Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-229
Chương 230: Khiêu khích
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành không giải thích gì, hắn đỡ Minh Duệ Viễn từ dưới đất lên, đưa đến phòng dành cho khách
Hà Tư Ca theo sau có chút lo lắng, không ngừng nói: “Cẩn thận một chút!” Ném Minh Duệ Viễn lên giường, Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh giơ tay vỗ lên mặt cậu ta mấy cái, thấy cậu ta vẫn không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm
“Không cần lo lắng, anh chỉ khiến cậu ta ở lại thôi.” Vừa quay lại đã thấy Hà Tư Ca lộ vẻ lo lắng, Phó Cẩm Hành chủ động giải thích
“Đương nhiên là em tin anh, nếu không em cũng sẽ không đi gọi cậu ta đến.” Hà Tư Ca khẽ cau mày, vẫn thể hiện chút bất mãn
Con người đều ích kỷ, cô cũng không thể ngoại lệ
“Anh giữ cậu ta lại, tiếp theo phải làm thế nào?” Điều có quan tâm nhất chính là chuyện này.
Một khi để Minh Duệ Tư biết Minh Duệ Viễn lại rơi vào trong tay Phó Cẩm Hành, thể nào “hắn” cũng phát điên lên.
Trên danh nghĩa, đó là em trai “hắn”
Nhưng trên thực tế, đó là cốt nhục ruột thịt của “hắn”
“Anh nghĩ ruột thịt của cậu ta biết Minh Duệ Viễn ở chỗ anh thì nhất định sẽ biết anh muốn làm gì
Đến lúc đó không phải là anh liên lạc với cậu ta, mà là cậu ta phải liên lạc với anh!” Nhìn Minh Duệ Viễn nằm ở trên giường, Phó Cẩm Hành hờ hững nói
Mấy tiếng sau hết thuốc, cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng từ từ tỉnh lại
Cậu ta đảo mắt nhìn một vòng, thấy mình nằm ở trên giường, trên tay là một cái còng
“Đệch!” Minh Duệ Viễn chửi bậy.
Cậu ta gọi lớn: “Phó Cẩm Hành! Cmn anh ra đây cho tôi! Tôi biết là trò quỷ của anh mà!”
Vừa gào, Minh Duệ Viễn vừa dùng hai chân đạp mạnh lên giường
Loáng thoáng nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca ở phòng bên cạnh vội vàng đi đến.
“A Viễn, cậu đừng giằng co nữa, cẩn thận làm mình bị thương.” Hà Tư Ca đứng ở cửa, bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Cô biết, nhất định Minh Duệ Viễn sẽ oán hận mình.
Nếu không phải cô đích thân ra mặt thì cũng không thể thành công lừa cậu ta đến đây
“Ngay cả chị cũng cấu kết với anh ta lừa tôi!” Nghe thấy tiếng Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô
Cô bất đắc, muốn giải thích: “Tôi...”
Không đợi Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành đã ngăn cô lại, dứt khoát nói thật với Minh Duệ Viễn: “Người nhà cậu bắt người nhà tôi đi, tôi cũng chỉ có thể giữ cậu ở lại đây.”
Minh Duệ Viễn nghi hoặc nhìn hắn: “Có ý gì? Bắt ai?”
Phó Cẩm Hành mím môi, sắc mặt lạnh lùng: “Ngay sẩm tối hôm qua, sau khi cậu đến tìm tôi không lâu, Minh Đạt đã bắt mẹ tôi đi, Minh Duệ Tư cũng biết chuyện này.”
“Cái gì?” Minh Duệ Viễn vừa nghe thấy thế, lập tức muốn ngồi dậy
Nhưng hai tay cậu ta không thể cử động, chỉ có thể không ngừng vùng vẫy trên giường.
“Tôi bảo đảm, chỉ cần mẹ tôi không sao, cậu cũng sẽ không có chuyện gì.” Phó Cẩm Hành nói xong, xoay người rời đi
“Quay lại! Nói rõ ràng cho tôi! Anh bắt tôi làm con tin cũng vô dụng! Tôi cũng đã từng gặp mẹ anh đâu!” Minh Duệ Viễn lớn tiếng gào thét, sắc mặt nanh ác.
Không thể ngờ được hắn lại dùng cậu ta để trao đổi?
“Anh cả tôi nói không sai, quả nhiên tôi không nên tin chị! Nếu không phải chị đến tìm tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tới!”
Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, bi phẫn hét lên
“Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào cả.”
Bị cậu ta nhìn có chút chột dạ, Hà Tư Ca chỉ đành đến gần hơn, nhẹ giọng nói: “A Viễn, là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu
Cậu đừng lo, chỉ cần người nhà cậu tha cho mẹ chồng tôi, tôi bảo đảm cậu cũng sẽ không có chuyện gì.”
Khóe mắt Minh Duệ Viễn sắp nứt ra: “Chị bảo đảm? Chị lấy cái gì mà bảo đảm? Anh ta ghét tôi thể nào, đâu phải là chị không nhìn ra!”
“Anh ấy không ghét cậu, chỉ là vì nhà họ Minh luôn ép người
Anh..
anh cả cậu làm cái gì chẳng lẽ cậu không biết à?” Hà Tư Ca không cố nâng cao giọng, nhưng cô vừa nói xong, Minh Duệ Viễn vẫn yên tĩnh lại, không nóng nảy như trước nữa
“Được, vậy tôi sẽ đợi! Nói cho mấy người biết, nếu như tôi chết, ba tôi và anh cả tôi cũng nhất định sẽ không tha cho anh ta!” Minh Duệ Viễn uy hiếp
Nhìn dáng vẻ cậu ta cũng không giống đang phóng đại
“Đương nhiên rồi, cậu là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị, thân phận vô cùng quý giá
Cậu nghỉ ngơi trước đi, mặc dù không đi được, nhưng cũng sẽ không có ai làm hại cậu.”
Trước khi đi, Hà Tư Ca nhẹ giọng nói với Minh Duệ Viễn, còn kéo chăn đắp cho cậu ta, tránh để cậu ta bị lạnh.
Đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng trong hành lang
“Anh đừng chấp nhặt với cậu ta, cậu ta vẫn là một đứa bé, nói công bằng thì chuyện này thật sự không liên quan đến cậu ta
Cho nên chuyện anh đã đồng ý với em thì nhất định phải làm được
Chỉ cần nhà họ Minh thả người, anh phải để cậu ta an toàn rời đi, tuyệt đối đừng đổi ý” Hà Tư Ca đến gần, dựa vào vai Phó Cẩm Hành, nói rõ.
“Xem ra em rất thích cậu ta nhỉ?” Trong giọng nói của hắn có chút ghen tuông
“Đúng vậy, em thích, chỉ có điều em thích cậu ta giống như thích Tân Tân, coi cậu ta là một đứa bé đáng thương, rất đáng thương
Anh nói xem, cậu ta không đáng thương sao?” Hà Tư Ca hạ thấp giọng, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín mít kia.
“Đúng vậy, đúng là đáng thương
Cậu ta vẫn luôn nghĩ mình là cậu hai của nhà họ Minh, trên thực tế, ba ruột cậu ta là ai còn chẳng biết được, có lẽ là một tên nào đó trong đám côn đồ kia.” Phó Cẩm Hành cụp mắt xuống, giọng nói có chút phức tạp
Đã qua nhiều năm như vậy, những tên côn đồ kia kẻ chết người bị thương, đã không có cách nào chứng thực nữa.
Huống hồ, cho dù tìm được ba ruột của Minh Duệ Viễn thì cũng không cần thiết để bọn họ nhận nhau.
“Em hy vọng cậu ta vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này
Thân phận của Minh Đạt không rõ ràng, hành tung lại vô cùng khả nghi, nhưng ít nhất ông ta vẫn có cái chức vụ Chủ tịch Minh Thị
Em hy vọng sau này A Viễn có thể sống thật tốt.” Hà Tư Ca nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Buổi trưa xảy ra chuyện, đến sẩm tối, quả nhiên tin tức đã truyền đến tai Minh Duệ Tư
“Hắn” giận tím mặt, đập hết những gì có thể đập trong phòng làm việc
A Hải biết mình không khuyên được “hắn” nên chỉ ở bên cạnh, không nói một lời
Đến lúc Minh Duệ Tư phát tiết xong, đứng ở trong một đống hỗn loạn, mỏi mệt thở hổn hển, A Hải mới lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện đến nước này, đúng là chúng ta ở trạng thái bị động, để đảm bảo cậu hai không có chuyện gì, hãy tạm thời cúi đầu đi.”
“Cúi đầu?” Minh Duệ Tự tức giận nhìn hắn, “Tôi đến để báo thù, không phải đến để cúi đầu! Đều tại thằng nhóc A Viễn tự cho mình là thông minh, tôi thấy nó căn bản là tự chui đầu vào rọ! Người phụ nữ kia..
nhất định là người phụ nữ kia giở trò sau lưng
Cô ta lợi dụng thiện cảm của A Viên đối với cô ta..
tức chết mất!”
Ngay từ đầu “hắn” đã không có thiện cảm gì với Hà Tư Ca, cho nên ban đầu mới tìm người bắt cóc Tân Tân, nhân cơ hội nhìn người phụ nữ này ở khoảng cách gần xem cô rốt cuộc là thần thánh phương nào
“Hắn” muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mà có thể gả cho Phó Cẩm Hành, có thể bước vào nhà họ Phó! Hóa ra, chỉ là một người đẹp rắn rết mà thôi! “Thật ra cũng chưa chắc
Dù sao ngài Minh bắt mẹ ruột của Phó Cẩm Hành, nếu hắn ra tay độc ác cũng hợp tình hợp lý.” A Hải phân tích khách quan, nói lời thật lòng.
Có điều Minh Duệ Tư nghe thấy vậy lại cảm thấy hắn đang nói thay cho Hà Tư Ca
“Ngay cả cậu cũng bị người phụ nữ kia che mắt rồi à? Không ngờ cậu lại nói thay cho cô ta?” Minh Duệ Tư càng tức giận hơn.
“Hắn” luôn vô cùng tin tưởng A Hải, coi hắn là trợ thủ đắc lực của mình.
A Hải có chút bất đắc dĩ nhìn Minh Duệ Tư, trong mắt có thêm chút oan ức: “Anh nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao? Từ trước đến nay tôi chỉ trung thành với một mình anh, điểm này, cho dù người khác không hiểu, anh cũng không thể không hiểu được.”
Hắn nói mấy câu này, cuối cùng sắc mặt Minh Duệ Tư cũng dịu đi
“Hắn” mấp máy môi, vẫn không nói gì.
“Chuyện đến nước này, cần phải bàn bạc với ngài Minh trước, xem có thể cứu cậu hai không.” Thấy “hắn” đã bình tĩnh lại, A Hải lý trí đề nghị.
“Chuyện này là không thể! Ông ấy tốn bao công sức mới bắt được Mai Lan, sao có thể tùy tiện thả bà ta ra? Cho dù tôi cầu xin ông ấy, ông ấy cũng sẽ không vì A Viễn mà thả Mai Lan đâu!” Minh Duệ Tư trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Đây là cách duy nhất bây giờ, cho dù có được hay không thì cũng phải thử một lần
Em nghĩ chắc ngài Mình sẽ không nỡ bỏ mặc cậu hai đâu, dù sao ông ấy cũng nuôi cậu ấy từ nhỏ đến lớn, sao có thể không có tình cảm gì được?”
A Hải đến gần, nhẹ nhàng khoác tay lên vai Minh Duệ Tư, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều
Hắn rõ ràng là một người to con, thân hình cao lớn, nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt A Hải lại dịu dàng như nước
Nhìn đôi mắt tràn đầy thâm ý của hắn, Minh Duệ Tư như bị lửa cháy đến người, hất mạnh tay hắn ra
Không chỉ như vậy, “hắn” còn lui về phía sau hai bước, đấm mạnh vào ngực và bụng A Hải
Minh Duệ Tư ra tay rất nặng, cho dù A Hải cao lớn to con nhưng vẫn biến sắc
“Hai cú này là để cho cậu tỉnh táo chút, đừng có nói lời gì không nên nói! Cậu chỉ là một con chó tôi nuôi mà thôi, đừng tưởng có thể đoán được tâm tư của tôi! Có tin lúc nào tôi cũng biết được cậu không!”
Hắn gầm lên như điên, mỗi câu mỗi chữ đều ác độc, dường như chỉ muốn dùng ngôn từ để ngụy trang, khiến lòng mình không còn đau đớn nữa.
A Hải thản nhiên đứng tại chỗ, không né tránh, cũng không kêu lấy một tiếng.
Cuối cùng, Minh Duệ Tư vẫn chủ động liên lạc với Minh Đạt
“Hắn” không vòng vo nhiều, chỉ lời ít ý nhiều nói hai câu: “Phó Cẩm Hành bắt A Viễn rồi, con muốn A Viễn trở về
Nếu nó chết, con sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho ba nữa, ba nghĩ kỹ đi!” Nói xong, Minh Duệ Tư nặng nề cúp điện thoại.
Không lâu sau, Phó Cẩm Hành nhận được điện thoại của Minh Đạt.
“Tôi vẫn đang đợi ông, hành động của ông nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, chuyện này làm tôi rất vui.” Dường như hắn đã sớm đoán được, không kinh ngạc chút nào
“Tôi không dám không nhanh, tôi sợ anh Phó chăm sóc con tôi không chu toàn, khiến nó sợ hãi.”
Giọng Minh Đạt lạnh nhạt hơn lần trước nhiều
Phó Cẩm Hành cười, không nói gì
Hắn đương nhiên không dùng thủ đoạn gì đối đãi với Minh Duệ Viễn, nhưng cũng sẽ không để cho cậu ta hưởng phúc trong nhà mình, đây là chuyện đương nhiên
Minh Đạt biết điểm này, cho nên mới vội vàng gọi đến.
“Không nói những lời thừa thãi nữa, chúng ta trao đổi đi, một mạng đổi một mạng, như vậy rất công bằng đúng không?”
Cuối cùng, Minh Đạt không nên được tức giận, chủ động đưa ra cách giải quyết
Thật ra Phó Cẩm Hành vẫn có chút bất ngờ với quyết định của Minh Đạt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Hà Tư Ca theo sau có chút lo lắng, không ngừng nói: “Cẩn thận một chút!” Ném Minh Duệ Viễn lên giường, Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh giơ tay vỗ lên mặt cậu ta mấy cái, thấy cậu ta vẫn không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm
“Không cần lo lắng, anh chỉ khiến cậu ta ở lại thôi.” Vừa quay lại đã thấy Hà Tư Ca lộ vẻ lo lắng, Phó Cẩm Hành chủ động giải thích
“Đương nhiên là em tin anh, nếu không em cũng sẽ không đi gọi cậu ta đến.” Hà Tư Ca khẽ cau mày, vẫn thể hiện chút bất mãn
Con người đều ích kỷ, cô cũng không thể ngoại lệ
“Anh giữ cậu ta lại, tiếp theo phải làm thế nào?” Điều có quan tâm nhất chính là chuyện này.
Một khi để Minh Duệ Tư biết Minh Duệ Viễn lại rơi vào trong tay Phó Cẩm Hành, thể nào “hắn” cũng phát điên lên.
Trên danh nghĩa, đó là em trai “hắn”
Nhưng trên thực tế, đó là cốt nhục ruột thịt của “hắn”
“Anh nghĩ ruột thịt của cậu ta biết Minh Duệ Viễn ở chỗ anh thì nhất định sẽ biết anh muốn làm gì
Đến lúc đó không phải là anh liên lạc với cậu ta, mà là cậu ta phải liên lạc với anh!” Nhìn Minh Duệ Viễn nằm ở trên giường, Phó Cẩm Hành hờ hững nói
Mấy tiếng sau hết thuốc, cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng từ từ tỉnh lại
Cậu ta đảo mắt nhìn một vòng, thấy mình nằm ở trên giường, trên tay là một cái còng
“Đệch!” Minh Duệ Viễn chửi bậy.
Cậu ta gọi lớn: “Phó Cẩm Hành! Cmn anh ra đây cho tôi! Tôi biết là trò quỷ của anh mà!”
Vừa gào, Minh Duệ Viễn vừa dùng hai chân đạp mạnh lên giường
Loáng thoáng nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca ở phòng bên cạnh vội vàng đi đến.
“A Viễn, cậu đừng giằng co nữa, cẩn thận làm mình bị thương.” Hà Tư Ca đứng ở cửa, bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Cô biết, nhất định Minh Duệ Viễn sẽ oán hận mình.
Nếu không phải cô đích thân ra mặt thì cũng không thể thành công lừa cậu ta đến đây
“Ngay cả chị cũng cấu kết với anh ta lừa tôi!” Nghe thấy tiếng Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô
Cô bất đắc, muốn giải thích: “Tôi...”
Không đợi Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành đã ngăn cô lại, dứt khoát nói thật với Minh Duệ Viễn: “Người nhà cậu bắt người nhà tôi đi, tôi cũng chỉ có thể giữ cậu ở lại đây.”
Minh Duệ Viễn nghi hoặc nhìn hắn: “Có ý gì? Bắt ai?”
Phó Cẩm Hành mím môi, sắc mặt lạnh lùng: “Ngay sẩm tối hôm qua, sau khi cậu đến tìm tôi không lâu, Minh Đạt đã bắt mẹ tôi đi, Minh Duệ Tư cũng biết chuyện này.”
“Cái gì?” Minh Duệ Viễn vừa nghe thấy thế, lập tức muốn ngồi dậy
Nhưng hai tay cậu ta không thể cử động, chỉ có thể không ngừng vùng vẫy trên giường.
“Tôi bảo đảm, chỉ cần mẹ tôi không sao, cậu cũng sẽ không có chuyện gì.” Phó Cẩm Hành nói xong, xoay người rời đi
“Quay lại! Nói rõ ràng cho tôi! Anh bắt tôi làm con tin cũng vô dụng! Tôi cũng đã từng gặp mẹ anh đâu!” Minh Duệ Viễn lớn tiếng gào thét, sắc mặt nanh ác.
Không thể ngờ được hắn lại dùng cậu ta để trao đổi?
“Anh cả tôi nói không sai, quả nhiên tôi không nên tin chị! Nếu không phải chị đến tìm tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tới!”
Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, bi phẫn hét lên
“Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào cả.”
Bị cậu ta nhìn có chút chột dạ, Hà Tư Ca chỉ đành đến gần hơn, nhẹ giọng nói: “A Viễn, là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu
Cậu đừng lo, chỉ cần người nhà cậu tha cho mẹ chồng tôi, tôi bảo đảm cậu cũng sẽ không có chuyện gì.”
Khóe mắt Minh Duệ Viễn sắp nứt ra: “Chị bảo đảm? Chị lấy cái gì mà bảo đảm? Anh ta ghét tôi thể nào, đâu phải là chị không nhìn ra!”
“Anh ấy không ghét cậu, chỉ là vì nhà họ Minh luôn ép người
Anh..
anh cả cậu làm cái gì chẳng lẽ cậu không biết à?” Hà Tư Ca không cố nâng cao giọng, nhưng cô vừa nói xong, Minh Duệ Viễn vẫn yên tĩnh lại, không nóng nảy như trước nữa
“Được, vậy tôi sẽ đợi! Nói cho mấy người biết, nếu như tôi chết, ba tôi và anh cả tôi cũng nhất định sẽ không tha cho anh ta!” Minh Duệ Viễn uy hiếp
Nhìn dáng vẻ cậu ta cũng không giống đang phóng đại
“Đương nhiên rồi, cậu là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị, thân phận vô cùng quý giá
Cậu nghỉ ngơi trước đi, mặc dù không đi được, nhưng cũng sẽ không có ai làm hại cậu.”
Trước khi đi, Hà Tư Ca nhẹ giọng nói với Minh Duệ Viễn, còn kéo chăn đắp cho cậu ta, tránh để cậu ta bị lạnh.
Đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng trong hành lang
“Anh đừng chấp nhặt với cậu ta, cậu ta vẫn là một đứa bé, nói công bằng thì chuyện này thật sự không liên quan đến cậu ta
Cho nên chuyện anh đã đồng ý với em thì nhất định phải làm được
Chỉ cần nhà họ Minh thả người, anh phải để cậu ta an toàn rời đi, tuyệt đối đừng đổi ý” Hà Tư Ca đến gần, dựa vào vai Phó Cẩm Hành, nói rõ.
“Xem ra em rất thích cậu ta nhỉ?” Trong giọng nói của hắn có chút ghen tuông
“Đúng vậy, em thích, chỉ có điều em thích cậu ta giống như thích Tân Tân, coi cậu ta là một đứa bé đáng thương, rất đáng thương
Anh nói xem, cậu ta không đáng thương sao?” Hà Tư Ca hạ thấp giọng, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín mít kia.
“Đúng vậy, đúng là đáng thương
Cậu ta vẫn luôn nghĩ mình là cậu hai của nhà họ Minh, trên thực tế, ba ruột cậu ta là ai còn chẳng biết được, có lẽ là một tên nào đó trong đám côn đồ kia.” Phó Cẩm Hành cụp mắt xuống, giọng nói có chút phức tạp
Đã qua nhiều năm như vậy, những tên côn đồ kia kẻ chết người bị thương, đã không có cách nào chứng thực nữa.
Huống hồ, cho dù tìm được ba ruột của Minh Duệ Viễn thì cũng không cần thiết để bọn họ nhận nhau.
“Em hy vọng cậu ta vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này
Thân phận của Minh Đạt không rõ ràng, hành tung lại vô cùng khả nghi, nhưng ít nhất ông ta vẫn có cái chức vụ Chủ tịch Minh Thị
Em hy vọng sau này A Viễn có thể sống thật tốt.” Hà Tư Ca nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Buổi trưa xảy ra chuyện, đến sẩm tối, quả nhiên tin tức đã truyền đến tai Minh Duệ Tư
“Hắn” giận tím mặt, đập hết những gì có thể đập trong phòng làm việc
A Hải biết mình không khuyên được “hắn” nên chỉ ở bên cạnh, không nói một lời
Đến lúc Minh Duệ Tư phát tiết xong, đứng ở trong một đống hỗn loạn, mỏi mệt thở hổn hển, A Hải mới lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện đến nước này, đúng là chúng ta ở trạng thái bị động, để đảm bảo cậu hai không có chuyện gì, hãy tạm thời cúi đầu đi.”
“Cúi đầu?” Minh Duệ Tự tức giận nhìn hắn, “Tôi đến để báo thù, không phải đến để cúi đầu! Đều tại thằng nhóc A Viễn tự cho mình là thông minh, tôi thấy nó căn bản là tự chui đầu vào rọ! Người phụ nữ kia..
nhất định là người phụ nữ kia giở trò sau lưng
Cô ta lợi dụng thiện cảm của A Viên đối với cô ta..
tức chết mất!”
Ngay từ đầu “hắn” đã không có thiện cảm gì với Hà Tư Ca, cho nên ban đầu mới tìm người bắt cóc Tân Tân, nhân cơ hội nhìn người phụ nữ này ở khoảng cách gần xem cô rốt cuộc là thần thánh phương nào
“Hắn” muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mà có thể gả cho Phó Cẩm Hành, có thể bước vào nhà họ Phó! Hóa ra, chỉ là một người đẹp rắn rết mà thôi! “Thật ra cũng chưa chắc
Dù sao ngài Minh bắt mẹ ruột của Phó Cẩm Hành, nếu hắn ra tay độc ác cũng hợp tình hợp lý.” A Hải phân tích khách quan, nói lời thật lòng.
Có điều Minh Duệ Tư nghe thấy vậy lại cảm thấy hắn đang nói thay cho Hà Tư Ca
“Ngay cả cậu cũng bị người phụ nữ kia che mắt rồi à? Không ngờ cậu lại nói thay cho cô ta?” Minh Duệ Tư càng tức giận hơn.
“Hắn” luôn vô cùng tin tưởng A Hải, coi hắn là trợ thủ đắc lực của mình.
A Hải có chút bất đắc dĩ nhìn Minh Duệ Tư, trong mắt có thêm chút oan ức: “Anh nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao? Từ trước đến nay tôi chỉ trung thành với một mình anh, điểm này, cho dù người khác không hiểu, anh cũng không thể không hiểu được.”
Hắn nói mấy câu này, cuối cùng sắc mặt Minh Duệ Tư cũng dịu đi
“Hắn” mấp máy môi, vẫn không nói gì.
“Chuyện đến nước này, cần phải bàn bạc với ngài Minh trước, xem có thể cứu cậu hai không.” Thấy “hắn” đã bình tĩnh lại, A Hải lý trí đề nghị.
“Chuyện này là không thể! Ông ấy tốn bao công sức mới bắt được Mai Lan, sao có thể tùy tiện thả bà ta ra? Cho dù tôi cầu xin ông ấy, ông ấy cũng sẽ không vì A Viễn mà thả Mai Lan đâu!” Minh Duệ Tư trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Đây là cách duy nhất bây giờ, cho dù có được hay không thì cũng phải thử một lần
Em nghĩ chắc ngài Mình sẽ không nỡ bỏ mặc cậu hai đâu, dù sao ông ấy cũng nuôi cậu ấy từ nhỏ đến lớn, sao có thể không có tình cảm gì được?”
A Hải đến gần, nhẹ nhàng khoác tay lên vai Minh Duệ Tư, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều
Hắn rõ ràng là một người to con, thân hình cao lớn, nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt A Hải lại dịu dàng như nước
Nhìn đôi mắt tràn đầy thâm ý của hắn, Minh Duệ Tư như bị lửa cháy đến người, hất mạnh tay hắn ra
Không chỉ như vậy, “hắn” còn lui về phía sau hai bước, đấm mạnh vào ngực và bụng A Hải
Minh Duệ Tư ra tay rất nặng, cho dù A Hải cao lớn to con nhưng vẫn biến sắc
“Hai cú này là để cho cậu tỉnh táo chút, đừng có nói lời gì không nên nói! Cậu chỉ là một con chó tôi nuôi mà thôi, đừng tưởng có thể đoán được tâm tư của tôi! Có tin lúc nào tôi cũng biết được cậu không!”
Hắn gầm lên như điên, mỗi câu mỗi chữ đều ác độc, dường như chỉ muốn dùng ngôn từ để ngụy trang, khiến lòng mình không còn đau đớn nữa.
A Hải thản nhiên đứng tại chỗ, không né tránh, cũng không kêu lấy một tiếng.
Cuối cùng, Minh Duệ Tư vẫn chủ động liên lạc với Minh Đạt
“Hắn” không vòng vo nhiều, chỉ lời ít ý nhiều nói hai câu: “Phó Cẩm Hành bắt A Viễn rồi, con muốn A Viễn trở về
Nếu nó chết, con sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho ba nữa, ba nghĩ kỹ đi!” Nói xong, Minh Duệ Tư nặng nề cúp điện thoại.
Không lâu sau, Phó Cẩm Hành nhận được điện thoại của Minh Đạt.
“Tôi vẫn đang đợi ông, hành động của ông nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, chuyện này làm tôi rất vui.” Dường như hắn đã sớm đoán được, không kinh ngạc chút nào
“Tôi không dám không nhanh, tôi sợ anh Phó chăm sóc con tôi không chu toàn, khiến nó sợ hãi.”
Giọng Minh Đạt lạnh nhạt hơn lần trước nhiều
Phó Cẩm Hành cười, không nói gì
Hắn đương nhiên không dùng thủ đoạn gì đối đãi với Minh Duệ Viễn, nhưng cũng sẽ không để cho cậu ta hưởng phúc trong nhà mình, đây là chuyện đương nhiên
Minh Đạt biết điểm này, cho nên mới vội vàng gọi đến.
“Không nói những lời thừa thãi nữa, chúng ta trao đổi đi, một mạng đổi một mạng, như vậy rất công bằng đúng không?”
Cuối cùng, Minh Đạt không nên được tức giận, chủ động đưa ra cách giải quyết
Thật ra Phó Cẩm Hành vẫn có chút bất ngờ với quyết định của Minh Đạt.
Bình luận facebook