• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-226

Chương 227: Hạnh phúc đêm giao thừa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69532.png

Xem ảnh 2
69532_2.png
Phó Cẩm Hành nhìn chăm chú, là một miếng ngọc Quan m được chạm trổ tinh xảo.



“Đây là món đồ năm đó khi cha mẹ nuôi của tôi dẫn tôi rời khỏi Trung Hải đã tự tay đeo cho tôi.



Nói cũng lạ, tôi không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng lại vẫn luôn đeo nó, gần như chưa bao giờ tháo xuống.” Mộ Kính Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.



Phó Cẩm Hành cúi đầu, phát hiện mặt trái ngọc Quan m không cẩn thận dính một giọt máu.



Hắn vô thức lấy ngón tay lau đi, vết máu hơi khô rồi, mặc dù lau nhưng vẫn để lại một vết màu đỏ, vô cùng chói mắt.



“Thứ này rất quý giá, anh cất đi đi.” Phó Cẩm Hành đẩy trả lại.



“Không có gì là quý giá hay không quý giá cả, dù sao tôi đã tháo xuống rồi, cũng không muốn đeo lại nữa, nếu như cậu không muốn, vậy thì cứ vứt đi đi.” Mộ Kính Nhất thản nhiên nói.



Giọng hắn tuy hòa hoãn, nhưng ngữ khí lại không cho phép thương lượng.



“Vậy được, tôi thay thằng bé cảm ơn anh.



Có điều, tôi vẫn hy vọng anh có có thể tận tay đưa cho nó.” Phó Cẩm Hành đề nghị.



“Rand đi quá đột ngột, tôi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, sau này sẽ rất bận.” Mộ Kính Nhất quay đầu lại, nhìn Phó Cẩm Hành, khẽ mỉm cười: “Phòng thí nghiệm, còn cả đội này, đều sẽ tiếp tục tồn tại, cậu yên tâm, tôi nói có thể cứu cô ấy thì nhất định có thể cứu cô ấy.” Nụ cười của hắn tràn đầy sự tự tin, thậm chỉ mang theo chút kiêu ngạo giống như lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác như hắn nhìn mọi thứ chỉ bằng nửa con mắt.



Hắn khiến người ta cảm thấy hắn chính là chúa tể thế giới, mọi việc mọi vật đều nằm trong lòng bàn tay hắn.



Phó Cẩm Hành cũng bất giác gật đầu: “Được.” “Tôi muốn ngủ một chút, buồn ngủ quá rồi, ở phòng thí nghiệm căn bản không được ngủ.” Mộ Kính Nhất giống như một đứa trẻ, hắn cuộn mình trong chăn, còn không quên khẽ lẩm bẩm, trong lời nói còn mang theo giọng điệu oán trách, hoàn toàn khác ban nãy.



Khoảnh khắc đó, Phó Cẩm Hành mới thật sự cảm nhận được, thế giới này đối xử với Mộ Kính Nhất bất công thế nào.



Hắn nghĩ, đổi lại là hắn, có thể hắn cũng sẽ giống như Mộ Kính Nhất, trở nên lập dị và điên rồ như vậy.



Thậm chí, còn đáng sợ hơn.



Mang theo sự xúc động này, Phó Cẩm Hành đi ra khỏi phòng.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuộc phẫu thuật của Hà Tư Ca kết thúc đúng dự kiến.



Lúc cô được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mái tóc dài bị cạo hết, trên da đầu còn có vết khâu, từ băng gạc màu trắng mơ hồ lộ ra vết máu.



“Phẫu thuật rất thành công, tiếp theo cần phải tiến hành trị liệu bằng thuốc, tình hình vẫn khá lạc quan.” Bác sĩ mổ chính như được vớt ra từ trong hồ nước, áo phẫu thuật ướt sũng bưởi mồ hôi, mặc dù nhếch nhác, nhưng trên mặt ông ta cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười đã lâu không có.



Phó Cẩm Hành nghe xong, nửa ngày không nói ra lời.



“Anh Phó?” Có người nhẹ giọng gọi: “Sao thế?” “Tôi...



tôi chỉ là vui quá thôi...” Hắn ít khi thất thổ trước mặt người khác, vội vàng mở miệng giải thích.



Cả đội ngũ đều chìm trong vui sướng.



Sáu tiếng sau, lần đầu tiên Hà Tư Ca tỉnh lại sau ca phẫu thuật.



Bác sĩ vội vàng kiểm tra cho cô, Phó Cẩm Hành vô cùng chăm chú canh chừng bên cạnh, thậm chí căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, nín thở.



Thu đèn pin trong tay lại, bác sĩ bắt đầu giơ ngón tay ra trước mặt Hà Tư Ca, bảo cô trả lời một số câu hỏi đơn giản.



Ví dụ như “đây là số mấy”, “cô tên gì”, “cô bao nhiêu tuổi”...



Tuy phản ứng Hà Tư Ca không quá nhanh, nhưng dù sao cô cũng đã có thể trả lời hết, hơn nữa còn trả lời rất chính xác.



“Tình hình lây nhiễm đã khống chế được rồi, tiếp theo chính là điều trị.



May mà còn trẻ, tố chất cơ thể vẫn tốt, nếu như cấp cứu không kịp, cho dù cứu được rồi cũng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.” Bác sĩ nói, trong thâm tâm ông còn nghĩ lại mà hãi hùng.



Phó Cẩm Hành vẫn luôn không dám tiến lên quấy rầy, cuối cùng không kiềm chế được, hắn đột nhiên xông tới bên cạnh giường, nắm tay Hà Tư Ca, giọng nói nghẹn ngào.



“Tốt quá rồi, em tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi...” Vào lúc này, hắn không cần phải suy nghĩ hành động của mình có quá mất mặt hay không, càng không cần để ý người khác nghĩ mình thế nào, chỉ muốn bày tỏ toàn bộ tình cảm trong lòng, cảm kích trời xanh.



Hóa ra trên thế giới này, từ ngữ tuyệt vời nhất, chính là sống sót sau tai nạn.



“Anh Phó, tốt nhất để cô Phó nghỉ ngơi đi, sau này hai người còn rất nhiều thời gian tâm sự với nhau.” Có người tốt bụng nhắc nhở.



Hà Tư Ca hôn mê nhiều ngày như thế, vẫn luôn dựa vào truyền dịch để duy trì mạng sống, cho nên cơ thể vô cùng yếu ớt.



Vừa rồi trả lời vài câu hỏi của bác sĩ, đối với cô mà nói, đã làm tiêu hao phần lớn năng lượng trong cơ thể rồi.



“Được, anh sẽ ở đây với em, không đi đâu hết, đừng sợ.” Phó Cẩm Hành cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tay cô.



Sau đó, hắn mới quyến luyến đứng dậy rời đi.



Hà Tư Ca rõ ràng vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, thấy Phó Cẩm Hành rời đi, cơ thể cô không cử động được, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự bất lực.



Cô thử mở mở miệng: “A...”



Đối với cô mà nói, như vậy đã là dùng hết sức rồi, nhưng trong tai y tá lại không khác mấy với tiếng muỗi vo ve.



“Cô Phó, cô đừng cử động, ngủ một giấc đã.” Cô y tá tóc vàng mắt xanh dịu dàng nói, đắp chăn cho Hà Tư Ca xong, lại điều chỉnh tốc độ truyền dịch, xác định mọi thứ bình thường.



Cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại.



Giấc ngủ này kéo dài mấy tiếng.



Phó Cẩm Hành nói được làm được, hắn thật sự không đi đâu cả, đứng ngoài phòng bệnh, thông qua cửa kính nhìn Hà Tư Ca đang ngủ say.



Một người nằm, một người đứng, thế giới im lặng, tuy cảnh tượng thế này giống hệt với mấy ngày hôm trước, nhưng tâm tình hắn lại có thay đổi rất lớn.



Phẫu thuật thành công, vùng lây nhiễm đã được khống chế, tiếp tục dùng thuốc là có thể từ từ khỏi hẳn.



Cho dù bác sĩ cũng không dám bảo đảm sau này sẽ có di chứng hoặc là biến chứng gì, mọi thứ đều chỉ có thể từ từ, có điều, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.



“Rừ rừ...” Điện thoạt Phó Cẩm Hành để trong túi quần rung lên.



Hẳn lấy ra, thấy Tào Cảnh Đồng gửi một tin nhắn Wechat cho mình.



Phó Cẩm Hành ở đây với Hà Tư Ca, tất cả tình hình bên Trung Hải đều giao cho bạn bè, thân tín.



Có tiến triển thể nào, Tào Cảnh Đồng sẽ báo cho hắn biết.



[Thẩm Lương Nguyệt đã từ bỏ việc chạy vạy khắp nơi vì Tiêu Tụng rồi, chắc là đã hết hy vọng.



Hơn nữa, nghe ý luật sư của Tiêu Tụng, cậu ta không muốn kháng án, chấp nhận bất cứ kết quả phán quyết nào.



Ngay cả cậu ta đã nói như vậy rồi, nhưng những fan não tàn kia lại kiên trì nghĩ hết mọi cách rửa sạch tội cho cậu ta, trên mạng ầm ĩ lắm.] Phó Cẩm Hành liếc nhìn, không trả lời, chỉ cất điện thoạt vào trong túi.



Cho dù kết quả Tiêu Tụng sắp gặp phải là gì, đều là cậu ta gieo gió gặt bão, không thể oán trách bất cứ ai.



Hơn nữa, mấy ngày sau khi Phó Cẩm Hành phái người san bằng căn nhà bốn tầng kia, có một đôi vợ chồng già xuất hiện.



Bọn họ tự xưng là cha mẹ của người phụ nữ kia, vừa gặp mặt đã khóc lóc không ngừng, nói năm đó con gái vào thành phố làm giúp việc cho người có tiền, quả thật kiếm được không ít tiền, và đều đem về cho gia đình.



Nhưng cô ta đã từng phàn nàn với người nhà, nói ông chủ quanh năm không ở nhà, trong nhà chỉ có một cậu bé hơn mười tuổi, nam nữ khác biệt, cô ta cũng không tiện làm việc.



Điều duy nhất có thể làm chính là coi cậu ta như em trai, để cậu ta ít gây chuyện, để tránh hại mình mất việc làm.



Chỉ là Tiêu Tụng không biết chuyện này mà thôi.



Cậu ta ảo tưởng cho rằng đó là tình cảm đến từ hai phía.



Thật không ngờ, thứ đối phương để ý chỉ là công việc thoải mái lương cao này.



Tào Cảnh Đồng từng hỏi Phó Cẩm Hành, có cần nói với Tiêu Tụng không.



“Nếu như tên đó biết, chắc chắn sẽ sụp đổ, nói không chừng sẽ khóc ngay tại chỗ! Ha, tôi nghĩ chúng ta cứ nói với cậu ta, làm nhiều chuyện thất đức như vậy, còn nghĩ là vì tình yêu to lớn của mình cái gì? Xi!” Tào Cảnh Đồng biết được chân tướng, cực kỳ khinh bỉ Tiêu Tụng, chỉ mong sao cậu ta thất bại hoàn toàn, nếu như chết trong trại tạm giam thì càng tốt, khỏi phải làm bẩn tay người khác.



Ai ngờ sau khi suy nghĩ một lúc, Phó Cẩm Hành lại lắc đầu.



“Không cần nói với cậu ta, để cậu ta tiếp tục nghĩ như thế đi.



Con người dù sao cũng phải có chút lối thoát, một chút hy vọng như thế.” Hắn thở dài một hơi.



Tuy Tào Cảnh Đồng không tán thành, nhưng trước giờ cậu ta đều không làm trái ý Phó Cẩm Hành.



Cho nên, cậu ta chọn cách im lặng.



Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca tỉnh lại.



Trạng thái tinh thần cô tốt lên không ít so với ngày hôm qua, sắc mặt cũng không xám xịt như thế nữa, ánh nắng chiếu vào, thậm chí còn hơi ửng đỏ.



“Anh biết, em tỉnh lại sẽ muốn nhìn thấy anh, cho nên anh luôn chờ ở đây.” Phó Cẩm Hành ngồi bên giường, nắm tay cô, mỉm cười.



Hà Tư Ca cố gắng cong khóe miệng lên: “Em...” Cô thử nói một câu dài hoàn chỉnh, nhưng tạm thời vẫn có chút khó khăn, đầu lưỡi như không thể kiểm soát được, mỗi lần chỉ có thể nói ra hai ba chữ, cũng không mạch lạc.



“Anh hiểu.”



Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.



Giữa bọn họ, đã sớm không phải chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ mới có thể trao đổi.



Niềm vui sướng của sự hồi sinh làm tan biến mọi đau khổ.



Thế nên, lúc Phó Cẩm Hành ý thức được Mộ Kính Nhất luôn không xuất hiện, đã là ba ngày sau đó.



Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, vội đi tìm người phụ trách phòng thí nghiệm.



“Xin lỗi, tôi cũng không rõ.



Có điều anh Mộ nói rồi, nếu có chuyện quan trọng, có thể báo cáo cho anh ấy.” Người phụ trách lấy ra một tấm card, trên đó có một dãy số.



“Tôi vẫn chưa liên lạc với anh ấy...” Không đợi anh ta nói xong, Phó Cẩm Hành đã cướp lấy tấm card.



Hắn vừa đi ra ngoài, vừa bấm một dãy số.



Chuông reo ba tiếng, bên kia bắt máy: “Xin chào.” Là giọng nói của một người phụ nữ, rất xa lạ.



Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra, lúc này mới nói: “Tôi là Phó Cẩm Hành, tôi tìm Mộ Kính Nhất.” Bên kia hình như sớm đã có chuẩn bị, khách sáo trả lời: “Xin lỗi, hiện tại anh Mộ không tiện trả lời điện thoại, xin để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời cho anh.” Phó Cẩm Hành dừng bước, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó chịu không thể giải thích được.



“Tôi muốn gặp anh ta, càng nhanh càng tốt.” Thật ra hắn không có gì muốn nói với Mộ Kính Nhất cả, chỉ là muốn xác nhận một số thứ.



Cụ thể là xác nhận cái gì, ngay cả hắn cũng không biết.



“Hiện tại anh Mộ không có ở trong nước, tạm thời không thể gặp được anh ấy.” Người phụ nữ khách sáo nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



Đặt điện thoại xuống, người phụ nữ đó quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Hy vọng anh ta sẽ không gọi lại nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom