cả quá khứ không muốn bị người khác biết đến nhất giữa cậu ta và công ty quản lý.



“Sao có thể như vậy?!” Phó Cẩm Hành xem xong, cũng hoàn toàn ngẩn ra.



Hắn thật sự chưa từng nghĩ Tiêu Tụng lại có một câu chuyện tình cảm vặn vẹo như thế.



“Có lẽ cậu ta cảm thấy tìm được cảm giác năm đó, cho nên mới không màng gì cả.



Còn vì sao cậu ta muốn đối phó với Trương Tử Hân, tôi nghĩ, cậu ta đặt cô ta vào thân phận hung thủ, muốn tiến hành trả thù.” Tào Cảnh Đồng cầm một bức ảnh lên, trên hình là một người phụ nữ.



Đó là một cô gái mặt mũi thanh tú, trong nụ cười còn lộ ra chút lo lắng bất an, nhìn là biết, đây là một cô gái dịu dàng, nhưng lại chưa từng trải sự đời.



“Hai người bọn họ không hề giống nhau, có phải Tiêu Tụng bị mù không mà sinh ra ảo giác này!” Phó Cẩm Hành không nhịn được, tức giận chất vấn.



“Tình cảm thay thế, không cần phải có diện mạo phải giống nhau.



Nói cách khác, tâm lý của tên Tiêu Tụng này rất không ổn định, chúng ta phải tìm được người càng sớm càng tốt.” Sau khi Tào Cảnh Đồng điều tra được các tin tức liên quan, lập tức phái người đi hỏi thăm quê quán của cô gái này, xem xem có thể tìm được manh mối hữu dụng hay không.



“Đúng rồi, Thẩm Lương Nguyệt đã đưa cậu ta đến bệnh viện rồi, bác sĩ đang làm phẫu thuật cho cậu ta, có lẽ là hy vọng nối lại được tai, dù sao cậu ta cũng là nghệ sĩ, dựa vào ngoại hình để kiếm sống.” Tào Cảnh Đồng không nhịn được muốn cười, chiêu này thật sự có tác dụng, có lẽ Tiêu Tụng không sợ chết, nhưng cậu ta lại yêu cái đẹp hơn bất cứ ai.



Chính vì vậy, Phó Cẩm Hành mới dùng cách đó uy hiếp cậu ta, hiệu quả quả nhiên không tệ.



“Lời Mộ Kính Nhất vừa nói ngược lại đã nhắc nhở tôi, hắn nói, nếu tôi có thể hiểu Tiểu Tụng, nói không chừng có thể tìm được tung tích Tư Ca.



Còn nữa, lúc tôi tìm Tiêu Tụng, cậu ta không có chút hoảng loạn nào...”



Trong đầu Phó Cẩm Hành chợt lóe lên, buột miệng nói: “Có phải Tư Ca đã không còn ở Trung Hải nữa, bị Tiêu Tụng lén đưa đi rồi không?” Khả năng này lập tức khiến hắn dựng tóc gáy.



“Anh đừng kích động, tôi đã phải người đi nghe ngóng rồi, có tin tức là bên kia sẽ báo cho chúng ta ngay.



Bây giờ quan trọng nhất là thuyết phục cảnh sát tạm thời đừng công bố tin tức, nhưng quản lý của Trương Tử Hân đã công bố | tin tức này, bây giờ trên mạng loạn lãm.” Tào Cảnh Đống sốt ruột nói.



Sức mạnh của dư luận vốn không thể khinh thường.



Nghe nói ở cổng Phó Thị, còn cả xung quanh nhà Phó Cẩm Hành đã tập trung rất nhiều phóng viên.



Nếu không phải nơi này đủ bí mật, nói không chừng bọn họ đã tìm tới nơi rồi.



“Nếu bọn họ muốn canh gác, vậy thì cứ canh gác đi.



Cảnh Đồng, cậu gọi điện thoại cho Đoàn Phù Quang, bảo cô ấy nghĩ cách đón chị Bình và Tân Tân về nhà.” “Được, không thành vấn đề, chắc chắn cô ấy biết làm thế nào.” Tào Cảnh Đồng đi ra một bên, gọi điện thoại cho Đoàn Phù Quang.



Cho dù đường tình cảm của hai người không quá bằng phẳng, thậm chí thỉnh thoảng còn có chút xích mích nhỏ, nhưng một khi có việc quan trọng, Đoàn Phù Quang sẽ không nói hai lời mà nghe theo dặn dò của Tào Cảnh Đồng.



“Anh Phó, tôi...” Buông điện thoại xuống, Tào Cảnh Đồng xoay người, mới phát hiện không thấy Phó Cẩm Hành đâu nữa.



Cậu ta tìm nửa ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phó Cẩm Hành đâu.



Mãi cho đến khi thấy chiếc xe đậu ở cửa kia cũng biến mất, Tào Cảnh Đồng mới thầm nghĩ, hỏng rồi! Lúc này, Phó Cẩm Hành đã đích thân lái xe, dựa theo tin tức Tào Cảnh Đổng tìm được mà đi tìm tung tích Hà Tư Ca.



Hắn nghĩ, nếu hắn đoán không sai, có lẽ Tiêu Tụng đã đưa cô đến quê của người phụ nữ kia! Quê cô ta cách Trung Hải không quá xa, khoảng 300 km.



Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành dứt khoát đạp mạnh chân ga.



Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại cô nữa.



Tuyệt đối không!



***



Lúc Phó Cẩm Hành chạy tới nơi thì đã sắp nửa đêm.



Dựa theo chỉ dẫn, chắc là nơi này.



Sau khi hỏi, hắn mới biết đây là thị trấn, muốn đi vào trong thôn thì còn phải mất khoảng một giờ đồng hồ đi đường nữa.



Còn về hướng dẫn, trong thôn này, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.



“Cậu có muốn ở một đêm, sáng mai hãy qua đó không? Trong phòng lúc nào cũng có nước ấm, có thể tắm rửa.” Ông chủ mở khách sạn ở thị trấn nhiệt tình chào mời.



Cuối cùng, Phó Cẩm Hành đành phải ôm tâm lý thử một lần, nói ra tên của người phụ nữ kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom