• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Bên kia mặt gương (1 Viewer)

Mel_mel

Tác giả VW
  • Chương 1

Ảnh bìa
Tác giả
Chờ ngày cậu chủ động
Thể loại
Đam mỹ, thành xuân vườn trường
Tình trạng
Đang viết
Lượt đọc
1,723
Cập nhật
Tại trường Trung học C có một lời đồn được truyền tai nhau rằng: Phòng học bỏ hoang ở cuối hành lang tầng 3 có một chiếc gương kỳ lạ. Nếu như soi nó vào nửa đêm, bạn có thể nhìn thấy “chính mình” đang mỉm cười… ngay cả khi bạn không hề cười.

Lâm Dịch là một học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn và có thành tích học tập xuất sắc của trường, là con ngoan trò giỏi cũng như con nhà người ta trong mắt gia đình bạn bè.

Lâm Dịch chưa bao giờ tin vào ma quỷ hay những câu chuyện tâm linh, cậu chỉ tập trung vào việc học và kiếm tiền để trang trải cuộc sống của bản thân cũng như kiếm tiền trả viện phí cho bà.

Cha mẹ Lâm Dịch trong kí ức của cậu rất mờ nhạt, Lâm Dịch chỉ gặp qua họ hai lần vào năm cậu lên 5 rồi không gặp lại họ nữa, bà ngoại nói với Lâm Dịch rằng họ đi làm ăn xa nên không về thăm cậu được.

Hồi nhỏ Lâm Dịch từng rất mong chờ ngày được gặp bố mẹ, cậu nghe các bạn cùng trường mẫu giáo kể về bố mẹ của họ, về việc được ăn tết cùng bố mẹ, được dẫn đi chơi và được ru ngủ bằng những cậu chuyện cổ tích, Lâm Dịch từng rất mong chờ nhưng 11 năm đã trôi qua, không một tin tức hay hồi âm. Lâm Dịch đã chết tâm với hai người mang danh nghĩa cha mẹ cậu từ lâu.

Lâm Dịch không bao giờ tin vào tâm linh, chắc chắn không. Cậu luôn thấy khó hiểu khi mọi người phải sợ hãi với thứ mà họ không nhìn thấy, không cảm nhận được.

Nhưng mọi thứ đã bị đảo lộn ngay từ khoảng khắc Lâm Dịch vô tình bước vào phòng học bỏ hoang ấy và vì tò mò mà cậu đã chạm vào một chiếc gương mà cậu đoán có tuổi đời khá lớn do vẻ ngoài cổ điển cùng với vết tích của năm tháng, cuộc đời Lâm Dịch bắt đầu thay đổi từ đó.

Bởi vì...trong gương có người đợi cậu.

Vào một đêm mưa tầm tã, do mâu thuẫn với bạn cùng lớp mà Lâm Dịch bị giáo viên phạt ở lại trường trực nhật. Đôi môi mỏng của cậu mím chặt tỏ vẻ không cam tâm nhưng Lâm Dịch không dám cãi lại giáo viên, hàng mi cong dài rũ xuống khiến người đối diện không thể đoán được tâm trạng của cậu, cô giáo cũng không nỡ trách mắng đứa trẻ này nữa mà dặn dò qua loa vài câu rồi kêu cậu đi trực nhật.

Khi đang lau dọn,Lâm Dịch vô tình lạc lên tầng ba của trường, cậu từng nghe qua một số câu chuyện truyền tai nhau của các học sinh về nơi này.

Học sinh trường C thường truyền tai nhau từ khóa này sang khóa khác về căn phòng cuối hành lang ở tầng ba, nơi có phòng học bị bỏ hoang một thời gian dài, vốn dĩ Lâm Dịch không hề hứng thú với những câu chuyện nhạt nhẽo lẫn phi lí như vậy nhưng khi đứng ở nơi này, sự hiếu kỳ của cậu lại nổi lên.

Lâm Dịch đặt tạm chiếc chổi trên tay lên chiếc bàn cũ gần đó rồi chậm rãi tiến đến căn phòng kia với một sự tò mò muốn khám phá.

Đứng trước cánh cửa cũ kĩ, mùi ẩm mốc sộc lên mũi khiến cậu theo phản xạ mà khẽ nhíu mày. "Nếu có ma ở đây chắc nó phải chết ngạt với cái mùi này rồi".Lâm Dịch lẩm bẩm.

Cảnh cửa được đẩy vào một cách nhẹ nhàng, tiếng cót két vang lên khiến người nghe không khỏi nhíu mày vì khó chịu. Bước vào trong Lâm Dịch lại một lần nữa nhăn mặt, bụi bẩn bám khắp nơi, Lâm Dịch muốn chửi thề cậu thật dở người mới đi vào cái nơi ma chê quỷ hờn này.

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ quạt bớt bụi trước mặt, đôi đồng tử đen tuyền liếc xung quanh để đánh giá, nơi đây giống nhà kho hơn là một phòng học. Đồ đạc cũ chất chồng trong góc không gian chật hẹp ẩm mốc, ánh mắt Lâm Dịch dừng lại ở một tấm gương lớn nhưng rồi lại rời tầm mắt đi mà tiếp tục dạo quanh phòng học để khám phá.

Trong ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng qua khung cửa sổ, tấm gương lớn phản chiếu bóng dáng Lâm Dịch Nhưng kì lạ thay, khi Lâm Dịch di chuyển, hình ảnh trong gương... vẫn đứng yên.

"Xùy, tưởng có gì ghê gớm lắm, hoá ra cũng chỉ là một phòng học không khác gì nhà kho, thật là tốn công". Lâm Dịch phàn nàn, cậu thấy bản thân đã lãng phí thời gian cho một việc không có ích gì.

Cất chổi vào góc, Lâm Dịch vác thân xác mệt mỏi của mình về nhà.

"Ngoại ơi, con đến thăm ngoại nè!" Lâm Dịch quyết định rẽ vào bệnh viện thăm ngoại trước khi về, cậu cười một cách tinh nghịch, chạy đến giường bệnh của bà ngoại cậu đang nằm.

Ngoại của Lâm Dịch - bà Kiều Anh cười một cách hiền từ, giơ đôi tay run rẩy lên xoa đầu đứa cháu nhỏ.

"Dứa nhỏ ăn cơm chưa con, sao muộn thế còn vào thăm ngoại mà chi, lát về nguy hiểm đường vắng, tối nguy hiểm lắm con"

Lâm Dịch nghiêng đầu hưởng thụ cái xoa đầu của ngoại, cậu đượm buồn khi phát hiện lực tay của ngoại yếu hơn trước rồi.

"Con đã ăn rồi ạ, ngoại cứ yên tâm để ngoại một mình con lo lắm lát con về có đèn đường nên ngoại không phải lo đâu ạ"

Bà Kiều cười hiền nhìn đứa cháu đã lớn phỏng phao tuấn tú ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình mà tự hào, bà theo thói quen bắt chuyện với người bạn cùng phòng bệnh của mình - Bà Lan.

"Đấy, cháu tôi đấy, đẹp trai học giỏi lại còn ngoan đúng là làm cho bà nó nở mày nở mặt"

Bà Lan hưởng ứng. "Ôi thằng bé tuấn tú quá, lại còn ngoan nữa, chả bù cho lũ trẻ nhà tôi.."

Lâm Dịch nghe hai người nói chuyện, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên vì hạnh phúc, trong lòng cậu dâng lên cỗ cảm xúc ấm áp, vui tươi đến lạ, mọi ấm ức dường như tan biến hết.

Dặn dò ngoại xong Lâm Dịch ra về, cậu mang theo cơ thể mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường nhỏ. Sau cả một ngày dài mệt nhọc, Lâm Dịch nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đêm hôm đó, trong giấc mơ của mình Lâm Dịch thấy bản thân đang nhìn một chàng trai với ngoại hình đẹp đến rung động, đôi mắt xanh biếc của anh ta khiến Lâm Dịch như thấy được cả một bầu trời trong đôi mắt đó. Chàng trai kia mỉm cười nói với cậu "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em"
 
Advertisement
Last edited:

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom