• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Noor Jade_011

Tác giả VW
  • Chương 1: Đêm Rome - Những kẻ náo loạn

Tác giả
Noor Jade_011
Thể loại
Ngôn tình, Hắc bang
Tình trạng
Đang viết
Số chương
120
Nguồn
Tự sáng tác
Lượt đọc
18
Cập nhật
Chương 1: Đêm Rome - Những kẻ náo loạn


Quán bar Il Vetro Nero nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Palazzo Imperiale, nơi ánh sáng không dành cho kẻ tầm thường. Từ tiếng jazz sống vang lên như hơi thở của thành phố, đến những ly cocktail được pha chế bằng công thức không ai dám hỏi, mọi thứ ở đây đều mang một vẻ đẹp nguy hiểm. Đẹp đến mức khiến người ta quên mất rằng Rome không chỉ có nghệ thuật và lịch sử. Nó còn có máu.

Phòng VIP số 7 là nơi Kỷ Doãn Y chọn để ngồi. Không phải vì cô thích sự riêng tư, mà vì cô biết rõ: những gì cần nhìn thấy, đều phải nhìn từ trên cao. Cô ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa bọc nhung, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra thành phố. Rome về đêm không ngủ, nhưng cô thì lại rất giỏi giả vờ không thức.

Cánh cửa bật mở. Quý An bước vào, váy đỏ rực, môi đỏ hơn rượu, ánh mắt sắc như dao. Cô liếc một vòng, rồi nhếch môi, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc.

“Cậu chọn phòng cũng biết cách gây chú ý thật đấy. Tầng cao nhất, view đẹp nhất, và lạnh nhất.”

Doãn Y không quay đầu, chỉ nhấc ly rượu lên, giọng nhẹ như gió lướt qua mặt nước.

“Cậu đến muộn. Lần sau nhớ chọn váy nào ít mất thời gian hơn để đứng trước gương.”

Quý An ngồi xuống, bắt chéo chân, ánh mắt lấp lánh như vừa thắng một trận đấu thời trang.

“Vấn đề không phải là váy. Vấn đề là người ta không đủ khí chất để mặc nó.”

Ngay sau đó, Hoán Giang Ngữ bước vào, áo sơ mi trắng, tóc búi gọn, ánh mắt điềm tĩnh. Cô đóng cửa lại, liếc cả hai, giọng nói mang theo sự bình thản của người từng chứng kiến quá nhiều sinh tử.

“Lại đấu võ mồm à? Mỗi lần gặp là như mở phiên tòa.”

Doãn Y liếc sang, ánh mắt không giấu được vẻ thích thú.

“Cậu đến trễ hơn cả Quý An mà còn dám nói.”

Giang Ngữ ngồi xuống, rót rượu cho mình, động tác gọn gàng như đang xử lý một ca mổ.

“Tớ vừa cấp cứu ca ngộ độc rượu. Nếu lát nữa có ai trong đây cần cấp cứu, thì đừng trách bác sĩ không cảnh báo trước.”

Quý An cười khẽ, tiếng cười như tiếng ly pha lê chạm nhau.

“Yên tâm. Nếu có ai ngất vì khí chất của chúng ta, thì ít nhất cũng ngất đẹp.”

Doãn Y đặt ly xuống, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài.

“Rome đẹp thật. Nhưng càng đẹp, càng dễ khiến người ta quên mất mình đang ở đâu.”

Giang Ngữ gật đầu, giọng cô trầm xuống.

“Thành phố này không dành cho người mơ mộng. Nó chỉ dành cho kẻ biết cách sống sót.”

Cửa phòng lại mở. Đằng Tử bước vào, áo sơ mi đen, tay đút túi quần, ánh mắt như vừa rời khỏi phòng mổ và bước thẳng vào thế giới ngầm. Anh liếc một vòng, rồi cười nhẹ.

“Ba cô gái, ba ly rượu, ba ánh mắt nguy hiểm. Tôi nên gọi cấp cứu trước hay sau khi ngồi xuống?”

Doãn Y nhếch môi, giọng cô không cần cao, nhưng đủ để khiến người ta im lặng.

“Anh mà còn nói thêm, tôi sẽ kê đơn thuốc an thần.”

Đằng Tử ngồi xuống, rót cho mình một ly whisky, ánh mắt không rời khỏi Doãn Y.

“An thần không hiệu quả với tôi. Tôi quen với áp lực cao.”

Theo sau anh là Luân Dương Hàn, vest đen, không cà vạt, tóc rối kiểu cố ý. Anh bước vào như thể cả thế giới đang chụp ảnh mình, nhưng ánh mắt lại chỉ dừng ở một người.

“Đừng kê đơn. Tôi cần tỉnh táo để nhớ từng câu nói của em.”

Quý An bật cười, tiếng cười mang theo sự trêu chọc không che giấu: “Anh vẫn chưa mất nụ hôn đầu, đúng không?”

Luân Dương Hàn ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, giọng anh như đang đọc lời thoại trong một bộ phim không ai dám cắt cảnh.

“Tôi giữ nó cho người xứng đáng.”

Đằng Tử liếc sang, giọng anh lạnh như thép.

“Vấn đề là người đó có muốn không.”

Giang Ngữ thở nhẹ, ánh mắt lướt qua cả nhóm.

“Cả nhóm này đúng là không ai bình thường.”

Doãn Y cười khẽ, tiếng cười không vang nhưng đủ để khiến không khí thay đổi.

“Bình thường thì không ngồi ở đây.”

Cả năm người ngồi quanh bàn, ánh đèn phản chiếu lên ly rượu, lên ánh mắt, lên những câu nói tưởng như đùa nhưng đầy ẩn ý. Không ai nhắc đến công việc. Không ai nhắc đến quá khứ. Nhưng ai cũng biết … đêm nay không đơn thuần là một cuộc gặp gỡ.

Quý An chống cằm, ánh mắt lướt qua từng người.

“Chúng ta thật sự là một tổ hợp kỳ lạ. Một bác sĩ, một ảnh đế, một tiểu thư thời trang, một bác sĩ nữa, và một người… không ai dám định nghĩa.”

Doãn Y nhấc ly rượu lên, giọng cô nhẹ như gió.

“Định nghĩa là thứ dành cho người cần giới hạn. Tớ không cần.”

Luân Dương Hàn cười nhẹ.

“Em không cần, nhưng người khác thì cần. Họ cần biết mình đang đối mặt với ai.”

Giang Ngữ gật đầu.

“Và đôi khi, biết rồi vẫn không đủ để tránh.”

Đằng Tử nhìn ra cửa kính, ánh mắt như đang đọc một bản báo cáo tử vong.

“Rome không thay đổi. Nhưng người trong Rome thì thay đổi từng giây.”

Cánh cửa phòng mở lần nữa. Không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều ngẩng đầu. Một luồng khí lạnh len vào không gian vốn đã đủ căng thẳng.

Không phải nhân viên. Không phải người quen.

Là một người đàn ông – dáng cao gầy, áo khoác dài, tóc rối, ánh mắt lờ đờ như vừa bước ra từ một giấc mơ sai lệch.

Giang Ngữ đứng dậy, chắn nhẹ trước mặt Doãn Y. Giọng cô không cao, nhưng từng chữ như dao.

“Là hắn. Trần Tâm.”

Không ai cần hỏi thêm. Cái tên đó đủ để khiến cả căn phòng im lặng.

Trần Tâm – kẻ từng học cùng khóa với Doãn Y, từng là sinh viên ngành tâm lý học, từng có ánh mắt sáng rực vì tri thức. Cho đến khi hắn bị đuổi học vì một vụ việc không ai dám nhắc lại. Cho đến khi hắn bắt đầu theo dõi Doãn Y – không phải vì yêu, mà vì ám ảnh.

Hắn nhìn quanh, rồi dừng lại ở Doãn Y. Giọng nói vang lên, khàn khàn, méo mó.

“Em vẫn đẹp như ngày đó. Nhưng em không nhớ tôi, đúng không?”

Doãn Y không đáp. Luân Dương Hàn đứng dậy, ánh mắt không còn vẻ đùa cợt.

“Anh đang xâm phạm không gian riêng. Ra ngoài, trước khi tôi gọi người.”

Trần Tâm cười, tiếng cười như tiếng kính vỡ.

“Người? Người nào? Những kẻ mặc vest và nghĩ mình có quyền lực? Tôi không sợ.”

Đằng Tử bước lên, giọng lạnh như thép.

“Anh nên sợ. Vì nếu anh còn đứng đây thêm một giâya, tôi sẽ khiến anh không thể đứng được nữa.”

Trần Tâm không lùi. Hắn rút từ túi áo một vật nhỏ – không phải vũ khí, mà là một tấm ảnh cũ. Ảnh chụp Doãn Y trong buổi thuyết trình năm cuối đại học. Hắn giơ lên, tay run run.

“Em đã cười. Nhưng không phải với tôi."
 
Advertisement
Last edited:

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom