Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-248
Chương 249: Suýt nữa thì lộ tẩy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ai cũng không ngờ, sau vài ngày an phận cam chịu, Mộ Kính Nhất lại đột nhiên phản đòn.
“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Phó Cẩm Hành ngược lại vẫn bình tĩnh như trước, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
Người phụ trách trông coi Mộ Kính Nhất nơm nớp lo sợ trả lời: “Chúng...
chúng tôi vừa tỉnh...
hắn đánh mấy người chúng tôi bất tỉnh, có lẽ là một tiếng trước...” Sợ Phó Cẩm Hành sẽ tức giận, nên lúc nói, giọng anh ta cũng run rẩy.
“Tôi biết rồi.” Phó Cẩm Hành không nổi trận lôi đình, chỉ bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
Nếu như hắn đoán không sai, sở dĩ Mộ Kính Nhất lựa chọn chạy trốn vào thời điểm này là có tính toán riêng.
“Mộ Kính Nhất chạy rồi? Mẹ kiếp, đúng là một tên cáo già! Hắn cố tình, cố tình đợi người của anh lơ là cảnh giác với hắn, lúc này mới ra tay!” Minh Duệ Viễn tức đến nỗi đi đi lại lại tại chỗ, không ngừng mắng chửi.
Cậu ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, cả người chấn động, có chút căng thẳng hỏi: “Anh nói, bây giờ Mộ Kính Nhất chạy thoát rồi, liệu có tới tìm tôi không?” Dùng một chút, không đợi Phó Cẩm Hành nói, Minh Duệ Viễn lại vội vàng giải thích: “Không phải tôi lo lắng cho mình, tôi là sợ tên mất trí kia tìm tới nơi này! Tỉnh Tỉnh ngoan như thế, nếu như bị hắn bắt được, còn không phải sợ tới mức khóc lớn sao?” Đối với Minh Duệ Viễn mà nói, ngày tận thế không đáng sợ, nước mắt của công chúa nhỏ mới là đáng sợ nhất.
Nhìn thấy Minh Duệ Viễn hoảng loạn như gặp phải kẻ địch, Phó Cẩm Hành không nhịn được bật cười.
“Hắn sẽ không tới nơi này, ít nhất sẽ không phải bây giờ.
Cậu không cần lo lắng, cứ chăm sóc tốt cho Tỉnh Tỉnh đi.” Nếu như không đoán sai, Phó Cẩm Hành đại khái có thể đoán được bây giờ Mộ Kính Nhất đang ở đâu.
Có điều, hắn cần phải đích thân đi chứng thực.
“Anh...
làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy!” Minh Duệ Viễn thì vô cùng hoảng hốt.
Cậu ta thừa nhận, cho đến bây giờ, Mộ Kính Nhất vẫn bóng đen tâm lý của mình.
Không xua đi được.
“Được rồi, tôi tự có tính toán.”
Phó Cẩm Hành vốn muốn đi bế Tỉnh Tỉnh.
Là công chúa nhỏ của nhà họ Phó, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, số phận con bé đều không mấy thuận lợi.
Người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của cha, đối với Tỉnh Tỉnh, cảm giác mắc nợ của Phó Cẩm Hành cũng là sâu đậm nhất.
Nếu như có thể, hắn bằng lòng dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy hai sự bình an, vui vẻ của hai đứa trẻ và Hà Tư Ca.
“Anh không đi thăm Tỉnh Tỉnh à?”
Thầy Phó Cẩm Hành vừa tới chưa được mấy phút đã muốn rời đi, Minh Duệ Viễn theo bản năng đuổi theo hai bước, có chút thất vọng hỏi.
Tỉnh Tỉnh tuy vẫn còn nhỏ, ngay cả nói cũng chưa lưu loát, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phó Cẩm Hành, cô bé đều sẽ không ngừng làm nũng, Minh Duệ Viễn nhìn mà vừa ao ước, vừa ghen tị.
“Để lần sau đi, bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Phó Cẩm Hành nói xong cũng không ở lại lâu, lập tức lên xe rời đi.
Không giải quyết tai họa Mộ Kính Nhất này, Phó Cẩm Hành luôn cảm thấy như xương mắc ở cổ họng, như cái gai ở lưng.
“Đến bệnh viện.” Hắn nói với tài xế.
Tiểu Triệu nhanh chóng đáp lời, đạp chân ga, đến thẳng đến bệnh viện.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Phó Cẩm Hành đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở bên cạnh giường Hà Tư Ca, trái tim hắn vẫn run lên.
Mộ Kính Nhất thoát ra ngoài, cũng giống như Phó Cẩm Hành, hẳn tắm rửa, cạo râu, thay quần áo, sau đó mới đi đến cửa hàng hoa, lại đến bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại, Phó Cẩm Hành đã đoán được sở dĩ Mộ Kính Nhất chạy trốn là bởi vì không kiềm chế được, muốn đích thân đến thăm Hà Tư Ca.
Một bó hoa cát cánh lớn đặt trên tủ đầu giường.
Trên cánh hoa tươi tắn mềm mại, còn có mấy giọt sương mai lăn xuống.
Ngôn ngữ của hoa cát cánh, chính là tình yêu chân thành mà vô vọng.
Nhìn bó hoa kia, ánh mắt Phó Cẩm Hành hơi xao động.
Từ đầu đến cuối, Mộ Kính Nhất đều không thừa nhận tình cảm của hắn với Hà Tư Ca.
Mặc dù là lúc đối mặt với hắn, Mộ Kính Nhất cũng chỉ là khăng khăng đó là sự tương thông giữa anh em bọn họ, chỉ thế mà thôi.
Mộ Kính Nhất nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, cũng không quay đầu lại.
“Tình hình của cô ấy tệ hơn so với tưởng tượng của tôi, vì sao cậu không đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị?” Không cần nhìn cũng biết, người đến là Phó Cẩm Hành.
Giọng điệu hắn tràn ngập ý chất vấn, khiển Phó Cẩm Hành rất không hài lòng.
“Trước mắt không có chuyên gia nào có thể chắc chắn chữa khỏi cho cô ấy.” Hắn chậm rãi bước lên phía trước, đứng cạnh Mộ Kính Nhất, mặt đối mặt nghênh đón ánh mắt đối phương.
“Đừng nghĩ chỉ có anh mới có thể nghĩ đến việc ra nước ngoài điều trị, chẳng lẽ tôi không hiểu sao?” Phó Cẩm Hành hơi tức giận.
“Vậy được, giao cô ấy cho tôi đi.” Dường như Mộ Kính Nhất cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có vẻ hắn đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế rồi.
“Dựa vào cái gì?” Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Dựa vào sự tồn tại của cậu, có cậu ở đây mới khiến những bác sĩ đó căn bản không dám điều trị cho cô ấy! Nếu đổi thành là bệnh nhân khác, nói không chừng đã sớm được bố trí xong rồi, chính vì thân phận đặc biệt của cậu nên không ai muốn chuốc lấy phiền phức cả!” Những lời này, ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra, e rằng sẽ không có ai dám nói với Phó Cẩm Hành.
Quả nhiên, nghe Mộ Kính Nhất nói xong, Phó Cẩm Hành im lặng rất lâu.
Tầm mắt hắn, lại rơi trên bó hoa cát cánh kia.
“Anh đánh người của tôi bất tỉnh, chính là vì tới đây nói với tôi những lời này sao?” Phó Cẩm Hành bật cười nói.
“Tôi muốn xem tình hình hiện tại của cô ấy rốt cuộc thế nào.” Mộ Kính Nhất không có ý đùa, trên tay hắn còn cầm một chồng báo cáo kiểm tra, là lấy từ đầu giường của Hà Tư Ca.
“Nếu cậu cứ tiếp tục, kết quả có khả năng nhất chính là chết não.
Cậu có biết cái gì gọi là chết não không, nếu như não của cô ấy chết, cho dù tim vẫn còn đập, tiếp tục sống cũng có ý nghĩa gì?” Về điểm này, Phó Cẩm Hành hiểu rõ trong lòng, nhưng không cho phép bất cứ ai chỉ ra.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hà Tư Ca còn nhịp tim, còn hơi thở, minh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
“Hiện tại cậu đang tước đi quyền sống của cô ấy! Nếu như cậu còn là một người đàn ông thì đừng lề mề ở đây, chậm một phút, cô ấy sẽ phải chịu đau thêm một phút!” Thấy Phó Cẩm Hành vẫn im lặng không nói, Mộ Kính Nhất hoàn toàn nổi giận, hắn vứt đồ trong tay xuống đất, giơ tay muốn rút đủ loại ống dẫn thiết bị trên người Hà Tư Ca.
“Anh muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành cực kỳ sợ hãi, vội vàng tiến đến ngăn cản hắn.
Những thiết bị này liên quan đến tính mạng Hà Tư Ca, cần phải duy trì hoạt động 24/24 giờ, theo dõi các hạng mục số liệu của cô, chi phí cực kỳ đắt đỏ.
“Không lẽ ở đây chờ chết à? Cho dù thế nào, tôi cũng phải thử một lần.” Nhìn dáng vẻ Mộ Kính Nhất cũng không giống đang nói đùa.
“Tôi có phòng thí nghiệm riêng, tôi cũng có kinh phí, tôi thậm chí còn có thể mời một đội ngũ y bác sĩ.
Cậu không làm được, tất cả tôi đều có thể làm được!” Hắn khinh thường nói.
“Anh tưởng là tôi không muốn đầu tư mấy thứ này sao? Anh có thể thoải mái nói như vậy, là bởi vì anh căn bản không quan tâm! Tôi thì khác! Tôi quan tâm, tôi sợ thất bại! Anh nói tôi hèn nhát cũng được, nói tôi lừa mình dối người cũng được, chỉ cần cô ấy còn ở nơi này! Ngộ nhỡ thất bại thì sao? Tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy, hai đứa con của tôi sẽ không còn mẹ! Anh bớt dùng giọng điệu đại phong lẫm liệt dạy dỗ tôi đi!” Áp lực mấy ngày liên tiếp và cơn tức giận cùng nhau bùng nổ, cuối cùng Phó Cẩm Hành mất hết lý trí, hắn đến gần hắn, túm cổ áo Mộ Kính Nhất và hét lên.
“Vậy cũng phải thử! Cậu tưởng cô ấy mong muốn trải qua quãng đời còn lại trong tình trạng này à? Cô ấy muốn nhìn thấy bọn trẻ lớn lên, muốn có tôn nghiêm mà sống tiếp! Cậu tự hỏi mình xem, dựa vào sự hiểu biết của cậu với cô ấy, cô ấy có bằng lòng nằm ở đây, kéo dài cho đến khi đèn cạn dầu không?” Mộ Kính Nhất dễ dàng nắm lấy tay Phó Cẩm Hành, dùng sức vặn, thuận thế đẩy hắn đến bên giường.
Hai người cùng tới gần Hà Tư Ca, nhưng cô lại không hề phản ứng, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Các giác quan của con người đều liên quan mật thiết đến đại não, một khi vùng não bị tổn thương, chức năng tương ứng cũng sẽ suy yếu theo, thậm chí là mất đi.
“Cậu nhìn cô ấy đi, rồi tự hỏi lại mình đi! Không sai, cậu chính là một kẻ hèn nhát, cậu không dám thừa nhận!” Mộ Kính Nhất thêm dầu vào lửa, hét lên.
Phó Cẩm Hành nghiến răng, các cơ trên khuôn mặt cũng đang khẽ run.
Giằng co khoảng nửa phút, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
“Anh nói rất đúng, tôi không thể lãng phí thời gian nữa.” Có lẽ, đúng như Mộ Kính Nhất nói, vừa tìm kiếm sự cách chữa trị, nhờ vào năng lực chuyên môn, vừa kết hợp với tình hình của chính Hà Tư Ca, tiến hành nghiên cứu cá nhân, làm cùng lúc mới là cách duy nhất trước mắt.
Mộ Kính Nhất ngẩn người, vẫn buông lỏng tay ra.
Phó Cẩm Hành đứng thẳng lên, sửa sang quần áo, lúc này mới nói với hắn: “Chỉ mong là anh đúng.” Cho dù Mộ Kính Nhất có thật sự muốn giúp hay không, hắn cũng không thể hoàn toàn buông tay, chỉ có thể giao chuyện này cho người khác đi làm trước.
“Tình hình sẽ không tệ hơn so với bây giờ.” Trên thực tế, Mộ Kính Nhất cũng không quá nắm chắc.
Nhưng hắn thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, ít nhất phải thử một lần mới được, cho dù bị Phó Cẩm Hành cho rằng đây là cách làm còn nước còn tát.
“Trước khi chuyện này có kết quả, anh đừng kiểm chuyện nữa.” Nghĩ tới chuyện trước đó, Phó Cẩm Hành vẫn tràn đầy cảnh giác.
Nếu như bây giờ Mộ Kính Nhất muốn làm gì, vậy thì dễ như trở bàn tay.
“Yên tâm đi, mục tiêu của tôi nằm ở nơi này, tôi sẽ không bỏ gần tìm xa nữa.” Mộ Kính Nhất không chớp mắt nói.
Hóa ra, thừa nhận bản thân muốn gì, cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Trước kia hắn đã trốn tránh quá lâu.
Trốn tránh Mai Lan, trốn tránh Minh Đạt, trốn tránh Phó Cẩm Hành.
Ngay cả với mẹ nuôi và Rand, hắn đều đang trốn tránh.
Cho dù lần đầu tiên gặp một người phụ nữ khiến lòng mình rung động, hắn vẫn trốn tránh.
“Tốt nhất anh đừng nghĩ tới bất cứ chuyện không thực tế nào, cô ấy là vợ tôi, cho dù tôi và anh là anh em cùng mẹ khác cha, tôi cũng sẽ không nhường phụ nữ cho anh.” Nếu như Mộ Kính Nhất cho rằng, chỉ cần hắn cứu được cô là có thể muốn làm gì thì làm, vậy thì hoàn toàn sai rồi! “Tôi không tin sức hấp dẫn của mình lại kém hơn cậu, đại não của con người một khi xuất hiện thay đổi, nói không chừng, ngay cả người và chuyện yêu thích cũng sẽ thay đổi theo.”
Vẻ mặt Mộ Kính Nhất kiêu ngạo.
“Anh nằm mơ đi!”
Cho dù biết hắn chỉ là đang nói đùa, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không nhịn được buột miệng gầm nhẹ, sắc mặt càng khó coi hơn trước.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Phó Cẩm Hành ngược lại vẫn bình tĩnh như trước, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
Người phụ trách trông coi Mộ Kính Nhất nơm nớp lo sợ trả lời: “Chúng...
chúng tôi vừa tỉnh...
hắn đánh mấy người chúng tôi bất tỉnh, có lẽ là một tiếng trước...” Sợ Phó Cẩm Hành sẽ tức giận, nên lúc nói, giọng anh ta cũng run rẩy.
“Tôi biết rồi.” Phó Cẩm Hành không nổi trận lôi đình, chỉ bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
Nếu như hắn đoán không sai, sở dĩ Mộ Kính Nhất lựa chọn chạy trốn vào thời điểm này là có tính toán riêng.
“Mộ Kính Nhất chạy rồi? Mẹ kiếp, đúng là một tên cáo già! Hắn cố tình, cố tình đợi người của anh lơ là cảnh giác với hắn, lúc này mới ra tay!” Minh Duệ Viễn tức đến nỗi đi đi lại lại tại chỗ, không ngừng mắng chửi.
Cậu ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, cả người chấn động, có chút căng thẳng hỏi: “Anh nói, bây giờ Mộ Kính Nhất chạy thoát rồi, liệu có tới tìm tôi không?” Dùng một chút, không đợi Phó Cẩm Hành nói, Minh Duệ Viễn lại vội vàng giải thích: “Không phải tôi lo lắng cho mình, tôi là sợ tên mất trí kia tìm tới nơi này! Tỉnh Tỉnh ngoan như thế, nếu như bị hắn bắt được, còn không phải sợ tới mức khóc lớn sao?” Đối với Minh Duệ Viễn mà nói, ngày tận thế không đáng sợ, nước mắt của công chúa nhỏ mới là đáng sợ nhất.
Nhìn thấy Minh Duệ Viễn hoảng loạn như gặp phải kẻ địch, Phó Cẩm Hành không nhịn được bật cười.
“Hắn sẽ không tới nơi này, ít nhất sẽ không phải bây giờ.
Cậu không cần lo lắng, cứ chăm sóc tốt cho Tỉnh Tỉnh đi.” Nếu như không đoán sai, Phó Cẩm Hành đại khái có thể đoán được bây giờ Mộ Kính Nhất đang ở đâu.
Có điều, hắn cần phải đích thân đi chứng thực.
“Anh...
làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy!” Minh Duệ Viễn thì vô cùng hoảng hốt.
Cậu ta thừa nhận, cho đến bây giờ, Mộ Kính Nhất vẫn bóng đen tâm lý của mình.
Không xua đi được.
“Được rồi, tôi tự có tính toán.”
Phó Cẩm Hành vốn muốn đi bế Tỉnh Tỉnh.
Là công chúa nhỏ của nhà họ Phó, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, số phận con bé đều không mấy thuận lợi.
Người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của cha, đối với Tỉnh Tỉnh, cảm giác mắc nợ của Phó Cẩm Hành cũng là sâu đậm nhất.
Nếu như có thể, hắn bằng lòng dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy hai sự bình an, vui vẻ của hai đứa trẻ và Hà Tư Ca.
“Anh không đi thăm Tỉnh Tỉnh à?”
Thầy Phó Cẩm Hành vừa tới chưa được mấy phút đã muốn rời đi, Minh Duệ Viễn theo bản năng đuổi theo hai bước, có chút thất vọng hỏi.
Tỉnh Tỉnh tuy vẫn còn nhỏ, ngay cả nói cũng chưa lưu loát, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phó Cẩm Hành, cô bé đều sẽ không ngừng làm nũng, Minh Duệ Viễn nhìn mà vừa ao ước, vừa ghen tị.
“Để lần sau đi, bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Phó Cẩm Hành nói xong cũng không ở lại lâu, lập tức lên xe rời đi.
Không giải quyết tai họa Mộ Kính Nhất này, Phó Cẩm Hành luôn cảm thấy như xương mắc ở cổ họng, như cái gai ở lưng.
“Đến bệnh viện.” Hắn nói với tài xế.
Tiểu Triệu nhanh chóng đáp lời, đạp chân ga, đến thẳng đến bệnh viện.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Phó Cẩm Hành đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở bên cạnh giường Hà Tư Ca, trái tim hắn vẫn run lên.
Mộ Kính Nhất thoát ra ngoài, cũng giống như Phó Cẩm Hành, hẳn tắm rửa, cạo râu, thay quần áo, sau đó mới đi đến cửa hàng hoa, lại đến bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại, Phó Cẩm Hành đã đoán được sở dĩ Mộ Kính Nhất chạy trốn là bởi vì không kiềm chế được, muốn đích thân đến thăm Hà Tư Ca.
Một bó hoa cát cánh lớn đặt trên tủ đầu giường.
Trên cánh hoa tươi tắn mềm mại, còn có mấy giọt sương mai lăn xuống.
Ngôn ngữ của hoa cát cánh, chính là tình yêu chân thành mà vô vọng.
Nhìn bó hoa kia, ánh mắt Phó Cẩm Hành hơi xao động.
Từ đầu đến cuối, Mộ Kính Nhất đều không thừa nhận tình cảm của hắn với Hà Tư Ca.
Mặc dù là lúc đối mặt với hắn, Mộ Kính Nhất cũng chỉ là khăng khăng đó là sự tương thông giữa anh em bọn họ, chỉ thế mà thôi.
Mộ Kính Nhất nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, cũng không quay đầu lại.
“Tình hình của cô ấy tệ hơn so với tưởng tượng của tôi, vì sao cậu không đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị?” Không cần nhìn cũng biết, người đến là Phó Cẩm Hành.
Giọng điệu hắn tràn ngập ý chất vấn, khiển Phó Cẩm Hành rất không hài lòng.
“Trước mắt không có chuyên gia nào có thể chắc chắn chữa khỏi cho cô ấy.” Hắn chậm rãi bước lên phía trước, đứng cạnh Mộ Kính Nhất, mặt đối mặt nghênh đón ánh mắt đối phương.
“Đừng nghĩ chỉ có anh mới có thể nghĩ đến việc ra nước ngoài điều trị, chẳng lẽ tôi không hiểu sao?” Phó Cẩm Hành hơi tức giận.
“Vậy được, giao cô ấy cho tôi đi.” Dường như Mộ Kính Nhất cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có vẻ hắn đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế rồi.
“Dựa vào cái gì?” Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Dựa vào sự tồn tại của cậu, có cậu ở đây mới khiến những bác sĩ đó căn bản không dám điều trị cho cô ấy! Nếu đổi thành là bệnh nhân khác, nói không chừng đã sớm được bố trí xong rồi, chính vì thân phận đặc biệt của cậu nên không ai muốn chuốc lấy phiền phức cả!” Những lời này, ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra, e rằng sẽ không có ai dám nói với Phó Cẩm Hành.
Quả nhiên, nghe Mộ Kính Nhất nói xong, Phó Cẩm Hành im lặng rất lâu.
Tầm mắt hắn, lại rơi trên bó hoa cát cánh kia.
“Anh đánh người của tôi bất tỉnh, chính là vì tới đây nói với tôi những lời này sao?” Phó Cẩm Hành bật cười nói.
“Tôi muốn xem tình hình hiện tại của cô ấy rốt cuộc thế nào.” Mộ Kính Nhất không có ý đùa, trên tay hắn còn cầm một chồng báo cáo kiểm tra, là lấy từ đầu giường của Hà Tư Ca.
“Nếu cậu cứ tiếp tục, kết quả có khả năng nhất chính là chết não.
Cậu có biết cái gì gọi là chết não không, nếu như não của cô ấy chết, cho dù tim vẫn còn đập, tiếp tục sống cũng có ý nghĩa gì?” Về điểm này, Phó Cẩm Hành hiểu rõ trong lòng, nhưng không cho phép bất cứ ai chỉ ra.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hà Tư Ca còn nhịp tim, còn hơi thở, minh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
“Hiện tại cậu đang tước đi quyền sống của cô ấy! Nếu như cậu còn là một người đàn ông thì đừng lề mề ở đây, chậm một phút, cô ấy sẽ phải chịu đau thêm một phút!” Thấy Phó Cẩm Hành vẫn im lặng không nói, Mộ Kính Nhất hoàn toàn nổi giận, hắn vứt đồ trong tay xuống đất, giơ tay muốn rút đủ loại ống dẫn thiết bị trên người Hà Tư Ca.
“Anh muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành cực kỳ sợ hãi, vội vàng tiến đến ngăn cản hắn.
Những thiết bị này liên quan đến tính mạng Hà Tư Ca, cần phải duy trì hoạt động 24/24 giờ, theo dõi các hạng mục số liệu của cô, chi phí cực kỳ đắt đỏ.
“Không lẽ ở đây chờ chết à? Cho dù thế nào, tôi cũng phải thử một lần.” Nhìn dáng vẻ Mộ Kính Nhất cũng không giống đang nói đùa.
“Tôi có phòng thí nghiệm riêng, tôi cũng có kinh phí, tôi thậm chí còn có thể mời một đội ngũ y bác sĩ.
Cậu không làm được, tất cả tôi đều có thể làm được!” Hắn khinh thường nói.
“Anh tưởng là tôi không muốn đầu tư mấy thứ này sao? Anh có thể thoải mái nói như vậy, là bởi vì anh căn bản không quan tâm! Tôi thì khác! Tôi quan tâm, tôi sợ thất bại! Anh nói tôi hèn nhát cũng được, nói tôi lừa mình dối người cũng được, chỉ cần cô ấy còn ở nơi này! Ngộ nhỡ thất bại thì sao? Tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy, hai đứa con của tôi sẽ không còn mẹ! Anh bớt dùng giọng điệu đại phong lẫm liệt dạy dỗ tôi đi!” Áp lực mấy ngày liên tiếp và cơn tức giận cùng nhau bùng nổ, cuối cùng Phó Cẩm Hành mất hết lý trí, hắn đến gần hắn, túm cổ áo Mộ Kính Nhất và hét lên.
“Vậy cũng phải thử! Cậu tưởng cô ấy mong muốn trải qua quãng đời còn lại trong tình trạng này à? Cô ấy muốn nhìn thấy bọn trẻ lớn lên, muốn có tôn nghiêm mà sống tiếp! Cậu tự hỏi mình xem, dựa vào sự hiểu biết của cậu với cô ấy, cô ấy có bằng lòng nằm ở đây, kéo dài cho đến khi đèn cạn dầu không?” Mộ Kính Nhất dễ dàng nắm lấy tay Phó Cẩm Hành, dùng sức vặn, thuận thế đẩy hắn đến bên giường.
Hai người cùng tới gần Hà Tư Ca, nhưng cô lại không hề phản ứng, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Các giác quan của con người đều liên quan mật thiết đến đại não, một khi vùng não bị tổn thương, chức năng tương ứng cũng sẽ suy yếu theo, thậm chí là mất đi.
“Cậu nhìn cô ấy đi, rồi tự hỏi lại mình đi! Không sai, cậu chính là một kẻ hèn nhát, cậu không dám thừa nhận!” Mộ Kính Nhất thêm dầu vào lửa, hét lên.
Phó Cẩm Hành nghiến răng, các cơ trên khuôn mặt cũng đang khẽ run.
Giằng co khoảng nửa phút, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
“Anh nói rất đúng, tôi không thể lãng phí thời gian nữa.” Có lẽ, đúng như Mộ Kính Nhất nói, vừa tìm kiếm sự cách chữa trị, nhờ vào năng lực chuyên môn, vừa kết hợp với tình hình của chính Hà Tư Ca, tiến hành nghiên cứu cá nhân, làm cùng lúc mới là cách duy nhất trước mắt.
Mộ Kính Nhất ngẩn người, vẫn buông lỏng tay ra.
Phó Cẩm Hành đứng thẳng lên, sửa sang quần áo, lúc này mới nói với hắn: “Chỉ mong là anh đúng.” Cho dù Mộ Kính Nhất có thật sự muốn giúp hay không, hắn cũng không thể hoàn toàn buông tay, chỉ có thể giao chuyện này cho người khác đi làm trước.
“Tình hình sẽ không tệ hơn so với bây giờ.” Trên thực tế, Mộ Kính Nhất cũng không quá nắm chắc.
Nhưng hắn thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, ít nhất phải thử một lần mới được, cho dù bị Phó Cẩm Hành cho rằng đây là cách làm còn nước còn tát.
“Trước khi chuyện này có kết quả, anh đừng kiểm chuyện nữa.” Nghĩ tới chuyện trước đó, Phó Cẩm Hành vẫn tràn đầy cảnh giác.
Nếu như bây giờ Mộ Kính Nhất muốn làm gì, vậy thì dễ như trở bàn tay.
“Yên tâm đi, mục tiêu của tôi nằm ở nơi này, tôi sẽ không bỏ gần tìm xa nữa.” Mộ Kính Nhất không chớp mắt nói.
Hóa ra, thừa nhận bản thân muốn gì, cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Trước kia hắn đã trốn tránh quá lâu.
Trốn tránh Mai Lan, trốn tránh Minh Đạt, trốn tránh Phó Cẩm Hành.
Ngay cả với mẹ nuôi và Rand, hắn đều đang trốn tránh.
Cho dù lần đầu tiên gặp một người phụ nữ khiến lòng mình rung động, hắn vẫn trốn tránh.
“Tốt nhất anh đừng nghĩ tới bất cứ chuyện không thực tế nào, cô ấy là vợ tôi, cho dù tôi và anh là anh em cùng mẹ khác cha, tôi cũng sẽ không nhường phụ nữ cho anh.” Nếu như Mộ Kính Nhất cho rằng, chỉ cần hắn cứu được cô là có thể muốn làm gì thì làm, vậy thì hoàn toàn sai rồi! “Tôi không tin sức hấp dẫn của mình lại kém hơn cậu, đại não của con người một khi xuất hiện thay đổi, nói không chừng, ngay cả người và chuyện yêu thích cũng sẽ thay đổi theo.”
Vẻ mặt Mộ Kính Nhất kiêu ngạo.
“Anh nằm mơ đi!”
Cho dù biết hắn chỉ là đang nói đùa, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không nhịn được buột miệng gầm nhẹ, sắc mặt càng khó coi hơn trước.
Bình luận facebook