-
Chương 1361-1365
Chương 1361: Suy nghĩ
Người nhà họ Tần đều trừng lớn hai mắt.
Cực kỳ khiếp sợ.
Người kiêu ngạo thế này thì họ chưa từng thấy.
Dám kiêu ngạo ở nhà họ Tần, hơn nữa còn chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Tru Vận, tự mãn tới mức này thì đây đúng là người đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì tên này không chỉ tự mãn với nhà họ Tần mà còn là với Đà Sơn Ma.
Nghĩ tới Đà Sơn Ma, nhiều người nhà họ Tần đều cảm thấy ớn lạnh, danh tiếng tàn nhẫn của Đà Sơn Ma cũng có thể khiến trẻ khóc đêm ở Ma giới ngừng khóc, thế thì có thể nghĩ...
Nhất thời, không ít người nhìn chằm chằm Tô Minh, hai mắt đầy sự kính nể, không biết sống chết cỡ này thì chắc ở Ma giới Hàn Uyên cũng không tìm được nhiều đâu.
Ngoài kinh hãi thì sắc mặt Tần Phong Nhan còn chợt khó coi vô cùng.
Nguyên nhân đơn giản thôi, em gái ngoan Tần Khả Ngọc của cô ta lại có quan hệ thân mật với một thằng ất ơ nào đó như thế, tay trong tay nữa chứ, thế này là không màng gì nữa rồi sao? Là vò mẻ thì cho nứt luôn à?
Tần Khả Ngọc thì sao, Tần Phong Nhan chả thấy sao cả, dù hiện giờ Tần Khả Ngọc có chết đi, chỉ cần không liên lụy tới cô ta là được.
Nhưng ngược lại, lúc này Tần Khả Ngọc lại không màng tất cả, điều này sẽ ảnh hưởng tới cô ta. Đã tay trong tay rồi, mười ngón tay đan nhau, thế chẳng phải đang nói cho mọi người là Tần Khả Ngọc có bạn trai rồi à? Đà Sơn Ma sẽ chịu lấy một người phụ nữ đã có quan hệ với người đàn ông khác sao? Không! Cao thủ tuyệt thế như Đà Sơn Ma, lão ma siêu cấp như người này thì chẳng thể nào chấp nhận khiếm khuyết dù chỉ là một chút.
Lỡ đâu Đà Sơn Ma biết Tần Khả Ngọc có bạn trai rồi, trong cơn giận dữ, người này sẽ giết Tần Khả Ngọc, như vậy không phải người phải gả là cô ta hay sao?
Sắc mặt Tần Phong Nhan cũng tái đi, mắt đẹp nhìn chằm chằm em gái, bên trong có chút oán hận. Cô ta cảm thấy em gái Tần Khả Ngọc đang muốn kéo mình xuống Địa Ngục!
“Chỉ còn cách lập tức giết tên kia rồi nhốt Tần Khả Ngọc lại, thêm nữa là chặn miệng hết những người ở đây, không để Đà Sơn Ma biết chuyện hôm nay Tần Khả Ngọc đã nắm tay thân mật với một người đàn ông thì chuyện này mới có thể biến nguy thành an”. Trong lòng Tần Phong Nhan nghĩ vậy, cô ta nhẹ nhàng thở ra, muốn làm mấy việc này thì cũng không phải khó.
Chính lúc này.
“Láo toét! Tần Thân, bắt tên này lại!”, Tần Chấn Hoằng đã kịp phản ứng lại từ cảm xúc kinh hãi, ông ta nổi giận, con ngươi như phóng ra lửa, quát nạt.
Trong lúc hét lên, ông ta đã tự hỏi là nên làm gì hiện tại? Tất nhiên ông ta cũng đang lo lắng việc Tần Khả Ngọc nắm tay Tô Minh sẽ mang đến ảnh hưởng. Một khí Đà Sơn Ma biết việc này, tên đó nhất định sẽ cho rằng Tần Khả Ngọc đã có bạn trai, cảm thấy nhà họ Tần đùa giỡn mình, chắc chắn sẽ tức giận vô cùng.
Thế thì làm sao đây?
Tần Chấn Hoằng đã có quyết định ngay tức khắc, chỉ còn cách đổi Tần Phong Nhan gả cho Đà Sơn Ma thì nhà họ Tần mới an toàn.
Còn về phần công bằng của Tần Phong Nhan? Không quan trọng!
Mà Tần Khả Ngọc thì, đáng chết! Chết cả mười ngàn lần cũng không thể đánh tan mới hận trong lòng ông ta. Còn thằng ranh mười ngàn tuổi này nữa, phải là sống không bằng chết mới có thể thỏa lửa hận trong tâm.
Trong giây lát, mọi người nhà họ Tần đều ăn ý siết vòng vây, bao quanh Tô Minh và Tần Khả Ngọc.
Đồng thời, quản gia Tần Thân luôn theo cạnh Tần Chấn Hoằng chợt ngẩng đầu, thuấn di, nương theo ma khí, di chuyển quỷ dị, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Minh.
Thực lực cảnh giới Tru Thần đỉnh phong được bày ra không xót gì.
Tần Khả Ngọc bên cạnh Tô Minh lại biến sắc, trong lòng hốt hoảng, dù là tối qua Tô Minh đã thể hiện chút thực lực cho cô ta xem rồi nhưng đối mặt với Tần Thân, cô ta vẫn vô cùng lo lắng.
Không còn cách nào khác, Tần Thân chẳng khác nào tòa núi lớn sừng sững trong lòng người nhà họ Tần.
Ấn tượng quá khắc sâu.
“U Minh Trảo!”, trong lúc ánh chớp hiện lên, Tần Thân giơ tay, chộp về phía Tô Minh.
Ông ta không coi khinh Tô Minh, U Minh Trảo là một trong những chiêu ông ta hay dùng, là thần thông pháp tướng đứng đầu ma đạo, đặc điểm đứng đầu là lực trảo cực lớn, sức phá hoại cực mạnh mẽ, nghiền nát mọi thứ.
Quả nhiên, khi ông ta vừa dùng, không gian trước mặt lập tức bị xé rách, rơi xuống đất như từng mảnh thủy tinh, vỡ vụn cả, mỗi một mảng đều trở thành ma nguyên, bị trảo ấn hấp thu, giúp trảo ấn ngưng tụ càng thêm đáng sợ.
Đúng vậy, U Minh Trảo cũng không lớn nhưng cực sống động, cực sắc bén, không hề giống thứ được ngưng tụ từ ma nguyên. Ngược lại, hàn quang lấp lóe, hào quang trắng đen dập dờn, khí thế bùng nổ, có điều khí thể và hào quang lại khiến người ta sợ hãi. Nó như một thần binh lợi khí sắc bén, bàn tay năm ngón mà càng sắc bén như móng vuốt, chẳng khác nào lưỡi dao bén nhọn.
Mà trên trảo ấn còn có kèm theo pháp tắc, cùng làm cho da đầu mọi người nổ tung, pháp nguyên ma đạo chín đoạn đỉnh phong cùng pháp nguyên sát đạo chín đoạn đỉnh phong đã ập tới.
Trảo ấn đã tới trước mặt Tô Minh, nhưng vì Tô Minh đang nắm tay Tần Khả Ngọc. Cô ta ở cạnh anh cũng cảm nhận được khí thế của trảo ấn, sắc mặt Tần Khả Ngọc càng tái nhợt, thậm chí là cắt không còn giọt máu. Sự chênh lệch thực lực to lớn như vậy làm cô ta không còn một chút ý niệm phản kháng, không dám ra tay phản công.
Chỉ thoáng chốc.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, trảo ấn U Minh Trảo sắp sửa đụng vào Tô Minh.
Chỉ còn cách một tấc hai thốn.
Vừa nhìn thì như Tô Minh đã bị bóp nát hay bị túm lấy, có vẻ không còn cơ hội để hả hê nữa.
Nhưng mà...
Chương 1362: Sợ hãi
Vào ngay lúc như vậy, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Minh nhếch miệng lộ rõ vẻ khinh thường và không quan tâm, sau đó anh bật ra bốn chữ: “Không gian Chia Cắt!”
Chỉ bốn chữ này, nhưng còn chưa kịp nói hết.
Thì tất thảy đều như tĩnh lặng!
Trảo ấn U Minh Trảo tựa như đánh thẳng vào cỗ máy thời gian, thoáng chốc hàng trăm triệu năm lập tức phong hoá, bị chém vỡ thành hư vô.
Không chỉ vậy, ngay sau đó, Tần Thân run rẩy cả người, giống như có thần chết nào đó đã nhập vào thân xác ông ta.
Tần Thân nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, rõ ràng, đầu tiên là trở nên vô cùng kinh sợ và khó tin, sau đó ánh mắt lại mất đi ánh sáng, mất đi sự sống.
Tiếp đó.
Cả người Tần Thân đều bị chém thành vô số mảnh vụn.
Bị không gian chém vỡ.
Tựa như có hàng trăm triệu con dao không gian cùng lúc chém vào trên người Tần Thân vậy.
Thân xác, thần hồn, hay võ đạo, toàn bộ của Tần Thân tất cả đều bị chém thành tro bụi trở về với đất trời.
Từ đầu đến cuối, thoạt nhìn, Tô Minh dường như cũng không hề động đậy gì.
Anh ra tay, cũng chỉ có bốn chữ kia – không gian Chia Cắt.
Chỉ vậy mà thôi.
Trên thực tế, từ đáy lòng, Tô Minh cũng dao động rất mãnh liệt, rất kích động.
“Thực lực của mình hình như lại tăng rồi. Lúc trước, chỉ quan tâm đến chuyện phục hồi thương thế mà không chú ý đến chuyện thực lực gia tăng. Chủ yếu là trước đây vẫn luôn tĩnh dưỡng trị thương, không chiến đấu, không để tâm chú ý, cho dù tối qua có cố ý thể hiện thực lực với Tần Khả Ngọc thì cũng chỉ là tuỳ ý thể hiện một chút khí tức mà thôi, cũng không vận dụng pháp nguyên, pháp diễn gì, đương nhiên cũng không hề phát hiện ra”.
Đúng vậy.
Tăng mạnh rồi!
Mặc dù cảnh giới không có thay đổi gì.
Nhưng, những phương diện khác đều tăng lên, như pháp nguyên không gian đã tăng hơn trăm lần, không thể gọi là pháp nguyên không gian nữa rồi, mà phải là pháp diễn không gian.
Trên pháp tắc là pháp nguyên, trên pháp nguyên thì là pháp diễn.
Pháp diễn cực kỳ hiếm thấy.
Về cơ bản, chỉ có cao thủ cấp bậc chủ nhân của nền văn minh cấp chín mới có thể nắm giữ pháp diễn.
Nhưng giờ Tô Minh đã nắm giữ được rồi.
Hơn nữa, không chỉ một loại mà tới ba loại.
Pháp diễn không gian, lôi diễn, kiếm diễn.
Hơn nữa, còn không phải nhất đoạn.
Pháp diễn không gian rõ ràng là tam đoạn.
Lôi diễn và kiếm diễn là tứ đoạn.
Quả là đáng kinh ngạc
Có cảm giác như một bước lên trời.
“Trải qua một màn sinh tử, lại kích hoạt được một phần lớn kho tàng huyết mạch rồi, vì vậy…”, Tô Minh nghĩ trong lòng.
Mỗi lần thực lực gia tăng thì vĩnh viễn đều xuất phát từ kho tàng huyết mạch.
“Trước mặt, toàn bộ cấp độ kho tàng huyết mạch mà mình nắm giữ hình như đã đạt đến khoảng năm mươi phần trăm rồi!”
Đây là chuyện mà trước đây cũng không dám tưởng tượng đến.
Chỉ có thể nói, trải qua một trận sinh tử, phá cũ xây mới.
“Tô Minh, anh…”. Lúc này Tô Minh đang chìm trong suy nghĩ, vì thực lực mình gia tăng mà vui mừng, anh chợt ngơ ngác, những người khác lại càng sửng sốt, đều hoá đá cả, họ như nhìn thấy quỷ vậy, Tần Khả Ngọc ở bên cạnh gần như cũng không đứng vững, cũng may đã được Tô Minh nắm tay, nửa thân thể dựa vào người Tô Minh, lúc này, sau cảm giác kinh ngạc tột cùng thì sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ngôn ngữ cũng không thể nào diễn tả được cảm xúc của cô ta, kích động, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, may mắn,… Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn.
Sau đó.
Tô Minh định thần lại, nhìn sang Tần Chấn Hoằng.
“Không gian trói buộc!”
Lại là bốn chữ.
Bỗng nhiên.
Tần Chấn Hoằng chỉ cảm thấy bản thân như bị kéo vào không gian một thế giới khác.
Hơn nữa, không gian thế giới này lại vô cùng đáng sợ, mỗi một phân tử không gian giống như ngưng tụ cả hàng trăm triệu sức lực. Theo bản năng ông ta muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện, không giãy giụa được, tựa như một người bình thường bị một ngọn núi lớn đè ép, bị chà đạp, ông ta sử dụng pháp tắc không gian các thứ nhưng đều không dùng được, thậm chí, ông ta muốn gào thét, muốn quát lên nhưng cũng không làm được, hơn nữa, máu huyết ông ta cũng đều bị không gian đè ép đến mức dừng lại, xương cốt trong người cũng bị vỡ nát từng chút một.
Những người khác nhìn sang, Tần Chấn Hoằng lúc này máu tươi đầy mình, máu tươi từ trong lỗ chân lông tràn ra từng chút một.
Rất tàn nhẫn.
Khí tức của Tần Chấn Hoằng cũng suy yếu dần.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, cùng đường của Tần Chấn Hoằng.
Quản gia và gia chủ trong mắt người nhà họ Tần giống như Ma Thần, nhưng dường như đã biến thành con kiến nhỏ bé tầm thường.
“Vậy, Tần gia chủ còn muốn đuổi tôi đi sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
Trái lại, anh không lập tức giết chết Tần Chấn Hoằng.
Bởi vì, Tần Chấn Hoằng vẫn còn có tác dụng.
Dựa theo lời của lão rùa già, Ma giới cũng có đồ tốt, nếu biết lợi dụng thì sẽ giúp thực lực bản thân tăng lên thêm ở Ma Giới.
Mà Tần Chấn Hoằng cũng được xem là nhân vật cao thủ của Ma giới Hàn Uyên, thích hợp giữ lại để làm con đường rút lui của mình, hoặc dò hỏi tin tức gì đó.
Đương nhiên, quan trọng hơn là…
“Tần gia chủ, bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đích thân đi tìm Đà Sơn Ma, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi muốn giết ông ta, lại còn cướp lấy cô gái đã sắp đặt cho ông ta nữa, chắc chắn ông ta sẽ đến gặp tôi!”, Tô Minh lại nói. Đương nhiên Đà Sơn Ma phải chết, một ngày Đà Sơn Ma không chết thì Tần Khả Ngọc lại thêm một ngày phải lo lắng sợ hãi.
Tô Minh nói xong.
Thu lại pháp diễn không gian.
“Ầm…”. Tần Chấn Hoằng ngã dưới đất, toàn thân đầy máu, hít thở từng ngụm lớn, giống như người sắp chết đuối, cả người run rẩy như bị sét đánh, vô cùng sợ hãi Tô Minh, Tần Chấn Hoằng gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi, sẽ đi ngay…”
Giọng nói ông ta khàn khàn, không hề oán hận mà chỉ có sợ hãi cùng cực.
Vừa nãy, ngay lúc cận kề cái chết, ông ta mới biết được sống là tốt đẹp thế nào.
Tâm thái và tâm thần võ đạo của ông ta đều sụp đổ.
Không dám oán hận, lại càng không dãm nghĩ đến báo thù gì đó.
Chỉ muốn sống sốt.
Nhưng, ngay sau đó, Tần Chấn Hoằng nghĩ đến gì đó, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Tô… Tô… Tô, hai ngày nay ở bốn thành Nam Vực có hội ma triều, được tổ chức ở biển Cửu Ma, có lẽ Đà Sơn Ma đang tham gia hội ma triều, nếu bây giờ tôi đi tìm Đà Sơn Ma…”
Chương 1363: Đà Sơn Ma
Tần Chấn Hoằng hơi run.
Hội ma triều là tụ hội Ma đạo quy mô nhất trong bốn thành Ma ở phía nam của Ma giới Hàn Uyên.
Một trăm năm mới tổ chức một lần.
Chỉ có những cao thủ cấp cao nhất trong bốn ma thành ở phía nam mới có thể tham gia.
Dù cho nhà họ Tần cũng có thể xem là một thế lực không tầm thường và Tần Chấn Hoằng cũng là một cao thủ tầm bá chủ cỡ nhỏ có tiếng nhưng cũng chưa từng nhận được thiệp mời của hội ma triều.
Có thể nói hội ma triều là nơi tụ họp của những ma đầu mạnh nhất trong bốn thành phía nam.
Giờ mà đến hội ma triều tìm Đà Sơn Ma thì sẽ không chỉ là khiêu khích Đà Sơn Ma không thôi, mà không chừng còn đắc tội với các ma đầu đáng sợ trong hội ma triều nữa.
Ở hội ma triều thì Đà Sơn Ma không phải là người giỏi nhất mà còn có rất nhiều ma đầu mạnh mẽ và đáng sợ hơn Đà Sơn Ma rất nhiều.
Vì vậy, Tần Chấn Hoằng mới thấy sợ.
“Không sao cả, bây giờ lập tức đi ngay!”. Nhưng chuyện khiến Tần Chấn Hoằng không thể ngờ tới là Tô Minh không cần suy nghĩ, cũng không hề do dự mà nói như đinh đóng cột, dường như không có vẻ gì là lo sợ sẽ đắc tội với các ma đầu khác trong hội ma triều.
Điên… Điên thật rồi à?
Chớp mắt.
Giống như ảo giác.
Tô Minh lập tức biến mất khỏi phòng tu luyện.
Lúc anh xuất hiện lại thì đã ở trên không trung, đối diện với Đà Sơn Ma.
Vô cùng kỳ lạ.
Không có ai nhìn thấy thân pháp của anh.
“Là Đà Sơn Ma sao?”, Tô Minh hỏi.
Còn Đà Sơn Ma lúc này thì đầu óc lại trống không.
Hắn ta không thể nào ngờ được, lúc đáp xuống thì trên mảnh đất của những con người bé nhỏ đó vẫn còn có kẻ dám đương đầu với mình, chẳng phải tất cả bọn họ đều nên giống như Tần Chấn Hoằng lúc này, sợ đến hồn vía lên mây, run lên bần bật hay sao?
Ngoài ra, chuyện làm hắn ta khó hiểu hơn nữa là cách mà Tô Minh xuất hiện trước đó, hắn ta không cảm giác được gì cả. Người thanh niên tầm mười ngàn tuổi trước mặt cứ như ảo giác, xuất hiện trước mặt hắn ta một cách vô cùng khác thường, không có sự dao động của hơi thở, không có sự chuyển động của không gian, cũng không có sự chuyển động của thân pháp, rốt cuộc sao anh có thể làm được?
“Có vẻ anh yếu hơn so với tưởng tượng của tôi, thực lực của anh thế này mà cũng có thể ép hôn trong Ma giới Hàn Uyên sao?”. Trong bầu không khí yên tĩnh, Tô Minh lại lên tiếng với vẻ ngán ngẩm. Anh vừa dứt lời thì đột ngột đưa tay lên, đánh về phía Đà Sơn Ma ở trước mặt.
Nói là đánh nhưng trông lại có vẻ như đang đùa.
Ít ra thì cú đánh đó của Tô Minh không có sự biến động khí tức của ma nguyên cũng không dùng đến kỹ thuật võ đạo, chỉ đánh ra một cái như người bình thường mà thôi.
Trên thực tế thì Đà Sơn Ma cũng không cảm giác được uy lực từ cú đánh của Tô Minh, nhưng hắn ta vẫn có trực giác. Trực giác mách bảo hắn ta rằng người thanh niên trước mặt không tầm thường, chính vì như vậy nên khi đứng trước cú đánh của Tô Minh, hắn ta không hề do dự, tư duy lập tức phản ứng, cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn dồn hết sức vung chiếc rìu trong tay lên, chiếc rìu giống như được tiếp năng lượng từ trời đất, khí tức gào thét điên cuồng, khí đen vây quanh, rung lên ù ù. Hắn ta chém cây rìu nặng về phía trước mặt.
“Ầm!”
Cây rìu nặng vừa được vung lên thì như có một ngọn núi của thần ma từ trên tận trời cao đè xuống dưới, khí tức tuôn trào, vô cùng đáng sợ, chỉ cảm thấy trời đất như bị xé toạc ra làm hai, Thành Ma Thiên Tâm bên dưới rung chuyển, như thể sắp sửa đổ sập. Sự bí bách từ luồng gió do cây rìu nặng mang lại càng khiến cho cả tỷ võ tu trong Thành Ma Thiên Tâm như muốn nghẹt thở, đến đứng cũng không thể nào đứng vững được.
Nghĩ thôi cũng biết cây rìu đó của Đà Sơn Ma mạnh đến mức nào rồi.
Thực tế cũng chính là như vậy, những ai biết đôi điều về Đà Sơn Ma thì đều biết, điểm đáng sợ nhất của hắn ta là ở sức mạnh. Sức mạnh của hắn ta cực kỳ lớn, giống như sinh ra là đã có sức mạnh của thần ma, còn cây rìu của hắn ta thì cũng có sức mạnh ngang ngửa với hắn. Sức mạnh đáng sợ của Đà Sơn Ma được thể hiện ở cú chém toàn lực như thế, có thể nói, trong thời gian rất ngắn, khi gặp phải Tô Minh, Đà Sơn Ma đã tỏ ra đặc biệt cẩn thận, gần như đã dùng đến toàn bộ sức mạnh.
Nhưng…
Chỉ trong chớp mắt.
Mũi rìu, ánh sáng như muốn chém tan cả trời đất đó đã đột ngột dừng lại, cảm giác đó giống như một chiếc tên lửa đang phóng vút lên trời bỗng chốc dừng lại, mọi thứ đến rất bất ngờ, không có một dấu hiệu báo trước nào.
Không chỉ có vậy, vào lúc mũi rìu và ánh sáng đều đột ngột dừng lại thì bàn tay tùy ý đánh ra cú đó của Tô Minh đã va vào mũi rìu và ánh sáng rìu cực kỳ sắc bén dù đó là một bàn tay bằng xương bằng thịt,.
Mũi rìu, ánh sáng rìu đều vỡ nát.
Không thể đỡ được mà vỡ nát ngay.
Không chỉ có vậy, bàn tay của Tô Minh có vẻ như không hề bị thương, đến cả da cũng không hề bị xước đường nào. Hơn nữa, anh vẫn tiếp tục hướng về trước, đáng sợ hơn nữa là bàn tay của Tô Minh, bàn tay bằng xương bằng thịt đó không hề do dự, không hề dừng lại mà đập trực tiếp lên trên cây rìu nặng, va thẳng lên trên lưỡi rìu, cảm giác đó giống như một quả trứng bị ném trúng thỏi sắt, nhưng kết quả thì quả trứng không hề hấn gì, còn thỏi sắt thì lại tan biến thành hư không.
Đà Sơn Ma há hốc mồm, mặt mày trắng bệch, tư duy như bị đông cứng, hắn ta ngây ra nhìn cây rìu trong tay mình vỡ tan thành từng mảnh.
Cứ có cảm giác giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật sự.
Cây rìu trong tay hắn ta không đơn giản chỉ là bảo bối bình thường mà là dung khí. Dung khí thượng phẩm, không thua kém dung khí hàng đầu là mấy. Hơn nữa, đó còn là dung khí cực kỳ hợp với hắn ta, năm xưa, để làm ra được cây rìu này, hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt, đương nhiên, cây rìu này cũng không làm hắn ta phải thất vọng. Rất nhiều năm sau đó, cây rìu này đã trở thành binh khí lợi hại nhất của hắn ta, chưa từng rời khỏi người hắn, ngày ngày nhuốm máu, rất có tiếng ở khu vực phía nam, khiến hắn đáng sợ tương đương với tông môn hạng nhất và thậm chí là còn vượt mặt cả tông môn hạng nhất, một cây rìu có thể địch lại cả một ma tông lớn.
Dù có nằm mơ thì Đà Sơn Ma cũng không thể nào ngờ có một ngày cây rìu của mình lại bị vỡ nát.
Chương 1364: Giết Đà Sơn Ma
Sẽ vỡ nát ngay trước mắt mình!
"Không!"
Mà đây chưa phải là giới hạn cao nhất.
Trong giây phút điện quang hỏa thạch, vốn dĩ không có quá nhiều thời gian để Đà Sơn Ma cảm nhận được sự khủng khiếp, sợ hãi và ngơ ngác, trong thời gian khoảng chừng một phần mười nghìn nhịp thở sau khi chiếc búa vỡ nát, Đà Sơn Ma gào thét một cách điên cuồng, hơi thở toàn thân trở nên hỗn loạn, trong lúc hắn ta sợ hãi mà gào to thì thân hình cao to của hắn ta cũng đang tìm cách để lùi lại phía sau, nhưng không được, con đường không gian ở phía sau dường như đã bị cắt đứt, con đường đã bị chặn ngang lại, giống như hắn ta đang bị cô lập, bị lún sâu trong một cái đầm lầy, phía sau hắn ta là sự trói buộc vô tận.
Chính vì không thể rút lui được, nên cái mà hắn ta phải đối mặt chính là nắm đấm của Tô Minh, đúng vậy, chính là bàn tay đang đánh thẳng về phía hắn ta.
Tô Minh thuận tay đánh một quyền nhưng lại giống như muốn đánh nát cả Ma giới, bàn tay anh đánh thẳng vào ngực của Đà Sơn Ma.
Vào giây phút mà bàn tay Tô Minh tiếp xúc với ngực của Đà Sơn Ma, Đà Sơn Ma chỉ còn cảm nhận được sự yên tĩnh của thế gian, tất cả mọi thứ đều đang đứng yên.
Trong đầu hắn ta đang nhớ lại cả cuộc đời của mình, giống như xem một bộ phim điện ảnh, từng màn ảnh thoáng qua.
Mà trong mắt những người khác, vào lúc này, đầu tiên là hình ảnh Đà Sơn Ma khựng lại, sau đó, ngực của hắn ta nổ tung, lỗ thủng xé rách da thịt trông thật khủng khiếp, xương cẳng chân vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã bị đánh nát thành một bãi máu loãng, nhanh chóng bốc hơi sạch.
Ngay cả hồn phách cũng bị đánh tan.
Chết!
Đà Ma Sơn đã chết, chết hoàn toàn, không còn sót lại chút gì cả.
Cả quá trình từ lúc Đà Sơn Ma xuất hiện đến khi Đà Sơn Ma cầm búa từ trên không đáp xuống, sau đó Tô Minh nghênh chiến, rồi Đà Ma Sơn bị Tô Minh đánh chết một cách dễ dàng, tuy quá trình đó khá phức tạp nhưng trên thực tế nó xảy ra một cách chóng vánh, chỉ sau một hai nhịp thở thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thậm chí, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì Đà Sơn Ma đã bị đánh thành một bãi máu rồi.
"...", lúc này, chuyện động trời này làm cho khoảng ba phần mười ma tu ở Ma Thành Thiên Tâm trực tiếp đánh mất lý trí của mình, hoàn toàn chìm đắm trong ma niệm, cũng có một ít ma tu bị dọa đến mức thần hồn nổ tung, trở thành kẻ mất hồn.
Tại nhà họ Tần.
Tần Chấn Hoằng đã sớm run lẩy bẩy, run đến mức không thể đứng vững được nữa, cả người ông ta xụi lơ ngã xuống đất, há miệng hít từng hơi dài, hơi thở hỗn loạn.
"Em... em, em có thấy... thấy không?", không biết từ khi nào, có một người xuất hiện bên cạnh Tần Khả Ngọc, đó chính là chị gái của cô ta, Tần Phong Nhan, lúc này, trong giọng nói của Tần Phong Nhan đầy ắp sự sợ hãi và không dám tin tưởng, nghe như đang khóc nức nở.
Tần Khả Ngọc chỉ im lặng, chính xác là cô ta không biết phải nói gì cả.
Giữa khoảng không yên tĩnh, sau khi Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, anh nhìn về phía những đám mây đen kia, trên đám mây đen có khoảng ba mươi tên Đại Ma, phần lớn bọn họ đều có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Đà Sơn Ma.
"Lúc nãy, cô có ý muốn giết tôi", Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên Đại Ma kia, cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một tên Đại Ma, ừm, đó chính là Huyễn Âm Ma.
Đúng vậy, khi nãy, trong lúc Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, tuy rằng chỉ trong khoảng một, hai nhịp thở thôi nhưng Huyễn Âm Ma suýt chút nữa đã ra tay cứu Đà Sơn Ma, cô ta quả thật đã từng có ý muốn giết Tô Minh.
Cũng không có gì khó hiểu cả, Đà Sơn Ma là người được Huyễn Âm Ma xem trọng, nên Huyễn Âm Ma chuẩn bị mượn sức hắn ta.
Bây giờ, người ta bỗng nhiên bị đánh chết như vậy, làm cho Huyễn Âm Ma phải chịu tổn thất.
Việc đó chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của Huyễn Âm Ma cả.
Đương nhiên nguyên nhân chính khiến Huyễn Âm Ma muốn giết Tô Minh là vì không làm chủ được cảm xúc của mình, dù sao thì vô số năm qua, cô ta, Huyễn Âm Ma xưng vương xưng bá ở nam vực, nói một không hai, nay lại nhìn thấy người mà cô ta xem trọng vì một chút xích mích mà chỉ trong nháy mắt, đã bị sát hại, cảm xúc của cô ta dao động và ý định giết Tô Minh xuất hiện cũng là điều bình thường mà thôi, bây giờ, cô ta đã tỉnh táo lại rồi, sau khi Đà Sơn Ma đã chết, Huyễn Âm Ma đã nhanh chóng che giấu ý nghĩ của mình.
Nhưng tiếc là Tô Minh đã chú ý đến cô ta.
"Sau đó thì sao?", sắc mặt của Huyễn Âm Ma có ba phần khó coi, chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn một chút nữa thôi, không cần phải ngang ngược như vậy, không cần phải khiêu khích như vậy, không cần lạnh lùng tra hỏi cô ta như vậy thì cô ta nhất định sẽ mượn sức Tô Minh, cô ta sẽ tự nói với bản thân rằng Đà Sơn Ma đã chết, hắn ta không còn giá trị gì nữa, cần phải lôi kéo Tô Minh, không nên... tức giận, đáng tiếc, thái độ của Tô Minh khiến cho cô ta vô cùng khó chịu, trong trí nhớ của cô ta, chưa có ai dám dùng loại thái độ này để đối xử với cô ta, cho nên, dù Tô Minh có giết chết Đà Sơn Ma trong nháy mắt, thực lực của anh khiến cho cô ta không dám tin tưởng và đứng ngồi không yên, nhưng giờ phút này, cô ta vẫn sẽ giống như trước đây, không hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì, cô ta chính là Huyễn Âm Ma.
"Sau đó...", Tô Minh nâng mày, thân hình của anh bỗng chốc biến mất.
"Muốn chết sao!", đôi mắt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma dao động, cô ta không thể nắm giữ được thân pháp của Tô Minh nhưng cô ta dự đoán rằng Tô Minh đang đi về hướng cô ta, Tô Minh muốn kết liễu cô ta, trong phút chốc, cả người cô ta lạnh toát, cô ta cảm thấy giận dữ, kẻ này quá kiêu ngạo, Huyễn Âm Ma khẽ quát một tiếng, đồng thời nâng tay lên, năm ngón tay chuyển động, không gian trước người cô ta bỗng vặn vẹo.
Trong giây phút đó.
Thân thể của những Đại Ma bên cạnh cô ta đều đang run rẩy, ánh mắt của bọn họ ngơ ngác.
Huyễn Ma Sát!
Đây là thần thông Huyễn Ma Sát.
Đây là một loại thần thông rất mạnh và vô cùng quái dị, là loại thần thông cực mạnh của Huyễn Âm Ma, là thần thông sở trường và làm nên tên tuổi của cô ta.
Loại thần thông này là sự kết hợp của hồn kỹ và võ kỹ.
Lấy huyễn âm để xây dựng ảo cảnh, lấy ảo cảnh đi vào giấc mộng, ở trong mộng giết chết hồn phách, giết chết thân thể.
Có thể nói là mang đậm tính chất của Sát Đạo.
Rất khó để đề phòng.
Chỉ dựa vào một chiêu Huyễn Ma Sát này mà cô ta dường như đã vô địch ở nam vực.
Cô ta cũng là một Đại Ma cấp bậc bá chủ có danh tiếng lâu năm, cho dù là Thái Ninh Ma cũng không dám một mình đối đầu trực tiếp với cô ta.
Chương 1365: Món quà dành cho Tần Khả Ngọc
Chiêu thức Huyễn Ma Sát ấy giúp cho Huyễn Âm Ma gần như có thể vượt qua hai cái, thậm chí là ba cái cảnh giới để đánh chết đối thủ, nó thật là điên rồ.
Giờ phút này, cô ta trực tiếp dùng đến nó, tất nhiên là vì cô ta vô cùng xem trọng Tô Minh.
"Đi chết đi", khuôn mặt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma ngập tràn sự tàn nhẫn và dữ tợn, sau khi sử dụng Huyễn Ma Sát, cô ta dường như rất tin tưởng vào bản thân mình, hoàn toàn yên tâm và theo bản năng, cô ta nhìn về phía Tô Minh, muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của Tô Minh.
Nhưng mà.
Vừa nhìn xong...
Toàn thân Huyễn Âm Ma run rẩy, suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống.
Suýt chút nữa đã bị hù chết.
Giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Thế mà cô ta lại nhìn thấy Tô Minh nhìn cô ta và cười một cách khinh thường.
"Đúng là múa rìu qua mắt thợ!", Tô Minh phun ra mấy chữ như vậy.
Ảo cảnh chó má gì.
Mà lại không có chút tác dụng gì với anh như vậy.
Dù sao thì thần hồn của anh vốn rất mạnh, dường như là đã vô địch.
Không nhìn thấy được thứ gọi là ảo cảnh.
"Anh...", Huyễn Âm Ma có một dự đoán không mấy tốt lành, nguy cơ tử vong tiến đến một cách mãnh liệt, mặt của cô ta không còn một chút máu nào, theo bản năng, cô ta muốn nói gì đó.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng.
"Luân Hồi Nhất Kiếm", Tô Minh bỗng nhiên nâng tay lên, lấy ngón tay làm kiếm, đạo pháp Luân Hồi và một vệt kiếm quang chuyển động theo ngón tay của anh. Anh cũng chỉ sử dụng một chiêu thức hồn kỹ kết hợp với võ kỹ, đó là kiếm pháp Luân Hồi, cùng là hồn kỹ kết hợp với võ kỹ nhưng Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh cao hơn Huyễn Ma Sát không biết bao nhiêu cấp bậc.
"Không!"
Thứ cuối cùng mà Huyễn Âm Ma để lại chính là một tiếng kêu thảm thiết và đầy tuyệt vọng, tiếng thét thê thảm mà đến chết cô ta cũng không thể tin nổi.
Trong khoảnh khắc Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh tiến tới, có lẽ, chỉ có người bị kiếm quang tấn công như cô ta mới có thể cảm nhận được thứ sức mạnh không tưởng này, loại sức mạnh có thể làm đóng băng không gian và thời gian, làm tạm dừng hình ảnh thần hồn, hình ảnh thân thể và hình ảnh đạo pháp chư thiên.
Có thể thấy rõ được thân thể và thần hồn của Huyễn Âm Ma đã bị kiếm quang của Luân Hồi Nhất Kiếm chém nát.
Ba mươi tên Đại Ma đứng cách Huyễn Âm Ma không xa đều cảm thấy ác mộng đang bao phủ bọn họ, tâm tính của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, đó... đó là Huyễn Âm Ma đấy!
Một trong những ma đầu cực mạnh của cả nam vực, cũng là một trong những ma đầu kì quái nhất, được công nhận là ma đầu bất tử, vì sao lại nói là bất tử? Bởi vì Huyễn Âm Ma không chỉ có thực lực mạnh mà vì công pháp của cô ta có thiên hướng ảo giác, ảo cảnh, cho nên, cô ta rất khó bị giết chết, thậm chí rất khó để chém trúng cô ta, thế nhưng bây giờ...
Phía dưới.
Nhà họ Tần.
Cả người Tần Chấn Hoằng đang run lẩy bẩy, giống như ông ta có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, sợ tới mức máu tươi chảy ngược, có cảm giác như đang dồn máu lên trên đỉnh đầu vậy.
"Tất cả thả lỏng tinh thần, không được phản kháng, nếu không giết không tha", ngay sau đó, trong khoảng không tĩnh lặng, Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên ma đầu kia, anh thản nhiên mở miệng nói chuyện, không cho phép cự tuyệt.
Cái gì?
Thả lỏng tinh thần sao?
Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ đều hiểu rất rõ việc thả lỏng tinh thần là có ý nghĩa như thế nào?
Có thể nói rằng, một khi nghe theo Tô Minh thì về sau bọn họ sẽ bị Tô Minh nắm chặt ở trong lòng bàn tay? Sẽ biến thành con rối của anh.
"Trong vòng ba nhịp thở, nếu không chịu thả lỏng tinh thần thì các người đều phải chết", Tô Minh lại nói.
Quả nhiên, lời này vừa được nói ra khỏi miệng thì đại khái có khoảng hai mươi trong ba mươi tên ma đầu kia thay đổi sắc mặt liên tục, từ phẫn nộ đến oán độc, không cam lòng nhưng vẫn do dự, nghe theo anh thả lỏng tinh thần.
Chỉ còn khoảng mười tên ma đầu bỗng nhiên xoay người, thân pháp ma đạo được sử dụng tới giới hạn cao nhất, bọn họ từng bước, đánh vỡ không gian phía sau, sử dụng đạo pháp không gian đạt tới đỉnh điểm, hi vọng có thể tẩu thoát được!
Nhưng mà...
"Thoát được không?", Tô Minh nhếch miệng đầy khinh thường.
Giọng nói còn chưa dứt.
Quả nhiên.
Thân thể của mười tên ma đầu đang muốn bỏ chạy kia đã bị nhấn nút tạm dừng.
Sắc mặt của mười tên này dữ tợn và đầy tuyệt vọng giống như người chết, bọn họ cùng gào lên: "Sao có thể như vậy được?"
Vì sao bỗng nhiên không gian lại bị phong tỏa?
Đó là một sự phong tỏa hoàn hảo.
Không thể nào phá vỡ được.
Giống như có hàng nghìn đạo pháp không gian đè lên, dù có giãy giụa như thế nào cũng vô ích, giống như là kiến rung cây.
"Không gian Sụp Đổ", ngay sau đó, Tô Minh nói ra bốn chữ như vậy.
Trong nháy mắt, mười tên ma đầu đang muốn bỏ trốn kia đã không thể hô hấp được nữa, thậm chí bọn họ còn không thể khống chế được máu, cơ quan của cơ thể và thần hồn của mình, giống như thân thể và linh hồn đã không còn thuộc về bản thân nữa, không gian xung quanh dường như đang sống lại, vô số phân tử không gian như đang chuyển động, đang tấn công, đang ngưng tụ, đang đánh thẳng tới... tới phía bọn họ.
Có thể nhìn thấy rõ những mảnh vỡ không gian đang mạnh mẽ gắn kết lại với nhau!
Đây là một chiêu không gian Sụp Đổ mang tính chất hủy diệt.
Mà trong giây phút mọi thứ sụp đổ, tất nhiên là bọn họ sẽ phải gánh chịu lực lượng sinh ra từ sự đổ vỡ ấy.
Mười tên ma đầu gào thét trong tuyệt vọng, bọn họ đang vùng vẫy, cầu xin sự tha thứ, nhưng Tô Minh vẫn không bị lay động.
Rất nhanh, thứ lực lượng vô tận của sự sụp đổ không gian đã nghiền nát thân thể của mười tên ma đầu kia, thân thể và thần hồn của bọn họ cùng vỡ nát.
"Hí..."
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của tất cả mọi người, giống như là đang nằm mơ vậy, như là đang xem một bộ phim kinh dị.
Đó chính là mười tên ma đầu siêu cấp có cấp bậc cao nhất ở nam vực!
Mỗi tên ma đầu đều có thực lực hủy diệt cả Ma Thành Thiên Tâm nữa chứ!
Thế mà lại bị Tô Minh bóp chết như một con kiến, một lần giết mười tên như vậy.
Anh kinh khủng tới nhường nào chứ?
Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đang cảm thấy thật may mắn.
Suýt... suýt chút nữa là đã chết rồi!
Ngay sau đó.
Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đã cảm nhận được có thần hồn đang dũng mãnh tiến vào Thần hồn Thức Hải của bọn họ.
Cảm giác ấy giống như một bầy dê đang nghênh đón một con hổ dữ.
Thật khủng khiếp.
Không dám có một chút phản kháng nào.
Thần hồn của Tô Minh đang cấy một loại mầm của hồn đạo vào trong thần hồn của bọn họ.
Đây là một thủ đoạn cực kỳ đơn giản.
Nhưng sau khi sử dụng nó, về sau, chỉ cần anh nổi lên một ý tưởng thôi thì hai mươi tên ma đầu này sẽ trực tiếp bị đánh nát không gian thần hồn.
Có thể nói rằng từ nay về sau, tính mạng của hai mươi tên ma đầu này đã nằm trong tay của Tô Minh.
Đương nhiên là Tô Minh không có hứng thú để nắm giữ sống chết của bọn họ.
Đây chỉ là một món quà mà anh dành tặng cho Tần Khả Ngọc mà thôi.
Cho nên, ngay sau đó, Tô Minh ngưng tụ ra một viên ngọc thần hồn, vật này giống như là chốt mở của thần hồn, anh nắm lấy viên ngọc đi tới chỗ Tần Khả Ngọc mà không tiến vào Thần hồn Thức Hải của cô ta.
"Từ nay về sau, cô cứ tùy ý sử dụng hai mươi tên ma đầu này”, Tô Minh nói với Tần Khả Ngọc như vậy.
Có thể nói rằng Tần Khả Ngọc một bước lên mây.
Người nhà họ Tần đều trừng lớn hai mắt.
Cực kỳ khiếp sợ.
Người kiêu ngạo thế này thì họ chưa từng thấy.
Dám kiêu ngạo ở nhà họ Tần, hơn nữa còn chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Tru Vận, tự mãn tới mức này thì đây đúng là người đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì tên này không chỉ tự mãn với nhà họ Tần mà còn là với Đà Sơn Ma.
Nghĩ tới Đà Sơn Ma, nhiều người nhà họ Tần đều cảm thấy ớn lạnh, danh tiếng tàn nhẫn của Đà Sơn Ma cũng có thể khiến trẻ khóc đêm ở Ma giới ngừng khóc, thế thì có thể nghĩ...
Nhất thời, không ít người nhìn chằm chằm Tô Minh, hai mắt đầy sự kính nể, không biết sống chết cỡ này thì chắc ở Ma giới Hàn Uyên cũng không tìm được nhiều đâu.
Ngoài kinh hãi thì sắc mặt Tần Phong Nhan còn chợt khó coi vô cùng.
Nguyên nhân đơn giản thôi, em gái ngoan Tần Khả Ngọc của cô ta lại có quan hệ thân mật với một thằng ất ơ nào đó như thế, tay trong tay nữa chứ, thế này là không màng gì nữa rồi sao? Là vò mẻ thì cho nứt luôn à?
Tần Khả Ngọc thì sao, Tần Phong Nhan chả thấy sao cả, dù hiện giờ Tần Khả Ngọc có chết đi, chỉ cần không liên lụy tới cô ta là được.
Nhưng ngược lại, lúc này Tần Khả Ngọc lại không màng tất cả, điều này sẽ ảnh hưởng tới cô ta. Đã tay trong tay rồi, mười ngón tay đan nhau, thế chẳng phải đang nói cho mọi người là Tần Khả Ngọc có bạn trai rồi à? Đà Sơn Ma sẽ chịu lấy một người phụ nữ đã có quan hệ với người đàn ông khác sao? Không! Cao thủ tuyệt thế như Đà Sơn Ma, lão ma siêu cấp như người này thì chẳng thể nào chấp nhận khiếm khuyết dù chỉ là một chút.
Lỡ đâu Đà Sơn Ma biết Tần Khả Ngọc có bạn trai rồi, trong cơn giận dữ, người này sẽ giết Tần Khả Ngọc, như vậy không phải người phải gả là cô ta hay sao?
Sắc mặt Tần Phong Nhan cũng tái đi, mắt đẹp nhìn chằm chằm em gái, bên trong có chút oán hận. Cô ta cảm thấy em gái Tần Khả Ngọc đang muốn kéo mình xuống Địa Ngục!
“Chỉ còn cách lập tức giết tên kia rồi nhốt Tần Khả Ngọc lại, thêm nữa là chặn miệng hết những người ở đây, không để Đà Sơn Ma biết chuyện hôm nay Tần Khả Ngọc đã nắm tay thân mật với một người đàn ông thì chuyện này mới có thể biến nguy thành an”. Trong lòng Tần Phong Nhan nghĩ vậy, cô ta nhẹ nhàng thở ra, muốn làm mấy việc này thì cũng không phải khó.
Chính lúc này.
“Láo toét! Tần Thân, bắt tên này lại!”, Tần Chấn Hoằng đã kịp phản ứng lại từ cảm xúc kinh hãi, ông ta nổi giận, con ngươi như phóng ra lửa, quát nạt.
Trong lúc hét lên, ông ta đã tự hỏi là nên làm gì hiện tại? Tất nhiên ông ta cũng đang lo lắng việc Tần Khả Ngọc nắm tay Tô Minh sẽ mang đến ảnh hưởng. Một khí Đà Sơn Ma biết việc này, tên đó nhất định sẽ cho rằng Tần Khả Ngọc đã có bạn trai, cảm thấy nhà họ Tần đùa giỡn mình, chắc chắn sẽ tức giận vô cùng.
Thế thì làm sao đây?
Tần Chấn Hoằng đã có quyết định ngay tức khắc, chỉ còn cách đổi Tần Phong Nhan gả cho Đà Sơn Ma thì nhà họ Tần mới an toàn.
Còn về phần công bằng của Tần Phong Nhan? Không quan trọng!
Mà Tần Khả Ngọc thì, đáng chết! Chết cả mười ngàn lần cũng không thể đánh tan mới hận trong lòng ông ta. Còn thằng ranh mười ngàn tuổi này nữa, phải là sống không bằng chết mới có thể thỏa lửa hận trong tâm.
Trong giây lát, mọi người nhà họ Tần đều ăn ý siết vòng vây, bao quanh Tô Minh và Tần Khả Ngọc.
Đồng thời, quản gia Tần Thân luôn theo cạnh Tần Chấn Hoằng chợt ngẩng đầu, thuấn di, nương theo ma khí, di chuyển quỷ dị, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Minh.
Thực lực cảnh giới Tru Thần đỉnh phong được bày ra không xót gì.
Tần Khả Ngọc bên cạnh Tô Minh lại biến sắc, trong lòng hốt hoảng, dù là tối qua Tô Minh đã thể hiện chút thực lực cho cô ta xem rồi nhưng đối mặt với Tần Thân, cô ta vẫn vô cùng lo lắng.
Không còn cách nào khác, Tần Thân chẳng khác nào tòa núi lớn sừng sững trong lòng người nhà họ Tần.
Ấn tượng quá khắc sâu.
“U Minh Trảo!”, trong lúc ánh chớp hiện lên, Tần Thân giơ tay, chộp về phía Tô Minh.
Ông ta không coi khinh Tô Minh, U Minh Trảo là một trong những chiêu ông ta hay dùng, là thần thông pháp tướng đứng đầu ma đạo, đặc điểm đứng đầu là lực trảo cực lớn, sức phá hoại cực mạnh mẽ, nghiền nát mọi thứ.
Quả nhiên, khi ông ta vừa dùng, không gian trước mặt lập tức bị xé rách, rơi xuống đất như từng mảnh thủy tinh, vỡ vụn cả, mỗi một mảng đều trở thành ma nguyên, bị trảo ấn hấp thu, giúp trảo ấn ngưng tụ càng thêm đáng sợ.
Đúng vậy, U Minh Trảo cũng không lớn nhưng cực sống động, cực sắc bén, không hề giống thứ được ngưng tụ từ ma nguyên. Ngược lại, hàn quang lấp lóe, hào quang trắng đen dập dờn, khí thế bùng nổ, có điều khí thể và hào quang lại khiến người ta sợ hãi. Nó như một thần binh lợi khí sắc bén, bàn tay năm ngón mà càng sắc bén như móng vuốt, chẳng khác nào lưỡi dao bén nhọn.
Mà trên trảo ấn còn có kèm theo pháp tắc, cùng làm cho da đầu mọi người nổ tung, pháp nguyên ma đạo chín đoạn đỉnh phong cùng pháp nguyên sát đạo chín đoạn đỉnh phong đã ập tới.
Trảo ấn đã tới trước mặt Tô Minh, nhưng vì Tô Minh đang nắm tay Tần Khả Ngọc. Cô ta ở cạnh anh cũng cảm nhận được khí thế của trảo ấn, sắc mặt Tần Khả Ngọc càng tái nhợt, thậm chí là cắt không còn giọt máu. Sự chênh lệch thực lực to lớn như vậy làm cô ta không còn một chút ý niệm phản kháng, không dám ra tay phản công.
Chỉ thoáng chốc.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, trảo ấn U Minh Trảo sắp sửa đụng vào Tô Minh.
Chỉ còn cách một tấc hai thốn.
Vừa nhìn thì như Tô Minh đã bị bóp nát hay bị túm lấy, có vẻ không còn cơ hội để hả hê nữa.
Nhưng mà...
Chương 1362: Sợ hãi
Vào ngay lúc như vậy, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Minh nhếch miệng lộ rõ vẻ khinh thường và không quan tâm, sau đó anh bật ra bốn chữ: “Không gian Chia Cắt!”
Chỉ bốn chữ này, nhưng còn chưa kịp nói hết.
Thì tất thảy đều như tĩnh lặng!
Trảo ấn U Minh Trảo tựa như đánh thẳng vào cỗ máy thời gian, thoáng chốc hàng trăm triệu năm lập tức phong hoá, bị chém vỡ thành hư vô.
Không chỉ vậy, ngay sau đó, Tần Thân run rẩy cả người, giống như có thần chết nào đó đã nhập vào thân xác ông ta.
Tần Thân nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, rõ ràng, đầu tiên là trở nên vô cùng kinh sợ và khó tin, sau đó ánh mắt lại mất đi ánh sáng, mất đi sự sống.
Tiếp đó.
Cả người Tần Thân đều bị chém thành vô số mảnh vụn.
Bị không gian chém vỡ.
Tựa như có hàng trăm triệu con dao không gian cùng lúc chém vào trên người Tần Thân vậy.
Thân xác, thần hồn, hay võ đạo, toàn bộ của Tần Thân tất cả đều bị chém thành tro bụi trở về với đất trời.
Từ đầu đến cuối, thoạt nhìn, Tô Minh dường như cũng không hề động đậy gì.
Anh ra tay, cũng chỉ có bốn chữ kia – không gian Chia Cắt.
Chỉ vậy mà thôi.
Trên thực tế, từ đáy lòng, Tô Minh cũng dao động rất mãnh liệt, rất kích động.
“Thực lực của mình hình như lại tăng rồi. Lúc trước, chỉ quan tâm đến chuyện phục hồi thương thế mà không chú ý đến chuyện thực lực gia tăng. Chủ yếu là trước đây vẫn luôn tĩnh dưỡng trị thương, không chiến đấu, không để tâm chú ý, cho dù tối qua có cố ý thể hiện thực lực với Tần Khả Ngọc thì cũng chỉ là tuỳ ý thể hiện một chút khí tức mà thôi, cũng không vận dụng pháp nguyên, pháp diễn gì, đương nhiên cũng không hề phát hiện ra”.
Đúng vậy.
Tăng mạnh rồi!
Mặc dù cảnh giới không có thay đổi gì.
Nhưng, những phương diện khác đều tăng lên, như pháp nguyên không gian đã tăng hơn trăm lần, không thể gọi là pháp nguyên không gian nữa rồi, mà phải là pháp diễn không gian.
Trên pháp tắc là pháp nguyên, trên pháp nguyên thì là pháp diễn.
Pháp diễn cực kỳ hiếm thấy.
Về cơ bản, chỉ có cao thủ cấp bậc chủ nhân của nền văn minh cấp chín mới có thể nắm giữ pháp diễn.
Nhưng giờ Tô Minh đã nắm giữ được rồi.
Hơn nữa, không chỉ một loại mà tới ba loại.
Pháp diễn không gian, lôi diễn, kiếm diễn.
Hơn nữa, còn không phải nhất đoạn.
Pháp diễn không gian rõ ràng là tam đoạn.
Lôi diễn và kiếm diễn là tứ đoạn.
Quả là đáng kinh ngạc
Có cảm giác như một bước lên trời.
“Trải qua một màn sinh tử, lại kích hoạt được một phần lớn kho tàng huyết mạch rồi, vì vậy…”, Tô Minh nghĩ trong lòng.
Mỗi lần thực lực gia tăng thì vĩnh viễn đều xuất phát từ kho tàng huyết mạch.
“Trước mặt, toàn bộ cấp độ kho tàng huyết mạch mà mình nắm giữ hình như đã đạt đến khoảng năm mươi phần trăm rồi!”
Đây là chuyện mà trước đây cũng không dám tưởng tượng đến.
Chỉ có thể nói, trải qua một trận sinh tử, phá cũ xây mới.
“Tô Minh, anh…”. Lúc này Tô Minh đang chìm trong suy nghĩ, vì thực lực mình gia tăng mà vui mừng, anh chợt ngơ ngác, những người khác lại càng sửng sốt, đều hoá đá cả, họ như nhìn thấy quỷ vậy, Tần Khả Ngọc ở bên cạnh gần như cũng không đứng vững, cũng may đã được Tô Minh nắm tay, nửa thân thể dựa vào người Tô Minh, lúc này, sau cảm giác kinh ngạc tột cùng thì sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ngôn ngữ cũng không thể nào diễn tả được cảm xúc của cô ta, kích động, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, may mắn,… Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn.
Sau đó.
Tô Minh định thần lại, nhìn sang Tần Chấn Hoằng.
“Không gian trói buộc!”
Lại là bốn chữ.
Bỗng nhiên.
Tần Chấn Hoằng chỉ cảm thấy bản thân như bị kéo vào không gian một thế giới khác.
Hơn nữa, không gian thế giới này lại vô cùng đáng sợ, mỗi một phân tử không gian giống như ngưng tụ cả hàng trăm triệu sức lực. Theo bản năng ông ta muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện, không giãy giụa được, tựa như một người bình thường bị một ngọn núi lớn đè ép, bị chà đạp, ông ta sử dụng pháp tắc không gian các thứ nhưng đều không dùng được, thậm chí, ông ta muốn gào thét, muốn quát lên nhưng cũng không làm được, hơn nữa, máu huyết ông ta cũng đều bị không gian đè ép đến mức dừng lại, xương cốt trong người cũng bị vỡ nát từng chút một.
Những người khác nhìn sang, Tần Chấn Hoằng lúc này máu tươi đầy mình, máu tươi từ trong lỗ chân lông tràn ra từng chút một.
Rất tàn nhẫn.
Khí tức của Tần Chấn Hoằng cũng suy yếu dần.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, cùng đường của Tần Chấn Hoằng.
Quản gia và gia chủ trong mắt người nhà họ Tần giống như Ma Thần, nhưng dường như đã biến thành con kiến nhỏ bé tầm thường.
“Vậy, Tần gia chủ còn muốn đuổi tôi đi sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
Trái lại, anh không lập tức giết chết Tần Chấn Hoằng.
Bởi vì, Tần Chấn Hoằng vẫn còn có tác dụng.
Dựa theo lời của lão rùa già, Ma giới cũng có đồ tốt, nếu biết lợi dụng thì sẽ giúp thực lực bản thân tăng lên thêm ở Ma Giới.
Mà Tần Chấn Hoằng cũng được xem là nhân vật cao thủ của Ma giới Hàn Uyên, thích hợp giữ lại để làm con đường rút lui của mình, hoặc dò hỏi tin tức gì đó.
Đương nhiên, quan trọng hơn là…
“Tần gia chủ, bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đích thân đi tìm Đà Sơn Ma, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi muốn giết ông ta, lại còn cướp lấy cô gái đã sắp đặt cho ông ta nữa, chắc chắn ông ta sẽ đến gặp tôi!”, Tô Minh lại nói. Đương nhiên Đà Sơn Ma phải chết, một ngày Đà Sơn Ma không chết thì Tần Khả Ngọc lại thêm một ngày phải lo lắng sợ hãi.
Tô Minh nói xong.
Thu lại pháp diễn không gian.
“Ầm…”. Tần Chấn Hoằng ngã dưới đất, toàn thân đầy máu, hít thở từng ngụm lớn, giống như người sắp chết đuối, cả người run rẩy như bị sét đánh, vô cùng sợ hãi Tô Minh, Tần Chấn Hoằng gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi, sẽ đi ngay…”
Giọng nói ông ta khàn khàn, không hề oán hận mà chỉ có sợ hãi cùng cực.
Vừa nãy, ngay lúc cận kề cái chết, ông ta mới biết được sống là tốt đẹp thế nào.
Tâm thái và tâm thần võ đạo của ông ta đều sụp đổ.
Không dám oán hận, lại càng không dãm nghĩ đến báo thù gì đó.
Chỉ muốn sống sốt.
Nhưng, ngay sau đó, Tần Chấn Hoằng nghĩ đến gì đó, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Tô… Tô… Tô, hai ngày nay ở bốn thành Nam Vực có hội ma triều, được tổ chức ở biển Cửu Ma, có lẽ Đà Sơn Ma đang tham gia hội ma triều, nếu bây giờ tôi đi tìm Đà Sơn Ma…”
Chương 1363: Đà Sơn Ma
Tần Chấn Hoằng hơi run.
Hội ma triều là tụ hội Ma đạo quy mô nhất trong bốn thành Ma ở phía nam của Ma giới Hàn Uyên.
Một trăm năm mới tổ chức một lần.
Chỉ có những cao thủ cấp cao nhất trong bốn ma thành ở phía nam mới có thể tham gia.
Dù cho nhà họ Tần cũng có thể xem là một thế lực không tầm thường và Tần Chấn Hoằng cũng là một cao thủ tầm bá chủ cỡ nhỏ có tiếng nhưng cũng chưa từng nhận được thiệp mời của hội ma triều.
Có thể nói hội ma triều là nơi tụ họp của những ma đầu mạnh nhất trong bốn thành phía nam.
Giờ mà đến hội ma triều tìm Đà Sơn Ma thì sẽ không chỉ là khiêu khích Đà Sơn Ma không thôi, mà không chừng còn đắc tội với các ma đầu đáng sợ trong hội ma triều nữa.
Ở hội ma triều thì Đà Sơn Ma không phải là người giỏi nhất mà còn có rất nhiều ma đầu mạnh mẽ và đáng sợ hơn Đà Sơn Ma rất nhiều.
Vì vậy, Tần Chấn Hoằng mới thấy sợ.
“Không sao cả, bây giờ lập tức đi ngay!”. Nhưng chuyện khiến Tần Chấn Hoằng không thể ngờ tới là Tô Minh không cần suy nghĩ, cũng không hề do dự mà nói như đinh đóng cột, dường như không có vẻ gì là lo sợ sẽ đắc tội với các ma đầu khác trong hội ma triều.
Điên… Điên thật rồi à?
Chớp mắt.
Giống như ảo giác.
Tô Minh lập tức biến mất khỏi phòng tu luyện.
Lúc anh xuất hiện lại thì đã ở trên không trung, đối diện với Đà Sơn Ma.
Vô cùng kỳ lạ.
Không có ai nhìn thấy thân pháp của anh.
“Là Đà Sơn Ma sao?”, Tô Minh hỏi.
Còn Đà Sơn Ma lúc này thì đầu óc lại trống không.
Hắn ta không thể nào ngờ được, lúc đáp xuống thì trên mảnh đất của những con người bé nhỏ đó vẫn còn có kẻ dám đương đầu với mình, chẳng phải tất cả bọn họ đều nên giống như Tần Chấn Hoằng lúc này, sợ đến hồn vía lên mây, run lên bần bật hay sao?
Ngoài ra, chuyện làm hắn ta khó hiểu hơn nữa là cách mà Tô Minh xuất hiện trước đó, hắn ta không cảm giác được gì cả. Người thanh niên tầm mười ngàn tuổi trước mặt cứ như ảo giác, xuất hiện trước mặt hắn ta một cách vô cùng khác thường, không có sự dao động của hơi thở, không có sự chuyển động của không gian, cũng không có sự chuyển động của thân pháp, rốt cuộc sao anh có thể làm được?
“Có vẻ anh yếu hơn so với tưởng tượng của tôi, thực lực của anh thế này mà cũng có thể ép hôn trong Ma giới Hàn Uyên sao?”. Trong bầu không khí yên tĩnh, Tô Minh lại lên tiếng với vẻ ngán ngẩm. Anh vừa dứt lời thì đột ngột đưa tay lên, đánh về phía Đà Sơn Ma ở trước mặt.
Nói là đánh nhưng trông lại có vẻ như đang đùa.
Ít ra thì cú đánh đó của Tô Minh không có sự biến động khí tức của ma nguyên cũng không dùng đến kỹ thuật võ đạo, chỉ đánh ra một cái như người bình thường mà thôi.
Trên thực tế thì Đà Sơn Ma cũng không cảm giác được uy lực từ cú đánh của Tô Minh, nhưng hắn ta vẫn có trực giác. Trực giác mách bảo hắn ta rằng người thanh niên trước mặt không tầm thường, chính vì như vậy nên khi đứng trước cú đánh của Tô Minh, hắn ta không hề do dự, tư duy lập tức phản ứng, cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn dồn hết sức vung chiếc rìu trong tay lên, chiếc rìu giống như được tiếp năng lượng từ trời đất, khí tức gào thét điên cuồng, khí đen vây quanh, rung lên ù ù. Hắn ta chém cây rìu nặng về phía trước mặt.
“Ầm!”
Cây rìu nặng vừa được vung lên thì như có một ngọn núi của thần ma từ trên tận trời cao đè xuống dưới, khí tức tuôn trào, vô cùng đáng sợ, chỉ cảm thấy trời đất như bị xé toạc ra làm hai, Thành Ma Thiên Tâm bên dưới rung chuyển, như thể sắp sửa đổ sập. Sự bí bách từ luồng gió do cây rìu nặng mang lại càng khiến cho cả tỷ võ tu trong Thành Ma Thiên Tâm như muốn nghẹt thở, đến đứng cũng không thể nào đứng vững được.
Nghĩ thôi cũng biết cây rìu đó của Đà Sơn Ma mạnh đến mức nào rồi.
Thực tế cũng chính là như vậy, những ai biết đôi điều về Đà Sơn Ma thì đều biết, điểm đáng sợ nhất của hắn ta là ở sức mạnh. Sức mạnh của hắn ta cực kỳ lớn, giống như sinh ra là đã có sức mạnh của thần ma, còn cây rìu của hắn ta thì cũng có sức mạnh ngang ngửa với hắn. Sức mạnh đáng sợ của Đà Sơn Ma được thể hiện ở cú chém toàn lực như thế, có thể nói, trong thời gian rất ngắn, khi gặp phải Tô Minh, Đà Sơn Ma đã tỏ ra đặc biệt cẩn thận, gần như đã dùng đến toàn bộ sức mạnh.
Nhưng…
Chỉ trong chớp mắt.
Mũi rìu, ánh sáng như muốn chém tan cả trời đất đó đã đột ngột dừng lại, cảm giác đó giống như một chiếc tên lửa đang phóng vút lên trời bỗng chốc dừng lại, mọi thứ đến rất bất ngờ, không có một dấu hiệu báo trước nào.
Không chỉ có vậy, vào lúc mũi rìu và ánh sáng đều đột ngột dừng lại thì bàn tay tùy ý đánh ra cú đó của Tô Minh đã va vào mũi rìu và ánh sáng rìu cực kỳ sắc bén dù đó là một bàn tay bằng xương bằng thịt,.
Mũi rìu, ánh sáng rìu đều vỡ nát.
Không thể đỡ được mà vỡ nát ngay.
Không chỉ có vậy, bàn tay của Tô Minh có vẻ như không hề bị thương, đến cả da cũng không hề bị xước đường nào. Hơn nữa, anh vẫn tiếp tục hướng về trước, đáng sợ hơn nữa là bàn tay của Tô Minh, bàn tay bằng xương bằng thịt đó không hề do dự, không hề dừng lại mà đập trực tiếp lên trên cây rìu nặng, va thẳng lên trên lưỡi rìu, cảm giác đó giống như một quả trứng bị ném trúng thỏi sắt, nhưng kết quả thì quả trứng không hề hấn gì, còn thỏi sắt thì lại tan biến thành hư không.
Đà Sơn Ma há hốc mồm, mặt mày trắng bệch, tư duy như bị đông cứng, hắn ta ngây ra nhìn cây rìu trong tay mình vỡ tan thành từng mảnh.
Cứ có cảm giác giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật sự.
Cây rìu trong tay hắn ta không đơn giản chỉ là bảo bối bình thường mà là dung khí. Dung khí thượng phẩm, không thua kém dung khí hàng đầu là mấy. Hơn nữa, đó còn là dung khí cực kỳ hợp với hắn ta, năm xưa, để làm ra được cây rìu này, hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt, đương nhiên, cây rìu này cũng không làm hắn ta phải thất vọng. Rất nhiều năm sau đó, cây rìu này đã trở thành binh khí lợi hại nhất của hắn ta, chưa từng rời khỏi người hắn, ngày ngày nhuốm máu, rất có tiếng ở khu vực phía nam, khiến hắn đáng sợ tương đương với tông môn hạng nhất và thậm chí là còn vượt mặt cả tông môn hạng nhất, một cây rìu có thể địch lại cả một ma tông lớn.
Dù có nằm mơ thì Đà Sơn Ma cũng không thể nào ngờ có một ngày cây rìu của mình lại bị vỡ nát.
Chương 1364: Giết Đà Sơn Ma
Sẽ vỡ nát ngay trước mắt mình!
"Không!"
Mà đây chưa phải là giới hạn cao nhất.
Trong giây phút điện quang hỏa thạch, vốn dĩ không có quá nhiều thời gian để Đà Sơn Ma cảm nhận được sự khủng khiếp, sợ hãi và ngơ ngác, trong thời gian khoảng chừng một phần mười nghìn nhịp thở sau khi chiếc búa vỡ nát, Đà Sơn Ma gào thét một cách điên cuồng, hơi thở toàn thân trở nên hỗn loạn, trong lúc hắn ta sợ hãi mà gào to thì thân hình cao to của hắn ta cũng đang tìm cách để lùi lại phía sau, nhưng không được, con đường không gian ở phía sau dường như đã bị cắt đứt, con đường đã bị chặn ngang lại, giống như hắn ta đang bị cô lập, bị lún sâu trong một cái đầm lầy, phía sau hắn ta là sự trói buộc vô tận.
Chính vì không thể rút lui được, nên cái mà hắn ta phải đối mặt chính là nắm đấm của Tô Minh, đúng vậy, chính là bàn tay đang đánh thẳng về phía hắn ta.
Tô Minh thuận tay đánh một quyền nhưng lại giống như muốn đánh nát cả Ma giới, bàn tay anh đánh thẳng vào ngực của Đà Sơn Ma.
Vào giây phút mà bàn tay Tô Minh tiếp xúc với ngực của Đà Sơn Ma, Đà Sơn Ma chỉ còn cảm nhận được sự yên tĩnh của thế gian, tất cả mọi thứ đều đang đứng yên.
Trong đầu hắn ta đang nhớ lại cả cuộc đời của mình, giống như xem một bộ phim điện ảnh, từng màn ảnh thoáng qua.
Mà trong mắt những người khác, vào lúc này, đầu tiên là hình ảnh Đà Sơn Ma khựng lại, sau đó, ngực của hắn ta nổ tung, lỗ thủng xé rách da thịt trông thật khủng khiếp, xương cẳng chân vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã bị đánh nát thành một bãi máu loãng, nhanh chóng bốc hơi sạch.
Ngay cả hồn phách cũng bị đánh tan.
Chết!
Đà Ma Sơn đã chết, chết hoàn toàn, không còn sót lại chút gì cả.
Cả quá trình từ lúc Đà Sơn Ma xuất hiện đến khi Đà Sơn Ma cầm búa từ trên không đáp xuống, sau đó Tô Minh nghênh chiến, rồi Đà Ma Sơn bị Tô Minh đánh chết một cách dễ dàng, tuy quá trình đó khá phức tạp nhưng trên thực tế nó xảy ra một cách chóng vánh, chỉ sau một hai nhịp thở thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thậm chí, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì Đà Sơn Ma đã bị đánh thành một bãi máu rồi.
"...", lúc này, chuyện động trời này làm cho khoảng ba phần mười ma tu ở Ma Thành Thiên Tâm trực tiếp đánh mất lý trí của mình, hoàn toàn chìm đắm trong ma niệm, cũng có một ít ma tu bị dọa đến mức thần hồn nổ tung, trở thành kẻ mất hồn.
Tại nhà họ Tần.
Tần Chấn Hoằng đã sớm run lẩy bẩy, run đến mức không thể đứng vững được nữa, cả người ông ta xụi lơ ngã xuống đất, há miệng hít từng hơi dài, hơi thở hỗn loạn.
"Em... em, em có thấy... thấy không?", không biết từ khi nào, có một người xuất hiện bên cạnh Tần Khả Ngọc, đó chính là chị gái của cô ta, Tần Phong Nhan, lúc này, trong giọng nói của Tần Phong Nhan đầy ắp sự sợ hãi và không dám tin tưởng, nghe như đang khóc nức nở.
Tần Khả Ngọc chỉ im lặng, chính xác là cô ta không biết phải nói gì cả.
Giữa khoảng không yên tĩnh, sau khi Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, anh nhìn về phía những đám mây đen kia, trên đám mây đen có khoảng ba mươi tên Đại Ma, phần lớn bọn họ đều có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Đà Sơn Ma.
"Lúc nãy, cô có ý muốn giết tôi", Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên Đại Ma kia, cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một tên Đại Ma, ừm, đó chính là Huyễn Âm Ma.
Đúng vậy, khi nãy, trong lúc Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, tuy rằng chỉ trong khoảng một, hai nhịp thở thôi nhưng Huyễn Âm Ma suýt chút nữa đã ra tay cứu Đà Sơn Ma, cô ta quả thật đã từng có ý muốn giết Tô Minh.
Cũng không có gì khó hiểu cả, Đà Sơn Ma là người được Huyễn Âm Ma xem trọng, nên Huyễn Âm Ma chuẩn bị mượn sức hắn ta.
Bây giờ, người ta bỗng nhiên bị đánh chết như vậy, làm cho Huyễn Âm Ma phải chịu tổn thất.
Việc đó chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của Huyễn Âm Ma cả.
Đương nhiên nguyên nhân chính khiến Huyễn Âm Ma muốn giết Tô Minh là vì không làm chủ được cảm xúc của mình, dù sao thì vô số năm qua, cô ta, Huyễn Âm Ma xưng vương xưng bá ở nam vực, nói một không hai, nay lại nhìn thấy người mà cô ta xem trọng vì một chút xích mích mà chỉ trong nháy mắt, đã bị sát hại, cảm xúc của cô ta dao động và ý định giết Tô Minh xuất hiện cũng là điều bình thường mà thôi, bây giờ, cô ta đã tỉnh táo lại rồi, sau khi Đà Sơn Ma đã chết, Huyễn Âm Ma đã nhanh chóng che giấu ý nghĩ của mình.
Nhưng tiếc là Tô Minh đã chú ý đến cô ta.
"Sau đó thì sao?", sắc mặt của Huyễn Âm Ma có ba phần khó coi, chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn một chút nữa thôi, không cần phải ngang ngược như vậy, không cần phải khiêu khích như vậy, không cần lạnh lùng tra hỏi cô ta như vậy thì cô ta nhất định sẽ mượn sức Tô Minh, cô ta sẽ tự nói với bản thân rằng Đà Sơn Ma đã chết, hắn ta không còn giá trị gì nữa, cần phải lôi kéo Tô Minh, không nên... tức giận, đáng tiếc, thái độ của Tô Minh khiến cho cô ta vô cùng khó chịu, trong trí nhớ của cô ta, chưa có ai dám dùng loại thái độ này để đối xử với cô ta, cho nên, dù Tô Minh có giết chết Đà Sơn Ma trong nháy mắt, thực lực của anh khiến cho cô ta không dám tin tưởng và đứng ngồi không yên, nhưng giờ phút này, cô ta vẫn sẽ giống như trước đây, không hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì, cô ta chính là Huyễn Âm Ma.
"Sau đó...", Tô Minh nâng mày, thân hình của anh bỗng chốc biến mất.
"Muốn chết sao!", đôi mắt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma dao động, cô ta không thể nắm giữ được thân pháp của Tô Minh nhưng cô ta dự đoán rằng Tô Minh đang đi về hướng cô ta, Tô Minh muốn kết liễu cô ta, trong phút chốc, cả người cô ta lạnh toát, cô ta cảm thấy giận dữ, kẻ này quá kiêu ngạo, Huyễn Âm Ma khẽ quát một tiếng, đồng thời nâng tay lên, năm ngón tay chuyển động, không gian trước người cô ta bỗng vặn vẹo.
Trong giây phút đó.
Thân thể của những Đại Ma bên cạnh cô ta đều đang run rẩy, ánh mắt của bọn họ ngơ ngác.
Huyễn Ma Sát!
Đây là thần thông Huyễn Ma Sát.
Đây là một loại thần thông rất mạnh và vô cùng quái dị, là loại thần thông cực mạnh của Huyễn Âm Ma, là thần thông sở trường và làm nên tên tuổi của cô ta.
Loại thần thông này là sự kết hợp của hồn kỹ và võ kỹ.
Lấy huyễn âm để xây dựng ảo cảnh, lấy ảo cảnh đi vào giấc mộng, ở trong mộng giết chết hồn phách, giết chết thân thể.
Có thể nói là mang đậm tính chất của Sát Đạo.
Rất khó để đề phòng.
Chỉ dựa vào một chiêu Huyễn Ma Sát này mà cô ta dường như đã vô địch ở nam vực.
Cô ta cũng là một Đại Ma cấp bậc bá chủ có danh tiếng lâu năm, cho dù là Thái Ninh Ma cũng không dám một mình đối đầu trực tiếp với cô ta.
Chương 1365: Món quà dành cho Tần Khả Ngọc
Chiêu thức Huyễn Ma Sát ấy giúp cho Huyễn Âm Ma gần như có thể vượt qua hai cái, thậm chí là ba cái cảnh giới để đánh chết đối thủ, nó thật là điên rồ.
Giờ phút này, cô ta trực tiếp dùng đến nó, tất nhiên là vì cô ta vô cùng xem trọng Tô Minh.
"Đi chết đi", khuôn mặt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma ngập tràn sự tàn nhẫn và dữ tợn, sau khi sử dụng Huyễn Ma Sát, cô ta dường như rất tin tưởng vào bản thân mình, hoàn toàn yên tâm và theo bản năng, cô ta nhìn về phía Tô Minh, muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của Tô Minh.
Nhưng mà.
Vừa nhìn xong...
Toàn thân Huyễn Âm Ma run rẩy, suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống.
Suýt chút nữa đã bị hù chết.
Giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Thế mà cô ta lại nhìn thấy Tô Minh nhìn cô ta và cười một cách khinh thường.
"Đúng là múa rìu qua mắt thợ!", Tô Minh phun ra mấy chữ như vậy.
Ảo cảnh chó má gì.
Mà lại không có chút tác dụng gì với anh như vậy.
Dù sao thì thần hồn của anh vốn rất mạnh, dường như là đã vô địch.
Không nhìn thấy được thứ gọi là ảo cảnh.
"Anh...", Huyễn Âm Ma có một dự đoán không mấy tốt lành, nguy cơ tử vong tiến đến một cách mãnh liệt, mặt của cô ta không còn một chút máu nào, theo bản năng, cô ta muốn nói gì đó.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng.
"Luân Hồi Nhất Kiếm", Tô Minh bỗng nhiên nâng tay lên, lấy ngón tay làm kiếm, đạo pháp Luân Hồi và một vệt kiếm quang chuyển động theo ngón tay của anh. Anh cũng chỉ sử dụng một chiêu thức hồn kỹ kết hợp với võ kỹ, đó là kiếm pháp Luân Hồi, cùng là hồn kỹ kết hợp với võ kỹ nhưng Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh cao hơn Huyễn Ma Sát không biết bao nhiêu cấp bậc.
"Không!"
Thứ cuối cùng mà Huyễn Âm Ma để lại chính là một tiếng kêu thảm thiết và đầy tuyệt vọng, tiếng thét thê thảm mà đến chết cô ta cũng không thể tin nổi.
Trong khoảnh khắc Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh tiến tới, có lẽ, chỉ có người bị kiếm quang tấn công như cô ta mới có thể cảm nhận được thứ sức mạnh không tưởng này, loại sức mạnh có thể làm đóng băng không gian và thời gian, làm tạm dừng hình ảnh thần hồn, hình ảnh thân thể và hình ảnh đạo pháp chư thiên.
Có thể thấy rõ được thân thể và thần hồn của Huyễn Âm Ma đã bị kiếm quang của Luân Hồi Nhất Kiếm chém nát.
Ba mươi tên Đại Ma đứng cách Huyễn Âm Ma không xa đều cảm thấy ác mộng đang bao phủ bọn họ, tâm tính của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, đó... đó là Huyễn Âm Ma đấy!
Một trong những ma đầu cực mạnh của cả nam vực, cũng là một trong những ma đầu kì quái nhất, được công nhận là ma đầu bất tử, vì sao lại nói là bất tử? Bởi vì Huyễn Âm Ma không chỉ có thực lực mạnh mà vì công pháp của cô ta có thiên hướng ảo giác, ảo cảnh, cho nên, cô ta rất khó bị giết chết, thậm chí rất khó để chém trúng cô ta, thế nhưng bây giờ...
Phía dưới.
Nhà họ Tần.
Cả người Tần Chấn Hoằng đang run lẩy bẩy, giống như ông ta có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, sợ tới mức máu tươi chảy ngược, có cảm giác như đang dồn máu lên trên đỉnh đầu vậy.
"Tất cả thả lỏng tinh thần, không được phản kháng, nếu không giết không tha", ngay sau đó, trong khoảng không tĩnh lặng, Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên ma đầu kia, anh thản nhiên mở miệng nói chuyện, không cho phép cự tuyệt.
Cái gì?
Thả lỏng tinh thần sao?
Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ đều hiểu rất rõ việc thả lỏng tinh thần là có ý nghĩa như thế nào?
Có thể nói rằng, một khi nghe theo Tô Minh thì về sau bọn họ sẽ bị Tô Minh nắm chặt ở trong lòng bàn tay? Sẽ biến thành con rối của anh.
"Trong vòng ba nhịp thở, nếu không chịu thả lỏng tinh thần thì các người đều phải chết", Tô Minh lại nói.
Quả nhiên, lời này vừa được nói ra khỏi miệng thì đại khái có khoảng hai mươi trong ba mươi tên ma đầu kia thay đổi sắc mặt liên tục, từ phẫn nộ đến oán độc, không cam lòng nhưng vẫn do dự, nghe theo anh thả lỏng tinh thần.
Chỉ còn khoảng mười tên ma đầu bỗng nhiên xoay người, thân pháp ma đạo được sử dụng tới giới hạn cao nhất, bọn họ từng bước, đánh vỡ không gian phía sau, sử dụng đạo pháp không gian đạt tới đỉnh điểm, hi vọng có thể tẩu thoát được!
Nhưng mà...
"Thoát được không?", Tô Minh nhếch miệng đầy khinh thường.
Giọng nói còn chưa dứt.
Quả nhiên.
Thân thể của mười tên ma đầu đang muốn bỏ chạy kia đã bị nhấn nút tạm dừng.
Sắc mặt của mười tên này dữ tợn và đầy tuyệt vọng giống như người chết, bọn họ cùng gào lên: "Sao có thể như vậy được?"
Vì sao bỗng nhiên không gian lại bị phong tỏa?
Đó là một sự phong tỏa hoàn hảo.
Không thể nào phá vỡ được.
Giống như có hàng nghìn đạo pháp không gian đè lên, dù có giãy giụa như thế nào cũng vô ích, giống như là kiến rung cây.
"Không gian Sụp Đổ", ngay sau đó, Tô Minh nói ra bốn chữ như vậy.
Trong nháy mắt, mười tên ma đầu đang muốn bỏ trốn kia đã không thể hô hấp được nữa, thậm chí bọn họ còn không thể khống chế được máu, cơ quan của cơ thể và thần hồn của mình, giống như thân thể và linh hồn đã không còn thuộc về bản thân nữa, không gian xung quanh dường như đang sống lại, vô số phân tử không gian như đang chuyển động, đang tấn công, đang ngưng tụ, đang đánh thẳng tới... tới phía bọn họ.
Có thể nhìn thấy rõ những mảnh vỡ không gian đang mạnh mẽ gắn kết lại với nhau!
Đây là một chiêu không gian Sụp Đổ mang tính chất hủy diệt.
Mà trong giây phút mọi thứ sụp đổ, tất nhiên là bọn họ sẽ phải gánh chịu lực lượng sinh ra từ sự đổ vỡ ấy.
Mười tên ma đầu gào thét trong tuyệt vọng, bọn họ đang vùng vẫy, cầu xin sự tha thứ, nhưng Tô Minh vẫn không bị lay động.
Rất nhanh, thứ lực lượng vô tận của sự sụp đổ không gian đã nghiền nát thân thể của mười tên ma đầu kia, thân thể và thần hồn của bọn họ cùng vỡ nát.
"Hí..."
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của tất cả mọi người, giống như là đang nằm mơ vậy, như là đang xem một bộ phim kinh dị.
Đó chính là mười tên ma đầu siêu cấp có cấp bậc cao nhất ở nam vực!
Mỗi tên ma đầu đều có thực lực hủy diệt cả Ma Thành Thiên Tâm nữa chứ!
Thế mà lại bị Tô Minh bóp chết như một con kiến, một lần giết mười tên như vậy.
Anh kinh khủng tới nhường nào chứ?
Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đang cảm thấy thật may mắn.
Suýt... suýt chút nữa là đã chết rồi!
Ngay sau đó.
Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đã cảm nhận được có thần hồn đang dũng mãnh tiến vào Thần hồn Thức Hải của bọn họ.
Cảm giác ấy giống như một bầy dê đang nghênh đón một con hổ dữ.
Thật khủng khiếp.
Không dám có một chút phản kháng nào.
Thần hồn của Tô Minh đang cấy một loại mầm của hồn đạo vào trong thần hồn của bọn họ.
Đây là một thủ đoạn cực kỳ đơn giản.
Nhưng sau khi sử dụng nó, về sau, chỉ cần anh nổi lên một ý tưởng thôi thì hai mươi tên ma đầu này sẽ trực tiếp bị đánh nát không gian thần hồn.
Có thể nói rằng từ nay về sau, tính mạng của hai mươi tên ma đầu này đã nằm trong tay của Tô Minh.
Đương nhiên là Tô Minh không có hứng thú để nắm giữ sống chết của bọn họ.
Đây chỉ là một món quà mà anh dành tặng cho Tần Khả Ngọc mà thôi.
Cho nên, ngay sau đó, Tô Minh ngưng tụ ra một viên ngọc thần hồn, vật này giống như là chốt mở của thần hồn, anh nắm lấy viên ngọc đi tới chỗ Tần Khả Ngọc mà không tiến vào Thần hồn Thức Hải của cô ta.
"Từ nay về sau, cô cứ tùy ý sử dụng hai mươi tên ma đầu này”, Tô Minh nói với Tần Khả Ngọc như vậy.
Có thể nói rằng Tần Khả Ngọc một bước lên mây.
Bình luận facebook