Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-411
Chương 411 : Chương 411CHIA LY
Cây cầu gãy, được tạo nên từ xác thịt của Thần Hoàng sao?
Tô Lâm An định hỏi Thần Hoàng là ai, tại sao lại lấy thân mình ra để tạp nên cây cầu, năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ của hoa linh Tường Vi, nàng biết đối phương không hề muốn nhắc tới chuyện năm đó. Bởi vậy, nàng chỉ có thể đổi sang hỏi: “Nếu nơi đó có sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng, tại sao những người có tu vi cao hơn lại không tới cảm ngộ, hấp thụ?”
“Bí cảnh đó có kết giới, lại còn nằm ở vị trí kẽ nứt nên không gian không ổn định, cực kỳ bài xích sức mạnh từ bên ngoài. Bởi vậy, những người có thực lực mạnh mẽ, tuổi tác quá lớn đều không thể vào, nếu không sẽ khiến cho kết giới sụp đổ. Chỉ có người trẻ tài giỏi mới có cơ hội vào tìm kiếm vận may, như ta thì có muốn cũng chẳng vào được.”
Điều này thật ra không khác với một số nơi thí luyện của giới tu chân.
Hoa linh Tường Vi dặn dò thêm về những chuyện mà nàng cần chú ý khi vào bí cảnh. Nếu lỡ như một người bị nhiễm trùng Huyết Duyên thì lúc mới đầu vẫn chẳng khác gì người bình thường, không thể nào nhận ra được, nhưng đó đã không phải bản thân người ấy nữa. Thần thức lẫn ý chí của người ấy sẽ bị trùng Huyết Duyên khống chế, tuyệt đối không thể tin tưởng, vân vân.
Sau khi vào bí cảnh, tốt nhất là nàng đừng tin ai cả, cách xa người khác một chút.
“Không có cách nào để phân biệt sao?”
“Có, sau tám canh giờ, người bị lây nhiễm sẽ có một vài triệu chứng, chẳng qua cấp bậc của trùng Huyết Duyên càng cao thì triệu chứng biểu lộ ra càng yếu. Nhưng có một điều là, họ sẽ vô thức bài xích hơi thở của linh mộc bảo vệ.” Hoa linh Tường Vi nói, “Bởi vậy giờ người đi ra ngoài, chỉ cần trên thân thể có bất cứ vết thương gì thì đều cần đến khu cách ly, sau tám canh giờ là có thể trở về, hẳn là ngươi cũng biết rõ điều này.”
Tô Lâm An hơi tò mò, rốt cuộc trùng Huyết Duyên là loại trùng gì.
Cổ Phệ Tâm ở giới tu chân có thể thay thế vị trí trái tim con người, trùng Huyết Duyên này thì hoàn toàn chiếm chỗ của nguyên thần, nghe có vẻ còn hung tàn hơn chút!
“Trùng Huyết Nguyên chỉ lây nhiễm cho con người thôi sao?”
“Không, bất cứ sinh linh nào có máu thịt đều có thể bị nó lây nhiễm.” Khi hoa linh Tường Vi nói những lời này, gà con trong túi Tô Lâm An vừa khéo nhô đầu ra. Nó vừa kêu chiêm chiếp thì đã nghe thấy hoa linh Tường Vi nói tới côn trùng, lập tức há mỏ tỏ ý đòi ăn.
“Ta đang nói đến trùng Huyết Duyên.”
Hoa linh Tường Vi liếc xéo Cửu Thiên Hỏa Diên, lạnh lùng nói.
Chim hỏa diên có truyền thừa huyết mạch nên cũng có hiểu biết về thế giới bên ngoài, nghe vậy lập tức ngậm mỏ.
Thật ra nó thích ăn côn trùng hơn, nhưng mọi người đều chỉ đút thịt cho nó. Giờ khó khăn lắm nó mới nghe nhắc đến côn trùng, vậy mà lại là loại trùng Huyết Duyên đáng sợ đó. Đấy là một nỗi sợ mơ hồ có sẵn trong huyết mạch, khiến cho cơ thể nó run rẩy rồi co rụt về, đồng thời khóc lóc kêu lên: “Nương! Nương!”
Nó cứ kêu như vậy không ngừng, Khoa Đẩu Hỏa có muốn trốn cũng chẳng trốn nổi, bị Tô Lâm An đuổi ra khỏi biển ý thức, chỉ đành ấm ức dùng ngọn lửa nhỏ dỗ gà con.
Lúc này, nó cực kỳ nhớ Tiểu Bạch.
Ba ngày tiếp sau đó, Tô Lâm An cũng không tu luyện mà dạo chơi khắp nơi trong rừng cùng với Tiểu Lục và Tường Vi.
Thường thường đi tới chỗ nào đó, hoa linh Tường Vi lại chợt nhớ ra mình đã từng chôn đồ gì đó ở đây, sau đó Tiểu Lục đi qua đào một hồi là ra được một cái nhẫn trữ vật hoặc đủ loại thiên tài địa bảo.
Hoa linh Tường Vi nói: “Đã rất nhiều năm ta không qua lại khắp chốn, cũng quên luôn đồ được chôn ở đây. Nếu như giờ đã bị đào ra, ngươi lại sắp đi xa, vậy thì cứ cầm cả đi.”
Một hoa linh Tường Vi giỏi về đào hố giấu kho báu, vậy mà giờ lại nói với vẻ mặt lạnh tanh, hệt như những thứ đó căn bản là không lọt nổi vào mắt mình.
Tô Lâm An: “...”
Nàng hơi hoảng hốt, tựa như trở lại thời thiếu nữ từ rất nhiều rất nhiều năm về trước. Khi ấy, ông nội cũng chiều chuộng nàng như vậy, cho dù đồ vật quý giá cỡ nào cũng đều đưa đến trước mặt nàng.
Nàng cũng nhớ ông.
Ba ngày trôi qua, Tô Lâm An nhận được không ít đồ tốt. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, quyết định dùng ngọc thạch ở nơi đây luyện chế bình chứa, pha loãng số linh dịch tích góp được gần đây với nước sạch rồi chia làm hai phần, đựng trong hai chiếc bình, định đến khi sắp đi thì tặng cho họ.
Giờ nàng vẫn không dứt đứt nổi tóc mình, nếu không thì nàng còn có thể tặng mỗi người một lọn tóc. Dù sao thì năm xưa, khi nàng còn là củ cải, rễ của nàng có thể giải độc chữa bệnh, ắt hẳn tóc cũng có công dụng tương tự vậy.
Chớp mắt đã đến lúc chia ly.
Tô Lâm An tặng hai chiếc bình cho Tiểu Lục và hoa linh Tường Vi.
Mỗi chiếc bình chỉ lớn bằng lòng bàn tay nhưng được luyện chế rất đẹp. Bình của Tiểu Lục màu lục biếc, miệng bình còn có một chiếc lá ngọc xanh mơn mởn, thân bình tròn trịa như hồ lô, bề mặt còn có vô số vòng dây leo nhỏ quấn quanh giống như những sợi râu xoăn tít trên dây leo của Tiểu Lục.
Bình của hoa linh Tường Vi thì màu đỏ, miệng bình được tạo hình thành một đóa hoa Tường Vi, thân bình thon dài, cầm trong tay giống như đang cầm một cây gậy thanh mảnh.
Sau khi lưu luyến mà từ biệt, Tô Lâm An và đám Bàng Binh tập hợp lại, lên pháp bảo phi hành đi tới thành Kim Đồng cùng Mộc Tường Vi.
Khi nhìn thấy pháp bảo phi hành, Tô Lâm An đã ngây ra.
Đó là một, con rối khổng lồ?
“Đây là con rối lính giáp đồng do đại sư luyện khí của Đồng Mộc Quân chúng ta luyện chế ra, tốc độ rất nhanh, ngươi cứ yên tâm.” Thấy Tô Lâm An kinh ngạc ra mặt, Mộc Tường Vi mỉm cười, giới thiệu với giọng điệu đầy tự hào.
“Nó có thể chở được ba trăm người, phòng ở bên trong rất rộng. Các ngươi ở cùng với ta, vị trí ở trên vai của lính giáp đồng.” Nói xong, nàng ta bật nhẹ một cái đã nhảy lên đến vai của lính giáp đồng, sau đó quay mặt xuống gọi mấy người Tô Lâm An đứng phía dưới: “Còn ngây ra đó làm gì, lên thôi.”
Tô Lâm An cảm thấy, có lẽ kỹ thuật luyện khí ở vực ngoại hơi đáng lo ngại.
Sau khi nàng lên trên thì nhận ra ở vai con rối có cơ quan chia ra hai phía trái phải, ở trong thì là từng căn phòng khép kín. Rộng thì đúng là rộng thật, nhưng chỉ có mấy ô cửa sổ nhỏ nhìn được ra bên ngoài, bởi vậy trong phòng không quá thông gió, ánh sáng cũng không quá đầy đủ, cực kỳ âm u.
Có điều nàng cũng hiểu, trên đường có vài khu vực không được linh mộc bảo vệ bao phủ, có khả năng tồn tại trùng Huyết Duyên, bởi lẽ đó những pháp bảo của họ đều được đóng kín. Tất nhiên, điều này cũng chứng tỏ trình độ trận pháp trong luyện khí của họ không cao. Ví dụ như trên người lính giáp đồng này không hề có trận pháp kết giới, nếu không thì đã chẳng cần đóng kín như vậy để đề phòng trùng Huyết Duyên.
“Từ trấn Mãng Sơn tới thành Kim Đồng mất khoảng mười ngày.”
Mộc Tường Vi lấy một tấm bản đồ ra, “Chúng ta sẽ phải vượt qua một vùng biển chết. Từ biển Tử Vong đến sa mạc Tịch Tĩnh, bởi vì linh mộc bảo vệ khó mà sinh tồn được ở khu vực này, nên có khả năng sẽ có trùng Huyết Duyên.”
“Tất nhiên, chúng ta có một con đường tương đối an toàn, xác suất gặp phải chúng không lớn. Cho dù có gặp phải, phòng ngự của lính giáp đồng cũng rất chắc chắn, trùng Huyết Duyên sẽ không chui vào được đâu.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cần hai ngày để đi qua nơi đó. Khi gần đến nơi chúng ta sẽ nhắc nhở. Mọi người nhớ phải chú ý, hai ngày đó không được mở cửa sổ, cũng không được phóng sức mạnh khí huyết ra.”
Sau khi dặn dò một vài chuyện quan trọng, Mộc Tường Vi để mọi người tự nghỉ ngơi. Tô Lâm An tạm biệt cha con Bàng Binh rồi cũng tự về phòng mình. Căn phòng này của nàng rất sạch sẽ, gọn gàng, chăn trên giường cũng cực kỳ mềm mại, còn có hương hoa tường vi thoang thoảng.
Nhớ đến hoa linh Tường Vi và Tiểu Lục, Tô Lâm An cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng đang định ngồi thiền điều hòa hơi thở thì chợt nghe thấy có tiếng kêu cộc cộc vang lên ngoài cửa sổ. Đó là...
Một cánh hoa tường vi đang dán lên cửa sổ, lắc lư với nàng như nhảy múa.
Nàng đến bên cửa sổ, thần thức còn chú ý thấy dây leo của Tiểu Lục đang dựng thẳng đứng ở trên cái cây cao nhất phía xa kia. Hắn đứng đó cùng vô vàn cánh hoa, mỉm cười vẫy tay với nàng.
Tương phùng tuy ngắn ngủi, nhưng chân tình đã sưởi ấm cả trái tim. Chia tay tuy buồn, nhưng vẫn mỉm cười đưa tiễn.
Cây cầu gãy, được tạo nên từ xác thịt của Thần Hoàng sao?
Tô Lâm An định hỏi Thần Hoàng là ai, tại sao lại lấy thân mình ra để tạp nên cây cầu, năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ của hoa linh Tường Vi, nàng biết đối phương không hề muốn nhắc tới chuyện năm đó. Bởi vậy, nàng chỉ có thể đổi sang hỏi: “Nếu nơi đó có sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng, tại sao những người có tu vi cao hơn lại không tới cảm ngộ, hấp thụ?”
“Bí cảnh đó có kết giới, lại còn nằm ở vị trí kẽ nứt nên không gian không ổn định, cực kỳ bài xích sức mạnh từ bên ngoài. Bởi vậy, những người có thực lực mạnh mẽ, tuổi tác quá lớn đều không thể vào, nếu không sẽ khiến cho kết giới sụp đổ. Chỉ có người trẻ tài giỏi mới có cơ hội vào tìm kiếm vận may, như ta thì có muốn cũng chẳng vào được.”
Điều này thật ra không khác với một số nơi thí luyện của giới tu chân.
Hoa linh Tường Vi dặn dò thêm về những chuyện mà nàng cần chú ý khi vào bí cảnh. Nếu lỡ như một người bị nhiễm trùng Huyết Duyên thì lúc mới đầu vẫn chẳng khác gì người bình thường, không thể nào nhận ra được, nhưng đó đã không phải bản thân người ấy nữa. Thần thức lẫn ý chí của người ấy sẽ bị trùng Huyết Duyên khống chế, tuyệt đối không thể tin tưởng, vân vân.
Sau khi vào bí cảnh, tốt nhất là nàng đừng tin ai cả, cách xa người khác một chút.
“Không có cách nào để phân biệt sao?”
“Có, sau tám canh giờ, người bị lây nhiễm sẽ có một vài triệu chứng, chẳng qua cấp bậc của trùng Huyết Duyên càng cao thì triệu chứng biểu lộ ra càng yếu. Nhưng có một điều là, họ sẽ vô thức bài xích hơi thở của linh mộc bảo vệ.” Hoa linh Tường Vi nói, “Bởi vậy giờ người đi ra ngoài, chỉ cần trên thân thể có bất cứ vết thương gì thì đều cần đến khu cách ly, sau tám canh giờ là có thể trở về, hẳn là ngươi cũng biết rõ điều này.”
Tô Lâm An hơi tò mò, rốt cuộc trùng Huyết Duyên là loại trùng gì.
Cổ Phệ Tâm ở giới tu chân có thể thay thế vị trí trái tim con người, trùng Huyết Duyên này thì hoàn toàn chiếm chỗ của nguyên thần, nghe có vẻ còn hung tàn hơn chút!
“Trùng Huyết Nguyên chỉ lây nhiễm cho con người thôi sao?”
“Không, bất cứ sinh linh nào có máu thịt đều có thể bị nó lây nhiễm.” Khi hoa linh Tường Vi nói những lời này, gà con trong túi Tô Lâm An vừa khéo nhô đầu ra. Nó vừa kêu chiêm chiếp thì đã nghe thấy hoa linh Tường Vi nói tới côn trùng, lập tức há mỏ tỏ ý đòi ăn.
“Ta đang nói đến trùng Huyết Duyên.”
Hoa linh Tường Vi liếc xéo Cửu Thiên Hỏa Diên, lạnh lùng nói.
Chim hỏa diên có truyền thừa huyết mạch nên cũng có hiểu biết về thế giới bên ngoài, nghe vậy lập tức ngậm mỏ.
Thật ra nó thích ăn côn trùng hơn, nhưng mọi người đều chỉ đút thịt cho nó. Giờ khó khăn lắm nó mới nghe nhắc đến côn trùng, vậy mà lại là loại trùng Huyết Duyên đáng sợ đó. Đấy là một nỗi sợ mơ hồ có sẵn trong huyết mạch, khiến cho cơ thể nó run rẩy rồi co rụt về, đồng thời khóc lóc kêu lên: “Nương! Nương!”
Nó cứ kêu như vậy không ngừng, Khoa Đẩu Hỏa có muốn trốn cũng chẳng trốn nổi, bị Tô Lâm An đuổi ra khỏi biển ý thức, chỉ đành ấm ức dùng ngọn lửa nhỏ dỗ gà con.
Lúc này, nó cực kỳ nhớ Tiểu Bạch.
Ba ngày tiếp sau đó, Tô Lâm An cũng không tu luyện mà dạo chơi khắp nơi trong rừng cùng với Tiểu Lục và Tường Vi.
Thường thường đi tới chỗ nào đó, hoa linh Tường Vi lại chợt nhớ ra mình đã từng chôn đồ gì đó ở đây, sau đó Tiểu Lục đi qua đào một hồi là ra được một cái nhẫn trữ vật hoặc đủ loại thiên tài địa bảo.
Hoa linh Tường Vi nói: “Đã rất nhiều năm ta không qua lại khắp chốn, cũng quên luôn đồ được chôn ở đây. Nếu như giờ đã bị đào ra, ngươi lại sắp đi xa, vậy thì cứ cầm cả đi.”
Một hoa linh Tường Vi giỏi về đào hố giấu kho báu, vậy mà giờ lại nói với vẻ mặt lạnh tanh, hệt như những thứ đó căn bản là không lọt nổi vào mắt mình.
Tô Lâm An: “...”
Nàng hơi hoảng hốt, tựa như trở lại thời thiếu nữ từ rất nhiều rất nhiều năm về trước. Khi ấy, ông nội cũng chiều chuộng nàng như vậy, cho dù đồ vật quý giá cỡ nào cũng đều đưa đến trước mặt nàng.
Nàng cũng nhớ ông.
Ba ngày trôi qua, Tô Lâm An nhận được không ít đồ tốt. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, quyết định dùng ngọc thạch ở nơi đây luyện chế bình chứa, pha loãng số linh dịch tích góp được gần đây với nước sạch rồi chia làm hai phần, đựng trong hai chiếc bình, định đến khi sắp đi thì tặng cho họ.
Giờ nàng vẫn không dứt đứt nổi tóc mình, nếu không thì nàng còn có thể tặng mỗi người một lọn tóc. Dù sao thì năm xưa, khi nàng còn là củ cải, rễ của nàng có thể giải độc chữa bệnh, ắt hẳn tóc cũng có công dụng tương tự vậy.
Chớp mắt đã đến lúc chia ly.
Tô Lâm An tặng hai chiếc bình cho Tiểu Lục và hoa linh Tường Vi.
Mỗi chiếc bình chỉ lớn bằng lòng bàn tay nhưng được luyện chế rất đẹp. Bình của Tiểu Lục màu lục biếc, miệng bình còn có một chiếc lá ngọc xanh mơn mởn, thân bình tròn trịa như hồ lô, bề mặt còn có vô số vòng dây leo nhỏ quấn quanh giống như những sợi râu xoăn tít trên dây leo của Tiểu Lục.
Bình của hoa linh Tường Vi thì màu đỏ, miệng bình được tạo hình thành một đóa hoa Tường Vi, thân bình thon dài, cầm trong tay giống như đang cầm một cây gậy thanh mảnh.
Sau khi lưu luyến mà từ biệt, Tô Lâm An và đám Bàng Binh tập hợp lại, lên pháp bảo phi hành đi tới thành Kim Đồng cùng Mộc Tường Vi.
Khi nhìn thấy pháp bảo phi hành, Tô Lâm An đã ngây ra.
Đó là một, con rối khổng lồ?
“Đây là con rối lính giáp đồng do đại sư luyện khí của Đồng Mộc Quân chúng ta luyện chế ra, tốc độ rất nhanh, ngươi cứ yên tâm.” Thấy Tô Lâm An kinh ngạc ra mặt, Mộc Tường Vi mỉm cười, giới thiệu với giọng điệu đầy tự hào.
“Nó có thể chở được ba trăm người, phòng ở bên trong rất rộng. Các ngươi ở cùng với ta, vị trí ở trên vai của lính giáp đồng.” Nói xong, nàng ta bật nhẹ một cái đã nhảy lên đến vai của lính giáp đồng, sau đó quay mặt xuống gọi mấy người Tô Lâm An đứng phía dưới: “Còn ngây ra đó làm gì, lên thôi.”
Tô Lâm An cảm thấy, có lẽ kỹ thuật luyện khí ở vực ngoại hơi đáng lo ngại.
Sau khi nàng lên trên thì nhận ra ở vai con rối có cơ quan chia ra hai phía trái phải, ở trong thì là từng căn phòng khép kín. Rộng thì đúng là rộng thật, nhưng chỉ có mấy ô cửa sổ nhỏ nhìn được ra bên ngoài, bởi vậy trong phòng không quá thông gió, ánh sáng cũng không quá đầy đủ, cực kỳ âm u.
Có điều nàng cũng hiểu, trên đường có vài khu vực không được linh mộc bảo vệ bao phủ, có khả năng tồn tại trùng Huyết Duyên, bởi lẽ đó những pháp bảo của họ đều được đóng kín. Tất nhiên, điều này cũng chứng tỏ trình độ trận pháp trong luyện khí của họ không cao. Ví dụ như trên người lính giáp đồng này không hề có trận pháp kết giới, nếu không thì đã chẳng cần đóng kín như vậy để đề phòng trùng Huyết Duyên.
“Từ trấn Mãng Sơn tới thành Kim Đồng mất khoảng mười ngày.”
Mộc Tường Vi lấy một tấm bản đồ ra, “Chúng ta sẽ phải vượt qua một vùng biển chết. Từ biển Tử Vong đến sa mạc Tịch Tĩnh, bởi vì linh mộc bảo vệ khó mà sinh tồn được ở khu vực này, nên có khả năng sẽ có trùng Huyết Duyên.”
“Tất nhiên, chúng ta có một con đường tương đối an toàn, xác suất gặp phải chúng không lớn. Cho dù có gặp phải, phòng ngự của lính giáp đồng cũng rất chắc chắn, trùng Huyết Duyên sẽ không chui vào được đâu.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cần hai ngày để đi qua nơi đó. Khi gần đến nơi chúng ta sẽ nhắc nhở. Mọi người nhớ phải chú ý, hai ngày đó không được mở cửa sổ, cũng không được phóng sức mạnh khí huyết ra.”
Sau khi dặn dò một vài chuyện quan trọng, Mộc Tường Vi để mọi người tự nghỉ ngơi. Tô Lâm An tạm biệt cha con Bàng Binh rồi cũng tự về phòng mình. Căn phòng này của nàng rất sạch sẽ, gọn gàng, chăn trên giường cũng cực kỳ mềm mại, còn có hương hoa tường vi thoang thoảng.
Nhớ đến hoa linh Tường Vi và Tiểu Lục, Tô Lâm An cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng đang định ngồi thiền điều hòa hơi thở thì chợt nghe thấy có tiếng kêu cộc cộc vang lên ngoài cửa sổ. Đó là...
Một cánh hoa tường vi đang dán lên cửa sổ, lắc lư với nàng như nhảy múa.
Nàng đến bên cửa sổ, thần thức còn chú ý thấy dây leo của Tiểu Lục đang dựng thẳng đứng ở trên cái cây cao nhất phía xa kia. Hắn đứng đó cùng vô vàn cánh hoa, mỉm cười vẫy tay với nàng.
Tương phùng tuy ngắn ngủi, nhưng chân tình đã sưởi ấm cả trái tim. Chia tay tuy buồn, nhưng vẫn mỉm cười đưa tiễn.
Bình luận facebook