Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-329
Chương 330: Bị thương nặng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành cổ nhịn cười, ép mình phải giữ vẻ nghiêm túc.
“Không phải tôi đang tìm cậu để xác định ngày giờ cụ thể sao? Đương nhiên vẫn phải do cậu quyết.
Hơn nữa, cậu đừng quên trước đó chúng ta đã nói rồi, phải bảo đảm an toàn, còn phải giữ bí mật.” Hắn họ nhẹ một tiếng, nghiệm mặt nói.
“Dù sao cũng đều chuẩn bị xong rồi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu như anh cảm thấy nửa đêm canh ba an toàn nhất, vậy cũng tùy anh.” Minh Duệ Viễn đứng trước cửa sổ tầng một của biệt thự, nhìn ra bãi cỏ bên ngoài, hừ lạnh hai tiếng.
Cậu ta vốn chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ, Phó Cẩm Hành lại lập tức tiếp lời: “Vậy được, một tiếng sau gặp.” “Cái gì?” Minh Duệ Viễn sửng sốt, chờ cậu ta phản ứng lại, bên kia đã cúp máy rồi.
“Chết tiệt, lúc nào cũng là cái thái độ này, tức quá đi mất!” Cậu ta cầm chặt điện thoại, không ngừng lải nhải.
Một tiếng sau, hai chiếc xe lặng lẽ chạy tới nơi ở của Minh Duệ Viễn.
Bây giờ cậu ta ở biệt thự trước kia của Minh Đạt, lúc trước Tào Cảnh Đồng đã tới một lần, nhưng không thể vào trong.
Lần này, cũng là Tào Cảnh Đồng đi cùng với Phó Cẩm Hành đến, xem như có người dẫn đường.
“Đến rồi.” Tào Cảnh Đồng xuống xe trước, nói với Phó Cẩm Hành ở phía sau.
Hai người xuống trước, nhưng người trong chiếc xe khác lại không vội lộ mặt.
Minh Duệ Viễn nhanh chóng gọi người mở gara, chiếc xe kia chạy thẳng vào gara, gần như không dừng lại.
“Gara có thang máy, phòng trẻ em ở tầng ba, có thể đi thẳng lên đó.
Anh yên tâm rồi chứ, người giúp việc nhà tôi đã chờ sẵn trên tầng rồi.” Minh Duệ Viễn đứng ở cửa, nói với Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng.
“Tất nhiên, nếu tôi đã đến đây rồi thì không thể không yên tâm cậu.
Được rồi, giao chuyện này cho bọn họ làm đi, chúng ta đi uống một ly.” Phó Cẩm Hành thậm chí không vào nhà, đứng ở ngoài sân.
Hắn thật sự không dám chắc liệu Mộ Kính Nhất có sắp xếp người theo dõi Minh Duệ Viễn hay không, cho nên, mọi thứ vẫn phải cẩn thận là trên hết.
Có điều, Phó Cẩm Hành gần như có thể chắc chắn một điểm, đó chính là sau khi chạy trốn khỏi Trung Hải, nghỉ ngơi hồi sức một thời gian, Mộ Kính Nhất vẫn sẽ trở lại.
Mà cái hắn muốn chính là lợi dụng đoạn thời gian cực kỳ quý giá này, sắp xếp càng nhanh càng tốt, tránh hậu quả về sau.
Ba người đàn ông đi đến quán bar ngồi một lát, đến khi Phó Cẩm Hành về tới nhà, Hà Tư Ca đã lên giường nằm rồi.
Hắn bước tới, cúi người muốn hôn cô, nhưng phát hiện trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.
“Lo lắng cho Tỉnh Tỉnh à?” Phó Cẩm Hành nhỏ giọng nói.
Hà Tư Ca xoay người lại, dùng sức ôm chặt hắn, vùi đầu vào lòng Phó Cẩm Hành.
“Em hiểu cả, nhưng con còn nhỏ như thế, từ khi sinh ra cơ thể đã yếu ớt nhiều bệnh...” So với Tỉnh Tỉnh, Tân Tân lớn tuổi hơn một chút, lại là anh trai, Phó Cẩm Hành chỉ nói với cậu bé vài câu là xong.
“Anh nói xem, khi nào Mộ Kính Nhất sẽ đến?” Hà Tư Ca im lặng nửa ngày, lại mở miệng hỏi.
Cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu không yên.
Cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, nhưng lại không biết khi nào sẽ xảy đến, vô cùng lo lắng, áp lực.
“Có thể là ngày mai, có thể là ngày kia...” Tâm trạng Phó Cẩm Hành cũng trở nên có chút chán nản.
Ngủ một giấc, mọi thứ có vẻ đều đã sống yên gió lặng.
Nhưng tất cả mọi người đều dự cảm được, đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão tố mà thôi.
Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, Tỉnh Tỉnh ở nhà Minh Duệ Viễn hình như không có gì khó chịu, ngày nào ăn ngon ngủ ngon, uống thuốc đúng giờ, vô cùng ngoan ngoãn.
Minh Duệ Viễn ngoại trừ hằng ngày đến công ty ra, thời gian còn lại đều ở nhà, tự dưng trở thành một người cha bán thời gian.
“Cậu Minh thích trẻ con như thế, thành gia lập nghiệp sớm một chút, không phải có thể có đứa con của mình rồi sao.” Một bảo mẫu có ý lấy lòng nói.
Minh Duệ Viễn nghe thấy thế, sắc mặt sầm lại: “Tôi mời chị về để làm việc, không phải để khoa tay múa chân vào chuyện của tôi.” Bảo mẫu sợ hãi lập tức ngậm miệng lại.
“Tuy Tỉnh Tỉnh không phải là con của tôi, nhưng với tôi mà nói, còn quan trọng hơn so với con tôi, nếu như mấy người dám lơ là, đừng trách tôi không nể tình.” Ném lại một câu, Minh Duệ Viễn rời khỏi phòng trẻ em.
Đúng như những gì Phó Cẩm Hành nghĩ, Minh Duệ Viễn tràn đầy áy náy với Tỉnh Tỉnh, bây giờ cậu ta một lòng muốn bù đắp.
Thứ sáu, “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai chính thức phát sóng.
Ngoại trừ hai khuôn mặt cũ là Tiêu Tụng và Trương Tử Hân ra, tám khách mời còn lại đều là thực tập sinh được các công ty quản lý tiến cử, thông qua chương trình này để tạo độ hot trước khi tiến hành ra mắt.
Mùa đầu tiên có tỷ lệ xem siêu cao, mùa thứ hai thu hút được vô cùng nhiều sự chú ý từ khi bắt đầu phát sóng.
Tập đầu tiên phát sóng, Hà Tư Ca đích thân đến xem.
Bởi vì Hà Tư Ca tái hôn với Phó Cẩm Hành, giới truyền thông chú ý đến cô còn nhiều hơn so với những thực tập sinh kia.
“Cô Phó, xin hỏi việc chị và anh Phú ly hôn trước kia có phải là trò đùa không? Quyết định tái hôn là xuất phát từ việc suy nghĩ về tài sản hoặc là nuôi dưỡng con cái đúng sao?” Có phóng viên hùng hổ dọa người hỏi.
Triệu Tuyết Lệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Hà Tư Ca, che chở cho cô, vừa nghe thấy có người lại hỏi vấn đề này, cô ấy vội vàng đi lên ngăn cản.
Hà Tư Ca thì không để ý, bình thản trả lời: “Chuyện giữa vợ chồng, người ngoài đương nhiên rất khó hiểu, điều này cũng không lạ gì.
Tan tan hợp hợp là chuyện bình thường, trên nhiều phương diện, chúng tôi đều là người bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Các vị bạn bè truyền thông không bằng chú ý tới chương trình mùa này nhiều hơn, tuyên truyền thật tốt giúp chúng tôi.” Thấy cô thông thạo đối phó với những phóng viên này, Triệu Tuyết Lệ cũng không nhịn được thở phào một hơi, vui vẻ nhìn Hà Tư Ca.
“Thế nào, học trò như chị không làm em mất mặt chứ?” Đến khi các phóng viên giản tán, Hà Tư Ca lén nháy mắt với Triệu Tuyết Lệ, vẻ mặt tinh quái.
“Đương nhiên, thầy giỏi sẽ dạy ra trò giỏi thôi!” Triệu Tuyết Lệ cũng không khiêm tốn, cười nói.
Hai người đang nói nói cười cười, Hà Tư Ca đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ.
Cô theo bản năng nhìn qua, phát hiện là trợ lý của Tiểu Tụng, người phụ nữ tên Thẩm Lương Nguyệt kia đang nhìn mình.
Hà Tư Ca có ấn tượng rất sâu sắc với người phụ nữ này, nhưng cô cũng không rõ cảm giác của mình đối với Thẩm Lương Nguyệt là thích hay là ghét.
Nói chung, có chút phức tạp.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ bao giờ cũng tương đối chính xác.
Hà Tư Ca có thể phát hiện ra, tâm trạng Thẩm Lương Nguyệt cũng phức tạp giống mình.
“Sao thế?” Triệu Tuyết Lệ nhẹ giọng hỏi, cô ấy cũng biết bối cảnh của Thẩm Lương Nguyệt, biết cô ta cũng không đơn giản chỉ là một trợ lý nhỏ.
“Em nói xem, đường đường là một cô công chúa, đột nhiên chạy đi làm trợ lý, công việc dơ bẩn mệt nhọc nào cũng làm, thật sự là vì trải nghiệm cuộc sống sao?” Hà Tư Ca uyển chuyển hỏi.
Triệu Tuyết Lệ lập tức hiểu ra, nói thẳng: “Còn không phải là vì tình yêu sao?” Xem ra, bọn họ đều nghĩ giống nhau.
“Có cần em đi nhắc nhở cô ta một chút không? Tiêu Tụng bây giờ đang hot, lại dùng thân phận thần tượng để ra mắt, ngộ nhỡ truyền ra scandal gì, đối với cậu ta đều là đòn trí mạng.
Đừng quên, trước đây cậu ta chính vì nói lung tung trong lúc phỏng vấn mới bị công ty đóng băng hoạt động.” Triệu Tuyết Lệ hạ thấp giọng.
Hà Tư Ca suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, chị có thể nhìn ra được, cô ta thật sự thích Tiểu Tụng, sẽ không hủy hoại tiền đồ của cậu ta đâu.” Đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Hà Tư Ca mời tất cả nhân viên đi ăn.
Trước đó cô đã cử người bao toàn bộ nhà hàng, có một cái sân thượng rộng lớn, phong cảnh cũng rất đẹp.
Vừa đi lên, mọi người đã không nhịn được hét phấn khích.
“Woa, nơi này thật tuyệt!” “Chị Phó lợi hại thật, lần trước tôi dẫn bạn gái đến đây, đặt trước vài ngày mới có chỗ đó!” “Cậu làm sao có thể so với bà chủ được!” Mọi người nhao nhao nói không ngừng.
“Điều kiện nơi này quả thật không tệ”
Tiểu Tụng cầm hai ly sâm banh, đi tới trước mặt Hà Tư Ca, đưa cho cô một ly.
“Cô Triệu, có tiện để chúng tôi nói chuyện riêng vài câu không?” Cậu ta nho nhã lễ độ nói với Triệu Tuyết Lệ.
Triệu Tuyết Lệ không lên tiếng, chỉ nhìn Hà Tư Ca.
“Ừ, em cùng bọn họ đi ăn chút gì trước đi, vất vả lâu như vậy rồi, cũng nên thả lỏng một chút.” Hà Tư Ca dịu dàng nói với Triệu Tuyết Lệ, lúc này cô ấy mới rời đi.
“Cô Triệu sắp trở thành vệ sĩ của chị rồi, tôi muốn nói riêng với chị mấy câu cũng không dễ gì.” Triệu Tuyết Lệ vừa mới đi, Tiểu Tụng ở phía sau đã trẻ con bắt đầu giở giọng oán trách, còn dùng đôi mắt to đáng thương nhìn Hà Tư Ca.
“Tuyết Lệ cũng vì lo lắng cho tôi thôi.
Dù sao trước đây tôi thật sự đã gặp vài chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận như thể cũng không quá.” Hà Tư Ca cầm một ly sâm banh, mỉm cười.
Gần đây không bình yên, xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự đã rất cẩn thận rồi.
Nếu như là trước đây, vừa vặn Hà Tư Ca cũng khát, cho dù là ai đưa cho một ly đồ uống, cô cũng sẽ thuận tay uống hết.
Nhưng bây giờ, cho dù là Tiêu Tụng đưa, cô cũng không dám nhấp môi, chỉ cầm trong tay.
“Vậy cũng đúng, bây giờ chị và Phó Cẩm Hành lại kết hôn rồi, thân phận không tầm thường.” Tiêu Tụng chua xót nói.
Hà Tư Ca cũng không tức giận, ngược lại thừa cơ hỏi: “Tiêu Tụng, tôi cảm thấy tính cách của cậu rất tốt, nói chuyện với cậu cũng rất thoải mái, nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy cậu và Trương Tử Hân hình như không hợp nhau lắm nhỉ?” Có lẽ là Tiểu Tụng không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới Trương Tử Hân, cho nên rõ ràng là cậu ta ngẩn ra một chút.
Có điều, cậu ta đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Người phụ nữ kia rất phiền phức, từ lần đầu tiên hợp tác đến giờ, chị ta liên tục gây chuyện” Tiêu Tụng khinh thường nói.
“Phiền phức thì đúng là có phiền phức, nhưng tôi cảm thấy có lẽ, giữa hai người đã từng xảy ra chuyện khác.
Đương nhiên đây là chuyện cá nhân, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu có thể không nói.” Trên mặt Hà Tư Ca tuy vẫn duy trì nụ cười khéo léo, nhưng trong mắt lại có chút nghiền ngẫm.
Rất rõ ràng, cô không dễ qua loa như vậy.
Tiêu Tụng sầm mặt lại.
“Được rồi, tại tôi phá hủy bầu không khí của cuộc trò chuyện.
Dựa vào việc tôi quen biết Trương Tử Hân đã rất nhiều năm, tôi phải nhắc nhở cậu, người phụ nữ này làm việc thường không màng gì cả, tốt nhất cậu đừng ép cô ta, sẽ chẳng tốt gì cho cậu đầu.
Tiêu Tụng, cậu phấn đấu đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, không cần vì người và việc không đáng mà để mình bị liên lụy.” Hà Tư Ca nói xong, giống như là một người chị, giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tụng, vỗ mấy cái.
Đến khi Hà Tư Ca đi hòa vào đám đông, Tiêu Tụng vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
“Đừng nhìn nữa, cho dù nhìn thành lỗ thủng, đó cũng không phải người phụ nữ của cậu đâu.” Bên tai truyền đến một giọng nói hả hê, Tiểu Tụng quay phắt đầu lại, nhìn thấy Trương Tử Hân không biết đứng cạnh mình từ lúc nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Không phải tôi đang tìm cậu để xác định ngày giờ cụ thể sao? Đương nhiên vẫn phải do cậu quyết.
Hơn nữa, cậu đừng quên trước đó chúng ta đã nói rồi, phải bảo đảm an toàn, còn phải giữ bí mật.” Hắn họ nhẹ một tiếng, nghiệm mặt nói.
“Dù sao cũng đều chuẩn bị xong rồi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu như anh cảm thấy nửa đêm canh ba an toàn nhất, vậy cũng tùy anh.” Minh Duệ Viễn đứng trước cửa sổ tầng một của biệt thự, nhìn ra bãi cỏ bên ngoài, hừ lạnh hai tiếng.
Cậu ta vốn chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ, Phó Cẩm Hành lại lập tức tiếp lời: “Vậy được, một tiếng sau gặp.” “Cái gì?” Minh Duệ Viễn sửng sốt, chờ cậu ta phản ứng lại, bên kia đã cúp máy rồi.
“Chết tiệt, lúc nào cũng là cái thái độ này, tức quá đi mất!” Cậu ta cầm chặt điện thoại, không ngừng lải nhải.
Một tiếng sau, hai chiếc xe lặng lẽ chạy tới nơi ở của Minh Duệ Viễn.
Bây giờ cậu ta ở biệt thự trước kia của Minh Đạt, lúc trước Tào Cảnh Đồng đã tới một lần, nhưng không thể vào trong.
Lần này, cũng là Tào Cảnh Đồng đi cùng với Phó Cẩm Hành đến, xem như có người dẫn đường.
“Đến rồi.” Tào Cảnh Đồng xuống xe trước, nói với Phó Cẩm Hành ở phía sau.
Hai người xuống trước, nhưng người trong chiếc xe khác lại không vội lộ mặt.
Minh Duệ Viễn nhanh chóng gọi người mở gara, chiếc xe kia chạy thẳng vào gara, gần như không dừng lại.
“Gara có thang máy, phòng trẻ em ở tầng ba, có thể đi thẳng lên đó.
Anh yên tâm rồi chứ, người giúp việc nhà tôi đã chờ sẵn trên tầng rồi.” Minh Duệ Viễn đứng ở cửa, nói với Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng.
“Tất nhiên, nếu tôi đã đến đây rồi thì không thể không yên tâm cậu.
Được rồi, giao chuyện này cho bọn họ làm đi, chúng ta đi uống một ly.” Phó Cẩm Hành thậm chí không vào nhà, đứng ở ngoài sân.
Hắn thật sự không dám chắc liệu Mộ Kính Nhất có sắp xếp người theo dõi Minh Duệ Viễn hay không, cho nên, mọi thứ vẫn phải cẩn thận là trên hết.
Có điều, Phó Cẩm Hành gần như có thể chắc chắn một điểm, đó chính là sau khi chạy trốn khỏi Trung Hải, nghỉ ngơi hồi sức một thời gian, Mộ Kính Nhất vẫn sẽ trở lại.
Mà cái hắn muốn chính là lợi dụng đoạn thời gian cực kỳ quý giá này, sắp xếp càng nhanh càng tốt, tránh hậu quả về sau.
Ba người đàn ông đi đến quán bar ngồi một lát, đến khi Phó Cẩm Hành về tới nhà, Hà Tư Ca đã lên giường nằm rồi.
Hắn bước tới, cúi người muốn hôn cô, nhưng phát hiện trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.
“Lo lắng cho Tỉnh Tỉnh à?” Phó Cẩm Hành nhỏ giọng nói.
Hà Tư Ca xoay người lại, dùng sức ôm chặt hắn, vùi đầu vào lòng Phó Cẩm Hành.
“Em hiểu cả, nhưng con còn nhỏ như thế, từ khi sinh ra cơ thể đã yếu ớt nhiều bệnh...” So với Tỉnh Tỉnh, Tân Tân lớn tuổi hơn một chút, lại là anh trai, Phó Cẩm Hành chỉ nói với cậu bé vài câu là xong.
“Anh nói xem, khi nào Mộ Kính Nhất sẽ đến?” Hà Tư Ca im lặng nửa ngày, lại mở miệng hỏi.
Cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu không yên.
Cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, nhưng lại không biết khi nào sẽ xảy đến, vô cùng lo lắng, áp lực.
“Có thể là ngày mai, có thể là ngày kia...” Tâm trạng Phó Cẩm Hành cũng trở nên có chút chán nản.
Ngủ một giấc, mọi thứ có vẻ đều đã sống yên gió lặng.
Nhưng tất cả mọi người đều dự cảm được, đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão tố mà thôi.
Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, Tỉnh Tỉnh ở nhà Minh Duệ Viễn hình như không có gì khó chịu, ngày nào ăn ngon ngủ ngon, uống thuốc đúng giờ, vô cùng ngoan ngoãn.
Minh Duệ Viễn ngoại trừ hằng ngày đến công ty ra, thời gian còn lại đều ở nhà, tự dưng trở thành một người cha bán thời gian.
“Cậu Minh thích trẻ con như thế, thành gia lập nghiệp sớm một chút, không phải có thể có đứa con của mình rồi sao.” Một bảo mẫu có ý lấy lòng nói.
Minh Duệ Viễn nghe thấy thế, sắc mặt sầm lại: “Tôi mời chị về để làm việc, không phải để khoa tay múa chân vào chuyện của tôi.” Bảo mẫu sợ hãi lập tức ngậm miệng lại.
“Tuy Tỉnh Tỉnh không phải là con của tôi, nhưng với tôi mà nói, còn quan trọng hơn so với con tôi, nếu như mấy người dám lơ là, đừng trách tôi không nể tình.” Ném lại một câu, Minh Duệ Viễn rời khỏi phòng trẻ em.
Đúng như những gì Phó Cẩm Hành nghĩ, Minh Duệ Viễn tràn đầy áy náy với Tỉnh Tỉnh, bây giờ cậu ta một lòng muốn bù đắp.
Thứ sáu, “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai chính thức phát sóng.
Ngoại trừ hai khuôn mặt cũ là Tiêu Tụng và Trương Tử Hân ra, tám khách mời còn lại đều là thực tập sinh được các công ty quản lý tiến cử, thông qua chương trình này để tạo độ hot trước khi tiến hành ra mắt.
Mùa đầu tiên có tỷ lệ xem siêu cao, mùa thứ hai thu hút được vô cùng nhiều sự chú ý từ khi bắt đầu phát sóng.
Tập đầu tiên phát sóng, Hà Tư Ca đích thân đến xem.
Bởi vì Hà Tư Ca tái hôn với Phó Cẩm Hành, giới truyền thông chú ý đến cô còn nhiều hơn so với những thực tập sinh kia.
“Cô Phó, xin hỏi việc chị và anh Phú ly hôn trước kia có phải là trò đùa không? Quyết định tái hôn là xuất phát từ việc suy nghĩ về tài sản hoặc là nuôi dưỡng con cái đúng sao?” Có phóng viên hùng hổ dọa người hỏi.
Triệu Tuyết Lệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Hà Tư Ca, che chở cho cô, vừa nghe thấy có người lại hỏi vấn đề này, cô ấy vội vàng đi lên ngăn cản.
Hà Tư Ca thì không để ý, bình thản trả lời: “Chuyện giữa vợ chồng, người ngoài đương nhiên rất khó hiểu, điều này cũng không lạ gì.
Tan tan hợp hợp là chuyện bình thường, trên nhiều phương diện, chúng tôi đều là người bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Các vị bạn bè truyền thông không bằng chú ý tới chương trình mùa này nhiều hơn, tuyên truyền thật tốt giúp chúng tôi.” Thấy cô thông thạo đối phó với những phóng viên này, Triệu Tuyết Lệ cũng không nhịn được thở phào một hơi, vui vẻ nhìn Hà Tư Ca.
“Thế nào, học trò như chị không làm em mất mặt chứ?” Đến khi các phóng viên giản tán, Hà Tư Ca lén nháy mắt với Triệu Tuyết Lệ, vẻ mặt tinh quái.
“Đương nhiên, thầy giỏi sẽ dạy ra trò giỏi thôi!” Triệu Tuyết Lệ cũng không khiêm tốn, cười nói.
Hai người đang nói nói cười cười, Hà Tư Ca đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ.
Cô theo bản năng nhìn qua, phát hiện là trợ lý của Tiểu Tụng, người phụ nữ tên Thẩm Lương Nguyệt kia đang nhìn mình.
Hà Tư Ca có ấn tượng rất sâu sắc với người phụ nữ này, nhưng cô cũng không rõ cảm giác của mình đối với Thẩm Lương Nguyệt là thích hay là ghét.
Nói chung, có chút phức tạp.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ bao giờ cũng tương đối chính xác.
Hà Tư Ca có thể phát hiện ra, tâm trạng Thẩm Lương Nguyệt cũng phức tạp giống mình.
“Sao thế?” Triệu Tuyết Lệ nhẹ giọng hỏi, cô ấy cũng biết bối cảnh của Thẩm Lương Nguyệt, biết cô ta cũng không đơn giản chỉ là một trợ lý nhỏ.
“Em nói xem, đường đường là một cô công chúa, đột nhiên chạy đi làm trợ lý, công việc dơ bẩn mệt nhọc nào cũng làm, thật sự là vì trải nghiệm cuộc sống sao?” Hà Tư Ca uyển chuyển hỏi.
Triệu Tuyết Lệ lập tức hiểu ra, nói thẳng: “Còn không phải là vì tình yêu sao?” Xem ra, bọn họ đều nghĩ giống nhau.
“Có cần em đi nhắc nhở cô ta một chút không? Tiêu Tụng bây giờ đang hot, lại dùng thân phận thần tượng để ra mắt, ngộ nhỡ truyền ra scandal gì, đối với cậu ta đều là đòn trí mạng.
Đừng quên, trước đây cậu ta chính vì nói lung tung trong lúc phỏng vấn mới bị công ty đóng băng hoạt động.” Triệu Tuyết Lệ hạ thấp giọng.
Hà Tư Ca suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, chị có thể nhìn ra được, cô ta thật sự thích Tiểu Tụng, sẽ không hủy hoại tiền đồ của cậu ta đâu.” Đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Hà Tư Ca mời tất cả nhân viên đi ăn.
Trước đó cô đã cử người bao toàn bộ nhà hàng, có một cái sân thượng rộng lớn, phong cảnh cũng rất đẹp.
Vừa đi lên, mọi người đã không nhịn được hét phấn khích.
“Woa, nơi này thật tuyệt!” “Chị Phó lợi hại thật, lần trước tôi dẫn bạn gái đến đây, đặt trước vài ngày mới có chỗ đó!” “Cậu làm sao có thể so với bà chủ được!” Mọi người nhao nhao nói không ngừng.
“Điều kiện nơi này quả thật không tệ”
Tiểu Tụng cầm hai ly sâm banh, đi tới trước mặt Hà Tư Ca, đưa cho cô một ly.
“Cô Triệu, có tiện để chúng tôi nói chuyện riêng vài câu không?” Cậu ta nho nhã lễ độ nói với Triệu Tuyết Lệ.
Triệu Tuyết Lệ không lên tiếng, chỉ nhìn Hà Tư Ca.
“Ừ, em cùng bọn họ đi ăn chút gì trước đi, vất vả lâu như vậy rồi, cũng nên thả lỏng một chút.” Hà Tư Ca dịu dàng nói với Triệu Tuyết Lệ, lúc này cô ấy mới rời đi.
“Cô Triệu sắp trở thành vệ sĩ của chị rồi, tôi muốn nói riêng với chị mấy câu cũng không dễ gì.” Triệu Tuyết Lệ vừa mới đi, Tiểu Tụng ở phía sau đã trẻ con bắt đầu giở giọng oán trách, còn dùng đôi mắt to đáng thương nhìn Hà Tư Ca.
“Tuyết Lệ cũng vì lo lắng cho tôi thôi.
Dù sao trước đây tôi thật sự đã gặp vài chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận như thể cũng không quá.” Hà Tư Ca cầm một ly sâm banh, mỉm cười.
Gần đây không bình yên, xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự đã rất cẩn thận rồi.
Nếu như là trước đây, vừa vặn Hà Tư Ca cũng khát, cho dù là ai đưa cho một ly đồ uống, cô cũng sẽ thuận tay uống hết.
Nhưng bây giờ, cho dù là Tiêu Tụng đưa, cô cũng không dám nhấp môi, chỉ cầm trong tay.
“Vậy cũng đúng, bây giờ chị và Phó Cẩm Hành lại kết hôn rồi, thân phận không tầm thường.” Tiêu Tụng chua xót nói.
Hà Tư Ca cũng không tức giận, ngược lại thừa cơ hỏi: “Tiêu Tụng, tôi cảm thấy tính cách của cậu rất tốt, nói chuyện với cậu cũng rất thoải mái, nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy cậu và Trương Tử Hân hình như không hợp nhau lắm nhỉ?” Có lẽ là Tiểu Tụng không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới Trương Tử Hân, cho nên rõ ràng là cậu ta ngẩn ra một chút.
Có điều, cậu ta đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Người phụ nữ kia rất phiền phức, từ lần đầu tiên hợp tác đến giờ, chị ta liên tục gây chuyện” Tiêu Tụng khinh thường nói.
“Phiền phức thì đúng là có phiền phức, nhưng tôi cảm thấy có lẽ, giữa hai người đã từng xảy ra chuyện khác.
Đương nhiên đây là chuyện cá nhân, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu có thể không nói.” Trên mặt Hà Tư Ca tuy vẫn duy trì nụ cười khéo léo, nhưng trong mắt lại có chút nghiền ngẫm.
Rất rõ ràng, cô không dễ qua loa như vậy.
Tiêu Tụng sầm mặt lại.
“Được rồi, tại tôi phá hủy bầu không khí của cuộc trò chuyện.
Dựa vào việc tôi quen biết Trương Tử Hân đã rất nhiều năm, tôi phải nhắc nhở cậu, người phụ nữ này làm việc thường không màng gì cả, tốt nhất cậu đừng ép cô ta, sẽ chẳng tốt gì cho cậu đầu.
Tiêu Tụng, cậu phấn đấu đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, không cần vì người và việc không đáng mà để mình bị liên lụy.” Hà Tư Ca nói xong, giống như là một người chị, giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tụng, vỗ mấy cái.
Đến khi Hà Tư Ca đi hòa vào đám đông, Tiêu Tụng vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
“Đừng nhìn nữa, cho dù nhìn thành lỗ thủng, đó cũng không phải người phụ nữ của cậu đâu.” Bên tai truyền đến một giọng nói hả hê, Tiểu Tụng quay phắt đầu lại, nhìn thấy Trương Tử Hân không biết đứng cạnh mình từ lúc nào.
Bình luận facebook