• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cha Con Ông Bảo Vệ May Mắn (1 Viewer)

  • Chương 03

Sau ngày hôm đó, Trâm vẫn đi học như bình thường. Vài hôm đầu, con bé còn cố tình né tránh chạm mặt ông Thiện. Nhưng có muốn tránh cũng không được, khi ông Thiện là người biên phiếu gửi xe của trường. Sự ngượng ngùng chỉ tồn tại vài ngày trên gương mặt con bé. Nó lại tiếp tục hồn nhiên vui vẻ trước mặt ông Thiện. Điều đó làm ông vui, nhưng đâu đó trong lòng lại mất mát tiếc nuối.

Mọi chuyện có lẽ chỉ dừng lại đó. Nhưng ông trời lại cố tình trêu chọc trái tim già cỗi của ông Thiện. Hai tháng sau, trong một đêm trăng sáng, con bé Trâm lại tìm đến ông. Lần này, nó mang theo cả túi xách quần áo. Chưa kịp hỏi điều gì, con bé đã lao vào lòng ông khóc lóc như mưa: “Lão già đó… làm sao hắn có thể làm như vậy… Hắn là cha dượng của con mà… Hu hu… Làm sao hắn… Còn mẹ con… Bà ta… Hu hu…”

“Trâm… Con nói… Hắn làm gì con?” Lòng ông chợt sôi lên một sự giận dữ không tên, ông dằn hai cánh tay nhỏ bé của nó, rít lên.

“Hắn… Hắn… rình xem con tắm…” Trâm cúi gằm mặt lí nhí.

Ông Thiện thở phào nhẹ nhõm.

“Con mách với mẹ… nhưng…” Con bé nức nở: “Nhưng mẹ không tin… Mẹ còn la con… Đánh con… Tại sao như vậy… Tại sao?

Ông Thiện ấp úng mấy lần, nhưng không biết nói gì. An ủi con bé bằng cách nói tốt cho mẹ nó hoặc bằng cách chê trách sự vô tâm mù quáng của bà ta. Ông quả thật không nên nói gì.

“Con sẽ không về nữa… Con sẽ ở đây với chú… Chú…” Con Trâm năn nỉ.

“Không được… Con không thể ở đây…” Ông Thiện hoảng hốt la lên.

“Được mà… Con nghĩ kỹ rồi…” Con bé nhìn ông trân trối: “Sáng con đi sớm rồi đạp xe vòng vòng quay lại trường học… Chiều con lại giả vờ đi về… đi vòng vòng quay lại đây sau khi mọi người về hết…”

“Không… cách gì cũng không được…” Trong đầu ông Thiện không khỏi nghĩ qua phương án của con bé, nhưng lý trí của ông vẫn không dám nhận.

“Con năn nỉ chú mà… Chú đừng bỏ con… Con không còn chỗ nào để đi hết…” Con Trâm vẫn tiếp tục nài nỉ ông Thiện.

Ông Thiện: “Chú sẽ đưa con về nhà… Nói chuyện với mẹ con…”

“Không… Hu hu… Con không muốn gặp bà ta… Con… Con… Chú cho con ở đây… Chú muốn con thế nào cũng được mà…” Con Trâm khóc nấc lên.

Ông Thiện vò tóc, đầu óc ông rối tung. Ông không nhận ra mặt con bé đang đỏ lên. Nó cởi áo váy và cả hai mảnh đồ lót. Nó trần trụi hồi hộp đứng đối diện ông như phạm nhân chờ phán quyết.

“Con…” Ông Thiện ú ớ, mặt đỏ bừng nhìn cơ thể mảnh mai căng tràn nhựa sống của con bé. Thân thể lõa lồ này đẹp đến mức hàng đêm ông đều mơ tới, nhưng lại xa lạ vì nó chắc chắn không thuộc về ông. Ông biết mình không xứng.

“Chú… Chú muốn… hôn ngực con không?” Con Trâm đưa núm vú đỏ hồng của nó cọ lên bờ môi khô khốc nức nẻ của ông Thiện. Ông thoáng sững người, miệng hé mở ngoạm chặt lấy vú nó.

“Ưm… Chú… Chú cho con ở đây đi… Tối nào con cũng cho chú hôn… Nhé chú… Ưm… Con… Thật ra… Thật ra… Con nhớ lắm… Nhiều khi con muốn được chú hôn lắm… Nhưng… con sợ… Ưm…” Con Trâm nấc lên từng tiếng.

Ông Thiện ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của con bé. Hai bàn tay ông nắn bóp cặp mông tròn trịa, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nó, rồi chồm lên nhào nặn hai bầu vú mơn mởn của con bé. Ông bóp chúng vun lên, nhét hết vào miệng, lưỡi ông rà quét điên cuồng mặc nước dãi chảy dài ra cả ngực nó. Con bé ôm ghì lấy đầu ông, miệng nó há hốc, hít hà mái tóc râm bù xù đầy mùi mồ hôi của ông. Chợt ông kéo nó ngã xuống giường. Con bé chưa hiểu ra chuyện gì, thì ông đã quỳ xuống đất. Ông nâng hai chân nó đặt lên giường, mở rộng sang hai bên.

“Ah… Chú… Kì lắm…” Con bé ngượng đỏ mặt, bàn tay che kín giữa hai chân đang mở rộng trước mặt ông.

“Không sao… Không kì đâu…” Ông gỡ tay nó thật nhẹ, từng ngón tay run rẩy giở lên lộ ra phần da thịt đỏ hồng ẩm ướt bên dưới. Con bé bưng kín mặt, cặp đùi nó run rẩy nữa muốn khép, nữa muốn mở rộng ra. Ông Thiện cúi thấp xuống, mũi ông căng lên hít hà. Đúng là mùi này. Mùi hương con gái trinh nguyên, thoang thoảng tanh tanh, nhàn nhạt hương xà bông tắm. Mùi này ông đã từng được ngửi, nhưng không làm ông quyến luyến, khao khát như thế này.

Âm hộ con bé thật đẹp. Da thịt trắng hồng hé mở ra hai âm môi đỏ mọng, cân xứng. Phía trên là một hạt đậu nhỏ, nhô lên như nhụy trong một cái hoa Phong Lan. Khe hở giữa hai âm môi thật khít khao, đang rỉ ra một giọt nước trong trong, óng ánh. Hoàn mỹ, chỉ có từ này mới mô tả được nét đẹp của âm hộ con bé. Có lẽ không nhà khoa học nào nghiên cứu chứng minh, nhưng ông Thiện lại biết rằng rất hiếm có người phụ nữ nào có hai âm môi cân xứng. Âm hộ cũng như hai bầu vú, phần lớn đều lệch đi một ít, do tác động cơ thể hoạt động thường ngày.

Con người luôn như thế, chỉ có thể thuận tay trái hoặc phải, đó là khiếm khuyết. Ông cúi xuống hôn nhẹ lên mép thịt mềm mại bên cạnh. Tay ông giữ nhẹ hai chân con bé đang run bắn lên từng đợt. Bên này, lại bên kia, phía trên cái mu mềm mại ấm áp, lúng phúng vài sợi lông tơ mảnh mai. Từng nụ hôn của ông Thiện thật chăm chút, trân trọng như nâng niu một vật quý giá nhất thế gian. Lưỡi ông liếm thật chậm từ dưới, vét cạn giọt nước long lanh vừa ứa ra từ lỗ âm đạo con bé.​
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom