• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-314

Chương 315: Bóng tối dần kéo đến (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71490.png

Xem ảnh 2
71490_2.png
Thấy Hà Tư Ca nhào đến, Phó Cẩm Hành vội vàng ôm lấy cô



Sau đó, hắn cũng thuận thế ngồi xuống một góc giường bệnh, để Hà Tư Ca dựa vào mình



Phó Cẩm Hành hiểu tính tình Hà Tư Ca hơn ai hết, hắn biết, cô không phải là kiểu phụ nữ nhõng nhẽo, cũng không thích coi nước mắt là vũ khí



Cho nên, nếu cô khóc thì là hẳn phải thật sự cảm thấy khó chịu



Nghĩ như vậy, Phó Cẩm Hành vô cùng căng thẳng



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Hắn ôm chặt vai cô, nhẹ giọng hỏi.



“Em..



em...”



Hà Tư Ca thút thít, nhất thời do kích động nên cô không nói ra được một câu hoàn chỉnh.



Thấy vậy, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Minh Duệ Viễn đứng ở bên cạnh.



“Tôi nói rồi, mời cậu giữ khoảng cách với chúng tôi, nếu như cậu không làm được, tôi có thể giúp cậu.” Hắn lạnh mặt, giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo đến tàn bạo



Nếu đổi lại là đứa bé mười mấy tuổi khác, nhìn thấy Phó Cẩm Hành như vậy, chỉ sợ sớm hoảng sợ ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát nữa rồi



Nhưng Minh Duệ Viễn lại nhếch khóe miệng lên, có chút khiêu khích nhìn Phó Cẩm Hành: “Anh bớt ở đây ra oai đi, tôi còn lâu mới bị sợ anh!” Thấy Phó Cẩm Hành biến sắc, Minh Duệ Viễn còn không quên mở miệng châm biếm: “Anh đó, bận rộn đến nỗi ngay cả vợ mình mang thai cũng không biết, anh làm chồng thể nào vậy hả? Tôi thấy anh chỉ phụ trách gieo giống thôi



Cậu ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười nhạo, như cười như không nhìn Phó Cẩm Hành.



“Mang thai?” Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng với tâm trạng rất vui mừng



Nhìn dáng vẻ hắn thì có vẻ không hề kinh ngạc



Hà Tư Ca ngừng khóc, có chút nghi ngờ nhìn hắn: “Chúng ta luôn rất cẩn thận, tại sao lại mang thai? Bây giờ em chưa muốn có con lắm...” Tân Tân sắp lên tiểu học rồi, đang ở độ tuổi ham chơi.



Huống hồ, trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy, cho dù quyết định sinh đứa thứ hai thì cũng nên bàn bạc với con đúng không?



Không thể bởi vì con còn bé mà cảm thấy ý kiến của nó không quan trọng và hoàn toàn không để ý



Nếu không, một lớn một nhỏ sống với nhau, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.



Cho nên, vừa nghe nói mình mang thai, Hà Tư Ca cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Tân Tấn



“Đứng nói linh tinh, nếu đã có rồi thì chính là duyên phận, chúng ta không được nói không muốn có nó!” Phó Cẩm Hành ôm chặt cô, dịu giọng khuyên giải



Còn vấn đề Hà Tư Ca vừa hỏi, hắn trốn tránh không trả lời, không nhắc đến một chữ



Tại sao đã dùng biện pháp tránh thai mà vẫn mang thai, cô không rõ, nhưng Phó Cẩm Hành thì rõ hơn ai hết..



Mấy tháng gần đây, hắn luôn lén dùng kim chọc vào vỏ bao cao su, cái nào cũng chọc bốn, năm lỗ, thứ đó là Phó Cẩm Hành dùng, hắn không nói, Hà Tư Ca đương nhiên không biết



Xem ra, cách này có hiệu quả thật rồi



Hắn biết, cách làm của mình không đủ quang minh lỗi lạc, chẳng khác nào lừa cô.



Nhưng càng ngày Phó Cẩm Hành càng không có cảm giác an toàn, hắn luôn sợ một ngày nào đó lúc tỉnh lại, Hà Tư Ca lại biến mất giống như mấy năm trước.



Cái cách này mặc dù hơi ngu xuẩn, cũng dễ khiến cô tức giận, nhưng lại đơn giản hữu hiệu.



“Sau này không được qua lại với những người không đàng hoàng nữa, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.” Im lặng một lát, Phó Cẩm Hành cố ý nhấn mạnh mấy chữ “không đàng hoàng”



May mà Hà Tư Ca không có gì đáng ngại.



Cô chỉ vì mang thai giai đoạn đầu mà choáng váng hoa mắt, bác sĩ làm kiểm tra kỹ càng cho cô, nói cô không sao, nghỉ ngơi một chút là có thể xuất viện



Nhưng Phó Cẩm Hành vẫn cảm thấy lo lắng



Cho nên, hắn quyết định từ hôm nay trở đi, nghiêm khắc kiểm soát bố trí sinh hoạt hằng ngày của Hà Tư Ca.



“Anh nói ai không đàng hoàng?”



Vừa dứt lời, Minh Duệ Viễn đã tức giận.



Cậu ta tiến lên một bước, siết hai tay lại, dáng vẻ căm giận bất bình



Nghé mới sinh không sợ cọp, đối với Minh Duệ Viễn mà nói, người khác có thể sẽ sợ Phó Cẩm Hành, nhưng cậu ta không sợ.



“Thú vị thật, tôi còn chưa chỉ đích danh, người không đàng hoàng đã chủ động tự nhận rồi, coi như cậu tự biết mình.” Phó Cẩm Hành mỉm cười: “Tôi không thèm cãi nhau với tên nhóc vắt mũi chưa sạch, thu lại cái vẻ nóng lòng muốn thử của cậu đi



Muốn làm đối thủ của tôi, đợi thêm hai mươi năm nữa đã.”



Chỉ với mấy câu nói đã khiến Minh Duệ Viễn sắp tức giận nhảy lên.



Khuôn mặt trắng nõn của cậu ta vì tức giận mà sung huyết, đỏ bừng lên



Mà Phó Cẩm Hành chỉ hờ hững liếc mắt một cái, không nói gì nữa



Cao thấp thể nào nhìn là thấy ngay.



Dù sao hai người đàn ông hơn kém nhau xấp xỉ hai mươi tuổi, sự từng trải và kiến thức căn bản không ở cùng một trình độ.



Hà Tư Ca ngừng khóc, cô khẽ kéo ống tay áo Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế? Không liên quan đến cậu ta, em cảm thấy không thoải mái từ mấy ngày nay rồi.” Cho dù muốn trách cũng không nên trách A Viễn.



Cô vốn nghĩ, mấy ngày nay dành thời gian đến bệnh viện một chuyến, nhưng cứ kéo dài mãi



“Cung thể thao vốn là nơi nhiều người huyên náo, không khí lưu thông cũng không tốt



Trước đó anh không biết em có thai, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không cho em đi!” Phó Cẩm Hành nghiêm túc nói



Thấy hắn như vậy, Hà Tư Ca không đành ngậm miệng lại



Cô gần như đã có thể đoán được chín tháng tiếp theo, cho đến lúc đứa bé ra đời, sợ là hắn đều cẩn thận, quản chặt mình như vậy



Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi



“Em nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta ở lại viện theo dõi một đêm, sáng mai về nhà.”



Phó Cẩm Hành đỡ Hà Tư Ca, để cô nằm xuống



Cô kinh ngạc: “Không cần nằm viện chứ? Ngay cả bác sĩ cũng nói không sao...” Hắn kiên quyết: “Không được, nghe lời, chỉ ở một đêm thôi, ngoan.” Nói rồi, Phó Cẩm Hành không nói thêm gì kéo cao chăn lên đắp cho Hà Tư Ca, cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn



Làm xong tất cả những thứ này, hắn mới đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía Minh Duệ Viễn, ánh mắt khó chịu



“Cậu, đi ra ngoài với tôi.” “Ra ngoài thì ra ngoài.” Minh Duệ Viễn nhún vai, vẻ mặt không hề gì



Dáng vẻ cậu ta bất cần đi theo sau Phó Cẩm Hành, cùng hắn đi ra khỏi phòng bệnh.



Hai người đứng lại trong hành lang không người, không ai vội mở miệng.



Thỉnh thoảng có y tá đi qua, vừa thấy bầu không khí là lạ thì ai nấy đều bước nhanh qua



Qua nửa ngày, cuối cùng Minh Duệ Viễn không giữ được bình tĩnh trước.



Suy cho cùng vẫn còn nhỏ, khí chất của Phó Cẩm Hành lại lấn át cậu ta, rõ ràng khiến cậu ta rơi vào hoang mang rối loạn.



Để che giấu sự bất an trong lòng, cậu ta chỉ đành lớn tiếng hỏi: “Này, anh gọi tôi ra ngoài rốt cuộc muốn nói gì? Đừng tưởng chỉ có thời gian của anh quý giá, tôi cũng không có thời gian ở đây lề mề với anh đâu!” Minh Duệ Viễn càng lớn tiếng thì càng tỏ ra yếu thế, miệng hùm gan sứa



Phó Cẩm Hành nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười: “Nhóc con, cậu còn quá non nớt



Phải nhớ, bất cứ việc gì cũng phải điềm tĩnh, phản ứng vừa rồi của cậu đã đủ để chứng minh tất cả.”



Sự khinh thường của hắn nằm ngay trong vẻ mặt và giọng nói, không cần cố gắng thể hiện ra, nhưng đủ để khiến Minh Duệ Viễn cảm nhận được



Minh Duệ Viễn vô cùng tức giận: “Không cần anh dạy tôi, anh tưởng anh là ai?” “Được, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo nữa.” Phó Cẩm Hành hếch cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nói đi, rốt cuộc cậu là ai, người sau lưng cậu là ai?” Minh Duệ Viễn ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua một tia bất an.



Nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng: “Tôi đã sớm nói tôi là ai rồi, anh không tin, tôi cũng đành chịu!” Càng không tra được lại lịch của cậu ta, càng chứng minh có vấn đề



Trông càng bình thường thì càng chứng minh sự khác thường.



Phó Cẩm Hành tuyệt đối sẽ không coi cậu ta là một thiếu niên bướng bỉnh bình thường hay một tên con nhà giàu vừa từ nước ngoài về, chỉ có Hà Tư Ca mới có thể bị chuyện hoang đường như vậy lừa.



“Nếu cậu không nói thật thì hôm nay đừng mơ rời khỏi nơi này.” Nụ cười của Phó Cẩm Hành tăng thêm chút khát máu.



“Anh bớt ở đây dọa người đi.” Minh Duệ Viễn bình chân như vại, còn cười cợt nhả



Kết quả, một giây tiếp theo, cậu ta không cười được nữa



Bởi vì Phó Cẩm Hành đã túm chặt lấy cánh tay cậu ta, Minh Duệ Viễn thậm chí còn không nhìn rõ sao hắn lại làm được



Cậu ta tự xưng là con người của vận động, rảnh rỗi đều thích đọ sức luyện tập, cho nên, bình thường Minh Duệ Viễn mới ngang ngược càn quấy như vậy, bởi vì người bình thường đều không đánh lại cậu ta.



Không ngờ, người đàn ông hơn ba mươi tuổi này vừa ra tay lại khiến mình không thể nhúc nhích! Minh Duệ Viễn cắn chặt răng, thử vùng vẫy



Kết quả là cậu ta vừa dùng chút sức, khớp xương cánh tay đã vô cùng đau đớn



Cũng không biết Phó Cẩm Hành ra tay thể nào, Minh Duệ Viễn phản kháng không có kết quả, gương mặt căng lên như gan lợn, u ám sắp vắt được ra nước



“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”



Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn cậu ta.



Giằng co khoảng năm phút, cuối cùng Minh Duệ Viễn đành chịu thua



Bởi vì đau nên trán cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi.



Phó Cẩm Hành không tỏ ra chút thương hại nào, lúc ra tay đã dùng hết sức.



Đối với những đứa trẻ như thế này, không cho chúng biết tay chút là tuyệt đối không được



“Anh buông tay ra.” Minh Duệ Viễn rít mấy chữ qua kẽ răng



“Cậu nói trước.” Phó Cẩm Hành vẫn mỉm cười.



“Tôi..



tôi là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị! Còn không mau buông tay ra cho tôi!”



Minh Duệ Viễn cũng không nhịn được nữa, hô lớn.



Cậu ta tưởng là chỉ cần lôi Tập đoàn Minh Thị ra, Phó Cẩm Hành nhất định không dám ra tay với mình độc ác như vậy nữa.



“Cái gì?”



Quả nhiên Phó Cẩm Hành giật mình, theo bản năng buông lỏng tay ra



Hắn đã sớm đoán được tên nhóc này có lai lịch không đơn giản



Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ cậu ta lại có liên quan với Tập đoàn Minh Thị! Cậu hai của Tập đoàn Minh Thị..



vậy chẳng phải là em trai Minh Duệ Tư à? Phó Cẩm Hành chất vấn: “Minh Duệ Tư là gì của cậu?” Minh Duệ Viễn đang xoay cánh tay, vừa nghe thấy cái tên này, cậu ta lại lập tức lấy lại tinh thần, dương dương đắc ý trả lời: “Đó là anh cả của tôi! Nói cho anh biết, anh ấy nhất định sẽ báo thù cho tôi!” Nghe vậy, Phó Cẩm Hành không nhịn được mà cau mày



Không ngờ, Minh Duệ Tư vẫn giấu giếm thân phận mình là phụ nữ với cậu ta



Cậu ta lại dám ngang nhiên ra tay với mình, có thể thấy là nóng lòng báo thù rồi



“Cậu ta sai cậu đến à?” Sau khi phản ứng lại, Phó Cẩm Hành tức giận nói.



Hắn đã từng lĩnh hội thủ đoạn của Minh Duệ Tư rồi, nhưng không ngờ Minh Duệ Tư lại mất trí đến nỗi để một đứa bé mười mấy tuổi đến đối phó với mình! Hơn nữa, còn là cố ý nhắm vào Hà Tư Ca!



“Đương nhiên không phải rồi! Ai có thể sai khiến tôi, cho dù là ba tôi, anh tôi cũng không thể!”



Minh Duệ Viễn cảm thấy mình bị người cười nhạo, lập tức biến sắc, ngay cả giọng nói cũng tăng cao mấy độ.



Cậu ta đang ở thời kỳ vỡ giọng, nghe giống như một con vịt bị bóp cổ họng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom